Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 336

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 336
Ai da, tang thi! (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

Nhưng hiện tại, thuốc thử đã được bảo vệ.

Nếu mang về căn cứ, tăng thêm nghiên cứu, tin tưởng thuốc giải độc rất nhanh sẽ được phát hành.

Chỉ cần căn cứ không đuổi giết, Triệu Mỹ lệ sẽ không cần phải cùng căn cứ đồng quy vu tận.

Tô Yên dò hỏi

"Tất cả các nhân tố phòng ngừa thế giới sụp đổ đều đã giải quyết, tại sao thế giới còn sụp đổ?"

"Ký chủ, không nhất định á. Nhân tố của bọn họ đều giải quyết. Nhưng hiện giờ chị trở thành Thiên Đạo chi tử mới, đương nhiên cũng sẽ có nguy hiểm mới."

Lúc Tiểu Hoa nói xong, trong đầu Tô Yên nháy mắt liền hiện lên khuôn mặt của người tên A Đồng kia.

Tô Yên vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Dã Bạch, tiện đà tầm mắt chuyển dời đến trêи người Lộ Bình

"Đem thuốc thử này về căn cứ."

Tất nhiên, nơi bọn họ phải về không phải căn cứ Tây Nam, mà là trở lại địa chỗ họ xuất phát, căn cứ Đông Thành.

Từ nơi này đến căn cứ Đông Thành, nếu đi cả ngày lẫn đêm thì cũng mất nửa tháng.

Tô Yên nhìn sắc trời tối tăm nặng nề.

Đường Dã Bạch giật giật mày, nhưng lúc bị cô kéo đi thì không nói gì.

Đội ngũ chia làm hai hướng.

Kim Linh cùng Mặc hộ tống người thường đi căn cứ Tây Nam.

Những người còn lại thì ngồi xe việt dã đi về căn cứ Đông Thành.

Lái xe là Lộ Bình.

Hắn liên tiếp nhìn về phía Tô Yên qua gương chiếu hậu.

Trêи xe thực yên tĩnh.

Sau khi xe chạy một ngày một đêm.

Lộ Bình đẩy mắt kính đen

"Cô có gì muốn nói không?"

Tô Yên gật đầu

"Phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa thuốc thử về căn cứ Thành Đông."

Lộ Bình nghi hoặc

"Chỉ là cái này?"

Tô Yên

"Phải nhanh lên, cái này rất quan trọng."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Dù cô không nói rõ, nhưng nghe vậy, trong lòng mọi người cũng đều bắt đầu cảnh giác.

Có vẻ, sắp có chuyện xảy ra.

Vốn dĩ chuẩn bị hừng đông xuất phát, kết quả cơm nước xong, mọi người liền lên đường.

Vào ngày thứ năm sau khi xuất phát, sản phẩm thí nghiệm 9473 tỉnh lại.

Cô nàng nghe hiểu được mọi người nói, cũng có thể nói chuyện.

Chỉ là ngày thường rất ít mở miệng, một ngày cũng nói không được vài câu.

Kể cũng lạ, sau khi bọn họ lên đường từng ấy ngày mà bầu trời vẫn luôn xám xịt, cả ngày không thấy mặt trời đâu.

Muốn nói có ai có tố chất tâm lý vững vàng nhất, hẳn chính là Đường Dã Bạch.

Hắn như cũ mỗi giờ mỗi khắc đều dán lấy Tô Yên.

Thời gian lâu rồi, Văn Lực cũng nói giỡn,

"Không biết còn tưởng rằng cậu là trang sức trêи người Tô Yên đấy."

Trình độ dính người kia, thật sự là làm Văn Lực vô pháp thừa nhận.

Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy... cũng đúng.

Sức chiến đấu của Tô Yên cao cường như vậy.

Tuy rằng Đường Dã Bạch cũng không tồi.

Nhưng trong thời đại cường giả vi tôn này, có lẽ, Đường Dã Bạch đây là không có cảm giác an toàn, cảm thấy Tô Yên tùy thời có thể tìm mấy tên tiểu yêu tinh về??

Trong đầu Văn Lực xẹt qua ý tưởng như vậy.

Lại nhịn không được quay đầu lại nhìn một đôi này.

Ách, cô ấy nếu có cái tâm này, thì tên kia cũng không có phương pháp ngăn cản đi?

Vào ngày thứ sáu.

Trêи bầu trời mây đen cuồn cuộn, như sắp có cơn bão lớn ập đến.

Chỉ vừa nhìn cũng khiến người hoảng sợ.

Đường Dã Bạch ôm Tô Yên, không chút để bụng chuyện bên ngoài.

"Dù có là ngày mưa, em cũng nên đối tốt với anh một chút."

Tô Yên xem hắn

"Em ······"

*****

Edit:trịnh sim

Beta: Tinh Niệm

Lời nói còn chưa nói, Đường Dã Bạch liền duỗi tay, kéo cổ áo mình ra.

Bên trêи có đầy dấu răng, vài chỗ còn rắn chảy máu.

Hắn liếc Tô Yên một cái

"Chẳng lẽ không nên?"

Tô Yên bị một đám dấu răng kia chặn lời.

Chỉ có thể yên lặng gật đầu

".... . Nên."

Đường Dã Bạch cong môi, đang định muốn nói tiếp thì Tô Yên đã cất lời

"Nếu em không thể cùng mọi người đưa đồ vật đến căn cứ Thành Đông, anh sẽ giúp em đưa đi."

Ý cười của Đường Dã Bạch cứng đờ.

Hắn lôi kéo tay Tô Yên, chậm rãi nắm chặt.

Tô Yên biết hắn khẳng định không vui,

"Em chỉ tin tưởng anh."

Nếu cô là Thiên Đạo chi tử, khi nguy hiểm buông xuống, người thường căn bản là không thể chống được.

Tô Cổ cùng Tiểu Hồng không ở.

Ở trong lòng cô, chỉ có hắn mới có thể cùng cô chống đỡ.

Sắc mặt Đường Dã Bạch trở nên thực xấu,

"Uy hϊế͙p͙ anh?"

Tô Yên nghe,

"Là thương lượng."

Đường Dã Bạch chỗ nào còn là nùng tình mật ý như vừa rồi, mí mắt buông xuống, tựa như trào phúng

"Đây là thương lượng? Em  chỉ cho anh một cái lựa chọn."

Tô Yên an tĩnh trong chớp mắt,

"Nếu anh muốn lý giải thành uy hϊế͙p͙, cũng có thể."

Đường Dã Bạch dựa lưng vào ghế

"Em dựa vào cái gì mà cảm thấy anh sẽ ngoan ngoãn nghe theo em rời đi? Hai ta mới quen biết trong một tháng mà thôi, em có hấp dẫn anh, nhưng còn chưa đến trình độ ra lệnh cho anh."

Hai người ngồi ở sau xe cãi nhau.

Mấy người ngồi trước liên tiếp quay đầu lại,

Cãi nhau?

Thật tốt a.

Ngày ngày show ân ái, phát cẩu lương, thật là buồn nôn không được.

Nhưng vì sao rốt cuộc cãi nhau?

Tuy người ta nói vợ chồng son nào có chuyện không cãi nhau.

Nhưng mà, ... ách, giờ không phải lúc a.

Không phải hoàn thành nhiệm vụ càng quan trọng hơn sao?

Tô Yên nhìn hắn, cũng không tức giận, chỉ là nghi hoặc

"Anh không đáp ứng?"

Đường Dã Bạch nghe thấy câu này, sắc mặt liền càng khó nhìn.

Nữ nhân này có phải biết hắn sớm muộn gì cũng đáp ứng hay không?

Đầu gỗ này, chỉ có thời điểm tính kế hắn thì mới có thể thông minh như vậy.

Sao cô không thể dùng một phân IQ vào chuyện làm thế nào để đối xử tốt với hắn chứ?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lúc sau, Đường Dã Bạch không nói chuyện, có vẻ là không muốn giao lưu với cô.

Nhưng cái tay hư hỏng vẫn lôi kéo Tô Yên không buông.

Lý trí là cự tuyệt, nhưng thân thể lại rất thành thật.

Xe cấp tốc lao đi, rất hiếm khi nghỉ ngơi.

Rốt cuộc, vào ngày thứ 9.

Trêи con đường cái yên tĩnh này, bọn họ gặp được một người.

Người nọ mặc tây trang màu bạc, đeo mắt kính tơ vàng, đứng ở giữa đường cái.

Một chút cũng không sợ bọn họ lái xe đâm người.

Két!!!

Xe dừng lại.

Người kia đẩy mắt kính

"Tô Yên nữ sĩ, lại gặp mặt."

Tô Yên đi xuống.

Đường Dã Bạch nắm chặt tay cô.

Tô Yên nói

"Đại Ngư."

Biểu tình của Đường Dã Bạch liền càng hung.

"Em có phải chỉ vào những lúc như thế này mới nhận anh hay không?"

Tô Yên không nghĩ tới người này còn tâm trí bắt bẻ cô?

Hắn cũng chưa nói là bắt cô phải nhận ra a.

Đường Dã Bạch buông tay.

Phịch một tiếng, đóng cửa xe lại.

Tô Yên bị ngăn cách ở ngoài xe.

Văn Lực sửng sốt.

"Này, làm sao vậy?"

Đường Dã Bạch nhắm mắt lại,

"Lái xe, tiếp tục về căn cứ."

Lúc này, chính là khảo nghiệm sự ăn ý.

Vừa thấy đã xảy ra chuyện.

Văn Lực không nói hai lời, lập tức dẫm chân ga, chạy thẳng về căn cứ.

Mà người đàn ông đứng ở giữa đường cái, đúng là tên A Đồng mà lần trước Tô Yên gặp.

*****

Edit:Trịnh sim

Beta: Tinh Niệm

A Đồng như một thân sĩ cúi chào Tô Yên.

"Xem ra Tô Yên nữ sĩ đã chuẩn bị tốt để chiến đấu cùng ta"

A Đồng nói xong, quét một vòng chung quanh.

Ừm, nơi đây rất trống trải, thậm chí đến một con tang thi cũng không có.

Thực yên tĩnh.

Một giây trước hai người còn nói chuyện.

Giây tiếp theo, phanh!

Hai người đã đánh vào nhau.

Hương khí nồng đậm trêи người A Đồng khuếch tán ra ngoài.

Dù cho Tô Yên đã có cảnh giác, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, hương khí với cường độ dày như vậy làm cô chớp mắt choáng váng.

Giây tiếp theo, phanh!

Tô Yên bị người đánh ra ngoài.

Trực tiếp bay ra hơn mười mét, khụ ra máu.

A Đồng sắc mặt bất biến.

Tựa hồ, hết thảy đều giống như trong phán đoán của hắn.

Hắn mở miệng

"Ta có thể nói trước cho cô kết cục. Lực lượng của cô bị áp chế, không thể hoàn toàn phát huy, tuy rằng không biết vì sao cô lại bị thương dẫn tới lực lượng bị giảm bớt. Nhưng điều này cũng rất có lợi với ta. Cô sẽ bị ta đánh bại."

Tô Yên từ trêи mặt đất bò dậy.

Cô xoay xoay bả vai mình.

Tiếp theo, lên tiếng

"Ân"

Thanh âm bình đạm, không hề phập phồng.

Sau giây phút đồng ý, hai người lại lần nữa lao vào đánh nhau.

Một bên khác, Văn Lực ra sức lái xe về căn cứ Thành Đông.

Bỗng nhiên, có rất nhiều tang thi tập kết, xuất hiện ở phía trước.

Văn Lực mở miệng

"Làm sao bây giờ?"

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy trêи mặt đất mọc lên vô số bông Hoa yêu diễm, rậm rạp một mảnh.

Tiếp theo, tang thi trước mắt bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ giảm bớt.

Đám hoa nhanh chóng thanh trừ tang thi trước xe việt dã.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Đường Dã Bạch ra lệnh

"Dẫm chân ga tiếp tục tăng tốc, dám dừng một chút, liền ném cậu xuống cho tang thi ăn."

Văn Lực vừa muốn nhìn xem tình huống, giây tiếp theo liền tăng nhanh tốc độ.

Mà những người khác cũng đều bắt đầu hành động.

Cửa xe mở ra.

Lôi điện dày đặc dáng xuống, các loại đạn pháo thi nhau bắn ra.

Chu Nhược vừa mới phục chế dị năng hệ hỏa, tay trái lôi điện tay phải phun lửa.

Kẻ cơ bắp không có lực lượng công kϊƈɦ, hắn có dị năng chữa trị.

Căn cứ đội trưởng Lộ Bình chỉ huy, kẻ cơ bắp chỉ chú ý tới 9743 và Chu Nhược.

Sức mạnh của hai vị này đúng là làm người tặc lưỡi.

Thật là quá trâu bò.

Hai người kết hợp, quả thực lực tàn sát gấp bội a.

Xe vận tải giết ra một đường máu, thoát khỏi biển tang thi đang vây quanh.

Vốn dĩ phải đi hết bốn ngày, nhưng dưới sự uy hϊế͙p͙ của Đường Dã Bạch, chỉ hai ngày rưỡi liền đến nơi.

Mọi người xuống xe đưa thuốc thử.

Đường Dã Bạch áp chế cảm xúc, tính toán chờ đám ngu xuẩn này bàn giao rồi sản xuất hàng loạt.

Lại suy nghĩ muốn Tô Yên bồi thường hắn như thế nào.

Đang nghĩ nghĩ, bỗng nhiên Lộ Bình bên cạnh mở miệng

"Xem thời tiết thế này, có vẻ trời sắp trời mưa."

Đường Dã Bạch ngẩng đầu xem.

Không trung xám xịt, mây đen giăng đầy.

Áp suất nặng nề dọa ngườilàm người không thở nổi.

Đường Dã Bạch liếc Lộ Bình một cái, lại nhìn trời sắp mưa.

Hắn mí mắt buông xuống, chỉ trầm ba giây.

Tiếp theo, liền ngồi trêи xe, phóng ra khỏi căn cứ.

······

Tô Yên cùng  A Đồng tại nơi hoang dã chiến đấu bốn ngày.

Mặt đất xung quanh sớm đã bị tàn phá đến không còn hình dạng.

Trong phạm vi trăm dặm, không có một ngọn cỏ.

Hai người đều thực chật vật, cũng đều thành nỏ mạnh hết đà.

Lúc này, chính là so ý chí.

Ai không chống đỡ được, bại lộ khuyết điểm trước liền thua.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đánh tới buổi chiều ngày thứ tư.

A Đồng nhìn Tô Yên phía đối diện, khóe môi nở một nụ cười không dễ phát hiện

"Có thể đánh bại cô, ta quả thực vô cùng vinh hạnh."

Dứt lời.

Trong tay gã bỗng xuất hiện một chiếc rìu bằng vàng.

Gã giơ cao lên, hai mắt hiện lên ánh kim

"Đại Chủ Thần chỗ nào cũng tốt, duy nhất có một điều không tốt, chính là cô quá tự tin. Vạn năm qua, cũng chưa bao giờ tìm cho mình một binh khí."

Gã nói xong, liền bắt đầu tấn công.

Biểu tình trêи mặt Tô Yên vẫn lạnh nhạt như vậy.

Cô vẫn đứng im tại chỗ, không hề có bất kỳ động tác gì, chỉ nói ra mấy chữ

"Ta sẽ không thua!"

Cô vừa dứt lời.

Chiếc lắc tay thủy tinh hình giọt máu bỗng nhiên xuất hiện.

Đột nhiên bộc phát ra ánh sáng vô cùng cường đại.

"Phanh!"

Hai lực lượng va chạm với nhau.

Nhưng chỉ vài giây sau, ánh sáng đỏ của chiếc vòng tay cắn nuốt sạch sẽ lực lượng mà A Đồng dồn lực tấn công.

Đến một sợi lông  của Tô Yên cũng không hề tổn hại.

A Đồng vô cùng sửng sốt.

Gã ngây người trong chốc lát.

Giây tiếp theo, Tô Yên liền xuất hiện ở trước mắt gã.

Ngón tay cô đâm xuyên qua cổ A Đồng.

Máu theo ngón tay Tô Yên chảy xuống.

Tô Yên rút ngón tay ra.

Lúc thần sắc A Đồng sắp tan rã, cô chậm rãi lên tiếng

"Mộc Đồng, Chủ Thần đứng hàng thứ năm. Có một đôi mắt có thể nhìn thấy tương lai."

Biểu tình trêи mặt A Đồng cứng đờ, sau đó liền nở nụ cười.

Hóa ra, cô đã biết rồi.

Nghĩ đến đây, thân thể gã đổ sụp xuống mặt đất.

Quả nhiên, không hổ danh là Chủ Thần đứng đầu a.

Trước khi gã tắt thở, đôi mắt vẫn nhìn lên không trung, khàn giọng hấp hối

"Khảo nghiệm của... cô cũng đã... tới... rồi."

Gã nói xong, liền tắt thở.

Giây tiếp theo, Tô Yên cũng ngã ngồi trêи mặt đất.

Cô chống tay xuống đất, thở phì phò, sắc mặt tái nhợt.

Trận chiến này đã hao phí toàn bộ lực lượng của cô.

Tô Yên nằm xuống mặt đất, không nhúc nhích.

Nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nếu ai không biết còn tưởng rằng cô đã chết.

Tô Yên nằm từ buổi chiều hôm trước đến rạng sáng ngày hôm sau.

Gần sáng, cô tỉnh lại.

Bởi vì... trời mưa.

Tí tách, tí tách.

Khi một giọt mưa rơi xuống khuôn mặt Tô Yên.

Cô ngẩng đầu lên nhìn trời.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hah, trời mưa rồi.

Cô nhắm mắt lại, nhanh chóng đứng dậy.

Giống như mọi lần, cô muốn tìm một chỗ yên tĩnh trốn đi, để bản thân bình tĩnh lại một chút.

Nhưng mà, không biết tang thi đã vây tứ phía xung quanh từ bao giờ.

Khắp nơi đều là tang thi.

Tô Yên cúi đầu, nhìn thi thể Mộc Đồng đang tỏa ra hương khí mê người.

Trêи người cô vẫn còn dính máu của gã.

Phản ứng đầu tiên của Tô Yên không phải là muốn giết chết đám tang thi này, mà là thối lui về phía sau.

Cô không thích động thủ vào ngày mưa.

Nhưng cuối cùng, không biết là ai ra tay trước.

Khi Tô Yên phản ứng lại được, cô đã bắt đầu chém giết đám tang thi.

Một tiếng sau, cô nhíu mày.

Đám tang thi này thật là phiền.

Trời mưa, càng thêm phiền.

Hai tiếng sau, mưa phùn dần chuyển thành mưa giông kèm theo cả sấm sét, không ngừng rơi xuống đất.

Máu của Mộc Đồng chảy lênh láng khắp nơi, càng lúc càng hấp dẫn nhiều tang thi tới đây.

Tô Yên giết mãi không hết đám tang thi xung quanh, càng thêm bực bội.

Cô chưa từng chán ghét thứ gì như vậy.

Giống như lúc cô được thả ra từ căn phòng kín kia, xung quanh đều là những con người đáng ghê tởm.

Vậy thì, chết hết đi!

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nên làm gì bây giờ?

Tàn sát hết bọn chúng!

Mưa càng ngày càng to.

Giống như muốn rửa sạch mảnh đất này.

Tô Yên giết đám tang thi cả ngày.

Từ rạng sáng, cho tới khi trời đã tối.

Xác tang thi chất thành từng đống từng đống sau lưng cô.

Khuôn mặt Tô Yên lạnh lùng, cho đến khi giết chết con tang thi cuối cùng.

Cô đứng trước một núi thi thể, trêи người còn dính đầy máu tươi.

Tô Yên nhìn khắp nơi.

Thật phiền.

Nơi này không có gì tốt đẹp, vậy thì phải hủy diệt.

Tô Yên nâng tay lên, dồn lực đánh một chưởng thật mạnh xuống mặt đất.

"Oanh!"

Mặt đất chấn động, một khe nứt lớn xuất hiện.

Khắp nơi bắt đầu sụp xuống, mà cái khe nứt kia không ngừng kéo dài về phía trước, tất cả những thứ nằm trêи mặt đất bắt đầu rơi xuống khe nứt kia.

Khe nứt giống như miệng của một con quái vật khổng lồ, muốn nuốt trọn toàn bộ địa cầu này.

Tô Yên đứng bên cạnh đống tang thi, cảm nhận mặt đất từng chút từng chút lún xuống.

Tiểu Hoa vốn dĩ không dám lên tiếng, nhưng nó phát hiện ký chủ không ổn.

Không nhịn được, vẫn nhỏ giọng hỏi

"Ký chủ, chị muốn làm gì?"

Đôi mắt đen nhánh của Tô Yên không có lấy một chút dao động

"Ta muốn chôn hết những thứ dơ bẩn này."

Trong đầu Tô Yên không ngừng hiện lên hình ảnh khi cô bước ra khỏi căn phòng kín kia, tình huống lúc ấy, cũng hỗn loạn như thế này.

Làm cô có ảo giác như vừa mới bước ra khỏi căn phòng đó.

Còn vị tỷ tỷ kia bị người ta hại chết, thân xác bị chia làm tám khối, nằm ngay trước mắt cô.

Tô Yên nhăn mày, đầu càng thêm đau

"Thật chán ghét!"

Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai của một nữ tử truyền tới

"A a a a a a!!"

Tô Yên nghe thấy, quay đầu lại nhìn.

Hiện giờ đã là buổi tối.

Bầu trời đen kịt, làm người ta không nhìn rõ con đường phía trước.

Mười mấy chiếc xe bật đèn pha sáng chưng, chiếu thẳng vào người Tô Yên.

Tô Yên bị chói đến mức không mở nổi mắt.

Cô đứng trước một đống tang thi.

Đám người trêи xe khϊế͙p͙ sợ tới mức không nói nên lời.

Tô Yên nhíu mày.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Thật ồn ào.

Cô nhìn đám người kia, miệng cứ đóng đóng mở mở liên tục.

Bên tai vang lên âm thanh ong ong như đàn ong vỡ tổ.

Phiền quá!

Tô Yên tiến lên phía trước.

Từng bước, từng bước đi tới phía đám người kia.

Đi chết đi.

Nếu chết rồi, bị chôn vùi dưới lòng đất như đám tang thi kia thì sẽ không phát ra âm thanh làm người ta chán ghét như vậy nữa.

Tiểu Hoa nhìn nhìn, lờ mờ hiểu ra ký chủ muốn làm gì.

Nó sợ tới mức không chịu được

"Ký chủ, ký chủ, tỉnh lại đi. Nhiệm vụ của chị là phải bảo vệ bọn họ. Chị giết bọn họ thì không thể khôi phục được thần cách nữa!"

Đây là thế giới cuối cùng, cũng là thế giới quan trọng nhất mà Tô Yên phải trải qua để lấy được mảnh ghép Chủ Thần, khôi phục thần cách.

Một khi không thể hoàn thành được, tất cả những nỗ lực trước kia đều là uổng phí.

Tô Yên nhắm mắt lại, chân vẫn không ngừng bước

"Nếu ngươi cứ ồn ào, ta sẽ lấy ngươi ra khỏi thân thể ta rồi nghiền nát ngươi."

Giọng nói của cô càng thêm mất kiên nhẫn.

Tiểu Hoa nói lắp, sau đó... an tĩnh như gà.

Không dám phát ra bất kỳ một âm thanh nào nữa.

Ký chủ vào ngày mưa, quả thật còn đáng sợ hơn cả Quân Vực Đại Nhân.

Tô Yên đi tới phía đám người kia.

Nhìn miệng bọn họ cứ đóng đóng mở mở.

Có một người dẫn đầu vẻ mặt tán thưởng đi tới phía cô, còn vươn tay ra.

Tô Yên dừng chân, cô cũng nâng tay lên.

Nhưng không phải là bắt tay với gã.

Mà là bóp cổ gã, nhấc người lên khỏi mặt đất.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đám người bên cạnh đang vui sướиɠ bỗng biến thành kinh hách.

Đồng loạt giơ vũ khí lên chỉ về phía Tô Yên.

"Buông ra!"

"Thả ra!"

Từng tiếng từng tiếng vang lên.

Tô Yên nghe.

Thả ư??

Làm gì có chuyện dễ thế.

Chết rồi, cô mới thả gã ra.

Tô Yên nghĩ nghĩ.

Đúng lúc đang muốn động thủ.

Một đóa hoa yêu diễm chui lên khỏi mặt đất, nở rộ ngay trước mắt cô.

Sau đó, tiếng xe việt dã ầm ầm chạy tới.

Chớp mắt, một bóng người xuất hiện trước mắt cô.

Quân Vực không một chút cố kỵ, đi tới phía Tô Yên rồi ôm chặt lấy cô.

Nhân tiện giơ tay, quăng luôn kẻ chướng mắt kia đi.

Hắn ôm lấy Tô Yên, đứng đó hết ôm ôm lại hôn hôn.

Lẩm bẩm

"Tiểu Quai, có nhớ anh không?"

Đôi mắt hắn đen nhánh, cuồn cuộn cảm xúc nhìn thẳng vào Tô Yên.

Tô Yên sửng sốt một chút, không kiên nhẫn mà đẩy người ra.

Cô lãnh đạm

"Anh tránh xa ra một chút!"

Quân Vực bị cô đẩy liền hộc ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.

Vết máu trêи đất nhanh chóng bị nước mưa rửa sạch.

Tô Yên dừng tay.

Trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, bên tai chỉ còn tiếng ong ong không ngừng, không thể suy nghĩ bất kỳ điều gì.

Nhưng nhìn hắn thống khổ như vậy, trái tim cô nghẹn lại, đau đớn giống như bị ai bóp chặt.

Những kẻ đứng xung quanh nhất trí giơ vũ khí, không chút do dự công kϊƈɦ về phía Tô Yên.

Nhưng mà.... .

Bên cạnh người bọn chúng bỗng xuất hiện thêm vô số bông hoa đỏ đang nở rộ.

Đợi đến khi phản ứng lại được, bọn chúng đã bị những bông hoa đó cắn vào chân quăng ra ngoài.

Quân Vực hạ mí mắt, lau máu vẫn còn vương trêи khóe môi.

Thấp giọng nói một câu

"Tiểu Quai không muốn anh nữa sao?"

Nói xong, hắn liền ho khan, lại hộc ra một ngụm máu.

Tô Yên nhìn thấy hắn ho ra máu, đầu óc càng thêm rối loạn.

Cô mím môi, gằn giọng

"Không phải.."

Nói xong, cô bỗng giật mình.

Giống như nhớ tới điều gì, cô đứng bất động tại chỗ.

Ánh mắt nhìn về phía xa xa, âm thanh lạnh nhạt

"Anh sẽ không chết."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Dứt lời, biểu tình không kiên nhẫn trêи mặt cô dần biến mất, chỉ còn lại sự lãnh đạm.

Giống như sẽ không bị bất cứ điều gì khơi mào cảm xúc.

Cô phải đi.

Tô Yên nhấc chân rời khỏi, mới được hai bước, dư quang nhìn thấy nam nhân kia không thể chống đỡ nổi nữa, khụy gối ngã xuống.

Tô Yên xuất hiện trước mặt Quân Vực, nhanh chóng ôm lấy người.

Cô mím môi.

Giây tiếp theo liền duỗi tay bóp cổ hắn

"Nếu anh muốn chết, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh."

Quân Vực lại ho khan hai tiếng, hộc ra một ngụm máu.

Tô Yên tăng lực đạo, đôi mắt ngập tràn sát khí bỗng dưng lại có chút mơ hồ.

Trong mắt Quân Vực hiện lên ý cười

"Sao em còn chưa động thủ? Em không giết anh, vậy thì anh phải làm một cái gì đó."

Dứt lời.

Quân Vực ôm Tô Yên ngã xuống đống tang thi phía sau.

Giây tiếp theo, liền khóa chặt môi cô.

Ừm.

Xung quanh toàn là tang thi, hai người này vẫn có thể hôn hôn.

Tiểu Hoa nhìn mà căng thẳng theo.

Quả nhiên, Quân Vực Đại Nhân chính là một tên biến thái.

Hôn một cái, lại hôn hai cái, nụ hôn triền miên mà ướt át.

Hôn đến mức Tô Yên phải giơ tay ra ấn hắn, không cho hắn lộn xộn nữa.

Quân Vực ôm chặt Tô Yên.

Bờ môi dán vào tai cô, thì thào

"Anh hối hận, hối hận mình vì sao không thể cứu Tiểu Quai ra khỏi nơi mà Tiểu Quai chán ghét nhất. Nhưng từ nay về sau, sẽ không có chuyện như vậy nữa. Em ở đâu, anh sẽ ở đó."

Dứt lời, Quân Vực nắm lấy bàn tay phải của Tô Yên, hôn một cái lên cổ tay cô.

Giây tiếp theo, chiếc lắc tay thủy tinh hình giọt máu thoáng hiện lên.

Ngay lập tức, một quầng sáng cường đại bao bọc lấy hai người bọn họ.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Mưa bị ngăn cách bên ngoài quầng sáng, ký ức hỗn loạn của Tô Yên dần dần biến mất.

Sự không kiên nhẫn và lạnh nhạt trong mắt cô cũng dần dần tan đi.

Khóe môi Quân Vực khẽ cong lên.

Máu theo khóe môi tràn ra ngoài.

Hắn bất đắc dĩ lên tiếng

"Thân thể này đã đến cực hạn."

Tô Yên nghe xong, không nói gì, chỉ im lặng xoa xoa vết máu ở khóe môi hắn.

Quân Vực cọ cọ má cô

"Tiểu Quai~"

Thanh âm nỉ non, mang theo suy yếu.

Tô Yên lên tiếng

"Ừm."

Quân Vực ôm eo Tô Yên, cọ xát một lúc lâu, mới nói một câu

"Về sau, có phải Tiểu Quai nên đối xử với anh tốt hơn một chút không?"

Tô Yên nhìn hắn.

Quầng sáng màu đỏ bao bọc hai người khỏi làn mưa, bất tri bất giác, mưa cũng đã tạnh.

Bầu trời dần sáng lên.

Đôi mắt Tô Yên biến hóa, con ngươi đen nhánh nhanh chóng biến thành màu vàng.

Toàn thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh thần thánh.

Tiểu Hoa reo lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đạt được mảnh nhỏ Chủ Thần cuối cùng."

Tô Yên cúi đầu, chủ động hôn lên đôi môi còn vương máu của Quân Vực.

"Được!"

Tô Yên lên tiếng.

Quân Vực ôm cô càng thêm chặt.

"Tiểu Quai sẽ chủ động hơn một chút sao?"

Tô Yên trầm mặc nửa ngày mới nói một câu

"Em sẽ cố gắng."

Quân Vực cười ra tiếng.

Hắn nhắm mắt lại, chỉ nói một câu

"Anh ở Thâm Uyên Ma Vực chờ Tiểu Quai tới."

Nói xong, hắn liền chìm vào yên lặng.

Quầng sáng màu đỏ vẫn che chở cô như cũ.

Tô Yên chậm rãi đứng dậy.

"Yên Yên, Yên Yên!!"

Tiểu Hồng quăng nhanh cái đuôi lao về phía Tô Yên

"Yên Yên! Yên Yên! Cả người chị đang phát sáng kìa."

Tô Cổ lững thững đi phía sau Tiểu Hồng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Quầng sáng bảo vệ xung quanh Tô Yên biến mất, lắc tay cũng nhanh chóng ẩn đi.

Tiểu Hồng biến thành hình người.

Nó trừng lớn đôi mắt nhìn Tô Yên, vui vẻ lên tiếng

"Yên Yên! Yên Yên! Hai mắt của chị biến thành màu vàng kìa."

Tô Yên nhìn thoáng qua tay mình, lại quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Nơi mà vừa rồi cô còn đánh giết đám tang thi, sớm đã biến thành một biển hoa cỏ thơm ngát, chim ca bướm lượn.

Bầu trời sáng trong, một tia sáng chiếu thẳng từ trêи cao xuống.

Tia sáng càng lúc càng rực rỡ, chạy thẳng đến dưới chân Tô Yên.

Trêи không trung, xuất hiện tám thân ảnh.

Mặc y phục vàng, trắng đen xen kẽ, đứng yên ở hai bên.

Sau đó, quỳ một gối xuống hành lễ

"Cung nghênh Chủ Thần trở về Cửu Trọng Thiên."

Thanh âm hồn hậu, cực kỳ có lực.

Cầu vồng xuất hiện trêи bầu trời, phía sau lưng Tô Yên truyền tới tiếng chim kêu điểu hót.

Tiểu Hồng và Tô Cổ có vẻ không chịu nổi ánh sáng này.

Cô duỗi tay, nắm lấy tay hai đứa

"Ta muốn mang các em đi tới Cửu Trọng Thiên."

Cô nói xong, thấy Tô Cổ và Tiểu Hồng đều không phản đối.

Vung tay một cái, liền đưa hai đứa vào trong không gian.

Tia sáng kia biến ảo, biến thành một cầu thang tỏa ra ánh sáng thánh khiết màu vàng rực rỡ.

Khi Tô Yên vừa bước lên bậc thang thứ nhất.

Thời gian xung quanh đều ngừng lại.

Đám hoa cỏ bên dưới không nhúc nhích, thậm chí trời đang nổi gió nhẹ mà cũng không hề lay động.

Cô bước từng bước hướng lên trêи.

Mỗi một bước đi, cơ thể cô lại thay đổi thêm một chút.

Dần dần, biến thành bộ dáng nguyên bản của cô.

Một khuôn mặt tinh xảo, cánh môi đỏ thắm không mang theo ý cười, đôi mắt vàng không chút cảm xúc, không vui không buồn, bình bình đạm đạm, không có lấy một gợn sóng.

Tóc dài màu đen gọn gàng phía sau lưng, y phục trêи người biến thành màu trắng tơ vàng.

Mỗi một phân trêи người cô đều mang tới cảm giác thần thánh như trích tiên hạ phàm.

Tô Yên - Chủ Thần đứng đầu Chín đại Chủ Thần - Chủ của 3000 thế giới - đã trở về.

Tiểu Hồng, Tô Cổ, Tiểu Hoa xem đến choáng váng đầu óc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)