Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 339

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 339
Tiểu Quai, ta đau (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Kiêu Lôi cau mày, nhìn Tô Yên cả người đầy máu.

Vừa rồi bị An Túc cùng An Đồng bám lấy, thật vất vả mới có thể thoát thân, lại phát hiện chỉ trong chút ít thời gian này lại xuất hiện một thiếu nữ dám ôm chị gái của hắn.

Bên cạnh, Phi Sắc nâng tay lên, híp mắt hô một tiếng

" Kẻ nào?"

Ngay lập tức, một đám bụi gai liền xuất hiện, trực tiếp hướng tới thiếu nữ áo đỏ kia.

Thiếu nữ này chính là người ở địa lao Minh giới, Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm bắt lấy tay Tô Yên, không chút để ý nói

"Giết ta? Chỉ bằng các ngươi?"

Giọng nói vừa dứt, viên ngọc đen kia đã quay xung quanh Nam Nhiễm cùng Tô Yên, nháy mắt mang hai người bay lên.

Lúc này, viên lam châu vẫn luôn giấu ở bên người Tô Yên như đã chịu tác động, cũng thoáng hiện.

Cùng với viên trân châu đen kia vây quanh hai người không ngừng xoay vòng vòng.

Nam Nhiễm bế ngang Tô Yên lên.

Môi đỏ gợi lên ý cười, đôi mắt sâu kín đảo qua những người ở đây.

"Muốn đánh thì tới Minh giới tìm ta."

Giọng nói vừa rơi xuống, nháy mắt, một cơn gió lốc đen kịt quấn quanh hai người họ, ngay sau đó đã biến mất trước mắt mọi người.

Phanh!

Khi đám bụi gai kia ập tới đã chẳng còn một bóng dáng nào.

Phi Sắc thu hồi tay, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một nữ nhân như vậy?

Địa lao Minh giới.

Tô Yên nằm trêи giường lớn.

Trêи người nàng tràn ngập kim quang, thẩm thấu ra bên ngoài.

Giống như lực lượng thuộc về nàng đang thi nhau thoát ra.

Không chỉ vậy, sinh mệnh của Tô Yên cũng giống như cỗ năng lượng kia đang dần dần rời khỏi thân thể.

Nam Nhiễm ở bên cạnh nhìn một màn như vậy.

Hiện giờ, Tô Yên suy yếu đến mức chỉ cần nàng vừa động thủ là có thể bóp chết.

Nam Nhiễm duỗi tay, chọc chọc Tô Yên hai cái.

"Không phải nam nhân kia chết rồi nên cô liền muốn đi theo hắn đấy chứ?"

Nam Nhiễm cảm thấy rất có khả năng là như vậy.

Đôi mắt kim sắc của Tô Yên không biết đã biến thành màu đen từ khi nào.

Cả người vẫn còn máu, nằm xuống giường, máu tươi lại chảy ra, như muốn nhuộm đỏ cả chiếc giường vậy.

Nam Nhiễm đặt Tô Yên nằm ngay ngắn trêи giường, sau đó rốt cuộc cũng không có động tác gì.

Nàng chán muốn chết ngồi trêи vương tọa đầy bụi gai do viên hắc châu biến thành.

Có vẻ Nam Nhiễm không mấy quan tâm đến việc sinh mạng của Tô Yên đang dần mất đi.

Chỉ có một viên lam châu không ngừng quay chung quanh Tô Yên.

Một cỗ lực lượng thanh khiết thẩm thấu dần vào thân thể Tô Yên, giống như đang nỗ lực cố gắng chữa trị cho nàng.

Đáng tiếc, so với lực lượng thoát ra kia thì chút công sức chữa trị này chẳng đáng là bao.

Căn bản chính là như muối bỏ biển.

Cũng không biết qua bao lâu sau, hơi thở của Tô Yên càng trở nên mỏng manh, gần như không thể nghe thấy.

Trêи cổ tay nàng xuất hiện viên thủy tinh đỏ, nó chợt sáng lên rồi bao phủ toàn bộ thân thể Tô Yên.

Nam Nhiễm ngồi ở đó nhíu mày một chút.

Sau đó chậm rãi mở miệng

"A, thì ra nam nhân của cô chưa có chết a."

Nam Nhiễm nhẹ nhàng nói, mí mắt Tô Yên giật giật, tựa hồ đã nghe thấy.

Nàng cố gắng mở mắt, gian nan nhìn mọi thứ xung quanh.

Tô Yên nhìn thấy chính mình bị ánh sáng đỏ bao phủ.

Nàng run rẩy nâng tay lên, nhìn trêи cổ tay của mình có một sợi dây màu đen.

Cảm nhận được lực lượng đang tiến vào trong cơ thể.

Cho đến khi, hồng quang kia đột nhiên tiêu tán.

Mảnh thủy tinh hình giọt nước trêи cổ tay Tô Yên dần nứt ra, chia năm xẻ bảy, cùng với sợi dây đen kia biến mất không còn dấu vết.

Thân thể Tô Yên liền như mất chỗ dựa, lập tức ngã xuống.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên dùng một cánh tay chống đỡ ngồi dậy.

"Khụ!"

Phun ra một búng máu.

Sắc mặt nàng tái nhợt.

Thân thể mỗi chỗ đều đau đớn như nhắc nhở nàng về tất cả những việc phát sinh không lâu trước đây.

Nam Nhiễm nhìn móng tay của mình, chậm rãi mở miệng

"Nghe nói, nam nhân của ngươi là con trai của vị ở Thâm Uyên Ma Vực kia. Cũng nghe nói, hắn chỉ có một nửa yêu hồn. Bởi vì cha hắn nửa thần nửa yêu, bất tử bất diệt không có hồn phách."

Tô Yên bỗng hoảng hốt.

Dần dần cảm xúc hình như đã có thể khống chế được.

Trêи mặt bắt đầu khôi phục lại sự bình tĩnh.

Nàng chống đỡ thân thể, ngồi ở trêи giường, nhìn xung quanh.

Đôi mắt đen nhánh đã không còn có những cảm xúc đau đớn nữa.

Thanh âm khàn khàn, mang theo sự bình tĩnh cùng lí trí tuyệt đối

"Là cô đã cứu ta."

Nam Nhiễm cùng Tô Yên.

Rõ ràng nhìn không giống nhau.

Rõ ràng khí chất hoàn toàn bất đồng.

Một người lười nhác, một người nghiêm túc.

Nhưng kỳ lạ là vẫn cảm thấy có chỗ tương tự.

Rốt cuộc là giống nhau ở đâu lại không nói rõ được.

Nam Nhiễm từ vương tọa bước xuống dưới.

Đi đến trước mặt Tô Yên, hai người cách nhau cực gần.

Nàng thấp giọng nỉ non

" Vậy ta đã là ân nhân của cô, có phải trái tim kia cũng nên đưa ta dùng không?"

Tô Yên thoáng cúi đầu, khoảng cách giữa hai người càng gần.

Nàng suy yếu mở miệng

"Được."

Tay Nam Nhiễm để tay ở trước ngực Tô Yên.

Nàng ta lộ ra nụ cười đầy cao hứng.

Sau đó, bàn tay còn lại sờ nơi ngực trái của mình.

Nơi đó của nàng cái gì cũng không có.

Ân, nàng thiếu một trái tim.

Không đúng, không phải là thiếu.

Phải nói là, hai người họ dùng chung một trái tim.

Nam Nhiễm, Tô Yên, tuy hai cá thể nhưng lại chính là một người.

Chính lão già kia, ở lúc các nàng còn chưa ra đời, đã tróc đi hồn phách của các nàng.

Một nửa để vào thành bào thai của một nhân loại.

Nửa còn lại thì tùy tiện vứt bỏ.

Nhưng ông ta không ngờ rằng, nửa phần sinh mệnh kia lại có sức sống ngoan cường như vậy, thuận lợi được sinh ra từ trong bụng Vương Phi Minh giới.

Hài tử thứ 19 của Minh giới, Nam Nhiễm.

Các nàng vẫn luôn có ký ức của nhau, đều biết đến sự tồn tại của đối phương.

Chỉ là chưa bao giờ gặp qua.

Cho đến một lần kia, Tô Yên đi vào nhầm địa lao Minh giới.

Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Chỉ cần nhìn một cái nhìn liền biết đối phương là ai.

Theo như lời lão già kia, tất cả mọi thứ trêи người Tô Yên đều phù hợp để trở thành người kế nhiệm Thiên Đạo.

Mà trêи người kẻ bị bỏ rơi - Nam Nhiễm, chỉ sở hữu những thứ còn lại.

Dối trá, lệ khí, tối tăm, cùng những thứ cảm xúc dư thừa.

Nam Nhiễm đối lập với Tô Yên, nhưng hai người lại không bài xích chán ghét đối phương.

Mà ngược lại có sự hấp dẫn lớn.

Bởi vì cả hai đều biết, các nàng vốn dĩ chính là một thể thống nhất.

Bởi vì cùng là một người, cho nên Nam Nhiễm từ sinh ra đã không có tim.

Một trái tim kia đã ở trong lồng ngực Tô Yên.

Nam Nhiễm vươn tay, đang muốn lấy tim Tô Yên ra.

Bỗng nhiên, nàng chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên

" Nếu ta có trái tim này, ta cũng sẽ yêu nam nhân kia, hắn chết rồi, ta cũng sẽ đau lòng?"

Tô Yên dừng một chút.

"Không biết"

Nam Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa, liền thu hồi tay.

Nàng chỉ muốn một trái tim, cái loại mà thuộc hoàn toàn về mình ấy.

Chứ không phải là thứ chịu sự khống chế của kẻ khác.

Nam Nhiễm có chút giận.

Vươn chân, đá đá Tô Yên

" Tên kia vừa nhìn đã thấy không phải thứ gì tốt đẹp, vậy mà cô lại đi thích hắn?"

Nam Nhiễm coi thường Quân Vực.

Cũng không phải vì lí do nào khác, chủ yếu là nàng vừa thấy hắn liền biết, họ là cùng một loại.

Đại khái chính là tính cách giống nhau sẽ bài xích lẫn nhau.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Vừa nhìn đã biết chính là dùng thủ đoạn không chính đáng lừa Tô Yên mang đi rồi.

Chỉ cần nghĩ đến nếu lấy đi trái tim Tô Yên lại đây, nàng sẽ ngày đêm tơ tưởng, mỗi ngày nhắm mắt mở mắt đều nghĩ đến hắn ta, sợ là sẽ làm bản thân ghê tởm đến chết mất.

Nam Nhiễm nhìn Tô Yên vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào, hỏi

"Còn muốn chết?"

Tô Yên lắc đầu.

"Ta sẽ đi tìm hắn. Và... báo thù."

Nam Nhiễm nghe xong, đứng dậy.

Một thân y phục đỏ tươi, chỗ mắt cá chân trắng nõn có một chuỗi vòng.

Nàng lại lần nữa ngồi xuống vương tọa phía sau, mơ màng như sắp ngủ

" Chẳng có gì thú vị."

······

Tại nơi địa giới vĩnh hằng này.

Thời gian chính là thứ không đáng giá nhất.

Một lúc đả tọa, có lẽ đã vài thập niên sau.

Một hồi tu luyện, đại khái liền có thể liên tục vài trăm năm.

Chớp mắt hàng ngàn năm đã trôi qua.

Cửu Trọng Thiên chín vị Chủ Thần chỉ còn lại tám vị.

Hiện giờ, Diệp Thiên Linh đứng đầu.

Năm đó Chủ Thần đứng đầu là Tô Yên, không biết đã đi đâu, không còn tung tích, chẳng còn người nào biết.

Chủ Thần thứ tư Giffy trước kia bị giam giữ, nghe nói vài trăm năm trước cũng đã được thả ra.

Cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ không có đại sự gì phát sinh.

A, có một chuyện lớn.

Ngàn năm trước, nghe nói thiếu chủ của Thâm Uyên Ma Vực chết ở Cửu Trọng Thiên.

Hơn nữa, nghe nói công thần giết Quân Vực chính là Chủ Thần Tô Yên trước đây.

Chuyện này khiến bốn phương đều ca tụng hồi lâu.

Nghe nói Thâm Uyên Ma Vực đưa ra tối hậu thư, muốn cùng Cửu Trọng Thiên một mất một còn.

Lại nghe nói, tân nhiệm tôn chủ Thâm Uyên Ma Vực muốn kế vị.

Thời gian là 10 ngày sau.

Chuyện này vừa truyền ra, nháo đến các giới đều oanh động.

Cái gì?

Tân tôn chủ kế vị?

Vị thiếu chủ kia không phải đã chết sao?

Lấy đâu ra tân tôn chủ?

Rất nhanh, Minh giới cùng Cửu Trọng Thiên đều nhận được bái thϊế͙p͙ của Thâm Uyên Ma Vực.

Nghe nói là muốn mời mọi người đến dự lễ nhậm chức.

Lúc này tại địa lao Minh giới.

Chỉ nhìn thấy một nữ tử thân mặc bạch ý đang nhắm mắt đả tọa tu luyện.

Ngồi bên cạnh nàng còn có một nữ tử váy áo đỏ tươi vô cùng nổi bật.

Nữ tử đó biếng nhác dựa vào ven tường, trông có vẻ chán muốn chết rồi.

Một ngụm lại một ngụm cắn trái cây trong tay.

Ước chừng nửa canh giờ sau, liền nghe được một thanh âm trẻ con

"Yên Yên, Yên Yên, chị xem, chị xem."

Một đứa nhóc mập mạp với hai búi tóc lung lay chạy tới.

Trong túi chứa đầy trái cây đỏ rực.

Thứ này, không phải Tiểu Hồng thì còn ai?

Thân ảnh Nam Nhiễm liền xuất hiện ở cửa địa lao.

Cơ hồ là theo động tác ngồi xuống của nàng, vương tọa nháy mắt cũng biến mất.

Nàng nghiêng đầu, nói

" Đến đây đi."

Tiểu Hồng gật gật đầu.

" Ân ân"

Vừa đáp lời, vừa đưa toàn bộ túi trái cây cho Nam Nhiễm.

Tiểu Hồng nhìn trái cây kia, nuốt nước miếng.

Tay nhỏ muốn lấy một quả.

Nhưng mà còn chưa chạm được tới thì đã bị Nam Nhiễm lấy đi hết.

Ở phía sau Tiểu Hồng, Tô Cổ cũng đã đi tới.

Nam Nhiễm nhìn Tô Cổ một lượt từ trêи xuống dưới, đánh giá

" Chỉ mới ngàn năm thôi mà lực lượng của ngươi mạnh lên không ít."

Tô Cổ không trả lời, hắn chỉ túm cổ áo Tiểu Hồng.

Nam Nhiễm cúi đầu, nhìn về phía Tiểu Hồng, có điểm tò mò

"Ngươi tại sao không có một chút thay đổi nào vậy? Mỗi ngày chỉ biết gặm trái cây?"

Tiểu Hồng vừa nghe, nhịn không được đứng thẳng dậy ưỡn ngực.

"Ta cũng rất lợi hại."

Nam Nhiễm lấy ra quả màu hồng, cắn một ngụm.

Câu được câu không

"Phải không? Ví dụ như?"

Tiểu Hồng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó, càng nghĩ càng héo.

Phía sau, Tô Cổ mở miệng

"Nó đã cứu ta."

Nam Nhiễm nhìn Tô Cổ, lại nhìn nhìn Tiểu Hồng, như suy tư gì đó

"A?"

Mắt Tiểu Hồng sáng ngời, lập tức gật đầu, búi tóc trêи đầu theo động tác của nó mà lung lay mãnh liệt.

"Đúng a!"

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Mí mắt Nam Nhiễm khẽ nâng

"Khi nào?"

Tiểu Hồng lập tức nói

"Chính là lúc cục đá kia được lấy ra khỏi đầu của ta, nó vừa ra liền trở nên hư đốn. Thiếu chút nữa đánh chết Tô Cổ. Là ta cứu hắn!"

Tiểu Hồng tự cường điệu cái chữ ' ta ' kia.

Vừa nghe liền thấy công lao của nó to lớn đến nhường nào.

Nếu không phải tại nó khiến Tô Cổ không kịp chuẩn bị sớm, hẳn đã không bị cục đá kia hút lấy.

Tiểu Hồng cùng Nam Nhiễm trò chuyện.

Tầm mắt Tô Cổ dừng trêи người nữ tử đang ngồi tu luyện.

Con ngươi đen nhánh của Nam Nhiễm đảo qua Tô Cổ, câu được câu không

"Nghe nói, Thâm Uyên Ma Vực sắp có tân nhiệm tôn chủ. Ngươi đã gặp qua chưa? Hắn tên Quân Vực?"

Nhắc tới cái tên này, nữ nhân ngồi phía sau bỗng dưng cứng đờ cả người.

Lông mi run rẩy.

Dần dần mở mắt.

Tô Cổ gật đầu

" Cũng có thể."

Hắn đưa ra một câu trả lời lửng lơ, chẳng biết là phải hay không.

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được giọng Tiểu Hồng hưng phấn

"Yên Yên! Chị tỉnh rồi!"

Thiếu nữ mặc bạch y ngồi trêи này, không phải Tô Yên thì còn ai?

Nam Nhiễm quay đầu lại.

Nàng dựa người vào vương tọa

"Ta gọi cô cả một ngàn năm cũng không bằng chút tin tức của nam nhân kia vừa tới."

Nam Nhiễm cắn trái cây từng miếng một.

Nhìn xem, đây là chẳng phải câu chuyện yêu hận tình thù gì gì đấy sao.

Tầm mắt Tô Yên dừng trêи người Nam Nhiễm, nhẹ nhàng nói

"Ta phải đi."

Nam Nhiễm phất phất tay.

Tiện đà ngửa đầu

"Đừng quên, cô nợ ta, phải trả lại."

Tô Yên gật gật đầu.

"Ân"

Tô Yên đi đến cửa địa lao.

Tiểu Hồng liền bổ nhào vào trong lòng nàng.

Nó đến nhìn rất nhiều lần rồi.

Cũng đưa cho nữ nhân kia rất rất nhiều đồ ăn ngon.

Nữ nhân kia đều không cho phép nó đi vào tìm Yên Yên.

Còn mỗi lần đều lừa nó, nói sẽ cho Yên Yên ăn.

Hừ.

Tô Cổ mở miệng

" Chị đã khôi phục?"

Tô Yên còn chưa nói chuyện.

Nam Nhiễm phía sau cong môi xua xua tay

" Chính xác mà nói, rút ra thần hồn, ngực còn ăn một đao, có thể còn sống đến giờ đã coi là không tồi."

Mới một ngàn năm mà thôi.

Thế mà đã dám kéo cái thân tàn này đi tìm nam nhân kia.

Nam Nhiễm nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lại lần nữa than một tiếng.

Nhìn cái tình yêu này đi.

Vừa nghĩ, vừa cắn một ngụm trái cây.

Tô Cổ nhíu mày một chút, hắn nhìn Tô Yên.

Tô Yên nâng tay lên, liền thấy một viên làm châu xuất hiện trước mặt nàng.

" Có nó ở đây, ta sẽ không xảy ra chuyện gì."

Tô Cổ nghe, dần dần cảm thấy bình tĩnh.

Tô Yên cũng không biết gạt người.

Hắn tin tưởng nàng.

Lam châu vừa xuất hiện, vương tọa Nam Nhiễm đang ngồi, đảo mắt liền biến thành một viên hắc châu.

Cũng may Nam Nhiễm phản ứng nhanh lẹ, bằng không có lẽ đã bị viên trân châu của mình hố rồi.

Hắc châu tản ra hào quang đen nhánh.

Sau đó liên tiếp vây quanh viên lam châu kia quay quay.

Lúc sau, hai viên trân châu liền triền triền miên miên, dán ở bên nhau, xoay vòng vòng.

Nam Nhiễm nhìn chằm chằm trân châu

"Lại đây."

Giọng nói tràn đầy u ám.

Hắc châu khựng lại.

Lập tức quay về bên người Nam Nhiễm.

Ba người Tô Yên cộng thêm một viên lam châu đi rồi.

Trong địa lao lớn như vậy chỉ còn lại một mình Nam Nhiễm.

Hắc châu biến ảo, lại lần nữa trở thành vương toạ.

Nam Nhiễm một thân hắc y, tóc nàng rối tung, dựa vào vương toạ.

Lấy nàng làm trung tâm, xung quanh bắt đầu mọc ra những bụi gai lớn, sắc nhọn.

Răng rắc.

Nàng cắn một miếng trái cây.

Hình ảnh như dừng lại vĩnh viễn.

······

Sau khi Tô Yên rời khỏi Minh giới, vẫn chưa trở lại Cửu Trọng Thiên, mà trực tiếp đến Thâm Uyên Ma Vực.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Chỉ là lúc vừa đi vào địa giới của Thâm Uyên Ma Vực, nàng bỗng dừng lại.

Thâm Uyên Ma Vực giống như một thế giới riêng biệt.

Khi nàng bước vào, có thể nhìn thấy người của Yêu tộc lui tới đi dạo trêи đường phố.

Tô Yên không phải là người của Thâm Uyên Ma Vực lại xuất hiện ở chỗ này nên đã khiến không ít kẻ chú ý.

Nàng vẫn đi thẳng về phía trước, muốn đi vào cung điện Ma Vực.

Nhưng bước tới bên ngoài, nàng lại ngừng lại, nắm chặt quần áo.

Nắm rồi lại buông, buông ra lại nắm lấy, vò đến cả gấu áo đều nhăn nhúm.

Tô Cổ nhìn thoáng qua Tô Yên, sau đó nói

"Nếu chị không sốt ruột, có thể ngồi xuống uống ly trà trước a."

Ngay khi nghe được đề nghị của Tô Cổ, Tô Yên liền gật đầu ngay lập tức.

"Ân"

Ở ngoài cung điện Ma Vực có một quán trà.

Tô Yên ôm lấy tách trà, uống từng ngụm một.

Tiểu Hồng cầm lấy một khối điểm tâm trêи bàn.

Vừa ăn vừa nhỏ giọng kề bên tai Tô Cổ nói nhỏ

"Yên Yên có phải rất khẩn trương hay không a? Giống như lúc đi khai giảng, ta cũng khẩn trương như vậy."

Tô Cổ lấy mâm điểm tâm kia, nhét từng miếng vào miệng Tiểu Hồng.

Thanh âm lãnh đạm, đổi đề tài

"Ta nhớ rõ, một trăm năm trước ngươi đã biến hình."

Nhắc tới chuyện này, Tiểu Hồng cắn điểm tâm, ấp úng nói

"Hình thái không ổn định."

Nói xong, Tiểu Hồng sợ mất mặt, lại vội vàng bổ sung một câu

"Xà tộc chúng ta hình thái biến ảo, đều không ổn định."

Trăm năm trước, Tiểu Hồng đã có thể biến thành bộ dáng của một thiếu niên 17-18 tuổi.

Nó khoe khoang suốt mấy ngày liền.

Sau đó nó gặm một trái cây đen thui, vào lúc ban đêm liền bị hồi lại nguyên hình.

Lại sau đó khoảng trăm năm, đồng chí Tiểu Hồng không thể biến trở về bộ dạng thiếu niên 17-18 tuổi kia nữa.

Mỗi ngày là bộ dáng mập mạp này lắc lắc lư lư đảo qua trước mặt Tô Cổ.

Tiểu Hồng nói xong câu đó, sợ Tô Cổ lại muốn tiếp tục hỏi, lập tức tự mình nhét thật nhiều điểm tâm vào trong miệng.

Cho đến tận lúc cái gì cũng không nói ra được mới chịu thôi.

Lại nói đến Tô Yên bên này đang làm gì?

Ân, từ trước đến nay nàng không quan tâm chuyện người khác bát quái sau lưng, vậy mà giờ lại đang nghe người ta tám chuyện.

Hai đại gia Yêu tộc ngồi bên cạnh uống trà, có vẻ như cực kỳ hứng thú với chuyện tân tôn chủ.

" Tôn chủ của chúng ta đã mặc kệ mọi việc nhiều năm, thiếu chủ ngàn năm trước chết đi mà tôn chủ cũng chưa từng lộ mặt, cứ như không phải thân sinh vậy."

Vừa nói xong, vị đại gia còn lại thở dài một hơi, tỏ vẻ tiếc thương bất bình thay cho thiếu chủ nhà mình.

Sau đó một vị khác mở miệng

" Hàng vạn năm trước tôn chủ chỉ nói một câu liền thoái ẩn, thật sự lui về sạch sẽ. Đã vậy còn không lập thiếu chủ làm tôn chủ. Nhiều năm như vậy đều bỏ mặc hắn chẳng thèm quan tâm. Thiếu chủ chết đi rồi sống lại, đó là năng lực của thiếu chủ."

Nghiễm nhiên, trong miệng hai vị này, bọn họ đã xem thiếu chủ trở thành đứa trẻ nhà mình mà lên tiếng che chở.

Bên cạnh có một vị khác nghe không nổi nữa, liền ngắt lời

"Hai người các ngươi thì biết cái gì. Đây là do tôn chủ tiền nhiệm của chúng ta anh minh thần võ. Năm đó không phải tôn chủ bị phong ấn nhiều năm, chịu nhiều đau khổ mới có ngày hôm nay sao? Thiếu chủ tuổi còn trẻ, muốn đảm đương việc lớn, vậy cũng phải trải qua trắc trở. Hiện giờ thiếu chủ tử địa hậu sinh*, trở về kế vị, khẳng định có thể làm Thâm Uyên Ma Vực của chúng ta ngày càng lớn mạnh!"

*Giống niết bàn trùng sinh.

Thanh âm nghị luận càng lúc càng lớn, có người nhịn không được xen mồm vào

"Ai, tôn chủ sắp kế nhiệm kia có thật là thiếu chủ không? Hắn không phải đã chết sao? Lại còn là chết ở trước mặt nhiều người như vậy, cái loại hồn phi phách tán ấy! Một tàn hồn cũng không thấy, sao mà có thể sống lại a? Cho dù tôn chủ thần thông quảng đại, khả năng cũng không lớn đi?"

Tiếng nói vừa dứt, lập tức có người phản bác

"Ngươi thì biết cái rắm! Tên nhãi con nhà chúng ta có chút tiền đồ được làm việc ở trong cung điện, sớm đã gặp qua tân tôn chủ. Dung mạo kia tuyệt đối là thiếu chủ, không thể sai được!"

*****

Edit: nad

Beta: Thanh Hoa

Tiếp đến, phía sau truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Chuyện sau đó, Tô Yên không có nghe kỹ nữa, xác định hắn ở đó là được rồi.

Bàn tay đang nắm chặt quần áo của nàng cũng dần buông ra, nâng chén trà lên rồi bắt đầu uống.

Tô Cổ biết việc này theo lý mà nói thì hắn không nên nhúng tay vào.

Nhưng biểu hiện của Tô Yên thật sự rất mất bình tĩnh.

So với bộ dáng dù trời sập sắc mặt cũng không thay đổi của trước kia thật sự chênh lệch quá lớn.

Lại nói, tên Quân Vực kia là người mà Yên Yên vô cùng để ý.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn mở miệng

"Hắn sẽ không chết."

Tô Yên ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu

"Ừ. Ta còn sống, hắn sẽ không có việc gì."

Bọn họ đã ăn Quả Nhân Duyên, nàng không chết, hắn sẽ còn ở thế gian này.

Tô Cổ nghi hoặc

"Vậy chị còn lo lắng gì?"

Yên Yên dù không làm gì, chỉ cần đứng ở trước mặt tên kia, hắn liền sẽ dùng mọi biện pháp tự động quấn lấy cô.

Hiển nhiên, Tô Yên cũng không biết mị lực của mình lớn như vậy.

Bằng không, nàng cũng sẽ không khẩn trương đến nhường này.

Tô Yên không nói gì, chỉ yên lặng uống sạch trà trong chén.

Sau đó mới đứng dậy.

"Ta đi tìm hắn."

Nàng nói rất nghiêm túc.

Tô Cổ cũng đứng lên theo, giọng nói không hề dao động.

"Em đi cùng chị."

Tiểu Hồng bên cạnh lập tức đứng dậy, ríu rít đòi theo.

"Em cũng đi cùng Yên Yên!"

Nghe vậy, Tô Yên hơi ngừng lại.

Sau đó, nàng thấy hai người đều muốn đi theo mình như vậy thì gật đầu

"Ừm"

Nói xong, nàng lại giải thích một câu

"Có lẽ ta sẽ không rảnh lo các em."

Tô Cổ gật đầu

"Em biết."

Dù sao loại việc này cũng không chỉ xảy ra một hai lần.

Tô Yên đi về phía cung điện lớn kia.

Chỉ là vừa đi tới cửa, liền bị người ta ngăn cản.

Thủ vệ thân hình cao lớn đánh giá Tô Yên từ trêи xuống dưới

"Làm gì?"

Tô Yên nghiêm túc nói

"Ta tên Tô Yên, ta muốn tìm Quân Vực."

Thủ vệ kia nghe tên Tô Yên.

"Tô Yên?"

Lẩm bẩm một câu, sau đó, tức khắc liền tràn ngập sát khí.

"Ngươi còn dám tới nơi này??"

Tô Yên sửng sốt.

Còn chưa kịp nói chuyện, thị vệ bên cạnh dùng chuôi đao gõ gõ thị vệ đang phẫn nộ

"Ai ai ai, ngươi nhìn kĩ đi, nàng ta không phải Chủ Thần Tô Yên. Ngươi nhìn xem trêи người nàng có thần lực không?"

Thị vệ cao lớn kia nghe vậy, cúi đầu nhìn Tô Yên, lại đánh giá nàng từ trêи xuống dưới một lần nữa.

Thâm Uyên Ma Vực bọn họ cực kì mẫn cảm với khí tức của người trêи Cửu Trọng Thiên.

Hiển nhiên, người trước mắt là một nhân loại bình thường.

Sắc mặt thị vệ kia dần dịu lại, sát khí cũng chậm rãi biến mất.

"Một nhân loại cũng có thể tới Thâm Uyên Ma Vực của chúng ta gặp thiếu chủ sao?"

Lời này không phải nói với Tô Yên, mà là nói với thị vệ bên cạnh.

Người bên cạnh lại dùng sống dao đánh hắn một cái.

"Ngươi ngốc à, lâu nay ngươi có từng thấy một nhân loại nào đến chỗ chúng ta không? Đây vừa nhìn liền biết không phải người bình thường, mau đi thông truyền, ta ở chỗ này trông."

Thị vệ cao lớn nghe xong sửng sốt, tức khắc cảm thấy rất có đạo lý, liền quát Tô Yên

"Ngươi ở chỗ này chờ."

Nói xong, vèo một tiếng, biến mất khỏi cửa cung điện.

Thị vệ bên cạnh vẫn đứng ở chỗ đó.

Chốc chốc lại nhìn Tô Yên, rồi lại quay qua nhìn Tô Cổ và Tiểu Hồng ở phía sau.

Con ngươi không ngừng di chuyển, hiển nhiên là một tên đầu óc linh hoạt.

Thị vệ kia cười, như có lệ nói

"Cô nương cũng tới chúc mừng tôn chủ tương lai của bọn ta?"

Tô Yên suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu

"Ừm"

Thị vệ cười vui vẻ.

"Xin hỏi có mang theo lễ vật gì không?"

Nói xong, hắn như chợt nghĩ ra gì đó, bổ sung.

"Ngài đừng hiểu lầm, ta ở Thâm Uyên Ma Vực lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy nhân loại xuất hiện ở nơi này. Tò mò, chỉ là tò mò ha ha."

Tô Yên nghe hai chữ lễ vật, sờ sờ trêи người mình.

Nàng không có nghĩ đến việc này, chỉ muốn đến nhìn hắn.

Nghe vậy chỉ đành đứng đó, không nói chuyện.

*****

edit: nad

Beta: Thanh Hoa

Cứ như vậy một hồi lâu, cho đến khi một bóng đen bỗng nhiên chớp nhoáng xuất hiện trước mặt nàng.

Theo sau là một cỗ sát khí cấp tốc đánh về hướng Tô Yên.

Tô Cổ mặt không biểu tình, bước về phía trước một bước, trực tiếp chắn trước mặt Tô Yên.

Phanh!

Bàn tay cùng lưỡi kiếm va chạm vào.

Trêи tay Tô Cổ đã có thêm một tầng sương băng, giống như bộ giáp chắc chắn, không thể phá vỡ.

Đối diện, người vừa tới mặc một bộ đồ đen, khuôn mặt trẻ con mà đầy sát khí.

Lưỡi kiếm sắc bén tựa như tràn ngập thù hận, như thể muốn băm nhỏ tất cả.

Cũng may, Tô Cổ cùng người vừa tới kia chỉ va chạm một cái liền tách ra.

Nam nhân mặc đồ đen đứng ở đó, cặp mắt nồng đậm sát khí.

Còn nghe hắn trào phúng nói một câu

"Ngươi còn dám đến đây?"

Nam nhân vừa nói xong, phía sau hắn liền truyền đến tiếng can ngăn.

"An Đồng."

Lúc nói xong, người kia cũng đã đi tới.

Hai người kia, Tô Yên đều biết, An Đồng, An Túc.

So sánh với An Đồng tràn ngập phẫn nộ thì An Túc mang lại cảm giác ôn hòa hơn rất nhiều.

"Chủ Thần đại nhân, lâu rồi không gặp."

Lời nói vừa dứt, thị vệ bên cạnh trừng lớn đôi mắt, sửng sốt.

Thật, thật sự là Chủ Thần Tô Yên đó??

Tô Yên gật gật đầu, cô mở miệng

"Ta muốn gặp Quân Vực."

An Đồng nghiến răng, rít lên từng tiếng

"Chủ Thần đại nhân muốn gặp thiếu chủ của bọn ta làm gì? Biết thiếu chủ chết rồi sống lại, định chuẩn bị làm lại một lần nữa, hoàn toàn xóa sổ ngài ấy?"

Tay Tô Yên lại gắt gao nắm chặt quần áo.

Nhưng sắc mặt nàng vẫn không thay đổi, chỉ hỏi

"Không thể gặp hắn?"

An Đồng vừa thấy mặt Tô Yên, trong chớp mắt liền nhớ lại khung cảnh lúc thiếu chủ chết.

Cây trâm gỗ đen cắm trêи ngực thiếu chủ, tay cô còn nắm cây trâm kia.

Sức mạnh bình thường cơ bản không thể giết chết thiếu chủ, hiển nhiên là Tô Yên đã âm mưu từ lâu.

Từ giờ khắc đó, An Đồng đã hận Tô Yên đến thấu xương.

Ỷ thiếu chủ thích mình, không kiêng nể gì mà tổn thương thiếu chủ.

Cũng hận chính bản thân, thế mà lại cảm thấy Tô Yên không tồi, thậm chí ảo tưởng rằng có cô ở bên, thiếu chủ sẽ không xảy ra chuyện.

Quả nhiên, người Cửu Trọng Thiên không có ai tốt lành gì.

An Đồng đầy châm biếm nói

"Gặp thiếu chủ? Chủ Thần Tô Yên chẳng lẽ đã quên việc thiếu chủ chết ở trong lòng ngươi à? Chủ Thần nếu muốn hoài niệm thì nên đến nơi thiếu chủ hồn phi phách tán mà xem. Đến Thâm Uyên Ma Vực chỉ sợ là nhầm nơi rồi."

An Túc mở miệng ngăn lại.

"An Đồng, đừng nói nữa."

An Đồng lộ ra vẻ châm chọc, quay đầu qua một bên, không thèm liếc mắt đến Tô Yên.

An Túc lúc này mới ôn hòa nhìn Tô Yên, mở miệng nói.

"Chủ Thần đại nhân, cũng không phải là là chúng ta không thông truyền. Việc thiếu chủ hồn phi phách tán, ngài cũng nên nhớ rõ. Ngàn năm đã qua, cũng may thiếu chủ mạng lớn, may mắn sống lại. Chỉ là, thiếu chủ bế quan tu luyện lâu rồi, mãi chưa xuất quan. Nếu thông truyền, sợ sẽ chậm trễ thiếu chủ hồi phục, nếu lúc đó xảy ra sai sót, bọn ta chịu trách nhiệm không nổi. Người nghĩ sao, Chủ Thần đại nhân?"

Tô Cổ mặt lạnh nhìn An Túc ở trước mặt.

Nghe có vẻ ôn hòa, lễ phép, sợ là trong lòng cũng đang oán hận Tô Yên.

Tô Yên nghe xong lời hai người họ nói.

Không nói thêm gì, chỉ gật gật đầu.

"Chờ hắn xuất quan, ta lại đến."

Nói rồi, quay người bỏ đi, cũng không ở lại.

Còn Tô Cổ đứng ở chỗ đó, nhìn hai người kia.

Bộ mặt vô cảm của hắn cũng lộ ra vẻ trào phúng tương tự.

"Dù cho thiếu chủ của các ngươi hồn phi phách tán, rút gân lột da, nhưng chỉ cần hắn sống lại, hắn cũng vẫn sẽ đến tìm Tô Yên."

Nói xong, hắn dừng một chút, lại nói.

"Hắn hồn phi phách tán là tự nguyện. Hắn còn chưa có nửa phần trách cứ, các ngươi lấy tự tin đó ở đâu ra vậy?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)