Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 333

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 333
Ai da, tang thi! (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Không có cách nào khác, mùi của hắn thật sự quá quyến rũ tang thi.

Nếu những tang thi đó có thể chui vào trong xe, chỉ sợ là muốn xé xác hắn mất.

Tô Yên ngồi trở lại vị trí.

Móc từ trong túi ra một viên kẹo sữa dâu, nhét vào trong miệng.

Mùi vị giống như nhai sáp kia làm cô vô cùng khó chịu.

Nhưng cũng may có thể khiến cô thanh tỉnh hơn một chút.

Cô không ngừng nhấm nuốt, thân thể cứng đờ cảnh giác dần dần thả lỏng.

Tang thi xung quanh kêu to, cô cũng không để ý.

Quân Vực có biện pháp.

Thời điểm bọn họ gặp mặt, không phải thiếu chút nữa cô cũng bị đám hoa của hắn cắn chết sao?

Quân Vực ngồi bên cạnh thấy vậy.

Nhướng mày.

Không có tác dụng sao?

Hắn bật cười, yết hầu lăn lộn

"Hà tất em phải như vậy?"

Tô Yên không nói chuyện, tiếp tục nhai kẹo.

Quân Vực thở dài.

Tiểu Quai không muốn hôn hắn.

Vậy thì hắn hôn Tiểu Quai.

Quân Vực đứng lên, cúi người, sát lại gần.

Tô Yên nhắm mắt lại, cảm nhận thấy cơ thể hắn đang tiến sát gần cô.

"Chụt" một cái, hôn rồi.

Nụ hôn này, thật sự làm lý trí của cô tan vỡ.

Hương khí mê người này cứ xông thẳng vào khoang mũi cô, tràn ngập quanh người cô.

Hai tay Tô Yên dùng sức, ấn Quân Vực vào cửa xe.

Nháy mắt liền bắt đầu cắn xé hắn.

Hôn cái gì mà hôn.

Cô chỉ muốn ăn hắn thôi.

Não bộ bị đóng băng mất rồi.

Cô muốn ăn!

Quân Vực thế nhưng lại vô cùng cao hứng.

Thành thành thật thật đứng im tại chỗ mặc cô cắn xé.

Tiểu Hoa gào lên

"Ký chủ, ký chủ, tỉnh táo một chút. Ký chủ, chị không thể ăn a."

Tiểu Hoa giống như bà mẹ già tận tình khuyên bảo con.

Nhưng, Tiểu Hoa cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Đường Dã Bạch này, có phải là tự ngược thành nghiện rồi hay không vậy?

Rõ ràng biết ký chủ là tang thi, hễ ngửi thấy hương khí trêи người hắn thì sẽ mất lý trí, không khống chế nổi bản thân.

Kết quả, Nam chủ đại nhân còn thích như vậy?

Lần nào cũng cố ý dụ dỗ ký chủ cắn mình.

CMN! Quả thật là phân thân của Quân Vực đại nhân mà.

Tô Yên cắn một hồi lâu.

Đến mức cô ấn vỡ cả cửa kính xe ô tô.

Hương khí thoát ra ngoài, phai nhạt dần, lý trí mới dần trở về.

Chờ đến khi cô đủ tỉnh táo, mở to mắt nhìn Quân Vực.

Chỉ thấy quần áo của hắn đã bị xé tan tành rồi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nửa thân trêи đầy vết cắn, máu me loang lổ.

Trông thê thảm vô cùng.

Tô Yên sững sờ.

Cô duỗi tay ôm lấy người.

Có chút không biết phải làm sao.

"Anh, không sao chứ?"

Quân Vực gác đầu trêи bả vai cô.

Nghiêng đầu, thanh âm rất nhẹ nhàng

"Em biến anh thành cái dạng này, em nói xem, phải làm sao bây giờ?"

Tô Yên ôm người, lại không dám dùng sức.

Cô có chút ảo não.

"Vì anh quá thơm."

Quân Vực dựa vào người cô, không nói chuyện.

Một lúc lâu sau, Tô Yên mới nghiêm túc nói

"Em sẽ chịu trách nhiệm."

Nghe được một câu như vậy của cô

Quân Vực mới cười.

"Được! Vậy anh nhớ kỹ."

Hắn kéo tay Tô Yên, khiến cô ôm mình càng chặt hơn.

Tiện đà, Tô Yên lại nói

"Về sau sẽ không như vậy nữa."

Quân Vực nghe thấy lời này, lập tức đứng thẳng người.

Hắn nhéo cằm Tô Yên.

Bắt cô phải nhìn mình.

Chậm rãi nói

"Vẫn phải hôn."

Tô Yên lắc đầu

"Không được, em sẽ không khống chế được mà đả thương anh."

Ý cười trêи mặt Quân Vực tắt hẳn

Không hôn?

Vậy hắn làm vậy còn có ý nghĩa gì?

"Không phải em nói sẽ chịu trách nhiệm với anh cả đời sao?"

Tô Yên vừa rồi nói sẽ phụ trách, nhưng không hiểu sao tới tai hắn lại trở thành chịu trách nhiệm cả đời?

Nhưng điều này cũng không khác ý tứ của Tô Yên là mấy.

Cô gật đầu

"Em sẽ bảo vệ anh cẩn thận."

Quân Vực nghe xong, cảm thấy lời cô nói không phải là lời hắn muốn nghe.

"Anh chính là muốn em đả thương tanh."

Nói xong, liền cúi đầu hôn Tô Yên.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Xe buýt dừng ở cửa thôn.

Văn Lực đứng ở chỗ đó.

Làn da màu lúa mạch dưới ánh nắng mặt trời vô cùng khỏe mạnh.

Vừa vặn ở vị trí này có thể nhìn thấy rõ ràng những việc phát sinh trêи xe buýt.

Văn Lực ngậm một cây cỏ đuôi chó trong miệng, càng nhìn càng nhíu chặt mày.

Nhìn hơn nửa ngày, nhịn không được mà quay sang bên cạnh hỏi Lộ Bình.

"Này, cậu nói xem mấy ngày nay Đường Dã Bạch làm cái gì vậy?"

Lộ Bình đẩy đẩy gọng kính.

Sau đó nói ra hai chưa

"Câu dẫn!"

Văn Lực vừa buồn cười lại vừa khó hiểu

"Câu dẫn? Câu dẫn người ta để rồi có thêm một đống miệng vết thương thối nát trêи người?"

Sao từ khi gặp được Tô Yên đó, hắn trở nên yếu đuối như vậy?

Một cái miệng vết thương cũng phải băng bó hai lần.

Không phải hắn hợp thể với hoa ăn thịt người rồi sao?

Dù có bị tang thi cắn cụt tay thì hôm sau cũng sẽ mọc lại.

Nhìn xem, cái miếng vải trắng băng bó ở cánh tay của hắn đã được bao nhiêu ngày rồi?

Một cái vết thương nhỏ như vậy mà lại đem đi lừa đảo tống tiền tiểu cô nương nhà người ta như vậy?

Văn Lực không nhịn được mà điên cuồng chửi rủa một trận.

Con mẹ nó, nhìn không quen là nhìn không quen.

Lộ Bình nghe Văn Lực mắng người xong.

Ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về phía Chu Nhược đang cười cười nói nói với Tiểu Hồng.

Một lúc lâu sau, Lộ Bình mới lịch sự văn nhã lên tiếng

"Cậu không hiểu được đâu."

Văn Lực trừng lớn hai mắt.

Vài ngày trước không phải Lộ Bình cũng liên tục sỉ vả Đường Dã Bạch sao?

Thế quái nào mà loáng cái hai người họ giống như trở thành người một thuyền như vậy?

Văn Lực không thể tưởng tượng nổi

"Ý cậu là gì?"

Lộ Bình nhìn Chu Nhược, lộ ra một nụ cười lịch sự văn nhã

"Quá muốn có được, lại không muốn tổn thương đến người ta. Thế nên mới bắt buộc phải dùng vài hạ sách để có được sự chú ý của người ta, được người ta yêu thích."

Văn Lực nghe lời này, thân thể run run.

"Cậu còn có thể buồn nôn hơn nữa không?"

Lộ Bình khinh bỉ nhìn Văn Lực

"Tôi đoán, Đường Dã Bạch cam tâm tình nguyện để tang thi kia cắn chết luôn đó."

Văn Lực gật gật đầu

"Đúng vậy, tôi cảm thấy dù tang thi kia cắn chết hắn, hắn cũng can tâm tình nguyện luôn..."

Cái gì?

Tang thi???

Con ngươi Văn Lực co rụt

"Cái gì? Tang thi? Tiểu cô nương kia là tang thi?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lộ Bình liếc hắn một cái

"Không ăn, không uống, không ngủ. Chỉ ăn mỗi tinh thạch cũng có thể sống sót. Tang thi cũng trực tiếp phớt lờ cô."

Lộ Bình càng nói, Văn Lực càng nổi da gà.

Lộ Bình đẩy đẩy gọng kính, cười nói

"Hương khí trêи người Đường Dã Bạch, sẽ chỉ có thể khiến tang thi điên cuồng, mất lý trí."

"Cmn!"

Văn Lực không thể tin tưởng nổi mà nhìn về phía xe buýt.

Huynh đệ của hắn lại có thể thích một con tang thi lúc nào cũng có thể ăn hắn???

Còn vì muốn có được tang thi này mà không từ thủ đoạn dùng hương khí câu dẫn người ta đến cắn mình???

CMN!

Đây gọi là tình yêu vui buồn lẫn lộn sao?

Dê yêu sói?

Lộ Bình nhìn vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ của Văn Lực, chậm rãi nói

"Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện."

Văn Lực trực tiếp táo bạo

"Thế này mà vẫn còn không xảy ra chuyện? Cô ta chính là tang thi!"

Lời phía sau, Văn Lực cố gắng đè thấp âm thanh.

So sánh với Văn Lực, Lộ Bình vô cùng bình tĩnh

"Cô ấy có suy nghĩ, có lực khống chế, rõ ràng khác với những tang thi chúng ta từng gặp. Có lẽ, cô ấy cũng từng bị tang thi cắn, nhưng lại mở ra dị năng, hoặc là thân thể cô ấy khác với người bình thường. Dẫn tới việc cô ấy không hoàn toàn bị đồng hóa."

Lộ Bình không hổ là quân sư của đoàn.

Một giây liền có thể khuyên được Văn Lực.

Văn Lực cảm thấy rất có đạo lý.

Chỉ là thi thoảng vẫn đảo mắt qua, trong mắt vẫn hoàn toàn không thể tin tưởng nổi.

Tang thi a.

Thế nhưng lại là một con tang thi có ý thức.

Thật là một con tang thi ghê gớm.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Trêи xe buýt, "Đường Dã Bạch" giống như nam châm, vẫn luôn dính ở trêи người Tô Yên.

Chỉ hận không thể lấy dây thừng buộc luôn vào người cô.

Lúc này, Tiểu Hồng thở hổn hển chạy lên xe buýt

"Yên Yên, Yên Yên."

Tô Yên ngẩng đầu

"Ở đây."

Tiểu Hồng mở miệng

"Yên Yên, Cổ Vương nói muốn chị đi xem."

"Làm sao vậy?"

"Gặp một cái cửa sắt, rất chắc chắn."

Tiểu Hồng kỳ thật cũng không hiểu vì sao Cổ Vương lại muốn nó gọi Yên Yên tới.

Cho nên chỉ có thể cố gắng hết sức miêu tả những thứ mình đã thấy cho Tô Yên nghe.

Tuy rằng, ách, nói nửa ngày cũng chưa nói rõ được là chuyện như thế nào.

Nhưng Tô Yên hiểu Tô Cổ.

Nhất định là có chuyện quan trọng mới tìm đến cô.

Cô gật đầu

"Được"

Nói xong, liền đứng lên định đi xuống xe.

Trước khi đi, nhìn trêи người "Đường Dã Bạch" đầy vết cắn loang lổ máu.

Cô đem quần áo hắn cài lại.

Vài cái cúc áo bị cô giật ra cũng không biết đã lăn tới chỗ nào rồi.

Nhưng cũng may, vẫn có thể che được.

Tô Yên lôi kéo "Đường Dã Bạch"

"Đi thôi."

Nói xong, mặc kệ "Đường Dã Bạch" có đồng ý hay không, liền kéo người đi.

Được rồi, Đường Dã Bạch còn tỏ vẻ vô cùng thích thú.

Tô Yên đi theo phía sau Tiểu Hồng, đi về phía trước.

Tiểu Hồng bước ngắn bước nhỏ, vừa đi vừa nói

"Chỗ này, chỗ này."

Dạo một vòng quanh ngôi làng.

Phía sau ngôi làng có một cái cửa sắt lớn đúng như lời Tiểu Hồng.

Tô Yên nhìn quanh.

Chung quanh hoang vu cây cối mọc um tùm.

Đây giống như một cái hang động.

Tô Cổ đứng ở trước cửa sắt kia.

Khi Tiểu Hồng đi gọi Tô Yên, Lộ Bình cùng Chu Nhược cũng tới.

Đứng ở trước cánh cửa sắt.

Cửa sắt hình nan quạt, đã han rỉ trầm trọng.

Tô Yên nhìn một hồi lâu.

Cũng không tìm được bất kì ổ khoá hoặc tay nắm cửa nào.

Chính là một tấm sắt hình bán nguyệt nằm chắn ngay cửa.

Tô Cổ lên tiếng

"Bên trong hình như có người."

Tô Yên nhìn về phía hắn

"Làm sao để đi vào?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Cổ

"Chị dùng sức đẩy thử xem."

Tô Yên cô tay lên.

Dùng sức đẩy.

Hang động truyền đến một hồi chấn động kịch liệt.

Tô Yên phát hiện mình vẫn chưa đẩy ngã được cái cửa sắt này.

Cô bỏ thêm chút lực đạo.

Rốt cuộc, "ầm" vang một tiếng, cửa sắt sập.

Đi vào trong.

Không giống với sự bí ẩn thần bí trong trí tưởng tượng.

Nơi này giống như ······ phòng khách của một ngôi nhà.

Sàn lát đá cẩm thạch, trần còn treo đèn chùm.

Trêи bàn vẫn còn thịt bò nóng hổi chưa kịp ăn.

Thậm chí còn có TV.

Đĩa nhạc truyền phát tin trước khi mạt thế.

Bên trong, có ba cánh cửa đóng kín.

Tiểu Hồng cảm thấy rất tò mò.

Mở mấy cánh cửa đó ra.

Phía sau một cánh cửa là nhà bếp.

Một cánh cửa là phòng đựng đồ ăn vặt, cửa còn lại là một lối đi.

Tiểu Hồng nhìn thấy một phòng đồ ăn vặt, trực tiếp không bước đi nổi.

Liền háo hức nhào tới.

Tô Yên kéo Đường Dã Bạch đi vào trong.

Lộ Bình cùng Chu Nhược cũng vào theo.

Chu Nhược có chút khẩn trương, nắm chặt một góc quần áo.

Phía sau, Lộ Bình ôn hòa mở miệng

"Nơi này không giống với một nơi có tang thi nguy hiểm. Đây giống như là một ngôi nhà được xây dựng trước mạt thế. Lát nữa, có khả năng sẽ gặp được con người. Độ nguy hiểm rất thấp."

Nghe Lộ Bình nói, Chu Nhược đang khẩn trương chậm rãi thả lỏng.

Đường Dã Bạch đi theo phía sau.

Hắn cứ nắm chặt tay Tô Yên không chịu buông.

Thuận đường mở miệng

"Lát nữa nếu gặp phải kẻ xấu, em phải bảo vệ anh. Anh bị em cắn bị thương, không thể phát huy lực lượng được."

*****

Edit:Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tô Yên vừa đi về phía trước vừa gật đầu.

"Được"

Lộ Bình đang đi ở cuối cùng, đột nhiên có chút hâm mộ với Đường Dã Bạch.

Sau đó nhìn nhìn Chu Nhược đang đi ở phía trước.

Vẫn còn một chặng đường rất dài phải đi.

Kể từ khi xảy ra sự cố lần đó, Chu Nhược cực kỳ bài xích đàn ông.

Mỗi ngày đều vây quanh đứa trẻ tên Tiểu Hồng kia.

Đối với người khác lại không hề tươi cười.

Vừa thấy đứa bé kia liền vui vẻ không thôi.

Lộ Bình cẩn thận nghiên cứu đứa bé kia nửa ngày.

Có chút ngốc, có chút ham ăn, không có chỗ nào khác người thường.

Điều này khiến cho Lộ Bình cân nhắc ở trong lòng.

Chẳng lẽ Chu Nhược thích kiểu vừa ngu ngốc vừa ham ăn?

Ừm, vậy hắn cũng có thể biến thành dáng vẻ kia.

Nhưng vấn đề hiện tại là, cô ấy bài xích với tất cả đàn ông.

Bao gồm cả Lộ Bình.

Điều này làm hắn cảm thấy có chút thất bại.

Cũng hối hận vì sao ngày đó phải chờ sự tình đã xảy ra mới phát hiện bản thân thích cô.

Chỉ có bốn người trong số họ đi vào bên trong.

Tô Cổ không đi vào.

Mà kéo một chiếc ghế dựa ra, vừa ngồi trước TV ăn đồ ăn vặt.

Vừa nhìn tên đần kia đang vui mừng lăn lộn trong đống đồ ăn vặt.

Thật lâu sau, Tô Cổ bỗng nhiên nói

"Trước khi Yên Yên rời khỏi vị diện này, ngươi hẳn là nên tu luyện cho xong."

Tiểu Hồng vừa nghe, vốn đang ăn đến vui sướиɠ, tức khắc liền héo.

Cúi đầu, chột dạ nói

"Nhưng còn rất nhiều."

Tô Cổ

"Ta biết."

Tiểu Hồng vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên

"Vậy làm sao bây giờ?"

Tô Cổ thanh âm lãnh đạm.

"Tịch thu đồ ăn vặt, cấm ngủ, ngày đêm không ngừng tu luyện."

Tiểu Hồng không hiểu

"Vì sao? Yên Yên sắp khôi phục thành thần, ta không muốn tu luyện, ta muốn biến thành rắn đi ăn hoa nhỏ."

Tô Cổ mặt vô biểu tình

"Ta là suy nghĩ cho ngươi."

"Là sao?"

"Sợ ngươi sẽ bị những Chủ Thần đó giết chết đem đi hầm canh thịt rắn."

Tiểu Hồng vừa nghe, tức khắc liền khẩn trương.

Tuy rằng không biết vì sao Tô Cổ nói vậy, nhưng Tiểu Hồng vẫn luôn rất tin tưởng cậu.

Nỗ lực gật đầu

"Ta sẽ cố gắng tu luyện thật tốt!"

Tiểu Hồng cảm động không thôi

"Tô Cổ, ngươi thật tốt."

Tô Cổ liếc nó một cái.

"Nếu ngươi chết, ta cũng không sống được."

Nghĩ đến cái thứ trái cây mà tên ngốc này đã cho cậu ăn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Cổ không nhịn được, đem người túm lại đây đánh cho một trận.

Đánh đến khi đầu Tiểu Hồng có thêm một đống bánh bao.

Liền túm Tiểu Hồng lôi ra ngoài.

Vừa đi vừa hỏi

"Đã nhớ khẩu quyết chưa?"

"Rồi, rồi, rồi."

Tiểu Hồng vừa ăn đồ ăn vặt vừa gật đầu.

"Buổi tối mỗi ngày phơi ánh trăng."

"Được, được, được"

"Ngửi cho kĩ, thế giới này có thứ gì tốt, đều đào ra ăn."

Tiểu Hồng vừa nghe, lập tức gật đầu

"Được!"

Cái chủ ý này tốt a.

Đào ra ăn luôn.

Đem chúng nó ăn sạch luôn.

Hừ hừ.

Tiểu Hồng cho rằng mình kém rất nhiều.

Nhưng kỳ thật, nó đã đến ngưỡng tấn chức rồi.

Chỉ thấy rùng mình.

Vốn dĩ, Tô Cổ cho rằng ở thế giới cuối cùng nó liền có thể tấn chức.

Kết quả vừa từ trong không gian ra để xem xét.

Thứ này vẫn là bộ dáng cũ.

Tô Cổ tức giận thiếu chút nữa đem nó đầu nó đập xuống.

Tô Yên kéo Đường Dã Bạch đi vào bên trong.

Đi được một đoạn, lại nhìn thấy một cánh cửa khác.

Đang muốn duỗi tay mở ra, bỗng nhiên đèn ở lối đi nhỏ nháy mắt đều được bật sáng.

Một người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng ở trước mặt Tô Yên.

Người phụ nữ dung mạo xinh đẹp, biểu hiện thong dong, bình tĩnh.

"Các người là ai?"

Thanh âm rơi xuống.

Trong đầu Tô Yên vang lên giọng nói của Tiểu Hoa

"Leng keng, gặp được vị nữ chủ thứ hai Kim Linh, kϊƈɦ hoạt kịch bản 《Thân ái tang thi Vương đại nhân》"

Sau đó, Tiểu Hoa nhanh chóng đọc kịch bản cho Tô Yên

"Nữ chủ Kim Linh là một thiên kim nhà giàu...

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

"... Mạt thế đến, cô ta có được dị cô không gian, chẳng những có thể giả chết, mà còn có thể giả làm vật sống. Chỗ tránh nạn này chính là do cô ta thành lập. Nam chính là tang thi, tên là Mặc. Trước kia là quản gia của nhà cô ta. Vì cứu cô ta, bị tang thi cắn. Nhưng nữ chính không vứt bỏ không buông tay, hơn nữa nam chủ tuy bị biến thành tang thi cũng không có thương tổn nữ chủ, rất nghe lời nữ chủ. Hai người liền ở chỗ này vượt qua cả đời."

Hừm, một câu chuyện cổ tích tình yêu được bọc trong một lớp vỏ thây ma.

Vừa nghe xong Tiểu Hoa kể về câu chuyện tình yêu tang thi.

Sau đó, liền nghe thấy Lộ Bình đứng phía sau lên tiếng

"Kim Linh?"

Tô Yên quay đầu lại nhìn.

Một bên hỏi Tiểu Hoa

"Hắn có phải là Thiên Đạo chi tử trong 《 Thân ái tang thi Vương đại nhân 》?"

"Đúng vậy."

"Lộ Bình là người Thiên Đạo chi tử thứ hai được chọn, anh trai cùng cha khác mẹ của Kim Linh."

Tô Yên nghe xong, cảm giác mình đã hiểu lầm cái gì đó.

"Hai người bọn họ chỉ là anh em?"

Đầu Tiểu Hoa trong lúc nhất thời có chút ngưng trệ, hoàn toàn không hiểu ký chủ nhà mình rốt cuộc muốn hỏi cái gì

"Bằng không thì sao? Ký chủ? Chị tưởng hắn giết nam chính?"

Tô Yên

"Ách, ta nghĩ hai nhân vật nam chính thích nữ chính, cuối cùng ba người bọn họ ở bên nhau."

Tiểu Hoa tức khắc phản ứng lại, vội vàng giải thích với ký chủ

"Ký chủ, là thế này, cuối cùng toàn bộ thế giới đều bị tang thi độc xâm chiếm hủy diệt. Chỉ có ba người bọn họ sống sót. Ở trong không gian của nữ chính."

Cho nên cả ba bọn họ đều trở thành Thiên Đạo chi tử.

Tô Yên đã hiểu toàn bộ quá trình, lên tiếng

"Ừm."

Đường Dã Bạch rõ ràng phát hiện lực chú ý của Tô Yên không ở trêи người hắn.

Tuy rằng nói, cũng hiểu lúc này cô đang làm rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ôm lấy Tô Yên.

Ở bên tai cô thấp giọng

"Miệng vết thương đau."

Đường Dã Bạch thành công thu hút được lực chú ý của Tô Yên.

Tô Yên nhìn hắn từ trêи xuống dưới, dò hỏi

"Đau chỗ nào?"

Đường Dã Bạch ôm Tô Yên

"Chỗ nào cũng đau."

Tô Yên cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu.

Chỉ có thể lấy ra một viên kẹo, lột vỏ, đưa vào trong miệng hắn.

"Ăn kẹo sẽ tốt hơn một chút."

Vị kẹo sữa dâu tây béo ngậy tràn ngập trong khoang miệng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Đường Dã Bạch chậm rãi dò hỏi

"Ăn kẹo có thể hết đau không?"

Tô Yên lắc đầu

"Không thể. Nhưng có thể an ủi tinh thần cho anh."

Đường Dã Bạch nghe xong, môi gợi lên nụ cười.

Cô nói cái gì, chính là cái đó.

Tiểu Hoa nghe ký chủ nói

"Hả? Lời này nghe thật quen tai. Giống như em đã nghe nó ở đâu rồi."

Ngay khi Tiểu Hoa đang lẩm bẩm lầu bầu.

Bỗng nhiên một đạo thân ảnh màu đen, phát ra một tiếng gầm nhẹ, nhanh chóng vụt ra từ phía sau Kim Linh, chạy tới Đường Dã Bạch.

Kim Linh sắc mặt biến đổi

"Mặc! Không được!"

Dứt lời

"Phanh!"

Người đàn ông mặc tây trang giày da, chỉ là trêи người mang theo một loại mùi hôi không thuộc về con người.

Trong miệng phát ra một loại âm thanh huyên thuyên không rõ.

Mặc nhanh chóng vươn tay, nhưng lại bị Tô Yên ngăn cản.

Hai người chống đỡ.

Nhìn về phía tay Mặc, rõ ràng chính là vì Đường Dã Bạch mà đến.

Lộ Bình ở phía sau nhắc nhở một câu

"Là mùi hương trêи người hắn."

Đường Dã Bạch nghe, mí mắt giật giật.

Rốt cuộc thu liễm một chút.

Cái người kêu Mặc kia, từ điên cuồng dần dần khôi phục lại bình tĩnh.

Kim Linh nhanh chóng đi qua, kéo tay Mặc lại.

Nhẹ nhàng thở ra.

"Làm em sợ muốn chết!"

Tô Yên quay đầu, nhìn về phía Đường Dã Bạch

"Đừng tùy tiện phóng thích mùi hương trêи người."

Đường Dã Bạch mí mắt buông xuống, vừa gật đầu đáp lời, vừa xem tay Tô Yên.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Xác nhận cô không bị thương, lúc này mới mở miệng

"Nhìn thấy em, anh không khống chế được."

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao?"

"Rất khó hấp dẫn em."

Tô Yên nghe hắn nói, trầm mặc.

Chung quy lại, đều là cô sai?

Bởi vì mối quan hệ với Lộ Bình.

Một vài người trong số bọn họ được mời vào bên trong phòng khách.

Kim Linh giới thiệu đơn giản một chút về bản thân và Mặc.

So với lời Tiểu Hoa nói trêи cơ bản đều giống nhau.

Giới thiệu xong, Kim Linh rất hào phóng

"Nơi này của tôi có đầy đủ nước uống và thức ăn, nếu mọi người cần, có thể lấy đi một ít."

Lộ Bình uống một ngụm nước.

Lịch sự văn nhã mở miệng

"Muốn đi cùng với bọn anh không?"

Kim Linh sửng sốt.

Có lẽ không nghĩ tới mình sẽ được mời.

Đặc biệt khi nhìn thấy Mặc dưới tình huống là một con tang thi.

Lộ Bình cười nói

"Ngốc ở bên trong này cũng lâu rồi, khó tránh khỏi thấy nhàm chán. Chơi đủ rồi lại trở về, cũng vậy thôi."

Kim Linh tự suy nghĩ trong lòng.

Rất mau liền đáp ứng

"Được"

Dù gì cô ta cũng có không gian.

Người sống có thể trốn vào bên trong.

Ngay cả khi gặp nguy hiểm, cũng có thể trốn vào đó mà không chịu bất cứ thương tổn nào.

Bên trong không gian cô ta gần như đã xây dựng hoàn hảo.

Nó gần giống như một thế giới nhỏ, cũng đủ để cô ta và Mặc sống ở nơi đó mấy chục năm.

Kết quả là, một cuộc gặp mặt ngắn ngủi, cộng thêm vài người mang lương thực đi.

Rất nhanh liền rời khỏi sơn động.

Trước khi ra ngoài.

Kim Linh còn giúp Mặc hoá trang cẩn thận.

Đeo găng tay đen vào, giống hệt một tên xã hội đen trầm mặc ít lời.

Kim Linh mặc một chiếc váy màu đỏ, cười vui vẻ

"Mặc, đi thôi, chúng ta ra ngoài ngắm nhìn thế giới này. Thế giới đã thay đổi rồi, chúng ta còn chưa trải nghiệm đâu."

Mặc có thể nghe hiểu được, chỉ là cách biểu đạt còn chưa khôi phục bình thường như con người.

Gật gật đầu.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Kim Linh đi theo phía sau Lộ Bình ra ngoài.

Dọc đường đi hình như có rất nhiều vấn đề muốn hỏi

"Anh! Người bên cạnh kia là chị dâu phải không? Nhìn qua rất xinh đẹp. Hai người quen biết nhau như thế nào?"

Không biết là bởi vì lâu lắm không cùng người khác trò chuyện, hay vị thiên kim tiểu thư vốn dĩ là cái dạng này đây.

Blah blah một đống vấn đề lớn, bát quái đến không chịu được.

Lộ Bình cười một chút, trả lời thản nhiên

"Anh có tâm, nhưng mà cô ấy vẫn còn băn khoăn, đang suy xét."

Chu Nhược đi phía sau nắm chặt quần áo, không nói chuyện.

Chờ khi tất cả mọi người ra ngoài, trở lại chỗ ngồi trêи xe.

Văn Lực chạy chậm lại đây

"Mọi người đã trở lại. Đi đâu vậy? Lộ Bình, anh mau nghĩ cách, xe buýt đã bị tang thi phá hỏng rồi. Lộ trình tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?"

Lúc này, Kim Linh mở miệng

"Cần xe?"

Văn Lực nhìn tiểu mỹ nữ đột nhiên xuất hiện, ánh mắt sáng lên.

"Xin chào a, mỹ nữ."

Kim Linh thoải mái hào phóng cười một chút.

Sau đó, từ chiếc túi màu trắng treo trêи người, lấy ra một chiếc chìa khóa.

Đưa nó cho Văn Lực

"Đi vòng quanh sơn động này nửa vòng, sẽ nhìn thấy một cái cửa sắt hình bán nguyệt. Bên trong có xe, có thể dùng."

Văn Lực nhướng mày, rất là tán thưởng.

"Tiểu mỹ nữ, cô thực không tồi a."

Nói xong, Văn Lực lại nghĩ tới một việc

"Nhưng mà, ngoại trừ chúng ta, còn hơn hai mươi người nữa, xe của cô có chứa được nhiều người như vậy không?"

Kim Linh gật đầu

"Có một chiếc xe vận tải. Có thể chứa được hai mươi tấn hàng hóa. Nếu anh không chê, có thể dùng nó."

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tức khắc, Văn Lực huýt sáo một tiếng, chạy về hướng Kim Linh chỉ.

Một giờ sau.

Một chiếc xe vận tải lớn chạy ở trêи đường cái.

Hai chiếc xe việt dã trước sau hộ tống.

Văn Lực ngồi ở ghế lái, kéo kéo lỗ tai

"Rốt cuộc cũng có thể tách đám người kia ra.

Ngày nào cũng lải nhải lẩm bẩm, lỗ tai sắp mọc kén rồi."

Kim Linh ngồi ở sau tò mò

"Tách ra với ai?"

"Những người bên trong xe vận tải."

"Bọn họ nói cái gì?"

"Nói người có dị năng ỷ thế hϊế͙p͙ người, bọn họ không có nhân quyền, lần gần nhất tôi thấy, rõ ràng muốn đả đảo kháng nghị."

Kim Linh nghe cái đề tài này, cười cười, cũng cảm thấy vô nghĩa.

Còn đòi kháng nghị?

Mạng sống còn không biết có giữ được không, còn đòi nhân quyền.

Ở mạt thế còn đòi kháng nghị này nọ.

Kim Linh cười tủm tỉm nhìn ra ngoài cửa sổ.

A, quả nhiên ra ngoài là đúng.

Nhìn khung cảnh khác lạ bên ngoài, cũng là một điều vô cùng hạnh phúc.

Cô đang nghĩ ngợi.

Phát hiện Mặc ngồi bên cạnh vẫn luôn liên tục quay đầu lại.

Tầm mắt rơi trêи người ít nói nhất ở đây, Tô Yên.

Kim Linh nghi hoặc

"Mặc, làm sao vậy?"

Mặc nghĩ nghĩ.

Ở trêи tay Kim Linh, chậm rãi viết xuống hai chữ.

Kim Linh sửng sốt.

Cẩn thận hỏi lại một lần

"Thật sự?"

Mặc gật gật đầu.

Hai chữ hắn viết là "đồng loại"

Kim Linh thật ra không hề khẩn trương cảnh giác, ngược lại càng cảm thấy thú vị.

Vốn dĩ cô ta vẫn luôn cho rằng gia đình của mình là lạc loài tại mạt thế.

Cũng vì Mặc, cô ta tình nguyện trốn tránh trong sơn động.

Không nghĩ tới, trêи thế giới này còn có tang thi giống Mặc, có ý thức, không hoàn toàn bị tang thi đồng hóa.

Trách không được, bọn họ khi biết Mặc là tang thi, biểu tình lại bình tĩnh như vậy, hóa ra trong bọn họ có cả tang thi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lộ Bình dò hỏi Tô Yên ngồi bên cạnh

"Tiểu Hồng cùng Tô Cổ không có lên xe, thật sự không cần tìm sao? Không lo lắng?"

Tô Yên lắc đầu

"Tìm lâu vậy cũng không thấy, chứng tỏ chúng nó đã đi rồi. Chờ chơi đủ rồi, sẽ tự trở về."

Lộ Bình đẩy mắt

"Cô thực bình tĩnh. Tuy rằng bọn họ đều có dị năng lợi hại. Nhưng tuổi không lớn, có lẽ sẽ thiếu kinh nghiệm."

Tô Yên

"Không có việc gì. Chúng nó nhìn qua tuổi còn nhỏ, nhưng sẽ không bị khi dễ."

Thấy Tô Yên yên tâm như vậy, Lộ Bình không tiếp tục hỏi thêm nữa.

Ngược lại là Đường Dã Bạch, dựa vào trêи người Tô Yên, cổ áo bị gió thổi hơi hơi lộ ra.

Rõ ràng có thể thấy được một đám dấu răng trêи người hắn.

Vừa vặn, Lộ Bình trong lúc vô ý cũng thấy được.

Tô Yên duỗi tay, che lại cho hắn.

Lộ Bình cười nói

"Tô Yên, răng thật tốt."

Bên cạnh Chu Nhược không nhịn được, bật cười lên.

Nhưng khi Lộ Bình nhìn sang, Chu Nhược đã nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tô Yên nhắm mắt lại, cúi đầu.

Ba thế giới dung hợp thành một.

Cho tới bây giờ, vẫn chưa phát sinh sự tình nguy hiểm to lớn gì.

Cảm giác như thế nào?

Hừm, quá thuận lợi.

Nếu sáu vị Thiên Đạo chi tử đều xuất hiện trong cùng một thế giới.

May mắn hay xui xẻo đều sẽ rơi xuống ngay chỗ này.

Nhưng cho tới bây giờ, tuy rằng số lần tang thi xuất hiện thường xuyên.

Nhưng cũng không phải là yếu tố rủi ro cao, giống như là mọi việc đều đi kèm với hai mặt.

Rủi ro cao đi kèm với lợi nhuận cao.

Tương tự, Thiên Đạo chi tử luôn có vận khí tốt, bên cạnh đó là những nguy hiểm đến tính mạng mà người khác không thể chịu đựng được.

Nhưng tại sao, vẫn luôn chưa xuất hiện?

Hay là, đây chỉ là khoảng thời gian bình lặng trước cơn bão lớn?

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)