Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 332

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 332
Ai da, tang thi! (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhịn rồi lại nhịn, nhưng mùi hương kia càng lúc càng nồng đậm.

Giống như không màng hết thảy mà muốn dụ dỗ cô qua đó mới chịu thôi.

Tô Yên rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng lên đi theo mùi hương.

Đi một lúc, liền nhìn thấy một bóng người dưới gốc cây đại thụ.

"Đường Dã Bạch" nhắm mắt lại, giống như nằm ở đó ngủ rồi.

Tô Yên đỡ vào thân cây, cố gắng không cho phép mình đi qua đó.

"Rắc" một tiếng, cái cây bị cô bẻ gãy.

Thân thể vẫn không nhịn được mà bước lại gần đó.

Nháy mắt, Tô Yên đã ngồi xổm xuống, ấn bờ vai hắn.

Cúi đầu, hướng tới cần cổ trắng nõn của hắn mà cắn.

Máu tươi ấm áp chảy vào trong miệng cô.

Lông mi đen nhánh của hắn run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.

Vòng tay, ôm lấy người cô.

Đối với việc mình bị cắn, bị uống máu kia, hắn không hề để ý một chút nào.

Bộ dáng còn đang thoải mái, giống như được chiếm tiện nghi của người ta.

Đôi mắt đen nhánh, nhìn bầu trời đầy sao.

Yết hầu lăn lộn, bật cười

"Đây chính là do em tự lại đây, em dụ hoặc tôi trước, đừng có trách tôi!!"

Hắn lẩm bẩm một câu, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng ôn nhu.

Tô Yên nỗ lực khắc chế ɖu͙ƈ vọng một lúc lâu.

Cuối cùng cũng có thể dừng lại.

Cô muốn đẩy "Đường Dã Bạch" ra, chỉ sợ mình không khống chế được lại tiếp tục cắn hắn.

Kết quả, cô còn chưa đụng tới người, còn chưa dùng sức, hắn đã rêи lên.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn "Đường Dã Bạch".

Quân Vực ôm cô, nháy mắt đã đè cô xuống đất.

Hắn dựa vào bả vai cô.

Lẩm bẩm

"Em lại cắn tôi..."

Tô Yên biết mình đã làm sai chuyện.

Thành thành thật thật xin lỗi.

"Thật xin lỗi."

Nói xong, nhân tiện giải thích một chút

"Anh quá thơm, em không khống chế được."

Quân Vực vuốt ve eo Tô Yên.

Máu trêи cổ hắn vẫn còn chảy, nhưng hắn cũng không thèm để ý.

Mà là dựa vào vai Tô Yên, sát tới bên tai, nhỏ giọng thì thầm một câu

"Nếu là em sai, có phải tôi cũng nên đòi lại một chút không?"

Tô Yên nhìn "Đường Dã Bạch", sau đó gật đầu

"Được! Anh cắn đi."

Cô là tang thi, cắn hai cái không chết được.

Vẫn tốt hơn so với việc cô cắn chết hắn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên vừa dứt lời, khuôn mặt Đường Dã Bạch liền phóng đại trước mắt.

Hắn cắn môi cô.

Nguyệt hắc phong cao, đúng là thời điểm tốt để trộm người.

....

Phía sau một tảng đá cách chỗ mọi người đang ngủ mấy chục mét.

Một tiếng kêu tê tâm liệt phế truyền tới.

"Không!!!"

Sau đó, liền nhìn thấy một cánh tay còn dính máu duỗi ra

"Chát!!"

Một cái một vang lên cùng với tiếng cười đắc ý của nam tử.

"Kêu đi, kêu đi, dù mày có kêu khàn giọng cũng sẽ không có ai tới cứu mày đâu."

Dưới ánh trăng, khuôn mặt nam tử kia rất rõ ràng.

Còn không phải là tên đầu đinh luôn càn rỡ ở trêи xe hay sao.

Gã đầu đinh thấy nữ nhân này không thành thật, "Chát" một tiếng nữa, tát mạnh vào mặt nữ nhân.

Một cái tát này, trực tiếp làm miệng nữ nhân kia rỉ máu.

"Thành thật chút!"

Động tác xuống tay của hắn không chút nương tay.

Trong miệng nói toàn lời tục tĩu.

"Hiện giờ là thời đại mạt thế, nữ nhân như cô dị năng gì cũng không có, muốn sống sót, vậy thì thành thành thật thật làm ông đây thống kɧօáϊ chút đi."

Nói xong, động tác của gã càng lúc càng nhanh.

Nữ nhân này chính là Chu Nhược.

Ánh mắt Chu Nhược tuyệt vọng, khóc thê lương.

"Không!!"

Giọng nói đều khàn cả rồi vậy mà vẫn không có người tới cứu cô.

Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì?

Cả đời này cô chưa bao giờ khi dễ một người nào.

Kết quả lại phải chịu sự vũ nhục như thế này sao.

Đúng lúc cô đang hoàn toàn tuyệt vọng, buông xuôi tất cả.

Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói non nớt.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Hai người đang làm gì vậy?"

Tiểu Hồng đang cầm một cái kẹo que ăn ăn.

Mở to đôi mắt nhìn hai người kia.

Sau đó, khi nó nhìn thấy nữ nhân kia là Chu Nhược.

Ý cười trêи mặt nó liền tắt hẳn.

Trừng mắt nhìn gã đầu đinh kia

"Tại sao ngươi lại cởi quần áo của em gái?"

Một thằng nhóc mấy tuổi gọi một cô gái hơn 20 tuổi là em gái, lại còn gọi bằng cái giọng non nớt đó nghe thật rất buồn cười.

Tiểu Hồng sở dĩ không ra tay, bởi vì nó đang do dự.

Những lúc Yên Yên chơi với nam nhân của cô, hình như đều cởi quần áo thì phải.

Ánh mất Chu Nhược sáng lên

"Cứu mạng!! Cứu mạng!! Cứu mạng!!!"

Tiếng kêu của cô tê tâm liệt phế, giọng nói khàn khàn run rẩy.

Gã đầu đinh không kiên nhẫn.

"Đi đi đi đi!! Trẻ con biết cái gì mà hỏi linh tinh!!"

Tiểu Hồng nghe thấy vậy, lập tức chạy về hướng Chu Nhược.

Gã đầu đinh thấy Tiểu Hồng không những không đi, ngược lại còn chạy về phía bên này.

Liền trừng mắt nhìn nó.

"Dám lại đây, lão tử đem người đi làm thịt kho tàu."

Lời còn chưa nói xong, cổ của gã đã bị người ta bóp chặt, kéo giật lại phía sau.

Người kéo đầu định đi, chính là Tô Cổ.

Tô Cổ híp mắt, không nhìn Chu Nhược, mà trước khi đi, ném vào đầu Tiểu Hồng một đống vải.

Lãnh đạm lên tiếng

"Đắp lên cho em gái ngươi, trông chừng cô ấy!"

Tiểu Hồng kéo đống vải từ trêи đầu xuống, ngoan ngoãn đắp lên cho Chu Nhược đang nằm trêи mặt đất.

Chu Nhược ngơ ngác vô thần một hồi lâu.

Tiểu Hồng thấy cô thương tâm như vậy.

Nhớ tới việc em gái đã cho mình một thanh chocolate.

Nén đau lòng, đem viên kẹo cuối cùng còn giấu được lấy ra, nhét vào trong miệng Chu Nhược.

Bên miệng Chu Nhược vẫn còn vết máu.

Bên má vẫn còn hằn vết bàn tay, một bên mặt sưng vù.

Cô ngơ ngác vô thần một lúc lâu, mới hiểu ra mình đã được cứu.

"Lộp bộp" một tiếng, nước mắt rơi xuống.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sau đó, ôm chặt Hồng khóc rống lên.

.... .

Tô Cổ kéo gã đầu đinh về chỗ mọi người đang ngủ.

Đầu đinh bị bóp cổ không thở nổi, khuôn mặt đã chuyển sang màu xanh tím.

"Mày, mày muốn làm gì?"

Tô Cổ đi tới gần một tảng đá, cách chỗ ngủ tập trung 2, 3 mét thì dừng lại.

Hắn ném gã lên tảng đá.

Đầu đinh lập tức muốn bò dậy chạy trốn, liền bị Tô Cổ đạp cho một nhát, lại ngã dúi dụi.

Mọi người còn đang ngủ.

Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên là làm một đám người giả bộ ngủ tò mò mà phải mở mắt ra.

Tô Cổ lạnh nhạt nói

"Không chiến đấu với tang thi, không đi tìm lương thực, không làm một việc gì, mọi người bảo vệ cho mày sống sót, nhưng mày vẫn không thành thật."

Vừa nói, trong tay Tô Cổ liền xuất hiện một mũi băng.

Ánh mắt gã đầu đinh co rút lại

"Mày, mày muốn làm gì? Mày, mày tưởng có dị năng là ghê gớm sao? Có dị năng liền có thể tùy tiện giết người sao? Tao nói cho mày biết, mày đây là giết người!!"

Tô Cổ mặt vô biểu tình, giọng nói lạnh nhạt

"Tao là đang dạy cho mày biết, làm người là phải như thế nào!"

Những lời này, không biết là Tô Cổ nói cho gã đầu đinh nghe, hay là nói cho những người khác nghe.

Sau khi Tô Cổ nói những lời này, liền nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết của gã đầu đinh.

Máu từ trêи cổ gã trực tiếp phun ra như vòi rồng.

Bắn vào trêи người người đang ngủ gần đó nhất.

Gã đầu đinh nằm trêи tảng đá, cả người run rẩy.

Ánh mắt sợ hãi nhìn Tô Cổ.

Tô Cổ nhìn thoáng qua mũi băng trêи tay

"Cái thứ này quả thật là không sắc bén mà.   Nếu ngươi không chết, vậy thì tiếp tục tồn tại đi."

Nói xong, hắn liền thu hồi mũi băng, xoay người, đi về chỗ ngủ vừa nãy.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Không thèm liếc mắt nhìn đầu đinh một cái.

Để gã kia sống ư?

Cổ đã bị chém lìa ra một nửa.

Còn có thể sống sao?

Gã đầu đinh cả người vẫn luôn run rẩy.

"Mày, mày..."

Máu chảy đầy đất, sau đó không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì của gã nữa.

Những người nằm ở đằng kia giả vờ ngủ không nghe thấy động tĩnh gì nữa.

Có mấy người bạo gan mở mắt ra xem.

Sau đó liên tiếp có nhiều người mở mắt ra, ngồi dậy.

Mọi người cũng chỉ nhìn thấy gã đầu đinh trừng mắt như cá chết, nằm cứng đờ trêи tảng đá.

Máu vẫn nhỏ tong tỏng xuống đất, cổ bị người ta chém lìa một nửa.

Nhìn qua, chết vô cùng thê thảm.

Có người không chịu nổi, trực tiếp nôn tại chỗ.

Còn người nằm gần chỗ gã đầu đinh chết, nhìn thấy cảnh tượng này, liền giơ tay sờ sờ vết máu trêи mặt, nhìn nhìn máu bắn đầy trêи quần áo, hét lên rồi ngất xỉu.

Có đứa nhỏ bị dọa đến phát khóc.

Mọi người lên tiếng, nghị luận.

Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng ồn ào vô cùng rõ ràng.

"Ai chà, mọi người nhìn xem, chết thế này cũng thật thê thảm."

Có nữ nhân nhìn thấy đã mắt

"Phi, xứng đáng, người như vậy sống thêm một ngày chính là làm người ta thấy ghê tởm thêm một ngày."

Có người không phục

"Bây giờ là thời đại nào chứ? Cho dù trước kia chưa có tang thi, tội cưỡng gian cũng không hề phán xử tội phạm tử hình."

"Đúng vậy!! Một người đang sống sờ sờ nói giết là giết!"

"Quả thật, quả thực còn tàn nhẫn hơn cả tang thi."

Ả đàn bà vừa ôm con, vừa không nhịn được lên tiếng

"Tôi thấy, nữ nhân tên Chu Nhược kia cũng là tiện nhân. Tôi nghĩ ả ta còn thích thế, nếu không gã đầu đinh kia sao lại chỉ đùa giỡn ả mà không đùa giỡn người khác?"

Đứa nhỏ càng khóc ầm ĩ.

Ả đàn bà càng nghĩ càng tức.

Đặc biệt là khi ả nhìn thấy ánh mắt gã chồng mình cứ liên tục nhìn về về phía tảng đá gã đầu đinh kéo Chu Nhược đi tới ở đằng kia.

Bà ta không nhịn được mà nói tiếp

"Chu Nhược đó chính là họa thủy. Mấy ngày trước ả chưa tới, chúng ta cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Từ lúc ả tới đây, mọi người ngẫm mà xem. Càng lúc càng xảy ra nhiều chuyện không đâu."

Bà ta càng thêm oán giận.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Xung quanh có người đồng tình, có người không đồng tình.

Nhưng đã có một người chết ở ngay trước mắt.

Càng lúc càng có nhiều người tán đồng với lời ả đàn bà đó nói.

"Đúng vậy, khi cô ta chưa tới mọi thứ đều tốt đẹp. Từ khi cô ta tới đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện."

Tiểu Hồng ngồi bên cạnh tảng đá, ôm em gái của nó, à, không đúng, là em gái ôm nó gắt gao.

Sao khóc mãi mà vẫn chưa dừng vậy?

Kẹo đã nhường cho em gái ăn.

Thế nhưng vẫn khóc.

Tiểu Hồng không thể lý giải.

Trước kia, lúc nó bị người ta khi dễ, Tô Cổ cũng cho nó, nó liền thấy tốt luôn.

Tiểu Hồng nghĩ nghĩ, định giơ tay lau nước mắt cho Chu Nhược.

Kết quả vừa lau.

Bàn tay của nó đỏ lòm.

Huyết lệ?

Sau đó, Tiểu Hồng không dám oán giận nữa, liền ngồi im để Chu Nhược khóc.

Khóc ra huyết lệ, vậy khẳng định là vô cùng ủy khuất rồi.

Tiểu Hồng lên tiếng nói,

"Ngày mai ta sẽ đi tìm cho cô thật nhiều kẹo."

Nói xong, Tiểu Hồng lại nhỏ giọt bổ sung thêm một câu.

"Ta muốn giữ lại một chút để ăn, nhưng mà ta sẽ cho cô phần nhiều hơn."

Huyết lệ chạy theo gương mặt Chu Nhược nhỏ giọt ở chiếc vòng phỉ thúy cô  đeo trêи cổ.

Tức khắc, một luồng ánh sáng màu xanh lục xuất hiện, bao bọc Chu Nhược ở bên trong.

Tiểu Hồng sững sờ.

Chu Nhược không khóc nữa, cô nhắm chặt hai mắt.

Cho đến khi ánh sáng kia hoàn toàn biến mất, cô mới chậm rãi mở to mắt.

Trong ánh mắt lóe lên một tia sáng màu xanh lục.

Chu Nhược vừa mở mắt ra, liền đối diện với cặp mắt to của Tiểu Hồng.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiểu Hồng rất vui vẻ, em gái không khóc nữa rồi.

Chu Nhược lau khô nước mắt, giật giật môi, muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng chỉ còn lại hai chữ

"Cảm ơn!"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Chu Nhược giống như hồi phục lại.

Tiểu Hồng vui vẻ nói

"Cô cho ta chocolate ăn, ta đương nhiên sẽ cứu cô. Yên Yên nói, nhận ân thì phải báo đáp."

Tiểu Hồng nói xong, yên lặng kiêu ngạo ưỡn ưỡn bộ ngực.

Tô Cổ  không biết đã xuất hiện trước mặt nó từ khi nào.

Hắn dựa vào tảng đá, mặt vô cảm

"Thất thần cái gì? Đi thôi!"

Tiểu Hồng

"À, à, à, đúng vậy!"

Nói xong nó nghĩ nghĩ, sau đó chuẩn bị ôm Chu Nhược lên.

Còn chưa kịp ôm, "rầm" một tiếng, Tiểu Hồng vấp vào cái khăn trải giường dài ngoằng, ngã đập mặt xuống đất.

Tô Cổ nhấc chân, đá Tiểu Hồng sang một bên.

Liếc mắt nhìn Chu Nhược một cái.

Mặt lãnh đạm.

"Có thể tự đi không?"

Chu Nhược quấn khăn quanh người.

Mắt cá chân cô đập phải hòn đá, miệng vết thương còn đang chảy máu dính đầy cát.

Tô Cổ nhìn thoáng qua.

Bước tới gần, khom lưng chuẩn bị bế Chu Nhược lên.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng hít thở dồn dập, còn có tiếng bước chân chạy nhanh tới phía này.

Người chạy tới là Lộ Bình.

Hắn ngồi xuống nhìn Chu Nhược

"Thế nào rồi?"

Chiếc kính đen không biết đã đi đâu, chỉ cảm thấy hắn vô cùng vội vàng.

Từ trước đến nay, hắn đều thể hiện mình là một người lịch sự hòa nhã.

Hiện giờ lại có chút hoảng loạn.

Chu Nhược nở một nụ cười

"Không sao."

Lộ Bình nhìn Chu Nhược, lại nhìn đống quần áo bị xe tơi tả đầy đất.

Không hỏi một câu, bế người lên đi tới chiếc xe việt dã.

Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn Tô Cổ

"Chúng ta phải đi cứu người nữa sao? Cô ấy lại bị người khác mang đi rồi!"

Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng đang nằm trêи đống cát.

"Không cần!"

Rõ ràng hai người họ có quan hệ không bình thường.

Tiểu Hồng gật gật đầu.

Nó vươn tay

"Ôm."

Mỗi lần Tô Cổ nhìn thấy nó dùng cái vẻ mặt đương nhiên mà đòi hỏi hắn, trong lòng luôn nảy ra ý tưởng đánh gãy chân nó.

Nhưng mà cũng may, đó chỉ là ý tưởng.

Cuối cùng, Tô Cổ vẫn khom lưng, bế con rắn béo lên khỏi mặt đất, trở về.

Tiểu Hồng nói

"Ta đã đáp ứng với em gái, sẽ cho cô ấy kẹo ăn."

Tô Cổ

"Ừm!"

Hắn lên tiếng tỏ vẻ đã biết

Tiểu Hồng thấy vậy, tiếp tục nói

"Còn có cả chocolate, kem ly, đường hồ lô và...."

Tiểu Hồng đang nói, Tô Cổ đang đi bỗng dừng lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cúi đầu nhìn Tiểu Hồng chằm chằm.

Tiểu Hồng vội vàng ngậm miệng, sau đó thành thành thật thật ôm lấy cổ Tô Cổ, héo héo

"Ta chỉ nói cho em gái kẹo, không cho những cái khác."

Đại khái là Tiểu Hồng bị Tô Cổ đánh ra kinh nghiệm.

Vừa nhìn mặt Tô Cổ là biết Tô Cổ muốn đánh nó.

Ừ, vậy thì không cần ăn chocolate hay kem ly nữa.

.......

Còn Tô Yên.

Vốn dĩ là muốn ăn thịt người, không hiểu vì sao lại thành bị cắn.

Trong đầu vang lên âm thanh của Tiểu Hoa

"Leng keng!! Kịch bản { Chạy thoát Mạt thế } bị phá hỏng, tự động biến thành kịch bản mới. Mời ký chủ kiểm tra và nhận."

Dứt lời, Tiểu Hoa dừng lại một chút, lại sửa lại lời nói.

"Mong ký chủ có thời gian kiểm tra và nhận kịch bản."

Mặt trời dần lên cao, sắc trời sáng lên.

Sự việc buổi tối ngày hôm trước, tất cả mọi người đều giống như không biết.

Một đám trầm mặc ngồi trêи xe buýt.

Cho đến khi xe chuẩn bị khởi hành, Tô Yên và Quân Vực mới khoan thai tới muộn.

Một trước một sau bước lên xe.

Tô Yên vừa lên xe, nhìn qua giống như không có gì bất thường

Ngoại trừ môi cô không biết vì sao lại có thêm một vết cắn.

Tiểu Hồng vừa thấy, liền nghĩ đến Tô Cổ nói rằng Yên Yên và nam nhân tên Đường Dã Bạch ở bên nhau.

Nó "hừ" một tiếng

"Yên Yên khẳng định là lại bị Đường Dã Bạch khi dễ!"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ngồi xuống, Quân Vực cũng theo lên.

Hắn vừa lên tới nơi, Tiểu Hồng liền vô cùng bất mãn, muốn hỏi hắn vì sao lại khi dễ Yên Yên.

Sau đó, Tiểu Hồng liền thấy trêи cổ và dưới ống tay áo "Đường Dã Bạch" có thêm mấy cái vết máu.

Một đống dấu răng, còn lẫn vết máu, vết cắn trêи cổ còn nhìn thấy cả thịt, vô cùng tàn nhẫn.

Miệng cũng sưng đỏ, giống như đã chảy máu.

Dấu răng rõ ràng như vậy.

Lời Tiểu Hồng muốn nói ra, lại phải nuốt ngược lại.

Thế này ······ giống như nam nhân của Yên Yên còn bị khi dễ thảm hơn.

Tiểu Hồng quay đầu, nhìn về phía Tô Yên.

Nhỏ giọng gọi

"Yên Yên."

Tô Yên nhìn qua.

"Hả?"

Tiểu Hồng khó có khi nghiêm trang đến thế

"Yên Yên đã nói, không được khi dễ người khác."

Tô Yên cảm thấy Tiểu Hồng vẫn còn chưa nói xong

"Rồi sao nữa?"

Tiểu Hồng

"Cho nên về sau Yên Yên không được cắn hắn nữa."

Nam nhân của Yên Yên bị Yên Yên cắn đến mức thảm hại như vậy.

Tô Cổ móc ra một viên tinh thạch rồi nhét vào miệng Tiểu Hồng.

Sau đó, nhét nó vào trong chỗ ngồi.

Giọng nói vẫn lãnh đạm như mọi khi

"Ăn tinh thạch của ngươi đi."

Quân Vực đút tay vào túi quần, nhướng mày.

Nhìn con rắn ngốc kia nhiều hơn một chút.

Sau đó, ngồi xuống vị trí bên cạnh Tô Yên.

Hắn không nói gì.

Chỉ thả ống tay áo xuống, cài cúc cẩn thận.

Sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Xe buýt bắt đầu khởi động.

Năm phút sau, Tô Yên liếc hắn một cái.

Lại năm phút sau, Tô Yên lại nhìn một cái.

Mở miệng

"Tốt nhất là bôi chút thuốc, nếu không sẽ rất dễ nhiễm trùng."

Quân Vực mở mắt ra.

Đôi mắt đen nhánh đối diện với Tô Yên.

"Lúc em làm sao không nghĩ tới hậu quả? Làm xong rồi mới muốn bù đắp sao?"

Tiểu Hồng động động lỗ tai, nghe ngóng.

Vừa nghe vừa cắn tinh thạch răng rắc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Không nhịn được nhỏ giọng nói với Tô Cổ

"Yên Yên đối xử với nam nhân của chị ấy thật hung dữ, may mà không phải ta."

Tô Cổ liếc nó một cái

"Tinh thạch này không ăn được sao?"

Tiểu Hồng ngơ ngác

"Sao cơ?"

Tô Cổ lãnh đạm, không khách khí mà bắt đầu uy hϊế͙p͙ nó.

"Còn dám nghe lỏm, nói nhảm nữa, về sau đừng nghĩ có tinh thạch mà ăn."

Tiểu Hồng vội vàng ôm hết đống tinh thạch vào trong ngực.

Cuối cùng cũng chịu thành thật.

Nó nhìn ra cửa sổ, không nói gì nữa.

Chỉ còn tiếng Tiểu Hồng nhai tinh thạch răng rắc, răng rắc trong không gian yên tĩnh.

....

Tô Yên nghe "Đường Dã Bạch" nói xong, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.

Lời này hình như cũng không sai.

Quả thật cô là người xuống tay trước.

Nhưng, là do "Đường Dã Bạch" quá thơm, nên cô mới bị câu dẫn.

Nhưng mà, ngay sau đó hắn liền chiếm tiện nghi của cô.

Dù có sai..

Thì cũng là do cả hai đều sai.

Chỉ là cô cắn hắn quá tàn nhẫn.

Còn những việc khác, cô không hề sai.

Tô Yên nghiêm túc

"Người anh quá thơm, em...."

Mới nói một nửa, Quân Vực bỗng nhiên cười

"Không phải em định nói, là tôi dụ hoặc em, tất cả đều là do tôi sai đấy chứ?"

Tô Yên gật gật đầu

"Thì đúng vậy mà."

Quân Vực suy tư.

Nhìn khuôn mặt nhỏ sạch sẽ trắng nõn của cô, môi hồng hồng.

Quân Vực vươn tay, vuốt ve.

Chậm rãi lên tiếng

"Nói cách khác, về sau nếu tôi có làm gì với em, thì cũng là do em dụ hoặc tôi trước."

Tô Yên

"Không đúng. Đây là hai chuyện khác nhau."

Mùi hương trêи người hắn thơm đến mức nào chẳng nhẽ hắn không biết sao?

Quân Vực thấp giọng cười một tiếng

"Vậy là vô luận như thế nào, tôi cũng là người sai? Tô Yên nữ sĩ không thể trắng trợn chiếm tiện nghi như vậy được."

Tô Yên mở to mắt.

Quân Vực chậm rãi

"Dù là mạt thế, thì cũng phải có công bằng. Tô Yên nữ sĩ chẳng lẽ còn định ỷ vào dị năng của mình mạnh hơn mọi người sao?"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên khàn cả giọng nhưng vẫn không nhịn được mà nói

"Là anh ỷ vào dị năng mạnh hơn."

Rõ ràng biết hương khí trêи người mình câu nhân, còn cố ý phát ra hương khí nồng đậm đến như vậy.

Rõ ràng là muốn cô đến cắn mà.

Ý cười của Quân Vực càng đậm

"Tô Yên nữ sĩ nói chuyện phải có chứng cứ nhé."

Vừa nói, hắn vừa giật giật cổ.

Cho dù hắn đã đóng cúc áo kín mít.

Nhưng dấu răng trêи cổ kia vẫn hiện rõ dưới ánh mắt của Tô Yên.

Thời thời khắc khắc nhắc nhở cô.

Đêm qua, cô đã "bạo hành" người ta.

Cả người hắn đều là "thương".

Tô Yên thì vẫn hoàn hảo, không tổn hao gì.

Thế này xem ra, dù có nhờ người khác tới phân giải, Tô Yên dù có lý cũng không nói được gì.

Tô Yên không muốn tiếp tục nói chuyện với "Đường Dã Bạch" nữa.

Quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, ăn từng viên tinh thạch một.

Ừm.

Chờ đến khi cô lợi hại hơn một chút, có lẽ có thể chống đỡ được hương khí trêи người hắn.

Càng nghĩ, tốc độ ăn của cô càng thêm nhanh.

Quân Vực thấy cô không nói lời nào, giống y như cái hũ nút.

Trước kia hắn cảm thấy cô giống một cái đầu gỗ, cái gì cũng không hiểu.

Mỗi lần muốn khi dễ cô, cô đều ngoan ngoãn chấp nhận, cảm xúc cũng không dao động một chút nào.

Khiến hắn ngược lại lại trở thành một kẻ vô cớ gây rối, khiến người ta chê cười.

Hiện giờ, nhìn thấy cô ngồi đó giận dỗi.

Ừm.

Hắn cảm thấy thật mãn nguyện.

Nhưng cao hứng chưa được bao lâu, Quân Vực thấy Tô Yên vẫn không nói một lời nào với hắn, lại bắt đầu cảm thấy không được.

Vì sao cô tức giận mà lại không phát tiết lên người hắn?

Ý nghĩ hiện tại của Quân Vực nếu để cho Tiểu Hoa biết.

Chỉ sợ Tiểu Hoa sẽ không nhịn được mà sỉ vả hắn.

Quân Vực đại nhân chẳng những có thể làm trời làm đất, mà còn thiếu ngược.

Lại còn khăng khăng muốn ký chủ thu thập hắn thì mới thành thật cho qua.

Quân Vực im lặng, đầu óc đã bay lên chín tầng mây.

Tô Yên vừa ăn tinh thạch, vừa nói chuyện phiếm với Tiểu Hoa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Vì sao cốt truyện của《 Chạy thoát mạt thế 》 lại thay đổi?"

"Ký chủ, Chu Nhược là nữ chủ của 《 Chạy thoát mạt thế 》, đêm qua Tiểu Hoa mới biết được toàn bộ cốt truyện của 《 Chạy thoát mạt thế 》. Ở cốt truyện nguyên bản, Chu Nhược đã trải qua rất nhiều chuyện, cha mẹ chết, chị gái chiếm toàn bộ gia tài.   Sau đó, mạt thế mở ra, trêи đường bị một người đáng khinh đùa giỡn. Sau đó lại bị rất nhiều người luân gian. Tất cả người trêи xe buýt đều ghét bỏ cô, nhục mạ cô. Cuối cùng, cô bị gã đầu đinh kia giết chết. Về sau, Chu Nhược trọng sinh. Chính là trọng sinh vào ngày cô bước lên chiếc xe buýt định mệnh. Đây chính là chương 1 của 《 Chạy thoát mạt thế 》  Cô ấy tử vong, mở ra dị số, sau đó liền tàn sát tất cả mọi người."

Tô Yên hỏi

"Nam chính là ai?"

"Ký chủ, trong quyển sách này không có nam chủ."

"Thật không? Ta nhớ rõ em từng nói qua, ba cốt truyện bị trộn vào một, tổng cộng có sáu Thiên Đạo chi tử."

Tiểu Hoa vui vẻ cười

"Ký chủ, chị không đoán được sao? Bởi vì có một đạo có ba Thiên Đạo chi tử, hai nam chủ một nữ chủ a."

Tô Yên nghe xong, trầm mặc.

Cảm thấy ba cốt truyện này thật là thần kỳ.

Tiểu Hoa nói xong, lại nhỏ giọng thì thầm

"Ký chủ còn chưa gặp được nhân vật mấu chốt, cho nên Tiểu Hoa không thể nhắc nhở chị được."

Tô Yên

"《 Chạy thoát mạt thế 》 hình thành cốt truyện mới?"

"Đúng vậy, ký chủ. Bởi vì Tô Cổ cứu Chu Nhược, bi kịch phía sau không thể phát sinh, hơn nữa bởi vì trải qua thống khổ cực đại, khóc ra huyết lệ. Kϊƈɦ phát ra dị năng. Cho nên Chu Nhược sẽ không trọng sinh, cốt truyện 《 Chạy thoát mạt thế 》 sẽ bị thay đổi một lần nữa."

Nói xong, Tiểu Hoa lại nói

"Hơn nữa cốt truyện mới lại có thêm một vị Thiên Đạo chi tử, là Lộ Bình."

___

Mai bạo chương nhaaaaa!!!!!

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Hắn là Thiên Đạo chi tử mới, hay vốn dĩ chính là Thiên Đạo chi tử?"

Cô nhớ rõ Tiểu Hoa từng nói, ở bên cạnh cô có 2 Thiên Đạo chi tử.

Tiểu Hoa

"Đúng đúng đúng, bản thân hắn chính là Thiên Đạo chi tử, nhưng vận khí của hắn áp chế, nên vẫn không thể mở ra. Hiện giờ kịch bản thay đổi, Tiểu Hoa cũng không biết, cuối cùng hắn sẽ ở bên ai."

Tiểu Hoa nghĩ đến đâu, liền nói hết tới đó.

Tô Yên có hiểu hay không, nó cũng mặc kệ.

Cũng may, Tô Yên có thói quen giao lưu với Tiểu Hoa.

Cũng có chút hiểu biết với tính cách của nó.

Tô Yên bỗng nhiên lên tiếng

"Như lời em vừa nói, Lộ Bình chính là nam chủ ở trong đạo truyện có hai nam chủ, một nữ chủ sao?"

Tiểu Hoa kinh ngạc

"Ơ? Sao ký chủ lại biết được? Chẳng nhẽ Tiểu Hoa lỡ miệng nói ra sao?"

Tô Yên

"Ta tùy tiện đoán."

Tiểu Hoa thở phào nhẹ nhõm một hơi

"Ký chủ thật thông minh a ~~"

Tiểu Hoa không nhịn được, càng lúc càng thêm sùng bái Tô Yên.

Đại khái Tô Yên hiểu những gì Tiểu Hoa nói.

Cô cũng không buồn đi hỏi chuyện về mấy Thiên Đạo chi tử.

Nến tới thì sẽ tới.

Không vội.

Mấy tiếng trôi qua.

Xe buýt dừng lại trong một thôn nhỏ.

Lên đường lâu như vậy, hiện giờ rốt cuộc mới gặp được một nơi còn lưu lại dấu chân người.

Tuy rằng, hiện tại có thể trong căn nhà đó sẽ không còn ai.

Xe dừng lại một lát, cửa xe chậm chạp mở ra.

Mọi người lục tục đi xuống.

Một là nghỉ ngơi.

Hai là hi vọng có thể tìm được một chút vật tư ở nơi này.

Tiểu Hồng sớm đã đứng ngồi không yên.

Vừa thấy xe ngừng lại, liền vội vã kéo Tô Cổ xuống xe.

Vì sao nó không xuống một mình ấy hả?

Là vì sợ lạc đường chứ sao?

Đám người đã xuống gần hết.

Tài xế cũng nhanh chóng tìm một nơi mát mẻ nghỉ ngơi một lát.

Chỉ còn lại Tô Yên và Quân Vực vẫn ngồi ở trêи xe

Tô Yên vẫn tiếp tục ăn tinh thạch.

Trong xe chỉ còn vọng lại tiếng cô cắn cắn nhai nhai tinh thạch.

Khi túi tinh thạch của cô đã gần hết.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Quân Vực ngồi bên cạnh mới chậm rãi mở mắt.

Con ngươi đen nhánh nhìn nữ nhân ngồi bên cạnh đang ăn tinh thạch.

Có lẽ vì bị Quân Vực nhìn chằm chằm như vậy.

Tô Yên liền phát hiện ra, cô vốn đang quay đầu ra ngoài cửa sổ, liền quay đầu nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau.

Tô Yên dừng ăn.

Cô nắm chặt túi tinh thạch, không nói tiếng nào bắt đầu thu thập.

Ừm, vẫn là nên xuống xe đi.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chẳng nhẽ đây không phải là cơ hội tuyệt vời để ngủ với Nam chủ đại nhân sao? Ký chủ, không cần sợ hãi, lên luôn!"

Tô Yên

"Việc này, không vội."

Cô vừa trả lời, vừa tính toán đứng dậy đi ra ngoài.

Ngủ với nam nhân?

Cô có cảm giác, nam nhân này rất muốn ngủ con tang thi là cô thì có.

Tuy rằng, như vậy cũng tốt.

Nhưng cô không muốn bị ép cả đêm, đến hôm sau lại bị cường từ đoạt lý, nói cô làm sai.

Kết quả, mới vừa đứng dậy.

Một luồng hương khí nồng đậm ập thẳng vào mặt cô.

Tô Yên cách Quân Vực gần như vậy.

"Rắc" một tiếng.

Cô nắm chặt tay, bẻ gãy cả tay vịn mới có thể nhịn xuống không nhào qua đó.

Kết quả, hương khí kia càng lúc càng thơm.

Ập thẳng vào mũi, khiến cô quay cuồng.

Quân Vực ngồi bên cạnh lại không nói lời nào.

Chỉ im lặng nhìn cô.

"Phịch" một tiếng.

Tiếng động từ nóc xe truyền đến.

Móng vuốt của tang thi đâm thủng trần xe buýt.

Sau đó, tiếng gào của tang thi vang lên từ khắp bốn phương tám hướng, trong khoảng thời gian ngắn, chiếc xe đã bị tang thi nhanh chóng vây quanh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)