Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 331

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 331
Ai da, tang thi! (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Tiểu Hồng đang ngủ thì bị tiếng ầm ĩ đánh thức.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh giấc chính là nắm chặt tay.

Ơ?

Tinh thạch của nó đâu?

Nó nhớ rõ ràng, nó còn chưa ăn xong mà.

Tô Cổ túm cổ con rắn ngốc ngủ chảy nước miếng đầy mặt xuống khỏi người hắn.

Tiểu Hồng vừa ngã xuống, liền phát hiện tinh thạch của mình rơi đầy dưới sàn xe.

Nó liền vui vẻ nhặt tinh thạch lên cho vào bao.

Lúc nhặt lên nó mới phát hiện, phía dưới những viên tinh thạch đều có một tầng băng mỏng.

Nó vườn đầu ngón tay để phát nhiệt.

Sau đó nhặt hết vào trong bao tải, rồi bò về chỗ ngồi.

Lau lau nước dính trêи tinh thạch, rồi tiếp tục ăn.

Răng rắc răng rắc, giòn tan.

Toàn bộ người ngồi trêи xe buýt đều nghe rõ ràng.

Không ít người ngước mắt nhìn.

Ánh mắt khác nhau.

"Đứa nhỏ này là con cái nhà ai? Sao không ai tới quản vậy?"

"Tinh thạch này có thể tùy tiện sử dụng như vậy sao?"

Có người lại nói

"Răng của đứa nhỏ này tốt a. Nhai được cả tinh thạch."

Cho dù đưa tinh thạch cho một nam tử thành niên cắn thử, răng cũng rơi đầy đất á.

Ẩn ẩn, còn nghe thấy tiếng người thở dài

"Thật là lãng phí."

Nhưng với tính cách của Tiểu Hồng, nó làm gì có đầu óc nào để quan tâm người khác nói gì.

Cho dù nó biết người khác đang nói nó, nó cũng không buồn quan tâm.

Xe đi được nửa giờ, lại lần nữa phải dừng lại.

Bởi vì phía trước lại có một đợt tang thi đang kéo đến.

Khi xe dừng lại, gã đầu đinh ngồi trêи xe lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ.

"Con mẹ nó đám phế vật, trực tiếp lái xe đâm thẳng không phải là được rồi sao? Tang thi hành động chậm chạp như vậy làm sao có thể đuổi kịp?"

Gã vừa dứt lời, liền có không ít người tán thành.

Thế cho nên sau vài phút, một bộ phận nhỏ người trêи xe bắt đầu hô vang khẩu hiệu.

"Tiến lên! Tiến lên!"

Tô Yên đang nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.

Từ ngày hôm qua tới giờ, cô còn chưa ngủ một chút nào.

Tuy nhiên cô cũng không cảm thấy mệt.

Ngay lúc này, cô bỗng nhiên mở to mắt, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Một cảm giác áp lực đánh úp lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Giống như có một thứ gì đó đang gọi cô, muốn cô xuống xe đi theo đám tang thi đó.

Cùng nhau vây đổ chiếc xe này, uống máu, ăn thịt đám người trêи xe.

Tình huống như vậy ······.

Tô Yên đang nghĩ ngợi, liền nhìn thấy một con tang thi gào thét chạy về hướng xe buýt.

Phía sau nó là cả một đoàn tang thi.

Hơn nữa tang thi chạy nhanh không chỉ có một con.

7-8 con tang thi gào thét, trong miệng khàn khàn huyên thuyên không biết đang nói cái gì.

Tô Cổ nhìn mấy con tang thi kia.

Hắn đứng dậy, đi tới cửa xe, lãnh đạm lên tiếng

"Mở cửa."

Đương nhiên trong tay Tô Cổ còn túm theo con rắn ngốc đang nhét đầy tinh thạch trong miệng.

Hắn vừa đi xuống, ba người Lộ Bình cũng đi xuống theo.

Dường như là bọn họ vừa mới xuống xe.

"Phanh" một tiếng.

Một con tang thi đâm thủng cửa sổ phía sau xe buýt, thò một bàn tay vào trong.

Quần chúng bên trong sợ tè ra quần, gào thét chạy trốn.

Tô Yên mở mắt ra nhìn xung quanh.

Trong đám người trêи xe cũng có những người có dị năng, cùng nhau bảo hộ những người không có dị năng.

Nhưng đám người này có vẻ không thể so sánh với mấy người Lộ Bình.

Quân nhân lấy ra súng ống đạn dược cắn răng muốn xông tới mà bánh.

Mí mắt Đường Dã Bạch giật giật.

Hắn không mở mắt ra, vẫn luôn nhắm mắt như đang ngủ.

Đám người tiếp tục chiến đấu.

Tô Yên lên tiếng hỏi hệ thống

"Tiểu Hoa"

"Ở đây, ở đây."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Từ sáng tới giờ, đã gặp bốn đợt tang thi rồi!"

"Đúng vậy!"

"Tần suất này có phải quá dày hay không?"

Đặc biệt là mỗi đợt đều giống như được tổ chức tấn công cẩn thận.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, bên cạnh chị có Thiên Đạo chi tử, đương nhiên sẽ gặp nhiều trắc trở hơn một chút."

Tiểu Hoa nói xong, lại lên tiếng nói tiếp

"Ký chủ, chị đoán xem bên cạnh chị có bao nhiêu Thiên Đạo chi tử? Nếu chị đoán đúng, Tiểu Hoa sẽ nói cho chị a."

Tô Yên

"Hai!"

Tiểu Hoa

"Oa!! Ký chủ, chị làm sao mà biết hay vậy?"

"Đoán!"

"Ký chủ thật thông minh!!"

Bởi vì bên cạnh có hai Thiên Đạo chi tử, cho nên mới gặp tang thi liên tiếp như vậy.

Tô Yên đang thảo luận với Tiểu Hoa, bỗng cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình.

Cô nghiêng đầu.

Không biết Đường Dã Bạch đã mở mắt từ khi nào.

Con ngươi hẹp dài đang nhìn cô chăm chăm.

Hai người nhìn nhau một hồi lâu.

Bỗng nhiên Đường Dã Bạch nâng cánh tay mình lên.

Bên trêи cổ tay vẫn còn miếng vải trắng Tô Yên băng bó cho hắn.

Đường Dã Bạch chậm rãi mở miệng

"Lại đây, đổi thuốc!"

Tô Yên vẫn ngồi im.

Đổi thuốc?

Cô vẫn nhớ tới cái cảnh ngày hôm qua cô cắn hắn.

Nếu không thể khắc chế được, lại cắn hắn một miếng, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng cô còn chưa tìm được đáp án.

Thì đã thấy Đường Bã Bạch tháo mảnh vải trắng trêи cổ tay ra.

Tức khắc hương khí quanh quẩn ở cánh mũi cô quyện thêm cả mùi máu.

Tô Yên không nhịn được, nuốt nước miếng ừng ực.

Lập tức đứng dậy đi tới phía hắn.

Cũng may cửa sổ bên người hắn đóng kín mít.

Tô Yên nắm chặt tay hắn.

Vừa bôi thuốc cho hắn, vừa nuốt nước miếng.

Nỗ lực không nhìn vào vết cắn, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi.

Đặc biệt là cả khi người hắn tỏa ra mùi thơm vô cùng quyến rũ.

Toàn thân Đường Dã Bạch đều giống như phát ra tín hiệu, ăn ta đi, ăn ta đi.

Ai có thể nhịn nổi chứ?

Bôi thuốc cho hắn xong, cô đang chuẩn bị băng bó lại.

Đúng lúc này xe buýt lao đi.

Giống như là muốn rời khỏi cục diện bị tấn công tứ phía.

Tiếng đạn bắn vang lên, tiếng trẻ con khóc, người rống lên từng tiếng một sau xe buýt.

Tô Yên bên này.... giống như không chịu ảnh hưởng gì.

cô vẫn luôn muốn ăn hắn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cái này, cái này thật sự là khảo nghiệm tang thi mà.

Xe chạy trong chốc lát, "két" một tiếng, bỗng nhiên dừng lại.

Lực chú ý của Tô Yên vẫn ở trêи người Đường Dã Bạch.

Lý trí đang đấu tranh cùng ɖu͙ƈ vọng.

Xe vừa dừng, cô lập tức theo quán tính ngã vào người hắn.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là: ôm chặt lấy Đường Dã Bạch.

Có một cảm giác thoải mái khi đồ ăn ở gần ta.

Không tự giác hé miệng liền cắn cắn.

Thiên nhân giao chiến, thế này cũng quá khiến tang thi khắc chế không nổi rồi.

Trong lúc rối rối rắm rắm.

Đường Dã Bạch nhìn nhất cử nhất động của Tô Yên.

Hắn không nói một câu nào, cũng không làm gì.

Chỉ cong môi cười.

Một lúc sau mới lên tiếng

"Tôi biết là cô muốn ngủ với tôi, nhưng cô còn muốn tiếp tục ôm ôm ấp ấp như thế này bao lâu nữa?"

Tô Yên ngước đầu nhìn hắn.

Nuốt nước miếng

"Tôi không muốn buông ra."

Đối với Tô Yên mà nói, hiện tại ngủ hay không ngủ không phải là vấn đề nữa rồi.

Mà là có thể khắc chế lại được ɖu͙ƈ vọng không ăn hắn hay không.

Trận chiến bên ngoài không biết đã kết thúc từ khi nào.

Đám người Lộ Bình lên xe.

Vừa lên xe liền nhìn thấy Tô Yên đang ngồi ở trêи người Đường Dã Bạch, còn ôm chặt hắn không chịu buông tay.

Tư thế ái muội, làm người ta không dám nhìn thẳng.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Văn Lực là người đầu tiên lên tiếng, khuyên tai màu đen lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hắn ta lau mồ hôi trêи đầu,

"Chúng tôi ở bên ngoài tắm máu chém giết, hai người lại ở bên trong nói chuyện yêu đương. Thảnh thơi quá ha?"

Vừa nói vừa tùy tiện muốn ngồi phịch xuống vị trí bên cạnh Đường Dã Bạch.

Nhưng còn chưa kịp ngồi lên, liền nhìn thấy một bông hoa đỏ tươi đang bắt đầu nở rộ trêи chỗ ngồi.

Văn Lực lập tức đứng dậy.

Nhìn Đường Dã Bạch, lại nhìn nhìn Tô Yên.

Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Cậu vì một người ở phụ nữ mới gặp chưa đến 48 tiếng mà muốn vứt bỏ tôi sao?"

Bông hoa kia nở ra, hương khí quanh thân Đường Dã Bạch càng nồng đậm.

Tô Yên vốn dĩ đã buông hai tay ra, lại vòng tay ôm lấy hắn.

Văn Lực không thể tưởng tượng nổi, trố mắt nhìn hai người kia.

Cuối cùng đành đi ra ghế sau ngồi xuống.

Tô Cổ và Tiểu Hồng cũng trở lại.

Trêи tay Tiểu Hồng vẫn còn cầm một viên tinh thạch, đang định khoe với Tô Yên thì Tô Cổ kéo cổ áo của nó, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Tiểu Hồng không phục.

"Yên Yên còn chưa xem mà?"

Tô Cổ lãnh đạm

"Chị ấy giờ không có tâm tư để ý tới cục đá vỡ trêи tay ngươi đâu."

Tiểu Hồng hậm hực.

Ngồi xuống ghế, không nói lời nào.

Bởi vì hai đứa nó ngồi ở hàng ghế thứ nhất, thế cho nên có thể nhìn thấy từng người từng người vừa được cứu bước lên xe.

Chỉ một lát sau, Tiểu Hồng quay đầu nói với Tô Cổ

"Ta muốn ăn chocolate."

Tô Cổ liếc mắt nhìn nó

"Không có."

"Ta muốn ăn kem ly."

"Không có"

"Ta muốn ăn đường hồ lô."

Tô Cổ trầm mặc.

Giơ tay, đánh cho nó một nhát.

Tiểu Hồng vừa rồi còn hứng thú bừng bừng, đảo mắt liền héo rũ.

Ô, ô, ô, ô, nó muốn ăn đồ ăn ngon.

Ở đây cái gì cũng không có.

Hic.

Thật tủi thân.

Tiểu Hồng lại ngẩng đầu, lên tiếng

"Ta muốn ăn chocolate!!"

Đúng lúc này, một nữ tử bước lên xe cuối cùng.

Nghe được lời nói của Tiểu Hồng, cô ngẩn người.

Nhìn về phía Tiểu Hồng, sau đó nở một nụ cười hiền lành, móc từ trong túi ra một thanh chocolate vẫn được bọc giấy bạc cẩn thận, đưa tới trước mặt Tiểu Hồng

"Cho em này."

Tiểu Hồng sửng sốt.

Ánh mắt liền phát sáng.

"Thật sao?"

Bàn tay nhỏ lập tức cầm lấy thanh chocolate.

Cô gái đó cúi đầu với Tiểu Hồng và Tô Cổ

"Cảm ơn hai người đã cứu mạng tôi."

Nói xong, liền đi xuống phía cuối xe.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cho dù quần áo trêи người cô ấy có chút rách rưới, có chút chật vật.

Tóc tai cũng rũ rượi, tán loạn.

Nhưng nhất cử nhất động của cô đều vô cùng đoan trang, có giáo dưỡng.

Luôn tạo cho người đối diện cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân.

Tiểu Hồng chẳng hơi đâu quan tâm đến những việc đó, vừa gật đầu, vừa bóc chocolate ăn.

Tô Cổ nhìn thoáng qua cô gái kia, sau đó rời đi ánh mắt.

Tiểu Hoa bỗng lên tiếng

"Ủa? Kịch bản có chút không hợp lý rồi."

Tô Yên nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

Cô vừa hỏi vừa đứng dậy.

Ngồi xuống vị trí bên cạnh Đường Dã Bạch, bên cạnh cửa sổ.

Được rồi, chỉ cần cô khắc chế chính mình cho tốt, hẳn là sẽ không mất lý trí mà ăn thịt hắn luôn.

Đường Dã Bạch liếc Tô Yên một cái, ý cười trêи mặt gia tăng.

Giống như càng lúc càng cảm thấy thú vị.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, cô gái vừa mới lên xe kia là nữ chủ Chu Nhược của {Chạy thoát Mạt thế}. Quyển sách này chính là truyện đại nữ chủ. Nhưng mà, cô ấy hắc hóa. Cuối cùng hủy diệt toàn thế giới."

Tô Yên trầm mặc.

Tiểu Hoa nói tiếp

"Trong tiểu thuyết, Chu Nhược từng giết chết một nam nhân trêи chiếc xe buýt cứu trợ vào ban đêm. Giết người xong, cô ấy còn bóc một khối chocolate ăn. Căn cứ vào thời gian Chu Nhược lên xe buýt trong tiểu thuyết, chính là vào ban đêm. Nhưng mà hiện tại, Chu Nhược đã cho Tiểu Hồng thanh chocolate kia. Vậy cô ấy sẽ không còn chocolate để ăn sau khi giết người nữa."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao cô ấy lại giết nam nhân kia?"

"Ký chủ, Tiểu Hoa cũng không biết nữa."

Tô Yên quay đầu lại, liếc mắt nhìn qua.

Cô gái kia mặc một chiếc váy làm bằng vải bông màu trắng, dài tới mắt cá chân.

Tóc dài rối tung xõa trêи vai.

Đang quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ ô tô.

Đoan trang lại điềm tĩnh.

Dựa theo lời nói của Tiểu Hoa, Chu Nhược sẽ hủy diệt toàn bộ thế giới.

Vậy là, cô ấy hận tất cả những người còn sống sót.

Nhưng lúc này nhìn qua, không giống như Tiểu Hoa miêu tả.

Tô Yên rời tầm mắt.

Đoàn người lên đường lại gặp phải vài đợt tang thi.

Tang thi cấp hai càng lúc xuất hiện càng nhiều.

Ban đêm, xe dừng ở một sườn núi.

Mọi người từ trêи xe đi xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi, chờ sáng hôm sau tiếp tục lên đường.

Khi xuống xe, tên đầu đinh vẫn luôn hùng hùng hổ hổ lại bắt đầu gào thét ầm ỹ

"Không có mắt à? Có biết đi đường hay không?"

Vừa vặn đúng vị trí hiện tại Tô Yên đang ngồi.

Đường Dã Bạch ngồi dựa ở hành lang cũng mở mắt ra.

Tô Yên cũng nhìn qua.

Gã đầu đinh kia quay đầu lại một chút.

Đó chính là chỗ của Chu Nhược.

Chu Nhược cũng sửng sốt, sau đó lên tiếng xin lỗi

"Thực xin lỗi."

Dù cô ấy đã lên tiếng xin lỗi, nhưng gã đầu đinh vẫn cố ý duỗi tay đẩy Chu Nhược.

Không biết gã cố ý hay là vô tình, bàn tay vừa vặn để lên ngực cô ấy.

Chu Nhược theo bản năng lùi về phía sau, sắc mặt không được tự nhiên.

Gã đầu đinh "hừ" lạnh một tiếng, cười đểu nghênh ngang bước xuống xe.

Chu Nhược chỉnh lại áo khoác, tiếp tục đi xuống dưới.

Buổi tối hôm đó cũng không hề phát sinh việc Chu Nhược giết người như Tiểu Hoa nói.

Tô Yên dựa vào một tảng đá, trợn tròn mắt nhìn bầu trời đầy sao.

Đêm khuya, khi tất cả mọi người đã ngủ.

Tô Yên lại ngửi thấy mùi hương mê người kia.

Cô không khắc chế được mà đứng lên đi về hướng rừng cây, lần theo mùi hương.

Một lát sau liền nhìn thấy Đường Dã Bạch đứng một mình.

Bên người hắn có một bông hoa màu đỏ vô cùng tươi tốt.

Bông hoa đó còn cao hơn cả người hắn.

Gió lạnh thổi đến, bông hoa lay động, đong đưa theo gió.

Ở dưới ánh trăng, hình ảnh đó vô cùng kinh diễm.

Đường Dã Bạch mở to mắt.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Con ngươi đen nhánh nhìn Tô Yên không biết đã xuất hiện trước mắt hắn từ khi nào.

Cánh môi hồng gợi lên ý cười.

"Xin chào! Tiểu tang thi!"

Tô Yên đang bị hương khí dụ hoặc không tìm thấy phương hướng.

Kết quả, một câu nói của hắn chọc thủng thân phận của cô.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, phải chạy sao??"

Tô Yên xoay người chuẩn bị chạy đi.

Nhưng mà, còn chưa chạy được bước nào thì đã bị bông hoa lớn kia vươn ra dây leo ra, quấn lấy người cô, trói cô đưa về bên cạnh Đường Dã Bạch.

Đường Dã Bạch duỗi tay, nhéo cằm Tô Yên, đánh giá cô từ trêи xuống dưới.

"Lần đầu tiên tôi gặp được một chủng loại tang thi như thế này. Bên ngoài nhìn giống người bình thường, có thể nói chuyện, lại có thể suy nghĩ. Nhưng mà.... ."

Hắn dừng lại, ý cười gia tăng

"Nhưng mà... hương khí trêи người của tôi, chỉ hữu dụng đối với tang thi."

Tô Yên.... bại lộ ngay từ lần gặp đầu tiên.

Đang nghĩ ngợi, Đường Dã Bạch bỗng nhiên bóp cổ Tô Yên, kéo sát vào, lẩm bẩm

"Tôi rất tò mò, tinh thạch trong óc của cô, nhìn như thế nào??"

Tô Yên lập tức lắc đầu

"Em không có tinh thạch."

"Thật sao?"

Tô Yên nỗ lực gật đầu.

Hắn từng chút từng chút tới gần hơn.

Tô Yên nhìn hắn, rất nghiêm túc mà nói

"Có thể đừng giết em được không?"

Đường Dã Bạch trầm mặc

Tô Yên đưa ra điều kiện

"Tinh thạch hệ mộc của em đều cho anh."

Đường Dã Bạch vẫn im lặng.

Tô Yên nói tiếp

"Em sẽ không tổn thương anh."

Đường Dã Bạch vẫn không nói lời nào.

Tô Yên tiếp tục

"Anh không giết chết được em, em sợ anh sẽ bị thương."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Đường Dã Bạch tới gần cô, suy tư nói

"Thật không?"

Tô Yên gật đầu

"Thật."

Một bông hoa bỗng nhiên há mồm to hướng về phía chân cô.

Lúc này liền có một viên ngọc hình giọt máu xuất hiện.

Ánh sáng màu đỏ tươi chiếu sáng rực rỡ.

Sau đó bông hoa kia giống như là gặp phải đại kình địch, nháy mắt liền héo rũ, đứng ở đó.

Mà Đường Dã Bạch cũng nhắm chặt mắt, kêu lên một tiếng.

Mấy cái dây đằng trói buộc Tô Yên chớp mắt liền buông lỏng ra.

Tô Yên chạy tới dìu Đường Dã Bạch

"Anh không sao chứ?"

Một lúc sau, hắn mở mắt.

Hắn híp mắt lại, đẩy bàn tay Tô Yên đang đỡ người mình ra.

Dưới ánh trăng, giọng nói của hắn trầm thấp

"Tô Yên nữ sĩ, em thiếu tôi một cái mạng. Phải nhớ đấy."

Tô Yên nghe lời này.

Là không giết cô sao?

Không biết vì sao, Đường Dã Bạch rõ ràng không hề làm gì, nhưng bông hoa bên cạnh người hắn càng lúc càng nở rộ.

Tô Yên gật gật đầu

"Em nhớ rồi."

Nói xong thì rời đi.

Cô đi một đoạn, liền quay đầu lại nhìn Đường Dã Bạch.

Xác thật là hắn để cho cô rời đi.

Chờ đến khi Tô Yên hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Đường Dã Bạch lúc này mới nâng mí mắt lên nhìn xung quanh.

Cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở bông hoa màu đỏ kinh diễm ở bên cạnh.

Cánh môi hồng gợi ra một độ cung.

Bàn tay khớp xương rõ ràng chạm vào bông hoa kia.

Chớp mắt, nó liền sinh trưởng càng mãnh liệt, cao như một cái thân cây.

Hắn lẩm bẩm một câu

"Mùi hương này, có thể khiến Tiểu Quai ngoan ngoãn tự đến tìm mình ư?" (Quân Vực cưa cưa của tui xuất hiện rùi =))))

Hắn cười ra tiếng

"Không tồi nha."

Nhưng chỉ một lát sau, hắn liền nhắm lại.

Đến khi mở mắt ra, trêи mặt đã không còn cảm xúc gì nữa.

Tô Yên trở về ngồi cạnh tảng đá vừa nãy.

Cô nhắm mắt lại, một lát sau lại mở mắt ra.

Mở mắt một lát lại nhắm mắt lại.

Cả một đêm cứ lặp đi lặp lại như thế.

Sáng sớm hôm sau.

Mọi người ăn cơm, thu dọn xong liền lên xe buýt chờ xuất phát.

Tô Yên lên xe, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.

Chỗ ngồi của cô vừa vặn có thể nhìn thấy những người lên xe phía sau.

Lúc trước, người thích tranh đoạt lên xe đầu tiên nhất chính là gã đầu đinh.

Lần này, gã lại vô cùng thành thật đi cuối cùng đội ngũ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Mà người đi phía trước gã, chính là Chu Nhược.

Chu Nhược quay đầu liếc gã một cái.

Gã nhìn xung quanh, giống như rất thành thành thật thật xếp hàng.

Cho đến khi tay của gã đụng vào eo của Chu Nhược, rồi chậm rãi lướt xuống.

Chu Nhược nhíu mày, quay đầu lại, trừng mắt nhìn gã một cái sau đó nhanh chóng trèo lên xe.

Gã đầu đinh kia ngược lại giống như càng hứng thú hơn.

Nhìn bóng dáng Chu Nhược lên xe, cười đáng khinh.

Tô Yên nhìn thấy rõ ràng.

Lúc này "Đường Dã Bạch" đã ngồi xuống bên cạnh cô.

Mùi hương trêи người hắn đánh úp lại, lực chú ý của Tô Yên bị kéo đến trêи người hắn.

Biểu tình trêи mặt của hắn không có gì biến động.

Mí mắt buông xuống, chỉ chậm rãi nâng cánh tay lên.

Chính là cánh tay bị Tô Yên cắn một nhát kia.

Hắn quơ quơ cánh tay được băng bó bằng mảnh vải trắng trước mắt Tô Yên.

Chậm rãi nói

"Đêm qua em đi rồi, vết thương vô cùng đau."

Nói xong, mí mắt hắn giật giật, nhìn Tô Yên một cái.

Tiến sát tới gần cô, hạ giọng xuống

"Em nói xem, liệu tôi có trở thành tang thi giống em không? Tiểu tang thi?"

Tô Yên sửng sốt.

Thật ra cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Tuy rằng hiện tại cô là tang thi, nhưng trong suy nghĩ cô vẫn là con người.

Đúng vậy, Tang thi vẫn là có độc.

Tô Yên nói với hệ thống

"Tiểu Hoa!"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Ở đây, ký chủ."

"Hắn trúng độc tang thì sao?"

Nói xong, Tô Yên cầm cánh tay hắn.

Tiểu Hoa

"Ký chủ yên tâm, Nam chủ đại nhân không sao cả."

Tô Yên nhìn "Đường Dã Bạch", nghiêm túc nói

"Anh không bị sao cả."

Quân Vực nghe lời khẳng định của cô.

Mí mắt không nhúc nhích lấy một chút.

"Vết thương đau, em phải chịu trách nhiệm."

Ý của hắn chính là dù hắn có biến thành tang thi hay không thì hiện tại hắn đang đau.

Mà hắn đau chính là vì Tô Yên cắn hắn một nhát.

Tô Yên móc từ trong túi ra một viên tinh thạch hệ mộc, để vào trong túi áo của hắn.

"Có lẽ ăn hai viên tinh thạch sẽ tốt hơn một chút."

Quân Vực cảm nhận được viên tinh thạch rơi vào trong túi của mình.

Cuối cùng cũng nâng mí mắt lên, nhìn về phía Tô Yên.

Đôi mắt hẹp dài, nhìn không ra cảm xúc.

Bỗng nhiên hắn nắm lấy tay cô.

Sau đó cúi đầu.

Bàn tay cô bị đặt ở bên môi hắn.

Quân Vực há mồm cắn một nhát, lưu lại dấu răng ở trêи mu bàn tay cô.

Hắn nhìn dấu răng đó, vuốt ve từng chút, từng chút một.

Một lúc sau, hắn bỗng nhiên lên tiếng

"Không phải muốn theo đuổi tôi sao?"

Tô Yên

"Sao cơ?"

Quân Vực

"Tôi đồng ý để em theo đuổi tôi, em muốn làm gì tôi thì đều làm đi xem nào!"

Dứt lời, bên cạnh liền vang lên tiếng động.

Lách cách leng keng, nồi chén lòng ngực Văn Lực rơi xuống đất.

Nhưng hắn ta không có thời gian mà nhìn nồi chén đó nữa, mà nhìn chăm chăm vào "Đường Dã Bạch".

Cứ như là trời vừa sáng liền biến thành người khác vậy.

Ánh mắt Văn Lực chuyển từ người "Đường Dã Bạch" sang người Tô Yên, sau đó lại chuyển từ người Tô Yên sang "Đường Dã Bạch", nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần.

Hắn ta trực tiếp ngồi phịch xuống vị trí bên cạnh, trợn tròn hai mắt nhìn xem vị ca ca này còn có thể nói ra điều gì làm người ta khϊế͙p͙ sợ nữa.

Quân Vực nghe thấy tiếng động nhỏ bên cạnh liền sững người.

Sau đó híp mắt, không nói chuyện.

Nhưng vẫn kéo cánh tay Tô Yên không chịu buông ra.

Văn Lực cảm thấy.... Vị huynh đệ này của mình hình như có chút không bình thường.

(Tất nhiên rùi đây là Đường Dã Bạch phiên bản pha ke, Quân Vực cưa cưa đã online =)) Bản gốc đã offline mất rồi:)). )

Chẳng lẽ là bị nữ nhân này mê hoặc hay sao?

Xe bắt đầu lên đường.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Bởi vì trêи xe có hai vị, a, không phải, là ba vị Thiên Đạo chi tử được Thiên Đạo sủng ái.

Dẫn tới việc tang thi từng đợt từng đợt đánh úp lại.

Quả thật chính là phải tắm máu mà chém giết, vừa giết vừa chạy.

Tới giữa trưa, xe cũng không dừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước.

Tô Yên nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh

"A a! Anh làm cái gì vậy?"

Chu Nhược sắc mặt giận dữ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Cô dùng quần áo che lại cơ thể, xấu hổ vì bị vũ nhục và vô cùng giận dữ.

Mà ngồi ở bên cạnh Chu Nhược, chính là gã đầu đinh.

Gã đầu đinh thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía gã, sắc mặt có chút xấu hổ.

Sau đó lên giọng

"Kêu cái gì mà kêu, không thấy ảnh hưởng tới mọi người rồi sao?"

Gã nói xong, sắc mặt Chu Nhược càng thêm xấu hổ và giận dữ.

Gã đầu đinh nhìn nhìn những người ở trêи xe lại tiếp tục làm việc của mình, không quan tâm đến việc bên này nữa.

Thấy vậy, gã càng thêm càn rỡ.

"Cũng không nghĩ xem hiện giờ như thế nào. Sờ mày hai cái thì đã làm sao? Tao đã cưỡng gian mày chưa? Còn giả bộ trinh tiết liệt nữ, phi!!"

Chu Nhược nắm chặt tay thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch.

"Anh!!"

Từ nhỏ tới lớn, Chu Nhược chưa từng mắng người.

Giáo dưỡng được hun đúc từ nhỏ làm cô cô khó có thể nói ra một câu mắng người thô tục.

Một người phụ nữ nông thôn có vẻ đắc ý, cười đểu một cái.

Lời nói trào phúng

"Ai da, vừa nhìn liền biết là tiểu thư con nhà có tiền a. Nhưng có tiền thì sao chứ? Mạt thế tới, tiền nhiều cũng có cái rắm mới dùng được!"

Khi ả đang nói những lời này, thì đứa nhỏ trong lòng ả lại đang ăn bánh quy mà nửa tiếng trước Chu Nhược cho nó.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Người đàn ông ngồi bên cạnh không kiên nhẫn, kéo tay ả

"Nói nhiều thế làm gì? Để ý con đi."

Ả đàn bà kia lúc này mới dừng miệng.

Cúi đầu dỗ dành đứa con trong lòng.

Lúc này, Chu Nhược bị người phía sau kéo kéo tay áo.

Cô quay đầu lại nhìn.

Nam tử đeo một cái kính đen, lịch sự hòa nhã, là Lộ Bình.

Hắn ta lên tiếng

"Ngồi lên phía trước!"

Nói xong hắn liền ngồi xuống vị trí Chu Nhược vừa mới ngồi.

Gã đầu đinh vừa rồi còn ỷ thế hϊế͙p͙ người giờ xẹp lép.

Dù sao Lộ Bình này chính là người có dị năng.

Lại còn là dị năng lôi điện vô cùng phi thường, vô cùng cường đại.

Giữa trưa, lúc ăn cơm.

Tô Yên lấy ra tinh thạch, ăn từng miếng từng miếng.

Những viên tinh thạch này chẳng những có thể làm cô no bụng, mà còn có thể chậm rãi thay đổi cô.

Ít nhất hiện tại, cô đã có thể đi lại bình thường.

Động tác ăn cơm cũng không hề chậm chạp như trước.

Giọng nói cũng không còn khàn khàn, cổ họng không còn đau giống như bị dao cắt nữa.

Tất cả đều chậm rãi chuyển biến tốt lên.

Răng rắc, răng rắc cắn tinh thạch ăn.

Bỗng nhiên, cô quay đầu sang nhìn, Quân Vực vốn đang ngủ giờ đã mở mắt.

Tô Yên thấy hắn tỉnh, muốn rút tay phải ra.

Vừa đúng lúc ăn tinh thạch, cô muốn rèn luyện độ linh hoạt của hai tay một chút.

Nhưng cô vừa mới có một động tác.

Quân Vực đã lên tiếng

"Em vừa động, tay của tôi liền đau."

Tô Yên nhìn vào cổ tay được băng bó vải màu trắng.

Không dám cử động nữa.

Quái lạ, sao cô cảm thấy mình bị hố vậy?

Tô Yên tiếp tục ăn.

Quân Vực nhìn nhìn, cảm thấy có chút thú vị.

Cầm một viên tinh thạch, bón đến bên môi Tô Yên.

Tô Yên nhìn viên tinh thạch, sau đó quay đầu nhìn nhìn hắn.

Há miệng, ăn sạch sẽ.

Ý cười trêи khóe môi hắn càng tươi hơn.

Giống như bị nghiện, liên tiếp bón từng viên, từng viên cho Tô Yên.

Bàn tay kia của cô cũng không cần động nữa.

Xe đi một đường, Tô Yên được Quân Vực bón cả một đường.

Một túi tinh thạch hết veo.

Tiểu Hồng ngồi bên cạnh nhìn một lát.

Ơ?

Thật là thuận tiện, nó có thể không phải tự mình cầm ăn.

Tiểu Hồng liền đưa túi tinh thạch trong tay cho Tô Cổ.

"Bón!"

Tô Cổ liếc nó một cái

Thờ ơ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tiểu Hồng không cam lòng.

"A a."

Nó mở miệng, ngồi yên ở đó chờ.

Tô Cổ nhìn con rắn ngốc này cả nửa ngày.

Không nhịn được nữa, cầm hết một túi tinh thạch lên nhét vào trong miệng nó.

Cuối cùng Tiểu Hồng hầm hừ quay đầu ra cửa sổ, không đòi hỏi nữa.

Cho đến buổi tối, xe dừng lại.

Màn đêm buông xuống.

Mọi người cũng giống như đêm trước, thu dọn chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Lộ Bình dẫn theo một nhóm dị năng đi tìm lương thực.

Đám tang thi ở phụ cận đều đã được xử lý sạch sẽ.

Rất an toàn, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc này mới yên tâm rời đi.

12 giờ đêm.

"A. Ưm!!"

Một tiếng thét chói tai của nữ nhân vang lên, sau đó đã bị bịt kín miệng kéo đi rồi.

Tô Yên mắt trợn tròn, cô vốn không hề ngủ.

Nhìn về phía nữ tử bị kéo vào trong rừng cây.

Ngồi dậy.

Lúc này Tô Cổ cũng mở mắt.

Hắn đứng lên, nhìn về phía Tô Yên.

"Để em xử lý là được!"

Tô Yên sững người, sau đó gật gật đầu.

Tay cô chống lên thân cây phía sau.

Răng rắc một tiếng.

Ngón tay cắm vào trong thân cây đại thụ.

Hương khí mê người kia lại chuyển đến, so với mùi hương cô ngửi thấy ở trong xe còn nồng đậm hơn.

cô vẫn luôn nghĩ rằng, lực không chế của mình đã tăng hơn một chút.

Nhưng mùi hương mê người này giống như cũng tăng lên, tỉ lệ thuận với lực không chế của cô.

Tô Cổ biến mất trong bóng đêm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)