Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 334

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 334
Ai da, tang thi! (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tô Yên vừa nghĩ, vừa bảo Tiểu Hoa cẩn thận giải thích cho cô mọi thứ trong hai mạch truyện một cách chi tiết.

Lấy một ít hiểu biết này làm hy vọng.

Xe cứ đi mãi đến tận khuya mới dừng lại.

Kim Linh xuống xe, nhìn xung quanh, nghi hoặc

"Anh à, chúng ta đi đâu vậy?"

Lộ Bình nhịn không được cười lên

"Đi đâu cũng không biết mà còn theo sao?"

Kim Linh nhún vai

"Từ khi tang thi bắt đầu xuất hiện, em chưa bao giờ ra bên ngoài cả."

"Đi căn cứ Tây Nam."

Lộ Bình mở miệng nói.

Kim Linh vừa nghe, gật gật đầu

"Anh, còn bao lâu nữa?"

"Khoảng ba ngày."

Kim Linh càng nói, càng tò mò muốn hỏi

"Chúng ta đi tới đó làm gì?"

"Đưa những người trong chiếc xe này qua."

Kim Linh nghe, có chút khó tin

"Chỉ như vậy? Anh? Em nhớ rõ anh chưa bao giờ làm lính. Anh đừng nói với em, anh có ý thức về trách nhiệm và sứ mệnh, tình nguyện giúp đỡ người dân vô điều kiện."

Vừa nói xong, Lộ Bình đẩy mắt kính một chút.

Chỉ là lịch sự văn nhã cười, không có nói thêm lời nào khác.

Ở bên này đang trò chuyện.

Chốc lát sau.

Trong số những người ngồi trêи xe vận tải bên kia, có một người thừa dịp trời tối, không biết từ chỗ nào chạy trở về.

Nhỏ giọng nói

"Các đồng chí, tôi đều nghe được, đám người đó có mưu mô, không hề có ý tốt đưa chúng ta đi căn cứ. Mà bởi vì căn cứ cho phần thưởng."

"A? Không có khả năng?"

"Cái gì? Thật sự??"

"Đám dị năng giả kia có mặt mũi gì mà dám lên mặt với chúng ta như vậy?"

"Đúng vậy, chúng cứ nửa đường lại giết một người trong chúng ta. Bọn chúng làm như vậy so với những tang thi kia có gì khác nhau??!"

"Đúng vậy!"

"Đúng, đúng đám dị năng giả đó quả thực điên rồi!"

"Bọn chúng ỷ vào có dị cô mà làm xằng làm bậy."

Bỗng nhiên có một người đứng lên.

Giơ tay

"Mọi người! Chúng ta nhất định phải đoàn kết lại, không thể để bọn chúng coi thường chúng ta!"

"Đồng ý!"

"Chúng ta phải cùng nhau tiến lên!"

"Cùng tiến lên!"

"Cùng tiến lên!!"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hơn nửa đêm, tại phía sau xe vận tải, đã hình thành một cuộc khởi nghĩa tự nhận là muốn thay đổi cục diện.

Trời đen như mực, gió hiu hắt.

Một người trong đó nói

"Bất luận thế nào, nhất định phải báo thù cho anh Đầu Đinh!"

"Đúng vậy! Báo thù!"

"Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, khiến cho bọn họ phải trả giá!!"

Ai nấy đều có vẻ vô cùng kϊƈɦ động.

Nhiệt huyết lên kế hoạch thật cẩn thận cho hành động lần này.

Dưới ánh trăng, Tô Yên không ngủ.

Cô ngồi dậy nhìn chung quanh.

Từ khi đi vào thế giới này, vẫn luôn đi theo đội hình này.

Cô cũng chưa thực sự nhìn thế giới này một cách cẩn thận.

Thậm chí với những tang thi khác, cũng chỉ có vài lần tiếp xúc.

Bởi vì hầu hết thời gian cô đều ngồi ở trong xe.

Tốc độ phản ứng của cơ thể không theo kịp.

Vì sợ bị người khác nhìn ra mình dị thường nên rất ít khi đi lại.

Lúc này, Mặc mặc một thân tây trang màu đen, xuất hiện cách Tô Yên mấy mét, nhìn về phía cô.

Hai người đối diện một lúc.

Mặc lầm bầm nói gì đó với cô.

Sau đó, quay đầu đi vào trong bóng đêm.

Tô Yên ẩn ẩn có thể hiểu ý tứ hắn muốn biểu đạt.

Hắn muốn, cùng cô nói chuyện.

Tô Yên đứng lên.

Tô Yên vừa động, Quân Vực bên cạnh liền mở mắt.

Hắn duỗi tay, kéo Tô Yên lại

"Anh đi cùng em."

Tuy rằng, hắn cũng không biết cô muốn làm cái gì.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tô Yên lắc đầu

"Em đi một lát sẽ trở về."

Đi theo một con tang thi khác nói chuyện phiếm gì đó, tự cô đi vẫn tốt hơn.

Cô vừa dứt lời, Quân Vực đã ngồi dậy.

Tô Yên nhìn bộ dáng hắn muốn đi theo mình.

Hai người nhìn nhau vài giây.

Tô Yên bỗng giơ tay.

Bang.

Đánh vào sau cổ hắn, đánh người bất tỉnh.

Tiểu Hoa kinh hô một tiếng.

Nhịn không được nói

"Ký chủ, vì sao Tiểu Hoa cảm thấy chị ngày càng bạo lực?"

Tô Yên

"Ta đột nhiên cảm thấy, đây là một phương pháp nhanh chóng lại tiện lợi."

Điều này vẫn là học được ở chỗ Tô Cổ.

Không có gì mà không thể giải quyết bằng một đòn.

Nếu có, vậy thì hai đòn.

Khi Tô Cổ thu thập Tiểu Hồng, không cần nhiều lời lại thuận tiện.

Xem nhiều, mưa dầm thấm lâu, liền học được một chút.

Cũng giống như bây giờ.

Nếu là trước kia, khẳng định là phải mất thời gian khuyên thật lâu.

Hiện tại bớt không ít việc.

Nghĩ như vậy.

Cô đi theo hướng Mặc rời đi.

Sau đó, liền thấy được dưới gốc đại thụ, Mặc và Kim Linh đứng cùng nhau.

Kim Linh mặc váy đỏ.

Cô ta nhìn Tô Yên, trong mắt đều là tò mò.

"Quả nhiên cô là tang thi a."

Tuy rằng Mặc đã cho cô ta đáp án.

Nhưng lúc trước ở trong xe, cô ta vẫn luôn chú ý đến Tô Yên.

Không nhận ra cô khác người bình thường chỗ nào.

Có thể nói chuyện lưu loát, trêи thân thể cũng không có đặc thù gì của tang thi.

Đến khi bước xuống xe, cô ta còn hoài nghi ánh mắt của Mặc.

Lúc này mới nhịn không được nhanh chóng gọi Tô Yên tới.

Tô Yên nhìn thoáng qua Kim Linh, sau đó nhìn về phía Mặc

"Còn có việc gì không?"

Cô có chút hối hận đã đánh Đường Dã Bạch đánh hôn mê.

Lại còn vì một chút việc nhỏ như vậy mà đánh hắn.

Kim Linh

"Sao cô lại biến thành như vậy?"

Tô Yên trầm mặc.

Kim Linh bám riết không tha

"Chỉ cần cô nguyện ý nói, chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch."

Tô Yên

"Rèn luyện nhiều, ăn tinh thạch"

Kim Linh bán tín bán nghi

"Thật sự?"

"Ừm."

Đang nói chuyện, bỗng nhiên Tô Yên ngửi được một trận hương khí nồng đậm lan tỏa khắp bề mặt.

Cô còn có thể khắc chế, nhưng Mặc đứng ở bên cạnh Kim Linh nháy mắt liền nhanh chóng chạy về hướng có hương khí ập tới.

Kim Linh sửng sốt một chút.

Tô Yên thấy Mặc vừa động.

Nhanh chóng tiến lên, phanh!

Một chưởng đánh vào cổ hắn.

Mặc nháy mắt quỳ gối trêи mặt đất.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Thật sự không hổ là Thiên Đạo chi tử.

Hắn không bị hôn mê, còn trợn tròn mắt nhìn Tô Yên.

Đại khái bởi vì đau đớn, ý thức thanh tỉnh rất nhiều.

Bất quá dần dần, lại có xu thế không khống chế được.

Tô Yên nhìn Kim Linh, thanh âm nghiêm túc

"Dẫn hắn rời khỏi nơi này."

Kim Linh phát hiện Mặc có chút không thích hợp.

Cũng ngửi thấy được một trận mùi hương.

Cô ta vội vàng đến bên cạnh Mặc

"Mặc!"

Tô Yên quay đầu, nhìn về hướng mùi thơm bay tới.

Trong nháy mắt khi ngửi được mùi hương này.

Tô Yên cho rằng Đường Dã Bạch tỉnh.

Bất quá cẩn thận ngửi một lúc sẽ phát hiện.

Hai loại mùi hương này, cũng không giống nhau.

Có lẽ, tang thi khác sẽ không phân biệt được.

Nhưng Tô Yên biết.

Mùi hương này, không phải của Đường Dã Bạch.

Còn có người dùng thủ đoạn giống Đường Dã Bạch.

Cô từng bước một hướng tới đó.

Mùi hương càng ngày càng nồng đậm.

Mỗi một tấc trong cơ thể Tô Yên đều kêu gào muốn nhào qua nhanh chóng xé xác hắn.

Chỉ là trêи mặt cô không có thay đổi gì, ánh mắt thanh tỉnh như cũ.

Không có bộ dáng bị khống chế chút nào.

Tiểu Hoa

"A? Ký chủ, năng lực chống cự dụ hoặc của chị thật lợi hại a."

Tô Yên

"Chỉ cần không phải hắn, mùi hương này sẽ không làm gì được ta."

Cô sẽ không để ɖu͙ƈ vọng này phá vỡ sự tỉnh táo của mình.

*****

Edit & Beta: Ngân Minn

Nhưng cũng không biết vì sao.

Chỉ cần đổi thành Đường Dã Bạch, chỉ cần ngửi thấy mùi hương trêи người hắn, một giây sau lý trí của Tô Yên liền đứt phựt.

Căn bản không khắc chế được.

Càng đi hương khí càng thêm nồng đậm.

Tô Yên nhíu mày.

Lý trí của cô vẫn ổn định.

Nhưng, thân thể lại không nghe theo sự khống chế của đại não.

Theo bản năng muốn đi về phía phát ra mùi hương.

Trong rừng cây, dưới ánh trăng.

Rốt cuộc, cô dần dần thấy rõ thân ảnh đứng ở dưới gốc cây đại thụ.

Người kia có dáng người gầy, mặc một thân tây trang màu bạc.

Mang theo mắt kính khung tơ vàng.

Nhìn về phía Tô Yên.

Hai người đối diện.

Người kia giống như có chút kinh ngạc

"Ta đã điều chỉnh độ dày hương khí gấp đôi hương khí của Đường Dã Bạch. Không ngờ, ngươi vẫn còn có thể khống chế trụ chính mình."

Dứt lời, mọi chuyện đã sáng tỏ.

Người nàytới đây, vì cô.

Tô Yên nghi hoặc

"Có việc sao?"

Người nọ gật gật đầu

"Có."

Tô Yên chờ hắn nói tiếp.

Người kia mở miệng

"Nếu muốn cứu vớt thế giới này, ngươi phải đánh bại được ta."

Tô Yên

"Ta cũng không định cứu vớt thế giới."

Cô vừa dứt lời, Tiểu Hoa liền lên tiếng

"Leng keng, nhiệm vụ phát sinh, cứu vớt thế giới! Ký chủ cố lên!"

Tô Yên

"...."

Người nọ đút hai tay trong túi, ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng.

Chậm rãi nói

"Tô Yên, tốt nhất ngươi không nên phản kháng. Dù ngươi có phản kháng, cũng không thể thay đổi được kết cục rằng thế giới này sẽ diệt vong."

Hắn vừa tới, liền nói cho Tô Yên kết quả.

Là kết quả khẳng định.

Quá chắc chắn.

Thế cho nên làm người ta cho rằng có phải hắn chưa bao giờ tới hay không.

Tô Yên

"Ngươi là ai?"

Người kia lên tiếng

"Ngươi có thể gọi ta là A Đồng."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên lên tiếng

"Ngươi còn gì muốn nói không?"

A Đồng gật đầu

Hắn nhìn về phía Tô Yên

"Ta biết, hiện tại ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết."

Tô Yên nhìn hắn, trầm mặc.

Ừm, hắn nói không sai.

Cô chuẩn bị hỏi xong những lời này liền động thủ.

Nếu hắn nói, chỉ có giết hắn mới có thể thay đổi kết cục của thế giới này, vậy thì chỉ còn cách giết chết hắn.

Người nọ thấy Tô Yên trầm mặc, cười một chút, nhẹ nhàng nói một câu

"Ta còn hiểu ngươi hơn cả bản thân ngươi."

Tiểu Hoa lẩm bẩm

"Nghe đã thấy bực mình."

Người này từ nơi nào nhảy ra đây?

Tô Yên gật gật đầu.

"Cũng được."

Còn hiểu cô hơn cả bản thân cô, hay là thế nào đi chăng nữa, cũng đều được.

Cô không ngại.

Nhưng câu nói bình bình đạm đạm này của Tô Yên giống như chọc vào sợi dây thần kinh nào đó của hắn.

Hắn lên tiếng

"Ngươi không tin ta?"

"Chuyện của ngươi, có liên quan tới ta sao?"

A Đồng nghe những lời này.

Biểu tình trêи mặt biến hóa một khắc

"Ngươi thật sự chưa bao giờ thay đổi, vĩnh viễn có cái bộ dáng làm người ta chán ghét như thế này."

Hắn nói xong

Tô Yên liền ra tay.

Chán ghét hay là thích, đều được.

A Đồng này giống như đều đoán trước được đòn tấn công của cô.

Dễ dàng đỡ được hoặc phòng thủ hoàn mỹ.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, lúc trước chị ở không gian tùy cơ cho An Túc một lọ máu. Lực lượng của chị mới chỉ khôi phục được sáu phần."

Đánh nhau phanh phanh phanh rung động.

Hai bên so chiêu, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Cỗ hương khí kia cũng theo hô hấp của Tô Yên nhanh chóng đi vào sâu trong phổi.

Nếu chỉ là đơn thuần dùng lý trí khống chế thân thể, không để bản thân làm ra việc trái với lý trí thì còn có thể.

Nhưng hiện tại, lực chú ý đã bị phân tán.

Vừa đánh, vừa phải khắc chế ɖu͙ƈ vọng trong thân thể.

Mà càng lúc Tô Yên càng hít vào nhiều hương khí.

*****

Edit & Beta: Ngân Minn

Cho đến khi, phanh!

Hai bên giao đấu.

Thế lực ngang nhau.

A Đồng cười một chút.

Bỗng nhiên hương khí nồng đậm nháy mắt xông vào khoang mũi.

Tô Yên choáng váng.

A Đồng giơ tay, công kϊƈɦ thẳng tới trước ngực Tô Yên.

Bỗng nhiên, A Đồng nhíu mày.

Hắn muốn thu hồi lực lượng, nhưng không kịp.

"Phanh!"

Hai lực lượng va chạm với nhau

Tô Yên bị người ôm ở trong lòng ngực, lùi về sau hơn mười mét

Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Đường Dã Bạch.

Ánh mắt hắn sâu kín nhìn A Đồng đứng phía đối diện, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi

"Tìm chết?"

A Đồng nhìn Đường Dã Bạch một lúc lâu.

Bỗng nhiên nhăn mày.

Vốn dĩ hắn đã tính toán cẩn thận, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Nhưng tên Đường Dã Bạch này đột nhiên xuất hiện, làm nhiễu loạn kế hoạch của hắn.

Thế cho nên hai đầu lông mày càng thêm nhăn nhó.

Cuối cùng, hắn lên tiếng

"Sẽ có cơ hội gặp lại."

Dứt lời, thân ảnh của hắn nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Quân Vực nhìn Tô Yên.

Thấy cô giống như vẫn còn ngây người.

Ôm lấy cô, để cô ổn định một lát.

Sau đó cúi đầu, hôn lên môi Tô Yên.

Một chút một chút, giống như là trấn an.

Tô Yên bị hôn đến tỉnh táo.

Sau đó nhìn về phía hắn, câu đầu tiên chính là

"Anh còn có người thân sao?"

Quân Vực sửng sốt

"Người thân?"

Sau đó, hắn liền xụ mặt

"Em vừa ý tên vừa rồi sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Không có. Chỉ là hắn cũng có thể phát ra hương khí giống anh."

Quân Vực nghe xong, sắc mặt càng thêm thối.

"Em bị hắn dụ dỗ tới đây sao? Nếu anh không tới, có phải em định chạy theo hắn không hả?"

Trước đó, Quân Vực vô cùng thích thú với dị năng này.

Nhưng giờ lại chính vì loại dị năng này mà Tô Yên của hắn thiếu chút nữa bị câu đi rồi.

Quân Vực ôm chặt lấy Tô Yên.

Quả nhiên, hắn nên bóp chết cái đám sở hữu dị năng giống như hắn.

Như vậy thì chỉ có một mình hắn có sức quyến rũ với cô, chỉ có một mình hắn có thể dụ dỗ cô.

Tô Yên nhìn khuôn mặt thối của người nọ

"Sẽ không."

Vừa nói, vừa ôm hắn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Đại khái là bởi vì người kia đã rời đi, hương khí cũng dần dần phai nhạt.

Thần kinh Tô Yên dần dần thả lỏng.

Bỗng nhiên hỏi

"Không phải anh hôn mê sao?"

Quân Vực vừa nghe đến việc này ······.

Hắn ôm Tô Yên, biểu tình khó phân biệt

"Em đánh anh hôn mê, vì muốn ra đây đơn độc gặp gỡ nam nhân khác?"

Tô Yên nhìn hắn, lại nghĩ đến người tên A Đồng vừa bỏ chạy kia.

Cô trầm mặc trong chốc lát, chậm rì rì nói

"Đây là hiểu lầm, anh có tin không?"

Quân Vực nhìn cô

"Vừa rồi không phải em đơn độc ở cùng một tên đàn ông sao?"

"Đúng vậy!"

"Không phải em đánh ngất anh sao?"

"······đúng."

Quân Vực u ám nhìn Tô Yên

"Em định một chân đạp hai thuyền sao? Anh không thoả mãn được em sao? Còn muốn đi tìm người khác dự phòng?"

Hắn càng nói càng thái quá.

Càng nói càng thấy tức giận hơn.

Tô Yên nhìn hắn tức giận, duỗi tay kéo kéo tay hắn

"Anh đừng ······ưm."

Còn chưa nói xong, đã bị người ta ấn vào thân cây mà hôn lấy hôn để.

Dưới ánh trăng bàng bạc.

Quân Vực vừa cắn xé Tô Yên vừa rầu rĩ nói

"Không nghĩ tới em biến thành tang thi, vẫn còn có thể thông đồng với người khác."

······

Sáng sớm hôm sau.

Khi xe chuẩn bị xuất phát, Quân Vực và Tô Yên mới trở về.

Vốn dĩ có hai chiếc xe việt dã, nhưng có một chiếc bị tang thi công kϊƈɦ, đã có triệu chứng người bệnh.

Cuối cùng phải vứt bỏ.

Xe việt dã bị hỏng, đương nhiên mọi người đều phải dồn lên chiếc xe vận tải.

Tô Yên và Quân Vực cũng lên xe vận tải.

Vừa bước lên xe, đám người trong xe quay đầu nhìn nhau, không khí yên tĩnh đến quỷ dị.

*****

Edit & Beta: Ngân Minn

Tô Yên đầu tiên là nhìn một vòng, sau đó ngồi xuống vị trí gần nhất.

Quân Vực ngồi xuống sát bên cạnh cô, tư thế lười biếng lại dính người.

Hắn nhắm mắt lại, giống như tiến vào giấc ngủ.

Tiểu Hoa nhịn cả đêm, rốt cuộc thấy Tô Yên đã nhàn rỗi, nhịn không được hỏi

"Ký chủ, người ngày hôm qua là ai a vậy? Hắn hình như rất lợi hại. Ký chủ quen hắn sao?"

Người kia thế nhưng có thể không phân biệt cao thấp với ký chủ.

Tuy rằng ký chủ còn chưa khôi phục hoàn toàn.

Tuy rằng ký chủ là một con tang thi, chưa hoàn toàn khôi phục được trạng thái tự nhiên của nhân loại.

Nhưng, đây cũng là rất hiếm có.

Tô Yên

"Có một vài suy đoán."

Tiểu Hoa lập tức nói

"Ký chủ, chị muốn chia sẻ với Tiểu Hoa không?"

Tô Yên

"Không muốn."

Tiểu Hoa hưng phấn không giảm,

"Nhưng, nhưng Tiểu Hoa cũng có vài suy đoán muốn chia sẻ với chị."

Sau đó, căn bản không đợi Tô Yên trả lời, nó bắt đầu lải nhải

"Ký chủ, hiện giờ chị chỉ cần hoàn thành vị diện cuối cùng này, liền có thể thu thập được mảnh nhỏ Chủ Thần cuối cùng. Nếu các Chủ Thần khác muốn soán vị thì đây chính là cơ hội cuối cùng nha. Ký chủ, cho tới bây giờ, Tiểu Hoa thống kê, chỉ còn lại Chủ Thần Mộc Đồng đứng hàng thứ năm và Chủ Thần Diệp Thiên Linh đứng hàng thứ hai là chưa xuất hiện. Tiểu Hoa cảm thấy, rất có khả năng là một trong hai người họ."

Tô Yên nghe xong, gật gật đầu

"Có lẽ em nói đúng."

Tiểu Hoa không ngờ rằng ký chủ sẽ tán thành nó.

Vô cùng vui vẻ.

"Ký chủ, chị có cảm thấy Tiểu Hoa thông minh hơn một chút không?"

Tô Yên nghe thấy đề tài này, đầu tiên là trầm mặc một khắc, sau đó nói

"Em đã tra tư liệu của hai người họ chưa?"

Tiểu Hoa

"Ààà, còn chưa tra, Tiểu Hoa đi tra luôn bây giờ đây."

Tô Yên lên tiếng

"Ừm."

Hệ thống vừa mới an tĩnh lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Bỗng nhiên, Tô Yên bị người bên cạnh đụng phải một chút.

Cô nhìn lại.

Nữ nhân quàng khăn quàng cổ, trong tay ôm con.

Thấy Tô Yên nhìn qua.

Bà ta giống như là bị kϊƈɦ thích tới, âm thanh đột nhiên cao vút lên

"Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng tưởng có dị năng thì ghê gớm a. Cả ngày không làm gì, lãng phí lương thực lãng phí không khí, hiện tại còn xem thường người khác?"

Tô Yên đầu tiên là sửng sốt.

Người xung quanh đều nhìn lại đây.

Trong ánh mắt, có đánh giá, có khinh thường, có trào phúng, loáng thoáng, còn nghe thấy tiếng cười lạnh.

"Thật là không biết xấu hổ."

Quân Vực đang dựa vào vai Tô Yên không biết đã mở mắt từ khi nào.

Một bông hoa đỏ nở rộ ngay giữa xe vận tải.

Một tên đàn ông cao to đứng bật dậy

"Thế nào?! Có phải lại muốn giết một người chúng tao nữa không? Mày dứt khoát giết hết chúng tao đi!!"

Gã rống lên về phía Tô Yên và Quân Vực.

Đúng lúc, xe tải đâm vào một viên đá to.

Lắc lư qua lại.

Tên đàn ông đó không đứng vững, đổ ầm một cái.

Chân gã vừa vặn chui vào trong miệng bông hoa kia.

Bông hoa kia tức khắc liền phình lớn, co rút một cái.

Nháy mắt liền biến mất.

"A!!!"

Gã phát ra tiếng kêu thê thảm.

Một chân đã bị cắn đứt, máu chảy đầy đất.

Đám người còn lại gào thét chói tai

"A a a a a a a!!! Giết người rồi!!!"

Tuy rằng bọn họ đang sống trong mạt thế, sẽ gặp được tang thi.

Nhưng bởi vì có dị năng bảo hộ, rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng máu me khủng khϊế͙p͙ thế này.

*****

Edit & Beta: Ngân Minn

Gã đầu đinh chết là một lần.

Gã đàn ông này bị cắn đứt chân, lại là một lần.

Đám người gào thét chói tai, vô cùng hỗn loạn.

Xe vận tải dừng lại.

Xe việt dã đi phía trước nghe được tin tức, vài phút sau cũng quay trở lại.

Văn Lực từ xe việt dã đi tới.

Nhìn một đám người trêи xe nôn mửa, gào khóc.

Nghi hoặc

"Này làm sao vậy? Trúng độc??"

Một lão già 5-60 tuổi đứng ở thùng xe.

Gào lên với những người khác

"Các người có lương tâm không vậy? Đối xử với chúng tôi như vậy? Tôi thấy ở trong mắt các người, căn bản không coi chúng tôi là người. Là động vật bị nhốt ở trong vườn bách thú."

Lộ Bình đẩy mắt kính màu đen

"Chú! Chú hiểu lầm rồi."

Vừa dứt lời, người phụ nữ ôm đứa con đi lên phía trước, thanh âm sắc nhọn

"Chúng tôi hiểu lầm?! Vừa rồi anh chàng kia không phải bị anh em của cậu dùng dị năng gọi hoa cắn đứt một chân của hắn ta sao? Quả thật còn điên rồ hơn cả tang thi! Cầm thú! Không bằng súc sinh!!"

Bà ta vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng phụ họa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Mâu thuẫn tích tụ cả tháng trời nay bùng nổ vì cái chân bị đứt.

Vị quân nhân lên tiếng trấn an

"Vậy mọi người muốn như thế nào?"

Cả đám người đồng thanh đáp

"Giết người thì đền mạng! Khiến cho bọn họ trả giá đại giới!!"

Lộ Bình nhìn tên đàn ông to cao đang nằm liệt dưới sàn xe

Quân Vực không có lấy một chút biến hóa, vẫn ngồi im dựa vào trêи vai Tô Yên.

Có một người trong số đó đứng lên, trông tuổi còn trẻ, có vẻ đã đi ra ngoài học được vài năm, đứng ra lên tiếng

"Người của các ngươi, lần trước tàn nhẫn giết chết đầu đinh. Lần này lại làm nhục anh em của chúng tôi. Chúng tôi không cần gì nhiều, nhưng chúng tôi muốn công bằng!"

Người này có vẻ cũng không muốn chiếm nhiều tiện nghi.

Lộ Bình gật gật đầu,

"Công bằng, không tồi. Đã lâu lắm rồi không nghe thấy cái từ này, cậu nói tôi nghe một chút, muốn công bằng như thế nào?"

Vị học sinh kia hùng hồn đầy lý lẽ

"Dị năng kia của mấy người chặt đứt một chân của hắn, vậy cũng phải bù lại một đoạn chân. Trước đó, người của mấy người giết chết đầu đinh, người đó cũng phải đền mạng. Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa!"

Vừa dứt lời, đám người trêи xe gào ầm lên cổ vũ

"Đúng! Giết người thì đền mạng! Giết người thì đền mạng!!"

Người đàn bà kia cũng phụ họa một câu

"Người ra tay giết đầu đinh đã rời đi, chúng tôi không truy cứu được. Nhưng tiện nhân Chu Nhược là đồng lõa, hẳn nên trả giá vì chuyện này. Tất cả những chuyện này là do cô ta. Cô ta chính là họa thủy. Không có cô, chúng tôi đều sẽ thái bình!"

"Đúng!"

Ả ta lại được mọi người ủng hộ.

Ưỡn ưỡn bộ ngực, có chút đắc ý.

Liếc mắt nhìn về phía Tô Yên.

Hừ lạnh một tiếng

"Gã dị năng kia cũng chỉ muốn bảo vệ nữ nhân này. Nếu nói sai, nữ nhân tên Tô yên này cũng sai. Dứt khoát xử phạt cả hai cô ta, trả lại công bằng cho chúng tôi. Mọi chuyện đều chấm dứt."

"Đúng!"

"Đúng! Xử phạt hai cô ta!"

Phần lớn đám người trêи xe cũng không hiểu mình đang nháo cái gì.

Chỉ là thấy mọi người xung quanh làm như vậy, mình cũng làm như vậy.

Bất luận ai dẫn đầu, cũng sẽ không thể hiểu được mọi chuyện trở nên hoang đường đến thế nào.

Quân Vực nhếch khóa môi.

Híp mắt, bắt đầu phóng thích hương khí.

*****

Edit: Trịnh Sim

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên vỗ hắn.

Đường Dã Bạch giật giật mí mắt

"Tang thi giết người thì không có lỗi, cản anh làm gì?"

Tiếng nói vừa dứt.

Người trong xe vận tải liền yên tĩnh.

Có người đàn ông mở miệng

"Tôi nói cho cậu biết, đừng hòng uy hϊế͙p͙ chúng tôi! Chúng tôi mới không sợ!!"

"Đúng vậy, đúng vậy!!"

Lộ Bình nhìn về phía Tô Yên.

"Tô Yên, cô muốn nói không?"

Tô Yên gật đầu.

"Có"

Lộ Bình kỳ thật vẫn luôn rất tò mò về Tô Yên.

Chỉ là dọc theo đường đi, Tô Yên nói quá ít, cũng hiếm khi cùng người khác giao lưu.

Thế cho nên hắn cũng không có cơ hội tìm hiểu.

Khó có khi Tô Yên chủ động như vậy, hắn cũng muốn nghe xem cô sẽ nói cái gì.

Đường Dã Bạch không nói nữa.

Vốn còn tưởng cô sẽ không quản việc người khác.

Hiện tại xem ra, cô quyết định muốn xen vào.

Đường Dã Bạch nhắm hai mắt lại, thu hơi thở trêи người về.

Nhân tiện còn ở trêи cổ cô hôn một cái.

Chỉ cần cô muốn, cô sẽ xử lý tốt.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Người phụ nữ phía dưới xe vận tải châm chọc một câu

"Cô còn có chuyện muốn nói? Tất cả đều do cô cùng Chu Nhược kia gây ra. Nếu không có các cô, cũng sẽ không có những việc này!"

Tô Yên rất bình tĩnh, không có bởi vì người khác hùng hổ doạ người mà có một tia biến hóa.

Thời điểm Lộ Bình cho rằng cô sẽ nói ra cái gì đó có sức thuyết phục.

Tô Yên lại nhìn về phía hắn, chậm rãi một câu

"Tôi tin tưởng, anh sẽ giải quyết tốt, Đội trưởng."

Lộ Bình sửng sốt.

Đường Dã Bạch nâng mắt lên, sau đó bật cười.

Hắn thoáng dùng sức ôm Tô Yên.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lộ Bình.

Một người cười lạnh

"Đã sớm nhìn ra, các ngươi cùng dị năng giả đều là một đám người. Thế nào? Anh làm đội trưởng mà còn muốn bao che??"

Tô Yên nói một câu, nháy mắt đem Lộ Bình bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Lộ Bình đẩy kính đen, bỗng nhiên đối với Tô Yên nói

"Cô xác thật rất lợi hại."

Nói xong, Lộ Bình mới nhìn về phía đám người hùng hổ kia.

Bộ dáng văn nhã gầy yếu, cái nhìn đầu tiên sẽ khiến người ta có cảm giác đây là một người thành thật, rất dễ bắt nạt.

Hắn ôn hòa mở miệng

"Về người bị gãy chân này, là thủ hạ tôi không có xử lý tốt, không lo quản lý. Về tiền thuốc men, tôi trả, hắn yêu cầu bao nhiêu tinh thạch, đều có thể mở miệng."

Tên học sinh nhịn không được mở miệng

"Tiền thuốc men anh ra? Dù có trả bao nhiêu tiền cũng không thể trả lại chân cho hắn!  Sao anh có thể nói một cách nhẹ nhàng như vậy? Anh quả thực không xứng đáng với chức đội trưởng!"

Giọng nói của Lộ Bình vẫn ôn hòa, chậm rãi nói

"Xem ra, các ngươi là thật sự muốn cẩn thận tính toán. Được, vậy thì tính toán."

Lộ Bình dừng một chút, tầm mắt chậm rãi đảo qua mọi người, nói

"Các người một tháng trước đáng lẽ đã chết trong bụng tang thi rồi."

Tiếng nói vừa dứt, có không ít người muốn phản bác, chỉ là lúc này Lộ Bình lại nói tiếp

"Cứu các người, nhận hộ tống các người là do người dẫn đầu ủy thác. Bảo hộ các người. Nước, đồ ăn, vật dụng, trừ bỏ thêm phiền, tiêu hao vật tư thì không có một phân giá trị. Trăm hại không một lợi, hiện tại còn muốn ở trước mặt tôi đàm luận tự do bình đẳng?"

Lộ Bình vẫn là bộ dáng tươi cười kia.

Nhưng lúc này lại làm người không dám tới gần.

"Vừa mới nãy có người hỏi, có phải bọn tôi không để các người vào mắt hay không? Đúng thật là không có."

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)