Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 327

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 327
Xin chào, học bá! (10)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tiểu Hoa vô cùng sửng sốt

"Ký chủ, hắn cũng có thể làm cho vạn vật hồi sinh, cây khô hồi xuân sống lại sao?"

Không đúng a, căn cứ theo tư liệu, năng lực này chỉ có ký chủ mới có.

Cho nên cũng chỉ có Yên Yên mới có thể trở thành Chủ Thần đứng đầu.

Nuôi dưỡng đại địa, hồi sinh vạn vật.

Tô Yên lắc đầu

"Không, đây là hạt giống do hắn dùng thần lực của mình gieo rắc. Lại dùng thần lực thúc đẩy chúng nảy mầm sinh trưởng."

Nhìn qua, hai loại năng lực có vẻ rất giống nhau, nhưng căn bản hoàn toàn khác biệt.

Tô Yên và Tiểu Hoa nói chuyện xong, hoa hồng đã nở rộ toàn bộ ngóc ngách trong nhà.

Nhìn qua còn tưởng rằng đây là biệt thự được xây trêи mảnh đất hoa hồng.

Phi Sắc nhìn Tô Yên, trong mắt mang theo mê luyến

"Tiểu Yên, nàng thấy đấy, chúng ta rất giống nhau."

Tô Yên không dao động

"Còn một phút."

Thần sắc hắn dần dần khôi phục, cười lắc đầu

"Thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực này, quả nhiên thật lợi hại."

Có cơ hội, thật muốn tìm hiểu một chút.

Nhưng mà, hắn phải sống sót trước đã.

Phi Sắc động động khoé môi

"Vốn dĩ, là Chủ Thần Diệp Thiên Linh để ta tới đây, muốn ta ngăn cản nàng không nên tiếp tục phạm sai lầm. Sợ đến lúc nàng trở về thân phận Chủ Thần, sẽ bị xử phạt. Nhưng mà, giờ ta đã biết nàng sẽ không nghe lọt tai lời ta. Cho nên, không muốn ra tay nữa."

"Đã đến giờ."

Phi Sắc đứng lên, dáng vẻ vô cùng cung kính.

"Chủ Thần, hẹn gặp lại."

Nói xong, thân ảnh liền biến mất ở trước mắt Tô Yên.

Hắn rời đi không lâu, Cổ Quyết tỉnh lại.

Con ngươi của Tô Yên cũng khôi phục thành màu đen bình thường.

Cổ Quyết đầu tiên là nhìn hoa hồng nở rộ ở trong phòng.

Ánh mắt lệ khí nồng đậm.

Vừa nhấc đầu, nhìn đến Tô Yên.

Hắn bỗng nhiên nhào tới phía cô.

Đảo mắt liền đè người lên sô pha.

Tô Yên sửng sốt một chút.

"Làm sao vậy?"

Cổ Quyết

"Chủ nhân quyết tâm muốn hắn sao?"

Tô Yên ngốc

"Ai? Bạch Hoành Vũ?"

Cổ Quyết nghe cái tên này, nội tâm quay cuồng

"Chủ nhân đối với hắn tốt như vậy, còn chuẩn bị cho hắn nhiều hoa hồng, chủ nhân là muốn cùng hắn yêu thương, sinh con cái sao??!"

Tưởng tượng đến việc này, ánh mắt Cổ Quyết nồng đậm lệ khí.

"Chủ nhân là của ta, chủ nhân đã nói rồi."

Tô Yên nghe hắn nói, nhìn nhìn hoa hồng rải đầy đất.

Có vẻ giải thích cũng không rõ ràng lắm a.

Cô duỗi tay vỗ vỗ sống lưng Cổ Quyết

"Anh thích sao? Nếu thích thì hoa đều là của anh."

Cổ Quyết sửng sốt.

Sau đó, cũng không biết nghĩ tới điều gì.

Sắc mặt đỏ bừng.

Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ba ngôi sao đã sáng."

Giây tiếp theo, Cổ Quyết vốn dĩ tính tình hung ác, đảo mắt liền biến thành cừu non.

Ghé vào vai Tô Yên cọ cọ.

"Chủ nhân, Cổ Quyết sẽ nỗ lực."

Tô Yên

"Anh ······ nỗ lực cái gì?"

Tuyết lang do chính mình nuôi khác biệt quá lớn.

Vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, chớp mắt đã thay đổi bộ dáng?

Sau đó, khi Cổ Quyết khiêng Tô Yên lên, trực tiếp hóa nguyên hình chạy lên trêи lầu, Tô Yên giống như đã hiểu ra.

Tô Yên yêu cầu không cao, nói với tuyết lang

"Biến thành người."

Cổ Quyết rối rắm

"Lần đầu tiên Cổ Quyết muốn dùng nguyên hình."

Tô Yên ngốc.

Sau đó, ấn tuyết lang vào giường

Còn đòi dùng nguyên hình??

Nghiêm túc nói

"Bao nhiêu lần cũng không thể dùng nguyên hình."

Cổ Quyết

"Nghe theo chủ nhân!"

Cửa phòng đóng lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Trong phòng không biết đã xảy ra cái gì, chỉ thấy một mảnh hỗn độn.

Tầng một biệt thự, hoa hồng lay động đỏ rực.

Tô Cổ mặc đồng phục cao trung, đi đến trường tiểu học bên cạnh.

Dáng người khôi ngô, dung mạo hoàn mỹ, trêи mặt mang theo vẻ lạnh lùng, không có một tia cảm xúc, nhưng vẫn hấp dẫn một đám nữ sinh liên tiếp quay đầu lại.

Theo lời tên ngốc kia, vị trí chính là ở cửa sau trường học.

Hắn đi dọc theo con hẻm đó.

Thời gian giữa trưa mọi người đều đi ăn cơm, bước vào ngõ nhỏ, vẫn chưa thấy người nào.

Cho đến khi sắp đi đến cửa sau, liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói.

"Ngươi làm gì?! Đây là của ta, của ta!!"

Là tiếng của Tiểu Hồng.

Trong giọng nói mang theo sốt ruột.

Lại bị cướp?

Tô Cổ nghĩ.

Bước chân cũng không đi nhanh hơn.

Một con rắn độc nếu bị mấy tên người phàm cướp bóc.

Việc này nói ra cũng đủ khiến người khác cười rớt răng hàm.

Cảm xúc thì như vậy, nhưng khi nhìn thấy những dây mây to đùng trồi lên khỏi mặt đất, ánh mắt bỗng ngưng kết lại.

Dây mây kia không hề cố kỵ đánh úp về phía Tô Cổ.

Tô Cổ giơ tay, một thanh kiếm băng xuất hiện.

Hắn từng bước một đi tới, tốc độ vẫn không chậm lại.

Cho đến khi nghe thấy tiếng Tiểu Hồng càng lúc càng lớn

"Người xấu! Hừ! Lát nữa Cổ Vương tới, nhất định đánh chết ngươi!!"

Tô Cổ trừng mắt, trán nổi gân xanh

"Ngu xuẩn, biến thân rắn."

Giọng cậu đủ để xuyên qua chỗ ngoặt truyền tới lỗ tai Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng ở nhân gian đã lâu rồi.

Dùng hình dạng con người sớm đã thành thói quen.

Thiếu chút nó cũng quên mất rằng mình chính là một con rắn độc.

Nghe lời nhắc nhở, tức khắc liền biến thành một con rắn khổng lồ.

Chỉ là ······.

Tiểu Hồng ngao một tiếng liền khóc

"Không biến được."

Vừa nói xong, Tô Cổ đã xuất hiện ở trước mặt nó.

Tiểu Hồng đang bị dây đằng treo ở giữa không trung.

Máu đỏ tươi chảy dọc theo khóe miệng.

Ánh mắt Tô Cổ co rụt lại.

Nhanh chóng tiến lên, một cây châm băng hiện ra, cắt đứt dây đằng.

Tiểu Hồng ôm bụng

"Đau ~"

Dứt lời liền ho ra một ngụm máu tươi.

Một tiếng tiếng cười truyền đến

"Dám ăn vụng trái cây của ta, nên chuẩn bị tâm lý chịu trận đi."

Tô Cổ ngẩng đầu, thấy Bạch Hoành Vũ mặc một thân đồng phục cao trung đứng ở góc tường bên cạnh.

Nhưng tư thế kia, không giống hắn ngày thường, nhìn qua chỗ nào cũng thấy quái dị.

Nhìn "Bạch Hoành Vũ" bình tĩnh đứng đó, rõ ràng, mọi chuyện trước mắt đều do hắn giở trò quỷ.

Tô Tiểu Hồng vươn cánh tay nhỏ béo múp của mình ra, lột nốt voe trái cây đang cầm.

Vẻ mặt thống khổ, nhưng vẫn không quên ăn nốt nửa quả còn lại.

Vừa mới lấy ra, Tô Cổ liền nhìn lại đây.

Tô Tiểu Hồng dừng một chút, đưa quả tới miệng Tô Cổ

"Ngươi ăn."

Giọng nói non nớt.

Nói xong, nó thầm nuốt một ngụm nước miếng.

Tô Cổ cúi đầu, ăn một miếng quả kia.

Sau đó đặt Tiểu Hồng ở trêи mặt đất.

Đứng lên, nhìn người đối diện.

Đôi mắt màu vàng của "Bạch Hoành Vũ" đã tố cáo thân phận của hắn.

Tô Cổ

"Người của Cửu Trọng Thiên."

"Bạch Hoành Vũ" nhíu mày.

Ý cười gia tăng

"Không thể ngờ được ở thế giới nho nhỏ này lại có kẻ biết đến Cửu Trọng Thiên."

Tô Cổ mặt vô biểu tình, từng bước đi về phía hắn.

"Đã muốn gặp người ở Cửu Trọng Thiên từ lâu."

Từng người một xuống đây kiếm chuyện, còn không ngừng tự cho mình là đúng.

Đặc biệt là tên trước mắt này, càng nhìn càng khiến cho người ta chán ghét.

So với Quân Vực kia, còn chán ghét hơn.

"Bạch Hoành Vũ" nghe thấy lời này, con ngươi màu vàng hiện lên ý cười.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Ngữ điệu chậm rãi

"Đã lâu ta chưa nghe thấy chuyện ngu xuẩn như thế này."

Gặp người Cửu Trọng Thiên?

Tên này cho rằng bản thân hắn có thân phận gì chứ?

Biết một chút chuyện, thì nghĩ bản thân mình có thể nhấc lên sóng gió sao?

Được thôi, rảnh rỗi không có việc gì làm.

Giáo huấn cho hắn một chú vậy.

"Bạch Hoành Vũ" ra tay.

Dây đằng lao về phía Tô Cổ.

Nhưng những dây mây đó còn chưa chạm đến Tô Cổ, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ chậm hẳn rồi dừng lại, hơn nữa bị đóng băng chế trụ.

Giây tiếp theo, phanh!

Lớp băng bắt đầu nứt vỡ rồi nổ tung.

Dây mây cũng bị nổ chia năm xẻ bảy.

Tô Cổ đánh úp lại phía "Bạch Hoành Vũ".

"Bạch Hoành Vũ" cười.

Có chút thú vị.

Giây tiếp theo, hai thân ảnh liền giao đấu với nhau.

Cuộc chiến này kéo dài hơn nửa giờ vẫn không phân thắng bại.

Dây đằng xung quanh cùng băng ngưng kết trong không khí tựa hồ cũng rơi vào trạng thái giằng co tranh đấu.

Tiểu Hồng ngồi im tại chỗ.

Chép chép miệng, cầm lấy vỏ trái cây trêи mặt đất lên, chưa đã thèm mà ɭϊếʍ ɭϊếʍ.

Trái cây này, nó đã đợi rất lâu rồi.

Thật vất vả chờ chín, còn xém chút nữa bị người kia cướp đi.

Còn may nó nhanh trí, cắn một miếng hết hơn nửa quả.

Người kia vừa thấy nó ăn, liền cau mày muốn giết chết nó.

Hừ hừ.

Lần trước người kia tới, không phải còn nhờ nó giúp chuyện Minh Thạch sao?

Tại sao đảo mắt liền muốn giết nó?

Nhưng mà, không sao.

Tô Cổ khẳng định sẽ đánh bại hắn.

Tiểu Hồng đối với Tô Cổ chính là tín nhiệm tuyệt đối.

Nó tin tưởng Tô Cổ hơn là tin vào bản thân mình.

Nó ngồi tại chỗ ɭϊếʍ vỏ trái cây.

Thi thoảng lại có dây đằng tấn công tới chỗ này.

Tiểu Hồng răng rắc răng rắc cắn đứt rất nhiều.

Nhưng những dây đằng đó không ngừng vòng quanh lại đây.

Còn có gai đâm vào tay nó.

Nó bực bội.

"Ô!!!!"

Không biết là chuyện gì xảy ra.

Bỗng nhiên một ngụm lửa lớn từ trong miệng nó phun ra.

Dây đằng gặp lửa lớn, nháy mắt liền bị thiêu cháy.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tiểu Hồng rất cao hứng, mình có thể phun ra lửa nha.

Bẹp.

Một tia lửa rơi xuống.

Rơi vào vỏ trái cây trêи tay.

Nháy mắt đã bị thiêu sạch sẽ.

Tiểu Hồng khóc không ra nước mắt.

Còn muốn ɭϊếʍ thêm hai miếng.

Nó ɭϊếʍ ɭϊếʍ miệng.

Trong nửa giờ, bên kia chiến đấu đến long trời lở đất.

Tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý từ bên ngoài.

Cục Công An, xe cứu hỏa, phóng viên tin tức đều được điều động tới.

Nhưng đều bị những bụi gai và dây đằng vây quanh, không có cách nào đi vào trong.

Người bên ngoài càng lúc càng ngạc nhiên.

Người bên trong, rốt cuộc cũng phân thắng bại.

Tô Cổ hai tay siết chặt cổ "Bạch Hoành Vũ".

Âm thanh lạnh nhạt như băng

"Đi chết đi."

Một khối băng nhọn thật lớn xuất hiện giữa không trung, đâm thẳng vào "Bạch Hoành Vũ".

Đúng lúc này.

"Bạch Hoành Vũ" đang muốn phản kháng bỗng nhiên mất đi hết sức lực.

Một tia sáng từ thân thể hắn lóe lên.

Chỉ nghe thấy khẩu khí mang theo âm trầm lẫn vào trong gió

"Không vội, cứ từ từ."

Dứt lời, tia sáng đó liền biến mất không còn dấu vết.

Chỉ trong chớp mắt.

Toàn bộ khối băng biến mất hầu như không còn.

Tô Cổ đứng ở chỗ đó.

Ném Bạch Hoành Vũ xuống.

Tô Tiểu Hồng vội vàng đứng lên, chạy về phía Tô Cổ.

"Tô Cổ, Tô Cổ, thắng rồi, thắng rồi, yeah yeah yeah."

Mới vừa chạy đến trước mặt Tô Cổ.

"Phụt" một tiếng, Tô Cổ phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn quỳ một gối ở trêи mặt đất, lảo đảo ngã xuống đất

Tô Tiểu Hồng sửng sốt.

Đảo mắt liền biến thành một con rắn khổng lồ.

Cái đuôi vững vàng tiếp được Tô Cổ, lập tức nâng người chạy.

Đi đâu??

Tìm Yên Yên a.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Năm phút sau.

Trêи TV thông báo tin tức

"Theo tin tức từ phóng viên, một bụi gai tùng đột nhiên xuất hiện. Sau đó, một con cự mãng lao từ trong bụi cây về hướng nam. Mong người dân cảnh giác."

Nửa giờ sau

"Theo tin tức từ phía cảnh sát, con cự mãng này hẳn là bị kϊƈɦ thích mới có thể đột nhiên xuất hiện hành vi như vậy. Hiện giờ đã rời khỏi thành phố, trở về với núi rừng, mong người dân hãy yên tâm."

Ừm.

Lại nói đến con cự mãng chạy lên núi.

Tô Cổ đã khôi phục nguyên thân, lâm vào tình trạng hôn mê.

Tiểu Hồng ngơ ngác đi lung tung khắp nơi.

Nó muốn mang Tô Cổ về.

Nhưng, nhưng nó không nhớ đường ······.

Cũng không biết rốt cuộc mình đã đi như thế nào, chạy thẳng lên trêи núi.

Ầm một tiếng.

Không biết đây đã là cây đại thụ thứ mấy bị cái đuôi Tiểu Hồng đánh đổ.

Mặt đất chấn động rung chuyển ba cái.

Cuối cùng, Tô Cổ đang lâm vào giấc ngủ say cũng tỉnh lại.

Hắn khôi phục thành hình dáng con người.

Một bàn tay ấn đầu Tiểu Hồng, buộc nó đối diện với mình, âm thanh phù phiếm

"Ngươi là đang muốn nhân lúc ta bị thương đem ta vào trong núi sâu chôn?"

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn

"Tê tê tê tê tê"

Không phải, ta muốn mang ngươi về.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Cổ híp mắt

"Mang ta về? Núi sâu rừng già là nhà của ngươi sao?"

Vốn dĩ Tiểu Hồng còn đang nói rất đúng tình hợp lý, bất quá bị Tô Cổ nói như vậy thì có chút chột dạ.

Lưỡi rắn phun

"Tê tê tê tê tê"

Ta, ta không biết đường.

Bàn tay Tô Cổ ấn trêи đầu nó càng lúc càng dùng thêm sức.

Tiểu Hồng theo lực đạo của hắn, từng chút từng chút bị ấn trượt xuống.

"Không biết gọi điện thoại à? Ngươi mua di động để quyên góp à?"

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê tê tê"

······ di động nát rồi.

Nó vừa chột dạ nói xong, lập tức nói tiếp

"Tê tê tê tê tê?"

Hả? Ngươi khoẻ rồi?

Tô Cổ liếc liếc Tiểu Hồng

"Ngươi cho ta ăn quả gì?"

Tiểu Hồng ném cái đuôi rất đắc ý

"Tê tê tê tê tê"

Quả hồng.

"Đó là quả gì?"

Tiểu Hồng dùng sức chớp đôi mắt to.

Đó là quả gì?

Nó làm sao biết?

Chỉ là ngửi thấy thơm thơm.

Vậy nên muốn ăn.

Tô Cổ biết bản thân đang bị thương nghiêm trọng.

Tưởng rằng còn cần phải bế quan dưỡng thương.

Nhưng chỉ là hôn mê trong chốc lát liền cảm thấy cơ thể mình đang trướng lên vì nóng.

Dường như thứ đó đang chữa lành nội thương của hắn.

Trùng hợp, Tiểu Hồng bên này, cũng bắt đầu có chút triệu chứng.

"Tê tê tê tê tê"

Hả? Nó cảm giác cơ thể nóng nóng.

Nhưng mà, cảm giác so với Tô Cổ lại khác nhau.

Tiểu Hồng cảm thấy ······, lực lượng của nó giống như đang bị tiêu hao.

Một người một rắn đứng đối diện ở chỗ đó.

Nửa giờ sau.

Tô Cổ vỗ vỗ bụi bẩn trêи quần áo, vẻ mặt tái nhợt suy yếu đã khởi sắc.

Trêи cơ bản là đã bình thường.

Trái lại Tiểu Hồng, đầu rắn héo bẹp.

Ầm một tiếng, liền ngã xuống đất.

"Tê tê tê tê tê"

Mệt mỏi quá.

Sau đó, nó biến thành bộ dáng con người.

Quỳ rạp trêи mặt đất mệt như chó.

Cũng may nó tu luyện có chút tiến bộ.

Lần này không hề trần trụi nữa, trêи người mặc quần áo đầy đủ.

Tô Cổ nhìn chính mình, lại nhìn nhìn Tiểu Hồng ngã trêи mặt đất.

Như suy tư điều gì

"Ngươi cũng ăn trái cây kia?"

Tiểu Hồng đúng lý hợp tình

"Ta hái mà!"

Trái cây do nó tự tìm thấy, đương nhiên nõ muốn hái xuống ăn.

Tô Cổ kéo nó từ mặt đất lên.

Nhìn nó mồ hôi đầy đầu, giống như vừa chạy 1000m vậy.

Bĩu môi, không kiên nhẫn nói

"Phiền toái."

Nói xong, cõng nó đi xuống chân núi.

Tiểu Hồng ghé trêи lưng Tô Cổ, khi đi ngang qua một cây ăn quả, thuận tay hái vài trái ăn.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Ăn no, dường như đã đỡ suy yếu hơn chút.

Nó nhớ tới trận chiến trước đó của Tô Cổ, giọng non nớt nói

"Ngươi đánh thắng người kia rồi, đó còn là người ở Cửu Trọng Thiên."

Tô Cổ thanh âm không hề phập phồng

"Đừng nghĩ nhiều, đó cũng không phải toàn bộ thực lực của gã."

Tô Cổ đã đi theo Tô Yên xuyên qua nhiều thế giới như vậy, cũng nhìn thấy được nhiều Chủ Thần như vậy, tự nhiên cũng hiểu biết một chút.

Đến tiểu thế giới, lực lượng của những Chủ Thần đó sẽ bị áp chế.

Mà kẻ vừa rồi còn bám vào trêи người Bạch Hoành Vũ.

Lực lượng càng bị áp chế nhiều hơn.

Chính là kiểu thần lực đã giảm một nửa lại tiếp tục giảm một nửa.

Tô Cổ dùng hết toàn lực mới đánh bại được hắn, cũng không có gì lợi hại.

Tiểu Hồng bán tín bán nghi

"Thật sao?"

Tô Cổ cười lạnh

"Bằng không, ngươi cảm thấy ta sẽ cứu ngươi sao?"

Tiểu Hồng cắn trái cây, đung đưa hai cái chân nhỏ ngắn ngủn.

Sau khi tự hỏi thật lâu, nó lại phấn chấn lên

"Không sao! Về sau nếu ta có thứ tốt sẽ cho ngươi ăn. Ngươi sẽ đánh bại hắn!"

Tô Cổ hoài nghi với lời thề phấn khởi này của Tiểu Hồng.

Sẽ cho hắn ăn?

Có mà nước miếng của thứ này cũng đủ nhấn chìm hắn rồi á.

Vốn dĩ Tiểu Hồng đang sốt ruột mang Tô Cổ trở về, cuối cùng biến thành Tô Cổ cõng Tiểu Hồng trở về.

Chờ khi về đến nhà, sắc trời đã tối đen.

Đẩy cửa bước vào.

Tiểu Hồng trừng mắt nhìn thẳng.

Khắp nhà toàn là hoa a.

Nó vốn đang cảm thấy rất suy yếu.

Rõ ràng nó không hề phải đi đường, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng khi vừa về, thấy một nhà hoa liền vô cùng phấn khởi.

Trực tiếp nhảy xuống từ trêи lưng Tô Cổ.

Trái cây cũng không thèm ăn nữa.

Lập tức biến thành rắn, bất chấp tất cả lao vào những bông hoa kia.

Chú Trương từ ngoài cửa đi vào, đang muốn nói rõ tình huống với hai người.

Giây tiếp theo nhìn thấy có một con rắn thật lớn, cực kỳ dữ tợn đang lắc lư ở trong biệt thự.

Sau đó ······ chú Trương bị dọa đến ngất xỉu.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

······

Sáng sớm hôm sau.

Tầng một của biệt thự một mảnh hỗn độn.

Lầu hai Tô Yên ở cũng là một mảnh hỗn độn.

Giữa trưa, Tô Yên tỉnh lại.

Từ trêи lầu đi xuống.

Cô muốn hỏi Cổ Quyết đâu.

Ách, sáng nay tỉnh lại, Tô Yên thấy hắn vẫn rất có tinh thần, còn muốn hôn hôn.

Vì tránh phát sinh một ít sự tình không thể khống chế.

Liền... đánh hắn bất tỉnh.

Sau khi bước xuống.

Nhìn thấy Tô Cổ đang ngồi trêи sô pha.

Trong đầu truyền đến âm thanh

"Leng keng, chúc mừng ký chủ bảo hộ linh hồn Bạch Hoành Vũ thành công, nhiệm vụ hoàn thành."

Cô thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Dù sao Phi Sắc cũng đã đáp ứng cô sẽ rời khỏi.

Cô đứng ở bậc thang, nhìn cảnh tượng bên dưới.

Cứ như là đã xảy ra một trận động đất, bùn đất đều bắn tứ tung.

Những bỗng hoa hồng nằm la liệt dưới đất trước đó đã biến mất không dư thừa một chút nào.

Một mảng bừa bộn.

Tô Cổ ngồi trêи sô pha, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Bên cạnh chân hắn là một đống bùn đất, Tiểu Hồng ngồi dưới đất a ô một ngụm, đem bông hoa cuối cùng ăn sạch.

Ăn xong, Tiểu Hồng khác hẳn với bộ dạng phấn khởi bất chấp ăn hoa khi nãy.

Héo héo.

"Haiz, ăn hoa mệt mỏi quá, về sau nếu hoa có thể tự mình chạy tới trong miệng thì tốt rồi."

Nó nhỏ giọng nói thầm.

Tô Cổ nhất thời không nhịn được.

Bép một cái, tát cái thứ ngu ngốc này.

Ăn ăn ăn, ăn cả đêm, phấn khích ăn đến giữa trưa ngày hôm sau, thế mà vẫn còn than mệt?

Thấy nó đập đầu vào tường, làm tróc cả một mảng tường ra, hắn cũng không nói gì.

Tô Yên nghi hoặc nhìn Tô Cổ

"Làm sao vậy? Gặp phải đối thủ?"

Tô Cổ nhìn vết bẩn trêи người, gật đầu

"Gặp một người Cửu Trọng Thiên, bám vào trêи người Bạch Hoành Vũ, hắn ta muốn thứ này."

Nói xong, dùng mũi chân đá đã Tiểu Hồng đang héo rũ nằm ở bên cạnh sô pha.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tiểu Hồng ngẩng đầu, ngơ ngác.

Tô Yên

"Muốn nó làm gì?"

Tô Cổ

"Muốn giết chết nó."

Tô Yên trầm mặc.

Nhìn hai đứa nó.

Lúc sau, cô mở miệng

"Quả nhiên là vậy."

Tô Cổ nghiêng đầu

"Là sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Phi Sắc, Chủ Thần đứng hàng thứ bảy."

Cô chậm rãi nói một câu như vậy.

Trong đầu, Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị đang suy nghĩ gì? Quả nhiên cái gì?"

Tô Yên

"Ta có thể phân biệt rõ người khác đối với ta là tốt hay xấu."

Tiểu Hoa gật gật đầu

"Đúng vậy."

Tô Yên

"Ta chưa bao giờ nhìn thấy quá hắn có ác ý đối với ta, nhưng ta không muốn tiếp cận hắn."

Tiểu Hoa

"A? Đó là vì cái gì?"

Tô Yên đem tay áo kéo xuống, che khuất dấu hôn trêи cánh tay.

Cô mở miệng

"Chắc là do lực lượng có chút tương tự, khiến ta không cách nào nhìn ra thái độ của hắn đối với ta là tốt hay xấu."

Tiểu Hoa lập tức khẩn trương

"Ký chủ, hắn có phải muốn hại chị hay không? Vậy làm sao bây giờ?"

Tô Yên lắc đầu

"Không quan trọng."

Chỉ là cô vẫn luôn nghi ngờ đối với vấn đề này, hiện giờ giải đáp được mà thôi.

Về phần còn lại, hắn rốt cuộc suy nghĩ gì, muốn làm gì, cô mặc kệ.

Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.

Tô Yên nói chuyện, bộ dáng bình tĩnh kia, luôn có thể ổn định lòng người nhanh chóng.

Cũng như Tiểu Hoa hiện tại.

Vừa mới còn khẩn trương không được, đảo mắt liền thả lỏng.

Ký chủ là lợi hại nhất.

Ừm!

Từng ngày trôi qua như vậy.

Bụi gai tùng bỗng nhiên mọc ra ở cổng sau trường học đã bị dọn dẹp sạch sẽ.

Căn cứ theo phân tích của chuyên gia, bụi gai tùng này đã ở đó từ trước.

Có lẽ do mấy hôm trước trời mưa, kϊƈɦ thích khiến chúng nó mọc ra nhanh đến vậy.

Ách ······.

Mặc dù tất cả mọi người đều cảm thấy việc này rất vô lý.

Nhưng vẫn tiếp nhận.

Sau một thời gian, kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đã kết thúc.

Tô Yên quay lại trường để lấy phiếu điểm của mình.

Vừa đến cổng trường đã nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ sáng ngời đang dừng trước cổng.

Sau đó, một nam sinh mặc đồ thể ɖu͙ƈ từ trêи xe bước xuống.

Đi tới cửa ghế phụ, lạch cạch một tiếng.

Cửa mở ra.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Trêи xe, một cô gái bước xuống.

Mặc một chiếc váy màu trắng.

Hai người không chút để ý trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt ngay trước cổng trường.

Sau đó, cô gái đi về hướng cổng trường.

Tô Yên nhìn cô gái kia.

Là Tần Huyên Nhu.

Lại nhìn nam sinh lái chiếc Ferrari kia.

Không phải Bạch Hoành Vũ.

Tuy rằng không đẹp trai bằng Bạch Hoành Vũ, nhưng trêи người nam sinh kia mang đến cho người ta cảm giác hoang dã.

Tần Huyên Nhu nhìn về phía Tô Yên, nở nụ cười tươi

"Tiểu Yên, đã lâu không gặp."

Tầm mắt Tô Yên lại lần nữa dừng ở trêи người nam sinh kia.

Nhân tiện gật đầu

"Ừ."

Nói xong, hai người tiếp tục đi vào bên trong.

Tần Huyên Nhu xoay chiếc nhẫn trêи ngón áp út

"Tớ sắp kết hôn."

Tô Yên

"Ừ."

Hai người sóng vai đi, như thể quen biết nhau, lại như thể không quen biết, chỉ là vừa khéo tiện đường đi mà thôi.

Tần Huyên Nhu lộ ra một nụ cười ôn nhu

"Tớ không ở bên Bạch Hoành Vũ, có phải cậu rất đắc ý không?"

Mặc dù nói như vậy, nhưng giọng điệu của cô ta vẫn như gió mát trong lành.

Tô Yên nhìn cô ta một cái,

"Đó là chuyện của cô."

Nói xong hai người lại im lặng.

Đi được khoảng hơn mười mét, bỗng nhiên nghe thấy tiếng rống giận của Bạch Hoành Vũ

"Tần Huyên Nhu!"

Dứt lời, Bạch Hoành Vũ chật vật chạy tới, sau đó, hắn bóp bả vai Tần Huyên Nhu.

Hai mắt hắn tràn ngập tơ máu, quần áo nhăn nhúm, trêи người còn có mùi rượu.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Không biết đã uống rượu ở đâu.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Huyên Nhu

"Tại sao cô phản bội tôi?!"

Tần Huyên Nhu nhìn Bạch Hoành Vũ, không nói gì, chỉ nhìn hắn như vậy, tách một tiếng, nước mắt rơi xuống.

Chỉ là khi nước mắt rơi xuống, Tần Huyên Nhu nhẹ nhàng lau đi, cười ôn nhu

"Phản bội anh? Đừng nói nghiêm trọng như vậy, hai chúng ta còn chưa tới mức dùng từ này."

Bạch Hoành Vũ cắn chặt răng

"Tôi thích em như vậy!! Em lại cùng người đàn ông khác tình tứ với nhau?!"

Tần Huyên Nhu đưa tay phải che miệng.

Viên kim cương hồng dưới ánh nắng lấp lánh rực rỡ.

Hiếm khi trêи mặt Tần Huyên Nhu không có nụ cười ôn nhu, mà mang theo một tia cảm xúc khác.

"Chữ thích này của anh, làm tôi ghê tởm."

Thích cô ta, vậy tại sao lúc ngủ với cô ta lại gọi tên Tô Yên?

Thích cô ta vậy sao lúc ôm cô ta lại nhìn người khác thâm tình như vậy??

Tần Huyên Nhu nói xong những lời này, lại nhanh chóng khôi phục bộ dáng bình thường

Nở nụ cười tươi

"Tôi muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh ······"

Còn chưa dứt lời, Bạch Hoành Vũ đã bị một người đẩy ra.

Người kia vốn dĩ đang đợi Tần Huyên Nhu, tiến lên đứng bên cạnh cô ta.

Bạch Hoành Vũ nhìn người đàn ông kia đang nghiến răng nghiến lợi.

Người đó nhìn Bạch Hoành Vũ, sắc mặt có vẻ cũng không tốt lắm.

Hắn như suy tư gì

"Bạch Hoành Vũ, nghe tên đã lâu."

Chỉ là khi những lời này, người đàn ông ôm eo Tần Huyên Nhu, gắt gao siết chặt, như muốn vặn gãy eo cô ta.

Tần Huyên Nhu vẫn ôn nhu như cũ, không có gì thay đổi.

Tô Yên dời tầm mắt.

Nơi này không có chuyện gì liên quan tới cô.

Cô tiếp tục đi vào lớp học.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Mười phút sau, Tần Huyên Nhu cũng đi vào.

Hai người vẫn ngồi ở vị trí cũ.

Không ai nói lời nào.

Nhận phiếu điểm xong, còn phải gặp mặt bạn học rồi mới có thể trở về.

Tô Yên và Tần Huyên Nhu vẫn ngồi ở chỗ đó, cũng không rời đi.

Tô Yên

"Ngày đầu nhập học, váy của tôi bị vướng vào bánh xe buýt của trường học. Những người xung quanh sợ tới mức chạy khắp nơi, là cậu chạy ra, ra sức xé váy để tôi không bị kẹt dưới gầm xe."

Nói xong, cô nhìn vết sẹo trêи khuỷu tay Tần Huyên Nhu.

Lúc ấy Tần Huyên Nhu bị kéo lê trêи mặt đất, khuỷu tay bị ma sát tạo thành một vết cắt thật dài.

Bởi vì chuyện này, quan hệ hai người mới trở nên tốt đẹp, nguyên thân đối với Tần Huyên Nhu vô cùng tin tưởng.

Cũng không bao giờ phòng bị.

Tần Huyên Nhu nhìn qua.

Tô Yên thanh âm lãnh đạm

"Buổi tối hôm cô và Bạch Hoành Vũ tới trước mặt tôi nói hai người ở bên nhau, tôi đã tự sát."

Không khí càng thêm yên tĩnh.

Tô Yên

"Tôi sẽ không tha thứ cho sự phản bội của cô. Chỉ là, mọi chuyện đều đã qua."

Về sau, gặp lại nhau chính là người xa lạ.

Nguyên thân bị người mình tin tưởng nhất phản bội, dựa theo đạo lý phải là hận nhất.

Nhưng thời điểm Tiểu Hoa nêu nguyện vọng của nguyên thân, cô ấy lại chỉ muốn khiến Bạch Hoành Vũ nếm mùi vị nhục nhã khi bị giẫm đạp đến tôn nghiêm.

Không hề đề cập tới Tần Huyên Nhu.

Tần Huyên Nhu ngồi im, trêи mặt không có biểu tình gì

"Tôi đối với cậu áy náy là thật, ghen ghét cũng là thật."

Nói xong, Tần Huyên Nhu nhìn thoáng qua cổ tay Tô Yên, rồi nhìn đi chỗ khác.

"Về sau, không gặp lại."

Nói xong, Tần Huyên Nhu đứng dậy, đi ra ngoài.

Cô ta vừa đi không lâu, Tô Yên cũng đứng lên rời đi.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị suy nghĩ cái gì?"

Tô Yên

"Không biết."

"A?"

Tô Yên nói sang chuyện khác

"Nhiệm vụ vị diện của ta sắp kết thúc rồi đúng không?"

"Đúng đúng đúng, chị chỉ còn lại một mảnh vỡ cuối cùng. Thu thập xong, sẽ khôi phục vị trí Chủ Thần. Ký chủ cố lên!"

"Ừm."

Tô Yên đơn giản trả lời một câu, đón ánh mặt trời đi về phía trước.

Cô giống như vẫn như vậy, lại giống như đã thay đổi một chút.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)