Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 326

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 326
Xin chào, học bá! (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ngân Minn

Beta: Ngân Minn - Tinh Niệm

Tô Yên chuẩn bị xong liền đi ra ngoài.

Khi bước chân tới cửa liền dừng lại.

"Anh đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới."

Nói xong, cô tiếp tục đi thẳng ra ngoài.

Bạch Hoành Vũ nhíu mày, bỏ qua Tần Huyên Nhu đang nép trong ngực, muốn tiếp tục truy vấn Tô Yên.

Duỗi tay muốn giữ chặt cánh tay Tô Yên.

Đúng lúc này, Tô Cổ bước tới, chặn lại động tác của hắn.

Tô Cổ liếc mắt nhìn hắn, trêи mặt không có chút cảm xúc nào.

Hai tay đút trong túi, bước ra ngoài cùng Tô yên.

Nước mắt Tần Huyên Nhu rơi xuống.

Cô ta đứng đó trố mắt nhìn Bạch Hoành Vũ.

Sau đó cúi đầu, che dấu cảm xúc đang dâng lên trong mắt.

Bạch Hoành Vũ xoay người, nhìn thấy Tần Huyên Nhu khóc.

Trong con ngươi của hắn hiện lên một tia không kiên nhẫn.

"Lại khóc?"

Tuy là ngữ khí không tốt, nhưng vẫn duỗi tay ôm lấy Tần Huyên Nhu.

Thở dài

"Em đúng là làm bằng nước đó."

Tần Huyên Nhu nắm chặt góc áo của hắn.

Khóa áo khoác găm vào lòng bàn tay cô ta đến chảy máu.

Tô Yên rời khỏi trường học, đi thẳng về nhà.

Cũng không nói một lời, chỉ đi một vòng quanh nhà.

Cuối cùng lại quay trở về phòng ngủ, giống như đang tìm đồ.

Một lúc lâu sau, mới đi ra ngoài.

Thuận tiện nói với Tô Cổ hai câu

"Ta đi ăn cơm với cha. Em và Tiểu Hồng..."

Lời còn chưa nói xong, Tô Cổ đã lạnh mặt nhìn cô

"Chị trở về nhà vốn không phải vì hai đứa em, mà là vì tên Cổ Quyết kia còn chưa về nhà."

Tô Yên sửng sốt, nhìn về phía hắn.

Tô Cổ

"Mấy ngày nay nhìn chị đối xử với hắn, còn tưởng rằng chị ghét hắn. Hắn bỏ đi hai ngày đã sốt ruột thành ra thế này. Thế này có vẻ không giống với chán ghét lắm."

Tô Yên đỡ cửa, nửa ngày sau mới lên tiếng

"Ta sẽ không chán ghét hắn."

Tô Cổ im lặng.

Hắn đây là... bị nhét cẩu lương??

Tô Cổ khắc chế xúc động muốn đẩy cô ra khỏi cửa.

Xoay người đi về phòng.

Còn tưởng rằng hai người này cãi nhau

Không nghĩ tới càng ngày càng không thèm kiêng dè gì mà.

Tô Yên ngồi trêи xe, đi về phía nhà hàng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Đi vào trong phòng riêng, vừa mới đẩy cửa đã nghe thấy tiếng cha mình và cha của Bạch Hoành Vũ đàm luận việc kinh doanh.

Thi thoảng còn có tiếng cha cô khen Bạch Hoành Vũ.

Cô đi vào trong

"Cha."

Ông Tô ngẩng đầu, cũng lâu rồi không gặp con gái nên tâm tình vô cùng cao hứng

"Lại đây."

Tô Yên ngồi xuống trước mặt ông Tô.

Đối diện là Ông Bạch đeo mắt kính vàng kim, lộ ra khí thế của thương nhân giỏi giang, khôn khéo.

Dù cho đã hơn 50 tuổi, tóc vẫn đen nhánh, không có một chút dấu hiệu của tuổi già.

"Tiểu Yên, nghe nói lần kiểm tra này cháu đứng thứ nhất hả? Không tồi, không tồi!"

Kỳ thật ông Bạch vô cùng hài lòng với đứa con dâu này.

Nhưng mà, con trai lại không thích.

Tô Yên gật gật đầu

"Vâng!"

Hai ông già ngồi đó ông một câu, tôi một câu, chỉ duy nhất chuyện hôn sự là không nói tới.

Ông Tô bưng chén trà, uống một ngụm, chuyển đề tài tới Bạch Hoành Vũ

"Hoành Vũ đẹp trai lại tài giỏi thế này, bác rất tò mò, không biết con thích nữ tử như thế nào? Về sau nếu có cơ hội, bác phải nhìn một lần mới được!"

Bạch Hoành Vũ nhìn Tô Yên.

Phát hiện Tô Yên không mảy may chú ý tới vấn đề này, ánh mắt cũng không thèm dao động một chút nào.

Tô Yên thích hắn, hắn tất nhiên biết.

Nhưng phản ứng hiện tại của cô, thực sự quá bình đạm rồi.

Bạch Hoành Vũ bỗng nhớ tới nam sinh tới tìm Tô Yên ngày ở bệnh viện.

Hắn ta nắm chặt chén trà, ý cười không chạm tới đáy mắt

"Tiểu Yên không hiếu kỳ sao?"

Tô Yên sững người một hồi lâu mới ngẩng đầu lên

*****

Edit & Beta: Ngân Minn

Cô nhìn Bạch Hoành Vũ, không nói gì.

Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ có khả năng đang thất thần, liền lên tiếng nhắc nhở

"Ký chủ, Bạch Hoành Vũ hỏi chị có tò mò hắn thích dạng nữ tử như thế nào không kìa."

Tô Yên nói toẹt

"Không hiếu kỳ."

Dứt lời, trong phòng chìm vào bầu không khí yên tĩnh đến xấu hổ.

Ông Bạch và ông Tô cố gắng bao lâu mới có thể làm bầu không khí nóng hơn một chút, thoắt cái liền ngượng chín mặt.

Ông Bạch cười ha ha nói lái sang chuyện khác

"Ha ha ha ha ha, không ngờ Tiểu Yên lớn lên trổ mã xinh đẹp như vậy. Chắc chắn có không ít người yêu thích. Vậy con đã thích ai chưa?"

Tô Yên gật đầu

"Có."

Ông Bạch và ông Tô không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Hoành Vũ.

Tô Yên thích Bạch Hoành Vũ, mọi người ở đây đều biết.

Chính vì vậy mà ông Tô mới muốn lập hôn ước với nhà ông Bạch.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm

"Ký chủ, chị đang thất thần sao? Gần đây chị ngủ không ngon sao? Hình như luôn thất thần. Trước kia chị chưa bao giờ suy nghĩ miên man như vậy đâu."

Tính tình ký chủ lạnh nhạt, rất ít khi xuất hiện tình huống như vậy.

Ánh mắt ông Tô liên tiếp hướng về phía khuê nữ nhà mình.

Ý muốn hỏi cô có ý gì?

Vẫn còn thích thằng nhóc này sao??

Người làm cha như lão già này phải làm thế nào bây giờ.

Ông Bạch cũng do dự, không biết phải nói tiếp thế nào.

Nhìn con trai nhà mình, có vẻ rất có hứng thú với khuê nữ nhà người ta.

Mà ông vẫn luôn biết chuyện Tô Yên thích Hoành Vũ.

Thật ra, ông rất vừa lòng hôn sự này.

Vừa có thể trợ giúp sự phát triển của tập đoàn, hơn nữa...

Tính tình Tô Yên cũng rất tốt, ngoan ngoãn hiểu biết, là một lựa chọn không tồi.

Ông Bạch cười, đặt đôi đũa xuống

"Vậy chuyện hôn sự, hai đứa nghĩ như thế nào?"

Bên ngoài phòng ăn xuất hiện một bóng người.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Ông Bạch thấy cả hai đứa nhỏ đều không nói gì, liền mở lời nói tiếp

"Tâm ý của Tiểu Yên đối với Hoành Vũ, cha con đã nói với bác. Con thích Hoành Vũ. Còn Hoành Vũ thì..."

Ông Bạch vừa nói, vừa nhìn về phía con trai mình

"Hoành Vũ có vẻ rất thích con. Nếu không, hai đứa con làm hòa, ở bên nhau?"

Chuyện mai mối như thế này, thường là mấy bà mẹ sẽ làm.

Mấy lão già cũng không biết phải làm thế nào.

Nhưng mẹ của Bạch Hoành Vũ đã mất từ lâu.

Mẹ của Tô Yên lại luôn lăn lộn ở nước ngoài, bận tới mức hận không thể phân thân về.

Thế cho nên mới có chuyện hai lão già và hai đứa con ngồi nói chuyện với nhau.

Ông Bạch vừa nói xong, cửa phòng liền bị mở ra.

Một âm thanh trầm khàn truyền đến

"Muốn cũng đừng nghĩ."

Tô Yên đang nghe Tiểu Hoa lải nhải lập tức khôi phục tinh thần.

Quay đầu lại liền thấy Cổ Quyết vẫn mặc đồng phục đứng ở cửa.

Cánh tay giống như bị thương, quần áo có vài vết rách, còn có cả máu.

Bộ dáng tuấn mỹ làm mấy người trong phòng đều ngây ngẩn.

Bạch Hoành Vũ khẽ cau mày, lại nhìn Tô Yên.

Ông Tô mất hứng

"Cậu là ai? Sao lại vào được đây?"

Cổ Quyết im lặng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, ánh mắt vô cùng bi thương

"Em vừa ý hắn ta? Còn có hôn ước với hắn ta sao? Tôi mới rời đi hai ngày, em liền đi tìm người khác. Không phải em nói, em là của tôi sao?"

Lời này của Cổ Quyết giống như quả bom.

Một đám người trong phòng trố mắt nhìn nhau.

Tô Yên không lập tức trả lời, mà nói với ông Tô

"Cha! Ăn xong bữa cơm này, hôn sự của con và hắn cũng nên hủy bỏ đi. Con ăn no rồi, con đi trước!"

Dứt lời liền đứng dậy đi về phía Cổ Quyết dưới ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của ông Tô.

Bạch Hoành Vũ nắm chặt đôi đũa trong tay, nhìn theo bóng Tô Yên.

Hắn bỗng nhiên lên tiếng

"Anh không muốn hủy bỏ hôn ước giữa chúng ta."

Tô Yên

"Tôi muốn hủy bỏ, anh muốn hay không cũng không quan trọng, không thay đổi được gì."

*****

Edit & Beta: Ngân Minn

Tô Yên nói xong, liền kéo tay Cổ Quyết rời đi.

Kết quả, người nào đó vẫn đứng đực ở đó như bàn thạch

Con ngươi xanh thẳm nhìn chằm chằm vào Bạch Hoành Vũ.

Hắn đã sớm biết thằng nhãi này không phải hạng tốt đẹp gì.

Hắn mới rời đi hai ngày mà đã tới câu dẫn chủ nhân.

Thật đáng chết.

Con ngươi của Cổ Quyết càng thêm âm trầm.

Sợi tóc màu bạc rũ xuống.

Tô Yên thoáng dùng sức kéo tay hắn, nói với hắn

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Lúc này Cổ Quyết mới nhìn Tô Yên.

Ủy khuất nhanh chóng tràn ngập con mắt, che khuất đi lệ khí.

Ánh mắt càng thêm u oán.

Ngoan ngoãn đi theo Tô Yên ra cửa.

Hai người bọn họ vừa rời đi, trong phòng ăn liền chìm vào yên tĩnh.

Chờ đến khi ông Tô phản ứng lại được.

Ồ, trách không được khuê nữ nhà mình không thích hôn sự này.

Hóa ra đã thích người khác rồi.

Tiểu tử kia, chắc là con lai.

Nghĩ vậy, ông Tô cười hòa giải

"Hôm nay chúng tôi tới đây tính toán muốn hủy bỏ hôn sự này."

Vừa nói, ông vừa nhìn Bạch Hoành Vũ.

Sắc mặt hắn rất khó nhìn, vừa tái vừa xanh.

Không biết có phải do câu nói của Tô Yên làm hắn mất mặt hay không.

Ông Tô bưng tách trà lên

"Bác nghe nói, Hoành Vũ đã có bạn gái rồi? Bác biết, vừa rồi con nói không muốn hủy bỏ hôn sự, chỉ là đùa với Tiểu Yên thôi. Cho dù thế nào, bác cũng mong hai con đều có thể tìm được người mình thích."

Ông Tô đột nhiên nhắc tới chuyện Bạch Hoành Vũ có bạn gái, ông Bạch chỉ có thể cười trừ sau đó nhấp một ngụm trà

Biết nói gì đây.

Con trai mình có bạn gái, cũng không thể bắt khuê nữ nhà người ta không được có bạn trai chứ.

Cổ Quyết bị Tô Yên lôi ra ngoài, vừa đi tới hành lang. Cổ Quyết liền ôm chặt lấy Tô Yên, đè cô lên vách tường.

Cổ Quyết cọ cọ lên vai Tô Yên.

"Cổ Quyết mới rời đi hai ngày, chủ nhân đã quên luôn Cổ Quyết."

Giọng nói tràn ngập u oán.

Vốn dĩ chỉ muốn ôm một cái.

Kết quả không biết có phải tự mình xát muối vào vết thương hay không, lực đạo ôm Tô Yên càng tăng mạnh

Chặt đến mức cô sắp không thở nổi.

Tô Yên nhàn nhạt đáp

"Lúc anh đi cũng không thèm nói một câu."

Hắn muốn đi là đi, một câu cũng không nói với cô.

Lúc này còn muốn trách cô?

Cổ Quyết ngẩng đầu, nhìn nhìn sắc mặt Tô Yên.

Trong mắt hắn ngập tràn u oán.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Vừa rồi là hắn giả vờ, nhưng giờ là thật rồi.

Hắn trở về, chủ nhân không hề vui vẻ, cũng không có lấy một chút cao hứng nào.

Không gặp hắn hai ngày, chủ nhân đã có thể đi ra ngoài ăn cơm cùng người khác rồi.

Còn có cả hôn sự.

Chẳng lẽ, những lời trước đây chủ nhân nói đều là lừa hắn sao?

Cổ Quyết nhìn chằm chằm Tô Yên, ghen tuông trong lòng như muốn nhấn chìm hắn

"Có phải chủ nhân thích tên nam nhân kia không?"

Tô Yên nhìn hắn

"Anh không nói với em lý do anh rời đi!"

Cổ Quyết nghe xong, cố gắng ép sự ghen tuông kia xuống, móc ra một cục đá từ trong túi quần.

Cục đá kia vô cùng kỳ quái, bên trêи giống như một cục than bị đốt quá lâu.

Tô Yên nhìn cục đá, lại nhìn nhìn Cổ Quyết.

"Cái gì vậy?"

Cô không hiểu hắn có ý gì.

Cổ Quyết thì thầm ở bên tai Tô Yên

"Không phải chủ nhân nói thích thiên thạch sao? Cố Quyết cố ý đi tìm em đó."

Tô Yên nắm lấy cục đá.

Cổ Quyết thấy Tô Yên cầm, vô cùng cao hứng

"Chủ nhân muốn cái gì, Cổ Quyết đều có thể tìm được cho chủ nhân."

*****

Edit & Beta: Ngân Minn

Nói xong câu đó, Cổ Quyết lại bổ sung một câu

"Chủ nhân không thể thích những người khác. Tên vừa nãy ở trong kia càng không thể."

Nói xong, hắn lại không yên tâm bổ sung thêm một câu

"Ngoại trừ ta, ai cũng không thể."

Tô Yên trầm mặc một lúc lâu.

Cổ Quyết im lặng chờ Tô Yên trả lời.

Kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy.

Hắn cảm thấy, chủ nhân muốn nuôi dưỡng tên nam nhân kia rồi.

Một mình hắn chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Nam nhân kia chỗ nào cũng không thể bằng hắn được.

Không hiểu vì sao chủ nhân cứ một hai phải nhớ thương tên phế vật kia.

Càng nghĩ, Cổ Quyết càng thêm tức, càng thêm âm trầm.

Nếu chủ nhân muốn nuôi dưỡng tên phế vật ấy, vậy thì hắn sẽ cắn chết luôn.

Khi Cổ Quyết đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Tô Yên bỗng nhiên nói một câu.

"Anh có biết hôn hôn không?"

Cổ Quyết lập tức ngẩng đầu lên.

Ánh mắt sáng trưng

"Hôn hôn?"

Tô Yên gật gật đầu

"Ừm."

Tô Yên nói xong, một bàn tay vịn vào cổ hắn, nhón chân hôn hắn.

Cô hôn một lúc lâu.

Hôn đến mức cổ Cổ Quyết đỏ bừng bừng.

Ngơ ngác đứng đơ người.

Tô Yên mới dừng lại.

Cô nhìn Cổ Quyết

"Có chút nhớ anh."

Cổ Cổ Quyết càng thêm đỏ ửng.

Ánh mắt nhìn Tô Yên cũng bắt đầu biến hóa.

Hắn ôm cô, cúi đầu hôn.

Nói là hôn, thực chất là gặm cắn.

Vô cùng hung dữ.

Chờ hôn đủ rồi, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm Tô Yên.

"Cổ Quyết cũng rất nhớ chủ nhân."

Về sau nếu đi ra ngoài, chắc chắn phải cắp chủ nhân mang theo.

Từ ngày Tô Yên hôn hắn.

Một thế giới màu hồng đã mở ra đối với Cổ Quyết.

Trước kia hắn chỉ biết cọ cọ trêи vai Tô Yên như con chó nhỏ.

Giờ đây hắn còn đòi chơi hôn hôn.

Chơi đến mức cuốn như bị nghiện.

Giống như hiện tại.

Từ nhà hàng về tới nhà.

Tô Yên bôi thuốc lên vết thương ở tay cho hắn.

Vừa mới chạm vào, hắn đã rầm rì kêu đau.

Tô Yên dừng lại một chút

"Rất đau sao?"

Cổ Quyết vừa gật đầu vừa mở miệng

"Hôn hôn liền không đau."

Cổ Quyết nhìn chằm chằm môi Tô Yên.

Cô trầm mặc.

Nhìn ánh mắt của hắn, giống như là muốn được thưởng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cô nhanh chóng băng bó cho hắn, đẩy người lên trêи giường.

Hôn...

······

Ngày hôm sau, Tô Yên tỉnh lại.

Không phải tự nhiên tỉnh.

Mà cảm thấy ở môi buồn buồn, làm cô ngứa ngáy mà tỉnh giấc.

Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt Cổ Quyết phóng đại trước mắt.

Ánh mắt hắn sáng ngời

"Chủ nhân."

Tô Yên còn chưa gật đầu, Cổ Quyết đã dẩu dẩu miệng tiến lại gần.

Cô che miệng hắn lại.

Từ đêm qua tới giờ không làm được việc gì, chỉ đòi hôn.

Cô rời giường, rửa mặt, đi ra cửa phòng.

Mới sáng sớm, Cổ Quyết đã giống như oán phụ nhìn chằm chằm Tô Yên.

Tô Cổ cơm nước xong, nhìn biểu tình của Cổ Quyết.

Bỗng nhiên lên tiếng

"Chị, chị chuẩn bị vứt bỏ hắn sao?"

Tô Yên ngẩng đầu, nghi hoặc

"Hả?"

Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn Cổ Quyết

"Nếu không sao hắn lại như thế này?"

Nói xong.

Tô Cổ uống một ngụm nước.

Cẩn thận châm chước rồi mới nói

"Chị, tuy rằng em không thích hắn lắm. Nhưng nếu chị đã chọn hắn, vậy thì phải đối xử với hắn tốt một chút."

Tô Yên bị lời nói của Tô Cổ làm cho khó hiểu

"Ta đối với hắn không tốt hả?"

Tô Cổ lãnh đạm trả lời

"Tốt hay không em không biết. Nhưng em không muốn nhìn thấy cái bộ mặt như oán phụ này của hắn."

Nhìn liền mất cả hứng ăn uống.

Mất khẩu vị! Mất ngon!

Tô Yên nghe xong, nhìn Cổ Quyết.

Cổ Quyết héo rũ.  

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tô Yên kéo cái chén qua trước mặt hắn

"Ăn uống cho tốt, anh bị thương, ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi đi học."

Cổ Quyết nghe xong liền sửng sốt.

Tức khắc hai mắt phiếm hồng,

"Chủ nhân, đừng bỏ rơi Cổ Quyết."

Tô Yên

"Em sẽ không bỏ rơi anh, là do cánh tay anh bị thương."

Cô nghiêm túc giải thích.

Nhưng người nào đó giống như lâm vào cảm xúc của chính mình, không hề nghe thấy lời cô nói.

Cổ Quyết ôm lấy Tô Yên, liên tiếp lặp đi lặp lại

"Chủ nhân, đừng bỏ rơi Cổ Quyết."

Tô Cổ ngồi bên cạnh xem xét tình hình.

Tự động buông đũa xuống.

"Chị, em sẽ giúp chị xin nghỉ."

Tô Yên nhìn Cổ Quyết đang ghé vào trêи người cô.

Đây là quyết tâm không cho cô đi học.

Bỗng nhiên, lúc này Tiểu Hoa lên tiếng

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ phát sinh thay đổi. Xin hãy bảo hộ linh hồn chính của Bạch Hoành Vũ."

Tô Yên nghe thấy cái nhiệm vụ này.

Trầm mặc một lát

"Linh hồn chính? Thân thể hắn bị linh hồn khác chiếm đoạt sao?"

"Đúng vậy, ký chủ."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ

"Nếu Bạch Hoành Vũ đi học, hãy cảnh giác một chút."

Cô chỉ nói một câu như vậy, Tô Cổ liền hiểu.

Đã xảy ra chuyện.

Mà mấu chốt chỉ sợ là ở cái tên Bạch Hoành Vũ kia.

Tô Cổ không phải con người, cho dù tên Bạch Hoành Vũ này có ý xấu đối với hắn, cũng không thể làm hại được hắn.

Nhưng Tô Yên lại đặc biệt nhắc nhở, Tô Cổ liền biết rằng, có biến cố xảy ra.

Cổ Quyết nghe Tô Yên nói, vốn dĩ đang ghé vào trêи đầu vai cô, tầm mắt sâu kín, vô cùng bất mãn.

Tô Yên nhìn hắn.

Có phải nên giải thích một chút?

Người này thật sự là lòng dạ quá hẹp hòi.

Đang muốn nói chuyện,

"Em ······ ưm."

Cổ Quyết liền hôn lại.

Khác với bộ dáng thận trọng khi nói chuyện lúc trước.

Lần hôn này lại mạnh mẽ, ngang ngược.

Tỏ vẻ không muốn hôn cũng phải hôn hắn.

Tô Cổ đứng dậy, dời mắt đi rồi bước ra ngoài.

Mà cửa phòng ngủ của Tiểu Hồng cạch một tiếng mở ra.

Tiểu Hồng mặc đồng phục học sinh, đôi mắt buồn ngủ đỏ hoe.

Thất tha thất thểu đi tới trước mặt Tô Cổ.

Non nớt nói

"Ta cũng phải đi học."

Tô Cổ liếc nó một cái, bỗng nhiên vươn ngón tay ra, ấn cái trán nó.

Ầm một tiếng, người liền ngã nằm trêи mặt đất.

"Ngươi như vậy mà còn muốn đi học?"

Tiểu Hồng cố gắng mở mắt, lồm cồm bò dậy, nhỏ giọng nói thầm

"Hôm nay là cuối tuần, trường sẽ làm bánh quy."

Buổi sáng ba bốn tiết học, giáo viên sẽ cho bọn chúng tự làm bánh quy nhỏ ăn.

Nó đương nhiên muốn đi!

Ngay cả khi rất buồn ngủ, cũng phải đi lấy bánh quy ăn xong rồi mới trở về.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nói xong, Tiểu Hồng đi đến trước mặt Tô Cổ, ôm eo hắn

"Ôm một cái."

Tô Cổ nhìn nó.

Cười như không cười

"Có chí khí, có nghị lực, không tồi."

Vì để ăn một miếng bánh quy, có thể cố gắng tới mức này, người bình thường tất nhiên làm không được.

Tô Cổ bế nó lên.

Tiểu Hồng ghé vào trêи vai hắn, nhỏ giọng nói

"Chờ làm bánh quy xong, ta sẽ để dành cho ngươi một miếng."

Tô Cổ

"Ngươi cảm thấy ta thiếu miếng bánh quy nhỏ kia của ngươi sao?"

Tiểu Hồng nghĩ nghĩ

"Trong trường học có một cái trái cây rất thơm sắp chín, ta cũng sẽ mang về cho ngươi ăn."

Nói xong, nó dừng lại

"Ta cũng muốn ăn."

Nói xong, liền không chịu được nữa, mí mắt khép lại.

Nhớ trước đây, nam nhân của Yên Yên đoạt mất trái cây của nó.

Yên Yên ăn nửa miếng, nam nhân kia ăn nửa miếng.

Nó vẫn luôn nhớ thương, thật đáng tiếc.

Nó tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được loại trái cây kia rồi.

Lại còn là ở trong trường học của nó nữa chứ.

Hơn nữa lúc này cũng không có động vật nào đoạt với nó.

Vậy thì nó sẽ hái trái cây xuống, ăn trước.

Ừm, nó cũng thật thông minh.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tô Yên ở nhà cùng Cổ Quyết.

Hai người ngồi trêи sô pha xem TV.

TV vừa mở ra.

Ừm, thế giới động vật.

Đổi kênh khác, vẫn là thế giới động vật.

Sau khi thay đổi mười mấy kênh.

Tô Yên ném điều khiển lên bàn.

"Tiểu Hoa!"

Cô vừa nói xong.

Trong TV truyền đến âm thanh

"Mùa xuân tới, lại đến mùa động vật giao phối. Bầy sói hoạt động theo nhóm ở cánh đồng hoang vu, ······"

Tiểu Hoa

"Em đây, Em đây."

Tô Yên

"Em làm?"

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Sao chị biết?"

Nói xong, Tiểu Hoa cảm thấy mình không làm sai.

Chút chột dạ vừa rồi lập tức tan biến, lại khôi phục vẻ đúng tình hợp lý

"Tiểu Hoa là suy nghĩ cho hạnh phúc của ký chủ mà."

Nhưng mà vừa nói xong, Tiểu Hoa vội vàng hủy bỏ cài đặt trêи TV.

Nội dung chương trình truyền hình lại khôi phục bình thường.

Tô Yên lột quả quýt, đang muốn ăn.

Cảm nhận được tầm mắt của Cổ Quyết, cô nhìn sang

"Anh muốn ăn?"

Cổ Quyết đỏ bừng cả mặt, đôi mắt xanh thẳm vẫn luôn nhìn Tô Yên

"Chủ nhân, Cổ Quyết hiểu."

Nói xong, lại muốn duỗi tay ôm Tô Yên.

Vừa ôm vừa lên tiếng

"Chủ nhân muốn cùng Cổ Quyết giao phối sao? Cổ Quyết nguyện ý. Lúc nào cũng có thể."

Tô Yên trầm mặc.

Cô hỏi Tiểu Hoa

"Em dạy hắn??"

Tiểu Hoa lập tức phủ nhận

"Không không không, ký chủ, Tiểu Hoa lần đầu tiên cho nam chủ đại nhân xem. Không phải Tiểu Hoa sai."

Cổ Quyết ghé vào vai Tô Yên, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp,

"Chủ nhân, Cổ Quyết sống 500 năm. Việc gì cũng hiểu. Chủ nhân có thể hưởng thụ thật tốt."

Tô Yên

"······"

Này, tại sao lại trật hướng nói chuyện rồi?

Vừa rồi bọn họ đâu có nói đến chuyện này?

Không phải đang nói chuyện quả quýt sao?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cổ Quyết có vẻ rất hưng phấn

"Chủ nhân, Cổ Quyết ····· ưm."

Tô Yên đem quả quýt nhét vào trong miệng của hắn.

"Ăn đi."

Cô nói, Cổ Quyết nuốt xuống.

Ngay lúc này, có tiếng chuông cửa vang lên.

Tô Yên nhìn về phía cửa.

Rõ ràng là cửa đã đóng, nhưng chỉ trong nháy mắt, cánh cửa đã bị đẩy ra.

Một nam sinh mặc đồng phục, đứng ở ngoài cửa.

Khi nhìn thấy Tô Yên và Cổ Quyết trong phòng khách, đầu tiên là sửng sốt.

Sau đó hướng tới Tô Yên, thực hiện một nghi thức cổ xưa.

Hắn cười hô một tiếng

"Tiểu Yên."

Người này là Bạch Hoành Vũ, nhưng lại không phải hắn.

Người này so với Bạch Hoành Vũ trầm ổn hơn, có một loại cảm giác âm trầm..

"Bạch Hoành Vũ" đi xuống bậc thang, đến trước mặt Tô Yên, nói

"Đã lâu không gặp."

Đang nói chuyện.

Cổ Quyết nheo mắt.

Hắn thoáng dùng sức ôm tay Tô Yên, .

Lại là người đàn ông này.

Thật khiến người ta chán ghét mà.

Tô Yên nhìn Bạch Hoành Vũ nửa ngày cũng không nhận ra hắn là ai.

Tiếp tục nhét một quả quýt dư lại trong tay mình vào miệng Cổ Quyết.

Sau đó mới lên tiếng

"Chúng ta quen biết sao?"

Dứt lời, "Bạch Hoành Vũ" đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt dừng ở trêи người Cổ Quyết, như suy tư gì đó.

"Tất cả lực chú ý của Tiểu Yên đều ở đây nói chuyện yêu đương, tâm cảnh giác cũng trở nên kém hơn rồi."

"Đây là chuyện của ta."

"Bạch Hoành Vũ" nghe lời này, không biết nhớ tới cái gì, thở dài

"Tiểu Yên thật đúng là vô tình. Thích vị này như vậy sao? Nếu đổi thành một người khác, không chừng sẽ có trải nghiệm thú vị hơn đó."

"Bạch Hoành Vũ" vừa nói xong, Cổ Quyết híp mắt, quanh thân nổi lên một tầng lệ khí.

Nhưng chưa kịp có hành động gì thì đã bị người đánh bất tỉnh.

Đương nhiên người ra tay chính là Tô Yên.

Cô đỡ Cổ Quyết sang một bên.

Lúc này mới ngẩng đầu đối mặt với người kia.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tô Yên ngồi tại chỗ.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt này.

Có chút quen thuộc.

Nhưng, thời gian tiếp xúc ngắn ngủi như thế này cô cũng không thể khẳng định.

Cho đến khi trêи tay người đàn ông này bỗng nhiên xuất hiện một cành cây.

Nhánh cây xanh mượt mọc lên.

Sau đó, một bông hồng nở trêи cành cây đó.

Hắn đem bông hồng rực rỡ này đưa cho Tô Yên.

Cong môi, cười nói

"Cho Tiểu Yên."

Tô Yên không nhận.

Ngước mắt, mặt đối mặt.

Đôi mắt cô dần dần chuyển sang màu vàng kim.

Khi cây hoa hồng tới gần Tô Yên, hoa hồng nở rộ càng xum xuê.

Ba bốn bông hồng lại liên tiếp nở rộ trêи cành.

"Bạch Hoành Vũ" càng cười tươi hơn, có vẻ đã sớm biết sẽ như thế.

"Quả nhiên, hai người chúng ta ở bên nhau, mới là xứng đôi nhất."

Tô Yên nhìn hắn, mở miệng

"Phi Sắc!"

Người nọ quỳ một gối xuống đất.

Tay nắm hoa hồng đặt ở vị trí ngực

"Phi Sắc, bái kiến Chủ Thần đại nhân."

Đương nhiên Tiểu Hoa đã biết hắn là ai, sớm đã biết rõ thông tin của người đối diện.

Phi Sắc.

Chủ Thần đứng hàng thứ bảy trong chín đại Chủ Thần.

Phi Sắc không phải con người, cũng không phải là động vật, mà là một gốc cây quý hiếm biến đổi thành.

Nhưng trước nay không một ai biết rốt cuộc hắn là loại thực vật gì.

Tiểu Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra, Chủ Thần tên Phi Sắc này có quan hệ không bình thường với ký chủ.

Thế cho nên thuận tiện còn tìm kiếm thêm nhiều chuyện bát quái.

Chờ sau khi xem xong toàn bộ.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Ký chủ, chị với hắn ta từng có một chân sao???"

Tiểu Hoa nhìn những tin tức bát quái đó, bị chấn động rồi.

Tô Yên cũng bị nó nói làm cho sửng sốt.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Với ai?"

"Chính là vị Phi Sắc kia đó."

Nói xong, Tiểu Hoa nói thầm

"Quân Vực đại nhân khẳng định không biết chuyện này."

"Vì sao?"

"Nếu ngài ấy biết ······Ký chủ, Phi Sắc hiện tại còn sống có phải bởi vì hắn là Chủ Thần không?"

Đề tài của Tiểu Hoa nhảy lung tung.

Tô Yên nghe không hiểu rốt cuộc nó muốn nói cái gì.

Tô Yên nhìn Phi Sắc, nghiêm túc hỏi

"Ngươi chiếm thân thể người khác, khi nào thì rời đi?"

Phi Sắc từ trêи mặt đất đứng lên, mỉm cười muốn tới gần Tô Yên hơn.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt vàng nhạt không chút gợn sóng của Tô Yên, bước chân hắn bỗng dừng lại.

"Nghe nói thần hồn của Chủ Thần đại nhân sắp hồi phục, ta cố ý tới đây chúc mừng."

Thoáng dừng một chút, lại nói

"Còn có, Phi Sắc rất nhớ Chủ Thần."

Tô Yên nghe những lời này của hắn, khẽ nhíu mày một chút.

Kỳ thật, trước khi chưa bắt đầu đi tìm mảnh vỡ Chủ Thần, cô đã nghe Phi Sắc nói với cô điều này.

Khi đó không cảm thấy gì.

Cô trả lời như thế nào?

Cô cũng không nhớ rõ.

Nhưng hiện giờ nghe lại ·····

Cô mở miệng

"Phi Sắc, ngươi quá đà."

Ý cười trêи khóe môi Phi Sắc cứng lại.

Từ sâu trong cổ họng có tiếng cười phát ra

"Chủ Thần lúc trước chưa bao giờ để ý, chỉ qua một khoảng thời gian không gặp, Chủ Thần dường như đã thay đổi."

Ánh mắt hắn rơi xuống Cổ Quyết đang nằm bên cạnh

"Bởi vì hắn."

Tô Yên

"Đó là chuyện của ta."

Phi Sắc chậm rãi đi đến ghế dựa, ngồi xuống.

"Chủ Thần hẳn là nên biết, hai người không thể ở bên nhau. Hà tất phải vi phạm quy luật Thiên Đạo?"

Tô Yên liếc mắt nhìn hắn

"Hắn sắp tỉnh, còn điều gì muốn nói thì nói, nói xong thì rời đi. Còn nữa, rời khỏi thân thể Bạch Hoành Vũ. Nếu không, ta sẽ động thủ."

Phi Sắc đạp mũi chân xuống mặt đất.

Sàn nhà truyền đến tiếng vang.

Sau đó, vô số cành cây xanh mượt từ dưới nền đất thoát ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)