Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 325

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 325
Xin chào, học bá! (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Hạ Thiên

Beta: Ngân Minn - Tinh Niệm

Cổ Quyết nhìn theo bóng dáng Bạch Hoành Vũ rời đi.

Rũ mắt, cọ hai cái trêи đầu vai Tô Yên.

Cổ Quyết cao 1 mét 8, vậy mà cong eo cọ cọ trêи vai Tô Yên.

Hình ảnh kia quả thực quái dị.

Hắn mở miệng

"Chủ nhân muốn cùng hắn đi ăn cơm sao?"

Tô Yên

"Ừm."

Cô lên tiếng, sau đó kéo hắn đi vào trong lớp.

Cổ Quyết

"Ta cũng muốn đi cùng chủ nhân."

Tô Yên cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu

"Lần này không được."

Cổ Quyết chớp chớp mắt, lông mi run rẩy, giọng điệu quái quái

"Hình như chủ nhân rất để ý tới hắn ta."

Tô Yên quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Không nói gì, lại nhanh chóng quay đầu đi.

Cổ Quyết bị Tô Yên kéo đi về phía trước, hắn cúi đầu, nắm chặt tay cô, càng thêm gấp gáp

"Chủ nhân thật sự đối xử với hắn rất đặc biệt."

Tiểu Hoa trợn mắt há mồm.

Vốn dĩ cho rằng Cổ Quyết quá trẻ con, làm nó cảm thấy quá yếu đuối.

Nhưng....

Nhưng sao nó lại cảm thấy thằng nhãi này có điểm âm lãnh nhỉ.

Tô Cổ đứng bên cạnh nhìn một màn này.

Ngay lập tức lướt qua, đi thẳng vào trong lớp.

Nam nhân của Yên Yên, tính cách quá độc quá âm ngoan.

Tuy rằng trước mắt người này tàn nhẫn không bằng bản thể.

Nhưng ý nghĩ thì không có sai biệt lắm.

Tô Cổ mặc kệ.

Hắn không muốn dính vào chuyện "trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết" đâu.

Giờ trêи đường chỉ còn lại có Tô Yên cùng Cổ Quyết.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên nhìn hắn,

"Em không có suy nghĩ muốn đi tìm người khác. Nhưng anh không thể ỷ vào em đối xử tốt với anh, liền làm trời làm đất."

Cổ Quyết ngẩng đầu, lệ khí âm trầm hỗn loạn tựa hồ nháy mắt liền tiêu hơn phân nửa.

Hắn dùng cặp mắt màu lam nhạt nhìn Tô Yên, mang theo bất an cùng ủy khuất

"Cổ Quyết không muốn trong lòng chủ nhân nghĩ đến người khác."

Tô Yên

"Em không nghĩ đến hắn."

Cổ Quyết bướng bỉnh

"Em có."

Tô Yên

"Hai loại nghĩ này không giống nhau."

Cổ Quyết

"Em vẫn là có suy nghĩ đến hắn."

Tô Yên hơi há mồm.

Đột nhiên cảm thấy giải thích có chút không rõ ràng lắm.

Cô nhìn hắn

"Anh thật sự không hiểu, hay là không muốn hiểu?"

Lần này đến phiên Cổ Quyết trầm mặc.

Hai người đối diện.

Tô Yên

"Rốt cuộc anh muốn thế nào, nói thật."

Cổ Quyết

"Cổ Quyết không muốn chủ nhân ăn cơm cùng nam nhân kia."

Tô Yên

"Chỉ ăn lần này nữa thôi."

Cổ Quyết

"Ta ······"

"Không muốn cũng phải muốn."

Cổ Quyết mím môi.

Khuôn mặt tinh xảo khiến người khác tán thưởng kia, hiện giờ không còn có bộ dáng nghe lời nữa, có chút lạnh lùng.

Trong lòng Cổ Quyết kỳ thật rất hoảng.

Vừa hoảng vừa bất an.

Ở lang tộc, hắn luôn là lang yêu lợi hại nhất.

Hắn có huyết thống thuần tuý, có sức chiến đấu mạnh nhất.

Không đến trăm năm hắn đã có thể hóa hình, còn chưa đến 500 tuổi đã có thể cắn chết tên lang yêu ngàn năm luôn kêu gào trước mặt hắn.

Sau đó, hắn trở thành lang yêu duy nhất trong tộc có thể hóa hình.

Yêu tộc xung quanh đều không phải đối thủ của hắn.

Hắn kiêu ngạo, cũng chưa bao giờ có ai lọt vào được mắt hắn.

Nhưng sau lần đánh nhau với lang yêu ngàn năm kia, hắn bị thương, công lực bị hao tổn, liền thoái hóa thành cái bộ dáng chó con kia.

Không biết vì sao lại lưu lạc đến nơi này.

Còn vừa vặn bị Tô Yên nhặt được.

Lúc đầu, bởi vì trêи người cô có một loại mùi vị rất dễ ngửi.

Hắn rất thích, liền để cô ôm mình đi.

Nhưng sau khi ở chung một thời gian, hắn càng ngày càng thích cô.

Càng ngày càng thích.

Cũng không biết từ khi nào, trong ánh mắt hắn đều là cô.

Cảm thấy cô làm cái gì cũng đúng.

Cổ Quyết đương nhiên biết cô đối với hắn rất tốt.

Nhưng càng ngày hắn càng muốn nhiều hơn.

Hắn muốn trong mắt cô, trong lòng cô chỉ có một mình hắn.

*****

Editor: Hạ Thiên

Beta: Ngân Minn - Tinh Niệm

Hắn biết, Tô Yên thích bộ dáng chó con nhu nhược kia của hắn hơn.

Hắn cũng vẫn luôn duy trì dáng vẻ đó.

Cô thích bộ dáng gì, hắn liền có thể trở thành bộ dáng ấy.

Chỉ là tên Bạch Hoành Vũ này...

Từ lần đầu tiên gặp hắn ta ở bệnh viện, hắn đã không thích rồi.

Hiện giờ lời hắn ta nói ra khiến hắn càng không thích.

Tô Yên phá lệ chú ý tới hắn ta.

Điều này làm hắn bất an lại nôn nóng.

Trước nay hắn đều không có loại cảm giác này.

Hoảng loạn lại mê man, cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Chỉ có thể tùy ý để cảm xúc này khống chế chính mình.

"Chủ nhân muốn hắn ta?"

Thời điểm hắn nói ra những lời này, không còn là bộ dáng dính người hàng ngày nữa, mà thực sự âm lãnh.

Tô Yên nhìn hắn thế này, biểu tình không có bất cứ biến hóa nào.

"Anh không thể đả thương hắn, cũng không thể giết hắn."

Nói xong, cô buông lỏng tay Cổ Quyết.

"Vào lớp rồi, đi thôi."

Nói xong, liền xoay người đi vào lớp.

Chỉ để lại mình Cổ Quyết cả người cứng đờ đứng ở chỗ đó.

Tiểu Hoa

"Wtf! Ký chủ, hắn, hắn ····· từ đầu đến giờ hắn đều giả bộ cả sao?"

Trách không được trước đó ký chủ lại nói Cổ Quyết lợi hại hơn so với Tần Huyên Nhu.

Thời điểm mặt hắn biến sắc, Tiểu Hoa đều run bần bật luôn rồi.

Tiểu Hoa nhịn không được nói

"Ký chủ, đây, đây không phải là bản thể của Quân Vực đại nhân đấy chứ? Diễn xuất này, quả thực quá giống nhau."

Tô Yên

"Hẳn là không phải."

"Vì sao?"

"Đại Ngư còn quá mức hơn cả hắn."

Cổ Quyết có chút như là, ừm ······ giống Đại Ngư còn nhỏ.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chẳng lẽ chị không sợ sao?"

"Sợ cái gì?"

"Vạn nhất hắn ra tay tàn nhẫn, liệu chị có bị dọa không?"

Tô Yên đáp lời

"Hắn vốn dĩ chính là như vậy."

"A?"

Tô Yên chậm rì rì

"Hắn làm ra chuyện gì cũng không kỳ quái."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cho nên cô mới nói, không thể thương tổn Bạch Hoành Vũ.

Ít nhất trước khi nhiệm vụ hoàn thành, hắn ta cần sống sót.

Tiểu Hoa nghĩ đến lời Tô Yên nói trước đó.

"Ký chủ, lỡ đâu khi lời rơi vào tai hắn, chính là chị muốn bảo vệ Bạch Hoành Vũ, liệu Cổ Quyết có thương tâm không?"

Tô Yên

"Ta muốn chứng minh một sự kiện."

"Chuyện gì?"

"Nếu là Quân Vực khi còn nhỏ, nếu ta không tốt với hắn như vậy, liệu hắn có thu liễm lại một chút tính tình không."

Tô Yên có chút nghi hoặc với vấn đề này từ lâu

Quân Vực hiện giờ ăn cô đến gắt gao, đều là bởi khi còn nhỏ cô đối xử với hắn thật quá tốt, không muốn hắn khổ sở.

Dẫn tới hắn càng ngày càng ······ ách, hoành hành.

Đặc biệt là sau đó có thêm Tô Cổ cùng Tiểu Hồng.

Cô đối đãi với bọn họ là hai cách rất khác nhau, với một vài vấn đề, nguyên tắc sẽ không vì hai đứa nó chịu khổ mà thay đổi.

Cô muốn nhìn một chút, nếu cô không lui về phía sau thì sẽ phát sinh chuyện gì.

Cô đi vào trong lớp, bước chân dừng một chút.

Tần Huyên Nhu đã trở lại, còn ngồi ở vị trí bên cạnh cô.

Cô vừa tiến vào, một đám bạn học đều tỏ vẻ muốn xem náo nhiệt.

Ánh mắt, động tác nhất trí nhìn về phía cô và Tần Huyên Nhu.

Tần Huyên Nhu hai mắt đỏ bừng

"Tiểu Yên."

Rõ ràng còn chưa có làm cái gì, đã khiến cho người ta vô cớ thay cô ta ấm ức.

Tô Yên ngồi xuống.

Tần Huyên Nhu lập tức đẩy một ít đồ ăn tới trước mặt cô.

Tô Yên nhìn về phía Tần Huyên Nhu

"Tôi có thể cự tuyệt ngồi cùng bàn cùng cô không?"

Thân thể Tần Huyên Nhu cứng đờ.

"Tiểu Yên."

Cô ta hô lên hai chữ này.

Đúng lúc này, Cổ Quyết đi vào.

Nhìn thấy vị trí của mình bị người khác chiếm mất.

Khuôn mặt kia vốn mang theo lạnh lẽo, giờ lại càng thêm âm trầm.

*****

Edit & Beta: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tần Huyên Nhu cúi đầu, tới gần Tô Yên

"Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, ngay bây giờ."

Nói xong, Tần Huyên Nhu đứng lên đi ra ngoài.

Tần Huyên Nhu chưa từng gặp qua Cổ Quyết.

Đột nhiên nhìn thấy hắn liền trố mắt đứng đó.

Nhìn một lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt đi ra ngoài.

Cổ Quyết đi về chỗ ngồi, còn chưa ngồi xuống, đã thấy Tô Yên đứng lên đi ra ngoài.

Cổ Quyết lại cứng đờ người lần nữa.

Đôi mắt nhanh chóng hiện lên sự hoảng loạn.

Hắn ngồi xuống, tay nắm chặt.

Rũ mắt, che khuất cảm xúc không ngừng quay cuồng trong mắt.

Tô Cổ ngồi sau nhìn một màn này.

Chậc.

Cãi nhau??

Cãi nhau thật tốt.

Mỗi ngày nhìn thấy hắn ta dán Yên Yên, giống y như cao dính da chó, thật không vừa mắt.

Tô Yên đi lên sân thượng.

Cô mở miệng

"Sắp vào học."

Tần Huyên Nhu đứng ở ban công, lau nước mắt ở khóe mắt.

Quay đầu lại, đối diện với Tô Yên.

Không còn bộ dạng nước mắt lưng tròng như mọi ngày.

"Tôi biết, các người là phú nhị đại, xem thường đám người bình dân nghèo khổ như chúng tôi."

Tô Yên chờ cô ta nói cho hết lời.

Tần Huyên Nhu chắp tay sau người

"Tôi biết trong lòng cô suy nghĩ điều gì. Còn không phải là nghĩ tôi tâm cơ, tôi trà xanh, hoặc là, tôi là kỹ nữ."

Vừa nói, vừa bĩu bĩu môi, có chút châm chọc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cũng không biết cô ta cười nhạo Tô Yên, hay là cười nhạo chính mình.

Sau đó, biểu tình trêи mặt Tần Huyên Nhu biến hóa, cô ta gắt gao nhìn Tô Yên, mang theo cảm xúc không cam lòng

"Gia cảnh của tôi không tốt, tôi muốn trèo lên cao, không muốn tiếp tục sống cuộc sống như bây giờ, có gì sai sao? Tôi thích Bạch Hoành Vũ, tôi muốn có được hắn, có gì sai sao? Cô có tiền, lớn lên lại đẹp, cô đầu thai vào chỗ tốt. Trời sinh ra đã không phải chịu khổ như tôi, cô sẽ không hiểu được. Thật là làm người ta đố kỵ."

Càng nói, giọng của Tần Huyên Nhu càng nhẹ, nhưng lại là nghiến răng mà nói.

Tô Yên lãnh đạm nhìn cô ta

"Tình cảm của tôi không nhiều, cho nên không thể lý giải được cô."

Tần Huyên Nhu dùng khuôn mặt trào phúng nhìn Tô Yên.

"A, thật đúng là đúng tình hợp lý nha."

Tô Yên cảm giác được di động rung một chút, là Tô Cổ nhắn tin tới.

Cô cúi đầu nhìn.

Chờ xem xong, cô ngẩng đầu lên, ngữ điệu Tô Yên nhanh hơn một chút.

"Sở dĩ cô bị người khác nói là trà xanh, là tâm cơ, là bởi vì cô còn chưa đủ tâm cơ. Lòng dạ không đủ, thực lực không đủ, dã tâm quá lớn, hành động bại lộ, đương nhiên phải gánh vác hậu quả."

Muốn đi lối tắt, lại không muốn thừa nhận bởi vì lối tắt này mà thất bại dẫn đến thống khổ.

Trêи đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

Tần Huyên Nhu lãnh đạm "a" một tiếng

"Cô đương nhiên có thể tỏ vẻ mình hợp tình hợp lý như vậy."

Tô Yên nghe những lời này, mí mắt giật giật

"Nếu cô đánh bại tôi, đương nhiên cô cũng có thể nói như vậy. Nhưng cô không làm được."

Cho nên cô mới phải đứng ở đây nghe tôi nói.

Tô Yên nhìn bộ dáng không cam lòng của Tần Huyên Nhu, kỳ thật Tô Yên không thể hiểu nổi cô ta không cam lòng chuyện gì.

Xưng hô của thế giới này đối với người thất bại và ngươi thành công là không giống nhau.

Thất bại, đương nhiên là trà xanh tâm cơ, lòng dạ thâm độc.

Nếu thành công, đó là có trí tuệ, có mắt nhìn.

Cô ta muốn đánh bại Tô Yên, nhưng cô ta thua.

Thua thì phải gánh vác hậu quả.

Không muốn bị thóa mạ, vậy thì thành thành thật thật cần cù chăm chỉ, từng bước một tiến lên là tốt rồi.

Muốn thành công bao nhiêu, liền phải ăn bấy nhiêu khổ cực.

Tô Yên lại nói

"Nếu cô ghen ghét nhà tôi có tiền, vậy thì nên trách cứ cha mẹ cô, hoặc là trách cứ ông trời. Hoặc là, do chính cô không biết cố gắng."

*****

Edit & Beta: Ngân Minn

Tô Yên nói xong, vẻ không cam lòng trêи mặt Tần Huyên Nhu hoàn toàn biến mất, khôi phục bộ dáng bình thường.

Giống như lúc cô ta nói không cam lòng, đều chỉ là ảo giác mà thôi.

Tô Yên nhét điện thoại vào trong túi.

"Cô đi con đường của cô, tôi đi con đường của tôi. Cô không phải người xấu. Nhưng đừng dùng những thủ đoạn xấu xa với tôi."

Tô Yên nói xong, dừng lại một chút.

Nhìn về phía Tần Huyên Nhu, nghiêm túc nói

"Bằng không, cô sẽ phải trả giá rất lớn."

Khó có khi Tô Yên cho người khác lời khuyên.

Vốn người ta nghe xong, sẽ cảm thấy lời khuyên của cô là khiêu khích họ.

Đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên.

Tô Yên bẻ cổ tay áo, trước khi rời đi, cô nói

"Có một số việc, xác thật là không công bằng với cô."

Tần Huyên Nhu nhìn về phía Tô Yên.

Tô Yên

"Chính là để cô gặp tôi."

Tần Huyên Nhu nghe xong, tức quá mà bật cười.

"Cô cho rằng trêи mặt cô dính vàng sao?"

Cô ta bám vào lan can, túm vào, lại buông ra.

"Đường còn dài, chưa chắc ai mới là người cười cuối cùng đâu."

Tô Yên lắc đầu

"Chắc chắn rồi, người cười cuối cùng, là tôi!"

"Cô!"

Tần Huyên Nhu khó khăn lắm mới thu liễm được cảm xúc, bụp một cái lại phát ra.

Tô Yên đi khỏi sân thượng.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, hình như chị không hề chán ghét cô ta."

"Bình thường."

"Vậy Bạch Hoành Vũ thì sao?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Bình thường."

Đối với những người này, cô cũng chẳng có cảm xúc gì.

Chỉ cần không xuống tay với cô, thế nào cũng được.

Tiểu Hoa cẩn thận nghĩ ngợi.

Hình như là vậy.

Nếu ký chủ chán ghét loại người kệch cỡm, giả vờ đáng thương.

Vậy thì Quân Vực đại nhân chắc chắn không thể lọt vào mắt ký chủ được.

Từ một khía cạnh nào đó mà nói, ký chủ lạnh nhạt như vậy, là công bằng với tất cả mọi việc.

Sẽ không mang theo thành kiến mà đối đãi bất kỳ ai, cũng sẽ không quá thích ai.

Nếu ký chủ đã chấp nhận, vậy thì sẽ chấp nhận cả con người họ.

Giống như Quân Vực đại nhân có lòng dạ thâm độc.

Hay là Tô Cổ vừa lạnh lùng lại vừa độc ác.

Hoặc là Tiểu Hồng vừa tham ăn vừa ngu xuẩn.

Tính cách mấy người đó đều bất đồng, nhưng ký chủ vẫn có thể chấp nhận, hơn nữa còn rất thương yêu bọn họ.

Tiểu Hoa thầm cân nhắc, đây chẳng nhẽ là lí do ký chủ trở thành Chủ Thần đứng đầu sao?

Hệ thống thì rảnh rỗi ngồi ngẫm nghĩ.

Tô Yên lại vô cùng vội.

Một đường đi thẳng xuống lầu, quay về lớp học.

Sau đó liền phát hiện Cổ Quyết không ở trong lớp.

Vừa mới nãy Tô Cổ nhắn tin cho cô, chính là nói cái này.

Cô rời khỏi lớp, đi tìm hắn một vòng quanh trường học.

Gọi điện thoại không nghe.

Gọi cho chú Trương, chú Trương nói không trở về.

Tô Yên tìm nửa ngày.

Cuối cùng không tìm nữa, quay về lớp.

Bên cạnh chỗ của cô, là Tần Huyên Nhu.

Tần Huyên Nhu lại khóc hồng con mắt, tỏ vẻ ủy khuất nhìn Tô Yên.

Ý đồ muốn cô tha thứ.

Tiểu Hoa nhìn, vẫn là nhịn không được cảm thấy cô ta vô cùng lợi hại.

Cô ta đã chọc thủng tầng giấy cuối cùng với ký chủ rồi.

Vậy mà vẫn có thể tiếp tục giả bộ trước mặt mọi người như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Tiểu Hoa cân nhắc, nếu ký chủ trở thành cái dạng này ······.

Chắc chắn không!

Đâu có ai đánh lại được ký chủ, hơn nữa những người đó muốn tính kế ký chủ, ký chủ chỉ cần liếc mắt liền phát hiện rồi.

Ký chủ xưa nay chưa từng thích chiếm tiện nghi của người khác, hay bá chiếm đồ vật của người khác.

Càng nghĩ, Tiểu Hoa càng cảm thấy ký chủ của nó thật lợi hại.

Nó không nhịn được mà mở miệng vỗ ʍôиɠ ngựa Tô Yên

"Ký chủ, chị thật là lợi hại."

Tô Yên cầm bút, nghe thấy Tiểu Hoa đột nhiên khích lệ, cô gật gật đầu

"Ta biết."

*****

Edit & Beta: Ngân Minn

Chủ nhiệm lớp cầm một trang giấy đứng trêи bục giảng

"Thành tích của mọi người đã có trong phiếu điểm này. Lớp của chúng ta...."

Ông không nhịn được mà cười ngoác tới tận mang tai

"Làm bài không tồi, không tồi a. Bạn đứng đầu và đứng thứ hai chỉ hơn kém nhau 1 điểm. Hơn bạn đứng thứ ba những 20 điểm, quả thật không tồi!"

Một lát sau, chuông tan học vang lên.

Chủ nhiệm lớp đặt phiếu điểm xuống bục giảng, tiếp tục nói.

"Thành tích của mình đến đâu, thì tự nhìn xem. Mọi người phải cố gắng nhiều hơn nữa."

Nói xong, ông sờ sờ cái đầu trọc của mình, vô cùng cao hứng.

Mọi người vừa xem phiếu điểm vừa bàn tán sôi nổi

"Ai, ai đứng thứ nhất vậy? Là Bạch Hoành Vũ sao?"

"Bạch Hoành Vũ? Hắn vẫn tới tham gia kiểm tra sao??"

"Cậu không biết sao, ngày kiểm tra cậu ta đã tới trường. Thi xong liền đi luôn."

"Bạch Hoành Vũ chính là học bá, học tập tốt, lớn lên lại đẹp trai, là phú nhị đại trong nhà có tiền. Chậc chậc chậc, ông trời quá không công bằng rồi.."

Đang nói, một người bỗng nhiên gào lên

"Thứ nhất, thứ nhất! Là Tô Yên! Cmn!! Quá trâu bò??!"

Ánh mắt hâm mộ sôi nổi bắn tới tấp về phía Tô Yên

Sau đó, lại có người hét lên

"Thứ hai là Tô Cổ, không phải Bạch Hoành Vũ!"

Mọi người lại tập trung nhìn chằm chằm vào Tô Cổ.

Có người ghé vào bục giảng rêи rỉ

"Có để cho người khác sống không vậy??"

Tần Huyên Nhu nhìn về phía Tô Yên.

"Thành tích lợi hại như vậy, xem ra là trước đây tôi coi thường cô rồi."

Tô Yên

"Về sau sẽ còn rất nhiều chuyện kinh ngạc."

Chiếc bút chì màu hồng trong tay Tần Huyên Nhu bị bẻ gãy làm đôi.

Ngày hôm nay, Tô Yên nói rất ít.

Buổi tối về nhà.

Cổ Quyết vẫn chưa trở về.

Tô Cổ nhìn Tô Yên

"Chị muốn đi tìm hắn?"

Tô Yên lắc đầu

"Hắn là yêu không phải người, nếu muốn chạy thì có tìm cũng không thấy."

Tô Cổ

"Cuối cùng cũng được thanh nhàn hai ngày, không phải nhìn hắn dính lấy chị."

Tô Yên nhìn về phía Tô Cổ

"Là sao?"

Tô Cổ bưng ly nước lên, uống một ngụm

"Giống y như keo dán da trâu, ngày 24 tiếng dính lấy chị vẫn kêu không đủ. Nhìn mà thấy nổi cả da gà."

Tô Yên chưa bao giờ nghe thấy Tô Cổ nói như vậy.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Cổ cũng không nói thêm gì nữa, đứng lên đi về phòng mình.

Dưới gầm giường còn một người nữa.

Tô Yên cũng không ngồi ngốc trong phòng khách nữa, đi về phòng.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ không suốt ruột sao?"

"Sốt ruột cái gì?"

"Không sốt ruột hắn mất tích sao? Vạn nhất hắn bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ?"

Tô Yên nằm trêи giường, nhắm mắt lại

"Hắn ngốc bạch ngọt trước mặt ta, không có nghĩa hắn thật sự là tên ngốc bạch ngọt."

Bắt cóc hắn?

Chỉ mong mấy tên xấu không gặp phải hắn.

Nếu không, sợ là sẽ xảy ra chuyện.

Trong phòng Tô Cổ.

Tô Cổ lôi cổ Tiểu Hồng ở dưới gầm giường ra.

Tiểu Hồng bị bịt miệng, hầm hừ nhìn Tô Cổ

"Ư, ư ư ư ư!!"

Ngươi dám trói ta, ta mách Yên Yên!!

Tô Cổ thấy nó vẫn không khác gì so với lúc hắn rời đi

"Yên Yên biết."

Tiểu Hồng

"Ư ư ư ư ư!!"

Yên Yên chắc chắh sẽ đánh ngươi!!

Tô Cổ

"Yên Yên nói, để ngươi không làm chuyện ngu xuẩn."

Nghe xong, Tiểu Hồng liền héo.

Tô Cổ lấy mảnh vải nhét trong mồm nó ra..

Tiểu Hồng nước mắt lưng tròng, vô cùng ủy khuất.

"Ngươi không cho ta mua xe, ngươi không cho ta mua mũ, ngươi còn trói ta lại, không cho ta ăn cơm, Yên Yên còn thuận theo ngươi!!"

Tô Cổ trầm mặc nhìn nó một hồi lâu

"Chuyện này, nằm ngoài dự kiến của ta."

Tiểu Hồng ngẩng đầu

"Hả?"

"Ta xác thật là không nghĩ tới ngươi sẽ ngu xuẩn như vậy."

*****

Edit & Beta: Ngân Minn

Tô Cổ nhéo khuôn mặt nó, xoay trái xoay phải

"Sau khi Xà tộc các ngươi biến thành người đều sẽ suy giảm chỉ số thông minh sao?"

Tiểu Hồng

"Còn lâu!"

Tô Cổ thanh âm lãnh đạm

"Ồ, vốn dĩ chính là ngu xuẩn a."

Tiểu Hồng tức đến đỏ cả mặt

"Hừ!"

Nó không thích người khác nói nó ngu xuẩn.

Còn là nghiêm trang nói nó.

Tô Cổ ấn đầu nó, kìm nén ý định đánh nó sưng đầu

"Không phải ngươi có thể biến nhỏ biến lớn sao? Biến thành một con rắn nhỏ rồi bò đi rất khó sao?"

Tiểu Hồng nghe xong.

Im lặng không nói gì, dịch người đi chỗ khác.

Nếu ở trước mặt người khác, có lẽ sẽ không nhận ra điều gì.

Nhưng Tô Cổ thừa hiểu tên đần này.

Nếu là trước kia, nó đã nghe theo mà gật đầu rồi, nhưng giờ lại im lặng không nói lời nào.

Tô Cổ động động mí mắt.

Thời gian hắn rời nhà đi học, chắc chắn đã xảy ra chuyện

"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Hồng quay đầu

"Hừ, ta mới không thèm nói với ngươi!"

Tô Cổ

"Xe và cả cái mũ kia muốn giống hệt cà tím, phải tốn chút thời gian. Nếu như ngươi muốn nhanh chóng có được, thì mau nói ra."

Ánh mắt Tiểu Hồng sáng ngời.

Tiến sát đến trước mặt Tô Cổ, nhỏ giọng nói

"Có người tới đây, còn dùng viên đá trong người ta điều khiển đầu óc ta, còn nói rất nhiều điều ta không thể hiểu nổi."

Tiểu Hồng nỗ lực nói hết với Tô Cổ.

Tô Cổ nhíu mày, đánh giá Tiểu Hồng.

"Ngươi ở chung với khối Minh Thạch kia không tồi a."

Tiểu Hồng rung đùi đắc ý,

"Đương nhiên! Nó nói nó sẽ không điều khiển ta, còn nói về sau dù nó bị buộc chiếm cứ thân thể của ta, cũng sẽ giữ lại ý thức của ta, để ta biết đang xảy ra chuyện gì."

Tô Cổ nghe xong, sau đó nhìn về phía cái trán của Tiểu Hồng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Khối Minh Thạch tỏa ánh sáng màu xanh xám.

Mảnh đá này tựa như đã trở thành một thể với Tiểu Hồng.

Nhìn viên Minh Thạch nửa ngày, Tô Cổ nở một nụ cười

"Hóa ra, ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc."

Tiểu Hồng mờ mịt

"Hả?"

Tô Cổ nhéo mặt nó

"Gom góp muôn vàn vận khí và một thân thiên phú, trăm ngàn năm mới có một người như ngươi. Minh Thạch thế nhưng lại không thể làm gì được ngươi."

Đây là gì?

Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc??

Minh Thạch là thánh thạch Minh giới.

Nhưng trong thân thể của Tiểu Hồng chỉ có một mảnh vỡ nhỏ.

Không thể phát huy toàn bộ uy lực, không thể khống chế được nhân tâm.

Nếu đổi thành người khác, có thất tình lục ɖu͙ƈ, tiền tài danh lợi, đương nhiên sẽ muốn thật nhiều.

Minh Thạch muốn dụ hoặc, muốn khống chế, thật sự vô cùng đơn giản.

Nhưng Tiểu Hồng đầu óc ngu xi, tứ chi phát triển.

Trừ bỏ ăn ăn ăn, chính là bé rối Teletubbie.

Muốn dụ hoặc nó, vậy cũng chỉ có thể là ăn ăn ăn.

Ngày hôm đó, Nam Nhiễm thần thần bí bí xuất hiện.

Gọi được Minh Thạch ra, vốn dĩ chỉ cần thêm một giây là có thể mang về Minh Giới.

Nhưng Tô Cổ chỉ cần nhét vào miệng nó một quả táo, Tiểu Hồng liền thanh tỉnh, khôi phục thần trí.

Muốn điều khiển, phải có tham ɖu͙ƈ.

Nhưng đồng chí Tiểu Hồng này, đầu óc quá sạch sẽ, không thể khống chế.

Một con rắn và một Minh Thạch, thế nhưng có thể giải hòa!!

Tô Cổ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cúi đầu,

"Người kia nói điều gì với Minh Thạch?"

"Hắn nói hy vọng một ngày hắn xuống tay với Tô Yên, Minh Thạch có thể giúp hắn."

Nói xong, Tiểu Hồng nói tiếp

"Người kia giống như rất thống khổ. Nói xong đã mau chóng rời đi."

Tô Cổ

"Ngươi quen sao?"

"Không quen. Là nam nhân, mặc quần áo giống như ngươi vậy đó."

*****

Edit & Beta: Ngân Minn

Tiểu Hồng vừa nói, vừa cúi đầu nhìn bộ quần áo trêи người mình.

Quần áo màu trắng, in hình bé rối Teletubbies.

Nó nhỏ giọng nói thầm.

"Ta còn chưa có quần áo như vậy đâu."

Đang nói chuyện, bụng Tiểu Hồng kêu ọt ọt.

Tô Cổ liếc mắt một cái, bỗng nhiên không thể hiểu được nói một câu

"Xem ra đói một ngày cũng không đói chết được."

Vừa nói, vừa cởi bỏ dây thừng cho nó.

Với vấn đề ăn uống này, đầu óc Tiểu Hồng sẽ nhanh nhạy hơn một chút.

Nó dùng bàn tay béo mập sờ soạng trong túi lấy ra hai viên chocolate.

Sau đó, nhịn đau đớn đưa một viên cho Tô Cổ.

"Cho ngươi."

Tô Cổ vươn ra ngón tay, chọc trán nó, ấn người lên trêи giường rồi đứng lên

"Hai viên chocolate này coi như cơm tối của ngươi đi."

Tiểu Hồng còn chưa kịp buồn rầu, Tô Cổ đã bóp bóp cánh tay giống như củ cải trắng của nó

"Có muốn trưởng thành hay không?"

Tiểu Hồng không để ý Tô Cổ nói gì.

Nhanh chóng bóc hai viên chocolate ra, cho vào miệng.

Ăn xong rồi, nó mới nói

"Nóng bụng."

Tô Cổ nghe, lại hỏi

"Rồi sao?"

Tiểu Hồng

"Muốn ngủ."

Tô Cổ

"Đi ra ngoài phơi ánh trăng."

Tiểu Hồng nhăn nhó,

"Ta ······"

Lời nói còn chưa nói xong, Tô Cổ lấy ra một hộp chocolate từ ngăn kéo tủ đầu giường.

Ánh mắt Tiểu Hồng sáng ngời, cầm chocolate

"Được, được."

Trông có vẻ vô cùng miễn cưỡng, nhưng hai mắt nhìn hộp chocolate đến sáng trưng, chỉ thiếu nước chảy dãi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Từ buổi tối ngày hôm đó, Tiểu Hồng rất dễ ngủ gật.

Thậm chí đang ăn cơm cũng có thể ngủ, úp cả mặt vào trong bát cơm.

Mà Cổ Quyết biến mất từ sáng hôm trước vẫn chưa thấy đâu.

Đã một ngày một đêm, còn chưa xuất hiện, cũng không biết rốt cuộc đã đi đâu.

Tô Yên vẫn đi học như bình thường, không có bất luận biến hóa gì.

Chờ tới trường học, xuống xe.

Tô Cổ mới lên tiếng

"Xem ra chị cũng không lo lắng."

Tô Yên

"Hắn sẽ không có việc gì."

Nói xong, liền đi thẳng vào trong trường

Giống như không hề có biến hóa gì.

Chỉ là, càng thêm ít nói.

Buổi chiều vừa tan học, Bạch Hoành Vũ đã xuất hiện ở trước cửa lớp Tô Yên.

Tần Huyên Nhu nở nụ cười tươi rói, vô cùng tự nhiên mà chạy tới

"Hoành Vũ."

Bạch Hoành Vũ ôm lấy cô ta, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tô Yên.

Hắn lên tiếng

"Cha của tôi và cha của cô đã chờ ở nhà ăn, cô còn muốn để bọn họ chờ bao lâu?"

Hắn thúc giục Tô Yên, nhưng trong lời nói còn kẹp thêm cả dao nhọn.

Hắn vừa nói xong, liền nghe thấy Tần Huyên Nhu đang nép trong ngực hắn thấp giọng gọi tên mình.

Vừa cúi đầu, liền đối diện với đôi mắt long lanh đầy nước của Tần Huyên Nhu.

Mỗi khi hắn đối diện với đôi mắt đó, trong lòng lại đột nhiên sinh ra ý muốn bảo vệ cô gái này.

Ánh mắt hắn ngập tràn trìu mến.

Nhưng mà, không hiểu mấy ngày nay hắn bị sao.

Chuẩn xác mà nói, chính là từ ngày hắn gặp Tô Yên ở bệnh viện.

Đôi khi bỗng dưng sẽ nghĩ tới Tô Yên.

Sẽ nhớ tới cảnh tượng cô gắng sức kéo Tần Huyên Nhu từ ngoài cửa sổ vào trong.

Còn cả bộ dạng cao cao tại thương, tự cho rằng mình có lý khi nói chuyện với hắn.

Hắn nên hình dung như thế nào.

Là một loại cảm xúc khϊế͙p͙ sợ.

Ngày hôm đó, Tô Yên thật sự phá vỡ toàn bộ ấn tượng của hắn với cô.

Nếu phải dùng hai chữ để hình dung.

Đó chính là kinh diễm.

Tần Huyên Nhu ngước mắt, lại phát hiện ánh mắt của Bạch Hoành Vũ vẫn nhìn chằm chằm nơi xa.

Theo ánh mắt hắn.

Hắn đang nhìn Tô Yên sao?

Tần Huyên Nhu sững sờ.

Kéo kéo góc tay áo Bạch Hoành Vũ, bàn tay nắm chặt lại khiến đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)