Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 328

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 328
Ngoại truyện: Tần Huyên Nhu & An Cảnh Châu
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Nếu có người hỏi Tần Huyên Nhu, cô cảm thấy bản thân mình là dạng người gì?

Có lẽ Tần Huyên Nhu sẽ suy nghĩ thật lâu, cười ôn nhu trả lời, tâm cơ, trà xanh, bạch liên hoa?

Dù sao cũng không phải người tốt.

Sau khi nhận được phiếu điểm, cô đi ra cổng trường.

Nhìn chiếc Ferrari màu đỏ kiêu ngạo kia, bước chân dừng một chút.

Từ khi cô đi vào lấy phiếu điểm tới giờ đã qua một tiếng đồng hồ.

Hắn thế nhưng vẫn đợi cô.

Giống như lời cô đã nói với Tô Yên.

Cô muốn kết hôn.

Nghĩ nghĩ, Tần Huyên Nhu liền sờ lên chiếc nhẫn kim cương trêи tay.

Người cô kết hôn, tên An Cảnh Châu.

An Cảnh Châu vẻ mặt không kiên nhẫn hạ cửa sổ xe Ferrari.

Nhìn Tần Huyên Nhu đứng ngây người ở đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh

"Ngây người ở đó làm gì? Không lên xe, là muốn tôi mời cô đi lên sao?"

Tần Huyên Nhu đi qua, mở cửa xe, ngồi vào trong.

Người này không ôn nhu giống như Bạch Hoành Vũ.

Thiếu kiên nhẫn, kiêu ngạo, táo bạo.

Chiếc xe tăng tốc chạy như bay trêи đường.

Hai người đều không nói lời nào.

Yên tĩnh đến mức dọa người.

Cho đến khi điện thoại di động An Cảnh Châu vang lên.

Hắn bắt máy.

Đầu bên kia vang lên giọng nói

"Anh Cảnh, mấy tháng rồi anh không ra ngoài chơi với bọn em, mấy anh em đều nhớ anh muốn chết."

An Cảnh Châu không nói gì.

Di động không có bật loa ngoài, nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia cũng đủ lớn để Tần Huyên Nhu nghe rõ.

Bên kia điện thoại lại nói tiếp

"Anh Cảnh, vẫn ở chỗ cũ, bọn em đợi anh."

Sau đó cúp máy.

Trong xe lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Đến khi xe sắp về đến nhà, An Cảnh Châu mới lên tiếng

Nhưng lời nói ra tràn đầy châm chọc

"Làm vợ của tôi, cô phải thành thật một chút. Mấy thủ đoạn không quang minh chính đại đó của cô, tốt nhất nên thu liễm lại cho tôi."

Nói xong, xe dừng ở trước cửa nhà.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tần Huyên Nhu gật đầu

"Được."

An Cảnh Châu quay đầu, nhìn Tần Huyên Nhu.

Hai tay nắm chặt tay lái, dùng sức đến nổi gân xanh.

Đôi mắt giống như chim ưng gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Thật lâu sau mới dời đi, không kiên nhẫn nói một câu

"Xuống xe."

Tần Huyên Nhu bước xuống xe.

Mới vừa xuống xe, phía sau liền truyền đến tiếng đóng cửa.

Vèo một tiếng, xe quẹt qua váy cô nhanh chóng lao đi.

An Cảnh Châu vừa đi không lâu, Tần Huyên Nhu nhận được điện thoại của ông Tần.

Chờ sau khi cúp điện thoại.

Cô cúi đầu, đi vào ngôi biệt thự to lớn này.

Thay quần áo trêи người, tháo chiếc nhẫn ra.

Mặc một chiếc áo thun và quần jean bình thường.

Sau đó, lái xe chạy về nhà.

Vừa về tới nhà, liền nghe giọng bà Tần giận dữ

"Mày quỳ xuống cho tao!"

Nói xong liền đi tới, đánh một cái thật mạnh lên sống lưng cô.

Tần Huyên Nhu quỳ gối trêи mặt đất.

Cúi đầu, không nói một lời.

Ở trêи ghế, còn có một người đàn ông đầu tóc hoa râm ngồi đó.

Ông Tần vẻ mặt vô cùng tức giận.

Bên cạnh có ba người con trai đang ngồi.

Hai người là anh trai của Tần Huyên Nhu, còn một người là em trai cô.

Hai anh trai đều đã có gia đình, em trai còn đang học năm nhất.

Đối với cảnh tượng trước mắt, cả ba người đều không thấy bất ngờ.

Mẹ Tần lấy thước ra, chỉ vào bàn thờ Khổng Tử.

Bẹp, bẹp, bẹp, gõ vào lòng bàn tay Tần Huyên Nhu

"Mày, mày phụ công nuôi dưỡng của cha mẹ."

Tần Huyên Nhu cúi đầu

"Con xin lỗi."

Gõ vài cái, lòng bàn tay liền sưng đỏ lên.

Lúc này, anh cả nhịn không được lên tiếng, tựa hồ là có chút tò mò

"Huyên Nhu, em cùng tên phú nhị đại họ Bạch kia thật sự chia tay rồi sao?"

Tần Huyên Nhu gật đầu

"Đúng vậy."

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Anh hai thở dài

"Thật là đáng tiếc, nhà bọn họ nhiều tiền như vậy, nếu em gả qua đó, gia đình chúng ta đều sung túc. Anh và chị dâu em còn đang muốn mở siêu thị, còn trông cậy em tốt nghiệp xong liền gả vào nhà họ."

Bà Tần nghe xong, càng thêm tức giận, càng dùng sức gõ thước vào lòng bàn tay Tần Huyên Nhu.

Trong chốc lát, lòng bàn tay Tần Huyên Nhu đều sưng tấy lên.

Bà ta lại càng thêm tức giận

"Mày nói xem, sao mày lại ngu ngốc như vậy?? Muốn gả mày vào gia đình tử tế, nhưng một chút năng lực mày cũng không có. Mỗi ngày chỉ biết khóc khóc khóc."

Nói xong, em trai ở bên cạnh có chút kinh ngạc

"A? Lần này hình như chị không khóc a."

Nói xong, ngẩng đầu nhìn bà Tần

"Mẹ, có phải mẹ đánh nhẹ quá hay không?"

Lúc trước, mẹ chỉ mới đánh hai nhát Tần Huyên Nhu đã chảy nước mắt.

Bà Tần nghe xong, giọng điệu càng trở nên tồi tệ hơn

"Xem ra mày vẫn chưa nhận ra sai lầm!"

Đang muốn đánh tiếp, ông Tần vẫn luôn không nói chuyện rốt cuộc cũng lên tiếng

"Được rồi, đừng đánh nữa. Thật vất vả mới về một lần, cùng nhau ăn cơm."

Ông Tần đứng ra hoà giải, đều giống như mấy lần trước.

Tần Huyên Nhu cũng không biết vì cái gì, lần này cô chỉ là không muốn khóc.

Trước kia là bởi vì không muốn bị đánh, hoặc là ba mẹ nhiều lần làm tổn thương cô.

Khi khóc cũng phải nhìn sắc mặt, đắn đo gãi đúng chỗ ngứa, nếu không, sẽ bị đánh nặng hơn.

Khóc, cũng khó tìm người để tâm sự.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nhưng càng lớn, loại cảm xúc này sớm đã bị hao mòn.

Bà Tần vừa nghe liền ném thước, mệt mỏi đứng ở đó.

"Mày thật đúng là không khiến tao bớt lo."

Lúc này, em trai đứng lên, lập tức rót ly nước cho bà uống.

"Mẹ, mệt rồi đúng không? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."

Bà Tần được cậu con trai út dỗ dành một lát liền vui vẻ.

Anh cả, anh hai cũng vội vã rời đi.

Cũng giống như mỗi lần cô bị phạt trước đây.

Cô ở đằng kia quỳ lạy Khổng Tử, quỳ đến khi nhận ra lỗi lầm của mình.

Lần quỳ này, chính là một tiếng rưỡi.

Cho đến khi mọi người đã ăn được một nửa.

Tần Huyên Nhu liếc mắt một cái, cô gõ vào chân bàn bên cạnh một chút.

Lén dùng tay đẩy cái bàn một chút, cũng không động đến.

Nghe được tiếng động, mấy người kia có vẻ mới nhớ tới, còn có đứa con gái đang quỳ ở đằng kia.

Ông Tần mở miệng

"Huyên Nhu, đứng lên đi, lại đây ăn cơm."

Tần Huyên Nhu gật gật đầu.

Đỡ cái bàn, đứng dậy.

Lúc này anh hai đứng lên, đỡ cô đi đến bàn ăn.

Chờ khi cô ngồi xuống, gã không nhịn được hỏi

"Huyên Nhu, em thật sự chia tay với hắn sao? Hay là đang gạt chúng ta."

Tần Huyên Nhu trêи mặt mỉm cười

"Anh cảm thấy Huyên Nhu sẽ lừa anh sao?"

Cô nói xong, anh hai nghĩ, cũng đúng, em gái này của hắn luôn rất thành thật, hẳn là sẽ không.

Nói xong liền thở dài.

Xem ra siêu thị của hắn thật sự không có hy vọng mở cửa rồi.

Bà Tần vừa ăn cơm vừa nói

"Được rồi, học hết năm ba xong liền trở về đi, chờ anh hai con mở siêu thị thì đi phụ giúp anh."

Ý tứ này, chính là không muốn cho cô đi học đại học.

Tần Huyên Nhu dùng cái muỗng quấy canh, cười nói

"Mẹ, chẳng lẽ mẹ không biết? Con đi học Đại học Kinh tế Tài chính, bên trong chính là nơi tụ tập của các phú nhị đại."

Cô vừa nói xong, mọi người trong nhà đều nhìn về phía cô.

Sau đó, lại đồng thời đều nhìn về phía bà Tần.

Bà Tần cũng do dự, nhưng sau nghĩ lại

"Con không cần nhắc tới mấy tên phú nhị đại vô dụng đó với mẹ. Phú nhị đại tụ tập thì làm sao? Bạch Hoành Vũ con cũng không giữ được."

Nói xong, bà nhìn về phía Tần Huyên Nhu

"Có phải con muốn thừa dịp vào đại học, muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nhà này đúng không?"

*****

Edit: Tuệ Lâm

Beta: Thanh Hoa, Tinh Niệm

Tần Huyên Nhu mỉm cười, nhẹ nhàng nói

" Làm sao có thể? Mọi người là người nhà của con, là người nuôi dưỡng con. Con mà rời khỏi thì không phải là quá máu lạnh vô tình hay sao?"

Bà Tân nghe cũng thấy có đạo lý.

Nhưng là, nghĩ đến lúc cô vào đại học sẽ phải đóng học phí rất cao ······.

Bà nói

" Mày đi đi, muốn học thì tự mình nghĩ cách nộp học phí. Dù sao nhà này cũng không có tiền. Vợ của anh cả mày muốn mua một bộ trang sức, còn chị dâu kia của mày lại đòi mở siêu thị, đều cần đến tiền. Mày nói mày không giúp được gì, thế mà còn ở trong nhà này lải nhải."

Càng nghĩ, mẹ Tần càng tức giận.

Lạch cạch một tiếng, đập mạnh đũa xuống mặt bàn.

Cậu em út nhìn chị mình vẫn không nói chuyện, nhịn không được lên tiếng

" Chị, bạn trai cũ của chị giàu có như vậy mà không tặng chị món đồ quý giá nào sao? Em còn nhìn trúng một đôi giày phiên bản giới hạn, còn tưởng rằng sẽ được mua."

Tần Huyên Nhu chỉ là cười trừ không nói lời nào.

Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc.

Tần Huyên Nhu bước ra cửa rời đi.

Vừa mới đi xuống dưới lầu, đã không đứng vững, trực tiếp quỳ gối trêи mặt đất.

Cô cười nhạt một tiếng.

Đỡ tường đứng dậy, rời đi.

Về đến nhà, cô không thèm thay đồ, trực tiếp nằm lên giường mà ngủ.

Đến tận 5 giờ chiều, nhận được điện thoại của An Cảnh Châu, cô mới tỉnh dậy, uể oải bắt máy.

"Tới quán bar Đế Thành."

Tần Huyên Nhu mở to mắt khi nghe địa điểm này.

" Quán bar Đế Thành?"

Cô lặp lại lần nữa.

Ở đầu bên kia, An Cảnh Châu cười lạnh

" Cô không phải định nói với tôi là trước nay cô chưa từng đến đó chứ??!."

Tần Huyên Nhu

" Thì sao?"

Tiếng nói vừa dứt, lạch cạch một tiếng, bên kia đã lập tức ngắt máy.

Tần Huyên Nhu ngồi ở mép giường nhìn đầu gối xanh tím.

Chọn một cái váy dài, che đi hai chân.

Chỉ là lúc chạm tay vào đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nhìn thoáng qua lại thấy cánh tay phải đã sưng

Cô chỉnh trang tốt quần áo rồi đi ra cửa.

Ở bên kia, An Cảnh Châu nắm chặt di động, ngồi ở vị trí chủ toạ, nhìn sân nhảy láo loạn dưới kia

Bọn họ ở lầu hai khu VIP, ngăn cách với sân nhảy ở lầu một, yên tĩnh không ít, đến một tiếng động nhỏ cũng có thể nghe rõ.

Xung quanh ghế ngồi đều là anh em cùng lớn lên của An Cảnh Châu, quan hệ rất thân thiết.

Nhìn thấy An Cảnh Châu ở đằng kia gọi điện thoại, mọi người không khỏi tò mò.

Tên đàn em Triều An làm mặt quỷ trêu chọc

"Anh Cảnh, anh gọi điện thoại cho ai tới vậy. Em nghe như là giọng nói của một cô bé. Chúng ta lâu lâu mới có dịp tụ hội, không nên chơi quá lớn a?"

Xem bộ dạng An Cảnh Châu chính là bị chọc cho hận đến nghiến răng.

Chẳng lẽ anh Cảnh thật sự muốn xuống tay với con bé kia?

Nhưng từ trước tới giờ trong mắt hắn đều là khinh thường.

An Cảnh Châu nghe Triều An nói lời này, phục hồi tinh thần.

Mí mắt hắn khẽ nhấc, quăng lại một câu

" Cậu phải gọi một tiếng chị dâu."

Giọng nói lạnh nhạt, An Cảnh Châu dùng một chân đạp Triều An

Trong đầu tên này đang nghĩ đi đâu vậy hả?

Những người còn lại sửng sốt

" Chị, chị dâu?"

Nửa giờ sau, Tần Huyên Nhu xuất hiện ở cửa quán bar.

Mới vừa vào, liền có một người phục vụ đi tới.

" Chào cô, xin hỏi cô là Tần Huyên Nhu tiểu thư?"

Tần Huyên Nhu gật đầu

"Ân"

Người phục vụ lộ ra nụ cười chuyên nghiệp,

"Xin mời tiểu thư đi bên này."

Phục vụ dẫn Tần Huyên Nhu đi đến chỗ An Cảnh Châu

Người phục vụ dẫn Tần Huyên Nhu đến nơi liền rời đi.

*****

Edit: Tuệ Lâm

Beta: Thanh Hoa

Tần Huyên Nhu ngồi đối diện bốn nữ sinh.

Họ mặc váy da màu đen, tất chân vô cùng quyến rũ.

Ngồi ở chính giữa là một nữ nhân vô cùng cao ngạo.

Cô ta mặc trang phục màu đỏ tươi đầy nổi bật, đôi mắt được trang điểm sắc sảo đánh giá Tần Huyên Nhu từ trêи xuống dưới

" Cô là người mà anh Cảnh thích?"

Tần Huyên Nhu nhìn xung quanh.

Tay nắm chặt, lòng đầy khẩn trương cùng lúng túng

Cô chưa từng tới nơi này, trước nay cũng không biết nơi này xa hoa phức tạp như vậy.

Người đối diện thấy cô yên lặng, đột nhiên bước tới.

Tần Huyên Nhu cười ôn nhu, vén tóc ra sau.

Người kia cười lạnh nói.

"Lần đầu tiên đến đây? Không được tự nhiên??!."

Tần Huyên Nhu liền nhìn nàng

" Cô tìm tôi có chuyện gì ư?"

Người này có vẻ là một nữ sinh, cô ta vênh mặt đầy kênh kiệu

" Tôi cảm thấy cô không xứng với anh Cảnh, người như cô giả vờ giả vịt khiến người khác thương xót, tôi đã thấy rất nhiều. Hôm nay tâm tình tôi rất tốt, nên cô tranh thủ cút mau cho tôi!"

Tần Huyên Nhu cúi đầu, nhìn xuống ngón tay mình, lại nhìn xung quanh đầy xa hoa tráng lệ.

Cô quyết định tháo chiếc nhẫn kim cương xa xỉ xuống, đặt lên bàn, thanh âm nhu hòa

"Đây là anh ta tặng tôi, nói muốn tôi gả cho anh ta. Nghe cô nói như vậy, tôi cảm thấy cô rất có đạo lý. Chiếc nhẫn này, nếu cô muốn thì cầm lấy đi."

Những người bên cạnh thấy vậy đều sững sốt, náo nhiệt càng lúc càng lớn.

Phản ứng đầu tiên của cô nàng kia là

"Chuyện này không có khả năng! Anh Cảnh sao có thể muốn cưới cô?!"

Tần Huyên Nhu chỉ chiếc nhẫn.

" Cô có thể cầm chiếc nhẫn này đi hỏi."

" Cô!!"

Nữ sinh váy hồng nhất thời câm nín, ấy vậy mà không có cầm lấy chiếc nhẫn kia, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Tần Huyên Nhu.

Tần Huyên Nhu đảo qua nhìn mọi người xung quanh sửng sốt

"Không có ai muốn lấy sao?"

Cô cười ôn nhu, lại cầm chiếc nhẫn từ trêи bàn lên.

Cúi đầu, vốn là muốn đeo vào tay phải.

Nhưng mới vừa nâng lên, lại đổi tay, đeo lên ngón áp út tay trái.

Tay phải, bị đánh vẫn còn sưng nên không đeo vừa nữa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cô cúi đầu, vừa đeo vừa mở miệng

"Nếu không ai muốn, tôi vẫn phải bảo quản vậy, chờ khi các người muốn lấy, có thể tới tìm tôi"

Nói xong, xoay người định rời đi thì bị hai tên phía sau ngăn cản.

Cô xoay người, nhìn nữ sinh kia, khó hiểu hỏi

"Còn có việc sao?"

Thế nhưng, cô ta chưa kịp mở miệng, đã có một giọng nói nôn nóng vang lên.

"Huyên Nhu!"

Thân thể Tần Huyên Nhu chớp mắt liền cứng đờ.

Bạch Hoành Vũ từ giữa đám người chạy tới, một quyền đánh vào nam nhân đứng bên cạnh Tần Huyên Nhu.

Sau đó, Bạch Hoành Vũ bảo hộ cô ở sau lưng

"Huyên Nhu, em không sao chứ?"

Nói xong, hắn nhíu mày lại, quát

" Mấy người sao lại ở đây ăn hϊế͙p͙ một cô gái chứ??!"

Tần Huyên Nhu thờ ơ nhìn hắn.

Cô thích hắn là thật a.

Cô lớn từng này, vẫn là lần đầu tiên có một người xoa đầu cô một cách ôn nhu như vậy, sợ cô cảm lạnh mà lấy áo khoác của mình choàng cho cô như vậy.

Lúc ấy, cô đã thề, chỉ cần có thể làm người này vĩnh viễn ở bên cạnh, cô không tiếc cái gì trêи đời này.

Cô tốn biết bao tâm tư mới được ở bên hắn, nhưng hắn lại không thật sự yêu cô, mà cô lại không cam tâm làm một bia đỡ đạn.

Tầm mắt hắn vĩnh viễn đặt trêи người một cô gái khác.

Ngày đó, hắn đi ăn cơm cùng Tô Yên, hắn né tránh không nói, lại còn lừa dối cô rằng cần định phải đi.

Hắn nói, hắn thật sự thích cô, chỉ là cha mẹ đã lập hôn ước, muốn cô nhẫn nhịn một chút.

*****

Edit: Tuệ Lâm

Beta: Thanh Hoa

Hắn đứng ở trước cửa phòng học nhưng tầm mắt vẫn chưa từng nhìn về phía cô, mà luôn ở trêи người Tô Yên, một giây cũng không rời.

Giây phút đó không biết vì cái gì, tâm cô liền lạnh ngắt, trống rỗng, cuối cùng lại vì một câu của hắn liền coi như không có gì.

Cô kỳ thật đã biết.

Tô Yên muốn từ hôn.

Bữa cơm kia, vì từ hôn mà chịu ăn cùng hắn.

Nhưng hắn rõ ràng là không nghĩ đến chuyện từ hôn với Tô Yên.

Cô trăm phương nghìn kế phải ở bên hắn, cũng vì hắn cũng thích cô.

Cô hoảng hốt không nghĩ ra cách nào, liền thử đưa ra lời chia tay.

Bạch Hoành Vũ phẫn nộ nói với cô tuyệt đối không có khả năng.

Điện thoại vừa ngắt, cô lại nằm ở trêи giường cười vui vẻ.

Nội tâm lạnh buốt giống như được ngọn lửa sưởi ấm.

Chỉ là họ đã rất lâu rồi không gặp nhau.

Đã bao lâu không gặp? Cô cũng đã quên rồi.

Sáu tháng cuối năm là đoạn thời gian rất dài, cô cũng không đi học.

Ân, bởi vì không có tiền ăn cơm.

Học tập là con đường duy nhất, nhưng phải ăn cơm mới có thể đi học được.

Cô liều mạng kiếm tiền, một ngày 3 việc.

Khó khăn vất vả đến mấy cũng không dám bỏ.

Ngày này qua ngày khác.

Lúc mẹ cô biết cô và Bạch Hoành Vũ ở bên nhau, khi nào cũng thúc giục đòi quà từ Bạch Hoành Vũ, em trai vừa ý đôi giày chơi bóng, mẹ muốn vòng tay vàng.

Cô đều cười ôn nhu nhẹ nhàng từ chối.

Mẹ cô đương nhiên cảm thấy từ nay về sau việc chi tiêu của cô đều do Bạch Hoành Vũ giải quyết.

Có lẽ là vì cô quá thích hắn, thế nên sinh ra một chút lòng tự trọng đáng thương.

Cô nỗ lực duy trì, mỗi ngày một túi mì ăn liền, đói bụng thì uống nước, uống đến khi căng bụng liền sẽ không thấy đói nữa.

Cô từ nhỏ đã phải chịu đựng qua rất nhiều đau khổ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nhưng lần này cô lại thật sự cam tâm tình nguyện chịu ải khổ này.

Dùng số tiền này, liều mạng làm theo những điều mẹ cô yêu cầu.

Không biết rốt cuộc là mấy tháng.

Cô kiệt sức ngất trêи đường trở về nhà.

Khi tỉnh lại dựa vào ven tường, lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Bạch Hoành Vũ.

Lúc này mới bỗng nhiên phát hiện ra, từ lúc nói chia tay đến giờ đã một tuần, hắn ta cũng không liên hệ cho cô.

Cô ngây ngốc ngồi tại đó, trì hoãn một hồi lâu.

Ahhh, sự thật bọn họ đã chia tay.

Cho nên, mấy tháng nay cô nỗ lực làm việc thật đáng thương.

So mấy ngày này với thời gian sống mười chín năm của cô còn buồn cười hơn.

Cô cười, cười bản thân khổ sở như thế này còn muốn được yêu.

Dù là chỉ nhận tình cảm không nhận tiền.

Từ hồi ức, cô bị âm thanh ồn ào náo động hấp dẫn trở về thực tại.

Trêи mặt cô vẫn là nụ cười ôn nhu ấy, bình tĩnh hất tay

Bạch Hoành Vũ.

"Hoành vũ, đừng như vậy, sẽ làm người khác hiểu lầm."

Vừa dứt lời, cô đã bị người ở phía sau kéo qua.

Sức lực vô cùng lớn, khiến tay cô phát đau.

Vừa quay đầu lại, liền đâm vào trong lòng An Cảnh Châu,

Mặt An Cảnh Châu đầy âm trầm, đầu tiên là liếc mắt nhìn Bạch Hoành Vũ, sau đó lại cúi đầu nhìn Tần Huyên Nhu.

"Không nghĩ tới chỉ đến quán bar này đã có thể gặp được người quen, em có phải rất vui không?"

Hắn nói lời này, tay càng nắm chặt cánh tay cô, như phải bóp nát mới thoả mãn.

Bạch Hoành Vũ vừa thấy hắn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi

"An Cảnh Châu, buông ra tay cô ấy ra."

An Cảnh Châu cười lạnh.

"Bạch Hoành Vũ, cậu thật sự coi mình là lớn nhất a."

Anh em chí cốt bên cạnh An Cảnh Châu đều sửng sốt.

Hôm nay anh Cảnh làm sao thế?

Khẩu khí sao lại như vậy?

Hai nhà Bạch An chính là thế giao.

Trước kia, anh Cảnh đã tự mình nói thế, vậy mà giờ lại chọc Bạch Hoành Vũ, còn không sợ lão gia tử tìm hắn gây phiền toái.

Hiện giờ còn tự mình phá vỡ mối quan hệ giữa hai nhà??

Sắc mặt Bạch Hoành Vũ ngày càng khó coi.

Không khí giằng co hai bên vô cùng nghiêm trọng.

Nữ nhân váy đỏ nổi bật bỗng chạy đến đứng ở trước mặt An Cảnh Châu, ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt tràn đầy ngưỡng mộ.

*****

Edit Tuệ Lâm

Beta Thanh Hoa

"Anh Cảnh Châu, anh tới rồi."

Giọng điệu thân mật.

Lúc gọi, đôi mắt sắc sảo nhìn về phía Tần Huyên Nhu, trong mắt tràn đầy khiêu khích.

Tần Huyên Nhu thấy vậy cũng chẳng buồn để ý.

Cô hiện tại chỉ nghĩ tìm chỗ nào đó ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đầu gối đã rất đau rồi.

Vừa động liền đau đớn vô cùng.

Có thể là trong nhà quá lạnh, lạnh đến thấu xương.

Chỉ là An Cảnh Châu có vẻ không có ý định cho cô ngồi xuống.

Luôn nắm chặt cánh tay cô, gắt gao giữ lấy.

An Cảnh Châu nhìn thoáng qua cô gái vừa đến bên cạnh mình, sau đó lại nhìn Tần Huyên Nhu.

" Cô không có gì muốn nói?"

Hắn mở miệng.

Tần Huyên Nhu cười ôn nhu, vén tóc ra sau tai, liền đáp

"Đều nghe anh."

Chỉ là tiếng nói vừa dứt, tia châm chọc trêи mặt An Cảnh Châu càng thêm rõ ràng.

"Đều nghe tôi? Vậy mà vừa rồi, lại giống như tôi xen vào chuyện của cô và tình cũ a."

Nụ cười Tần Huyên Nhu cứng lại một chút.

Cô nhìn những người xung quanh, cái gì cũng không nói.

An Cảnh Châu nhìn cô an tĩnh thuận theo thì càng phát hoả.

Hắn cau chặt mày, dường như sắp bị chọc đến phát nổ.

Hắn cúi đầu, ghé vào bên tai Tần Huyên Nhu

"Lúc trước có năng lực như vậy, nhảy lầu, giả bộ bất tỉnh, dùng mỹ nhân kế, khổ nhục kế với Bạch Hoành Vũ. Lúc này lại không chú ý đến hắn? Không có khả năng đi?"

Thân thể Tần Huyên Nhu một lần nữa cứng đờ.

Cô cúi đầu, nhìn nhẫn trêи tay trái của mình, nâng lên.

"Lúc trước nhẫn này là anh chủ động đeo cho tôi. Nếu giờ cảm thấy phẩm chất của tôi không tốt, thì tháo xuống vẫn kịp."

Cô nói những lời này đều là bộ dạng ôn nhu.

Giống như nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đôi mắt An Cảnh Châu nheo lại.

Hắn ôm người vào trong ngực, cắn chặt răng gằn giọng nói

"Tần Huyên Nhu, không cần ỷ vào tôi thích em, liền cảm thấy có thể muốn làm gì thì làm."

Hắn đỏ mắt tức giận, hận đến nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Cô gái này dựa vào cái gì mà đối xử như vậy với hắn??

Lúc trước hắn cứu cô từ trêи đường về.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Là cô ôm hắn không buông tay, khóc lóc liên tục, hắn vừa buông ra liền khóc.

Cuối cùng trực tiếp khóc đến hôn mê.

Hắn hỏi cô, có bạn trai hay không?.

Là chính cô nói không có.

Lúc trước hắn cho cô mang nhẫn cũng là đã hỏi qua ý kiến của cô, có muốn cùng hắn kết hôn hay không??

Cô cũng đã gật đầu đáp ứng.

Lúc này mới qua bao lâu?

Giờ cô đổi ý? Một chút quan hệ cũng không có!

Tần Huyên Nhu nghe hắn nói thích cô liền sửng sốt.

Thích cô?

An Cảnh Châu thích cô??

Hắn làm tất cả những chuyện này đều là bởi vì thích cô?

Cẩn thận nghĩ lại, người con trai này, thật sự chưa từng làm gì thương tổn cô.

Chỉ là không thể hiểu được, hắn luôn châm chọc mỉa mai, quấy nhiễu, gây sự đem cô xoay vòng vòng.

Nói cô đoạt vị hôn phu của bạn tốt.

Nói cô tâm cơ thâm trầm.

Cô trầm mặc, lại một lần làm An Cảnh Châu phát hỏa.

Hắn lạnh giọng nói

"Tần Huyên Nhu, em cũng thật lợi hại, tôi còn chưa gặp qua em như vậy...."

Lời châm chọc này làm cô không thể chịu được.

Tần Huyên Nhu liền rơi lệ.

An Cảnh Châu đang trào phúng bỗng khựng lại.

Hắn vốn còn muốn lớn tiếng mắng cô.

"Em khóc cái gì? Dám làm mà không dám để người ta nói?"

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng An Cảnh Châu đến cuối cùng lại không nỡ nói ra, chỉ liên tục lau nước mắt cho cô.

Tần Huyên Nhu thấy hắn chân tay luống cuống, trong lòng bộc phát ý muốn giãi bày. Cô ủy khuất kể

"Hôm nay tôi bị đánh, còn bị phạt quỳ hơn một giờ."

An Cảnh Châu nhíu mày.

Trêи dưới đánh giá cô.

Tần Huyên Nhu nâng tay phải lên cho hắn xem.

Tay phải sưng to đỏ một mảng lớn, chỉ cần chạm nhẹ vào đã cảm thấy vô cùng đau đớn.

*****

Edit: Tuệ Lâm

Beta: Thanh Hoa

An Cảnh Châu không dám chạm vào tay cô.

Chỉ ôm cô, nhẹ giọng hỏi

" Là ai làm?"

Thanh âm trầm thấp, như ăn phải cả thùng thuốc nổ.

Tần Huyên Nhu nghe những lời này khóc càng lợi hại hơn.

Nước mắt rơi xuống.

Hai mắt đỏ bừng nhìn An Cảnh Châu.

Cô khóc thật lâu.

An Cảnh Châu mặc kệ cô khóc ướt áo mình.

Không biết phải làm sao dỗ cô, bất giác đưa tay xoa nhẹ đầu cô vỗ về. Khiến cho tất cả mọi người trố mắt nhìn.

Hắn ngẩng đầu lên, nhíu mày, sau đó ôm Tần Huyên Nhu đi ra ngoài.

Bạch Hoành Vũ muốn đuổi theo, lại bị những người ở đây ngăn cản.

Chờ đến khi hắn vất vả thoát khỏi đám người này, mới phát hiện không còn thấy bóng dáng của bọn họ nữa.

Ở ngõ sau của quán bar.

An Cảnh Châu một tay ôm Tần Huyên Nhu, một tay lau nước mắt cho cô.

Bóng đêm đen nhánh, ánh trăng sáng ngời, xung quanh yên tĩnh.

Chỉ có tiếng khóc của Tần Huyên Nhu.

Giống như trở lại lần đầu tiên thấy cô gái nhỏ cả người chật vật ngã ở ven tường khóc đến hôn mê.

An Cảnh Châu lái xe tới chỗ đó nhìn rất lâu, chỉ cảm thấy cô gái này thật đúng là biết khóc a.

Lại nghĩ, con gái khóc đều xinh đẹp như vậy sao?

Hiện giờ lại nghe cô khóc, nhưng hắn không còn cảm giác kia nữa, chỉ thấy có điểm hối hận.

Sớm biết rằng nói những lời này sẽ khiến cô thương tâm như vậy, hắn đã không nói rồi.

Không, không đúng.

Hắn nói những lời đó, chính là muốn cô nhanh chóng bày tỏ thái độ với tình cảm của hắn.

Tuy rằng cô lúc nào cũng ôn nhu như chim nhỏ nép vào người.

Nhưng biết cô đối Bạch Hoành Vũ làm ra những việc nhảy lầu, giả vờ té xỉu, không màng đến lúc chuyện này bị thiên hạ bàn tán.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

An Cảnh Châu liền cảm thấy không vui, Tần Huyên Nhu nói chuyện với Bạch Hoành Vũ dịu dàng như thế, mà nói chuyện với mình lại lạnh nhạt như vậy.

Sao cô không dùng mỹ nhân kế, khổ nhục kế lên người hắn?

Cô không phải thích tiền sao?

Hắn mua kim cương cho cô, cô lại chỉ là cười nhẹ một chút rồi cho qua, mỗi lần hôn môi đều là hắn chủ động.

Khiến người khác nhìn vào giống như hắn đang cưỡng bách cô vậy.

Nhẫn kim cương lớn như vậy, cũng chưa đổi lấy một cái hôn chủ động từ cô, dẫn tới An Cảnh Châu càng nhìn cô, càng cảm thấy cô gái này chỉ làm cho có lệ.

Nhưng, hắn lại không nghĩ tới người khác, hắn chính là muốn cô. Giữ lấy thì bất mãn, bỏ đi lại càng không nỡ.

Hai người rơi vào tình huống càng ngày càng căng thẳng.

Mãi đến hôm nay đi lãnh phiếu điểm.

Lại lần nữa gặp Bạch Hoành Vũ.

Nhìn bọn họ ở đằng kia lôi lôi kéo kéo.

Rốt cuộc, mâu thuẫn này hoàn toàn bộc phát.

Chờ Tần Huyên Nhu khóc xong rồi.

Cô lau nước mắt, nhìn hắn.

" Tôi cũng không biết mình đối với anh là cảm giác gì."

Nghe vậy, sắc mặt An Cảnh Châu liền lạnh lẽo.

Không biết đây là cái loại cảm giác gì? Là có ý tứ gì?

Là thẳng thắn ư?

Muốn quay lại với bạn trai cũ??

An Cảnh Châu nghĩ như vậy liền không muốn nghe cô nói tiếp.

Nhưng thấy cô khóc thương tâm như vậy, cũng liền yên lặng, tùy ý để cô nói.

Cô lau nước mắt

"Tôi nghĩ, tôi có thể nghiêm túc cùng anh kết giao một chút."

An Cảnh Châu đứng hình một chút mới hồi thần.

Sau đó không thể nhịn được hạnh phúc mà nở nụ cười.

Lập tức ôm lấy người con gái phía trước, không cho cô nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của mình.

"Cái gì mà nghiêm túc kết giao, chúng ta vốn dĩ phải kết hôn."

Cô gái này, thế nhưng rốt cuộc đối với mình cũng có quan tâm a.

Cô duỗi tay ôm hắn.

Lúc ở quán bar, nghe hắn nói câu kia làm cho cô cảm thấy tim lỡ một nhịp.

Thật giống như, sự bất an kia đã vơi dần, cô đã tìm được nơi yên ổn cho trái tim đã từng tổn thương của mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)