Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 318

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 318
Xin chào, học bá! (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Quân Vực tận mắt nhìn thấy hai đứa nhóc kia theo Tô Yên đi, ánh mắt càng thêm u ám.

Bắt lấy cánh tay Tô Yên, nắm thật chặt.

Tô Yên

"Sao vậy?"

Quân Vực gác đầu ở trêи vai Tô Yên, thanh âm chậm rãi

"Tiểu Quai ~"

"Làm sao vậy?"

"Em có phải nên đối xử với anh tốt hơn một chút không?"

Tô Yên

"Anh còn muốn em đối với anh tốt như thế nào?"

Quân Vực

"Đó là chuyện của Tiểu Quai."

Hắn một câu liền phủi sạch sẽ.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, còn một phút."

Tô Yên lên tiếng

"Được rồi."

Quân Vực lại nói tiếp một câu

"Hai cái sủng vật kia thời thời khắc khắc đều có thể đi theo Tiểu Quai, anh lại không thể."

Tự so sánh, Quân Vực lại lần nữa lâm vào cảm xúc ghen ghét mãnh liệt không thể tự kiềm chế.

Tô Yên lại thực bình tĩnh.

Tuổi thọ bọn họ đều quá dài, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau.

Thời gian dài như vậy, thế này chỉ là một chốc một lát.

Trước khi đi, Tô Yên ôm lấy hắn, thực nghiêm túc nói

"Được rồi, lần sau gặp lại em sẽ tốt với anh hơn nữa."

Kỳ thật đối với Tô Yên mà nói, cô đã không còn giới hạn với Quân Vực nữa rồi.

Còn muốn đối xử với hắn tốt hơn, nên đối xử với hắn như thế nào??

Cái này Tô Yên vẫn chưa có nghĩ ra.

Nhưng thấy hắn giống như đố phu, kéo tay cô không chịu buông, vẫn nói vài lời an ủi.

Rốt cuộc, đồng chí Quân Vực cũng vừa lòng.

Trước khi Tô Yên ngất đi, còn nghe thấy hắn nói một câu cuối cùng

"Đây là em nói, anh sẽ nhớ rõ."

···········

__THẾ GIỚI 30 - KẾT THÚC__

"Leng keng, chúc mừng ký chủ thoát khỏi thời không tùy cơ."

Tiểu Hoa tận chức tận trách thông báo.

Sau đó, lại tiếp tục nói

"Ký chủ, trước mặt chị là bảng số liệu

【 dung lượng não 】 87

【 giá trị thể lực】 90"

Nói xong, Tiểu Hoa hưng phấn.

"Ký chủ, căn cứ vào tư liệu, ký chủ chỉ còn lại hai mảnh nhỏ Chủ Thần nữa."

Đang nói, một viên Lam Châu bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt Tô Yên, quay quanh cô một vòng lại một vòng.

Nó giống như có thể nghe hiểu được Tiểu Hoa đang nói cái gì, lại giống như nghe không hiểu.

Liên tiếp xoay vòng vòng quanh Tô Yên.

Nếu là nói ở không gian tùy cơ kia thu hoạch được gì, đó là viên Lam Châu này.

Tuy rằng căn cứ theo tư liệu, thứ này chỉ ở cấp phế phẩm, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.

Nhưng mà, Tô Yên rất hợp với nó.

Cô thích viên châu này.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chị có muốn tiếp tục bắt đầu nhiệm vụ không?"

"Ừm."

"Ký chủ, Tiểu Hoa đã xác định được hai mảnh nhỏ Chủ Thần cuối cùng. Hai vị diện này chị có thể tự mình lựa chọn đi cái nào trước."

Khó có khi, Tô Yên có quyền tự do lựa chọn.

"Cái thứ nhất là Thế giới hiện đại, nguyên thân của chị là một học sinh cao trung. Cái thứ hai là mạt thế, nguyên thân là một... ách... tang thi. Ký chủ, chị chọn cái nào?"

"Cái thứ nhất."

"Được ạ!"

Sau đó, hệ thống liền truyền tống.

··········

Tô Yên là bị đông lạnh mà tỉnh.

Lúc này cô mặc đồng phục, trêи là áo tây trang, dưới là váy dài.

Cô đánh giá một vòng.

Nơi này có vẻ là ở trường học.

Nhưng sắc trời bên ngoài đã đen nhánh.

Nguyên thân ngủ ở chỗ này đến tận bây giờ??

Nghĩ như vậy, cô đứng dậy.

Vừa động liền cảm thấy cánh tay truyền đến đau đớn.

Cúi đầu nhìn xuống, trêи cổ tay có một vết thương khá sâu, máu chảy đầy đất.

Vết thương kia có vẻ mới bị không lâu, vẫn còn chảy máu.

Tô Yên che miệng vết thương lại.

Tìm nửa ngày mới móc ra từ trong hộc bàn một cái khăn tay, sau đó ấn lên vị trí miệng vết thương.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chị muốn tiếp thu ký ức không?"

Tô Yên nhắm hai mắt lại.

"Được "

Nguyên thân Tô Yên, da trắng mặt xinh chân dài, con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn A, có thể nói là thiên chi kiêu nữ.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Nguyên thân thích một vị nam thần vườn trường.

Lễ vật cùng dây chuyền, không ngày nào không tặng, giống như thiếu nữ rơi vào tình yêu không lối thoát.

Vì vị nam thần này mà học nấu ăn, làm điểm tâm... không thiếu một điều.

Nhưng, nam thần trước sau đều không thích nguyên thân.

Liên tiếp nhận đả kϊƈɦ, ở thời điểm nguyên thân sắp từ bỏ, bọn họ lại có hôn ước.

Ừm, hai tập đoàn lớn, liên hôn vì kinh tế.

Cũng chính là hôm nay.

Nguyên thân rất vui vẻ, cũng là lần đầu tiên nam thần Bạch Hoành Vũ hẹn cô.

Hắn nói tan học có chuyện muốn nói.

Vốn là vui vẻ chờ đợi, chỉ là khi gặp Bạch Hoành Vũ, lại nghe được vài câu lạnh băng.

"Tôi sẽ không kết hôn với cậu, ngoan ngoãn thu hồi tâm tư của cậu đi. Chờ tập đoàn hợp tác xong, đến lúc đó chính là thời điểm giải trừ hôn ước."

Đây không phải là điều duy nhất, đau khổ nhất chính là, thời điểm Bạch Hoành Vũ tìm cô nói mấy lời này, còn lôi kéo theo một nữ sinh khác.

Nữ sinh kia là bạn học cùng lớp với nguyên thân.

Trước mặt nguyên thân, Bạch Hoành Vũ hôn nữ sinh kia.

Nữ sinh kia nhìn nguyên thân, ánh mắt áy náy xin lỗi, sau đó, Bạch Hoành Vũ lôi kéo nữ sinh kia rời đi.

Nguyên thân lần đầu tiên bị vũ nhục như vậy, suy nghĩ không thông, cắt cổ tay tự sát.

Sau đó, Tô Yên liền bám vào người này.

Sau khi đã hiểu những chuyện nguyên thân trải qua, Tiểu Hoa mở miệng

"Leng keng, nguyện vọng của nguyên thân là hy vọng có thể làm Bạch Hoành Vũ nếm trải tư vị bị vũ nhục."

"Ký chủ, chị có gì muốn nói sao?"

"Không có."

Cô nói xong, từ trong ngăn kéo rút ra balo màu trắng, che lại miệng vết thương đi ra ngoài.

Việc trước tiên cần làm là phải băng bó vết thương này đã.

Tiểu Hoa lập tức nói

"Ký chủ, ra khỏi cổng trường học, 300m về hướng đông có một phòng khám, hiện tại vẫn còn mở cửa."

"Được!"

Cô lên tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.

Đi ra khỏi phòng học, bị gió lạnh thổi qua, cảm giác đau đớn tựa hồ giảm bớt.

Tiểu Hoa

"Ký chủ cảm thấy nguyên thân có trái tim thủy tinh không?"

"Trái tim thủy tinh là sao?"

"Chính là quá yếu ớt, vấp ngã một chút liền đau khổ như vậy."

"Không đâu."

Tô Yên lắc đầu.

"Cô ấy chưa từng chịu khổ, lần đầu tiên yêu đương đã phải chịu đựng sự vũ nhục như vậy.."

Thiên kim tiểu thư, được mọi người sủng ái, muốn cái gì có cái đó.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Cô ấy làm tất cả để theo đuổi nam thần của mình, nam sinh đó thích gì, cô liền tận lực làm cái đó.

Sau đó, lại bị hắn dành cho ánh mắt khinh thường, nói những lời chói tai, còn hôn nữ sinh khác trước mặt cô.

Nhất thời chịu kϊƈɦ thích nên mới làm ra hành động dại dột.

Việc này có thể lý giải được.

Nghĩ như vậy, Tô Yên liền đi ra khỏi trường học.

Mới vừa rẽ qua, dưới chân đã đá phải thứ gì đó.

Mềm mềm trắng trắng, lông xù xù, phát ra âm thanh nức nở.

Tô Yên dừng chân, cúi đầu nhìn.

Một con chó, rất nhỏ, hình như nó bị thương, ở bụng còn có vết máu.

Tô Yên nhìn trong chốc lát, sau đó móc từ trong túi ra một hộp quà đóng gói tinh xảo.

Món quà này vốn là muốn tặng cho Bạch Hoành Vũ.

Bên trong là một cái khăn quàng cổ màu đen.

Cô lấy ra, đắp lên trêи người chú chó.

Cún con ngước mắt nhìn cô, là một đôi mắt màu xanh lam vô cùng xinh đẹp.

Sau đó lại héo héo nhắm hai mắt lại.

Tô Yên đi về phía trước, tới phòng khám.

Kỳ thật miệng vết thương cũng không quá sâu, nguyên thân tử vong là bởi vì mất máu quá nhiều, lại đột ngột phát bệnh tim, không kịp thời chữa trị dẫn tới mất mạng.

Chờ đến thời điểm Tô Yên từ bệnh viện đi ra, đi về phía cổng trường, vẫn thấy con chó nhỏ nằm cạnh cổng.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Chó nhỏ giống như yếu hơn so với nửa giờ trước cô nhìn thấy.

Tô Yên do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn khom lưng ôm chú chó con quấn khăn quàng lên.

Cô lấy điện thoại ra, gọi một dãy số.

"Chú Trương, cháu ở cổng trường, chú đến đón cháu đi."

Cô dừng một chút, lại nói tiếp

"Chú liên hệ một vị bác sĩ thú ý giúp cháu nhé, cháu nhặt được một con chó nhỏ bị thương."

Nói xong, cô liền cúp máy rồi ôm chó con vào trong ngực.

Cún con rầm rì rêи ư ử vài tiếng.

Có lẽ là cảm thấy mùi vị trêи người Tô Yên dễ ngửi, cũng có lẽ là hôm nay quá lạnh, liên tiếp rúc vào trong lòng cô.

Tô Yên nhìn bốn phía xung quanh, thấy camera ở cổng trường.

Cô xoay người đi tới ngõ nhỏ bên cạnh.

Chờ khi ra khỏi ngõ nhỏ, bên người đã có thêm hai người một lớn một nhỏ.

Tiểu Hồng chạy quanh Tô Yên, thanh âm non nớt hỏi

"Yên Yên, là chó con ạ. Nó có thể nói sao?"

"Không đâu."

"Nó sẽ biến thành người sao?"

"Sẽ không"

"Yên Yên thích không?"

"Cũng tạm."

Tiểu Hồng liên tiếp hỏi ba vấn đề.

Càng hỏi càng hưng phấn

"Yên Yên, em có thể nuôi không?"

Tô Yên nghe vấn đề này, hỏi lại nó

"Em nuôi?"

Tiểu Hồng gật đầu

"Đúng! Nó khẳng định có thể rất lớn, càng ngày càng béo."

Nói xong, Tiểu Hồng nuốt nuốt nước miếng.

Ưm, thịt chó nướng?

Nó còn chưa ăn qua nha.

Nhưng mà, chắc hẳn là ăn rất ngon?

Tô Cổ duỗi tay, ấn đầu Tiểu Hồng, để nó cách con chó nhỏ kia ra một chút.

Tô Cổ nhìn trường học phía sau.

Cao Trung Thành An.

Lại nhìn đồng phục trêи người Tô Yên.

Hắn lên tiếng

"Chị học ở cao trung?"

Tô Yên gật đầu

"Ừm"

Tô Cổ nói tiếp một câu

"Em cũng muốn học."

Nói xong, sợ chính mình biểu đạt không rõ ràng lắm, lại nói

"Cùng chị học một trường."

Nhiều thế giới như vậy, cao trung cũng không biết đã học qua bao nhiêu lần, sách giáo khoa đều sớm đã học qua hết.

Chỉ là, hắn chưa từng học cùng Tô Yên bao giờ.

Vừa dứt lời, Tiểu Hồng liền giơ tay nhỏ

"Em cũng muốn học, em cũng muốn học. Em cũng muốn học cùng Yên Yên."

Biểu hiện vô cùng háo hức.

Tô Yên

"Em có thể đi học trường tiểu học ở bên cạnh."

Tiểu Hồng nghe xong, không hài lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm

"Nhưng mà em cũng muốn cùng chị đi học."

Tiểu Hồng ở đằng kia ngượng ngùng xoắn xít.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Tô Cổ mặt không biểu tình

"Học sinh tiểu học có bánh quy để ăn, cao trung không có."

Tiểu Hồng dừng một chút, lôi kéo vạt váy Tô Yên

"Em học tiểu học rất tốt."

Chó nhỏ ghé vào trong lòng ngực Tô Yên, nức nở hai tiếng.

Tô Yên cúi đầu xem nó.

Chó con cựa quậy thân mình, lộ ra cái bụng.

Chỗ đó có một vết thương rất sâu.

Bộ lông tuyết trắng cũng bị nhuộm thành đỏ hồng, nhìn qua thê thảm vô cùng.

Bình thường mà nói, khi nhìn thấy trường hợp như vậy thì ai cũng sẽ đau lòng không chịu được.

Trong khung cảnh yên tĩnh, bỗng nghe "ực" một tiếng.

Tiểu Hồng nuốt nước miếng, thanh âm vang dội.

Đáng tiếc, một lớn một nhỏ bên cạnh đều không phải người, còn đều là động vật ăn thịt.

Mà vết thương này ở trong mắt Tô Yên chính là... không chết được, không nghiêm trọng.

Chó con nức nở nửa ngày cũng không có ai quản.

Lúc này, xe tới đón Tô Yên.

Ba người lên xe.

Chú Trương cười ha hả

"Tiểu thư, hai người này là bạn của cháu sao?"

Tô Yên

"Nhặt được trêи đường."

Chú Trương sửng sốt.

Còn chưa nói nên lời, Tô Yên lại nói

"Trở về, chú nói với cha của cháu xử lý thủ tục nhận nuôi, nhận nuôi hai người bọn họ vào nhà của chúng ta."

Chú Trương lại càng thêm sửng sốt.

Nửa ngày sau, cẩn thận hỏi lại

"Tiểu thư, cháu là nghiêm túc sao?"

Tô Yên

"Vâng."

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Tô Cổ rất nhanh chuyển biến cách xưng hô

" Chị, nhà của chúng ta rất giàu sao?"

Chú Trương đột nhiên ho khan một tiếng.

Nhịn không được liếc mắt nhìn Tô Cổ ngồi trêи ghế phụ.

Vị bạn học này, tốc độ nhận chị thật nhanh a.

Tô Yên

"Nuôi nổi."

Tô Cổ

"Ừm."

Chừng ba giây đồng hồ sau, Tô Cổ lại lên tiếng

"Em muốn mua ô tô thể thao."

Chú Trương lớn tiếng ho khan, liên tiếp nhìn Tô Cổ.

Tô Yên

"Em còn chưa thành niên."

Tô Cổ giật giật môi

"Vậy thôi đi."

Nói xong, dựa lưng vào ghế.

Nhắm hai mắt lại, giống như nghỉ ngơi.

Tư thái này, lời nói này, không hề giống bộ dáng của một đứa trẻ ở cô nhi viện.

Nếu không biết, người ta còn tưởng rằng vị này cũng là con ruột của Tô gia đấy.

Xe tới nơi, chú Trương xuống xe.

"Tiểu thư, bác sĩ thú y đã chờ phòng khách. Chính là con chó nhỏ này sao?"

Tô Yên gật gật đầu

"Vâng."

Vừa đáp lời vừa đi vào trong.

Vết thương của con chó nhỏ không tính là quá nghiêm trọng, vẫn còn cứu được.

Căn cứ vào lời nói của bác sĩ, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy hôm là được.

Sau khi khâu năm mũi, chú chó trắng nhìn qua càng héo.

Liên tiếp rúc vào trong lòng Tô Yên, hai cái móng vuốt nhỏ giữ lấy đồng phục của cô, nhắm mắt lại không chịu buông.

Tô Yên muốn đặt nó sang bên cạnh, mới vừa rời tay đi, chó con liền bắt đầu rêи rỉ.

Không ngừng kêu gào.

Cho đến khi nó bò vào trong lòng Tô Yên mới bằng lòng im lặng.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, con chó này không phải là đang ăn vạ chị chứ?"

Chú Trương tiễn bác sĩ thú y đi.

Chỉ còn lại Tô Cổ, Tiểu Hồng, còn có Tô Yên cùng con chó kia.

Một lớn một nhỏ, trầm ngâm nhìn chó con.

Có vẻ đã học được chút kinh nghiệm từ trêи người nó.

Từ lúc hai đứa nó đi theo Tô Yên tới nay, chưa từng được nhận đãi ngộ như thế này đâu.

Cho đến bây giờ, thời gian hai đứa nó được ôm Tô Yên cộng lại, còn chưa dài bằng con chó này đâu.

Đây có phải là kiểu đứa trẻ biết khóc sẽ có kẹo ăn trong truyền thuyết hay không?

Tiểu Hồng căm giận

"Yên Yên, bất công!"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên nhìn chó con trong lòng, lại nhìn nhìn Tiểu Hồng

"Nó quá nhỏ."

Tiểu Hồng mếu máo

"Em cũng nhỏ."

"Nó bị thương."

Tiểu Hồng vừa nghe cái này, nhìn trêи người con chó dính đầy máu, nhỏ giọng nói

"Vô dụng."

Tựa hồ là cảm thấy Tô Yên nói có đạo lý, liền không tranh cái gì nữa.

Tô Cổ lại không dễ lừa như vậy

"Yên Yên đối với nó có sự kiên nhẫn khác biệt."

Tô Yên

"Ngày mai em có thể đi học."

Lời này chạm đến tâm Tô Cổ.

Hắn liền nhấc chân, đá đá Tiểu Hồng ở bên cạnh

"Đi thôi, đi ngủ."

Tiểu Hồng đi theo sau ʍôиɠ Tô Cổ, tung ta tung tăng nói

"Ta không muốn đi học."

Tô Cổ

"Sợ bị giáo viên phát hiện?"

Tiểu Hồng nghi hoặc

"Phát hiện cái gì?"

Tô Cổ liếc nó một cái, nhàn nhạt nói

"Sợ bị phát hiện đầu óc của ngươi quá ngu ngốc."

Tiểu Hồng

"Hừ!"

Mới vừa hừ xong đã bị Tô Cổ kéo lên lầu.

Tô Cổ cũng thật bình tĩnh, hoàn toàn coi nơi này trở thành nhà mình.

Tùy tiện mở một gian phòng cho khách, liền kéo Tiểu Hồng đi vào.

Trong phòng khách, chỉ còn lại Tô Yên cùng chó con.

Lúc này, bỗng nhiên thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, phát hiện mảnh nhỏ Chủ Thần."

"Ở đâu?"

"Ở... trêи người con chó này O_o..."

Dứt lời, Tô Yên cùng Tiểu Hoa đồng thời trầm mặc.

Sau đó, Tiểu Hoa như là phát hiện ra cái gì

"Trách không được ký chủ đối với con chó này không bỏ được a, thì ra chị đã sớm phát hiện ra?"

Tô Yên

"Ta không hề phát hiện ra."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Nuôi nó đến lúc chết."

Tiểu Hoa nghe xong.

Lời này sao nghe cứ quái quái?

"Ký chủ, vạn nhất linh hồn nó là của Quân Vực đại nhân thì sao?"

"Cho nên ta mới phải nuôi nó đến chết."

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Một người một hệ thống ở kia đơn giản bàn bạc xong.

Sau đó Tô Yên lên lầu, đi vào phòng nguyên thân.

Trong phòng có thảm lông dê to vách tường hồng phấn, giường công chúa thật lớn đặt ngang ở bên trong.

Tiếp đó là phòng tắm, phòng để quần áo, tất cả đều mang phong cách thiếu nữ ấm áp.

Cô cầm cái gối, đặt lên trêи sô pha mềm mại.

Sau đó đặt chó con đang ngủ lên.

Lúc này mới đi đến phòng tắm.

"Tiểu Hoa"

"Ký chủ có chuyện sao?."

"Sáng ngày mai, mấy giờ phải đi học?"

"Ký chủ, 8 giờ rưỡi."

"Ừm."

Tô Yên rửa mặt một chút.

Trêи cổ tay còn có vết thương, không thể dính nước, thế cho nên mất không ít thời gian.

Chờ xử lý xong, cô mới trở về phòng, nằm ở trêи giường.

Tiểu Hoa tò mò

"Ký chủ, chị nghĩ ra biện pháp làm Bạch Hoành Vũ phải chịu mùi vị bị vũ nhục chưa?"

"Chưa"

"Ồ, vâng ~"

Tiểu Hoa câu được câu không lải nhải.

Tô Yên nhắm mắt lại, cũng không biết đã ngủ từ khi nào.

Sáng sớm hôm sau.

Khi cô tỉnh lại, cảm thấy trong lòng có một vật mềm mại ấm áp.

Vừa mở mắt ra liền phát hiện con chó nhỏ vốn dĩ ngủ ở trêи sô pha không biết đã bò lên trêи giường từ bao giờ.

Hai móng vuốt bám lấy quần áo cô, liên tiếp rúc vào ngực cô.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên dịch người muốn nhìn rõ ràng.

Kết quả mới vừa động, chó nhỏ liền rầm rì tiếp tục rúc vào lòng cô.

Lúc này, chó nhỏ mở to mắt.

Con ngươi màu làm nhạt ngập nước nhìn Tô Yên.

Thanh âm nức nở truyền đến, cẳng chân run rẩy.

Cũng không biết kinh sợ điều gì.

Tiểu Hoa nhìn đến không nhịn được nói

"Chó nhỏ thật nhỏ thật đáng thương a~"

Tô Yên ôm nó ngồi dậy.

Giường này tương đối cao, nó nhỏ như vậy làm thế nào mà bò lên đây được?

Tiểu Hoa

"Ký chủ, con chó này thật thông minh, đem cái gối đầu kia lót trêи mặt đất, cắn ga giường bò lên trêи."

Tô Yên lên tiếng

"Ừm."

Sau đó, Tô Yên liền ôm nó đi vào trong phòng tắm.

Tô Yên ở đâu, chó nhỏ liền ở đó.

Nó như có nhân tính, vừa thấy Tô Yên rửa mặt, liền thành thành thật thật ngồi im, nghiêng đầu chờ cô.

Chờ Tô Yên rửa mặt xong, chuẩn bị đi học, nó liền bắt đầu nức nở, muốn Tô Yên ôm.

Nếu không phải trêи bụng còn quấn băng gạc,

Nếu không phải nó là con chó nhỏ mới sinh ra chưa được mấy ngày như vậy, người ta còn cho rằng nó đang giả vờ.

Chờ Tô Yên thu thập xong, đi ra khỏi phòng, Tô Cổ đã đứng trong phòng khách.

Trêи người còn mặc xong đồng phục của cao trung Thành An.

Tô Yên từ trêи lầu đi xuống dưới, nhìn Tô Cổ.

Thiếu niên vẫn là bộ dáng lạnh lùng cao lãnh, nhìn cô chăm chú.

Giống như chỉ cần Tô Yên gật đầu là có thể bắt đầu xuất phát.

Tô Cổ lãnh đạm cất tiếng

"Bị muộn rồi."

Vừa mở miệng, một giây liền phá hỏng luôn hình ảnh tốt đẹp kia.

Bên cạnh hắn còn có Tô Tiểu Hồng mặc đồng phục tiểu học.

Đôi mắt vẫn còn nhắm lại chưa muốn mở.

Ở trong miệng ngậm chiếc bánh mì đã gặm một nửa.

Đầu gật gà gật gù, có vẻ vô cùng buồn ngủ.

Chú Trương đứng bên cạnh lên tiếng

"Tiểu thư, về vấn đề nhận nuôi hai người này còn phải đợi cha cháu đồng ý. Nhưng vấn đề nhập học đã an bài thỏa đáng. Hôm nay có thể trực tiếp đi tới trường."

Nói xong, ánh mắt chú Trương dừng ở con chó nhỏ trong lòng Tô Yên.

Cười nói

"Tiểu thư, trường học không cho phép mang sủng vật đi học."

Tô Yên giao chó nhỏ cho chú Trương.

"Nó ở nhà."

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Vừa mới đầu, chó nhỏ còn không vui.

Liên tiếp ô ô tru lên không ngừng.

Tô Yên mở miệng

"Buổi tối ta sẽ trở về."

Sau đó nhẹ nhàng sờ sờ móng vuốt nhỏ của nó.

Chó nhỏ tựa hồ nghe hiểu lời Tô Yên nói, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn buông lỏng ra.

Nhắm hai mắt lại, thành thành thật thật ghé vào lòng chú Trương.

Chú Trương đưa bữa sáng cho Tô Yên

"Tiểu thư, bữa sáng của ngài."

Tô Yên sờ sờ đầu chó nhỏ, nhận lấy đồ ăn, sau đó liền rời đi.

Cô ngồi xe ô tô đến trường.

Chú Trương cúi đầu, đang muốn cười nói một câu, con chó nhỏ này cũng thật ngoan.

Lời còn chưa kịp nói, chó nhỏ liền mở to mắt, nhảy xuống bàn, tránh khỏi vòng ôm của chú Trương.

Sau đó liền chạy vào bụi cỏ bên ngoài.

Chú Trương sửng sốt.

Nhìn chó nhỏ không kêu rêи một tiếng nào, nằm im trong bụi cỏ, lắc lắc đầu cười rồi đi làm việc khác.

Thỉnh thoảng người hầu đi qua nhìn thấy chó con, nhịn không được muốn trêu đùa vuốt ve hai cái.

"Chó nhỏ thật đáng yêu a~"

Nói xong, liền muốn sờ sờ.

Kết quả còn chưa kịp đụng tới, chó nhỏ đã cao lãnh quay đầu đi.

Tỏ vẻ không muốn phản ứng lại các cô.

Dù cho hiện tại còn bị thương, đi đường khập khiễng nhưng khí thế cao lãnh lại không thiếu chút nào.

Tô Yên vừa đi đến lớp, ánh mắt mọi người lập tức dán chặt trêи người cô.

Trong lớp đang vô cùng ầm ĩ, lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Tô Yên một mình đi vào, đến chỗ ngồi của mình, ẩn ẩn nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng bàn tán

"Này, biết chuyện gì chưa?"

"Tô nữ thần của chúng ta bị nam thần đá."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

"Nghe nói, đêm qua nam thần đã ngả bài ở phòng học."

"Đá cái gì mà đá, bọn họ căn bản là chưa từng ở bên nhau?"

"Đáng tiếc, nữ thần Tô Yên cứ điên cuồng theo đuổi, cuối cùng Bạch nam thần cũng không thèm liếc mắt một cái, ai, nếu là tôi, tôi thật sự không còn mặt mũi tới trường học."

"Không chỉ vậy a, nghe nói ngày hôm qua Bạch Hoành Vũ trực tiếp nói với Tô nữ thần rằng cô xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn liền cảm thấy buồn nôn. Còn nghe nói Bạch Hoành Vũ đã có bạn gái, cũng học ở trường chúng ta."

"Thật sao??"

"A, đừng mà!!"

Yên tĩnh qua đi, trong lớp lại lần nữa náo nhiệt lên.

Hơn nữa, âm thanh thảo luận càng lúc càng lớn.

Giống như cố ý để cho Tô Yên nghe thấy.

Cũng không thể tránh được, cô có gia thế tốt lại xinh đẹp, vừa sinh ra đã ở vạch đích.

Nhìn thấy người ta xấu mặt như vậy, trong lòng người thường luôn cảm thấy được cân bằng và vui sướиɠ hơn một chút.

Tô Yên đi đến chỗ ngồi của mình, nhìn vết máu trêи mặt bàn đã được lau sạch.

Cô ngồi xuống, buông cặp sách.

Bạn học ngồi bàn bên cạnh cô do dự một lúc lâu, duỗi tay, định kéo tay cô

"Tiểu Yên, cậu không sao chứ?"

Tô Yên nghiêng đầu nhìn lại.

Một khuôn mặt thanh thuần đáng yêu xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Tô Yên rút tay về

"Có chuyện gì?"

Tần Huyên Nhu tràn đầy áy náy

"Chuyện đêm qua, thực xin lỗi, mình cũng không biết Hoành Vũ sẽ cư xử với cậu như vậy."

Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết,

"Còn có việc gì không?"

Tần Huyên Nhu sửng sốt, vẻ mặt cô thẳng thắn thành khẩn

"Tiểu Yên, mình cùng Hoành Vũ là thật lòng yêu thích nhau, cậu có thể thành toàn cho chúng mình được không?"

Tô Yên nhìn gương mặt này, một lúc sau mới nhớ ra.

A, bạn cùng bàn của nguyên thân chính là nữ sinh mà Bạch Hoành Vũ thích.

Nghe nói, đêm qua hai người mới vừa xác định quan hệ yêu đương.

Bởi vì nguyên thân cùng Bạch Hoành Vũ có hôn ước, ngược lại là đòn bẩy thúc đẩy hai người này tiến thêm một bước.

Tô Yên

"Tôi không phải ba mẹ hắn, thành toàn hay không sao lại hỏi tôi?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)