Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 317

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 317
Xin chào, thiếu soái (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Victoria

Beta:Tinh Niệm

Tô Yên

"Em không thích hắn, cũng không thân với hắn."

Nguyên Tử Mật nghe vậy, cười thành tiếng

"A? Vậy cô thích ai? Tôi?"

Rõ ràng khuôn mặt đang cười, nhưng lời nói lại đầy ý châm chọc.

Tô Yên

"Ân"

Cô lên tiếng.

Chân Nguyên Tử Mật lại càng thêm dùng sức dẫm lên người Trình Quân Dư.

Vẫn cười nói

"Để tôi đoán xem, có phải cô còn tính nói, hắn là một tên râu ria, để tôi thả hắn đi?"

Tô Yên nhìn bộ dáng này của Nguyên Tử Mật, càng xem càng không thích hợp.

"Hắn xác thật là một tên râu ria."

Tay Nguyên Tử Mật đầy máu, làm cho cổ tay cô cũng lấy dính máu đỏ.

Tô Yên tránh khỏi kiềm chế của hắn, dưới ánh mắt càng ngày càng âm trầm kia, cô đi vào phòng giam rồi duỗi tay, giữ chặt tay hắn

"Chúng ta đi ra ngoài lại nói."

Nguyên Tử Mật nhíu mày một chút

"Có cái gì mà không thể nói ở chỗ này? Là sợ hắn nghe xong thương tâm, hay là những lời yêu tôi nói không nên lời?"

Ngữ điệu lười nhác, không chút để ý.

Cả người đều là lệ khí cùng trào phúng.

Tô Yên muốn lôi kéo hắn đi ra ngoài

"Trước tiên đi ra ngoài băng bó vết thương một chút."

Cô lôi kéo hắn đi.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ không đi, kết quả cô vừa kéo, hắn cũng không có chống cự, mà theo lực đạo kia đi ra ngoài.

Chỉ là mới vừa đi được hai bước, Nguyên Tử Mật bỗng nhiên dừng lại.

Giọng hắn trầm thấp

"Nói em yêu tôi."

Tô Yên sửng sốt.

Nguyên Tử Mật liền nắm cằm Tô Yên, dựa vào cực gần

"Yêu tôi sao?"

Hắn lẩm bẩm bên tai cô.

Hắn giống như nóng lòng muốn chứng minh cái gì.

Lôi kéo Tô Yên tay, càng nắm càng chặt.

Tô Yên gật đầu

"Ân"

Nguyên Tử Mật nghe vậy, cười nhẹ.

Lệ khí tựa hồ hòa hoãn chút.

Chỉ là trong mắt vẫn không hề có ý cười.

"Em thích ai?"

Hắn tiếp tục truy vấn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên thành thành thật thật trả lời

"Anh."

"Nói tên."

"Nguyên Tử Mật."

Dứt lời, Nguyên Tử Mật dán lại, hôn lấy Tô Yên.

Màn hôn môi nóng bỏng này, cứ thế trình diễn ở trước mặt Trình Quân Dư.

Chờ hôn xong rồi, Nguyên Tử Mật mới nói

"Không phải muốn đi ra ngoài sao? Đi thôi."

Nói xong liền lôi kéo Tô Yên đi ra ngoài.

Tô Yên không hiểu được mạch não lúc này của Nguyên Tử Mật, cô nhẹ mím môi

"Em thích anh, nhưng anh không thể tùy ý đối đãi em như vậy."

Cô tuy rằng ít nói, tuy rằng có chút trì độn trong chuyện tình cảm, nhưng là ở chuyện đối đãi với Nguyên Tử Mật, cô là thực sự nghiêm túc.

Vừa mới nãy hắn hôn cô, cô có cảm nhận được sự khinh thường.

Hắn không muốn cô.

Nguyên Tử Mật nắm chặt tay Tô Yên.

Tức giận vừa mới hạ xuống giờ lại có xu hướng dâng lên.

"Tùy ý đối đãi?"

Hắn chậm rãi nói ra bốn chữ này.

Cho đến khi đi ra cửa địa lao, Tô Yên dừng chân lại.

Nguyên Tử Mật nâng mắt lên, liếc cô một cái.

Tới gần cô, cúi đầu

"Sao không gọi tôi là Đại Ngư? tên Đại Ngư này cũng không phải khó nghe a."

Tô Yên sửng sốt.

Đại Ngư?

Hắn biết xưng hô này?

Đang nghĩ ngợi, Nguyên Tử Mật thấp giọng nói

"Hay là nói, chỉ khi uống say, mới dám nói lời thật lòng? Mới dám gọi Đại Ngư? Thẹn thùng như vậy a."

Hắn không chút để ý mà nói, nhưng cổ tay Tô Yên lại bị hắn nắm đến phát đau.

Hắn như là đang cực lực khắc chế cái gì.

Tô Yên nhẹ mím môi

"Anh có thể nói rõ ràng hơn một chút. Bằng không, nghe anh nói như vậy, cứ như em làm chuyện có lỗi với anh vậy."

Nguyên Tử Mật ý cười càng sâu, đầu đặt ở trêи vai Tô Yên, cười ra tiếng.

*****

Editor: Victoria

Beta: Tinh Niệm

"Thực có lỗi với tôi?"

Hắn như là nghe được một chuyện rất buồn cười vậy.

Bỗng nhiên hắn thu lại ý cười rồi ôm lấy Tô Yên.

Trong mắt đầy vẻ âm trầm, tỏ rõ mưa gió sắp đến

"Em chính là có lỗi với tôi, em đùa bỡn tôi trong lòng bàn tay, chờ đến khi tôi sa vào bẫy rồi, muốn cùng người trong lòng em song túc song phi? Em nằm mơ."

Tô Yên khẽ nhíu mày

"Em không hiểu anh đang nói cái gì. Em cũng không có đùa giỡn anh."

Hắn biến mất một ngày, sau đó lại phát giận vô cớ.

Tô Yên có chút bực, có chút không muốn quản hắn.

Nhưng nhìn vết thương trêи tay hắn, bởi vì động tác của hai người liên lụy đến miệng vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra.

Tí tách, nhỏ xuống bùn đất.

Tô Yên mím môi.

Cuối cùng, vẫn là lôi kéo hắn trở về.

Hắn cũng không có giãy giụa, cứ tùy ý Tô Yên lôi kéo mình.

Chỉ là ánh mắt nhìn Tô Yên cực kỳ u oán lại áp chế phẫn nộ.

Trở lại trong phòng, tìm được hòm thuốc.

Tiêu độc, bôi thuốc, sau đó băng bó.

Vừa bọc Tô Yên vừa nói

"Tay phải không được dùng sức, miệng vết thương đừng đụng nước."

Nguyên Tử Mật không nói gì, cứ như vậy nhìn cô.

"Em là một ca nữ, lại hiểu biết mấy thứ này như vậy?"

Tô Yên hiện tại không muốn nói chuyện với hắn.

Làm xong, cô cầm hòm thuốc

"Tùy anh nghĩ như thế nào thì nghĩ."

Nói xong cô liền đi ra ngoài.

······

Đình hóng gió, Tô Yên ăn một viên kẹo sữa dâu tây.

Cô mím môi.

Từ trước đến nay Chủ Thần đứng đầu lãnh đạm, thế nhưng cũng có một ngày muốn ăn kẹo giải sầu, lại còn là vì một người nam nhân.

Tiểu Hoa sau khi do dự thật lâu, nhỏ giọng nói

"Ký chủ, Tiểu Hoa có một việc muốn nói với chị."

Tô Yên không trả lời.

Cô hiện tại cái gì cũng không muốn nói.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chính là, ách ······ sau khi chị uống say thì có gọi hắn là Đại Ngư."

Nói xong, Tiểu Hoa cảm thấy mình hình như cũng không có giúp đỡ được gì.

Bởi vì nó cảm thấy, hai việc này cũng không có liên quan đến nhau á.

Tô Yên ăn một viên lại một viên kẹo.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Ăn thật lâu sau.

Cô mở miệng

"Ta sau khi uống say, có nói rất nhiều?"

"Cũng không có nhiều, cũng chỉ nói một việc này, sau đó liền ngủ rồi."

Nói xong, Tiểu Hoa cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát.

Bổ sung nói

"Nhưng mà lúc ấy hắn hình như rất khổ sở."

Ân, cũng có thể là nhìn lầm rồi??

Tô Yên dừng ăn kẹo.

Có vẻ đã nghe tới điểm mấu chốt.

"Nguyên văn lời ta nói là gì?"

"Ách, chị nói hắn là Đại Ngư, hắn hỏi Đại Ngư là ai, chị nói là Quân Vực. Hắn nói Quân Vực là ai. Chị nói hắn chính là Quân Vực, Quân Vực chính là Đại Ngư. Sau đó chị liền ngủ rồi."

Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ nói rất rõ ràng, hắn khẳng định có thể hiểu.

Tô Yên hoàn toàn nghĩ không ra.

Quân Vực, Quân Vực.

Cùng Trình Quân Dư có quan hệ gì?

Quân, Quân Dư??

Sau đó, Tô Yên nhắm mắt lại.

Đây là hắn cho rằng cô thích Trình Quân Dư, cho nên mới nói mấy lời âm dương quái khí đó?

Tô Yên đứng lên, tính toán đi giải thích.

Chỉ là ······.

Nghĩ nghĩ, lại dừng lại.

Cô ngồi trở lại.

Giải thích như thế nào?

Nói Quân Vực chính là anh, anh chính là Quân Vực, không phải Trình Quân Dư?

Giải thích như vậy khác gì không nói đâu.

Cho nên, cô vì sao lại nói mấy lời đó chứ?

Tô Yên

"Tiểu Hoa"

"Dạ, ký chủ."

"Ta về sau lại uống rượu, nhớ rõ phải nhắc nhở ta không được uống."

"Được, ký chủ."

"Nếu lại uống, cũng phải nói với ta, không được nói lung tung."

"Không có vấn đề."

*****

Edit: Tinh Niệm

Một người một hệ thống thương thảo cả buổi chiều, đến khi trời tối, rốt cuộc cũng tìm ra một cái biện pháp hữu hiệu.

Biện pháp này là Tiểu Hoa đề nghị

"Ký chủ, nếu không chị nói với hắn, Quân Vực là người trước kia chị thích, nhưng hiện tại không thích nữa, chị chỉ thích hắn."

Tô Yên

"Ta không biết nói dối."

Cũng không phải là không nói được, mà một khi nói dối thì sẽ phải liên tục nói dối để lấp ɭϊếʍ chỗ trống.

Dù sao, thân phận của cô đủ lớn, thực lực của cô đủ mạnh để cô có thể đối mặt với tất cả mà không cần nói dối.

Tiểu Hoa lập tức nói

"Yên tâm, ký chủ, chị lại luyện tập thêm mấy lần, đến lúc đó Tiểu Hoa sẽ giúp chị!!"

Tô Yên gật gật đầu

"Được"

Cũng không có biện pháp nào khác cả.

Nếu trực tiếp giải thích không có người này, hắn khẳng định sẽ không tin.

Mà nói hắn chính là Quân Vực, trừ phi đầu óc hắn dễ lừa giống Tiểu Hồng thì may chăng còn có cơ hội.

Lại ngây người tầm nửa giờ nữa.

Lúc này, có người đi tới, mở miệng nói

"Bạch Mẫu Đơn tiểu thư, Nguyên tiên sinh muốn ngài qua đó một chuyến."

Tô Yên

"Nguyên Tử Mật?"

"Đúng vậy"

Hắn không phải đang tức giận sao?

Lúc này gọi cô làm cái gì?

Người kia lại mở miệng

"Nguyên tiên sinh nói, hắn vì ngài nên mới bị thương, muốn ngài qua đó chiếu cố hắn."

Khi nói lời này, người kia nhịn không được chậc lưỡi.

Đây là show ân ái đúng không?

Người trong sơn trại đều biết bọn họ là một đôi, cho nên đây là muốn rải cẩu lương??

Tô Yên nghe lời này liền thấy không đúng.

Hắn tức giận như vậy, thương tâm như vậy, còn có thể nói ra lời này.

Không quá giống tác phong của Nguyên Tử Mật, mà giống như là ······.

Trong lòng mới vừa có chút manh mối.

Tiểu Hoa lại kêu lên ngắt đoạn

"Ký chủ, cố lên!!"

Tô Yên gật gật đầu

"Ân"

Đứng lên, đi về phòng.

Sắc trời đen nhánh, ánh trăng chiếu xuống con đường lát gạch xanh.

Một đường đi qua, nhìn cửa phòng đang đóng chặt, Tô Yên duỗi tay, gõ gõ.

Không lâu sau, bên trong truyền ra giọng nói

"Vào đi."

Tô Yên đẩy cửa ra, đi vào trong.

Trong phòng không có bật đèn, chỉ có một cây nến tỏa ra ánh sáng mờ nhạt u tĩnh.

Nguyên Tử Mật ngồi ở trêи ghế, ho khan một tiếng.

Từ khi Tô Yên đi vào, tầm mắt Nguyên Tử Mật liền dính ở trêи người cô.

Nhìn một lúc lâu, phát hiện Tô Yên vẫn không đi qua đây.

Hắn phục hồi tinh thần lại, hạ mí mắt.

"Em không có gì muốn nói với tôi?"

Tô Yên

"Nói cái gì?"

Nguyên Tử Mật

"Nói việc em cùng nam nhân khác "dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng", buổi tối hôm nay, nếu em có thể khiến tôi nguôi giận, việc này liền cho qua."

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Nếu cẩn thận quan sát, sẽ thấy thái độ lúc này với buổi chiều có chút không quá giống nhau.

Đương nhiên, Tô Yên không có phát hiện.

Cô còn đang chuẩn bị tâm lý, làm thế nào để nói lời kia thật lòng một chút.

Nửa ngày sau, cô mở miệng

"Em cùng Quân Vực đã là chuyện quá khứ, người em thích chính là anh."

Tô Yên nói thực mau, một chút cảm tình phập phồng cũng không có, giống như đang đọc văn mẫu vậy.

Khi cô nói xong nửa câu đầu, người ngồi ở trêи ghế liền cứng người lại một chút.

Sau đó nghe được cô nói xong lời này, Nguyên Tử Mật thật lâu không nói lời nào.

Thật lâu sau, mới nghe hắn lẩm bẩm một câu không biết là nói với Tô Yên hay là tự nói với mình

"Vì dỗ anh, ngay cả lời này đều nói ra?"

Trong giọng hắn mang theo cảm xúc không xác định.

Làm Tô Yên nhất thời không phát hiện ra hắn rốt cuộc có nguôi giận hay không.

Sau đó, liền nghe được Nguyên Tử Mật nói tiếp một câu

"Em thích anh đến nhường nào? Cùng Quân Vực kia kết thúc từ bao giờ?"

Tô Yên

"Rất thích."

Cô dừng một chút, lại trả lời cái vấn đề thứ hai

"Ờm... , thật lâu, thật lâu trước kia rồi."

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên nói xong, đợi nửa ngày cũng không thấy hắn nói chuyện.

Cô hỏi

"Anh còn tức giận sao?"

Nguyên Tử Mật cười nói

"Tiểu Quai cũng nói là đã chia tay với anh rồi, có tư cách gì mà tức giận hay không đâu?"

Hắn nói xong, lúc này đến phiên Tô Yên trầm mặc.

Cô đi qua, đứng ở trước mặt Nguyên Tử Mật.

Nguyên Tử Mật nâng mắt lên, con ngươi đen nhánh nhìn cô, khóe môi còn ngậm ý cười.

Ân, nhìn qua rất bình thường, thật giống như thật sự không thèm để ý việc này.

Tiểu Hoa chờ ký chủ khích lệ nó

"Ký chủ, Tiểu Hoa có phải rất lợi hại hay không?"

Nếu là Tiểu Hoa có cái đuôi, lúc này khẳng định nó sẽ vẫy vẫy chờ khen thưởng nha.

Tô Yên kéo tay Nguyên Tử Mật

"Em vừa nãy là lừa gạt anh, kỳ thật em thích nhất vẫn là Quân Vực."

Tiểu Hoa rốt cuộc cũng đã đi theo ký chủ nhiều năm như vậy.

Vừa thấy ký chủ bỗng nhiên sửa lại lời nói, liền biết sự tình không đúng.

Thành thành thật thật ngậm miệng, không dám nói chen vào.

Nguyên Tử Mật nhìn Tô Yên, mày nhíu lại

"Thích hắn như vậy, còn kéo tay của anh?"

Tô Yên

"Đều thích."

"A?"

Hắn như có như không mà trả lời, Tô Yên không nói gì.

Chỉ cần hắn muốn bắt lỗi cô, thì sẽ luôn kiếm đủ mọi lý do.

Nửa ngày sau, hắn lại nói

"Sao lại không nói nữa? Hiện tại ngay cả nói chuyện với anh cũng thấy phiền?"

Tô Yên

"Anh khôi phục ký ức."

Cô vạch trần Nguyên Tử Mật, a! không đúng, hiện tại là Quân Vực.

Một canh giờ trước, hắn khôi phục ký ức.

Ký ức khôi phục, tự nhiên biết mọi việc đều là hiểu lầm.

Nhưng mà Tiểu Quai khi say rượu lại thành thật như vậy, hắn cảm thấy cao hứng nha.

Đợi nửa canh giờ mới phát hiện người còn không có trở về, liền phái người đi tìm.

Kết quả vừa đi vào liền đột nhiên nói một câu như vậy.

Hắn chỉ là quá khứ?

Cho nên, vì dỗ dành tên Nguyên Tử Mật này, cô cái chiêu gì cũng dùng được??

Tuy rằng đây cũng là phân thân của hắn, cũng không nên ghen ghét.

Chỉ là, hình như Tiểu Quai trước nay đều chưa bao giờ dỗ dành hắn như vậy cả.

Được rồi, hắn thừa nhận là có ghen ghét với cái phân thân này.

Quân Vực giật giật mí mắt.

Duỗi tay, ôm người vào trong lòng mình.

"Cẩn thận xem xét, vẫn là Tiểu Quai lợi hại."

Tô Yên

"Ân?"

Quân Vực nhẹ nhàng nói

"Mới một giây trước anh chỉ là quá khứ, đảo mắt lại thành thích nhất. Sở thích của Tiểu Quai cũng thay đổi thật mau."

Tô Yên vừa nghe liền biết hắn lại chập mạch.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cô quay đầu nhìn hắn

"Anh là anh, Nguyên Tử Mật cũng là anh."

Hắn lên tiếng

"Ân"

Nghe còn có vẻ là rất hiểu chuyện nha.

Sau đó, hắn bỗng nhiên hỏi một câu

"Vậy Tiểu Quai là thích hắn nhiều hơn, hay là thích anh nhiều hơn?"

Tô Yên trầm mặc.

Khi hắn bắt đầu vô cớ gây rối thì sẽ luôn kiếm đủ cớ hành cô.

Chỉ cần hắn muốn, không chuyện gì là không thể.

Nửa ngày sau, Quân Vực không đợi được đáp án, lại bắt đầu giở trò.

Chỉ là còn chưa kịp hành động, thì bỗng nhiên nghe được Tô Yên nói một câu

"Có chút nhớ anh."

Bẹp, hôn một cái.

Quân Vực sửng sốt.

Khi phản ứng lại, khóe môi đã nhếch lên.

Tức khắc, tâm hồn trái nắng dở giời đã bị vuốt phẳng.

Hắn ôm Tô Yên

"Ân, đúng là phải nhớ anh."

······

Mặt khác một bên, Tiểu Hồng từ sau khi rời khỏi, thì vẫn luôn biến mất.

Tô Cổ đang trò chuyện cùng thuộc hạ.

Hắn muốn phát huy sơn trại lớn mạnh.

Làm giặc cướp, bắt cóc tống tiền, đúng là loại việc nhẹ lương cao.

Nếu quyết định muốn làm theo con đường này, vậy hãy làm to làm lớn.

Thuộc hạ do dự

"Lão đại, ngài thật sự tính toán muốn mở xưởng chế tạo vũ khí?"

Tô Cổ lãnh đạm

"Bằng không?"

Thuộc hạ hưng phấn

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

"Lão đại muốn làm Nguyên Soái??"

Tô Cổ liếc liếc mắt

"Làm Nguyên Soái có tiền sao? Không ai đưa tiền thì làm Nguyên Soái làm cái gì?"

Hắn không có hứng thú làm Nguyên Soái, hắn chỉ nghĩ cách kiếm tiền.

Thuộc hạ nghi hoặc

"Lão đại, ngài không định khởi nghĩa, vì sao còn muốn mở xưởng binh khí?"

Tô Cổ

"Mở nhà xưởng sản xuất binh khí, lớn mạnh hơn, lại càng có nhiều quyền thế."

Ừm, lão đại nói như vậy nghe rất có đạo lý.

Đám người liền không ngớt lời nịnh nọt.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng ầm ầm, giống như là có vật gì đó rất nặng ngã xuống.

Sau đó, cửa mở ra.

Tiểu Hồng mặt xám mày tro xông vào.

Chỉ là ······.

Trêи người đồng chí Tiểu Hồng không mặc quần áo.

Cả người chỉ được che bằng một vòng lá cây, nhìn như thổ dân vùng biển vậy. Đương nhiên, nếu toàn thân nó không bẩn thỉu như thế này.

Tiểu Hồng chạy vào.

Nhìn Tô Cổ, ánh mắt như phát sáng.

Nó chạy đến trước mặt Tô Cổ,

"Cho ngươi!"

Tức khắc, một thứ đồ vật đen xì, to như cái đĩa, nhìn rất giống nấm xuất hiện trước mắt Tô Cổ.

Tô Cổ nhìn thoáng qua.

Túm cái áo khoác bên cạnh rồi mặc vào cho nó.

Vừa mặc vừa nghe Tiểu Hồng lải nhải ở bên tai

"Thứ này, rất là tốt đó. Có thể bổ máu, còn có thể hầm canh, ách ······."

Thôi vậy chứ, Tiểu Hồng chỉ biết nó có thể bổ máu.

Nhưng mà nó vẫn đứng đó huyên thuyên một hồi lâu

"Ta vào rừng rậm tìm thật lâu, còn đánh nhau cùng một con sói, cuối cùng nó bị ta đánh chết. Cái này rất thơm, ngươi ngửi thử xem."

Tô Cổ ngẩng đầu nhìn nó.

Tiểu Hồng nghi hoặc

"Ngươi không tin?"

Tô Cổ lấy vật kia qua đây.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Thấy Tiểu Hồng lại muốn lải nhải.

Hắn lên tiếng

"Ta muốn biết, vì sao vật này lại thiếu mất một miếng, lại còn có một dấu răng?"

Bị Tô Cổ nói như vậy, đồng chí Tiểu Hồng tức khắc liền ngượng ngùng.

"Này, cái này, cái này ······ ta thay ngươi nếm thử xem ăn có ngon không nha."

Nói xong lại bổ sung một câu

"Nấm lớn như vậy, ngươi chắc chắn ăn không hết."

Thứ này quá thơm, thời điểm mang về Tiểu Hồng không nhịn được mới cắn một miếng.

Đám thuộc hạ bên cạnh trợn mắt há mồm.

Đương nhiên không phải nhìn Tiểu Hồng, mà là nhìn thứ nằm trong tay Tô Cổ.

Thuộc hạ Giáp

"Lão đại, đây là Nấm Linh Chi phải không?"

Thuộc hạ Đinh

"Nấm Linh Chi lớn như vậy, tỉ lệ hình dạng đều xinh đẹp như vậy, ít nhất cũng phải vài thập niên rồi."

Thuộc hạ Ất

"Đây chính là bảo bối dù trả giá bao nhiêu cũng không có người bán, có khi nào chỉ là cầm nấm bình thường không??"

Đại khái là quá chấn kinh, thế cho nên liền cảm thấy đồ vật này có lẽ là giả.

Nấm Linh Chi vài thập niên, chỉ nghe qua, nhưng đã ai thật sự gặp qua đâu??

Tô Tiểu Hồng mặc kệ người khác nói cái gì, nhìn cây Nấm Linh Chi kìa nuốt nước miếng ừng ực

"Ngươi có cần không? Ngươi nếu không muốn ăn ······"

"Muốn!"

Tô Cổ đánh gãy lời Tô Tiểu Hồng định nói.

Nói xong, liền mang Tô Tiểu Hồng đi ra ngoài.

Tiểu Hồng mặc áo khoác của Tô Cổ, tung ta tung tăng đi theo.

Bởi vì trêи người vẫn mang một vòng cái lá cây chưa vứt đi, thế nên nhìn qua còn tưởng rằng nó là một cái cây thành tinh, mọc ra chân.

Tiểu Hồng sở dĩ đi theo Tô Cổ, hoàn toàn là bởi vì bị hương thơm của Nấm Linh Chi kia hấp dẫn.

Không cam lòng, ý đồ muốn cắn thêm một miếng

"Ngươi sẽ cho ta ăn sao?"

"Ngươi cảm thấy mặt mũi ngươi lớn như vậy sao?"

Tiểu Hồng ủy khuất vô cùng

"Nhưng, nhưng mà cũng là do ta lấy về mà."

Lúc đầu Tiểu Hồng thật sự nghĩ lấy về cho Tô Cổ bổ máu, sợ hắn chết.

Ngửi hương khí Nấm Linh Chi tản ra, Tiểu Hồng thật sự muốn cắn thêm một miếng.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm

Sáng sớm hôm sau, Nấm Linh Chi bị cắt thành từng phần nhỏ, nấu thành cháo.

Tô Cổ ăn một chút, còn lại đều bị đồng chí Tiểu Hồng bưng đi hết.

Lại nói Tô Yên cùng Quân Vực.

Quân Vực mỗi ngày đều quấn lấy Tô Yên, quả thực chính là một tấc cũng không rời.

Đương nhiên không phải một hai muốn lăn giường, cũng chỉ đơn giản là bám dính lấy cô.

Chỉ cần Tô Yên lộ ra chút biểu cảm muốn cùng hắn tách ra, đồng chí Quân Vực cũng sẽ không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn Tô Yên liền trở nên vô cùng u oán.

Sau đó nói một ít lý lẽ.

Cái gì mà, có vẻ Tiểu Quai không hề thích ta.

Hoặc là, Tiểu Quai là thích cái phân thân kia hơn sao?

Một câu một câu, cuối cùng khiến Tô Yên đi đến đâu cũng phải mang hắn theo.

Rốt cuộc Trình Quân Dư ở nhà tù cũng được thả ra, Quân Vực cũng biết là bắt sai người rồi.

Trình Quân Dư trước khi đi còn hung tợn nhìn chằm chằm Quân Vực, hoàn toàn không có bộ dạng thiếu gia ôn hoà như trước.

"Nguyên Tử Mật, tao sẽ không bỏ qua mày."

Thời điểm gã nói những lời này, đồng chí Quân Vực đang làm bộ bị đau với Tô Yên.

Tô Yên nắm tay hắn, hoàn toàn không chú ý đến Trình Quân Dư, vừa nhìn vừa hỏi

"Miệng vết thương lại nứt ra rồi?"

Quân Vực

"Có lẽ vậy."

"Rất đau?"

"Ừm ~"

Đồng chí nào đó đến mắt cũng không nháy một cái, dứt khoát trả lời.

Hắn vẫn nhớ rõ, Trình Quân Dư này từng thổ lộ với Tiểu Quai.

Gióng trống khua chiêng ở trêи sân khấu, nghe nói còn hẹn hò vài ngày, mỗi ngày bắt Tiểu Quai ca hát cho gã nghe.

Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ tới, Quân Vực nhìn Trình Quân Dư càng không thể nào thuận mắt.

Tô Yên nghi hoặc hỏi

"Muốn đi gặp bác sĩ sao?"

Quân Vực rũ mắt, bỗng nhiên nói một câu

"Tiểu Quai trước nay chưa từng hát cho ta nghe."

Tô Yên sửng sốt

"Sao cơ?"

Không phải đang nói miệng vết thương trêи cánh tay sao?

Sao đột nhiên lại chuyển tới ca hát rồi?

Đúng lúc này, Tiểu Hoa hưng phấn kêu

"Ký chủ, tìm được cách rời khỏi nơi này rồi!"

Bởi vì thời không có vấn đề, Tô Yên liên tiếp xuyên qua hai thế giới.

Hệ thống Tiểu Hoa vẫn luôn bám sát manh mối.

Cực cực khổ khổ tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng xem như tìm được phương pháp.

Tô Yên đang muốn hỏi, Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, cổng đã mở rồi, chị có thể rời đi sau một nén nhang nữa! Chị có vui không??"

Tô Yên nghe xong, nhìn Quân Vực trước mắt.

Người nào đó cũng không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu, nhìn qua giống như bị Tô Yên bạc đãi.

Tô Yên hỏi Tiểu Hoa

"Một nén nhang?"

"Đúng vậy, ký chủ."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Đang nghĩ ngợi, liền nghe âm thanh Tiểu Hồng truyền đến

"Yên Yên, Yên Yên, cho chị cháo."

Nó cao hứng bưng một cái chén chạy tới.

Chờ đến khi chạy tới trước mặt Tô Yên, một chén cháo kia chỉ còn lại có một ngụm.

Ở trêи đường tới đây, đồng chí Tiểu Hồng ăn vụng từng ngụm từng ngụm.

Tô Yên duỗi tay cầm lấy, nói

"Đi tìm Tô Cổ."

Tiểu Hồng gật đầu

"Vâng!"

Nói xong, lập tức dùng đôi chân ngắn chạy như bay đi.

Quân Vực bên cạnh cau mày.

Vốn là Tô Yên kéo cánh tay hắn, không biết từ khi nào, thành hắn ôm Tô Yên.

"Em phải đi?"

Giọng nói của hắn quái quái.

Tô Yên gật đầu

"Ừm."

Nói xong, cô nhìn Quân Vực.

Hắn không nói gì, trêи mặt đầy vẻ ủy khuất.

Yên tĩnh thật lâu sau, Tô Yên chủ động nói

"Lời anh vừa mới nói, là có ý gì?"

Quân Vực liếc cô một cái

"Là như thế đó."

Nói xong, lại bồi thêm một câu

"Về sau còn rất nhiều cơ hội."

Rất nhanh, Tiểu Hồng dẫn theo Tô Cổ tới.

Tô Yên không nói gì, chỉ vung tay ném hai đứa nó vào trong không gian.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)