Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 316

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 316
Xin chào, thiếu soái (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Victoria

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao muốn mời ta uống rượu?"

Tiểu Hồng

"Như vậy chị sẽ ····· ưm."

Tô Cổ cầm một miếng bánh nhét vào trong miệng Tiểu Hồng.

Hắn nói

"Mời chị ăn cơm."

Tiểu Hồng cắn điểm tâm, gật gật đầu

"Ân ân!!"

Tô Yên ngồi xuống.

Rõ ràng này hai đứa này có việc gạt cô.

Nhưng cô chắc chắn một điều là bọn họ sẽ không hại mình.

Tiểu Hồng cực kỳ ân cần giúp Tô Yên đổ rượu

"Yên Yên, uống rượu!"

Tô Cổ xoa xoa lông mày, lấy chén rượu kia chuyển tới trước mặt Tiểu Hồng.

Sau đó đổ một ly nước trà cho Tô Yên.

Được rồi, Tiểu Hồng trước giờ cũng chưa từng uống rượu.

Lúc nó ở nhà trẻ, cô giáo nói trẻ con không thể uống rượu, uống rượu là không tốt.

Nó thực nghe lời, thế cho nên đều không chạm vào rượu.

Nhưng Tô Cổ cho nó một ly nha.

Tiểu Hồng cúi đầu ngửi ngửi.

Ân, hình như còn khá  thơm á.

Ngẩng đầu, nhìn Tô Yên cùng Tô Cổ có vẻ đang nói chuyện, không có người chú ý nó.

Liền trộm uống một ngụm.

Ân, hình như còn khá ngon á.

Hương vị hoa đào.

Tiểu Hồng chép chép miệng, ánh mắt sáng lên.

Tô Cổ thấy được hành động của Tiểu Hồng, chỉ là không thèm quản.

Đào hoa nhưỡng này, vị rượu rất ít, chỉ như là đồ uống bình thường thôi vậy.

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao muốn mời ta tới ăn cơm?"

Tô Cổ nhìn cô

"Từ khi chị ở bên hắn thì chưa từng ăn cơm cùng bọn em."

Tô Yên sửng sốt.

"Mỗi lần chỉ cần Yên Yên tìm được hắn, thì sẽ tự động xem nhẹ bọn em."

Dù cho hắn dùng một loại ngữ khí thực bình đạm để nói, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong lời nói kia có một tia u oán thoáng qua.

Có người yêu, đương nhiên muốn cùng người yêu ở bên nhau.

Cái này hắn có thể lý giải.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nhưng cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ bọn hắn chứ.

Tô Cổ

"Hơn nữa chị càng ngày càng để ý hắn. Yên Yên về sau có thể bị hắn lừa hay không?"

Tô Yên nghe xong liền trầm mặc.

Cô là người trong cuộc, đương nhiên không phát hiện được biến hóa của mình.

Nhưng Tô Cổ đứng ở ngoài, thế cho nên nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi từ ban đầu đến hiện tại của cô.

Tô Yên cầm lấy chiếc đũa, gắp một khối củ cải, cắn một ngụm.

Ngọt ngọt, ăn rất ngon.

Có lẽ bởi vì lời Tô Cổ nói, cô lâm vào cảm xúc của riêng mình, lại ăn một ít.

Ăn xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ

"Ta có bao nhiêu để ý hắn?"

Khi nói lời này, cô có chút mờ mịt.

Tô Cổ đẩy đĩa cua đến trước mặt Tô Yên.

Con cua đều đã được xử lý xong, có thể trực tiếp ăn.

Tô Cổ nói

"Nếu phải dùng mạng của chị để cứu hắn, em nghĩ chị sẽ đồng ý."

Ân, ở trong mắt Tô Cổ, Tô Yên đã để ý đến mức này rồi.

Cũng không biết là bắt đầu biến hóa từ khi nào.

Tô Yên nghe xong, không có nói chuyện.

Cô múc một miếng thịt cua, ăn vào trong miệng.

Một hồi lâu sau, cô dừng lại.

Sau đó, cô cúi đầu nhìn thịt cua.

Thật lâu thật lâu sau.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ

"Cố ý?"

Tô Cổ thấy Tô Yên có phản ứng, gật đầu

"Ân"

Tô Yên cúi đầu nhìn củ cải, lại nhìn thịt cua.

Tô Cổ

"Đây là củ cải nấu rượu, cái kia là cua ngâm rượu, có phải ăn rất ngon hay không."

Tô Yên buông đũa.

Cái gì mà để ý Quân Vực hay không, tất cả đều là để tung hỏa mù.

Mục đích của Tô Cổ là để Tô Yên ăn đồ ăn này.

Sau khi cô ăn được hơn phân nửa, vị rượu cũng đã ngấm vào.

Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng bên cạnh, mặt đỏ bừng a đỏ bừng.

Mới chỉ trong chốc lát, Tiểu Hồng đã uống hết một bầu rượu kia rồi.

Đào hoa nhưỡng tuy có vị ngọt, nhưng tác dụng lại đến chậm.

*****

Editor: Victoria

Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ nhìn nhìn thời gian.

Tô Yên cũng đi được chốc lát rồi.

Người kia có lẽ cũng sắp đến tìm người đi?

Đang nghĩ ngợi tới đây, lộc cộc, có tiếng bước chân truyền đến.

Ngẩng đầu nhìn qua đi, trong đêm tối, Nguyên Tử Mật mặc một bộ quần áo dân thường, trêи tay còn bị quấn băng gạc trắng.

Hai người đối diện.

Nguyên Tử Mật rũ mắt nhìn về phía Tô Yên, sau đó tầm mắt lại dừng ở trêи người Tô Cổ.

Hắn đi tới, ngồi ở trêи ghế, sau đó lập tức duỗi tay ôm lấy Tô Yên.

Nguyên Tử Mật ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ.

Trêи mặt Tô Cổ không có biểu cảm gì, chỉ là nhìn thẳng hắn, nửa ngày sau mới mở miệng

"Chị ấy không thể uống rượu, hiện tại đang say."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Trong đầu, Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, kiên trì!"

Đầu óc quay quay cuồng cuồng, vừa nhìn thấy người ôm mình chính là Nguyên Tử Mật, cô duỗi tay ôm lại hắn, thấp giọng gọi một câu

"Đại Ngư."

Nói xong liền dựa vào trêи vai hắn.

Nguyên Tử Mật bế ngang Tô Yên lên, nói với Tô Cổ

"Cố ý?"

"Có thể xem như vậy."

Đôi mắt Nguyên Tử Mật đen nhánh

"Cô ấy tin tưởng cậu."

Tô Cổ

"Tôi là em trai của Tô Yên."

Tin tưởng hắn chính là điều hiển nhiên.

Nguyên Tử Mật

"Cậu không sợ chị cậu uống say, tôi sẽ làm cái gì với cô ấy sao?"

Biểu tình trêи mặt Tô Cổ có chút biến hóa.

Làm cái gì là cái gì??

Chuyện ngươi làm còn thiếu chắc??

Đương nhiên Tô cổ cũng biết, hiện tại Nguyên Tử Mật không có ký ức.

Thật lâu sau, Tô Cổ mở miệng

"Chị ấy thích anh. Cùng anh ở bên nhau, rất tốt."

Nguyên Tử Mật nhướng mày, tiện đà nhìn về phía Tô Yên đang say đến mơ màng.

Hiển nhiên là trước khi hắn đến đây cô đã nói gì đó với em trai mình.

Hắn cong môi lên, sau đó càng ôm chặt người vào lòng mình.

Cuối cùng không nói gì nữa, ôm Tô Yên trở về phòng.

Chờ Tô Yên cùng Nguyên Tử Mật đi rồi, chỉ còn lại có Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hồng.

Tô Tiểu Hồng xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi ở trêи ghế, lảo đảo như muốn ngã.

Tô Cổ duỗi tay ấn đầu nó, không cho nó té ngã.

Tiểu Hồng nâng cái mũi lên, ngửi ngửi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sau đó, răng rắc, liền cắn vào cổ tay Tô Cổ.

Tô Cổ thoáng nhíu mày nhưng cũng không có phản ứng lại.

Tiểu Hồng cắn, là thật sự coi tay Tô Cổ thành một khối thịt có thể ăn, lực cắn rất mạnh, thế cho nên vài giây sau máu tươi đã theo cổ tay chảy xuống dưới.

Tô Cổ vỗ vỗ khuôn mặt Tiểu Hồng

"Buông ra."

Tiểu Hồng vừa nghe, đồ ăn bảo nó buông ra?

Sao có thể??

Thế cho nên hạ miệng ác hơn, làm máu chảy càng nhiều.

Tô Cổ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Cầm lấy chân gà nướng ở bên cạnh, lắc lắc hai cái trước mặt nó.

Tiểu Hồng ngửi ngửi, tức khắc liền buông lỏng ra, hướng đầu về phía đùi gà.

Tô Cổ lập tức ném đùi gà đi, đánh người hôn mê rồi khiêng nó đi vào phòng.

Ở một bên khác, Trong phòng Nguyên Tử Mật cùng Tô Yên.

Hắn cởi quần áo của cô, ôm cô.

Vừa cúi đầu nhìn Tô Yên, vừa thưởng thức tay cô.

"Vì sao lại gọi anh là Đại Ngư?"

Được rồi, tên này hắn có thể chấp nhận, cũng không phải khó nghe như vậy.

Chỉ là nữ nhân này chỉ có lúc say mới có thể gọi hắn bằng tên này.

Lúc tỉnh mà hỏi lại, cô hoàn toàn là một bộ không hiểu.

Hắn có chút tò mò, khi say rượu trong đầu cô rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?

Tô Yên mơ màng nói

"Anh vốn dĩ chính là Đại Ngư."

Cô nỉ non, giống như là đang lầm bầm lầu bầu.

Nguyên Tử Mật dựa vào gần, may là có thể nghe rõ.

Hắn nghiêng đầu, hôn lên má cô.

*****

editor: Victoria

Beta: Tinh Niệm

"Anh là ai?"

Hắn hỏi.

Tô Yên ôm hắn

"Đại Ngư."

" Đại Ngư là ai?"

Vừa hỏi như vậy, Tô Yên liền không nói.

Nguyên Tử Mật thấy cô mơ màng muốn ngủ, nghĩ, hỏi không ra liền thôi.

Đang muốn để cô nằm ngủ ngon giấc thì bỗng nhiên thấy cô mở to mắt, thực nghiêm túc nhìn hắn

"Quân Vực, anh là Quân Vực."

Thân thể Nguyên Tử Mật cứng đờ.

Quân Dư?*

*Quân Vực đọc là jūnyù, Quân Dư đọc là jūnyú.

Cơ hồ là ngay khi nghĩ đến cái này, trong phút chốc, khẩu khí đều muốn ngưng kết lại.

"Trình Quân Dư?"

Hắn mở miệng.

Tay ôm eo Tô Yên càng dùng sức.

Tô Yên nghe vậy, lắc đầu

"Quân Vực là Quân Vực. Quân Vực là Đại Ngư, anh chính là Đại Ngư."

Cô sửa đúng.

Nói xong liền ngủ.

Vị nào đó nằm trêи giường thân thể cứng đờ, trêи mặt không hề có ý cười, liên tục như vậy đến hừng đông.

······

Ngày hôm sau, mãi cho đến giữa trưa, Tô Tiểu Hồng tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra liền thấy được Tô Cổ nằm ở bên cạnh nó.

Được rồi, nó sớm đã quen.

Dù sao cho tới nay, thời gian dài như vậy vẫn luôn là hai người bọn họ ngủ cùng nhau.

Chỉ là ······.

Tô Tiểu Hồng phản ứng trong chốc lát.

Ân??

Yên Yên đâu??

Không phải đã nói cho nó ngủ cùng Yên Yên sao?

Đang nghĩ ngợi tới đây thì thấy Tô Cổ mở mắt.

Tô Cổ

"Tỉnh?"

Tô Tiểu Hồng mơ màng, ngơ ngác hỏi

"Đêm qua, là ta ngủ cùng Yên Yên sao?"

Tô Cổ liếc nó một cái

"Ngươi cảm thấy sao?"

Tô Tiểu Hồng cẩn thận nghĩ nghĩ, một chút ký ức đều không có.

Chỉ nhớ rõ sau khi ngửi thấy được đồ ăn rất ngon, sau đó cắn một miếng, lại sau đó bị đánh hôn mê.

Tô Tiểu Hồng còn sót lại một chút hy vọng

"Đúng không?"

Nó dùng đôi mắt sáng lấp lánh đầy hi vọng mà nhìn Tô Cổ.

Tô Cổ

"Ân"

Tô Tiểu Hồng tức khắc liền cao hứng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cao hứng đủ rồi, lại nghi hoặc

"Vì sao Yên Yên không ở đây?"

"Lúc sau nam nhân của Yên Yên tới, đưa chị ấy đi."

Tô Cổ bồi thêm một câu

"Không thấy được bên ngoài đã là giữa trưa sao? Ngu xuẩn."

Nói xong, Tô Tiểu Hồng tự động bổ não.

Ân, nhất định là đêm qua nó ngủ cùng Yên Yên, chờ tới buổi sáng, nam nhân Yên Yên đến mang Yên Yên đi.

Khi đó nó còn đang ngủ.

Trải qua một loạt bổ não, Tiểu Hồng cảm thấy mỹ mãn.

Từ khi xuống giường, đều là cười tươi rạng rỡ.

Tô Cổ tựa hồ đã biết trước nó sẽ có phản ứng như vậy, sau khi rời giường cũng chẳng buồn để ý nó.

Tới lúc ăn cơm, đồng chí Tô Tiểu Hồng rốt cuộc chú ý tới cổ tay Tô Cổ.

Thấy hắn có quấn băng gạc màu trắng.

Tô Tiểu Hồng

"A? Ngươi bị người đánh??"

Tô Cổ

"Bị một đứa ngu xuẩn cắn."

Tô Tiểu Hồng cười trêи nỗi đau của người khác

"Ngươi cũng thảm quá."

Tô Cổ mặt vô biểu tình nhìn nó

"Ân, đồ ngu kia cũng rất thảm, khuôn mặt bị đánh thành cái đầu heo."

Tiểu Hồng nghe vậy cũng không để ý nữa.

Vừa mới bắt đầu nó còn không cảm thấy cái gì, nhưng mà vừa ăn liền thấy quai hàm đau.

Vươn cái tay mập xoa xoa, càng xoa càng đau.

Cẩn thận sờ sờ, mặt hình như lớn hơn.

Nó xuống ghế, soi gương.

Phát hiện một bên mặt tím tím xanh xanh, sưng đến không được.

Tiểu Hồng phản ứng lại, căm giận nói

"Ngươi đánh ta??"

Tô Cổ liếc nó một cái, cởi bỏ băng gạc trêи cổ tay mình, lộ ra vết cắn kia, miệng vết thương huyết nhục mơ hồ, sắp cắn đứt cả một mảng thịt rồi.

Tô Cổ

"Thịt này của ta ăn ngon sao?"

Tiểu Hồng nghe hắn âm trầm nói.

Trong đầu tức khắc nhớ tới khi mình uống say có cắn được đồ ăn.

Đang nghĩ ngợi, không biết Tô Cổ đã đi tới lúc nào.

Dùng tay bóp mặt Tiểu Hồng, thanh âm không hề phập phồng

"Lão tử hôm nay không chỉ muốn đánh ngươi, còn muốn đập chết ngươi."

___

Hai đứa này có phải gọi là "Tương ái tương sát" trong truyền thuyết không? 

(つ≧▽≦)つ

*****

Editor: Victoria

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng ngao một tiếng, lập tức biến thành rắn, chạy mất.

Có thể chạy đi chỗ nào?

Đương nhiên là đi tìm Yên Yên a.

Tô Cổ đứng ở cửa phòng, nhìn phương hướng Tiểu Hồng rời đi, trầm mặc không nói.

Hắn lại buộc băng gạc trắng vào tay mình rồi đi ra ngoài.

Chỉ là đồng chí Tiểu Hồng chạy được nửa đường liền lập tức giảm tốc độ.

A?

Vì sao nó phải chạy??

Chẳng lẽ nó còn sợ tên sâu giun kia??

Như vậy nghĩ, nó càng chạy càng chậm.

Cuối cùng, đứng ở chỗ đó bất động.

Lại cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, ân, nó không sợ hắn.

Vừa nghĩ như vậy, nó xoay người lại quay trở về.

Nhìn thấy Tô Cổ đi ra, thân thể Tiểu Hồng thoáng cứng đờ, sau lại bày ra bộ không biết sợ mà đi qua.

Tới trước mặt Tô Cổ, lập tức biến thành người.

Giọng nói vẫn còn run run

"Ta mới không sợ ngươi đâu."

Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng trần như nhộng, xoa xoa trán.

Cố nén ý niệm đánh chết cái thứ này lại.

Cởi áo khoác bọc lấy Tiểu Hồng rồi ôm nó lên

Tô Cổ

"Tô Tiểu Hồng."

"Làm gì?"

"Sao ngươi có thể ngốc như vậy?"

"Ngươi mới ngốc, cả nha ngươi ngốc."

Tô Cổ hít sâu một hơi.

Sắc mặt dần dần bình đạm, khôi phục dáng vẻ vô cảm như ngày thường.

Từ khi biến thành người, hắn đã cố gắng áp chế lại bản tính của mình.

Nhân loại đều chú ý đến khoan dung, mỹ đức, khiêm tốn, lễ độ.

Đương nhiên, mấy thứ này hắn đều không có.

Nhưng làm một con Cổ Vương đã quan sát nhân loại lâu như vậy, hắn có thể tìm được phương pháp nhanh nhất để dung nhập với xã hội con người.

Chỉ là ở cùng thứ này cũng lâu rồi.

Nhưng, nó một giây đã có thể đập tan mọi sự áp chế của hắn.

Hắn là Cổ Vương, trong huyết mạch có sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng, cũng có cả dã tính chém giết vật lộn.

Sống đến bây giờ, hắn còn chưa bao giờ bị thương.

Hiện giờ lại là bị thứ này thiếu chút nữa là cắn rớt một miếng thịt.

Hắn thế nhưng không có đập chết nó, còn phải ôm tên nhóc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ này về phòng.

Càng nghĩ, gân xanh chỗ Thái Dương liền ẩn ẩn nhảy lên.

Tô Tiểu Hồng vươn cánh tay, ôm lấy cổ Tô Cổ.

Thật lâu sau, nhỏ giọng nói

"Thực xin lỗi."

Tô Cổ dừng chân một chút.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Mặt vô biểu tình nhìn về phía Tô Tiểu Hồng.

"Còn gì nữa?"

Tô Tiểu Hồng ngơ ngác.

Đều xin lỗi rồi, còn muốn làm gì?

Tô Tiểu Hồng bắt đầu biện giải cho mình, ai oán lên tiếng

"Ta cũng chỉ cắn ngươi một miếng nhỏ mà thôi, ngươi còn đánh ta."

Tô Cổ ôm Tô Tiểu Hồng đi vào trong.

Thật lâu sau, Tô Cổ nhỏ giọng nói một câu

"Bị ngươi cắn một cái, ta có khả năng sẽ chết."

Tiểu Hồng vừa nghe vậy liền run lên.

Sẽ chết?

Sau đó lại không tin.

Khi nó cắn, căn bản là không có dùng răng nọc mà.

Yên tĩnh thật lâu, Tô Tiểu Hồng chưa từ bỏ ý định, hỏi

"Thật sự?"

Tô Cổ

"Giả."

Tiểu Hồng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.

A, là giả a.

Trở lại chỗ ngồi, Tô Tiểu Hồng bắt đầu ăn đồ ăn.

Trêи người còn mặc quần áo Tô Cổ.

Tô Tiểu Hồng ăn thật lâu, lại thấy Tô Cổ chỉ ăn cháo.

Hơn nữa vẫn là dùng tay trái, tay phải cũng chưa động một chút.

Tầm mắt nó liền nhịn không được nhìn chằm chằm tay phải Tô Cổ.

Chờ ăn no, Tô Tiểu Hồng liền biến thành rắn chạy mất.

Hình ảnh vừa chuyển.

Trong phòng Tô Yên.

"Yên Yên, Yên Yên!!"

Tô Yên cảm thấy trước mặt có người nói chuyện.

Trong đầu còn ong ong ong một mảnh.

Không chịu được vì bị quấy nhiễu, rốt cuộc mở mắt.

Tô Tiểu Hồng

"Yên Yên, em muốn vào không gian."

Chỉ thấy Tô Tiểu Hồng trơn bóng đứng ở bên cạnh cô.

*****

Editor: Victoria

Beta: Tinh Niệm

Cô nắm chặt tay nó, đảo mắt liền đưa Tiểu Hồng vào trong không gian.

Đợi tỉnh táo lại, chung quanh không có người.

Tô Yên xoa xoa trán, đầu có chút đau.

"Tiểu Hoa"

Thật lâu cũng không thấy trả lời.

Cô lại hỏi một tiếng,

"Tiểu Hoa?"

"A, ở đây, ở đây ký chủ."

Lúc này, Tiểu Hồng ở trong không gian lại kêu la muốn đi ra ngoài.

Tô Yên thả nó ra.

Tiểu Hồng lập tức hóa thành rắn chạy mất.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, vừa mới nãy Tiểu Hồng tới hỏi em một việc nha."

Khó được lúc nó còn chủ động có lòng hiếu học.

Tô Yên

"Hỏi cái gì?"

"Hỏi Cổ Vương bị thương đổ máu thì sẽ như thế nào."

"Sẽ như thế nào?"

"Sẽ chết a."

Tô Yên sửng sốt.

"Vì sao?"

"A, hóa ra ký chủ cũng không biết a. Cổ Vương là cổ, cũng không phải nhân loại. Một con cổ có lượng máu rất ít. Chức năng tạo máu trong cơ thể rất yếu. Trêи cơ bản, chỉ cần một con cổ vừa bị thương thì sẽ chết. Tỷ lệ sống sót là rất thấp."

Tiểu Hoa nói xong, lại bồi thêm

"Ký chủ không cần lo lắng a, đó là Tô Cổ trước kia. Hiện giờ nó tu hành ngàn năm, khẳng định sẽ không dễ dàng chết như vậy."

Tô Yên lên tiếng

"Ân"

Đương nhiên, Tiểu Hồng là chưa kịp nghe được phần sau.

Nó hoang mang rối loạn chạy đi, cũng không biết đi làm cái gì.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sau khi Tô Yên tỉnh lại, vẫn luôn không thấy Nguyên Tử Mật.

Chờ đến buổi chiều, cũng không gặp hắn trở về.

Cô đi ra ngoài dạo một vòng, vừa vặn thấy được Tô Cổ.

Tô Cổ vừa nhìn đến Tô Yên, ánh mắt hơi lóe, xoay người muốn đi.

Tô Yên

"Đi đâu?"

Tô Cổ dừng bước chân lại, bày ra vẻ chưa có chuyện gì phát sinh

"Đi dạo."

Tô Yên không nói chuyện.

Tô Cổ ho khan một tiếng, mở miệng

"Chuyện đêm qua, về sau sẽ không xảy ra nữa."

Tô Yên gật gật đầu, cô cũng không cảm thấy thế nào.

Chỉ là có một chút tò mò, do dự một lúc, cô mở miệng

"Đầu óc Tiểu Hồng đôi khi sẽ biến ngốc, em thông cảm cho nó một chút."

Tô Cổ sửng sốt, sau đó gật gật đầu.

Tô Yên lại nói

"Nó tuy rằng da dày thịt béo, nhưng cũng đừng xuống tay quá độc ác."

Trưa hôm nay, Tô Tiểu Hồng mang vẻ mặt bầm dập tím tái xuất hiện trước mặt cô, nhìn vẫn là có chút đau lòng.

Tô Cổ không phải Tiểu Hồng, đầu óc hắn xoay chuyển mau.

Lập tức liền rõ ràng, Tô Cổ nói

"Nó đêm qua tự mình ngã xuống giường, đầu đập xuống đất."

Ngủ một giấc mà có thể biến mình thành cái dạng đó, người khác làm không được, nhưng con rắn kia thì có thể a.

Tô Yên nghe xong, gật gật đầu.

Trầm mặc một hồi lâu sau.

"Vậy các em... phải hòa thuận."

Tô Cổ ẩn ẩn cảm thấy lời Tô Yên nói có ẩn ý.

Dù sao nhiều năm qua bọn hắn đều sống chung như vậy, cô cũng nhưng chưa từng nói ra loại lời này.

Có lẽ, là hắn nghĩ nhiều??

Nói xong, Tô Yên nói sang chuyện khác

"Có nhìn thấy Nguyên Tử Mật không?"

Tô Cổ

"Có."

"Ở đâu?"

" Địa lao giam giữ phạm nhân."

"Ân? Nguyên Tử Tân còn chưa đi?"

Tô Cổ lắc đầu

" Trình Quân Dư trúng đạn, bị bắt lại."

Nói xong Tô Cổ bổ sung một câu

"Là người của Nguyên Tử Mật làm."

Hắn là Sơn phỉ có uy tín.

Con tin đã bắt một lần thì sẽ không động đến lần thứ 2.

Mười vạn lượng bạc đã tới tay, người Trình gia, hắn cũng không có gì hứng thú.

Cũng không biết Nguyên Tử Mật rốt cuộc phát điên cái gì.

Hắn thấy sơn phỉ báo rằng trời vừa mới sáng, Trình Quân Dư đã bị mang đến.

Nguyên Tử Mật buổi sáng vào địa lao, đến bây giờ cũng chưa ra, vẫn luôn ở bên trong.

*****

Editor: Victoria

Beta: Tinh Niệm

Sau khi trò chuyện cùng Tô Cổ, Tô Yên đến địa lao.

Cũng phải nói là sơn trại này thành lập cũng khá là ra hình ra dáng.

Ngay cả nơi chuyên môn giam giữ con tin cũng được tu sửa rất hoàn thiện, từng phòng giam đều được ngăn cách nhau, có đèn điện, một cái giường, một cái bàn, một băng ghế, còn có một ly nước.

Mỗi gian phòng đều giống nhau như đúc.

Cô đi vào sâu bên trong.

Khi đi được nửa đường, ẩn ẩn nghe được bên trong có tiếng động truyền ra.

Trong giọng nói mang theo vài phần châm chọc

"Thiếu gia Trình gia được người khen văn võ toàn tài, hóa ra cũng chỉ như thế."

Tô Yên đi qua.

Đứng ở bên ngoài một căn phòng giam, nhìn thấy Trình Quân Dư mặt mũi bầm dập nằm trêи mặt đất, còn có Nguyên Tử Mật đứng ở bên cạnh, không thấy rõ biểu tình.

Có vẻ là đã nhận ra động tĩnh bên ngoài, Nguyên Tử Mật ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen nhánh đối diện cùng Tô Yên.

Thật lâu sau, hắn câu môi nở nụ cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười, nhìn càng giống như là chế nhạo.

"Tới rồi?"

Hắn mở miệng.

Tầm mắt Tô Yên dừng ở cánh tay hắn.

Chỗ bị quấn băng gạc màu trắng lại lần nữa bị máu tươi xâm nhiễm.

Hình như là lại bị thương.

Chỗ mu bàn tay còn bị rạch một đường, nhìn qua miệng vết thương dữ tợn, máu tươi chảy ra ngoài.

Trêи mặt đất còn có một con dao.

Chân hắn đeo quân ủng, vừa vặn liền đạp lên con dao kia.

Tô Yên khẽ nhíu mày một chút.

Nguyên Tử Mật nhìn bộ dáng này của cô, cười ra tiếng.

"Đau lòng sao?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nói xong, giống như là tức giận cực kỳ, liền nhấc chân dẫm lên trêи người Trình Quân Dư.

Trình Quân Dư kêu rêи thành tiếng, thở hồng hộc.

Xem ra, trước khi Tô Yên tới, hai người đã đánh nhau thật lâu.

Nhìn bộ dáng Trình Quân Dư, ngay cả sức bò dậy cũng không có.

Tô Yên cũng không có hiểu lắm với mấy chuyện của quân phiệt với nhau.

Nhưng mà cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Tử Mật tự mình động thủ.

Đây là không đánh không được?

Trong đầu, Tiểu Hoa còn đang rối rắm.

Mình rốt cuộc có nên nói với ký chủ là đêm qua sau khi uống rượu, ký chủ nói Quân Vực là Đại Ngư hay không?

Nhưng mà, việc đó hình như cũng không có liên quan gì đến hiện tại a.

Nhìn không khí khẩn trương như vậy, hay là ra khỏi địa lao rồi nói sau.

Tô Yên thực nghiêm túc hỏi

"Anh chừng nào thì làm xong? Em có thể đi ra ngoài đợi anh."

Chuyện quân phiệt, có lẽ sẽ có chút cơ mật đi?

Cô vẫn là đi bên ngoài chờ thì hơn.

Nguyên Tử Mật nhíu mày lại.

"Sao? Không thèm để ý?"

Tô Yên trầm mặc.

Nguyên Tử Mật vươn tay vượt qua rào chắn, bắt lấy cánh tay Tô Yên.

Hắn dùng sức kéo cô đến cực gần

"Là không thèm để ý hay là làm bộ không thèm để ý?"

Tô Yên

"Anh nói rõ ràng một chút."

Cô vẫn luôn cảm thấy từ lúc cô vào địa lao, hắn hình như có thành kiến với cô.

Rõ ràng chưa nói cái gì, nhưng chính là cảm thấy từng câu đều mang dao.

Khiến cô nghe đến cả người không thoải mái.

Nguyên Tử Mật tỏ vẻ hiểu rõ, cười nói

"A, đúng, cô uống say, cô cái gì cũng không biết."

Nói xong, ý cười dần dần biến mất.

"Ngày ngày đối diện với tôi, có phải cảm thấy ủy khuất lắm hay không?"

Nguyên Tử Mật nhìn chằm chằm Tô Yên.

Tay nắm chặt lấy cánh tay cô.

Chặt đến phát đau

"Ý trung nhân ngã trêи mặt đất, còn phải miễn cưỡng cười vui với tôi, Bạch Mẫu Đơn tiểu thư thật là tận tâm tận lực a."

Mấy câu nói này, cô lại hiểu rõ.

Sau đó cúi đầu nhìn nhìn Trình Quân Dư.

Cho nên, Trình Quân Dư rốt cuộc đã nói gì với Nguyên Tử Mật??

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)