Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 319

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 319
Xin chào, học bá! (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Tần Huyên Nhu sửng sốt.

Hoàn toàn không nghĩ tới Tô Yên sẽ nói như vậy.

Cô ta có vẻ không biết trả lời như thế nào

"Nhưng... hai người có hôn ước, hơn nữa, cậu còn là bạn thân nhất của mình."

Tô Yên nghi hoặc

"Cho nên? Cậu là muốn nói tôi ở trong lòng cậu rất quan trọng sao?"

Tần Huyên Nhu gật đầu

"Đúng vậy!"

Tô Yên

"Nếu tôi không thích hai người ở bên nhau, cậu sẽ không ở bên hắn sao?"

Tức khắc, thân thể Tần Huyên Nhu cứng đờ, tròng mắt ướt át,

"Nếu như vậy có thể làm cậu cảm thấy được an ủi, mình sẽ đồng ý."

Tô Yên cảm thấy người này quả thật không thể hiểu được.

Vừa rồi không phải còn nói hy vọng cô thành toàn cho bọn họ sao?

Sao một chút kiên định cũng không có vậy?

Tô Yên lắc đầu

"Không cần."

Tần Huyên Nhu còn định nói cái gì đó thì giáo viên tiến vào lớp.

Hơn nữa, Tô Yên đã lấy sách giáo khoa ra, cũng không muốn tiếp tục giao lưu cùng cô ta.

Tần Huyên Nhu đành từ bỏ.

Chủ nhiệm lớp đứng trêи bục giảng lên tiếng

"Hôm nay, lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển đến."

Nói xong, một thiếu niên từ cửa bước vào.

Hắn vừa tiến vào, một đám con gái lập tức gào thét ầm ĩ.

Thiếu niên ngũ quan sắc sảo như được tỉ mỉ điêu khắc, mặc bộ đồng phục cắt may khéo léo.

Dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt lãnh đạm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Trêи tay cầm theo cặp sách, đứng trêи bục giảng.

Chủ nhiệm tựa hồ đã biết sẽ có phản ứng này, duỗi tay gõ gõ bục giảng

"Trật tự."

Chủ nhiệm lên tiếng, phía dưới cũng an tĩnh không ít.

Thiếu niên kia lên tiếng

"Tô Cổ."

Ngoài cái tên, cũng không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Nữ sinh A

"Oa, thật soái, thật lãnh a, vừa thấy chính là kiểu coolboy, tôi thích nha."

"Giá trị nhan sắc này ngang ngửa với Bạch Hoành Vũ đó nhỉ?"

"Tôi thích hắn hơn."

"Tôi cũng vậy"

"Tôi cũng thế."

"Nam sinh này sao lại đẹp trai đến vậy chứ? Chuẩn nam thần cao lãnh cấm ɖu͙ƈ a~."

"A a a a a, làm sao bây giờ? Thích quá ~."

"Không biết có bạn gái chưa nhỉ."

"Ngàn vạn lần đừng có bạn gái a, bằng không sẽ bị ghen ghét đến chết."

Bởi vì một câu giới thiệu của Tô Cổ, lại mang tới một trận thảo luận khác.

Thầy giáo gõ cái bàn,

"Trật tự!!"

Sau đó, giáo viên duỗi tay chỉ vào một vị trí trong góc

"Em tạm thời ngồi ở chỗ đó đi."

Tô Cổ gật đầu, đi về chỗ giáo viên chỉ.

Tô Yên không nghĩ tới, Tô Cổ sẽ chọn học cùng lớp với cô.

Ừm, cảm giác thực kỳ diệu.

Chờ giới thiệu xong rồi, chủ nhiệm bắt đầu dạy học.

Cuối cùng, trận xao động này cũng bị trấn an xuống.

Một buổi sáng, tin tức lớp 11/3 có một soái ca mới tới đã truyền khắp toàn bộ trường học.

Đến giờ nghỉ trưa, hộc bàn học của Tô Cổ đã nhét đầy thư tình và chocolate.

Tần Huyên Nhu nhìn Tô Yên.

Cả một buổi sáng Tô Yên không nói với cô ta một câu nào.

Đại khái là vì muốn hòa hoãn quan hệ, Tần Huyên Nhu cố gắng thể hiện khuôn mặt tươi cười, chủ động lên tiếng

"Tiểu Yên, trưa nay mình mời cậu ăn cơm nhé?"

Tô Yên lắc đầu

"Không cần."

Tần Huyên Nhu lập tức nói

"Cậu không cần khách khí với mình, chúng ta là bạn tốt mà.

Hơn nữa, mình đi làm thêm cũng đã được phát tiền lương, cậu muốn ăn cái gì mình đều có thể mời được."

Tô Yên dừng động tác thu thập đồ dùng một chút, sau đó lại nghiêm túc nói một lần

"Không cần, cảm ơn!"

Tần Huyên Nhu bị cự tuyệt, khuôn mặt đỏ lên.

Lúc lâu sau, lại kéo tay áo Tô Yên

"Tiểu Yên."

Đang nói, ở cửa lớp truyền tới một thanh âm

"Mời Tô đại tiểu thư ăn bữa cơm, khó như vậy sao?"

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Giọng nói đầy vẻ châm chọc.

Lúc này, học sinh trong lớp đã đi gần hết.

Nhưng vẫn có một vài người thấy Bạch Hoành Vũ xuất hiện.

Bạch Hoành Vũ đi tới, duỗi tay xoa đầu Tần Huyên Nhu, giống như trấn an.

Tiện đà ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên

"Tô tiểu thư cần gì phải khi dễ người như vậy, có ý gì?"

Bạch Hoành Vũ đúng kiểu đẹp trai ấm áp, hơn nữa học tập tốt, gia thế tốt, rất được mọi người yêu thích.

Sắc mặt Tần Huyên Nhu so với vừa rồi càng thêm đỏ.

Lúc này chính đây là thẹn thùng đó. ಠ益ಠ

Cô ta cố gắng nỗ lực tránh thoát tay Bạch Hoành Vũ, phủi sạch quan hệ.

Vội vàng nhìn về phía Tô Yên.

"Tiểu Yên, cậu đừng giận mình được không? Đều là do mình không tốt."

Bạch Hoành Vũ nghe người mình thích nói loại lời này thì nhíu mày.

Ánh mắt nhìn Tô Yên càng thêm chán ghét.

Hắn đối với Tô Yên, cảm giác trước sau như một, chính là một nữ sinh xinh đẹp thích hắn mà thôi.

Nhưng hôm trước hắn về nhà, liền được báo rằng có hôn ước cùng Tô Yên.

Ý nghĩ đầu tiên Trong đầu Bạch Hoành Vũ chính là Tô Yên giở trò quỷ vì muốn ở bên hắn.

Hắn ghét nhất là bị người khác trói buộc.

Thế cho nên hắn vô cùng bài xích nữ sinh này.

Hiện giờ lại thấy thái độ của Tô Yên đối với Huyên Nhu.

Bạch Hoành Vũ đối với Tô Yên đã có định kiến, chính là một nữ nhân lớn lên xinh đẹp nhưng lại có chút tâm cơ không lương thiện, thế nên càng thêm không vui.

Hắn ta cười lạnh một tiếng

"Tô Yên, cô tốt nhất đừng ······" giở những trò thủ đoạn đó.

Còn chưa kịp nói xong, đã bị một người khác đánh gãy

"Ê, dây dưa mãi không xong thế?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Giọng nói từ phía sau truyền đến.

Ba người nhìn qua, là học sinh mới chuyển trường đến, Tô Cổ.

Khuôn mặt Tô Cổ lãnh đạm, từ lối nhỏ hẹp đi tới, đứng ở trước mặt Tô Yên.

Hắn mở miệng

"Khi nào thì đi ăn cơm?"

Tô Yên

"Hiện tại nhà ăn đã có cơm, em tùy thời có thể đi ăn."

"Em không có thẻ cơm."

Hắn dừng một chút, lại nói

"Chẳng lẽ chị không định ăn cơm cùng em à?"

Tô Yên lấy thẻ đưa cho Tô Cổ.

"Không đói bụng, em tự đi đi."

Cách hai người nói chuyện với nhau làm Tần Huyên Nhu vô cùng kinh ngạc.

Thái độ quen thuộc này, hoàn toàn không giống như lần đầu tiên gặp mặt.

Bạch Hoành Vũ lôi kéo tay Tần Huyên Nhu, nói

"Không cần suy nghĩ chuyện không vui, đều giao cho anh, đi ăn cơm thôi."

Tần Huyên Nhu nghe được lời này, mặt đỏ bừng.

Cúi đầu, không nói lời nào.

Tô Cổ vuốt vuốt thẻ cơm của Tô Yên, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hoành Vũ

"Có một chuyện tôi rất tò mò."

Tô Cổ bỗng nhiên lên tiếng, Bạch Hoành Vũ ngạc nhiên, hắn cười

"Nói đi."

"Rốt cuộc cậu lấy đâu ra tự tin nói mấy lời này? Hôn ước còn chưa giải trừ, lại có thể ra vẻ đúng lý hợp tình như vậy. Tôi trước nay chưa từng thấy qua."

Vừa nói xong, sắc mặt Bạch Hoành Vũ tối sầm lại.

Tô Cổ một chút cũng không thèm để ý tâm trạng của hắn ta.

Cầm chiếc lắc lắc qua lại, mặt không biểu tình nói

"Về sau nói chuyện với nữ sinh thì phải khách khí một chút, đối với Tô Yên càng phải khách khí."

Nói xong, hắn lại lần nữa mở miệng hỏi Tô Yên

"Chị thật sự không đi ăn à?"

Tô Yên đổi chủ ý

"Đi!"

Tô Cổ đi ra ngoài.

Trong đầu, tiếng Tiểu Hoa từng đợt ngao ô ô hưng phấn vang lên

"Ký chủ, Tô Cổ thật soái a, thật không hổ là con sâu nhỏ do ký chủ nuôi a."

Tô Yên không nói gì.

Rõ ràng lực chú ý của cô không ở nơi này.

Cô đang nghĩ không biết con chó nhỏ kia ở nhà thế nào.

Tiểu Hoa tò mò

"Ký chủ suy nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ đến chó nhỏ."

"A, ký chủ có thể video call cho nó mà."

"Nó biết chơi di động sao?"

Tô Yên nghi hoặc.

Chó con mà biết dùng di động, thế là chó thành tinh à??

Tiểu Hoa lập tức nói

"Quản gia có thể."

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Ngân Minn

Tiểu Hoa nói xong, lập tức cảm thấy mình thật là một cái hệ thống siêu siêu thông minh.

Cứ như vậy, theo đề nghị của Tiểu Hoa, Tô Yên gọi điện thoại cho quản gia, nói muốn call video để xem con chó nhỏ.

Quản gia cầm di động đi quanh hoa viên vài vòng tìm chó nhỏ.

Rốt cuộc cũng thấy nó đang nằm trêи một tảng đá.

Quản gia vừa đi tới tảng đá lớn, vừa nói

"Tiểu thư, chú chó nhỏ của ngài khôi phục rất tốt, đang nghỉ ngơi."

Tô Yên nhìn chó nhỏ trong video, gật đầu

"Vâng"

Dứt lời, quản gia đã chạy tới tảng đá.

Chó nhỏ mở mắt ra, đôi mắt màu lam nhạt đột nhiên nhìn thấy quản gia, liền bắt đầu ở đằng kia tru lên.

Tỏ vẻ không cho phép hắn tới gần.

Quản gia cũng bị chó nhỏ này kêu đến hoảng sợ.

Sau đó, tầm mắt chó nhỏ rơi xuống di động, nhìn thấy Tô Yên.

Vẫn bày ra tư thế bảo vệ lãnh thổ, không nhúc nhích.

Tô Yên

"Em có nghe thấy không?"

Cô vẫy vẫy tay với chó nhỏ.

Chó nhỏ lập tức nức nở một tiếng.

Sau đó, nằm trêи tảng đá.

"Ô ô ô ô ~~"

Hai mắt ngập nước, đầu héo héo gục xuống, thò chân muốn bắt lấy cái di động.

Quản gia đưa điện thoại di động đẩy đến trước mặt chó nhỏ.

Tô Yên có thể nhìn thấy cái đầu nó trêи màn hình di động.

Còn nghe thấy tiếng nức nở.

Nghe đáng thương cực kỳ.

Ánh mắt quản gia nhìn chó nhỏ thay đổi trong nháy mắt.

Thầm nghĩ, con chó này muốn thành tinh rồi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên mở miệng

"Buổi chiều ta sẽ trở về."

"Ô ô ~~"

"Dưỡng thương cho tốt."

Nhắc tới vết thương, chó nhỏ liền ngửa bụng lên, để Tô Yên nhìn thấy băng gạc quấn quanh bụng.

Sau đó, âm thanh ủy khuất nức nở kìa liền lớn hơn nữa.

Quản gia ho khan một tiếng

"Tiểu thư, trong nhà không có động vật lớn nào, cũng không có ai khi dễ nó."

Quản gia cảm thấy năng lực biểu đạt của con chó này có chút quá mạnh, sợ tiểu thư hiểu lầm, vẫn là nói rõ ràng một chút thì hơn.

Tô Yên gật gật đầu.

"Ân."

Cô ở nhà ăn call video trò chuyện.

Tô Cổ đi mua cơm.

Nói chuyện phiếm một lúc lâu, Tô Cổ mới bưng hai phần cơm đi tới.

Bên này, Tô Yên kết thúc video, buông điện thoại xuống..

Tô Cổ đẩy một phần cơm đến trước mặt Tô Yên.

Ngồi xuống vị trí đối diện cô.

Hắn nhìn thoáng qua Tô Yên, lại nhìn điện thoại của cô

"Nam nhân của chị đâu?"

Vừa hỏi vừa bắt đầu ăn cơm.

Tô Yên nghi hoặc

"Hả?"

Tô Cổ

"Chị có vẻ không sốt ruột đi tìm hắn, còn có thời gian rảnh ở chỗ này video call cùng con chó kia."

Tô Cổ dừng một chút.

Không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi thay đổi.

Hắn ngẩng đầu

"Con chó kia là.... ."

Thanh âm hắn kéo dài, nhìn Tô Yên, ánh mắt nghi ngờ.

Tô Yên múc một miếng cơm.

"Ừm"

Tô Cổ

"...."

Tiểu Hoa mê mang hỏi

"Ký chủ, hai người đang nói gì vậy?"

"Đang nói về Quân Vực."

"A??"

Đi học đối với Tô Cổ mà nói là một việc vô cùng nhàn hạ.

Hơn nữa hắn với Yên Yên còn học cùng một lớp.

Ừm, đi học thực không tồi.

Chỉ là đối với Tiểu Hồng mà nói, lại là một sự kiện cực kỳ thống khổ.

Đảo mắt một tuần đã qua.

Tiểu Hồng mặc áo ngủ khủng long bạo chúa, ở trong phòng thức đêm bật đèn học làm bài tập toán.

Đương nhiên, loại nhiệm vụ gian khổ này, một mình nó chắc chắn không thể hoàn thành, bên cạnh còn có Tô Cổ ngồi canh.

Tiểu Hồng duỗi từng ngón tay ngắn nhỏ tính tính toán toán.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Một giờ trôi qua.

Tiểu Hồng chỉ làm được ba câu hỏi điền vào chỗ trống.

Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn con rắn ngu ngốc này

"Khó như vậy?"

Tiểu Hồng

"Ô ô ô ô, ta không biết làm!"

Tô Cổ vừa nghe nó nức nở liền cau mày, duỗi tay bóp mặt Tiểu Hồng

"Ta hỏi ngươi, ngươi là rắn, học theo con chó giả vờ đáng thương cái gì?"

Tiểu Hồng cắn một ngụm kẹo que, giọng trẻ con non nớt phản bác

"Nhưng khi con chó kia khó chịu, Yên Yên sẽ ôm nó!"

Tô Cổ cau mày

"Thế ý ngươi là, muốn ta ôm ngươi một cái?"

Nói rồi càng dùng thêm sức nhéo mặt nó.

Tiểu Hồng

"Ta, ta không biết làm bài."

Có lẽ là do bài toán này đã được Tiểu Hồng "giải" quá lâu.

Tô Cổ không còn kiên nhẫn nữa.

Hắn rút cây bút trong tay Tiểu Hồng, điền đáp án vào bài kiểm tra.

Tiếp đó, thô bạo bỏ bài kiểm tra vào cặp sách.

"Ngủ."

Nói xong, giật cây kẹo que mà Tiểu Hồng cắn còn thừa một nửa nhét vào miệng mình.

Tiểu Hồng muốn cướp trở về.

Nhưng rút ra thì chỉ còn lại cái que.

Sau khi thầm oán trách một hồi, Tiểu Hồng lên giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Một ngày mới đã bắt đầu.

Tô Yên mở to mắt, nhìn con chó nhỏ đang ngủ say sưa ở bên cạnh.

Cô đã nuôi nó được một tuần.

Vốn dĩ nó có một cái tổ ở trêи sô pha, nhưng mỗi tối Tô Yên ngủ, lúc nào nó cũng có thể bò lên trêи giường, ngủ ở trong lòng ngực cô.

Nuôi một cún con không phải chuyện rắc rối gì.

Nhưng thật ra có một chút kinh ngạc.

Tô Yên mở to mắt, nhìn trêи dưới hết lần này tới lần khác để xác nhận.

Cô mở miệng

"Tiểu Hoa"

"A, em đây."

"Tốc độ phát triển của loài chó đều nhanh như vậy sao?"

Cô không có kinh nghiệm nuôi chó, thế cho nên cũng không rõ ràng.

Nhưng mà, con chó này của cô có phải lớn quá nhanh rồi không?

Vốn dĩ nó chỉ là một chú chó con, to bằng bàn tay mà thôi.

Mới một tuần trôi qua, thế nhưng đã to bằng cái gối đầu.

Cái loại dài bằng cánh tay của phụ nữ ấy.

Mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sinh trưởng này.

Tại sao một chú chó con trông mềm mại đáng yêu như vậy mà giờ trông có chút hung ác?

Đây là giống chó gì?

Tô Yên hỏi Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng là cái hệ thống chưa bao giờ nuôi chó.

Tiểu Hoa lập tức nói

"Ký chủ, để Tiểu Hoa tra cho chị."

Lúc này, chó nhỏ đang ngủ say liền mở mắt.

Đôi mắt Ba Tư màu lam nhìn Tô Yên.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Yên cũng không có cảm giác tình thương của mẹ tràn trề như trước đây.

Chỉ cảm thấy con chó này trông dữ tợn hơn so với lúc nó đang ngủ.

Còn không bằng nó nhắm mắt lại.

Chó nhỏ

"Ô ô ~~"

Rêи rỉ mấy tiếng liền rúc vào lòng ngực Tô Yên.

Bây giờ nó đã lớn hơn một chút, vừa mới rúc đầu vào liền đẩy cô đến nghiêng ngả.

Nhưng Tô Yên vẫn duỗi tay ôm lấy nó.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Ôm trong chốc lát, mới buông tay ra, nói

"Rời giường thôi."

Chó nhỏ hành động vô cùng nhanh nhẹn, hai móng vuốt liền bấu chặt trêи vai Tô Yên.

Có vẻ nó vẫn cảm thấy mình là chú chó nhỏ của một tuần trước, Tô Yên đi đâu cũng ôm nó vào lòng.

Miệng vết thương trêи bụng nó cũng đã khỏi hẳn, thậm chí còn không nhìn thấy sẹo.

Tốc độ bình phục như này Tô Yên cũng chưa bao giờ gặp qua.

Cô ôm nó đi đến phòng tắm, đặt ở trêи bồn.

Ừm.

Rất tốt.

Trêи bàn rửa mặt có thêm một khối to màu trắng, chó nhỏ vừa nhấc đầu, hoàn toàn chắn hết tầm nhìn của cô.

Đúng lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng

"A? Ký chủ, con chó này có điểm kỳ quái."

"Làm sao vậy?"

"Từ trước đến nay chưa từng nghe thấy nó sủa?"

Mỗi ngày chỉ biết giả vờ đáng thương rồi làm nũng.

Nhưng mà, những lời này Tiểu Hoa không dám nói ra ngoài.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Nghe Tiểu Hoa nói xong, Tô Yên liền nhìn chó nhỏ.

Tiểu Hoa lại nói

"Ký chủ, nó cũng không vẫy đuôi, tai cũng không giật."

Thân là một con chó, trừ bỏ vóc dáng cao lớn, cái gì cũng không làm được.

Còn không bằng Tiểu Hồng bắt chước làm chó.

Ách, hả?

Sao lại giống mắng người như vậy?

Tiểu Hoa vừa nhìn tư liệu, vừa lải nhải nói chuyện cùng Tô Yên.

Tô Yên nhìn con chó

"Vẫy đuôi."

Cái đuôi đang hạ xuống liền được nâng lên hất hai lần.

Lại nhanh chóng cụp xuống.

"Ô ô ô ~~"

Chó nhỏ lại bắt đầu nức nở, Tô Yên nghiêng người qua.

Hai móng vuốt bấu vào vai cô, đầu to cũng dựa trêи vai cô.

Ừm, thật thỏa mãn.

Vậy thì cho Tô Yên nhìn nó vẫy đuôi thêm một lần nữa vậy.

Tô Yên chuẩn bị xong, đi ra ngoài, đương nhiên vẫn phải ôm theo con chó chỉ biết dính người này.

Chờ đến khi xuống lầu, Tiểu Hồng vốn dĩ đang ăn cơm, nhìn thấy con chó trong lòng Tô Yên thì hai mắt trợn tròn.

"Con chó càng ngày càng béo nha."

Tốc độ lớn lên của con chó này còn nhanh hơn nó.

Sau đó, Tiểu Hồng bắt đầu nghi hoặc

"Tại sao nó không sủa vậy? Yên Yên, nó là con chó câm sao?"

Tô Yên

"Không phải, có lẽ nó còn nhỏ."

Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn con chó.

Như thế này còn nhỏ?

Không chừng một thời gian nữa Tô Yên còn cưỡi được cả nó ấy.

Tiểu Hồng cắn một miếng bánh mì, học theo những gì nó thấy trong TV, xoay về phía con chó kêu hai tiếng

"Gâu gâu."

Chó nhỏ

"······"

Tiểu Hồng chưa từ bỏ ý định, lại kêu tiếp

"Gâu gâu, gâu gâu."

Chó nhỏ vẫn làm lơ nó.

Khi Tiểu Hồng lại chuẩn bị thực hiện động tác khác, Tô Cổ bên cạnh đã không nhịn được nữa.

Cầm lấy cái bánh mì bên cạnh nhét vào miệng Tiểu Hồng.

Một con rắn, còn học đòi kêu tiếng chó sủa.

Tô Cổ nhắm mắt lại, không muốn nghĩ lại việc vừa rồi.

Hắn sợ mình không kìm nén được mà bóp chết nó.

Cuối bữa ăn, đồng chí Tiểu Hồng chưa từ bỏ ý định, bí mật hướng về phía con chó kêu hai tiếng

"Gâu gâu"

Tiểu Hồng trông đặc biệt háo hức, cố gắng muốn dạy chó nhỏ sủa ra tiếng.

Chó nhỏ đảo mắt qua Tiểu Hồng, sau đó ngẩng đầu

"Ngao ô ~"

Lần này, không còn là âm thanh yếu đuối nức nở nữa.

Mà là một tiếng gầm.

Tô Yên đang ăn cơm liền dừng lại.

Nhìn con chó đang ngồi trêи chiếc ghế bên cạnh.

Nếu tiếp tục coi nó là chó, càng nghĩ càng thấy thật phi lý.

Tiểu Hồng mờ mịt, sinh ra hoài nghi

"Chó kêu như vậy sao?"

Trong đầu, Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, là sói tuyết!"

Nói xong, Tiểu Hoa lại nghi hoặc

"Sói tuyết lớn nhanh như vậy sao?"

Tô Yên cũng không mấy tò mò chó nhỏ nhà mình là chủng loại gì.

Cho dù nó là một giống chó đột biến, cô cũng sẽ nuôi nó.

Cho nên cái này, không quan trọng lắm.

Nhưng tâm lý này lại không tồn tại được bao lâu.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Một tháng sau, Tô Yên rốt cục bắt đầu cân nhắc lại đến vấn đề này.

Buổi tối tan học về nhà.

Vừa mở cửa liền cảm thấy có thứ gì đó khổng lồ nhanh chóng nhảy về phía cô.

Kèm theo là tiếng tru đầy hưng phấn.

Một cục trắng trắng.

Tô Yên đã chuẩn bị sẵn tư thế, giang hai tay ra.

Sau đó, một con chó toàn thân trắng như tuyết cao bằng Tô Yên, nặng trĩu đè lên người cô, được cô ôm ở trong lòng.

Con ngươi màu lam nhạt không còn ngập nước, làm người đau lòng như lúc mới gặp nữa.

Mà nhìn vô cùng kiêu căng hung ác, nhịn không được muốn cách xa một chút.

Hai lỗ tai dựng đứng, toàn thân trắng muốt không có một chút tì vết.

Cũng may Tô Yên sức lực lớn, nếu là một cô gái bình thường, không chừng đã bị đâm bay ra ngoài rồi.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tô Yên mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói

"Ta đã trở về."

Nói xong, liền định đặt nó xuống.

Kết quả, thứ này cho rằng mình vẫn được cưng chiều giống khi còn nhỏ, bèn dùng móng vuốt sắc nhọn kéo cổ áo cô

"Ô ô ô ~~"

Phát ra tiếng nức nở.

Vẻ mặt kiêu ngạo và dữ tợn kia không hề khiến người ta có cảm giác muốn che chở, chỉ cảm thấy thứ này sắp phát cuồng rồi, phải mau chạy.

Rầm rì xong, liền lôi kéo Tô Yên.

Mặc dù nó dùng rất ít lực để kéo, nhưng cuối cùng vẫn cứ làm rách áo Tô Yên.

Tiểu Hoa ghét bỏ

"Hừ ~~ ký chủ, chị vứt nó đi, chúng ta đi nhặt một con vật nhỏ dễ thương khác?"

Tô Yên

"Không sao."

Vừa nói, Tô Yên vừa ôm một con sói tuyết cao hơn mình đi đến phòng khách.

Đồng chí sói tuyết được Tô Yên ôm vô cùng thoải mái, đầu to ghé vào vai Tô Yên.

Tiểu Hồng đi sau vô cùng hâm mộ.

Chu chu cái miệng, nói

"Yên Yên chưa từng ôm nguyên thân của ta."

Vừa dứt lời, giọng nói của Tô Cổ truyền đến từ phía sau

"Ôm nguyên thân của ngươi? Ngươi muốn chôn sống Yên Yên sao?"

Tuy rằng hằng ngày Tô Cổ ăn hϊế͙p͙ nó, nhưng tay vẫn xé kẹo bông gòn nhét vào miệng Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng vừa ăn vừa hâm mộ.

"Ta cũng muốn được Yên Yên ôm."

"Ngươi chết tâm đi."

Tiểu Hồng ngày thường vô tâm vô phế, cũng không biết vì lý do gì mà lại đâm đầu vào cái vấn đề hão huyền như vậy.

Hai mắt nó hâm mộ nhìn vào phòng khách.

Nhìn trong chốc lát, mới cúi đầu ăn kẹo bông gòn của mình.

Nhưng cũng không nói muốn được Yên Yên ôm nguyên thân nữa.

Tô Cổ ném cặp sách xuống, quay lại phát hiện Tiểu Hồng vẫn đứng ở đằng kia, vẻ mặt hâm mộ mà nhìn.

Hắn xoa xoa ấn đường.

Tên ngốc này thật sự quên luôn mình là một con quái vật hơn ngàn năm tuổi rồi.

Còn thật sự coi mình là một đứa trẻ?

Tô Cổ bước tới, xách cổ áo nó đi ra ngoài.

Tiểu Hồng mờ mịt, vừa ăn vừa hỏi

"Đi đâu?"

Vừa hỏi xong, Tô Cổ đã ném nó lên xe, trực tiếp lái ra khỏi biệt thự.

Một giờ sau, đi vào vùng ngoại ô.

Chung quanh không một bóng người, cũng không có camera giám sát.

Hắn đi xuống xe, cởi áo khoác đồng phục.

"Biến trở về thân rắn đi."

Giọng hắn có chút không kiên nhẫn.

Tiểu Hồng mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn biến trở về thân rắn.

Nó theo thói quen biến thành một con rắn nhỏ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Tô Cổ ấn đầu nó

"Biến lớn, lớn nhất."

Thân thể Tiểu Hồng tức khắc lớn lên vô số lần.

Phanh!

Thành công đè xẹp lép cái xe.

Thân thể dài mấy chục mét, thô to như bắp chân đàn ông.

Hoa văn đen đỏ đan xen, khoanh tròn từng lớp.

Không còn bộ dáng đáng yêu như ngày thường.

Lưỡi rắn màu đỏ tươi phun phì phì, vô cùng dữ tợn, đáng sợ.

Nhìn một cái là có thể dọa người ta trực tiếp ngất xỉu.

Tô Cổ chau mày.

Có lẽ ngày thường đối mặt với cái thân hình bánh bao mũm mĩm kia quá quen thuộc rồi.

Thế nên hắn quên mất, tên đần này cũng là một thứ có lực sát thương cực lớn.

Tô Cổ duỗi tay, ôm thân rắn của Tiểu Hồng lên, di chuyển ra ngoài.

Vừa ôm vừa hỏi

"Như vậy được chưa?"

Tiểu Hồng thực hưng phấn

"Tê tê tê tê tê"

"Xoay hai vòng, xoay hai vòng."

Tô Cổ cố nén xúc động muốn ném nó xuống, đứng tại chỗ xoay hai vòng.

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, rung người đắc ý, nhịn không được muốn hất đuôi.

Tô Cổ bắt lấy cái đuôi, không cho nó lộn xộn.

Con rắn ngốc này nghĩ mình bao nhiêu tuổi?

Ôm một cái chính là ôm hơn nửa giờ.

Tiểu Hồng chưa đã thèm nhưng Tô Cổ đã hết kiên nhẫn.

Giơ tay, liền ném nó xuống mặt đất.

Một đống to như vậy vừa chạm đất, mặt đất dưới chân đều chấn động.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)