Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 310

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 310
Xin chào, thiếu soái (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Đúng vậy, hắn ta dù có nỗ lực thì có thể thế nào?

Cũng chỉ là người ngoài thôi.

Mọi thứ trong nhà cuối cùng chung quy đều là của Nguyên Tử Tân hắn.

Hắn mới là con vợ cả Nguyên gia.

Ngay khi Nguyên Tử Tân dứt lời, mọi người đều an tĩnh lại.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của quản gia

"Thiếu soái."

Không biết Nguyên Tử Mật đã đi tới cửa từ khi nào.

Quân ủng đen, một thân quân trang.

Tư thái hắn lười biếng, nhưng đôi mắt kia vẫn mang theo sắc bén không thể che dấu.

Đôi mắt hẹp dài nheo lại

"Nơi này thật náo nhiệt."

Nói xong cũng đã đi vào.

Rất nhanh, quản gia đã đem ghế tựa đến, đang chuẩn bị đặt xuống bên cạnh nguyên soái.

Nguyên Tử Mật mở miệng

" Đặt ở nơi này."

Vị trí hắn chỉ là bên trái Tô Yên.

Quản gia gật đầu

"Vâng."

Sau đó liền đặt ghế dựa ở bên cạnh Tô Yên.

Hắn kéo ghế ra rồi ngồi xuống, đối diện hắn chính là Nguyên Tử Tân.

Không khí trên bàn càng thêm vi diệu.

Cả căn phòng đều chìm trong yên lặng, không biết giằng co bao lâu, cho đến khi Thược Dược lên tiếng

"Ai nha!"

Cùng với tiếng kinh hô của cô ta, một muỗng sứ rơi xuống đất, vỡ tan.

Thược Dược đứng dậy, mặt mày ủ rũ, mang theo mất mát cùng áy náy

"Thực xin lỗi."

Nói xong, lập tức liền nhìn đến Nguyên đại soái đang mặt mày hớn hở

" Đây là việc nhỏ, có chỗ nào đáng giá để Thược Dược tiểu thư phải xin lỗi. Người đâu, đi lấy cho Thược Dược tiểu thư một bộ đồ ăn mới."

" Vâng"

Hạ nhân nhanh chóng lui ra ngoài.

Không khí trên bàn ăn vì việc này mà hòa hoãn không ít.

Trong khi nói chuyện, đại soái cũng đáp lời Tô Yên, chỉ là có vẻ không cho cô mặt mũi.

Thật nhanh, lực chú ý của đại soái liền chuyên chú ở trên người Thược Dược.

Rõ ràng ông ta phi thường vừa lòng Thược Dược.

Thỉnh thoảng ánh mắt Thược Dược đảo qua Tô Yên, đợi cho Tô Yên phát hiện nhìn lại, Thược Dược cũng không né, lộ ra một nụ cười khó hiểu, còn mang theo tia đắc ý.

Thược Dược cùng Bạch Mẫu Đơn là hai đại chiêu bài của Bách Nhạc Môn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Thược dược nổi tiếng với nhảy múa, Bạch mẫu đơn lấy tiếng ca nắm bắt lòng người.

Dựa theo đạo lý mà nói, nếu cả hai người cùng nhau hợp tác, nhất định có thể thu được một lượng lớn khách quý.

Nhưng hai người họ lại đối đầu với nhau.

Bạch Mẫu Đơn từ trước đến nay luôn lạnh nhạt, kiêu ngạo, lòng tự trọng lớn.

Mà Thược Dược lại quyến rũ, cũng có EQ cao.

Hai người thực lực ngang nhau, chỉ là nhân khí của Bạch Mẫu Đơn lại cao hơn Thược Dược rất nhiều.

Nhưng Bạch Mẫu Đơn không được những người trong Bách Nhạc Môn ưa chuộng, thế cho nên giữa hai người hình thành một loại cân bằng.

Hiện giờ, Thược Dược muốn xem Bạch Mẫu Đơn có thể làm thế nào một giây bắt lấy đại soái này, tức khắc thành một bàn tranh sủng, nhất cử nhất động đều là hấp dẫn ánh nhìn.

Không khí trên bàn cơm có vẻ càng ngày càng tốt.

Cho đến khi một người quân nhân đi vào, đánh gãy không khí hoà hợp.

"Thiếu soái, có cấp báo."

Nói xong, quân nhân đã đưa tin cho Nguyên Tử Mật trước mặt mọi người.

Nguyên Tử Mật dựa vào ghế, thản nhiên tiếp nhận, mở tin tức ra rồi nhìn nội dung bên trong.

Từng giây từng phút trôi qua, không khí càng ngày càng nghiêm trọng.. Truyện Hot

Sau khi xem xong, Nguyên Tử Mật đưa tin cho quân nhân kia, thong thả mở miệng

"Nói cho hắn, tiếp tục tạo áp lực."

"Vâng!"

Quân nhân nhận mệnh lệnh, đang chuẩn bị rời đi.

Mà lúc này, Nguyên Tử Tân rốt cuộc đã ngồi không được nữa, giận đến mức đập bàn một cái

"Đứng lại!"

Quân nhân sửng sốt, bước chân dừng lại.

Tầm mắt Nguyên Tử Tân đảo qua Nguyên Tử Mật rồi dừng lại trên người quân nhân kia.

"Phụ thân còn ở đây, chưa có chết đâu! Cấp báo quan trọng như vậy, vì sao không cho phụ thân xem qua mà lại trực tiếp giao cho Nguyên Tử Mật?!"

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Quân nhân cũng sửng sốt.

Kỳ thật Nguyên Tử Tân nói rất đúng.

Dựa theo cấp bậc mà nói, nguyên đại soái là lớn nhất.

Nhưng mấy năm nay nguyên đại soái đem những việc này toàn quyền giao cho thiếu soái xử lý.

Ở trong lòng bọn họ, trên cơ bản cũng đều đã chấp nhận thiếu soái chính là cấp trên của mình.

Hơn nữa thiếu soái thành công mở rộng diện tích quân phiệt Nguyên gia ra gấp đôi, mà Nguyên đại soái cũng không có thu hồi quyền lợi của thiếu soái.

Nhiều năm qua vẫn luôn là như thế, hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp giao đồ vật cho thiếu soái.

Quân nhân trầm mặc nhìn Nguyên Tử Mật, chờ hắn lên tiếng.

Nguyên Tử Tân nhìn người này, sau khi hắn hỏi xong những lời đó, thế nhưng còn đang xem sắc mặt Nguyên Tử Mật.

Hắn ta cố nén tức giận, khuôn mặt xanh mét

"Ngươi sợ là đã quên nơi đây là Nguyên gia, mà Nguyên Tử Mật lại là cái thứ gì?"

Tiếng nói vừa dứt, Nguyên đại soái lãnh đạm lên tiếng

"Tử Tân, ngồi xuống."

Nguyên Tử Tân vẫn sợ cha hắn.

Ngực phập phồng, cuối cùng vẫn là ngồi xuống.

Tuy rằng như thế, nhưng trong lòng vẫn căm giận

" Dù cho có một ngày Nguyên gia sụp đổ, nơi đây vẫn là của Nguyên gia, còn không tới phiên một đứa con nuôi như ngươi ra lệnh!"

Lời này vừa nói ra, trong phòng đều an tĩnh.

Đây chính là bí mật, Nguyên Tử Mật không phải là con ruột của Nguyên đại soái.

Chỉ là người biết việc này cũng không nhiều, trong mắt người ngoài, Nguyên Tử Mật cùng Nguyên Tử Tân đều là người Nguyên gia, tương lai rất có khả năng tranh đoạt vị trí người thừa kế.

Bất quá bởi vì Nguyên Tử Mật biểu hiện thật sự là quá mức xuất sắc, người ngoài vẫn đều cho rằng, cuối cùng Nguyên gia khẳng định sẽ do Nguyên Tử Mật tiếp nhận.

Bọn họ cũng đều cho rằng chỉ có Nguyên Tử Mật mới có thể gây dựng Nguyên gia lớn mạnh.

Thược Dược dùng quạt lông vũ che miệng, trong mắt hiện lên một tia hoang mang.

Nguyên Tử Mật thế nhưng không phải con ruột nguyên đại soái.

Vậy Nguyên gia tương lai...

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Trong lòng Thược Dược đã có tính toán, mắt đẹp lưu chuyển ở trên người Nguyên Tử Tân.

Tô Yên vốn dĩ đã ăn được một chút, nhìn Nguyên Tử Mật từ đầu tới giờ ngay cả một ngụm cũng không ăn.

Cô bèn gắp đồ ăn vào chén của hắn.

Những thứ cô ăn thấy ngon thì đều gắp cho hắn cả.

So sánh với mấy người kia náo loạn, lực chú ý của Nguyên Tử Mật lại dừng ở vị bên cạnh hắn.

Ân.

Cô đang làm gì?

Gắp đồ ăn cho hắn?

Đồ ăn trong chén đều đã đầy tới nỗi sắp tràn ra ngoài rồi.

Hay là cô coi bát hắn trở thành bãi rác, thứ gì cũng đều ném vào đó??

Hắn khẽ nâng mắt, như có như không đảo qua Tô Yên.

Lúc này, Thược Dược nhẹ nhàng vỗ quạt, cười mở miệng

" Vị trí Nguyên gia, tự nhiên sẽ truyền lại cho huyết mạch của Nguyên gia."

Nói xong, Thược Dược nhìn qua mỗi người ở đây.

Sau khi cô ta nói xong lời này, sắc mặt Nguyên Tử Tân tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên là đã nói trúng tâm hắn.

Bởi vì bụng bị thương, hơn nữa cả đời này còn không thể bình phục như cũ, thế nên tay phải hắn ta vẫn luôn che bụng mình.

Thực mau, ánh mắt Thược Dược dạo qua một vòng, dừng ở trên người Tô Yên.

"Mẫu Đơn tiểu thư cảm thấy sao?"

Tô Yên lúc này đang gắp đồ ăn cho Nguyên Tử Mật.

Gắp một miếng lại xem hắn có ăn hay không.

Kết quả hắn cũng chỉ là híp mắt nhìn cô, đũa cũng không động.

Tô Yên dừng động tác một chút, nhìn Thược Dược, nửa ngày sau cô mới nói

"Năng giả cư chi*."

*能者居之: Câu này có nghĩa là người có tài thì nên sắp xếp người ấy vào một vị trí thích hợp, và chỉ người có năng lực mới có thể chiếm được vị trí này.

Cô nói xong, không khí vừa mới tốt hơn một chút vì câu nói kia của Thược Dược, liền tức khắc như bị hắt bát nước lạnh.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Sau khi Tô Yên nói xong thì nhìn về phía Nguyên Tử Mật, chớp chớp mắt

" Đồ ăn ngon đều ở chỗ này, anh hình như cái nào cũng không thích."

Nói xong, cô cũng không quản hắn nữa, tự mình tiếp tục ăn.

Cô nói rất nhỏ, nhưng trong phòng an tĩnh như vậy, hơn nữa bởi vì câu 'năng giả cư chi' kia mà mọi người đều đang nhìn cô.

Nguyên Tử Mật giơ tay, ý bảo người truyền tin đi xuống.

Sau đó môi mỏng khẽ cong lên, cười nhìn Tô Yên

"Mẫu Đơn tiểu thư nói vậy là có ý gì?"

Tô Yên nhìn hắn, thực nghiêm túc nói

" Đồ ăn đó anh cũng chưa chạm vào một chút nào, chẳng lẽ không phải không thích?"

Nguyên Tử Mật sửng sốt, hắn nhắc lại

"Năng giả cư chi."

Ý bảo cô, vấn đề không phải đồ ăn, mà là lời này.

Tô Yên buông đũa, chỉnh áo khoác trên người mình

"Thời đại quần hùng cát cứ*, không mạnh thì sẽ chính là kẻ thua cuộc. Ai có thể trở thành lãnh đạo không quan trọng, mà quan trọng là ai có thể sinh tồn tới cuối cùng. Bằng không, Nguyên gia mà lụi tàn thì mấy năm sau còn ai nhớ trên thế gian này còn có một Nguyên gia như thế nữa?"

*Cát cứ: hình thức chia cắt lãnh thổ để chiếm giữ và lập chủ quyền riêng, không phục tùng chủ quyền nhà nước.

Tại thời đại hỗn loạn như vậy, phải mạnh mẽ để thâu tóm những thế lực còn lại, trở thành kẻ đứng đầu, tất nhiên sẽ do người tài giỏi tới lãnh đạo.

Cái gì con vợ cả hay không con vợ cả, cái gì thân không thân.

Thời điểm khó khăn, địch nhân cũng sẽ không quản ngươi là ruột thịt hay người ngoài.

Phải sống sót, đây mới là điều quan trọng nhất.

Nguyên Tử Mật nhíu mày, thật không nghĩ tới ca nữ này còn có thể nói ra những lời như vậy.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, cô vẫn luôn mang đến cho hắn nhiều bất ngờ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nguyên Tử Mật cười lên tiếng

"Mẫu Đơn tiểu thư thông thấu như vậy, thế nhưng chỉ là ca nữ, thật đáng tiếc."

Hắn vẫn luôn cảm thấy trên người nữ nhân này có hương vị ngọt ngào.

Như là... kẹo sữa vậy.

Nguyên Tử Tân tức giận vỗ bàn đứng lên

"Ngươi, ngươi quả thực nói hươu nói vượn!"

Chỉ là do động tác quá mạnh nên ảnh hưởng tới miệng vết thương, hắn đau đến nhíu mày, sau đó lảo đảo một bước, ngã ngồi trên ghế.

"Tân Nhi!"

Một vị dì nhỏ lập tức đứng lên mở miệng, đi tới bên Nguyên Tử Tân, hai mắt rưng rưng, tràn đầy đau lòng.

"Mau, mau đi kêu đại phu."

Nhìn thấy bụng Nguyên Tử Tân có một vết máu lớn thấm ra.

"A, chảy máu!"

Một vị dì nhỏ ở bên cạnh kinh hô.

Tức khắc mọi người càng trở nên hoảng loạn.

Người đang ôm Nguyên Tử Tân hai mắt rưng rưng, trừng mắt nhìn Nguyên Tử Mật

"Ngươi vừa lòng chưa?!"

Tô Yên nghi hoặc

"Vừa lòng cái gì? Hắn ta bị thương là do vụng về, còn luôn tự tìm phiền toái. Hiện tại miệng vết thương bị vỡ, cũng chính là do hắn quá kích động. Lúc này ngã trên mặt đất, ba phần đau là thật, bảy phần là giả. Ngày hôm qua bị đâm, hắn cũng có thể chạy hơn trăm mét, đâu có dễ dàng ngất xỉu như vậy."

Nghe vậy, dì nhỏ lập tức đứng lên.

"Ngươi!"

Móng tay cô ta chỉ vào Tô Yên, trợn mắt nhìn.

"Ngươi, đi ra ngoài!!"

Tô Yên gật đầu

" Ân, tạm biệt."

Nói xong, cô đứng lên, đi ra ngoài.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Ký chủ, ách... vừa rồi Tiểu Hoa nghe khẩu khí của chị có điểm kì lạ."

Tô Yên cẩn thận hồi tưởng trong chốc lát,

"Chắc vậy."

"Ký chủ, chị sẽ không quên là lực lượng của mình còn chưa có khôi phục đâu chứ?"

"Không có quên."

"Ký chủ trước kia là một người nói rất ít ~~"

Ký chủ trước kia tuy là cái gì cũng biết, nhưng nếu không có quan hệ tới mình thì cô sẽ không tham gia vào.

Đối với ký chủ mà nói, đó là chuyện của người khác, cô quản nhiều cũng không tốt.

Lần này là làm sao vậy?

Rất lâu sau, Tô Yên chậm rì rì nói

"Ta chỉ là không thích người khác dùng cái loại ngữ khí chán ghét đó trách cứ hắn."

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa nghe xong, cực kỳ hâm mộ Nguyên Tử Mật.

Ký chủ thật quá tốt với hắn mà.

Cô đi dọc theo con đường cũ, ra khỏi phủ nguyên soái.

Đi được một đoạn, phía sau liền truyền đến tiếng giày cao gót.

Tô Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Là Thược Dược một thân sườn xám, phong vận quyến rũ đang đi tới.

Ngón tay xinh đẹp của cô ta đặt ở trên vai Tô Yên.

"Mẫu Đơn tỷ tỷ."

Giọng nói mang theo ý cười câu nhân.

Tô Yên đi sang bên cạnh hai bước, né tránh tay cô ta.

Cô nghi hoặc

"Có việc?"

Ánh mắt Thược Dược trên dưới đánh giá Tô Yên, quạt lông vũ che khóe môi

"Tỷ tỷ vẫn luôn không thay đổi, tính tình vẫn là như vậy a."

Vừa nói, Thược Dược sờ sờ cây trâm trên đầu mình, sau đó lấy xuống đưa tới tay Tô Yên.

Thược Dược lại nói

"Tỷ tỷ đi chạy trốn, trâm ngọc này liền đưa cho tỷ coi như lộ phí."

Nói xong, cô ta liền nở nụ cười.

Chờ cười đủ rồi, Thược Dược khép lại quạt lông vũ, khoanh tay nhìn Tô Yên.

"Bạch Mẫu Đơn a Bạch Mẫu Đơn, dáng người tốt như vậy, giọng nói tốt như vậy, ông trời đối đãi cô tốt như vậy, đáng tiếc, là đầu óc không tốt. Sao cứ phải đâm đầu vào họng súng đây?"

Nói xong, Thược Dược ngửa đầu cười ha ha ha, vừa cười vừa lắc mông rời đi.

Tô Yên cầm trâm ngọc rồi nhìn bóng lưng Thược Dược, sau đó cũng im lặng đi về phía trước.

Chờ đến khi cô tới cửa phủ nguyên soái, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Thược Dược ngồi xe rời đi.

Cô đang định đi ra ngoài liền bị hai thủ vệ ngăn cản.

"Bạch Mẫu Đơn tiểu thư, ngài hiện tại còn không thể rời đi."

Tô Yên

"Vì cái gì?"

"Đây là mệnh lệnh của thiếu gia."

"Thiếu gia?"

"Là Nguyên Tử Tân thiếu gia."

Thị vệ kia kiên nhẫn giải thích cho Tô Yên.

Ở trong mắt thị vệ này, tám phần là ca nữ bị Nguyên Tử Tân thiếu gia vừa ý, có lẽ ngày sau còn sẽ trở thành người của Nguyên gia.

Tô Yên lắc đầu

" Hiện tại ta phải đi."

Thị vệ kiên định

"Đây là mệnh lệnh của thiếu gia, ngài không thể rời đi."

Hai bên giằng co, cho đến khi có tiếng ô tô truyền đến.

Sau đó, cửa kính xe hạ xuống, có giọng nói truyền đến

"Bạch Mẫu Đơn tiểu thư."

Ngữ điệu lười nhác còn mang theo ý cười.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn qua.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Chỉ thấy Nguyên Tử Mật ngồi ở trong xe, mặt đầy ý cười nhìn cô.

"Lên xe."

Hắn mở miệng.

Thủ vệ kìa nghe được lời này liền do dự

"Thiếu soái, thiếu gia nói muốn gặp vị tiểu thư này."

"Vậy nói với Nguyên Tử Tân, ta mang cô ấy đi."

" Việc này..."

Thủ vệ do dự.

Giữa Nguyên Tử Tân cùng Nguyên Tử Mật, cuối cùng thị vệ vẫn đành thả người đi.

Tô Yên đi xuống bậc thang, nhìn người ngồi ở trong xe.

Nguyên Tử Mật lại lần nữa mở miệng

"Lên xe."

Cửa xe mở ra, Tô Yên lên xe.

Xe còn chưa khởi động, Nguyên Tử Mật đã nói

"Bạch Mẫu Đơn tiểu thư đi chỗ nào?"

"Bách Nhạc Môn."

Hắn gật đầu, chậm rãi nói với tài xế

"Bách Nhạc Môn."

Tài xế có vẻ cũng là một người quân nhân, nghe tiếng trả lời cực kỳ có lực

"Vâng!"

Tay lái khởi động, theo biên độ vô lăng, Nguyên Tử Mật ngồi ở bên cạnh cô không biết là vô tình hay cố ý mà nhích thân thể lại gần.

Đôi mắt hẹp dài híp lại,

"Bạch Mẫu Đơn tiểu thư không có gì muốn nói với tôi?"

Tô Yên nghi hoặc

"Ý anh là chuyện nào?"

Nguyên Tử Mật nhíu mày lại

"Xem ra Bạch Mẫu Đơn tiểu thư có rất nhiều thứ muốn nói cùng tôi."

Tô Yên sau khi nghe xong cũng không có trả lời.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Tầm mắt Nguyên Tử Mật dạo một vòng trên người cô. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở trên cây trâm mà cô đang cầm.

Hắn liền với qua, cầm cây trâm ở trong tay thưởng thức.

Hồi lâu sau, hắn chậm rãi mở miệng

"Bạch Mẫu Đơn tiểu thư, có vẻ là.... vừa ý tôi."

Tô Yên nghe vậy cũng không có đáp lời.

Cô cảm thấy hắn còn chưa nói xong.

Sau đó, chỉ nghe hắn cười nói

"Là nhất kiến chung tình với tôi?"

Hắn cùng vị Bạch Mẫu Đơn này chân chính gặp nhau cũng chỉ có đêm qua.

Kết quả cô gái này trong bữa cơm hôm nay lại biểu hiện cực kỳ giữ gìn cùng bảo vệ hắn, người ngồi ở chỗ đó phàm là có mắt cũng có thể nhìn ra.

Hắn nắm lấy cằm Tô Yên.

Tay hắn dùng sức, thế cho nên cô cảm thấy rất đau.

Chỉ thấy hắn mở miệng

"Cô đang nghĩ cái gì? Nói tôi nghe một chút, với biểu hiện hôm nay của cô, nếu được tôi sẽ đáp ứng."

Giọng điệu nghiền ngẫm, nụ cười không chạm tới đáy mắt.

Tô Yên thực nghiêm túc nói

"Em muốn cùng anh ăn cơm."

Nguyên Tử Mật sửng sốt.

Tô Yên

"Không thể?"

"Chỉ cái này?"

"Ân, chỉ cần cái này."

Nguyên Tử Mật nhìn cô cả nửa ngày, sau đó buông lỏng tay ra rồi ngồi trở lại vị trí của mình.

Hắn dựa vào lưng ghế, đôi mắt khép hờ.

Tô Yên hỏi lại

"Có thể chứ?"

Người nào đó cong môi

"Không thể."

Tô Yên cúi đầu, duỗi tay lấy lại cây trâm trong tay Nguyên Tử Mật, cũng không nói chuyện nữa.

Nguyên Tử Mật nhíu mày nhìn cô.

Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bốn phía truyền đến tiếng súng.

Một viên đạn trực tiếp bắn thủng cửa kính, ghim vào chỗ ngồi trên ghế phía sau.

Tô Yên lập tức duỗi tay kéo Nguyên Tử Mật, ấn người ở trên ghế.

Tầm mắt Nguyên Tử Mật đảo qua gương mặt Tô Yên, hắn im lặng, tùy ý để cô ấn mình.

Tiếng súng này không biết vì sao mà biến mất rất nhanh.

Trên mặt Tô Yên không có bất luận cảm xúc nào, cô xuyên qua cửa sổ nhìn nhất cử nhất động ở bên ngoài.

Chỉ thấy hai gã nổ súng đi xe máy, trên mặt bịt khăn.

Sau khi thấy bắn không trúng đã lập tức biến mất ở chỗ ngoặt.

Xe dừng lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lái xe đi xuống, trong chốc lát lại lên xe.

"Thiếu soái, đã phái người đuổi theo. Trốn không thoát."

Cấp dưới quay đầu lại nói chuyện.

Nhưng vừa nhìn liền thấy thiếu soái nhà bọn họ bị người đè ở trên ghế, tư thái còn cực kỳ... thân mật.

Tài xế sửng sốt, thật lâu mới khôi phục lại tinh thần.

"Thiếu soái?"

Tài xế kia thử mở miệng.

Tầm mắt Nguyên Tử Mật nhìn chằm chằm vào Tô Yên rồi hạ xuống, chuyển dời đến chỗ tay cô đang ấn mình.

Kỳ thật lực đạo không lớn, hắn thoáng tránh liền có thể thoát ra.

Hắn cũng chỉ là tò mò cô sẽ làm cái gì mà thôi.

Kết quả thế nào hắn cũng đều nghĩ tới, duy chỉ không đoán ra, chính là phản ứng đầu tiên của cô thế nhưng là bảo vệ hắn che chở hắn.

Thời điểm nguy hiểm nhất, phản ứng đầu tiên sẽ không lừa được người.

Tài xế kính ngạc, thực mau đã dời tầm mắt đi.

Ân, ở đây nguy hiểm hết sức, thiếu soái còn có thể đủ bình tĩnh tự nhiên, cùng ca nữ ân ân ái ái.

Thật không hổ là thiếu soái!

Tài xế đối với Nguyên Tử Mật lại thêm một tầng kính nể, tức khắc liền tâng bốc lên trời.

Xe lại lần nữa khởi chạy.

Lúc này Nguyên Tử Mật đã phục hồi tinh thần.

Hắn vươn tay ấn bả vai Tô Yên, thoáng dùng sức.

Lạch cạch, Tô Yên bị đẩy ngã sang một bên xe.

Hắn ngồi dậy, liếc cô một cái.

Sau đó khom lưng, rút cây trâm trong tay cô ra.

Hắn làm xong những việc này, một chút áy náy đều không có, thậm chí còn tự thấy phi thường đúng tình hợp lí.

Xe tới Bách Nhạc Môn rồi dừng lại.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Một lúc sau hắn mới ngẩng đầu nhìn Tô Yên

"Cô rất thiếu tiền?"

Tô Yên nghi hoặc

"Ân?"

"Đồ người khác không cần mà còn coi như bảo bối nắm suốt một đường."

Tô Yên nghe vậy liền sửng sốt.

Nguyên Tử Mật nhìn cô vẫn không nói chuyện, bèn dùng trâm ngọc chọc gương mặt cô một chút.

"Như thế nào? Nói đúng tim đen?"

Tô Yên

"Không có."

Nói đoạn, cô duỗi tay lấy cây trâm

" Làm kỉ niệm."

Nguyên Tử Mật nhíu mày, nhưng cũng không có ngăn cản động tác của cô, tùy ý cô lấy cây trâm về.

Trong xe nháy mắt liền yên tĩnh.

Thực mau, Tô Yên mở miệng

"Em tới rồi, đi xuống trước."

Hắn nâng nâng mắt, cũng không nói cái gì nữa.

Tô Yên xuống xe, rất nhanh đã đi vào trong Bách Nhạc Môn.

Vừa bước qua cửa liền thấy được bà chủ.

Thấy Tô Yên trở về, mắt bà ta sáng ngời, đi nhanh đến trước mặt cô

"Mẫu Đơn, còn tưởng rằng cô sẽ ở lại phủ đại soái thêm chút thời gian. Không nghĩ tới sớm như vậy đã trở lại."

Tô Yên gật đầu.

"Không có việc gì liền trở về."

"Trở về sớm một chút cũng tốt, cô không biết đâu, ngày hôm qua cô không ở đây, nhiều người đến xem đều bất mãn. Chắc chắn buổi tối hôm nay cô vừa lên đài, bên dưới sẽ bùng nổ."

Bà chủ cực kỳ thân thiết với Tô Yên.

Dù sao cũng là đại chiêu bài của Bách Nhạc Môn, hơn một nửa khách nhân đều vì cô mà tới, đương nhiên là phải giữ quan hệ thật tốt.

Đang nói, tầm mắt bà chủ dừng ở cây trâm trên tay Tô Yên.

"A? Đây không phải cây trâm Thược Dược thường xuyên mang theo sao? Sao lại ở trong tay cô?"

Tô Yên cầm cây trâm kia

"Là cô ấy cho ta."

Bà chủ nghe vậy liền sửng sốt, sau đó cười nói

" Từ khi nào quan hệ của hai người lại tốt như vậy? Đây là cây trâm cô ta thích nhất a. Không nghĩ tới, thế nhưng có thể nhịn đau lấy thứ yêu thích tặng cho cô."

Vừa nói, bà chủ vừa có chút vui mừng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Mẫu Đơn cùng Thược Dược đều là đại chiêu bài của Bách Nhạc Môn.

Hai người họ có quan hệ tốt, nếu ngày sau có thể cùng nhau biểu diễn, sợ là có thể khiến cho khách khứa kéo đến chật ních đi.

Tưởng tượng như vậy, bà chủ lấy khăn tay che miệng, cao hứng cười ra tiếng.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt ba ngày đã qua đi.

Ba ngày này Tô Yên đều không có gặp Nguyên Tử Mật, cũng không thấy Thược Dược.

Cho đến buổi chiều ngày thứ tư, cô đang chuẩn bị hoá trang ở hậu đài, bà chủ liền bước nhanh tới trước mặt Tô Yên.

Giọng nói có điểm sốt ruột,

"Mẫu Đơn, ngày thường tôi đối đãi với cô cũng coi như không tệ, có phải hay không?"

Tô Yên gật gật đầu

"Ân"

Sau đó, bà chủ lại nói

"Tôi biết cô có quy củ của cô, trừ bỏ ca hát, mấy thứ khác đều không tham dự, càng đừng nói đến việc cùng khách nhân uống rượu. Nhưng, nhưng lúc này.. chỉ sợ là phải khiến cô chịu ủy khuất."

Tô Yên cũng đã nhận ra bà chủ sốt ruột.

Phải biết rằng một nữ nhân có thể ở lại nơi quân phiệt hỗn loạn mà dựng lên Bách Nhạc Môn như vậy, liền đủ để chứng minh thủ đoạn cao thâm đến nhường nào.

Căn cứ vào trí nhớ của nguyên thân, bà chủ cho tới nay đều là bất động thanh sắc hoặc là gương mặt tươi cười đón chào.

Năm đó, có một khách nhân thẹn quá hoá giận cầm dao để trên cổ bà chủ, bà ta đều là bình tĩnh đối phó, nào giống hiện giờ sốt ruột như vậy?

Chỉ sợ, thật sự là đụng phải vấn đề lớn.

Tô Yên

" Được."

Ánh mắt bà chủ sáng lên, duỗi tay ôm lấy bả vai Tô Yên.

Trong lòng thở dài nhẹ nhõm.

Bạch Mẫu Đơn này luôn lãnh đạm.

Bà thật sợ cô không đáp ứng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)