Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 309

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 309
Xin chào, thiếu soái (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Cứ như vậy, Tô Yên bị một đám người vây quanh trên sân khấu.

Trên tay cô nắm lấy quạt lông vũ.

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, mở quạt lông ra rồi che nửa bên mặt."

Tô Yên làm theo.

Tiểu Hoa nhìn tư liệu ' nữ nhân vũ mị" mình mới tra được, trực tiếp chỉ đạo.

Dù sao cũng đã đi theo ký chủ ngần ấy thời gian, ký chủ biết cái gì, không biết cái gì, nó đương nhiên cũng nắm rõ.

Cái người nhìn qua rất giống là tú bà kia vừa nói ký chủ yêu kiều một chút, Tiểu Hoa liền lập tức đi tra tư liệu.

Sau khi nghiên cứu một lúc lâu, Tiểu Hoa lại nghe dưới đài vỗ tay như sấm.

Nó mở miệng

"Ký chủ, ách ······ hay là chị hát đi."

Nó muốn cho ký chủ lắc mông, nhưng mà nó nói không nên lời.

Tô Yên nắm microphone ở trong tay, nhắm mắt lại, cất tiếng hát lên.

Vừa mở miệng, thanh âm tuyệt mỹ liền truyền vào tai mỗi người ở đây.

Giọng nói của nguyên thân chính là trời sinh để ca hát.

Ngay đến Tiểu Hoa nghe cũng nhịn không được một câu

"Oa! Ký chủ nghe thật hay."

"Cũng không phải là ta, là nguyên thân có thiên phú tốt."

Một ca khúc hát xong, thành công làm bầu không khí đạt tới cao trào.

Tô Yên đi xuống dưới đài.

Tất cả người xem đều ở đằng kia tô to

"An Khả!"

"An Khả!"

"An Khả!"

Tô Yên vào phòng nghỉ.

Bên cạnh chỗ ngồi của cô có một đống bó hoa.

Đứng trong này còn có thể nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên ngồi đối diện mấy ca sĩ khác, một đám người tất nhiên là ghen tị đến đỏ mắt.

Hơn nữa Tô Yên lại có tiếng tính tình không tốt, không có giáo dưỡng. Mấy người đó không dám nói thẳng, nhưng cũng không thể thiếu vài câu châm chọc

"Đại chiêu bài của chúng ta cũng thật lợi hại a. Chỉ hát một bài đã có gấp đôi lẵng hoa so với chúng ta nha."

"Tỷ tỷ, người ta là đại chiêu bài, chúng ta nào có thể so sánh a."

Một câu tiếp một câu.

Tô Yên xoa nhẹ thái dương.

Trong phòng người nhiều, không khí vốn đã không tốt lắm, nghe mấy người này ta tới ngươi đi cũng thật đau đầu.

Nguyên thân Tô Yên, nghệ danh ở Bách Nhạc Môn là Bạch Mẫu Đơn.

Giọng hát cô cực tốt, có danh xưng ca cơ, hơn nữa còn là đại chiêu bài đầu bảng của Bách Nhạc Môn.

Trên cơ bản, chỉ cần cô vừa ra sân khấu, tuyệt đối chính là thời điểm Bách Nhạc Môn thu bạc đến mỏi tay.

Chỉ là không biết vì sao, một đống chuyện xui xẻo liên tiếp ập đến trên người cô.

Đầu tiên là bị hạ dược. Khi tỉnh lại thì phát hiện mình cùng một người đàn ông trung niên ở trên giường.

Sau đó, cô bị lây bệnh về đường sinh dục. Bởi vì lúc trước tính tình khó ở, chọc tới không ít người.

cô vừa xảy ra chuyện, mọi người tự nhiên đều tranh thủ dẫm đạp cô xuống.

Cuối cùng, nguyên thân không thể chịu nhục, nhảy lầu tự sát.

Tô Yên

"Hết rồi?"

Tiểu Hoa

"Hết rồi."

Nguyên thân cả đời cũng coi như là lên voi xuống chó, thay đổi rất nhanh, vinh quang vạn chúng chú mục, rơi vào địa ngục chật vật, tất cả đều đã trải qua.

Lúc này, bỗng nhiên nghe được có người từ đầu ngõ chạy vào.

Bước chân lảo đảo, trọng tâm không có, vừa nghe đã biết là bị thương.

*****

Edit: Tuệ Lâm

Beta: Tinh Niệm

Trên người hắn mặc quần tây kết hợp với áo sơ mi trắng, phần bụng bị thương, có máu đỏ chảy ra.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chị muốn xen vào sao?"

Tô Yên

"Mặc kệ."

Thời đại này là dân quốc loạn thế, cuộc sống không yên ổn, những tình huống như vậy là chuyện thường như cơm bữa, có thể sống sót hay không thì phải dựa vào sức mình thôi.

Vừa nghĩ đến đây, trên mặt đất liền xuất hiện một cánh tay duỗi ra nắm lấy mắt cá chân Tô Yên.

"Cứu... cứu mạng."

Âm thanh suy yếu, sắc mặt tái nhợt.

Tô Yên nhìn hắn, nửa ngày sau mới bất giác mở miệng.

" Vết thương trên bụng cũng không trí mạng, bị người khác đâm một đao, với lượng máu chảy ra như thế này, đại khái là sâu 3 phân. Đến bây giờ ngươi còn sống, còn có thể chạy xa như vậy, chứng tỏ các bộ phận trong cơ thể cũng không có chịu tổn thương nghiêm trọng. Vừa mới té ngã là bởi vì ngươi vướng phải một cục đá. Ngươi có thể đứng lên tiếp tục chạy, mà ngươi cũng có đủ sức để làm như vậy."

Nam nhân: "..."

Tiểu Hoa: "..."

Ngay lúc này, phía đầu ngõ truyền đến tiếng động cơ xe.

Rất nhanh liền nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen xuất hiện ở đó.

Sau đó liền nhìn thấy có một người mặc quân phục đi đến cửa sau của xe.

Lạch cạch một tiếng, mở cửa xe ra.

Có một nam tử từ trên xe bước xuống

Nghe người bên cạnh hắn gọi

"Thiếu soái."

Người nọ có đôi chân thon dài, mang quân ủng màu đen, một thân quân trang.

Áo khoác bị hắn nắm ở trong tay, cổ áo cởi bỏ hai khuy, gương mặt lãnh đạm, đôi mắt đen láy đầy sắc bén, tư thế lười biếng nhưng cả người lại có một cổ khí thế bức người.

Dưới ánh trăng, hắn từng bước từng bước đi tới chỗ Tô Yên đứng.

Theo sau là 3 người cấp dưới của hắn.

Một màn này diễn ra trước mắt Tô Yên, kẻ đang bị thương ở dưới chân cô cũng thấy được.

Nam nhân bị thương kia che lại miệng vết thương đang không ngừng chảy máu của mình, liên tục ho khan.

Hắn phẫn nộ làm cho cả người liên tục thở dốc.

Cho đến khi người được gọi là thiếu soái đi tới trước mặt 2 người bọn họ thì dừng bước chân lại.

Chỉ nghe hắn chậm rãi phun ra một câu

"Anh trai, sao lại bị thương vậy?"

Giọng nói lạnh nhạt, làm cho nam tử đang nằm trên mặt đất nổi giận gầm lên một tiếng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Nguyên Tử Mật! Ngươi không cần ở chỗ này giả từ bi! Ngươi còn ước gì ta chết!!"

Nguyên Tử Mật nghe được những lời này nhưng cũng không hề tức giận, đôi mắt hẹp dài hạ xuống, nói

"Anh trai cùng người khác hợp tác, ý đồ thâu tóm Nguyên gia, với tội danh phản bội này anh đã đáng chết cả trăm lần. Hiện tại anh trai vẫn còn thở, đã nói lên rằng tôi cũng đủ nhân từ."

Khi nói ra hai chữ 'nhân từ' này, Nguyên Tử Mật khẽ nhếch môi cười.

Trước kia hắn cũng chưa phát hiện, hóa ra mình cũng là một người lương thiện như vậy nha.

Tiểu Hoa lập tức nói

"Ký chủ, Tiểu Hoa tra được Nguyên Tử Mật có một anh trai, tên Nguyên Tử Tân."

Tô Yên đứng ở đó, vẫn không nói gì.

Nguyên Tử Mật bước đến gần, nhìn Nguyên Tử Tân ngã trên mặt đất rồi nhấc chân dẫm lên miệng vết thương của hắn ta.

"Aaa!!"

Nguyên Tử Tân phát ra âm thanh thống khổ.

Chân Nguyên Tử Mật mới vừa đặt lên miệng vết thương liền nghiền áp qua lại.

Rốt cuộc, một lúc lâu sau, cảm thấy đã thoả mãn, Nguyên Tử Mật mới chậm rãi mở miệng

" Về sau anh trai đừng làm loại chuyện làm người thương tâm như vậy. Nếu muốn làm, cũng tốt nhất đừng để tôi phát hiện. Anh trai cũng biết là tôi không có tính kiên nhẫn đâu nhỉ.

Lại thêm một lần nữa, cũng chỉ có thể cắt xuống một miếng thịt, treo ở trước mặt anh, ngày ngày nhắc nhở!!"

Nguyên Tử Tân ngã trên mặt đất, thở dốc từng ngụm từng ngụm, đau như muốn ngất đi, không có sức lực phẫn nộ mà chất vấn Nguyên Tử Mật nữa.

Lúc này Nguyên Tử Mật mới nhấc chân ra.

Một tay hắn bỏ vào túi quần, một tay buông thả bên người, dáng vẻ hết sức ưu nhã.

Vốn là muốn đi nhưng tầm mắt vừa chuyển liền rơi xuống trên người Tô Yên.

Đôi mắt hẹp dài kia chăm chú nhìn cô.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Hắn cong môi cười

"Vị này không phải ca cơ nổi danh, Bạch Mẫu Đơn tiểu thư sao?"

Tô Yên gật đầu

"Ân."

Nguyên Tử Mật nghe xong, ý cười càng đậm.

"Người đâu."

"Thiếu soái!"

Hai thuộc hạ mặc quân trang đã đi tới.

"Đưa anh trai về dưỡng thương thật tốt."

"Vâng!"

Nói đoạn, hai người kia nhanh chóng đi tới, kéo Nguyên Tử Tân rời đi.

Nguyên Tử Mật lại gần chỗ Tô Yên, trên dưới đánh giá cô

" Tiểu thư mặc ít như vậy, thật là làm người ta mơ màng."

Kỳ thật Tô Yên mặc không phải là ít, chỉ là tà váy xẻ quá lợi hại.

Một trận gió thổi qua, cái gì nên xem không nên xem, tất cả đều bại lộ.

Nghe giọng điệu kia của Nguyên Tử Mật sẽ tạo cho người ta cảm giác hắn đang hết sức quan tâm mình.

Sau đó, liền nghe Nguyên Tử Mật nói tiếp một câu

"Phụ thân thích Mẫu Đơn tiểu thư đã lâu nhưng lại nề hà Mẫu Đơn tiểu thư bận, vẫn không cơ hội gặp mặt. Không biết lúc này... tiểu thư có thời gian gặp mặt gia phụ hay không?"

Tô Yên

"Em có thể cự tuyệt không?"

Nguyên Tử Mật nhíu mày.

Đây là muốn cự tuyệt, nhưng lại đang trưng cầu ý kiến của hắn?

Hắn nói

"Không thể."

Tô Yên liền im lặng.

Đây còn không phải là mạnh mẽ bắt ép cô đi gặp cha hắn sao?

Không đi cũng phải đi.

Tô Yên gật đầu

" Vậy, đi."

Nghe cô dứt khoát đáp ứng như vậy, ý cười của Nguyên Tử Mật lại càng gia tăng.

Hiếm khi thấy hắn có được tâm tình tốt như vậy

"Gần đây luôn giao tiếp cùng kẻ ngu, khó gặp được người thông tuệ như Mẫu Đơn tiểu thư."

Lời này còn tưởng là khích lệ, nhưng đi đến câu tiếp theo lại có vẻ châm chọc

"Mẫu Đơn tiểu thư nếu trở thành mẹ kế của tôi, thì đúng là một chuyện tốt."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nghe vậy, Tô Yên liền lắc đầu

"Không cần."

Nguyên Tử Mật không nói nữa, chỉ nghiêng người

"Mẫu Đan tiểu thư, mời."

Tô Yên chỉnh lại áo khoác lông chồn trên người mình một chút, sau đó đi ra đầu ngõ.

Cô vừa đi vừa nói

"Còn chưa nói với bà chủ."

Vị cấp dưới ở bên cạnh mở miệng

"Mẫu Đơn tiểu thư yên tâm, tất cả mọi chuyện đều sẽ xử lý tốt."

Cô ngồi lên xe.

Cứ nghĩ rằng Nguyên Tử Tân cũng ở đây, chỉ là quét mắt một vòng cũng không thấy hắn ta.

Sau đó Nguyên Tử Mật cũng lên xe, ngồi ở bên cạnh.

Xe khởi động, chạy về phía trước.

Tô Yên bóc một viên kẹo cho vào miệng.

Xe chạy mười phút, cô đã ăn năm viên kẹo.

Cô cái gì cũng chưa nói, chỉ dựa vào ghế xe rồi nhắm mắt lại.

Nguyên Tử Mật nghiêng đầu nhìn về phía Tô Yên, cười nói

"Mẫu Đan tiểu thư hình như là đang có tâm sự."

Tô Yên gật gật đầu.

"Ân"

"Nghĩ cái gì?"

"Suy nghĩ em phải làm như thế nào mới có thể không làm mẹ kế của anh."

Cô nói thực nghiêm túc.

Nguyên Tử Mật lại trầm mặc một lúc lâu, sau đó bật cười.

Hắn dựa vào lưng ghế, tư thái lười biếng.

"Cô nếu không muốn gả, tôi cũng sẽ không ép buộc. Dù sao cũng phải có sự tôn trọng tối thiểu chứ."

Hắn vừa nói xong, Tô Yên im lặng nhìn về phía hắn.

Nguyên Tử Mật thấy ánh mắt cô nhìn mình cũng không có vẻ sợ hắn như những kẻ khác, hơn nữa... hắn còn có chút nhìn không ra suy nghĩ của cô.

Hah.. Thú vị!

"Như thế nào? Cảm thấy tôi nói không đúng?"

Tô Yên cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát.

"Anh vừa mới nói mình thực nhân từ."

Nhưng hắn vừa nói xong liền dẫm lên miệng vết thương của anh trai hắn rồi nghiền áp, lời trong lời ngoài toàn là uy hiếp.

Nguyên Tử Mật nhìn cô

"Vậy cô cảm thấy tôi sẽ làm gì cô?"

"Em cự tuyệt thì sẽ chết. Anh đã nói tôn trọng em, vậy mà lại muốn để em làm mẹ kế của anh."

Tô Yên dứt lời, toàn xe yên tĩnh.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Người lái xe nghe Tô Yên nói vậy, tay nắm chặt vô lăng, tâm tình có điểm kích động.

Bạch Mẫu Đơn tiểu thư đây là lần đầu tiên gặp thiếu soái đúng không??

Nhưng, thật sự là đoán quá chuẩn tác phong hành sự của thiếu soái rồi đó!!

Việc này thiếu soái nhà bọn họ thường làm a!

Nguyên Tử Mật nhíu mày, đôi mắt phượng hiện lên một tia u ám.

Sau đó hắn bỗng nhiên cười thành tiếng, chậm rãi mở miệng

"Ở trong mắt cô, tôi là người ác độc như vậy?"

Tô Yên lắc đầu

"Không ác độc."

Nói xong, cô lại thực nghiêm túc bổ sung một câu

"Khá tốt."

Tiểu Hoa trầm mặc một lúc lâu,

"Ký chủ, vị này chính là Quân Vực đại nhân đi?"

"Em đã nhìn ra?"

"Khi ký chủ gặp Quân Vực đại nhân, điểm mấu chốt sẽ điên cuồng hạ xuống."

Giống như là bây giờ vậy, người ta đều nghĩ biến cô thành mẹ kế, hoặc là trêu chọc chết cô, cô còn cảm thấy không ác độc.

Chậc chậc chậc.

Ký chủ đối với Quân Vực đại nhân cũng thật tốt.

Nguyên Tử Mật cũng không tính toán từ bỏ, tiếp tục hỏi

"Chỗ nào tốt?"

Tô Yên

"Đều tốt."

Dứt lời, Nguyên Tử Mật nắm lấy cằm Tô Yên.

Hắn biếng nhác nói

" Từ trước đến nay tôi rất chán ghét những lời nịnh nọt lấy lòng."

Hắn dừng một chút, thở dài nói

"Thật không có cốt khí."

Sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Yên, tán thưởng

"Nhưng mà... , lời này từ miệng cô nói ra, còn tính là dễ nghe. Bạch Mẫu Đơn của Bách Nhạc Môn, không hổ là đệ nhất chiêu bài."

Ngay khi hắn vừa nói xong, xe cũng ngừng lại.

Đã tới nơi.

Nguyên Tử Mật buông tay ra rồi xuống xe.

Tô Yên cũng đi theo ra khỏi xe.

Cô kéo lại áo lông chồn trên người, đi vào trong.

Lộc cộc, giày cao gót dẫm trên mặt đất, phát ra âm thanh rõ ràng.

Tô Yên vẫn luôn nhìn xuống chân, trời tối như vậy, cô sợ vấp ngã vì mấy bậc thang này, thế cho nên cũng không để ý liền va phải một người.

Vừa ngẩng đầu liền thấy được tay Nguyên Tử Mật.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hắn ấn trán cô, cười như không cười.

Tô Yên cũng dừng lại.

"Không đi vào sao?"

Nguyên Tử Mật

"Người đâu"

" Dạ!"

" Đưa Mẫu Đơn tiểu thư đi nghỉ ngơi."

"Vâng!"

Nguyên Tử Mật buông lỏng tay ra, nhìn cô

"Ngày mai có một vở kịch chờ cô. Diễn tốt, sẽ không chết, cũng không cần trở thành dì nhỏ. Diễn không tốt..."

Hắn nghiêng người nói bên tai Tô Yên, lời nói còn hàm chứa ý cười.

"Diễn không tốt, vừa phải chết, còn phải trở thành dì nhỏ."

Tiểu Hoa căm giận

"Cái đồ nam nhân ác độc."

Nói xong, Nguyên Tử Mật liền đi mất.

Vị quân nhân bên cạnh mở miệng

"Bạch tiểu thư, mời."

Tô Yên đi theo hắn đến một căn phòng cuối hành lang dài.

Đẩy cửa đi vào.

Quân nhân kia mở miệng

"Bạch tiểu thư, hôm nay ngài ở chỗ này nghỉ tạm."

Tô Yên gật gật đầu

"Ân."

Thật hiếm khi có người bị thiếu soái mang về mà lại không có náo loạn khóc lóc, cũng không có kiêu căng ngạo mạn, hơn nữa còn rất bình tĩnh tiếp nhận, khiến cho quân nhân kia phải nhìn Tô Yên nhiền hơn vài lần.

Tô Yên đi vào trong, chuẩn bị đóng cửa phòng lại hát hiện người kia còn không đi, cô nghi hoặc

"Còn có việc?"

Quân nhân lập tức lắc đầu

"Không, không có."

Nói xong, liền quay đầu rời đi.

Tô Yên nhìn căn phòng cổ kính này.

Giường gỗ, bàn bát bảo, gương đồng, bàn trang điểm.

Cô đến trước gương, nhìn dung nhan của chính mình.

Suy nghĩ trong chốc lát rồi thả Tiểu Hồng cùng Tô Cổ ra.

Tiểu Hồng vừa xuất hiện đã biến thành người.

Tô Yên càng nhìn nó càng thấy giống mấy đứa bé trong tranh tết.

Tiểu Hồng mềm mại gọi

"Yên Yên!"

Duỗi tay béo ôm Tô Yên, xem ra thật cao hứng.

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Sau khi lao vào lòng Tô Yên, Tiểu Hồng ngây ngốc hỏi

"Yên Yên, kẹo hồ lô của em đâu?"

Tô Yên sửng sốt

"Kẹo hồ lô?"

Tiểu Hồng Lập tức nói

"Chính là cái cây kẹo hồ lô rất lớn đó, em còn chưa có ăn xong mà chị đã ném em vào không gian rồi."

Khi nói nửa câu đầu, Tiểu Hồng thực hưng phấn, nói đến nửa câu sau lại lập tức u oán.

Yên Yên chẳng những ném nó vào trong, Tô Cổ còn đánh nó hôn mê.

Nghĩ như vậy, nó nhìn về phía Tô Cổ đứng bên cạnh rồi hầm hừ cáo trạng với Tô Yên

"Yên Yên, hắn ở trong không gian đánh em tới hôn mê, còn không cho em khóc, em vừa khóc liền đánh em!!!"

Tiểu Hồng tức giận bất bình.

Blah blah, liên tục kể khổ.

Tô Yên lấy xuống chiếc nhẫn vàng khắc hoa mẫu đơn mình đang đeo trên tay.

"Cái này có thể mua rất nhiều kẹo hồ lô."

Nghe cô nói vậy, Tiểu Hồng lập tức dừng khóc, đôi mắt nhìn chằm chằm nhẫn vàng.

Ngây ngô hỏi

"Thật sự?"

Tô Yên gật đầu.

Cô đưa nhẫn cho Tô Cổ

"Đổi thành tiền rồi các em đi chơi đi."

Tô Cổ cầm chiếc nhẫn kia, nhìn nhìn Tiểu Hồng khóc nước mắt lưng tròng, nước mũi giàn giụa.

Tô Cổ mặt không biểu tình

"Sao không khóc?"

Tiểu Hồng vừa mới còn ôm Tô Yên, đảo mắt liền nhảy lên đùi Tô Cổ.

Tiểu Hồng nghe hắn nói, hừ hừ một tiếng

"Ta nhớ rất rõ, ngươi đánh ta hôn mê."

Tô Cổ cầm nhẫn ở trước mặt Tiểu Hồng quơ quơ

"Ăn kẹo hồ lô, toàn bộ việc này đều xóa bỏ?"

Tiểu Hồng giãy giụa ba giây, sau đó...

" Được rồi."

Nghĩ đến được ăn kẹo hồ lô thật ngon, 'ực' một tiếng, Tiểu Hồng không tiền đồ mà nuốt một ngụm nước miếng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nó vươn tay để Tô Cổ ôm mình.

Tô Cổ lấy ra một chiếc khăn, lau khuôn mặt đầy nước mũi cùng nước mắt của nó.

Sau đó mới gõ gõ đầu Tiểu Hồng

"Biến thành thân rắn."

Tiểu Hồng thực nghe lời, đảo mắt liền biến thành một con rắn nhỏ.

Tô Cổ nhìn về phía Tô Yên

" Chị muốn cái gì không?"

Tô Yên sửng sốt

"Ta?"

Tô Cổ gật gật đầu, lẳng lặng chờ Tô Yên trả lời.

Tiểu Hồng tranh hỏi

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên cũng muốn kẹo hồ lô sao?

Tô Yên

"Muốn đóa hoa mẫu đơn."

Tô Cổ gật đầu

" Được"

Nói xong, Tô Cô nhanh chóng khôi phục nguyên thân.

Tiểu Hồng lắc lư trong chốc lát, nghe được Tô Cổ ở trên đầu nó nói chuyện, lúc này mới theo cửa sổ bò ra ngoài.

Tô Yên rửa mặt rồi nằm xuống, ngủ một giấc đến hừng đông.

Khi sắp giữa trưa thì có người tới tìm cô.

Vừa mở cửa liền thấy một người đàn ông mặc áo trung sơn đứng ở đó.

Đầu tiên là đánh giá Tô Yên một lượt, tiếp đó liền hỏi

" Ngài là Bạch Mẫu Đơn tiểu thư?"

Tô Yên gật đầu

"Đúng vậy"

Người đàn ông kia mở miệng

"Tại hạ là quản gia phủ nguyên soái, đại soái biết ngài đã tới, muốn mời ngài cùng đi ăn cơm trưa."

Tô Yên

"Không đi."

Quản gia sửng sốt.

Không nghĩ tới lại bị cự tuyệt dứt khoát như vậy.

Rất nhanh, Quản gia lại nói

"Bạch Mẫu Đan tiểu thư là có điều gì băn khoăn sao? Ngài yên tâm, cơm trưa hôm nay chỉ có các vợ nhỏ của Nguyên gia cùng thiếu soái, cũng không quá long trọng."

Tô Yên nghe được lời này, vốn dĩ muốn đóng cửa liền dừng lại.

Cô mở miệng

" Vậy đi. Đi ăn cơm."

Cô thay đổi nhanh như vậy, quản gia lại lần nữa sửng sốt.

Vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều lời khuyên bảo, hiện giờ tất cả đều lập tức nghẹn lại.

Cuối cùng, hắn nghiêng người, bày ra một tư thế mời

"Mẫu Đơn tiểu thư, mời."

*****

Edit: Thanh Hoa

Beta: Tinh Niệm

Quản gia ở phía trước dẫn đường.

Đi ngang qua núi giả cùng thác nước nhỏ, cảnh sắc như họa, tinh xảo phi thường.

Lại đi về phía trước một đoạn, chính là thính đường.

Hiện giờ quân phiệt hỗn loạn, phần lớn mọi người đều theo tân triều, thích một chút phong cách hiện đại. Ngay cả một số đại quan, trong nhà cũng đều trang trí theo kiểu hiện đại.

Chỉ có phủ đại nguyên soái, mỗi một chỗ đều là cổ kính.

Phi thường tôn sùng kiểu Trung Quốc, đưa mắt nhìn xung quanh, tứ hợp viện đầy khí thế, ngói lục rêu xanh, mỗi một chỗ đều mang vẻ cổ kính.

Mới vừa đi đến cửa thính đường, liền nghe được bên trong truyền đến giọng nói

" Vũ điệu của Thược Dược tiểu thư thật sự kinh diễm a."

Nói xong liền cười vang lên.

Thanh âm rắn chắc, trung khí mười phần.

Nhìn vào bên trong, chỉ thấy một người đàn ông khoảng 50 tuổi, mặc một thân áo Tôn Trung Sơn.

Nhìn qua tinh thần phấn chấn, có vẻ là tâm tình không tồi, thế cho nên tươi cười thật lớn, rất là thoải mái.

Mà lúc này, một nữ tử mặc sườn xám đỏ diễm lệ, hoàn thành động tác múa cuối cùng rồi chậm rãi dừng lại.

Nữ tử dùng quạt lông vũ trắng che lại ý cười, nhìn càng thêm kiều mị

"Đại soái, chê cười rồi."

Nói xong, cô ta thi lễ rồi ngồi xuống.

Quạt lông vũ trong tay đong đưa, vòng eo nhỏ nhắn, một gương mặt tinh xảo kiều diễm, nửa che nửa lộ mang theo ngượng ngùng, vừa xinh đẹp lại quyến rũ.

Lúc này, quản gia lên tiếng

"Đại soái, Bạch Mẫu Đơn tiểu thư tới."

Đại soái vừa nghe, đôi mắt liền sáng lên, lập tức nhìn Tô Yên

"Bạch Mẫu Đơn tiểu thư, mau ngồi."

Tô Yên tìm chỗ trống, đi qua rồi ngồi xuống.

Đồ ăn đều đã lên đủ, mỗi một món ăn đều cực kỳ tinh xảo.

Khi Thược Dược nhìn thấy Tô Yên xuất hiện liền sửng sốt, tiếp đó mở miệng

" Thì ra là Mẫu Đơn tỷ tỷ tới a, tỷ tỷ tới, sao không nói với muội một tiếng? Chúng ta có thể kết bạn đồng hành."

Tô Yên nhẹ đáp

"Ân"

Một bàn này, chỉ có đại nguyên soái ngồi chính giữa cùng một nam nhân, còn lại tất cả đều là nữ tử.

Một đám trang điểm lòe loẹt lộng lẫy, đều tầm khoảng 30 tuổi trở xuống.

Chắc hẳn những người này đều là vợ nhỏ của Nguyên đại soái.

Ở bên trái Nguyên đại soái còn có một nam tử, sắc mặt hắn ta có chút tái nhợt, tầm mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, giống như là đang nhìn kẻ địch.

Tô Yên ngẩn người, bọn họ có quen biết sao?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Trong trí nhớ của nguyên thân hình như cũng không có người này.

Lúc này, dì ba bên cạnh mở miệng

"Tử Tân, thiếu soái đâu? Sao còn chưa tới?"

Nguyên Tử Tân nghe dì ba nói, có vẻ càng thêm tức giận, gắt gao nắm chặt chiếc đũa trong tay mình.

Tô Yên nghe được tên Tử Tân này.

Nguyên Tử Tân, anh trai Nguyên Tử Mật.

Nghĩ vậy, Tô Yên nhớ tới đêm qua.

Hình như người Nguyên Tử Mật lúc ấy dẫm chính là anh hắn.

Cho nên, là hắn ta??

Nguyên Tử Tân nỗ lực khắc chế cơn tức giận, mở miệng

"Chuyện của hắn, ta làm sao biết?"

Nói xong, hắn lại bồi thêm một câu

"Hiện tại là ở nhà chứ đâu phải ở trên chiến trường, hà tất cứ phải tâng bốc thiếu soái trước mặt phụ thân?!"

Nói xong, tầm mắt Nguyên Tử Tân lại lần nữa rơi xuống trên người Tô Yên, tựa như cố ý nói cho cô nghe

"Hắn chung quy cũng chỉ là người ngoài."

Từng câu từng chữ đều là châm biếm.

Nói xong, tựa hồ tức giận trong lòng đã thuyên giảm, còn có chút thống khoái.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)