Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 304

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 304
Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Lộ Khe vừa ho khan vừa nở nụ cười lạnh.

Gã móc ra một thanh kiếm, một nhát đâm xuyên qua trái tim của Cự Phong.

Cự Phong trợn trừng hai mắt nhìn gã.

"Ngươi...."

Lời còn chưa nói xong đã tắt thở, ngã xuống đất.

Chết không nhắm mắt.

Ánh mắt Lộ Khe mang theo sự chán ghét

"Mấy kẻ nhân loại như các ngươi, từng người, từng người đều đáng chết."

Nói xong, gã rút kiếm trong người Cự Phong ra, ném sang một bên.

Lộ Khe dùng khăn tay che miệng, ho ra một ngụm máu tươi.

Nhìn Cự Phong nằm trêи mặt đất, gã lâm vào hồi ức.

Vốn dĩ, gã và Yêu Vương tiền nhiệm là một đôi rất tốt đẹp.

Gã có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu của Yêu Vương.

Nhưng từ khi nhân loại tới đây, tất cả mọi chuyện đều thay đổi.

Yêu Vương không bao giờ liếc mắt đến gã một cái.

Ngày qua ngày, gã càng thêm căm ghét nhân loại.

Cứ nhìn thấy nhân loại, gã liền nhớ tới khuôn mặt của tên tiện nam nhân kia.

Cho đến khi vị Yêu Vương hiện tại xuất hiện.

Lộ Khe ngẩng đầu nhìn Lục, sau đó nhìn sang Tô Yên.

Trong mắt đầy vẻ khinh thường

"Ngươi thích hắn như vậy, vậy đã bao giờ nhìn thấy chân thân của hắn chưa?"

Tô Yên đang bị Lục ôm, tất nhiên dễ dàng cảm nhận được thân thể của hắn cứng đờ.

Lộ Khe cười lạnh

"Ta đã thấy."

Bởi vì khi Lục đối chiến với Yêu Vương tiền nhiệm, gã ở ngay bên cạnh.

Vốn dĩ, Yêu Vương muốn cùng gã hòa hảo trở lại.

Nhưng tất cả mọi chuyện đều bị Lục phá hủy hết.

Ánh mắt Lộ Khe càng lúc càng thêm chán ghét

"Ngươi cũng xứng đáng là người Yêu Tộc sao? Nguyên thân ghê tởm như vậy, ngươi nên nằm ở trong quan tài vĩnh viễn, nên bị nhốt ở nơi không có ánh mặt trời mới đúng! Thật làm người ta ghê tởm mà. Một bộ.... ."

Gã còn chưa nói ra được từ 'xương khô', đầu đã rơi 'bịch' xuống đất.

Lục thu tay lại, khuôn mặt lạnh tanh đứng im ở đó.

Hắn nhìn Lộ Khe nằm trêи mặt đất, không nói một lời.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên ngẩng đầu

"Chàng..."

Cô còn chưa nói xong, Lục đã vội buông lỏng cánh tay đang ôm cô, lui về sau một bước, nháy mắt liền biến mất tăm mất tích.

Trước mặt Tô Yên chỉ còn lại một mình Lâm Trường Dã.

Lâm Trường Dã nhìn Lộ Khe, vô cùng cảm khái.

Hắn ta và Lộ Khe có thể nói là đồng thời gặp được Lục.

Chỉ là, tình huống ngày đó có chút phức tạp.

Hắn ta là người chuẩn bị bị Yêu Vương tiền nhiệm giết chết, còn Lộ Khe lại là nam nhân thông phòng của Yêu Vương tiền nhiệm.

Đương nhiên, từ khi Yêu Vương tiền nhiệm chết, Lâm Trường Dã cũng chưa từng nhắc với bất kỳ ai thân thế của Lộ Khe.

Hắn ta cảm thấy Lộ Khe cũng rất đáng thương, bị Yêu Vương tiền nhiệm ép buộc đến ốm yếu như vậy.

Nào ngờ đâu, Lộ Khe lại thích bị bạo ngược như vậy, còn yêu Yêu Vương kia.

Lâm Trường Dã đối với Lục, là cảm kϊƈɦ.

Tuy rằng Lục chỉ vô tình cứu được hắn ta, nhưng vậy cũng là cứu.

Hắn ta cũng không có hứng thú lắm với việc có một chức quan ở Yêu Vương điện.

Nhưng chỉ cần Lục không giết hắn ta, Lâm Trường Dã vẫn sẽ gắng sức bảo vệ ngôi vương của Lục.

Đương nhiên, đó là những điều Lâm Trường Dã nghĩ trước khi Lục biến mất.

Còn hiện tại.... .

Lâm Trường Dã nhìn Tô Yên, nhe hàm răng trắng bóc ra cười gượng gạo

"Hắc hắc, thời tiết này khá tốt a."

Tô Yên hỏi

"Nữ yêu vẫn thường đi theo bên người Lục đâu?"

Lâm trường dã sửng sốt

"Hai ngày nay ta không nhìn thấy nàng ta. Chắc là ra ngoài làm việc rồi."

Tô Yên gật gật đầu.

Lâm Trường Dã do dự, một lúc sau vẫn không nhịn được bèn lên tiếng hỏi

"Làm sao cô biết chuyện của Lộ Khe và Yêu Vương tiền nhiệm?"

Lộ Khe kia chắc chắn không ngốc đến mức tự mình nói ra, khẳng định là trước khi hắn ta và Lục tới đây, hai người này đã nói gì đó.

Tô Yên đáp

"Tiểu Hoa nói với ta."

"Nói gì?"

"Nó nói trêи người hắn ta vẫn còn tàn lưu của thôi tình dược."

Lâm Trường Dã ngơ ngác

"Tiểu Hoa là ai?"

Tô Yên nhàn nhạt đáp

"Ngươi không biết."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Lâm Trường Dã tặc lưỡi gật đầu

"Tiểu Hoa này quả thật lợi hại."

Trong đầu Tô Yên, Tiểu Hoa nghe thấy Lâm Trường Dã khen mình liền reo lên

"Ký chủ, hắn ta đang khen em sao??"

Tô Yên đáp

"Ừm."

"A!!!! Xấu hổ quá ~~"

Lúc Tiểu Hoa nói những lời này, rõ ràng là rất hưng phấn.

······

Giải quyết xong việc này, Tô Yên cũng không trì hoãn thêm nữa, liền trở về Yêu Vương điện.

Bước vào trong Yêu Vương điện, không tìm thấy Lục.

Cô lại đi tới nơi hai người ở, cũng không thấy Lục đâu.

Tô Yên vòng đi vòng lại tìm người, vẫn không tìm thấy.

Cô đứng dưới ánh mặt trời, trầm mặc

"Tiểu Hoa?"

"Dạ, ký chủ!"

"Vì sao hắn lại chạy trốn? Lại còn khẩn trương đến như vậy?"

Tô Yên suy nghĩ rất lâu.

Đối diện với những chuyện liên quan đến Lục, cô còn cảm thấy phức tạp hơn so với đấu trí đấu sức với đám địch nhân đó.

Cô nhắm mắt lại, cẩn thận suy nghĩ lại từng chút một.

Cô phát hiện ra điểm mấu chốt vẫn là ở Lộ Khe.

Lộ Khe mới nói một nửa đã bị Lục giết.

Gã muốn nói gì?

Cô cẩn thận nhớ lại

'Nguyên thân ghê tởm như vậy, ngươi nên nằm ở trong quan tài vĩnh viễn, nên bị nhốt ở nơi không có ánh mặt trời mới đúng! Thật làm người ta ghê tởm mà. Một bộ.... . '

Cái gì ghê tởm?

Bộ xương khô sao?

Hắn khẩn trương vì điều này sao?

Nhưng cô biết nguyên thân của hắn mà.

Cô đã nhìn thấy rồi.

Hắn còn can tâm tình nguyện cho cô xem, cô nhớ rõ, lúc ấy mình còn nói không ngại.

Vậy là vì nguyên nhân gì?

Hắn bị Lộ Khe mắng nên tức giận sao??

Tô Yên nghĩ.

Nhưng hắn không phải là người sẽ quan tâm tới cái nhìn của người khác.

Chẳng lẽ là không thể nói nguyên thân của hắn xấu sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có một lý do này.

Nghĩ tới đây, Tô Yên liền gác việc này lại.

Hỏi hắn rõ ràng là được.

Nhưng vấn đề là, phải tìm được người trước đã.

"Tiểu Hoa"

"Ký chủ, ở đây ở đây!!"

Tô Yên

"Hắn đi đâu vậy? Ta muốn đi tìm hắn."

"Ký chủ chờ một lát."

Chỉ một lát sau đó, Tiểu Hoa liền nói

"Ký chủ, ngài ấy ở trong sơn động cách đây ngàn dặm. Nếu chị muốn đi tìm Nam chủ đại nhân, cưỡi ngựa thì mất 3 ngày, đi bộ thì mất một tháng mới tới nơi."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Đây là Nam chủ đại nhân cãi nhau với ký chủ nên mới chạy xa như vậy sao?

Không biết ký chủ làm gì mà khiến cho người ta tức giận đến mức bỏ chạy vậy??.

##### Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban#####

Tiểu Hoa còn đang cân nhắc, Tô Yên đã nhắm mắt lại.

Không có khả năng đi tìm hắn.

Phải chờ hắn tự trở về.

Quyết định xong, Tô Yên đi về phòng.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị đi đâu vậy?"

Tô Yên đáp

"Ngủ một giấc."

"Ký chủ, nếu ngủ một giấc dậy mà Nam chủ đại nhân vẫn chưa trở về thì sao ạ?"

"Đó là chuyện sau khi tỉnh lại."

Nói xong, cô đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.

Giấc ngủ này của cô không chờ được Lục trở về, mà lại chờ được Tô Cổ và Tiểu Hồng tới.

"Yên Yên, Yên Yên ~~"

trêи đầu Tiểu Hồng có hai búi tóc con con, giống như đứa nhỏ trong bức tranh tết, giọng nói giòn tan như chuông gió.

Tô Yên chớp chớp mắt, vẫn còn hơi mơ màng vì mới tỉnh ngủ.

Cô chỉ nhìn thấy một cái miệng hồng hồng đang hướng tới khuôn mặt mình.

Đương nhiên, Tiểu Hồng không hôn được Tô Yên.

Tô Cổ đã túm lấy cái búi tóc của Tiểu Hồng, kéo nó trở về.

Tiểu Hồng dẩu miệng hừ hừ nhân tiện không quên cắn một miếng đường hồ lô trong tay.

Không cho hôn thì không cho hôn.

Sớm muộn gì nó cũng có cơ hội.

Chờ Tô Yên thanh tỉnh lại, liền ngồi dậy.

Nhìn hai đứa nhóc trước mắt, nghi hoặc

"Không ra ngoài chơi sao?"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Dứt lời, cô liền hỏi tiếp

"Thiếu bạc?"

Tiểu Hồng cầm một chuỗi đường hồ lô nhích gần tới trước mặt Tô Yên, vừa nhích vừa nói

"Không phải a. Muốn Yên Yên cùng bọn em ra ngoài chơi."

Nói xong, Tiểu Hồng lại cắn một viên đường hồ lô.

"Lâu rồi Yên Yên không chơi cùng bọn em, lúc nào cũng chỉ chơi với mấy tên nam nhân khác nhau đó."

Tiểu Hồng dứt lời, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh.

Chỉ có âm thanh Tiểu Hồng cắn đường hồ lô răng rắc, rắng rắc.

Nửa ngày sau, Tiểu Hồng quăng cái đuôi, kéo tay Tô Yên

"Yên Yên, đi đi mà, dù sao nam nhân của chị cũng không ở đây!"

Tiểu Hồng hai mắt long lanh, im lặng chờ Tô Yên trả lời.

Tô Yên lên tiếng

"Nơi này cách thành trấn khá xa, đi ít nhất mất một ngày đường. Ta muốn trở về trước khi trời tối."

Tiểu Hồng giơ bàn tay nhỏ lên

"Không thành vấn đề!"

Nói xong, Tiểu Hồng liền dùng cái đuôi chọc chọc tay Tô Cổ.

Tô Cổ nhìn nó

"Chọc ta làm gì? Là ngươi tự đáp ứng."

Tiểu Hồng nói với vẻ mặt dĩ nhiên

"Ngươi khẳng định có biện pháp."

Tô Cổ lạnh nhạt nhìn nó, duỗi tay hất cái đuôi của Tiểu Hồng trêи tay mình xuống.

"Coi trọng ta quá rồi."

Tiểu Hồng lắc đầu, sau đó lại dùng đuôi cuốn lấy cánh tay Tô Cổ

"Không, ngươi khẳng định có biện pháp."

Nói xong, liền đưa cho Tô Cổ xiên đường hồ lô của mình.

Tiểu Hồng là muốn Tô Cổ ăn MỘT VIÊN đường hồ lồ, sau đó tiếp tục nghĩ cách.

Tô Cổ nhìn xiên hồ lô, duỗi tay cầm lấy.

Sau đó, xiên đường hồ lô của Tiểu Hồng chỉ còn lại mỗi cái que...

Tiểu Hồng nhìn theo, héo.

Đường hồ lô, hết rồi...

Tô Cổ

"Có cách"

Tiểu Hồng ngẩng đầu

"Thật không?"

Tô Yên nhìn Tô Cổ, ba người nhìn nhau.

Nửa canh giờ sau.

Tô Yên được Lâm Trường Dã đưa tới thành trấn cách đó mấy trăm dặm.

Lâm Trường Dã nghi hoặc, nhìn Tô Yên từ trêи xuống dưới

"Cô thật sự không có thuấn di thuật đơn giản này sao?"

Tô Yên

"Không có."

Lâm Trường Dã vừa cầm quạt vừa nói

"Được rồi, được rồi, cô muốn đi dạo chỗ nào, hôm nay ta bồi cô đi."

Nói xong, liền hào sảng móc ra một túi bạc đưa cho Tô Yên

"Đây, tiêu hết, chúng ta về!"

Tô Yên nhìn hắn ta một cái.

"Vì sao ngươi lại nguyện ý cho ta bạc?"

Lâm Trường Dã đang muốn tìm đại một lý do nào đó.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nhưng nhìn khuôn mặt và thái độ nghiêm túc của Tô Yên thì không dám khoác lác một lời, đứng thẳng lưng nghiêm túc nói với Tô Yên một chuỗi dài dòng văn tự.

Tổng kết là hai từ: cầu bảo hộ.

Tô Yên ước lượng túi bạc

"Ta không có khả năng một ngày mười hai canh giờ ở bên cạnh bảo hộ ngươi."

Lâm Trường Dã

"Không phiền phức tới vậy. Chỉ cần cô ở bên cạnh Yêu Vương đại nhân không phải là quá đủ rồi sao?"

Hắn ta đâu có nói sợ bản thân mình sẽ bị đại yêu khác mưu sát.

Lâm Trường Dã hắn chỉ sợ một ngày nào đó tâm tình Lục không tốt, không kiểm soát được sát ý, làm khắp nơi máu chảy đầu rơi thì phải làm thế nào bây giờ?

Thời gian lâu như vậy, hắn ta cũng đã nhìn ra, vị Tô Yên cô nương này chính là điểm yếu trong lòng Yêu Vương đại nhân.

Cô nói một câu bằng người khác dùng tính mạng để nói.

Tô Yên nhàn nhạt

"Chỉ cần ngươi không hại hắn thì sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Cô nói vậy, coi như đã đồng ý.

Tiểu Hoa làu bàu

"Ký chủ, em cảm thấy không phải chị thấy hắn ta đáng thương, mà là chị xem trọng túi bạc này."

Cái gì mà này này kia kia đều vô dụng.

Rõ ràng là ký chủ thiếu tiền thì có.

Lâm Trường Dã được Tô Yên nhận bạc, vô cùng cao hứng.

Vốn dĩ tính toán làm chân chó theo Tô Yên đi khắp nơi.

Cuối cùng, bị Tô Yên tống cổ tới cổng thành trấn ngồi chờ.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đi đến một hẻm vắng, vươn tay.

Tiểu Hồng trượt từ cổ tay cô xuống, biến thành một xà nhân, thân người, đuôi rắn.

Tiểu Hồng vui vẻ

"Yên Yên ~ Yên Yên ~~"

Giọng nói của nó vô cùng hưng phấn.

Vì sao nó lại muốn biến thành xà nhân ấy à?

Bởi vì nó không giỏi giang như Tô Cổ, không thể biến ra cả quần áo khi huyễn hóa thành người được.

Tô Cổ nói, nếu biến thành người thì không thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy khắp nơi.

Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi.

Tô Cổ mặc một thân y phục trắng, xuất hiện ngay bên cạnh Tiểu Hồng.

Tô Cổ liếc mắt nhìn Tiểu Hồng trơn bóng

"Nhiều năm như vậy vẫn chỉ có thể biến thành cái bộ dạng trần như nhộng này chạy khắp nơi, cũng là một loại năng lực hiếm gặp."

Tiểu Hồng ngơ ngác

"Ngươi đang khen ta sao?"

Tô Cổ gật gật đầu.

Hai mắt Tiểu Hồng sáng lên, đang muốn tự sướиɠ, Tô Cổ liền nói một câu chặn họng nó

"Khen ngươi thật ngu ngốc."

Tô Cổ dứt lời, Tiểu Hồng ngớ người, 'hừ hừ' hai cái rồi lắc cái đuôi chạy tới phía Tô Yên.

Nó muốn ở cạnh Yên Yên cơ.

Tiểu Hồng thì tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trong tay Tô Yên lại đang cầm một túi bạc.

Việc cần làm đầu tiên tất nhiên là mua cho nó một bộ quần áo đã.

Cũng may đây là Yêu Tộc, bộ dạng nửa người nửa xà của Tiểu Hồng cũng là bình thường, cho nên Tiểu Hồng có thể quang minh chính đại đi dạo trêи phố.

Điểm duy nhất không giống nhau giữa nó và những xà nhân khác, chính là người ta mặc y phục.

Một nữ tử nhân loại, một xà nhân không mặc quần áo, một nam nhân nhìn mãi không ra là yêu gì, tổ hợp thần kỳ này vừa xuất hiện trêи phố, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt người nhìn.

Đặc biệt khi đi mua quần áo, Tô Yên lấy bạc ra trả cho trưởng quầy.

Bạc đó chính là ngân nguyên bảo, vô cùng có giá trị, vô cùng làm người ta chú ý.

Tổ hợp này, quả thật chính là một đĩa đồ ăn ngon.

Cầm nhiều bạc như vậy, ba người này đạo hạnh có vẻ còn thấp, càng đi càng bị nhiều yêu theo dõi.

Tô Yên, Tiểu Hồng và Tô Cổ ra khỏi cửa hàng, Tiểu Hồng đã huyễn hoá ra hai chân, dùng đôi chân ngắn nhỏ của mình chạy lên phía trước.

Hai cái búi tóc lắc qua lắc lại theo bước chân của nó, nhìn vô cùng đáng yêu.

Chạy chạy, Tiểu Hồng chỉ vào một cửa hàng điểm tâm

"Yên Yên, Yên Yên, cái kia cái kia."

Ánh mắt Tiểu Hồng sáng lên, vừa nói nước dãi vừa chảy đầy đất.

Tô Yên gật đầu

"Được!"

Cô đi vào, mua ba phần, mỗi người một phần.

Dọc đường đi, Tiểu Hồng không ngừng nói

"Yên Yên, kẹo hồ lô."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Được!"

"Yên Yên, chuối ~~"

"······Được."

"Yên Yên, kẹo bông gòn."

"Ừm."

"Yên Yên, ưm."

Tô Yên cầm một cái bánh hoa quế nhét vào trong miệng Tiểu Hồng.

Cô nhìn Tô Cổ, sau đó đưa xiên hồ lô ngào đường trong tay mình cho hắn.

Xiên hồ lô này cô chưa hề ăn.

Tô Cổ nhận lấy, vừa ăn vừa túm tóc Tiểu Hồng đang đi trước.

Chờ nuốt xong một viên kẹo hồ lô, Tô Cổ mới lên tiếng

"Có phải bọn em tốt hơn tên nam nhân kia nhiều không?"

Tô Yên nghi hoặc

"Hả?"

Khuôn mặt Tô Cổ vô cảm, cũng không nói lại.

Tiểu Hồng vừa ăn đầy mồm bánh hoa quế vừa nói

"Nam nhân kia của Yên Yên keo kiệt như vậy, còn không cho bọn em tới gần chị. Hắn còn cắn chị nữa. Nếu chị cho em hôn hôn, em sẽ không cắn chị đâu."

Tiểu Hồng nói vô cùng nghiêm túc.

Tô Yên: "..."

Cô thò tay vào trong gói giấy, lấy ra một miếng bánh, tiếp tục nhét vào miệng Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng vô cùng phối hợp, há rộng miệng cho Tô Yên đút.

Bánh hoa quế này thật là ngon a~~

Nó được Yên Yên bón, Yên Yên bón nha, nên Tiểu Hồng càng thêm cao hứng.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nó chỉ hận không thể biến ra cái đuôi để vẫy như mấy con cún nhỏ.

Còn Tô Cổ cũng sắp ăn xong xiên kẹo hồ lô rồi.

Ăn đến miếng cuối cùng, hắn cúi đầu nhìn Tiểu Hồng.

Duỗi tay, đưa đến trước mặt nó.

Tiểu Hồng ấy à, một khi đã động miệng ăn thì lục thân cũng không nhận luôn.

Cũng không buồn nhìn xem ai đưa tới, a ô một tiếng liền cắn cắn nhai nhai nuốt nuốt.

Chờ đến lúc nó nuốt xuống bụng rồi, mới biết là Tô Cổ bón cho nó.

Nó nhìn chằm chằm cái xiên không, ký ức cuồn cuộn trở lại.

Ở trong phòng Yên Yên ở Yêu Vương điện.

Nó mới chỉ kịp ăn một viên đường hồ lô thì đã bị Tô Cổ ăn hết.

Nó khoanh hai cái tay ngắn, 'hừ' một tiếng tỏ vẻ rất giận.

Hừ xong rồi, mới phát hiện cái chân ngắn của mình sắp không đuổi kịp Yên Yên và Cổ Vương nữa rồi, lập tức chạy tới tóm lấy tay áo của Tô Cổ.

Tô Cổ nỗ lực khắc chế nỗi xúc động muốn đá tên nhóc này đi.

Đi dạo cả một ngày, mới đó thôi mà trời đã tối.

Tiểu Hồng ưỡn bụng, ngồi ở bậc thang không nhúc nhích.

Tô Cổ nhìn bộ dáng không có tiền đồ của nó, không nhịn được nữa, duỗi chân dài đá Tiểu Hồng lăn xuống bậc thang.

Tô Yên ngồi xuống đối diện Tô Cổ, thuận tay đưa cho hắn nửa túi bạc còn lại

"Có khả năng về sau ta sẽ rời đi."

Hai tay Tô Cổ đang giơ ra cầm túi bạc bỗng khựng lại giữa không trung.

Tô Yên lại nói tiếp

"Biến mất một khoảng thời gian, sau đó sẽ trở lại."

Tô Cổ hỏi

"Biến mất bao lâu? Phải đi đâu mới tìm được chị?"

Tô Yên lắc đầu

"Ta sẽ trở lại."

Biến mất bao lâu, đi đâu tìm cô, mấy câu hỏi này thật sự không có đáp án.

Đi vào thế giới này một cách bị động, tất cả năng lực của Tiểu Hoa đều không dùng được.

Không thể tra được Quân Vực, cũng không thể tra được thần cách của cô.

Bấm vào cái nút không gian tùy cơ có hậu quả gì, về sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Không một ai biết rõ.

Chỉ là....

Tô Yên cúi thấp đầu, suy nghĩ.

Nửa ngày sau cô mới lên tiếng.

"Nhớ tu luyện cho tốt."

Tô Cổ nhìn cô.

Đi theo Tô Yên lâu như vậy, cô đối với hai đứa nó chính là nuôi thả, chưa bao giờ đốc thúc chúng tu luyện hay làm gì.

Giống như chỉ cần bọn chúng sống sót, muốn sống như thế nào thì sống như thế đó.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tô Yên nói như vậy.

Tô Cổ lên tiếng hỏi

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Yên nhìn Tô Cổ, nghiêm túc trả lời

"Bởi vì các em lựa chọn đi theo ta, có khả năng sẽ bị tai họa liên lụy."

Tô Cổ nghe xong, nói

"Em không để ý."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sau đó lại hỏi thêm

"Chị biết kẻ địch là ai sao?"

"Khả năng tất cả đều là địch nhân."

Tô Cổ nhăn mày, nói tiếp

"Chị là Chủ Thần."

Tô Yên nghiêm túc nói

"Ta sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng các em thì không chắc."

Tô Cổ chậm rãi thả lỏng.

Tô Yên đã nói 'sẽ không xảy ra chuyện gì', vậy thì chắc chắn cô sẽ an toàn.

Lúc lâu sau, Tô Cổ mới lên tiếng

"Chỉ cần chị còn sống, chắc chắn sẽ không để bọn em xảy ra chuyện."

Tô Yên sửng sốt.

Tô Cổ lột túi giấy, lấy ra một miếng bánh ăn.

Một lúc sau, Tô Yên nghiêm túc gật đầu.

"Đúng vậy"

Tiểu Hồng ngồi bên cạnh lặng lẽ biến ra cái đuôi, khẽ meo meo trộm lấy túi giấy đựng đồ ăn Tô Cổ để bên cạnh.

Thành công chôm chỉa được túi giấy, nó lập tức ôm chặt lấy, ngồi yên một chỗ ăn.

Không lâu sau, Tô Yên rời đi, Tô Cổ cũng đứng dậy.

Hắn túm cổ áo Tiểu Hồng, kéo nó đứng lên.

Tiểu Hồng vội vã nhét bánh đầy miệng, ngơ ngác hỏi

"Đi đâu vậy?"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ

"Tu luyện, phơi ánh trăng."

"Nhưng, nhưng ta không muốn ***"

"Tu luyện một ngày, một xiên đường hồ lô."

"Không muốn ***"

Tiểu Hồng dứt khoát cự tuyệt.

"Hai xiên đường hồ lô."

"Không muốn."

"Ba xiên đường hồ lô và hai gói bánh điểm tâm, ngày nào cũng sẽ có."

Tiểu Hồng nghe xong, có chút do dự

"Vậy ta sẽ được ăn cả hoa sao?"

"Phải xem tình huống."

"Xem tình huống là như thế nào?"

Tô Cổ nhìn nó một cái.

"Ta đếm đến ba, nếu ngươi vẫn không đồng ý, thì coi như ta chưa từng nói gì, ngươi cũng sẽ không được ăn hoa."

"Một ······"

Tiểu Hồng trả lời siêu cấp nhanh

"Ta đồng ý!"

Dưới sự dụ dỗ của Tô Cổ, Tiểu Hồng bị kéo đi tu luyện.

Mặt trăng lên cao, chiếu rọi khắp phố xá náo nhiệt, hai thân ảnh một lớn một nhỏ hòa vào dòng người đông đúc.

..........

Tô Yên quay lại Yêu Vương điện, Lục vẫn chưa trở về.

Cô lại đi một vòng quanh Yêu Vương điện tìm hắn.

"Tiểu Hoa, hắn ở đâu?"

"Ký chủ, Nam chủ đại nhân vẫn ở trong sơn động cách đây ngàn dặm."

Tô Yên nghe xong, nhắm mắt lại, đi về phòng.

Vào phòng, cô móc từ trong không gian ra giấy thông báo nhập học.

Số người trêи giấy lại thay đổi.

48 học viên, đã có 40 người thôi học.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lúc đầu, Tô Yên cho rằng những người này là rời khỏi Học viện, không tiếp tục học nữa.

Nhưng trải qua thời gian lâu như vậy, cô cũng đã hiểu rõ ràng.

Thôi học này, chính là chết rồi.

Chỉ còn 8 người còn sống sót.

Đang nghĩ ngợi, giấy thông báo nhập học đột nhiên phát sáng, số người lại bị thay đổi.

48 học viên, 44 người thôi học.

Chỉ còn 4 người còn sống?

Học Viện Moya này rốt cuộc là làm cái gì vậy?

Vô duyên vô cớ cho học viên đi vào thế giới song song, đây vốn không phải là chuyện mà nhân loại có thể làm được.

Tô Yên móc ra một viên kẹo, chậm rãi ăn.

Cô cúi đầu lẩm bẩm một tiếng

"Còn có Chủ Thần khác xuất hiện sao?"

Tiểu Hoa lên tiếng hỏi

"Ký chủ, chị đang suy nghĩ gì vậy? Có Chủ Thần khác sao?"

Tô Yên

"Có lẽ vậy."

Lúc đầu mới vào vị diện này, cô còn cho rằng có Chủ Thần khác xuất hiện.

Nhưng lúc đó tất cả 44 người đều tập trung ở ngoài sân, sau đó lần lượt đi vào.

Đứng gần nhau như vậy, cô chắc chắn có thể cảm nhận được, nhưng lúc đó lại không hề phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường.

Tô Yên bóc vỏ một viên kẹo nữa, tiếp tục ăn.

Tiểu Hoa nghe xong câu trả lời của Tô Yên, trở nên vô cùng khẩn trương.

Mỗi lần có Chủ Thần nào đó xuất hiện, y như rằng là muốn tới khiêu chiến ký chủ một chút.

Ngoài khẩn trương, nó còn cảm thấy có chút hưng phấn.

Oa, lại được gặp một Chủ Thần khác nha.

Lại được xem ký chủ đánh cho Chủ Thần kia thê thảm nha.

Vốn dĩ, ở trong lòng Tiểu Hoa, ký chủ là lợi hại nhất.

Dù ký chủ chưa khôi phục toàn bộ thần lực, nhưng nó vẫn chắc chắn, ký chủ của nó là lợi hại nhất.

Tiểu Hoa cho rằng Tô Yên sẽ nói với nó rất nhiều điều, bèn im lặng chờ đợi, sờ quấy rầy cô suy nghĩ.

Chờ, chờ rồi chờ, nó mới phát hiện ra, ký chủ ngủ mất tiêu rồi....

Hai ngày nữa trôi qua, Lục vẫn chưa trở về.

Tâm tình của Tô Yên không còn tốt như mấy ngày trước đó nữa.

Cô ngồi ở mép giường, mặt nhăn thành một nhúm.

Tô Yên cân nhắc, nếu hắn còn không chịu trở về, vậy thì cô sẽ đi tìm hắn.

Cô tính toán để Lâm Trường Dã đưa mình đi tìm hắn.

Nhưng cô vừa nói địa chỉ, Lâm Trường Dã liền lùi một bước.

Khoảng cách quá xa, yêu lực của hắn ta có hạn, không thể thuấn di qua đó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)