Leng keng, Tiểu Cẩm Lý lên sàn (9)
← Ch.283 | Ch.285 → |
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Cô mở to mắt, nhìn về phía hồ nước
"Em muốn vào"
Hoắc Từ không dám để cô một mình ở lại đây, sợ cô không chịu đựng nổi.
Hắn ôm cô cùng đi xuống hồ.
Vẫn không cảm thấy yên tâm, hắn lấy điện thoại ra gọi 120.
Tô Yên ngâm mình dưới hồ nước, cảm nhận từng dòng nước chảy qua.
Mặt Hoắc Từ vô biểu tình, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, giống như chỉ cần cô xảy ra chuyện gì, sẽ lập tức đưa cô ra.
Một phút trôi qua, Tô Yên nhắm mắt lại, nằm yên trong nước.
Khí sắc không hề tái nhợt mà dần dần hồng nhuận, bộ dạng còn rất hưởng thụ.
Tiểu Hoa
"Ký chủ, chị còn 3 phút."
Tô Yên mở mắt, nhìn chàng trai trước mặt.
Cô mấp máy môi
"Em không phải người."
Xong, cô lại nói
"Anh không thể ghét bỏ em."
Vừa nói, cô vừa đứng lên.
Làn váy lóng lánh trong nước, thật không hổ danh do đại sư đứng đầu thiết kế.
Chiếc váy kia ở trong nước, rõ ràng không hề có ánh đèn, thế nhưng lại rực rỡ chói loá như vì sao lộng lẫy.
Cô duỗi tay níu lấy cà vạt Hoắc Từ.
Hoắc Từ nghe cô nói xong, mãi vẫn không hiểu rốt cuộc cô muốn nói cái gì.
Không phải người?
Là vì cô làm chuyện áy náy sao?
Hắn nói
"Em không cần như vậy, anh muốn em."
Dù cho cô cùng tên kia làm chuyện gì đó trong hoa viên, cũng chắc chắn là do hắn ta không biết xấu hổ mà câu dẫn trước.
Chờ ngày mai, tốt nhất đừng để hắn tìm được người.
Nếu không...
Nghĩ như vậy, ánh mắt hiện lên chút lệ khí.
Tô Yên nghe xong, nhẹ nhàng thở ra
"Ân"
Vừa nói, cô vừa hướng về phía cánh môi mỏng kia, nhẹ nhàng hôn lên.
Đồng thời, Tiểu Hoa lên tiếng
"Leng keng, hết thời gian."
Giọng nói nhỏ đi, Tô Yên cảm thấy đầu óc dần trống rỗng.
Cô thấy mình từ không trung rơi xuống.
Tõm, rơi vào nước.
Tô Yên mở to mắt, chân theo quán tính quơ quơ.
Chỉ nhìn thấy đuôi cá ánh vàng.
"Em..."
Vừa mở miệng, một chuỗi bong bóng đi ra ngoài.
Tô Yên ngậm miệng lại, bơi trong nước.
Tiểu Hoa quái khí nói
"Wow, ký chủ, vừa nãy người với cá hôn nhau sao? Một nhân loại cùng một con cá?"
Nghe nó nói, Tô Yên nhớ tới Hoắc Từ.
Ngẩng đầu nhìn, phát hiện Hoắc Từ đứng ở bể bơi, thân thể cứng đờ, nhìn con cá vàng nhỏ đang ở trong hồ vui vẻ thoải mái.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Khi phản ứng lại, hắn khom lưng, nâng cá vàng nhỏ lên.
Từng giọt nước rơi xuống, phát ra tiếng vang.
Hắn hơi há mồm, không biết nên nói gì.
Đợi hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.
"Tô Yên?"
Tô Yên cũng há mồm, chỉ là không phát ra âm thanh.
Sau đó, cô gật gật đầu.
Nhìn cô như vậy, Hoắc Từ biết đây là Tô Yên.
Cho nên... , lúc nãy cô nói không phải người, không phải vì áy náy, mà là thực sự không phải người??
Ánh mắt hắn thay đổi mấy lần.
Sau đó ôm cá vàng nhỏ, hắn lên tiếng.
"Nói em thích anh."
Tô Yên ngốc lăng.
Hoắc Từ thấy cô không nói gì, vẫn kiên nhẫn.
"Nói em yêu anh."
Tô Yên há miệng thở dốc, phun ra toàn bong bóng.
Nhân tiện vẫy vẫy cái đuôi ngầm nói cho hắn cô không thể nói chuyện.
Người nào đó không biết có phải quá chấp nhất hay không mà vẫn lặp lại.
"Nói - em - yêu - anh."
Tô Yên lại lần nữa phun ra bong bóng.
*****
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Không biết lặp lại bao nhiêu lần, cuối cùng Hoắc Từ cũng hiểu cô không thể nói.
Lúc này mới đem cá vàng nhỏ thả lại bể bơi.
Tô Yên vẫy vẫy cái đuôi, lắc mình muốn dạo chơi, nhưng còn chưa bơi xa đã bị hắn vớt ra.
Trong tay hắn nắm một ít nước, nhưng vớt cô lên một lúc, hình như sợ làm cô chết.
Dứt khoát khom lưng, đặt cô lại trong bể, dùng tay bao quanh cô lại.
Đang muốn mở miệng nói chuyện, tiếng xe cấp cứu vang lên.
Bác sĩ xông vào, bên cạnh còn có Triệu Tinh Thần.
"Người bệnh ở đâu?"
Hoắc Từ ngẩng đầu
"Không có việc gì."
Bước chân bác sĩ dừng lại, có vẻ không tin, ánh mắt quét qua một vòng.
Phát hiện nơi này chỉ có hắn, bác sĩ nghi ngờ hỏi.
"Là anh gọi 120?"
"Đúng vậy"
"Trong điện thoại, anh nói có một cô gái 17 tuổi bị tức ngực khó thở, còn ở trạng thái sốc. Vậy người đâu?"
Hoắc Từ nhìn cá vàng nhỏ trong tay mình.
Mặt không đổi sắc, nói
"Đi rồi."
Sau 5 phút cẩn thận đưa ra nghi vấn, bác sĩ cuối cùng cũng chịu đi.
Triệu Tinh Thần thanh toán xong thì đi tới trước mặt Hoắc Từ.
"Từ ca, cậu làm gì ở đây?"
Lại nhìn con cá trong tay hắn, nói
"Cá vàng nhỏ này từ đâu tới vậy?"
Hoắc Từ vốn dĩ cảm thấy Triệu Tinh Thần lải nhải quá nhiều.
Hắn chỉ muốn ở một mình với cá vàng nhỏ thôi.
Thế nhưng, như là nghĩ tới lại gì, lại nói.
"Cậu đi mua một cái bể cá."
"Bể cá?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
"Hoặc là lớn hơn cái ly một chút, đủ cho cá vàng nhỏ nằm bên trong là được."
Triệu Tinh Thần kinh ngạc.
"Cậu thiện tâm từ khi nào vậy, muốn cứu sống con cá sắp chết này sao?"
Lời vừa nói ra, chỉ thấy sắc mặt Hoắc Từ âm trầm.
"Cậu có chết nó cũng sẽ không chết."
Triệu Tinh Thần không ngờ mình vừa mở miệng đã chọc Hoắc Từ tức giận.
Không dám nhiều lời, vội vàng gật đầu.
"Được được được, tôi đi tìm, tôi đi tìm."
Vừa nói, Triệu Tinh Thần vừa bước ra ngoài.
Mỗi bước chân đều lưu luyến.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Từ tức giận như này.
Lại còn bảo vệ con cá vàng kia như vậy, đặt ở trong tay trông thật cẩn thận.
Triệu Tinh Thần tặc lưỡi.
Chẳng lẽ Từ ca thích kiểu nhu nhược?
Giống như tiểu mỹ nhân kia?
Triệu Tinh Thần ra khỏi khu bể bơi, trong chốc lát hắn liền trở về.
Bể cá đương nhiên không có, nhưng một cái ly nước lớn thì vẫn có.
Cũng không biết ai ở trong yến hội ngồi cầm ly nước lớn như vậy uống trà, cuối cùng, bị Triệu Tinh Thần cướp đi.
Hắn cung kính đưa cho Hoắc Từ.
Nửa ngày sau, Hoắc Từ từ trong nước nhổm người dậy.
Tay cầm chén trà kia, từ bên ngoài nhìn qua lớp trong suốt có thể nhìn thấy một con cá vàng nhỏ đang vẫy đuôi bơi lội.
Hắn xem một cái rồi nói với Triệu Tinh Thần.
"Tìm xe, đưa tôi về."
Triệu Tinh Thần vội vàng gật đầu.
"Được được được."
Hắn cũng không biết người này rốt cuộc là làm sao.
Cảm giác cứ âm dương quái khí, thế nên không dám hỏi kĩ.
Đang nghĩ ngợi, lại nghe Hoắc Từ hỏi một câu
"Lạnh không?"
Triệu Tinh Thần tưởng đang hỏi hắn, vội vàng quay đầu lại nói
"Từ ca, tôi không lạnh."
Vừa quay đầu, liền phát hiện Hoắc Từ nhìn chằm chằm cái ly kia, căn bản không hề để ý đến hắn.
Hắn sửng sốt.
Từ ca làm sao vậy?
Chưa kịp phản ứng đã nghe Hoắc Từ nói với cá vàng nhỏ
Giọng điệu hiếm khi ôn hoà
"Có đói bụng không?"
Lại nói
"Muốn ăn bánh mì hay ăn thức ăn cho cá?"
Vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Triệu Tinh Thần, nghe giọng hắn run rẩy khó tin nói
"Từ ca?"
Hoắc Từ nhíu mày
"Còn không đi? Làm gì ở đây?"
*****
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Triệu Tinh Thần vội vàng gật đầu
"Vâng, vâng, tôi đi, tôi đi."
Nhưng lúc đi ra ngoài, tầm mắt hắn vẫn luôn hướng về phía Hoắc Từ.
Trêи đường về nhà, tài xế lái xe.
Triệu Tình Thần ngồi bên ghế phụ, Hoắc Từ nắm ly nước ngồi ở ghế sau.
Có lẽ lúc ở bể bơi, Hoắc Từ quá kỳ quái cho nên Triệu Tinh Thần có chút không yên tâm.
Liên tục nhìn qua gương chiếu hậu.
Một lần lại một lần, cứ vậy lặp lại.
Cho đến khi Hoắc Từ nhíu mày, ngẩng đầu
"Có việc?"
Triệu Tinh Thần phản ứng lại, hỏi vu vơ
"À, Từ ca, tiểu mỹ nhân kia đâu rồi? Sao không ở bên cậu? Cô ấy về một mình không phải quá nguy hiểm sao?"
Hoắc Từ nhìn chằm chằm Triệu Tinh Thần, sau đó thâm ý nói
"Cô ấy vẫn luôn ở đây."
Trong giọng nói còn ẩn sự ôn nhu, làm cho Triệu Tinh Thần nổi hết da gà, sau lưng lành lạnh.
Hắn lập tức quay đầu lại.
Tối nay Từ ca sao lại kỳ quái đến vậy?
Lúc nói chuyện còn không bình thường.
Một hồi lâu, Triệu Tinh Thần không nhịn được lại quay xuống, nhìn thoáng qua ly nước trong tay Hoắc Từ.
Cá vàng nhỏ đang bơi lượn bên trong.
Hắn nghi ngờ.
Cá vàng nhỏ này không phải có độc chứ?
Làm cho Từ ca trúng độc nên mới thành ra bộ dạng này?
Cũng may, cả dọc đường nơm nớp lo sợ cũng đã đến trước của nhà Hoắc Từ.
Triệu Tinh Thần không dám chậm trễ, cung kính đưa Hoắc Từ xuống xe, lập tức chạy biến.
Tầng 2, phòng ngủ Hoắc Từ, trong nhà tắm.
Bồn tắm chứa đầy nước, cá vàng nhỏ ở bên trong chơi đến vui vẻ.
Hoắc Từ mặc một chiếc áo tắm dài, đứng bên cạnh nhìn.
Hắn khom lưng xuống, nhìn cá vàng nhỏ kia, ý cười hiện ngay trong ánh mắt.
Cá vàng nhỏ lớn lên cũng thật xinh đẹp a.
Thật muốn cầm trong tay xoa bóp.
Hắn nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy.
Vươn tay vào trong bồn tắm, khẽ nhéo.
Mềm mại, cái bụng thật tròn.
Hắn lại muốn bí mật sờ sờ cái đuôi.
Nhưng vừa mới buông ra, cá vàng nhỏ đã chạy đi.
Hắn sửng sốt.
Một hồi lâu, cá vàng nhỏ lại lắc lư dùng sức bơi lên.
Tô Yên cảm thấy vô cùng đau.
Vào đêm trăng tròn, chân thân thực sự rất yếu ớt.
Bị nhéo hai cái, suýt chút nữa là bị bóp chết rồi.
Sức chống cự của một cá vàng là đây ư?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Cô đang nghĩ thì nghe Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, cố lên! Sống sót!"
Hình như Tiểu Hoa cũng cảm nhận được cô bị Hoắc Từ nhéo đến suýt chết.
Hắn định chạm vào cô, Tô Yên liền trốn.
Sau vài lần, Hoắc Từ cũng nhìn ra, nhưng cũng chẳng tức giận.
Vẫn luôn đứng ở đó.
Đến nửa đêm hắn mới về phòng ngủ.
Tô Yên thấy hắn đi rồi, lại lắc lư nhảy nhót trong bồn tắm.
Tâm tình không tệ lắm.
Cứ như thế, mãi cho đến buổi sáng hôm sau.
Sắc trời bên ngoài từ tối sang hừng đông.
Lạch cạch một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.
Hoắc Từ đi đến, hắn cúi đầu nhìn Tô Yên.
Không biết nghĩ cái gì, Hoắc Từ cởi áo tắm ra.
Vừa cởi vừa nói
"Làm sao bây giờ? Anh muốn tắm rửa. Chỉ còn có cách là hai chúng ta cùng tắm."
Tô Yên sửng sốt một chút.
*****
Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Cùng nhau tắm?
Vẫn là thôi đi?
Hơn nữa phòng tắm nhiều như vậy, cũng không phải chỉ có một cái.
Còn nữa, cô cũng không nhất thiết phải ở trong bồn tắm mới sống, cứ để cô vào trong cái ly cũng được mà.
Hoắc Từ không thèm để ý, đảo mắt liền cởi đồ ra.
Tô Yên chậm rì rì quay đầu, chui vào một góc.
Hoắc Từ nhìn cô như vậy, nghi hoặc
"Anh cầm thú vậy sao?"
Nói xong, lại duỗi tay cầm lấy áo, mặc lại trêи người.
Đồng thời đưa Tô Yên ra, không biết tìm được một cái ly ở chỗ nào,
Đặt vào.
Cô theo bản năng nói
"Vẫn là nơi này tốt."
Vừa nói xong, cả hai đều sửng sốt.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Hoắc Từ
"Em có thể nói?"
Tô Yên
"Em có thể nói?"
Vừa nói xong lại bay ra một chuỗi bong bóng.
Tiểu Hoa ở trong đầu Tô Yên nói
"Chúc mừng ký chủ, đã qua 6 tiếng, chị đã được khôi phục khả năng nói."
6 tiếng đồng hồ đã qua đi.
Hiện giờ, Tô Yên dần dần khôi phục, cho đến 12 giờ tối hôm nay sẽ trở lại người bình thường.
Hoắc Từ bưng bể cá lên, nhìn kỹ cô.
Gương mặt hắn phóng đại lên trong mắt Tô Yên.
Nửa ngày sau, hắn mở miệng
"Nói em thích anh."
Tô Yên
".... ."
Hoắc Từ nhìn cô chằm chằm
"Không thích?"
".... . Thích"
Nghe cô nói ra, Hoắc Từ vừa lòng.
Kéo một cái ghế lại, ngồi xuống cùng cô nói chuyện.
"Không định giải thích thân phận?"
Tô Yên lắc đuôi cá,
"Cẩm lý."
"Hả?"
"Em là Cẩm Lý."
"Có ích lợi gì? Còn không thể ăn."
Trong lời nói của Hoắc Từ ẩn có chút ghét bỏ.
Chẳng những không thể ăn, còn nhỏ như vậy.
Biến nhỏ thì cũng thôi đi, còn sống trong nước.
Sờ không được, chỉ có thể nói chuyện qua lớp thủy tinh.
Lúc trước mới chạm qua hai cái đã khiến cô chịu đau.
Thật là, còn chưa thấy con cá vàng nào yếu ớt như vậy.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên nhìn hắn,
"Có thể mang đến may mắn."
"Ví dụ như?"
"Ừm? Mua vé số có thể trúng thưởng."
Hoắc Từ cúi đầu liếc cô một cái,
"Em cảm thấy anh còn cần vé số làm giàu?"
Tô Yên
"······ có thể tìm đường trong chỗ chết."
"Ý của em là có người muốn làm anh chết, anh có thể lưu lại một hơi sống sót?"
"Ân, hẳn là như vậy."
Hoắc Từ cười
"Là anh làm người khác, hay là người khác làm anh?"
Tô Yên quơ quơ cái đuôi, không nói lời nào.
Hoắc Từ nhìn cô
"Có thể phù hộ anh mỗi một môn đều đạt điểm cao không?"
Tô Yên
"Đây không phải vận may, là kỳ tích."
Nói xong, sợ hắn không hiểu rõ ý, cô giải thích nói
"Vận may là giá trị xúc tác, tăng chỉ số trong ngẫu nhiên. Không phải biến hy vọng hão huyền thành hiện thực."
Lúc này đây, Hoắc Từ trầm mặc.
Tô Yên cũng ngậm miệng lại, bơi sang một bên khác.
Vừa bơi vừa nghĩ, có thể cô nói đả kϊƈɦ quá lớn, về sau không muốn học tập?
Đang nghĩ ngợi tới đây, liền cảm nhận được bể cá đong đưa.
Người nào đó lại xoay bể cá một chút, hai người một lớn một nhỏ lại lần nữa đối diện.
Hắn gõ cái bàn, nhìn qua cũng không có tức giận.
Hắn mở miệng
"Vậy mong Cẩm Lý phù hộ cho anh, sớm ngày để Tô Yên đồng ý cùng anh ở bên nhau."
Tô Yên
"······"
Hoắc Từ tiếp tục
"Tốt nhất là có thể một giây làm anh đổ. Cũng mong Cẩm Lý để Tô Yên hiểu rõ, người theo đuổi anh rất nhiều. Nếu không mau chóng nắm lấy cơ hội, vạn nhất về sau để cho người khác đoạt đi thì không hay lắm."
Nói xong, Hoắc Từ cẩn thận nghĩ nghĩ, bổ sung một câu
"Muốn tiền, muốn sắc đẹp, anh đều có, cô ấy còn có cái gì không hài lòng, không đồng ý? Cẩm Lý có thể trả lời cho anh không?"
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên nghe xong,
"Anh là trẻ vị thành niên."
Hoắc Từ sửng sốt.
"Cho nên?"
"Cho nên những ý tưởng kia đều không thể thực hiện."
Tô Yên nói vừa xong, Hoắc Từ thiếu chút nữa không nhịn được muốn nhéo lấy cô.
Hoắc Từ suy tư
"Xem ra, Tiểu cẩm lý này không có tác dụng gì a."
Tô Yên không nghĩ nói chuyện với hắn, biết hắn là cố ý bắt bẻ.
Xoay xoay cái đuôi bơi sang một bên khác.
Nề hà, vô luận cô hướng chỗ nào, người nào đó đều sẽ chuyển động bể cá, buộc Tô Yên xem hắn.
Chỉ nghe hắn thong thả ung dung nói
"Muốn chạy? Có thể chạy tới chỗ nào? Chạy tới chỗ nào đều sẽ bắt em trở về."
Khẩu khí ngang ngược cực.
Rốt cuộc, xoay đã lâu, Tô Yên dừng lại.
Cô nghi hoặc
"Anh không đi học sao?"
Hoắc Từ
"Đi"
"Anh sắp đến muộn."
"Em quan tâm anh?"
"······ ân."
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm
"Ký chủ, Tiểu Hoa vì sao cảm thấy chị chỉ là muốn đuổi Hoắc Từ đi, cũng không phải thật sự quan tâm hắn đâu?"
Tô Yên
"Em biết quá nhiều."
Nghe cô nói, Tiểu Hoa yên lặng ngậm miệng lại.
Hoắc Từ vốn dĩ là muốn ôm bể cá đi học, chỉ là cái ý tưởng này bị Tô Yên cự tuyệt.
Hoắc Từ lại nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Bộ dáng cá vàng nhỏ của Tô Yên đẹp như vậy, vạn nhất lại mê hoặc thêm tên nào thì làm sao bây giờ?
Cuối cùng, vẫn là để cô ở nhà.
Hoắc Từ ba bước lại quay đầu một lần, không yên tâm đến trường đi học rồi.
Tô Yên nhắm mắt lại, ở trong nước du đãng.
Cô có thể nhận thấy được lực lượng của mình đang dần dần khôi phục.
Đại khái là quá thoải mái, nhịn không được ngủ một lát.
Cũng không biết qua bao lâu, cô nghe được trêи đầu truyền đến thanh âm tê tê tê tê tê.
Tô Yên mở to mắt, liền nhìn thấy một con rắn vằn đỏ đen to bằng ngón út đang lắc lư ở trêи miệng bể cá.
Cô đầu tiên là nhìn con rắn nhỏ kia vươn cái đuôi tới thử quấy nước một.
Tựa hồ là muốn vớt tiểu cá vàng Tô Yên này.
Phát hiện vớt không được, con rắn nhỏ kia sửa lại phương pháp.
Cái đuôi cố định lại, phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, há miệng rộng ra tới cắn.
Tiểu Hoa khϊế͙p͙ sợ
"Này, này, đây là Tiểu Hồng đi??"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên lên tiếng
"Ân"
Cũng không biết Tiểu Hồng rốt cuộc là vào bằng cách nào.
Ít nhất hiện tại mục tiêu của nó chính là cá vàng nhỏ.
Bộ dáng thèm ăn kia, nước miếng đều hận không thể rơi xuống bể cá đâu.
"Tê tê tê tê tê tê tê!!"
Khẳng định ăn rất ngon!!
Tiểu Hồng tự cổ vũ, mở miệng liền đi cắn.
Tô Yên lắc lư trái phải tránh né công kϊƈɦ, mở miệng
"Tiểu Hồng, khép miệng lại."
Tiểu Hồng sửng sốt một chút, nghe được giọng nói, lập tức ngoan ngoãn khép miệng lại
"Tê tê tê tê tê?"
Yên Yên ở chỗ này??
Nhưng mà tầm mắt quét một vòng, cũng không thấy được người nào.
Sau đó lực chú ý của Tiểu Hồng lại lần nữa bị cá vàng nhỏ hấp dẫn.
Há miệng lại tiếp tục muốn đi cắn.
Tô Yên
"Ta là Tô Yên."
Tiểu Hồng mờ mịt
"Tê tê tê tê tê?"
Yên Yên, chị ở đâu?
Nhìn trái phải, nhưng lại tìm không thấy.
Ở trong trí nhớ của Tiểu Hồng, Tô Yên là con người.
Khẳng định không phải cá vàng nhỏ trước mặt này.
Thế cho nên nhìn xung quanh, vẫn không thấy người đâu.
Tiểu Hồng mắt thì nhìn trái phải, miệng thì không chịu thua, dúi vào trong nước cắn cá nhỏ.
Ưm, con cá vàng này nhìn qua thực ngon miệng nha.
Ánh vàng rực rỡ, nó còn chưa từng ăn qua cá vàng đâu.
Hương vị khẳng định đặc biệt mỹ vị.
Hiện tại cả đầu óc Tiểu Hồng đều là suy nghĩ ăn cá vàng này kiểu gì.
Cho đến khi lại lần nữa nghe được giọng nói
*****
Edit: Tinh Niệm
"Tiểu Hồng, cá vàng trước mặt em chính là ta, ta là Tô Yên."
Tiểu Hồng sửng sốt.
Nhìn tiểu cá vàng đang phun bong bóng trước mặt mình.
Ba giây đồng hồ sau, Tiểu Hồng đúng lý hợp tình
"Tê tê tê tê tê!"
Kẻ lừa đảo, ngươi khẳng định không phải Yên Yên, hừ, ta muốn ăn ngươi!
Tiểu Hoa sốt ruột
"Ký chủ, chị nuôi rắn như thế nào cảm giác đầu óc nó không quá thông minh vậy?"
Tô Yên không có trả lời Tiểu Hoa.
Mà là nói với Tiểu Hồng
"Nếu em ăn ta, Tô Cổ sẽ không cho em ăn kem ly, cũng sẽ không cho em ăn bánh kem."
Dứt lời, Tiểu Hồng dừng lại.
Sau đó vẻ mặt kinh nghi nhìn cá vàng nhỏ
"Tê tê tê tê tê?"
Yên Yên, là Yên Yên sao?
Tô Yên
"Ân, là ta."
Tiểu Hoa đầy đầu hắc tuyến
"Ký chủ, nó có phải sợ hãi mình không được ăn kem ly nên mới phản ứng nhanh như vậy hay không"
Càng xem, thứ này càng không giống như là nhận ra ký chủ, mà chỉ là bởi vì sợ bị tịch thu kem ly á.
Tiểu Hồng sau khi cẩn thận xác nhận, không nói hai lời, ôm bể cá nhỏ chứa Tô Yên chạy ra bên ngoài.
Tô Yên sửng sốt một chút.
Này, đây là có ý gì?
Ở chuyện trộm đồ vật này, Tiểu Hồng tựa hồ thân kinh bách chiến.
Trộm vận lớn bể cá đi ra ngoài, thế nhưng còn có thể vững vàng đưa cô xuống hai tầng lầu.
Thẳng đến khi ra khỏi nhà, Tiểu Hồng dứt khoát trực tiếp biến đại, nghênh ngang kéo bể cá đi.
Một giờ sau, Tiểu Hồng kéo Tô Yên đi tới cửa của một biệt thự.
Bể cá nhỏ lắc lư.
Vừa đi, nước vừa bị vẩy ra ngoài.
Tô Yên không bị lao ra ngoài, hơn nữa còn có thể sống sót, cô cảm thấy tất cả đều là dựa vào vận khí cường đại của Cẩm Lý này.
Tiểu Hồng nâng cái đuôi lên, ấn ấn chuông cửa.
Trong chốc lát, cửa biệt thự mở ra.
Tô Cổ mặt không biểu tình, nhìn Tiểu Hồng kéo một cái bể cá thủy tinh, bên trong còn có một con cá vàng nửa chết nửa sống.
Nhìn thoáng qua, Tô Cổ mở miệng
"Ăn xong rồi lại tiến vào."
Nói xong, ầm một tiếng, cửa liền đóng lại ······.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tiểu Hồng quay đầu lại, nhìn Tô Yên, thiên chân vô tà
"Tê tê tê tê tê"
Yên Yên, chị yên tâm, tuy rằng chị trong cái dạng này em rất muốn ăn, nhưng mà em sẽ nhịn xuống.
Không có biện pháp, Tiểu Hồng ngửi thấy trêи người Tô Yên tản ra hương vị mê người, thật sự rất muốn ăn.
Tô Yên
"······ ấn chuông cửa."
Tiểu Hồng lên tiếng.
"Tê tê tê"
Được được.
Sau đó, Tiểu Hồng lại lần nữa đi ấn chuông cửa.
Qua một lúc lâu sau, Tô Cổ mới mở cửa.
Khi nhìn thấy Tiểu Hồng còn kéo theo bể cá.
Hắn vừa muốn nói chuyện, liền nghe được cá vàng nhỏ kia nói chuyện
"Tô Cổ, là ta, Tô Yên."
Tô Cổ sửng sốt, tầm mắt dừng ở trêи cá vàng nhỏ, ba giây đồng hồ sau, khom lưng, bế bình cá lên, đi đến trong phòng.
Tiểu Hồng
"Tê tê tê tê tê"
Đều may mà có ta, bằng không Yên Yên sẽ tới không được nơi này.
Hiển nhiên, lời Tiểu Hồng nói làm Tô Cổ sinh ra hiểu lầm.
Thế cho nên Tô Cổ cho rằng Tô Yên đã chịu nguy hiểm, được Tiểu Hồng cứu ra.
Tô Cổ tìm một cái chậu lớn, đổ nước vào rồi đem Tô Yên thả vào trong.
Khó có khi tán thưởng Tiểu Hồng
"Không tồi"
Tiểu Hồng đã biến thành người, từ trong phòng của mình đi ra.
Đang bước bước chân tới xem cá vàng nhỏ, kết quả liền nghe được giọng nói của Tô Cổ
"Tủ lạnh giải phóng, xem như khen thưởng."
Tiểu Hồng vừa nghe, trước mắt sáng ngời.
"Thật sao??"
Nhìn thấy Tô Cổ gật đầu.
Tức khắc cũng không quản tiểu cá vàng, nhanh chóng chạy ra tủ lạnh bên kia.
Cá vàng nhỏ hấp dẫn người, nhưng cũng không bằng kem ly nha.
*****
Edit: Tinh Niệm
Ưm, cũng không đúng, dù có hấp dẫn nó cũng sẽ không ăn tiểu cá vàng.
Bởi vì cá vàng nhỏ là Yên Yên.
Nghĩ như vậy, Tiểu Hồng lấy đồ trong tủ lạnh ra.
Một tay cầm kem ly, một tay khác cầm bé rối Teletubbie bị đông cứng ra.
Bởi vì tủ lạnh đột nhiên tan băng, cả người bé rối Teletubbie ướt sũng nước, thật nặng.
Ầm một tiếng, Tiểu Hồng không cầm chắc nên bị đồ chơi kia rơi vào người.
Còn may, nó da dày thịt béo.
Tiểu Hồng mau chóng đứng dậy, cầm đồ chạy về chỗ Tô Yên.
Vừa chạy vừa kêu
"Yên Yên, Yên Yên!!"
Cho đến khi chạy đến trước mặt Tô Yên.
Nó đặt Teletubbie ở bên cạnh, mở kem ly ra, một bên ăn, một bên bắt đầu cáo trạng
"Yên Yên, Cổ Vương bắt em gặm củ cải, không cho em ăn kem ly."
Tô Yên
"Không cho em ăn? Em chẳng lẽ không có ăn vụng?"
Vừa nói cái này, Tiểu Hồng căm giận
"Hắn làm đông cứng tủ lạnh."
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng
"Em không phải biết phun lửa sao?"
Tiểu Hồng dừng một chút.
Mờ mịt trong chớp mắt
"Phun lửa?"
Ách, đúng nha.
Nó cũng biết phun lửa mà.
Nhưng mà bởi vì chỉ có thể phun ra một chút hoả tinh, rất khổ sở.
Cho nên đều quên mất việc này.
Tiểu Hồng vừa nghĩ vừa cắn kem ly.
Sau đó, uể oải nói
"Em đánh không lại hắn."
Tô Yên gật gật đầu
"Ân, rất bình thường."
Tiểu Hồng trừng hai mắt nhìn Tô Yên, ánh mắt sáng lấp lánh
"Yên Yên, chị có thể đánh hắn."
Nói xong, Tiểu Hồng tựa hồ còn rất kϊƈɦ động.
Khi nói chuyện, Tô Cổ đã đi tới.
Nhưng mà Tiểu Hồng nói chuyện quá kϊƈɦ động, thế cho nên không có phát hiện.
Tô Yên
"Giết hắn?"
Tiểu Hồng vừa nghe, vội vàng lắc đầu
"Cũng, cũng không phải. Hắn cũng khá tốt."
Mua kem ly cho nó, cho nó tiền tiêu vặt, những người khác nếu là khi dễ nó, Tô Cổ sẽ đánh người kia.
Tiểu Hồng khẽ meo meo
"Để em cắn hắn một ngụm."
Chủ ý này kỳ thật lúc trước Tiểu Hồng đã rất muốn làm.
Nề hà, không có lá gan như vậy.
Nhưng mà hiện tại không giống nhau a.
Tô Yên ở chỗ này.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Cổ Vương khẳng định không dám đánh Yên Yên!!
Vừa dứt lời, cổ áo Tiểu Hồng đã bị nhấc lên.
Tiểu Hồng ngốc.
Phía sau có người trào phúng một câu
"Cắn ta một ngụm? Ân, chủ ý không tồi."
Lại nghe Tô Cổ nói
"Kem ly cấm, không chỉ như thế, ngay cả cà rốt cũng không có, về sau, bị đói."
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Hồng héo.
"Người ta không muốn bị đói."
"Muốn chép Tam Tự Kinh, hay là bị đói?"
Tiểu Hồng sau khi rối rắm
"Được rồi, vẫn là bị đói đi."
Tam Tự Kinh gì đó nó mới không cần.
Tô Cổ cười lạnh một tiếng, xách cổ Tiểu Hồng về phòng của nó.
Một giờ sau.
Tiểu Hồng cầm vở viết ô vuông, một bàn tay cầm bút chì, trêи mu bàn tay đen tuyền một mảnh, đều là mực bút.
Nó chạy tới trước mặt Tô Cổ
"Ta, ta viết xong rồi."
Chạy vội chạy vội liền lập tức đâm vào Tô Cổ.
Tô Cổ xách nó sang một bên, thuận tay lấy vở, lật xem từng tờ một.
Ân, vừa xấu vừa lộn xộn.
Giống hệt con rắn ngốc này.
Tô Cổ liếc mắt nhìn nó, hỏi
"Ngươi cảm thấy ngươi viết thế nào?"
Tiểu Hồng rất là tự tin nói
"Thực tốt."
"Tốt ở chỗ nào?"
"Đều viết xong."
"Biết chữ không?"
"Ân?"
"Đọc thử xem ngươi viết cái gì."
← Ch. 283 | Ch. 285 → |