Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 283

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 283
Leng keng, Tiểu Cẩm Lý lên sàn (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Edit: Tinh Niệm

Hai người rời đi, nhưng lại quên mất hộp bốc thưởng ở bên cạnh Tô Yên.

Cô nhìn thoáng qua, sau đó từ bên trong lại móc ra một tờ phiếu.

Mở ra, ân, giải nhất.

Lại một phiếu, giải nhì.

Cô liên tiếp mở 10 tờ, rốt cuộc dừng lại, sau đó ngồi ở bên cạnh.

Chưa đến chốc lát, hai người kia đã trở lại.

Một người nói

"Bạn học, giải thưởng này đã 6 năm không có người bốc được. Chờ yến hội kết thúc, cậu có thể trực tiếp đi lĩnh giải thưởng!"

Bọn họ ở chỗ này nói, không biết người bên cạnh làm sao mà biết được.

Có không ít tầm mắt tới tới lui lui quét lại đây

"Ai, chính là cô ấy bốc trúng Porsche đi?"

"Này, vận khí thật đúng là không tồi a."

"Chậc chậc chậc, thế này vận khí phải tốt đến nhường nào đi?"

"Cậu hâm mộ cái gì a?"

"Còn không phải là do mua không được sao."

Tô Yên gật gật đầu, hai người kia lại chú ý đến bên cạnh Tô Yên, cười nói

"Cậu lại bốc mấy cái a, dù sao phiếu thưởng cũng nhiều, xem còn trúng thưởng hay không? Giải đặc biệt Porsche cũng ở trong tay cậu, bốc thêm mấy cái cũng không sao."

Tô Yên cúi đầu nhìn đống phiếu trước mặt mình, lại nhìn nhìn hai người kia

"Các cậu có thể đưa tiền hay không?"

"Ai nha, không phải chứ?"

Nói đoạn đi đến trước mặt Tô Yên, bắt đầu thu phiếu thưởng kia.

Khi hắn thu được tờ thứ 3, tươi cười trêи mặt dần dần đọng lại.

Cúi đầu nhìn một phiếu thưởng kia, cả người lung lay như sắp đổ.

Tô Yên nhìn hắn

"Phần thưởng của các cậu, hình như đều ở chỗ này."

Người bên cạnh không tin, đi tới xem, sau đó biểu tình trêи mặt giống hệt người đầu tiên.

Ý cười đọng lại, một bộ khϊế͙p͙ sợ

"Vận khí này, cậu, cậu không phải là tạo giả đi?"

"Không có, chính là lấy từ trong hộp này ra."

Đám người xung quanh lập tức xúm lại đây

"Vận khí này là muốn nghịch thiên a."

"Cẩm lý bám vào người?"

"Cẩm lý?"

Đám người ở đằng kia ngươi một lời ta một đánh giá.

Cho đến khi có tiếng Triệu Tường Vi truyền đến

"Tô Yên."

Lúc này, Tô Yên ngẩng đầu.

"Ân?"

Cô ta nhíu mày mở miệng

"Tôi có việc muốn tìm cậu tán gẫu một chút."

Tô Yên đầu tiên là nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã là 9 giờ rưỡi.

Cô gật đầu

"Được."

Lên tiếng, Tô Yên đi theo Triệu Tường Vi ra phía sau hội trường.

Đằng sau hội trường là một hoa viên thật lớn, trong hoa viên bụi cây hoa cỏ được tu bổ rất tốt.

Tầng tầng lớp lớp, ở dưới ánh trăng, cực kỳ mỹ lệ.

Triệu Tường Vi ôm hai tay mình, cảm xúc thực mất mát.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên hỏi

"Có chuyện gì sao?"

Triệu Tường Vi cúi đầu nói

"Tôi nhìn thấy Hiên Vũ lau nước mắt cho Mỹ Đồng."

Tư thế như vậy, đặc biệt là khi Tần Hiên Vũ nhìn về phía Thẩm Mỹ Đồng còn ôn nhu như vậy.

Không phải giả vờ.

Lúc ấy trong đầu cô trống rỗng, chỉ nhớ rõ lời Tô nói khi ở quán cà phê không ngừng hiện lên trong đầu cô.

Cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, vì thế chỉ có thể tới tìm Tô Yên.

Tô Yên nghe xong Triệu Tường Vi nói, lên tiếng

"Ân, sau đó?"

Triệu Tường Vi bóp cánh tay mình, hai mắt phiếm hồng

"Tần Hiên Vũ thích Thẩm Mỹ Đồng, có phải hay không?"

Tô Yên nghĩ một chút

"Chắc vậy."

Triệu Tường Vi nghe, có chút vội vàng hỏi một câu xác định

"Chắc vậy có ý gì? Là thích, hay là không thích?"

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn Triệu Tường Vi,

"Tôi không phải Thẩm Mỹ Đồng, cũng không phải Tần Hiên Vũ, không thể biết."

Hai mắt Triệu Tường Vi đỏ bừng, tức tới nỗi dậm dậm chân.

Cô biết Tô Yên nói đúng, cô không có cách nào phản bác.

Rốt cuộc nhịn không được, rơi nước mắt.

Cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu

"Hắn nói muốn đính hôn cùng tôi, là gạt tôi."

Tô Yên nghe lời này, mở miệng

"Khả năng chuyện này là sự thật."

Triệu Tường Vi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, trong mắt hàm chứa một chút hy vọng.

"Cô, cô cảm thấy hắn có một chút thích tôi sao?"

"Không cảm thấy."

Dứt lời, Triệu Tường Vi trực tiếp khóc ra tiếng.

Thật sự là quá khó tiếp thu rồi.

Triệu Tường Vi duỗi tay ôm lấy Tô Yên, khóc hưng hức.

Tô Yên duỗi tay muốn đẩy cô ra.

Đẩy một chút mới nhớ tới lực lượng của mình bị suy yếu nghiêm trọng.

Thế cho nên cuối cùng bị Triệu Tường Vi ôm chắc ở đàng kia khóc.

Triệu Tường Vi khóc một hồi lâu, nước mắt mới dần dần bắt đầu dừng.

Một bên khóc, một bên hỏi

"Tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ? Chúng tôi sắp đính hôn."

"Cách hắn xa một chút."

"Nhưng tôi, tôi không khống chế được chính mình."

Tô Yên nghe xong lời này.

Nửa ngày sau mới mở miệng

"Hắn không thích cô, lại muốn cùng cô đính hôn, vì cái gì?"

Triệu Tường Vi bị hỏi, sửng sốt.

Cô trước nay đều không có nghĩ tới việc này, chỉ là bởi vì thích Tần Hiên Vũ, cho nên hắn làm gì cô cũng thấy tốt, thế cho nên cho rằng, hắn cũng là thích cô.

Tô Yên mãi không nghe được câu trả lời, liền nói

"Tiền, quyền, sắc, cậu cảm thấy là cái nào?"

Triệu Tường Vi bị Tô Yên nói đến đau đớn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có đáp án.

"Quyền?"

Nói như thế nào Triệu Tường Vi cũng là thiên kim nhà giàu, sống trong hoàn cảnh như vậy, cô vẫn là mưa dầm thấm đất một ít.

Thế cho nên Tô Yên vừa hỏi, cô dần dần nhớ tới mọi chuyện lúc trước mình đã xem nhẹ.

Tần Hiên Vũ gần đây mới được vào Tần Gia, hắn ở trong gia tộc không có địa vị, bị châm chọc mỉa mai.

Hắn cần là một cái cơ hội để đứng vững gót chân.

Mà liên hôn cùng cô, chính là biện pháp nhanh nhất.

Nghĩ như vậy, trêи mặt Triệu Tường Vi hiện lên thống khổ.

Tô Yên lại hỏi

"Có một ngày hắn ở chỗ cô lấy được thứ mình muốn, lại sẽ làm cái gì?"

Triệu Tường Vi nghĩ nghĩ, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

Rốt cuộc dưới ánh mắt Tô Yên, một chữ một chữ nói ra

"Đi tìm cô gái mình thích?"

Tô Yên nghe xong, nói

"Tuy rằng cô phỏng đoán có chút lệch lạc, nhưng phương hướng là đúng."

Dừng một chút lại nói

"Cách hắn xa một chút."

Nghe Tô Yên nói xong, Tiểu Hoa cũng liên tiếp gật đầu

"Đúng đúng đúng, là nên cách hắn xa một chút."

Theo nguyên bản, Tần Hiên Vũ ở Tần gia có vị trí vững vàng, cũng dần dần đạt được tín nhiệm của cha Triệu Tường Vi, trở thành người nối nghiệp.

Chung quy Tần Hiên Vũ cũng không bỏ Thẩm Mỹ Đồng xuống được, bèn đi tìm cô ta.

Nhưng mà lúc ấy Triệu Tường Vi mang thai.

Đứa bé đầu tiên của Triệu Tường Vi chính là bị Thẩm Mỹ Đồng không cẩn thận đẩy xuống thang lầu hại chết.

Triệu Tường Vi tâm như tro tàn, biết chân tướng, cao chạy xa bay.

Lại lúc sau, Tần Hiên Vũ hối hận, tìm Triệu Tường Vi trở về.

Liền như vậy dây dây dưa dưa tới mười năm, rốt cuộc mới định được kết cục.

Bởi vì trong lúc Hoắc Từ nhiều lần trợ giúp Triệu Tường Vi, dẫn tới Tần Hiên Vũ cùng Hoắc Từ thế như nước với lửa.

Ngày Triệu Tường Vi kết hôn, Hoắc Từ bị Tần Hiên Vũ hại chết.

Kết cục làm người thổn thức.

Triệu Tường Vi bị Tô Yên nói trắng ra tình cảnh hiện giờ của Tần Hiên Vũ và mình.

Cuối cùng khôi phục lý trí, cảm thấy có chút thật mất mặt.

Cô nhìn Tô Yên, hỏi

"Cậu vì sao muốn cùng Hoắc Từ ở bên nhau, tiền, quyền, sắc, cậu vì cái gì?"

Đồng dạng vấn đề, lại lần nữa hỏi tới trêи người Tô Yên.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên thấy tâm tình Triệu Tường Vi đã ổn định, lui sau một bước.

Hai người cách nhau một đoạn.

Lâu như vậy, đã gặp qua nhiều người như vậy, cô vẫn không quen cùng người khác tiếp xúc thân mật.

Tô Yên nghĩ nghĩ, nói

"Tôi muốn chính là hắn."

Triệu Tường Vi nghe, nắm chặt váy áo, cô có điểm hâm mộ.

Thế cho nên khi nói chuyện mang theo chút châm chọc

"Đó chính là vì gương mặt kia của hắn, là vì sắc?"

Tô Yên không tức giận,

"Nếu cậu cứ muốn cho rằng như vậy, tôi cũng không ngại."

Vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe được thông báo của Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ ba sáng lên."

Lúc này, Triệu Tường Vi lại theo sát một câu

"Cho nên chỉ cần có người càng đẹp mắt, cậu sẽ di tình biệt luyến, thích những người khác, không phải sao?"

Tô Yên nghe xong, không giải thích.

Đây là chuyện của cô, không có quan hệ với người khác.

Cô nói

"Cậu chỉ cần cách Tần Hiên Vũ xa một chút là được."

Nói xong, cô nghe được phía sau truyền đến tiếng cười.

Ẩn ẩn còn có tiếng đàm luận

"Ai ai ai, Hoắc Từ, tiểu mỹ nhân nói cái gì? Nói là mê sắc đẹp của cậu. Không nghĩ tới a, có một ngày cậu thế nhưng còn có thể dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm ăn."

Giọng nói có chút quen tai, là Triệu Tinh Thần.

Vừa quay đầu lại liền thấy được hai người đứng ở chỗ đó.

Hai người có vẻ đã vận động qua, trêи gương mặt chảy đầy mồ hôi, cổ tay áo còn đang xắn lên.

Dưới ánh đèn, Hoắc Từ đứng ở chỗ đó, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Yên.

Cô nhìn biểu tình này của hắn, nghĩ lại nhắc nhở của Tiểu Hoa.

Đi qua đó, mở miệng

"Lời em vừa mới nói, anh đều nghe được?"

Triệu Tinh Thần bên cạnh tự động tự giác chuồn đi, nhân tiện mang luôn cả Triệu Tường Vi đi.

Hoắc Từ duỗi tay ôm lấy Tô Yên.

Yết hầu hắn lăn lộn, mang theo ý cười, lệ khí trêи mặt cũng tiêu tán.

"Em nói với người khác là mê sắc đẹp của anh?"

Cũng không biết vì sao, bị nói như vậy mà hắn còn có thể cười, nhìn qua còn rất cao hứng.

Thật sự kỳ quái.

Tô Yên giải thích

"Em muốn biểu đạt không phải ý này."

Hoắc Từ vừa nghe, ngược lại không vui

"Nhan sắc của anh không hợp mắt em?"

Tô Yên ngẩn người

"Cũng không phải."

"Em coi thường anh?"

"Không phải."

"Vậy em muốn nói cái gì?"

Tô Yên

"····· Anh như vậy khá tốt."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hoắc Từ nhíu mày lại

"Thích?"

"Ân"

"Hah, quả nhiên là ham mê sắc đẹp của anh a."

Được rồi, Hoắc Từ thật cao hứng.

Rốt cuộc mình cũng có thứ hấp dẫn được người này.

Nói thật, mấy ngày nay, Hoắc Từ có điểm lo âu.

Vì cái gì?

Hắn sợ Tô Yên coi thường hắn.

Học tập không tốt, đánh nhau nhưng thật ra lợi hại.

Cẩn thận nghĩ nghĩ, hình như không còn điểm tốt nào cả.

Thế cho nên Hoắc Từ ở trước mặt Tô Yên, trong chốc lát lại dính lấy cô, trong chốc lát lại biết sắc mặt tìm chỗ sai.

Hiện giờ nghe được Tô Yên là bị sắc đẹp của hắn hấp dẫn.

Ân, khá tốt.

Vẫn còn hơn là không có gì hấp dẫn nha.

Đây vẫn là lần đầu Hoắc Từ cảm tạ ba mẹ cho hắn cái túi da tốt như vậy.

Tô Yên một thân lễ phục màu bạc, Hoắc Từ mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, giống như thần tiên quyến lữ.

Đẹp thực.

Hoắc Từ cúi đầu

"Muốn hôn anh sao?"

Tô Yên không nói chuyện.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua đồng hồ.

10 giờ.

Ở chỗ này về nhà mất hai mươi phút, nhanh nhất là mười lăm phút.

Cho nên, trước 11 giờ 40, cô rời đi là được.

Đang nghĩ ngợi tới đây, một bàn tay khớp xương rõ ràng liền nhéo cằm cô, buộc đối diện với đôi mắt đen nhánh kia.

Người nào đó chưa từ bỏ ý định, lại lần nữa hỏi một lần

"Muốn hôn anh sao?"

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên

"Em có thể cự tuyệt không?"

Vừa dứt lời

"Ưm"

Đã bị hôn lấy.

Tóm lại là cự tuyệt cũng phải hôn, không cự tuyệt cũng phải hôn.

Hoắc Từ một bàn tay ôm eo Tô Yên, một bàn tay lôi kéo cánh tay cô về phía mình.

Trận hôn môi này, khí thế ngất trời.

Thế cho nên không có chú ý tới ở bụi cây gần đó có hai người.

Là Tần Hiên Vũ và Thẩm Mỹ Đồng.

Trong mắt Thẩm Mỹ Đồng hàm chứa nước mắt.

Đôi mắt đỏ bừng thu toàn bộ cảnh hôn nhau của hai người kia.

Tức khắc nước mắt liền chảy xuống tới.

Cô ta gắt gao nắm chặt váy mình, khóc nức nở lẩm bẩm

"Vì sao không phải tôi?"

Tần Hiên Vũ ở bên cạnh nhìn, duỗi tay muốn an ủi.

Kết quả, bỗng nhiên Thẩm Mỹ Đồng quay đầu lại ôm chặt lấy Tần Hiên Vũ.

Cô ta ghé vào trong lòng ngực hắn khóc thút thít.

"Hiên Vũ, tôi chỉ có cậu."

Âm điệu kia, một chút một chút đánh vào trong lòng Tần Hiên Vũ.

Làm tim hắn đập cực kỳ nhanh.

Hắn duỗi tay ôm lại cô ta, lên tiếng

"Đúng, em còn có tôi. Vô luận thế nào, tôi đều sẽ không từ bỏ em."

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được Thẩm Mỹ Đồng nói.

"Cho nên, cậu phải giúp tôi báo thù."

Lời nói kia mang theo cáu giận cùng ghen ghét.

Thẩm Mỹ Đồng nhón chân hôn lên sườn mặt Tần Hiên Vũ.

Nhỏ giọng nói

"Vô luận như thế nào, Hoắc Từ đều phải là nam nhân của tôi. Hiên Vũ, cậu nhất định phải giúp tôi, được không?"

Tay Tần Hiên Vũ đang ôm cô ta cứng đờ lại.

Hận ý của hắn cơ hồ muốn tràn ra.

Hoắc Từ, Hoắc Từ, lại là Hoắc Từ.

Hắn ta quả thực âm hồn không tan, nơi nào đều có hắn!

Thẩm Mỹ Đồng không có nghe được Tần Hiên Vũ trả lời, lại hỏi một tiếng

"Được không? Hiên Vũ, giúp tôi."

Thật lâu sau, rốt cuộc nghe được hắn một câu

"Được, tôi giúp em."

Lúc sau lại nghe Tần Hiên Vũ lẩm bẩm một câu

"Vô luận em muốn cái gì, tôi đều cho em."

Câu nói kia, tựa hồ có thâm ý khác.

Chỉ có Thẩm Mỹ Đồng ôm hắn, một câu một câu kêu

"Cậu thật tốt, Hiên Vũ, cậu thật tốt, tôi biết, cậu là người tốt nhất với tôi trêи thế giới này."

Kim đồng hồ chỉ hướng 10 giờ rưỡi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Trong hội trường tiếng nhạc du dương, mọi người cùng nhau khiêu vũ.

Chỉ là hấp dẫn tầm mắt mọi người nhất, vẫn là một đôi Hoắc Từ cùng Tô Yên.

Hoắc Từ ôm vòng eo Tô Yên không buông tay.

Tô Yên

"Đã nhảy xong một bài rồi."

"Lại nhảy một bài nữa."

"······ Được rồi."

Tô Yên ngoan ngoãn đồng ý.

Thuận đường lại nhìn thoáng qua thời gian.

Đại khái là Tô Yên liên tiếp xem thời gian, rốt cuộc khiến cho Hoắc Từ chú ý.

"Sao vậy? Là có việc phải đi trước?"

Tô Yên gật gật đầu

"11 giờ phải về nhà."

"Làm cái gì?"

"······ Tắm."

Hoắc Từ nghe vậy liền cười.

Hắn cúi đầu, thừa dịp cô ngây người, trộm hôn một cái.

"Ân, anh đưa em về."

Tô Yên lắc đầu

"Không sao, em có thể tự mình đi về."

Vừa nói vừa cân nhắc, nếu như bị phát hiện biến thành một con cá có phải không tốt lắm?

Hắn nhìn ra cô có tâm sự, nhưng lại không có vạch trần, chỉ là ôm cô tiếp tục khiêu vũ.

Hết khúc này đến khúc khác.

Có vẻ là biết Tô Yên phải đi, cho nên tính toán muốn ở ép khô cô trước khi đi vậy.

Đinh.

11 giờ, tiếng chuông gõ vang.

Tô Yên

"Em phải đi."

Hoắc Từ lưu luyến, rốt cuộc vẫn lôi kéo cô đi ra khỏi sân nhảy.

Hắn đang muốn nói hai câu, kết quả Tô Yên đã buông lỏng tay, đi ra bên ngoài.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên xách váy, đi ra ngoài.

Hiện tại 11 giờ, chờ về đến nhà, hẳn là cũng kịp lúc.

Chỉ là cô bên này mới đi ra, liền thấy được Tần Hiên Vũ đứng ở bên ngoài.

Hắn mặc tây trang màu trắng, lẳng lặng đứng ở đằng kia.

Hắn nhìn chằm chằm Tô Yên từ bên trong đi ra, ánh mắt kia làm người nhìn lạnh cả sống lưng.

Nhưng mà hắn cúi đầu thực mau, che khuất tầm mắt.

Chờ đến khi ngẩng đầu, đã khôi phục lại bộ dáng ngày thường.

Tần Hiên Vũ nói

"Tôi muốn nói chuyện cùng cô."

Tô Yên nhìn hắn.

"Tôi không muốn."

Nói đoạn cô muốn đi thẳng về phía trước.

Kết quả bị Tần Hiên Vũ ngăn trở đường đi.

Hắn cười rộ lên

"Đi thôi, nói chuyện với tôi, có lẽ, cô sẽ cảm thấy hứng thú."

Tiểu Hoa khẽ meo meo

"Ký chủ, chị đánh không lại hắn."

Tô Yên trầm mặc, nhìn tay mình một chút.

"Ân"

Cô lên tiếng, tỏ vẻ đồng ý lời Tần Hiên Vũ.

Trong hội trường, ánh mắt Hoắc Từ không có rời khỏi Tô Yên, ẩn ẩn còn nhìn thấy có một người ngăn trước mặt cô.

Sau đó, cô liền đi theo người ta rời đi.

Thấy vậy, hắn mau chóng đuổi theo, ngay cả Triệu Tinh Thần gọi hắn cũng không có nghe được.

Cũng không phải hắn lo cô thích người khác.

Chỉ là vừa mới nãy hắn bị mai phục, hiện giờ cô lại đi theo người không rõ rời đi, sợ cô gặp được nguy hiểm.

Một bên khác, Tô Yên đi theo phía sau Tần Hiên Vũ.

Dọc theo cầu thang đi xuống, đến hoa viên phía sau.

Cũng không biết đi được bao lâu, hắn rốt cuộc đứng yên.

Chung quanh đen kịt, ngay cả ánh đèn cũng không có, chỉ có trăng tròn chiếu sáng trêи trời.

Tô Yên hỏi nghiêm túc

"Cậu muốn nói cái gì?"

Hắn ngẩng đầu, nhìn trăng tròn.

"Cô cảm thấy buổi tối hôm nay ánh trăng đẹp hay không?"

Tô Yên không nói chuyện.

Tần Hiên Vũ lúc này mới quay đầu xem Tô Yên.

Hắn cười nói

"Tôi biết, cậu cùng Hoắc Từ có quan hệ."

Tô Yên

"Sau đó?"

"Tôi có điểm tò mò, cô thích hắn ở điểm gì."

"Cái gì cũng thích."

Dù cô thực nghiêm túc nói lời này, nhưng Tần Hiên Vũ nghe vào tai lại cực kỳ giống có lệ.

Tần Hiên Vũ tỏ vẻ chắc chắn, nói

"Cô không phải là thích cái túi da của hắn sao?"

Tô Yên không nói chuyện.

Tần Hiên Vũ từng bước một đi tới phía cô.

"Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, Hoắc Từ đúng thật là trừ bỏ vẻ ngoài kia thì không còn chỗ đáng khen nào cả."

Tô Yên gật đầu, tỏ vẻ nghe được.

Nói

"Còn có chuyện khác không? Nếu không có, tôi phải đi."

Nói xong, Tô Yên liền muốn rời đi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tần Hiên Vũ duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô.

Tô Yên nhìn về phía hắn ta,

"Còn có việc?"

Hắn cười,

"Cô cảm thấy, tôi như thế nào?"

"Không thế nào."

Tần Hiên Vũ cười một tiếng, buông lỏng tay ra.

"Cô không cần phủ quyết nhanh như vậy, nhìn kỹ, có lẽ, sẽ có điểm cô thích."

Dưới ánh trăng, Tần Hiên Vũ mỉm cười với Tô Yên.

Hoắc Từ đứng rất xa, dưới đèn đường, tầm mắt hắn sâu kín nhìn chằm chằm, không biết suy nghĩ cái gì.

Không nghĩ tới, thật đúng là hẹn hò với người khác.

Cho nên, cô vội vã nói phải rời khỏi, chính là vì muốn gặp người con trai này?

Nghĩ như vậy, Hoắc Từ bị đè nén.

Dưới sự tức giận, hết thảy đều bắt đầu mất khống chế.

Cho nên, cô cự tuyệt hắn, nói cái gì mà chưa thành niên, đều là cố ý có lệ hắn?

*****

Edit: Tinh Niệm

Chính là vì muốn cùng tên này câu kết làm bậy??

Lại tiện đà, Hoắc Từ nghĩ tới Tô Yên nói ham mê sắc đẹp của hắn.

Hay là nói, hai người bọn họ là quen biết ở hội trường, bởi vì người này diện mạo quá đẹp, lại hấp dẫn cô chạy mất??

Càng nghĩ, Hoắc Từ liền càng tức.

Vốn dĩ còn muốn khắc chế một chút, chờ cô tới.

Chỉ là nhìn hai người bọn họ ở đằng kia cũng không biết nói cái gì, hồi lâu còn chưa nói xong.

Rốt cuộc là không nhịn được, đi qua đó.

Ẩn ẩn, nghe được tên kia nói một câu

"Tôi sẽ vẫn luôn chờ cô, thẳng đến khi cô xác định tâm ý."

Hoắc Từ nghe những lời này, từng bước một đi qua.

Tần Hiên Vũ nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu đi xem, sau đó, một quyền rơi xuống, trực tiếp đánh vào trêи mặt hắn.

Tô Yên nhìn Hoắc Từ đột nhiên xuất hiện, sau đó đã bị hắn ôm lấy.

Cô còn chưa nói lời nào liền cảm thấy hắn ôm mình cực kỳ chặt.

Hiện tại thân thể này của Tô Yên, yếu đến không được, chỉ cảm thấy chặt đến đau.

Tần Hiên Vũ lui sau hai bước, nhìn Hoắc Từ.

"Lại là cậu."

Khẩu khí của hắn không biết vì sao, có chút quái quái.

Hoắc Từ nhìn Tần Hiên Vũ, mí mắt giật giật

"Là cậu a."

Tần Hiên Vũ lau vết máu ở khóe miệng, sửa sang lại quần áo một chút.

Tầm mắt lại lần nữa dừng ở trêи người Tô Yên, nói

"Tôi chờ tin tức của em."

Nói đoạn, hắn làm tư thế gọi điện thoại, sau đó xoay người rời đi.

Tần Hiên Vũ bên này vừa đi, lực chú ý của Hoắc Từ tất cả đều rơi xuống người Tô Yên.

Trong tầm mắt kia, cảm xúc phức tạp, tức giận quay cuồng.

Tô Yên ngẩn người

"Sao anh lại ra đây?"

Hoắc Từ âm dương quái khí

"Nếu lại ra muộn một chút, em sợ là muốn chạy theo tên khác mất."

Tô Yên

"Em sẽ không."

"A? Phải không?"

Hắn vẫn chưa nói cái gì, nhưng ngữ điệu không chút để ý kia, càng nghe càng làm người khó chịu.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, 11 giờ 40, chị còn có hai mươi phút sẽ phải biến thành cẩm lý."

Tô Yên trầm mặc một cái chớp mắt, sau đó nói

"Em về nhà trước."

Cô giãy giụa muốn đi.

Hoắc Từ lúc này trong đầu tất cả đều là lời nói kia của Tần Hiên Vũ.

Cái gì mà chờ tin tức của cô, cái gì mà thẳng đến khi cô xác định tâm ý.

Cô còn muốn chạy!!!

Càng nghĩ càng giận.

Thế cho nên khẩu khí nói chuyện cũng càng ngày càng châm chọc

"Vừa mới nãy không phải nói về nhà? Như thế nào lại chạy tới nơi này? Ai biết em lát nữa lại sẽ đi tìm tên nào."

Tô Yên dừng một chút,

"Anh là có chuyện muốn nói với em?"

Hoắc Từ

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Vốn là có."

"Nói cái gì?"

"Muốn hỏi, trong lòng em còn có ai."

Tô Yên nhìn hắn, cảm thấy lời này có chút quen tai.

Cô nói

"Lời Tần Hiên Vũ nói, anh đều nghe được?"

"Anh không nên nghe được?"

Tô Yên do dự trong chớp mắt

"Em cùng hắn không thân."

"Nhưng mà cái vẻ ngoài kia của hắn lại hợp khẩu vị em, có phải hay không?"

Nói đến chỗ này, Hoắc Từ càng ngày càng tức.

Cmn!

Tô Yên cảm thấy hai người bọn họ ở chỗ này dây dây dưa dưa, trước mười hai giờ khẳng định cũng nói không xong.

"Có chuyện gì, chờ ngày mai lại nói."

Cô phải đi.

Hoắc Từ lúc này làm sao chịu thả người??

Hắn trào phúng nói một câu

"Lúc này em còn chạy trốn?"

Đôi mắt đen nhánh kia, có áp lực, có phẫn nộ.

Tiểu Hoa lại mở miệng

"Ký chủ, 11 giờ 50. Nếu không, chị nhìn quanh đây xem có ao nhỏ gì đó hay không, trước nhảy vào đó?"

Tô Yên nắm chặt tay, có điểm sốt ruột.

Chỉ là Hoắc Từ lại bỗng nhiên buông lỏng tay ra.

Hắn nhét tay vào túi, tức khắc tức giận kia tan đi.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên sửng sốt một chút.

"Em đi trước?"

Vừa dứt lời, liền rõ ràng thấy được đôi mắt hắn chợt lóe tức giận rồi biến mất.

Thực mau, Hoắc Từ nở nụ cười.

"Em có phải cảm thấy, tôi không phải em thì không thể hay không?"

Tô Yên nhìn hắn.

Hoắc Từ dán đến gần bên tai cô, nhỏ giọng nói

"Xem ra em vẫn chưa xác định được chính xác vị trí của mình rồi. Muốn làm bạn gái tôi, số người có thể vây quanh hội trường cả một vòng. Không có em, còn sẽ có người tiếp theo."

Cô nhìn hắn, mím môi một chút.

Cô hẳn là phải đi.

Dù sao cô không phải người, từ phương diện nào đó mà nói, trong mắt nhân loại, cô là yêu.

Nếu ai không có sức thừa nhận, đều có thể sợ tới mức ngất luôn ấy chứ.

Chỉ là, lúc này, cô không muốn đi rồi.

Cô duỗi tay, giữ chặt cà vạt Hoắc Từ, kéo người xuống, để hắn tới gần chính mình.

Hiển nhiên, Hoắc Từ cũng phối hợp, còn cong môi nhìn Tô Yên rốt cuộc muốn làm cái gì.

Chỉ nghe Tô Yên nói một câu

"Các cô ấy đều không thể có được anh, em cũng không muốn nghe thấy anh nói như vậy."

Hoắc Từ cười càng tươi.

Ân, lúc này là thật sự đang cười.

Cũng không biết có phải hắn có máu thích ngược hay không.

Khi Tô Yên mím môi tức giận, trong lòng hắn liền cao hứng.

Nhìn bộ dáng cô chắc chắn, chậc chậc chậc.

Sao có người đẹp như vậy đâu?

Hắn ôm lấy eo Tô Yên, từng bước một đi tới.

Hắn đến gần bên tai cô, có vẻ vẫn muốn nghe Tô Yên nói như vậy.

"Em cùng tên khác kéo kéo giật nhẹ, dây dây dưa dưa, em cảm thấy, tôi sẽ tin tưởng lời em nói?"

Tô Yên nghe, nhíu mày.

Không phải bởi vì hắn nói.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Mà là bởi vì ······, chỉ cảm thấy có chút mệt.

Có chút thở không nổi, rất khó chịu.

Cô kêu lên một tiếng, tim đập bắt đầu đập không có quy luật.

"Hoắc Từ."

Cô hô một tiếng.

Giọng nói rất nhỏ, nhưng lại là sức lực lớn nhất cô có thể dùng.

Vốn dĩ Hoắc Từ còn chờ Tô Yên nói chuyện.

Chờ chờ, liền nghe được giọng nói suy yếu của cô.

Hắn ôm cô, chỉ cảm thấy thân thể của cô đang nhanh chóng biến lạnh.

Hoắc Từ cứng đờ, dán mặt vào tai cô

"Ân?"

Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, như là đang chờ cô nói tiếp.

Cô nhỏ giọng suy yếu nói

"Hồ nước, em muốn vào hồ nước, bằng không, sẽ chết."

Chỉ cảm thấy càng ngày càng mệt, như là sắp bị mệt chết.

Vô lực, lại chạy thoát không được.

Lời cô nói, Hoắc Từ hết sức chăm chú nghe.

Đặc biệt là hai chữ cuối cùng kia.

Ánh mắt hắn co rụt lại, lôi kéo bả vai Tô Yên để xem cô.

Phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, hô hấp vô lực.

Suy nghĩ đầu tiên là ôm cô đi bệnh viện.

Nhưng mà thực mau liền nghĩ đến lời Tô Yên.

Hồ nước, hồ nước.

Hắn bế ngang người lên, mau chóng chạy đi.

Cũng may bên cạnh hội trường là khu bơi lội.

Hoắc Từ cảm thấy hắn đời này cũng chưa bao giờ liều mạng chạy như vậy.

Cũng may buổi tối hôm nay cửa khu bơi lội không bị khóa lại, chỉ là khép hờ.

Hắn một chân đá văng cửa, xông vào.

Hoắc Từ ôm cô, đứng ở trước mặt bể bơi, ngồi xổm xuống, không biết làm sao

"Tô Yên, Tô Yên? Hồ nước, hồ nước, đến rồi."

Hắn ôm cô, cũng không biết nên làm gì, chỉ là gọi một lần lại một lần.

Chương (1-346)