Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 282

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 282
Leng keng, Tiểu Cẩm Lý lên sàn (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Edit: Tinh Niệm

Tô Cổ cúi đầu, ăn hết bánh kem trước mặt mình.

Tô Yên đứng lên, đi đến trước mặt Triệu Tường Vi.

Đánh giá trêи dưới cô ta một phen, sau đó nghiêm túc nói

"Cô rất thích hắn, rất muốn ở bên hắn, vậy đã từng hỏi qua hắn có thích cô hay không, có muốn cùng cô ở bên nhau chưa?"

Triệu Tường Vi nghe Tô Yên nói, sửng sốt

"Có ý gì?"

"Chính là ý tôi vừa nói."

Tô Yên lại bồi thêm một câu

"Ngươi nên hỏi rõ ràng chuyện này."

Nói xong, Tô Yên quay đầu nhìn về phía Tô Cổ

"Chúng ta đi thôi?"

Tô Cổ đi tới.

"Trở về thôi."

Nói xong, Tô Cổ liếc nhìn ra bên ngoài cửa kính.

Cho nên, đứa trứng ngốc kia là thật sự không muốn trở lại?

Nghĩ nghĩ, cất di động đi rồi nhét tay vào túi, đi ra ngoài.

Triệu Tường Vi nhịn không được gọi lại

"Này, cậu còn chưa nói rõ ràng."

Tô Cổ lãnh đạm liếc cô một cái

"Thế này còn không rõ ràng?"

Triệu Tường Vi có chút tức giận

"Có ý gì?"

"Ý chính là hắn không thích cô, hắn thích người khác, cô đừng có tự mình đa tình."

Nói xong, Tô Cổ rời đi.

Lưu lại Triệu Tường Vi cùng Tần Hiên Vũ ở chỗ kia tràn đầy xấu hổ.

Lời này của Tô Cổ thật sự quá thẳng thắn, làm Triệu Tường Vi sắc mặt đỏ bừng, một câu cũng nói không nên lời.

Bên cạnh, sắc mặt Tần Hiên Vũ đã khó coi cực kỳ.

Đợi Tô Cổ đã đi được một hồi lâu, hắn mới mở miệng

"Tường Vi, không cần nghe hắn nói bậy, tôi đưa cậu về trước."

Triệu Tường Vi lúc này nào còn có mặt mũi ngồi xe Tần Hiên Vũ?

Cô vội vàng lắc đầu

"Không, không cần. Tôi đi trước."

Nói xong, chật vật hốt hoảng xông ra ngoài.

Dựa theo cốt truyện, khi Triệu Tường Vi phát hiện trong lòng Tần Hiên Vũ còn có một bạch nguyệt quang là chuyện của 5 năm sau.

Lúc ấy Triệu Tường Vi sớm đã yêu hắn đến nỗi khăng khăng một mực, vô pháp quay đầu lại.

Hiện giờ, việc này bị lộ ra ngay lúc tình cảm mới chớm nở, từ đây về sau, tất cả đều bị thay đổi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên cùng Tô Cổ một trước một sau đi về phía trước.

Tô Yên

"Gần đây em cẩn thận một chút."

"Lời này là em nên nhắc chị mới đúng."

Tô Yên quay đầu lại, liếc hắn một cái, nghiêm túc nói

"Cẩn thận chú ý xem xét gần đây có tin tức rắn độc cắn hay không."

Tô Cổ nghe lời này, dừng một chút

"Chị đây là đang hoài nghi phương thức giáo ɖu͙ƈ của mình?"

Tô Yên tiếp tục nói

"Đây là trời sinh, không phải giáo ɖu͙ƈ."

Nói xong cô dừng một chút, lại nói

"Thích ăn kem ly mới là sau này hình thành."

Nói xong, hai người tách ra ở ngã tư.

Trước khi đi, Tô Cổ không nhịn được, nói

"Chị không ở cùng bọn em?"

"Không được."

"Vậy khi nào chị mới trở về?"

Tô Yên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lại.

Tô Cổ vẫn một bộ cao lãnh, tựa hồ không có gì biến hóa.

Tô Yên nhìn hắn thật lâu, rốt cuộc dời tầm mắt

"Chờ Tiểu Hồng trở về, ta sẽ đi."

Nghe lời này, Tô Cổ miễn cưỡng tiếp thu

"Được"

Đồng ý xong, hai người đều không nói gì thêm, từng người rời đi.

Thời gian nhoáng lên, 10 ngày qua đi.

Thành tích kiểm tra của Hoắc Từ cũng đã có.

Khi Tô Yên dạy học, hắn cầm bảng xếp hạng lắc lư ở trước mặt Tô Yên.

Hắn tới gần cô, giọng nói cực kỳ ái muội

"Dưới sự dạy dỗ của cô giáo, anh đã tiến bộ không ít nha."

Tô Yên nhìn bài thi

"Toán học 28, ngữ văn 38, tiếng Anh 16."

Cô nói xong, nhìn hắn

"Thật tiến bộ?"

Khi nói ra lời này, cô thực hoài nghi.

Hoắc Từ

"Chẳng lẽ cô giáo cảm thấy, anh nói dối sao?"

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên lại nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói một câu

"Thật sự là không thể nào thấp hơn được."

Hoắc Từ

"Cô giáo cũng không nên nói rằng, tùy tiện nhắm mắt cũng có thể đạt được điểm cao hơn cái này đi?"

Tô Yên đang muốn gật đầu, người nào đó trực tiếp ôm lấy cô.

Hoắc Từ duỗi tay, lấy ra bài thi trong tay Tô Yên

"Cô giáo có nhớ lời nói lần trước hay không?"

"Cái gì?"

"Kết quả tốt, sẽ cùng anh đi tham gia vũ hội."

Tô Yên đôi mắt mở lớn

"Thành tích này, xem như kết quả tốt sao?"

Hoắc Từ mới mặc kệ những cái đó

"Cô giáo là muốn chơi xấu."

"Cũng không phải, chỉ ······"

Nói còn chưa dứt lời, Hoắc Từ đã chặn đứng

"Được rồi, vũ hội tổ chức vào buổi tối ngày mai, lễ phục cũng đã chọn xong cho cô giáo."

Hắn đều đã an bài thỏa đáng.

Tất cả lời nói của Tô Yên, đều bị hắn chặn đứng.

Cô muốn nói, mình còn chưa có nghĩ xong là muốn đi hay không.

Chỉ là, Hoắc Từ có vẻ đoán trúng cô muốn nói gì.

Hắn nói

"Cô giáo hy vọng anh khiêu vũ cùng nữ sinh khác?"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Không muốn."

"Vậy cô giáo muốn làm bạn nữ của anh hay không?"

"······ Được"

Hoắc Từ nghe, ân, thực vừa lòng.

Vào lúc ban đêm, 12 giờ hơn, Tô Yên có chút khát nước, nửa đêm tỉnh lại, uống nước.

Nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ vừa to vừa tròn, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào trêи mặt đất, cảnh sắc cực kỳ mỹ lệ.

Cô mới vừa bưng ly nước lên, lạch cạch một tiếng, ly nước trượt khỏi tay.

Choang một tiếng rơi ở trêи mặt đất, vỡ tan ná, thủy tinh bay đầy đất.

Cô sửng sốt, sau đó nhìn mắt tay mình.

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, 12 giờ đã qua, hôm nay là ngày 15. Từ giờ trở đi, trong vòng 24 tiếng đồng hồ, lực lượng của chị sẽ dần dần biến mất. Cho đến buổi tối tiếng chuông gõ vang 12 giờ, chị sẽ hóa thành cẩm lý. Chị phải nhớ kỹ, nếu chị biến thành cẩm lý, một phút sau nếu còn không vào nước, chị sẽ chết."

Tô Yên nhìn thủy tinh bắn đầy đất, chớp chớp mắt.

"Buổi tối còn phải đi tham gia yến hội, làm sao bây giờ?"

"Ách ······ ký chủ cảm thấy sao đây? Nếu không chúng ta không đi?"

Nam nhân gì đó, còn có thể quan trọng hơn mạng sống sao?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên lắc đầu

"Muốn đi."

Tiểu Hoa trầm mặc trong chớp mắt

"Ký chủ, còn có một việc phải nhắc nhở chị."

"Cái gì?"

"Nếu chị biến thành cẩm lý trước mặt Hoắc Từ, hắn có thể bị dọa ngất xỉu hay không?"

Lần này, Tô Yên không có nói nữa.

Tiểu Hoa lại nói

"Trong lịch sử nhân loại, chị sẽ bị coi là Hà Yêu*. Nếu ở cổ đại, chị sẽ bị bắt đi thiêu."

*Hà là sông, Hà Yêu là yêu quái dưới sông.

Tô Yên

"Ta biến thành cẩm lý trong bao lâu?"

"24 giờ."

"Vậy, trở về trước mười hai giờ là được."

Tô Yên xử lý sạch sẽ mảnh vụn trêи đất.

Nhìn trăng tròn bên ngoài, không biết suy nghĩ cái gì.

Lại nói một bên khác.

Đồng chí Tiểu Hồng bỏ nhà ra đi đã được 10 ngày.

Vào lúc ban đêm hơn mười một giờ, biệt thự Tô Cổ thuê đèn đuốc sáng trưng.

Chỉ là trong phòng cũng không có người, chỉ có quần áo dơ đầy đất.

Bồn tắm trong toilet.

Tô Tiểu Hồng ủy khuất, cả người vừa xấu vừa bẩn đứng ở bên trong.

Tô Cổ mặc áo tắm dài màu trắng, trong tay cầm vòi hoa sen xịt a xịt vào trêи người Tô Tiểu Hồng.

Nửa ngày sau, bồn tắm trắng tinh sạch sẽ đã đen ngòm lầy lội.

Xịt một lúc lâu, Tô Cổ mới nói

"Bên ngoài chơi vui như vậy, sao không ở bên ngoài chơi nhiều thêm hai ngày?"

Tô Tiểu Hồng cúi đầu, nhỏ giọng nói

"Một chút cũng không vui, ta lại không biết đường."

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Cổ nghe nó nói, trào phúng nói một câu

"Không chơi vui mà có thể ở bên ngoài lắc lư mười ngày?"

Tô Tiểu Hồng nhìn mình lại lần nữa biến sạch sẽ.

Nó từ bồn tắm chạy ra ngoài.

Trêи người trơn bóng.

Nó nói

"Ta đi tìm ngươi, nhưng không tìm được!"

Tô Cổ nhìn nó

"Đi chỗ nào tìm?"

"Câu lạc bộ đêm."

Nghe còn có vẻ rất ủy khuất nha.

Tô Cổ nhìn nó, cả nửa ngày cũng không nói chuyện.

Lúc sau mới nói

"Ngươi sao lại dơ như vậy?"

Nói đến chuyện này, Tiểu Hồng bắt đầu ấp úng.

"Ta, ta nhìn thấy có rất nhiều rắn lăn lộn trong bùn đất."

Tô Cổ nghe

"Ân?"

Nó cũng không muốn, chỉ là nhìn thấy có rất nhiều rắn lăn lộn trong bùn, cảm thấy chơi cũng vui, bèn đi vào chơi một trận mới làm bản thân dơ hề hề như vậy.

Tô Cổ lãnh đạm mở miệng

"Khi nào loài rắn các ngươi cũng có loại yêu thích này? Ta nhớ rõ, lăn lộn bùn, đó là lươn."

Tô Tiểu Hồng nhỏ giọng nói

"Ta gặp được chính là nó nha."

Tô Cổ lấy khăn tắm treo ở bên cạnh bao lấy Tiểu Hồng, bế nó ra ngoài

"Xem ra, ngươi cùng đám lươn kia chơi thực vui vẻ."

"Mới không phải, bọn chúng nói ta lớn lên kỳ quái, còn muốn đuổi ta đi, bọn chúng mới kỳ quái đâu."

Cả người đen thui à.

Tô Tiểu Hồng ôm Tô Cổ, blah blah nói loạn xạ cả lên.

Tô Cổ nghe xong, thuận miệng hỏi một câu

"Đánh thắng?"

"Đương nhiên!"

Tiểu Hồng ưỡn ưỡn ngực, rất là tự hào, nó chính là lợi hại nhất.

Tô Cổ nghe xong, có vẻ tán đồng, gật gật đầu

"Ân, không tồi."

Tiểu Hồng vừa nghe, bắt đầu cao hứng lắc lư hai chân.

Tức khắc liền vứt chuyện mình bỏ nhà ra đi 10 ngày ra sau đầu.

Cho đến khi Tô Cổ hỏi

"Ngươi một ngày có thể ăn bao nhiêu kem ly?"

Nói đoạn, Tô Cổ đi tới mở tủ lạnh ra, thuận đường thả Tiểu Hồng xuống.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô hồng vừa nghe, ánh mắt sáng lên

"Là muốn thưởng ta?"

Tô Cổ duỗi tay, sờ sờ đầu Tiểu hồng

"Có thể ăn bao nhiêu cái?"

Tiểu Hồng bắt đầu cẩn thận tính

"Mười cái kem ly, hai mươi cái chocolate, còn có ba cái bánh kem."

Bàn tay nhỏ kia đều đếm không hết.

Tô Cổ gật gật đầu, kéo ra một cái ngăn tủ trong tủ lạnh, lấy ra một của cà rốt đông lạnh.

Tiểu Hồng nghi hoặc

"Ngươi thích ăn cái này?"

Cà rốt ······.

Tiểu Hồng nghiêng đầu sang một bên, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào tủ lạnh.

Tô Cổ chậm rãi nói

"Tiền tiêu vặt tịch thu, kem ly tịch thu, bánh kem chocolate cũng tịch thu."

Tô Cổ mở ra ngăn trêи tủ lạnh.

Chỉ thấy nơi vốn dĩ để đồ ăn, hiện giờ đặt hai bé rối Teletubbies.

Hắn lại nói

"Cái này, cũng tịch thu."

Dứt lời, Tô Cổ giơ tay, toàn bộ tủ lạnh đều bị đông cứng.

T ô Tiểu Hồng choáng váng.

"Ta không."

"Ngươi không có quyền lựa chọn."

Tô Cổ cầm cà rốt kia đập vào trêи đầu Tô Tiểu Hồng

"Cà rốt đông lạnh này, ngươi là muốn hay là không muốn? Không muốn cái này thì không còn cái gì nữa đâu."

Tô Cổ căn bản đều không cho Tô Tiểu Hồng thời gian phản ứng.

Tô Tiểu Hồng nhanh chóng duỗi tay, lập tức ôm lấy cà rốt.

"Muốn"

Nói đoạn, răng rắc cắn một ngụm.

Ô ô ô ô, thực khó ăn.

*****

Edit: Tinh Niệm

Lúc trước Tô Tiểu Hồng muốn cái gì có gì đó, lúc này bởi vì rời nhà trốn đi, hoàn toàn biến thành cải thìa.

Trừ bỏ mỗi ngày gặm cà rốt, cái gì cũng không có.

Giữa trưa ngày hôm sau, Tô Yên mới tỉnh ngủ.

Hôm nay thời gian ngủ đặc biệt dài, giống như hận không thể ngủ chết ở trêи giường vậy.

Khi cô ra khỏi phòng, Hoắc Từ đã đi học.

Đi xuống lâu đi ăn cơm, quản gia nói

"Tô nữ sĩ, thiếu gia chuẩn bị một bộ lễ phục, để tôi chuyển giao cho ngài. Hơn nữa còn dặn dò, hy vọng hôm nay buổi tối 8 giờ rưỡi ngài hãy mặc cái này đi tham gia vũ hội."

Một bộ lễ phục váy dài màu bạc được đẩy lại đây.

Dưới ánh mặt trời, sóng nước lóng lánh như là mặt nước vậy.

Quản gia mở miệng

"Tô nữ sĩ, bộ lễ phục này thuộc bộ sưu tập Hải Dương của một nhà thiết kế nổi danh, nó có tên là nước mắt người cá."

Tô Yên gật đầu

"Rất đẹp."

Quản gia thấy cô gật đầu, cũng gật gật đầu theo

"Tô nữ sĩ thích liền tốt, bộ lễ phục này thiếu gia đã chọn lựa thật lâu."

Nói xong chuyện lễ phục, quản gia lại nói

"Tô nữ sĩ, ngài còn chưa có ăn cơm đi?"

Nói rồi dẫn Tô Yên đi tới phòng khách.

Khi Tô Yên ngồi xuống, muốn bưng ly nước lên, tay dừng một chút.

Sau đó phải dùng hai tay bưng lên.

Vừa uống nước vừa dò hỏi Tiểu Hoa

"Lực lượng của ta tiêu giảm đến mức nào rồi?"

"Ký chủ, ách, chị hiện tại tay không thể nhấc, vai không thể khiêng, có thể so với Lâm Đại Ngọc trong sách miêu tả."

Tô Yên cũng ẩn ẩn cảm giác ra được một ít, thân thể này xác thật là suy yếu đến không được.

Ăn cơm xong, Tô Yên cái gì cũng không làm.

Chỉ là ngồi ở trong phòng khách lẳng lặng chờ thời gian trôi đi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tiểu Hoa thấy ký chủ ở đằng kia phát ngốc, còn tưởng rằng ký chủ không vui.

Nói

"Ký chủ, 12 giờ đêm chị sẽ biến thành tiểu cẩm lý nha."

Tô Yên nghe lời này, cân nhắc một hồi lâu

"Em đây là đang an ủi ta?"

"Đúng vậy"

Biến thành tiểu cẩm lý, chẳng lẽ ký chủ không thích?

Nhưng là nó thực thích a.

Thời gian trôi qua thực mau.

Sắc trời đen nhánh.

Hội trường trong Cao trung Đế Đô bật đèn đuốc sáng trưng.

Hoắc Từ mặc một thân tây trang màu đen lẳng lặng đứng ở cửa chờ.

Chốc chốc lại nhìn đồng hồ.

Triệu Tinh Thần mặc tây trang màu trắng đứng ở bên cạnh hắn,

"Này, cậu chờ ai vậy? Cậu chọn ai làm bạn nhảy? Thẩm Mỹ Đồng? Triệu Tường Vi?"

Triệu Tinh Thần thỉnh thoảng lắc lư ở trước mặt hắn, Hoắc Từ mở miệng

"Cậu thực nhàn?"

"Cũng không phải, chúng ta không phải huynh đệ sao, làm huynh đệ, tới giúp cậu xử lý tốt vấn đề khó lựa chọn này."

Triệu Tinh Thần lại nói thêm

"Nghe nói, cậu anh hùng cứu mỹ nhân, cứu được Triệu Tường Vi?"

Hoắc Từ

"Triệu Tường Vi là ai a."

Triệu Tinh Thần lắc đầu thở dài

"Giả vờ, cậu còn giấu giếm huynh đệ? Tin tức cậu cùng cô ấy sớm đã lan rộng rồi."

Hoắc Từ lười phản ứng vị này.

Chỉ là vị bên cạnh cũng không có nhìn ra được là Hoắc Từ không muốn phản ứng hắn.

Như cũ ở đằng kia liên tiếp bla bla không ngừng.

"Cậu nói một chút xem, đầu tiên là hoa khôi trường chúng ta, theo sau lại có tiểu mỹ nữ ngoài trường, cậu còn không biết đủ lại đem thông đồng luôn với Triệu Tường Vi. Chậc chậc chậc, cậu nói, cậu rốt cuộc thích loại nào?"

*****

Edit: Tinh Niệm

Hoắc Từ nghe hắn ở đàng kia lải nhải lẩm bẩm không dứt.

Nhấc chân liền đạp qua.

Nhưng mà Triệu Tinh Thần đã sớm có chuẩn bị, trong nháy mắt liền trốn thật xa.

Nhìn kỹ Hoắc Từ cũng không có vẻ tức giận, lại tiếp tục không sợ chết nói

"Một bên là hoa khôi chúng ta, khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ. Một bên là tiểu mỹ nhân bí ẩn lại ít nói. Còn có nữ hiệp chính nghĩa Triệu Tường Vi tiểu thư. Cậu đều chiêu mộ được tới tay, cậu còn không biết đủ??"

Đang nói tới đây, Thẩm Mỹ Đồng một thân váy đỏ, xách váy đi lên bậc thang.

"Hoắc Từ."

Giọng nói dễ nghe vang lên.

Hoắc Từ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại dời đi tầm mắt.

Ánh mắt Thẩm Mỹ Đồng dần dần ảm đạm, xách váy đi vào bên trong.

Triệu Tinh Thần nhỏ giọng nói

"Hóa ra cậu không Thẩm đại hoa khôi a, vậy cậu thích ai? Triệu Tường Vi tiểu thư sao?"

Thẩm Mỹ Đồng còn chưa đi xa, vừa vặn lời này một chữ không thừa, dừng ở lỗ tai cô ta.

Tay đang xách váy hung hang nắm chặt.

Triệu Tường Vi?

Cô ta cố nén tức giận trong lòng, tỏ vẻ chuyện gì cũng không có phát sinh, đi vào bên trong.

Kim đồng hồ chỉ hướng 8 giờ rưỡi.

Rốt cuộc, một chiếc xe hơi màu đen xuất hiện ở trước mắt.

Cửa xe mở ra, Tô Yên bước xuống xe.

Một thân váy dài màu bạc đến mắt cá chân, mái tóc màu rong biển rối tung, làm gương mặt kia càng thêm tinh xảo minh diễm.

Quản gia đưa cô đi vào, mở miệng

"Tô nữ sĩ, phía trêи chính là hội trường.

Tô Yên gật gật đầu

"Cảm ơn."

Quản gia vội vàng xua tay, nói

"Nếu không có chuyện khác, tôi liền đi trước."

"Được"

Sau khi nói xong, Tô Yên đi lên trêи.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cô đang nhìn dưới chân, bỗng nhiên bóng đen chắn trước mặt.

Ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hoắc Từ đã đứng ở trước mặt.

Đôi mắt Hoắc Từ đen nhánh nhìn chằm chằm cô, không biết suy nghĩ cái gì.

Tựa hồ có chuyện muốn nói, nhưng mà đợi hồi lâu, chỉ thấy hắn nhếch khóe môi lên.

Hắn vươn tay,

"Tô nữ sĩ, trêи mặt đất có sâu sao? Em sao lại nhìn chằm chằm xem vậy?"

Tô Yên giơ tay đặt trêи tay hắn.

"Sợ mang giày cao gót sẽ ngã."

Dứt lời, Hoắc Từ đã cầm tay cô, ý cười trêи khóe môi càng đậm.

Chờ cô từng bước đi lên, hai người sóng vai đi cùng nhau tới hội trường

"Yên tâm, có anh ở đây, sẽ không ngã đâu."

Tô Yên lên tiếng

"Ân"

Cho đến cửa hội trường, Triệu Tinh Thần trừng lớn đôi mắt, biểu tình sợ ngây người.

"Này ······ tiểu mỹ nhân??"

Nói xong, liền cảm nhận được tầm mắt Hoắc Từ liếc lại đây.

Hắn vội vàng sửa miệng

"À à, nữ sĩ, ngài hôm nay thật xinh đẹp, mỹ lệ cực kỳ."

Tô Yên gật đầu

"Cảm ơn"

Hai chữ vừa ra, cô liền cảm thấy bên hông căng thẳng.

Hoắc Từ ôm người vào trong lòng ngực

"Vào thôi."

Nói xong, liền ôm người đi vào bên trong.

Tô Yên cùng Hoắc Từ vừa xuất hiện, trêи cơ bản là hấp dẫn 99% tầm mắt toàn trường.

Không có biện pháp, một người ở trong trường học thanh danh quá lớn, người bên cạnh còn đẹp như vậy.

Này đi chỗ nào, đánh giá cùng kinh diễm ánh mắt liền theo tới chỗ nào.

Tô Yên nhìn một chút thời gian.

Sau đó hỏi

"Em phải ở chỗ này bao lâu?"

Lời vừa nói ra, Hoắc Từ cúi đầu, hỏi

"Như thế nào? Vừa tới liền muốn chạy?"

"Cũng không phải, em muốn trở về trước mười hai giờ."

Đi đến trước bàn dài, duỗi tay cầm lấy một ly champagne đưa tới trong tay Tô Yên.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn một chút, sau đó liền đặt champagne ở trêи bàn.

Uống thứ này, có khi cô thật sự ở trêи đất bằng biến thành cá ngủ chết mất.

Hoắc Từ nhìn động tác của cô, liền bưng một ly nước trái cây ở bên cạnh, đưa cho cô.

Lúc này đây cô rất phối hợp uống lên.

Hoắc Từ nhìn cô nghiêm túc uống nước trái cây, dựa tới gần, cúi đầu hỏi

"Uống ngon không?"

Tô Yên đang muốn nói chuyện, thì nghe bên cạnh truyền đến tiếng la

"A!"

Một ly champagne đang bị hất hướng tới Tô Yên.

Hoắc Từ tay mắt lanh lẹ, ôm chặt Tô Yên vào trong lòng ngực, chất lỏng trong suốt văng đầy thân hắn.

Lạch cạch một tiếng, chén rượu rơi xuống trêи mặt đất, vỡ năm xẻ bảy.

Thẩm Mỹ Đồng đỡ cái bàn, khó khăn lắm mới đứng vững, nhìn qua như là đã chịu kinh hách.

Cô ta nhìn trêи người Hoắc Từ không ngừng có rượu chảy xuống.

Đầu tiên là sửng sốt, sau đó nắm chặt tay.

Bỗng nhiên hướng sang bên cạnh, chất vấn cô gái đang mặc váy trắng

"Triệu Tường Vi! Cậu vì sao đẩy mình??"

Triệu Tường Vi bất thình lình bị nói làm cho sững sờ ở chỗ đó, cả nửa ngày cô mới tìm về giọng nói của mình

"Mỹ, Mỹ Đồng, cậu đang nói cái gì a, mình không có đẩy cậu."

Thẩm Mỹ Đồng hai mắt đỏ bừng

"Nếu không phải cậu, mình sao sẽ biến chật vật như vậy??"

Triệu Tường Vi bị cô ta nói làm cho không biết làm sao

"Mỹ Đồng, cậu rốt cuộc đang nói cái gì a."

Bên này giằng co, một người lửa giận hừng hực, một người không biết làm sao.

Mặt khác bên kia, Tô Yên nhìn toàn bộ phía sau lưng Hoắc Từ đều ướt đẫm.

"Anh có mang theo quần áo khác tới không?"

Tô Yên hỏi nghiêm túc.

Hoắc Từ nhéo nhéo tay cô,

"Không có việc gì."

Nói đoạn, hắn cởi áo khoác ra.

Triệu Tinh Thần nhìn động tĩnh bên này truyền đến, chạy tới xem.

Liền thấy được một màn Hoắc Từ chật vật.

Hắn tấm tắc hai tiếng, nói

"Đi cùng tôi, trêи xe tôi còn có một bộ quần áo."

Hoắc Từ vốn dĩ muốn kéo Tô Yên cùng đi, nhưng là nhìn cô mặc đồ mỏng như vậy, bên ngoài vào lúc này, thời tiết sớm đã lạnh.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Kết quả là buông lỏng tay ra

"Ở chỗ này chờ anh."

Tô Yên gật gật đầu.

"Ân"

Hoắc Từ cũng không lo lắng để Tô Yên một mình ở nơi này sẽ xảy ra chuyện.

Thân thủ kia của cô, hắn cũng đã nhìn qua.

Cô gái của hắn chỉ là lớn lên đáng yêu, khi động tay chân······ càng đáng yêu.

Hoắc Từ vừa rời khỏi, Thẩm Mỹ Đồng liền ngừng lại, không còn mạnh mẽ lên án Triệu Tường Vi như vừa nãy nữa.

Thẩm Mỹ Đồng nhìn chằm chằm Tô Yên.

Trong ánh mắt còn nồng đậm ghen ghét.

Hồi lâu sau, Thẩm Mỹ Đồng cầm lấy một ly champagne uống một ngụm.

"Tôi không nhìn ra được cô tốt hơn tôi ở chỗ nào?"

Tô Yên nhìn cô ta.

"Vu oan hãm hại, cô giỏi hơn tôi."

Vừa nói xong, tức khắc Thẩm Mỹ Đồng lại bùng lên phẫn nộ

"Cô!!"

Cô ả gắt gao nắm chặt ly champagne.

Nhưng cuối cùng vẫn là có chút kiêng kị, chỉ đành lạnh lùng nhìn Tô Yên một cái, xoay người rời đi.

Thẩm Mỹ Đồng đi rồi, đám người vừa mới tụ tập ở bên này cũng chậm rãi tản đi.

Chỉ để lại Triệu Tường Vi choáng váng, đến bây giờ còn chưa không có phục hồi tinh thần.

Đại khái là chưa bao giờ nghĩ tới Thẩm Mỹ Đồng sẽ đối với mình như vậy đi.

Cô ấy đem chuyện này, tất cả đều vu oan tới trêи đầu mình.

Triệu Tường Vi nửa trái tim đều lạnh, đứng ở chỗ đó nhìn vụn thủy tinh rơi đầy đất.

Mặt khác một bên, Hoắc Từ cầm áo khoác của Triệu Tinh trở về.

Ân, hắn đã rời đi lâu như vậy, Tô Yên khẳng định sẽ nhớ hắn.

*****

Edit: Tinh Niệm

Đi đi, bước chân Hoắc Từ dừng lại.

Nhìn phía trước đen nhánh một mảnh.

Đằng sau, Triệu Tinh Thần vội vàng chạy tới

"Ai ai ai ai, cậu đi nhanh như vậy làm gì?"

Nói xong, nhìn về phía Hoắc Từ, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, nghi hoặc

"Cậu làm sao vậy? Không quay về? Cậu không sợ tiểu mỹ nhân sốt ruột chờ sao?"

Hoắc Từ ném quần áo trong tay sang bên cạnh, sau đó cởi bỏ cúc áo đầu tiên.

Triệu Tinh Thần nhìn hắn động tác này, sửng sốt một chút.

Đang nghĩ ngợi, liền nghe được tiếng côn sắt cọ xát mặt đất.

Lộc cộc, còn có tiếng bước chân, nghe ra còn không chỉ có một người.

Triệu Tinh Thần chậc chậc hai tiếng, lui sau hai bước, vừa quay đầu liền phát hiện đằng sau cũng không còn đường lui.

Sau đó dừng bước chân lại.

Vừa cởi áo ngoài, vừa bên hỏi

"Cậu chọc đến?"

Hoắc Từ buông hạ mí mắt, lười nhác đáp lại một câu

"Chắc vậy."

"Cái gì mà chắc vậy? Người cậu trêu chọc có phải quá nhiều rồi hay không??"

Triệu Tinh Thần nói xong, đã sóng vai đứng cùng Hoắc Từ.

Sau đó lại vội vàng nói

"Chờ xong chuyện này, tôi giúp cậu tra xét cẩn thận, nhất định phải lôi kẻ đứng sau ra."

Hoắc Từ đi đến chỗ đám người kia

"Đó là chuyện sau khi ra ngoài đã."

Nói xong, liền lao về phía trước.

Đương nhiên, những việc này người ở trong hội đường tự nhiên là không biết.

Tô Yên ngồi ở một góc, chờ Hoắc Từ trở về.

Mà ở ngay lúc này, có hai người đi tới.

Một người trong đó còn bưng một cái hộp đi đến, bên trêи còn viết một chữ 'thưởng' to đùng dát vàng.

Hắn ngồi xuống trước mặt Tô Yên, cười nói

"Xin chào."

Tô Yên nhìn người tới

"Xin chào."

Sau đó một người đẩy cái hộp đến trước mặt cô

"Cậu bốc thăm thử đi, xem vận khí đêm nay của cậu như thế nào."

Tô Yên không có lập tức bốc, mà là nhìn cái hộp.

Lúc này, người bên cạnh bắt đầu giải thích

"Trong này có không ít giải thưởng lớn đâu nha, chỉ cần cậu vận khí tốt, trừu được lập tức tặng cậu!"

Tô Yên chỉ vào mục giải đặc biệt

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Porsche 911*?"<img class="img-center" src="s1. truyenhd/wp-content/themes//echo/img/loading4.png" data-echo="img. wattpad/d64b98dca4ed9de14271bda54455a50a1ff03e49/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f31754e5a46757a315f317a454b773d3d2d313032373031313332372e313636343232393832373139303566333336323130303533343031312e6a7067" alt="Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 1696: Leng keng, Tiểu Cẩm Lý lên sàn 43" />

*Giá tầm 7 tỷ vnđ

"Ân, mỗi một năm vũ hội chúng ta đều sẽ có giải đặc biệt. Nhưng mà trong này có hơn 5000 phiếu, trong hội trường cùng lắm cũng chỉ có 500 người. Tính đến bây giờ ······ đại khái 6 năm cũng không có người bốc trúng giải thưởng này."

Tô Yên nghe xong, nghi hoặc

"Thật sự sẽ cho?"

"Đương nhiên!"

"Đây chính là hoạt động được chính phủ công nhận nha, làm gì có chuyện lừa gạt?"

Một học sinh khác phụ họa

"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi sẽ không treo đầu dê bán thịt chó đâu."

Tô Yên nghe, duỗi tay cầm một tờ phiếu.

Mở ra, nhìn trong chốc lát.

Một người dò hỏi

"A, trúng thưởng sao? Giải thứ mấy?"

Tô Yên ngẩng đầu,

"Bên trêи không viết giải thứ mấy."

Người nọ nghe vậy, mở miệng

"Vậy cảm ơn tiểu mỹ nữ đã tham gia, giải trí là chính, không sao cả."

Đang nói, Tô Yên nâng tay lên

"Nhưng mặt trêи có vẽ một cái ô tô nhỏ."

Dưới ánh đèn, hình ảnh một chiếc xe thể thao màu đỏ nằm chình ình giữa tờ phiếu.

Nháy mắt, hai người đều an tĩnh.

Tô Yên thấy bọn họ đều không nói lời nào, dò hỏi

"Đây là trúng xe sao?"

Một người trừng to mắt, duỗi tay lấy lại tờ phiếu kia.

Cầm ở trong tay cẩn thận xem.

"Này, này ······."

Sau đó, hai người đồng thời đứng dậy

"Tiểu mỹ nữ, cậu chờ a, chúng tôi rời đi trước một chuyến."

Nói đoạn hai người phần phật chạy tới cửa, cũng không biết đi làm cái gì.

Chương (1-346)