Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 279

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 279
Leng keng, Tiểu Cẩm Lý lên sàn (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Edit: Tinh Niệm

Trước khi đi, nam sinh kia không biết từ chỗ nào mượn tới giấy cùng bút.

Cứ như vậy đi đến trước mặt Tô Yên, lạch cạch một tiếng, đặt giấy cùng bút ở trước mặt Tô Yên.

Cô sửng sốt, ngẩng đầu nghi hoặc

"Có việc?"

Đại khái là thiếu niên không sợ, tuổi này, thích liền làm.

Vị nam sinh kia lộ ra tươi cười tự cho là anh tuấn

"Vị bạn học này, viết số di động của cậu vào đây, chúng ta kết giao bằng hữu đi."

Tô Yên liếc hắn một cái, sau đó lực chú ý lại chuyển dời đến gà rán của mình, nói

"Tôi không có di động, cũng không muốn kết giao bằng hữu với cậu."

Đám bạn học bên cạnh nam sinh kia ồn ào.

Đại khái là vừa rồi cũng rất muốn chào hỏi Tô Yên, nhưng mà vẫn luôn chưa có cơ hội.

Hiện giờ, rốt cuộc có người tiên phong

"Tiểu mỹ nữ, đừng a, Lưu ca chúng ta là thiệt tình thành ý muốn cùng cậu làm bạn bè, không có ý gì khác."

"Đúng vậy, mỹ nữ quá cao lãnh cũng không tốt nha."

"Không phải chỉ muốn số di động thôi sao."

Một câu tiếp theo một câu.

Nói nói, ngược lại như là Tô Yên không cho số điện thoại là cô sai rồi.

Triệu Tinh Thần đứng ở cửa thở dài

"Nữ sinh xinh đẹp quả nhiên đều cần tôi tới bảo hộ a."

Tiếng nói vừa dứt, bình nước vừa mới nhét vào trong ngực hắn bỗng nhiên không còn.

Lúc này, bình nước kia liền nện vào trêи mặt tên nam sinh đứng ở bên cạnh Tô Yên.

Hoắc Từ đi vào trong, như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Nam sinh kia bị đập một cái đến ngốc, không kiên nhẫn hét lên

"Con mẹ nó đứa nào không có mắt đấy?!"

Vừa mới dứt lời, Hoắc Từ liền đi tới trước mặt hắn.

Nam sinh kia sửng sốt, Hoắc Từ giơ tay, đẩy hắn sang một bên

"Chắn đường."

Giọng nói biếng nhác, căn bản không để người nọ vào mắt.

Triệu Tinh Thần ở cửa sửng sốt một chút.

Đại khái là trước nay chưa thấy qua Hoắc Từ có bộ dáng này.

Có lẽ là từ nhỏ đến lớn đánh nhau quá nhiều, ngược lại đối với những chuyện khiêu khích kiêu ngạo, hắn rất ít làm.

Hoắc Từ chỉ có hung ác đánh nhau, hoặc là lười phản ứng với người khác.

Khó được nhìn thấy bộ dáng hắn ······ giương cung bạt kiếm.

Hơn nữa lại còn là chủ động khiêu khích người ta.

Sau đó liền thấy được một màn càng kinh ngạc cảm thán.

Chỉ thấy Hoắc Từ kéo cái ghế bên cạnh, trực tiếp liền ngồi bên cạnh nữ sinh kia.

Vị trí kia cũng là độc.

Ngăn cách tất cả nam sinh chung quanh.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Bên cạnh nữ sinh trừ bỏ Hoắc Từ, thì chính mặt tường.

Tô Yên cắn một ngụm gà rán, ngẩng đầu.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chị có thấy được không khí nơi này có chút không thích hợp không?"

Tô Yên

"Đã nhận ra."

Tiểu Hoa bắt đầu nghiêm túc phân tích,

Vừa mới nãy, Hoắc Từ ném đồ vào nam sinh muốn số di động của Tô Yên.

Cho nên ······, Tiểu Hoa trong đầu thổi qua một cái ý tưởng lớn mật.

"Ký chủ, bọn họ không phải là đang tranh giành tình cảm đi?"

Tô Yên nghe một câu như vậy cái.

Bình tĩnh lại ăn một ngụm.

"Sẽ không, ta không quen biết bọn họ."

Mới vừa ăn xong, liền nghe Hoắc Từ ngữ điệu lười nhác

"Ăn ngon sao?"

Tô Yên nghiêng đầu nhìn về phía hắn, sau đó gật gật đầu.

Sau đó nói

"Anh cũng tới ăn cơm?"

Bầu không khí liền an tĩnh xuống dưới.

Bọn học sinh nện bước phá lệ mau, vội vàng vội vàng ra ra vào vào.

Cũng có người đang ngồi ăn mì đều ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ phát sinh chuyện.

Là Hoắc Từ a.

Chính là tên có tai tiếng ở trường học đó sao?

*****

Edit: Tinh Niệm

Trách không được nam sinh kia không nói.

Muốn đấu với Hoắc Từ? Nằm đấy mà mơ!

Nhưng mà nhìn Hoắc Từ cùng tiểu mỹ nữ kai nói chuyện.

Hai người có vẻ quen biết a.

Lúc này, Hoắc Từ bỗng nhiên nói một câu

"Cô rất được hoan nghênh."

Tô Yên đang ăn, cô cho rằng hắn là nói đến mấy người ngồi cùng mình.

"Bọn họ mời em ăn."

Nói xong, Hoắc Từ quét một vòng người trêи bàn, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trêи người Tô Yên

"Người khác mời, cô liền đi cùng?"

Giọng nói hắn nghe có vẻ lãnh đạm chút.

Tựa hồ tức giận, nhưng thấy hắn buông hạ mí mắt, một bộ dáng không mấy để ý.

Sau đó, lại nghe hắn chậm rãi hỏi

"Cô giáo quả nhiên thực tùy tiện a."

Tô Yên nghe ra ý trào phúng trong lời hắn nói.

Cô nhẹ mím khóe môi một chút, động tác ăn cũng dừng lại.

Không muốn ăn nữa.

Cô đặt đũa ở trêи bàn, đứng lên muốn đi.

Nhưng Hoắc Từ cứ ngồi ở đó, không có một chút ý nhường đường.

Kỳ thật Hoắc Từ nói xong lời kia liền hối hận.

Nhưng mà nhìn cô không có phản ứng gì thì lại tức giận.

Đến nỗi tức cái gì, hắn cũng không biết.

Tô Yên lúc này muốn đi, hắn sao có thể thả người?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Thả chạy, hiểu lầm này không phải càng lúc càng lớn?

Sau đó, giơ tay kéo lại tay Tô Yên.

Xin lỗi?

Không, hắn đời này cũng chưa nói xin lỗi ai bao giờ.

Mí mắt vừa nhấc

"Tức giận như vậy?"

Tô Yên không nói chuyện.

Cô hiện tại không quá muốn nói chuyện với hắn.

Đang giằng co, Hoắc Từ bỗng nhiên đứng dậy.

Hắn này vừa đứng đứng dậy, Tô Yên liền chen ra bên ngoài, nhưng hắn vẫn chắn ngang, thành ra hai người càng sát nhau.

Hắn cúi đầu, ở bên tai Tô Yên, lẩm bẩm một câu

"Đừng nóng giận."

Ngữ điệu nói chuyện kia, hoàn toàn không phải bộ dáng lãnh đạm bễ nghễ như vừa nãy.

Tiểu Hoa

"Oa ~~ ký chủ, vì sao Tiểu Hoa cảm thấy hắn thật ngầu a."

Lúc ấy nội tâm Tiểu Hoa lại một lần thở dài.

Nếu nó là con gái thì tốt rồi.

Nó rất muốn làm con gái nha.

Tiểu Hoa đang cân nhắc cái gì, Tô Yên không rảnh biết.

Nhưng mà, bị hắn nói như vậy, cảm giác khó chịu trong lòng đã giảm chút.

Tô Yên mở miệng

"Em chỉ là không quá muốn nói chuyện cùng anh, không có tức giận."

Đang nói đến đây, Triệu Tường Vi bỗng nhiên mở miệng

"Hoắc Từ, cậu đừng có quá đáng, cậu sao lại có thể ức hϊế͙p͙ nữ sinh như vậy?"

Chỗ Triệu Tường Vi ngồi lại một lần nữa thành tiêu điểm.

Hoắc Từ liếc mắt nhìn cô gái này.

Nửa ngày cũng không nhớ nổi đây là ai, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.

Sau đó, mấy hình ảnh xẹt qua ở trong đầu.

Hoắc Từ cười, cô gái này quản chuyện bao đồng đúng là quá nhiều.

Chỗ nào chỗ đó đều có cô ta.

Hắn lôi kéo tay Tô Yên đi ra ngoài.

Thẩm Mỹ Đồng ngồi ở đối diện Triệu Tường Vi đứng lên, gọi

"Hoắc Từ"

Vốn dĩ Tô Yên đang cúi đầu đi đường, tức khắc ngẩng đầu lên.

Hoắc Từ không lưu lại, lôi kéo Tô Yên tiếp tục đi ra ngoài.

Xem bộ dáng nữ sinh này, cũng đại khái biết cô ta có ý tứ gì.

Thật sự, lười ứng phó.

Hắn không trả lời, lại là trực tiếp chọc giận Triệu Tường Vi.

Đột nhiên cô ta hét lên

"Hoắc Từ! Cậu sao có thể không lễ phép như vậy? Không nghe thấy Mỹ Đồng đang gọi cậu sao?!"

Nói đoạn, Triệu Tường Vi duỗi tay đi đẩy Hoắc Từ, che ở trước mặt hắn để chặn không cho đi.

Chỉ là tay nâng lên còn chưa kịp rơi xuống trêи người Hoắc Từ thì đã bị một bàn tay tinh tế trắng nõn nắm lấy.

Tô Yên nghiêm túc lên tiếng

"Cô như vậy, cũng là không lễ phép."

____

GÓC TÌM ĐỒNG ĐỘI!!!

Team hiện nay có mấy bạn nghỉ mất, vậy nên mình muốn tìm thêm mấy bạn để edit cùng mình bộ này.

Bạn nào có kinh nghiệm edit càng tốt, mà không có cũng không sao nha, mình sẽ hướng dẫn cho nhưng ai mới tập edit.

Nếu có hứng thú thì hãy ib cho mình nhaa.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ!!! ❤️❤️❤️❤️

*****

Edit: Tinh Niệm

Không biết từ khi nào, Tô Yên đã chắn phía trước Hoắc Từ.

Bàn tay mảnh khảnh bắt lấy cánh tay Triệu Tường Vi.

Hai người giằng co.

Triệu Tường Vi vốn dĩ phẫn uất nhìn Hoắc Từ. Hiện giờ, lực chú ý chuyển tới trêи người Tô Yên.

Tuy rằng không có chán ghét như nhìn Hoắc Từ, nhưng mày cũng nhíu lại, tựa hồ trách cứ Tô Yên không hiểu chuyện.

Cô mở miệng

"Tôi đang giúp cậu, tên Hoắc Từ này không phải loại người tốt gì."

Hoắc Từ nghe câu sau, trong lòng liền không dễ chịu.

Lão tử được hay không, cô làm sao biết được?

Cô là cọng hành nào mà cứ ở chỗ này bla bla không ngừng?

Tô Yên nghiêm túc nghe xong, sau đó buông tay ra, nói

"Hắn khá tốt."

Dứt lời, Triệu Tường Vi còn chưa nói lời nào, Triệu Tinh Thần ở bên cạnh dựa vào cửa lập tức không nhịn được cười ra tiếng.

Nhìn cô gái này xem, thật là ngây thơ thiện lương mà.

Hoắc Từ còn khá tốt??

Rốt cuộc là cô dùng con mắt nào nhìn ra vậy??

Này sợ là cầm kịch bản Mary Sue đi?

Chuẩn bị dùng chân thiện mỹ của mình cứu vớt vị thiếu niên lạc đường bạo lực này??

Triệu Tường Vi càng nhíu mày.

"Buổi sáng ở cổng trường tôi nghĩ cậu cũng thấy rồi. Bọn họ một đám người khi dễ Tần Hiên Vũ, cậu cảm thấy bọn họ là học sinh tốt? Chờ đến cậu bị khi dễ, hy vọng cậu đừng có khóc."

Tô Yên nhớ tới chuyện hồi sáng nay, nói

"Hắn không tham dự, cũng không phải chủ mưu. Hơn nữa vết thương trêи người Tần Hiên Vũ kia cũng không phải đám người đó đánh. Chỉ là vừa vặn đụng phải."

Tô Yên nhớ tới lúc ấy tên dẫn đầu đám người kia có nói là do Tần Hiên Vũ mấy ngày hôm trước tìm người muốn một đoạn cánh tay của Hoắc Từ?

Đang nghĩ ngợi tới đây, Triệu Tường Vi cười lạnh ra tiếng

"Bạn học, cậu có phải hay không quá ngây thơ rồi không? Bọn họ nói còn có thể tin?"

Tô Yên nhìn cô

"Không có chứng cứ, toàn bằng suy đoán thì càng không có cách nào tin tưởng."

Triệu Tường Vi nhìn Tô Yên, vốn dĩ tưởng là một nữ sinh hướng nội thẹn thùng, không nghĩ tới khi nói chuyện lại nhanh mồm dẻo miệng, đúng thật là vượt qua tưởng tượng của cô.

Bên cạnh, Thẩm Mỹ Đồng kéo Triệu Tường Vi

"Thôi vậy, Tường Vi, mình không có việc gì."

Thẩm Mỹ Đồng đi ra hòa giải, tầm mắt vẫn luôn đảo qua người Hoắc Từ cùng Tô Yên.

Triệu Tường Vi hít sâu một hơi.

"Thôi, Mỹ Đồng cảm thấy không có gì, liền không có gì đi."

Nói xong, Triệu Tường Vi lại nói một câu với Tô Yên

"Hy vọng cậu nhìn người rõ ràng một chút, chờ đến khi mắc mưu bị lừa, sợ cậu có muốn khóc cũng không kịp."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu

"Được"

Cô lại nói thêm

"Khi cậu nhìn đàn ông, cũng nên ngẫm lại những lời này một chút đi."

Vừa nói xong, bên cạnh lại truyền đến tiếng cười.

Triệu Tinh Thần đang uống nước, tất cả đều phun ra ngoài.

Nữ sinh này là đang khuyên người hay là chê người đây?

Nghe ngữ khí còn thực nghiêm túc nữa chứ.

Như thế nào càng nghe càng như là đang mắng người??

Triệu Tường Vi lôi kéo Thẩm Mỹ Đồng ngồi xuống.

Hoắc Từ vẫn luôn chú ý đến Tô Yên, nhìn qua, hắn có vẻ còn thật cao hứng.

Tô Yên kéo hắn đi ra ngoài.

Cho đến khi đi ra quán mì, Tô Yên cảm thấy người nọ càng ngày càng nặng.

Quay đầu lại đi nhìn hắn, chỉ thấy hắn một bộ không đứng đắn, ánh mắt vẫn luôn đảo quanh trêи người mình.

Cô dừng lại, nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

Hoắc Từ đi tới, hai người cách cực gần.

Hắn cười ái muội

"Cô cảm thấy tôi là người tốt?"

Ngữ điệu không biết vì sao lại ôn nhu rất nhiều.

*****

Edit: Tinh Niệm

Ánh mắt Tô Yên không rõ ý vị.

Nửa ngày sau mới mở miệng

"Khá tốt cùng với người tốt không phải giống nhau."

Dứt lười, Hoắc Từ nhíu mày lại.

Cô vừa nãy chỉ là nói hắn khá tốt, nhưng lại chưa nói là người tốt.

Hoắc Từ nắm chặt cổ tay của cô

"Nói như vậy, cô cảm thấy tôi không phải người tốt?"

Tô Yên nhìn hắn một cái, nghiêm túc nói

"Cô gái kia nói rất đúng."

Phản ứng trong chốc lát, Hoắc Từ mới biết được cô đang nói cái gì.

Tươi cười lớn hơn nữa, cúi đầu

"Cô giáo nói chuyện, luôn là vượt ngoài dự kiến của tôi."

Tô Yên sau khi nghe xong, nhỏ giọng một câu

"Là chính anh không có đủ nhận thức về mình."

Mới có thể cảm thấy chính mình là người tốt.

Vừa dứt lời, Hoắc Từ liền kéo người vào trong một góc.

Một bàn tay chống tường, cười tới gần

"Cô giáo là đang trách cứ tôi?"

Tô Yên

"Không có."

"Ah..."

Hắn như suy tư gì lên tiếng

"Tôi nhưng thật ra có chuyện muốn hỏi hỏi cô giáo."

"Cái gì?"

"Cô giáo cùng đám nam sinh kia rất quen thuộc?"

"Không quen biết."

"Không quen biết cũng có thể mời cô ăn cơm?"

Khi nói, cằm Tô Yên bị nắm lấy.

Hắn thấp giọng

"Cô giáo đối đãi nam sinh khác, cũng ngoan ngoãn nghe lời như vậy a."

Nói nói, hắn tựa hồ tự làm mình tức giận rồi.

Thế cho nên nhéo Tô Yên càng thêm dùng sức.

Tô Yên liếc mắt nhìn hắn

"Chỉ là trao đổi một chút."

"Ân?"

"Em đưa vé số trúng thưởng cho bọn họ, cho nên cũng không tính là mời ăn cơm. Chỉ là đồng giá trao đổi."

Đồng giá trao đổi ······.

Cái từ này nói ra, nhớ tới gà rán mười mấy tệ còn có 300 tệ vé số của mình.

Hai người bọn họ đang nói chuyện trong góc này.

Không biết khi nào, phía sau Hoắc Từ truyền đến ý cười cùng với tiếng nghị luận.

Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Triệu Tinh Thần và mấy tên hồ bằng cẩu hữu đang trốn sau một cái cột điện, không biết đang nói cái gì.

Đáng tiếc, một đám nam sinh như thế kia cột điện sao có thể che hết được?

Một đám đều dán mắt nhìn chằm chằm Hoắc Từ cùng Tô Yên.

Hoắc Từ mày nhíu lại, ánh mắt sâu kín

"Nhìn cái gì?"

Mọi người vốn đang ở đàng kia một bộ xem kịch vui, tất cả đều sửng sốt.

Đại khái là không nghĩ tới mình ' ngồi canh ' sẽ bị phát hiện.

Đồng thời quay đầu, làm bộ cái gì cũng không có phát sinh.

Tô Yên

"Em phải đi về."

Hoắc Từ thu hồi tay mình, nhét vào túi tiền.

"Ân"

Không chút để ý lên tiếng, lui sau hai bước.

Vừa thấy còn rất có lễ phép, còn rất thân sĩ.

Hắn mở miệng

"Cẩn thận một chút."

Nói xong, quay đầu liền đi.

Đi đến cột điện kia, nhấc chân đá Triệu Tinh Thần

"Rất buồn cười?"

Triệu Tinh Thần không nhịn được, phụt một tiếng cười lớn hơn

"Hoắc Từ, cậu vừa mới khi dễ nữ sinh người ta? Chậc chậc chậc, thái độ có chút không giống nhau a. Dựa vào gần như vậy, sẽ không sợ làm người ta hiểu lầm?"

Triệu Tinh Thần cố ý trêu chọc.

Vừa nói xong, nhìn biểu tình Hoắc Từ không thích hợp, lập tức liền chạy.

Tô Yên về nhà, là thật sự dựa vào hai cái chân đi trở về.

Còn may là được miếng gà rán, bằng không sợ là không có sức đi về mất.

Hôm nay là thứ sáu, còn hai ngày nữa mới lấy được vé số.

Vào lúc ban đêm, không nghĩ tới Hoắc Từ đã trở lại.

Hắn mặc đồng phục, cầm cặp sách.

Tô Yên đang ăn cơm.

Lạch cạch một tiếng, hắn đặt cặp sách ở phòng khách, liền đi tới chỗ Tô Yên

"Đang ăn cơm?"

Hắn không chút để ý nói một câu.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên gật đầu

"Anh ăn ······"

Lời còn chưa nói xong.

Hắn lại nói

"Cô giáo khi nào thì dạy tôi học? Sắp kiểm tra, cô giáo cũng nên dạy có hiệu quả chút, bằng không tôi chẳng phải là tiêu trắng tiền rồi sao?"

Tô Yên ngơ ngác nhìn hắn.

Này như thế nào còn trách cô??

"Anh vẫn luôn không trở về, em không có cách nào dạy cho anh."

Hoắc Từ nghe, không biết vì cái gì, cười một chút.

"Cô giáo rất giống là đang trách cứ tôi a."

Giọng điệu kia như trêu chọc, lại như là cố ý nói ái muội.

Tô Yên lắc đầu

"Là anh vô cớ gây rối trước."

Lời vừa nói ra, tươi cười của Hoắc Từ liền cứng ở trêи mặt.

Duỗi tay, kéo cánh tay Tô Yên, lôi cô đi lên lầu

"Nên đi học, cô giáo."

Sau đó, Tô Yên đã bị kéo lên lầu rồi.

Tiết học này kéo dài một giờ.

Tô Yên ngồi ở trêи ghế, thấy người nào đó luôn nhìn chằm chằm vào mình

"Nghe hiểu không?"

"Không"

Hắn nói đúng lý hợp tình.

Tô Yên nhìn thoáng qua sách vở

"Xác suất đã là bài toán đơn giản nhất."

"Ah, cô giáo là cảm thấy tôi thực ngốc?"

Tô Yên không nói chuyện, ở đằng kia đùa nghịch sách vở.

Nửa ngày sau mới hỏi lại

"Vậy, vậy anh rốt cuộc muốn học hay không?"

Hắn ngay cả sách giáo khoa cũng không mở, một giờ toàn là xem cô.

Cô cảm thấy, hắn một chút cũng không giống như muốn học.

Hắn gật đầu

"Đương nhiên muốn học, nhưng mà, nếu tôi kiểm tra được điểm tốt, có khen thưởng gì đây?"

Tô Yên nhớ tới hai mươi tệ mình còn dư, kiên định lắc đầu

"Không khen thưởng."

Người nào đó nhíu mày lại.

"Cô giáo có phải quá vô tình hay không?"

Tô Yên dời đi tầm mắt

"Vậy anh nói xem muốn cái gì?Em có thể suy xét."

Hoắc Từ

"Kiểm tra xong, trường học có tổ chức vũ hội, tôi thiếu một người bạn nhảy."

"Để em làm bạn nhảy?"

"Bằng không cô giáo cảm thấy tôi là đang lầm bầm lầu bầu nói lời vô nghĩa?"

Tô Yên nghe xong, nhìn hắn, sau đó gật đầu

"Được, em sẽ suy xét."

Tiểu Hoa nghe từ ngữ quen thuộc này.

Suy xét.

Ân, cũng là có thể cự tuyệt nha~.

Nhưng mà ······ ký chủ từ khi nào đã học được thói hư này rồi?

Thế nhưng còn biết chơi kịch bản nha~.

Nếu là trước kia, đối với ký chủ mà nói, có là có, không là không.

Trước nay đều không có lấp lửng như vậy.

Quả nhiên, ký chủ trưởng thành a.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tiểu Hoa thở dài.

Rất có một loại cảm giác con gái nhà mình đã lớn.

Nói xong điều kiện, người nào đó rốt cuộc bắt đầu nghiêm túc học tập.

Nhưng mà, chênh lệch quá lớn, người gầy trong một hơi cũng không thể thành người mập mạp được.

Chỉ có bồi dưỡng một chút một.

Chờ lên lớp xong, đã là 10 giờ tối.

Cô có chút đói, bèn đi xuống dưới lầu.

Vào giờ này, phía dưới không có ai.

Đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra.

Từ bên trong lấy ra một túi bánh mì cắt miếng.

Mở ra mới vừa cắn một ngụm, phía sau liền truyền đến giọng nói

"Đang làm cái gì."

Tô Yên quay đầu lại, chỉ thấy Hoắc Từ mặc áo ngủ đứng ở phía sau mình.

Cô sửng sốt một chút

"Tìm đồ ăn."

Hắn nhìn một cái,

"Tôi cũng đói bụng."

Tô Yên đưa túi bánh mì cho hắn.

"Tủ lạnh không có thứ khác."

Nói rồi cắn miếng bánh đang cầm trêи tay, nhân tiện giơ tay đóng tủ lạnh.

Kết quả người nọ cũng không thèm nhìn tới cô một túi cô đưa cho.

Hắn cúi đầu, cắn vào miếng bánh mì Tô Yên đang ngậm trong miệng.

Cắn một ngụm, tươi cười gia tăng

"Bánh mì này, cũng không tệ lắm a."

Nói xong, yết hầu lăn lộn, lại cúi đầu, cắn một ngụm.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên thấy hắn cắn một ngụm, lại cắn một ngụm.

Xem như vậy, có vẻ còn sẽ lại tiếp tục ăn.

Cô duỗi tay, lại cầm một mảnh bánh mì nhét vào trong miệng của hắn.

"Còn có rất nhiều."

Cô mơ hồ nói một câu.

Thấy hắn sửng sốt một chút, Tô Yên liền cắn miếng bánh của mình, đi rồi.

Tiểu Hoa có chút kϊƈɦ động.

"Ký chủ, hắn, hắn đây là đang đùa giỡn chị đi?"

Tô Yên vừa cắn bánh mì, vừa đi lên trêи lầu

"Hắn hẳn là chỉ là đói bụng, muốn ăn bánh mì."

Tô Yên nói thực bình tĩnh.

Tiểu Hoa trầm mặc.

Thật lâu lúc sau, nó nhỏ giọng hỏi một câu

"Ký chủ, chị vì sao không đem bánh mì cho hắn?"

"Ta cho hắn."

"Hắn nhìn qua, là muốn cái miếng trong tay chị cơ."

"Phải không?"

"Không phải sao?"

"Lần sau đi."

Tiểu Hoa nhìn một loạt phản ứng của ký chủ, càng xem càng thấy giống trêи mạng hình dung cái từ kia, trực nữ.

Nếu là vừa nãy, ký chủ hôn hắn một chút thì tốt rồi.

Có lẽ, ngôi sao thứ hai liền sáng đâu?

Trở lại phòng, Tô Yên qua một lát liền ngủ rồi.

Lại qua một ngày.

Sáng sớm chủ nhật, Tô Yên liền nghe được tiếng gõ ở cửa sổ.

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, Yên Yên ***

Cô mở to mắt.

Nhìn trước cửa sổ có con rắn nhỏ.

Ngồi dậy, mở ra cửa sổ.

Sau đó, Tiểu Hồng liền chạy vào.

"Tê tê tê tê tê ***"

Yên Yên, Yên Yên, chị có nhớ em hay không?

Vừa hỏi, vừa bò tới trêи cổ tay Tô Yên.

Triền một vòng.

Tô Yên duỗi tay, sờ soạng nó hai cái.

"Còn tạm."

Không có gì nhớ nhung, cô vừa mới thả nó ra, làm gì nghĩ nhiều như vậy.

Sau đó, Tiểu Hồng liền quấn quanh cổ tay Tô Yên.

Quốn cái đuôi nhỏ của mình, nơi nơi nhìn.

Ân, tâm tình thực tốt.

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, em muốn ăn chocolate.

Tô Yên nhìn nó một cái

"Không có chocolate."

Nửa ngày sau, Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, em muốn ăn bánh kem.

"Không có bánh kem."

"Tê tê tê tê tê"

Kem ly

"Không có kem ly."

Tiểu Hồng mỗi khi đưa ra một cái tên đều bị tàn nhẫn vô tình cự tuyệt.

Rốt cuộc, héo bẹp.

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, em muốn trở về.

Tô Yên vốn dĩ vẫn luôn đang xem sách giáo khoa.

Hôm nay là muốn dạy Hoắc Từ vật lý.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nghe Tiểu Hồng nói, cô cúi đầu

"Đi chỗ nào?"

"Tê tê tê tê tê"

Đi tìm Tô Cổ.

Tô Yên nhìn nó, nghi hoặc

"Tô Cổ không ở trêи đầu em?"

Trêи cơ bản, Tô Cổ cùng Tiểu Hồng rất ít khi tách nhau ra, thế cho nên cô nhìn đến Tiểu Hồng liền cho rằng Tô Cổ cũng ở đây.

Dù sao nguyên thân của Tô Cổ, mắt thường rất khó thấy.

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê tê tê."

Hắn đang bán mình.

Tô Yên dừng động tác lật sách một chút.

"Cái gì?"

Tiểu Hồng ném cái đuôi

"Tê tê tê tê tê"

Hắn đang bán mình nha.

Tô Yên còn chưa nói chuyện, trong đầu Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, ký chủ, sâu chị nuôi biến hư hỏng rồi."

Thế nhưng đi làm loại công việc không thể ra ánh sáng này!

Hừ.

Tiểu Hoa vừa nói vừa cân nhắc, hắn vì cái gì không mang theo Tiểu Hồng đi cùng?

Dù có muốn bán mình, hai người cùng nhau kiếm tiền hình như càng nhanh một chút đi?

Tô Yên nhìn nó

"Hắn hiện tại ở đâu?"

"Tê tê tê tê tê tê tê"

Ở trong một căn phòng lớn.

"Cụ thể?"

"Tê tê tê tê tê"

Em không biết.

Nó làm sao nhớ rõ nhiều như vậy.

Tô Yên lại hỏi

"Em trở về kiểu gì?"

"Tê tê tê tê tê"

Tô Cổ đưa em trở về.

"Người đâu?"

"Tê tê tê tê tê"

Đưa đến cửa lại đi rồi a.

Tiểu Hồng vừa quăng cái đuôi, vừa phun lưỡi rắn nói.

Hỏi nửa ngày, Tiểu Hồng đồng chí toàn nói mấy câu vô dụng.

Chương (1-346)