Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 277

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 277
Leng keng, Tiểu Cẩm Lý lên sàn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Quản gia vì sao lạ nói câu cuối cùng kia?

Thật sự là bởi vì đã mời rất nhiều gia sư tới dạy cho thiếu gia.

Mỗi lần đều là bị làm tức giận đến bỏ dạy, cũng có lúc thiếu gia dứt khoát không xuất hiện ở trong nhà, một hai tuần không thấy được bóng người.

Này còn dạy như thế nào?

Tô Yên duỗi tay tiếp nhận lịch học.

Gật đầu

"Được"

Sau đó đi tới nhà bếp dùng cơm, kéo ghế dựa, chuẩn bị ăn cơm.

Lúc này bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng ô tô.

Tiếp theo, cửa lớn bị đẩy ra.

Tô Yên mới ăn một miếng cơm, sau đó lại ngẩng đầu xem qua.

Chỉ nhìn thấy Hoắc Từ một thân đồ đen đi đến.

Không biết hắn đi làm cái gì, chỉ là nhìn trang phục này, rất giống đồ đi xe máy.

Hoắc Từ vừa tiến vào, tầm mắt đảo qua, nhìn về phía Tô Yên ngồi ở trêи bàn cơm ăn cơm.

Hoắc Từ nhíu mày lại, đi tới chỗ Tô Yên.

Tô Yên còn tưởng rằng hắn muốn ăn cái gì.

Kết quả người nọ đi thẳng về phía cô, đánh giá trêи dưới một phen.

Hỏi

"Quần áo ở đâu?"

Tô Yên thành thành thật thật nói

"Trong phòng có."

Hắn như suy tư gì đó, gật đầu.

"Bên trong hẳn là mặc quần áo đi?"

Nói đoạn duỗi tay, kéo cổ áo Tô Yên, muốn xem bên trong.

Kết quả nửa đường sửa lại lộ tuyến, niết lên mặt Tô Yên.

Tô Yên nghi hoặc

"Làm gì?"

Hắn vuốt xúc cảm mềm mại này.

Ân, quả nhiên rất mềm.

Lúc này, di động Hoắc Từ truyền kêu lên.

Hắn lúc này mới buông lỏng tay ra để nghe điện thoại.

"Nói"

Lúc hắn nghe lời nói điện thoại bên kia xong, xoa nhẹ mày một chút.

"Đã biết."

Nói xong, lạch cạch một tiếng cúp điện thoại.

Khi hắn ngẩng đầu xem Tô Yên, kết quả phát hiện người nọ chạy tới chỗ khác ăn.

Cách hắn rất xa.

Hắn nhìn.

Môi mỏng lạnh mang ý cười

"Cô giáo, khi nào thì học?"

Tô Yên ăn hai miếng rau xanh, ngẩng đầu nghiêm túc nói

"Cơm nước xong?"

Hoắc Từ nhìn thoáng qua thời gian

"Chờ đến khi cô giáo cơm nước xong, tôi liền không có thời gian."

Lời này là có ý gì?

Đây còn không phải là bắt cô nhịn ăn sao?

Động tác đang ăn của cô dừng lại, buông đũa

"Vậy, vậy bây giờ học?"

Hoắc Từ gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nhưng mà thực mau, hắn trầm ngâm một tiếng, có vẻ là rối rắm

"Nhưng mà ······, tôi có chuyện quan trọng muốn làm, không đi không được, vậy phải làm sao bây giờ?"

Tô Yên sau khi nghe xong, trầm mặc.

Năm phút sau, xe ô tô màu đen ngoài biệt thự bắt đầu chạy.

Trêи ghế sau, Hoắc Từ ở đằng kia ngồi, bên cạnh hắn là Tô Yên.

Tô Yên ra tiếng, nghiêm túc nói

"Kỳ thật ngày mai cũng có thể học."

Hoắc Từ nhìn cô một cái

"Ngày mai? Cô giáo là muộn làm chậm trễ việc học của tôi? Ngày kia có buổi kiểm tra, nếu lại thi không tốt, vậy là lỗi do cô giáo rồi."

Người nào đó lưu loát nói một đống lớn.

Trốn tránh trách nhiệm một cách sạch sẽ.

Tô Yên

"······"

Một tiết khóa cô còn chưa có dạy, không thể hiểu được liền biến thành cô sai.

Nghĩ nghĩ, cô cúi đầu lột một viên kẹo, ăn vào trong miệng.

Vị dâu tây sữa bò lan ra không khí.

Người nào đó hỏi

"Cô ăn cái gì?"

"Ăn kẹo"

"Ăn ngon sao?"

"Ân, còn được."

Hoắc Từ nghe cô nói.

Một bàn tay chống ghế dựa, tới gần Tô Yên.

Càng tới gần, hơi thở vị dâu tây sữa bò càng nồng đậm.

Trong xe tối tăm, hai người dựa vào cực gần.

Tiếp theo, hắn sát vào bên tai Tô Yên.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

"Làm sao bây giờ đây? Tôi không thích ăn kẹo, cũng không thích nhìn người khác ăn kẹo."

Trong đầu Tô Yên ý nghĩ đầu tiên chính là, "răng rắc răng rắc" nhanh chóng nhai nhai, sau đó nuốt xuống.

Cô sợ hắn sẽ moi kẹo trong miệng mình ra mất.

Hoắc Từ nhìn bộ dáng này của cô, cũng không biết vì cái gì, thế nhưng cảm thấy, còn chơi rất vui.

Trong lòng có điểm sung sướиɠ.

Là cái loại nhịn không được vui vẻ ra mặt.

Cô nhóc này là từ chỗ nào tới đây?

Hắn duỗi tay muốn niết mặt cô, kết quả phát hiện một bên mặt cô bị mình niết đỏ bừng bừng.

Tay dừng lại ở giữa không trung, không hạ thủ được.

Cho đến khi tài xế mở miệng

"Thiếu gia, đến địa điểm ngài nói rồi."

"Ân, chờ ở chỗ này."

Hoắc Từ lên tiếng, đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Tô Yên cũng muốn đi theo xuống xe.

Kết quả mới vừa vươn đầu ra đã bị hắn ấn trở về.

"Ở trêи xe, chờ."

Tô Yên nghiêm túc

"Em muốn đi cùng anh."

Hoắc Từ mặt mày vừa động, cúi đầu nhìn cô.

Hồi lâu sau, nói

"Vậy cũng không được."

Dứt lời, giây tiếp theo liền ấn Tô Yên vào trong xe.

Lạch cạch một tiếng, đóng cửa xe lại.

Sắc trời đen nhánh, ở chỗ này ngay cả cái đèn đường cũng không có.

Chung quanh đều là một ít nhà dân cũ.

Chờ hắn đi vào ngõ nhỏ, Tô Yên vốn dĩ là thành thành thật thật ở trêи.

Chỉ là trong chốc lát, liền có hai gã lưu manh đi qua, cũng hướng đi vào ngõ nhỏ, trong tay còn cầm côn sắt.

Nhìn qua một bộ dáng người sống chớ gần.

Ẩn ẩn, còn có thể nghe được tiếng hai người nói chuyện

"Mày nói, Hoắc Từ sẽ đến sao?"

"Có lẽ đi, hắn không phải có quan hệ rất tốt cùng tên mập sao? Nghe nói hắn giảng nghĩa khí, huynh đệ gặp nạn, còn không ngoan ngoãn lăn lại đây? Ha ha ha ha"

Trong giọng nói đầy ý cười nhạo.

Thực mau, hai tên kia liền biến mất ở ngõ nhỏ.

Tô Yên nghe lời nói kia, lạch cạch một tiếng, rốt cuộc vẫn mở cửa xe, đi vào trong hẻm nhỏ.

Đại khái đi khoảng một trăm mét, dưới một ánh đèn đường mờ nhạt cũ nát, Hoắc Từ bị người vây quanh ở trung tâm.

Mười mấy người trong tay cầm côn bổng, có vẻ đã sớm ở chỗ này chủ mưu đã lâu.

Người dẫn đầu đeo một chuỗi dây xích vàng lớn, được mọi người gọi là Kim ca.

Tiếp theo, chỉ nghe Kim ca kia mở miệng

"Mày chính là Hoắc Từ?"

Ánh mắt ở trêи người Hoắc Từ trêи dưới đánh giá.

Hoắc Từ quét một vòng

"Người khác đâu?"

Kim ca cười ha ha lên, một bên cười một bên vỗ tay

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Không tồi, thật không tồi, đến lúc này, còn có thể nghĩ huynh đệ mình."

Cười đủ rồi, hắn nói

"Yên tâm, đã sớm thả hắn đi, dù sao, người chúng tao muốn là mày."

Nói xong, ánh mắt Kim ca trở nên có chút tàn nhẫn

"Có người nói với tao, muốn một cánh tay của mày."

Nói xong, Kim ca dừng lại nói

"Bất quá, dù là không có người kia, sớm muộn gì có một ngày, chúng ta cũng sẽ gặp gỡ. Nghe nói, mày ở trường học rất có tiếng a."

Kim ca kia không che dấu vẻ âm ngoan trêи mặt mình.

Chỉ là vừa dứt lời, phanh!

Vị Kim ca đã bị một chân gạt ngã.

Hoắc Từ không kiên nhẫn

"Vô nghĩa nhiều lời như vậy làm gì."

Kim ca bị đánh, đàn em xung quanh hắn lập tức liền nóng nảy

"Các huynh đệ, lên!"

Tiếp đó liền mở màn một hồi chiến đấu.

Thân thủ Hoắc Từ cực tốt.

Đại khái là do từ nhỏ đánh tới bây giờ, mười phút qua, người xung quanh từng bước từng bước ngã.

Hắn lại không bị thương gì.

Chỉ là dù sao một người ứng phó nhiều người như vậy, vẫn không đủ sức.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Vẫn là không đủ sức.

Lúc này, ở một bên ngõ nhỏ khác truyền đến thanh âm lộc cộc của dép lê.

Một cô gái mặc áo ngủ, cầm theo túi rác xuất hiện ở nơi này.

Cô gái hiển nhiên còn chưa nhận ra được nơi này đang xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi nhìn người ngã đầy đất.

"A!!!!!"

Tiếng thét chói tai phát ra.

Nghe được thanh âm, Hoắc Từ phân tâm, ngẩng đầu nhìn xem.

Phanh!

Không chú ý một cái, bả vai ăn một côn.

Hắn lui về phía sau lảo đảo một bước, nhíu mày.

Mặt mày mang theo không kiên nhẫn.

Trêи mặt thiếu niên lây dính kiệt ngạo cùng lệ khí.

Đối diện, còn có năm người.

Sau khi thiếu nữ thét chói tai, vội vàng ngồi xổm xuống tránh ở thùng rác bên cạnh.

Run đến không được, không dám phát ra một chút thanh âm.

Lúc này, Kim ca mở miệng

"Còn thất thần làm gì?! Lên cho tao!!"

Dứt lời, cuộc chiến vừa mới ngắn ngủi tạm dừng lại một lần nữa tiếp diễn.

Bởi vì cánh tay bị thương, ảnh hưởng không nhỏ tới chiến đấu, vậy nên Hoắc Từ chịu thêm không ít đòn.

Hắn lùi sau hai bước, nheo mắt nhìn ba người còn lại trước mặt.

Lui?

Không có khả năng.

Chỉ có thể liều một phen.

Hắn ba bước cũng thành hai, nhanh chóng nhảy lên.

Lúc này, ba người đồng thời khởi xướng tiến công.

Phanh!

Một người bị đá ra, một người bị đạp ngã xuống đất.

Còn thừa một người cuối cùng, trong tay nắm côn sắt, xuất hiện ở sau lưng hắn.

Không thể tránh.

Chỉ là, không có đau đớn trong dự đoán.

Chỉ nghe một tiếng phanh!

Tiếp theo, hắn đã được một đôi tay trắng nõn đỡ lấy.

Một mùi hương kẹo sữa nhàn nhạt còn chưa tiêu tán đi..

Hắn ngẩng đầu.

Sau đó liền đối mắt với Tô Yên.

Cô hỏi

"Anh không sao chứ?"

Thanh âm mềm mại, giống như là lông chim, một chút một chút quét lấy tim hắn, ngứa.

Hắn quay đầu lại xem.

Người kia bị gạt ngã ở một bên, không đứng lên nổi.

Hoắc Từ giật giật mày, cúi người tới gần bên tai Tô Yên, lẩm bẩm.

"Không thể tin được, công phu của cô giáo cũng không tồi."

Khi nói nói, một bàn tay cực kỳ tự nhiên ôm lấy eo Tô Yên.

Giống hệt tưởng tượng của hắn, cả người cô đều thực mềm mại.

Hắn lại yên lặng ôm chặt một chút.

Ngửi hương vị kẹo sữa trêи người cô.

Ân, hương vị này, cũng khá tốt a.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên gật gật đầu

"Còn tạm."

Lực chú ý của cô đều dừng ở vết thương trêи người hắn.

Những chỗ khác thật ra không nghiêm trọng, nhưng mà cánh tay phải có vẻ rất thảm.

Ăn một côn, còn bị cắt một vết.

Tô Yên đỡ hắn đi ra ngoài.

Vừa đi vừa nói

"Em đưa anh đi bệnh viện."

Hoắc Từ liếc qua cô.

Thấy bộ dáng cô nhẹ nhàng chau mày.

Có vẻ cô thực không muốn nhìn thấy mình bị thương.

Hắn hỏi

"Cô giáo học võ từ khi nào vậy?"

"Thật lâu trước kia."

"Thật lâu là bao lâu?"

"Khi còn nhỏ."

Vừa trò chuyện, vừa đi ra đầu ngõ.

Cho đến khi mở cửa xe, lên xe, đi tới bệnh viện.

Trêи đường đi, Hoắc Từ lại tiếp mấy lần điện thoại.

Bên kia có vẻ rất kϊƈɦ động, ẩn ẩn Tô Yên còn có thể nghe được một ít.

Trái lại,

Hoắc Từ bên này lại thực bình tĩnh.

Thuận miệng đáp ứng vài tiếng liền cắt đứt điện thoại.

Cô nhìn miệng vết thương trêи cánh tay hắn.

Máu kéo dài chảy xuống dưới, tí tách nhỏ giọt ở trêи xe.

Cô dùng khăn giấy che lại, hỏi người lái xe

"Xung quanh không có bệnh viện sao?"

Vừa dứt lời liền thấy cổng bệnh viện đã ở trong tầm mắt.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Xe dừng lại, Tô Yên đỡ hắn đi vào.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, cũng may không có thương tổn đến xương cốt.

Bác sĩ cầm ít thuốc, băng bó tốt cho hắn, nửa giờ sau, hai người ra bệnh viện.

Vừa đi ra ngoài, Tiểu Hoa liền nói

"Ký chủ, cô gái vừa mới ở trong ngõ nhỏ kia là Triệu Tường Vi."

"Hả?"

"Dựa theo cốt truyện, Hoắc Từ bị đám người kia lại đả thương, cuối cùng dùng hết toàn lực, đánh bại tất cả. Vừa mới rời khỏi ngõ nhỏ liền té xỉu, vừa vặn bị Triệu Tường Vi nhìn đến, liền mang về nhà."

Tô Yên nghe xong lên tiếng

"Ân"

Liền xem như trả lời Tiểu Hoa.

Nửa ngày sau, Tiểu Hoa nhịn không được

"Ký chủ, hiện tại cảm giác trong lòng chị là gì? Ngũ vị tạp trần, có điểm ghen ghét?"

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao ghen ghét?"

Tiểu Hoa muốn nói, cô gái kia không những đưa Hoắc Từ về nhà mà còn sắp xếp cho hắn ở trong nhà mình.

Nhưng cuối cùng, nó vẫn đem lời này nuốt trở về, nhỏ giọng nói

"Muốn nhìn bộ dáng ghen của ký chủ."

Tô Yên không trả lời vấn đề này.

Nghe lời Tiểu Hoa vừa nói, cô có chút rõ ràng nó muốn biểu đạt cái gì.

Nhưng là, có cô ở chỗ này, những chuyện đó đều sẽ không xuất hiện.

Hắn sẽ không bị người khác bắt cóc.

Tô Yên đang nghĩ ngợi tới đây, bên tai vang lên giọng nói

"Hoàn hồn."

Cô nghiêng đầu xem.

Xe xóc nảy một chút, tức khắc hai người dựa vào cực gần.

Hoắc Từ ngửi mùi sữa trêи người cô, còn chưa nói cái gì, liền bị một bàn tay trắng nõn đẩy ngực mình ra, tựa hồ có ý làm hắn ngồi đàng hoàng.

Tiếp theo, liền nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô

"Miệng vết thương của anh sẽ bị đụng tới, cho nên tốt nhất không cần lộn xộn."

Hắn nhìn bộ dáng cô nghiêm túc.

Cười một chút, ác liệt nói

"Cô giáo, hiện tại đi học đi."

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Hiện tại?"

"Tôi bao ăn bao ở còn cho tiền lương, cũng không thể không dạy, có phải hay không?"

Tô Yên nhìn hắn

"Vậy anh muốn học cái gì? Toán học?"

"Nghe không hiểu."

"Tiếng Anh?"

"Nghe không hiểu."

"Vật lý?"

"Nghe không hiểu."

Hắn nói phi thường đúng lý hợp tình.

Nhìn thái độ hắn, như kiểu hắn học không được là do Tô Yên sai.

Cô dừng một chút,

"Vậy anh muốn học cái gì?"

Hoắc Từ tò mò nhìn cô

"Cô giáo có nói những nội dung đó tất cả đều nhớ kỹ?"

Tô Yên gật gật đầu

"Ân"

Hắn bất tri bất giác lại ngồi sát trước mặt Tô Yên.

Ghế sau lớn như vậy, nhưng vẫn ép cô tới sát cạnh cửa.

Nhìn dáng vẻ hắn không giống như là muốn học tập, mà càng giống điều tra tội phạm hơn

"Nhà ở chỗ nào?"

"Ách, ở nơi rất xa."

"Lúc trước sống ở chỗ nào?"

" Rất xa."

Hoắc Từ biếng nhác, tư thái kia nhìn không ra là đang bị thương.

Tô Yên nghiêm túc, hỏi cái gì phải trả lời cái đó.

Hoắc Từ nghe cô trả lời như có lệ.

Hắn hỏi một đống, trong mắt hiện lên một tia quang mang, suy tư gì đó

"Tôi nhớ rõ, khi lần đầu gặp nhau, trêи người của cô mặc chính là quần áo tôi."

"Ân"

"Quần áo cô đâu? Cái gì cũng không mặc, khỏa thân xuất hiện?"

Tô Yên không nói chuyện.

Dù sao vấn đề hắn hỏi, cô một cái cũng không trả lời.

Muốn nói gì?

Nói cô là con cá, cẩm lý nào có mặc quần áo?

Tiếp theo, Hoắc Từ bỗng nhiên cười

"Cô giáo, cô lúc đó sẽ không thật sự tính toán cho tôi học cấu tạo thân thể đấy chứ?"

Tô Yên lần này thật ra trả lời mau

"Không có"

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

"A? Cô giáo là có chỗ khó xử, không muốn trả lời?"

Hắn có vẻ muốn cho Tô Yên một bậc thang.

Tô Yên liền theo xuống.

Gật gật đầu

"Đúng"

Lúc này, xe đã tới nơi.

Tô Yên duỗi tay mở cửa, chuẩn bị xuống xe.

Kết quả cửa xe mới vừa mở ra, ầm một tiếng.

Đã bị một bàn tay khớp xương rõ ràng kéo đóng lại.

Lạch cạch, người nào đó khóa cứng cửa xe lại, tay ấn chặt ở trêи tay vịn.

Vừa nhìn lướt qua, thật giống như là hắn đang ôm cô.

Hoắc Từ biếng nhác mở miệng

"Cô giáo, chuyện cô không mặc quần áo xuất hiện ở trong phòng tôi, về sau tôi giúp cô bảo mật, được không?"

Tô Yên nhìn hắn, không trả lời.

Cô cảm thấy hắn còn có lời muốn nói.

Sau đó liền nghe hắn lại một câu

"Nhưng mà, tôi vì cái gì muốn giúp cô giáo bảo mật đây? Cô hình như cũng không cho tôi chỗ tốt gì."

Tô Yên nghe hắn không chút chột dạ nói ra một câu như vậy.

Đây là xảo trá sao?

Tô Yên xem hắn.

Nửa ngày sau, mở miệng

"Dạy thêm 2 buổi học?"

Hoắc Từ nhìn cô, không nói chuyện.

Tô Yên lại nói

"Ba buổi?"

Hoắc Từ vẫn không nói chuyện.

Tô Yên lại chuẩn bị tiếp tục nói, lúc này, liền nghe được Hoắc Từ một câu

"Cô giáo cảm thấy tôi là thiếu hai tiết học của cô?"

Lần này đến phiên Tô Yên trầm mặc.

Cô nào biết hắn thiếu cái gì.

Trong đầu Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, là thời điểm ra tuyệt chiêu."

Tô Yên nghe xong, từ trong túi móc ra hai viên kẹo, đưa tới trong tay hắn.

Hoắc Từ sửng sốt, nhìn hai viên kẹo trong tay, cười như không cười.

Đi theo, liền nghe được lạch cạch một tiếng.

Tô Yên thừa dịp hắn trố mắt, tự động mở cửa xe xuống xe, đi về phòng mình.

Ân, dù sao nói không lại, vẫn là cách xa một chút.

Tiểu Hoa phản ứng một hồi lâu mới hiểu được ý tứ ký chủ.

Dương đông kϊƈɦ tây.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Quả nhiên, ký chủ vẫn còn là người thành thật ngoan ngoãn như trước đây, là một tiểu khả ái nha.

Tô Yên bước chân không dừng lại, vẫn luôn chạy về phòng mình.

Lạch cạch một tiếng, khóa trái cửa phòng.

Cô dựa vào cửa phòng, đứng một hồi lâu.

"Tiểu Hoa"

"Ân? Ký chủ? Như thế nào?"

"Em nói ta là một con cẩm lý vận khí tốt?"

"Đúng vậy."

"Ngày mai đi quay trúng thưởng đi"

"Được a được a, giải thưởng lớn khẳng định là của ký chủ!"

Tiểu Hoa tự tin tràn đầy.

Kết quả là, sáng sớm hôm sau, Tô Yên không đi ra ngoài.

Cô không phải không có thời gian.

Là bởi vì, ách ······ không có tiền.

Quay thưởng là ý kiến hay, nhưng tiền đề là phải có tiền mua vé cái đã.

Ngượng ngùng, đồng chí Tô Yên một chút tài sản đều không có.

Sau ba ngày, Hoắc Từ vẫn luôn không trở về.

Tô Yên tự mình ở nhà ăn cơm.

Cho đến ngày thứ tư, cô rốt cuộc vẫn tìm tới quản gia.

Một ngày kia, thời tiết thực không tồi, quản gia đang chuẩn bị bữa sáng cho Tô Yên.

Khi Tô Yên sắp ăn xong, rốt cuộc không thể nhịn, mở miệng.

"Quản gia"

"Có chuyện gì sao? Tô nữ sĩ?"

"Tôi, ừm, ở chỗ này đã là ngày thứ năm."

"Phải"

"Tiền lương tôi không phải là tính theo buổi học mà là tính theo một tháng, 2000 tệ."

Quản gia không nói gì, vẫn luôn chờ Tô Yên nói hết lời.

Tô Yên nhìn ông, nghiêm túc nói

"Có thể, có thể đưa trước cho tôi 5 ngày tiền lương vừa rồi không?"

Nói xong, Tô Yên nhìn quản gia, sau đó lại nhìn đèn thủy tinh ở nơi xa, tiếp tục nói

"Năm ngày tiền lương đại khái là 333 tệ."

Cô biết, dựa theo quy tắc, là đến cuối tháng mới được lấy.

Nhưng, phải chờ 25 ngày nữa mới hết một tháng.

*****

*Bên cv đánh số chương tùm lum hết lên á, nhưng mạch truyện vẫn đúng thứ tự nha mọi người, không cần lo lắng đâu nạ!!!

Edit: Tinh Niệm

Cô rất muốn đổi bộ quần áo mình đang mặc trêи người.

Quản gia nghe xong, cười nói

"Đương nhiên có thể, Tô nữ sĩ."

Nói xong, quản gia rời đi.

Thực mau, 333 tệ liền tới trong tay Tô Yên.

Ngoài ra, quản gia còn cầm 2000 tệ, nói

"Nếu Tô tiểu thư có việc cần dùng gấp, có thể ứng trước tiền lương tháng này."

Tô Yên lắc đầu

"Không cần, từng này là được."

Nói xong, cô dừng một chút, lại thêm một câu

"Cảm ơn"

Quản gia gật đầu.

"Nếu Tô nữ sĩ có bất luận yêu cầu gì, có thể tùy thời đưa ra."

Thiếu gia tuy rằng không ở chỗ này, nhưng mỗi ngày đều có gọi điện thoại tới.

Vòng một vòng lớn, chính là hỏi một tiếng cô còn ở đây không, cùng với, chiếu cố tốt cho cô.

Tuy rằng không biết cô gái này có địa vị gì, nhưng thiếu gia nói cẩn thận chiếu cố, đương nhiên phải nghe theo.

Ăn cơm sáng xong không bao lâu, Tô Yên liền ra cửa.

Ở trêи đường, cô thả Tô Cổ cùng Tiểu Hồng ra.

Tiểu Hồng nhìn Tô Yên, cuốn cuốn tóc mình, dáng vẻ cực kỳ hứng thú

"Yên Yên, em cũng muốn đầu tóc như vậy."

Nó lôi kéo mấy lọn tóc ngắn ngủn trêи đầu mình.

Bên cạnh, Tô Cổ duỗi tay, ấn xuống cái đầu nó.

Tô Cổ nhìn trái nhìn phải một vòng

"Đây là chỗ nào?"

"Trêи đường cái."

"Chị muốn đi đâu vậy?"

"Đi quay thưởng."

Vừa đi vừa nói, sau đó, Tiểu Hồng đứng ở chỗ đó không đi rồi.

Tầm mắt nó nhìn chằm chằm tủ kính đang bày bánh kem chocolate.

Non nớt nói

"Yên Yên, cái này có vẻ ăn rất ngon nha."

Tô Yên nhìn thoáng qua giá cả.

389 tệ.

Cô dời đi tầm mắt.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Ăn ngon hay không cô không biết, nhưng mua không nổi là thật sự.

Sau đó, vì phòng ngừa Tiểu Hồng muốn ăn càng nhiều đồ vật.

Tô Yên cho bọn họ 133 tệ, sau đó tách ra.

Trước khi đi, Tiểu Hồng lẩm bẩm

"Yên Yên hình như thực ghét bỏ chúng ta a."

Tô Cổ cúi đầu liếc liếc mắt nhìn tên nhóc vừa tiêu 100 tệ để mua một khối bánh kem nhỏ kia.

"Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra à?"

"Cái gì?"

"Ta cũng thực ghét bỏ ngươi."

Tô Cổ cất 33 tệ còn thừa vào trong túi, lôi kéo cánh tay nhóc con đi sang đường bên kia.

Chờ hai người bọn họ đi rồi, trong đầu Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, chị lại đi thẳng tầm mười lăm phút, sẽ nhìn thấy một chỗ quay trúng thưởng."

Vừa nghe như vậy, Tô Yên liền có tinh thần.

Thế cho nên không phát hiện, tự mình đã đi bộ sắp được một tiếng đồng hồ rồi.

Đi rồi đi, sau đó liền nhìn đến một thiếu niên mặc đồng phục cao trung Đế Đô giáo, cả người chật vật đi tới.

Tô Yên đứng dịch sang bên cạnh, muốn nhường cho hắn đi trước.

Cô đã đứng thực gọn.

Kết quả người này khi tới trước mặt Tô Yên liền lảo đảo, chân vừa lúc đá vào mũi chân cô.

Ầm một tiếng, thiếu niên ngã ở trêи mặt đất.

Tô Yên nhìn thấy vậy, phản ứng đầu tiên là, sờ sờ túi tiền của mình.

Sau đó mới ngồi xổm xuống, xem hắn.

"Cậu không sao chứ?"

Thiếu niên mệt mỏi mở to mắt.

Trêи mặt chỗ xanh chỗ tím, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng.

Tô Yên nghiêm túc hỏi

"Muốn báo công an, hay là muốn tôi giúp cậu gọi cấp cứu?"

Thiếu niên kia chống mặt đất, cố gắng đứng lên, lắc đầu.

"Không cần"

Ở ngay lúc này, phía sau Tô Yên truyền đến giọng nói một cô gái

"Hiên vũ?"

Tô Yên quay đầu đi xem.

Người nọ cũng là học sinh cao trung Đế Đô.

Phía trêи là áo vest, phía dưới là váy dài.

Một khuôn mặt thật xinh đẹp, nhưng mà cô ấy có vẻ muốn giấu giếm bộ dáng của mình, còn cố ý điểm một ít tàn nhang.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)