Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 276

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 276
Leng keng, Tiểu Cẩm Lý lên sàn (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghe xong, trầm mặc trong chớp mắt

"Ta nhớ rõ, em đã từng nói trong không gian không thể chứa người sống."

Tiểu Hoa gật đầu

"Đúng rồi, đúng rồi."

"Vì sao Quân Vực có thể tiến vào?"

"Ký chủ, hắn là thi thể."

"Lúc ấy khi tiến vào, hắn còn sống."

"Hắn không phải người a ······."

Tuy rằng những lời này nghe rất giống là mắng chửi người, nhưng lại là lời nói thật.

Quân Vực đại nhân thuộc Thâm Uyên Ma Vực, thân thể của hắn cũng đâu giống người thường.

Tô Yên nghe cái lý do như vậy, câm nín.

Tiểu Hoa vui vẻ nói

"Ký chủ, chị có muốn mua thêm một vị trí trong không gian không?"

"Phải tốn bao nhiêu trị số?"

"9"

"Không mua."

Tô Yên cự tuyệt quả thực không cần nghĩ.

Quyết định để Tiểu Hồng ăn Tô Cổ vào trong bụng rồi tiến vào không gian, khá tốt.

Tiểu Hoa héo héo,

"Vậy được rồi."

Thực mau, hệ thống lại khôi phục cảm xúc bình thường, nói

"Ký chủ, chị muốn dùng 7 trị số kia như thế nào?"

"Đều thêm vào dung lượng não."

"Leng keng, xin chờ trong chốc lát."

Tiếp theo, thanh âm Tiểu Hoa lại lần nữa vang lên

"Ký chủ, trước mặt là bảng trị số của chị

【 dung lượng não 】71

【 giá trị thể lực 】90"

Tiểu Hoa vừa nói xong, Tô Yên ngẩng đầu nhìn đồ vật vẫn luôn phát ánh sáng vàng rực rỡ trêи đỉnh đầu không ngừng lập loè.

Lúc trước cũng từng nhìn đến, chỉ là lúc ấy ánh sáng rất nhỏ, cô không để ý.

Lúc này đây, ánh sáng này lại phát sáng mạnh hơn.

Cô mở miệng

"Đó là cái gì?

"Ký chủ, sau khi chị từ Minh giới trở về thì đã có, là một cái hộp quà. Nghe nói là khen thưởng, chị muốn mở ra nhìn xem không?"

"Được"

"Leng keng, mở ra hộp quà yêu cầu 1trị số."

"······được"

"Leng keng, trước mặt chị là bảng trị số

【 dung lượng não 】71

【 giá trị thể lực 】90"

Thực mau cái hộp quà kia đã bị mở ra.

Sau đó, một đạo kim quang hiện lên.

···········

Khi Tô Yên lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong nước, hơn nữa bản thân còn có thể hô hấp.

Đang nghĩ ngợi, ầm một tiếng.

Một thứ khổng lồ đánh lại đây, đánh vào một bức tường trong suốt bên cạnh cô.

Tức khắc, bọt nước cuồn cuộn nổi lên.

Cô cảm thấy choáng váng khó chịu.

"Ưm, đừng lung lay nữa."

Chỉ là, lời từ miệng cô nói ra lại là bong bóng.

Sau đó, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng rời khỏi phòng.

Bùm một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Nói đến cũng kỳ quái, ngay khi cô nói xong, thật đúng là không còn thấy bị lắc lư nữa.

Như thế, cô mới đong đưa thân thể nhìn khắp nơi.

Ân ······, mình hình như, ở trong một cái bể cá.

Sau đó lại đong đưa thân mình, nhìn cái đuôi này ánh vàng rực rỡ.

Đây là đuôi cá?

Cho nên cô thành một con cá?

Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên trong đầu

"Chúc mừng ký chủ trở thành cẩm lý*!!"

*锦鲤: Cá chép Koi, có thể mang đến vận may, có nhu cầu giải trí và mang lại lợi ích. Từ một loại cá để thưởng thức trở thành biểu tượng của sự may mắn.

Tiểu Hoa có vẻ thực vui sướиɠ.

Tô Yên

"Em thật cao hứng?"

"Ký chủ, chị biết cẩm lý là nói cái gì không?"

"Cái gì?"

"Chị chính là vận may thêm thân, so với vận khí của nam nữ chính thế giới này còn muốn tốt hơn."

"Có ích lợi gì?"

Tiểu Hoa cẩn thận nghĩ nghĩ.

Đúng vậy, có ích lợi gì đây?

"Chị có thể mua vé số, có lẽ sẽ trúng giải thưởng lớn."

Tiểu Hoa vừa nói xong.

Thân thể Tô Yên liền không chịu khống chế, bỗng nhiên chậm rãi tăng đại.

Phanh!

Bể cá thủy tinh vỡ vụn, cô ngã xuống trêи mặt đất.

Một bàn tay chống mặt đất, vuốt thảm lông dê, sửng sốt một chút.

Tô Yên cúi đầu nhìn chính mình.

Biến thành người?

Mái tóc xoăn màu rêu, da thịt trắng nõn non mềm, ngón tay mảnh khảnh.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Xác thật là con người, hai chân cũng biến ra.

Nhưng mà, cái này không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, cô không có mặc quần áo.

Cũng may căn phòng này không có người.

Tô Yên yên lặng nhìn chân mình, lại sờ sờ ngực mình.

Ưm, một con cá Cẩm Lý.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, hiện tại chị muốn tiếp thu ký ức sao?"

Tô Yên

"Một con cá cũng có ký ức?"

Ở trong hiểu biết của cô, ký ức cá chỉ có bảy giây.

Tiểu Hoa

"Ách ·······"

Tiểu Hoa vừa bị ký chủ hỏi như vậy liền á khẩu không trả lời được.

Bất quá, so sánh với truyền tống ký ức, Tô Yên cảm thấy, hay là nên tìm quần áo để mặc trước thì hơn.

Cô đứng lên, tầm mắt quét một vòng.

Căn phòng này rất lớn.

Thảm lông dê trải dài, màu sắc trắng đen cách điệu.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn đèn thủy tinh trêи trần.

Tiểu Hoa mở miệng

"Leng keng, căn cứ vào số liệu Tiểu Hoa kiểm tra đo lường được, viên thủy tinh trong đèn kia là thật, giá trị 34 vạn."

Tô Yên đi đến tủ quần áo trước mặt, mở ra.

Sau đó, từ bên trong cầm một cái áo thun đen, vừa mới mặc trêи người liền nghe được cửa phòng rắc một tiếng lại lần nữa mở ra.

Tô Yên quay đầu lại, cùng thiếu niên đi vào bốn mắt nhìn nhau.

Thiếu niên lớn lên rất đẹp.

Không phải âm nhu, không phải tuấn mỹ.

Là bộ dáng thiếu niên thanh xuân tràn đầy sức sống.

Áo thun trắng quần đen mặc trêи người hắn tạo ra một loại cảm giác ngông cuồng, bất khuất kiệt ngạo.

Động tác đang muốn tiến vào của hắn khựng lại.

Nhìn cô gái không biết từ chỗ nào tới đang đứng trước tủ quần áo mình, mày nhíu lại.

Nửa ngày sau mới nói

"Gia sư mới?"

Tô Yên do dự một chút

"A ······"

Một bàn tay cô còn lôi kéo quần ở tủ quần áo hắn.

So sánh với việc trả lời hắn, cô hiện tại càng muốn mặc cái quần này vào trêи người hơn.

Trong đầu, Tiểu Hoa thông báo

"Leng keng, chúc mừng ký chủ gặp được vai ác đại BOSS, Hoắc Từ."

Tiếp theo, Tiểu Hoa lại một câu

"Ký chủ, mảnh vỡ Chủ Thần ở trêи người hắn."

Tuy rằng là như thế, Tô Yên vẫn chưa đi qua, mà bàn tay trắng nõn cầm một cái quần, ở đằng kia rối rắm.

Cô rốt cuộc nên làm gì với cái quần này bây giờ?

Hoắc Từ cúi đầu, tầm mắt dừng trêи thảm lông dê màu trắng.

Bể cá trong suốt bị vỡ nát cùng với vệt nước nằm trêи thảm lông dê.

Hướng lên trêи xem, nơi vốn dĩ đặt bể cá, hiện giờ lại là cặp sách của mình.

Hắn nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.

"Này, cô không phải gia sư sao? Còn đứng ở đằng kia làm gì?"

Nói xong, hắn kéo ghế dựa màu đen rồi ngồi xuống.

Trong tay ngay cả một quyển sách giáo khoa cũng không có.

Ánh mắt buông xuống, biếng nhác nói

"Giảng đi."

Tô Yên vẫn đứng im ở chỗ đó, không có động tác.

Nửa ngày sau, mở miệng

"Muốn học môn nào?"

"Toán học."

"Chỗ nào không hiểu?"

"Chỗ nào cũng đều không hiểu."

Tô Yên nhìn bộ đồng phục Đế Đô cao trung ném trêи giường, lại nói

"Lớp mấy?"

"11."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.

"Phép tính thống kê, xác suất, muốn nghe cái nào trước?"

Cô hỏi nghiêm túc.

Tầm mắt Hoắc Từ nhìn qua.

Giọng nói cô rất êm tai.

Là cái loại thực khiến tai ngứa ngáy, nghe vào liền sẽ không nhịn được suy nghĩ muốn bắt nạt cô ấy.

Đôi mắt hắn đen nhánh sâu kín, nhìn chằm chằm Tô Yên hồi lâu.

Tiểu Hoa cũng không biết vì cái gì mà run lập cập.

"Di ~, ký chủ, chị không cảm thấy bị hắn nhìn liền cảm thấy thực lạnh sao?"

Tô Yên là có chút lạnh.

Chân lạnh.

Lúc trước ngâm mình ở trong nước, hiện giờ ra khỏi nước, đột nhiên tiếp xúc với không khí, chân có chút run run.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Cô hỏi

"Khái niệm phép tính có thể lý giải không?"

Hoắc Từ không nói gì, chỉ ngồi ở đằng kia nhìn cô chằm chằm.

Tô Yên do dự một chút.

Đây ý là không hiểu sao?

Sau đó cô nói

"Phép tính chính là chỉ dựa theo một loại quy tắc ········"

Tô Yên nói thực nghiêm túc.

Cô thấy hắn có vẻ cũng thực nghiêm túc nghe mình giảng.

Ánh nắng buổi trưa xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trêи người Tô Yên.

Mái tóc như rong biển hơi hơi cuốn lên rối tung trêи vai, làm cả người cô rực rỡ lấp lánh.

Thanh âm dễ nghe, giống như là có ma lực, không ngừng hướng đến lỗ tai hắn.

Trong nháy mắt, hắn có chút thấy không rõ bộ dáng cô gái này.

Không biết có phải bởi vì vẻ ngoài lóa mắt kia của cô hay không.

Ngay lúc này, Tiểu Hoa mở miệng

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao sáng lên."

Tô Yên còn ở đằng kia nói nói, thình lình có sao sáng lên làm cô ngẩn ra, thế cho nên ngừng lại, nhìn hắn.

Chớp chớp mắt, hỏi

"Anh... nghe hiểu chưa?"

Hoắc Từ ngồi ở trêи ghế phục hồi tinh thần lại, nhìn cô.

Đôi mắt cô dưới ánh mặt trời nhìn qua như màu xanh lam, giống hệt biển rộng.

Hắn nheo nheo mắt, đứng dậy, đi qua.

Vốn dĩ hắn là muốn nhìn một chút rốt cuộc đôi mắt cô màu xanh hay là dưới ánh mặt trời nên hắn có ảo giác.

Sau đó, đi qua mới phát hiện ······ đùi Tô Yên trắng bóng lộ ở bên ngoài.

Cũng may áo thun đủ dài, mặc ở trêи người cô y như là váy ngắn.

Chỗ nên che cũng đều khuất cả.

Nhưng mà, cái áo thun này có chút quen mắt.

Ân, đây không phải áo hắn sao?

Đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghe cô lại lần nữa mở miệng

"Em có thể mượn quần mặc không?"

Nghe đến đây, Hoắc Từ khẳng định, quần áo xác thật là của hắn.

Hơn nữa một cái quần màu đen còn đang bị cô nắm chặt ở trong tay.

Hắn nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên duỗi tay, nắm gương mặt Tô Yên.

Giây tiếp theo, dùng sức bóp vài cái.

Xác định đây là người thật.

Hắn trêи dưới nhìn cô, mí mắt buông xuống

"Cô giáo tới dạy học, không mặc quần áo?"

Tô Yên lúc này đã ở tủ quần áo.

Hắn từng bước ép sát, thân thể cô liền dán vào tận cùng bên trong tủ.

Lạch cạch.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng chống bên cạnh.

Tới gần Tô Yên, trêи dưới nhìn

"Quần áo đâu?"

"Em có không quần áo."

Tô Yên lấy tay nắm chặt áo trêи người mình.

Hiện giờ cô không có tiền.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Vừa mới nãy không phải còn giảng một bài sao?

Xem như, là tiền quần áo?

Tô Yên nghĩ.

Hoắc Từ nhìn cô, ẩn ẩn còn có thể nhìn ra dáng người no đủ của cô gái này.

Lả lướt hấp dẫn.

Hắn mí mắt vừa động

"Cái gì cũng chưa mặc?"

Nói đoạn, còn duỗi tay tính toán xác định một chút.

Vừa duỗi tay, vừa cười câu môi

"Cô giáo đi học không mặc quần áo, đây là môn học nào? Cấu tạo thân thể sinh học?"

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Hoắc thiếu gia, gia sư của ngài đã tới."

Hoắc Từ nghe, mày nhíu lại.

"Vào đi."

Tuy là nói với người ngoài cửa, nhưng tầm mắt vẫn luôn nhìn Tô Yên.

Tô Yên nỗ lực làm bộ cái gì cũng không có phát sinh.

Ngoài cửa là quản gia, phía sau ông ta là một nữ tử mặc áo thun trắng, quần jean, giày vải.

Cả người toát ra hơi thở thanh xuân.

Cô gái kia nói

"Chào em, tôi là Triệu Tường Vi, là gia sư của em."

Nói xong, nữ tử ngẩng đầu.

Khi cô ta nhìn đến Hoắc Từ, lời nói liền im bặt.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Mày nhíu chặt, sự ôn hòa vừa nãy tức khắc hoàn toàn không thấy.

Trêи mặt tràn đầy bài xích.

"Là cậu?"

Bởi vì lúc này Tô Yên bị chắn bên trong tủ quần áo, thế cho nên quản gia cùng Triệu Tường Vi vẫn chưa phát hiện trong phòng còn có một cô gái.

Hoắc Từ nghe tiếng nói, nghiêng đầu xem.

Nhìn cái cô gái đứng ở cửa kia.

Suy nghĩ trong chốc lát, tựa hồ nhớ tới cái gì, cười

"A? Tiểu thư bán rượu?"

Triệu Tường Vi nắm chặt sách giáo khoa trong tay, sắc mặt trở nên phi thường khó coi.

Hồi lâu sau, cô mở miệng

"Một tiết này tôi không dạy."

Nói đoạn, cô ta xoay người rời đi.

Quản gia bị làm cho sửng sốt, hiển nhiên thiếu gia biết vị gia sư Triệu Tường Vi này.

"Này ······"

Tức khắc quản gia không biết làm sao, dò hỏi ý tứ thiếu gia.

Hoắc Từ lúc này lực chú ý tất cả đều ở trêи người Tô Yên.

Hắn nói

"Ông đi ra ngoài."

"Dạ, thiếu gia."

Trả lời xong, quản gia đi ra ngoài.

Trong phòng lại lần nữa chỉ còn lại Tô Yên cùng Hoắc Từ.

Tô Yên nghiêm túc

"Em dạy anh học, quần áo này cho em mặc, có thể chứ?"

Hoắc Từ nhìn cô

"Cô dạy tôi học? Bao lớn rồi?"

Tô Yên kỳ thật cũng không biết mình bao nhiêu tuổi.

Cô cúi đầu nhìn nhìn chính mình.

Sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

"Anh cảm thấy em bao lớn rồi?"

"Mười bảy?"

Tô Yên gật gật đầu

"Ân, em mười bảy."

Hoắc Từ nhìn chằm chằm cô.

Kỳ thật, hắn rất muốn ôm cô một cái.

Ân, hẳn là, thực mềm.

Trong lòng nghĩ như vậy.

Nhưng khi đưa bàn tay qua lại thành sờ sờ đầu cô.

Giây tiếp theo, xoa tóc cô một trận loạn xạ.

Chờ xoa đủ rồi, tầm mắt hắn rời đi, không hề nhìn cô nữa.

Hắn hỏi

"Tên là gì?"

"Tô Yên"

"Học ở đâu?"

"Ở ·······"

Tô Yên nhất thời nghẹn lời.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hoắc Từ quay đầu nhìn lại

"Không muốn nói?"

" Ở nơi rất xa."

"Nước ngoài?"

Tô Yên không nói chuyện, chỉ là nắm lấy quần áo.

Hoắc Từ nhìn cũng không nói nữa.

"Học tập thế nào?"

"Trừ bỏ ngữ văn không tốt, còn lại đều có thể xếp hạng nhất."

Hoắc Từ nghe vậy, cánh môi mỏng cong lên

"Học bá?"

"Bọn họ gọi em là học thần."

Hoắc Từ cười càng sâu.

"Nói yêu cầu của cô?"

"Yêu cầu gì?"

"Làm cô giáo của tôi, muốn tiền lương bao nhiêu, hoặc là một ít điều kiện."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Bao ăn bao ở."

Nói xong, cô chỉ một bộ quần áo trêи người

"Cả một bộ này cũng cho em."

Hoắc Từ đợi trong chốc lát, nhìn cô

"Hết rồi?"

Tô Yên đang muốn gật đầu.

Lúc này, Tiểu Hoa vội vàng mở miệng

"Ký chủ, tiền lương, tiền lương, tiền lương!!"

Tô Yên

"Còn có tiền lương."

"Ân, muốn bao nhiêu?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"3000?"

Hắn trầm mặc.

Tô Yên

"2500?"

Người nào đó vẫn là trầm mặc.

Tô Yên

"2000?"

Hoắc Từ nhìn cô,

"Được, thành giao."

Tô Yên gật đầu.

Cho nên, bộ quần áo này là của cô?

Nghĩ như vậy, cô đi ra khỏi tủ quần áo.

Mắt cá chân trắng nõn cùng màu trắng ngà của thảm lông dê như là muốn hòa làm một.

Hắn nhìn

"Không giày, không mặc quần áo, cứ như vậy chạy đến trong phòng tôi?"

Tô Yên cạn lời, đứng ở chỗ đó, lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu

"Là ngoài ý muốn."

Hoắc Từ tựa hồ không muốn tiếp tục tìm hiểu nguyên nhân.

Hắn mở cửa phòng, gọi

"Quản gia"

Thực mau, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa

"Thiếu gia?"

"Tìm một phòng, mang cô ấy qua. Về sau cô ấy sẽ ở chỗ này."

"Vâng"

Quản gia lên tiếng, nhịn không được nhìn Tô Yên nhiều hơn.

Thứ nhất là cô bé này lớn lên thật tinh xảo.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Thứ hai là, hắn vẫn luôn ở gần phòng thiếu gia không rời đi.

Cô vào khi nào?

Chờ một chút, cô sao lại mặc quần áo của thiếu gia?

Đương nhiên, là một quản gia chuyên nghiệp, ông sẽ không thể hiện sự nghi hoặc ở trêи mặt.

Quản gia mở miệng

"Nữ sĩ, mời ngài."

Tiếp theo, dẫn Tô Yên đi đến phòng cho khách.

Tô Yên đi vào trong phòng của mình, ngồi xuống.

Quản gia trước khi đi, nói

"Nữ sĩ, nếu ngài có yêu cầu gì, ngài có thể tùy thời mở miệng."

Quản gia vừa đi, lạch cạch một tiếng, Tô Yên khóa kỹ cửa phòng.

Tiếp theo nói

"Tiểu Hoa"

"Ký chủ ~"

"Truyền tống ký ức cho ta đi."

"Leng keng, xin chờ trong chốc lát."

Nguyên thân, là cá cẩm lý, có đại khí vận.

Sau đó ······ không có sau đó.

Lúc này, Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, chị có muốn hiểu biết một chút thế giới này không?"

"Ân."

"Leng keng, đang load...."

Triệu Tường Vi, nữ chủ thế giới này.

Một thiên kim nhà giàu.

Lòng tự trọng lớn, muốn tự mình lấy được thành công liền trộm chạy ra ngoài, đi tới đế đô học.

Tự mình làm công nuôi sống chính mình.

Hoắc Từ, vai ác thế giới đại BOSS.

Kết cục cuối cùng, chết.

Triệu Tường Vi cùng nam chủ thế giới này là Tần Hiên Vũ ở bên nhau, kết hôn sinh con ân ái cả đời.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lúc này Tiểu Hoa lên tiếng

"Leng keng, bởi vì chị là cẩm lý mang đại vận khí nên có một nhiệm vụ. Trợ giúp người đầu tiên gặp được chị sau khi biến thành người, sống bình an cả đời."

Người đầu tiên cô gặp được còn không phải là Hoắc Từ sao?

Tô Yên hỏi lại

"Ta bảo hộ Hoắc Từ?"

"Ký chủ, chị cũng có thể lý giải như vậy."

"Ký chủ, bởi vì Hoắc Từ là vai ác lớn nhất của thế giới này, chị cũng có thể lý giải, nhiệm vụ là đối kháng cùng nam nữ chủ. Không cho bọn họ thương tổn Hoắc Từ."

Khi Tiểu Hoa nói, nó có chút vui vẻ.

Tiểu Hoa đã sớm cảm thấy ký chủ chính là một siêu BUG, loại mà có bàn tay vàng ấy.

Quả thực ai được cô bảo hộ đều có thể đi lên đỉnh cao nhân sinh a.

Hiện giờ, cái BUG này còn có vận may thêm vào.

Chậc chậc chậc, thử hỏi một chút, còn có ai lợi hại hơn ký chủ nhà nó không??

Tô Yên cẩn thận nghe xong, nói

"Hắn cuối cùng vì sao lại chết?"

"Bởi vì Triệu Tường Vi."

"Ân?"

"A, bởi vì Hoắc Từ thích Triệu Tường Vi, nhưng Triệu Tường Vi không thích hắn, mà thích đối thủ một mất một còn của hắn là Tần Hiên Vũ. Nhưng mà, Triệu Tường Vi cùng Tần Hiên Vũ yên nhau gặp phải rất nhiều sóng gió. Hoắc Từ luôn là ở thời điểm mấu chốt trợ giúp Triệu Tường Vi. Cuối cùng, khi Tần Hiên Vũ cùng Triệu Tường Vi đại hôn, Hoắc Từ chết ở trong bẫy rập của Tần Hiên Vũ. Có thể lý giải là nam phụ luôn là bàn đạp của nam chính a."

Không có cái gì làm người đau lòng bằng nam phụ tình thâm a.

Tô Yên nghe xong, hỏi

"Bọn họ khi nào kết hôn?"

"Mười năm sau."

Hiện tại mới là giai đoạn đầu bọn họ có gút mắt.

Vừa vặn Hoắc Từ ở câu lạc bộ đêm gặp Triệu Tường Vi bán rượu.

Hắn thật ra không có làm cái gì, chỉ là đám người cùng đi với hắn đối với Triệu Tường Vi đánh giá vài câu.

Nhưng mà tất cả đều bị Triệu Tường Vi tính ở trêи đầu Hoắc Từ.

Hoắc Từ ở trường học có tai tiếng không tốt.

Học tập không tốt, đánh nhau không ít.

Những tên côn đồ trong trường học đều coi hắn như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.

Hoắc Từ lúc trước không quen biết Triệu Tường Vi, Triệu Tường Vi lại biết được hắn.

Triệu Tường Vi ghét nhất là mấy tên du thủ du thực, không học vấn không nghề nghiệp như vậy, thế cho nên phát hiện người mình muốn dạy là Hoắc Từ mới bài xích như vậy.

Đương nhiên, một ít việc này, Tô Yên không biết.

Cô đang nghĩ ngợi việc mình rốt cuộc nên đi ra ngoài mua quần áo như thế nào.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn xung quanh căn phòng.

Đây hình như là phòng của con gái.

Nơi nơi đều là màu phấn hồng.

Tô Yên dạo qua một vòng, đi đến trước tủ quần áo.

Vừa mở ra liền sửng sốt một chút.

Có rất nhiều quần áo của con gái, nhưng mà quần áo này có chút hở.

Nội y qυầи ɭót cũng là loại ren xuyên thấu, nhãn mác còn chưa có cắt ra.

Là hoàn toàn mới.

Cô đi tới cửa, mở cửa phòng, ngó đầu ra liền thấy được quản gia đứng ở chỗ đó.

Quản gia mở miệng

"Nữ sĩ, xin hỏi ngài có yêu cầu gì?"

Tô Yên chỉ trong phòng

"Căn phòng này, hình như có của người khác."

Quản gia cười nói

"Ngài yên tâm, căn phòng này không có người ở."

"Tủ quần áo có quần áo. Toàn là đồ mới."

Quản gia sửng sốt một chút, cười nói

"Nếu nữ sĩ có yêu cầu có thể nói với tôi, nếu ngài cảm thấy không muốn những món đồ đó, tôi sẽ phái người đến thu dọn cho ngài."

Có lẽ là hầu gái quên đem quần áo thu hồi?

Chuyện này cũng không biết nên giải thích như thế nào, mẹ thiếu gia trước nay đều sẽ không suy xét đến con trai mình năm nay mới 17 tuổi.

Phu nhân có vẻ rất muốn thiếu gia tìm được bạn gái.

Học tập hay không không quan trọng, có bạn gái mới quan trọng.

Nếu con gái của bạn vừa ý con trai mình, phu nhân một chút đều không ngại, thậm chí sẽ vì con trai mình mà giật dây bắc cầu.

Nhưng mà, thiếu gia một chút cũng không tính toán tiếp thu hành động này của phu nhân.

Cũng không biết thiếu gia nói cái gì đó với con gái nhà người ta, ở chỗ này ngốc còn không đến hai giờ liền khóc lóc chạy, hoặc là, thiếu gia dứt khoát không về nhà.

Tô Yên vừa nghe quần áo hoàn toàn mới, có thể mặc.

Cô ra tiếng

"Không cần dọn, tôi muốn."

Nói đoạn trở về phòng, cầm lấy quần áo ra thay vào người.

Tuy rằng nội y qυầи ɭót không tốt lắm, nhưng váy với áo gì đó, vẫn thuộc về loại quần áo bình thường.

Cô mặc xong quần áo, đứng ở trước gương.

Đầu tóc như rong biển, hơi hơi cuốn.

Khuôn mặt tinh xảo, nhìn qua, thật sự giống như là từ trong sách đồng thoại đi ra.

Quả thực xinh đẹp hoàn mỹ đến không giống như người trần.

Cô đang chải tóc, Tiểu Hoa liền nói

"Ký chủ, chị phải nhớ đến đêm trăng tròn, chị sẽ biến trở về cẩm lý. Hơn nữa trước đêm trăng tròn một ngày, chị sẽ bị mất hết tất cả sức mạnh, yếu ớt như người bình thường. Nhưng mà chỉ cần qua đêm trăng tròn, tất cả sẽ lại khôi phục như bình thường."

Tô Yên nghe xong, gật đầu

"Được, ta đã biết."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên ở trong phòng, một lát liền ngốc tới buổi tối.

Chờ đến khi cô đi ra, hành lang trống rỗng, một người cũng không có.

Đi xuống dưới, đứng ở trong phòng khách, nhìn xung quanh.

Lúc này, quản gia lại lần nữa xuất hiện.

"Xin chào, Tô nữ sĩ."

Xem ra vị quản gia này đã biết tên cô.

Từ lúc trước là nữ sĩ, biến thành Tô nữ sĩ.

Quản gia hỏi

"Xin hỏi ngài muốn dùng bữa tối sao?"

Tô Yên gật đầu

"Ân"

Sau khi đồng ý, cô nhìn trái phải.

"Hoắc Từ đâu?"

Quản gia đại khái không nghĩ tới Tô Yên sẽ hỏi tới Hoắc Từ.

Ông ta nói

"Thiếu gia không ở nhà."

Tô Yên sau khi nghe xong, nghi hoặc

"Hắn không trở lại ăn cơm?"

"Đúng vậy, Tô nữ sĩ."

Thực mau, quản gia rời đi, chờ đến khi xuất hiện lần nữa, trong tay còn cầm một tờ giấy, đưa tới trước mặt Tô Yên

"Tô nữ sĩ, đây là lịch học của thiếu gia, ngài xem một chút xem có cần chỉnh sửa gì không?"

Buổi tối từ thứ hai đến thứ sáu, từ 9 giờ đến 10 giờ học bù.

Thứ bảy chủ nhật, 9h-10h sáng.

Tiếp theo, quản gia nói

"Thiếu gia có khả năng sẽ không chấp hành theo lịch học này, tất cả đều dựa theo tâm trạng mà làm."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)