Sủng phi hắc hóa (8)
← Ch.272 | Ch.274 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Cười phá lệ ôn nhu
"Đáng tiếc, Công Chúa điện hạ và bổn vương nhất kiến chung tình, không thể tự kiềm chế. Công văn đã lên đường hồi báo Kinh thành rồi."
Tô Yên nhìn hắn, có chút kinh ngạc.
Tốc độ nhanh như vậy?
Nàng nghi hoặc
"Vậy, hôn ước của ta và Âu Dương Du phải làm sao?"
Tuân Cảnh nhìn đôi môi đỏ mọng kia khép khép mở mở, mỗi từ nói ra lại không như ý hắn.
Hắn hạ mí mắt, cố gắng nhẫn nại
"Hôn ước? Nàng là Công Chúa hoà thân, lấy đâu ra hôn ước?? Hoàng mệnh bảo nàng gả cho ai, nàng phải gả cho người đó!"
Đại khái trong lòng hắn có chút bực bội, thế nên lời nói phá lệ cáu kỉnh, hoàn toàn không có chút bình tĩnh ôn hòa nào nữa
Giống như một kẻ văn nhã bại hoại bị kϊƈɦ thích, có chút không quá muốn tiếp tục giả vờ văn nhã nữa.
Lúc này, Tiểu Hoa trong đầu lên tiếng
"Ký chủ, đêm qua ký chủ cắn Nam Chủ đại nhân, hai ngôi sao đã sáng lên rồi. Tiểu Hoa đã báo cho ký chủ, nhưng Tiểu Hoa sợ ký chủ quên mất."
Ký chủ uống rượu xong, quả thực là biến từ một người sát khí ngút trời trở thành một chú cún con.
Đầu óc quay cuồng, chân tay không nghe theo trí não nữa, gục luôn ở đó hôn mê.
Tối hôm qua đè người ta ra cắn mấy cái, sau đó liền gục đầu vào ngực Tuân Cảnh Vương gia mà ngủ.
Cái loại mà ngủ say như chết ấy.
Không nhớ gì hết.
Vị Vương gia này cũng thật biến thái, rõ ràng bị cắn đau như thế còn cười rất vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Tiểu Hoa chợt nhớ tới Quân Vực Đại Nhân.
Lập tức minh bạch.
Quân Vực Đại Nhân so với biến thái còn biến thái hơn.
Dù có làm ra chuyện gì không bình thường thì Tiểu Hoa cũng cảm thấy rất bình thường.
Tô Yên nhìn hắn, lên tiếng
"Chàng tức giận sao?"
Tuân Cảnh ngước lên nhìn nàng
"Thật khó có khi lực chú ý của Công Chúa lại đặt ở trêи người bổn vương."
Hắn chậm rãi nói, lại là lời lịch sự văn nhã.
Chỉ có chút... ừm... âm dương quái khí.
Tô Yên nhìn chỗ bị nàng cắn.
Vết ở cổ thì y phục có thể che được.
Nhưng còn vết ở miệng thì...
Tô Yên duỗi tay, bịt kín miệnghắn.
Tức khắc Tuân Cảnh lại lần nữa khôi phục thành một Vương gia tự cao tự đại tự phụ cao quý.
Giống như trích tiên không thể trèo cao.
Tô Yên nghiêm túc nói
"Vết này, qua hai ngày nữa sẽ biến mất. Sẽ không ảnh hưởng lâu đâu."
Tuân Cảnh nhìn Tô Yên, hiển nhiên điều hai người để ý không giống nhau.
Tuân Cảnh vì sao lại tức giận ư?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Đã nhiều ngày nay, thái độ của Tô Yên với hắn đều là lúc xa lúc gần, hời hợt thờ ơ.
Tối hôm qua, nàng cúi đầu không nói một câu, trêи mặt mất mát.
Hắn chỉ có thể nghĩ tới việc liên quan tới Âu Dương Du.
Chẳng lẽ người nàng để ý là Âu Dương Du, chỉ lợi dụng hắn làm mồi nhử?
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, người này liền đứng dậy chạy mất.
Đến khi hắn kịp đuổi theo, liền bị nàng cắn.
Tuy rằng bị cắn đau như vậy, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.
Haha, vì sao nàng lại cắn hắn, mà không cắn những người khác.
Rõ ràng là vị trí của hắn trong lòng nàng là đặc biệt.
Vốn dĩ buổi sáng hôm nay, hắn chạy tới đây để hỏi nàng việc này.
Ai ngờ đâu, vẻ mặt nàng mờ mịt, hiển nhiên đã quên hết tất cả những việc ngày hôm qua.
Nàng thực sự không nhớ rõ, hay là cố tình giả bộ không nhớ?
Chẳng lẽ muốn coi như chưa có chuyện gì phát sinh, tiếp tục thanh thanh bạch bạch gả cho Âu Dương Du?
A, nằm mơ đi.
Cũng may, khi nàng nghe thấy tin Công văn đã hồi báo về Kinh thành, cũng không có cảm xúc gì lớn.
Xem ra, việc có gả cho Âu Dương Du hay không, nàng vốn không để ý.
Nghĩ vậy, tâm trạng hắn mới tốt lên một chút.
Tùy ý để nàng che miệng hắn, ở đó nhẹ nhàng giải thích với hắn.
Chờ Tô Yên nói xong rồi, Tuân Cảnh nhìn nàng.
Không nói câu nào tiếp tục ôm chặt lấy nàng.
Ừm, eo nàng thật nhỏ, nhưng hình như lại gầy hơn một chút so với lần trước hắn ôm nàng trêи xe ngựa.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nói xong, thấy Tuân Cảnh vẫn không chịu phản ứng lại, nàng cúi đầu nhìn chỗ bị mình cắn.
Tiểu Hoa không nhịn được thở dài
"Nam chủ đại nhân ở thế giới này cũng thật bi thảm."
Lần gặp đầu tiên đã bị ký chủ đánh cho một quyền, sau đó lại bị ký chủ cắn thành cái dạng này.
Tiểu Hoa vừa cảm thấy Nam Chủ đại nhân thật thê thảm, vừa yên lặng suy nghĩ, nếu như ký chủ có thể đánh Nam Chủ đại nhân đến mức lục thân không nhận thì càng tốt.
Cái ý tưởng này vừa xẹt qua trong đầu, Tiểu Hoa liền cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Sau đó, không nhịn được mà nói với Tô Yên
"Ký chủ, ký chủ, em thật mong có một ngày chị dồn lực đánh cho Nam Chủ đại nhân một nhát."
Tô Yên lặng lẽ đáp
"Sẽ không đâu."
Tiểu Hoa còn chưa kịp nói xong đã bị ký chủ cự tuyệt.
Nó nhịn không được giải thích
"Vậy, nếu vạn nhất chị chán ghét Nam Chủ đại nhân, mà ngài ấy vẫn cứ dây dưa không thôi với chị, chẳng lẽ chị không định đánh chết ngài ấy sao?"
Tô Yên nhìn Tuân Cảnh
Giơ ngón tay ra sờ soạng vết cắn trêи cổ hắn.
Một lúc lâu sau mới nghiêm túc trả lời Tiểu Hoa
"Ta sẽ không chán ghét hắn."
Tiểu Hoa
"······"
Nghẹn.
Cuối cùng "hừ hừ" mấy tiếng rồi im bặt không nói chuyện nữa.
Kim Nhất đứng ngoài cửa không nhịn được ho khan hai tiếng, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Thật sự ngàn tưởng vạn tưởng, nghĩ thế nào cũng không ngờ được, Vương gia thật sự nhớ thương Công Chúa điện hạ người ta.
Còn cạy góc tường nhà Âu Tướng quân.
Kim Nhất nhớ tới suy đoán mấy ngày trước của mình, quả thật đúng là như bị vả mặt.
Tuân Cảnh lên tiếng
"Chờ thánh chỉ tới, ta và nàng cùng nhau hồi kinh."
"Bao lâu nữa?"
"Sẽ không quá ba ngày."
Tô Yên sửng sốt
"Nhanh như vậy?"
Tô Yên lặng lẽ nhìn cái túi hạt giống nằm chồm hỗm ở góc phòng.
Tuân Cảnh nhìn biểu tình của nàng, mí mắt giật giật.
Lên tiếng
"Công Chúa điện hạ muốn ở chỗ này thêm mấy ngày rồi mới chịu rời đi sao?"
Hắn ôn hòa hỏi Tô Yên, nghe không ra cảm xúc gì.
Tô Yên gật gật đầu.
Tất nhiên là muốn ở đây ngốc thêm mấy ngày nữa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nhiệm vụ trồng hoa ở phủ Trấn Nam Vương còn chưa làm xong kìa.
Nếu cứ thế mà đi, không phải là thất bại rồi sao?
Tô Yên vừa gật đầu xong liền cảm thấy cánh tay đang ôm eo nàng xiết chặt hơn một chút.
"Công Chúa điện hạ định ở lại đây thêm mấy ngày?"
"Năm sáu ngày."
"A? có việc gì sao?"
"Trồng hoa."
Tuân Cảnh thấy ánh mắt Tô Yên vẫn luôn nhìn sang chỗ khác, bèn nhìn theo ánh mắt nàng.
Sau đó liền thấy có một chậu hoa nhỏ đặt bên bệ cửa sổ, bên trong còn có đất.
Đôi mắt đen nhánh nhìn trong chốc lát.
Môi hắn nhẹ nhàng nhếch lên khôi phục bộ dáng Vương gia ôn hòa cao lãnh tự phụ.
Hóa ra là muốn trồng hoa sao?
Ừm, quả thực nàng vẫn còn nợ hắn một chậu hoa.
Xác thật là nên cùng nhau mang đi.
Tuân Cảnh hắn trước giờ không làm việc thiệt thân.
Hắn chậm rãi lên tiếng
"Được rồi, tất cả đều tuân lệnh Công Chúa điện hạ."
Kim Nhất đứng ngoài cửa thực sự không muốn nghe Vương gia và Công Chúa nói chuyện.
Đã cố tình đứng xa như vậy rồi.
Khổ nỗi, nội công thâm hậu, tai lại thính, liền nghe không sót một từ nào.
Kinh thành bên kia bận túi bụi, theo đạo lý, Vương gia đến đây chỉ để khảo sát tình hình quân doanh rồi sẽ lên đường trở về Kinh thành ngay.
Kết quả Vương gia lại cứ chần chừ hết lần này tới lần khác.
Hiện giờ, vị Công Chúa kia muốn ở lại thêm 5-6 ngày để trồng hoa.
Vậy mà Vương gia lại đồng ý?
Là sao ta?
Vương gia là muốn tặng cả mình cho Công Chúa để đáp lễ sao?
Mà Kim Nhất lo lắng nhất là, hắn nhìn thế nào, cảm nhận thế nào cũng chỉ thấy có một mình Vương gia nhiệt tình như lửa.
Công Chúa điện hạ chưa hề làm gì, Kim Nhất cũng chưa bao giờ nghe công chúa nói sẽ gả cho Vương gia.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Lần đầu tiên gặp mặt đã đánh Vương gia.
Nếu muốn bới ra điều gì đó có liên quan, thì chỉ có cây kim trâm kia...
Chậc...
Kim Nhất nhịn không được quay đầu nhìn Tô Yên.
Vị Công Chúa điện hạ này quả thật lợi hại.
Một cây kim trâm, mua được cả Tuân Cảnh Vương gia của Kim Vĩnh quốc.
Lần mua bán này thật có lời a.
Sau đó, hai người kia ở trong phòng không biết nói gì.
Nửa canh giờ sau, rốt cuộc Tuân Cảnh cũng bước ra ngoài.
Tuân Cảnh vừa đi, Tô Yên liền sai Tiểu Đào thay quần áo cho nàng.
Tiểu Đào đứng sau lưng Tô Yên vấn tóc cho nàng
"Công Chúa điện hạ muốn trang điểm là có việc gì quan trọng cần làm sao?
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm, ta có chút việc."
Hạt giống còn chưa gieo xong.
Tô Yên cảm thấy vẫn nên đi gieo nốt hạt giống thì hơn.
Ngày sau nếu có chuyện gì, hạt giống cũng đã gieo xong.
Thời tiết bên ngoài cũng không tồi, it nhất bây giờ nàng tới đó cũng sẽ không làm người khác bị thương.
Tiểu Đào vừa nghe thấy Tô Yên nói có việc phải làm, tốc độ thu dọn càng nhanh.
Thân là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Công Chúa điện hạ, không thể vì mình thu dọn chậm chạp mà trì hoãn việc lớn của Công Chúa được.
Tiểu Đào thu thập xong, đồ ăn sáng cũng vừa kịp mang tới.
Chờ Tô Yên ăn no, mới bắt đầu đi ra ngoài.
Tiểu Đào đi theo phía sau Tô Yên, cũng không hỏi là đi chỗ nào.
Đi một vòng, cuối cùng Tô Yên dừng lại ở một phủ đệ.
Tiểu Đào ngẩng đầu lên nhìn ba chữ to đùng ở trêи bảng "TRẤN NAM VƯƠNG".
Tiểu Đào khôi phục tinh thần.
Nghi hoặc
"Công chúa điện hạ, người, người tới chỗ này làm gì vậy?"
Tô Yên nhéo nhéo túi tiền bên hông.
"Trồng hoa."
Tiểu Đào vội vàng gật đầu
"Vâng, vâng."
Tiểu Đào cũng không hiểu vì sao Tô Yên lại muốn tới đây trồng hoa.
Nhưng Công Chúa điện hạ là chủ, nàng nói gì cũng đúng, Tiểu Đào cứ im lặng nghe theo là được.
Tiểu Đào từ sùng kính Công Chúa điện hạ, giờ đã trở thành fan cuồng của Tô Yên.
Tô Yên lên tiếng
"Bổn cung muốn gặp tướng quân của các ngươi."
Thị vệ hai tay ôm quyền
"Công Chúa điện hạ, Tướng quân đang nghị sự."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên gật đầu
"Ừm, chuyện không quan trọng, bổn cung vào trong chờ là được."
Thị vệ do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu
"Mời Công Chúa điện hạ đi bên này."
Nếu là người khác, phỏng chừng thị vệ sẽ không cho vào.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên Tô Yên tới đây.
Đêm qua vì vị Công Chúa hòa thân này, cả Sứ thần Giang Lan quốc và Khâm sai đại thần của Kim Vĩnh quốc đã phải lặn lội tới tận đây.
Tự nhiên phải hầu hạ cẩn thận hơn một chút.
Thị vệ vừa đi ra, nàng liền đi thẳng tới biệt viện trước đó nàng đã ở.
Tiếp tục sự nghiệp trồng hoa vĩ đại.
Từng hạt từng hạt giống vùi xuống dưới đất.
Tiểu Hồng ở dưới đất duỗi cái đuôi chọc chọc.
Sáng sớm trời đã nắng, hơn nữa đêm qua mưa to, không khí có chút oi bức.
Tiểu Đào đứng ở bên trêи có chút lo lắng.
Công Chúa điện hạ nói không cho hỗ trợ.
Thế cho nên Tiểu Đào chỉ có thể đứng ngoài pha trà rót nước chờ đợi.
......
Ở trong thư phòng của Trấn Nam Vương, khói từ lư hương lượn lờ trong không khí.
Âu Dương Du một thân hắc y ngồi trêи ghế, sắc mặt lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Lúc lâu sau mới lên tiếng
"Ngươi muốn cưới nàng sao?"
Người đối diện với Âu Dương Du, chính là Tuân Cảnh Vương gia của chúng ta.
Tuân Cảnh đứng bên cạnh lư hương.
Một thân bạch y, đeo đai ngọc, một bộ dạng không thể xâm phạm.
Hắn đứng đó giống như một bức tranh thuỷ mặc.
Nghe thấy Âu Dương Du nói vậy, ý cười nơi khóe môi của Tuân Cảnh càng thêm đậm.
"Tướng quân chưa từng để nàng vào mắt. Chỉ là một Công Chúa hòa thân, chỉ cần không quấy nhiễu ngươi, cần gì phải để ý nàng đi đâu?"
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Ánh mắt Âu Dương Du lạnh băng, nhìn chằm chằm Tuân Cảnh.
Nửa ngày sau, hắn mới lên tiếng
"Dù bản Tướng quân không muốn, cũng là việc của bản Tướng quân."
Tuân Cảnh nâng tay lên, bàn tay khớp xương rõ ràng chạm vào làn khói.
Vừa chạm vào, làn khói liền toả ra xung quanh.
Hắn không nhanh không chậm nói
"Thánh chỉ đang trêи đường tới rồi."
Hắn nói xong, dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Du
"Đêm qua Khâm sai đại thần và Sứ thần Giang Lan quốc tới đây, là muốn xem quan hệ của Tướng quân và Vương phi tương lai như thế nào. Nhưng mà Tướng quân lại lựa chọn nữ phó tướng của mình mà rời đi, để lại một mình Công Chúa ở đó, vừa xấu hổ vừa mất mặt."
Vừa nói, Tuân Cảnh vừa tóm lấy làn khói.
Thoáng dùng sức một chút, làn khói bèn chạy mất.
Đã là liên hôn, thì cần gì đến tình cảm nam nữ.
Công Chúa hoà thân vừa đến không bao lâu đã bị đuổi ra khỏi Vương phủ, phải tới trạm dịch ở.
Còn chưa thành thân đã như vậy, Giang Lan quốc nháo nhào đến như vậy, chính là muốn đòi lại công đạo.
Bằng không, không thể ngẩng mặt lên với bá tánh.
Cho nên, Giang Lan quốc phái sứ thần tới.
Nếu trong yến tiệc tối qua, Trấn Nam Vương dù ngồi im đó không làm gì chờ cho đến khi yến tiệc kết thúc thì việc này cũng coi như thôi.
Dù sao tính tình lạnh nhạt của gã không ai không biết.
Nhưng gã lại vì một nữ nhân khác, bỏ mặc vị hôn thê của mình ở đó mà bỏ đi.
Nữ nhân kia té xỉu, cấp dưới của vội vàng chạy tới khẩn cầu đi xem.
Kiêu ngạo như vậy, chính là không để Công Chúa điện hạ của Giang Lan quốc vào trong mắt.
Đã vậy rồi mà Sứ thần Giang Lan quốc còn có thể nhịn được nữa sao?
Vừa vặn, Tuân Cảnh ở đó.
Vừa vặn, Tuân Cảnh biểu đạt lòng ái mộ của mình với Công Chúa.
Vừa vặn, vị Sứ thần kia càng nhìn càng thuận mắt Tuân Cảnh.
Thế cho nên mới có việc hai người gặp mặt ngày hôm nay.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Giọng nói của Âu Dương Du vẫn lạnh băng như cũ
"Đó là chuyện của bổn vương."
Tuân Cảnh ngước mắt lên, hai người nhìn nhau.
Chậm rãi nói
"Tướng quân không biết quý trọng, còn muốn trách người khác sao?"
Cuối cùng, Âu Dương Du cũng nhăn mặt.
Hắn nhìn Tuân Cảnh.
Một cỗ khí thế cường đại phát ra.
Tuân Cảnh chỉ đứng im ở đó mỉm cười.
Giống như không cảm nhận được địch ý của Âu Dương Du.
Nhẹ nhàng nói một câu
"Người ở mười dặm Thanh Châu, ta sẽ rút về. Chỗ pháo đài thông quan, sau này sẽ là địa bàn của Tướng quân. Về sau sẽ thuận tiện cho việc chinh chiến giết giặc của Tướng quân."
Tuân Cảnh vừa dứt lời, Âu Dương Du càng nhăn mày hơn.
Mười dặm Thanh Châu, nói cho là cho?
"Ngươi vì nữ nhân kia, mười dặm Thanh Châu cũng không cần?"
Năm đó, ở nơi đó, hai người họ cũng coi như chiến tranh mà không có khói thuốc súng.
Đó là nơi quan trọng nhất để vận chuyển được lương thảo đến Thượng Vận thành.
Nếu một ngày xảy ra chiến tranh, chỉ cần phong tỏa chỗ đó, bá tánh Thượng Vận thành chỉ còn một đường chết.
So sánh với việc để người khác nắm giữ, Âu Dương Du càng tin tưởng chính mình hơn.
Nhưng qua nửa năm, Tuân Cảnh chiếm lợi thế, hắn chiếm lĩnh mười dặm Thanh Châu, bày binh bố trận, quan lại cũng đều là người của hắn.
Dần dần như tằm ăn rỗi, không còn một kẽ hở.
Vậy mà hiện giờ, hắn lại nhẹ nhàng bâng quơ tặng luôn mười dặm Thanh Châu cho gã.
Chỉ vì, nữ nhân kia?
Tuân Cảnh nhìn Âu Dương Du, lên tiếng
"Không biết Tướng quân có nguyện ý buông tay vị Công Chúa hoà thân vô dụng kia không?"
Vốn dĩ, chờ khi thánh chỉ ban xuống, Âu Dương Du có muốn hay không cũng phải đồng ý.
Tuân Cảnh hoàn toàn không cần trao đổi như thế này.
Hai người mơ mơ hồ hồ mà trao đổi, cũng chỉ có hai người họ mới có thể hiểu được cuộc đối thoại này.
Lúc lâu sau, Âu Dương Du mới lãnh đạm trả lời
"Hy vọng ngươi không nuốt lời."
Ý cười trêи mặt Tuân Cảnh gia tăng
"Đa tạ tướng quân đã thành toàn."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Cuộc nói chuyện này kết thúc.
Tuân Cảnh đi ra khỏi thư phòng, nhìn sắc trời bên ngoài.
Vừa nãy hắn tới đây mặt trời lên cao, nắng ấm.
Vậy mà chớp mắt thôi sắc trời lại xám xịt.
Tí tách, tí tách.
Từng giọt mưa rơi xuống bàn tay hắn.
Kim Nhất đứng bên cạnh mở dù ra.
Đi đến trước mặt Tuân Cảnh, lên tiếng
"Vương gia, trời mưa rồi."
Tuân Cảnh nhìn sắc trời hôm nay, thật sự là không tốt.
Thời tiết Thượng Vận thành mưa liên miên, hắn tới nơi này một thời gian rồi mà chỉ thấy mưa là mưa.
Nhưng tâm tình của hắn lại rất tốt.
Khoé môi hiện lên ý cười, tâm tình vô cùng sung sướиɠ mà đứng sóng vai bên cạnh Âu Dương Du.
Âu Dương Du nhìn đi chỗ khác.
Dùng mười dặm Thanh Châu đổi một nữ nhân, mà vẫn có thể sung sướиɠ đến như vậy.
Một kẻ thô lỗ hàng năm chỉ biết dẫn binh ra trận đánh giặc như hắn, không thể lý giải nổi.
Đối với hắn mà nói, thời khắc chuẩn bị đánh thắng trận chiến, hắn chỉ mong có thể cùng những huynh đệ xuất chinh ra trận trở về cùng nhau,
Còn những chuyện khác, không có tác dụng.
Âu Dương Du đang suy nghĩ, một thị vệ chạy tới, hai tay ôm quyền, lên tiếng
"Vương gia, Công Chúa Tô Yên tới."
Tuân Cảnh vốn chuẩn bị rời đi, nghe thấy lời thị vệ kia nói, lập tức dừng chân.
Hắn đứng im ở đó, nhìn sắc trời bên ngoài.
Ai không biết còn tưởng rằng hắn đang chờ cơn mưa này tạnh.
Tầm mắt Âu Dương Du lướt qua Tuân Cảnh.
Sắc mặt lạnh nhạt, bỗng nhiên phun ra mấy chữ
"Có lẽ ta đã quá xem trọng ngươi."
Tuân Cảnh nghe hắn nói xong, mí mắt giật giật.
Khoé môi gợi lên, vẫn cười ôn hoà như cũ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Âu Dương Du nhìn về phía ngoài trời mưa.
Lên tiếng
"Năm đó, ngươi cố thủ Thượng Vận thành."
Dùng lại một chút, lại nói tiếp
"Có lẽ, cũng chỉ là vận khí."
Nói xong, Âu Dương Du cũng không mở miệng nói thêm bất kỳ điều gì.
Đôi tay chắp ra sau lưng, một thân y phục đen đứng ở cạnh hành lang dài.
Cô lãnh làm người ta khó lòng tiếp cận.
Tuân Cảnh vươn tay, hứng những giọt mưa đang rơi xuống theo mái hiên.
Nửa ngày sau, mới trả lời
"Cố thủ được Thượng Vận thành không phải là vận khí. Gặp được nàng mới là vận khí."
Vừa nói, ý cười trêи khuôn mặt Tuân Cảnh càng đậm thêm.
Hắn duỗi tay, lấy cây dù trêи tay Kim Nhất, đi ra ngoài trời.
Âu Dương Du nhìn theo bóng lưng nam tử bạch y bước đi chậm rãi trong mưa, đang hướng tới phía một người khác.
Không biết từ khi nào trong viện xuất hiện thêm hai người.
Một người mặc y phục màu vàng nhạt, một lời cũng không nói bước nhanh ra ngoài.
Phía sau lưng nàng ta cách vài trượng, có một tỳ nữ cẩn thận đi theo sau.
Xem bộ dạng này, giống như chủ nhân ác bá làm khó dễ hạ nhân, bức cho tỳ nữ kia sợ hãi không dám lại gần.
Tuân Cảnh đi nhanh hơn, một tay kéo tay Tô Yên lại.
Kéo người vào trong dù cùng mình.
Kết quả...
"Bang"
Dù bị ném đi.
Khuôn mặt Tô Yên không cảm xúc, giơ tay ấn ngực Tuân Cảnh đẩy ra.
Chiếc dù rơi vào bụi cỏ bên cạnh.
Hai người đứng đối diện với nhau.
Ý cười trêи mặt Tuân Cảnh cứng đờ.
Ánh mắt hắn đen nhánh, một lúc sau mới mấp máy môi gọi một tiếng
"Công Chúa điện hạ?"
Tô Yên nhìn Tuân Cảnh chằm chằm một lúc lâu, mới có chút ý thức được mình vừa làm chuyện gì.
Nàng thu tay, đứng im ở đó.
Phiền phức.
Nàng cố gắng kìm nén nỗi bực dọc trong lòng, lên tiếng
"Đừng nói chuyện với ta."
Tuân Cảnh sửng sốt.
Y phục trắng tinh đã bị nước mưa xối ướt nhẹp.
Nói xong, Tô Yên liền xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là đi được vài bước, nàng dừng chân lại.
Nhìn chiếc dù bị nàng ném vào bụi cỏ.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Rốt cuộc vẫn đi qua đó, nhặt chiếc dù lên.
Đi tới trước mặt Tuân Cảnh, đưa cây dù qua che cho hắn.
Tô Yên đưa dù qua, nhưng vị nào đó không tiếp.
Tô Yên nhíu mày, không kiên nhẫn mở miệng
"Cầm."
Tuân Cảnh đứng im ở đó không động đậy, chỉ im lặng nhìn Tô Yên.
Chậm rãi lên tiếng
"Thái độ của Công Chúa điện hạ đối với ta, lúc nóng lúc lạnh, lúc tình lúc ám.
Buổi sáng nay rõ ràng rất tốt, mặt trời còn chưa xuống núi, mới có chớp mắt thôi đã trở nên lạnh nhạt như thế này. Công Chúa điện hạ làm như vậy, Tuân mỗ quả thật không thể nắm bắt nổi."
Tô Yên càng nhăn mày hơn, càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Hiện tại nàng thực sự không thể nghe hiểu hắn đang nói cái gì.
Chỉ cảm thấy hắn thật ồn ào, ồn đến mức làm nàng tâm phiền ý loạn.
Mưa liên miên không ngừng, nàng còn chưa kịp điều chỉnh tốt cảm xúc, trời lại tiếp tục mưa.
Tạnh chưa được bao lâu, lại tiếp tục mưa, cứ như thế lặp đi lặp lại.
Mà cảm xúc bực bội trong lòng Tô Yên, hôm nay thật sự đạt tới đỉnh điểm, không thể kìm nén được nữa.
Điều duy nhất có thể khiến nàng kìm chế đến lúc này, chính là âm thanh từ trong trái tim nàng lặp đi lặp lại, hắn chính là Quân Vực, không thể đánh, đánh hắn rồi nàng sẽ rất đau lòng.
Tô Yên thấy Tuân Cảnh còn không chịu nhận lấy, nắm lấy tay hắn, ấn cây dù vào tay hắn.
Sau đó liền xoay người rời đi.
Nàng muốn tìm một chỗ không người, đợi mưa tạnh rồi tính tiếp.
Nhưng người nào đó lại không muốn cho nàng đi.
Tuân Cảnh gắt gao nắm chặt tay Tô Yên.
Nụ cười trêи mặt đã tắt ngấm từ bao giờ.
Hắn chậm rãi hỏi Tô Yên
"Công Chúa điện hạ hối hận đã đồng ý kết thân cùng bổn vương sao?"
Tô Yên thấy bên tai ong ong, hắn còn cố chấp kéo tay nàng không buông.
Nếu là mới bắt đầu mưa, nàng có thể nói hai ba câu như bình thường.
Nhưng lúc này, nàng sắp không thể khống chế được nữa rồi, chỗ nào còn quản được hắn suy nghĩ cái gì.
Tô Yên vung tay ra, không kiên nhẫn
"Cách xa ta ra một chút."
Cùng với câu nói đó, Tô Yên dùng lực mạnh hơn lúc trước, trực tiếp đẩy hắn lùi ra sau vài bước.
"Vương gia!"
Kim Nhất hô một tiếng, lập tức chạy tới bên cạnh Tuân Cảnh, đỡ lấy hắn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Thấy hắn vẫn bình yên vô sự, không xảy ra chuyện gì, liền không nói gì nữa.
Tô Yên một lòng muốn đi.
Nhưng ngày hôm nay, tựa hồ tất cả mọi người đều muốn cùng nàng đối nghịch.
Đều không muốn để nàng ra khỏi Trấn Nam Vương phủ.
Tô Yên dừng chân, nhìn người đứng trước mặt
Không biết Âu Dương Du đã xuất hiện trước mặt nàng từ bao giờ.
Y phục đen, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế bừng bừng, không hổ là người đắm mình trong chiến trường.
Khí thế như vậy, giống như chỉ có thể bước qua xác gã thì mới có thể ra khỏi Trấn Nam Vương phủ.
Tô Yên im lặng, đứng im ở đó, chỉ cảm thấy phiền không chịu nổi.
Người này chắc chắn có chuyện muốn nói với nàng.
Cái nhóm người này cứ blah blah mãi không dứt, thế cho nên, hai đầu lông mày của Tô Yên càng thêm nhíu chặt.
Rốt cuộc, Âu Dương Du cũng lên tiếng
"Công Chúa của Giang Lan quốc lại kiêu ngạo đến vậy sao? Người Giang Lan quốc có biết hành động của ngươi không?"
Tô Yên cố gắng nhịn.
"Ngươi, tránh ra."
Cảm xúc bực bội cuối cùng cũng chiếm cứ toàn bộ đôi mắt của Tô Yên.
Nàng nhìn Âu Dương Du không chút sứt mẻ đứng đối diện, lẩm bẩm một câu
"Thật là phiền a."
Nói xong, nàng tính toán đi vòng qua Âu Dương Du ra ngoài.
Kết quả vừa mới đi ngang người hắn, liền bị hắn duỗi tay ngăn cản.
Đối với Âu Dương Du, tính tình Tô Yên tất nhiên sẽ không tốt như lúc đối diện với Tuân Cảnh.
Nàng xoay người, nhảy lên, kéo tay hắn quăng mạnh xuống đất.
Bang!
Âu Dương Du không hổ là người ngồi lên được vị trí Tướng quân.
Tính cảnh giác, linh hoạt cùng với công phu đều không hề tầm thường.
___
Ngân minn: Huhu edit đoạn này mà thấy thương quá à T. T
← Ch. 272 | Ch. 274 → |