Sủng phi hắc hóa (7)
← Ch.271 | Ch.273 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Thị vệ kia vừa dứt lời, tất cả mọi người trong thính đường đều im bặt.
Những người ở đây, ngoại trừ một ít quan viên ở Thượng Vận thành, còn đâu đều là thủ hạ của Âu Dương Du.
Mà tất nhiên mọi người trong quân doanh đều biết Phó tướng Tống Trinh.
Một đám người im lặng chờ Âu Dương Du lên tiếng
Rốt cuộc tất cả mọi người đều cùng nhau chinh chiến sa trường, hơn nữa Tống Trinh còn là thân nữ nhi, tự nhiên cũng được rất nhiều người khâm phục.
Sắc mặt Âu Dương Du lạnh nhạt, một thân y phục đen càng làm người ta khó đoán tâm tư.
Hồi lâu sau, Tuân Cảnh ngồi bên cạnh lên tiếng
"Tống Trinh? Là vị Phó tướng của quân doanh sao?"
Hắn chậm rãi nghi hoặc.
Thị vệ đang quỳ trêи mặt đất tất nhiên biết đến thân phận của Tuân Cảnh.
Vội vàng nói
"Đúng vậy"
Sau đó, Tuân Cảnh suy tư một câu
"Vị nữ tướng đó cũng thật lợi hại, có thể cùng đấng nam nhi ra chiến trường giết địch."
Nói xong, hắn ngừng một chút, sau đó lại ôn hòa nói tiếp
"Nghe nói, nàng ta và Trấn Nam Vương Tướng quân là thanh mai trúc mã từ nhỏ, Tướng quân còn hứa hẹn cho nàng ta ngôi vị Vương phi, ở quân doanh được rất nhiều người ca tụng a."
Tuân Cảnh vừa dứt lời, tất cả những người trong thính đường đều đổi sắc mặt.
Sứ thần sửng sốt
"Cho ngôi vị Vương phi? Cho ai? Cho nữ tướng kia sao? Vậy, vậy Công Chúa điện hạ của chúng ta phải làm sao bây giờ? Làm thϊế͙p͙ sao?"
Khi nói ra những lời này, khuôn mặt của Sứ thần đã xanh lét.
Cho dù ngươi có là Trấn Nam Vương chinh chiến sa trường, nhưng cũng không phải hoàng đế.
Ngươi là Tướng quân, Công Chúa nhà chúng ta cũng đường đường là Công Chúa của một nước.
Chẳng những luôn thờ ơ với Công Chúa nhà ta, lại còn hứa đem ngôi vị Vương phi cho người khác, đẩy Công Chúa điện hạ nhà chúng ta xuống làm thϊế͙p͙ sao??
Thế này, thực sự là khinh người quá đáng!!
Sứ thần muốn chất vấn Âu Dương Du nhưng khí thế trêи người hắn ta quá mạnh.
Cuối cùng, Sứ thần nhìn chằm chằm vào Khâm sai đại thần.
Mà vị Khâm sai đại thần này cũng đang đơ người vì câu nói của Tuân Cảnh, nhìn chăm chăm vào Âu Dương Du chưa nói một lời kia.
Ánh mắt Âu Dương Du không có một tia dao động, nghiêng đầu nhìn Tuân Cảnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ rốt cuộc có ý gì, chỉ sợ chỉ có bọn họ mới biết.
Tô Yên nhẹ nhàng nhăn mày.
Thật sự quá ồn ào.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nàng cố nén bực bội vào trong lòng.
Cố gắng có thể bảo trì lý trí đến cuối buổi tiệc.
Chỉ cần những người này, nói ít đi một chút.
Mà Trương Khắc ngồi ở bàn bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Đứng lên, quỳ một gối xuống.
"Thỉnh Tướng quân pháp ngoại khai ân, đi xem Tống Phó tướng. Nếu không, nàng ấy sẽ thật sự không chịu đựng nổi qua đêm nay."
Giọng nói của Trương Khắc cực lực nhẫn nại.
Những tướng sĩ xung quanh đồng loạt lên tiếng
"Thỉnh Tướng quân pháp ngoại khai ân."
Một đám xôn xao, tất cả đều đứng dậy, ôm quyền thi lễ với Âu Dương Du.
Khâm sai nhìn thấy cảnh này, vô cùng sửng sốt.
"Thế này, thế này, ...."
Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Tuân Cảnh nhìn cảnh này, trêи mặt vẫn ôn hòa như cũ.
Nhìn Tô Yên ngồi ngay bên cạnh mình cúi đầu, không nói một lời.
Hắn nhéo một miếng điểm tâm, bón qua.
"Công chúa điện hạ, không đói bụng sao?"
Phảng phất giống như những âm thanh ồn ào huyên náo xung quanh không có bất kỳ liên quan gì tới hắn, hắn cũng chẳng có một chút hứng thú nào.
Tô Yên phản ứng chậm hơn bình thường.
Ngẩng đầu lên nhìn miếng điểm tâm, há mồm, cắn một miếng, sau đó lại cúi đầu xuống.
Tuân Cảnh nhướng mày.
Đại khái không nghĩ tới Tô Yên sẽ trực tiếp ăn luôn.
Cảm thấy chơi cũng rất vui.
Hắn lại cầm một miếng bánh khác đưa qua.
Một lát sau, Tô Yên mới ngẩng đầu, cắn một miếng.
Hai người ngồi đó một người đút, một người ăn vô cùng hài hòa vui vẻ.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Kim Nhất đứng bên cạnh không nhịn được nữa, ho một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở
"Khụ khụ, Vương gia."
Vương gia đang làm gì vậy?
Đút cho Công Chúa điện hạ sao?
Này ······.
Kim Nhất nhìn Âu Dương Du Tướng quân ngồi bên cạnh.
Đây không phải là trắng trợn khiêu khích sao?
Âu Dương Du nhìn hai người bọn họ.
Ánh mắt lạnh băng.
Một lúc lâu sau mới lên tiếng
"Tìm đại phu tới."
Nói dứt lời, gã đứng lên, rời yến tiệc đi thẳng về thư phòng.
Gã vừa cất bước đi, thị vệ kia cũng vội vàng chạy theo sau.
Âu Dương Du vừa rời đi, sắc mặt Sứ thần đã đen đến cực điểm.
Vị Tướng quân này, vì một nữ nhân khác, bỏ rơi Công Chúa điện hạ ở lại đây không màng đến?
Lúc ấy khi kết thân đã lập hôn ước, đã đáp ứng rồi, giờ lại kéo dài thời gian nghênh thú Công Chúa điện hạ.
Quả thật, quả thật là làm nhục người ta mà.
Sứ thần ngồi đó mà lòng dạ như muốn bốc cháy.
Khâm sai đại thần ngồi bên cạnh cũng vô cùng nôn nóng, không biết phải bẩm báo như thế nào khi hồi kinh.
Đi qua đi lại, Khâm sai đại thần nhìn thấy cảnh tượng Tuân Cảnh Vương gia đang bón điểm tâm cho Công Chúa ăn.
Ồ, đút điểm tâm sao?
Ơ?
Đút điểm tâm????
Ánh mắt Khâm sai đại thần sáng quắc.
Nhìn hành động của hai người này, thân mật hơn so với mức bình thường.
Tuân Cảnh Vương gia thanh lãnh tự phụ, cao quý không thể xâm phạm.
Nữ tử ái mộ hắn có thể xếp quanh Kinh thành 3 vòng.
Chưa từng nghe qua chứ đừng nói tới nhìn thấy hắn có hành động gì quá thân mật với nữ tử.
Chậc chậc chậc.
Chứng tỏ, vị Công Chúa điện hạ này có địa vị không tầm thường trong lòng Vương gia.
Khâm sai lại nhìn vị Công Chúa điện hạ này.
Chắc chắn bởi vì bị Trấn Nam Vương đối xử lạnh nhạt sinh ra thương tâm, chỉ ngồi im không hề nói một câu.
Nhưng đối với việc Tuân Cảnh Vương gia bón đồ ăn cho cũng không hề cự tuyệt.
Chuyện này đã rõ như ban ngày.
Quan hệ giữa hai người này không bình thường a.
Rất nhanh trong đầu Khâm sai đại thần đã nảy ra ý tưởng.
Kỳ thật, Công Chúa hòa thân.
Văn hoa mà nói là người được cả quốc gia ca tụng, hòa thân là việc được tất cả mọi người chúc mừng, đại diện cho hòa bình bền lâu giữa hai nước.
Nhưng thực tế, Công Chúa hòa thân, cũng chỉ là một công cụ mà thôi.
Nàng có nguyện ý gả đi hay không cũng không quan trọng, dù nàng phản đối cũng không được tính.
Hiện giờ, chuyện này lại làm Sứ thần Giang Lan quốc phẫn nộ.
Phần nhiều chính vì Tướng quân Âu Dương Du không chừa mặt mũi cho Công Chúa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Thế nhưng lại dám đem Công Chúa của nước họ an bài xuống vị trí thϊế͙p͙.
Như thế, chính là xem thường Giang Lan quốc bọn họ.
Nghĩ vậy lại càng thêm tức giận.
Cái họ muốn chính là một vị trí chính thất.
Nếu như Tuân Cảnh Vương gia này nguyện ý cưới Công Chúa, việc này cũng không còn khó giải quyết a.
Kế sách xoay vài vòng trong đầu Khâm sai đại thần.
Hắn đầu tiên là trấn an vị Sứ thần kia một tiếng.
Sau đó nhìn Tuân Cảnh, cười haha.
"Xem ra quan hệ giữa Vương gia và Công Chúa điện hạ, không bình thường a."
Tuân Cảnh hờ hững liếc mắt nhìn Khâm sai đại thần một cái, chậm rãi trả lời
"Hình như Khâm sai đại thần có chuyện muốn nói."
Hắn nói chuyện, nhưng tay vẫn không ngừng đút đồ ăn cho Tô Yên.
Kỳ thật Tô Yên không muốn ăn.
Người này thế nào cứ không ngừng đút đồ ăn cho nàng vậy?
Thế cho nên nàng cắn đồ ăn, nhai rất chậm.
Trong lòng đang rất bực bội, không thể khống chế được mọi chuyện.
Chỉ có thể cố gắng áp chế cảm xúc, không nói một câu.
Khâm sai xua xua tay
"Thần không dám chất vấn Vương gia, Chỉ là, chỉ là, ngài và Công Chúa điện hạ.... ."
Hắn ta do dự.
Không biết có nên nói hay không?
Chỉ sợ nói sai, sẽ bị dạy dỗ một phen.
Nhưng Khâm sai đại thần nghĩ tới những chuyện mình sẽ phải tiếp nhận sau khi hồi kinh.
Vẫn là cắn răng mà nói.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
"Thần chưa bao giờ nhìn thấy Vương gia đối đãi với người khác như vậy."
Khâm sai vừa dứt lời, Sứ thần đang nổi giận đùng đùng cũng đánh mắt nhìn qua.
Sứ thần đối với thế cục của Kim Vĩnh quốc không rõ lắm.
Nhưng đối với hai chữ Tuân Cảnh lại vô cùng rõ ràng.
Một người có thể ngang tài ngang sức với Trấn Nam Vương Âu Dương Du.
Tuân Cảnh, chắc chắn không phải là một kẻ đơn giản.
Nghe Khâm sai nhắc nhở, Sứ thần cũng nhìn cách hai người kia ở chung.
Lúc này, Tô Yên thấy Tuân Cảnh vẫn đút điểm tâm cho nàng.
Duỗi tay, chắn lại, một câu cũng không chịu nói.
Có chút không quá thân cận như Khâm sai nói.
Nhưng trái lại, Tuân Cảnh Vương gia có vẻ như không để tâm.
Trực tiếp ăn luôn miếng điểm tâm Tô Yên vừa từ chối.
Thế này là, .... .
Tựa như là cùng một lúc, bốn con mắt của Sứ thần và Khâm sai đại thần đều phát sáng.
Có lẽ Công Chúa vô tình, nhưng rõ ràng Vương gia có ý.
Bằng không, làm sao có chuyện một người như Vương gia lại dung túng hành động của Công Chúa như vậy được?
Khâm sai lên tiếng
"Không biết Vương gia cảm thấy Công Chúa điện hạ của Giang Lan quốc thế nào?"
"Xinh đẹp như hoa, tâm hướng tới chi*."
*tha thiết ước mơ
Ánh mắt Khâm sai đại thần càng thêm sáng.
Vì muốn có thêm chút can đảm, bèn cầm chung rượu bên cạnh lên uống hai ngụm.
Sau đó nói tiếp
"Vương gia chưa cưới vợ, Công Chúa điện hạ cũng chưa gả chồng. Trai tài gái sắc, thực sự là một đôi trời sinh a~"
Lúc này, Khâm sai đại thần của chúng ta đã đem hôn ước của Tô Yên và Trấn Nam Vương vứt ra sau đầu.
Khâm sai đã chắc chắn trong lòng, vị Trấn Nam Vương này rõ ràng không muốn cưới Công Chúa.
Rõ ràng biết Khâm sai đại thần và Sứ thần tới đây vì việc hai người liên hôn.
Thế nhưng đang ở trong yến hội lại vì một nữ nhân khác mà rời đi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Giống như chỉ muốn gây khó dễ cho Công Chúa, muốn Sứ thần Giang Lan quốc nhanh nhanh chóng chóng đưa Công Chúa về nước.
Trấn Nam Vương nhiều năm chinh chiến sa trường, không biết đã bao nhiêu lần làm trái Hoàng mệnh.
Lần này, cũng có thể vì nữ nhân kia mà cự tuyệt hôn sự với vị Công Chúa kia.
Đến lúc đó, sẽ khiến hai nước càng thêm xấu hổ.
Nếu có thể ngay tại yến tiệc này thu xếp mọi việc chu toàn, để Công Chúa hứa hôn với một người khác xứng đôi.
Không phải là nhất cử hòa hoãn quan hệ giữa hai nước sao?
Dù sao Công Chúa và Trấn Nam Vương vẫn chưa cử hành đại hôn.
Công Chúa cũng chưa thể tính là đã gả chồng.
Tuy rằng có Hoàng mệnh trong người, nhưng Công Chúa và Vương gia tình thâm, lại thêm hôn ước giữa hai nước, chắc chắn Hoàng đế bệ hạ sẽ đồng ý.
Vốn dĩ, hôn sự với vị Công Chúa Giang Lan quốc này, Bệ hạ sắp xếp cho Tuân Cảnh Vương gia.
Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, Tuân Cảnh Vương gia đến Hoàng cung một chuyến.
Khi thánh chỉ ban ra, vốn dĩ là Tuân Cảnh Vương gia lại trở thành Trấn Nam Vương Tướng quân xa tít tắp chân trời.
Trong đầu Khâm sai đại thần không biết có bao nhiêu tính toán chạy qua.
Hắn ta cười nói
"Thần thấy Vương gia đối với Công Chúa điện hạ như vậy, người không biết sẽ nghĩ rằng Vương gia ái mộ Công Chúa từ lâu."
Sứ thần đứng bên cạnh hiển nhiên cũng đã hiểu ra ý tứ của Khâm sai.
Im lặng không nói gì, chỉ đứng nhìn.
Rốt cuộc, cũng chỉ hy vọng vị Vương gia này có thể cưới hỏi Công Chúa điện hạ đàng hoàng.
Tuy rằng Sứ thần vô cùng tức giận với thái độ của Trấn Nam Vương, nhưng nếu Công Chúa thực sự bị người của Kim Vĩnh quốc từ hôn.
Trở về Giang Lan quốc, chỉ sợ ngày sau cuộc sống sẽ không còn ánh sáng, sống những ngày tháng không được dễ chịu.
Tuân Cảnh nhìn Tô Yên, chậm rãi lên tiếng
"Ta xác thật là rất ái mộ Công Chúa, chỉ là Công Chúa một lòng trung trinh với Âu Tướng quân, lại sắp cử hành đại hôn gả cho Tướng quân, bổn vương không thể nhúng tay."
Khâm sai đại thần vừa nghe thấy Tuân Cảnh nói vậy, lập tức đứng bật dậy
"Không, không"
Hắn ta phủ nhận xong, mới chợt nhận ra mình quá kϊƈɦ động.
Vội vàng giữ bình tĩnh, đè thấp giọng, cất lời
"Công Chúa điện hạ vẫn còn trong sạch, chưa gả chồng. Vương gia tất nhiên có thể tranh thủ."
Tuân Cảnh do dự
"Thật sao?"
"Đúng vậy."
"Nhưng ta không thể làm trái Hoàng mệnh."
"Hoàng đế bệ hạ chắc chắn sẽ càng hy vọng một cuộc hôn nhân lưỡng tình tương duyệt, tình chàng ý thϊế͙p͙ hơn."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Âu Dương Du vừa rời khỏi không hề biết rằng Vương phi tương lai của mình lại đang bị Tuân Cảnh Vương gia khẽ meo meo cạy góc tường đi mất rồi.
Hắn đi vào trong thư phòng, nhìn Tống Trinh đang ngã chật vật trêи mặt đất.
Sắc mặt lạnh nhạt, không nói một lời.
Hắn nhìn thật lâu.
Tống Trinh đang nằm trêи mặt đất hôn mê, bỗng nhiên giật mình thảng thốt, mở lớn hai mắt.
Nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, nàng ta cố gắng chống cơ thể lên, mở miệng gọi một tiếng
"Tướng quân!"
Bởi vì quỳ lâu lại gặp mưa, nàng ta đang phát sốt, sắc mặt đỏ ửng.
Âu Dương Du vẫn lạnh lùng đứng đó nhìn Tống Trinh.
Không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cho đến khi trời lại tiếp tục mưa.
Mưa phùn liên miên thật sự làm người ta cảm thấy phiền lòng.
Hắn lạnh nhạt nói một câu
"Tống Trinh, ngươi quá phận rồi."
Vừa dứt lời.
Tống Trinh ho khan kịch liệt, suy yếu nói
"Tống Trinh biết sai."
Hắn đi qua đó, cuối cùng vẫn bế Tống Trinh lên, đi thẳng tới phòng cho khách.
Thị vệ đi theo sau lưng, cầm ô che cho hai người, không nói một lời.
Tống Trinh suy yếu giải thích
"Tướng quân, những lời mọi người trong quân doanh truyền nhau, không phải do Tống Trinh nói ra."
Âu Dương Du bế Tống Trinh vào phòng khách, đặt nàng ta lên trêи giường.
Chỉ một lát sau, quân y vội vàng chạy tới. bắt mạch, xem vết thương.
Âu Dương Du đứng im ở đó, một hồi lâu mới lên tiếng
"Về sau, ngươi đừng đến quân doanh nữa."
Tống Trinh đang nằm trêи giường bỗng cứng đờ người.
Nàng ta nhìn Âu Dương Du
"Tướng quân, vì... vì sao vậy?"
Âu Dương Du nhìn Tống Trinh
"Là ta chậm trễ ngươi."
Âm thanh lạnh nhạt, không có chút phập phồng.
Tống Trinh không thể tưởng tượng nổi
"Ngài, ... ngài.... , không hề, là do Tống Trinh cam tâm tình nguyện."
Âu Dương Du không đáp lại.
Hắn là một kẻ làm việc theo chuẩn mực, lời đã nói ra, không thể sửa lại.
Hiển nhiên, Tống Trinh cũng hiểu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nàng ta ngã vào giường.
Một lúc lâu sau mới run rẩy nói một câu
"Là, là bởi vì những lời vị Công Chúa điện hạ kia nói sao?"
Âu Dương Du nghe xong, ngẩng đầu nhìn Tống Trinh
"Nàng ấy không hề nói sai một từ."
Âu Dương Du vừa dứt lời, Tống Trinh gắt gao nắm chặt hai tay.
Tô Yên, lại là Tô Yên!
Một lần rồi hai lần, từ khi nàng ta tới đây, mình chưa từng có một ngày yên ổn.
Sau đó Tống Trinh lại nghe thấy Âu Dương Du nói tiếp
"Chân của ngươi đã không còn thích hợp để tiếp tục chinh chiến."
Tô Yên nói không sai.
Nhưng Âu Dương Du cũng không định vì những lời nói của Tô Yên mà điều Tống Trinh ra khỏi quân doanh.
Nếu Tống Trinh đã quyết định vào quân ngũ, vậy tự nhiên, tốt xấu gì những việc này cũng do Tướng quân là hắn đứng lên gánh vác.
Nhưng khi biết Tống Trinh quỳ một ngày một đêm trước cửa thư phòng, hắn liền thay đổi chủ ý.
Nếu ngay cả bản thân Tống Trinh cũng cảm thấy mình ở trong quân ngũ là sai, vậy thì chứng tỏ nàng cũng không muốn kiên trì thêm nữa.
Năm đó đồng ý cho Tống Trinh nhập ngũ, chính là do hắn nhìn trúng khí chất cao ngạo, không chịu thua trêи người nàng, muốn nhập ngũ so tài với các nam tử khác.
Âu Dương Du rõ ràng biết thế là sai nhưng hắn cũng không ngại để Tống Trinh nếm thử một lần.
Những lời Tô Yên nói chính là sự thật, không sai lấy một từ.
Hắn vốn nghĩ rằng lúc Tống Trinh quyết định vào quân ngũ đã suy nghĩ kĩ càng.
Hắn vốn nghĩ rằng, Tống Trinh kiêu ngạo như vậy, sẽ đi một con đường thẳng tắp, dù có chết cũng không quay đầu nhận thua.
Nhưng hiện giờ, Tống Trinh quỳ một ngày một đêm, lại chính là phủ nhận tất cả những cố gắng của nàng trong quá khứ.
Nàng lại thừa nhận với mọi người mình được đặc cách vào quân ngũ, những lần giết địch, xông pha chiến trường vinh quang như vậy đều trở thành dơ dáy.
Đã như vậy, không thể để Tống Trinh tiếp tục ở lại quân doanh.
Nếu như Tống Trinh vẫn cứ tiếp tục làm tốt những việc trong phận sự của mình, hắn cũng không ngại che chở cho nàng.
Dù biết sai cũng sẽ che chở.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nhưng hiện giờ.... .
Âu Dương Du nhìn người đang nằm trêи giường, không nói thêm một câu.
Hắn lên tiếng
"Ngươi nghỉ ngơi cẩn thận."
Dứt lời liền quay đầu đi khỏi phòng.
Tống Trinh đột nhiên duỗi tay, túm được y phục của Âu Dương Du, bởi vì có chút sốt ruột, giọng nói của nàng ta nghẹn ngào
"Tướng quân, việc mọi người trong quân doanh đồn rằng người hứa cho Tống Trinh ngôi vị Vương phi, thật sự không phải do thuộc hạ truyền ra."
Âu Dương Du dừng chân, quay đầu nhìn lại, sắc mặt vẫn lạnh băng không hề dao động.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói một câu
"Ngươi rất muốn gả cho ta sao?"
Hắn không xưng là bản Tướng quân như mọi khi.
Chỉ đơn giản hỏi nàng như một người nam nhân và một người nữ nhân.
Không liên quan đến tên tuổi, chỉ đơn giản là bản thân hắn.
Tống Trinh do dự một khắc, sau đó nhìn về phía Âu Dương Du, có chút khϊế͙p͙ đảm
"Cái này, cái này, thân phận của Tướng quân cao quý như vậy, thuộc hạ không dám."
Âu Dương Du nhìn Tống Trinh.
Lúc lâu sau, hắn mới dời ánh mắt đi.
"Bản Tướng quân sẽ tra rõ ai là người phát tán tin đồn đó trong quân doanh, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, việc ngày sau về sau lại nói."
Nói xong, Âu Dương Du liền đi thẳng ra ngoài, không hề dừng lại một bước.
Bàn tay đang nắm chặt y phục của Tống Trinh cũng phải buông ra.
Không hiểu vì sao lúc hỏi Tống Trinh câu đó, trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt của Tô Yên.
Hắn nhớ tới những lời nàng nói khi ở quân doanh.
Lần đầu tiên hắn thấy một người thẳng thắn không cố kỵ như vậy.
Hơn nữa cũng không buồn để ý đến mặt mũi của hắn hay quan tâm xem hắn có tức giận hay không.
Nếu hắn cũng hỏi nàng câu này, có lẽ nàng sẽ thẳng thắn nói cho hắn biết, nàng có muốn gả hay không.
Âu Dương Du đứng bên ngoài phòng, mưa càng lúc càng lớn.
Sắc mặt hắn lạnh băng, nhìn không ra cảm xúc.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Thời tiết Thượng Vận thành lại muốn trở lạnh rồi.
Mưa cả một đêm, cho đến khi sắc trời sáng lên, khó khăn lắm mưa mới ngừng.
Lúc Tô Yên tỉnh lại, nhìn thời tiết bên ngoài hiếm có từ khi nàng tới đây.
Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Ách, ngày hôm qua, nàng không có gây ra chuyện gì lớn chứ?
Vừa nghĩ, nàng vừa rời giường, ngồi xuống bàn trà, rót một ly trà lạnh.
Tiểu Đào đứng bên ngoài trực, nghe thấy động tĩnh trong phòng Tô Yên, Vội vàng lên tiếng hỏi
"Công Chúa điện hạ, người tỉnh rồi sao."
Tô Yên lên tiếng
"Ừ."
Tiểu Đào liền đẩy cửa tiến vào.
Nhìn chủ nhân ngồi ngoan ngoãn uống trà lạnh, Tiểu Đào cũng không dám lập tức tiến lên.
Đứng ở ngoài cửa, dè dặt hỏi
"Công Chúa điện hạ có còn nhớ ngày hôm qua người làm chuyện gì không?"
Tô Yên không nói lời nào, vẫn tiếp tục uống trà lạnh.
Tiểu Đào đột nhiên hỏi vậy, khẳng định không phải là vô duyên vô cớ.
Vậy chứng tỏ ngày hôm qua trong yến hội nàng đã làm ra chuyện gì đó khác người.
Nhưng mà.... nàng không nhớ nổi.
Lắc lắc đầu.
Trong đầu, Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng
"Ký chủ, hôm qua ký chủ uống một ngụm rượu đó ~"
Lúc Tiểu Hoa nói lời này, giọng điệu quái quái.
Tửu lượng của Tô Yên chính là một ly liền gục.
Từ lúc nàng biết như vậy, thì không uống rượu nữa.
Tối qua đầu óc nàng hỗn loạn, vốn là muốn uống miếng nước bình phục một chút.
Kết quả lại tưởng lầm chung rượu thành ly nước, vừa uống một ngụm liền cảm thấy không đúng.
Tuy rằng như vậy, nhưng vẫn nuốt phải một ngụm nhỏ vào bụng.
Một lúc sau.
Tô Yên uống rượu xong sẽ bộc phát táo bạo hơn cả những ngày mưa, rốt cuộc sẽ làm gì?
Tô Yên nghe theo lời Tiểu Hoa nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi lâu.
Ừm, nàng duỗi tay sờ lên môi.
Tiểu Đào đứng bên cạnh sắc mặt đỏ bừng
"Có phải người đã nhớ ra rồi không? Công Chúa điện hạ?"
Tô Yên ngẩng đầu lên
"Sao? Nhớ ra chuyện gì?"
Tiểu Đào do dự
"Chính là, chính là.... người cắn Vương gia."
Tô Yên không nói gì.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Ách, đầu trống rỗng.
Nàng nỗ lực hồi tưởng lại, chỉ nhớ được mấy đoạn ngắn ngủi linh tinh.
Uống rượu xong, nàng sợ xảy ra chuyện, thừa dịp bản thân còn thanh tỉnh liền chạy thẳng ra khỏi phủ Trấn Nam Vương.
Kết quả vừa chạy ra khỏi cửa đã bị Tuân Cảnh ngăn cản.
Nàng muốn đánh hắn, nhưng Tiểu Hoa lại không ngừng nhắc nhở nàng hắn là Quân Vực, không thể đánh.
Nàng liền ấn hắn lên tường, cắn....
Thật sự đã cắn.
Không phải chỉ cắn một cái.
Mà cắn mấy cái liền.
Còn cụ thể sao nữa thì nàng thực sự đã quên mất rồi.
Tiểu Hoa trong đầu hưng phấn bổ sung hai câu
"Ký chủ, ký chủ, chị còn cởi y phục của người ta nhaaaa. Ký chủ thật bá đạo a~."
Tô Yên trầm mặc.
Không nhớ rõ nữa.
Tiểu Đào đứng bên cạnh sắc mặt đỏ bừng.
Tuy rằng đã trôi qua một đêm, nhưng Tiểu Đào vừa nhớ tới những hình ảnh tối qua, liền cảm thấy vô cùng mắc cỡ.
Công Chúa nhà mình từ khi nào trở nên càn rỡ như vậy?
Đối tượng lại còn... lại còn là Tuân Cảnh Vương gia nữa chứ.
Cũng may Vương gia không so đo, chuyện này nếu truyền ra, sợ là thanh danh của công chúa hỏng luôn rồi.
Đang nghĩ ngợi, vẻ xấu hổ trêи mặt Tiểu Đào bỗng cứng đờ, sốt ruột mở miệng
"Công Chúa điện hạ, bây giờ phải làm thế nào?"
"Sao cơ?"
"Việc hôm qua, Khâm sai đại thần và Sứ thần cũng đều nhìn thấy. Phải làm thế nào bây giờ?"
Tô Yên đột nhiên chạy ra ngoài, mọi người còn tưởng nàng bị Âu Dương Du kϊƈɦ thích.
Sau đó, không nghĩ tới Vương gia cũng bật dậy chạy theo.
Khâm sai đại thần nhìn thấy cảnh này, càng thêm chắc chắn Vương gia đối với Công Chúa điện hạ không bình thường.
Trong lòng liền tính toán chạy theo khuyên nhủ Công Chúa điện hạ, thuận tiện lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Vương gia.
Ai ngờ đâu, vừa mới chạy ra ngoài liền thấy hai người họ ở ven tường ôm ôm ấp ấp.
Còn nghe thấy Vương gia ôn nhu nói một câu
"Công Chúa điện hạ, người uống say rồi."
Ôn nhu đến cực điểm.
Uống say?
Nàng từ đầu đến cuối chỉ uống nước, làm sao say được?
Tô Yên nghĩ nghĩ, hình như nhớ được một chút nữa.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Đào
"Còn có ai nhìn thấy nữa?"
Tiểu Đào đang do dự, bỗng nhiên nhìn thấy Tuân Cảnh Vương gia không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ.
Kim Nhất đứng tít bên ngoài.
"Công chúa điện hạ còn muốn cho ai nhìn thấy?"
Tô Yên ngẩng đầu lên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tuân Cảnh mặc một thân y phục màu xanh thiên thanh, bên hông đeo đai ngọc, tự phụ lại nho nhã.
Chỉ là, có chút bất đồng so với mọi ngày.
Bờ môi sưng đỏ, ở cổ có vài dấu răng xanh xanh tím tím.
Vô cùng rõ ràng.
Hình như còn có cả vết máu, giống như bị cắn rách.
Tô Yên nhìn môi Tuân Cảnh, rồi lại nhìn cổ hắn.
Lặng lẽ cúi đầu, nhìn chén trà trong tay.
Tuân Cảnh đi vào trong, đến trước mặt Tô Yên cúi người hỏi
"Sao Công Chúa điện hạ lại không nói gì? Quên đêm qua đối xử với Tuân mỗ như thế nào rồi sao?"
Tô Yên nghiêm túc gật gật đầu
"Ta, xác thực không nhớ rõ."
Tô Yên vừa dứt lời, Tuân Cảnh lag luôn.
Hắn nhìn Tô Yên, ánh mắt dao động, suy tư điều gì đó.
"Quên rồi?"
"Ừm"
Giây tiếp theo, Tô Yên bị hắn ôm chặt eo, nhấc người lên.
Tuân Cảnh nhìn Tô Yên, không biết vì sao trong giọng nói lại có thêm một tầng lệ khí
"Công Chúa điện hạ đã lựa chọn bổn vương, không thể quay đầu nữa. Muốn lợi dụng rồi ném ta sang một bên là điều không có khả năng."
Tô Yên nghe xong, vô cùng sửng sốt
"Ta không hề lợi dụng chàng."
Tuân Cảnh lạnh nhạt nói tiếp
"Ồ, vậy là do bổn vương tự mình đa tình, dây dưa công chúa sao?"
Hắn vừa nói vừa cười, đôi mắt đen nhánh như mực.
← Ch. 271 | Ch. 273 → |