Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 251

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 251
Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cẩn thận hồi tưởng, cho tới khi Họa Nhu nghĩ tới một người, cô ta lập tức mở miệng

"Chuyện này là không thể, không có khả năng là muội ây!"

Họa Nhu còn chưa chịu nói ra tên người kia đã vội vàng tự phản bác lại.

Nhận ra được, quan hệ của nàng ta và cô gái kia vô cùng tốt. Ít nhất là Họa Nhu chưa bao giờ có tâm phòng bị với người đó.

Tô Yên hỏi

"Cô ta hiện tại ở đâu?"

"Muội ấy ở ······"

Đang nói, mặt Họa Nhu bỗng nhiên trở nên tái mét.

Tô Yên nhìn Họa Nhu, chậm rãi mở miệng

"Cô ta là tân nương tử của tướng công cô."

Họa Nhu lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Yên

"Sao cô lại biết?!"

Trong mắt toàn là không thể tin tưởng nổi.

Tô Yên chậm rì rì nói

"Đoán."

Sau đó Tô Yên lại hỏi

"Cô ta là ai, cùng cô có quan hệ gì?"

Hỏi xong, Họa Nhu cũng không trả lời.

Tô Yên nói

"Cô không nói, ta không có cách nào giúp cô điều tra rõ chân tướng."

Họa Nhu nhắm mắt lại, lâm vào hồi ức

"Là biểu muội của ta, Hoạ Thiến Nhi."

"Quan hệ hai người rất tốt sao?"

Họa Nhu gật đầu

"Từ nhỏ ta đã không có bạn bè, chỉ có một mình muội ấy chịu chơi với ta. Quan hệ của chúng ta vô cùng tốt."

Tô Yên dò hỏi tới cùng

"Tốt đến mức nào?"

"Phàm là những thứ ta thấy không tồi, đều sẽ để tâm mà mua cho muội ấy một cái."

Tô Yên nghe Họa Nhu nói xong, cũng không lập tức đi tìm Họa Thiến Nhi, mà ngẩng đầu lên nhìn trời, nói

"Giữa trưa rồi, ta đói bụng."

Nói xong, liền muốn đi tìm một chỗ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn chút gì đó.

Họa Nhu lại vô cùng sốt ruột.

Cô ta thật sự quá muốn biết chân tướng mọi chuyện. nhưng càng đến gần chân tướng, Họa Nhu càng thấy nó thực sự so với những gì mình nghĩ không hề giống nhau.

Càng như vậy, Họa Nhu càng muốn nhanh chóng tìm ra sự thật, chứng minh những gì mình luôn nghĩ là đúng.

Họa Nhu nắm chặt cán dù, xoay người rời đi.

Tô Yên lại đi về hướng đỉnh núi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tang Minh vô cùng sốt ruột, nhưng mọi chuyện cũng sắp được giải quyết rồi. Đã đợi 300 năm, chẳng nhẽ chờ thêm một lát cũng không chờ được sao?

Nghĩ vậy, gã liền mở miệng chậm rãi nói

"Tô Yên cô nương đói bụng sao? Chúng ta đi tìm vài món ăn hoang dã nhé."

Tô Yên lên tiếng

"Được"

Đi được một lúc, liền gặp một cậu bé y phục rách te tua, có chút thê thảm.

Cho đến khi nó đi đến trước mặt Tô Yên, mở miệng

"Giúp ngươi tìm được rồi."

Nàng nghe thấy giọng nói của nó, mới nhớ ra, hình như đây là con rắn tên Xà Nam.

Sau đó liền thấy vạt áo trùng xuống, Tiểu Hồng đã theo vạt áo bò lên cổ tay Tô Yên.

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, em thiếu chút nữa tìm không thấy chị rồi!

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, kể lể với Tô Yên những gian khổ nó phải chịu trêи đường tới đây.

Tô Yên vuốt vuốt cái đầu nó.

"Không đi lạc, rất lợi hại."

Nàng thật lòng khích lệ nó.

Con rắn này nàng nuôi, tuy rằng da dày thịt béo, không lo bị khi dễ, nhưng đầu óc của nó lại không tốt lắm.

Bình thường nếu có Tô Cổ ở cùng, sẽ bù lại phương diện này, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu chỉ có một mình nó, sợ là đi vài bước chân cũng có thể lạc.

Tiểu Hồng hiếm khi được nghe Tô Yên khích lệ mình, vô cùng cao hứng vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.

Sau đó nói

"Tê tê tê tê tê tê tê"

Yên Yên, Cổ Vương, em muốn tìm Cổ Vương!!

"Không phải em nói nó đang ngủ sao?"

"Tê tê tê tê tê"

Không có việc gì, không có việc gì, muốn hắn ra ngoài này ngủ.

Tiểu Hồng dùng hàm răng cắn y phục của Tô Yên, cắn hai cái liền rách.

Lắc lắc cái đuôi, biểu hiện nó vô cùng vội vã.

Nhìn bộ dáng này của nó, cuối cùng Tô Yên vẫn đặt tay ở trêи đỉnh đầu Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng hỏi

"Tê tê tê tê tê?"

Hắn ở trêи đầu của em sao?

Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt

"Chắc vậy."

Ít nhất là không thấy nó ở trong không gian nữa.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Sau đó, Tiểu Hồng liền hưng phấn chạy đi.

Cho đến khi nó chạy được một quãng xa, Tô Cổ mới lãnh đạm mở miệng

"Làm gì?"

Tiểu Hồng vui vẻ

"Tê tê tê tê tê"

Thiếu chút nữa ta bị bỏ rơi, không tìm được Yên Yên.

"Ngươi làm cái gì? Không phải bảo ngươi phải luôn đi theo Yên Yên sao?"

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, uốn éo cái đuôi thành hình chữ S.

"Yên Yên cùng với nam nhân mặc y phục đỏ hôn môi, ta đi ăn bông hoa nhỏ."

Tiểu Hồng thành thật trả lời.

Tô Cổ lạnh nhạt mở miệng

"Dừng lại đi."

Tiểu Hồng đang vô cùng cao hứng cũng nghe lời vội vàng ngừng lại.

Sau đó, bên cạnh nó liền xuất hiện một thiếu niên, y phục trắng, khuôn mặt lạnh nhạt còn mang theo vẻ ủ rũ giống như chưa ngủ đủ mắt.

Ừmm, chính là Tô Cổ đó quý vị.

Tô Cổ nhấc chân đá Tiểu Hồng một cái, mở miệng

"Biến thành người."

"Tê tê tê tê tê tê tê"

Nhưng không che được cái đuôi a...

Tuy rằng nói như vậy, Tiểu Hồng vẫn nhanh chóng biến thân.

Nhìn cái đuôi của mình, nó quơ quơ.

Tô Cổ liếc liếc mắt một cái.

Bỗng nhiên duỗi tay bóp mặt Tiểu Hồng.

Trêи mặt tê rần, Tiểu Hồng liền gào lên

"Đau!!"

Nó càng kêu, Tô Cổ càng bóp mạnh hơn.

Nửa ngày sau, Tô Cổ mới nói

"Đã bao lâu rồi?? Đôi chân ngươi hứa sẽ biến ra được đâu???"

Tiểu Hồng bị bóp mặt, nước mắt lưng tròng

Quá đau.

Tiểu Hồng cảm thấy Tô Cổ là muốn bóp nát mặt nó luôn rồi.

Tô Cổ thấy Tiểu Hồng có vẻ rất đau, buông tay ra.

Tay vừa mới buông lỏng, Tiểu Hồng liền ngoác miệng ra cắn lại.

Hừ, nó muốn cắn đứt hai ngón tay bóp mặt nó.

Nhưng ·····, bang một cái.

Cằm lại bị người ta véo, mạnh mẽ bóp miệng nó lại, hai hàm răng va chạm mạnh với nhau, đau vô cùng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng, nhàn nhạt mở miệng

"Nếu ở thế giới này ngươi còn không biến được chân, ta sẽ chặt đứt cái đuôi của ngươi."

Tiểu Hồng nghe xong, mở to hai mắt nhìn, rồi dùng cái đuôi đập một nhát vào người Tô Cổ

"Dựa vào cái gì??"

"Có lẽ không còn đuôi thì một đôi chân có thể mọc ra đấy."

Tiểu Hồng nghe xong, lập tức phủ nhận

"Tuyệt đối không có khả năng!!"

Nói xong, Tiểu Hồng thấy Tô Cổ trầm mặc, nó có chút do dự, bán tín bán nghi

"Không còn đuôi thì chân có thể mọc ra sao?"

Tô Cổ

"...."

Nó nói lời này chính là muốn dọa Tiểu Hồng, muốn con rắn ngốc này nỗ lực một chút, không thể cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện ăn hoa nhỏ, bắt con bướm.

Không biết là qua mấy trăm năm rồi, vẫn cứ lắc lư cái thân thể nửa người nửa rắn này đi khắp nơi, đi đến đâu cũng thấy như quái vật.

Tộc của nó vừa sinh ra không bao lâu liền có thể hoá hình, cái thứ này hoá hình muộn thì cũng thôi đi. Biến được một nửa liền kệ luôn? Sợ là nó đắc ý quá lâu rồi, phải giáo huấn nó một trận tử tế.

Tiểu Hồng đứng bên kia, rối rắm ôm lấy cái đuôi mình.

Ngẩng đầu hỏi Tô Cổ

"Không còn đuôi thật sự có thể mọc chân ra sao?"

Nửa ngày sau, Tô Cổ lên tiếng

"Tu luyện thật tốt cũng có thể biến ra đôi chân."

Tiểu Hồng nghe xong, giữa việc nỗ lực tu luyện để biến ra chân, với việc cắt đuôi liền mọc được chân, quyết định chọn cái sau.

Nó ôm lấy cái đuôi, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Tô Cổ.

"Ngươi cắt nhẹ một chút."

Khuôn mặt Tô Cổ không có chút biểu tình gì, giây tiếp theo liền duỗi tay, ấn đầu Tiểu Hồng đẩy sang một bên.

Còn nhìn nó, hắn sẽ thực sự không nhịn được mà đập con rắn này mất.

Tiểu Hồng thấy Tô Cổ không động thủ, nghi hoặc.

"Ơ, ngươi đi đâu vậy?"

Tô Cổ lười phản ứng lại nó.

Tiểu Hồng liền chạy theo phía sau Tô Cổ đi khắp nơi.

Một lúc lâu sau, Tô Cổ mở miệng

"Có muốn thử hoá hình không?"

Tiểu Hồng gật đầu

"Có a, nhưng ta biến không ra được chân, vẫn cứ là cái đuôi."

Tiểu Hồng nói xong, có chút nhụt chí.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Cũng không biết vì sao, nó đã trải qua rất nhiều lần hóa hình, nhưng đều không được.

Hơn nữa mỗi tối đều bị Tô Cổ kéo đi phơi ánh trăng.

Nhưng, .... hiện tại nó không muốn phơi ánh trăng nữa, nó chỉ muốn đi bắt bướm, đi ăn hoa thôi.

Tô Cổ nghe nó nói xong, lực chú ý lại lần nữa rơi vào cái đuôi của Tiểu Hồng.

Suy tư....

Muốn hóa hình cũng chỉ cần tu luyện trong một quãng thời gian ngắn mà thôi.

Sao cái con rắn này muốn hóa hình lại vất vả đến thế?

Chẳng lẽ, có chỗ nào sai sao?

Nghĩ nghĩ, Tô Cổ nhìn cái đuôi của Tiểu Hồng, nhớ tới một chuyện.

Cái đuôi nó, còn chứa Minh Thạch.

Chẳng lẽ là thứ này cản trở Tiểu Hồng hóa hình sao?

Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng, một bên mặt nó vẫn đỏ hồng, sưng lên một khối, giống như đang ngậm kẹo trong mồm.

Tô Cổ duỗi tay, xoa xoa chỗ sưng kia.

Người Tô Cổ vô cùng lạnh, thế cho nên vừa chạm vào da của Tiểu Hồng, nó liền cảm thấy vô cùng mát mẻ dễ chịu.

Còn chưa thoải mái được bao lâu, Tô Cổ liền buông tay ra..

Tiểu Hồng nũng nịu

"Cho ta một khối băng nữa đi..."

Tô Cổ thấy Tiểu Hồng còn không biết điều mà đòi hỏi.

Duỗi tay, bép một cái, một cái tát bay qua.

Tiểu Hồng sửng sốt ba giây, rồi hét lớn

"Ngươi! Người xấu!! Hừ!"

Sau đó, nó che lại khuôn mặt đang sưng phồng lên của mình, quăng cái đuôi chạy tới một góc giận dỗi.

.......

Tô Yên ở bên kia, bữa trưa ăn một đống món ăn hoang dã xong, vẫn luôn đứng dưới tàng cây.

Vì sao?

Bởi vì Họa Nhu rời đi.

Tiểu Hoa do dự

"Ký chủ, liệu có phải Họa Nhu tự mình đi tìm chân tướng không? Liệu cô ta có trở về hay không?"

Tô Yên lắc đầu

"Không biết"

Tiểu Hoa lại nói

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ký chủ, chị mang theo em trông cũng rất xinh đẹp, ký chủ, chị đem em cắm lên trêи đầu của chị đi."

Tô Yên nghe thấy Tiểu Hoa nói vậy, cũng cảm thấy không sai.

Tiểu Hoa hiện tại ở trong cây trâm hoa Bỉ Ngạn, nó cũng chính là cây trâm.

Nhưng nghe thấy Tiểu Hoa nói, cắm nó ở trêи đầu nàng, lại cảm thấy quái quái.

Tang Minh đứng bên cạnh Tô Yên giờ đã không cười nổi nữa. Gã thường nhìn về phía xa xa, sau đó lại quay đầu nhìn Tô Yên.

Nửa ngày sau, Tang Minh không nhịn được nữa, liền cất tiếng

"Tô Yên cô nương, nếu nghiệp chướng kia vô duyên vô cớ hại người thì nên làm thế nào?"

Tô Yên nhìn gã

"Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"

Tang Minh mở miệng

"Ả vốn chỉ là một mảnh hồn, ta định nhanh chóng đưa ả đến nơi ả thuộc về."

Tô Yên

"Ta không biết cô ấy ở đâu."

Tang Minh sửa sang lại quần áo, mở miệng

"Nhất định ả sẽ trở về mộ, chúng ta hãy đến đó chờ ả."

Tô Yên nghe xong, nghi hoặc nhìn hắn

"Ngươi giống như rất hiểu cô ấy."

Tang Minh sửng sốt, sau đó lại cố nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn trêи mặt, nói

"Tô Yên cô nương đã suy nghĩ nhiều rồi, Tang mỗ chỉ là suy đoán vậy thôi."

Tô Yên không nói chuyện.

Tang Minh lại bồi thêm một câu

"Dù sao, ngoài nấm mộ ra thì hồn phách cũng không có nơi nào để trở về."

Với lý do như vậy, Tô Yên lại quay về bãi tha ma cùng Tang Minh.

Đứng đó cả một buổi trưa. Lúc mặt trời sắp xuống núi, Họa Nhu mới trở lại.

Cô ta chống cây dù trêи đất, trêи mặt đầy tâm sự.

Tang Minh lập tức tiến lên, trực tiếp cưỡng chế trói Họa Nhu lại.

Hắn mở miệng

"Nghiệp chướng, ngươi nên trở về chỗ của mình rồi."

Dứt lời, Tang Minh nhìn Tô Yên, giống như đang chờ nàng động thủ

"Tô cô nương? Cô không động thủ sao?"

Họa Nhu ngã ngồi trêи mặt đất, thất hồn lạc phách.

Không biết cô ta đi một chuyến này đã nhìn thấy những gì.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tang Minh

"Ta đã hứa sẽ giúp cô ấy tìm ra chân tướng mọi chuyện."

Lời đã nói ra, không thể không thực hiện.

Dứt lời, Tô Yên nhìn sang Họa Nhu, liền nghe thấy Họa Nhu lẩm bẩm một câu

"Muội ấy thực sự có ý định hại ta sao?"

Có vẻ, việc này là một sự đả kϊƈɦ lớn đối với Họa Nhu.

Tô Yên hỏi

"Cô đã tìm được chân tướng rồi chứ?"

Họa Nhu nghe thấy giọng Tô Yên, liền phục hồi tinh thần.

Nàng ta đứng lên, phủi sạch bụi bẩn bám trêи y phục, bộ dáng khốn khổ nghèo túng chậm rãi biến mất.

Tay vẫn nắm chặt cán dù, nói

"Cô nói sẽ giúp ta tìm ra chân tướng có đúng không?"

Tô Yên gật đầu

"Ừ"

Họa Nhu cúi đầu, quấn quấn một lọn tóc

"Được, cô giúp ta."

Tô Yên hỏi

"Cô đã nhìn thấy gì?"

Họa Nhu nghĩ tới những hình ảnh mình vừa nhìn thấy

"Biểu muội của ta, ngồi ở bàn trang điểm trước kia ta từng ngồi, được tướng công của ta kẻ lông mày."

Tô Yên trầm mặc.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm

"Ký chủ, em đoán chị khẳng định không hiểu ý tứ trong câu nói này."

Tô Yên yên lặng cất Tiểu Hoa vào trong tay áo.

"Vậy đại biểu cho cái gì?"

Hốc mắt Họa Nhu đầy tơ máu, như là sắp khóc ra máu vậy.

"Biểu muội của ta từng nói, tướng công của ta chung tình, chỉ chịu kẻ lông mày cho ta, muội ấy rất vui mừng cho ta vì tìm được một người lang quân như vậy."

Hiện giờ, vị lang quân này, lại trở thành trượng phu của Hoạ Thiến Nhi.

Họa Thiến Nhi ngồi ở bàn trang điểm của Họa Nhu, ăn mặc theo phong cách của Họa Nhu, lại có thể khiến chàng ấy kẻ lông mày cho ả.

Nhất cử nhất động của Họa Thiến Nhi đều cực kỳ giống với Họa Nhu lúc trước.

Giống như Họa Thiến Nhi đã sớm có mưu đồ.

Đáng thương cho Họa Nhu, coi Họa Thiến Nhi là người đáng tín nhiệm nhất, tin tưởng đến mức tất cả mọi chuyện đều nói với ả.

Không ngờ rằng, cuối cùng biểu muội mà chính mình không đề phòng nhất lại chính là con dao đâm chết mình.

Bị rạch mặt, vứt xuống sông, thương tích đầy mình.

Tô Yên nghe xong, mở miệng

"Đi thôi, ta đi cùng cô đến đó xem sao."

Nói xong, Tô Yên nhìn Tang Minh.

Lúc này, Tang Minh đã không thể khống chế được sắc mặt của gã nữa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Ánh mắt gã gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, hận không thể chọc thủng đầu nàng xem nàng đang nghĩ gì.

Gã lên tiếng

"Tô cô nương thật đúng là con người có tấm lòng lương thiện, lại có thể vì một mảnh hồn phách làm nhiều chuyện ác mà mở lòng từ bi."

Tô Yên nhìn gã

"Cô ấy hẳn nên biết chân tướng."

Sắc mặt Tang Minh vẫn âm trầm như cũ,

"Phán xử oan hồn, là chuyện của Diêm Vương. Chúng ta cần gì phải liên luỵ vào chuyện đó?"

Tô Yên im lặng trong chốc lát.

Thẳng thừng nói

"Ta muốn bị liên lụy."

Lần này, rốt cuộc Tang Minh cũng nghẹn họng.

Gã không những không muốn bị liên lụy, còn cảm thấy vô cùng lãng phí thời gian.

Nhưng không còn cách nào tốt hơn, ai kêu nếu muốn tới nơi đó, phải dựa vào nữ nhân này!

Tô Yên cùng Họa Nhu đi phía trước.

Tang Minh đi theo phía sau, ngẫu nhiên trào phúng một câu.

"Cô nương có lòng tốt như thế, ở cái nơi ăn thịt hút máu người như thế này, sợ là sẽ không sống được bao lâu."

Tô Yên nghe xong, quay đầu liếc Tang Minh một cái.

"Ngươi hẳn nên quản tốt chính mình trước đi."

Không khí hài hoà từ trước tới giờ của hai người họ bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.

Cuối cùng, không ai nói thêm câu nào nữa.

Thời điểm Xà Nam nhìn thấy Tiểu Hồng lần nữa, tình huống có chút quái dị.

Bởi vì Tiểu Hồng phi thường cường đại trong mắt Xà Nam đang ở chỗ đó bộ dạng không phục quăng cái đuôi giằng co với một thiếu niên.

Thiếu niên đó đem lại cho người khác cảm giác vô cùng xa cách, lại lạnh nhạt, cao lãnh, có vẻ là người vô cùng kiệm lời.

Tiểu Hồng không phục

"Ta muốn trở về!"

Thiếu niên nhướng mày

"Sao?"

Giống như không hiểu Tiểu Hồng đang nói gì.

Tiểu Hồng giơ một nửa bên mặt đỏ bừng ra.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Ngươi xem ngươi xem, ngươi đánh mặt ta đến đỏ lên rồi."

Thanh âm của Tiểu Hồng toàn là tức giận.

Thiếu niên nhìn mặt Tiểu Hồng cẩn thận, nửa ngày sau mới mở miệng nói

"Xác thật là đỏ."

Tiểu Hồng đang muốn nói tiếp, giây tiếp theo liền bị Tô Cổ tiếp tục véo bên mặt sưng đỏ kia.

Tiểu Hồng càng kêu đau, Tô Cổ càng thêm dùng sức.

Mãi một lúc sau, Tiểu Hồng mới tránh thoát, nổi giận đùng đùng

"Ngươi làm gì vậy?!"

Tô Cổ

"Ta là muốn nhắc nhở ngươi, đừng làm những việc ngu xuẩn."

"Ngươi mới ngu xuẩn!"

Tô Cổ nhướng mày

"A, phải vậy không?"

Tiểu Hồng tức đến nỗi không ngừng quăng cái đuôi.

Hai người đấu võ mồm, Tiểu Hồng chưa bao giờ có thể thắng được Tô Cổ, mỗi lần đều bị Tô Cổ nói cho á khẩu.

Nhưng lần này lại có chút không giống trước kia, con rắn ngốc này thật sự tức giận.

Tô Cổ nhìn nhìn, lại cảm thấy có chút thú vị.

Con rắn ngốc này không tim không phổi, không để trong lòng bất kì điều gì. Tức giận gì đó, chỉ cần một giây sau liền có thể vui sướиɠ chạy đi mà đuổi bắt bướm nhỏ.

Lần đầu tiên Tô Cổ thấy nó tức giận thành cái dạng này.

Chẳng lẽ bởi vì hắn nói nó ngu xuẩn sao?

Đang nghĩ ngợi, Xà Nam đứng ở phía xa đã không nhịn được nữa, tiến lên.

"Tê tê tê tê tê"

Nó phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, biểu lộ mình cũng là một con rắn.

Nó đứng trước mặt Tiểu Hồng, ánh mắt căm thù nhìn Tô Cổ, ý cảnh cáo rất đậm.

Tô Cổ nhìn con rắn không biết từ đâu chạy đến này, nhướng mày hỏi

"Huynh đệ của ngươi sao?"

Tiểu Hồng nhìn thấy Xà Nam, tâm tình nó tốt hơn một chút, lên tiếng

"Tiểu đệ của ta."

Tô Cổ hiểu rõ

"Nhận ngươi làm lão đại, cũng thật là uỷ khuất con rắn này."

Tô Cổ càng nói kháy, Tiểu Hồng lại càng thêm tức giận.

Cuối cùng tức đến nỗi nói không lên lời, chỉ có thể nói một câu

"Hừ! Người xấu!!"

Nói xong, nó xoay người muốn tìm một chỗ vắng vẻ chờ mình bớt giận.

Nhưng Xà Nam đứng bên cạnh lại kéo Tiểu Hồng lại.

Xà Nam mở miệng

"Ngài không cần sợ hắn, ngài chưa chắc đã yếu hơn hắn. Huống hồ hắn còn vũ nhục ngài như thế, hẳn là phải nhận giáo huấn."

Tiểu Hồng do dự.

Đánh nhau với Tô Cổ sao?

Vẫn là từ bỏ đi?

Không phải nó sợ đánh không lại.

Mà từ trước tới giờ nó chưa bao giờ nghĩ tới việc đánh nhau với Tô Cổ.

Ở trong mắt Tiểu Hồng, cho dù Tô Cổ làm nó tức giận đến thế nào, nó cũng chưa từng coi Tô Cổ là kẻ địch.

Thế cho nên mỗi lần nói không lại Tô Cổ nữa, nó sẽ hầm hừ trốn đi chỗ khác, chờ hết tức giận rồi, hoặc chờ Tô Cổ chủ động tới tìm nó, nó sẽ tiếp tục chơi với Tô Cổ.

Ngần ấy năm, chưa bao giờ thay đổi.

Nhưng lần này nghe Xà Nam nói xong, Tiểu Hồng có lỗ tai mềm lập tức cảm thấy thằng ranh tiểu đệ này nói rất đúng.

Tiểu Hồng ưỡn ngực

"Ngươi muốn đánh với ta sao?"

Tô Cổ nghe Tiểu Hồng nói, lại quay sang nhìn Xà Nam.

"Tiểu đệ ngươi mới nhận này, ở cùng ngươi được mấy canh giờ?"

Tiểu Hoa vừa nghe, đầu tiên là cảm thấy vô cùng mê man, sau đó bắt đầu xoè ngón tay đếm đếm.

Nửa ngày sau, mới trả lời

"Rất nhiều canh giờ."

Tô Cổ vốn dĩ muốn hỏi nó, vì một câu nói của con rắn kia mà đã muốn đánh nhau với hắn?

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhưng thấy bộ dáng Tiểu Hồng vô cùng thiếu đòn, lời nói tới bên môi rồi, liền sửa lại

"Ngươi và cả tiểu đệ của ngươi, cùng lên đi."

Tiểu Hồng vừa nghe xong, tức giận hừ mạnh một tiếng.

"Cùng lên thì cùng lên, đến lúc đó đừng nói ta khi dễ ngươi."

Xà Nam phun lưỡi rắn

"Tê tê tê tê tê!"

Sớm đã vào trạng thái chiến đấu.

Hai đánh một, thời gian hai bên đánh nhau không tính là quá lâu.

Ước chừng chỉ nửa canh giờ, trận đánh kết thúc, cả ba người đều bị thương.

Xà Nam đã sớm bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, quỳ rạp trêи mặt đất không còn sức chiến đấu nữa.

Tiểu Hồng cảm thấy nó bị Tô Cổ đánh đến mức sưng một cục to tướng trêи đầu rồi.

Còn Tô Cổ.

Cánh tay của nó bị Tiểu Hồng cắn cho một cái, máu chảy đầm đìa.

Nếu để nói có điều gì đó an ủi được Tô Cổ, đó chính là Tiểu Hồng không giận dỗi đến mức dùng răng chứa nọc độc hắn, thế cho nên miệng vết thương dù nhìn rất doạ người, nhưng thực ra chỉ là một vết thương nhỏ.

Đây là vết thương đầu tiên mà Tô Cổ có từ khi sinh ra cho đến khi hoá hình, lại còn là do con rắn ngốc kia cắn.

Tô Cổ nhìn Xà Nam, sau đó nhìn Tiểu Hồng, lên tiếng

"Nếu đã có tiểu đệ, vậy ta chúc các ngươi, trăm năm hoà hợp."

Tiểu Hồng nghe thấy Tô Cổ chúc phúc cho mình như vậy, giơ tay xoa đầu "hừ" một tiếng.

Đừng tưởng nói vài câu dễ nghe liền có thể dỗ dành nó.

Thật ra ấy à, đồng chí Tiểu Hồng vốn chẳng hiểu ý nghĩa của câu thành ngữ này. Nó chỉ thấy giống một câu khen ngợi, khích lệ.

Nếu là trước kia, nó sẽ hỏi Tô Cổ câu đó có nghĩa là gì. Nhưng lúc này nó còn đang tức giận, cảm thấy mình không thể mở miệng hỏi Tô Cổ.

Tô Cổ nói xong, liền xoay người rời đi.

Xà Nam nằm đó nghe thấy lời nói của Tô Cổ, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hồng. Phát hiện Tiểu Hồng vậy mà không hề phản bác, trong lòng Xà Nam liền có suy tính.

Chẳng lẽ Tiểu Hồng vừa ý nó, muốn cùng nó giao hợp sao??

Xà Nam tuy rằng có thể huyễn hóa ra hình dạng con người, nhưng bản thân nó vốn là một con rắn.

Đã là rắn, thì sẽ sống cả đời theo luật rừng. Cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu thì phải cố gắng bám lên kẻ mạnh mà sinh tồn, cho tới nay, đều là như thế.

Nó là giống đực, Tiểu Hồng cũng là giống đực. Nhưng nếu về sau có thể bám vào Tiểu Hồng mà sinh tồn, nó cũng không quá để ý tới chuyện phải giao hợp với Tiểu Hồng.

Đây vốn là thiên tính trời cho, huống hồ tính tình của loài rắn vô cùng thối nát. Chỉ có nhân loại mới đem cái chuyện giao hợp này trở thành trinh tiết, trong sạch gì gì đó, cẩn thận giữ gìn, bảo vệ.

Nực cười.

Hai chân Xà Nam biến thành cái đuôi, nhẹ nhàng lay động trêи đám cỏ, ý đồ hấp dẫn Tiểu Hồng.

Nhưng Tiểu Hồng vốn không để ý. Bởi vì nó còn đang bận che đầu, vô cùng tức giận vì bị Tô Cổ đánh sưng cả đầu lên.

....... .

Tô Yên theo Họa Nhu đi đến nhà của Họa Thiến Nhi và tướng công của cô ta.

Đứng ở ngoài rào chắn, nhìn vào bên trong. Chỉ một lát sau, liền nhìn thấy một nữ tử mặc y phục trắng đi ra.

Trong tay cầm một đóa hoa, nhẹ giọng gọi người trong phòng một tiếng

"Quan nhân, chàng mau tới đây."

Người này chính là Họa Thiến Nhi mà Họa Nhu đã nhắc tới.

Xác thật có ba phần tương tự với Họa Nhu.

Dáng người tương tự, cách mặc y phục hay trang điểm cũng không khác gì Họa Nhu.

Một lát sau, một nam nhân từ trong phòng đi ra, nhìn bộ dáng của gã ôn nhu nho nhã, vô cùng thư sinh.

Trêи mặt gã nở nụ cười sủng nịnh, bất đắc dĩ mở miệng

"Thiến Nhi, nàng cẩn thận một chút, nếu không sẽ vướng ngã."

Họa Thiến Nhi liền dừng lại, không bước tiếp nữa.

Ả đứng ở chỗ đó, trong tay cầm một bó hoa nhỏ.

Mặt trời đang xuống núi, ánh nắng chiều chiếu sáng khắp nơi, một khoảng trời đỏ ửng. Đoá hoa cúc non trong tay ả như tắm trong nắng chiều, có chút nổi bật.

Họa Thiến Nhi hỏi nam nhân kia

"Đẹp không?"

Nam tử kia gật đầu

"Đẹp."

Sau đó, Họa Thiến Nhi liền nói một câu

"Vậy hoa cúc đẹp hơn, hay hoa bách hợp đẹp hơn?"

Vừa dứt lời, khuôn mặt tươi cười của gã nam nhân kia liền thay đổi, sắc mặt gã trầm xuống.

Họa Thiến Nhi giống như biết mình nói sai, hai tay nàng ta vò vào nhau có chút hoảng loạn.

"Quan nhân, không phải ta cố ý muốn nhắc tới cô ta."

Gã nam nhân kia nhìn Họa Thiến Nhi một lúc lâu, sau đó lên tiếng

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Không được nhắc tới cô ta với ta nữa."

Họa Thiến Nhi muốn nói lại thôi.

Nàng ta muốn nói, mình còn chưa nhắc một chữ nào đến tên nữ nhân kia, mới chỉ nhắc đến hoa bách hợp, vì sao hắn liền nói như vậy?

Nhưng rốt cuộc, vẫn giữ trong lòng.

Chỉ gật đầu, đáp lại

"Vâng, quan nhân."

Nam nhân kia vừa xoay người đi vào nhà, rắc một tiếng, Họa Thiến Nhi đập nát bó cúc non trong tay, cánh hoa rơi lả tả xuống đất.

Họa Thiến Nhi đứng im ở đó, nhìn những bông hoa cúc non rơi đầy đất, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Đúng lúc này, bên ngoài rào chắn vang lên âm thanh

"Xin chào."

Họa Thiến Nhi ngẩng đầu lên, khuôn mặt liền trở nên bình thường, không còn trạng thái như vừa nãy nữa.

Nàng ta nhìn Tô Yên

"Xin hỏi ba vị có việc gì sao?"

Tô Yên gật đầu

"Có"

Họa Thiến Nhi đi tới, nghi hoặc

"Chuyện gì?"

Tô Yên mở miệng

"Muốn hỏi chút chuyện về một nữ nhân tên Họa Nhu ba năm trước bị vứt xuống sông."

Vừa dứt lời, Họa Thiến Nhi liền gật đầu

"Được"

Nhìn nàng ta không hề có chút khác thường nào.

Tô Yên lên tiếng

"Nghe nói Họa Nhu tác phong phóng đãng, cho dù đã thành thân vẫn không hề biết thu liễm. Không biết, việc này có phải là sự thật không?"

Họa Thiến Nhi nghe xong, lắc đầu

"Tỷ ấy là biểu tỷ của ta, trước lúc tỷ ấy thành thân, ta rất thân thiết với tỷ ấy. Biểu tỷ là người thiện lương, trước khi tỷ ấy thành thần, số nam tử tỷ ấy từng gặp mặt qua có thể dùng một bàn tay mà đếm. Sao lại có thể là loại người như trong miệng của cô nương?"

Họa Thiến Nhi tỏ vẻ bất bình thay cho biểu tỷ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Họa Nhu nghe thấy những lời này, bàn tay cầm cán ô thoáng thả lỏng, có cảm giác được an ủi.

Có lẽ, mình đã nghĩ sai rồi.

Họa Nhu tự an ủi bản thân.

Tô Yên lại hỏi

"Vậy sau khi cô ấy thành thân thì trở thành dạng người gì?"

Họa Thiến Nhi do dự một chút, giống như không muốn nhắc tới.

"Ta ít khi gặp được biểu tỷ, cho nên đối với những chuyện này, cũng chỉ là nghe nói lại. Nghe mọi người trong thôn nói biểu tỷ không chịu nổi cô đơn, đi khắp nơi câu dẫn nam nhân khác."

Họa Thiến Nhi thoáng dừng lại, lại dùng âm thanh kiên định nói tiếp

"Nhưng trong trí nhớ của ta, biểu tỷ không phải là dạng người như vậy. Ta cũng không biết trong mấy năm tỷ ấy thành thân đã xảy ra chuyện gì, làm biểu tỷ trở thành con người như vậy."

Tô Yên nghe xong, nhìn Họa Nhu.

Họa Nhu im lặng từ đầu tới cuối, lúc này bỗng nhiên mở miệng

"Ta muốn ở lại đây một đêm."

Dứt lời, Họa Thiến Nhi liền cười cười mà lắc đầu

"Vị cô nương này, nhà chúng ta không phải là trạm dừng chân, nếu cô muốn ở lại, cách đây không xa có lẽ sẽ có khách điếm."

Cái thôn này bốn bề là núi vây quanh, hiếm khi có người tới, lấy đâu ra khách điếm?

Nàng ta nói lời này cũng chỉ muốn nhanh chóng đuổi bọn họ đi.

Tô Yên không nói gì, mà chỉ nhìn Họa Nhu.

Họa Nhu nắm chặt cây dù, lặp lại một lần nữa

"Đêm nay, ta muốn ở lại đây."

Họa Thiến Nhi nhíu mày.

Nữ nhân này thật sự vô lễ.

Lấy đâu ra cái đạo lý nằng nặc đòi vào ở trong nhà người khác?

Tô Yên nghiêng đầu nhìn Tang Minh, sắc mặt Tang Minh âm trầm, đã không còn nhẫn nại nữa.

Gã luôn thấy vô cùng áp lực, nếu không phải giết nàng xong gã sẽ rơi vào hoàn cảnh kiếm củi ba năm thiêu một giờ, gã đã sớm động thủ rồi.

Hiện giờ tới nước này rồi, gã chỉ còn một con đường để đi. Đó là giúp đỡ nữ nhân này, nhanh chóng đuổi được mảnh hồn phách kia, rồi đưa nàng đến Tây Thiên.

Tang Minh trực tiếp giật túi tiền bên hông ném qua.

Cất tiếng

"Nếu ngươi cho các cô ấy ở lại đây một đêm, chỗ bạc này sẽ là của ngươi."

Họa Thiến Nhi cầm túi bạc kia ước lượng, có chút khϊế͙p͙ sợ.

Nàng ta lớn đến từng này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc như vậy.

Họa Thiến Nhu mở túi ra xác nhận lại một chút, thực sự là bạc thỏi.

Nàng ta do dự nói

"Các người chờ một lát, ta phải thương lượng với quan nhân nhà ta một chút."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-346)