Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới (4)
← Ch.249 | Ch.251 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Họa Nhu toàn tâm toàn ý tin tưởng tướng công của mình.
Không chỉ là tin tưởng, có lẽ chính là vì gã thật sự đối xử rất tốt với cô ta, quãng thời gian sống chung với gã, đều hiện rõ trước mặt Họa Nhu.
Nhưng từ lúc có tin Họa Nhu dan díu với những người khác, gã mới bắt đầu thay đổi, càng lúc càng lạnh nhạt với Họa Nhu.
Nhưng cô ta cũng không thể trách gã, tất cả những chuyện này đều do đám người đó gây ra, cho nên họ phải trả giá lớn.
Tô Yên nhìn Họa Nhu, lại nhìn nhìn Quân Vực đang ôm nàng.
"Tướng công của ngươi hiện giờ đang làm gì?"
Ánh mắt Họa Nhu ảm đạm, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.
"Chàng là một người sống bình thường khỏe mạnh, còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên sẽ cưới vợ sinh con, sống cuộc sống thật tốt."
"Sau khi ngươi chết bao lâu thì gã cưới người khác?"
Họa Nhu lâm vào những hồi ức, sau khi nàng bị vứt xuống sông, vật vờ nửa tháng mới phát hiện mình chỉ là một hồn ma.
Nhưng thân thể của Họa Nhu không còn mặt, sợ dọa đến người khác, liền một mình trốn trong núi hoang này rất lâu.
Chờ đến khi ra khỏi núi đã là một năm sau, cô ta không nhịn được, bèn theo lối cũ đi đến nhìn tướng công của mình một lần. Nhưng lại phát hiện ra, bên cạnh tướng công đã có nữ nhân khác.
Trong lòng tất nhiên rất khó chịu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Họa Nhu cũng không muốn tướng công phải vì mình mà thủ thân như ngọc cả đời, đặc biệt là trong mắt chàng, mình chính là loại thê tử không biết giữ thân, không trinh không khiết, tự nhiên sẽ muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống trước kia, sống cuộc sống khác.
Họa Nhu lên tiếng
"Một năm sau."
Tô Yên nghe xong, gật đầu
"Hợp lý."
Lúc này, Quân Vực bỗng nhiên lên tiếng
"Tiểu Quai."
Tô Yên nghi hoặc
"Ừ?"
"Nếu có một ngày, ta không còn trong sạch, em có còn cần ta nữa không?"
Tô Yên mờ mịt.
Đây là cái vấn đề gì vậy?
Cái vấn đề này, không phải là nữ tử mới hay hỏi sao?
Tô Yên trầm mặc, Quân Vực giật giật tay áo nàng, một hai đòi nàng phải trả lời.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên lắc đầu
"Sẽ không."
Quân Vực thở dài.
"Quả nhiên, Tiểu Quai chỉ muốn ta không còn trong sạch."
Tô Yên nghe hắn buột miệng thốt ra câu nói ấy.
Lại lâm vào trầm mặc.
Nàng nói
"Sẽ không có chuyện chàng không còn trong sạch."
Quân Vực cười, cặp mắt phượng sáng quắc nhìn nàng
"Ý của Tiểu Quai là, em sẽ bảo hộ ta sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Trừ phi chàng nguyện ý, bằng không không có ai có thể làm như vậy được."
Quân Vực nghe xong, sửng sốt.
Hắn lại tiếp tục dính lấy Tô Yên, vừa cọ cọ lên người nàng, vừa lẩm bẩm
"Nhưng ta muốn Tiểu Quai hủy hoại sự trong sạch của ta cơ.... ."
Tô Yên
"·······"
Hắn nói lời này, cứ như nàng là kẻ lưu manh vậy.
Tô Yên lắc đầu
"Ta từ bỏ."
Người nào đó vừa nghe xong liền không vui, ôm lấy Tô Yên lắc lắc
"Nhưng ta muốn, chờ đến lúc ta đẩy được Tang Minh ra ngoài, ta muốn Tiểu Quai chủ động một chút."
Lời này của hắn, điều quan trọng là ở nửa câu sau.
Không biết vì sao, trải qua nhiều thời gian như thế, Tô Yên có cảm giác Quân Vực càng ngày càng thản nhiên, càng trắng trợn, không còn biết đến từ "cố kỵ" nữa rồi.
Họa Nhu đứng bên cạnh, không biết vì sao im lặng lâm vào hồi ức. Cô ta vẫn đứng im ở đó, bởi vì hai chân hai tay bị trói chặt, không thể nhúc nhích.
Còn Tô Yên và cái tên không biết xấu hổ này thì đang bận show ân ái, rải cẩu lương ngập mặt.
Lúc sắc trời hơi sáng lên một chút, Họa Nhu mới lên tiếng
"Ta có thể tiếp nhận mọi trừng phạt, cũng có thể hồn phi phách tán, nhưng ta có một yêu cầu."
Tô Yên nhìn cô ta
"Nói đi"
"Tìm ra kẻ đã hại ta, ta báo thù xong, sẽ lập tức rời đi."
Tô Yên mở miệng
"Dù ta không giúp ngươi, cũng có thể giết chết ngươi."
Họa Nhu nghịch lọn tóc, lắc đầu cười.
Rốt cuộc cũng không còn vẻ mặt ngưng trọng nhíu mày như lúc trước nữa, nàng ta mở miệng
"Ta biết ngươi muốn gì."
____
Ngân Minn: Quân Vực đại nhân thật vô liêm sỉ mà =))) đáng yêu qđqt =))))
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên hỏi
"Ta muốn gì?"
Họa Nhu đáp
"Lúc trước ta thấy ngươi cài cây tram kia, đó là loài hoa của địa ngục. Hiện giờ ngươi lại cất cây trâm này đi, chứng tỏ ngươi rất coi trọng nó."
Dứt lời, Họa Nhu nhìn chằm chằm vào chỗ ngực áo Tô Yên.
Bởi vì mỗi lần Tiểu Hoa thì thầm gì đó, cây trâm sẽ phát sáng, dưới bầu trời nửa sáng nửa tối này, vô cùng rõ ràng.
Họa Nhu ngước đôi mắt long lanh
"Ngươi muốn tìm đường đến địa ngục."
Tô Yên trầm mặc nhìn Họa Nhu.
Thấy Tô Yên không nói lời nào, Họa Nhu biết chắc là mình đã đoán đúng.
Nàng không phải người đầu tiên tìm đường đến địa ngục. Trong ba năm nay, đã có rất nhiều người tìm tới Họa Nhu.
Bởi vì chuyện này, cô ta gặp không ít tai bay vạ gió. Chính vì vậy, động tác lột da mặt của Họa Nhu lại càng thêm nhuần nhuyễn, thuần thục.
Ví dụ như người đang ôm Tô Yên kia, đây không phải lần đầu tiên Họa Nhu gặp hắn.
Nam nhân này cũng đã từng tìm đến hỏi cô ta, đường đến địa ngục ở đâu?
Bộ dạng vội vàng lại điên cuồng vì không thể đánh chết được Họa Nhu. Chính vì thế, cô ta mới có thể thoát được một kiếp, sống đến giờ.
Nhưng có lẽ, hiện tại sợ là không tránh nổi nữa.
Cô ta cố gắng kéo dài hơi tàn đến bây giờ đã thấy quá mệt mỏi rồi. Chỉ cần báo được thù, cho dù là phải nhận bất cứ kết cục nào, Họa Nhu cũng đều chấp nhận hết.
Tìm hung thủ cho cô ta, cô ta sẽ đổi lại bằng đường đến địa ngục.
Tô Yên đáp ứng.
Nhưng hiện tại sắc trời vẫn còn sớm, dù có vội vàng muốn tìm hung thủ thì cũng phải chờ đến lúc trời sáng.
Nhân tiện, Tô Yên nghe Họa Nhu nói một chút về mục tiêu báo thù của cô ta.
"Một nhà Lý viên ngoại đã bị ta giết sạch, bọn họ phải chịu báo ứng. Hai kẻ khác cũng đã bị ta diệt trừ sạch sẽ. Còn dư lại chỉ còn hai kẻ. Một kẻ họ Trương, tên Trương Phú Quý, một kẻ họ Tiền tên Tiền Sơn."
"Không phải ngươi nói, ép ngươi bồi rượu chỉ có ba người sao?"
Nói đến chuyện này, Họa Nhu nắm chặt khăn tay trong tay.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Bọn chúng vẫn luôn có ý đồ xấu xa với ta. Biết ta bị bắt lại liền muốn đến làm nhục ta. Ta liều chết phản kháng, đập đầu vào tường. Lúc tỉnh lại mới biết mình đã bị rạch mặt."
Nói đến đây, Họa Nhu run rẩy.
Tô Yên nhìn Họa Nhu thật lâu rồi rời ánh mắt đi.
"Nếu ngươi muốn ta giúp ngươi, có thể."
Nàng nói rất nghiêm túc.
Họa Nhu sửng sốt, cảm xúc trong lòng ồ ạt trào ra.
Cô ta nhìn Tô Yên, trong lòng có chút hụt hẫng.
Trời sinh Họa Nhu ra đã có khuôn mặt mỹ miều, từ nhỏ đã bị không ít nữ tử ghen ghét đố kỵ. Vậy nên cô ta rất ít khi ra khỏi cửa, vẫn luôn ở trong nhà làm khuê nữ.
Họa Nhu biết dù có đi ra ngoài cũng sẽ không được người khác yêu thích.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Họa Nhu nghe thấy có người nói muốn giúp mình...
Họa Nhu cười vô cùng bi thương
"Những người khác đều nói ta là họa thủy, là hồ ly tinh biến thành, trời sinh đã câu dẫn nam nhân."
Cô ta nắm chặt chiếc khăn tay.
"Cuối cùng chỉ có chàng ấy không chê ta, còn cưới ta làm thê tử. Chàng nói cả đời này sẽ đối xử tốt với ta, sẽ chiếu cố ta."
Vừa nói, Họa Nhu vừa nhìn Tô Yên, ánh mắt vô cùng chấp nhất.
"Ta nhớ lại lúc còn sống, trước khi ta chết đi, chàng cũng chưa bao giờ có nửa điểm không tốt với ta. Chàng sẽ không hại ta."
Tô Yên gật đầu
"Còn có điều gì muốn nói sao?"
Họa Nhu kiên định nói lại một lần nữa
"Chàng sẽ không hại ta."
Tô Yên mở miệng
"Được, ta biết rồi."
Quân Vực rời đi trong chốc lát đã trở về, trong tay cầm không ít trái cây. để xuống trước mặt Tô Yên.
Vốn dĩ hắn còn muốn tiếp tục dính lấy nàng, nhưng thấy nàng im lặng trầm tư, hắn hỏi
"Tiểu Quai đã nghĩ ra sẽ tìm hiểu từ đâu chưa?"
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên gật đầu
"Bắt đầu từ hai người Triệu Phú Quý, Tiền Sơn."
...............
Ở một nơi khác, Tiểu Hồng trăm cay ngàn đắng đi tìm Tô Yên.
Theo lý thì đã một ngày một đêm, hẳn là đã tới nơi rồi, nhưng cái đội ngũ này, vừa đi vừa nghỉ, đi được một lúc lại nghỉ một lúc, thế cho nên mới chậm như vậy.
Tiểu Hồng có một thân thể vô cùng khỏe mạnh, nhưng đầu óc nó lại không tốt lắm, không nhớ đường.
Còn Xà Nam kia, mọi mặt đều rất chu toàn, duy chỉ có thân thể nó là không tốt lắm.
Thân thể bị thương, làm sao có thể chịu đựng được mà đi băng băng cả một quãng đường dài? Tiểu Hồng sốt ruột nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Đi mất cả một đêm rồi, vẫn chưa tới thôn Cổ Lĩnh.
Tiểu Hồng nhìn quanh, nếu có Cổ Vương ở đây, nó đã tìm được Yên Yên từ lâu rồi, cho dù Yên Yên đang ở đâu, Cổ Vương đều có thể tìm được.
Đặc biệt đem so sánh với Xà Nam, lại càng cảm thấy Cổ Vương thật tốt.
Tiểu Hồng bắt đầu cân nhắc.
Về sau, vẫn nên bảo Cổ Vương ngủ ở trêи đầu của nó đi, như vậy đến lúc nó đi lại, cũng có thể gọi Cổ Vương dậy, đợi nó đến nơi muốn đến rồi thì lại để Cổ Vương ngủ tiếp.
Tiểu Hồng cảm thấy cách này vô cùng tốt.
Nghĩ vậy, nó cũng không thấy sốt ruột nữa, liền đứng dưới gốc cây lắc lư.
Xà Nam nhìn Tiểu Hồng, trong lòng lặng lẽ suy tính.
Con rắn này thật sự rất lợi hại, rõ ràng là vội vàng đi tìm chủ nhân đến vậy, nhưng bởi vì thân thể nó bị thương, đi đi dừng dừng, con rắn này lại có thể nhịn mà không bỏ đi luôn.
Nếu nó không đưa con rắn này đi gặp được nữ nhân tên Yên Yên kia, vậy chẳng phải nó sẽ bị đánh chết luôn sao?
Trời sinh loài rắn có bản năng săn mồi rất giỏi, chờ thời cơ, tùy thời mà động, đây là những thứ đã chảy xuôi trong dòng máu của bọn chúng.
Hiển nhiên, con rắn này vận dụng điều đó vô cùng linh hoạt, tuyệt đối sẽ không để bản thân bị mệt một chút nào.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Từ khi Xà Nam hóa hình tới nay, gặp qua không ít rắn thành tinh giống nó, nhưng những con rắn đó đều không thể khống chế được ɖu͙ƈ vọng của bản thân, chỉ một chút kϊƈɦ thích liền bại lộ bản chất, giống y như nó lúc trước, một đám kết cục vô cùng thê thảm.
Mà con rắn trước mắt này, lại không phải như vậy.
Không biết có phải do Xà Nam bị Tiểu Hồng đánh nhiều quá hay không, mà tâm tình của Xà Nam với Tiểu Hồng trở nên vô cùng phức tạp.
Vừa sợ hãi, lại vừa thưởng thức.
Thưởng thức tính cách phong đạm vân khinh của nó, giống như tất cả mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay nó.
Xà Nam có chút muốn đi theo Tiểu Hồng, chỉ có đi theo bên người cường giả, mới có thể học được bản lĩnh chân chính.
Nếu Tiểu Hồng chịu thu lưu nó, có lẽ một ngày không xa, nó cũng có thể trở nên cường hãn như thế.
Tiểu Hồng "ngốc bạch ngọt" nếu như nghe thấy tiếng lòng của Xà Nam, sợ là sẽ vui vẻ mà trèo lên cây lắc lư mất.
Không nghĩ tới, có ngày mình cũng sẽ được người khác sùng bái. Không chừng, nó sẽ kể cho Cổ Vương nghe ba ngày ba đêm.
Nửa canh giờ sau, Tiểu Hồng quăng cái đuôi, đập một nhát lên đầu Xà Nam
"Nghỉ ngơi xong chưa? Mau đi nhanh, nếu Yên Yên rời khỏi thôn Cổ Lĩnh thì phí công."
Xà Nam ngóc đầu dậy, trả lời
"Được."
Sau đó hai con rắn lại tiếp tục lên đường.
Rốt cuộc, trước buổi trưa đã tới được thôn Cổ Lĩnh.
Đi tới nơi sinh sống của con người, nếu không muốn bị đuổi đi, dĩ nhiên là phải biến thành hình dáng của con người, có hai chân.
Xà Nam biến ra hai chân, nhìn Tiểu Hồng. Phát hiện Tiểu Hồng vô cùng thờ ơ.
Xà Nam nghi hoặc, do dự một lát rồi lên tiếng hỏi
"Nếu vẫn để đuôi rắn tiến vào nơi này, sợ là dọa đến bọn họ, sẽ bị bọn họ tìm cách giết chết."
Tiểu Hồng đang suy nghĩ đến chuyện sắp gặp được Yên Yên, vô cùng hưng phấn.
Vừa nghe thấy Xà Nam nói vậy, Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi.
Biến thành hai chân? Nếu nó có thể biến ra, còn phải dùng đến cái đuôi rắn để đi dọc đường sao?
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tuy rằng nó không thể biến cái đuôi thành cái chân, nhưng nó có thể biến thành rắn a.
Nghĩ vậy, Tiểu Hồng liền biến thành rắn, sau đó thu nhỏ thân thể lại, trở thành con rắn nhỏ như ngón út.
Xà Nam mở to hai mắt, cảm thấy không thể nào tin tưởng được.
Nguyên thân cũng có thể biến hóa luôn sao? Con rắn này quả thật quá cường hãn luôn rồi.
Loại rắn thành tinh có thể biến thành người, chỉ có thể có hai loại. Một là biến thành người, hai là ở hình dạng của rắn.
Nó còn chưa bao giờ gặp qua một con rắn nào có thể biến hóa lớn nhỏ được cơ thể.
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn phì phì, thấy Xà Nam há mồm đứng ngốc ở chỗ đó không chịu đi. Tiểu Hồng quăng cái đuôi, đập vào mắt cá chân của Xà Nam.
Cái con rắn ngốc này, không có chút tinh thần nào cả.
Haizz, Tiểu Hồng còn muốn sớm tìm thấy Yên Yên để gọi Cổ Vương dậy, như vậy sẽ không sợ đi lạc nữa.
Nghĩ như vậy, nó lại đập Xà Nam thêm một cái, thúc giục hắn
"Tê tê tê tê tê"
Đi mau đi mau.
Xà Nam nghe thấy Tiểu Hồng nói, mới hồi phục tinh thần, vội vội vàng vàng tiến lên phía trước.
Vừa đi, lại thi thoảng lại quay đầu lại xác nhận, khϊế͙p͙ sợ trong mắt còn chưa hoàn toàn biến mất.
Thời điểm Tiểu Hồng nhìn thấy Tô Yên đã là buổi trưa.
Tô Yên, Họa Nhu, còn có Tang Minh đi từ trong bãi tha ma ra.
Tang Minh vừa đi vừa cười nói
"Không biết vì sao Tô cô nương lại đột nhiên đáp ứng sẽ tìm ra hung thủ giúp ả vậy? Có lẽ những gì ả nói đều là đang lừa người. Mục đích là muốn chạy trốn, không bị trừng phạt."
Họa Nhu một tay cầm dù, dây xích ở cổ chân cũng đã biến mất từ lúc nào, cô ta đã có thể tự do đi lại.
Nghe Tang Minh nói xong, Họa Nhu nhìn hắn, cảm xúc trong ánh mắt rất khó hiểu, cũng không nói thêm điều gì, chỉ nhàn nhạt nhìn đi chỗ khác.
Tang Minh bị Họa Nhu nhìn như vậy, nhăn mày khó hiểu.
Ánh mắt kia của nàng ta là có ý gì?
Thương hại gã sao?
Ha, cũng chỉ là con kiến hôi sắp tan thành tro bụi thôi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tang Minh vừa nghĩ, vừa nhớ lại sự tình tối qua trước khi gã ngủ.
Sử dụng thân thể này ngần ấy thời gian mà vẫn không thể thích ứng nổi, không hề phối hợp với gã một chút nào.
Ví dụ như mỗi lần ngủ gã đều ngủ say như chết. Mỗi lần ngủ ít nhất phải ngủ 6 canh giờ mới có thể tỉnh lại, hoàn toàn không biết trong thời gian đó đã phát sinh chuyện gì.
Nhưng gã cũng rất may mắn, ngần ấy thời gian cũng chưa xuất hiện chuyện gì lớn.
Nghĩ vậy, Tang Minh ngẩng đầu nhìn Tô Yên.
Nhanh thôi, gã sẽ không còn phải chịu đựng sự tra tấn như vậy nữa.
Tang Minh cúi đầu cười thầm, che khuất sự vui sướиɠ không tả được.
Nháy mắt, Tô Yên đi theo sự chỉ dẫn của Họa Nhu, đến trước cửa nhà của Tiền Sơn.
Tiền Sơn và Triệu Phú Quý là hàng xóm, nhà của hai người nằm ngay sát nhau, thê tử của hai người nhìn qua có vẻ quan hệ cũng rất tốt.
Lúc Tô Yên đi tới cửa, vừa vặn nhìn thấy hai người phụ nhân kia đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Một trong hai người lên tiếng
"Tiền nương tử, cô lấy khoai lang về nấu đi, nấu cho vị kia nhà cô."
Người kia cũng không từ chối, giống như thường ngày hai người cũng thường quan tâm tới nhau như vậy.
"Ta cảm ơn Triệu nương tử trước."
Một người cười, một người ngồi ở trước cửa nhà thêu khăn, bên người Tiền nương tử còn đặt một chậu khoai lang.
Tô Yên đi qua, hỏi
"Hai vị nương tử, xin hỏi Triệu Phú Quý và Tiền Sơn có ở nhà không?"
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn Tô Yên.
Sau đó, ánh mắt dừng lại ở hai người đi phía sau nàng, lặng lẽ đánh giá.
Tiền nương tử hỏi
"Ngươi tìm bọn họ làm gì?"
Tô Yên nghiêm túc
"Có chút vấn đề muốn hỏi."
Tiền nương tử vừa thêu khăn vừa cười ha hả
"Trượng phu ta có chuyện gì ta đều biết, ngươi hỏi ta đi. Chàng đang ở ngoài ruộng cấy mạ, làm gì rảnh rỗi mà về đây trả lời mấy chuyện linh tinh."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tang Minh đứng bên cạnh tiến lên phía trước, cười nói
"Hai vị nương tử tướng mạo mỹ miều như vậy, chắc chắn vô cùng thân thiết với trượng phu của mình."
Vừa nói, vừa đưa cho mỗi người một thỏi bạc.
Vừa được khen xinh đẹp, vừa được tặng bạc, hai phụ nhân quay đầu nhìn nhau, tất nhiên là vô cùng cao hứng
Triệu nương tử mở lời
"Các ngươi muốn hỏi chuyện gì?"
Tang Minh nói
"Muốn hỏi về chuyện một nữ nhân tên Họa Nhu bị ném xuống sông ba năm về trước."
Vừa dứt lời, hai phụ nhân liền dừng lại việc trong tay.
Tiền nương tử cười nói
"Việc này vô cùng ồn ào, mọi người trong thôn ai ai cũng biết. Ả ɖâʍ nữ Họa Nhu kia không biết giữ đạo làm vợ, câu dẫn dan díu với nhiều nam tử, vô cùng phóng đãng. Sau đó liền bị lão trưởng thôn cùng một vị đức cao vọng trọng trong thôn quyết định sẽ ném ả xuống sông để trừng phạt."
Tang Minh nhìn về phía Tô Yên, nói
"Tô cô nương, cô xem, vậy là Họa Nhu tự mình phạm sai lầm."
Tô Yên nhìn Tiền nương tử kia, nói
"Nghe nói cô ấy còn bị rạch mặt."
Nụ cười trêи mặt Tiền nương tử cứng đờ
"Bị rạch mặt sao? Có lẽ là do lúc ném xuống sông đập vào tảng đá, cũng có lẽ là ả tự biết sai. Nhưng việc này, những người phụ nữ suốt ngày ở nhà như chúng ta, làm sao biết được."
Tô Yên lại nói
"Trượng phu của hai ngươi, Tiền Sơn và Triệu Phú Quý còn đi đến nơi Họa Nhu bị giam giữ. Nghe nói còn muốn làm chuyện vô liêm sỉ với cô ấy."
Vừa dứt lời, sắc mặt hai người kia đồng thời biến đổi.
Nhìn nhau một cái, sau đó nhanh miệng lên tiếng
"Ngươi nói bậy. Là ả ɖâʍ nữ Họa Nhu kia không biết xấu hổ, câu dẫn trượng phu nhà ta. Trượng phu của ta làm sao có thể có ý đồ làm chuyện vô liêm sỉ đối với ả được??"
Lời này là Triệu nương tử nói ra. So sánh với Tiền nương tử, tâm tính Triệu nương tử vẫn kém hơn một chút.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên nghi hoặc
"Họa Nhu đã bị nhốt lại, làm sao có thể câu dẫn được trượng phu nhà ngươi? Là do mấy gã nam nhân nhà các ngươi bị sắc đẹp của cô ấy mê hoặc, muốn làm chuyện bậy bạ."
Triệu nương tử gắt gao nắm chặt mảnh vải thêu trong tay.
Nhịn rồi lại nhịn.
Tô Yên lại nói tiếp
"Họa Nhu bị ném xuống sông, nói cô ấy phóng đãng bất kham, trượng phu của các ngươi cũng không phải thứ gì tốt đẹp."
Triệu nương tử không nhịn được nữa.
"Ngươi là cái gì của ả? Ngươi biết ả làm cái gì sao? Ả dùng những thứ đồ dơ bẩn câu dẫn trượng phu của ta! Nếu không như vậy, vì sao chàng ấy nửa đêm còn chuồn ra ngoài chạy đến nơi giam giữ ả?"
Tô Yên mặt vẫn lạnh tanh, nghiêm túc nói
"Vậy cho nên, trượng phu của các ngươi thật sự có đi đến đó, còn có ý định làm một số chuyện vô liêm sỉ."
Vừa dứt lời, Triệu nương tử nghẹn họng. Cuối cùng xua xua tay
"Nói ngươi cũng không hiểu. Ngươi là nữ tử, còn chưa lập gia đình, làm sao có thể hiểu được?"
Nói xong liền xua đuổi Tô Yên đi.
Họa Nhu che dù đứng bên cạnh im lặng nãy giờ, bỗng nhiên lên tiếng. Giọng nói của cô ta còn mang theo hận ý, nghe giống như đang gằn giọng
"Ngươi nói cô ấy dùng những đồ vật dơ bẩn để câu dẫn trượng phu nhà ngươi, là vật gì vậy? Nói ra nghe chút đi."
Triệu nương tử bên này cũng đã bắt đầu sinh khí, không thèm thêu thùa nữa.
"Ngươi hỏi việc này làm cái gì? Tóm lại, ả bị ném xuống sông không hề sai!"
Họa Nhu tiến lên một bước
"Nếu ngươi không nói ra được, chỉ thuận miệng bôi nhọ Họa Nhu, ta sẽ cho các ngươi chôn cùng cô ấy luôn."
Tiền nương tử vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh rốt cuộc cũng mở miệng
"Ngươi muốn biết sao? Có nữ nhân nào đang yên đang lành lại đem khăn tay của mình tặng cho nam nhân khác không?"
Vừa dứt lời, Triệu nương tử cũng không thèm nhịn nữa, lập tức nói chen vào
"Không chỉ có vậy, còn có áo yếm, y phục của ả. Mẹ nó, chắc ả hận không thể cho tất cả mọi người trong thôn biết ả có bao nhiêu phóng đãng!"
Họa Nhu tức đến đỏ cả mắt
"Các ngươi nói bậy!"
Dứt lời, giơ tay liền muốn đánh hai người kia.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nhưng lại bị Tô Yên ngăn cản
Tô Yên hỏi
"Các ngươi tận mắt nhìn thấy sao?"
Triệu nương tử hừ lạnh
"Họa Nhu kia, chân trước tới cửa nhà ta, còn tỏ ra vô cùng hiền thục, nhưng chân sau vừa ra khỏi liền để giày ở cửa nhà ta. Còn không biết xấu hổ mà cố ý gõ cửa dụ dỗ trượng phu của ta ra ngoài. Ả không hề biết, ta đã nhìn thấy hết mọi chuyện."
Tô Yên nghe xong, hỏi lại
"Ngươi nhìn thấy Họa Nhu?"
"Ta thấy bóng dáng của ả rời đi. Nhưng y phục kia, dáng đi kia, ta khẳng định là ả, không thể sai được."
Triệu nương tử vội vàng nói.
Càng nói, càng thêm thống hận Họa Nhu.
Tô Yên nghe xong, trầm mặc thật lâu.
Tiền nương tử bên cạnh còn bồi thêm một câu
"Đã bị nhốt lại rồi vẫn còn cố tình câu dẫn người khác, làm lão nhà ta chạy đi tìm ả. Ả phóng đãng như vậy, còn không phải dựa vào cái khuôn mặt đó sao? Ả chính là tai họa, làm cho thôn của chúng ta không được an bình!"
Tô Yên nhìn hai phụ nhân kia, lên tiếng
"Rạch mặt Họa Nhu, là hai người làm?"
Nàng bất ngờ nói vậy làm Triệu nương tử hoảng loạn, nhìn về phía Tiền nương tử.
Tiền nương tử khuôn mặt cứng đờ một lát, sau đó rất nhanh chóng liền khôi phục bình thường.
Ánh mắt cô ta sắc như dao nhìn Tô Yên
"Cô nương, nhìn ngươi tuổi tác không lớn, mà bản lĩnh bôi nhọ người khác thật không nhỏ."
"Rạch mặt Họa Nhu, là vì muốn huỷ hoại dung mạo của cô ấy. Phần lớn cái chuyện hủy hoại dung mạo của người khác như thế này, là việc nữ tử thường làm. Nguyên nhân chính là do đố kỵ, ghen ghét."
Tiền nương tử cúi đầu tiếp tục thêu khăn
"Đây là ngươi tự suy đoán, không có chứng cớ gì."
Tang Minh cười mở miệng
"Chờ trượng phu của hai người trở về, hỏi lại một chút chuyện tối ngày hôm đó. Hỏi xem.... hai người các ngươi có ở nhà không, đêm khuya hôm đó nếu không ở nhà thì sẽ đi đâu? Chắc không phải là đi vụng trộm với nam nhân khác đâu nhỉ?"
Lời này thành công làm Triệu nương tử luống cuống
"Ngươi nói ai vụng trộm với nam nhân?! Ả Họa Nhu kia câu dẫn người như vậy, rạch mặt ả xem ả có thể làm loạn được nữa không?"
Vừa dứt lời, Tiền nương tử liền quát lớn
"Triệu gia nương tử!!"
Tang Minh cười nhìn Triệu nương tử
"Nói như vậy, là ngươi thừa nhận, chính ngươi rạch mặt Họa Nhu?"
Triệu nương tử biết mình lỡ miệng, đầu tiên là có chút chột dạ. Nhưng lại nghĩ đến Họa Nhu đã chết, cũng không còn đối chứng nữa.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hơn nữa, mình không hề làm sai, nhất định phải giáo huấn nữ nhân lắm chuyện kia một chút mới được.
"Đó là tự ả tìm, không trách được chúng ta!"
Lúc này, Họa Nhu tức đến nỗi cả khuôn mặt đều vặn vẹo, gằn giọng
"Các ngươi ác độc như vậy, nên xuống địa ngục bồi ta."
Nói xong, liền muốn động thủ.
Tô Yên nhìn Họa Nhu, nói
"Bọn họ nói cô dùng yếm và khăn tay, cố ý để lại trước cửa, câu dẫn trượng phu của bọn họ."
Họa Nhu kϊƈɦ động
"Ta không có!!"
Cô ta sẽ không bao giờ làm những chuyện trơ trẽn như vậy.
Họa Nhu vô cùng yêu thương kính trọng trượng phu của mình, sao có thể vứt bỏ cuộc sống ngày ngày hạnh phúc để đi làm cái việc phóng đãng như thế??
Tô Yên nói
"Họ cũng không cần phải nói dối."
Họa Nhu càng thêm tức giận, đôi mắt đỏ rực, lên tiếng
"Các ả không nói dối, vậy ta là người nói dối sao??"
Tô Yên lắc đầu
"Bọn họ đều nói không nhìn thấy khuôn mặt người kia, chỉ nhìn thấy bóng dáng. Nhưng lại nói rằng, y phục và dáng đi đều giống cô như đúc. Cô nhớ xem có người nào dáng người tương tự, lại có quan hệ thân thiết với cô không?"
Họa Nhu đang vô cùng tức giận, vậy mà nghe thấy lời Tô Yên nói, cơn giận dần xẹp xuống, im lặng trầm mặc.
← Ch. 249 | Ch. 251 → |