Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân (1)
← Ch.202 | Ch.204 → |
Edit: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Khi Tô Yên tỉnh lại là ở trong một gian phòng bệnh.
Mỗi một nơi đều đều tràn ngập hương vị nước sát trùng.
Bên cạnh truyền đến thanh âm khóc thút thít
"Yên Yên, con nhất định không được chết a, mẹ chỉ một đứa con gái là con thôi a!"
Tô Yên mở to mắt.
Chỉ cảm thấy cổ họng vô cùng đau đớn.
Muốn nói lời nói
"Bà..."
Mới vừa nói một chữ, cổ họng đau đến kịch liệt ho khan.
Người phụ nữ trung niên đang khóc, lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy nước mắt, lập tức cao hứng.
Tiến lên bắt lấy cánh tay Tô Yên
"Yên Yên, con tỉnh rồi!"
Tô Yên cúi đầu nhìn chính mình.
Cô đang mặc bệnh phục, tóc nhuộm thành màu vàng kim, xoăn lọn to.
Móng tay là màu đỏ tươi.
Trên mu bàn tay còn cắm ống tiêm, đang truyền dịch.
Không kịp cho cô nghĩ nhiều.
Người phụ nữ trung niên đã cao hứng ôm chặt lấy cô
"Yên Yên! Thật tốt quá, con không có việc gì, hù chết mẹ rồi."
Trên người người tự xưng là mẹ cô ập vào một mùi nước hoa, Tô Yên cúi đầu.
Duỗi tay chống đẩy.
Cô vừa đẩy, liền trực tiếp khiến người kia lảo đảo lui sau hai bước.
Người phụ nữ sửng sốt.
Sau đó biểu tình trở nên cực kỳ hối hận thống khổ
"Yên Yên, có phải con trách mẹ hay không?"
Tô Yên ho khan một tiếng, giọng khàn khàn nói
"Gọi bác sĩ tới."
Người phụ nữ lúc này mới phản ứng lại đây.
"Đúng vậy, đúng, kêu bác sĩ."
Nói xong, bà ta xoay người chạy ra phía ngoài.
Tô Yên nằm trên giường, duỗi tay vuốt ve cổ của mình.
Sờ đến chính là một vòng băng gạc quấn quanh.
Nháy mắt khi đụng vào, còn có đau đớn truyền đến.
Tô Yên nhắm mắt lại.
Trong đầu nhớ lại mọi chuyện trước khi mình mất đi ý thức.
Cô không biết bị thứ gì quấn quanh, vô pháp nhúc nhích.
Chiếc xe thể thao màu đen đâm vào xe taxi.
Sau đó, xe taxi nổ mạnh.
Không có gì bất ngờ xảy ra, cô hẳn là chết ở trong trận nổ mạnh đó.
Dù cho còn sống, cũng sẽ là bị bỏng nặng.
Nhưng là...
Tô Yên sờ sờ thân thể của mình.
Trừ bỏ trên cổ quấn quanh băng gạc.
Những chỗ còn lại cũng không có bị thương.
Tô Yên lông mi rung động.
Nửa ngày sau.
Lẩm bẩm
"Trọng sinh?"
Cô được trọng sinh, bám vào thân thể người khác??
Tô Yên muốn giao lưu ý thức với hệ thống
"Tiểu Hoa?"
Cũng không có bất cứ tiếng vang gì.
Nếu Tiểu Hoa chưa trở về.
Chứng tỏ nó còn đang ở hình dạng con người.
Vậy chuyện này rốt cuộc là sao?
Vì sao cô chết rồi lại còn có thể lần nữa trọng sinh??
Cô suy nghĩ trong chốc lát.
Vấn đề này vẫn phải chờ tới khi gặp được Tiểu Hoa mới có thể giải đáp.
Tô Yên đỡ giường ngồi dậy, dựa vào trên đầu giường.
Chỉ là một động tác nho nhỏ này đã khiến cô cảm thấy đầu đau lợi hại.
Nguyên thân rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Sao lại đau như vậy chứ?
Bác sĩ chủ trị thực mau tiến vào.
Móc ra đèn pin, chiếu xạ đôi mắt Tô Yên.
Nhìn kỹ trong chốc lát.
Bác sĩ hỏi
"Thân thể có gì không thoải mái không?"
Tô Yên khàn khàn nói
"Đau đầu, cổ họng đau."
Bác sĩ lại lần nữa kiểm tra cho Tô Yên.
Nhẹ nhàng thở ra, cười nói
"Cô đây là từ quỷ môn quan nhặt về một cái mạng a.
Vết cắt trên cổ kia nếu là lại sâu một chút, cắt đứt động mạch thì dù có là đại la thần tiên cũng cứu không được."
Tô Yên nhìn bác sĩ, nửa ngày sau, hỏi
"Vết thương trên cổ tôi là chuyện như thế nào?"
Bác sĩ nghe cô đột nhiên hỏi chuyện, sửng sốt
"Cô không nhớ rõ?"
Tô Yên lắc đầu
"Không nhớ rõ."
Thái độ cô thẳng thắn thành khẩn, không giống như là giả vờ.
Bác sĩ cầm lấy CT tới nhìn kỹ xem.
Người phụ nữ kia lại sốt ruột
"Yên Yên, vậy, vậy con còn nhớ rõ mẹ không? Mẹ là mẹ của con a."
*****
Edit: Tinh Niệm
Giọng Tô Yên khàn khàn
"Không nhớ rõ."
Cô nói chuyện rất chậm, bởi vì mỗi một câu nói, cổ họng đều truyền đến đau đớn.
Mẹ Tô vừa nghe, lập tức liền khóc.
Ghé vào trên giường
"Là mẹ không tốt, đều là mẹ hại con a, Yên Yên."
Than thở khóc lóc.
Một bên khóc, một bên ngẩng đầu đi nắm cánh tay bác sĩ
"Bác sĩ, đây là có chuyện gì? Yên Yên nhà tôi sao có thể quên tôi??"
Bác sĩ trầm ngâm trong chớp mắt
"Có lẽ là bị thương dẫn đến phản ứng kích ứng.
Bởi vì phát sinh chuyện khiến Tô Yên tiểu thư cảm thấy là quá mức khủng bố, thân thể tự động kích phát bảo hộ, quên ký ức đi."
Nói xong, bác sĩ ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên hỏi
"Cô còn nhớ rõ cái gì?"
Cô khàn khàn mở miệng
"Tôi tên Tô Yên."
Bác sĩ gật đầu
"Còn gì nữa?"
"Hết rồi."
"Cô còn nhớ rõ chuyện lúc trước không?"
Tô Yên lắc đầu
"Không nhớ rõ."
Bác sĩ nhíu mày.
Như thế này rất hiếm thấy.
Nếu là phản ứng kích ứng thì đều là quên một đoạn ký ức.
Nhưng hiện tại người bệnh này lại quên tất cả ký ức.
Mẹ Tô ở bên cạnh nhìn, sốt ruột hỏi
"Bác sĩ, đây, đây là có chuyện gì?"
"Khả năng do lúc trước đầu người bệnh đã chịu va chạm mãnh liệt. Trong chốc lát lại làm một lần kiểm tra, tôi nhìn kỹ xem não bộ có bị thương hay không."
"Được, được bác sĩ!"
Tô mẫu vội vàng gật đầu.
Thực mau, mẹ Tô cùng bác sĩ đi ra ngoài.
Tô Yên một mình ở phòng bệnh.
Cô xoa giữa mày.
So với mấy việc này, cô càng muốn biết khói đen kia là thứ gì.
Thứ đó trước nay cô chưa từng tiếp xúc qua.
Không, không đúng.
Cô đã gặp qua.
Trên người áo đen kia cũng đã từng xuất hiện khói đen này.
Có quan hệ cùng người Minh giới?
Vậy vì sao lúc ấy Giffy lại gọi điện thoại cho cô?
Tô Yên nhắm mắt lại.
Vừa xoa đầu vừa nghĩ.
Bỗng nhiên lúc này, cửa phòng bệnh truyền đến thanh âm
"Cái đồ đê tiện Tô Yên kia đâu?! Đi ra cho tao!!"
Là tiếng một người phụ nữ.
Thanh âm sắc nhọn, cách cửa phòng còn có thể nghe được rành mạch.
Thực mau, thanh âm càng ngày càng gần.
"Tô Yên! Mày đi ra cho tao!
Mày cái đồ tiện nhân, mày thế mà báo cảnh sát bắt anh trai mày vào ngục giam!!
Mày có phải con người hay không?!"
Từng trận thanh âm truyền đến, đâm đến lỗ tai sinh đau.
Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng y tá ngăn trở
"Nữ sĩ, còn mong cô chú ý, đây là bệnh viện không phải nhà của cô."
Tiếng nói vừa dứt, nữ nhân kia nói càng càn rỡ
"Chú ý cái mẹ gì! Tôi tìm Tô Yên!! Cô ta ở đâu?!"
Bên ngoài một trận ầm ĩ.
Sau đó cửa phòng ầm một tiếng bị đẩy ra.
Một cô gái ăn mặc thời thượng, đeo giày cao gót xuất hiện.
Cô ta thở hồng hộc, nói
"Tô Yên! Không nghĩ tới mày lại trốn đến nơi này!"
Y tá ở một bên lôi kéo
"Nữ sĩ, nếu cô lại làm loạn, chúng tôi chỉ có thể tìm bảo an tới."
Cô ta vừa nghe, ngược lại càng thêm vênh váo
"Cô đi tìm tới a, vừa lúc cũng để mọi người phân xử. Nhìn xem Tô Yên này rốt cuộc có phải người hay không!! Cô ta thế mà đưa anh trai ruột của mình vào tù giam! Dù cho anh trai mày ngàn sai vạn sai thì hắn cũng là anh trai mày! Có chuyện gì không thể thương lượng giải quyết?!"
Tiếng nói cô ta sắc nhọn, nghe như cuồng loạn.
Một khuôn mặt tinh xảo đều trở nên chua ngoa.
Duỗi ngón tay mảnh khảnh, hận không thể chọc ở trên mặt Tô Yên.
Tô Yên nghiêng đầu, nhìn về phía người đang gào thét kia.
Nửa ngày sau mới hỏi
"Cô là ai?"
Người phụ nữ kia vừa nghe, tức đến cười
"Tô Yên, mày ở chỗ này chơi trò gì a? Bây giờ còn bày trò không nhận chị dâu?! Tao nói cho mày biết, hôm nay dù có như thế nào mày đều phải đưa anh trai mày ra khỏi tù!!"
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghiêm túc hỏi
"Cô là chị dâu của tôi?"
Cô nàng kia nháy mắt liền đứng thẳng lưng. Khoanh tay ôm lấy ngực.
Giọng điệu khinh thường
"Ô? Giờ thì lại nhận ra được rồi sao? Vừa rồi không phải mày còn nói là không quen biết tao sao?"
Tôn Phỉ Phỉ vừa định tiến lên, y tá kia liền ngăn cô ta lại.
Cô ta kiêu căng ngạo mạn
"Nhìn cái gì mà nhìn? Không nghe được lời nó vừa mới nói sao? Tôi là chị dâu của nó! Một đám người đề phòng tôi giống y như đề phòng cướp vậy."
Tôn Phỉ Phỉ vừa nói, vừa trợn ngược mắt lên.
Tô Yên chỉ cảm thấy đầu lại đau.
Cô xoa giữa mày, hỏi
"Có việc gì?"
Tôn Phỉ Phỉ mặt biến sắc trong nháy mắt
"Mày còn hỏi tao có việc gì?"
Tao hôm nay tới đây chính là muốn mày xin lỗi tao và anh trai của mày, và mày còn phải thả anh trai mày ra tù!"
Cô ta lần nữa nhắc lại những lời này.
Vừa nói, Tôn Phỉ Phỉ ghét bỏ đưa tay che khuất miệng và mũi.
Mùi nước sát trùng ở bệnh viện thật khó ngửi.
Chắc cũng chỉ có đồ đê tiện như Tô Yên mới có thể ở được chỗ này.
Tô Yên động động lông mi.
Sắc mặt cô tái nhợt, khàn khàn ra tiếng
"Thả hay không thả hắn là việc của cảnh sát, cô tới tìm tôi làm cái gì?"
Tôn Phỉ Phỉ khoanh tay ôm ngực
"Đây còn không phải lỗi của mày à? Nếu không do mày quậy đến mức đưa anh trai của mày vào thẳng vào đồn cảnh sát thì làm sao hiện tại lại có những việc này?"
Tô Yên không có chen miệng vào, chỉ ngồi im một chỗ nghe.
Lại thấy Tôn Phỉ Phỉ tiếp tục nói
" Anh trai mày chỉ là mượn mày chút tiền tiêu, mày xem cái tính khí keo kiệt của mày đi, không muốn cho mượn liền không cho mượn là được, mày liều mạng cái gì chứ?
Tự mình lại còn hướng về con dao đang đâm tới.
Mày nếu muốn chết thì tự tìm chỗ vắng người mà chết, còn liên luỵ đến anh trai của mày làm gì."
Tôn Phỉ Phỉ một câu tiếp một câu.
Thực mau, Tô Yên liền hiểu được kha khá.
Nguyên thân có một người anh trai tên là Tô Phong.
Tô Phong hai ngày trước đến tìm Tô Yên mượn tiền.
Nguyên thân không có ở nhà, hắn liền trực tiếp cạy cửa nhà ra, chuẩn bị trộm tiền rồi chạy.
Kết quả còn chưa kịp đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp nguyên thân trở về.
Sau đó hai người nảy sinh xung đột.
Nguyên thân gọi điện thoại báo cảnh sát.
Hành động của nguyên thân khiến Tô Phong tức điên lên.
Không biết hắn kiếm đâu ra một con dao nhỏ, định cầm lấy để de dọa nguyên thân.
Kết quả hai người càng cãi càng kịch liệt.
Nguyên thân lôi kéo Tô Phong không cho hắn đi.
Cũng không biết sau đó như thế nào, Tô Phong khó thở, cầm dao đâm nguyên thân một nhát.
Hiện giờ trên cổ Tô Yên có một vết dao.
Sau đó, cảnh sát tới.
Liền đưa cô đi tới bệnh viện.
Tô Yên nghe xong, ngẩng đầu nhìn Tôn Phỉ Phỉ.
Tôn Phỉ Phỉ nhướng mày sửng sốt
"Mày nhìn tao làm cái gì?!"
Tô Yên
"Hắn ta giết người chưa thành, cô còn muốn tôi thả hẳn?"
Tôn Phỉ Phỉ nghe câu "giết người chưa thành".
Sắc mặt liền biến đổi.
Lập tức bắt đầu cãi cọ ầm ĩ
"Cái gì giết người chưa thành?!
Anh trai của mày đối xử tốt với mày như vậy, làm sao có thể giết mày được?
Còn không phải do mày nhất quyết phải tự mình đâm về phía con dao đó sao?"
Tô Yên khàn khàn chậm rãi nói
"Cô có thể đi tìm cảnh sát nói chuyện"
"Mày!!!!"
Đúng lúc hai người đang tranh chấp, mẹ Tô cầm thuốc đi đến.
Mẹ Tô nôn nóng nói
"Làm sao vậy, làm sao vậy??"
Mẹ Tô vừa xuất hiện, Tôn Phỉ Phỉ vừa rồi còn mới kiêu ngạo hống hách, không đem bất cứ kẻ nào để vào mắt, lại nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu gào khóc.
Một bên khóc, một bên ôm lấy chân Mẹ Tô
"Mẹ! Cuộc sống này thật không công bằng a!!
A Phong chính là anh trai của em ấy!!
Em ấy thế nhưng lại đưa anh trai của mình vào trong tù a!!"
Tô Phỉ Phỉ khóc nức nở, một câu tiếp theo một câu.
Mẹ Tô khom lưng dỗ dành
"Phỉ Phỉ, đừng khóc, con mau đứng lên."
Tôn Phỉ Phỉ lắc đầu
"Mẹ! Người mau quản Tô Yên đi, em ấy sao có thể độc ác như vậy được, người trong cùng một nhà làm sao lại có thể đẩy anh trai mình vào nhà giam được.
A Phong nếu bị ngồi tù, con ngày sau biết phải sống thế nào?"
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tôn Phỉ Phỉ khóc không ngừng, làm Mẹ Tô không có cách nào.
Mẹ Tô cúi đầu nhìn Tôn Phỉ Phỉ, lại nhìn Tô Yên nằm ở trên giường bệnh đang đưa tay xoa đầu.
Nửa ngày sau, Mẹ Tô thở dài ra tiếng
"Yên Yên, việc này là anh con không đúng, chờ hắn ra ngoài, mẹ khẳng định sẽ giáo huấn hắn thật cẩn thận. Được không?"
Tô Yên gật đầu, giọng nói khàn khàn
"Được"
Mẹ Tô vui vẻ
"Yên Yên, con đồng ý thả anh con ra?"
Tô Yên nhìn Mẹ Tô, nói
"Chờ sau khi hắn ngồi tù ra, mẹ định giáo dục như thế nào đều có thể."
Nụ cười trên mặt Mẹ Tô tức khắc đông cứng lại.
Tôn Phỉ Phỉ hét to
"Mẹ nhìn nó mà xem! Loại nữ nhân độc ác như vậy còn không chịu chết đi? A Phong chính là anh trai của nó đó!!"
Tô Yên nhìn về phía Mẹ Tô
"Mẹ nếu không muốn con dâu của mình bị cảnh sát đưa đi nốt thì bảo cô ta im miệng lại. Nhục mạ người khác nơi công cộng là trái pháp luật."
Tôn Phỉ Phỉ tức giận mà không thể bộc phát
"Mày!!"
Mẹ Tô vỗ vỗ sống lưng Tôn Phỉ Phỉ trấn an.
Sau đó rưng rưng nước mắt
"Yên Yên, đó là người anh trai duy nhất của con, nếu bị tống vào tù giam, nửa đời sau của hắn tất cả đều bị huỷ hoại rồi."
Tô Yên hỏi vặn lại
"Đã làm sai, chẳng lẽ không nên chịu trừng phạt?"
Mẹ Tô bị nghẹn một chút.
Sau đó bà ta lại tiếp tục bám riết không tha
"Yên Yên, con thả anh con ra, mẹ khẳng định sẽ giáo huấn hắn. Mẹ khẳng định sẽ hung hăng đánh hắn. Bắt hắn quỳ gối trước mặt con nhận sai.
Con cho anh con một cơ hội để hối cải, để sửa sai, trở thành một con người mới có được hay không?"
Tô Yên nhíu mày.
Hối cải sửa sai để trở thành một con người mới?
Làm trái pháp luật, ngồi tù vốn dĩ chính là hối cải để trở thành một con người mới.
Nếu cảm thấy nói hai câu liền có thể không bị pháp luật trừng phạt, vậy còn cần pháp luật để làm gì?
Cô chậm rãi nói
"Con không cần hắn quỳ."
Quỳ một chút liền tha thứ, bỏ qua việc hắn thiếu chút nữa giết chết nguyên thân?
Tội lỗi này cũng quá nhẹ đi.
Vậy có phải về sau quỳ hai lần liền có thể thọc người ta hai đao hay không?
Mẹ Tô đau khổ cầu xin.
Đối với Tô Yên mà nói, chỉ giống như gió thổi bên tai vậy.
Tôn Phỉ Phỉ đứng xem Tô Yên dầu muối đều không ăn.
Đứng lên định giáo huấn Tô Yên một trận.
Tô Yên nhìn bảo an đã đứng ở bên ngoài
"Nhìn cái gì nữa? Các người tới chẳng lẽ không phải là để đem mấy người này đi ra ngoài sao?"
Nghe Tô Yên nói, bảo an vẫn luôn rối rắm ở ngoài cửa không biết có nên hành động hay không rốt cục cũng tiến vào phòng bệnh.
Một tay khóa chặt Mẹ Tô cùng Tôn Phỉ Phỉ, lôi kéo ra bên ngoài.
Tôn Phỉ Phỉ thét chói tai.
Cuối cùng cửa phòng cũng đóng lại.
Thanh âm càng ngày càng xa.
Hết thảy đều an tĩnh.
Tô Yên từ trên bàn lấy di động qua.
Mở ra tìm kiếm.
Cô im lặng, chớp mắt một cái.
Tìm ba chữ Tống Du Cảnh.
Thật mau, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn.
Tống Du Cảnh là bác sĩ thiên tài khoa Nội của bệnh viện Đế Đô.
Có ba người con, một năm trước vợ hắn là Tô Yên chết vì tai nạn giao thông.
Tô Yên nhìn một hồi lâu.
Dần dần thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.
Bọn họ vẫn còn ở trong cùng một vị diện.
Tô Cổ, Tô Tiểu Hoa, Tô Tiểu Mộng đều còn ở đây.
Khác biệt duy nhất chính là, đối với cô chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Còn đối với bọn họ mà nói, cô đã rời đi một năm.
Cô nhất định phải trở về tìm bọn họ.
Chỉ là hiện tại bộ dạng của cô đã thay đổi.
Hy vọng đến lúc đó bọn họ còn có thể nhận ra cô.
Nghĩ như vậy, Tô Yên giật giật thân thể.
Chỉ cảm thấy ở cổ lại lần nữa truyền đến cảm giác đau đớn.
Cô nhìn ảnh chụp đám người Tô Cổ trên di động.
Bọn họ đều không phải là danh nhân, để bảo vệ quyền riêng tư, dù cho Tống Du Cảnh có danh tiếng, cũng sẽ không đi chụp ảnh người nhà của hắn.
Chỉ nói một ít về thành tích và sự nghiệp của hắn.
Nhưng hiện tại, ảnh chụp Tô Cổ lại bất thình lình xuất hiện ở trên mạng.
Hơn nữa kéo xuống, còn có không ít từ khóa tìm kiếm về Tô Cổ.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên click vào một cái trong số đó.
Đó là một ít tư liệu về Tô Cổ.
Xem tiếp, cô nhìn thấy bên cạnh tên Tô Cổ có bốn chữ "Em trai quốc dân" rất to.
Cô chớp chớp mắt.
Sau khi vào xem liền phát hiện trong thời gian một năm này, Tô Cổ đã diễn ba bộ phim.
Mỗi một bộ đều rất hot, được toàn dân tham gia bình luận.
Tô Cổ đóng nhân vật thiếu niên phản nghịch, em trai nhà bên, còn có đứa trẻ bướng bỉnh.
Hình tượng rất đáng yêu nên được không ít fan mama và fan chị gái yêu thích.
Thế cho nên Tô Cổ từ kẻ vô danh nhanh chóng trở thành diễn viên cực hot.
Hơn nữa được cư dân mạng nhất trí tán thành tặng cho danh hiệu "Em Trai Quốc Dân".
Tô Yên lại xem trong chốc lát.
Về ảnh chụp Tô Cổ, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy Tô Tiểu Hoa cùng Tô Tiểu Mộng.
Tô Tiểu Hoa cùng Tô Tiểu Mộng lớn lên mềm mại, đáng yêu, hơn nữa tuổi lại nhỏ. Hình tượng thật sự bất đồng với thiếu niên Tô Cổ lãnh đạm.
Mỗi lần đi học theo sau mông Tô Cổ, bị fans chụp lén, đều có thể trở thành đề tài nóng.
Thế cho nên Tô Tiểu Hoa cùng Tô Tiểu Mộng tuy rằng không phải minh tinh, nhưng vẫn có mức độ nổi tiếng nhất định.
Được không ít người yêu thích.
Lúc sau, cô cũng đã hiểu thêm một chút.
Xoa xoa giữa hai đầu lông mày.
Thật đau đầu.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cô nhìn thoáng qua màn hình di động.
Trên màn hình hiện tên người gọi đến chính là người đại diện- Linh Linh.
Điện thoại vẫn luôn kêu vang.
Tô Yên nhận cuộc gọi.
Đầu bên kia thật mau liền truyền đến âm thanh nôn nóng
"Tô Yên? Sao hai ngày nay lại không Livestream? Sao thế??"
Tô Yên giọng khàn khan nói
"Hả"
Bên kia người đại diện không ngừng nói
"Tô Yên, cô cũng không nên quên mình đã kí hợp đồng với công ty. Cô đã không còn giống trước đây là tiểu võng hồng muốn phát sóng trực tiếp liền phát, không muốn liền không phát."
Tô Yên cúi đầu, chậm rãi nói
"Tôi bên này có chuyện đột xuất."
Người đại diện không nghe giải thích
"Tôi mặc kệ cô có chuyện gì, chỉ cần cô còn thở, còn chưa chết.
Mỗi ngày phải livestream ít nhất ba giờ đồng hồ. Huống hồ cô dựa vào lưu lượng người xem để kiếm tiền.
Cô không phát sóng trực tiếp mấy ngày nay, rất có khả năng đã rớt fans rồi đó, là cô đã tự mình chặt đứt mọi tiền đấy!"
Tô Yên
" Tôi ······"
Lời nói còn chưa nói xong.
Người đại diện đã vội cắt đứt
"Cô ở đâu? Tôi đi tìm cô."
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát, nói
"Bệnh viện Thánh An 3030."
"Được, bệnh viện Thánh An đúng không, cô.... nằm viện?"
"Ừ"
"Làm sao vậy? Phát sốt? Bị thương?"
Tô Yên chậm rãi nói
"Bị người ta hành hung, cắt cổ, động mạch thiếu chút nữa là bị cắt đứt."
Vừa dứt lời, âm thanh sốt ruột bên kia điện thoại lập tức an tĩnh.
Người đại diện vội vàng bỏ xuống một câu
"Chờ tôi qua đó."
Sau đó liền cắt đứt điện thoại.
Nửa giờ sau, một cô gái tinh anh xuất hiện trong tầm mắt Tô Yên.
Người đại diện nhìn thấy Tô Yên liền sửng sốt.
Tô Yên mặc trang phục bệnh nhân, trên cổ quấn băng gạc trắng, sắc mặt tái nhợt.
Vừa thấy chính là bộ dáng suy yếu, không phải đang giả vờ.
Người đại diện đi đến trước mặt Tô Yên, nhìn đôi môi trắng bệch của cô.
Rót cho Tô Yên chén nước rồi ngồi lên ghế bên cạnh giường bệnh.
Ra tiếng
"Sao lại thế này?"
Tô Yên
"Vào nhà tôi ăn cướp, bị tôi gặp được, xảy ra tranh chấp, rồi trở thành cái bộ dạng hiện tại này."
Cô suy yếu nói đơn giản một lần.
Người đại diện nhướng mày
"Bác sĩ nói sao?"
"Sống sót, nhưng mà tôi bị mất một phần ký ức. Bác sĩ yêu cầu nghỉ ngơi nhiều chút."
Tô Yên nói xong, nuốt một chút.
Cổ họng cô rất đau, vừa nóng vừa rát.
Người đại diện nghe cô bị mất ký ức, liền hỏi
"Cô còn nhớ rõ tôi là ai không?"
"Người đại diện Linh Linh."
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên ra tiếng.
Nghe vậy, sắc mặt người đại diện mới thả lỏng, sau đó nói
"Cho cô thời gian nghỉ ngơi, cô cảm thấy mình cần nghỉ bao lâu?"
"Nửa tháng."
"Được"
Người đại diện sảng khoái đáp ứng.
Cùng Tô Yên nói chuyện trong chốc lát, sau đó người đại diện nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi.
Người đại diện đi không lâu, Tô Yên cũng có chút mệt.
Dù sao thân thể này quá suy yếu.
Cô nằm lại giường, nhắm mắt lại, trong chốc lát liền ngủ rồi.
······
Cổng trường Tiểu học Đế Đô đang có không ít người vây quanh.
Nhìn kỹ thì phần lớn đều là các cô gái mới mười chín, hai mươi tuổi.
Trong tay mỗi người đều cầm di động ở chế độ ghi hình hoặc là chụp ảnh.
Ngẫu nhiên, còn có thể nghe thấy có người nói chuyện
"Ai ai ai, Em trai nhỏ hẳn là sắp ra tới rồi đúng không?"
"Còn năm phút nữa."
Nghe nói Tô Cổ đệ đệ còn có hai em trai nhỏ, hơn nữa lớn lên đều rất đáng yêu, không biết có đúng không?"
"Tôi mặc kệ những người khác, tôi chỉ cần chụp được ảnh Tô Cổ đệ đệ thôi."
"Không biết Tô Cổ đệ đệ về sau có có để ý việc cưới một người vợ hơn hắn mười tuổi hay không nhỉ."
"Cô đừng nằm mơ nữa đi."
"Còn không bằng suy nghĩ xem liệu có khả năng làm mẹ kế của hắn không."
"Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy đó, các người đã xem qua ảnh chụp của ba Tô Cổ chưa, trời ơi, khuôn mặt đó mới đẹp làm sao!!"
" Ba của Tô Cổ thật sự đánh vỡ ấn tượng rằng các bác sĩ đều trọc đầu của tôi đó, ai mà nghĩ được lại có bác sĩ đẹp trai đến vậy."
Đám người mỗi người một câu bàn luận về gia đình Tô Cổ.
Bỗng nhiên, không biết là ai hét lên:
"Ra rồi, ra rồi, mọi người nhìn xem!"
"A a a a a, đệ đệ, đệ đệ!! Tỷ tỷ yêu cậu muốn chết!!"
"A a a a a, đệ đệ mới mười mấy tuổi đã soái như vậy, sau này trưởng thành chắc chắn hấp dẫn rất nhiều cô gái yêu thích cậu đó nha."
Tiếng thét chói tai ở chỗ này nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của các phụ huynh đến đón con tan học.
Dẫn tới các ông bố bà mẹ liên tiếp quay đầu lại nhìn.
Số lượng bảo an cũng đã gia tăng vài lần rồi.
Mỗi ngày đều sẽ đứng ở cổng trường ngăn lại đám fan mama và tỷ tỷ điên cuồng này.
Sau đó chỉ thấy Tô Cổ từ trong trường học đi ra.
Hắn mặc đồng phục của trường học, tùy tiện cầm cặp sách trong tay.
Quai đeo cặp sách cọ trên mặt đất, hắn cũng thờ ơ.
Ngẫu nhiên, sẽ quay đầu lại nhìn hai hạt đậu nhỏ mặc đồng phục lớp hai đang đi theo sau mông mình.
Vóc dáng hai nhóc đó không cao, cõng cặp sách tung ta tung tăng đi theo phía sau Tô Cổ.
Đi đi, Tô Tiểu Hoa nhìn thấy một con bướm bay qua trước mắt mình.
Tầm mắt tức khắc bị dời đi.
Đôi mắt ướt át liền xoay qua nhìn chằm chằm con bướm.
Sải bước chân chạy theo con bướm kia
Chỉ là còn chưa đi được hai bước đã bị Tô Cổ túm cổ áo kéo lại.
Tô Cổ không kiên nhẫn nói
"Lại chạy loạn, ta liền biến ngươi thành con bướm."
Tô Tiểu Hoa kháng nghị, thanh âm nhỏ nhẹ
" Bắt bướm là thiên tính của ta mà."
Tô Cổ hừ nhẹ
" Lão già như ngươi sống mấy trăm năm mà vẫn còn thú tính như vậy?"
Tô Tiểu Hoa giận không chịu được
"Ngươi mới là lão già, ngươi mới là lão già."
Tô Cổ một bên nhìn Tô Tiểu Hoa, một bên nhìn Tô Tiểu Mộng chỉ lo uống sữa mà không để ý hai người nói chuyện.
Tô Cổ liền duỗi tay, lôi kéo cánh tay nó đi tới cổng trường.
Ba người đi cùng một chỗ với nhau, nháy mắt làm fan mama, fan tỷ tỷ bên đường hào hứng muốn nổ tung.
"A a a a a, đáng yêu quá, ba người bọn họ ở bên nhau thật tình cảm."
"Đúng đúng đúng, mau chụp ảnh. Tô Cổ làm anh trai cũng thật giỏi."
"Bọn họ khẳng định tình cảm rất tốt đi?"
"Đó là đương nhiên, Tô Cổ đệ đệ khẳng định có thể làm một người anh tốt."
"Nhưng mà hai hạt đậu nhỏ kia thật đáng yêu nha. Sao có thể đáng yêu như vậy a??"
Một câu tiếp một câu, đám người tranh luận ầm ĩ.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Mà tình huống thật sự là....
Tô Cổ chậm rãi nói
"Tô Tiểu Hoa, ngươi thực sự thích con bướm sao?"
Tô Tiểu Hoa cảnh giác
"Ngươi muốn làm gì??"
"Một tuần người không ăn bánh kem nữa, đuổi theo con bướm đi."
"Ngươi ngươi ngươi!! Quá đáng!"
Tô Cổ mắt vẫn còn nhìn Tô Tiểu Mộng đang uống sữa.
"Ngươi cảm thấy mình uống nhiều sữa như vậy, chỉ số thông minh sẽ cao lên sao?"
Tô Tiểu Mộng mắt liếc Tô Cổ một cái.
Nó nghiêm túc ngẫm nghĩ vấn đề này
"Không có."
"Về sau uống nước, không được uống sữa nữa."
"Vì sao?"
"Đắt."
Tô Tiểu Mộng trầm mặc.
Ba người lần lượt ngồi lên chiếc xe tới đón bọn họ.
Xe chạy thẳng hướng về nhà.
Bên ngoài xe, tiếng hò reo ầm ĩ cũng nhanh chóng biến mất.
Ngồi trên xe ba người đều không nói chuyện với nhau.
Cho đến khi về nhà, bọn họ đứng ở bên ngoài cửa.
Sắc trời tối tăm.
Tô Cổ móc ra chìa khóa, mở cửa nhà.
Bên trong một mảng đen nhánh.
Tô Cổ trầm mặc một lúc, cất tiếng
"Yên Yên còn sống đi?"
Tô Tiểu Hoa gật đầu
"Ân, khẳng định còn sống."
Tô Cổ lại hỏi
"Chị ấy vì sao không tới tìm chúng ta?"
Trước kia, Tô Yên đối với Tô Cổ cùng Tiểu Hồng đều là nuôi thả.
Khi Tô Cổ cùng Tiểu Hồng còn chưa biến thân đều lang bạt khắp trời nam đất bắc.
Rất nhiều năm không trở lại.
Nhưng lúc này đây, chỉ là một năm không nhìn Tô Yên, cảm giác thật sự rất lạ lẫm.
Trước kia là biết rõ rằng, bất cứ khi nào bọn họ trở về, Tô Yên khẳng định đều ở đó.
Nhưng hiện tại lại không thể xác định được.
Tô Yên rốt cuộc đã đi đâu??
Một năm trước, Tô Yên xảy ra tai nạn giao thông.
Bác sĩ thông báo tử vong.
Tống Du Cảnh trước mắt một mảng hỗn độn, không biết hắn đã quỳ gối bao lâu.
Về sau tinh thần cùng trạng thái vẫn luôn không tốt.
Càng thêm trầm mặc, càng thêm lạnh băng.
Ánh mắt không hề dao động.
Sau khi an tang Tô Yên xong, Tống Du Cảnh liền khôi phục sinh hoạt thường ngày.
Một ngày lại một ngày.
Không hề có nghỉ ngơi.
Đi sớm về trễ.
Dường như tất cả đều thay đổi, lại giống như không có điều gì xảy ra.
Tô Cổ nhớ lại, lần gần đây nhất hắn nhìn thấy Tống Du Cảnh hình như đã là một tháng trước.
Hắn rất bận.
Buổi sáng khi Tô Cổ rời giường, hắn đã rời đi.
Đến khi bọn họ ngủ, hắn mới trở về.
Khiến cho biệt thự đều đắm chìm trong không khí nặng nề.
Vẫn luôn như thế.
Tiểu Hoa đứng ở bên cạnh, kỳ thật có điểm chột dạ.
Nó cũng không biết ký chủ rốt cuộc có còn sống hay không.
Bởi vì nó không liên hệ được với ký chủ.
Giống như là ký chủ đã bốc hơi khỏi không gian này vậy.
Tô Tiểu Mộng uống một ngụm sữa bò.
Nghiêm trang nói
"Trừ phi là cô ấy không muốn tới gặp chúng ta."
Giọng nói nhẹ nhàng lại khiến cả ba người trầm mặc.
Không, là bốn người.
Không biết từ khi nào, Tống Du Cảnh đã trở về.
Hắn đứng ở ngoài cửa.
Vừa vặn nghe được những lời này của Tô Tiểu Mộng.
Đôi mắt Tống Du Cảnh sâu kín đen nhánh chằm chằm ba người bọn họ.
Trong tay cầm theo cặp công văn, khuôn mặt lạnh như băng khiến người khác nhìn mà run rẩy.
"Các ngươi đang làm gì?"
Tô Tiểu Hoa nghe giọng nói kia, đáy lòng phát hoảng.
Yên lặng trốn ra phía sau Tô Cổ.
Cũng không biết vì sao.
Chính là từ lúc mai táng ký chủ xong, Tô Tiểu Hoa mỗi lần nhìn thấy Tống Du Cảnh trong lòng liền hoảng sợ.
Cảm giác rất kỳ quái.
Tống Du Cảnh nâng bước đi vào trong phòng.
Mở đèn, ngồi xuống ghế ở phòng khách.
Đám người Tô Cổ đưa mắt nhìn nhau, sau đó đi lên tầng hai.
Phòng khách tầng một chỉ còn lại một mình Tống Du Cảnh.
Tống Du Cảnh nhắm mắt lại.
Dựa vào sô pha.
Vươn ngón tay thon dài mở cúc áo trên cổ.
Gương mặt không biểu tình chậm rãi nở nụ cười tươi.
Không biết vì sao, rõ ràng vẫn là gương mặt kia, hiện giờ hắn cười lại có cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Ngón tay hắn vuốt ve cúc áo, lẩm bẩm một câu
"Tiểu Quai, em là cố ý không trở lại sao?"
← Ch. 202 | Ch. 204 → |