Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 202

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 202
Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Tô Yên chớp mắt một cái.

Sau đó đứng lên.

Nhìn về phía Mộng Yểm

"Ngủ đi, ngày mai cậu phải đi học đấy."

Mộng Yểm gật đầu

"Ân"

Sau đó rất tự giác bỏ dép lê rồi bò lên giường.

Tống Du Cảnh duỗi tay giữ chặt Tô Yên.

Một câu cũng không nói, cứ thế lôi kéo Tô Yên đi về phòng ngủ.

Cho đến khi trở lại phòng ngủ.

Tô Yên lảo đảo một bước.

Phía sau liền lạch cạch một tiếng.

Cửa phòng đóng lại.

Tô Yên liền nghe thanh âm bên tai

"Anh chưa bao giờ sẽ tùy tiện cùng nữ nhân khác ngủ chung."

Giọng nói Tống Du Cảnh lạnh như băng.

Nghe không ra cảm xúc của hắn.

Tô Yên nghiêm túc

"Em là vợ anh, không phải nữ nhân khác."

Tống Du Cảnh cúi đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.

"Chúng ta chỉ đi lãnh chứng, còn thiếu một bước."

Dù cho bộ dáng hắn lạnh như băng, mặt không biểu tình. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt kia còn mang theo tia nóng rực.

Sau nụ hôn từ gara, Tống Du Cảnh vẫn luôn nhớ kỹ.

Kết quả Tô Yên chậm chạp mãi không trở lại.

Rốt cuộc hắn không nhịn được, tự mình đi bắt người.

Hắn đã nói tới lời này, Tô Yên đương nhiên là hiểu ý hắn.

Tống Du Cảnh nhanh chóng bế Tô Yên lên.

......

Thật lâu thật lâu trước kia, Tô Yên cho rằng Tống Du Cảnh có thói ở sạch nghiêm trọng.

Hắn cực kỳ ghét bỏ đụng chạm với bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì chưa được khử trùng.

Hiện tại, Tô Yên cảm thấy....

Thói ở sạch này hình như cũng không phải quá nghiêm trọng a.

Đương nhiên, đây là lời phía sau.

Hiện tại cô đã không có thời gian để nghĩ này nọ.

······

Sáng sớm hôm sau, Tống đại bác sĩ luôn luôn đúng giờ, lôi đả bất động* lại dậy muộn.

*Set đánh cũng không động.

Tô Cổ, Tô Tiểu Hoa, còn có học sinh mới lớp một- Tô Tiểu Mộng.

Ba cậu bé đứng ở phòng khách.

Mặc đồng phục, đeo cặp sách.

Tô Cổ nhíu mày

"Sao còn chưa xuống?"

Tô Tiểu Mộng uống sữa bò, vẻ mặt mờ mịt

"Không biết."

Tô Tiểu Hoa hưng phấn

"Chị cùng hắn có thể là cái kia cái kia hay không??"

Tô Cổ mặt không biểu tình.

Tô Tiểu Mộng vẻ mặt ngốc ngốc.

"Cái nào?"

Tô Cổ chụp một cái xuống đầu Tô Tiểu Hoa

"Không phải chị, là ma ma."

Tô Tiểu Hoa hừ hừ hai tiếng

"Thật vất vả mới quen kêu chị, lại thành ma ma."

Nói nói, Tô Tiểu Hoa bỗng nhiên nhìn về phía Tô Cổ.

Nhỏ giọng nói

"Ta không muốn lại bị bẹo má đâu."

Tô Cổ liếc mắt nhìn nó

"Sợ cái gì, sẽ có người chia sẻ cùng ngươi."

Nói xong, ánh mắt Tô Cổ nhìn về phía Tô Tiểu Mộng.

Tô Tiểu Mộng đang uống sữa bò, nói

"Ta cũng không muốn bị bẹo má."

Tô Cổ

"Bằng không ngươi sẽ không có di động, còn không có sữa bò uống."

Sau khi trầm mặc ngắn ngủi.

Tô Tiểu Mộng

"Được"

Ý chí không kiên định, một giây quay đầu a.

Cuối cùng, lúc sắp trễ giờ.

Tống Du Cảnh mới khoan thai tới muộn.

Từ cầu thang đi xuống.

Từ trước đến nay Tống Du Cảnh luôn luôn cài tất cả cúc áo gọn gàng chỉnh tề, hiếm khi lần này lại có chút tán loạn.

Cúc áo trên mở hai cái, hắn từng bước một đi xuống dưới.

Trên cổ còn có dấu vết khả nghi.

Gương lạnh như băng mặt lây dính một chút nhu hòa.

Thậm chí còn không có bộ dáng ghét bỏ bọn nó giống như trước đây.

Tống Du Cảnh xuống đến nơi, dừng lại.

Nhìn ba cậu nhóc con.

"Các ngươi sắp đi muộn."

Ba nhóc con đồng thời gật đầu.

Tống Du Cảnh

"Đi, đưa các ngươi đi học."

Vừa dứt lời, ba cậu nhóc kia rất là đồng đều, cầm lấy cặp sách trên sô pha.

Từng bước từng bước đi ra ngoài.

Vừa đi, Tô Tiểu Hoa vừa hỏi

"Ma ma đâu?"

Đồng chí Tô Tiểu Hoa sửa miệng rất mau.

Tống Du Cảnh liếc mắt nhìn Tô Tiểu Hoa một cái.

"Đang ngủ."

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Tô Tiểu Hoa thực hưng phấn

"Là muốn sinh một em gái sao?"

Tống Du Cảnh nghe lời này, mày khẽ nâng.

Nhìn ra được bởi vì những lời này, tâm tình hắn rất tốt

"Ân"

Tô Tiểu Hoa đeo cặp sách, thực vui vẻ.

Oa, rốt cuộc có thể không cần ở cùng những tên nhóc kia nữa.

Về sau sẽ có thêm một em gái, khẳng định sẽ đáng yêu hơn so với Tiểu Hồng cùng Tô Cổ còn có Tô Tiểu Mộng nữa.

Tô Tiểu Hoa trong lòng cân nhắc.

Ân, vạn nhất là một đứa bé trai thì làm sao bây giờ?

Tô Tiểu Hoa ra sức lắc đầu.

Không, kiên quyết không được.

Chờ ngồi trên xe.

Tô Tiểu Hoa mở di động ra bắt đầu tìm tòi.

Phương thuốc cổ truyền sinh bé gái.

Tô Cổ ở bên cạnh liếc đến một màn này, mắt trợn trắng.

Hắn nói

"Tô Tiểu Hoa."

"Ân?"

"Đầu óc ngươi có phải ngày hôm qua bị chú cảnh sát dọa ngốc hay không?"

"Ngươi!!"

Tô Tiểu Hoa dỗi nói không nên lời phản bác.

Căm giận thu điện thoại vào.

Cuộc sống đi học của ba nhóc con cứ thế mở màn.

....

Vừa mới bắt đầu một tháng.

Mọi chuyện đều khá tốt đẹp.

Vào một ngày nọ, Tô Yên nhận được điện thoại thầy giáo gọi tới.

Khi nghe điện thoại, khẩu khí thầy giáo rất khó hình dung

"Mẹ Tô Cổ đúng không?"

"Đúng vậy."

"Chào chị, tôi là chủ nhiệm lớp Tô Cổ, nếu Tô tiểu thư có thời gian liền bớt thời giờ tới trường một chuyến nhé."

Ngày hôm sau, Tô Yên bởi vì có việc nên không đi được.

Đành để Tống Du Cảnh rút ra chút thời gian đi xem.

Lúc trở về, Tống Du Cảnh nhẹ nhàng bâng quơ nói

"Có người bắt nó nộp phí bảo hộ, nó liền dọa người nọ sợ tới mức đái ra quần, hiện tại còn ở bệnh viện."

Nghe xong, Tô Yên vào lúc ban đêm liền mua cho bọn nhóc mỗi người một cái bánh kem để khen thưởng.

Ngày hôm sau.

Tô Yên lại nhận được điện thoại của thầy giáo lớp Tô Tiểu Mộng.

Ý tứ đại khái là Tô Tiểu Mộng có tiền trong túi, bị mấy học sinh lớp trên nhớ thương, nghĩ cướp tiền của nó.

Mấy tên đàn anh kia hiện tại còn bị trói ở trên cây, không xuống dưới được.

Tới buổi tối, Tô Yên lại mua ba cái bánh kem khen thưởng lần nữa.

Trong tháng đó, chuyện như vậy đã xảy ra bảy tám lần.

Thậm chí khiến Tô Yên sinh ra một loại ảo giác.

Bọn họ không phải là vì ăn bánh kem nên cố ý làm như vậy đấy chứ?

Cho đến một ngày.

Thầy giáo Tô Cổ gọi điện thoại tới cho Tô Yên, nói lời thấm thía, thứ tự châm chước

"Mẹ Tô Cổ, có chuyện tôi nghĩ vẫn là nên nói cùng chị một chút."

"Ngài cứ nói."

"Tô Cổ đánh người quá tàn nhẫn, đánh con người ta đến bây giờ còn ở bệnh viện. Đánh nhau ẩu đả chung quy cũng không tốt, hiện tại nên quản nghiêm ngặt một chút, nếu không sau này lại không dạy bảo được."

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.

"Đánh nhau?"

Khẩu khí thầy giáo nghiêm túc

"Đúng vậy, chính là lần trước hắn đánh hai người bạn học đến gãy chân."

Tô Yên nghe xong.

Ra tiếng

"Thầy là nói một lần có người muốn thu phí bảo hộ nó, không cho thì sẽ phải cởi quần áo kia?"

Tô Yên nói xong, lão sư châm chước nói

"Việc thu phí bảo hộ này là bạn học kia không đúng.

Tôi nghe nói, hai bạn học kia cũng là lần đầu tiên thu phí bảo hộ.

Nhưng tôi nghĩ chuyện này cũng có quan hệ với việc bạn Tô Cổ ngày thường quá hào phóng.

Tôi đã làm chủ nhiệm lớp nhiều năm, trước nay đều không có việc gì.

Chỉ là hiện tại, bạn Tô Cổ mang theo rất nhiều tiền mặt đi học.

Làm hai bạn học kia sinh ra nhận thức sai lầm, lúc này mới phạm vào sai lầm.

Huống hồ, bạn học Tô Cổ xuống tay thật sự quá nặng, tôi là sợ nó về sau sẽ trở thành một thiếu niên bất lương chuyên đánh nhau ẩu đả."

Thầy giáo vừa nói xong.

Tô Yên hỏi

"Thầy chưa bao giờ dạy bọn chúng, không phải đồ vật của mình thì không thể lộn xộn sao?"

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Thầy giáo kia nghẹn lại

"Mẹ Tô Cổ là có ý gì đây?"

"Tôi nghi ngờ trình độ dạy học của thầy, và cả kiến thức pháp luật cùng đạo đức bị khuyết thiếu nữa."

Tô Yên nói thẳng không cố kỵ.

Thầy giáo bị lời Tô Yên nói làm tức giận

"Mẹ Tô Cổ, mời cô chú ý lời nói."

"Lời tôi nói không có vấn đề. Thầy không gọi điện thoại đi trách cứ hai học sinh tâm cơ không thuần kia, lại chạy tới trách người bị hại mang tiền quá nhiều? Tô Cổ mang tiền hay không, đó là tự do của nó. Lỗi sai không phải ở nó, lão sư hiện tại lại đẩy hết mọi sai lầm lên trên người nó làm gì."

Tô Yên càng nói càng lãnh đạm.

Bởi vì cô đột nhiên cảm thấy không thể nào nói rõ được với vị thầy giáo này.

Nhận thức của vị này, rất kỳ quái.

Không chủ động đả thương người khác thì thôi, nhưng người khác tới hại mình thì phải biết phản kháng để bảo vệ bản thân chứ.

Như thế thì có gì sai?

Tô Yên trầm mặc thật lâu.

Lúc sau, cô ra tiếng

"Hy vọng khi con của thầy bị cướp bóc, thầy có thể suy nghĩ một chút người cướp bóc sống khổ sở thế nào. Cũng suy nghĩ một chút kẻ cướp kia vì sao không đoạt của người khác mà nhất định phải đoạt tiền của con ngài."

Nói xong, Tô Yên cúp điện thoại.

Điện thoại cắt đứt không bao lâu.

Một số điện thoại khác liền gọi đến.

Dãy số này tuy rằng không có lưu tên.

Nhưng Tô Yên lại biết.

Chính là nguyên nhân dẫn đến lần "ghen" gần nhất của Tống Du Cảnh.

Đây là dãy số vị " tâm can bảo bối" kia.

Tô Yên tiếp nghe điện thoại

"Alo?"

Đầu kia điện thoại là Doãn Hưng.

"Bảo bối, em ở đâu?"

"Có việc?"

"Bảo bối... không biết em có hai mươi vạn tệ không? Cho anh mượn quay vòng một chút."

Doãn Hưng nói chuyện ấp a ấp úng.

Tô Yên

"Không có"

"Bảo bối, anh biết, em khẳng định còn giận anh."

"Tôi không tức giận."

"Bảo bối, em không cần an ủi anh, em khẳng định giận là vì ngày đó anh vì không đưa em về. Nhưng mà bảo bối, anh cũng có nỗi khổ."

Doãn Hưng một tiếng một gọi bảo bối.

Cũng không biết hắn bên kia gặp khó khăn gì.

Cho dù Tô Yên lạnh nhạt mặc kệ cỡ nào, cũng nhất định phải mượn tiền tới tay.

Đáng tiếc, Tô Yên thật đúng là không có tiền.

Cô nghe đến đau đầu, trực tiếp cúp điện thoại.

Nhìn Doãn Hưng lại gọi tới.

Tô Yên không tiếp.

Nhưng mà bởi vì Doãn Hưng vừa nhắc nhở, thật đúng là có chuyện phải làm.

Cô nên tìm công việc rồi.

Vừa nghĩ như vậy.

Tô Yên liền lấy ra một tấm danh thiếp không tên ở trong ví.

Mặt trên có một số điện thoại.

Tô Yên cầm tấm danh thiếp kia nhìn mấy lần.

Mí mắt buông xuống.

Cô nhớ rõ, người kia kêu Tinh Nam.

Nữ giả nam trang.

Muốn để cô làm trợ lý, hơn nữa có thể tùy thời liên hệ cô ấy.

Tô Yên nhìn một lúc sau lại thu tấm danh thiếp kia đi.

Trừ bỏ chuyện này.

Còn có chuyện làm Tô Yên suy nghĩ thật lâu.

Cũng không biết vì sao, mấy ngày nay Tống Du Cảnh đối với cô có chút lạnh như băng, còn có chút tức giận.

Tuy rằng buổi tối vẫn giống như trước kia chờ cô cùng ngủ.

Nhưng mỗi lần đều một bộ dáng phức tạp, muốn nói lại thôi nhìn cô.

Làm cô có chút mê mang.

Hắn làm sao vậy?

Chẳng lẽ khôi phục ký ức?

Không đúng.

Hắn khôi phục ký ức không phải cái dạng này.

Vậy thì vì sao?

Tô Yên suy nghĩ thật lâu đều không nghĩ ra.

Chờ tới buổi tối, Tống Du Cảnh tan tầm trở về.

Hắn dẫn theo ba hạt đậu nhỏ kia vào cửa.

Nhưng chỉ là đứng ở cửa, lạnh như băng nhìn Tô Yên không nói một lời làm Tô Yên càng mờ mịt.

Cô đi qua ôm lấy hắn, hắn cũng không đẩy ra.

Tô Yên dắt tay hắn, hắn cũng nguyện ý.

Giống như không tức giận.

Nhưng, nhưng hắn có thể đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô hay không??

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Tình huống như vậy vẫn luôn liên tục đến buổi sáng ngày hôm sau.

Xem hắn rời giường, rửa mặt, ngồi xuống ăn bữa sáng, còn chưa nói được với Tô Yên mấy câu.

Chờ cơm nước xong.

Ba nhóc con sớm đã chờ ở phòng khách.

Tống Du Cảnh đứng lên.

Tô Yên duỗi tay, kéo hắn lại.

Tống Du Cảnh không giãy giụa, chỉ là mặt vô biểu tình nhìn cô

"Có việc?"

Ngữ điệu lạnh lùng.

Ai thấy còn tưởng rằng hai người bọn họ không quen biết.

Tô Yên chớp chớp mắt, hỏi rất nghiêm túc

"Anh làm sao vậy?"

Tống Du Cảnh như cũ không biểu lộ gì

"Anh rất tốt."

Tô Yên nghi hoặc

"Thật sự?"

Tống Du Cảnh lãnh lãnh đạm đạm lên tiếng

"Ân"

Tô Yên thấy hắn không muốn nói.

Cô đành buông tay ra.

Nói

"Em không có việc gì."

Lời này tỏ vẻ, có thể thuận đường đưa ba nhóc con đi học.

Tô Tiểu Hoa non nớt nói

"Ma ma, bị muộn rồi."

Tô Yên lên tiếng

"Ân."

Cô vòng qua cái bàn đi đến phòng khách.

Nhìn đám người Tô Cổ đeo xong cặp sách, mặc đồng phục, từng bước từng bước đi ra ngoài cửa.

Kết quả, chờ khi Tô Tiểu Mộng đi ở cuối cùng vừa bước ra cửa.

Ầm một tiếng.

Cửa phòng bị đóng lại.

Tô Tiểu Mộng sửng sốt một chút.

Quay đầu lại xem.

Ba tên nhóc bị nhốt ở bên ngoài.

Ba ba cùng ma ma nên đưa bọn họ đi học cũng không có đi ra.

Đây là ý gì?

Tô Cổ bảo

"Nghe một chút bọn họ nói cái gì."

Tô Tiểu Mộng uống một ngụm sữa bò.

Đầu dán ở trên cửa nghe động tĩnh bên trong.

Sau đó nói

"Sao lại đóng cửa?"

"Sao không nói lời nào?"

"Anh muốn nói gì với em sao?"

Tô Tiểu Mộng nói xong, bổ sung một câu

"Đây là ma ma nói."

······

Trong phòng.

Tống Du Cảnh tay đặt trên cửa.

Mặt vô biểu tình nhìn Tô Yên.

Sau khi trầm mặc thật lâu.

Tô Yên đều cảm thấy hắn sẽ không nói cái gì.

Lúc này, giọng nói Tống Du Cảnh lạnh như băng vang lên

"Vì sao không tiếp tục tặng quà?"

Tô Yên ngẩn ra

"Ân?"

Tống Du Cảnh lặp lại một lần

"Vì sao không tiếp tục tặng quà?"

Tô Yên nghi hoặc

"Theo đuổi tới tay rồi, còn phải tiếp tục tặng?"

Cô cho rằng, bắt người tới tay thì không cần tặng nữa.

Tiếng nói vừa dứt.

Sắc mặt Tống Du Cảnh lập tức liền xấu.

Cô nói gì vậy?

Đuổi tới tay liền không tặng?

Thanh âm hắn mang theo tức giận

"Chẳng lẽ em tặng quà là cố ý làm cho có lệ?"

Tô Yên chậm rì rì nói

"Cũng không phải."

Cô dừng một chút, lại nói

"Em không có tiền."

Không có tiền còn tặng kiểu gì được??

Tống Du Cảnh nghe đáp án này, biểu tình trên mặt giống như tốt hơn một chút.

Cho nên cũng không phải cô không muốn đưa, chỉ là không có tiền.

Nghĩ như vậy, hắn còn có thể chấp nhận được.

Sau đó hắn duỗi tay lôi kéo Tô Yên chạy lên lầu.

Tô Yên nghi hoặc

"Đi đâu vậy?"

Hắn không trả lời.

Cho đến khi vào trong thư phòng.

Hắn kéo ra một cái khăn màu đen, bên trong là một cái két sắt.

Tống Du Cảnh duỗi tay nhấn mật mã mở ra.

Bên trong có một chồng văn kiện.

Hắn lạnh như băng ra tiếng

"Mật mã két sắt là năm số 0. Đây là tất cả đồ vật đáng giá mà anh sở hữu, bất động sản cùng với tài chính."

Nói xong hắn lại móc ra ví tiền, đưa thẻ ngân hàng duy nhất cho Tô Yên.

"Đây là tiền lương."

Hắn nói.

Đều cho đưa cho cô, cô hẳn là không có lý do gì lại nói không có tiền mua lễ vật đi.

Tô Yên nhận lấy tất cả.

Khóa két sắt lại.

Thẻ ngân hàng thì nhét vào túi mình.

"Được, em đã biết."

Cô trả lời.

Nói xong, cô nhân tiện lấy hai viên kẹo ra đưa cho hắn.

Tống Du Cảnh bất mãn

"Chỉ có cái này?"

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Tô Yên

"Chờ buổi tối hôm nay trở về lại đưa."

Nghe cô nói lời này.

Người nào đó khó khăn lắm mới xem như vừa lòng.

Tống Du Cảnh lôi kéo tay Tô Yên, cúi đầu hôn cô một chút.

Vốn dĩ cũng chỉ là đơn thuần hôn lướt qua.

Kết quả không nhịn được, lại hung hăng hôn sâu hồi lâu.

Đám người Tô Cổ cứ như vậy bị nhốt ở ngoài cửa gần nửa giờ.

Chờ thời điểm " cha " bọn nó ra, hoàn toàn không còn bộ dáng âm khí nặng nề như vừa rồi.

Trong tay còn cầm hai viên kẹo sữa dâu tây hoàn toàn không hợp với khí chất của hắn.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói thầm

"Cho hai viên kẹo thì tốt rồi?"

Nếu nó tức giận, ít nhất phải mua một cái bánh kem cơ.

Không nghĩ tới hắn còn dễ dỗ hơn so với mình.

Tô Cổ lôi kéo cổ áo Tô Tiểu Hoa

"Nghĩ cái gì đấy? Đi thôi."

······

Buổi chiều.

Vì thỏa mãn yêu cầu đồng chí Tống Du Cảnh đưa ra.

Rốt cuộc, Tô Yên sau khi suy nghĩ thật lâu, quyết định mua cho hắn một cái bánh kem lớn.

Ở bệnh viện.

Bác sĩ thiên tài Tống Du Cảnh trước nay rất chuyên nghiệp, hiếm khi lại đưa ra yêu cầu muốn xin nghỉ sớm.

Tức khắc liền dẫn tới suy đoán từ bốn phương tám hướng.

"Cô nói bác sĩ Tống sao lại đột nhiên muốn về sớm?"

"Đúng vậy a, bác sĩ Tống cũng không phải là người như vậy."

"Ai nha, các cô không biết? Bác sĩ Tống hiện tại chính là người đã kết hôn, nghe nói cũng đã làm bố rồi."

"Nhất định là trở về đoàn viên với người nhà a."

"Ai, thật hâm mộ. Rốt cuộc là ai gả cho Tống bác sĩ a."

"Tôi thực hâm mộ cô gái kia a."

"Đúng vậy, bác sĩ Tống khẳng định là ngoài lạnh trong nóng. Khẳng định đối với vợ đặc biệt tốt."

Tống Du Cảnh cầm theo cặp công văn, nghe chung quanh truyền đến thanh âm.

Ý cười bên môi lan tràn.

Nhưng chỉ trong chớp mắt hắn đã lại khôi phục bộ dáng lạnh băng ngày thường.

Hắn đương nhiên là đối tốt với vợ hắn.

Cô muốn cái gì liền cho cái đó.

Nghĩ như vậy, Tống Du Cảnh bước chân nhanh hơn chút.

Cũng không biết cô mua cho mình lễ vật gì.

Kỳ thật nếu là cô đưa chính mình tặng cho hắn.

Hắn cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu.

" leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ ba sáng lên "

Khi nghe thấy thông báo này, Tô Yên đang ngồi ở trên xe taxi.

Trong tay cô còn cầm bánh kem.

Đối với việc ngôi sao thứ ba đột nhiên sáng lên, cô có chút kinh ngạc.

Bánh kem còn chưa có đưa đến trong tay hắn, như thế nào lại sáng lên trước rồi?

Đương nhiên, cô cũng không rối rắm vấn đề này lâu.

Lúc này di động Tô Yên vang lên.

Cô cầm lấy, nhìn thoáng qua dãy số.

Là số lạ.

Tô Yên tiếp nghe

"Alo?"

Đầu kia điện thoại trầm mặc một lúc.

Tô Yên

"Alo, ai vậy?"

Lúc này, bên kia vang lên tiếng cười của nữ tử

"Chủ Thần đại nhân, xin chào a."

Tô Yên mí mắt giật giật

"Giffy."

Người kia chậm rì rì nói

"Khó cho Chủ Thần đại nhân còn có thể nghe ra giọng của ta."

Tô Yên lại nhìn thoáng qua số di động.

Dò hỏi

"Có việc?"

Tiếng cười Giffy truyền đến

"Là có một số việc."

Dừng một chút sau, Giffy nói

"Ta lo lắng cho Chủ Thần đại nhân, cho nên cố ý gọi điện thoại tới xác nhận một chút Chủ Thần đại nhân còn sống hay không."

Tô Yên muốn đặt bánh kem ở chỗ ngồi bên cạnh.

Mới đưa ra được nửa đường lại bỗng nhiên cứng đờ.

Tay ngừng ở giữa không trung, cô vẫn không nhúc nhích.

Bịch.

Bánh kem từ trong tay rơi xuống sàn xe taxi.

Tô Yên nhìn trên cổ tay đột nhiên xuất hiện sương mù màu đen.

Sương mù này giống như là có ý thức.

Không ngừng xoay quanh cổ tay cô.

Sau đó trên chân cũng bị sương mù này trói buộc.

Tô Yên thử giật giật thân mình.

*****

Edit: Trịnh sinn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Không cách nào di động thân thể của mình.

Giọng Giffy trong điện thoại còn truyền đến

"Biết Chủ Thần đại nhân vẫn còn khỏe mạnh tồn tại, Giffy liền an tâm rồi."

Vừa dứt lời, liền có một chiếc siêu xe màu đen với tốc độ cao lao vút đến trước xe taxi.

Cho đến khi nghe được một tiếng, phanh!

Hai xe chạm vào nhau.

Xe thể thao tốc độ cực kỳ nhanh.

Khi va vào xe taxi, đầu xe hõm vào một mảng lớn.

Xăng chảy ra.

Bùm!

Một tiếng vang thật lớn.

Xe taxi bị nổ mạnh bắn ra.

······

Một bên khác.

Tô Tiểu Hoa tan học.

Vốn dĩ là muốn cùng Tô Cổ, Tô Tiểu Mộng đi đầu đường bán manh kiếm tiền.

Đang bán bán.

Tô Tiểu Hoa cắn một ngụm kem ly trong tay.

Bỗng nhiên ầm một tiếng ngã xuống trên mặt đất.

Lập tức dọa đến mấy người đang muốn bẹo mặt ở xung quanh.

Tô Cổ nhíu mày

"Tô Tiểu Hoa??"

Không thấy có bất cứ động tĩnh gì.

Hắn ngẩng đầu

"Tô Tiểu Mộng, gọi điện thoại cho Tô Yên."

Tô Tiểu Mộng móc di động ra.

Chỉ là gọi đi rất nhiều lần cũng không liên lạc được.

Đưa đi bệnh viện?

Đương nhiên không có khả năng.

Tô Tiểu Hoa không phải con người.

Tô Cổ ra tiếng

"Gọi cho Tống Du Cảnh, bảo hắn lại đây."

Tô Tiểu Mộng gật đầu.

Gọi điện thoại qua.

Thực mau, bên kia có người nghe máy

"Chuyện gì?"

Tô Tiểu Mộng nói

"Chúng ta ở cửa lớn quảng trường, ngươi mau tới."

Điện thoại cắt đứt.

Có người thử tới cứu Tô Tiểu Hoa, đều bị Tô Cổ cự tuyệt.

Nửa giờ sau.

Tống Du Cảnh xuất hiện.

Hắn mặc áo blouse trắng, khí chất lãnh đạm, sắc mặt lạnh băng.

"Có chuyện gì vậy?"

Tô Cổ ngẩng đầu

"Tô Tiểu Hoa bất tỉnh."

Tống Du Cảnh đi đến, ngồi xổm xuống, kiểm tra một lần.

Sau đó hắn ngẩng đầu, nói

"Đã chết."

Vừa dứt lười, người xung quanh đang chú ý bên này, nghe thấy sợ tới mức tất cả đều thét chói tai lui ra sau.

Tô Cổ bế Tô Tiểu Hoa lên

"Về nhà trước đã."

Tô Cổ cảm thấy có chút bất an.

Tô Tiểu Hoa vẫn luôn ở cùng Yên Yên.

Giữa hai người bọn họ có một ít liên hệ hắn không thể nào hiểu được.

Hiện giờ, Tô Tiểu Hoa đột nhiên té xỉu.

Yên Yên có phải đã xảy ra chuyện hay không?

Tống Du Cảnh lái xe chạy về nhà.

Khi sắp về đến nơi.

Tô Tiểu Hoa bỗng nhiên động đậy.

Nó nằm ở đàng kia, hoạt động thân thể.

Sau đó mở to mắt.

Đôi mắt ướt át chớp chớp.

Mở miệng câu đầu tiên nói là

"Kem ly của ta đâu?"

Nói xong, Tô Tiểu Hoa phẫn nộ nhìn về phía Tô Tiểu Mộng ngồi ở bên cạnh

"Có phải bị ngươi ăn vụng hay không, có phải hay không??"

Tô Tiểu Mộng vẻ mặt ngốc ngốc.

Tô Cổ cũng nhìn nó.

"Không phải ngươi đã chết?"

Tô Tiểu Hoa vừa nghe lời này, thực tức giận nói

"Ngươi mới chết!"

Giọng nói trẻ con non nớt.

Không có chút lực sát thương.

Tô Tiểu Hồng sợ tới mức thân rắn run run.

Thằng nhãi này sao sống lại được vậy?

Vừa mới rõ ràng trái tim cũng ngừng đập rồi!!

Ô ô ô, thật đáng sợ.

Tô Tiểu Hồng ở trên cổ tay Tô Cổ quấn quanh một vòng.

Rụt rụt đuôi rắn.

Việc Tô Tiểu Hoa đột nhiên tỉnh lại, Tống Du Cảnh cũng rất kinh ngạc.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Bỗng nhiên, điện thoại hắn vang lên.

"Alo?"

Điện thoại bên kia không biết nói gì đó.

Xe đột nhiên "két" một tiếng.

Phanh dừng lại.

Vốn dĩ Tô Tiểu Hoa nằm yên liền ầm một tiếng lăn xuống dưới.

Tô Tiểu Hoa còn không có phản ứng.

Xe bỗng nhiên gia tốc, chạy đến bệnh viện.

Tống Du Cảnh lạnh như băng sương.

Lái xe như không muốn sống.

Nhìn dáng vẻ như là có chuyện lớn gì xảy ra.

Mà có thể làm Tống Du Cảnh đột nhiên biến thành cái dạng này.

Cũng chỉ có....

Mí mắt Tô Cổ nhảy dựng.

Yên Yên đã xảy ra chuyện.

___ THẾ GIỚI 18 - KẾT THÚC___

Vị diện này hơi đặc biệt xíu nha các nàng.

Liên quan đến cả vị diện sau ó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)