Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 204

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 204
Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Những chuyện phát sinh bên chỗ Tống Du Cảnh, Tô Yên đương nhiên là không biết.

Chỗ cô còn có rất nhiều sự tình cần phải xử lý.

Ở bệnh viện tu dưỡng một tháng, thân thể Tô Yên cũng dần dần khôi phục.

Vết cắt trên cổ cũng đã kết vảy.

Chỉ là thường ngày sẽ phải dùng băng gạc trắng quấn lấy cổ, tránh cho nhiễm phong hàn.

9h sáng nay, Tô Yên còn chưa tỉnh ngủ đã bị một trận la hét ầm ĩ bên ngoài đánh thức.

Cô ngồi dậy, ngẩn ngơ trong chốc lát.

Nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh cầu xin

"Y tá, tôi là mẹ của Yên Yên, cô làm ơn cho tôi vào."

Chỉ nghe tiếng y tá kia cự tuyệt

"Dì à, chúng cháu biết, nhưng thật sự xin lỗi, chúng cháu không thể cho dì vào."

Người bệnh tên Tô Yên kia phát sinh sự tình gì bọn họ đều biết. Ngày hôm đó mấy người này ở trong phòng bệnh nháo đến ồn ào huyên náo.

Lương y tá một tháng của các cô đã ít như vậy, bởi vì vụ việc lần đó liền bị trừ mất 500 tệ.

Thế nên vừa nhìn thấy Mẹ Tô tới gần, y tá rút kinh nghiệm lần trước, một bên ngăn đón, một bên vội vàng gọi bảo an tới.

Lần này nếu lại xảy ra chuyện gì nữa, chỉ sợ tiền lương của các cô đều không đủ nộp tiền phạt đâu.

Mẹ Tô bên ngoài đau khổ cầu xin y tá.

Tô Yên vốn là không muốn ra mặt.

Chỉ là lần này qua hơn nửa tiếng đồng hồ, Mẹ Tô vẫn còn ở bên ngoài cầu xin.

Bộ dạng không thấy Tô Yên ra sẽ không bỏ qua.

Cô xóc chăn mỏng lên, sau đó xuống giường, đi tới cửa, mở cửa phòng bệnh.

Cửa phòng mở ra, Mẹ Tô còn đang đau khổ cầu xin y tá bỗng đôi mắt sáng ngời, lập tức cầm theo hộp cơm bước đi tới phía Tô Yên còn đang đứng sau cửa.

Y tá muốn cản

"Ai ai ai ai."

Mẹ Tô xông tới trước mặt Tô Yên,

"Yên Yên, mẹ tới thăm con. Con không thể nào lại nhẫn tâm không cho mẹ vào như vậy, con không nhìn thấy mẹ có đúng không?"

Tô Yên gật đầu

"Vào đi."

Giọng nói vẫn khàn khàn.

Bởi vì một nhát dao kia, dây thanh quản cô bị ảnh hưởng.

Bác sĩ kiến nghị muốn Tô yên nói ít, bảo dưỡng cẩn thận.

Y tá ban đầu còn muốn ngăn cản, thấy người bệnh mình tự đồng ý liền không nói gì nữa.

Mẹ Tô cao hứng đi theo Tô Yên vào phòng bệnh.

Tha thiết lấy hộp đồ ăn ra

"Yên Yên, con nhìn xem. Đây đều là đồ ăn mà con yêu thích nhất."

Tô Yên ngồi ở mép giường, không động đậy.

Nửa ngày sau, chậm rãi mở miệng

"Mẹ tới chỗ này, có phải chỉ là đơn thuần đưa cơm cho con?"

Mẹ Tô do dự một khắc, sau đó gật đầu.

"Mẹ chỉ muốn đến thăm con."

Tô Yên bưng ly nước bên cạnh lên, uống một ngụm nước.

Không nói gì.

Mẹ Tô cầm đôi đũa đưa tới trước mặt Tô Yên

"Yên Yên, sao con không ăn? Đây đều là đồ ăn mà con yêu thích nhất đó."

Tô Yên giật giật mí mắt

"Yết hầu bị thương, chỉ được ăn thức ăn lỏng."

Nửa tháng trước đó thức ăn lỏng còn không được ăn, vẫn luôn phải truyền nước biển.

Mẹ Tô tay cầm đũa cứng đờ, trong mắt hiện lên sự áy náy

"Mẹ không biết, Mẹ vội lo chuyện của anh con, hy vọng Yên Yên không trách mẹ."

Tô Yên lắc đầu

"Không có gì, mẹ ăn đi."

Nội tâm cô không hề gợn sóng.

Thời điểm Tô yên vừa mới trọng sinh vào thân thể này, thấy Mẹ Tô ghé vào mép giường khóc thút thít đúng thật là có xúc động.

Đại khái là tình cảm của bản thân nguyên chủ.

Dù sao cũng là tình cảm mẹ con.

Nhưng hiện tại.

Có lẽ, bữa cơm này có mục đích.

Thế cho nên Tô Yên nhìn Mẹ Tô khóc đỏ hai mắt, trong lòng cũng không có một chút gợn sóng nào.

Mẹ Tô đặt đũa trên hộp đồ ăn.

Do dự thật lâu, một lúc sau rốt cuộc vẫn là không nhịn được, mở miệng.

"Yên Yên, anh con chỉ lớn hơn con một tuổi, hắn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, hắn biết sai rồi, con tạm tha cho hắn lần này, được không?"

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Tô Yên nâng mắt, tầm mắt dừng ở trên mặt Mẹ Tô.

Một lúc lâu sau, khàn khàn nói

"Mẹ không phải đã nói, sẽ không đề cập tới anh sao?"

Sắc mặt Mẹ Tô lộ ra sự xấu hổ.

Nhưng mà thật mau, Mẹ Tô hai mắt đầy nước mắt.

"Yên Yên, vô luận thế nào, hắn cũng là anh con mà."

Tô Yên duỗi tay, vuốt ve miệng vết thương trên cổ của mình.

Vết thương đã khép lại, không còn đau nữa.

Nhưng như thế nào hiện tại lại cảm thấy có chút đau?

Cô rất bình tĩnh

"Lời này của mẹ đã nói qua không dưới mười lần. Còn có chuyện gì khác muốn nói với con sao?"

Mẹ Tô duỗi tay, không ngừng chụp phủi đùi mình, đại khái là quá kích động.

Nước mắt chảy ra

"Con nói đi, con rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho anh con, chẳng lẽ con thật sự muốn mẹ tự sát ở trước mặt con sao?!"

Mẹ Tô nói lời này càng tỏ vẻ trách cứ Tô Yên hơn.

Trách Tô Yên không hiểu chuyện, rõ ràng là người một nhà vì cái gì còn muốn báo cảnh sát bắt anh mình.

Trách Tô Yên tàn nhẫn, con trai bà chỉ là muốn mượn chút tiền, tại sao một hai phải cùng hắn tranh chấp, còn muốn dùng mạng để đánh cược.

Trách Tô Yên vì anh trai đã bị nhốt ở trong trại tạm giam một tháng, cũng nên hết giận, vì cái gì còn không chịu buông tha cho hắn.

Tô Yên nói nghiêm túc,

"Mẹ nếu thật sự muốn chết, không cần ở bệnh viện tự sát, dù sao bác sĩ ở gần như vậy, không chết được, sẽ lại cứu trở về."

Mẹ Tô không thể tin tưởng

"Con, con ···"

Giọng nói đều đang run rẩy.

"Mẹ!"

Bỗng nhiên nghe được ở cửa truyền đến một giọng nam gọi ầm ĩ.

Ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai cảnh sát dẫn theo một người đàn ông đeo còng tay đi tới.

Hắn mặc quần jean, áo thun màu đen, khuôn mặt có vài chỗ nhìn có vài phần giống Tô Yên.

Hắn vẫn luôn ở trong cục cảnh sát, tóc tai toán loạn, nhìn qua có chút chật vật.

Nếu bọn họ không nói, sẽ không có ai cho rằng bọn họ là anh em ruột.

Người này chính là Tô Phong.

Một người cảnh sát đi lên trước, đi đến trước mặt Tô Yên, nói

"Tô Yên tiểu thư, chúng tôi trước khi đến đây đã gọi điện cho cô, nhưng di động của cô tắt máy.

Vậy nên chúng tôi đã liên hệ với mẹ của cô, muốn mang theo thủ phạm tới đây."

Tô Yên nghiêng đầu, nhìn về phía Mẹ Tô.

Mẹ Tô lúc này đứng ở chỗ đó, cũng không vội vàng nhìn xem con gái thế nào.

Nhưng ánh mắt liên tiếp hướng tới trên người Tô Phong.

Tô Yên khàn khàn dò hỏi

"Để làm gì?"

Cảnh sát lên tiếng

"Chúng tôi đã kiểm tra cameras, cũng đã thẩm vấn thủ phạm.

Trên cơ bản đối với chuyện này đã hiểu rõ phần nào. Không biết chuyện này cô có thái độ gì."

" Anh có ý gì?"

" Thủ phạm Tô Phong tự mình lẻn vào trong nhà cô trộm cắp vật phẩm đáng giá, hơn nữa đả thương cô, đã cấu thành tội trộm cắp, cố ý đả thương người khác.

Trở thành tội phạm hình sự.

Nhưng vấn đề hiện tại ở chỗ, hắn là anh trai của cô, thủ phạm nói, cô sẽ không để ý những chuyện này, chỉ là chuyện gia đình.

Hơn nữa cô cũng sẽ hoàn toàn không tố cáo hắn.

Vì thế, chúng tôi tới đây là muốn tìm hiểu một chút thái độ của cô."

Tô Yên buông mí mắt, chậm rãi nói

"Tôi đương nhiên muốn tất cả mọi chuyện dựa theo trình tự pháp luật mà tiến hành."

Tiếng nói vừa dứt.

Tô Phong còn đang hồn nhiên không thèm để ý, mặt lập tức biến sắc.

"Tô Yên! Mày có ý gì?!"

"Nghe không hiểu sao?"

Tô Yên nghi hoặc hỏi lại.

Tô Phong rống lên

"Tao còn không phải chỉ là cầm một chút đồ của mày, không phải chỉ là chém mày một dao, không đến mức mày phải chuyện bé xé ra to như vậy chứ?"

Tô Yên lại hỏi lại lần nữa

"Không đến mức sao?"

Tô Phong tựa hồ đối Tô Yên rất uất hận, lúc này đây hết thảy đều bùng nổ.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

"Mày hiện tại hỗn láo đến vậy à, dám trở mặt không nhận người anh trai này??

Vô luận nói như thế nào cũng chỉ là chuyện gia đình của chúng ta.

Mày còn muốn tìm cảnh sát tới giải quyết sao?!"

Tô Phong đúng lý hợp tình, thậm chí còn không có cảm giác mình làm sai.

Từng tiếng chỉ trích, tất cả đều là trách Tô Yên chuyện bé xé ra to, quá bất nhân.

Tô Yên trầm mặc.

Cô duỗi tay, kéo ngăn tủ đầu giường ra.

Từ trong ngăn kéo móc ra một chiếc dao gọt hoa quả.

Ném xuống đất "Bịch" một tiếng

Tô Yên tháo băng gạc trên cổ ra.

Khàn khàn nói

"Sự tình trước đó không đề cập tới nữa, chỉ cần anh cắt một dao như vậy trên cổ của anh, tôi liền không tố cáo anh nữa."

Tô Phong lập tức an tĩnh.

Bị nghẹn nói không ra lời.

Tô Yên đem băng gạc lần nữa quấn quanh ở trên cổ, chậm rì rì nói

"Làm không được có phải không? Làm không được, thế thì chỉ có vào ngốc trong ngục giam thôi."

Tiếng nói vừa dứt, Tô Phong vừa mới còn nổi giận đùng đùng đã quay đầu nhìn về phía Mẹ Tô, khóc lóc nói

"Mẹ, mẹ, con cầu xin người, người kêu em gái buông tha con đi, con biết sai rồi."

"Mẹ, Con quỳ cho mẹ xem, mẹ cùng em gái nói chuyện cẩn thận, đừng bắt con vào ngục giam."

Tô Phong nói, giây tiếp theo liền quỳ gối trên mặt đất.

"Mẹ, con dập đầu lạy mẹ!!"

Nói xong liền dập đầu thật mạnh xuống đất.

Lần này, Mẹ Tô vừa rồi còn mới làm lơ, rốt cuộc nhịn không được nữa, vội vàng chạy lại nhìn trán con trai của mình.

Tô Phong khóc lóc, càng ngày càng thái quá

"Mẹ, nếu người để con đi ngồi tù, con thà chết còn hơn, mẹ, mẹ giết con đi, giết con đi!!"

Hắn kêu gào từng tiếng

Nói xong liền cầm dao gọt hoa quả trên mặt đất đưa cho Mẹ Tô.

Bộ dạng điên cuồng của hắn trực tiếp làm Mẹ Tô gấp tới mức phát khóc.

Mẹ Tô vứt dao gọt hoa quả ra xa, vòng tay ôm chặt lấy Tô Phong.

Mẹ Tô nhìn về phía Tô Yên

"Yên Yên!! Cô chẳng lẽ thật sự muốn bức tử hai mẹ con chúng tôi sao??!"

Tô Yên trầm mặc.

Hai cảnh sát cũng trầm mặc

Thanh quan khó đoạn việc nhà*.

*Chuyện gia đình vô cùng phức tạp, quan thanh liêm cũng khó lòng phân định.

Chuyện bất công như vậy, bọn họ cũng không biết đã gặp bao nhiêu lần rồi.

Quyền quyết định nằm trong tay vị Tô Yên tiểu thư này.

Nếu Tô Yên tiểu thư nói tất cả chỉ là hiểu lầm, chính là anh em đùa giỡn không cẩn thận ngộ thương.

Bọn họ căn bản một chút biện pháp giải quyết đều không có.

Ai bảo đây là quan hệ huyết thống đâu chứ.

Tô Yên ngẩng đầu.

Đây là lần đầu tiên cô thật sự nghiêm túc nhìn người mẹ cùng người anh trai này.

Bọn họ ngập tràn tình mẫu tử, hình ảnh hài hòa.

Tất cả mọi đau thương, thống khổ đều đổ hết lên người nguyên thân.

Cô nhìn một lúc thật lâu.

Ra tiếng

"Anh đâm tôi một dao, còn cầm tiền của tôi."

Mẹ Tô vừa nghe, liền biết thái độ của Tô Yên đã mềm đi.

"Yên Yên, con gái ngoan của mẹ, tiền hắn lấy một đồng một cắc đều không có dùng, mẹ đều đã cất rồi."

"Tổng cộng là bao nhiêu tiền?"

" Tiền của con tổng cộng là 5 vạn. Còn đồ trang sức và những món đồ khác cũng đều ở chỗ mẹ."

Tô Yên gật đầu

" Phí nằm viện và phí tổn thất tinh thần của tôi, tổng 30 vạn."

Mẹ Tô nghe xong, sửng sốt

"Yên Yên, con..."

Cô nghi hoặc

"30 vạn đổi lấy mười năm sống trong tù của con trai bà, không muốn sao?"

Tô Yên không hiểu người mẹ này do dự cái gì.

Vừa mới đây không phải còn cực kỳ không muốn để con trai ngồi tù sao?

Tô Phong duỗi tay, một phen giữ chặt lấy cánh tay Mẹ Tô

"Mẹ! Mẹ còn do dự cái gì?! Chẳng lẽ mẹ muốn cho con ngồi tù??"

Mẹ Tô lắc đầu

"Không phải, không phải, trong một chốc mẹ không có nhiều tiền như vậy."

___

(ಥ﹏ಥ)(ಥ﹏ಥ)

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên dựa vào mép giường, bưng ly nước lên uống.

Nói quá nhiều, cổ họng đau lợi hại.

"không phải anh ta có một căn hộ sao?"

Mẹ Tô sửng sốt

"Yên Yên, con..."

Tô Yên chậm rì rì

"Bán căn hộ đi, tự nhiên liền có 30 vạn."

Mẹ Tô ngón tay run rẩy

"Yên Yên, đó là chỗ để mẹ dưỡng lão, bán rồi, sau này mẹ ở chỗ nào?"

Tô Yên buông mí mắt

"Còn dư lại không ít tiền, số tiền đó đi thuê nhà cũng đủ thuê 50 năm. Đủ dưỡng lão."

Bán phòng ở?

Mẹ Tô đương nhiên đau lòng.

Có thể không bán thì không bán.

Mẹ Tô lên tiếng

"Yên Yên à, con xem, tiền con cũng không có thiếu, hà tất vì việc nhỏ này mà dồn mẹ đến đường cùng?"

Tô Yên khàn khàn

"Vậy hắn, đi ngồi tù. Tôi sẽ tố cáo. Cố ý giết người và đột nhập trái phép để cướp bóc."

Hai tội danh này thôi cũng đã đủ nặng rồi.

Nếu thật ra tòa, ít nhất cũng là ngồi tù đến hai mươi năm.

Hơn nữa, Tô Yên rất có khả năng thắng kiện.

Tô Phong duỗi tay lôi kéo Mẹ Tô

"Mẹ, người nhẫn tâm nhìn con ngồi tù sao?!"

Mẹ Tô lắc đầu

"Không, A Phong tuyệt đối không thể ngồi tù."

Mẹ Tô thống khổ giãy giụa.

Bà ta ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên, hi vọng cô cho hai mẹ con bà ta một cơ hội.

Tô Yên ho khan, nhắm mắt lại.

"Tôi đã nói rõ ràng. Hai chọn một, thời gian năm ngày."

Nói xong, cô xốc chăn lên, lần nữa nằm trở về trên giường.

Mệt.

Cảm giác nhiều ngày dây dưa, nói nhiều như vậy, đều nói xong trong một ngày.

Cổ họng đau lợi hại.

Cô nhắm mắt lại, nằm vào giường nghỉ ngơi.

Hai cảnh sát bên cạnh đứng dậy

"Được rồi, tình huống cơ bản chúng ta đều đã hiểu. Tô Phong, đi thôi."

Tô Phong bị hai vị cảnh sát đưa đi.

Mẹ Tô rưng rưng nước mắt cũng đi theo Tô Phong ra ngoài.

Vừa đi vừa hỏi han Tô Phong tình hình trong nhà giam, sợ hắn ta chịu đói, chịu khổ, chịu lạnh.

Người vừa đi, phòng bệnh liền thanh tịnh.

Vào lúc giữa trưa, người đại diện Linh Linh tới.

Trong tay mang theo một ít cháo và đồ ăn dễ tiêu hóa.

Người đại diện ăn mặc gọn gàng, tóc búi sau gáy.

Lên tiếng

"Tô Yên, nghỉ ngơi thế nào rồi?"

Cô gật gật đầu, khàn khàn nói

"Còn tốt."

Nghe âm thanh của Tô Yên, Linh Linh sửng sốt một chút

"Giọng nói của cô ·····"

"Bị thương dây thanh quản, phải nghỉ ngơi."

Người đại diện gật đầu.

Nửa ngày sau, cô ấy lại lên tiếng

"Một tháng rồi, căn cứ hợp đồng, nếu cô vẫn không nhanh chóng phát sóng trực tiếp thì sẽ bị tính là vi phạm hợp đồng."

Linh Linh thở dài

"Tôi biết cô không dễ dàng, nhưng đây là quyết định của công ty.

Nội dung phát sóng cô có thể tự mình quyết định.

Có thể ít trò chuyện, lấy khiêu vũ làm nội dung chính."

Tô Yên nghiêng đầu nhìn người đại diện

"Nội dung gì cũng có thể sao?"

Người đại diện gật đầu

"Ừ"

Tô Yên gật đầu

"Được"

Cô phải nuôi sống được bản thân đã.

Phát sóng trực tiếp chính là công việc kiếm cơm của nguyên thân.

Người đại diện kéo một rương đồ từ cửa vào.

"Đây là công cụ phát sóng trực tiếp của cô."

Tô Yên gật đầu

"Cảm ơn chị."

Linh Linh an ủi Tô Yên thêm vài câu, sau đó mới rời đi.

Tô Yên xuống giường, mở rương đồ, lấy tất cả đồ vật bên trong ra.

Là một cái giá ba chân.

Còn có một ít váy ngắn, áo sơ mi gì đó.

Còn có một bộ đồ được công ty phát và di động chuyên dùng để phát sóng trực tiếp.

Tô Yên mở di động ra, đùa nghịch trong chốc lát.

Tìm được tài khoản phát sóng trực tiếp, liền đăng nhập vào.

Tài khoản phát sóng trực tiếp này tên là 【 Giang Nam Lộ Lộ 】.

Ngay từ khi bắt đầu phát sóng trực tiếp đã có người vào xem.

Bình luận mau chóng nổ tung

"Tiểu Lộ Lộ, sao lâu lắm rồi không gặp cô phát sóng trực tiếp vậy??"

"Tiểu bảo bối, cô cuối cùng cũng bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

"Mau múa thoát y cho ca ca xem nào."

"Bộ dáng câu nhân của cô em khi ấy lão tử còn nhớ kỹ đây này."

Bình luận che kín cả màn hình điện thoại.

Các bình luận hỗn loạn nhảy lên, một lời rất khó nghe hoặc chính là khiêu khích.

Tô Yên nhìn kỹ lại một lần.

Bởi vì trên người cô còn mặc bệnh phục, trên cổ vẫn còn quấn băng gạc.

Hình ảnh này vào trong mắt người xem, tất cả đều trở thành tình thú

"Ai da, tiểu Lộ Lộ, hôm nay cô là muốn chơi phòng bệnh PLAY?"

"Lộ Lộ, hôm nay ăn mặc cũng quá bảo thủ đi."

"Đúng thế, thế nào cũng phải lộ eo thon nhỏ kia ra chứ, bằng không, lão tử làm sao thưởng cho cô được???"

Người xem phát sóng trực tiếp cùng nhất trí, bình luận càng ngày càng nhiều.

Khiến cho người tới xem cũng càng lúc càng nhiều.

Tô Yên cài điện thoại di động lên cái giá đỡ.

Lấy ly nước uống một ngụm.

Khàn khàn ra tiếng

"Cổ họng bị thương, phải nằm viện, không có cách nào nói chuyện."

Nói xong, cô không xem bình luận nữa.

Tô Yên tìm khắp nơi một vòng, cuối cùng thấy được một quyển sách.

Cô duỗi tay, cầm sách lại đây.

Đặt điện thoại lên trên bàn, một bên uống nước, một bên giở sách xem.

Cứ thế, năm phút đi qua.

Người vào xem cảm thấy thật sự khác lạ

"Gì vậy? Tiểu Lộ Lộ đang làm gì?"

"Đây là loại tình thú gì?? Nhìn qua rất thú vị nha."

"Hy vọng Lộ Lộ khiêu vũ, thật đẹp mắt."

Một câu tiếp theo một câu.

Bình luận tới tấp đều là muốn tới xem náo nhiệt.

Nửa giờ đi qua.

Có người bắt đầu không kiên nhẫn

"CMN! Rốt cuộc đang làm cái gì vậy??"

"Không thú vị! Không xem nữa!"

"Thật đúng là đang xem sách??"

"Lộ Lộ như thế nào lại biến thành cái dạng này??"

"Mẹ nó, lãng phí tiền thưởng của lão tử."

"Sợ, out thôi."

Một giờ sau.

Những người còn lưu tại nơi này hoàn toàn nổi giận

"Mẹ nó, lão tử là tới xem múa thoát y, ai muốn xem ngươi đọc sách??"

"Đây là giọng nói bị thương hay là đầu óc bị thương?? Xác định không cần đi khám bác sĩ sao??"

"Thật con mẹ nó không thú vị."

"Dừng."

Bình luận hiện lên cực kỳ nhiều.

Thậm chí còn nhiều hơn so với mấy lần livestream trước.

Chỉ khác là lần này là bị mắng.

Phát sóng trực tiếp bắt buộc phải mở hai tiếng rưỡi.

Tô Yên liền ngồi ở đằng kia xem sách hai tiếng rưỡi.

Thậm chí cô cũng không biết đã kết thúc khi nào.

Chỉ là khi vừa ngẩng đầu lên, điện thoại đã tự động thoát khỏi giao diện phát sóng trực tiếp.

Sau hai ngày.

Mỗi ngày Tô Yên cố định phát sóng trực tiếp vào buổi sáng từ 10 giờ đến 12 giờ rưỡi.

Một câu cũng không nói, cứ ngồi ở bàn nhỏ xem sách.

Mà phương thức phát sóng trực tiếp như vậy, vừa mới bắt đầu là bình luận mắng mỏ kín cả màn hình.

Đại khái là qua lần thứ ba.

Ngẫu nhiên có những người lại tiến vào phòng phát sóng trực tiếp.

"Nghe nói Lộ Lộ cải tà quy chính, ta cố ý lại đây nhìn xem sao."

"Thật sự? thật đúng là một câu đều không nói, chỉ đọc sách a."

Một bình luận lại tiếp một bình luận.

Dần dần, có người bắt đầu thích phương thức cô phát sóng trực tiếp.

Thậm chí còn trở thành fan của cô

"666, thật là thích chị muốn chết."

"Đúng là phương thức livestream tuỳ tâm sở dục a."

Đương nhiên, loại này fans chỉ là một bộ phận nhỏ.

Đại bộ phận vẫn là người qua đường nhìn qua một chút liền thoát.

······

Thứ bảy chủ nhật, Tô Tiểu Hoa ở nhà thật nhàm chán.

Đại khái là quá muốn tìm thấy Tô Yên.

Nhưng chính mình lại liên hệ không được.

Liền tìm tòi lung tung.

Mở Weibo, nhìn hot search.

Trượt xuống phía dưới xem.

Tô Tiểu Hoa nhìn trong chốc lát.

Sau đó đầu ngón tay nhỏ nhấn vào một cái.

Giọng nói non nớt, nói một câu lại một câu

""Võng hồng quá hot, là do vận khí và sự đa dạng.""

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Đọc xong, click mở.

Nội dung bên trong hiện ra ở trước mắt Tô Tiểu Hoa

"Nữ võng hồng mới nổi 【 Giang Nam Lộ Lộ 】 thiếu chút nữa chết ở trong nhà. Giang Nam Lộ Lộ tên thật là Tô Yên."

Tô Tiểu Hoa nhìn hai chữ Tô Yên này, đôi mắt long lanh sáng ngời.

Thanh âm nhẹ nhàng vang lên

"Yên Yên, Yên Yên."

Sau đó, ngón tay nhỏ kia ở di động bấm lạch cạch, lạch cạch.

Trong nháy mắt liền tìm thấy 【 Giang Nam Lộ Lộ 】 video.

Đó là một đoạn 【 Giang Nam Lộ Lộ 】 múa thoát y.

Tô Tiểu Hoa nhìn nhìn, nhịn không được bưng kín hai mắt của mình.

Trời ơi, thật thẹn thùng a~.

Chờ video phát xong rồi, Tô Tiểu Hoa có chút mất mát.

Không phải ký chủ.

Ký chủ rốt cuộc ở đâu?

Tô Tiểu Hoa nhìn chằm chằm di động ngây người phát ngốc.

Bỗng nhiên, video kia kia kết thúc, tự động nhảy lên video tiếp theo.

Video mở ra, vẫn là người tên 【 Giang Nam Lộ Lộ 】 kia.

Cô mặc quần áo bệnh viện cũng không biết đang mân mê cái gì.

Xem tiếp, liền nghe giọng cô khàn khàn, nói

" Cổ họng bị thương, phải nằm viện, không thể nói chuyện được."

Sau đó【 Giang Nam Lộ Lộ 】 liền ngồi một chỗ xem sách.

Tiểu Hoa đang mất mát là thế, ánh mắt bỗng sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào người con gái trong video.

Nháy mắt cao hứng kêu lên

"Ký chủ, ký chủ, là ký chủ!!"

Thanh âm non nớt, ở phòng khách lại phá lệ vang dội.

Vẻ mặt Tô Cổ không kiên nhẫn, từ trên lầu hai đi xuống phòng khách.

"Tô Tiểu Hoa, câm miệng của ngươi lại."

Tô Tiểu Hoa hừ hừ một tiếng, giơ di động

"Ta đã tìm được ký chủ! Ta muốn đi tìm ký chủ!!"

Nó thật cao hứng, Tô Tiểu Hoa còn kiêu ngạo nâng nâng cằm.

Nó là cái hệ thống lợi hại nhất luôn đấy.

Tô Cổ ngồi xuống.

Ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn về phía Tô Tiểu Hoa

"Ở đâu?"

"Nơi này, nơi này."

Tô Tiểu Hoa chỉ vào người trong video.

Dùng ngón tay béo không ngừng chọc chọc vào người con gái trong màn hình.

Tô Cổ đi đến sô pha, duỗi tay tóm lấy di động của Tô Tiểu Hoa..

Nhìn video trong chốc lát.

Trong mắt Tô Cổ hiện lên một tầng ánh sáng.

Nhưng mà khi hắn ngẩng đầu nhìn Tô Tiểu Hoa, khẩu khí đã lãnh đạm đi vài phần

"Cũng không thể khẳng định đây chính là chị ấy được."

Tô Tiểu Hoa không phục, liền phản bác

"Chính là ký chủ, là ký chủ đó."

"Đây đã là lần thứ tám ngươi nói tìm được Yên Yên."

Tô Cổ không lưu tình chút nào vạch trần.

Tô Tiểu Hoa có điểm héo.

Nhưng mà chớp mắt nó liền khôi phục lại.

Phồng quai hàm

"Ta khẳng định đó chính là Yên Yên, khẳng định!"

Vừa nói, vừa nhảy xuống khỏi sô pha.

Đeo giày cẩn thận, tiếp đó muốn chạy ra bên ngoài.

Trong đầu nó đang nảy ra một ý tưởng:

Tìm ký chủ, tìm ký chủ, tìm ký chủ!

Tô Cổ duỗi tay, túm lại cổ áo Tô Tiểu Hoa.

" Vội cái gì?"

Tô Tiểu Hoa

"Ta chính là muốn đi tìm ký chủ!"

Ký chủ ném nó ở chỗ này mặc kệ không quan tâm đã một năm rồi.

Nó còn không thể đi tìm??

Tô Cổ hừ nhẹ

"Ngươi đi đâu tìm? Ngươi biết chị ấy ở chỗ nào sao? Ngươi có tiền ngồi xe sao?"

Tô Tiểu Hoa vừa nghe, lập tức liền đứng im.

Sau đó, héo héo

"Ta không biết ······."

Tô Cổ nhìn cái đồ ngốc này, thoáng bình tĩnh lại.

Duỗi tay lấy di động của Tô Tiểu Hoa qua.

Ngồi vào trên sô pha, một lần nữa xem đoạn video kia.

Sau đó, video chợt lướt qua chiếc chăn trên giường, Tô Cổ bấm dừng hình ảnh.

Tô Cổ phóng to màn hình lên.

Bốn cái chữ to thình lình đập vào trong mắt.

Bệnh viện Thánh An.

Tô Cổ nhanh chóng tìm địa chỉ bệnh viện Thánh An.

Phát hiện bệnh viện này không phải ở đế đô.

Mà là ở thành phố Y kế bên.

Ngồi xe taxi tới đó mất bốn năm giờ.

Nên đi tìm cô gái tên Tô Yên trong video này xác định một chút sao?

Cái ý tưởng này xuất hiện trong đầu Tô Cổ ba giây.

Sau đó Tô Cổ xoay người lên tầng hai thu thập đồ vật.

Đương nhiên hắn rất muốn đi.

*****

Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Lại nói đến Tô Yên đang ở bên kia.

Hôm nay, sau khi cô ăn cơm trưa xong, mẹ Tô tới.

Khuôn mặt ngập tràn nước mắt, gọi

"Yên Yên"

Nói xong liền muốn ôm Tô Yên.

Tô Yên duỗi tay ngăn lại

"Mẹ, người mang tiền đến sao?"

Mẹ Tô lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa cho Tô Yên

"Trong thẻ có 30 vạn, mật khẩu là sinh nhật của con."

Tô Yên gật đầu, nắm chặt chiếc thẻ kia ở trong tay, trả lời

"Vâng."

Mẹ Tô chặn lại nói

"Vậy con nhanh thả anh của con ra."

Tô Yên nhìn mẹ Tô, trầm mặc trong chốc lát

"Đây chỉ là một phần bồi thường tổn thất tinh thần, vết thương trên cổ tôi còn chưa tính."

Cô vừa nói xong, mẹ Tô trố mắt, nháy mắt cảm giác giống như mình bị lừa gạt

"Tô Yên! Cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Mẹ Tô ở đằng kia tức đến run rẩy, gằn từng câu từng chữ

"Cô, cô chẳng lẽ thật sự muốn ép chết một bà già như tôi thì mới vừa lòng sao?!"

Tô Yên khó hiểu

"Đây là việc của tôi và Tô Phong, sao lại thành muốn ép mẹ chết rồi?"

Dù có là muốn ép chết, cũng là nên ép Tô Phong chết chứ?

Cô mờ mịt chớp mắt.

Mẹ Tô giơ đầu ngón tay chỉ vào Tô Yên

"Cô, cô..."

Nói xong, mẹ Tô lại bị chọc tức đỏ mắt một lần nữa

"Tôi sao lại sinh một đứa con gái như cô cơ chứ?!"

Tô Yên nhìn mẹ Tô, nghiêm túc nói

"Nếu mẹ cảm thấy không thỏa đáng, có thể lấy 30 vạn này về."

Cô từ đầu đến cuối đều không ép bọn họ.

Rõ ràng là bọn họ tự nguyện dùng phương thức giải hòa như vậy.

Huống hồ, lúc ấy cô nói 30 vạn là tiền tổn thất tinh thần cùng tiền viện phí.

Còn một vết dao đâm kia, cô còn chưa nhắc tới nha.

Đại khái là mẹ Tô quá tức giận, thế cho nên liền nâng lên tay lên muốn đánh Tô Yên.

Tô Yên tránh sang bên cạnh.

Mẹ Tô đánh vào không khí liền mất thăng bằng ngã lên trên giường.

Bà ta tức đến phát khóc.

Vừa khóc vừa cầu xin

"Cho dù nói như thế nào, hắn là anh của cô, cô sao lại nhẫn tâm như vậy? Cô sao lại có thể nhẫn tâm như thế a!!"

Tô Yên chớp mắt, nhìn bộ dáng của mẹ Tô.

Một lúc lâu sau.

Cô duỗi tay, cầm lấy tấm thẻ ngân hàng ở trên bàn

"Được, tôi thả hắn, chờ sau khi hắn ra tù thì phải đến xin lỗi tôi."

Mắt mẹ Tô sáng ngời, liên tục gật đầu

"Được được, Yên Yên, mẹ nhất định sẽ mang nó tới xin lỗi con. Nhất định."

Mẹ Tô nghe thấy Tô Yên đồng ý thả người, rất vui vẻ đi ra ngoài.

Trong nháy mắt, phòng bệnh chỉ còn lại Tô Yên.

Cô ngồi ở mép giường, mở điện thoại ra, nhìn từng cái ghi nhớ.

Tất cả các ghi nhớ cô đã xem qua một lần.

Là một ít lời tâm sự nguyên thân viết.

" Tô Yên, mày không thể tức giận với anh, mày phải chịu đựng, anh là tất cả của mẹ, nếu anh xảy ra chuyện, mẹ sẽ chết mất."

" Tô Yên, cố lên! Tô Phong là cái động không đáy, mày phải cách xa hắn, không được tức giận, không phải mày vẫn luôn biết hắn là dạng người gì sao? "

" Tô Yên, coi như xem mặt mũi của mẹ, lại tha thứ cho hắn một lần, xem như đây là lần cuối cùng đi."

Xem thời gian của câu nói cuối cùng này, là viết trước khi nguyên thân bị đâm.

Xem lại phần lịch sử cuộc gọi lúc trước, Tô Phong vẫn luôn gọi điện cho cô ấy.

Đại khái là đến đòi tiền.

Dựa theo tính cách của nguyên thân, dù cho lần này cô ấy gọi cảnh sát, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ giải hòa, thả anh của mình ra.

Tô Yên trầm mặc nhìn những lời này thật lâu.

Nếu cô trọng sinh vào trên người của nguyên chủ.

Vậy dựa theo ý của nguyên chủ, cuối cùng lại tha thứ cho hắn một lần vậy.

Mí mắt Tô Yên hạ thấp.

Nếu Tô Phong không quý trọng cơ hội này, vậy cô sẽ giải quyết theo cách khác.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)