Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 175

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 175
Xuyên qua thú thế (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Tinh Niệm

Sau đó, liền đút tất cả trái cây trong tay mình cho hắn.

Sau khi ăn xong.

Vị bạch hùng kia vươn đầu lưỡi, liếm láp lòng bàn tay cô.

Tô Yên chỉ cảm thấy tay ngứa.

Cesar nhìn Tô Yên cười rộ lên, ngơ ngác trong chớp mắt.

Tiếp đó hừ mạnh, dời tầm mắt.

Sau đó nằm yên.

Duỗi tay liền đặt Tô Yên ở trên cái bụng của mình.

Hắn cứng ngắc nói.

"Ngủ"

Vừa dứt lời, Cesar liền nhắm hai mắt lại.

Tô Yên ghé vào trên cái bụng hắn, ngẩng đầu nhìn bạch hùng.

Sau đó ngoan ngoãn ôm hắn, cũng nhắm hai mắt lại.

Không biết qua bao lâu, chờ Tô Yên ngủ rồi.

Nguyên bản Cesar đang nhắm chặt mắt lại mở mắt mắt.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tô Yên.

Thấy tiểu giống cái ngủ đến ngon lành.

Hắn hừ nhẹ một tiếng.

Tiểu giống cái này thế nhưng còn nói giống đực khác đẹp mắt.

Có thể đẹp được bao nhiêu?

Còn xinh đẹp hơn hắn?

Từ trước đến nay, bởi vì diện mạo quá mức xinh đẹp, làm cho Cesar rất ít khi huyễn hóa ra hình người trước mặt người khác.

Hắn thực chán ghét hình người của mình.

Nhưng mà hiện tại......

  Hắn ôm Tô Yên nghĩ nghĩ.

Tiểu giống cái này nhất định là chưa có gặp qua bộ dáng hình người của mình.

Chờ gặp được, chỉ sợ sẽ càng ngày ngày dán hắn.

Nhìn cô ở trên bụng mình xoay qua xoay lại.

Đến lúc cô sắp lăn xuống dưới.

Hắn duỗi tay, lại kéo tiểu giống cái về giữa bụng mình.

Sau đó tiếp tục ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Khi Tô Yên tỉnh lại.

Phát hiện dưới thân mình là mặt đất cứng ngắc, mà không phải cái bụng mềm mại kia.

Thế cho nên cô lập tức mở mắt.

Sau đó, lọt vào trong tầm mắt Tô Yên là một khuôn mặt nam tử, tuấn mỹ đến nỗi phải dùng từ xinh đẹp để hình dung.

Nam tử ăn mặc một thân bạch y, tóc dài rối tung.

Hắn giống như vẫn đang ngủ mơ.

Mày nhíu lại.

Cho dù là bộ dáng không kiên nhẫn như thế, vẫn làm người nhịn không được muốn tới gần.

Hắn thực trắng, so với Tô Yên còn muốn trắng hơn.

Lông mi dài mà cong, rung động cùng với hô hấp.

Môi rất mỏng, phiếm hồng nhuận.

Nếu không phải chỗ cổ có hầu kết, nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần gương mặt này, thật là đẹp đến không phân biệt được sống mái.

Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Một cánh tay hắn bị cô gối đầu lên.

Cánh tay kia thì đang ôm cô, có lẽ là vì theo bản năng muốn bảo vệ cô, thế nên cơ hồ ôm toàn bộ Tô Yên vào trong lòng ngực.

Khi nhìn thấy gương mặt Cesar, Tiểu Hoa đột nhiên rõ ràng, vì sao tên Ưng Nam kia muốn thổ lộ với một giống đực.

Chỉ với gương mặt này, ai có thể chịu được?

  Buổi sáng, mặt trời dâng lên.

Đối với Tô Yên mà nói, một khắc khi nhìn thấy mặt trời kia, cũng đã là lúc cực kỳ nóng bức.

Cô xích lại trong lòng ngực Cesar.

Sau đó, duỗi tay đem ôm lấy hắn.

Ngẩng đầu mắt trông mong nhìn Cesar.

Tiểu Hoa nhìn bộ dáng kia của ký chủ nhà mình, sinh ra nghi hoặc

"Ký chủ, chị là bởi vì quá nóng mới hướng vào trong lòng ngực hắn, hay là ham mê sắc đẹp?"

Tiểu Hoa nói thẳng không cố kỵ.

Tô Yên nghe, thực mau trả lời

"Quá nóng."

Trả lời xong, cô do dự trong chớp mắt, nói

"Cũng có một phần là sắc đẹp."

Tiểu Hoa nghe ký chủ trả lời, nhịn không được tậc lưỡi.

Không có tiếp lời Tô Yên.

Bởi vì Tô Yên tỉnh.

Ngẫu nhiên sẽ có động tác.

Cho nên Cesar cũng rất mau đã tỉnh.

Hắn vừa mở mắt liền thấy được một khuôn mặt cách mình cực gần.

Cơ hồ là chóp mũi chạm vào chóp mũi.

Tô Yên cũng không nghĩ tới, hắn sẽ tỉnh lại ngay lúc này.

Sau đó, động tác thực mau, dán qua.

Bẹp một ngụm, hôn lên môi mỏng nhuận hồng kia.

Đôi mắt Cesar chợt co rút lại.

Tô Yên nhịn không được lại ở trên đôi môi phiếm lạnh kia, khẽ cắn một chút.

Như là thạch trái cây vậy.

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Cô hôn xong rồi, lúc này mới thành thành thật thật nghiêng sang một bên.

Sắc mặt Cesar chợt đỏ, lời nói mang theo chút tức giận.

"Cô làm gì vậy?!"

Rất giống một nam nhân nhà lành bị lưu manh đùa giỡn.

Á, không lẽ...

Hắn bị tiểu giống cái này đùa giỡn!!!

Tô Yên chớp chớp mắt, âm thanh mềm mại.

"Em muốn hôn anh."

Nghe Tô Yên nói trắng ra như vậy, tức khắc sắc mặt Cesar lại càng đỏ hồng.

Hắn lập tức đứng dậy.

Phát hiện Tô Yên còn nằm ở trên người mình.

Đem người đẩy ra.

Hắn đi tới đi lui.

Màu đỏ ửng trên mặt lan tới tận cổ.

Bởi vì làn da hắn trắng nõn, cho nên vùng da đỏ ở dưới ánh mặt trời đặc biệt rõ ràng.

Cesar nhìn Tô Yên, ánh mắt phức tạp.

Cuối cùng, hừ một tiếng, sau đó phất áo rời đi.

Tô Yên đứng ở chỗ đó.

Có chút xấu hổ.

"Tiểu Hoa."

"Ân? Ký chủ?"

"Có phải ta không nên hôn hắn hay không? Hình như hắn có chút tức giận."

Tiểu Hoa vì ký chủ của mình mà phân ưu giải nạn.

"Ký chủ, đối với một khuôn mặt như vậy, ai cũng sẽ muốn hôn."

Tô Yên vừa nghe, vừa nhìn phương hướng Cesar rời đi.

Thấp giọng nói

"Nếu là gương mặt kia là của người khác, ta sẽ không hôn."

Tiểu Hoa sửng sốt.

Ký chủ của mình thật đúng là...

Nên nói cái gì mới tốt?

Chung tình? Không ham mê sắc đẹp??

Nhưng lúc nãy không phải ký chủ bởi vì bị sắc đẹp mê hoặc mới hôn Cesar đại nhân sao?

Tô Yên ở đằng kia đứng nửa giờ, phát hiện hắn mãi không có trở về.

Liền nghĩ, mình có nên đi tìm hắn hay không?

"Tiểu Hoa, em có thể tìm được hắn không?"

"Có thể."

"Ân"

Nhưng trước đó, cô muốn mua một ít đá quý.

Làm người ta tức giận, phải tặng đồ để xin lỗi.

Tô Yên từ bên kia hồ đi đến chợ trên trấn.

Cô vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Không hấp dẫn không được.

Bởi trên người cô có hơi thở dễ chịu hơn bất kỳ giống cái nào, len lỏi vào tận khoang mũi của mọi người.

Cô ở trong chợ hết đi rồi lại dừng.

Sau đó ngừng lại trước một cái sạp.

Cầm xem một viên đá qúy màu đỏ.

Nó được điêu khắc có góc cạnh.

Thật tinh xảo.

Cô cầm lấy.

Đùa nghịch ở trong tay.

Sau đó, ngẩng đầu hỏi chủ quán.

"Cái này phải dùng gì để đổi?"

Chủ quán nhìn Tô Yên nuốt nước miếng.

Đôi mắt nhìn thẳng.

Sau đó, lắc đầu.

"Không cần không cần, tặng cho cô."

Tô Yên nghe xong nghi hoặc.

"Tặng cho tôi?"

Đã nói như vậy, khẳng định là càng muốn trả giá.

Vừa định hỏi.

Đối diện liền có một giống cái đi đến.

Giống cái kia mặc chiếc váy da thú, bên trên chỉ có một miếng buộc ngực.

Trước cổ treo một khối ngọc bích xinh đẹp.

Dáng người cao gầy, trước sau phập phồng quyến rũ.

Cô ta hình như không để ý đến Tô Yên.

Thế cho nên lúc đi qua đụng phải bả vai cô.

Tô Yên lui về sau một bước.

Lực chú ý từ trên viên đá quý hồng nhạt kia chuyển dời đến trên người giống cái nọ.

Giống cái kia cũng sửng sốt.

Bước chân dừng lại.

Cô ta lớn lên thực yêu diễm, đặc biệt là đôi mắt hồ ly kia, nhìn một cái, cảm giác giống như bị phóng điện.

Môi đỏ của cô ta mang ý cười

"Vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy giống cái còn hấp dẫn hơn so với ta."

Cô ta lại nói.

"Ta là Giffy"

Tô Yên nghe tên này, buông đá quý trong tay.

Lực chú ý hoàn toàn tập trung ở trên người giống cái tên Giffy này.

Cô lặp lại một lần.

"Giffy?"

Giffy gật đầu.

Tầm mắt nhìn về phía Tô Yên mang theo thú vị.

Giống như phát hiện được chuyện gì đặc biệt.

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Nữ nhân tên Giffy nhìn chằm chằm Tô Yên.

Giọng nói ngâm nga mang theo ý cười.

"Ta còn không biết tên cô là gì."

"Tô Yên"

Vừa dứt lời, trong mắt Giffy hiện lên tinh quang.

Cô ta vội vàng thu liễm tầm mắt.

Quay đầu nhìn về phía đá quý hồng nhạt trong tay Tô Yên.

Giffy cười nói.

"Đá quý này không tồi."

Tô Yên thu phản ứng kỳ lạ của cô ta vào trong mắt.

Sau đó, dời tầm mắt dừng ở trên đá quý này.

"Ân"

Cô lên tiếng.

Giffy ý cười càng tăng

"Chúng ta có duyên gặp lại."

Tô Yên gật đầu.

"Được"

Nói xong, Giffy nhìn thoáng qua.

Tiếp tục đi về phía trước.

Tô Yên đứng ở trước sạp nhỏ kia, nhìn đá quý trong tay.

Cho đến khi Giffy rời khỏi hẳn.

Tô Yên luôn xác nhận với người bán kia, đá quý này thật sự không cần tiền.

Cô cầm đá quý rời đi.

Tô Yên cúi đầu đi, không biết suy nghĩ cái gì.

Rất nhập tâm.

Tiểu Hoa thông minh.

Biết phản ứng của Tô Yên là vì vừa nãy trong lúc vô tình gặp được Giffy.

Liền lập tức đi tra tư liệu Giffy.

Sau đó phát hiện trong danh sách Chủ Thần có một người tên Giffy.

Giffy Chủ Thần, đứng hàng thứ 4.

Được xưng là Chủ Thần mỹ diễm.

Về tư liệu Giffy, ít ỏi đến không tưởng.

Chỉ giới thiệu Giffy là Chủ Thần như thế nào, rồi trước khi làm Chủ Thần thì nàng ta làm cái gì.

Về sau không có gì nữa.

Tiểu Hoa lên tiếng dò hỏi.

"Ký chủ, giống cái Giffy kia, là Chủ Thần?"

Tô Yên vừa nghe, phục hồi lại tinh thần.

Cô cảm thấy, dường như hệ thống của mình thông minh hơn một chút.

Cô cái gì cũng chưa nói.

Vậy mà đã tra được tin tức.

Cô suy nghĩ trong chốc lát

"Còn chưa xác định."

Tiểu Hoa nhìn phản ứng của ký chủ thì chợt thấy lo lắng.

Lúc trước có hai vị Chủ Thần là Tang Lạc cùng Mộng Yểm, phản ứng của cô rất bình đạm.

Giống như việc họ xuất hiện hay không đều không quan trọng.

Nhưng, duy chỉ có Giffy này.

Chưa nói đến việc ký chủ không chắc chắn, cũng đã bắt đầu thất thần.

Cô đang bất an hay lo lắng?

Vì cái gì?

Sợ Giffy đánh bại mình?

Không có khả năng a.

Giffy là Chủ Thần đứng thứ tư.

Lúc trước khi chọn Chủ Thần đều lấy thực lực ra nói chuyện.

Nếu Chủ Thần đứng thứ hai tới, ký chủ lo lắng cũng là bình thường.

Nhưng Giffy này, dựa theo đạo lý mà nói, hẳn là thực lực còn kém xa ký chủ mà.

Tiểu Hoa nghĩ mãi vẫn không hiểu, đành trực tiếp hỏi Tô Yên

"Ký chủ, Chủ Thần Giffy kia rất lợi hại sao?"

"Cũng được."

"Ký chủ sợ hãi cô ta sao?"

Tô Yên nghe âm thanh cẩn thận của hệ thống.

Phục hồi lại tinh thần.

Nghi hoặc

"Tại sao lại hỏi như vậy?"

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói.

"Bởi vì nhìn bộ dáng ký chủ, hình như rất để ý cô ta."

Tô Yên không nói gì.

Cô nghe âm thanh tiếng lá xào xạc.

Hôm nay mặt trời rất rực rỡ, ngày thường chỉ có buổi chiều mới có gió.

Tô Yên thất thần trong giây lát.

"Có gió tới."

Gió thổi một lúc.

Bỗng nhiên bầu trời đổ mưa.

Trời vẫn nắng, không hề có mây đen.

Thế nhưng dưới thời tiết oi bức lại có mưa kéo đến.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn từng hạt mưa trong không trung.

Cô đứng giữa mưa.

Tóc bị ướt nhẹp.

Rất nhanh, váy trắng mặc trên người cũng ướt sũng.

Cô vẫn đứng đó không hề nhúc nhích.

Nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, đỉnh đầu xuất hiện một bóng người.

Nước mưa bị chắn lại.

Những nơi khác mưa vẫn ào ào rơi xuống.

Nhưng lại không có giọt mưa nào rơi trên người cô.

___

Lót dép hóng đi các nàng, mai tui bạo chương á!!!!

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên mở mắt nhìn.

Sau đó thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Cesar có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn tiểu giống cái.

Cô hôn hắn một cái liền choáng váng sao?

Trời mưa cũng không biết trốn đi?

Còn có, cô không ở bên hồ chờ hắn, chạy loạn cái gì?

Nơi này nguy hiểm như vậy, lỡ bị giống đực bắt đi làm sao?

Hắn cảm thấy tiểu giống cái này chẳng những mảnh mai, còn không biết nghe lời.

Luôn thích chạy tới những nơi nguy hiểm.

Âm thanh hắn có chút đè nén

"Cô chạy loạn cái gì?"

Nói xong, liền ôm Tô Yên.

Nhìn bộ dạng bị mưa xối xả của cô.

Dưới làn váy màu trắng, đường cong đẹp đẽ, trước sau phập phồng mang theo cảnh đẹp đẫy đà chỉ có giống cái mới có.

Hắn liếc mắt một cái.

Sau đó ngẩng đầu, cảnh giác quét ánh mắt bốn phía.

Phát ra tiếng gầm nhẹ.

Cảnh cáo giống đực xung quanh.

Đồng thời hắn kéo quần áo của mình.

Giấu Tô Yên vào.

Chỉ lộ ra một cái đầu.

Tô Yên bị hắn ôm hồi lâu.

Mới dần dần phục hồi tinh thần.

Duỗi tay ôm lại hắn.

Cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói.

"Em muốn ngủ."

Cesar hừ một tiếng.

"Đúng là một giống cái khó hầu hạ."

Nói xong vẫn đem cô ôm vào ngực.

Lấy quần áo che trên đầu cô, ngăn mưa rơi xuống.

Hắn không nói gì thêm.

Nhưng ánh mắt biểu lộ, cô có thể ngủ.

Tô Yên duỗi tay, ôm cổ hắn.

Tựa hồ chỉ có như vậy, mới có thể ức chế sự hoảng hốt mà trận mưa này mang tới, còn có tính tình càng bức bối.

Khi bắt đầu mưa, Tiểu Hoa một câu cũng không dám nói.

Cho đến khi nhìn ký chủ mình không còn việc gì nữa.

Lúc này mới hồi phục tâm trạng.

Nó nhìn hồi lâu.

Ân?

Còn tưởng rằng ký chủ sẽ phát giận không kiên nhẫn.

Nhưng nhìn ký chủ, hình như không có a.

Tiểu Hoa suy nghĩ mãi.

Nhớ tới việc khi còn nhỏ mà ký chủ trải qua.

Sở dĩ mỗi lần như vậy cô đều mất khống chế...

Là bởi vì hồi nhỏ bị nhốt nhiều năm không thấy ánh mặt trời.

Lần đầu tiên thoát khỏi lồng giam kia là vào một đêm mưa to tầm tã, cảnh đầu tiên nhìn thấy là một kẻ tàn nhẫn hành hạ tù nhân cho đến chết.

Mà người chết lại là nữ tử duy nhất nói chuyện, trộm cho cô thức ăn.

Đêm hôm đó ký chủ mất khống chế, giết hết tất cả mọi người.

Về sau ký chủ trưởng thành, phân biệt được thiện ác tốt xấu, càng khiến cô chán ghét những chuyện kia.

Cho nên, mỗi khi thời tiết mây đen có mưa to đều khiến cô mất khống chế.

Tới hiện tại...

Thời tiết sáng sủa, mưa hơi lớn một chút.

Nó vẫn cho rằng, ký chủ sẽ tiếp tục như vậy.

Xem ra, cũng không hẳn.

Chỉ có những ngày tương tự hôm đó, cô mới mất khống chế.

Giống như lần đầu tiên Quân Vực đại nhân xuất hiện.

Ký chủ mất khống chế.

Còn không phải bởi vì chịu kích thích, nhớ lại đêm hôm ấy hay sao?

Đều là máu chảy thành sông, thi thể trải rộng, đêm mưa sấm chớp đùng đùng.

Tiểu Hoa nghĩ.

Ký chủ của mình sống thật không dễ dàng.

Tuy nhiên, nó không có hình dạng.

Cũng không có nước mắt.

Chỉ có thể gào khan hai tiếng.

Cesar ôm Tô Yên, đi về phía Tây.

Tiểu giống cái nhỏ nhắn này hình như rất buồn ngủ.

Hắn muốn tìm một chỗ tránh mưa, nhân tiện thỏa mãn tiểu giống cái ngạo kiều này.

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên cảm giác mình ngủ rất dài.

Mơ thấy thời điểm khi cô mới vào Cửu Trọng Thiên.

Rất nhiều người không biết.

Khi mới tới, đối với trời mưa dày đặc mây đen, cô sẽ không mất khống chế.

Chỉ là rất chán ghét, sau đó tìm một chỗ mà trốn.

Đắm chìm trong thế giới của mình.

Sau khi tranh đoạt vị trí Chủ Thần, cô mới biến thành như thế này.

Một lần gặp ngày mưa, một lần mất khống chế, nghiêm trọng tới mức nhiều khi sẽ giết người mà không phân biệt.

Hiện giờ, vừa gặp một người, trời liền mưa.

Những gì đã quên, nháy mắt liền nhớ lại.

Giffy

Tô Yên trong giấc mộng nắm chặt tay.

Bỗng nhiên tỉnh lại.

Cô thở hổn hển.

Toàn thân đều ướt nhẹp mồ hôi.

Tô Yên dần dần hoàn hồn.

Nhìn xung quanh, hình như đang ở một sơn động.

Cô nhìn bên ngoài.

Mưa đã tạnh.

Cô vươn cánh tay, muốn đứng dậy.

Vừa động liền thấy hai cánh tay đều trơn bóng.

Cúi đầu.

Một bộ quần áo thuần trắng bọc kín mít cơ thể cô.

Còn chiếc váy trắng dài của mình thì bị treo trên một nhánh cây.

Theo ánh sáng bên ngoài sơn động nhìn ra.

Trừ bộ váy dài kia còn có áo ngực, quần lót ren.

Hết thảy đều bị treo ở cửa sơn động.

Tô Yên nhìn một hồi lâu, phục hồi lại tinh thần.

Cho nên, bên trong cô chẳng hề mặc cái gì, chỉ có bộ quần áo này che kín cơ thể.

Vừa ngồi dậy, quần áo liền trượt xuống dưới, lộ ra sống lưng trần trụi.

Tóc dài đen nhánh thả xuống dưới, rũ ở hai bên sườn.

Cùng màu da trắng nõn như bạch ngọc tạo nên sự đối lập rõ rệt.

Nhu nhược, nhỏ xinh mỹ lệ, đánh sâu vào thị giác.

Thời điểm Cesar vừa đi vào, liền nhìn thấy cảnh này.

Hắn thả con mồi trong tay xuống mặt đất.

Lúc hắn đi ra ngoài săn thú, đều biến thành bộ dáng bạch hùng.

Đi đến một bên chỗ rơm rạ mà cô nằm.

Tô Yên ngẩng đầu.

Một đôi mắt ướt dầm dề, trong nháy mắt nhìn thẳng vào mắt bạch hùng.

Thân thể Cesar tức khắc cứng đờ.

Hừ nhẹ một tiếng.

Trong tay hắn cầm một bọc lá to chứa đồ vật bên trong.

Nâng tay lên, ném nó tới trước mặt Tô Yên.

Lá cây mở ra.

Mấy quả trái cây tròn tròn lăn tới.

Tô Yên duỗi tay, đem lá cây kia hoàn toàn mở ra.

Mười mấy quả trái cây hiện ra.

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Cesar.

Đang định nói chuyện.

Không biết Cesar như thế nào, nhìn qua có chút hung hăng.

Duỗi tay, gắt gao lôi kéo quần áo Tô Yên.

Âm thanh hắn hơi thô.

"Bộ dạng này của cô là gì vậy hả?! cài chặt lại!"

Tiểu giống cái này là tự mình loã thể, sau đó dụ hoặc hắn sao?

Quả nhiên, tiểu giống cái đối với hắn mưu đồ đã lâu.

Cesar nghĩ.

Chờ hắn chỉnh xong, ngoại trừ đầu Tô Yên ở bên ngoài, những chỗ còn lại đều bị khoá chặt trong áo.

Cô định duỗi tay ăn trái cây.

Nhưng bị hắn bọc quá chặt, căn bản tay không duỗi tới được.

Cô chớp chớp mắt.

"Ăn không được."

Cesar nhìn tiểu giống cái, hừ một tiếng.

Thế nhưng còn muốn hắn đút?

Thân thể hắn giật giật.

Rất nhanh liền biến thành hình người.

Trên người hắn còn có một bộ áo bào trắng.

Nhìn qua giống như đúc với bộ đồ trên người Tô Yên.

Thực thần kỳ.

Hắn ngồi bên cạnh, một bàn tay gắt gao nắm quần áo trên người Tô Yên.

Nhíu mày, có lẽ cảm thấy cô thật phiền toái.

Lại nâng tay lên, cầm lấy một trái cây đưa tới bên môi cô.

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên há mồm, răng rắc, cắn một ngụm thịt quả.

Chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng.

Ăn rất ngon.

Một người đút, một người ăn.

Mấy trái cây kia rất lớn.

Mà Cesar cứ liên tục đút hết cho Tô Yên.

Trong mắt Cesar, mười mấy quả cũng chưa đủ để khai vị.

Dẫn đến việc Tô Yên ăn tới no căng bụng.

Cô nhìn Cesar đưa qua trái cuối cùng.

Do dự há mồm, muốn nói cái gì đó.

Còn Cesar lại cho rằng cô còn muốn ăn.

Duỗi tay, dùng trái cây ngăn chặn miệng Tô Yên.

Cô đành nhận mệnh cắn một ngụm trái cây.

Sau đó, ngẩng đầu.

"Em ăn không hết."

Cesar hơi nhíu mày.

Nhìn thoáng qua Tô Yên.

Cô ăn uống cũng thật ít.

Chỉ ăn một chút như vậy.

Vừa nghĩ, hắn vừa đem nửa quả trái cây kia nhét vào miệng mình.

Sau đó đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Hắn cầm mấy thứ quần áo kia vào theo.

Đưa váy trắng cho Tô Yên.

Bất quá, tay lại lật tới lật lui quần lót cùng áo ngực.

Một bên đùa nghịch một bên nghi hoặc dò hỏi.

"Đây là cái gì?"

Tô Yên suy nghĩ nên hình dung mấy thứ này như thế nào để phù hợp với thế giới này.

"Cái kia là bao ngực."

Cesar nhìn đồ vật kia có hai cái dạng hình cung.

Vừa sờ sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía ngực Tô Yên.

Đương nhiên, bởi vì chính hắn bọc cô đến kín mít, thế nên chẳng thể nhìn thấy cái gì.

Sau đó, hắn lại lôi miếng vải còn lại lên.

Tò mò.

"Còn cái này?"

Tô Yên nhìn động tác trên tay hắn.

Nửa ngày sau, khó khăn lên tiếng.

"Quần áo."

Đùa nghịch xong.

Cesar đem đồ vật trả cho Tô Yên.

Lúc sau, Tô Yên che che dấu dấu thay đồ, Cesar liền dời đi ánh mắt.

Tiểu giống cái này, sao lại không dụ dỗ hắn như vừa nãy?

Cesar nghĩ như vậy.

Hắn quay đầu, nâng con mồi trên mặt đất lên, đi ra ngoài.

Tô Yên đi xuống giường.

Quần áo trên người đã mặc xong.

Bỗng nhiên, cô nhìn đến viên đá quý hồng nhạt ở đầu giường, lúc này mới nhớ tới, cô mua cái này còn chưa tặng cho hắn.

Cầm lấy đá quý, đi ra ngoài sơn động.

Rất nhanh liền nhìn thấy Cesar đang nấu chín con mồi.

Cô lên tiếng

"Cesar."

Hắn quay đầu.

Đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Yên.

Sau đó ngẩng đầu, lại nhìn mặt trời còn chưa xuống núi.

"Sao lại ra ngoài?"

Hắn nhíu mày.

Tô Yên duỗi tay, đưa viên đá quý màu phấn hồng kia qua.

"Cái này cho anh."

Cesar tức khắc đứng hình ở chỗ đó.

Sau đó, trên mặt dần đỏ ửng, hướng xuống tận cổ.

So với thời điểm Tô Yên hôn hắn còn đỏ rất nhiều.

Cô nỗ lực lý giải phản ứng của Cesar.

Đây là thẹn thùng?

Rất thích nó sao?

Nghĩ như vậy.

Cô đặt đá quý kia vào tay Cesar.

Cesar nắm chặt đá quý, tức đến muốn hộc máu.

Hắn gầm nhẹ.

Không biết phải làm sao.

Tô Yên nhìn phản ứng của hắn lớn như vậy.

Chẳng lẽ là cảm thấy nó quá quý trọng?

Cô định nói cho hắn.

Kỳ thật viên đá này không quý.

Người bán không hề đòi tiền.

Giây tiếp theo, Cesar giơ tay liền ấn Tô Yên ở trên tường.

Hắn nhíu mày.

"Cô nghĩ là ta chắc chắn sẽ đáp ứng đúng không?"

Tô Yên trầm mặc.

Không phải không nghĩ tới.

Chỉ là cô không hiểu lắm hắn rốt cuộc đang nói tới cái gì.

Cesar nhìn Tô Yên trầm mặc, cho rằng mình dọa cô sợ.

Không có cách nào, cô cũng dọa đến hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được tiểu giống cái chủ động như vậy.

Thậm chí còn chuẩn bị đá quý thỉnh cầu hắn sinh con cùng cô?

Tuy rằng hắn cũng không định cùng giống cái nào kéo dài hậu đại.

Nhưng, Cesar nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới, thanh âm kỳ lạ.

"Cô, cô cảm thấy chính mình có chỗ nào phù hợp với yêu cầu của ta?"

*****

Edit: đậu đỏ

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghe thấy hắn dò hỏi bất thình lình.

Sửng sốt một lúc

"Anh có yêu cầu gì?"

Nói xong, cô bổ sung một câu

"Em sẽ tận lực hoàn thành."

Cesar vừa nghe, sắc mặt càng đỏ.

Sau đó, hắn cũng không nói thêm gì.

Chỉ trực tiếp cất viên đá quý màu hồng vào cổ tay áo của mình.

Lông mày của hắn từ trước đến nay đều nhíu chặt, bây giờ có chút buông lỏng.

Lúc trước ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn về phía Tô Yên mang theo vẻ không kiên nhẫn.

Bây giờ, lại trở nên có chút táo bạo.

Hắn lại nhìn Tô Yên nhiều thêm mấy lần, sau đó rời tầm mắt, giọng nói buồn bực

"Cô không phù hợp."

Nói xong, hắn liền quay đầu rời đi.

Tô Yên đứng ở chỗ đó một lúc lâu.

Hắn đang nói gì thế?

Lại tức giận?

Cô cũng chưa làm cái gì mà.

Chỉ tặng viên đá quý cũng giận?

Hắn cũng dễ tức giận quá a.

Dù sao, hắn cũng nhận lấy viên đá quý.

Nhìn qua cũng đâu có vẻ là ghét viên đá đó đâu.

Suy nghĩ nửa ngày vẫn không ra, Tô Yên liền vứt chuyện này ra sau đầu.

Mặt trời mười hai giờ trưa làm người nóng đến hốt hoảng.

Chỉ đi ra ngoài một lát, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Vẫn nên về sơn động thôi.

Tô Yên không biết ở thế giới này.

Đá quý có ý nghĩa khác.

Nếu đưa cho người phái khác là đại biểu tỏ tình, muốn cùng đối phương giao phối và sinh ra thế hệ sau.

Tô Yên về sơn động, ngồi lên rơm rạ.

Một lúc sau, Tiểu Hồng thu nhỏ lại thân hình đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô.

Nó trở nên đặc biệt bé, phun ra nuốt vào lưỡi rắn đỏ tươi.

Nếu có người không chú ý sẽ dễ dàng bỏ qua nó

" Tê tê tê tê tê ô~"

Tiểu Hồng phát ra âm thanh nức nở.

Tô Yên nhìn con rắn nhỏ vằn đỏ đen bò theo chân đến tay mình.

" Tê tê tê tê tê."

Yên Yên, cái người gọi là Giffy bắt nạt em!!

Nó thật uất ức.

Trên đầu nó sưng lên mấy cái bánh bao.

Nhìn qua đáng thương cực kỳ.

Tô Yên nghe thấy tên Giffy từ tiểu Hồng, sửng sốt.

"Em nhìn thấy Giffy?"

Tiểu Hồng gật đầu

"Tê tê tê tê tê~"

Cô ta bắt em nói với chị, tối nay gặp mặt bên hồ.

Nói đến đây tiểu Hồng thấy ủy khuất cực kỳ.

Nó chỉ đi theo Ưng Nam tính giáo huấn hắn một trận.

Lúc trước hắn ta muốn ăn nó.

Kết quả nó buộc Ưng Nam ở đuôi, còn chưa giáo huấn đủ.

Đã bị một cô gái bọc da thú ngăn lại.

Tự dưng có mưa đá đập nó rất đau.

Cô gái kia nói trên người nó có hơi thở của Tô Yên, bảo nó về tiện thể nhắn tin lại.

Tô Yên sờ đầu Tiểu Hồng.

Nhàn nhạt lên tiếng

"Được, ta đã biết."

Nói xong, tiểu Hồng tự giác quấn tay Tô Yên.

Làm một vòng tay bình thường.

Thế giới này quá nguy hiểm.

Vẫn nên đi theo Tô Yên.

Tô Yên ngồi trên rơm rạ, chưa đến một lúc sau.

Cô liền thấy Cesar đi vào, đặt trước mặt cô mấy quả trái cây.

Cesar không nói gì cả.

Đưa trái cây đến trước mặt cô xong liền xoay người rời đi.

Hành động như kiểu bọn họ không quen biết vậy.

Tô Yên cắn trái cây.

Nghĩ đến chuyện tối nay.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, Giffy có phải là Chủ Thần không?"

"Đúng vậy."

Cô lên tiếng.

"Ký chủ nên làm gì bây giờ?"

Tô Yên trầm ngâm trả lời

"Chưa nghĩ ra."

Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa nghe ký chủ nhà mình trả lời như vậy.

Xem ra, Giffy rất quan trọng.

Cũng có lẽ, Giffy rất lợi hại.

Tóm lại, là người ký chủ rất để ý.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-346)