Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 174

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 174
Xuyên qua thú thế (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Thế nhưng còn dám một mình hướng về phía mặt nước này.

Nếu không phải có hắn, chỉ sợ cô đã bị cá ăn thịt người xé thành từng mảnh.

Tô Yên quơ quơ cẳng chân.

Được hắn ôm, thật thoải mái a.

Cho dù chỉ là ánh mặt trời buổi sáng sớm, cũng đã gần 40 độ.

Thật nóng.

Vẫn là ở cạnh hắn mới thoải mái.

Thế cho nên cô ôm càng chặt.

Đương nhiên, hình ảnh này ở trong mắt Cesar chính là tiểu giống cái vô pháp vô thiên này đang sợ hãi.

Một bên ôm cô, một bên phát ra tiếng rống giận cảnh cáo với thứ ở trong nước nhìn trộm đã lâu.

Sau đó, nghênh ngang ôm cô rời đi.

Đi được một quãng đường rất xa.

Thấy tiểu giống cái không còn sợ hãi như vậy nữa.

Hắn lên tiếng.

"Không nên tùy tiện đi lại, chỗ này khắp nơi đều đầy rẫy nguy hiểm."

Tô Yên nghe xong thành thành thật thật gật đầu.

"Ân"

Hắn đi tới đi lui sau đó dừng lại.

Nhìn thoáng qua vết thương trên đùi cô.

Xem miệng vết thương kia cũng không tính là nghiêm trọng.

Đêm qua đắp thảo dược lên trên miệng vết thương quả là có tác dụng.

Hiện giờ xem ra, không có chuyện lớn gì.

Nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ tốt lên thôi.

Hắn nhìn Tô Yên.

"Xuống dưới."

Tuy rằng nói như vậy, hắn cũng không có buông tay.

Đại khái là cơ thể hắn to lớn cường tráng, hắn sợ mình đột nhiên buông lỏng tay, tiểu giống cái này sẽ ngã xuống đất té bị thương thì không tốt.

Tô Yên xem sắc trời.

Sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.

"Anh có thể cho em ôm thêm chốc lát hay không?"

Bạch hùng nghe cô đưa ra thỉnh cầu không chút nào che dấu.

Tiểu giống cái này theo đuổi thật đúng là mãnh liệt.

Mà thôi, dù sao cô nhỏ như vậy, nhẹ như vậy, cũng không đáng ngại.

Còn nữa, trên đùi cô có thương tích, lại vừa mới bị con cá kia dọa sợ.

Vậy.

Ôm đi.

Nghĩ xong.

Hắn điều chỉnh lại tư thế.

Tiếp tục ôm cô đi về phía trước.

Bạch hùng vốn dĩ xuất hiện ở chỗ này là vì rèn luyện.

Hiện giờ, gặp tiểu giống cái này.

Đương nhiên không có khả năng tiếp tục rèn luyện.

Vẫn là phải nhanh một chút đi đến thành trấn gần nhất, cẩn thận cho cô kiểm tra thân thể một chút mới được.

Bị người khác vứt bỏ tại nơi nguy hiểm trong núi.

Hoặc là giống đực kia quá vô năng, hoặc là thân thể tiểu giống cái này xảy ra chuyện gì đó.

Vẫn là sớm làm kiểm tra mới tốt.

Nghĩ xong.

Hắn cúi đầu nói với cô.

"Ôm chặt."

Tô Yên vừa nghe, đôi tay gắt gao ôm lấy hắn.

Hắn liền chạy như điên xuống phía dưới chân núi.

Bạch hùng lực phá hoại cực mạnh, tốc độ chạy như điên cũng thật kinh người.

Thế cho nên nơi nó đi qua, không có động vật nào dám đột nhiên nhảy ra ngo ngoe cả.

Đều ở cách xa ra.

Hai giờ sau.

Đã tới giữa trưa.

Mặt trời lên cao.

Mặt đất vô cùng nóng bỏng.

Bởi vì cô gắt gao ôm bạch hùng thế cho nên không bị nhiệt độ làm cho té xỉu.

Nhưng đó là chưa kể đến gió.

Từng luồng không khí khô nóng đánh úp lại.

Làm thân thể người bình thường như Tô Yên không cách nào chịu được.

Bạch hùng chạy như điên một đoạn thời gian.

Tốc độ dần dần chậm lại.

Người trong lồng ngực bị phơi nắng đến mức gương mặt phiếm hồng.

Cả người nóng bỏng.

Từng giọt mồ hôi lần lượt chảy xuống.

Hắn nhìn mặt trời.

Hôm nay, đúng là có chút nóng.

Vừa lúc thích hợp để phơi nắng.

Nhưng tiểu giống cái này giống như là bị phơi đến chịu không nổi.

Hắn đi đến chỗ mát mẻ.

Đến giữa bóng râm của nhiều gốc cây lớn.

Lúc này mới thấy sắc mặt Tô Yên tốt hơn rất nhiều.

Cô ghé vào trên người hắn, phát ra âm thanh thật nhẹ.

Nghe vào lỗ tai Cesar, càng giống như là âm thanh nức nở, cực kỳ ủy khuất.

Tiểu giống cái này cũng thật nhu nhược.

Chỉ là ánh mặt trời rực rỡ hơn một chút liền bị nóng đến mức này.

Hắn nghĩ như vậy.

Nhìn đến quả dâu hồng tím ở bên đường, vươn tay hái cho cô được một ít.

Âm thanh thô lớn.

"Ăn"

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên duỗi tay lấy quả dâu kia.

Cắn một ngụm.

Trong khoang miệng đều là vị chua chua ngọt ngọt, vô cùng ngon miệng.

Ăn thật ngon.

Ánh mắt cô hơi dừng lại.

Phải biết rằng từ sáng đến giờ cô còn chưa được ăn một chút gì.

Cả người có chút đói.

Cô chậm rãi ăn một ngụm lại một ngụm.

Trong chốc lát, liền ăn sạch sẽ mấy quả dâu trong tay Cesar.

Cesar nhìn cô ăn.

Tiểu giống cái ăn rất chậm.

Chỉ một chút trái cây mà còn ăn lâu như vậy.

Xác định cô không muốn ăn thêm nữa.

Lúc này mới ôm cô đi tiếp.

Bạch hùng ôm Tô Yên chạy như điên một lúc, sau đó lại ôm cô đi trong chốc lát.

Cứ như vậy đi đi dừng dừng.

Lúc mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng cũng chạy tới thành trấn cách ngọn núi kia gần nhất.

Vừa đi vào liền thấy có rất nhiều đồ vật được bày bán, phần lớn là một ít đá quý sáng lấp lánh.

Đây hẳn là một cái chợ.

Không ít người lui tới đi lại.

Mà những người đến đây mua đồ, trong phút chốc toàn bộ đều bị Tô Yên cùng Cesar hấp dẫn ánh mắt.

Phản ứng thứ nhất của mọi người là.

Con gấu này sao lại có màu trắng?

Phản ứng thứ hai là, tại sao hắn không biến thành hình người? Tên tiểu tử này từ đâu tới mà lại không hiểu chuyện như vậy?

Đi theo hắn, lại là...

Một tiểu giống cái có mùi hương thật sự mê người.

Lực chú ý của đám đông lại rơi trên người Tô Yên.

Đôi mắt mọi người gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

Đây là giống cái từ nơi nào tới?

Cả người nho nhỏ, mỹ lệ, thơm quá.

Muốn được... giao phối cùng cô.

Ánh mắt Cesar bất mãn trừng lại mọi người.

Sau đó phát ra tiếng gầm nhẹ.

Ban đầu Tô Yên hơi nhỏm người tò mò nhìn xung quanh.

Dù sao cũng là lần đầu tiên cô vào thế giới như vậy.

Nơi này khắp chốn đều mang hơi thở nguyên thủy, còn có, những viên đá sáng lấp lánh ấy thật hấp dẫn.

Cô vừa định nhìn kỹ.

Kết quả hai mắt liền bị che lại.

Đầu đã bị tay gấu ấn xuống.

Cô ghé vào chỗ bả vai Cesar.

Âm thanh Cesar trầm thấp

"Phải đi rồi."

Nói xong, mang theo Tô Yên chạy như điên.

Tô Yên thành thành thật thật ôm hắn, ngoan ngoãn gật đầu.

Rất nhanh, một người một thú dừng ở trước một nhà tranh.

Phía trên nhà tranh kia vẽ một cái ký hiệu.

Tô Yên không biết nó có ý nghĩa gì.

Nhưng Cesar biết, trên đó ghi tiêu chí của dược sư.

Hắn liền ôm cô đi vào nhà tranh.

Trong nhà tranh là một bà lão có mái tóc hoa râm.

Vừa đi vào, hương vị thảo dược nồng nặc đã xộc vào mũi.

Bà lão cúi đầu đùa nghịch đồ vật trên bàn.

Âm thanh khàn khàn.

"Ai muốn xem bệnh?"

Cesar gầm nhẹ.

"Là tiểu giống cái này."

Bà lão nghe xong, ngẩng đầu lên.

Ánh mắt dừng ở trên người Tô Yên.

Thời điểm nhìn thấy Tô Yên, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.

"Cô ấy sao có thể nhỏ xinh như vậy."

Tô Yên nhìn bà lão kia, dù cho hiện tại tuổi cao sức yếu, lưng cũng đã còng xuống...

Nhưng nhìn thoáng qua cũng gần 1m8.

So sánh với cơ thể 1m6 của Tô Yên thì đúng là cô rất nhỏ.

Bà lão vẫy tay.

"Mau tới đây, để ta nhìn kỹ xem."

Âm thanh già nua khàn khàn.

Cesar đặt Tô Yên xuống đất.

Cô theo lời dặn của bà lão, ngồi vào ghế.

Bà lão nắm cánh tay Tô Yên, đầu tiên là bắt mạch trong chốc lát.

Sau đó kiểm tra trên dưới cơ thể cô.

Chạm vào ngực, nhéo nhéo, đôi mắt nhìn kĩ.

Ban đầu bà ta còn muốn Tô Yên cởi hết ra để kiểm tra.

Nhưng cuối cùng bị cô cự tuyệt.

Cô tất nhiên biết.

Mình không bị bệnh.

Chỉ là bởi vì nguyên thân là người xuyên qua nên tất nhiên cơ thể phát dục không giống với những giống cái ở đây.

Lão dược sư lên tiếng.

"Kỳ lạ, rõ ràng cô là người trưởng thành rồi, không hiểu sao lớn lên lại nhỏ như vậy."

Âm thanh lẩm bẩm đều lọt vào tai hai người trước mặt.

Cuối cùng, bà ta ngẩng đầu nhìn.

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Nhìn sang Tô Yên, lại nhìn sang cái tên bạch hùng mặt đầy sát khí như muốn dỡ luôn mái nhà của mình kia.

Có chút thâm ý nói.

"Cô ta không có chuyện gì, cậu yên tâm đi."

Cesar nghe xong, nửa ngày sau mới tiếp lời.

"Hình như cô ấy rất bài xích ánh mặt trời, cũng rất nhanh đói khát."

Lão dược sư ngẩng đầu lên liếc hắn một cái.

"Nhìn cậu lớn lên cũng không tồi, hẳn là một con gấu trắng tuổi trẻ tinh lực tràn trề đi."

Bà ta chưa nói xong nhưng ai nghe thấy cũng hiểu ý sau mới là trọng điểm.

Quả nhiên...

"Không lẽ đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với một giống cái?"

Hắn không trả lời ngay, nhưng khuôn mặt ngày càng xấu.

Là do tiểu giống cái này cứ dán lấy hắn.

Thế nhưng Cesar không nói ra.

Ít nhất trước mặt người ngoài, hắn vẫn nên giữ lại chút mặt mũi cho tiểu giống cái.

Lão dược sư lại cúi đầu, đùa nghịch dược liệu trong tay, nói.

"Thân thể giống cái so với giống đực trưởng thành yếu ớt hơn rất nhiều, mà cô ấy so với giống cái bình thường còn yếu hơn mấy lần. Thân thể không tốt, đương nhiên sẽ như vậy."

Mắt Tô Yên trông mong nhìn về phía bạch hùng.

Cesar một tay bế Tô Yên lên.

Dán vào bụng hắn.

Hắn nhận ra được, tiểu giống cái này hình như rất thích gần gũi với hắn.

Lão dược sư lên tiếng.

"Không có gì nghiêm trọng, ăn nhiều đồ bồi bổ một chút, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ tốt thôi."

Nhìn sắc mặt cực xấu của bạch hung, bà nói tiếp

"Đương nhiên, nếu cậu không tin tưởng ta có thể đến một thị trấn phát triển hơn tìm dược sư giỏi hơn ta."

Bạch hùng nghe xong.

Thấp giọng rống một tiếng.

Không nói lời nào nữa, nhanh chóng ôm Tô Yên rời khỏi đó.

Đương nhiên hắn muốn tìm một dược sư tốt hơn tới kiểm tra.

Đây rõ ràng là một lang băm.

Trong lòng bạch hùng có kết luận.

Xem bộ dạng cô suy yếu như này, khẳng định là khuyết thiếu cái gì đó, hay bẩm sinh đã yếu ớt.

Mà ngay khi vừa đi.

Tô Yên nghe được âm thanh tê tê tê tê tê.

Cô hơi sửng sốt.

Tiểu Hồng ở chỗ này?

Sau đó cúi đầu, theo âm thanh nhìn xuống dưới chân.

Chỉ thấy Tiểu Hồng.

Trên đầu bị quấn băng gạc màu trắng được thắt nút thành hình nơ bướm.

Thân thể nó cũng thu nhỏ chỉ như hai ngón tay vậy.

Hoa văn đen đỏ đan xen, bộ dạng có chút héo héo.

Không có cảm giác hung thần ác sát, thậm chí nhìn qua còn thấy hơi "đáng yêu".

Tiểu Hồng trừng trừng mắt, nhìn Tô Yên.

"Tê tê tê tê tê."

Yên Yên, Yên Yên, Yên Yên là em.

Tô Yên nhìn bộ dạng của nó, cười cười.

"Tiểu Hồng?"

Tiếp theo, cô nhìn về phía Cesar.

Nói

"Đó là con rắn em nuôi, em muốn mang nó đi theo."

Bạch hùng cúi đầu nhìn con vật mà hắn không biết là rắn hay giun đất kia.

Hừ nhẹ một tiếng.

Không nói gì.

Vươn tay ra, một phen nắm lấy đầu Tiểu Hồng, dẫn theo ra ngoài.

Cho tới khi rời khỏi trấn nhỏ, đi đến bên hồ.

Lúc này mới thả Tô Yên xuống, cũng thuận tay ném sủng vật kia xuống đất.

Bạch hùng nhìn sắc trời.

Đã đến hoàng hôn.

Thời tiết không còn nóng nữa.

Hình như lang băm kia nói để tiểu giống cái ăn nhiều cơm, bổ sung thể lực.

Hắn gầm nhẹ một tiếng.

"Ở yên đây, đừng cử động."

Tô Yên gật đầu.

"Ân."

Cô ngoan ngoãn đồng ý.

Bạch hùng liếc mắt nhìn "giun đất nhỏ" kia một cái.

Cũng không có cách nào để vào mắt.

Một thứ không thể hóa thành hình người thì cũng chỉ coi như là đồ ăn.

Chờ ngày nào đói bụng, nấu canh uống cũng không tồi.

Nghĩ như vậy, bạch hùng dời ánh mắt đi, nhanh chóng di chuyển.

Thực mau liền biến mất trước mặt Tô Yên.

Hoàng hôn bên hồ.

Chiếu rọi lên mặt nước lóng lánh.

Cực kỳ xinh đẹp.

Dưới một gốc đại thụ.

Một giống cái mặc chiếc váy lụa màu trắng, cúi đầu đùa giỡn động vật nhỏ.

Hình ảnh này, yên lặng hoà hợp, lại cực kỳ xinh đẹp.

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Diều hâu đứng ở trên nhánh cây, từ xa nhìn cảnh tượng như vậy.

Sau đó đôi mắt sắc bén nheo lại.

Ngửi được một mùi hương thơm ngọt tinh tế trong không khí.

Nhìn khắp nơi, không thấy thú nhân giống đực nào.

Tuy rằng trên người cô như có như không mang hơi thở của giống đực khác.

Nhưng vậy thì thế nào?

Nếu ông trời đã cho hắn cơ hội tốt như vậy...

Ưng Nam hạ quyết định, đó là phải làm.

Hắn nhảy từ trên cao xuống.

Đại khái là quên mất trên người đang bị thương, cho nên cơ thể nhanh chóng mất đi thăng bằng ngã về phía mặt đất.

Cũng may, thời điểm rơi xuống đất, cánh mở ra, không đến mức ngã quá thảm.

Hắn biến thành hình người.

Nam nhân mặc một cái áo đen, sắc mặt lạnh băng như được điêu khắc có tính công kích rất mạnh.

Áo đen che giấu tốt vết thương trên người hắn.

Hắn đi về phía Tô Yên.

Tô Yên nghe được tiếng bước chân.

Ngẩng đầu, nhìn về phía người đi tới.

Tiểu Hoa lên tiếng.

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, vị này là nam chủ thứ hai của nguyên thân, Ưng Nam. Trước kia ký chủ có gặp qua, hắn còn đùa giỡn nam nhân của chị."

Tiểu Hoa giải thích đơn giản lại thô bạo.

Tô Yên lại cúi đầu nhìn băng gạc trên đầu Tiểu Hồng.

Cô hỏi.

"Em bại bởi nó?"

Tiểu Hồng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình thua.

Nó ra sức lắc đầu.

"Không có, em cũng làm hắn bị thương."

Cẩn thận mà nói, hai người là ngang tay.

Nhưng dù sao diều hâu cũng là thiên địch của rắn.

Từ lúc bắt đầu, Tiểu Hồng đã ở thế hạ phong, điểm này không thể tránh khỏi.

Tô Yên đứng dậy.

Tiểu Hồng rất nhanh trốn sau lưng Tô Yên.

Hừ.

Tên chim ưng này có gì đặc biệt hơn người.

Yên Yên sẽ đánh chết ngươi.

Trong lòng Tiểu Hồng nghĩ thầm.

Trên thế giới này, hai người lợi hại nhất là Tô Yên và Cổ Vương.

Hai người bọn họ xếp ở hàng lợi hại đệ nhất.

Cho nên Tiểu Hồng hoàn toàn không cảm thấy bản thân đứng sau Tô Yên là một chuyện mất mặt.

Ưng Nam đi đến trước mặt Tô Yên.

Nhìn từ trên xuống dưới.

"Tiểu giống cái, em tên là gì?"

Tô Yên trả lời.

"Tô Yên."

Tầm mắt hắn đánh giá khắp nơi.

"Thú nhân giống đực bên cạnh em đâu? Để em một mình ở nơi này, quả thực không an toàn."

Tô Yên nhìn hắn.

"Hắn rất nhanh sẽ về."

Ưng Nam nghe xong gật đầu.

Hắn từng bước tới gần Tô Yên.

"Tô Yên, em muốn thử cảm giác bay trên bầu trời không?"

"Không."

"Sao? A, đừng sợ, thú nhân giống đực của em cũng không ở đây."

Ở một nơi lạc hậu như vậy.

Có thể bay lượn thoả thích mới thoải mái.

Đây là bản lĩnh của hắn.

Tô Yên lắc đầu.

"Tôi không muốn."

Ưng Nam từng bước áp sát.

Ánh mắt Tô Yên không hề giao động.

Cô duỗi tay, đẩy ngực hắn ta.

Cô nhẹ nhàng nói

"Không được vượt qua."

Hai mắt Ưng Nam loé sáng.

Dù cho bất kỳ giống cái nào, chỉ cần hắn bày ra mị lực của bản thân, tất cả đều ngoan ngoãn thuần phục, thậm chí mê luyến.

Ưng Nam đã duyệt vô số giống cái, dễ dàng nhìn ra Tô Yên thế mà lại không có nửa điểm rung động với mình.

Nhiều năm như vậy, trừ giống đực xinh đẹp kia, không còn ai khác có thể như thế.

Hắn duỗi tay, nhanh chóng nắm lấy tay Tô Yên.

"Tô Yên, em sẽ yêu ta."

______

Cesar: "Còn lâu."

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Dùng một khuôn mặt lạnh băng nói ra những lời sến súa như vậy, cảm thấy có chút vi diệu.

Đúng hơn là... ghê tởm.

Sắc mặt Tô Yên bình tĩnh.

Lên tiếng.

"Ngươi đối phó với giống đực khác cũng dùng chiêu này?"

Ưng Nam sửng sốt, không hiểu lời cô nói.

Cho rằng cô quá khẩn trương nên nói nhầm giới tính.

Hắn dựa lại gần Tô Yên, dò hỏi.

"Cái gì?"

Tô Yên bắt lấy tay hắn ta.

Không phải hắn muốn bay sao?

Lần này cô muốn nhìn, hắn sẽ bay đi chỗ nào.

Cô lên tiếng.

"Tiểu Hồng, muốn đánh hắn không?"

Tiểu Hồng trốn sau lưng Tô Yên, có chỗ dựa vững chắc.

Anh dũng đi lên.

Thân thể vốn dĩ nhỏ bé, nháy mắt biến thành quái vật khổng lồ.

Sắc mặt Ưng Nam biến đổi, đảo mắt muốn bay đi.

Chỉ là lúc hắn biến đổi cơ thể mới nhớ ra cánh đang bị nữ nhân kia nắm trong tay.

Chẳng những thế còn không có cách thoát ra.

Không bay lên được.

Trong đầu Tô Yên nghĩ đến lần trước con chim này đùa giỡn Cesar, bị Cesar doạ chạy, sau đó hắn ta bay đi.

"Ngươi thật sự thích bay?"

Vừa nói, bàn tay cô càng dùng sức.

Đồng thời, một bàn tay khác di chuyển.

Răng rắc, cánh Ưng Nam lập tức bị bẻ gãy.

Diều hâu phát ra tiếng kêu sắc nhọn chói tai.

Vuốt chim hướng về phía Tô Yên, hung ác đâm tới.

Tiểu Hồng vươn đuôi, tức khắc hất móng vuốt đi.

Trói đầu chim ưng lại.

Treo trên đuôi mình rồi ném.

Ngay lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng.

"Leng keng, nhắc nhở ký chủ, Cesar đại nhân đang trên đường về, khoảng chừng một phút nữa sẽ nhìn thấy."

Động tác xuống tay của Tô Yên dừng lại.

Cô buông ra.

Sau đó ngẩng đầu về phía Tiểu Hồng.

"Đem hắn đi xa một chút, không cần trở lại."

Tiểu Hồng nghe mệnh lệnh, dẫn theo diều hâu rời khỏi bên bờ hồ.

Tô Yên nhìn máu trên tay mình.

Lại nhìn chiếc váy màu trắng cũng nhiễm ít vết máu.

Cô ngồi xổm xuống.

Vươn tay vào hồ nước để rửa sạch.

Nước trong hồ thật sự rất sạch sẽ.

Có thể nhìn thấy nhiều loài động vật đến đây uống nước.

Tô Yên cũng nâng một chút nước.

Cúi đầu uống.

Bỗng nhiên, phía sau vang lên tiếng gầm nhẹ của bạch hùng.

Tô Yên hoảng sợ, dựa tay vào cục đá, ho khan một tiếng.

Cô chỉ cảm thấy mình bị kéo đi.

Sau đó liền bị bạch hùng ôm vào trong ngực, không thể thoát ra.

Ở sát hồ nước, một con cá sấu với hàm răng sắc bén từ đáy hồ nhảy lên.

Miệng lớn răng rắc cắn về chỗ Tô Yên vừa ngồi xổm.

Cá sấu kia thấy vuột mất con mồi.

Vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nhưng nhìn bộ dạng bạch hùng rất có lực uy hiếp.

Nó lại trầm mình xuống dưới mặt nước.

Thực nhanh, mặt hồ khôi phục yên tĩnh.

Tô Yên ghé vào người Cesar không ngừng ho khan.

Bị sặc nước, lại còn bị hắn dùng sức lắc lắc.

Tiếng ho khan mãi vẫn không dừng lại.

Đến mức ép nước mắt chảy ra.

Bạch hùng nhìn Tô Yên nước mắt lưng tròng.

Tiểu giống cái quá nhu nhược.

Chỉ là một con cá sấu đã bị dọa thành thế này.

Bị dọa tới mức khóc?

Hắn vừa nghĩ vừa nhìn.

Bỗng nhiên, thấy được vết máu trên váy cô.

Trên người cô còn mang chút hơi thở giống đực còn chưa kịp tiêu tán.

Hắn lên tiếng.

"Có giống đực làm cô bị thương?"

Chính hắn không nhận ra trong giọng nói của mình ẩn chứa sự phẫn nộ.

Không nghĩ tới hắn mới đi khỏi trong chốc lát, tiểu giống cái này liền bị giống đực khác nhớ thương.

Tô Yên lắc đầu.

"Hắn không làm em bị thương. Người bị thương là hắn."

"Ai?"

"Một con chim ưng, hắn biến thành hình người, mời gọi em cùng giao phối."

______

Diệc Linh:Đọc chương này đồng cảm với Ưng Nam thực sự, đã không ăn được gì còn bị người ta đánh tơi tả, ném cho một cái nồi lên đầu ^. ^

*****

Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Cesar nghe xong, sắc mặt tối sầm.

Ném con mồi bắt được trong tay sang bên cạnh.

"Cô đồng ý?"

Khẩu khí vô cùng không tốt.

Tô Yên lắc đầu.

"Không có, nhưng hắn định cưỡng ép em."

Vừa nói ra, sắc mặt Cesar hơi hoà hoãn lại lập tức biến đen.

So với lúc nãy còn tức giận hơn.

Bất quá cái này không là gì, hắn thấy được vết máu trên váy Tô Yên.

Vươn tay gấu, khẩy cô vài cái.

"Bị thương chỗ nào?"

Tô Yên chớp chớp mắt lắc đầu.

"Giống đực kia bị thương, liền bay đi rồi."

Cô nói tương đối ngắn gọn.

Gần như cả quá trình đều bị lược bỏ.

Nói ví dụ, cánh chim ưng bị cô bẻ gãy, máu cũng vì vậy mà bắn lên người cô.

Cesar thấy Tô Yên không bị thương, sắc mặt tốt hơn một chút.

Sau đó đi tới phía con mồi.

Không hề dò hỏi thêm.

Giống như chuyện của cô không liên quan gì tới hắn.

Bọn họ chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau mà thôi.

Về sau sẽ tách ra.

Ăn xong món nướng hoang dã.

Tô Yên cắn trái cây Cesar đưa tới.

Có thể là quá đói bụng, nên ánh mắt của cô không nhìn về hắn như bình thường.

Mà cúi đầu, liên tục ăn.

Ngược lại, Cesar ngồi xuống đất.

Ánh mắt thường thường liếc qua chỗ Tô Yên.

Ban đêm.

Bầu trời đầy sao, hết thảy đều hoàn mỹ.

Ngoại trừ, Cesar có chút tức giận.

Bạch hùng lộ ra cái bụng.

Không phải cô thích ngồi trên người hắn sao?

Tại sao không tới?

Suy nghĩ trong chốc lát.

Lại nhìn về phía cô.

Cân nhắc một chút.

Không lẽ bị giống đực kia mê hoặc?

Giọng hắn ồm ồm.

"Giống đực kia thế nào?"

Tô Yên cắn trái cây, nghe vấn đề hắn hỏi thì hơi sửng sốt.

Giống đực kia?

Là đang nói cái tên Ưng Nam cô gặp lúc chiều sao?

"Phương diện nào?"

Cô nghi hoặc hỏi.

Hắn nghe lời này, sắc mặt dữ tợn nhìn về Tô Yên.

"Cô thấy hắn có chỗ nào tốt?"

Khi nói chuyện, ngữ khí có chút tức giận.

Giống cái này, quả thực lả lơi ong bướm!

Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt hung ác của hắn.

Hắn sao vậy?

Nổi giận?

Nhưng đây là hắn hỏi mà.

Hệ thống tri kỷ nhắc nhở.

"Ký chủ, chị thử nói với Cesar đại nhân, giống đực kia lớn lên rất đẹp thử xem."

Tô Yên biết, Tiểu Hoa đôi khi không đáng tin, nhưng mấy cái sách về tình yêu cũng xem không ít.

Hẳn sẽ không hại cô.

Cô ăn xong hết trái cây.

Lên tiếng.

"Lớn lên không tồi."

Vừa dứt lời, Cesar hừ mạnh, quay đầu đi ngủ.

Bộ dáng không thèm cùng Tô Yên nói chuyện, còn từ chối hiểu.

Một hồi lâu.

Tô Yên nhìn tình huống này.

Còn chưa kịp suy nghĩ, Tiểu Hoa đã nói.

"Ký chủ, khẳng định là hắn đang ghen nha~"

Trong âm thanh của Tiểu Hoa, không hiểu sao lại có chút hưng phấn.

Cô ôm trái cây đến trước mặt Cesar.

Sau đó ngồi xổm xuống.

Đưa trái cây tới gần miệng hắn.

Hơi nhỏ giọng nói.

"Tuy rằng hắn lớn lên đẹp, nhưng không liên quan gì tới em."

Kỳ thật cô rất muốn nói, cô không cảm thấy Ưng Nam đẹp.

Nhưng lời mình vừa nói, sao mới chốc lát lại đổi ý được?

Cesar nâng mí mắt.

Nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang cầm trái cây.

Liền hừ mạnh một tiếng, há miệng ăn hết trái cây vào trong miệng.

Tô Yên ngồi nhìn hắn ăn từng miếng một.

Trên khuôn mặt cô mang ý cười nhẹ nhàng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-346)