Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 173

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 173
Xuyên qua thú thế (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Khi Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói, rốt cuộc đôi mắt nâng lên, lại lần nữa dừng trên diều hâu kia.

Tiểu Hoa đợi thật lâu, đều không nghe ký chủ mình nói gì.

Nhịn không được hỏi

"Ký chủ, chị suy nghĩ cái gì?"

Cô nhìn diều hâu trầm mặc trong chốc lát

"Không muốn thả hắn đi."

"Ân? Ý ký chủ là?"

Tô Yên dứt khoát trả lời

"Diệt trừ hậu hoạn."

Tiểu Hoa câm nín.

Khi Tô Yên biết nguyên thân có 5 lão công thú nhân, cũng đã làm tốt chuẩn bị.

Thấy một tên, đánh một tên.

Ít nhất, sẽ không để cho bọn họ vô duyên vô cớ tới gần mình mới được.

Vì cái gì muốn làm như vậy?

Đây là vì lâu dài mà suy xét.

Vạn nhất tìm được Quân Vực rồi.

Người nọ có bản lĩnh lôi chuyện cũ ra nói rất lợi hại.

Giải quyết tốt một đám phiền toái, tương lai sẽ thông thuận một ít.

Tiểu Hoa yên lặng nhìn diều hâu trên bầu trời.

Hóa ra, trong lòng ký chủ nghĩ như vậy a.

Mà con diều hâu kia cúi người vọt xuống.

Thẳng tắp bay tới bờ sông.

Ngay lúc sắp tới nơi.

Diều hâu bỗng biến thành người.

Một thân áo đen, tóc dài màu đen.

Ưng, vương giả không trung.

Mỗi bước đi của hắn, đều mang phong thái tự tin của bề trên cùng cường đại.

Diều hâu kia không đi tới chỗ Tô Yên.

Ngược lại đi dọc theo con sông tới dưới tàng cây.

Cho đến khi dừng trước một cây đại thụ.

Thanh âm lạnh băng giàu từ tính

"Cesar, theo ta đi."

Tô Yên nghe tên này.

Cesar.

À, chính là giống cái mà nguyên thân một hai phải đánh bại?

Căn cứ vào ký ức của nguyên thân.

Cô cùng diều hâu gặp nhau là một tháng sau.

Mà hiện giờ, Cesar đã gặp diều hâu.

Nghe khẩu khí này, liền biết hai người có quan hệ không đơn giản.

Tô Yên nhìn đến dưới đại thụ có một người mặc bạch y.

Người nọ ngồi ở phía dưới đại thụ cho nên không nhìn rõ bộ dạng.

Nhưng mà......

Lúc diều hâu vươn tay muốn chạm vào giống cái bạch y kia.

Bỗng nhiên, giống cái bạch y kia hướng về phía không trung rống lên một tiếng.

Tức khắc hoá thành một con thú thật lớn.

Phản ứng đầu tiên của Tô Yên

"Cesar là đực??"

Thứ hai là.

Thân hình trắng trẻo mập mạp này, nhìn qua thực hung tàn, là gì?

Hùng?

Bạch hùng?*

*Hùng: Gấu. Bạch hùng: gấu trắng.

Ngay lúc cô đang suy tư.

Diều hâu kịp thời biến thành thú, từ trong tay Cesar chạy thoát.

Nhưng vẫn bị thương.

Cánh của hắn ta bị thương, máu tươi tí tách rơi xuống.

Lông bay đầy đất.

Nếu chậm một chút nữa, chỉ sợ trốn cũng không thoát.

Bạch hùng thở hổn hển, nổi giận gầm lên một tiếng với hùng ưng đang bay lượn kia.

"Graooo!!!"

Tránh xa lão tử một chút!!!

Tô Yên ra tiếng

"Con diều hâu này thích giống đực?"

"Ký chủ, ở thế giới này, chỉ có tình dục, không có đạo đức cùng tình yêu. Con diều hâu này nam nữ đều ăn."

Tô Yên tầm mắt dừng trên người Bạch hùng kia.

Thân hình rất lớn. Chạy vội vã, khiến mặt đất chấn động.

Bạch hùng nhe răng, giơ tay, đại thụ bên cạnh đã bị hắn đánh đổ.

Rõ ràng là một sinh vật hung tàn.

Khiến diều hâu kia chỉ có thể chạy trốn.

Tô Yên thế nhưng cảm thấy, nhìn thật thuận mắt.

Diều hâu bay vòng quanh, thanh âm rơi xuống, rất kiên định

"Ta sẽ không từ bỏ, Cesar, sớm muộn gì ngươi sẽ là của ta."

Tiểu Hoa ra tiếng

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, phát hiện nam chủ đại nhân. Chính là Bạch hùng trước mắt, Cesar."

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía bạch hùng đang tràn đầy tức giận kia.

Tiểu Hoa trố mắt, lúc sau nói

"Ký chủ, nam nhân của chị bị con diều hâu xấu xa kia đùa giỡn, hắn còn tơ tưởng nam nhân của chị."

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn diều hâu một hồi lâu.

Sau đó, cô quay đầu nhìn về phía Tiểu Hồng

"Em đánh được nó không?"

Tiểu Hồng ném đuôi, buông lời thề son sắt.

"Tê tê tê tê tê"

Đương nhiên, em là lợi hại nhất.

Tô Yên gật đầu

"Ân, giao cho em."

Nói xong, Tiểu Hồng lui thân, ẩn nấp vào rừng cây.

Tô Yên một mình đứng ở dưới đại thụ.

Thời tiết nóng hổi.

Làm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Cô đi đến chỗ đại thụ Cesar từng đứng.

Vừa đi vừa hỏi

"Tiểu Hoa, Cesar không phải giống cái sao?"

Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, nguyên thân cho rằng Cesar là giống cái. Kỳ thật Cesar là giống đực."

Tô Yên gật đầu.

Không nói gì nữa.

Cô đi đến đại thụ đứng.

Đợi không biết bao lâu.

Rốt cuộc nhìn thấy Bạch hùng khổng lồ kia, bước từng bước một đi tới chỗ cô.

Tới nơi.

Bạch hùng nhìn Tô Yên.

Nhưng chỉ liếc một cái liền dời ánh mắt.

Hắn ngồi cạnh con sông trước mặt.

Nhìn chằm chằm vào nước sông.

Cesar nhìn nước sông, Tô Yên dưới đại thụ nhìn Cesar.

Trạng thái như vậy giằng co không biết bao lâu.

Cho đến khi Cesar quay đầu.

Ánh mắt Bạch hùng không kiên nhẫn nhìn qua.

Rống với Tô Yên một tiếng.

"Nhìn cái gì mà nhìn?!"

Tô Yên gương mặt phiếm hồng vì nóng.

Ngày càng hồng.

Cô đỡ đại thụ.

"Nóng."

Bạch hùng thấp giọng hừ một tiếng.

Đúng kiểu không phải chuyện của mình.

Ở thế giới này, tiểu giống cái thực thưa thớt, cũng thực trân quý.

Nhưng, liên quan gì đến hắn?

Hắn cũng không muốn cùng bất kì ai giao phối.

Thật kỳ quái, vô luận giống đực hay giống cái, đều luôn vây lại chỗ hắn, phát tín hiệu muốn giao phối.

Hắn đối với việc giao phối, cảm thấy thật chán ghét.

Tô Yên ngồi xổm dưới đại thụ.

Hỏi Tiểu Hoa

"Nơi này giống cái có dạng gì?"

"Yêu diễm, mỹ lệ, lại thực mềm mại.

Căn cứ vào thông tin trên, giống đực ở thú thế, đều phi thường thích giống cái nhu nhược, bọn họ hưởng thụ cảm giác ỷ lại của giống cái."

Tô Yên nghe xong.

Giống cái nhu nhược?

Đang nghĩ ngợi, trên cây có một con côn trùng bò xuống dưới.

Tô Yên nhìn, tay nâng lên, nhưng được nửa đường lại thu về.

Sau đó, yên lặng lùi hai bước.

Đứng vững một lúc, sau đó vẫn luôn đứng ở đằng kia.

Cô tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp gì cùng hắn làm quen.

Thế nên chỉ có thể đứng ở chỗ đó.

Không nghĩ ra biện pháp, nhưng cũng không thể bỏ qua hắn.

Chờ có phương pháp lại cùng hắn nói chuyện cũng không chậm.

Hai người liền duy trì tư thế như vậy được một giờ.

Bạch hùng lại nhiều lần quay đầu xem Tô Yên, trừng mắt, thực không kiên nhẫn.

Tô Yên cũng không nói lời nào, cũng không đi.

Vẫn luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần như vậy.

Bạch hùng không biết có phải ngồi đủ ở chỗ này rồi hay không.

Đứng lên, từng bước một đi tới rừng cây.

Tô Yên cũng đi theo sau hắn.

Bạch hùng thân cao bước lớn, nó đi một bước, Tô Yên phải đi vài bước.

Còn may hắn đi không nhanh.

Tô Yên miễn cưỡng có thể đuổi kịp.

Nửa giờ sau.

Tô Yên một đường chạy chậm phía sau hắn, đi vào núi sâu.

Bạch hùng quay đầu, không kiên nhẫn kêu

"Graoo!"

Đừng đi theo ta.

Tô Yên lau mồ hôi trên trán.

Chớp chớp mắt

Nửa ngày sau, rốt cuộc mở miệng nói câu đầu tiên

"Em muốn đi theo anh."

Bạch hùng nghe cô nói trắng ra.

Đánh giá tiểu giống cái mềm mại này trên dưới một lần.

Sau đó, hừ một tiếng.

Quay đầu, bỗng nhiên chạy như điên.

Mục đích rất đơn giản.

Chính là muốn ném rớt tiểu giống cái phiền toái này.

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Cesar chạy như điên, cũng không biết do chạy nhanh hay không.

Cho nên, trái tim phanh phanh phanh nhảy lên.

Hắn trước nay đều không có gặp qua giống cái nào đáng ghét như vậy.

Cesar nghĩ.

Hắn một đường chạy như điên, một bên rống giận đe dọa động vật xung quanh.

Không cho bọn chúng tới gần.

Cũng không biết chạy bao lâu.

Cho đến khi hắn dừng lại, đã lần nữa đi tới con sông trước mặt.

Lúc trước hắn đứng là hạ du*.

*(hạ du: vùng thấp)

Mà hiện tại là thượng du.

Hắn vừa nâng chân lên, liền chặt đứt đại thụ trước mặt.

Nhìn dòng sông đang chảy xuôi.

Hừ hừ hai tiếng.

Ngược lại, nhìn thoáng qua phía sau.

Hắn chạy nhanh như vậy, tiểu giống cái nhìn qua nhu nhược kia đã không thấy đâu.

Cũng không biết cô từ đâu tới.

Lại một mình ở núi sâu này.

Kể cả giống đực thành niên ở chỗ này cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Huống chi là giống cái không có sức phản kháng?

Người nhà cho phép cô tới chỗ này?

Cesar suy nghĩ trong chốc lát.

Lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.

Hắn rất ghét giống cái đeo bám.

Càng ghét việc bị nhìn chằm chằm mỗi lần họ ngạc nhiên khi thấy mặt hắn.

Cô thế nhưng vừa nãy không che dấu chút nào, nói thẳng muốn đi theo hắn.

Cô cho rằng mình là ai?

Cesar nghĩ.

Tay gấu chống lên đại thụ bên cạnh.

Có chút không kiên nhẫn.

Lúc này, một dây đằng xanh biếc không biết từ chỗ nào bò lên cánh tay hắn.

Chỉ là Cesar đang thất thần.

Nên không có phát hiện.

Cho đến khi dây đằng kia nhìn con mồi vẫn không nhúc nhích, một bộ chờ bị bắt.

Không chút khách khí trực tiếp cắm vào tay Cesar.

Chỉ là lần này, không có thực hiện được.

Cesar quấn dây đằng hai vòng, trực tiếp nhổ tận gốc.

Hắn không phải là lần đầu đi lang bạt, trường hợp gì hắn đều đã trải qua.

Đang nghĩ ngợi.

Bỗng nhiên hắn xoay người, dựa theo đường cũ chạy ngược lại.

Đối với hắn, dây đằng hút máu không tính là gì.

Nhưng đối với tiểu giống cái kia mà nói.

Đằng hút máu này, đủ để giết chết cô.

Tuy rằng rất ghét cô đi theo mình.

Nhưng cũng không đến mức muốn cô chết.

Hắn trong lòng tự nhủ mình như vậy.

Rốt cuộc là giống cái, vẫn nên chiếu cố một ít.

Không thể quá máu lạnh.

Mặt khác, Tô Yên một bên đỡ đại thụ dẫm lên dây đằng khô từng bước đi về phía trước.

Đi theo con đường mà Cesar đã phá hủy.

Đi đi.

Cô thực mau liền phát hiện có cái gì đó đi theo mình.

Dây đằng trên mặt đất thế nhưng động.

Cô dừng lại, dây đằng cũng dừng.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, là dây đằng hút máu."

Tô Yên gật đầu.

Tiếp tục đi.

Đi đi, phát hiện ngày càng nhiều dây đằng tụ tập lại.

Rõ ràng là muốn chuẩn bị thật tốt để phanh thây cô rồi hút máu.

Tô Yên dừng bước.

Đối với những dây đằng đó vẫy tay

"Cùng nhau đến đi."

Ngữ khí bình đạm.

Mà ở ngay lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, Cesar đại nhân đang tới gần chị, còn hai mươi mét."

Lúc này, Tô Yên cũng nghe thấy thanh âm Cesar gầm rú.

Động tác vẫy tay dừng lại.

Vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ không phản kháng?"

Tô Yên rầu rĩ

"Em không phải nói bọn họ đều thích nhu nhược?"

Nếu cô xé sạch đằng hút máu này ngay trước mặt hắn, làm gì còn nhu nhược đâu?

Thế nên lúc dây đằng hướng tới cô, đồng thời quấn chặt cô trên không trung, cô cũng không động.

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Bạch hùng liếc nhìn hai lần, sau đó quay đi chỗ khác.

Cây đằng hút máu trực tiếp cắm vào từ bắp chân cô.

Tô Yên khẽ nhíu mày.

Cô có thể cảm nhận được máu đang bị hút đi.

Chỉ là không bao lâu.

Bên tai vang lên một tiếng rống đinh tai nhức óc.

Phanh!

Cô được ôm vào trong lòng ngực thực mềm mại lại mát mẻ.

Nhưng mà lực đạo có chút mạnh.

Khiến bả vai sinh đau.

Cảm giác bị cưỡng chế hút máu cũng đã biến mất.

Cúi đầu, thấy cẳng chân có một vết thương.

Máu theo miệng vết thương chảy xuống, lan đến mắt cá chân cuối cùng rơi trên mặt đất.

Tô Yên không nói chuyện.

Cô chỉ ôm Bạch hùng.

Cesar lửa giận hừng hực.

Đặc biệt thấy mình nếu đến chậm một bước, tiểu giống cái này sẽ chết ở chỗ này.

Tuy rằng, hắn chán ghét cô.

Nhưng, đằng hút máu càng làm cho hắn ghét hơn.

Nghĩ như vậy, trực tiếp nắm chặt những dây đằng kia, túm lên.

Những dây đằng đó phát ra tiếng kêu chói tai, chảy ra chất lỏng ghê tởm màu xanh lục.

Cuối cùng, dưới sự đấu tranh không ngừng, dây đằng đã thoát khỏi khống chế của hắn.

Đằng hút máu nhanh chóng rút lui, bảo vệ tính mạng già của mình.

Vốn tưởng rằng là dễ như chơi, ai ngờ nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim, còn xém chút mất mạng?

Bạch hùng nhìn đằng hút máu liều mạng rút lui.

Gầm nhẹ.

Sau đó, ôm Tô Yên ra ngoài.

Hắn tựa hồ còn giận.

Thở phì phò.

Tô Yên giật giật, sau đó ngẩng đầu

"Anh làm em đau."

Bạch hùng phục hồi lại tinh thần.

Nới lỏng lực đạo.

Nâng cô lên ngồi trên cánh tay.

Cúi đầu xem vết thương trên đùi cô.

Tô Yên ôm cổ hắn.

Mặc kệ hắn có ý gì.

Cũng rất kỳ quái, thân thể hắn rất lạnh.

Không phải loại lạnh như băng, mà giống như nước suối, dựa vào rất thoải mái.

Cảm giác nóng như lửa đốt trên mặt, rốt cuộc cũng không còn.

Chờ Bạch hùng kiểm tra miệng vết thương xong, mới phát hiện cô kề sát, ôm lấy hắn.

Một bộ dáng ỷ lại.

Hắn trầm giọng rống lên

"Cô vì sao xuất hiện ở đây? Người nhà của cô đâu? Sẽ mặc kệ cô một mình ở chỗ nguy hiểm này?"

Tô Yên chôn mặt vào bộ lông mềm mại của hắn.

"Ưm, em không có người thân. Khả năng là bọn họ muốn cho em tự sinh tự diệt."

Cesar nghe thanh âm mềm mại yếu ớt của cô.

Tức khắc đã tưởng tượng tới hình ảnh tiểu giống cái này bị vứt bỏ như thế nào, lại như thế nào ở chỗ này nỗ lực tồn tại.

Vừa mới nãy nếu không có hắn, cô tuyệt đối sẽ bị đẩy đằng kia hút máu đến chết.

Còn nữa.

Vì sao tiểu giống cái này còn ôm hắn?

Còn dán gần hắn như vậy.

Hắn hừ nhẹ một tiếng.

Có chút chán ghét.

Nhưng, nghĩ đến vết thương trên đùi cô.

Phỏng chừng là bị dọa.

Quên đi, để cô nằm một lát.

Chỉ một lát thôi.

Hắn ôm Tô Yên, suy xét đến thể chất tiểu giống cái này gầy yếu.

Thế nên không ra sức chạy vội như vừa rồi.

Mà là chậm rãi đi.

Đi tới chỗ con sông.

Ban đêm.

Ánh trăng buông xuống.

Không có cảm giác nóng hổi.

Tô Yên ngồi trên tảng đá.

Bạch hùng nắm cẳng chân của cô, rửa miệng vết thương.

Sau đó, phủ một tầng thảo dược không biết tìm ở đâu tới lên miệng vết thương.

Tô Yên để chân trần, mặc váy trắng, sợi tóc đen bị gió thổi.

Lộ ra một khuôn mặt nhỏ trơn bóng xinh đẹp.

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Hai người yên tĩnh một lúc lâu.

Tô Yên muốn nhảy xuống khỏi tảng đá.

Kết quả, vừa mới nhảy xuống.

Đã bị Bạch hùng lại lần nữa ôm tới trên tảng đá.

Hắn gầm nhẹ.

"Cô có thương tích, không cần lộn xộn."

Tô Yên cắn cắn môi

"Đói."

Bạch hùng nghe, nhìn bụng cô, lại nhìn cẳng chân bị thương của cô.

Tiểu giống cái cũng thật phiền toái.

Tiếp theo, hắn lại gầm nhẹ với Tô Yên một tiếng

"Đừng cử động!"

Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Giây tiếp theo, Bạch hùng lại lần nữa tiến vào rừng cây.

Tô Yên nhìn không trung đầy sao trời.

Nhìn xung quanh.

Ngẫu nhiên giao lưu cùng Tiểu Hoa hai câu.

Đang nói chuyện.

Vốn tưởng rằng Cesar sẽ rời đi thật lâu.

Không nghĩ tới, không đến mười lăm phút, hắn đã trở lại.

Một tay còn cầm theo xác động vật đẫm máu.

Một tay cầm ít củi đốt.

Móc mồi lửa ra.

Nhóm lửa.

Động tác mau lẹ, dùng móng tay sắc nhọn còn nhanh hơn dùng dao nhỏ.

Cho nên thực mau toàn bộ con vật không biết là gì đã bị xử lý và lột da.

Thịt được khứa nhỏ rồi xiên vào que dài để thịt được nướng kỹ và chín hơn.

Nửa giờ sau.

Mùi thịt nướng thơm ngon thoang thoảng bốc lên.

Chỉ vừa ngửi, liền chảy nước miếng.

Chờ nướng chín, hắn đưa chân sau cho Tô Yên.

Tô Yên nhận, liền muốn cắn.

Bạch hùng nâng bàn tay, che miệng cô.

Tô Yên

"Ưm?"

Chớp chớp mắt, rất vô tội.

Đây là có ý gì?

Không cho cô ăn? Chỉ được nhìn??

Nghĩ như vậy.

Liền nghe hắn gầm nhẹ

"Cô muốn bị bỏng? Chờ một lát rồi ăn."

Tô Yên gật đầu.

Lúc này thành thật cầm thịt nướng.

Bạch hùng nhịn không được nhìn cô một cái.

Sao mà cô có thể tự mình tồn tại đến bây giờ chứ?

Một bữa ăn ngon đã xong.

Dựa theo thời gian, tầm này nên đi ngủ.

Tô Yên lại không ngủ.

Mắt trông mong nhìn Cesar.

Cesar trên người đều là máu nên hắn đi tắm rửa một cái.

Kết quả, vào nước không bao lâu.

Đã bị tiểu giống cái kia nhìn chằm chằm.

Làm cho càng tẩy càng buồn bực.

Cuối cùng, hơi qua loa chật vật bò lên bờ.

Cho nên, hắn nhìn Tô Yên càng không kiên nhẫn.

Cô vì cái gì luôn nhìn chằm chằm hắn?

Chẳng lẽ không thể kiềm chế bản thân một chút??

Chờ khô lông trên người.

Toàn thân hắn đều là lông tơ.

Mềm mại và trắng muốt.

So với loài gấu ăn thịt hung dữ, càng làm người cảm thấy đáng yêu hơn.

Chỉ là hắn ngồi đó, ánh mắt sắc bén kia, tạo cảm giác áp bách, không ai dám đến gần.

Hắn nằm dưới một gốc đại thụ.

Quay đi quay lại một lúc.

Cuối cùng, không kiên nhẫn ngẩng đầu.

Trừng Tô Yên

"Cô nhìn ta làm gì? Cô không ngủ được?"

Tô Yên lắc đầu

"Nếu ngủ rồi, anh đi mất thì làm sao?"

Cho nên, nhìn hắn có vẻ tốt hơn.

Thế giới này lớn như vậy.

Thật vất vả gặp được.

Vạn nhất hắn chạy.

Cô đi chỗ nào tìm người??

Hắn hừ nhẹ một tiếng

"Nếu ta đi, cô có thể đuổi kịp?"

Tô Yên vừa nghe, thực nghiêm túc suy xét vấn đề này.

Sau đó, trực tiếp từ trên tảng đá nhảy xuống.

Chân chạm đất.

Chân trái đắp thảo dược, truyền đến một trận đau đớn.

Cô đỡ cục đá.

Cesar nhìn động tác của cô, khó hiểu

"Cô làm gì?"

Tô Yên đi khập khiễng đến trước mặt Cesar.

"Em và anh cùng nhau ngủ."

Cesar sửng sốt.

Trong ánh mắt không kiên nhẫn hiện lên một tia khinh thường

"Tiểu giống cái, đừng tưởng rằng ta cứu cô, liền cảm thấy ta coi trọng cô......"

Đang nói, Tô Yên đã ôm lấy hắn.

Sau đó ghé vào bụng hắn.

Ưm, trên người hắn vừa lạnh vừa mềm, so với tảng đá kia thoải mái hơn nhiều.

*****

Edit: Tinh Niệm

Cesar cứng đờ cả người.

Hắn rất muốn ném văng tiểu giống cái này ra.

Nhưng mà, cô nhu nhược như vậy.

Cho dù là nhẹ nhàng ném một cái, có khi cả người cũng gãy xương.

Thế cho nên một gấu một người, liền duy trì tư thế như vậy, ngây người thật lâu.

Tô Yên mệt mỏi một ngày, cô nhắm mắt lại.

Không trong chốc lát, liền ngủ rồi.

Cô nằm trên cái bụng mềm mại của bạch hùng.

Nóng rực đau đớn lúc ban ngày mang đến, rốt cuộc tiêu tán chút.

Cesar tìm từ thật lâu.

Ra tiếng

"Đừng tưởng rằng cô là giống cái thì có thể muốn làm gì thì làm."

Thanh âm hắn cứng rắn.

Sau khi nói xong, phát hiện tiểu giống cái mềm mại này vẫn luôn không nói chuyện.

Cúi đầu nhìn Tô Yên.

Cô thế nhưng ngủ rồi.

Hắn bực mình.

Sống ngần ấy năm trên đời, đều không có bực mình như thế này.

Tiểu giống cái này, thật sự là càn rỡ.

Hắn đang nghĩ ngợi.

Tô Yên ngủ đến say giấc, trở mình trên cái bụng mềm mại của hắn, dựa sang bên cạnh, suýt thì ngã xuống.

Cuối cùng được Cesar ổn định lại thân mình.

Sau đó, đẩy đẩy cô vào giữa cái bụng.

Cứ duy trì một cái tư thế như vậy.

Bạch hùng nhìn cô một hồi lâu.

Vươn tay gấu, thu hồi móng tay sắc bén.

Duỗi tay chọc chọc khuôn mặt non mềm của Tô Yên.

Cô thật mềm yếu a.

Giống như chỉ cần thoáng dùng sức thì sẽ vỡ vụn vậy.

Nhìn nửa ngày.

Hắn vẫn không có túm người xuống khỏi bụng mình.

Sau đó, cứ duy trì như vậy, ngủ rồi.

Sáng sớm hôm sau, khi Tô Yên tỉnh lại.

Trong đầu liền nghe được thanh âm Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao sáng lên."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Vốn dĩ muốn ngồi dậy.

Vừa nghe thế lại ghé vào trên người hắn ngủ một giấc.

Ngủ trên người hắn một đêm mà ngôi sao đã sáng.

Nếu chiêu này dùng được như vậy.

Thế thì ngủ tiếp trong chốc lát đi.

Buổi sáng thái dương chiếu xạ.

Ánh nắng quá chói chang, thế cho nên Cesar bị chói đến mở mắt.

Hắn phát ra thanh âm thô suyễn, biểu đạt không kiên nhẫn cùng phẫn nộ.

Mỗi lần tỉnh lại, luôn là có tất xấu rời giường.

Phải một hồi lâu mới có tan bớt tức giận, khôi phục bình thường.

Tô Yên ngẩng đầu khỏi cái bụng của hắn.

Nhìn Bạch hùng, lộ ra cười nhẹ

"Chào buổi sáng, Cesar."

Thanh âm ôn nhu, nhẹ nhàng như gió.

Cesar dừng một chút.

Sau đó, nâng mí mắt đi xem tiểu giống cái trên bụng mình.

Hừ một tiếng, dời đi tầm mắt.

Tiếp tục nhắm mắt lại, ngốc ở chỗ đó.

Tô Yên lại ôm hắn trong chốc lát.

Mới từ trên người hắn đi xuống dưới.

Sau đó đi đến bờ sông kia.

Tô Yên vừa rời đi.

Vốn dĩ Cesar đang nhắm mắt lại, tức khắc mở mắt.

Tầm mắt nhìn hướng Tô Yên.

Cô đi đến bờ sông.

Cũng không phải muốn làm gì.

Chỉ là thói quen buổi sáng tỉnh dậy, muốn rửa mặt.

Thu thập trong chốc lát.

Cô nhìn một ít cá màu bạc chậm rãi tụ tập ở trong sông.

Cá kia không lớn lắm, đại khái to bằng bàn tay một người đàn ông.

Dưới ánh nắng chiếu xuống sóng nước lóng lánh, thực đẹp.

Ba đến năm con cá lượn lờ ở trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nhìn những con cá đó.

Nửa ngày sau, ra tiếng

"Cá ăn thịt người?"

Cô mới vừa lẩm bẩm nói xong.

Bỗng nhiên những con cá bạc kia nhảy ra mặt nước.

Há miệng rộng, lộ ra hàm răng sắc bén bén nhọn, không còn bộ dáng đáng yêu như vừa nãy, mà trở nên dữ tợn vô cùng.

Cắn tới phía Tô Yên.

Phanh!

Những con cá đó không cắn được cô.

Chỉ thấy một con bạch hùng xông tới, nhanh chóng ôm Tô Yên vào trong ngực.

Một bàn tay Cesar ôm tiểu giống cái, một bàn tay bóp con cá ăn thịt người kia.

Máu tươi lẫn với thịt cá rơi vào trong nước.

Dẫn tới càng nhiều cá ăn thịt người thi nhau cướp đoạt.

Bạch hùng cúi đầu nhìn Tô Yên ghé vào trong lòng ngực, gắt gao ôm cổ hắn.

Hừ.

Tiểu giống cái này vừa nhìn liền biết là chưa chịu khổ bao giờ.

Không biết thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm sao?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-346)