Nhẹ chút, sẽ đau (13)
← Ch.170 | Ch.172 → |
Edit: Tinh Niệm
Tiểu Hoa âm thầm cổ vũ cho ký chủ.
Trong mắt nó chỉ số thông minh của Thời Thù đại nhân sắp ngang với Tiểu Hồng rồi a.
Cũng không biết liệu có một ngày ký chủ sẽ ghét bỏ hắn hay không nữa.
Thời Thù đón Tô Yên đi rồi.
Tất nhiên, Tô Yên vẫn ở cùng Thời Thù trong khách sạn mãi cho đến ngày hôm sau.
Sáng sớm hôm sau là thứ bảy.
Cũng chính là ngày nên đi đến đoàn phim.
Tới đoàn phim, Chu Viện nhìn Tô Yên.
Ở phòng hóa trang, Chu Viện do dự thật lâu, vẫn là nói
"Em không sao chứ?"
Chu Viện hỏi, là chuyện hôm trước cái giá ngã xuống.
Tô Yên lắc đầu
"Em không có việc gì."
Thời Thù bị thương tương đối nghiêm trọng.
Cô lại không xảy ra chuyện gì.
Cũng bởi vì Thời Thù bị thương.
Thế cho nên xuất diễn của hắn đều lùi sau một tháng.
Một tháng này để hắn dưỡng thương trước đã.
Bộ phim truyền hình này quay về thời Đại Đường thịnh thế.
Là từ những năm cuối Tùy triều, Lý Uyên bắt đầu khởi nghĩa, mãi cho đến khi Lý Thế Dân đăng cơ niên hiệu Trinh Quán từ đó mở ra Thời Đường Phồn Vinh.
Bộ phim này không chỉ bao gồm những chuyện tình tình ái ái của nam nữ chính, mà còn quay về lịch sử chính trị là chủ yếu.
Cho nên, Thời Thù dưỡng thương một tháng này, cũng không làm chậm trễ tiến độ.
Hết thảy trước sau như một, muốn nói duy nhất có sự khác biệt.
Đại khái chính là trạng thái của Chu Viện.
Cô ấy vẫn luôn không giống bình thường.
Thường thường, ánh mắt sẽ nhìn về phía phương hướng Tô Yên.
Mày nhăn lại, mang theo một ít đánh giá cùng tìm tòi nghiên cứu.
Muốn hỏi chút cái gì, nhưng lại nói không nên lời.
Trạng thái như vậy vẫn luôn liên tục đến này bộ phim quay chụp sắp kết thúc.
Tô Yên vẫn như thường lệ.
Thứ bảy chủ nhật tới chỗ này làm trợ lý.
Thứ hai đến thứ sáu đi học.
Đương nhiên, lên lớp xong liền sẽ trực tiếp đi đến khách sạn tìm Thời Thù.
Buổi tối một ngày nào đó.
Thời Thù mặc áo ngủ màu trắng Tô Yên mua cho hắn.
Nằm ở trên giường chờ Tô Yên đi lên.
Kết quả đợi nửa ngày, Tô Yên vẫn là nghiêm túc học tập.
Trải qua hai tháng tu chỉnh, cánh tay hắn cũng tốt lên không ít.
Trên cơ bản đã khỏi hẳn.
Thời Thù nhìn bóng dáng gầy yếu kia.
Có chút ý muốn bắt người đến trên giường.
Lúc này.
Hắn dừng một chút.
Như là nhớ tới cái gì.
"Tiểu Quai."
"Ân?"
Tô Yên lên tiếng.
Một bàn tay hắn cầm đai lưng áo ngủ, một bên nói
"Sinh nhật 18 tuổi của em sắp tới rồi đúng không?"
Tô Yên gật gật đầu
"Ân"
Sau đó, Thời Thù lại nói
"Nếu anh nhớ không lầm, ngày sinh nhật của em chính là ngày thi đại học cuối cùng, có phải không?"
Tô Yên gật gật đầu
"Đúng vậy."
Cô muốn thi đại học.
Còn có năm ngày.
Thời Thù lẩm bẩm
"Nói cách khác, Tiểu Quai thi xong, chính là người lớn rồi."
Cũng có thể làm chuyện người lớn nên làm.
Hắn đợi lâu như vậy.
Rốt cuộc chờ được trái cây chín rồi.
Tô Yên không biết hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Chỉ nghiêm túc xem tài liệu môn ngữ văn.
Lại mười phút sau.
Thời Thù rốt cuộc chờ không được.
Trực tiếp xuống giường.
Lập tức bế người từ trên ghế lên đưa tới trên giường.
Tô Yên còn chưa có buông bút trong tay
"Làm, làm gì?"
Thời Thù động động môi.
Yết hầu lăn lộn một cái chớp mắt.
Cuối cùng vẫn là ấm ách mà nói
"Ngủ."
Tô Yên thấy hắn một bộ biểu tình thực không vui.
Đang muốn nói cái gì.
Vòng tay màu đỏ trên cổ tay cô đột nhiên phát ra ánh sáng.
Là Chu Viện bên kia đã xảy ra chuyện.
Cô nhíu mày một chút.
Từ trong lòng ngực Thời Thù nhảy ra.
Thời Thù chỉ cảm thấy nhẹ một cái, đảo mắt trong ngực đã rỗng tuếch.
Tức khắc, sắc mặt của hắn liền đen.
Lại là Chu Viện kia.
Nghĩ nghĩ, Tô Yên đã từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên từ cửa sổ xông vào phòng của Chu Viện.
Thấy được Chu Viện đang bị trói ở trên giường.
Quần áo trên người bị người xé rách mở ra.
Có ba tên đàn ông đứng trước giường cô ấy.
Tên cầm đầu, gãi gãi tóc, một bộ dáng kiêu căng ngạo mạn
"Mày kêu đi, con mẹ nó, dám đưa lão tử vào tù, lão tử hôm nay liền cưỡng gian mày."
Nghe tiếng nói âm độc của tên kia.
Tô Yên cảm thấy có chút quen tai.
Mạnh Tái.
Kẻ lúc trước bắt cóc Chu Viện.
Mà ở bên cạnh.
Mạnh Tuyết ngồi trên ghế, có chút thấp thỏm.
Không dám nói lời nào.
Những người này chính là cô ta đưa tới.
Mạnh Tái kia tìm được cô ta.
Muốn cô ta dẫn theo bọn họ tới tìm Chu Viện.
Sau đó, đó là hình ảnh hiện tại này.
Bọn họ cũng không có quản cô ta.
Nếu muốn chạy trốn ra ngoài báo án rất dễ dàng.
Nhưng.
Mạnh Tuyết nắm chặt tay.
Tư tâm đang lan tràn.
Mạnh Tái là anh họ cô ta, lúc này cô ta giúp hắn, vậy ngày sau, hắn cũng sẽ không bạc đãi mình đi.
Còn nữa.
Chuyện này nếu truyền ra, thanh danh Chu Viện liền hoàn toàn bị hủy hoại.
Vậy cô ta cũng có thể bớt đi một kẻ địch.
Nội tâm Mạnh Tuyết đang làm đấu tranh.
Cuối cùng, tư tâm chiếm thượng phong.
Không sao hết, Chu Viện sẽ không chết.
Chu gia có tiền như vậy, dù cho Chu Viện rời khỏi giới giải trí cũng có thể sống tiêu sái.
Nhưng là cô ta lại không được như thế, cô ta cần một cơ hội.
Lựa chọn xong, Mạnh Tuyết ngồi ở trên ghế.
Cũng không dám liếc mắt nhìn hình ảnh kia.
Tô Yên dừng ở trước cửa sổ sát đất, động tác rất nhỏ.
Hơn nữa bọn họ hùng hùng hổ hổ nói chuyện.
Ánh đèn tối tăm, rèm cửa bị kéo kín.
Vậy nên không có người nhận thấy được trong phòng nhiều hơn một người.
Tô Yên quét một vòng.
Xác nhận trong phòng trừ bỏ mấy người bọn họ thì không có ai khác.
Mạnh Tái cầm một cây kéo tiến lên liền, muốn thô bạo cắt mở quần áo Chu Viện.
Tô Yên vẫn dùng mặt nạ nửa mặt màu đen mang theo bên để che khuất khuôn mặt.
Sau đó, xông ra ngoài.
Cô vừa ra tay, người trong phòng này có ai đấu lại được?
Ba người còn chưa kịp có phản ứng, thì khắp nơi đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Mạnh Tái khẩu khí vẫn âm độc lại ngang ngược
"Mụ nội nó, mày có biết lão tử là ai hay không?"
Tô Yên cầm lấy ấm trà bên cạnh, nện ở trên đầu của hắn.
Hoàn toàn đập cho người ngất đi.
Mà lúc này, cửa phòng răng rắc một tiếng, mở ra.
Sau đó, Mạnh Tuyết hoảng loạn, khom lưng chạy.
Tô Yên đi đến đầu giường.
Ra tiếng
"Cô không sao chứ?"
Chu Viện tựa hồ trúng dược.
Thần trí có chút không thanh tỉnh.
Tô Yên mở dây thừng trên người Chu Viện.
Bế người lên.
Muốn đổi một nơi khác, rồi gọi người nhà cô ấy tới.
Mà ngay khi Tô Yên bế người lên.
Chu Viện bỗng nhiên mở mắt.
Ôm lấy Tô Yên
"Em là Tô Yên."
Thanh âm cô ấy thanh tỉnh mà kiên định.
Tô Yên dừng một chút.
Sau đó, mặt nạ bảo hộ trên mặt bị Chu Viện lấy xuống.
Mặt Tô Yên lộ ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ý tưởng thứ nhất trong đầu Tô Yên là, có nên đánh người bất tỉnh rồi chạy đi hay không.
Nhưng mà cái ý tưởng này thật nhanh đã bị loại bỏ.
Cô ấy đã thấy được mặt mình, dù lúc này chạy cũng không thể thay đổi gì được.
Mà sau đó.
Mặc dù Chu Viện trong lòng đã cực kỳ khẳng định.
Nhưng ngay lúc chính mắt nhìn thấy Tô Yên.
Hốc mắt trực tiếp đỏ.
Sau đó ôm cổ Tô Yên hoa lê đái vũ mà khóc.
Một bên khóc một bên khụt khịt
"Thật là em! Thật là em!!"
Tô Yên chỉ cảm thấy cô ấy thực kích động.
Cũng không biết là vui, hay là không vui.
*****
Edit: Tinh Niệm
Khóc một hồi lâu.
Hai mắt Chu Viện đẫm lệ, nhịn không được lại lần nữa đi xem Tô Yên.
Như là muốn xác nhận.
Cô nhịn không được hỏi
"Em thật là Tô Yên??"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Bị phát hiện, cũng giấu giếm không nổi nữa.
Chu Viện nghe được cô thành thật trả lời.
Lại lần nữa oa oa khóc.
Một bên khóc một bên trách cứ Tô Yên
"Em làm gì thành thật như vậy, chị thực thương tâm a."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát lý do cô ấy đau lòng.
Sau đó nói
"Thực xin lỗi, em không thể là người mà chị mong ước được."
Chu Viện khóc lớn hơn nữa.
Cô ấy vừa khóc, vừa ôm sát Tô Yên
"Chị không ngại em xấu, cũng không ngại em lùn, cũng không thèm để ý em nghèo. Nhưng như thế nào lại là em, em vì sao là con gái a!"
Một bên nói, một bên khóc rống.
Tô Yên ra tiếng
"Em từ khi sinh ra, chính là con gái."
Cái này, không cách nào thay đổi được a.
"Hah!"
Tô Yên liền nghe phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo.
Cô vừa quay đầu, liền thấy được Thời Thù đứng ở đằng sau.
Khó được lúc hắn không có bày ra một mặt buồn bực.
Hắn đứng ở chỗ đó đợi trong chốc lát.
Phát hiện Chu Viện còn ôm Tô Yên không bỏ.
Đi lên trước.
"Xuống dưới, anh hung của cô có chủ rồi."
Chu Viện nghe lời Thời Thù nói.
Cmn, càng thương tâm.
Gắt gao ôm Tô Yên không bỏ.
Hai mắt cô ấy đỏ bừng, trừng mắt nhìn Thời Thù
"Cô ấy là vệ sĩ của tôi, nên bảo vệ tôi."
Thời Thù cái gì cũng không nói.
Chỉ là đứng dựa vào tường.
Lúc này trong lòng Chu Viện cũng nguôi một chút.
Tô Yên khom lưng, đặt cô ở trên giường.
Tô Yên ra tiếng
"Chị có thể gọi điện thoại để người nhà tới đón."
Chu Viện vô cùng đau lòng, hai mắt đỏ lên
"Em vì hắn, muốn ném chị một mình ở chỗ này?"
Tô Yên nhìn biểu tình Chu Viện.
Trầm mặc.
Cô cứ cảm thấy biểu tình này có chút quen thuộc.
Đặc biệt rất giống bộ dáng lúc Thời Thù vô cớ gây rối.
Quả nhiên là bệnh nghề nghiệp.
Đúng là cấp bậc của ảnh Hậu ảnh Đế a.
Cô duỗi tay, kéo tay Chu Viện lại
"Chị sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu."
Tô Yên nghiêm túc trả lời.
Nói xong, cô lại bồi thêm một câu
"Vừa mới nãy, Mạnh Tuyết chạy thoát, cô ta tựa hồ có quan hệ cùng những người này."
Chu Viện nghe tên Mạnh Tuyết, cười lạnh một tiếng.
"Mạnh gia không có một kẻ nào tốt."
Nói xong, cô ấy ngẩng đầu
"Em có khả năng chấp nhận một nữ nhân hay không?"
Chu Viện hỏi nghiêm túc.
Tô Yên sửng sốt, trả lời cũng nghiêm túc
"Không thể."
Bên cạnh Thời Thù nghe câu hỏi kia, trên mặt tươi cười không có.
Tầm mắt nhìn Chu Viện sâu kín.
Vốn dĩ cho rằng cô ta chỉ là chấp mê bất ngộ.
Không nghĩ tới đến bây giờ còn nhớ thương.
Thời Thù đi qua.
Một tay khoanh Tô Yên lại.
Ôm eo cô.
Tư thái chiếm hữu rõ ràng.
Hắn hôn hôn cổ Tô Yên.
"Tiểu Quai, chúng ta cần phải đi. Không cần vì người không liên quan mà chậm trễ thời gian."
Dù nói như thế nào, bọn họ hợp tác diễn hai bộ phim rồi.
Quen biết lâu như vậy.
Cũng nên xem như bạn bè.
Kết quả, một giây liền thành người không liên quan.
Chu Viện khó chịu.
Một tên đàn ông mà quản nhiều như vậy?
Đáng tiếc, Tô Yên cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Cô Yên nói
"em đi đây."
Nói xong, đầu cũng không quay lại, rời đi.
Chỉ để lại Chu Viện ngồi ở mép giường.
Thật lâu sau.
Dư lại một tiếng thở dài.
Anh hùng cái thế chẳng những không có muốn cô.
Còn bị người mang đi rồi.
Lần đầu tiên động tâm.
Thế nhưng lại là một người con gái giả trai.
Lị còn là trợ lý nhỏ mình tự chiêu mộ.
Chờ quay xong bộ phim này, cô phải đi ra ngoài chơi một trận giải sầu.
Để giải quyết chuyện thất tình khi còn chưa kịp yêu này.
*****
Edit: Tinh Niệm
Nhưng mà, việc đầu tiên cần làm.
Chính là hoàn toàn giải quyết tên tai họa Mạnh Tái này đã.
Bằng không, chơi không thoải mái.
Ách, đúng rồi, còn có Mạnh Tuyết kia nữa.
········
Thời gian chớp mắt liền qua.
Thực mau, kỳ thi đại học tiến đến.
Tô Yên tâm tình không có gì biến hóa.
Vẫn như thường lệ đi học, sau đó thi xong thì về khách sạn.
Khó được trong ba ngày này Thời Thù đều không có quấy rầy cô.
Biểu hiện ra một bộ rất rộng lượng, vô luận cô làm gì cũng được.
Cứ như vậy, ba ngày thi kết thúc.
Có chuyện đáng chú ý chính là, ngày thi buổi sáng đó phải tập trung ở trường học.
Nhưng Mạnh Tuyết lại không tới.
Hơn nữa, cô ta đã vài ngày đều không đi học.
Như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Nhưng mà, lại ẩn ẩn nghe bạn học nhắc tới.
Anh họ Mạnh Tuyết bởi vì trong thời điểm hoãn hình phạt lại lần nữa phạm tội, lập tức bị bắt, hơn nữa phán bảy năm tù, phạt tiền 50 vạn.
Mạnh Tuyết là bởi gặp chuyện mà không báo án, cũng bị mời đi cục cảnh sát.
Mạnh gia bị người tìm ra tội trốn lậu thuế.
Không đến nửa tháng, phá sản.
Lại sau lại nghe nói Mạnh Tuyết xuất ngoại.
Hiện giờ thì không còn tin tức gì nữa.
Tô Yên thi xong ngày cuối cùng.
Thời Thù lái xe tự mình tới đón người.
Tiếp theo, cũng không về khách sạn.
Mà là đi tới nhà Tô Yên.
Tô Yên nhìn lộ tuyến lái xe
"Anh biết nhà em ở đâu?"
Thời Thù gật đầu
"Có một lần trong lúc vô tình nhìn thấy em về nhà."
"A"
Cái gì trong lúc vô tình nhìn thấy về nhà.
Rõ ràng là theo dõi cô mà.
Tô Yên một hồi về đến nhà.
Mở cửa.
Thời Thù đi vào.
Nhìn bài trí bên trong.
Rất đơn giản.
Nguyên bản, hắn vốn sốt ruột.
Dù sao cũng là đêm xuân ngắn ngủi.
Nhớ thương lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ được rồi.
Nhưng đột nhiên.
Sau khi vào nhà.
Hắn lại trở nên phá lệ thong dong.
Tô Yên có chút đói.
Cô đi đến phòng bếp.
Nấu mì sợi ăn.
Thời Thù không biết là từ đâu đi ra.
Ôm Tô Yên, một tiếng tiếp theo một tiếng chậm rãi hỏi
"Tiểu Quai đói bụng?"
Tô Yên gật đầu, hỏi hỏi
"Anh muốn ăn sao?"
Thời Thù khó có lúc từ chối, lắc đầu
"Anh không đói bụng, Tiểu Quai ăn no càng quan trọng hơn."
Tiểu Hoa nhịn không được ra tiếng
"Ký chủ, em nghĩ tới một câu ngạn ngữ."
"Ngạn ngữ gì?"
"Làm chuyện khác thường, khẳng định có quỷ."
Nếu là trước kia, nam chủ đại nhân khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Lần này sao lại cự tuyệt rồi?
Thực mau, mì sợi được chuẩn bị xong.
Cô mới vừa ăn hai miếng.
Liền nghe lạch cạch một tiếng.
Một chai rượu vang đỏ được đưa tới.
Cô ngẩng đầu.
Thời Thù tìm ra hai cái ly chân dài, đặt ở trên bàn.
Đổ chút rượu vang đỏ vào.
Hắn ra tiếng,
"Tiểu Quai ~ muốn uống rượu không?"
Tô Yên nhìn hắn.
Nếu hắn có cái đuôi, vậy hiện tại cái đuôi khẳng định đang lắc lư.
Trước khi thi đại học, liền hỏi chuyện sinh nhật 18 tuổi của cô.
Cách lúc thi đại học một ngày, hắn liền phá lệ hưng phấn.
Hiện giờ đã thi xong.
Hắn vội vàng mang đưa cô về nhà.
Cô vừa uống rượu liền say.
Người này cố tình dụ dỗ để cô uống rượu.
Ý đồ là gì mọi người đều biết.
Hắn giống như cũng không có ý định che dấu.
Đều tới một bước này rồi, cô sao lại không hiểu hắn muốn làm gì đây?
Cô gật đầu
"Uống"
Chỉ là mới vừa uống một ngụm.
Liền bị Thời Thù ngăn cản.
Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt.
Người nào đó ấp ủ thật lâu sau, ngậm ý cười
"Tiểu Quai uống say, sao còn động phòng hoa chúc được?"
Nói xong, tay cô bị nâng lên.
Sau đó, một chiếc nhẫn kim cương đã được lồng vào ngón áp út.
Hắn ôm cô, hôn một cái.
Một bên nhẫn nại, một bên chậm rãi ra tiếng
"Ngày mai, không, ngày kia. Chúng ta đi đăng ký kết hôn."
Cho nên, đêm nay, chính là động phòng hoa chúc.
*****
Edit: Tinh Niệm
Tửu lượng Tô Yên quá kém.
Thế cho nên dù cô chỉ uống một ngụm.
Chớp chớp mắt, đã có chút men say.
Cô nhìn nhẫn trên ngón áp út của mình.
Nhìn một hồi lâu.
Thời Thù cười, hôn lên khóe môi hồng nộn kia.
Sau đó, bế ngang người lên, đi vào trong phòng.
Vừa đi vừa hỏi
"Phòng Tiểu Quai là cái nào?"
Thanh âm thực nhẹ, hàm chứa ý cười mang theo dụ dỗ.
Tô Yên phản ứng trong chốc lát, nâng tay lên, chỉ vào cánh cửa gần nhất.
"Cái này."
"Tiểu Quai muốn cùng ngủ với anh hay không?"
"Ân?"
Người nào đó mờ mịt trong chớp mắt.
Thời Thù cúi đầu hôn cô một chút
"Muốn ngủ cùng anh hay không?"
Khi Tô Yên nhìn về phía khuôn mặt của Thời Thù.
Cô chớp chớp mắt, gật đầu
"Ân"
Cửa phòng mở ra.
Nụ hôn nồng nhiệt lan tràn.
Quần áo bị ném đầy đất.
Đến khi Tô Yên nằm ở trên giường, cô đã bị lột không còn thứ gì.
Thời Thù nhìn da thịt cô trắng nõn tinh tế.
Gương mặt phiếm hồng.
Còn có đôi mắt ngập nước.
Rốt cuộc, nhịn không được, đè ép lên.
"Ưm ~"
Thanh âm ái muội vang lên.
Trong lúc nhất thời, xuân triều nổi lên bốn phía.
Kẽo kẹt.
Cửa phòng chậm rãi khép lại.
Chặn cảnh xuân trong phòng thiếu chút nữa bại lộ.
....
Khi Tô Yên tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt chính là kia khuôn mặt tuấn mỹ của Thời Thù.
Cô mới vừa động.
Người nào đó mắt vẫn nhắm mà đã nhích lại gần
"Tiểu Quai ~~"
Sau đó, trực tiếp giơ tay ôm lấy Tô Yên vào trong ngực.
Tô Yên cả người bủn rủn.
Ngủ một giấc, rượu này cũng tỉnh.
Cô giật giật người
"Em muốn xuống giường."
Người nào đó gật đầu
"Vậy Tiểu Quai, nên gọi anh là gì?"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát
"Thời Thù."
"Còn gì nữa?"
Tô Yên không nói lời nào.
Người nào đó nhắc nhở
"Tối hôm qua, Tiểu Quai cũng không phải là gọi anh như thế đâu."
Tối hôm qua?
Chuyện tối hôm qua cô làm sao nhớ rõ?
Nghĩ nghĩ, cô dựa chỗ mép giường.
Vẫn luôn cảm thấy người này cũng không tính toán thả cô đi.
Kết quả cô mới vừa dịch một chút.
Thời Thù trực tiếp đè cô ở chỗ đó.
Hai người không một mảnh vải, gắt gao tương dán.
Thân thể nóng bỏng, ký ức vụn vặt hôm qua tái hiện.
Thời Thù hôn cổ cô
"Tiểu Quai nếu nghĩ không ra, vậy thìkhông có cách nào a."
Hắn thấp giọng lẩm bẩm, khàn khàn cùng ái muội
"Vậy chỉ có thể, ôn lại một lần."
Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên buột miệng thốt ra
"Đại Ngư."
Thời Thù dừng một chút.
Mày nhíu lại nhìn Tô Yên.
Sau đó, bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn ghé vào cổ cô, cười cực kỳ câu nhân
"Hóa ra Tiểu Quai khôi phục ký ức a."
Sau đó, hắn răng rắc một ngụm, cắn thịt mềm chỗ cổ cô.
"Tiểu Quai sao lại không nói cho anh biết?"
Khẩu khí hắn u oán.
Tô Yên có chút hối hận khi tự mình nói ra.
Tuy rằng cô cảm thấy, Thời Thù sớm hay muộn cũng sẽ biết chuyện cô khôi phục ký ức.
Hắn một tiếng lại một tiếng, thân thể đè thấp
"Tiểu Quai, nên bồi thường anh."
Nói xong, gắt gao ôm Tô Yên.
Căn bản đều không cho cô có sự lựa chọn khác.
Đảo mắt, thanh âm ái muội lại vang lên
"Ưm ~"
Tô Yên sắc mặt phiếm đỏ ửng.
Dưới ánh nắng sớm chiếu rọi xuống, một hồi xuân triều lại bắt đầu.
Ba ngày sau.
Thời Thù cùng Tô Yên lãnh giấy hôn thú.
Cùng ngày, Thời Thù trực tiếp ở trên mạng tuyên bố tin tức kết hôn, hơn nữa cũng tuyên cáo rời khỏi giới giải trí.
Hai tin tức lớn này bá chiếm hot search, giằng co vài ngày cũng không bớt nhiệt.
Cùng ngày.
Tô Yên đang ở trên ban công phơi nắng.
Sau đó, liền nghe được thanh âm trong đầu
"Leng keng, chúc mừng ký chủ khôi phục ký ức, nhiệm vụ hoàn thành."
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên sửng sốt một chút
"Nhiệm vụ kết thúc?"
"Đúng vậy ký chủ."
Sau đó, Tiểu Hoa nói
"Vị diện này có chút khác với những vị diện trước đó.
Bởi vì ký chủ bị mất đi ký ức, phương pháp đạt được mảnh nhỏ Chủ Thần cũng theo đó thay đổi.
Chỉ cần ký chủ khôi phục ký ức, sẽ đạt được mảnh nhỏ Chủ Thần."
Tô Yên nghe xong trầm mặc trong chốc lát.
"Cho nên ta phải đi rồi?"
"Không cần, chị có thể sống ở nơi này tròn 5 năm rồi mới rời đi."
"Nếu ta không khôi phục ký ức thì sao?"
"Chị vẫn sẽ sống ở vị diện này đến khi 80 tuổi thì chết già, nhiệm vụ vị diện này sẽ bị tuyên cáo thất bại, trị số hiện tại của chị sẽ bị giảm bớt một nửa."
Tô Yên nghe xong.
Gật đầu, xem như đã hiểu.
"Được rồi."
Cô lên tiếng.
Tô Yên đặt tay trên ghế dựa.
Buông hạ mí mắt nghĩ chuyện khác.
"Ký chủ đang suy nghĩ gì vậy?"
Tiểu Hoa nhịn không được dò hỏi.
Tô Yên
"Suy nghĩ bọn họ, khi nào thì động thủ."
"Ai?"
"Người chán ghét ta."
Cô mất đi ký ức.
Đây là một cơ hội phi thường tốt.
Vì sao, không có người động thủ đây?
Cô nghĩ không ra.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, chị sợ sao?"
"Sợ cái gì?"
"Địch nhân ở trong tối, chị ở chỗ sáng."
Tô Yên nghe, chớp chớp mắt
"Tiểu Hoa."
"Ân?"
"Không nghĩ tới em lại biết nói lời này."
"Ký chủ, Tiểu Hoa là một cái hệ thống thông minh."
Nó biết nhiều chuyện lắm nha.
Tô Yên nghe, cười cười.
Sau đó, nghe thấy cửa ban công được mở ra.
Ngẩng đầu đi xem.
Thời Thù đứng ở chỗ đó.
Đang nhìn cô.
Hắn đi qua, cúi xuống hôn Tô Yên
"Tiểu Quai, anh thất nghiệp."
Tô Yên gật đầu.
"Ân"
Việc hắn rời khỏi giới giải trí, cô xem rồi.
Hắn hỏi
"Em nuôi anh sao?"
Thời Thù luôn có thể quang minh chính đại hỏi ra một ít chuyện mà đám đàn ông cảm thấy mất mặt.
Tô Yên
"Em sẽ tận lực."
Nếu chỉ là ăn cơm, ngủ nghỉ, vậy cô vẫn nuôi nổi.
Chỉ sợ hắn quá bắt bẻ, đến lúc đó là hơi khó nuôi.
Thời Thù nghe cái đáp án này, miễn cưỡng vừa lòng.
Hắn dựa đầu vào vai cô.
Hai người nằm chung trên cái ghế dựa.
Cũng may ghế còn đủ rộng.
Miễn cưỡng chứa được hai người bọn họ.
Tô Yên
"Quân Vực."
Cô gọi một tiếng.
Nam nhân nằm ở bên cạnh cô cong cong môi.
"Ân"
Lên tiếng trả lời.
Tô Yên hỏi
"Anh vì sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Yêu hồn bị tổn thương nặng nề.
Yêu hồn diệt, hắn sẽ hoàn toàn tan biến.
Hiện giờ suy yếu đến nỗi chỉ có thể ở trong phong ấn.
Đã ở trong đó ngây người gần vạn năm.
Mà yêu hồn kia, vẫn luôn suy yếu.
Hắn ôm Tô Yên.
Nhẹ nhàng bâng quơ nói
"Thời gian lâu như vậy, anh đều phải quên rồi."
Ngữ điệu lười nhác.
Việc này cũng qua cả vạn năm.
Quên hết cũng hợp lẽ thường.
Tô Yên nghiêng đầu liếc hắn một cái.
"Ân"
Cô lên tiếng.
Theo sau, lại nói
"Nếu về sau lại phát sinh chuyện như vậy, anh có thể tìm em. Em sẽ giúp anh."
Cô nói rất nghiêm túc.
Không hỏi nguyên do mà đã giúp hắn.
Quân Vực khóe môi ngậm lấy ý cười, hôn gương mặt cô
"Tiểu Quai là muốn nói, về sau sẽ bảo vệ anh? Không cho người khác khi dễ anh?"
Nghe được chuyện bị người khi dễ này.
Cô do dự trong chớp mắt
"Hẳn là sẽ không có người khi dễ anh."
Cô còn có chút sợ hắn đi khi dễ người khác ấy.
Nhưng mà, nghĩ lại một thân trọng thương của hắn.
Cô vẫn gật đầu ứng
"Ân."
Ánh mặt trời chiếu sáng từ trên cao.
Hai người gắt gao gắn bó.
Quân Vực không biết là nghe xong, cười vui một hồi lâu.
Ôm Tô Yên vừa hôn vừa cười
Nỉ non nói
"Thật muốn ăn Tiểu Quai vào trong bụng."
Tiểu Hồng du đãng đến ban công, ở kia ven tường tê tê tê phun lưỡi rắn.
Hừ.
Show ân ái.
← Ch. 170 | Ch. 172 → |