Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 170

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 170
Nhẹ chút, sẽ đau (12)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Mạnh Tuyết nghe Tô Yên trả lời khẳng định.

Không biết vì sao, tức đến ngực phập phồng.

Giống như là bị người khác cướp đi bạn trai vậy.

Trái lại, Tô Yên rất bình tĩnh.

Cô chỉ tay Mạnh Tuyết

"Tay cậu đè ép bài thi của tôi."

Mạnh Tuyết gắt gao trừng mắt nhìn Tô Yên.

Cuối cùng, cái gì cũng chưa nói, quay đầu đi.

Tiểu Hoa nghe ký chủ nó nói như vậy, cao hứng không chịu được

"Ký chủ chị thừa nhận? Ký chủ có phải thực thích Thời Thù đại nhân hay không?"

Tô Yên trầm mặc thật lâu.

Mới nói

"Có chút."

Tiểu Hoa cao hứng cười rộ lên.

Ký chủ đại nhân rốt cuộc lần nữa thích Thời Thù đại nhân.

Aizz?

Nó sao lại cao hứng như vậy đây?

Rõ ràng làm ký chủ đại nhân khôi phục ký ức càng quan trọng hơn mà.

Ngày kia là ngày thi Vật Lý thanh thiếu niên thế giới.

So sánh với làm nhiều thêm vài câu đề.

Quan trọng nhất vẫn là phải nghỉ ngơi cho tốt.

Buổi tối ngày Thứ năm, Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị nhớ Thời Thù đại nhân không? Muốn trộm đi tìm hắn hay không, cho hắn một kinh hỉ?"

Tô Yên về đến nhà, thực nghiêm túc suy nghĩ vấn đề Tiểu Hoa đưa ra.

Lắc đầu

"Vẫn là thôi đi."

Nửa ngày sau.

Tiểu Hoa lại lần nữa hỏi

"Ký chủ, chị thật sự không cần đi gặp Thời Thù đại nhân? Ngày mai liền thi khảo sát đó~~"

Ba phút sau.

Tô Yên buông cặp sách, ra cửa.

Cô có chút nhớ hắn.

Không phải có một chút.

Mà là rất nhiều, rất muốn thấy hắn.

Tô Yên nhìn thời gian.

Hiện tại hẳn là đang đóng phim.

Liền gọi xe trực tiếp đi đến đoàn phim.

Cô mang theo thẻ nhân viên đoàn phim phân phát đi vào bên trong.

Sắc trời đã tối.

Cô đi đường vòng qua hiện trường quay chụp.

Ở nơi xa nhìn.

Chỉ nhìn thấy Chu Viện ăn mặc cổ phục đang cùng người khác đối diễn.

Vẫn chưa phát hiện ra Thời Thù.

Cô lấy di động ra, gọi điện thoại.

Không bao lâu, điện thoại bên kia tiếp máy.

"Tiểu Quai"

Thanh âm hàm chứa ý cười.

Tựa hồ là đối với chuyện Tô Yên chủ động gọi điện thoại tới thực vui vẻ.

Tô Yên nuốt nuốt nước miếng, không biết như thế nào có chút ngượng ngùng.

"Em ở phim trường."

Nói xong cô liền ngậm chặt miệng.

Tiếp theo, liền nghe được tiếng đồng ý từ bên kia.

"Ân"

Ẩn ẩn qua ống nghe truyền đến tiếng của chuyên viên trang điểm

"Thời Thù tiên sinh, ngài còn chưa có tháo trang sức."

Tô Yên biết, hắn tới tìm mình.

Liền thành thành thật thật nắm điện thoại, nghe thanh âm hô hấp từ phía bên kia điện thoại.

Đứng trên phim trường lẳng lặng chờ.

Bỗng nhiên, Tiểu Hoa kêu tiếng

"Ký chủ, chị xem cái giá cameras kia có phải sắp đổ hay không?"

Tô Yên nghe được thanh âm, nhìn lại.

Tiếp theo, cô liền nghe được một tiếng răng rắc truyền đến.

Ở bên kia phim trường, truyền đến tiếng hô to

"Mau tránh ra!!"

Chu Viện vốn dĩ ngồi ở ghế trên, sắp bắt đầu quay.

Cô nghe được tiếng của vật nặng rơi xuống đất.

Liền ngẩng đầu.

Chỉ thấy thấy cái giá tựa hồ cũng bị camera kia làm lung lay.

Thẳng tắp rới xuống.

Đầu óc Chu Viện trống rỗng.

Duy nhất nghĩ đến, đó là ấn viên đá quý trên tay.

Phanh!

Cô nhắm mắt lại.

Chỉ cảm thấy mình được một cánh tay rất có lực ôm lấy.

Sau đó, cô cảm thấy trên người nặng một chút.

Một tiếng kêu của nam tử truyền đến.

Chu Viện vội vàng quay đầu nhìn xem.

Cô sửng sốt.

Ôm cô, không phải người mà cô nghĩ.

Là Tô Yên.

Mà sau lưng Tô Yên, Thời Thù đang che chở.

Chu Viện ngẩng đầu.

Phát hiện cái giá lớn kia được Tô Yên đỡ lấy.

Sức lực của cô thật sự là rất lớn.

Trên vai Thời Thù bị đập bởi một cái camera.

Bởi vì va vào chân lều.

Làm cho mấy cái camera đang đặt bên cạnh cũng bị nện xuống.

Đoạn ống thép bị rơi kia, nện trên vai Thời Thù.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên sửng sốt.

Cô quay đầu đi xem.

Thời Thù gắt gao ôm cô.

Máu tươi theo bả vai chảy xuống dưới.

Cô một phen ném cái giá trong tay xuống.

Đỡ lấy Thời Thù, tay ấn xuống miệng vết thương của hắn.

Tô Yên gắt gao mím môi.

Ôm Thời Thù lên.

"Em đưa anh đi bệnh viện."

Thời Thù cười nhẹ

"Tiểu Quai, sao anh lại cảm thấy mình như cô vợ nhỏ a?"

Thế nhưng bị chính cô vợ nhà mình bế tới bế lui.

Toàn thế giới này, chắc cũng chỉ có hắn đi?

Chu Viện muốn đi hỏi xem Thời Thù bị thương như thế nào.

Kết quả, ánh mắt thấy được vòng tay Tô Yên đang mang theo phát ra ánh sáng đỏ.

Cô ấy sửng sốt.

Chu Viện lại ấn đá quý trên tay mình một chút.

Ánh sáng đỏ trên vòng tay kia ngừng sáng.

Chu Viện đứng ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích.

Cứ như vậy nhìn Tô Yên ôm Thời Thù rời đi.

Một bên khác, Tần Như cũng vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tô Yên xuất hiện ở cạnh xe.

"Tô Yên tiểu thư, giao cho tôi đi."

Nói xong liền, muốn đỡ Thời Thù vào trong xe.

Thời Thù liếc mắt nhìn Tần Như một cái.

Sau đó, hai tay ôm cổ Tô Yên.

Lông mi run run

"Đau, không muốn động."

Tần Như ở bên cạnh cứng lại một chút.

Đại khái là không thể tưởng tượng sẽ nhìn đến tiên sinh nhà mình.... không đáng mặt nam nhân như vậy.

Đối với Tô Yên, ôm Thời Thù cũng không có gì khó khăn.

Thế cho nên cô trực tiếp ôm người ngồi vào trong xe.

Thời Thù có miệng vết thương ở bả vai, máu còn đang chảy.

Tô Yên tìm băng gạc cầm máu ra ấn xuống.

Thời Thù một chút đều không khách khí nằm ở trong ngực cô.

Quang minh chính đại cầu sủng ái

"Tiểu Quai, anh đau."

Tô Yên nhìn cảnh tượng bên ngoài không ngừng lùi ra sau.

Chỉ nói

"Sắp đến bệnh viện, anh sẽ không có việc gì."

Thời Thù mở mắt ra, nhìn Tô Yên đang mím chặt môi.

Hắn tiếp tục ghé vào trong lòng cô

"Em hôn anh một cái, anh liền tốt hơn một chút."

Tô Yên cúi đầu xem hắn.

Do đổ máu quá nhiều nên khuôn mặt có chút tái nhợt.

Cúi đầu, liền hôn lên.

Khó có được lúc cô chủ động.

Cô hôn một cái, mút một chút. (?)

Sau đó, lại hôn một cái.

Hôn môi mới lạ.

Làm Thời Thù vừa kinh ngạc lại vừa cao hứng.

Trong lòng cân nhắc.

Nếu biết chảy ít máu là có thể làm cô chủ động như vậy.

Hắn lúc trước đã không chỉ là làm sưng cổ tay lên một tý như vậy đâu.

Lông mi hắn run run

"Lại hôn một cái."

Tô Yên cúi đầu, lại hôn lên.

Hắn không ngừng muốn.

Tô Yên liền không ngừng hôn.

Thế cho nên chờ tới bệnh viện, hai người đã hôn một đường rồi.

Vốn dĩ môi Thời Thù đang trắng bệch giờ trông cũng hồng nhuận nhuận.

Nhìn không ra một chút nào là bộ dáng người đang bị thương.

Thời Thù rất mau được cáng nâng vào bệnh viện.

Tô Yên cũng đi theo vào.

Nhưng không có vào phòng cấp cứu.

Mà là ngồi trên ghế cạnh cửa.

Trên tay cô dính đầy máu tươi.

Không tránh khỏi bị người xem.

Cô che lại lồng ngực đang nhảy thình thịch của mình.

Chỗ cổ tay, một sợi dây buộc một viên thủy tinh đỏ như máu phát ra ánh sáng.

Mặt bên trên dính máu của Thời Thù.

Ánh sáng chợt lóe rồi biến mất.

Tô Yên không chú ý.

Dần dần, cái dây thừng màu đen cũng ẩn xuống.

Hoàn toàn biến mất không thấy.

Cô ở chỗ kia ngốc ngốc thật lâu.

Sau đó, trong đầu truyền đến đau đớn.

Cô nhắm mắt lại.

Mi run run một chút.

Tiểu Hoa phát giác ký chủ mình giống như rất thống khổ.

Lên tiếng

"Ký chủ, chị không sao chứ?"

Tô Yên không nói lời nào.

Chỉ là vẫn luôn cúi đầu, nhắm mắt lại.

Tay nắm lấy tay vịn của ghế dựa.

Không biết qua bao lâu.

Trong đầu Tô Yên đau đớn mới giảm bớt.

Cô buông lỏng tay ra.

Liền thấy tay vịn kia bị bóp ra năm dấu ngón tay.

Cô nhìn thoáng qua.

Sau đó, dời tầm mắt.

*****

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nhìn máu trên tay mình.

Lại nhìn của phòng cấp cứu đang đóng chặt.

Cô đứng lên, đi đến toilet.

Chờ đến lúc Tô Yên rửa xong tay trở về, cửa phòng cấp cứu đã mở ra.

Thời Thù đứng ở cửa, đang móc di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.

Sau đó, liền thấy Tô Yên rửa tay xong trở về.

Đôi mắt Thời Thù u oán

"Em đi đâu vậy?"

Tô Yên nâng lên tay ý bảo

"Em đi rửa tay."

Cô mới vừa nói xong, Thời Thù từng bước một đi qua.

Sau đó, ôm lấy cô.

Hắn một tiếng lại một tiếng

"Tiểu Quai, anh đau ~"

Tô Yên gật gật đầu

"Ân, trở về làm canh trứng bồi bổ cho anh."

Nói xong, cô muốn đẩy người này xuống khỏi người mình.

Đáng tiếc.

Thời Thù ôm không thả.

Một chút đều không có ý muốn buông ra.

Cánh tay phải của hắn bị băng bó.

Cho nên chỉ có thể ôm eo cô.

Nhưng mà lực đạo không có gì bị ảnh hưởng.

Vẫn ôm cô thực chặt.

Tô Yên cúi đầu, vỗ nhẹ cánh tay hắn ý bảo

"Không cần quá dùng sức. Sẽ ảnh hưởng với miệng vết thương."

Thời Thù chỗ nào chịu?

Hắn đang có một đống lý do muốn ôm cô.

Sau đó, Tô Yên bẹp một ngụm.

Hôn lên môi hắn.

Thời Thù sửng sốt.

Cô vỗ vỗ tay hắn ý bảo

"Thả lỏng, em không chạy thoát được đâu."

Sau đó, nhân lúc Thời Thù thất thần.

Tô Yên cầm tay trái hắn

"Đi thôi."

Đỡ hắn đi ra ngoài.

Ai không biết, nhìn vào còn tưởng rằng là chân bị thương.

Tần Như nhìn tiên sinh nhà mình nhẹ nhàng bị dẫn đi.

Có điểm kinh ngạc.

Cảm thấy cô gái nhỏ này so với trước kia thông minh không ít.

Lúc trước, cô bé an tĩnh không nói một lời, im lặng chấp nhận.

Thực mau, Tô Yên đưa hắn lên xe.

Cô nói

"Dưỡng thương cho tốt, không cần cố ý làm miệng vết thương không khép lại."

Nghe cô nói như vậy, Thời Thù ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.

Lúc lâu sau.

Hắn lên tiếng

"Tiểu Quai không lên xe?"

Tô Yên lắc đầu

"Không, ngày mai em phải đi thi."

Vừa nghe như vậy, vốn dĩ tâm tình đang tốt của Thời Thù đảo mắt liền biến mất không còn một mảnh.

Đương nhiên, việc này hắn cũng đã biết trước rồi.

Nhưng mà lúc nghe cô nói như vậy vẫn là cực kỳ không muốn.

Hắn lôi kéo tay Tô Yên không buông.

"Anh đưa em trở về."

Tô Yên nhìn Thời Thù, nửa ngày sau, vẫn là lắc đầu

"Em ngồi xe taxi."

Nói xong, Tô Yên móc từ trong túi ra một viên kẹo, nghiêm túc nói

"Nhưng ngày mai, sau khi thi xong, anh có thể tới đón em."

Trong mắt Thời Thù hiện lên một tia sáng.

Tuy rằng có vẻ như cô đang chơi trò tát hắn một cái rồi lại cho một quả táo ngọt.

Nhưng vẫn là cam tâm tình nguyện tiếp thu.

Lại còn có thể khiến tính tình hắn tốt lên không phải một chút đâu.

Cuối cùng, cứ như vậy.

Tô Yên tiễn kẹo mạch nha Thời Thù đi rồi.

Cô tự mình gọi xe.

Trực tiếp trở về nhà.

Trên đường về nhà Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị có bị thương không?"

Tô Yên xoa xoa huyệt Thái Dương

"Ta không có việc gì."

Tiểu Hoa lại nói

"Ký chủ vì sao không cho Thời Thù đại nhân đưa chị trở về?"

"Vì sao muốn để hắn đưa về?"

"Ách.... có thể tăng tiến cảm tình a."

Nó là một cái thống tử ăn ngay nói thật.

Nói mỗi một câu đều là thật sự.

Tô Yên nghe, lộ ra nụ cười nhẹ

"Ân, em nói cũng có đạo lý."

Tiểu Hoa vừa nghe

"Ký chủ lần sau sẽ nghe theo Tiểu Hoa sao?"

"Nếu lần sau em nói đúng."

Tiểu Hoa hừ hừ hai tiếng.

Không có nói nữa.

Về đến nhà.

Mở đèn lên, liền thấy được căn phòng hoang tàn như bị bão quét qua.

Bởi vì nuôi con rắn kia, cũng không biết vì sao, nó cự kỳ thích cắn đồ gia dụng.

Thế cho nên cô liền đổi các đồ gia dụng từ da thật thành thuần gỗ.

Nhưng mà.

Vẫn là bị gặm đến hoàn toàn thay đổi.

Chân ghế dựa đều bị cắn nát thiếu mất một cái.

Tô Yên nhìn mảnh vụn dưới mặt đất.

Cô đứng ở cửa, ra tiếng

"Rắn mập."

Cô nhẹ nhàng lên tiếng.

Vốn dĩ Tiểu Hồng đang ở ngoài cửa sổ nằm trên tảng đá phơi ánh trăng, lập tức liền bò vào trong.

Cuốn cái đuôi, phun lưỡi rắn màu đỏ tươi, tựa hồ đang kháng nghị Tô Yên kêu nó như vậy.

Tô Yên vẫy vẫy tay, ý bảo nó lại đây.

Tiểu Hồng một bên kháng nghị một bên du đãng đi qua

"Em không mập, em không mập!"

Nguyên bản, Tiểu Hồng tự cho mình là một con rắn cường tráng béo mập mà tự hào.

Cũng không biết bắt đầu từ ngày nào.

Cơ thể béo ú này không làm nó tự hào nữa, thậm chí sẽ thực bài xích khổ sở.

Vì cái gì?

Là khi Yên Yên buộc nó gặm cà rốt giảm béo sao?

Tiểu Hồng sớm đã quên nguyên nhân vì sao.

Chỉ biết hiện tại nó phi thường không thích người khác nói nó mập.

Vì thế Tiểu Hồng thu nhỏ thân mình.

Dù cho nó có vươn cao thân thể cũng mới đến vị trí đầu gối.

Tô Yên ngồi xổm xuống, thực nghiêm túc hỏi

"Đây là do em làm, đúng hay không?"

Tiểu Hồng tê tê tê phun ra lưỡi rắn.

Sau đó, dâng cao cái đầu rắn nhìn sang bên cạnh.

Một bộ đáng còn đang đắm chìm trong việc Tô Yên nói nó béo kia.

Tô Yên duỗi tay, chọc chọc đầu rắn

"Buổi tối hôm nay xử lý sạch sẽ nơi này."

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê"

Không cần, không cần, trước kia chị cũng không bắt em làm.

Tô Yên nói

"Em là một con rắn trưởng thành hẳn là nên học cách giải tự giải quyết hậu quả của mình."

Tiểu Hồng ngã trên mặt đất lăn lộn

"Tê tê tê tê tê"

Không cần, không cần.

Tô Yên trầm mặc nhìn một loạt phản ứng của Tiểu Hồng.

Mãi lâu sau mới lên tiếng

"Về sau không cần trộm chơi cùng Husky cách vách."

Trong nháy mắt khi cô nhìn Tiểu Hồng lăn lộn trên mặt đất kia, trông Tiểu Hồng thật giống một con cún.

Tiểu Hồng

"Tê tê tê"

Hừ.

Tô Yên

"Vậy là em muốn vĩnh viễn ở nơi này cùng chơi với Husky, hay là muốn chơi cùng Cổ Vương?"

Tiểu Hồng không có một chút do dự

"Tê tê tê!"

Cổ Vương!

Cái con Husky kia quá ngu ngốc, nó mới không cần cùng con chó ngu ngốc kia bên nhau chơi đùa.

Tô Yên gật đầu

"Vậy em sẽ thu thập sạch sẽ sao?"

Tiểu Hồng gật đầu.

Hơn nữa một bộ dáng cam tâm tình nguyện.

Tô Yên lại hỏi lần nữa

"Sau này còn cắn sao?"

Tiểu Hồng nhìn đồ gia dụng.

Có điểm luyến tiếc.

Vừa mới học được, hơn nữa còn chơi thực vui.

Nhưng cuối cùng, vẫn là gật gật đầu.

"Tê tê tê."

Tỏ vẻ đồng ý.

Chờ xử lý xong Tiểu Hồng, Tô Yên lúc này mới đứng lên, đi đến phòng ngủ.

Thực mệt.

Ngày mai, còn đi thi.

Tiểu Hoa nhìn ký chủ hai ba câu nói đã thu thập xong Tiểu Hồng.

Thực kinh ngạc.

"Ký chủ?"

"Ân?"

"Chị không phải rất thích Tiểu Hồng có sức sống sao?"

Tuy rằng mỗi lần nhìn nó cắn đồ gia dụng, cắn khắp nơi toàn là vụn.

Nhưng nó rõ ràng nhớ là, ký chủ nói thích bộ dáng Tiểu Hồng có sức sống như vậy.

Tô Yên nghe, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Hồng đang thu dọn nhà.

"Đúng vậy, thực thích."

"Vậy chị vì sao còn muốn tra tấn nó?"

Tiểu Hoa thấy, bắt một con rắn làm cu li, đây là tra tấn rắn.

Tô Yên lắc đầu

"Nó cắn đồ gia dụng, nó nên tự mình xử lý."

Nó đã là một con sủng vật thành thục.

Nên hiểu chuyện một chút.

Tô Yên nói lời như vậy.

Làm Tiểu Hoa có chút hoảng hốt.

Như thế nào cảm thấy, ký chủ giống như là có ký ức?

Tiểu Hoa đi theo bên người Tô Yên một thời gian dài.

Thế cho nên có thể dễ dàng phân biệt Tô Yên mất trí nhớ cùng không mất trí nhớ có gì khác biệt.

*****

Edit: Nhi Nhi

Beta: Tinh Niệm

Trước kia, Tô Yên khi chưa bị mất kí ức, mặc dù cô nói năng làm việc tùy ý.

Nhưng thân là Chủ Thần mấy vạn năm, đứng đầu vạn người.

Thế cho nên rất nhiều thời điểm, mỗi câu cô nói đều sẽ có một loại cảm giác làm người nhận thấy là đúng, rất có đạo lý, thế cho nên muốn nghe theo ý cô, xúc động mà làm theo.

Đương nhiên, nguyên nhân cũng là vì Tô Yên trên cơ bản sẽ không có thời điểm nào phán đoán sai.

Mà so sánh với lúc Tô Yên mất kí ức, thì cũng tương tự như trước. Cũng là ăn nói, hành động tùy theo ý mình.

Nhưng lại ôn hòa hơn, cảm thấy có chút thân thiết hơn.

Giống như là.... ách....

Nói như thế nào nhỉ.

Tô Yên mất kí ức, sinh hoạt gian khổ mà lớn lên, thế cho nên trong lòng cô mềm mại, nhưng bên ngoài lại bọc 1 tầng cứng rắn. Cô bảo vệ mình thật tốt, ai cũng đều không thể phiền tới được.

Nhưng thực ra, cô vẫn có độ ấm, có thể phát giác được mềm mại, thiện lương trong lòng cô.

Nhưng Tô Yên có kí ức, cô lại rất kỳ quái.

Cô không cần bảo hộ thân thể mình.

Bởi vì tâm từ trong ra ngoài đều là lạnh lùng cứng rắn.

Không có gì gọi là độ ấm.

Cảm xúc cũng sẽ không có cái gì phập phồng.

Cô sẽ không phải che dấu cảm xúc của mình, mà là thật sự không hề xuất hiện ra cảm xúc gì.

Người như vậy nghe tới sẽ làm người ta cảm thấy khủng hoảng.

Sẽ không cảm thấy tốt, cũng sẽ không cảm thấy không tốt.

Phần thiện tâm hay ác tâm ở trong mắt cô, cũng không có gì khác nhau.

Kỳ quái chính là ở chỗ này.

Cô phân biệt rõ tốt xấu, lại làm việc chuẩn mực.

Sẽ nhường chỗ ngồi nơi công cộng cho người già và các em nhỏ.

Sẽ anh hùng cứu mỹ nhân, sẽ thủ hạ lưu tình.

Tiểu Hoa biết, tất cả những sự khác biệt này là bởi vì hoàn cảnh tạo thành.

Sau 1 hồi nó lý giải ký chủ, kết quả là dù cho ký chủ có ký ức hay không, nó đều thật thích cô.

Nhưng hiện tại ký chủ của nó, nói chuyện và làm việc, rất giống như là...

"Ký chủ, chị có phải khôi phục lại ký ức rồi hay không?"

Tiểu Hoa buột miệng hỏi ra.

Mà khi nhắc đến chuyện này, Tô Yên đã lên giường ngủ.

Cô lên tiếng

"Ân, có ký ức."

Tiểu Hoa lập tức nói

"Ký chủ, nam chủ đại nhân hắn cũng có ký ức."

"Ân"

Tô Yên lại lên tiếng.

Cô tất nhiên là biết chứ.

Hắn có tất cả ký ức.

Hơn nữa người nọ từ lúc ra khỏi phòng cấp cứu, ánh mắt hắn nhìn cô.

Dù cho là giả đáng thương, nhưng trong đó vẫn tỏa ra áp lực nóng rực không thể giả vờ được.

Cô nhắm mắt lại, khóe môi nhếch một cái.

Thật lâu sau, cô lẩm bẩm một câu

"Hắn thật là càng ngày càng kiều khí*."

*Kiều khí: Làm nũng, nhõng nhẽo

Tiểu Hoa nghe được Tô Yên nói.

Liền chủ động vì ký chủ nhà mình bày kế giải nạn

"Ký chủ, nam chủ đại nhân chính là ỷ vào việc chị mềm lòng với hắn nên hắn mới như vậy. Nếu chị không để ý tới hắn hoặc là tức giận một chút đi, hắn có khi lại biết nghe lời hơn đó."

Qua nhiều lần tiếp xúc như vậy.

Tiểu Hoa cũng dần dần hiểu ra.

Nó đã không còn là cái hệ thống vừa ngọt ngào trong sáng lại ngây thơ kia nữa.

Tô Yên nhắm mắt lại, ý cười càng sâu.

"Không có việc gì."

Cô nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

Cô vì sao phải tức giận, còn không để ý đến hắn làm gì?

Hắn càng ngày càng kiều khí liền càng ngày càng kiều khí đi.

Không sao, cô có thể nuôi được.

Chỉ cần không cố ý làm bản thân bị thương, thì không có gì to tát.

Tô Yên đối với Quân Vực chính là không có điểm mấu chốt.

Nghe xong Tô Yên nói.

Tiểu Hoa cảm thấy mình giống như kẻ thứ ba đi châm ngòi phá hoại tình cảm của người khác.

Cuối cùng, yên lặng ngậm miệng lại.

Nhưng mà vẫn là không phục, hừ một tiếng.

Ký chủ thật quá tốt với nam chủ đại nhân rồi.

Trước nay đều không có đối với nó tốt như vậy.

Một đêm thật mau liền đi qua.

Sáng sớm hôm sau.

Tô Yên chuẩn bị xong mọi thứ.

Chuẩn bị đi thi đấu.

Cuộc thi vật lý thanh thiếu niên thế giới phân ra hai giai đoạn.

Đấu vòng loại và trận chung kết.

Mà vòng đấu loại, vừa lúc tổ chức ở hội trường nhân dân thành phố.

Cách nơi này không xa lắm.

Cô cắn một ngụm bánh mì.

Lúc chuẩn bị ra cửa, nhìn thẳng ra thì thấy Tiểu Hồng nằm đơ ra đấy.

Đồ vật trong phòng đều bị dọn ra ngoài cửa rồi.

Cũng không biết là nó ngủ chưa tỉnh hay là mệt không chịu nổi nên nằm bất động ở đấy.

*****

Edit: Nhi Nhi

Beta: Tinh Niệm

Thi đấu vòng loại chia làm hai bước.

Một là vật lý thí nghiệm.

Còn lại là làm bài thi kiểm tra.

Từ buổi sáng 9 giờ mãi cho đến 12 giờ rưỡi.

Liên tục 3 giờ.

Làm xong liền có thể rời đi.

Trường thi rất to.

Tô Yên làm xong bài thi trước.

Chỉ là lúc làm vật lý thí nghiệm, chậm trễ mất một ít thời gian.

Hai giờ sau.

Tô Yên đi ra trường thi.

Tất cả thầy giáo có đội thi đứng chờ ở trường học đều nhìn qua.

Lúc này, thầy giáo vật lý đi tới dò hỏi Tô Yên

"Thế nào?"

Tô Yên gật đầu

"Phát huy bình thường."

Thầy giáo vật lý vừa nghe lời này, trước mắt sáng ngời.

Có vẻ rất kích động a.

Trình độ vật lý của Tô Yên hắn biết.

Thầy giáo vật lý liên tục gật đầu

"Tốt, tốt, tốt"

Tô Yên ra tiếng

"Thầy, em muốn đi trước."

Vật lý lão sư vừa nghe, từ bên cạnh lấy qua một chai nước, đưa cho Tô Yên

"Phải về nhà?"

"Vâng"

"Vậy thầy tìm người đưa em trở về, có phải mệt không? Phải nghỉ ngơi thật tốt."

Lão sư vật lý nói một câu lại tiếp một câu, có thể thấy được hắn rất cao hứng.

Tô Yên lắc đầu

"Không cần đâu ạ."

Nói xong, cô nhận cặp sách của mình từ trong tay thầy giáo.

Móc di động ra, khởi động máy.

Khi lấy di động, trong lúc vô tình nhìn thấy trong cặp sách của mình có một lá thư màu xanh nhạt.

Tô Yên lấy ra.

Nhìn từ trái sang phải một lượt.

Mặt trên có viết vài chữ rất đẹp

" Gửi Tô Yên."

Cô cầm lá thư cẩn thận nhìn.

Bước đi ra ngoài.

Cho đến đi đến chỗ cổng hội trường.

Mở lá thư ra

"Xin chào Tô Yên tiểu thư, chắc em không nhận ra tôi.

Nhưng mà không sao cả, chờ em xem xong lá thư này, em sẽ nhận biết tôi.

Em còn nhớ rõ chúng ta lần đầu tiên ở phòng học gặp gỡ không.

Em thực thông minh tôi có ấn tượng sâu sắc......"

Tô Yên xem xong.

Mắt nhìn chỗ ký tên.

Không quen biết.

Đây là thư tình trong truyền thuyết?

Nghĩ nghĩ.

Cô gấp lá thư kia lại ngay ngắn

Cất vào trong phong bì.

Sau đó, ném tới thùng rác cạnh cổng trường.

Lúc này, nơi xa truyền đến thanh âm của tiếng xe.

Tô Yên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang chạy tới đây.

Cửa xe được bấm hạ xuống.

Thời Thù tháo kính râm ra nhìn cô.

Khóe môi Tô Yên nhếch lên cười một cái.

Đi qua.

Cô vừa mở cửa xe ngồi lên.

Liền bị hắn ép đè lên người.

Thời Thù u oán nói ở bên tai cô.

"Em vừa mới ném cái gì? Thư tình?"

Tất nhiên là Thời Thù xem hết hành động vừa rồi của Tô Yên vào trong mắt.

Tô Yên do dự chớp mắt một cái.

"Ách.."

Sau đó gật đầu

"Là thư tình".

Tô Yên gật đầu lần nữa trả lời.

Thời Thù lời nói mang theo nồng đậm ghen tuông

"Thư tình kia viết thế nào?"

"Bình thường."

Người nào đó không thuận theo, không buông tha

"Bình thường là bình thường như thế nào?"

Tô Yên nhìn hắn.

Đây là đánh đổ một hũ dẫm to đùng à???

Cô Yên lặng duỗi tay che đậy đôi mắt hắn

"Chính anh bình tĩnh, bình tĩnh lại, chúng ta nói tiếp."

Thời Thù nói chuyện thanh âm sâu kín

"Tiểu Quai ghét bỏ anh?"

"Em không có."

"Em có"

"Em không có."

"Em có, từ khi em nhìn lá thư kia tới bây giờ, vẫn luôn chưa có hôn anh, còn suy nghĩ so sánh hắn ta với anh."

Thời Thù nói xong không nói chuyện nữa, sau đó nâng cằm lên.

Tô Yên ······.

Cho nên, mục đích là cái này?

Chính là cố ý muốn lăn lộn, quang minh chính đại " áp chế " cô phải hôn hắn?

Nhìn bộ dáng hắn hiện tại.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Lại tự động nâng cằm mình lên.

Chờ đợi cô hôn môi.

Tô Yên cười khổ không được.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, không sao, hắn là nam nhân của chị a."

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)