Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 146

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 146
Bạch liên nam sủng muốn làm yêu (11)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Ngay khi Cơ Ngọc dứt lời, Tô Yên trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ đạt được nguyện vọng nam chủ, nhiệm vụ sắp kết thúc, ký chủ cố lên!"

Ở Tô Yên nghe xong Cơ Ngọc nói, cảm thấy nguyện vọng này một chút khó khăn cũng không có.

Nàng vốn dĩ chỉ thích một người là hắn.

Cũng vốn dĩ chỉ có một mình hắn.

Tô Yên cắn một ngụm điểm tâm, từ từ ăn.

Chờ ăn xong, nhìn thấy Cơ Ngọc buông đầu xuống, tựa hồ bộ dáng có chút mất mát.

Nàng nuốt xuống đồ vật trong miệng, dán vào gương mặt hắn.

Hôn môi một chút.

"Ta nghe được lời chàng nói, nguyện vọng của chàng ta nhất định sẽ thực hiện được."

Nghe lời nàng nói, ánh mắt Cơ Ngọc sáng một chút.

Hắn gợi lên tươi cười

"Hầu gia thật tốt."

Tô Yên hiếm khi nghe được hắn nói những lời này, chớp chớp mắt

"Vậy chàng về sau nghĩ muốn cái gì thì phải nói, đừng để ta đoán."

Mỗi lần đều là bộ dáng mất mát, một câu cũng không nói.

Lẻ loi đứng ở đằng kia.

Nhìn đến trong lòng nàng liền rầu rĩ, chính là hắn không nói, nàng cũng đoán không ra.

Tô Yên nói xong, bẹp một ngụm, hôn vào môi hắn.

Cơ Ngọc duỗi tay, ôm chặt Tô Yên.

Tô Yên đứng, hắn ngồi, hai người thân thể dán sát nhau.

Hắn cúi đầu, ăn luôn điểm tâm Tô Yên đang cầm trên tay.

Dựa Tô Yên rất gần, lẩm bẩm

"Vâng, hầu gia của ta."

Lan Chi vốn dẫn Kha Ngọc rời đi, nhưng lại quay trở lại.

Đứng ở cửa, Kha Ngọc cùng với hai nô tỳ liền thấy được hình ảnh tiểu hầu gia bá khí hôn môi nam thiếp Cơ Ngọc.

Kha Ngọc cùng tỳ nữ bên người hắn xem đến mặt đỏ tim đập.

Lan Chi thì ngược lại, sau khi sửng sốt một cái chớp, nàng yên lặng dời đi ánh mắt.

Mặt không đổi sắc tâm không nhảy.

Nàng nói

"Lão gia nói, ta sẽ truyền đạt cùng tiểu hầu gia, Kha Ngọc công tử vẫn trở về phòng trước kia là được rồi."

Nói xong, mãi không chờ được Kha Ngọc trả lời.

Lan Chi quay đầu nhìn về phía Kha Ngọc ở đằng sau.

Phát hiện mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm một đôi ở trong đình hóng gió kia.

Môi khẽ nhếch, không biết suy nghĩ cái gì.

Thời gian cứ như vậy từng ngày trôi qua.

Chỉ chớp mắt đó mà đã hai tháng.

Trước kia Tô phụ chưa bao giờ chú ý qua Cơ Ngọc, chỉ là hiện giờ thực sự để bụng nhi tử mình.

Mới chậm rãi phát hiện, thằng con nhà ông thật là yêu thương cái người tên là Cơ Ngọc a.

Vừa nhớ tới việc này, Tô phụ liền cảm thấy đáng tiếc.

Nếu Cơ Ngọc này là nữ tử thì tốt rồi.

Không chừng thực mau đã khai chi tán diệp cho Tô gia.

Đáng tiếc, đáng tiếc a.

Tô phụ sở dĩ đưa Kha Ngọc tới trong viện Tô Yên.

Kỳ thật là cố ý.

Tô phụ cho rằng Tô Yên thích nam tử yếu đuối mong manh xinh đẹp.

Liền đặc biệt tìm tới Kha Ngọc.

Là muốn mượn Kha Ngọc này phân tán một chút lực chú ý của Tô Yên.

Muốn hắn không cần chuyên sủng quá mức với nam thiếp Cơ Ngọc kia.

Chỗ nào biết, thời gian trôi qua lâu như vậy.

Bên kia như cũ một chút động tĩnh đều không có.

Bức Tô phụ thiếu chút nữa đều muốn ra chiêu cho vị Kha Ngọc nam tử kia.

Trong viện Tô Yên.

Ở đình hóng gió, Kha Ngọc ngồi ở trên ghế đá, một ngụm một ngụm uống trà.

Bên người tỳ nữ ra tiếng

"Kha Ngọc công tử, lão gia để ngài học nam thiếp Cơ Ngọc, sớm ngày được tiểu hầu gia sủng hạnh."

Đôi tay Kha Ngọc nắm chung trà, sắc mặt có chút hoảng

"Ta cũng chưa từng lấy người khác."

Tỳ nữ kia nói lời thấm thía

"Kha Ngọc công tử, hiện tại tiểu hầu gia tất cả đều bị nam thiếp Cơ Ngọc kia mê hoặc.

Cũng không biết hắn ta ở thanh lâu học dạng hồ yêu chi thuật gì đó, mới có thể làm tiểu hầu gia sủng hắn như thế."

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tỳ nữ lại nói

"Cơ Ngọc kia xuất thân từ câu lan ngõa xá.

Một người xuất thân hèn mọn như vậy, ngày ngày ở bên hầu gia, khó tránh khỏi sẽ làm hầu gia lây dính một ít tật không tốt."

Nói xong, sắc mặt Kha Ngọc căng thẳng.

Sau đó, lại nghe tỳ nữ kia nói

"Kha Ngọc công tử, đây không phải là muốn ngài nịnh nọt lấy lòng, chỉ là muốn cho hầu gia đi lên chính đạo.

Nếu là Cơ Ngọc kia giống ngài, xuất thân đàng hoàng cũng liền thôi.

Thân phận hắn như vậy, nếu là để người bên ngoài biết tiểu hầu gia bị một tiểu quan thanh lâu mê hoặc.

Sợ là mất hết mặt mũi hầu phủ a."

Tỳ nữ này nói chuyện thật sự lợi hại.

Một câu một câu, nghe khiến cho người cảm thấy, tựa hồ... rất có đạo lý.

Rõ ràng, thần sắc Kha Ngọc từ rối rắm cũng chậm rãi trở nên bằng phẳng, hiển nhiên là bị thuyết phục rồi.

Sau đó, tỳ nữ kia thêm một câu

"Công tử, tiểu hầu gia sắp trở lại, ngài quay người đi."

Kha Ngọc cúi đầu, trong đầu xẹt qua một màn ngày đó Tô Yên đứng cúi đầu hôn Cơ Ngọc.

Gương mặt bắt đầu phiếm hồng.

Quay lưng lại, tay chặt chẽ nắm chung trà.

Tiếp đó, tỳ nữ kia nghe được ngoài sân truyền tới tiếng vang.

Tỳ nữ từ đình hóng gió đi xuống, đi tới cửa.

Người bước vào là Tô Yên.

Tỳ nữ vội vàng thi lễ

"Hầu gia, công tử ở đình hóng gió chờ ngài."

Tô Yên theo bản năng liếc mắt tới đình hóng gió nhìn một cái.

Thấy một người mặc bạch y, cong thân, không biết đang xem cái gì.

Từ trước tới nay, Tô Yên dần quen với việc mỗi lần trở về Cơ Ngọc luôn ở đình hóng gió chờ nàng.

Cũng không có nghĩ nhiều, đi tới chỗ đó.

Nàng đi lên đình hóng gió, cầm điểm tâm trên bàn lên, nghi hoặc hỏi

"Đang xem cái gì vậy?"

Lúc nói, ánh mắt nàng từ điểm tâm dời đi, nhìn về phía " Cơ Ngọc ".

Chỉ là vừa nhìn, Tô Yên liền dừng động tác ăn điểm tâm lại.

Thân thể dừng một chút.

Dù chỉ là một bóng dáng, nàng vẫn nhìn ra.

Người này cũng không phải Cơ Ngọc.

Nàng chớp chớp mắt, trái phải quét một vòng.

Kha Ngọc xoay người lại, trên mặt mang theo đỏ ửng còn chưa rút đi

"Không, không xem cái gì."

Nói xong, Kha Ngọc dâng chung trà trong tay lên.

"Hầu gia, mời dùng trà."

Tô Yên không trả lời, cũng không rời đi.

Thậm chí điểm tâm trong tay cũng không ăn, lại lần nữa đặt lại ở trên mâm tròn.

Nàng hỏi

"Cơ Ngọc đâu?"

Kha Ngọc có chút khẩn trương, ấp úng ra tiếng

"Không biết."

Tô Yên nhìn hắn một cái, cúi đầu, móc một khối dâu tây kẹo sữa từ trong túi ra.

Nàng đã thật lâu chưa ăn thứ này.

Vị diện này ăn đặc biệt ít.

Nghĩ như vậy, lột vỏ kẹo, ăn viên kẹo trắng trắng nộn nộn vào trong miệng.

Một cỗ hương vị dâu tây sữa bò tràn ngập trong không khí.

Bởi vì thân thể Tô phụ cũng đã gần khỏi hẳn, cho nên hôm nay liền kêu Tô Yên đối luyện cùng ông mấy chiêu.

Trên trán nàng còn có mồ hôi chưa khô.

Kha Ngọc từ trong lòng ngực móc ra một khối khăn trắng tinh.

Đưa qua

"Hầu gia, ngài lau lau đi."

Tô Yên nhìn kia Kha Ngọc một cái, lắc đầu

"Không cần."

Nàng vừa nói xong, thân thể Kha Ngọc liền cứng lại rồi.

Từ khi hắn xoay người, hầu gia liền thay đổi thành một người khác.

Cái gì cũng không ăn, cái gì cũng không cần.

Hoàn toàn bất đồng với những gì hắn nhìn thấy lúc trước.

Là chỗ nào xảy ra vấn đề sao?

Đang nghĩ ngợi tới đây, cửa sân truyền đến thanh âm.

Chỉ thấy Cơ Ngọc đi đến.

Trong tay cầm theo điểm tâm Tần trai.

trên đầu hắn thấm mồ hôi, cũng là một thân bạch y, đứng ở chỗ đó.

Ánh mắt hắn nhìn đình hóng gió chỗ hai người.

Tô Yên đứng ở chỗ đó, cũng không biết đang nói chút cái gì cùng người kia.

Cơ Ngọc đôi mắt đen nhánh, nhìn chằm chằm một chỗ kia.

Vẫn không nhúc nhích.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên đã nhận ra có người tới.

Nghiêng đầu đi xem, vừa vặn thấy được Cơ Ngọc cúi đầu nháy mắt.

Hắn đứng ở chỗ đó, ánh nắng buổi trưa chiếu vào trên người.

Trong tay còn cầm theo điểm tâm Tần trai.

Quần áo mướt mồ hôi.

Hẳn là đã ở bên ngoài bài thật lâu, đi đường rất xa.

Hắn cúi đầu, không nói một lời.

Thoạt nhìn bộ dáng có chút mất mát.

Kha Ngọc nhìn thấy Cơ Ngọc, gắt gao nắm tay.

Một loại đồ vật tên là ghen ghét, từ trong lòng nhảy ra.

Một kẻ nam kỹ từ câu lan ngõa xá mặc người giẫm đạp mà thôi, hắn dựa vào cái gì có thể được sự sủng ái của hầu gia??

Từ khi Cơ Ngọc bước vào cái sân này, lực chú ý của hầu gia đều dừng ở trên người nam kỹ này.

Hoàn toàn xem nhẹ hắn.

Hắn cảm thấy, chính mình đã chịu vũ nhục.

Lòng tự trọng đang bị tên nam kỹ này giẫm đạp dưới lòng bàn chân.

Tô Yên đang muốn đi ra khỏi đình hóng gió.

Kha Ngọc bỗng nhiên đi mau một bước, ngăn cản Tô Yên.

Sau đó, giây tiếp theo liền quỳ gối trước mặt nàng

"Hầu gia, ngài là con vợ cả Tô gia, thân phận tôn quý, không thể vì một kẻ thân phận ti tiện mà nhiều lần lặp đi lặp lại hạ mình sủng ái."

Tô Yên nhìn Kha Ngọc

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Kha Ngọc nâng ánh mắt lên, một bộ dáng không chút nào sợ hãi

"Hầu gia, từ khi ngài chuyên sủng nam kỹ này, đã dẫn tới mọi người nhân tâm hoảng sợ.

Mục đích Lão gia kêu Kha Ngọc tới, chính là muốn nói cho hầu gia, phải mưa móc đều dính."

Tô Yên

"...."

Mưa móc còn đều dính??

Tô Yên nghĩ tới chuyện đêm qua bị Cơ Ngọc hầu hạ.

Tay không ý thức đỡ eo một chút.

Ánh mắt nàng từ trên người Kha Ngọc dời đi

"Ngươi không cần nhiều lời."

Mưa móc đều dính?

Không có khả năng.

Mới một người " mưa móc " mà sắp khiến nàng mệt đến sụp đổ rồi.

Kha Ngọc sốt ruột đỏ hốc mắt, cảm thấy Tô Yên bị tên nam hồ ly tinh này chuốc mê đến hoàn toàn đã quên thân phận của mình.

"Hầu gia, nam kỹ này lòng dạ thâm trầm, ngài hãy nhớ không thể lặp đi lặp lại nhiều lần mà dính phải độc kế của hắn."

Tô Yên nghe xong lời này, sắc mặt một chút biến hóa đều không có.

"Còn gì nữa?"

Lòng dạ thâm trầm?

Nàng biết a.

Kha Ngọc cho rằng Tô Yên không tin, thanh âm lớn chút

"Hầu gia! Hiện giờ bởi vì ngài độc sủng tên nam kỹ này, khiến mọi người trong hậu viện vô sủng, nhân tâm không ổn, hầu gia không thể vì một người này mà mất nhân tâm mọi người a."

Lan Chi vốn là không muốn tiến vào trong viện.

Dù sao căn cứ kinh nghiệm lúc trước.

Hầu gia cùng Cơ Ngọc đại nhân lúc nào cũng muốn ngọt ngấy một trận.

Nàng vẫn là không cần đi quấy rầy.

Chỉ là ở bên ngoài chờ chờ.

Liền nghe được bên trong truyền đến động tĩnh.

Lan Chi nghe được một nửa, liền vội vàng chạy đi vào.

Chờ Kha Ngọc nói xong, Lan Chi đi lên trước

"Kha Ngọc công tử, hầu gia đều có phán đoán suy luận, ngài đứng dậy đi."

Nói xong, liền nửa cưỡng chế kéo Kha Ngọc ra khỏi trước mặt Tô Yên.

Kéo ra xong, Lan Chi an ủi Kha Ngọc

"Kha Ngọc công tử, ngài về phòng nghỉ ngơi trước đi. Ta tin tưởng, lời ngài vừa nói, tiểu hầu gia nhất định đều nghe lọt được."

Nói xong, liền kéo Kha Ngọc đi về phòng.

Kha Ngọc còn muốn nói cái gì đó, nhưng Lan Chi tuy là nữ tử, sức lực lại rất lớn.

Nhất định phải kéo Kha Ngọc trở về trong phòng.

Tô Yên đi đến trước mặt Cơ Ngọc, thấy mồ hôi trên đầu hắn, nhìn lại điểm tâm trong tay kia.

Nàng hỏi

"Từ khi ta rời đi, chàng liền đi mua điểm tâm này?"

Cơ Ngọc cầm theo điểm tâm, gật gật đầu.

Hắn không đề cập tới lời Kha Ngọc vừa nói.

Chỉ là hỏi

"Hầu gia, muốn nếm thử?"

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên đang muốn nói gì đó.

Nghe hắn nói, nuốt xuống lời đã tới bên môi, gật gật đầu

"Được"

Nói xong, hai người đi tới đình hóng gió.

Hắn mở hộp điểm tâm ra.

Một chồng một chồng đẩy đến trước mặt Tô Yên.

Tô Yên cắn một ngụm.

Sau đó ngẩng đầu đi xem Cơ Ngọc

"Lúc trước, mỗi một lần ta ăn điểm tâm Tần trai, đều là chàng mua tới?"

Cơ Ngọc ngồi ở vị trí đối diện, gật gật đầu

"Hầu gia thích ăn, Cơ Ngọc muốn làm hầu gia vui vẻ."

Nói xong, hắn liền không nói gì nữa.

Cơ Ngọc nhìn chung trà bên cạnh, nước trà vẫn đang nóng.

Lông mi hắn run lên, buông hạ mí mắt

"Cơ Ngọc có thể làm, cũng chỉ có những việc này, việc mà người hầu nào bên cạnh hầu gia cũng làm được."

Nói xong, hắn đẩy chén trà nhỏ kia đến trước mặt Tô Yên.

Nói xong, làm như có chút thương cảm.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Nàng buông xuống điểm tâm trong tay, nghiêm túc nói

"Hôm nay hắn sẽ đi."

Vốn dĩ Kha Ngọc là người phụ thân an bài, nhất định phải để hắn hầu hạ một chút thời gian.

Tô Yên cũng cân nhắc, dù lần này nàng không đáp ứng, chắc chắn sẽ có những lần sau.

Liền tính toán, sau khi chấm dứt đoạn thời gian này sẽ nói chuyện rõ ràng cùng phụ thân, ngày sau không cần lại nhét người đến trước mặt nàng.

Chỗ nào biết, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.

Bất quá, nàng lại tưởng tượng.

Mình mỗi ngày đều ở bên Cơ Ngọc, cái người mới tới kia tên là gì nàng cũng nhớ không được.

Hẳn là không có việc gì.

Nghĩ như vậy, Tô Yên lại cắn hai miếng điểm tâm.

Phát hiện Cơ Ngọc hạ đầu xuống, ngồi ở chỗ đó không nói một lời.

Tô Yên nuốt xuống, nàng ra tiếng

"Chàng có gì muốn nói sao?"

Cơ Ngọc ngẩn người, sau đó lắc đầu

"Không có."

Tô Yên cầm lên một khối điểm tâm khác, cắn một ngụm.

Thấy hắn vẫn luôn trầm mặc.

Tô Yên chậm rì rì ra tiếng

"Ta chưa từng trải qua quá việc này, ngày sau, sẽ không lại tùy tiện để người khác vào sân."

Nàng trải qua nhiều vị diện như vậy.

Vẫn là lần đầu gặp được có chuyện nhét người vào trước mặt nàng.

Vốn là cảm thấy cũng không có gì.

Ấm giường gì đó, khẳng định là không được.

Nhưng làm sai vặt bưng trà rót nước, miễn cưỡng cũng có thể tiếp thu.

Nhưng kẻ vừa nãy, hắn ngồi xuống trong đình hóng gió, bắt chước động tác Cơ Ngọc bưng trà cho nàng.

Tô Yên liền biết.

Tâm tư của hắn không dừng lại ở việc bưng trà rót nước, hắn muốn bò lên giường nàng.

Mà Cơ Ngọc, không chừng lại tự bổ não cái gì rồi.

Cơ Ngọc gật gật đầu

"Hết thảy đều nghe hầu gia."

Hắn chưa biểu hiện ra một chút bất mãn nào, từ đầu đến cuối giống như vô luận Tô Yên quyết định cái gì, hắn đều sẽ đồng ý.

Tô Yên an tĩnh trong chốc lát.

Nàng từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đường.

Vừa ăn vừa suy nghĩ.

Trong óc, Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị rất buồn phiền? Cơ Ngọc đại nhân rất hào phóng a, hắn không có tức giận."

"Tiểu Hoa"

"Ân? Ký chủ có chuyện gì?"

"Em đừng nói nữa."

"A ···· được rồi."

Tiểu Hoa yên lặng dừng miệng.

Tô Yên ăn kẹo xong.

Nàng đứng lên, duỗi tay kéo lại tay Cơ Ngọc, thực nghiêm túc nói

"Một số chuyện ta không hiểu, chàng phải dạy ta. Chuyện chàng không thích, cũng phải nói ra, bằng không, ta sẽ không hiểu được."

Nàng nói thực chậm, chính là nàng biết, Cơ Ngọc tất cả đều nghe lọt tai.

Tô Yên nói tiếp

"Chuyện trên giường, ta chỉ muốn một người là chàng hầu hạ ta."

Rốt cuộc, Tô Yên nói ra lời này, Cơ Ngọc mới có phản ứng.

Hắn chậm rãi trở tay cầm Tô Yên.

Lông mi run rẩy

"Nghe hắn vừa mới nói, những người khác trong viện nàng, cũng đều đang chờ nàng, hy vọng mưa móc đều dính."

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát

"Một khi đã như vậy, liền phân phát đi. Như thế, liền sẽ không có người nói cái gì nữa."

*****

Edit: Tinh Niệm

Lông mi Cơ Ngọc rung động, hồi lâu sau

"Tất cả, đều nghe hầu gia."

Tô Yên gật gật đầu.

Nhìn hắn được dỗ dành cũng tốt hơn rồi, liền tính toán rút tay về để ăn điểm tâm.

Kết quả rút mấy lần, cũng thoát ra được.

Vốn dĩ Tô Yên tưởng là nàng nắm chặt tay Cơ Ngọc.

Lại không nghĩ rằng, vừa buông lỏng mới phát hiện, là Cơ Ngọc gắt gao lôi kéo nàng.

Cơ Ngọc giương mắt nhìn

"Hầu gia, Cơ Ngọc cầm tay nàng như vậy, sẽ an tâm chút."

Nói xong, hắn cúi đầu, liền muốn buông tay.

Tô Yên lại đành giữ chặt.

Nàng nâng lên tay trái, cầm điểm tâm trước mặt lên

"Vậy cứ nắm đi."

Cơ Ngọc nghe, lộ ra một nụ cười

"Hầu gia thật tốt với Cơ Ngọc."

Tô Yên cắn một ngụm điểm tâm, nàng tất nhiên là muốn tốt với hắn.

Nam thiếp của mình không tốt với hắn, còn muốn ai tốt với hắn nữa?

Một ngày này, gió thổi qua, ánh nắng tươi sáng, hết thảy lại yên lặng như lúc đầu.

.... .

Tới ngày thứ hai, dựa theo mệnh lệnh Tô tiểu hầu gia, thanh trừ tất cả thiếp thất trong hậu viện.

Đại bộ phận đều thức thời cầm bạc rời đi.

Dù sao, Tô Yên cũng chưa bao giờ chạm qua các nàng, đi ra ngoài các nàng không nói, vẫn như cũ là gái nhà lành chưa lấy chồng thôi.

Nhưng có một bộ phận nhỏ chưa từ bỏ ý định, quỳ gối ở ngoài sân khóc sướt mướt.

Nếu rời đi hầu phủ, chi phí ăn mặc, nhất định là sẽ kém hơn nơi này.

Các nàng không nghĩ mất cây rụng tiền này a.

Thế cho nên năm sáu người, mặc y phục hoa hòe lộng lẫy, quỳ trên mặt đất

"Ô ô ô ô ~~ tiểu hầu gia, chúng ta là thiệt tình yêu ngài, mong ngài không cần đuổi chúng ta rời đi ~~"

Các nàng ở ngoài cửa khóc, cửa lớn vẫn đóng chặt, không chút sứt mẻ.

Một canh giờ sau, hai người đi rồi.

Còn có ba người ở đàng kia khóc lóc.

Sau đó, cửa mở ra.

Lan Chi đi ra.

Trong tay cầm ba cái túi tiền

Lan Chi đầu tiên là thi lễ

Nói

"Các vị cô nương, tiểu hầu gia đi tìm lão gia, vẫn chưa về trong sân, dù là ngài khóc chết ở nơi này cũng sẽ không có người đau lòng đâu a."

Lan Chi vừa dứt lời, ba tiếng khóc đều nhỏ đi.

Theo bản năng đồng thời nhìn thoáng qua đối phương.

Đi theo, liền nghe Lan Chi đi theo nói

"Các ngươi cũng nhìn đến tiểu hầu gia là như thế nào yêu thương Cơ Ngọc công tử, các ngươi cảm thấy, tại đây trong phủ ngốc, năm nào tháng nào mới có thể hết khổ?"

Lời này nói xong, vài vị cô nương hoàn toàn không khóc.

Lan Chi duỗi tay, đặt ba túi tiền ở trước mặt ba người

"Nơi này có năm mươi lượng bạc, cũng chỉ có cơ hội này.

Ba vị có thể cầm túi tiền rời đi, hoặc có thể vẫn luôn khóc lóc chờ hầu gia trở về.

Nhưng mà.... , dựa theo tính tình hầu gia, cũng sẽ đuổi các ngươi đi ra phủ, bạc này, lúc đó liền không thể cầm rồi."

Lan Chi nói nói xong, chưa đến chốc lát, liền có một nữ tử đứng dậy.

Tiếp nhận túi tiền trong tay Lan Chi.

Hành lễ

"Như vậy, bái biệt hầu gia."

Nói xong, lau lau nước mắt, xoay người rời đi.

Một người vừa đi, sau đó, hai người khác cũng đứng dậy cầm bạc đi theo.

Xử lý xong những việc này, Lan Chi đi trở về trong viện.

Bên trong, còn có một vị.

Chỉ khác với vài người kia.

Kha Ngọc biểu hiện phi thường phẫn nộ, hắn bị hai tên đại hán lôi kéo

"Ta không đi! Để tiểu hầu gia tới gặp ta! Ta là được lão gia tự mình an bài tới, các ngươi dám!!"

Từng tiếng truyền ra từ trong phòng nào đó.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Kha Ngọc liền bị kéo ra ngoài.

Lúc này, Cơ Ngọc cũng từ trong phòng đi ra.

Mặc một thân bạch y, sắc mặt thanh lãnh.

Giống như trích tiên không thể chạm tới.

Ngay khi Kha Ngọc chật vật đi ngang qua trước mặt Cơ Ngọc, hắn ta lập tức càng phẫn nộ.

*****

Edit: Tinh Niệm

Giận đến cùng cực, hắn ta ngược lại không hề giãy giụa nữa

"Cơ Ngọc! Tất cả việc này có phải đều là ngươi làm hay không?!"

Cơ Ngọc mí mắt buông xuống, không nói một lời.

Kha Ngọc cười lạnh, muốn giãy giụa tiến lên, xé xác tên dối trá này.

Nhưng phía sau bị đại hán khống chế, không cho phép hắn giãy giụa đi ra.

Kha Ngọc thở hồng hộc, ánh mắt mang theo hận ý

"Chỉ là một tên nam kỹ từ câu lan ngõa xá, cũng dám sinh ra tâm tư muốn độc chiếm hầu gia.

Ghen tị như thế, ác độc như thế, lại dối trá như thế, chờ đến khi tiểu hầu gia phát hiện bộ mặt thật của ngươi, ngươi cho rằng mình còn có thể sống được mấy ngày??"

Cơ Ngọc như cũ, vẫn chưa liếc mắt nhìn Kha Ngọc một cái.

Thật giống như là đang khiêm tốn nghe hắn nói chuyện.

Kha Ngọc lại bị một màn này làm cho càng nổi giận

"Ngươi không cần ở trước mặt ta giả vờ giả vịt, để tiểu hầu gia phân phát tất cả hậu viện, thậm chí ngay cả ta cũng bị đuổi ra, tất cả đều là chủ ý của ngươi, có phải hay không??!"

Lan Chi đứng ở bên cạnh, ý bảo kia hai gã hán tử lôi người đi.

Kha Ngọc chưa từ bỏ ý định, thanh âm đều sắc nhọn

"Trả lời ta! Có phải hay không! Hết thảy đều là ngươi giở trò quỷ, có phải hay không??!"

Rốt cuộc, người đứng ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, bắt đầu nâng lên mí mắt, nhìn về phía hắn ta

Hắn cười nhạt

"Là ta."

Hắn dứt khoát trả lời như vậy, Kha Ngọc lại ngạc nhiên trong một cái chớp mắt

"Ngươi đều thừa nhận?"

Cơ Ngọc đứng ở chỗ đó, gió thổi bay một sợi tóc.

Chỉ nghe hắn nói

"Vốn là muốn tha cho mấy người vài ngày.

Chỉ là hôm qua, ngươi mặc y phục tương tự ta, ngồi ở đình hóng gió.

Là muốn bắt chước bộ dáng ta, dời đi lực chú ý của tiểu hầu gia.

Từ đó có thể lọt vào mắt tiểu hầu gia có phải hay không?"

Kha Ngọc không nói chuyện.

Cơ Ngọc đi đến trước mặt hắn.

Thanh âm nhẹ nhàng

"Ngươi thật sự chướng mắt, vốn là muốn giết ngươi, có thể lưu một cái mệnh rời khỏi hầu phủ, là hầu gia từ bi."

Kha Ngọc bị đôi mắt đen nhánh sâu kín kia nhìn chằm chằm, cả người cứng đờ.

Cơ Ngọc dời đi tầm mắt, cúi đầu, sửa sang lại quần áo mình

"Đã là ngươi gây ra, vậy liền thuận đường rửa sạch hậu viện này."

Cơ Ngọc nhẹ nhàng bâng quơ, từ từ nói

"Các nàng ngày sau nếu là xảy ra chuyện, tất cả đều là ngươi sai."

Bước chân Kha Ngọc lảo đảo, hoàn toàn không có phẫn nộ như vừa nãy.

Ngược lại là, có chút sợ hãi.

Hắn không ngừng lui ra sau.

Ánh mắt nhìn về phía Lan Chi bên cạnh

"Ngươi đều nghe được?! Tất cả đều là mưu kế của hắn! Mau gọi tiểu hầu gia tới, đuổi kẻ ác độc dối trá này đi ra ngoài!!"

Lan Chi cúi đầu, vẫn luôn đứng ở chỗ đó.

Không có trả lời.

Nàng nghe được lời này, cũng phi thường khẩn trương.

Nhưng mà, một tháng trước, Lan Chi đã từng nói cho tiểu hầu gia việc mình phát hiện Cơ Ngọc không phải là bộ dáng vô hại như vậy.

Tiểu hầu gia thực bình tĩnh, thậm chí còn nói với nàng, về sau vô luận nhìn thấy Cơ Ngọc như thế nào, đều không cần bẩm báo.

Nói cách khác, tiểu hầu gia đã sớm biết vị Cơ Ngọc đại nhân này không phải người vô hại.

Nhưng mà, tiểu hầu gia nguyện ý sủng a.

Cuối cùng, Kha Ngọc ở trong tuyệt vọng, bị kéo đi rồi.

Cơ Ngọc nhìn Lan Chi, môi cong một cái.

Sau đó rời đi tầm mắt

"Tiểu hầu gia sắp trở về đi?"

"Vâng, Cơ Ngọc đại nhân."

"Chuẩn bị thiện*."

*Cơm

"Vâng, Cơ Ngọc đại nhân."

Lan Chi nói chuyện cung cung kính kính.

Dù một tháng trước đã thực cung kính.

Nhưng trải qua một màn vừa rồi kia, Lan Chi nói chuyện còn muốn cung kính hơn so với trước.

Cung kính mang theo chút sợ hãi.

Lan Chi có thể chịu nổi khảo nghiệm của Vương phi quá cố, để Vương phi an tâm đặt nàng ở bên người tiểu hầu gia, bảo vệ tiểu hầu gia.

*****

Edit: Tinh Niệm

Chứng tỏ Lan Chi cũng là có chút tài năng, nhưng lại gặp phải Cơ Ngọc

Vừa thấy thì giống như là một đóa hoa vô hại.

Nhưng lại toàn thân kịch độc.

Chạm vào một chút, thì phải trả giá đại giới.

Nhưng cũng còn tốt.

Điều làm Lan Chi yên tâm nhất đó là, đóa hoa này, một lòng tất cả đều ở trên người tiểu hầu gia.

Nàng nhìn ra được, Cơ Ngọc là thật sự để ý tiểu hầu gia.

Chuyên chú đến từng chỗ nhỏ.

Có độc thì làm sao, hắn cũng sẽ cẩn thận che chở tiểu hầu gia.

Đảm bảo nàng bình an.

Vậy liền đủ rồi.

Chỉ trong chốc lát, Tô Yên đã trở lại.

Lúc đẩy cửa ra đi vào.

Trên đầu nàng thấm mồ hôi, đứng ở cửa sân.

Cơ Ngọc đứng ở chỗ hành lang dài, hai người nhìn nhau.

Tô Yên yên lặng duỗi tay, sờ sờ eo.

Cơ Ngọc nhìn động tác của nàng, trong mắt hiện lên ý cười.

"Tiểu hầu gia."

Hắn đi qua, ôm Tô Yên vào trong lòng.

Tô Yên ghé vào trong ngực hắn, rầu rĩ ra tiếng

"Buổi tối hôm nay, muốn phân giường ngủ."

Cơ Ngọc ngẩn người

"Vì sao?"

"Làm lụng vất vả quá độ, muốn nghỉ ngơi một chút."

"Cơ Ngọc muốn hầu hạ tiểu hầu gia đi vào giấc ngủ."

"Không cần."

"Cần."

"Không cần"

"Vậy hôm nay, Cơ Ngọc chỉ thay tiểu hầu gia làm ấm giường, hầu hạ tiểu hầu gia xong, Cơ Ngọc liền đi, được không?"

Cơ Ngọc ở vào thế yếu, nghe liền cảm thấy đau lòng.

Tô Yên do dự một cái chớp mắt

"Vậy được rồi."

Nàng đồng ý.

Cơ Ngọc trong mắt ý cười gia tăng

"Hầu gia đau chỗ nào? Để Cơ Ngọc cho xoa xoa nàng."

"Eo đau."

"Cơ Ngọc sẽ hầu hạ hầu gia thật tốt. Hầu gia thoải mái sao?"

"Ưm, còn được."

"Hầu gia, không bằng nằm lên trên giường, để Cơ Ngọc cẩn thận xoa xoa cho nàng."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Được rồi."

Nắng gắt giữa trưa, hai người dựa sát lẫn nhau, ái muội dây dưa.

Lời nói kia cũng bị Lan Chi ở một bên nghe rành mạch.

Lan Chi yên lặng thối lui.

Chỉ cần hầu gia thích, hết thảy đều tốt.

Gió ấm thổi quét, tòa phủ đệ này, mỗi một ngày đều an bình, tường hòa.

....

____THẾ GIỚI 13- KẾT THÚC_____

"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đạt được 10 điểm giá trị."

Khi Tô Yên tỉnh lại ở trạm không gian, nghe được thanh âm Tiểu Hoa.

Sau đó, liền nghe Tiểu Hoa tiếp tục nói

"Ký chủ, thương thành tùy cơ không gian đã mở ra, có ba loại vật phẩm có thể lựa chọn."

Tiểu Hoa như là sợ ký chủ không muốn nghe.

Ngay lập tức blah blah nói thật nhanh

"1, đạt được quyền lợi lựa chọn vị diện.

2, túi gấm tùy cơ.

3, túi gấm phúc họa tương y."

Tô Yên nghe xong, suy nghĩ trong chốc lát

"Cái thứ ba, túi gấm phúc họa tương y là cái gì?"

"Nếu ký chủ lựa chọn nó, sẽ được dùng ở vị diện tiếp theo, có khả năng đạt được thêm trị số."

"Vậy nó rốt cuộc là cái gì?"

"Ưm.... Tiểu Hoa cũng không biết."

"Cái thứ hai thì sao?"

"Cái thứ hai là túi gấm có thể trợ giúp ký chủ vượt qua cửa ải khó khăn. Cũng là dùng ở vị diện sau, nhưng mà không gia tăng được trị số."

Tiểu Hoa hỏi

"Ký chủ muốn mua sao?"

"Phải tốn bao nhiêu trị số?"

"Cái thứ nhất, 10 trị số.

Cái thứ hai 15 trị số.

Cái thứ ba 6 trị số."

Tô Yên tạm dừng trong chốc lát

"Muốn cái thứ ba."

"Leng keng, chúc mừng ký chủ mua sắm thành công."

Mua xong, Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ vì sao không cần cái thứ hai?"

"Quá đắt."

".... . được rồi."

Sau đó Tiểu Hoa lại nói

"Leng keng, chúc mừng ký chủ đạt được một cái túi gấm phúc họa tương y. Trước mặt ngài còn có 4 trị số. Muốn thêm ở đâu ạ?"

Tiếp đó, trước mắt Tô Yên liền hiện ra bảng giá trị

【dung lượng não 】41

【giá trị thể lực】65

_____

Vị diện này 71c tui đã thấy dài rùi, mà vị diện sau tận hơn 80c lận.

(ಥ﹏ಥ)(ಥ﹏ಥ)(ಥ﹏ಥ)(ಥ﹏ಥ)

Lần bạo chương sau thật xa xôi mà!!!!

(¬_¬)

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)