Nam chủ đại nhân quá xấu rồi (1)
← Ch.146 | Ch.148 → |
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên
"Thêm vào cả hai."
"Leng keng, đã thêm thành công. Giá trị hiện tại của chị là
【Dung lượng não】 43.
【Giá trị thể lực 】 67
Sau khi hoàn thành, Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, chúng ta sắp đi tới vị diện tiếp theo."
"Được."
"Leng keng, nhiệm vụ chuẩn bị bắt đầu."
Sau đó, trước mắt Tô Yên tối sầm, liền mất đi ý thức.
.... .
Khi Tô Yên tỉnh dậy lần nữa, chỉ cảm thấy cả người rét run, lạnh đến run rẩy.
Vừa mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng.
Cô ngã xuống đất.
Chỉ có một ánh sáng lờ mờ trên đỉnh đầu, đủ để thấy rõ hoàn cảnh xung quanh.
Bốn phía đều là tường.
Trong một căn phòng hẹp, nơi cô ngã xuống đất, có một cái cốc bị va chạm nên nước văng ra ngoài.
Ngoài ra, không có thêm thứ gì hết.
Chỉ cảm thấy u ám, đen kịt.
Tô Yên liếm khóe môi, cảm thấy có chút khô khốc.
Trong cốc vẫn còn có một ít nước.
Cô duỗi tay nhặt nó lên.
Thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, ký chủ, nước không có độc."
Tô Yên uống hết nước trong cốc.
Khi đưa tay tới gần mới phát hiện.
Trên tay có dính vết máu.
Theo ý thức dần trở nên rõ ràng, trên đầu bỗng truyền đến cơn đau.
Tô Yên vươn tay chạm vào trán mình.
Một trận đau đớn truyền đến.
Trên tay liền dính máu tươi.
Đây là bị thương?
Nghĩ như vậy.
Thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, ký chủ có muốn tiếp thu ký ức không?"
"Có"
"Leng keng, tiếp thu ký ức bắt đầu."
Nguyên thân là một nữ sinh viên năm nhất.
Ban đầu cô sống trong một gia đình tương đối giàu có.
Để trèo lên cây cao, cha mẹ của nguyên thân đã gả cô cho Phượng gia ở thành phố X, dự định kết thân với họ, trở thành một gia tộc có giá trị trong giới thượng lưu.
Gia chủ hiện tại của Phượng gia là Phượng Quốc Nguyên.
Đây cũng là đối tượng kết hôn của cô, một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi nhưng đã kết hôn năm lần, dáng người mập mạp, mái tóc thưa thớt.
Nguyên thân bị cưỡng chế đưa đến trong nhà này.
Thà chết cũng không muốn kết hôn với ông già hơn 60 tuổi kia.
Cũng không biết Phượng Quốc Nguyên nhìn trúng nguyên thân ở điểm nào.
Sau khi tự gặp mặt một lần liền nhất định phải cưới được nguyên thân.
Đặt ra hôn ước rồi đem người đến chỗ ở của ông ta.
Nguyên thân đương nhiên không muốn, phát điên muốn chạy ra ngoài.
Cuối cùng Phượng Quốc Nguyên tức giận, trực tiếp nhốt cô vào căn phòng tối này.
Nguyên thân cảm thấy tuyệt vọng, đâm đầu vào tường tự sát.
Tuy nhiên nguyên thân tự tử không thành.
Cuối cùng phải kết hôn với Phượng Quốc Nguyên.
Hóa ra tên đàn ông này bị nghiện SM, những người vợ trước đây của ông ta cũng xinh đẹp như hoa nhưng lại bị ông ta đùa bỡn đến chết.
Nguyên thân cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận này, khi được đưa đến bệnh viện cô chỉ còn một hơi cuối cùng.
Tuy giữ được mạng sống nhưng cô luôn phải nằm viện.
Vài năm sau, chết trong bệnh viện.
Sau khi Tô Yên xem xong cuộc đời của nguyên thân.
Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, nguyện vọng của nguyên thân là hy vọng có thể tặng món quà mà mình chuẩn bị cho người đàn ông cô ấy yêu."
Tô Yên nghe vậy, có chút không hiểu lắm
"Cô ấy không muốn báo thù sao?"
"Hả? ký chủ, ở trong lòng nguyên thân, kẻ thù quá mạnh mẽ, cô ấy đã tuyệt vọng. Trước khi chết cô ấy còn có cha mẹ ở bên cạnh, nguyên thân cũng không muốn báo thù, nguyện vọng duy nhất là muốn đưa quà cho người đàn ông cô ấy yêu."
Nghe xong, Tiểu Hoa chỉ cảm thấy lãng mạn đến không đỡ nổi.
"Ừm, thật cảm động."
Tô Yên không nói gì.
Cô chống đất đứng dậy.
Vừa đi hai bước, chân liền run rẩy.
Tô Yên vất vả miễn cưỡng đi đến cửa.
Tiểu Hoa liền lên tiếng
"Ký chủ, Phượng Quốc Nguyên sợ nguyên thân chạy trốn, cho nên đã tiêm thuốc vào cơ thể cô ấy, làm cho cô ấy mất hết sức lực."
*****
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đỡ vách tường, đứng ở chỗ đó một lúc.
Cảm nhận được cỗ suy yếu vô lực kia đang chậm rãi biến mất.
Trên người mình giống như có một chút sức lực.
Tuy nhiên, còn không có khôi phục hoàn toàn.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, giá trị thể lực của chị cao hơn mức bình thường của phụ nữ, ngay lúc này nó đang phát huy tác dụng."
Tô Yên nâng cánh tay lên, phát hiện không còn vô lực như khi nãy nữa.
Tay đặt lên nắm cửa.
Liền nghe xoạch một tiếng.
Không nghĩ tới, cửa phòng thế nhưng mở được.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Người này nhốt nguyên thân vào trong phòng tối, lại không khóa cửa lại?
Nhưng cô không biết, bởi vì nguyên thân bị tiêm thuốc vào thân thể.
Dù cho nguyên thân có bản lĩnh như thế nào cũng không có khả năng rời đi được.
Hơn nữa, thủ hạ của Phượng Quốc Nguyên rất nhiều.
Đến nay còn chưa gặp ai có thể bò ra từ trong phòng tối.
Hơn nữa, Phượng Quốc Nguyên không muốn giết Tô Yên.
Ông ta chỉ muốn cô nếm một ít khổ sở, để cô thành thật một chút.
Tô Yên đỡ cánh cửa đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa mới mở ra, cô bước chân ra ngoài.
Liền suýt đụng phải một người.
Nhưng mà, lại có một cánh tay càng nhanh hơn.
Chắn trước mặt người kia, tiếp theo, người nọ liền được vệ sĩ mặc đồ đen bảo vệ phía sau.
Vệ sĩ mặc đồ đen muốn đẩy Tô Yên ra.
Tô Yên bởi vì thân thể bị tiêm thuốc nên có chút vụng về.
Sau đó lảo đảo lùi về sau một bước.
Theo bản năng nâng cánh tay, nắm lấy tay của vệ sĩ.
Ấn vào huyệt đạo nào đó, đang muốn dùng sức.
Nhưng vệ sĩ kia rõ ràng đã chiến đấu rất nhiều năm, ngay lập tức nhận thấy có gì đó không ổn.
Nhanh chóng rút tay về.
Bởi vì hắn ta đột nhiên rút về.
Tô Yên liền lảo đảo lùi về sau hai bước.
Đỡ vách tường, ổn định thân mình.
Sau đó, trong đầu liền vang lên thanh âm Tiểu Hoa
"Leng keng, phát hiện nam chủ công lược, Phượng Dung."
Tô Yên nghe vậy, ngước mắt lên.
Mặt đối mặt với người đàn ông đang được vệ sĩ bảo vệ.
Người đàn ông mặc quần áo màu đen rộng thùng tình, trên mặt không biểu tình.
Lông mi đen nhánh vừa cong vừa rậm, run lên run lên.
Một khuôn mặt trắng nõn tinh xảo dùng từ xinh đẹp cũng không thể hình dung hết.
Nốt ruồi lệ chí ở mắt phải đặc biệt câu nhân, liếc mắt một cái liền hấp dẫn người ta.
Người đàn ông ngước mắt lên.
Con ngươi đen nhánh, sự thù địch không chút nào che dấu hiện lên.
Hơi thở quá trắng trợn táo bạo.
Cao ngạo đến ương ngạnh.
Tiểu Hoa khẽ meo meo
"Ký chủ, nam chủ thật hung dữ."
Tầm mắt Phượng Dung rơi xuống trên người Tô Yên.
Nhìn vào quần áo thuần trắng mà cô đang mặc, trên trán còn có máu.
Đặc biệt là cô từ căn phòng tối này bước ra.
Phượng Dung nhướn mày, duỗi tay vỗ vào vệ sĩ đang che trước mặt hắn.
"Cô chính là người thà chết chứ không chịu khuất phục, là mẹ kế nhỏ của tôi?"
Thanh âm hắn nghiền ngẫm, ngón tay thon dài nắm lấy cằm Tô Yên.
Không có dùng sức.
So với áp bức, càng mang theo khuynh hướng khiêu khích dụ hoặc nhiều hơn.
Con ngươi Phượng Dung nhìn gương mặt Tô Yên, cuối cùng rơi xuống tay phải của cô.
Vừa nãy, có phải là bàn tay này thiếu chút nữa khống chế được vệ sĩ bên người hắn?
Phượng Dung cong đôi môi mỏng
"Vừa nãy, cô thiếu chút nữa làm vệ sĩ của tôi bị thương."
Đầu óc Tô Yên có chút mê man, nhưng may mắn cô vẫn còn tỉnh táo được.
Nghe thanh âm nhẹ nhàng của Phượng Dung rơi vào tai
"Hay là cô đấu với vệ sĩ của tôi đi, nếu cô thua, liền lấy cánh tay này xuống, làm thù lao đưa tôi. Được không?"
Thanh âm mang theo ác ý.
Một khuôn mặt tuyệt đẹp như vậy, nhưng lời nói lại khiến tim người ta run sợ.
*****
Edit: Tịnh Uyển
Beta:Tinh Niệm
Tô Yên nghe vậy chớp chớp mắt,
"Nếu tôi thắng thì sao?"
Phượng Dung cười rộ lên, một nụ cười làm người kinh diễm
"Cô muốn cái gì?"
"Đưa tôi ra ngoài."
Ánh mắt Phượng Dung ở trên má Tô Yên hơi khựng lại
Sau một lúc lâu, gật đầu
"Được"
Tiếng nói hắn vừa dứt, từ bên người Tô Yên đi ra chỗ khác.
Đi tới vị trí bên cạnh.
Dựa vào tường, trên người mặc đồ đen, cử chỉ lười biếng.
Lông mi rủ xuống, thanh âm lạnh nhạt
"Động thủ."
Hắn vừa dứt lời, vệ sĩ lúc nãy lập tức ra tay.
Thủ pháp khéo léo, mỗi động tác đều đã trải qua huấn luyện.
Là một tay già đời.
Tô Yên rũ mắt, viên pha lê giống như hạt mưa trên cổ tay cô xuất hiện, nháy mắt sáng một chút.
Một màn này bị Phượng Dung nhìn thấy rõ ràng, thu vào đáy mắt.
Giây tiếp theo, Tô Yên cùng vệ sĩ đánh nhau.
Hai cánh tay va chạm.
Tô Yên đứng ở đó không nhúc nhích.
Nhưng vệ sĩ kia bị lùi lại một bước.
Kinh ngạc trong mắt của vệ sĩ hồi lâu không mất đi.
Tô Yên đang mặc một chiếc váy cotton dài.
Váy dài xuống mắt cá chân.
Thế nên có chút hạn chế hành động của cô.
Chẳng mấy chốc, vệ sĩ lại đánh tới.
Rất xa có thể nghe được, âm thanh liên tiếp vang lên.
Năm phút sau.
Phanh!
Tô Yên quỳ một gối trên mặt đất.
Tay cô hơi dùng sức
Giây tiếp theo, đầu vệ sĩ va chạm với mặt đất.
Vỡ đầu chảy máu ngất đi.
Vết thương so với trán Tô Yên còn nghiêm trọng hơn.
Vệ sĩ bất tỉnh.
Tô Yên đỡ mặt đất, đứng dậy.
Ánh mắt cô lướt qua người vệ sĩ trên mặt đất, rơi xuống trên người Phượng Dung đối diện.
Mở miệng, thanh âm dịu dàng
"Tôi thắng, anh đã nói sẽ mang tôi ra ngoài."
Nói xong, cô đi đến trước mặt Phượng Dung, sau đó yên lặng túm lấy góc áo sơ mi màu đen của hắn.
Nắm chặt.
Nhìn tư thế, chắc chắn sẽ không buông ra.
Phượng Dung dựa vào tường, so sánh Tô Yên với người vệ sĩ vừa bị đánh ngất của hắn.
Càng khiến hắn thú vị hơn chính là, hành vi này của Tô Yên
"Mẹ kế nhỏ đang làm gì vậy?"
Hắn khẽ mỉm cười.
Tô Yên chớp chớp mắt, tay lặng lẽ nắm chặt góc áo sơ mi càng dùng sức.
Lên tiếng
"Tôi cảm thấy anh sẽ không giữ lời, cho nên nắm chặt áo anh một chút, để yên tâm hơn."
Phượng Dung nhướng mày.
Thật hiếm khi nghe được lời nói thẳng ra như vậy.
Hắn thực sự không muốn cứu người phụ nữ này.
Đặc biệt là khi hắn thấy cô ấy quật ngã vệ sĩ của mình xuống đất.
Trong lòng cân nhắc, là muốn chặt rớt một cánh tay, hay là muốn đánh gãy một chân.
Nào biết rằng người phụ nữ này lại chạy tới trước mặt hắn ăn vạ.
Hắn không có tính kiên nhẫn với những phụ nữ hay nói nhiều.
Có lẽ vừa rồi đối diện với tầm của Tô Yên.
Nghe thanh âm mềm mại và bộ dáng vô hại của cô, cảm thấy có chút thú vị.
Phượng Dung nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Yên
"Nghe ý tứ của mẹ kế nhỏ, nếu tôi không đưa cô đi, vậy cô sẽ ở đây ra tay với tôi sao?
Tô Yên cúi đầu, rối rắm do dự hồi lâu, sau đó gật đầu
"Tôi sẽ làm như vậy."
Trong mắt Phượng Dung hiện lên ý cười.
"Có vẻ như tôi không có lựa chọn nào khác rồi."
Nói tiếp
"Đi thôi, đưa cô ra ngoài."
Hắn cử chỉ lười nhác, một thân đồ đen từng bước đi ra ngoài.
Không thèm để ý tới việc Tô Yên lôi kéo áo sơ mi của hắn, cùng với lời uy hiếp khi nãy.
Một trong những người vệ sĩ ở lại để xử lý tên đang té xỉu trên mặt đất kia.
Hai người còn lại đi theo Phượng Dung rời đi.
Sau khi ra khỏi biệt thự rồi lên xe ngồi.
Sắc mặt Tô Yên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đang từ từ tái nhợt.
Cô cúi đầu, nhắm mắt lại.
*****
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Vừa nãy đã điều động tất cả năng lượng trong thân thể.
Kết quả là bây giờ đã trở về bình thường.
Thể lực đang suy giảm nhanh chóng.
Cô cúi đầu ngồi đó.
Vuốt ve váy trên người mình.
Ở bên váy xuất hiện một cái túi nhỏ.
Cô nhắm mắt lại, lấy ra một viên kẹo sữa dâu.
Lột vỏ ra ăn.
Lập tức mùi hương kẹo sữa dâu tây tràn ngập trong khoang xe.
Phượng Dung ngồi bên cạnh cũng ngửi thấy mùi vị ngọt ngào kia.
Hắn nhìn về phía Tô Yên, thích thú trong mắt càng nồng đậm.
Hắn quá rõ cha mình là người như thế nào.
Người phụ nữ này vậy mà có thể cất dấu đồ vật.
Là cô quá lợi hại, hay những người đó thả lỏng cảnh giác?
Tô Yên nhận thấy ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm vào giấy gói kẹo trong tay mình.
Tô Yên yên lặng thò tay vào túi nhỏ một lần nữa.
Vuốt ve hồi lâu, lại lấy ra một viên kẹo khác.
Đặt kẹo vào tay Phượng Dung.
Mềm mại nói
"Viên cuối cùng."
Nói xong, cô cảm thấy không ổn, bổ sung nói
"Nếu anh muốn ăn, có thể đợi tôi thay quần áo xong lại đưa thêm cho anh."
Túi của chiếc váy này quá nhỏ, chỉ chứa hai viên đã là cực hạn.
Nếu cô tiếp tục lấy ra, sẽ bị hắn phát hiện sơ hở.
Phượng Dung nhìn thoáng qua viên kẹo, lại nhìn Tô Yên.
Hắn trở tay ném viên kẹo đi.
Rồi nhìn chằm chằm vào túi của Tô Yên.
Đang muốn di chuyển.
Liền cảm thấy phần eo căng thẳng.
Cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra Tô Yên vẫn luôn gắt gao lôi kéo lấy quần áo hắn.
Như thể sợ hắn ném cô đi.
Gương mặt xinh đẹp không hiện lên cảm xúc.
Vươn tay, kéo từng ngón tay của Tô Yên bẻ xuống.
Tay Tô Yên không cầm lấy quần áo hắn nữa.
Ngược lại, cô cầm lấy ngón tay hắn.
Cô nghiêm túc nói
"Tôi là mẹ kế của anh, là trưởng bối của anh. Cho nên, anh không thể ném tôi xuống cũng không thể tức giận với tôi."
Trong mắt Phượng Dung vốn dĩ đang dần dần tức giận vì cô lôi kéo hắn, bỗng nhiên nghe thấy lời này của cô, cơn tức liền biến mất.
Lần đầu tiên hắn nghe thấy lời nói đúng lý hợp tình như thế.
Hắn như suy tư mà nhìn Tô Yên
"Nếu muốn làm mẹ kế nhỏ của tôi, tại sao lại phải chạy ra ngoài?"
Nói xong, Phượng Dung theo sát nói một câu
"Tài xế, quay lại..."
Tô Yên nhanh chóng nói
"Đợi, đợi đã, anh đừng làm vậy."
Tô Yên duỗi tay, bưng kín miệng hắn.
Chặn lại những lời hắn sắp nói ra.
Sắc mặt Phượng Dung dần dần trở nên âm trầm.
Hai người đang cực gần nhau.
Tô Yên tất nhiên nhìn thấy rõ.
Cô theo bản năng nghĩ cách dỗ dành.
Che miệng hắn lại, hôn lên trán hắn
Thanh âm mềm mỏng
"Anh đừng tức giận."
Sau khi hôn, cả hai đều im lặng.
Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Ký chủ, chị là muốn tính toán tán tỉnh con riêng của mình sao? A a a a a, thực kích thích a."
Tô Yên chớp chớp mắt, phản bác
"Không có, hắn không phải con trai riêng của ta."
Cô và Phượng Quốc Nguyên chưa đăng ký kết hôn.
Phượng Quốc Nguyên dự định làm cho nguyên thân cam tâm tình nguyện ký tên.
Sau khi nhốt trong phòng tối, nếu không phải Tô Yên bám vào người, đại khái nguyên thân liền phải kết hôn cùng Phượng Quốc Nguyên.
Tô Yên trả lời Tiểu Hoa, lại nói
"Ưm, ... suýt là con riêng."
Đôi mắt Phượng Dung lúc sáng lúc tối, khóe môi hắn gợi lên tươi cười.
Kéo tay Tô Yên đang che môi hắn.
Thanh âm trầm thấp, mang theo ý vị sâu xa
"Trách không được một hai phải đi theo tôi, hóa ra người mẹ kế nhỏ coi trọng không phải bố tôi, mà là tôi."
Tô Yên nghe hắn nói, lúc sau hắn không nói thêm gì nữa.
Cô tưởng hắn muốn cô trả lời.
Rối rắm hồi lâu, cô nói
"Đại khái, là như thế."
Phượng Dung nghe cô hào phóng thừa nhận.
*****
Edit: Tịnh Uyển
Beta:Tinh Niệm
Hơn nữa lông mi run run, nhìn qua có chút e lệ.
Hắn nhướng mày, một tay kéo lấy cánh tay Tô Yên.
Xoay người ôm cô vào trong lòng mình.
"Mẹ kế nhỏ, dã tâm của cô cũng thật lớn a."
Thanh âm ở bên tai cô mang theo trêu chọc, hai người dựa sát vào nhau.
Tư thế ái muội.
Bởi vì di chứng của việc điều động lực lượng toàn thân, cho nên lúc này Tô Yên không thể làm gì.
Chỉ có thể tùy ý hắn kéo.
Tiếp theo, nghe thấy thanh âm sâu kín của hắn
"Mẹ kế nhỏ có biết, những người phụ nữ nhớ thương tôi thì có kết cục gì không?"
Phản ứng đầu tiên của Tô Yên khi nghe lời này là
"Có người phụ nữ khác nhớ thương anh?"
Phượng Dung cạn lời.
Trong lúc Tô Yên nói chuyện, hoàn toàn là nỗ lực chống đỡ.
Bởi vì thân thể bị tiêm thuốc, cộng với di chứng của điều động thân lực.
Cho nên ở trong khoang xe tối tăm này.
Cô dính vào trên người Phượng Dung.
Cứ thế an tĩnh, càng ngày càng hôn mê.
Lý trí biết rằng, hắn không phải là một người đàn ông sẽ thủ hạ lưu tình mà bỏ qua cho người khác.
Nhưng hiện tại cô không đủ sức để nổi lên tâm phòng bị.
Cho nên mơ mơ hồ hồ, ngủ thiếp đi.
Khi Phượng Dung lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống.
Phát hiện tay Tô Yên nắm chặt lấy quần áo hắn, sợ hắn ném cô đi.
Đầu dựa vào vai hắn, từng chút một.
Nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi.
Giống như nỗ lực không dựa vào người hắn, nhưng thân thể lại rất thành thật.
Dựa vào ngày càng gần, cuối cùng đầu để ở bờ vai hắn.
Hoàn toàn ngủ thiếp đi.
Người phụ nữ từ chỗ nào tới vậy?
Hắn ôm cô, ngược lại có chút kinh ngạc với tư thế của hai người.
Chính mình lại ôm một người phụ nữ vừa mới gặp lần đầu.
Tư thế ái muội như vậy, làm cô ngủ thiếp đi ở trong lòng hắn.
Hắn tựa hồ cũng không chán ghét.
Phượng Dung rũ mắt nhìn Tô Yên hồi lâu.
Sau một lúc lâu, hắn lên tiếng
"Dừng xe."
Chiếc xe dừng lại bên đường.
Phượng Dung đẩy Tô Yên
"Tỉnh?"
Tô Yên chớp chớp mắt, vẻ mặt mơ mơ hồ hồ
Cô còn chưa nói.
Liền nghe Phượng Dung cười khẽ
"Mẹ kế nhỏ, nên xuống xe."
Tô Yên gật gật đầu, thành thật bước xuống xe.
Có lẽ vì vừa mới thức dậy nên phản ứng hơi chậm chạp.
Cô vừa bước xuống, nhìn bốn phía hoang vắng.
"Đây là đâu?"
Tô Yên vừa mới nói xong, Phượng Dung đã đóng cửa xe lại.
"Mẹ kế nhỏ, chúng ta có duyên sẽ gặp lại."
Nói xong, xe khởi động, từ bên người Tô Yên rời đi.
Tô Yên đứng chỗ đó hồi lâu.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, chị bị ném xuống a~."
Tô Yên nhìn xung quanh, sau đó gật đầu
"Ừ"
Xung quanh hoang vắng, vẻ như là vùng ngoại ô.
Cô bước về phía trước, vừa bước một bước, chân liền nhũn ra.
Tô Yên hỏi
"Tiểu Hoa, thân thể ta bị tiêm thuốc vào khi nào, có thể điều trị không?"
"Ký chủ, đây là loại thuốc không biết Phượng Quốc Nguyên có được ở đâu, nó giống như độc dược. Mặc dù không có hại với thân thể của chị, nhưng nó sẽ làm cho tứ chi mệt mỏi. Trừ khi chị có thể lấy được giải dược trong tay Phượng Quốc Nguyên, nếu không thì sẽ luôn bị như vậy."
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu
"Được"
Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Chỉ là lúc này không có sức lực để đi.
Nhìn trái phải đều hoang tàn vắng vẻ.
Cô đứng đó, chậm rì rì từng bước đi về phía trước.
Còn chưa đi được vài bước.
Đằng sau, đột nhiên có một chiếc xe thể thao màu đỏ xinh đẹp gầm rú chạy đến, chợt dừng lại trước mặt cô.
*****
Edit: Tịnh Uyển
Beta:Tinh Niệm
Chỉ thấy trong xe mui trần có một người phụ nữ mặc áo hai dây màu trắng có đai đeo kèm thêm quần đùi ngắn nóng bỏng.
Chân mang giày vải trắng.
Từ trên xe đi xuống.
Chân dài hiện ra.
Tóc dài màu đen uốn lượn.
Người phụ nữ dường như hứng thú với Tô Yên.
Tháo kính râm màu đen.
Một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
Ngũ quan tinh xảo, đôi môi đỏ khẽ cười.
Đôi mắt kia phảng phất như chứa cả bầu trời sao sáng.
Nhìn một cái, sẽ khiến người khác nhớ mãi khắc sâu.
Người phụ nữ mang theo nét thành thục trưởng thành, tuy rằng nhìn rất giống một cô gái nhỏ.
Hẳn là lớn tuổi hơn Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt, yên lặng lùi ra sau.
Người phụ nữ càng bước gần về phía Tô Yên.
Nhìn cô đánh giá.
Sau một lúc lâu, cô ta lên tiếng
"Chỉ một mình?"
Tô Yên gật gật đầu.
Cô ta cũng gật gật đầu theo
"Xin chào, tôi tên Tuyên Vân Chi."
Nói xong, Tô Yên cũng chậm rì rì lên tiếng
"Xin chào, tôi là Tô Yên."
Nghe được tên Tô Yên, không biết tại sao, cô cảm thấy đôi mắt của người phụ nữ này càng sáng lên.
Nhưng chẳng mấy chốc, người phụ nữ lại quay đầu sang hướng khác.
Cô nàng nhai kẹo cao su trong miệng, nghịch nghịch mái tóc của mình
"Vùng hoang vu này có rất ít xe chạy ngang qua. Đi, tôi chở cô đi một đoạn."
Tô Yên liếc nhìn người phụ nữ tên Tuyên Vân Chi.
Mặc dù ánh mắt của cô nàng nhìn về phía cô có chút kỳ quái.
Nhưng cô không cảm thấy ác ý.
Bèn gật đầu
"Cảm ơn."
Sau đó, cô ngồi vào ghế phụ.
Người phụ nữ đeo kính râm lên.
Sau đó, khởi động xe chạy đi.
Một đường hai người không nói chuyện.
Tựa hồ chỉ là đơn giản trùng hợp gặp nhau, đi nhờ một đoạn đường thôi.
Cho đến khi vào thành phố.
Tuyên Vân Chi nhìn về phía Tô Yên, đôi môi đỏ nở nụ cười
"Tôi tới thành phố X này không lâu, không biết ở đây có nơi nào chơi vui không?"
Trong khi nói chuyện, Tuyên Vân Chi lấy ra một chai cola lạnh đưa cho Tô Yên.
Hành động của cô nàng quá tự nhiên, cho nên khi Tô Yên nhận lấy đồ uống lúc sau mới nhận ra, họ thực sự chỉ mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên.
Uống một ngụm Coca lạnh.
Thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Ký chủ, chỗ chơi ở thành phố X có câu lạc bộ đêm Hoàng gia, quán bar Dạ Sắc, Thỏ Ngọc bảo bối."
Tô Yên lặp lại theo lời của Tiểu Hoa.
Tuyên Vân Chi huýt sáo một tiếng.
Nếu không phải cô nàng lớn lên xinh đẹp, còn từ siêu xe đi ra.
Người không biết còn tưởng đây là một tên côn đồ.
Tuyên Vân Chi lấy ra một tấm danh thiếp từ ô vuông bên cạnh.
Đưa nó cho Tô Yên
"Một tháng sau, hãy nhớ gọi cho tôi."
Tô Yên nghi hoặc
"Làm cái gì?"
"Đi ra ngoài chơi."
Tuyên Vân Chi nói đến đúng lý hợp tình.
Tiếp theo, cô nàng lại nói
"Tôi cho cô đi nhờ, cô cùng tôi đến những nơi đó chơi một vòng, đồng giá trao đổi, chuyện bình thường mà."
Tô Yên cầm danh thiếp gật đầu
"Được."
Tuyên Vân Chi nhai kẹo cao su, môi đỏ hiện lên ý cười.
"Cô sống ở đâu?"
"Tiểu khu Ngọc Long số 3."
Chiếc xe gầm rú chạy về phía trước.
Chẳng mấy chốc, liền đến nơi Tô Yên nói.
Nơi này thực sự không hợp với nội thành.
Tiểu khu nhìn qua có chút rách nát, hẳn là đã xây dựng từ lâu.
Tô Yên xuống xe.
Tuyên Vân Chi nghịch nghịch tóc, đi xuống, dựa vào thân xe thể thao.
Tháo kính râm ra nhìn vào tiểu khu trước mặt.
Ngón tay gõ gõ lên xe thể thao.
"Sống ở đây?"
Tô Yên cũng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu khu
"Chắc vậy."
Tuyên Vân Chi nhướng mày nhìn Tô Yên.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |