Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 145

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 145
Bạch liên nam sủng muốn làm yêu (10)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

"Vâng, tiểu hầu gia."

Nói xong, hắn móc ra một khối vải bố trắng rồi bắt mạch cho Cơ Ngọc.

Nhưng mà, đại phu mới vừa duỗi tay, Cơ Ngọc nghiêng thân sang một bên, không muốn cho hắn xem bệnh.

Tiếng Cơ Ngọc khàn khan nói

"Ta không có việc gì."

Bộ dáng này của hắn, nói như vậy càng khiến cho người nghe đau lòng.

Đại phu đứng ở một bên, không biết nên làm sao bây giờ.

Chỉ có thể chờ hầu gia phân phó.

Tô Yên chớp chớp mắt, khẩu khí nghiêm túc

"Ta không giận chàng. Chuyện của chàng cùng Tam điện hạ, ta cũng đoán trước được một ít. Chuyện hôm qua là có nguyên nhân."

Nàng nhanh nhẹn giải thích.

Nhìn thấy ánh mắt Cơ Ngọc sáng quắc nhìn mình.

Nàng nói tiếp

"Chàng là ta dùng bạc mua tới, là người của ta, cho nên, phải nghe lời.

Theo ta trở về xem bệnh."

Lúc này, cũng không biết là câu nào của Tô Yên đã đả động đến hắn.

Tô Yên kéo hắn đi.

Rốt cục là ngoan ngoãn bị kéo trở về.

Một hồi đi đến trong phòng, Tô Yên vẫn chưa để đại phu lập tức tiến vào.

Ngược lại là đóng cửa, trước để cho Cơ Ngọc cởi ra quần áo ướt đẫm, thay đổi một thân áo trong sạch sẽ, đỡ hắn nằm ở trên giường.

Lúc này mới phân phó đại phu tiến vào.

Đại phu cẩn thận bắt mạch.

Hôm qua gặp mưa lại trúng gió, cảm nhiễm phong hàn, phát sốt nghiêm trọng.

Đại phu khai một đơn thuốc thảo dược, đưa tới trong tay Tô Yên.

"Tiểu hầu gia, dựa theo phương thuốc này bốc thuốc uống mấy ngày, Cơ Ngọc đại nhân nhớ cẩn thận, đừng có lại lần nữa cảm nhiễm phong hàn."

Tô Yên đưa đơn thuốc cho Lan Chi

"Đi bốc dược."

Lan Chi tiếp nhận đơn thuốc, không có lập tức rời đi, mà là nói

"Hầu gia, nô tỳ không được ra."

Tô Yên lúc này mới nhớ tới, cả hầu phủ này đều bị người phong tỏa.

Nàng cúi đầu, nhìn người bệnh nào đó lôi kéo tay nàng không bỏ

"Chàng để người phong tỏa hầu phủ?"

Cơ Ngọc cúi đầu, trầm mặc.

Lông mi run rẩy.

Bởi vì phát sốt, gương mặt phiếm đỏ ửng không được bình thường.

Làm người nhìn qua rất đau lòng.

Cho đến khi hắn kêu một tiếng

"Ân"

Khẳng định xong, ánh mắt Lan Chi nhìn Cơ Ngọc có chút không giống nhau.

Mỗi lần, luôn cảm thấy Cơ Ngọc đại nhân là loại người thanh lãnh không hỏi thế sự làm người có chút đau lòng.

Nhưng mệnh lệnh phong phủ, cấm bất luận kẻ nào xuất nhập, người vi phạm giết không tha, thế nhưng là hắn ra lệnh.

Đúng là đánh đổ luôn hình tượng của hắn trong lòng Lan Chi

Tô Yên ra tiếng

"Kêu người lui."

Lông mi Cơ Ngọc run rẩy, dường như có chút không nghĩ để binh lính lui đi.

Chỉ là cuối cùng, vẫn gật gật đầu.

Dùng sức nắm chặt tay Tô Yên.

Vẫn luôn không có buông ra.

Lan Chi mời đại phu đi ra ngoài, thuận đường đưa người ta trở về.

Dù sao cũng đã ở tại hầu phủ cả đêm, lo lắng hãi hùng cũng là không tránh khỏi.

Kết quả là, Cơ Ngọc liền ở tại trong viện bắt đầu dưỡng bệnh.

Chỉ là hầu phủ này, có hai người bị thương.

Còn có một vị nữa, là Tô phụ.

Cũng không biết vì sao, Tô phụ sau khi bị thương.

Phá lệ ỷ lại Tô Yên.

Mỗi ngày đều phải kêu Tô Yên đi nói chuyện một đến hai canh giờ.

Tô phụ thân thể khoẻ mạnh, chính trực tráng niên.

Miệng vết thương này đối với một người đã từng tắm máu ở trên chiến trường, không tính là cái gì.

Thế cho nên chưa được vài ngày sau, Tô phụ liền có thể xuống đất, ngày ngày lôi kéo Tô Yên chơi cờ.

Cũng kỳ quái.

Người hiếu thắng như Tô phụ, từ khi chơi cờ cùng Tô Yên liền không có thắng được một ván, lại vẫn là một hai phải bắt Tô Yên mỗi ngày tới bồi mình chơi.

Một hôm, vào giờ ngọ.

Tô Yên nắm cờ trắng trong tay.

Ngồi ở trên giường.

Đối diện, Tô phụ đang nắm một quân cờ đen, một bộ dáng thâm trầm.

Tô Yên

"Phụ thân còn không hạ cờ?"

Tô phụ nói

"hạ, hạ."

Nói xong, liền đặt quân cờ kia dừng ở một góc bàn cờ.

Ngay khi Tô Phụ hạ cờ.

Cơ hồ đồng thời, cờ trắng trong tay Tô Yên cũng rơi xuống.

Tiếp đó, Tô Yên nói

"Phụ thân, ngài thua."

Dứt lời, Tô Yên liền đứng lên.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô phụ nhìn chằm chằm vào bàn cờ, vẻ mặt tiếc hận.

Tựa hồ là cảm thấy nước đi cuối cùng của mình sai rồi.

Lúc này mới bị thua cả ván cờ.

Bằng không, nhất định là sẽ còn cùng Tô Yên đại chiến 300 hiệp.

Ánh mắt Tô Yên liếc ra mặt trời bên ngoài.

Nhìn sắc trời, đã tới vang ngọ.

Nàng cúi đầu, đùa nghịch một chút quần áo, ra tiếng

"Phụ thân, nếu không có việc gì, hài nhi liền trước cáo từ."

Tô phụ ngẩng đầu,

"Từ từ"

Tô Yên nhìn ông, không có động tác, chờ ông nói.

Tô phụ ho khan một tiếng, đại khái là bởi vì mình chưa có kiên trì, lại bị bại lộ mục đích của mình ra, có chút mất mặt.

Nhưng đều tới lúc này rồi, thế nào cũng phải nói.

"Nghe nói, trong viện ngươi có một nam thiếp, gọi là Cơ Ngọc, gần đây rất được sủng ái."

Tô Yên không có trả lời, mà là hỏi lại

"Phụ thân, đây là chuyện của hài nhi."

Tô phụ đùa nghịch quân cờ đen trong tay,

"Ngươi nếu thích hắn, vi phụ cũng không nói cái gì.

Chỉ là chuyện nối dõi tông đường, khai chi tán diệp, tất cả đều ở trên người ngươi.

Ngươi là độc đinh duy nhất của Tô gia, dù sao cũng phải cưới chính thất, kéo dài hương khói."

Tô phụ là một người sảng khoái.

Nếu đã nói, liền đem chính mình thái độ bày ra.

Dưỡng nam thiếp, chuyện Long Dương chi hảo này không có gì.

Nhưng vẫn phải có trách nhiệm kéo dài con nối dõi.

Chỉ cần có con nối dõi, ngươi yêu như thế nào, chơi như thế nào cũng được.

Vốn dĩ, Tô phụ là không tính nói.

Nhìn Tô Yên còn trẻ.

Việc này không vội.

Chỉ là nghe quản gia truyền lời, còn có biểu hiện nhiều ngày nay của Tô Yên.

Liền tính là ở trong phòng này bồi hắn chơi cờ, người ở chỗ này, tâm cũng không ở đây.

Vừa đến giờ ngọ, liền đi về trong viện mình.

Nghe nói nam thiếp kia lại là người yếu đuối mong manh.

Xối một chút mưa, liền bệnh không dậy nổi, đến bây giờ còn chưa có khỏe.

Vẫn luôn để Tô Yên chăm sóc.

Rốt cuộc, Tô phụ cảm thấy nên đề cập một chút quan điểm của mình.

Tô Yên nghe xong, gật đầu đồng ý

"Hài nhi nhớ rõ."

Đồng ý xong, lại hỏi

"Phụ thân còn có chuyện khác? Nếu là không có việc gì, hài nhi liền đi về trước."

Tô phụ đùa nghịch quân cờ trong tay mình

"Ta đã kêu Triệu quản gia, tìm kiếm mấy người không tồi cho ngươi, chính ngươi thu nhận, hoặc là để bên người hầu hạ, đều tùy ngươi."

Tô phụ ở trong lòng mình yên lặng cảm thán.

Nương Tô Yên chết sớm, những việc này, đều giao cho ông, một cái đại lão gia nhọc lòng a.

Tô Yên gật đầu

"Được."

Đồng ý xong, nàng hành lễ, cáo lui.

Đi ra ngoài, Tiểu Hoa nghi hoặc nhịn không được hỏi

"Ký chủ, chị chẳng lẽ không tính toán nói thân phận nữ tử cho Tô phụ sao?"

"Không muốn."

"Vẫn luôn giấu sao?"

"Ân"

"Vì, vì cái gì?"

"Nguyên nhân có rất nhiều, cứ như vậy, rất tốt."

"Ách, được rồi."

Tiểu Hoa liền không có hỏi lại.

Kỳ thật Tô Yên không nói nguyên nhân quan trọng là gì.

Đây là thời đại nam tôn nữ ti.

Quan niệm con vợ cả kéo dài hương khói đã thấm vào nhân tâm mỗi người.

Đồng dạng là hai người ưu tú, nam tử cùng nữ tử lại được nhìn nhận theo cách khác nhau hoàn toàn.

Kỳ thật, nguyên thân cùng Tô phụ từ nhỏ đã không thân cận, bằng không Tô phụ không có khả năng phát hiện được Tô Yên không phải là nam nhi.

Sau khi Tô phụ biết, sẽ giao nàng ra, nghe hoàng mệnh thẩm phán, hay là giúp nàng tiếp tục lừa gạt, Tô Yên không nắm chắc được ông sẽ lựa chọn loại nào.

Vô luận loại nào, hậu quả đều không thể khống chế.

Mạo hiểm lớn như vậy, chi bằng không nói còn hơn.

Tô Yên đi về phía viện tử, ngay khi sắp đi tới, Lan Chi lại chạy ra.

Nàng nhìn thấy Tô Yên, vội vàng thi lễ

"Tiểu hầu gia, Triệu quản gia đưa tới những người này, nói muốn tiểu hầu gia ngài thu nạp người mới."

Nói xong, Lan Chi đi xem sắc mặt Tô Yên.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên hỏi

"Những người đó đâu?"

"Người đều ở trong sân."

Tô Yên không thấy là chuyện đại sự gì.

Chỉ là nói

"Em chọn lựa, lưu hai ba người, còn lại cho lui đi."

"Vâng, tiểu hầu gia."

Lan Chi đồng ý xong, đi theo phía sau Tô Yên, cùng vào trong viện.

Vừa đi, Tô Yên vừa hỏi

"Người khác đâu?"

"Người khác" này hiển nhiên chính là chỉ Cơ Ngọc.

Lan Chi nói

"Cơ Ngọc đại nhân đang nghỉ ngơi."

"Tỉnh sao?"

"Đã tỉnh lại, nhưng mà thấy ngài không ở, ngài ấy lại ngủ."

Tô Yên gật gật đầu, bước vào trong phòng.

Bởi vì đã nhiều ngày Cơ Ngọc dưỡng bệnh, sợ hắn lại bị phong hàn, trong phòng đóng cửa kín mít.

Hương vị thảo dược tràn ngập.

Tô Yên đẩy mở cửa, người trên giường tựa hồ ngủ không được an ổn, liền lập tức tỉnh.

Cơ Ngọc mở to mắt, nhìn thấy Tô Yên, rõ rang là cao hứng rất nhiều.

Tô Yên duỗi tay, chạm chạm cái trán hắn.

"Thế nào? Tốt hơn chút sao?"

Cơ Ngọc thành thành thật thật gật đầu.

"Chén thuốc kia đều đúng giờ uống?"

Cơ Ngọc dừng một chút, sau đó lại gật đầu.

Trên người hắn còn có chút nóng.

Cũng không biết vì sao, đều đã bốn 5 ngày, bệnh tình hắn lặp đi lặp lại.

Vốn là phong hàn phát sốt.

Uống hai thang thuốc thảo dược, giữ ấm thật tốt, qua mấy ngày thì tốt rồi.

Đến phiên hắn nơi này, nhưng lại không có dấu hiệu chuyển khỏi.

Tô Yên lại hỏi

"Uống chưa?"

Cơ Ngọc lắc đầu.

Sau đó, duỗi tay kéo lên tay Tô Yên.

"Hầu gia muốn dùng bữa cùng Cơ Ngọc?"

Tô Yên gật đầu.

"Ân"

Cơ Ngọc trên mặt nhiều thêm một nụ cười.

Làm gương mặt suy yếu kia nhìn qua tốt hơn chút.

Đang nói chuyện, Lan Chi đi đến

"Tiểu hầu gia, người hầu hạ ngài đã được chọn ra. Có một vị tên Kha Ngọc chính là người lão gia nhất định muốn lưu lại."

Lan Chi thốt ra lời này xong, Cơ Ngọc nằm ở trên giường, thân thể liền cứng lại rồi.

Đôi mắt hắn rũ xuống, lông mi run run, động động môi như muốn nói cái gì.

Nhưng cuối cùng, vẫn là run rẩy một câu đều không có nói.

Lan Chi vừa nói xong, liền hối hận.

Tự biết mình nói sai rồi, chỉ là vội vàng cúi đầu lui ra ngoài, dàn xếp đám người kia đi.

Tô Yên tất nhiên là biết hắn suy nghĩ cái gì.

Nắm chặt tay hắn

"Người phụ thân ta an bài, hắn không biết thân phận nữ nhi của ta. Chàng đừng nghĩ nhiều."

Nói xong, cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt kia.

Vừa mới hôn, Cơ Ngọc thuận tay liền ôm lấy người.

Đây là lần đâu tiên hai người thân mật tiếp xúc sau khi hắn bị bệnh.

Cơ Ngọc ôm Tô Yên không buông tay, trận hôn môi này phảng phất như pháo hoa, một khi bắn ra thì không thể vãn hồi.

Hôn hôn, cũng không biết như thế nào, hai người lăn đến trên giường.

Cơ Ngọc ôm Tô Yên, đè nặng nàng.

Buông hạ đôi mắt, thanh âm khàn khàn

"Cơ Ngọc có thể hầu hạ hầu gia sao?"

Thanh âm thật cẩn thận, hàm chứa hi vọng.

Tô Yên nhìn hắn,

"Bệnh của chàng còn chưa khỏe."

Tô Yên vừa dứt lời, Cơ Ngọc thân thể cứng đờ lợi hại hơn.

"Vâng"

Khàn khàn lên tiếng, thành thành thật thật lại nằm trở về vị trí của mình.

Câu nệ, vẫn không nhúc nhích.

Tô Yên nhìn bộ dáng của hắn, trầm mặc thật lâu.

Cuối cùng, vẫn là chớp chớp mắt.

Trở mình, cùng hắn gắt gao tương dán.

"Không phải muốn hầu hạ ta? Đến đây đi."

Cơ Ngọc ánh mắt sáng ngời, theo sau lại do dự

"Cơ Ngọc cảm nhiễm phong hàn, chỉ sợ sẽ lây bệnh cho hầu gia. Vẫn là, không được."

Tô Yên liếc hắn một cái,

"Thật sự?"

Nàng vừa hỏi, Cơ Ngọc lại không nói.

Tô Yên thò lại gần, hôn hôn môi hắn.

Nhỏ giọng lẩm bẩm

"Chàng cũng thật khó đoán."

Sau đó, nàng duỗi tay, một phen kéo lại giường màn, thả ra.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Màn giường che đậy phong cảnh bên trong.

Chỉ có thể kịp nhìn trước khi màn giường khép lại, ẩn ẩn nhìn đến tiểu hầu gia của chúng ta ôm cổ nam thiếp nhà mình.

Hết thảy đều ẩn nấp ở phía sau.

Lan Chi xử lý xong mấy người mới tới kia, vốn là tính toán trở về hỏi hầu gia một chút có muốn dùng bữa hay không.

Kết quả mới vừa đi tới cửa, liền nghe được bên trong truyền ra động tĩnh không giống bình thường.

Tuy rằng đây cũng không phải là lần đầu tiên nghe được.

Nhưng Lan Chi dù sao cũng là cô nương chưa chồng.

Cô yên lặng xoay người, phân phát hạ nhân.

Sau đó đứng cách cửa phòng một khoảng thích hợp.

Canh giữ ở chỗ đó.

.... .

Chờ đến lúc ăn trưa, thái dương sớm đã ngả về tây, đã thời gian buổi chiều.

Tô Yên ăn mặc tinh tế, chỉ là trên cổ đầy dấu hôn xanh tím, dấu vết rõ ràng, miệng có chút sưng đỏ, còn chưa tiêu đi xuống.

Cơ Ngọc chỉ mặc áo trong, ngồi ở trước bàn, bởi vì sinh bệnh, nhìn qua thực suy yếu.

Tô Yên một ngụm một ngụm ăn.

Ăn trong chốc lát, nàng buông đũa trong tay xuống, nhìn Cơ Ngọc

"Chàng cứu Tô gia, chuyện trước đây chàng dấu giếm, liền xóa bỏ toàn bộ."

Nàng đột nhiên nhắc tới việc này, Cơ Ngọc đầu tiên là sửng sốt.

Theo sau ánh mắt sáng lên.

Gật đầu

"Vâng."

Kỳ thật Tô Yên căn bản cũng không tức giận.

Chỉ là nàng nhìn Cơ Ngọc tựa hồ vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng, không biết có phải do ngày mưa nàng nói gì đó hay không.

Lúc ấy chỉ là cảm thấy bực bội cực kỳ.

Chỉ có thể nhớ mang máng một ít chuyện đã xảy ra.

Cũng không thể nói rằng mỗi một câu đều nhớ rõ ràng.

Cho nên, nàng liền lấy cớ là Cơ Ngọc cứu Tô phủ, để giải quyết xong chuyện hôm đó.

Tô Yên nhìn hắn có chút cao hứng, liền tiếp tục nói

"Lời lúc trước ta nói với chàng đều là thật lòng. Chàng phải cẩn thận dưỡng bệnh, nhanh khỏe lên."

Cơ Ngọc gật đầu

"Vâng, hầu gia."

Tuy rằng Cơ Ngọc không nói gì thêm, nhưng có thể cảm nhận được hắn biến hóa bất đồng với bộ dáng câu nệ làm người đau lòng lúc nãy.

Tô Yên cũng không xác định được là do nàng nói chuyện dùng được, hay là vì một hồi tình sự kia nữa.

Mà cũng từ một ngày này, Cơ Ngọc bắt đầu không còn phát sốt lại nữa.

Chậm rãi khỏi hẳn.

Tô Yên như cũ, buổi sáng đi bồi Tô phụ, đến buổi trưa liền vẫn luôn ở bên cạnh Cơ Ngọc.

Vào một ngày nọ, vị đã thăng chức Thái Tử điện hạ, Âu Dương Thanh, mặc một thân áo bào kỳ lân màu vàng xuất hiện ở sân này.

Hắn vẫn là bộ dáng lười nhác kia.

Nhưng lại giống như có bất đồng rất lớn.

Giơ tay nhấc chân, đều mang theo một tia khí thế.

Hắn nhìn Cơ Ngọc ngồi ở trong đình hóng gió, liền cũng đi đến đó ngồi xuống.

Cơ Ngọc đứng dậy, hành lễ

"Thái Tử điện hạ."

Âu Dương Thanh xua xua tay

"Cần gì nhiều chuyện như vậy, ta tiến vào từ cửa sau, vẫn chưa kinh động người hầu phủ."

Nói xong, Âu Dương Thanh liếc Cơ Ngọc một cái

"Thật không đi cùng bổn cung?"

Cơ Ngọc cúi đầu uống trà trong tay, thanh âm nhạt nhẽo

"Khế bán mình của Cơ Ngọc ở chỗ hầu gia."

Âu Dương Thanh một tay chống cằm

"Ngươi thật đúng là cặp với hắn?"

Cơ Ngọc không nói lời nào, đó là cam chịu.

Âu Dương Thanh chưa từ bỏ ý định, ân cần thiện dụ

"Nội các thủ phụ, Tể tướng đương triều, đi cùng bổn cung, ngươi muốn cái gì cho ngươi cái đó."

Cơ Ngọc uống nước trà, sắc mặt nhạt nhẽo, bộ dáng trước sau như một

"Tiểu hầu gia nói, hắn không thích triều đình, đợi Tô lão gia tử quy thiên, liền tính toán dọn ra kinh thành."

Âu Dương Thanh cầm cây quạt bá bá bá gõ bàn đá.

Tức đến muốn trợn trắng mắt

"Hầu gia, hầu gia, hầu gia, ngày ngày đều là hầu gia nhà ngươi, ngươi không phải là bị Tô tiểu hầu gia thả bùa mê gì đấy chứ?"

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Hiện tại Âu Dương Thanh bắt đầu hối hận lúc trước lại để Cơ Ngọc đi vào ở hầu phủ.

Vốn tưởng rằng là đang tại hầu phủ, lòng ở hắn nơi này.

Chỗ nào biết, tiểu hầu gia kia thủ đoạn lợi hại, câu lấy linh hồn nhỏ bé của thằng nhãi này đi mất.

Thấy Cơ Ngọc không nói lời nào, Âu Dương Thanh liền bắt đầu hừ nhẹ một tiếng

"Nghe nói trước đó vài ngày ngươi gặp mưa cảm nhiễm phong hàn, bệnh tình lặp lại, hơn nửa tháng còn không có tốt lên?"

Cơ Ngọc cúi đầu, một ngụm một ngụm uống nước trà.

Âu Dương Thanh mở ra cây quạt quạt gió, bắt đầu cẩn thận nhớ lại chuyện cũ

"Ta như thế nào nhớ rõ, ngươi rất ít khi phát sốt cảm nhiễm phong hàn, dù tính là có, cũng bất quá ba ngày là có thể khỏe mạnh nhanh nhẹn?"

Cơ Ngọc vẫn không nói lời nào.

Âu Dương Thanh hận rèn sắt không thành thép

"Ngươi dùng những cái mưu kế mưu tính sâu xa tàn nhẫn kia tất cả đều dùng trên người tiểu hầu gia này?

Có phải cả ngày chỉ cân nhắc làm như thế nào để tất cả lực chú ý tiểu hầu gia đều ở trên người của ngươi hay không?"

Âu Dương Thanh ở chung cùng Cơ Ngọc quá lâu rồi.

Tuy rằng vô pháp hoàn toàn nhìn thấu Cơ Ngọc, nhưng có một ít thứ vẫn thực hiểu rõ.

Người này, quan trường danh lợi hắn cũng không cần.

Cho tới nay, hắn đều cảm thấy Cơ Ngọc nhạt nhẽo thực.

Không có gì đặc biệt để ý.

Cho đến khi tiểu hầu gia kia xuất hiện.

Âu Dương Thanh mới kiến thức được một mặt khác của Cơ Ngọc.

Thằng nhãi này làm mọi chuyện, độc thực.

Nguyên bản, bởi vì tiểu quan phần lớn đều là những kẻ yếu đuối mong manh nhu nhược.

Nhưng mà, Cơ Ngọc cũng không nhu nhược, trên người cũng không có nửa điểm phong trần.

Lúc ấy vì giấu giếm hành tung của hắn.

Liền để đại phu kê một ít dược cho Cơ Ngọc.

Chỉ cần nắm chắc liều thuốc, ngày dùng cũng không dài, thì sẽ không có tổn hại với thân thể.

Sau khi ăn dược, sắc mặt Cơ Ngọc sẽ mang theo một loại ốm yếu tái nhợt.

Hơn nữa hắn trầm mặc ít lời, tuy không có khí chất phong trần, nhưng là cũng may là dính một xíu yếu đuối mong manh.

Chỉ là sau đó, vốn dĩ nên ngừng dược này.

Cơ Ngọc không những không làm theo lời đại phu, ngược lại là tăng thêm liều thuốc.

Khi đó đúng là gần dịp Tết Khất Xảo, vốn dĩ Âu Dương Thanh còn không hiểu hắn muốn làm cái gì.

Cho đến khi qua mấy ngày, nhìn Cơ Ngọc hoàn toàn bất đồng với lúc trước, quả thực có thể dùng câu "xuân phong đầy mặt" để hình dung.

Nhìn nhìn lại tiểu hầu gia, giữa mặt mày tràn đầy mị thái, còn có dấu hôn trên cổ, cùng với bộ dáng héo bẹp đó.

Tức khắc Âu Dương Thanh liền đã hiểu.

Thằng nhãi này là giả đáng thương, giả nhu nhược, trực tiếp ăn tiểu hầu gia a.

Từ lúc ấy, Âu Dương Thanh liền có một loại đồng tình với tiểu hầu gia.

Đặc biệt là mỗi lần nhìn Cơ Ngọc cúi đầu không nói lời nào, tiểu hầu gia ở bên cạnh dỗ dành hắn.

Âu Dương Thanh liền càng đồng tình với Tô Yên.

Chỉ là sau đó, Âu Dương Thanh liền bắt đầu hận sắt không thành thép.

Bởi vì hắn phát hiện, Tô Yên này hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của Cơ Ngọc.

Chuyện liên quan trên triều đình đại sự Cơ Ngọc đều không thèm quan tâm.

Chỉ cần tiểu hầu gia nói một câu, vô luận nàng mang theo Cơ Ngọc đi chỗ nào, Cơ Ngọc đều đi theo.

Đây còn chưa đủ lợi hại?

Cuối cùng, Âu Dương Thanh phát hiện, việc này không thể vãn hồi.

Cơ Ngọc hoàn toàn đâm đầu đi vào, không hề có tính toán trở ra a.

Hiện giờ địa vị Thái tử của hắn phía trên cả trăm triệu người, thế nhưng còn không quan trọng bằng tên tiểu hầu gia nhỏ nhoi kia.

Âu Dương Thanh không phục.

Lại cảm thấy đáng tiếc.

Lúc này, liền nghe được có thanh âm truyền đến

"Kha Ngọc công tử, ngài chớ có khổ sở, nếu tiểu hầu gia nhìn thấy, sẽ đau lòng ngài a."

Một thanh âm nhẹ nhàng thương cảm vang lên

"Xuân đi thu tới, hoa nở rồi lại tàn, chỉ là nhìn, luôn cảm thấy đau lòng quá."

Phía xa có một nam tử nhìn tàn hoa rơi trên mặt đất, tràn đầy khổ sở.

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Nam tử kia mặc quần áo trắng tinh, ngồi xổm nhìn hoa héo tàn trước mặt.

Một khuôn mặt rất là xinh đẹp.

Trắng nõn sạch sẽ, liếc mắt một cái liền có thể làm người sinh ra ý muốn bảo hộ.

Nhìn xem nô tỳ phía sau hắn đi, đúng là một bộ dáng đau lòng đến không được.

Trong đình hóng gió, Tam điện hạ nắm cây quạt, cười ha hả

"Nhìn xem, lúc này mới mấy ngày, vị tiểu hầu gia này lại nạp một vị nam thiếp."Nhân vô thiên nhật hảo, hoa vô bách nhật hồng"* a."

*人无千日好 花无百日红: hoa không thể nở mãi không tàn, cũng như tình thế hoàn cảnh không thể tốt mãi được.

Nói xong, chỉ thấy Thái Tử điện hạ chậc chậc chậc lắc đầu.

Ngược lại đi xem Cơ Ngọc.

Phát hiện Cơ Ngọc như cũ không nói một lời, chỉ ngồi ở chỗ đó uống trà.

Thái Tử điện hạ lại tung ra mồi

"Ngươi xem, cảm tình là thứ không đáng tin cậy nhất, chỉ có danh lợi mới tốt.

Đặc biệt là tiểu hầu gia nhà các ngươi vẫn là kẻ háo sắc hoa tâm.

Ngươi có thể để hắn thích ngươi nhất thời, lại không thể làm hắn thích cả một đời a."

Đều nói dù hủy đi mười tòa miếu, cũng không hủy một cọc hôn nhân.

Tới lượt Âu Dương Thanh, hắn chỉ ước gì lấy bạc để chia cắt một đôi này.

Âu Dương Thanh lưu loát nói một hồi.

Cơ Ngọc cũng chỉ nâng mắt một chút.

Cả nửa ngày sau

"Thái Tử điện hạ ở chỗ này cũng ngồi đã lâu, nên trở về."

Âu Dương Thanh quay đầu, làm bộ không có nghe thấy.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào trên người vị tiểu công tử xinh đẹp kia.

Sau đó chậc lưỡi ra tiếng

"Nếu ta là tiểu hầu gia kia, liền thu luôn vị tiểu công tử xinh đẹp này.

Dù sao cũng chỉ là nạp tên nam thiếp mà thôi, không phải chuyện gì to lắm, không có người này cũng sẽ có người tiếp theo, một tên lại một tên."

Âu Dương Thanh thuận miệng nói.

Cơ Ngọc nghe xong lại dừng một chút.

Lúc trước chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, hiện giờ nghe hắn ta nhắc tới.

Nhưng thật đáng chú ý.

Vừa vặn lúc này, Tô Yên đã trở lại.

Nàng vừa đi vào sân, tầm mắt quét một vòng, khi nhìn đến Cơ Ngọc ở đình hóng gió, thẳng tắp đi tới đó.

Chỉ là khi đến đoạn đường nhỏ, liền thấy có hai người cản đường.

"Nô tỳ khấu kiến tiểu hầu gia."

Lúc này, hốc mắt Kha Ngọc đang đỏ lên hàm chứa nước mắt, cũng cả kinh, vội vàng đứng lên, hành lễ

"Kha Ngọc gặp qua tiểu hầu gia."

Tô Yên gật gật đầu

"Đứng lên đi."

Nói xong, liền nhìn tỳ nữ kia đang ý bảo vị Kha Ngọc nam tử này cái gì đó.

Tô Yên rất muốn như vậy đi luôn.

Nhưng là hai vị này, lại chắn kín mít con đường duy nhất đi thông đình hóng gió.

Lúc này, Kha Ngọc cúi đầu,

"Tiểu hầu gia, Kha Ngọc là người lão gia đưa tới hầu hạ hầu gia."

Tô Yên nhìn hắn, thuận miệng hỏi một câu

"Từ Hoa Mãn Lâu tới?"

Tô Yên cho rằng hắn là tiểu quan của thanh lâu nào đó, nên liền hỏi ra.

Chỗ nào biết, vừa hỏi xong, lập tức làm Kha Ngọc mặt đỏ lên.

Trong mắt mang theo tức giận, sống lưng thẳng tắp, nhìn Tô Yên

"Kha Ngọc xuất từ gia đình đứng đắn, không phải là từ những cái câu lan ngõa xá đó đi ra."

Một đôi mắt phiếm hồng.

Ước chừng một câu này của nàng, đã tổn thương tới lòng tự trọng của người này rồi.

Tô Yên gật gật đầu, cũng chưa nói cái gì.

"Còn có chuyện?"

Kha Ngọc thấy nàng nhẹ nhàng bâng quơ một câu, cứng người ở chỗ đó.

Thật lâu không nói chuyện.

Tỳ nữ trước mặt Kha Ngọc vội vàng mở miệng, thay hắn nói

"Tiểu hầu gia, Kha Ngọc công tử vừa tới không hiểu quy củ.

Là lão gia ra lệnh cho Kha Ngọc công tử, muốn Kha Ngọc công tử cẩn thận hầu hạ ngài.

Còn mong tiểu hầu gia cho phép Kha Ngọc công tử ở bên người ngài để hầu hạ."

Tô Yên lại nhìn thoáng qua Kha Ngọc, lúc này thật là nghiêm túc đánh giá

"Gánh không gánh nổi, xách không xách nổi, người hầu hạ bưng trà đổ nước có Lan Chi, ngươi có thể làm cái gì?"

*****

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên vẫn chưa có ý gì khác, chỉ là muốn nghe xem hắn có thể làm gì.

Dù sao cũng là lão gia tử đưa người tới.

Nếu là có chút tác dụng, liền lưu lại.

Nhưng lời này mới vừa nói xong, hình như lại làm tổn thương tự tôn của vị Kha Ngọc công tử này.

Chỉ thấy hắn giận đến bả vai đều ở run run.

"Tiểu hầu gia coi thường Kha Ngọc liền thôi, cần gì phải chửi bới như vậy?"

Tô Yên trầm mặc.

Cảm thấy giống như vô pháp câu thông cùng hắn

"Lan Chi"

"Tiểu hầu gia."

"Người ở chỗ nào tới thì đưa về chỗ đó đi."

Đã không biết làm cái gì, vậy nói gì tới chuyện hầu hạ?

Nuôi một phế nhân??

Nàng còn không có thời gian rỗi như vậy.

Lan Chi đồng ý

"Vâng"

Sau đó lại cảm thấy, chủ tử mình.... có phải lý giải sai rồi hay không?

Kết quả là, Lan Chi đi đến trước mặt Tô Yên nhỏ giọng nói

"Tiểu hầu gia, ý lão gia là phái người tới hầu hạ ngài đi ngủ, làm ấm giường."

Tô Yên gật gật đầu

"Ta biết."

Lan Chi nhịn không được nhìn thoáng qua tiểu hầu gia nhà mình, muốn xác định một chút nàng có phải thật sự biết hay không.

Sau đó, liền nghe Tô Yên nói

"Chỉ là ta không thiếu ấm giường, cho nên chỉ có thể để hắn làm chút việc khác, nhưng xem hắn bộ dáng này, giống như cũng không làm được chuyện gì khác."

Cho nên, chỉ có thể đưa trở về.

Tô Yên nói không lớn, nhưng cũng đủ mấy người ở trước mặt nàng nghe được rõ ràng.

Kha Ngọc sắc mặt đỏ lên, như là bị Tô Yên nói làm tổn thương tự tôn.

Thân hình lung lay vài cái, tỳ nữ bên cạnh vội vàng đỡ, trên mặt tràn đầy lo lắng.

Lan Chi bày ra tư thế mời

"Kha Ngọc công tử, mời đi."

"Công tử cẩn thận."

Tỳ nữ ôn nhu nói.

Sau đó, liền dưới sự dẫn dắt của Lan Chi.

Kha Ngọc bị nâng đi ra ngoài.

Kha Ngọc vừa đi, chỗ đình hóng gió kia liền truyền đến tiếng cười.

Âu Dương Thanh miệng tấm tắc rung động.

Ys vị thâm trường nói

"Tiểu hầu gia nhà ngươi còn rất đa tình a.

Vị tiểu công tử kia xác thật là càng có thể làm người đau lòng hơn so với ngươi.

Dù sao tiểu hầu gia hiện tại cũng không hiểu rõ tính tình của ngươi.

Nếu theo thời gian lâu dần, hiểu biết thấu triệt, sợ là trốn ngươi còn không kịp a."

Hôm nay Âu Dương Thanh tới, chỉ có một mục đích.

Đào người.

Chính là tìm mọi cách đào thằng nhãi này đến triều đình.

Nhưng mà, hắn hình như là đã nhận định tiểu hầu gia kia.

Vô luận như thế nào, cũng không chịu đi.

Khiến Âu Dương Thanh tức đến nỗi, hiện tại chỉ nghĩ hủy một đôi nam nam không đứng đắn này đi.

Nói chuyện mới một lát, Tô Yên đã đi lên đình hóng gió.

Nhìn thấy Âu Dương Thanh, hành lễ

"Thái Tử điện hạ."

Âu Dương Thanh gật gật đầu, hắn đầu tiên là liếc mắt một cái nhìn Cơ Ngọc vẫn luôn không nói chuyện.

Sau đó, giống như vô tình nói

"Tô tiểu hầu gia cảm thấy tiểu công tử vừa nãy kia xinh đẹp không?"

Tô Yên chớp chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát.

Kỳ thật nàng cũng không nhìn kỹ.

Lực chú ý tất cả đều ở trên người Cơ Ngọc trong đình hóng gió.

Như vậy vừa hỏi, nàng đáp

"Tạm được."

Âu Dương Thanh nghe đáp án, cười cười

"Có thể làm tiểu hầu gia vừa lòng, nhất định là không tồi. Mấy ngày sau, bổn cung liền không tới làm phiền. Đỡ quấy rầy tiểu hầu gia cá nước thân mật."

Nói xong, Âu Dương Thanh quạt cây quạt, cười ngâm ngâm rời đi.

Chờ Âu Dương Thanh đi rồi.

Cơ Ngọc kéo đĩa điểm tâm kia đến trước mặt Tô Yên.

"Tiểu hầu gia, mời dùng."

Tô Yên nhéo lên một khối, vừa ăn vừa nhìn về phía Cơ Ngọc.

Nửa ngày sau, nàng hỏi

"Chàng có nguyện vọng gì không?"

Tô Yên đột nhiên hỏi, làm Cơ Ngọc sửng sốt một chút.

"Hầu gia có ý gì?"

Tô Yên cắn điểm tâm

"Có muốn đồ vật, hoặc là muốn làm chuyện gì không? Ta có thể giúp chàng a."

Cơ Ngọc mí mắt buông xuống, thật lâu sau

"Hy vọng hầu gia có thể vẫn luôn thích Cơ Ngọc, chỉ để một mình Cơ Ngọc bên người hầu gia."

Thanh âm lẩm bẩm rơi xuống.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-346)