Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 107

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 107
Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: thuha5820

Hửm?

Cô quên đồ vật trên xe?

Nghĩ đến đây, Bạc Phong nhấp môi.

Cả ngày vứt bừa bãi, ra bộ dáng gì đây?

Tuy nói như vậy, tay vẫn duổi ra cầm quyển sổ kia lại đây

Trên bìa quyển sổ có vẽ hình một phong bì, mặt trên còn vẽ một hình trái tim đỏ chói.

Còn cố ý đặt ở trong xe hắn.

Đây là tỏ tình?

Bạc Phong nghĩ nghĩ, xoát một cái hồng từ tai đến cổ.

Cái này, cái này, cô vợ nhỏ của hắn, cả ngày không biết nghĩ cái gì đây.

Trước nay chưa từng thấy qua cô gái nào như vậy.

Nghỉ như thế, mím môi, chậm rãi mở ra trang thứ nhất.

Mặt trên có vài chữ viết hỗn loạn.

Nhìn kỹ, giống như là hai người đối thoại.

"Tô Tiểu Yên, em nói chuyện với anh một lát."

"Nói cái gì?"

"Hông biết nha ~~ môn học này cũng chán chết đi a."

"Em cũng không thích."

Viết qua loa, cẩn thận đọc mới có thể nhìn rõ mặt chữ

Qua trang sau, dùng bút chì vẽ ra hình dáng nhân vật.

Mấy trang sau đều là một khuôn mặt.

Một trang lại một trang, là hình vẽ của một thiếu niên.

Đánh bóng rổ, uống nước, cùng bạn bè đùa giỡn.

Tô Yên đều vẽ tốt.

Dù sao cũng là một người thi đậu trường mỹ thuật trọng điểm.

Mặt giấy vẽ rất tinh tế, vẽ ra thiếu niên cũng thực đẹp trai ấm áp.

Cười lên cực kỳ hấp dẫn.

Bạc Phong nhấp môi, mặt không biểu tình, nhìn không ra suy nghĩ của hắn.

Hắn chỉ lật từng trang từng trang mà xem

Ngẫu nhiên còn kèm theo đối thoại

"Này, cậu thích hắn như vậy tại sao lại không đi thổ lộ?"

" Người ta là học sinh gương mẫu, sao có thể coi trọng tớ."

"Phốc, học sinh gương mẫu thì sao, Tô Yên của tớ lớn lên cũng rất xinh đẹp."

" Ai nha, được rồi, cậu cũng thật nhiều chuyện."

" Cậu cũng biết thẹn thùng sao, thời điểm nấp sau cây nhìn người ta chơi bóng rổ tại sao không thẹn thùng hả."

Tôn Tình, cậu đừng nói nữa."

"Được được được, tớ không nói, tớ không nói là được rồi chứ gì? Hazz cậu nói, cậu yêu thầm người ta nhiều năm như vậy, cứ mãi không nói ra sao?"

"Ai cần cậu lo!"

"Được được được, tớ mặc kệ. Chậc chậc chậc, đúng là xuân tâm nhộn nhạo a"

"......"

Xem đến trang cuối cùng, trên giấy là bức vẽ thiếu niên anh tuấn ôm bóng rổ, bộ dáng soái khí.

Phía dưới viết hai chữ, Trịnh Diệu.

Bạc Phong mặt không biểu tình nhìn bức vẽ kia thật lâu.

Ngồi ở đó như một bức tượng.

Bởi vì dáng ngồ của hắn có vấn đề, quần tây căng chặt.

Lộ ra đồ vật trong túi.

Là hình dạng một cái hộp.

Hóa ra, Bạc tổng của chúng ta vào thời điểm hẹn hò ở vùng ngoại ô, đã tính toán tặng nhẫn cho cô vợ nhỏ.

Chỗ nào biết lúc sau sẽ phát sinh nhiều việc ngoài ý muốn như vậy.

Đánh nhau, lại còn một hồi triền miên trong xe.

Làm cho hắn chậm chạp không có đưa nhẫn.

Hiện giờ vẫn còn ở trong tay hắn.

Nhưng nhẫn cũng không thể không tặng.

Kết quả là, hắn tính toán, hôm nay giữa trưa liền tặng nhẫn cho cô.

Hắn thậm chí có thể tưởng tượng cô vui vẻ ôm lấy hắn, hôn một cái.

Nhưng mà hiện tại, nhìn tập tranh trong tay.

Hắn vẫn luôn cho rằng cô vợ nhỏ luôn yêu thầm mình thật lâu.

Bạc Phong cứng ngắt ngồi ở đó.

Vợ của hắn, thích một tên con trai khác tên Trịnh Diệu.

Bạc Phong nhấp môi, tay chặt chẽ nắm tập tranh.

Một câu cũng không nói.

Bên ngoài, trợ lý Trương vốn muốn chờ Bạc tổng rời đi.

Nhưng mà, Bạc tổng giống như là đang tức giận?

*****

Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Trợ lý Trương do dự tiến lên

"Bạc tổng, Nếu không...." tôi đưa ngài đi?

Còn chưa nói dứt lời, Bạc Phong đã lái xe, trực tiếp chạy ra khỏi ngầm gara.

Lại nói đến Tô Yên.

Cô cuộn tròn bức tranh, bỏ vào ống đựng.

Liền đem ra cửa.

Cô nghĩ đến tính tình Bạc Phong.

Nhìn thấy bức tranh này nhất định lỗ tai sẽ đỏ bừng.

Sau đó một bộ dáng không có biện pháp, kéo cô đến một góc không người, hôn cô.

Lại đem hết thảy "vu oan" lên đầu cô.

Tô Yên tưởng tượng đến hình ảnh kia, khóe môi gợi lên, hiện lên ý cười.

Tiểu Hoa câu được câu không hỏi

"Ký chủ giống như thực thích nam chủ đại nhân?"

"Ân."

Cô không che dấu gật đầu.

Chỉ cần là hắn, giống như... vô luận hắn có tính tình gì cô đều không chán ghét.

Thậm chí còn thực thích.

Đặc biệt là tính tình biệt nữu này.

Mỗi lần thẹn thùng, trên mặt sẽ không có phản ứng, ngược lại là lỗ tai cùng cổ đỏ bừng một mảnh.

Như thế nào lại biệt nữu như vậy?

Tô Yên cẩn thận suy nghĩ thật lâu.

Tiểu Hoa hừ hừ hai tiếng.

Nó gọi ký chủ rất nhiều lần, ký chủ cũng không để ý đến nó.

Rất có khả năng, ký chủ đang đắm chìm ở thế giới của riêng mình, căn bản cũng không có nghe được nó đang nói chuyện.

Từ nơi ở đến nhà hang Hoa Viên cũng không xa.

Một lát liền tới rồi.

Tay phải cô bởi vì ngày đó bị thương, vẫn còn đang băng bó.

Cho nên thời điểm cầm tranh có chút bất tiện.

Đi vào phòng ăn, ngồi vào vị trí.

Cô ngồi ở chỗ đó chờ hắn.

Lúc này, nghe được thanh âm giày cao gót đạp trên mặt đất, cách cô càng ngày càng gần.

Một mùi nước hoa thực nhạt bay tới.

Tô Yên ngẩng đầu, liền thấy được một gương mặt tươi cười vô hại đang đi tới.

"Tôi ngồi ở chỗ này được không?"

Bạc Vũ mặc một thân váy trắng, đeo gang tay.

Nghiêng đầu hỏi

"Để ý."

Bạc Vũ cũng không quan tâm Tô Yên trả lời, bởi vì cô ta đã kéo ra ghế đối diện, ngồi xuống.

Hai người ngồi cùng nhau, cảm giác thật vi diệu.

Đồng dạng kiểu tóc, một thân váy trắng không khác nhau lắm, bộ dáng lại đều tinh xảo xinh đẹp, còn có mỗi lời nói cử động, hành động, đều sẽ làm người cảm giác tương tự nhau.

Nhìn lại, sẽ làm người hiểu lầm đây là chị em.

Bạc Vũ cúi đầu, vuốt ve tay mình

"Thật vui vì có thể gặp được một đối thủ như cô."

Thanh âm mềm ấm, nói nghiêm túc.

Nghe ra rất có lực thuyết phục.

Tô Yên liếc nhìn cô ta một cái.

Nếu trên người cô ta không toả ra ác ý dày đặc như vậy, có lẽ cô sẽ tin tưởng.

Bạc Vũ đợi nửa ngày, không có được câu trả lời của Tô Yên, nghiêng đầu cười nhạt

"Đang đợi ai? Bạc Phong ca ca? Hắn khả năng là sẽ không tới a."

Sau đó, một ly café được mang lên, bưng đến trước mặt Bạc Vũ.

Cô ta cầm lấy muỗng đặt bên cạnh, một chút một chút quấy cà phê.

"Thật đúng là làm tôi không nghĩ tới, chỉ một thời gian ngắn như vậy, cô thế nhưng có thể bò lên giường Bạc ca ca"

Vừa nói đến việc này, cô ta liền nhớ đến ngày gọi điện cho Bạc Phong, thế nhưng là Tô Yên nghe điện thoại.

Vốn dĩ, cô ta xuất hiện sớm hơn 6 năm so với Tô Yên, tính toán bằng vào 6 năm này không nhanh không chậm hoàn thành nhiệm vụ.

Y bất như tân, nhân bất như cố. *

* áo không gì bằng áo mới, người không gì bằng bạn cũ.

Từ trước đến nay đều là như thế.

Chỉ cần cô ở trong lòng Bạc Phong ca ca chiếm địa vị nhất định, dù sao cũng tới sớm hơn 6 năm mà.

Đến lúc đó dù cho Tô Yên xuất hiện, lại nỗ lực như thế nào cũng sẽ không có khả năng so với quá khứ.

Chỗ nào biết, cô ta đã coi thường Tô Yên.

Đi vào thế giới này mới có mấy ngày, đã ngủ cùng Bạc Phong, còn làm giá trị hảo cảm một đường gia tăng.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Nếu rượu mời đã không uống thì đừng trách cô ta.

Tô Yên nhìn Bạc Vũ ngồi đối diện,

"Cô tới là để nói với tôi những điều này sao? "

Đối với khiêu khích của Bạc Vũ, Tô Yên biểu hiện thực thờ ơ.

Bạc Vũ cười, một tay chống cằm

"Trước khi tôi đến thế giới này, cũng đã nghiên cứu kỹ về cô, nhưng tôi thực sự không hiểu, cô giống hệt như một con robot vậy, cảm xúc hiếm khi dao động. Rốt cuộc như thế nào mà cô có thể công lược được đàn ông? "

Tô Yên bưng ly nước đá trước mặt, uống một ngụm

"Nếu cô đã hỏi xong, tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi một chút."

Bạc Vũ nhướng mày

"Vấn đề gì? "

Tô Yên ngẩng đầu, ánh mắt xa cách bình đạm

"Ai sai khiến cô tới thách thức tôi? "

Bạc Vũ cười, như thể đang cười sự ấu trĩ của Tô Yên.

"Cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu a."

Tô Yên ngồi đoan chính, trong miệng không nhanh không chậm nói lên mấy cái tên

"Lăng Sương, Quỷ Yểm, Tuyệt."

Cô chậm rãi gọi từng tên một.

Người đối diện vẫn cười như cũ.

Tô Yên nhấp một ngụm nước đá sau đó cúi đầu xuống.

Bạc Vũ cười nhạt

"Tôi thật sự không biết cô đang nói gì."

"Là Tang Lạc."

Tô Yên đột nhiên phun ra cái tên này.

Người đối diện bỗng khựng lại.

Đây là phản ứng theo bản năng.

Tô Yên nhìn phản ứng của Bạc Vũ, nheo mắt, không nói chuyện nữa.

Bạc Vũ nhắm mắt lại, che đi cảm xúc của mình.

Hai tay cô ta cầm chặt ly cà phê, lại lúng túng.

Cuối cùng cười

"Những điều đó cô phải còn sống mới quan tâm được."

Cô ta nói xong, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Bạc Vũ lấy từ trong túi ra một viên kẹo.

Cầm nó ở trong tay thưởng thức, lúc này, điện thoại của cô ta kêu lên.

Lời đang định nói bỗng ngừng lại.

Nghe máy

"Alo? "

Sau đó Bạc Vũ ngoan ngoãn lên tiếng

"Mẹ."

"Cái gì? Xảy ra tai nạn xe cộ? Có nghiêm trọng không? "

Khi nói chuyện, đôi mắt của Bạc Vũ đã ngấn nước.

Tô Yên ngồi ở đối diện, tay cầm ly thoáng dùng sức.

Tiếp theo lại nghe Bạc Vũ nói

"Vâng, mẹ yên tâm, con nhất định chăm sóc anh ấy thật tốt."

Nói xong, cúp điện thoại.

Bạc Vũ nhẹ nhàng lau nước trên khóe mắt.

Cô ta không rời đi ngay lập tức, mà là đẩy viên kẹo đến trước mặt Tô Yên.

"Cô đang chờ ai? Nếu người đó không tới được, thì ăn viên kẹo này mà bình ổn tâm tình nhé.

Bạc Vũ đứng dậy, cười nhẹ nói với Tô Yên một câu

"Tạm biệt."

Nói xong, liền rời đi.

Tô Yên ngồi trên ghế, cô dừng lại một chút.

Lấy di động ra, gọi cho Bạc Phong.

Không ai trả lời điện thoại.

Tô Yên nhấm nháp nước đá từng chút một, tay đặt lên bức tranh.

Rõ ràng, kể từ khi Bạc Vũ rời đi, Tô Yên không còn cư xử thong dong như thường lệ.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ không còn tự tin nữa?"

Tô Yên khẽ mím môi

"Ta sợ hắn xảy ra chuyện."

Rõ ràng, cô đã bị ảnh hưởng bởi cuộc điện thoại kia của Bạc Vũ.

Mặc dù, Bạc Vũ không có nói tên họ là ai.

Lại thêm nửa giờ nữa.

Tô Yên uống sạch ngụm nước đá cuối cùng.

Lấy di động ra rồi gọi cho Bạc Phong một lần nữa.

Lần này, điện thoại được kết nối.

Chỉ là nhận điện thoại là giọng nói của một người phụ nữ.

"Alo, xin chào, đây là bệnh viện trung tâm. Cô có phải là người nhà của bệnh nhân không? "

Tô Yên lên tiếng

"Vâng, anh ấy làm sao vậy? "

"Bệnh nhân trên đường lái xe quá nhanh rồi đâm vào dải phân cách. Hiện tại người bệnh đã rơi vào trạng thái hôn mê, bị gãy ba xương sườn và cánh tay phải."

Tay Tô Yên nắm lấy chiếc cốc đột nhiên dùng sức.

Tiếp theo, cúp điện thoại rồi vội vã rời đi.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên bước ra khỏi nhà hàng, sau đó bắt một chiếc taxi.

"Đi đến bệnh viện trung tâm."

Nói xong, hít một hơi thật sâu, ngồi vào vị trí, nhắm mắt lại.

Có lẽ vừa nghe thấy Bạc Phong gặp tai nạn xe cộ nên cô quá khẩn trương, thế cho nên lúc gắt gao nắm chặt ly nước làm cho miệng vết thương trên tay vỡ ra.

Một ít máu rơi trên bức tranh.

Lúc đầu cô không chú ý đến nó, chờ đến khi phát hiện ra, vết máu đã thấm từ mặt sau của tờ giấy vẽ ra phía trước.

Đổi bức tranh sang bàn tay khác, Tô Yên cúi đầu nhìn xuống những vết máu trên băng gạc, sau đó rời mắt.

Sau nửa giờ.

Tô Yên nghe được thanh âm của Tiểu Hoa

"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ giảm xuống 9. Giá trị hảo cảm hiện tại là 61."

Tô Yên không nói gì.

Năm phút sau

"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ tăng 1, giá trị hảo cảm hiện tại 62."

Lại mười phút nữa, giá trị hảo cảm của nam chủ tăng 1, giá trị hảo cảm hiện tại 63."

Giá trị hảo cảm không biết tại sao lại đột nhiên giảm xuống rồi sau đó tăng dần.

Dường như hắn đã tỉnh.

Nếu không, giá trị hảo cảm này không thể nào lên xuống như thế được.

Cũng không biết là do ông trời có ý đối nghịch hay sao.

Thời gian buổi trưa là giờ cao điểm.

Cực kỳ tắc đường.

Từ nhà hang Hoa Viên đến bệnh viện bình thường là 40 phút, giờ mất gần hai giờ mới đến nơi.

Sau khi đến bệnh viện, Tô Yên hỏi thăm phòng bệnh, tiếp theo đi vào thang máy trực tiếp lên tầng 7.

Tầng 7 chỉ có một phòng bệnh VIP.

Rất dễ dàng tìm thấy.

Bởi vì toàn bộ tầng này, chỉ có một căn phòng với hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng trước cửa.

Cô bước tới.

Hai vệ sĩ chặn lại.

Cô lên tiếng

"Tôi tới tìm Bạc Phong."

Vệ sĩ mặt vô cảm

"Bạc tổng cần nghỉ ngơi, hôm nay không tiếp khách."

Tô Yên nhắm mắt lại, dò hỏi

"Anh ấy như thế nào? "

Vệ sĩ không nói gì.

Bởi vì đây là chuyện riêng tư của Bạc tổng, nên họ không có quyền nói ra.

Tô Yên cầm điện thoại lên rồi bấm nút gọi.

Nhạc chuông mỏng manh của điện thoại vang lên từ trong phòng.

Theo sau, điện thoại bị cúp máy.

Nếu y tá đã trả lại điện thoại di động.

Một là có người khác trong phòng, hai là do chính hắn cúp máy.

Tô Yên đứng đó, trầm mặc một lúc

"Tôi hôm nay phải gặp anh ấy, hai người các người tránh ra, hay để tôi xông vào? "

Hai vệ sĩ bước tới, chặn ở trước mặt Tô Yên.

Vẻ mặt cảnh giác.

Khi đang nói, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

Một mùi nước hoa rất nhẹ bay tới.

Là Bạc Vũ.

Bạc Vũ nghiêng đầu, bộ dáng ngoan ngoãn

"Được rồi, Bạc Phong ca ca muốn gặp cô ấy."

Giọng nói vừa dứt, hai vệ sĩ bên cạnh liền nhường đường.

Tô Yên đối mặt cùng Bạc Vũ.

Cô ta vẫn cười vô hại như cũ.

Chỉ là khi Tô Yên bước chân vào.

Bạc Vũ duỗi tay kéo cô lại, bỏ vào trong tay Tô Yên một viên kẹo.

"Ăn viên kẹo, ổn định cảm xúc, miễn cho lát nữa lại không ra đấy."

Tô Yên cầm kẹo, cúi đầu nhìn thoáng qua.

Thật sự bóc ra rồi ăn nó.

Đó cũng là kẹo sữa dâu tây.

Hương vị đậm đà hơn kẹo sữa dâu do hệ thống sản xuất.

Cô lên tiếng

"Cảm ơn"

Nói xong, đi vào trong.

Bạc Vũ sửng sốt vì một tiếng cảm ơn của Tô Yên.

Theo sau nghiêng đầu nhìn bóng dáng cô.

Tô Yên vẫn có thể nói lời cảm ơn với cô ta vào lúc này, là giả vờ, hay là thuần khiết?

Bạc Vũ nhếch mép.

Là cái nào thì cũng chẳng sao cả.

Dù sao cũng chỉ kẻ thua cuộc, không có gì đáng để ý.

Bạc Vũ đứng ở cửa cúi đầu nhìn móng tay mình.

Thật muốn sơn móng tay a.

Cô ta vì sao lại không thích?

Còn trước nay chưa thấy qua đối thủ nào thuần khiết như vậy đâu a.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên đi vào phòng bệnh.

Bạc Phong nằm ở trên giường, mắt nhắm lại.

Trên đầu băng gạc bao quanh, cánh tay bó thạch cao, sắc mặt tái nhợt không có huyết sắc.

Nhìn qua liền cảm thấy rất thê thảm.

Tô Yên đi đến mép giường

"Anh tỉnh rồi sao?"

Bạc Phong mí mắt động động, nhưng mãi không mở.

Một bộ dáng không muốn nói chuyện cùng cô, cũng không muốn phản ứng với cô.

Tô Yên duỗi tay, muốn chạm vào hắn.

Nhưng nhìn toàn thân hắn không có một chỗ lành nào.

Tay lại thu trở về.

Trầm mặc một lúc, cô tiếp tục nói

"Em vừa mới gọi điện thoại cho anh, là một y tá nhận, nói anh xảy ra tai nạn, em liền vội vàng tới."

Nàng vừa dứt lời, liền nghe thanh âm Tiểu Hoa

"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ giảm xuống 1, trước mặt giá trị hảo cảm 62."

Tô Yên nhìn hắn, tiếp tục nói

"Em lo lắng cho anh."

"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ giảm xuống 2, trước mặt giá trị hảo cảm 60."

Tô Yên lâm vào trầm mặc.

Cả nửa ngày sau, thấy hắn như cũ không mở mắt, cũng không nói lời nào.

Cô nhẹ mím môi

"Anh giận em? Không muốn cùng em nói chuyện?"

Hắn như cũ không mở mắt.

Kỳ thật Tô Yên vốn vụng về, nói lời âu yếm, hay dỗ dành người khác, không ai dạy cô nên cô cũng không biết.

Giống như lúc này, Bạc Phong đã bày ra một bộ dáng hắn đang tức giận.

Nhưng cô một câu dỗ người cũng nói không nên lời.

Quan trọng hơn là.

Tô Yên cảm thấy mình không làm sai cái gì.

Tuy rằng biết hắn xảy ra tai nạn xe cộ nên bị thương, lúc này hẳn là nên nhường hắn một chút.

Nhưng cô không có làm gì sai, hắn tức giận đúng là không thể hiểu được.

Cô cũng không cho rằng mình phải xin lỗi hắn.

Không khí yên tĩnh.

Sau khi Tô Yên không nói lời nào, hai người đều lâm vào trầm mặc.

Cứ như vậy ngồi an tĩnh được năm phút đồng hồ.

Cô nắm thật chặt bức vẽ trong tay.

Vốn dĩ, hôm nay cô sẽ tặng hắn bức vẽ này.

Chỉ là hiện tại hắn như thế này.

Không biết hắn hiểu lầm cái gì, giá trị hảo cảm không ngừng rớt xuống.

Hắn không tin lời cô.

Nếu nói với hắn, bức vẽ này cô vẽ thật lâu, có phải hắn cũng sẽ không tin tưởng hay không?

Cô gục đầu xuống.

Cúi đầu, nhìn máu dính trên giấy vẽ.

Hình như, cũng không có cách nào tặng đi nữa rồi.

Cô ra tiếng

"Anh nghỉ ngơi đi, em về nhà trước."

Giọng nói vừa dứt, giá trị hảo cảm lại rớt ba điểm.

"Leng keng, trước mặt giá trị hảo cảm nam chủ 57."

Người nằm trên giường cũng rất tức giận.

Tim đập huyết áp đều tang lên rồi.

Tô Yên mím môi

"Vậy... em trở về chung cư."

Thanh âm cô mềm mại vang lên.

Không cho cô trở về chỗ hắn, vậy cô sẽ trở về nơi ở cũ.

"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ giảm xuống 3, trước mặt giá trị hảo cảm 54."

Giá trị hảo cảm không ngừng giảm xuống, Tô Yên mím môi càng lợi hại hơn.

Này cũng không được, kia cũng không cho, đây quả thực chính là đang khi dễ người ta.

Mà cô còn chưa nói chuyện, cái người không muốn phản ứng cô kia.

Mở mắt một chút.

Một bộ tức giận trừng mắt nhìn cô.

Giống như là Tô Yên khi dễ hắn vậy.

Cô nhấp môi, nhìn hắn, trong mắt hàm chứa gợn nước

"Anh rốt cuộc có ý gì?"

Tô Yên nắm chặt bức vẽ trong tay, có chút tức giận, nắm càng thêm chặt.

Bạc Phong hừ lạnh một tiếng.

Dời tầm mắt đi.

Một bộ không muốn nói chuyện với cô.

Cô còn hỏi hắn có ý gì??

Vẽ tranh cho thằng con trai khác, còn vẫn luôn giữ đến bây giờ, còn cái gì mà nam thần, cái gì mà giáo thảo, cô là có ý gì??

Chớ quên, cô là người đã có chồng!!

Không giải thích, không chịu thua cũng thôi đi.

Còn tính toán muốn dọn ra khỏi nhà??

*****

Edit: Tinh Niệm

Dọn ra đi làm gì?

Cùng cái tên kêu Trịnh cái gì Diệu ở bên nhau?

Đây là ỷ vào hắn quá sủng cô, cho nên hành sự càng ngày càng không kiêng nể gì??

Không thấy được hắn đã bị thương sao??

Đây là muốn tức chết hắn, lại cùng cái tên tiểu bạch kiểm kia kết hôn đi??

Bạc Phong tưởng tượng xong lại càng tức.

Đều do hắn ngày thường quá sủng cô, quá dung túng cô.

Chờ đến khi hắn khỏe lại, nhất định phải trọng chấn phu cương.

Để cô biết, hắn mới là chồng của cô, không cho phép lại đi nhớ thương tên tiểu bạch kiểm khác!

Nghĩ như vậy, hắn bớt giận một ít.

Tô Yên bên này, chính là không biết trong đầu ông chồng của mình suy nghĩ cái gì.

Chỉ là nghe thanh âm Tiểu Hoa

"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ thêm 5, trước giá trị hảo cảm 59."

Về việc giá trị hảo cảm nam chủ lên xuống, nó một ngày muốn thông cáo đến tám lần.

Từ lúc ban đầu khi biết giá trị hảo cảm giảm xuống, làm nó kinh hồn táng đảm, đến bây giờ, Tiểu Hoa tâm tình không có một chút dao động.

Xem, đây không phải là mới vừa giảm xuống không bao lâu, lại tăng lên rồi sao.

Ai biết vị nam chủ đại nhân này trong óc suy nghĩ cái gì đâu.

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Bạc Phong vẫn thực tức giận.

Bởi vì cô vợ mới của hắn chẳng những không thừa nhận sai lầm, ngược lại còn một bộ dáng nhìn hắn đang vô cớ gây rối.

Tô Yên nhấp môi,

"Em ngày mai lại đến thăm anh."

Bạc Phong vừa nghe lại càng tức, khuôn mặt hắn lạnh băng, vẫn luôn nhìn Tô Yên.

Điện đồ tim đập không ngừng tăng lên.

Tô Yên đợi trong chốc lát, thấy hắn trầm mặc, không nói gì.

Cô một tay cầm bức vẽ đi ra bên ngoài.

Bạc Phong nằm ở trên giường, đợi trong chốc lát, phát hiện Tô Yên thật sự đi rồi.

Bạc Vũ đi vào, hai mắt cô ta hàm chứa gợn nước, đau lòng muốn khóc.

"Bạc Phong ca ca."

Mới gọi bốn chữ liền ngừng.

Tựa hồ muôn vàn lời nói, đều đọng lại ở bốn chữ này.

Cả nửa ngày, Bạc Phong khàn khàn nói

"Cô ấy đi rồi?"

Bạc Vũ sửng sốt, không nghĩ tới Bạc Phong còn nhớ thương Tô Yên.

Sau đó Bạc Vũ gật đầu.

Tiếp đến, chỉ thấy Bạc Phong sắc mặt càng ngày càng lạnh, một bộ dáng người sống chớ gần.

Bạc Vũ chớp chớp mắt, ánh mắt nghi hoặc

"Bạc Phong ca ca, cô gái vừa nãy là ai?"

Lúc dò hỏi, tay Bạc Vũ nắm thật chặt.

Bạc Phong hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.

Hắn đang nghĩ tới tập tranh mình nhìn thấy.

Hồng hạnh xuất tường, cô chính là muốn hồng hạnh xuất tường!

Nghĩ như vậy, Bạc Phong quanh thân phát ra lạnh lẽo càng đậm.

Bạc Vũ tự nhiên không biết Bạc Phong suy nghĩ cái gì.

Cô ta giống như vô tình nói

"Bạc Vũ ca ca, em với cô gái kia có chút giống nhau a."

Sau đó, cô ta tới gần Bạc Phong, tựa hồ cố ý muốn cho hắn nhìn cẩn thận.

"Người không biết còn nghĩ rằng bọn em là chị em đó."

Bạc Phong thoát khỏi suy nghĩ của mình.

Tầm mắt dừng ở trên người Bạc Vũ.

Tầm mắt từ trên xuống dưới nhìn kỹ một vòng.

Sau đó dời đi tầm mắt.

Rồi thanh âm đạm mạc vang lên

"Hai người không giống."

Chỗ nào giống nhau?

Nữ nhân muốn hồng hạnh xuất tường kia rõ ràng là muốn tức chết hắn.

Bạc Vũ thân thể cứng đờ, không nghĩ tới Bạc Phong sẽ nói như vậy.

Bởi vì căn cứ hệ thống miêu tả.

Hành vi cử chỉ của cô ta đã tương tự 80% với Tô Yên.

Các phương diện tổng hợp chỉ số vượt qua 60%.

Hắn thế mà nói không giống??

Bạc Vũ đỡ tay vịn bên cạnh, duy trì biểu tình trên mặt.

Một hồi lâu sau mới hoãn được bàng hoàng.

Cô ta ra tiếng

"Bạc Phong ca ca đói bụng không? Muốn ăn cơm không?"

"Không đói bụng"

Bạc Phong lạnh nhạt trả lời.

Hắn đều sắp bị cô gái làm tức no rồi.

Chỗ nào còn muốn ăn cơm?

Hắn còn suýt chút nữa thật sự bị cô làm tức chết.

Khi lái xe, vẫn luôn suy nghĩ quan hệ của tên xấu trai trong tập tranh với Tô Yên, càng nghĩ càng giận.

Thế cho nên phân tâm, lúc này mới xảy ra tai nạn xe cộ.

*****

Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Bạc Phong không hề phát hiện.

Từ lúc Tô Yên đi, trong đầu hắn đều là hình bóng cô.

Trong đầu toàn là tức giận.

Thế cho nên sắc mặt lạnh như băng.

Bác sĩ nói hắn phải nghỉ ngơi nhiều.

Nhưng hắn nằm trên giường ba tiếng cũng không có chợp mắt.

Mỗi khi nhắm mắt đều là bộ dáng của cô.

Đáng chết!

Tô Yên ngồi trên taxi.

Biểu tình không dao động, chỉ là tầm mắt vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ.

Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng

"Ký chủ, chị định về chỗ nào ngủ?"

"Về nhà."

"Nhà nào?"

" Số 8 Đường Kim Lâm."

Tiểu Hoa vừa nghe địa chỉ, chính là biệt thự của Bạc Phong

"Di? Ký chủ không phải nói về chung cư sao?"

"Đổi ý."

Tô Yên khẩu khí thản nhiên.

Tiểu Hoa

".... Nữ nhân cũng thật khó hiểu."

Một lát sau Tiểu Hoa lại như nhớ tới chuyện gì, nhịn không được hỏi

"Ký chủ, chị vì sao nói người sau lưng Bạc Vũ là Tang Lạc?"

"Ân?"

"Chính là lúc chị hỏi Bạc Vũ, hỏi người sau lưng cô ta là ai, cuối cùng chị khẳng định là Tang Lạc a."

Tô Yên dần dần nhớ lại

Hẳn là đang nói đến sự việc ở nhà ăn

"Đoán."

Tiểu Hoa

"·······"

Ngọn lửa hưng phấn dần dần tắt

Tang Lạc, một trong chín đại Chủ Thần, một người có được muôn vàn khuôn mặt, được xưng là người thay thế hoàn mỹ nhất.

Trong Chín đại chủ thần xếp thứ 6.

Cô ta hoá trang giống bao nhiêu?

Giống như là một chiếc gương phản chiếu lại hình ảnh vậy.

Tư thái, động tác, khí thế, nhất cử nhất động, đều có thể làm được gần như trăm phần trăm, không đúng, là vượt qua trăm phần trăm.

Ở thế giới cổ đại, có thể châm chọc nói một câu rằng, đồ giả so với đồ thật còn giống hơn.

Những lời này, hoàn toàn có thể dùng để hình dung cô ta.

Chiến tích lợi hại nhất của cô là, từng dịch dung thành một người được cha mẹ cưng chiều lớn lên, là một phú nhị đại, ngày ngày ăn chơi đàng điếm, đùa giỡn mỹ nữ xem múa thoát y, ba tháng sau khiến cho hai vị cha mẹ kia bị chính con trai mình đưa vào ngục giam, còn cô ta kế thừa khối tài sản kia, ngày ngày lãng phí.

Lúc cô ta đứng vào hàng Chủ Thần, chuyện này đã truyền thật lâu.

Tiểu Hoa nhịn không được hỏi

"Ký chủ... chị về sau có phải sẽ gặp được cô ta hay không?"

"Có lẽ."

"Tiểu Hoa có một vấn đề."

"Hỏi đi."

"Lúc trước chị làm Chủ Thần không sợ bị cô ta thay thế giả mạo sao?"

Tiểu Hoa rất tò mò.

Bởi vì Tang Lạc được xưng có năng lực bắt chước một trăm phần trăm.

Vạn nhất những Chủ Thần còn lại đều cho rằng Tang Lạc là Tô Yên, ký chủ lại từ trước đến nay không thích giải thích, thì không phải xong đời rồi sao?

Tô Yên cúi đầu, nhìn miệng vết thương trên tay mình, nhàn nhạt ra tiếng

"Cô ta đánh không lại ta."

Tiểu Hoa lặng im.

Vô luận như thế nào, đều là đáp án này cả.

Quả nhiên, ký chủ của nó là mạnh nhất.

So với Tang Lạc, nhìn nhìn lại năng lực bắt chước của Bạc Vũ, giống như quá vụng về.

Một người một hệ thống trò chuyện, rất mau đã về tới nhà.

Về đến nhà, Tô Yên nấu một chút mì sợi ăn.

Hôm nay giữa trưa vốn dĩ là ăn cơm cùng Bạc Phong.

Kết quả hắn ra tai nạn xe cộ, chính mình cũng không ăn cơm, trực tiếp đi bệnh viện.

Lúc sau, lại bị bộ dáng lạnh lẽo kia của Bạc Phong làm tức giận.

Tuy rằng bị chọc tức, nhưng bụng vẫn sẽ đói.

Cô đặt tranh ở trên bàn.

Ngồi ở trên bàn cơm ăn mì sợi.

Chốc lát sau.

Cô cầm lấy di động, gọi điện thoại cho trợ lý Trương.

Mọi chuyện đều đến bất ngờ, ngay cả việc hắn xảy ra tai nạn cũng khả nghi.

Vì cái gì đang tốt lại tức giận với cô?

Người hàng ngày quen thuộc Bạc Phong nhất, là trợ lý Trương.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)