Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 108

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 108
Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên gọi điện thoại.

Trong chốc lát, có người tiếp máy

"Alo?"

"Tôi là Tô Yên."

"Tô tiểu thư, có việc gì sao?"

"Ân, có chút việc muốn hỏi anh."

"Xin cứ hỏi."

"Bạc Phong sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?"

Điện thoại bên kia do dự một chút.

Nói:

"Tô tiểu thư, hôm nay giữa trưa Bạc tổng chuẩn bị cùng cô ăn cơm. Thời điểm chuẩn bị lái xe rời đi, phát hiện ghế phụ xuất hiện một quyển sổ. Không biết trong đó viết cái gì, chỉ là khi Bạc tổng nhìn đến cực kỳ tức giận."

Tô Yên dừng một chút

"Sổ? Hình dáng như thế nào?"

"Một quyển sổ nhật ký rất bình thường, tôi nhớ rõ trên bìa vẽ một hình trái tim màu đỏ."

Tô Yên trầm mặc

"Ân, tôi biết rồi, cảm ơn anh."

Tiểu Trương lên tiếng

"Không có gì, Tô tiểu thư."

Điện thoại kết thúc.

Tô Yên nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại ký ức của nguyên thân.

Cuốn sổ vẽ hình trái tim đỏ thẫm.

Còn không phải là quyển lúc trước Tôn Tình nói tìm không thấy đó sao?

Trong đó ghi cái gì?

Tô Yên nghĩ không có kết quả, ra tiếng

"Tiểu Hoa"

"Ân? Ký chủ??"

"Tôn Tình làm mất quyển sổ kia, trong đó viết cái gì?"

"Quyển sổ đó là nguyên thân tùy tay vẽ, còn hay dùng khi truyền giấy trên lớp với Tôn Tình."

Không biết vì sao, thanh âm Tiểu Hoa càng ngày càng nhỏ

"Quyển sổ kia, là mỗi ngày nguyên thân vẽ ra đối tượng yêu thầm, hằng ngày nói một ít lời thổ lộ."

Tô Yên vừa nghe, không nói gì nữa.

Cô ngồi trên sô pha, vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào.

Một lần ngồi xuống, liền ngồi đến trời tối.

Tiểu Hoa cho rằng ký chủ rất khổ sở, liền ra tiếng an ủi

"Ký chủ, chị cũng không cần quá thương tâm, bởi vì nam chủ đại nhân cũng không biết người trước kia không phải chị. Ký chủ, chị vẫn có khả năng thắng a."

Tiểu Hoa dùng hết kiến thức từ trước đến nay của mình, nghĩ cách an ủi ký chủ.

Dù sao, trước nay đồng hành cùng ký chủ, đều là cô trấn an nó, chưa từng cần nó an ủi lại.

Thật lâu sau, Tô Yên động.

Cô chạm chạm Tiểu Hồng trên tay.

Tiểu Hồng từ cổ tay Tô Yên trườn rời đi.

Rời khỏi biệt thự.

Phía sau, chỉ nghe Tô Yên nói một câu

"Làm cô ta biến mất năm ngày."

Giọng nói vừa dứt, thân ảnh Tiểu Hồng hoàn toàn biến mất ở trong đêm tối.

Tiểu Hoa nghe thanh âm ký chủ.

Vẫn bình thường như cũ.

Này.... . , hóa ra ký chủ không khổ sở a.

"Ký chủ, chị vừa mới suy nghĩ cái gì?"

"Không nghĩ gì."

"Vậy, ký chủ nghĩ ra biện pháp giải trừ hiểu lầm cùng nam chủ đại nhân sao?"

"Không phải."

Tiểu Hoa

".... ký chủ chuẩn bị làm sao bây giờ?"

"Trước đi ngủ, ngày mai buổi sáng lại nói."

Tô Yên nói xong câu đó, liền lên lầu.

Chuẩn bị đi ngủ.

Vừa thấy, giống như Tô Yên không khác gì bình thường.

Ăn cơm ngủ, hết thảy như cũ. Nhưng Tiểu Hoa lại nhìn xem thời gian, không dám nói.

Hiện tại mới 7 giờ a.

Sáng sớm hôm sau.

Tô Yên đi học.

Chờ đến khi tan học, cô chuẩn bị rời đi.

Lại đột nhiên nghe được ngoài cửa có thanh âm ồn ào huyên náo.

Là một nam sinh mặc đồng phục bóng rổ đi vào.

Nam sinh lớn lên soái khí, trong tay ôm một quả bóng rổ, hình tượng thanh xuân tựa ánh mặt trời hiện ra.

Hắn đi đến trên bục giảng

Nói với mọi người còn chưa rời đi, ra tiếng

"Ai là Tô Yên?"

Tiếng nói vừa dứt, Tô Yên vốn dĩ phải đi, bị Tôn Tình bên cạnh, vẻ mặt hưng phấn túm chặt

"Này này, là Trịnh Diệu, hắn tìm cậu, mau đi, mau đi."

Lúc nhìn thấy Trịnh Diệu kia, trong nháy mắt, Tôn Tình đã quên mất Tô Yên là phụ nữ đã kết hôn.

______

Huhu, sorry các tình yêu!!!!

Dạo này ta bận thi quá á, nên không edit nhanh được, làm chậm mất tiến trình của cả team luôn á.

Giờ thi xong rùi nên ta sẽ cố gắng edit nhanh đâyyyy.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Hành động lôi kéo của Tôn Tình và Tô Yên tự nhiên thu hút sự chú ý.

Trịnh Diệu đang đứng trên bục giảng nhìn thoáng qua Tô Yên.

Hắn ta nở nụ cười đẹp trai, đi về phía cô.

"Em có phải là Tô Yên không? "

Tô Yên gật đầu

"Là tôi."

Đột nhiên, Trinh Diệu quỳ gối trên mặt đất, nói

"Làm người yêu anh nhé?"

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người xung quanh

"Oa ***"

"Con mẹ nó, Trịnh Diệu tỏ tình với Tô Yên! "

"Trời ơi, chuyện gì đây a? "

Tô Yên nhìn Trịnh Diệu một lúc.

Trịnh Diệu nở nụ cười tỏa nắng, vươn tay muốn nắm tay Tô Yên.

Tô Yên chậm rì rì lên tiếng

"Tôi không muốn."

Tay Trịnh Diệu cứng đờ ở đó, anh ta nhướn mày.

Có lẽ, từ khi hắn ta bước vào căn phòng này, đến lúc tỏ tình, hắn thậm chí còn không thấy rõ Tô Yên như thế nào.

Tuy nhiên, khi Tô Yên cự tuyệt, rốt cuộc hắn ngẩng đầu, cẩn thận nhìn cô.

Sắc mặt của Trịnh Diệu không hề buồn khổ mà nhiều hơn là tò mò

"Tại sao lại từ chối anh? "

Giọng Tô Yên nhẹ nhàng

"Tại sao phải đồng ý? "

Trịnh Diệu mỉm cười

"Anh không tốt sao? Dù không phải nhìn anh nhất kiến chung tình thì em cũng nên suy xét một chút chứ."

Nói xong, tầm mắt đánh giá Tô Yên.

Sau một lúc lâu, hắn ta chợt nói

"Em rất giống một cô gái mà anh biết."

Tô Yên nhìn hắn ta nửa ngày

Lấy một viên kẹo sữa dâu từ trong túi ra.

Lột vỏ ăn luôn.

Trịnh Diệu nhướng mày khi thấy hành động của Tô Yên

"Em cũng thích ăn hương vị kẹo sữa này? "

Tô Yên liếc anh ta một cái

"Đúng vậy."

"Hai người các em, thực sự rất giống."

Tô Yên gật đầu rồi suy nghĩ.

Vì Trịnh Diệu quỳ một chân trên đất, thế nên hắn ta thấp hơn so với Tô Yên.

Tô Yên bước lên trước hai bước, cúi xuống tai hắn nói một câu

"Bạc Vũ có nói với anh rằng, tôi và anh trai cô ta đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn. Cô ta muốn anh tỏ tình, là cố ý muốn nhục nhã anh sao?"

Sau khi Tô Yên nói xong, Trịnh Diệu thân thể cứng đờ.

Cô lùi lại một bước, không nhanh không chậm tinh tế nhấm nuốt kẹo sữa dâu trong miệng.

"Bạc gia gia phong nghiêm cẩn, anh tỏ tình với tôi, thì cũng sẽ không có khả năng lại đi theo đuổi người Bạc gia đâu a."

Lúc này nụ cười trên mặt Trịnh Diệu đã hoàn toàn biến mất.

Sắc mặt biến chuyển mấy lần.

Tay chặt chẽ ôm bóng rổ thật lâu.

Tô Yên lấy một viên kẹo khác từ trong túi của mình, lột ra, chậm rì rì dò hỏi

"Anh nói rằng tôi giống với một cô gái, anh đang nói về ai? "

Trịnh Diệu chỗ nào còn có thời gian trả lời câu hỏi của cô.

Hắn ta đứng lên rồi bước nhanh ra ngoài.

Đã sớm không còn bộ dáng nhẹ nhàng vừa nãy.

Tiểu Hoa kinh ngạc

"Ký chủ, hắn đi đâu vậy? "

"Đi tìm Bạc Vũ."

Dừng một chút, lại nói tiếp

"Tuy nhiên, hắn ta sẽ không tìm được cô ta đâu."

"Tại, tại sao? "

"Bởi vì cô ta bị Tiểu Hồng trói đi rồi."

Câu trả lời của Tô Yên thật nhẹ nhàng.

Tiểu Hoa tức khắc im lặng.

Ký chủ thật hung tàn a ~

"Ký chủ, chị có phải lo lắng cô ta ở trước mặt nam chủ khua môi múa mép, gia tăng sự hiểu lầm của hai người không? "

Tô Yên vừa nghe, lắc đầu

"Không phải."

"Vậy vì sao chị để Tiểu Hồng đem cô ta trói lại? "

"Nếu cô ta không để cuốn sách đó xuất hiện trong xe, Bạc Phong sẽ không gặp tai nạn."

Nguyên nhân, chỉ vì cô ta kiến Bạc Phong gặp tai nạn mà thôi.

Tiểu Hoa khẽ meo meo hỏi lại lần nữa

"Ký chủ, vạn nhất cô ta thoát ra, nói chuyện này ở trước mặt nam chủ thì làm sao bây giờ? "

Tô Yên rũ mắt, nửa ngày sau lên tiếng

"Em rất để ý đến cô ta? "

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa ra sức gật đầu

"Tất nhiên rồi, cô ta đến đây trước 6 năm, lại là em gái nuối của nam chủ đại nhân, hừ, em gái nuôi, vừa nghe đã thấy không phải thứ gì tốt đẹp.""

Có câu nói rằng, Y bất như tân, nhân bất như cố. *

* áo không gì bằng áo mới, người không gì bằng bạn cũ.

Bởi vì cô ta đến trước 6 năm, ở trong lòng nam chủ hẳn là cũng có một ít trọng lượng đi??

Đi ra khỏi trường, cô kêu một chiếc taxi, ngồi trên đó, cũng không đi về nhà.

Mà là trực tiếp đến bệnh viện trung tâm.

Trong xe taxi, Tô Yên dựa vào cửa số sắc mặt bình đạm.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ không lo lắng? "

"Không lo lắng."

"Tại sao? "

Tiểu Hoa vẫn luôn cho rằng ký chủ rất quan tâm đến Bạc Vũ đó.

Nhưng bây giờ, có vẻ như ký chủ không còn đem kẻ khiêu chiến kia vào trong mắt.

Tô Yên nhìn khung cảnh chuyển động nhanh bên ngoài, hơn nửa ngày sau, mới nói

"6 năm trước, Bạc Vũ bởi vì cứu Bạc Phong nên giá trị hảo cảm trực tiếp tăng lên 50. Sau đó, lại giảm xuống số âm trong vòng một tuần. Tại sao? "

"Ách... chị cảm thấy thế nào? "

Thật ra, Tiểu Hoa cũng không biết tại sao.

"Loại tình huống nào sẽ khiến một người ghê tởm ân nhân của mình trong một thời gian ngắn? Trừ khi người đó lừa dối hắn, đó không phải là ơn cứu mạng, hơn nữa còn bị hắn phát hiện."

Tiểu Hoa

"!!!!"

Đây, đây là loại bước ngoặt gì??

Nhưng, nghe những lời ký chủ nói, rất có đạo lý.

Sau đó Tô Yên lại nói

"Số âm được duy trì trong một thời gian dài, cho đến khi tăng lên tới 20. Điều đó có nghĩa là Bạc Vũ đã làm điều gì đó khiến Bạc Phong cảm thấy rất quan trọng. Cho nên hắn đã tha thứ cho việc Bạc Vũ lừa gạt hắn, xóa bỏ toàn bộ."

Tô Yên nói không nhanh không chậm, Tiểu Hoa nghe được nội tâm chấn động.

Câu chuyện chưa kết thúc ở đây

"Nhưng không có biến đổi gì trong 6 năm này, bởi vì đối với Bạc Phong, Bạc Vũ cũng chỉ là một người xa lạ, không gì hơn."

Bởi vì đối với Bạc Phong, Bạc Vũ chẳng là gì cả.

Mà điểm này, ngay cả người khiêu chiến Bạc Vũ cũng không phát hiện ra.

Có lẽ quá tự tin vào bản thân mình, vẫn luôn cho rằng Bạc Phong từ trước đến nay luôn lạnh lùng, khác biệt với những người khác.

Cho nên ngay từ đầu, Tô Yên cũng không quá để ý đến kẻ khiêu chiến Bạc Vũ kia.

Bạc Vũ thua đã là kết cục định sẵn, chỉ là nhanh một chút hay chậm một chút mà thôi.

Nếu không phải là do tai nạn xe lần này của Bạc Phong, Tô Yên cũng không muốn suy xét đối phó với Bạc Vũ.

Tiểu Hoa nhớ lại đêm qua, ký chủ nhà mình bộ dáng phát ngốc ngồi trên sô pha.

Nó thậm chí còn nghĩ rằng ký chủ đang rất khổ sở.

Nơi nào biết, nơi nào biết!

Ký chủ thế nhưng không đem kẻ địch để vào trong mắt.

Chà, quả nhiên, sau khi dung lượng não của ký chủ tăng lên, sức chiến đấu đã tăng gấp đôi.

Chẳng mấy chốc, xe taxi đã lái đến cửa bệnh viện trung tâm.

Tô Yên dừng lại một lúc trước cửa hàng cạnh bệnh viện Trung ương.

Nên... mua chút đồ mang vào hay không.

Năm phút sau, đồng chí Tô Yên xuất hiện với một giỏ trái cây ở cửa phòng bệnh của chồng mình.

Ân, tặng cho chồng mình một giỏ trái cây.

Đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy.

Hôm nay, khác với ngày hôm qua, hai vệ sĩ đứng ở cửa đã được sơ tán.

Tô Yên gõ cửa

"Là em, Tô Yên."

Người bên trong không nói gì, cũng không có động tĩnh.

Cô đẩy cửa bước vào.

Bạc Phong mặc bệnh phục xanh trắng dựa vào ở trước giường bệnh.

Sắc mặt suy yếu như cũ.

Nhưng tính tình có vẻ tốt hơn so với ngày hôm qua.

Bạc Phong mặt không biểu tình nhìn Tô Yên vài lần.

Rồi dời tầm mắt đi chỗ khác.

_______

Ui cái vị diện này nó dài dã man con ngan các nàng ạ!!

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên đặt rổ hoa quả trên bàn.

Ra tiếng

"Anh đỡ hơn chút nào chưa?"

Bạc Phong thanh âm cứng rắn

"Không chết được."

Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với cô từ sau khi xảy ra tai nạn.

Khẩu khí lạnh như băng.

Tô Yên không nói nữa, chỉ ngồi ở chỗ đó cùng hắn.

Y tá mỗi một giờ sẽ tiến vào một lần, đo nhiệt độ cơ thể, kiểm tra tình trạng.

Mà mỗi một lần tiến vào, đều cảm thấy độ ấm phòng bệnh này, càng ngày càng giảm.

Tô Yên không nói lời nào, Bạc Phong cũng không nói.

Bạc Phong bởi vì vẫn luôn truyền dịch dinh dưỡng, cho nên dù hắn cứ ngồi ngốc cả ngày, cũng sẽ không cảm thấy đói.

Nhưng Tô Yên lại khác, một khi thời gian ăn cơm tới thì sẽ đói.

Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ.

Cô đứng lên, ra tiếng

"Anh muốn ăn cơm không?"

"Không đói bụng."

Hắn lạnh như băng nói.

Tô Yên gật gật đầu, đi ra ngoài.

Hắn biết cô đi ăn cơm.

Biết một lát nữa cô sẽ trở về.

Nhưng vừa thấy cô rời đi, trong lòng liền bắt đầu bực bội.

Không, là táo bạo.

Tính tình liền bắt đầu tức giận.

Dù hắn cố nén, nhưng mà tầm mắt thường thường nhìn về phía cửa.

Nhìn xem cô đã trở về hay chưa.

Một giờ đi qua.

Cô còn chưa trở về.

Bạc Phong nhấp môi, sắc mặt lạnh như băng.

Hai giờ trôi qua, cô vẫn không quay lại.

Bạc Phong sắc mặt bắt đầu trở nên có chút khó coi.

Hai tiếng rưỡi sau, Tô Yên trở lại.

Cô bưng một chén cháo gạo kê, đi đến trước mặt Bạc Phong.

Sau đó, chậm rãi đặt ở đầu giường bệnh.

Ra tiếng

"Y tá nói, anh có thể uống cái này."

Bạc Phong liếc liếc mắt nhìn bát cháo gạo kê đặt trên bàn.

Nhìn lại Tô Yên, không có nói được hay không được.

Bởi vì hắn còn đang tức giận, vì cái gì cô muộn như vậy mới trở về.

Tô Yên cũng không biết trong đầu hắn suy nghĩ cái gì.

Chính là nhìn hắn không cự tuyệt, lại thấy tay hắn bị bó thạch cao.

Liền bưng cháo gạo kê lên, nắm cái thìa, đưa tới bên môi hắn.

Bạc Phong bị động tác của Tô Yên làm cho thân thể cứng đờ.

Hoàn toàn đã quên chính mình vừa mới tức giận.

Con ngươi nhìn Tô Yên, môi như cũ mím chặt.

Tô Yên thực nghiêm túc nói

"Uống cái này, rất tốt cho thân thể anh."

Thật lâu sau, Bạc Phong hừ một tiếng, sau đó, há miệng ra.

Khi hắn há miệng, lỗ tai đỏ bừng một mảnh.

Cô đây là muốn được mình tha thứ?

Đừng tưởng rằng đút hắn ăn một ít cháo là có thể tha thứ việc cô lừa gạt mình.

Rõ ràng đã kết hôn với hắn, lại còn cùng tên đàn ông khác câu kết làm bậy, hắn muốn giận cô một trận, để cô hiểu rõ sai lầm của mình.

Nghĩ như vậy, lỗ tai lại càng đỏ.

Một ngụm một ngụm ăn cháo Tô Yên đút.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Leng keng, nam chủ hảo cảm giá trị bay lên 5, trước mặt hảo cảm giá trị 64."

Tiểu Hoa tấm tắc rung động.

Ký chủ mới động thủ đút hai miếng cháo, giá trị hảo cảm này liền tăng lên?

Quả nhiên, ký chủ uy vũ!!

Tô Yên liên tiếp ở chỗ này ngây người ba ngày.

Mỗi ngày đều sớm tới, sắc trời tối khuya mới rời đi.

Cô đút hắn ăn cơm, hắn đều sẽ ăn.

Nhưng vẫn còn bộ dáng lạnh như băng, không muốn cùng cô nói chuyện.

Thế cho nên ba ngày này, hai người giao lưu nói chuyện cả mười câu cũng không đến.

*****

Edit: Tinh Niệm

Cho đến ngày thứ tư.

Tô Yên lại lần nữa đi vào phòng bệnh.

Bạc Phong đang nghe cấp dưới hội báo tình huống mấy ngày nay của công ty.

Nhìn thấy Tô Yên đi vào, lỗ tai hắn giật giật, mím môi.

Tô Yên nhìn thấy trong phòng có người, bước chân dừng một chút.

Lại thấy Bạc Phong mím môi, mặt không biểu tình đang nghe bọn họ hội báo.

Cô xoay người, an tĩnh đi ra ngoài, chờ ở cửa.

Cô mới vừa tan học đã sang bên này.

Buổi chiều còn có một tiết học.

Cho nên cô chỉ có thể ở chỗ này nửa giờ liền phải trở về.

Tiểu Hoa nhịn không được nói một câu

"Nam chủ đại nhân thật đúng là khó nắm bắt a."

Ba ngày này, nhìn qua đối với ký chủ lạnh như băng.

Nhưng giá trị hảo cảm cứ nhích dần nhích dần lên.

Đêm qua, giá trị hảo cảm nam chủ thành công dâng lên tới 80.

Thắng lợi sắp tới!

Sau đó, Tiểu Hoa lại như là nhớ đến cái gì, ra tiếng nhắc nhở nói

"Ký chủ, khi giá trị hảo cảm nam chủ đạt tới 90, chị liền thắng rồi!"

Tiểu Hoa cao hứng phấn chấn nói.

Tô Yên nghi vấn

"Tới 90 là được?"

"Vâng, ký chủ, câu chuyện tình yêu hài hòa mỹ mãn trên cơ bản đều dừng ở giá trị này."

"Vì sao không phải là 100?"

"Ách... , ký chủ, cho tới bây giờ, theo cơ sở dữ liệu biểu hiện, còn chưa có một đôi tình lữ nào còn sống mà giá trị hảo cảm đối với đối phương đạt tới 100 cả."

Tiểu Hoa cố ý cường điệu, tình lữ còn sống.

Vì cái gì?

Yêu quá vẹn toàn, là một việc thực khủng bố a.

Tiểu Hoa lại lần nữa lý giải, bởi vì đối phương không yêu mình mà giết người ta, sau đó tự sát.

Tới 100 thì chính là biến thái.

Đang nói, bỗng nhiên cửa phòng bệnh mở ra.

Ba người vừa mới ở bên trong đi ra.

Trong tay nắm văn kiện đi đến cửa thang máy.

Cuối cùng đi ra chính là trợ lý Tiểu Trương.

Trợ lý Tiểu Trương trên mặt mang ý cười, cho người ta một loại cảm giác phi thường thoải mái

"Tô Yên tiểu thư, Bạc tổng gọi ngài đi vào."

Tô Yên gật gật đầu

"Được."

Cô đồng ý, sau đó mang theo hộp cơm đi vào.

Bạc Phong dựa vào đầu giường, tay phải bị thạch cao cố định.

Mặc bệnh phục sọc trắng xanh, mặt không biểu tình.

Tô Yên đặt hộp cơm ở trước mặt Bạc Phong.

"Anh đói bụng không?"

Vừa nói, vừa mở hộp đồ ăn ra.

Khác với trước đây lạnh lùng.

Lúc này đây, hắn tựa hồ cực kỳ.... lạnh như băng.

Tiểu Hoa nhìn nam chủ đại nhân, được rồi, đây là từ duy nhất nó có thể nghĩ đến.

Tô Yên bưng cháo gạo kê đưa qua.

Bạc Phong mím môi, không có uống.

Di động đặt một bên, còn dừng lại ở một tấm hình.

Tô Yên trong lúc vô tình nhìn lướt qua.

Mặt trên là một chàng trai mặc đồng phục bóng rổ, ôm bóng rổ quỳ trên mặt đất.

Một cô gái cúi người dán ở bên tai chàng trai không biết đang nói cái gì.

Những người xung quanh đều là một bộ dáng hâm mộ, vẫn luôn nhìn hai người kia.

Ảnh chụp rất rõ ràng, Tô Yên đối với tình cảnh này cũng rất quen thuộc.

Chính là cô cùng Trịnh Diệu.

Tô Yên bưng cháo gạo kê, thân mình dừng một chút.

Sau đó, cô đặt lại cháo ở trên bàn.

"Hắn thổ lộ với em, nhưng em đã cự tuyệt."

Bạc Phong một khuôn mặt lạnh như băng

"Trùng hôn là trái pháp luật."

Tô Yên thấy hắn vẫn là một bộ dáng biệt nữu.

Nếu như hắn hỏi, cô đều sẽ nói với hắn.

Rõ ràng là chính hắn không hỏi.

Một hai phải giận giận dỗi dỗi, còn lạnh lùng với cô.

Cô ra tiếng

"Em nghe trợ lý của anh nói, anh thấy được một quyển sổ em dùng để nói chuyện phiếm với Tôn Tình. Mặc kệ trên đó viết cái gì, đều chuyện trước khi em kết hôn với anh."

______

Hẹn mai hoàn vị diện nha các tình yêuuuuuu

*****

Edit: thuha5820

Beta: Tinh Niệm

Bạc Phong nghe.

Đây là đang nói tên con trai kia chỉ là quá khứ.

Hiện tại người cô thích là hắn??

Quả nhiên, cô vẫn rất yêu mình, yêu đến không nhịn được.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Leng keng, giá trị hảo cảm thêm 2, hiện tại giá trị 82."

Tô Yên tiếp tục

"Anh còn có cái gì muốn hỏi không? Không còn nữa thì đưa chuyện này vào dĩ vãng đi."

Bạc Phong vừa nghe, nhịn không được nhìn cô, giọng điệu lạnh băng

"Dĩ vãng? Khi kết hôn là ai nói thích anh? Không đến hai tháng, đã nhảy ra người yêu thầm lúc trước, em mới nói một câu, liền tính toán không nói nữa?"

Khẩu khí hắn lạnh nhạt, mặt không biểu tình mang theo một loại cảm giác áp bách.

Tô Yên hạ mí mắt,

"Em không thích hắn."

"Ai biết."

Bạc Phong vừa nghe cô nói liền nổi giận.

Không thích?

Không thích còn vẽ hắn nguyên một quyển sổ??

Không thích còn gọi hắn là nam thần, còn không phải hắn không gả??

Cô đây là trả lời có lệ với hắn!

Bạc Phong nội tâm đổ đầy dấm chua.

Vị chua trong lòng sục sôi.

Hắn là chồng của cô, thế nhưng cô chưa từng vẽ cho hắn một bức.

Tô Yên nhìn hắn bộ dáng một chút cũng không tin.

Nhẹ mím môi.

Nắm chặt tay

"Anh không tin em nói, cho nên phải làm sao bây giờ?"

Khẩu khí không nhạt nhẽo như trước, nhiều thêm chút cảm xúc khác thường.

"Cảm thấy em thích người khác, không thích anh, cảm thấy em cùng anh kết hôn vì mục đích khác? Vậy, anh muốn thế nào? Ly hôn?"

Cô vừa dứt lời.

Bạc Phong bên kia huyết áp đều tăng lên rồi.

"Em!"

Sắc mặt của hắn càng ngày càng lạnh, mím chặt môi, một câu cũng nói không nên lời.

Huyết áp không ngừng tăng nhanh.

Máy đo không ngừng kêu tít tít.

Đủ để nhìn ra, hắn hiện tại có bao nhiêu tức giận.

Tô Yên hỏi.

Bạc Phong chậm chạp không trả lời.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, hận không thể nhìn ra một cái động trên người cô.

Tô Yên kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống.

"Lúc trước kết hôn em từng nói qua, thời hạn có ba tháng, nếu cảm thấy không thích hợp, có thể ly hôn."

Càng nói, sắc mặt Bạc Phong càng lạnh.

Quanh thân không khí phảng phất đều sắp ngưng kết ra băng lạnh.

Cô dừng một chút, lại lần nữa ra tiếng

"Nếu anh cảm thấy em không thích hợp, chúng ta liền...."

Hai từ ly hôn còn chưa nói hết, liền nghe thanh âm lạnh băng của Bạc Phong đánh gãy.

"Anh không đồng ý."

Tô Yên chớp chớp mắt.

"Lý do?"

"Không có lý do."

Hắn khẩu khí cường ngạnh, một chút đều không cho cô cơ hội phản bác.

Hai người đối diện, Bạc Phong tựa hồ thực tức giận.

Một khuôn mặt lạnh băng, ngực phập phồng rõ ràng.

Yên tĩnh một lúc, Tô Yên lên tiếng

"Mấy ngày nay, anh không muốn cùng em nói chuyện, cũng không muốn nhìn thấy em. Anh đây là bạo lực gia đình, chiến tranh lạnh."

Bạc Phong vừa nghe, tức giận nhìn cô.

Hắn bạo lực??

Rốt cuộc, hắn nhịn không được

"Em thích cái tên Trịnh Diệu kia, vẫn luôn thích đến bây giờ, còn vẽ hắn cả một quyển sổ. Lúc trước là ai nói chỉ cần anh, chỉ muốn cùng anh kết hôn? Em đây là lừa gạt!"

Bạc Phong nhắc tới chuyện này, cả người đều là tức giận.

Lần này, bình dấm chua xem như đổ tan nát luôn.

Lúc kết hôn, cô nói thật dễ nghe.

Nói cái gì mà chỉ thích hắn, nghĩ muốn tình cảm của hắn.

Cô lừa gạt hắn, muốn hắn cùng cô kết hôn, sau đó trở mặt không nhận người.

Chẳng những lưu giữ quyển sổ kia, còn gọi tên kia gì mà nam thần giáo thảo lão công.

Rõ ràng hắn mới là chồng của cô.

Cô lừa gạt hắn như vậy, hắn còn không thể tức giận??

Lại nói, hai ngày này hắn nơi nào vắng vẻ cô?

Cô đút gì hắn đều ăn.

Cà rốt hắn ghét nhất không phải cũng nuốt sao??

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)