Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 106

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 106
Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: thuha5820

Beta: Tinh Niệm

Bởi vì đã kết hôn, cho nên?

Cho nên muốn ở cùng một chỗ, cho nên cô phải chuyển nhà, đây là ý muốn ở chung sao?

Cô nói

"Chúng ta ở chung, về sau em ở lại chỗ của anh?"

Bạc Phong ôm cả người cô vào trong ngực, không nói chuyện.

Quả nhiên, vợ của rất muốn ở chung với hắn đây mà.

Hiện giờ rốt cuộc nhịn không được tự cô nói ra.

Cô vợ nhỏ cũng thật dính người, cũng chỉ có hắn mới chịu được cô thôi.

Bạc Phong suy xét đến tâm trạng sốt ruột của vợ mình.

Nửa giờ sau, bắt đầu chuyển nhà.

Hai giờ sau, Tô Yên mang theo vật dụng cá nhân của mình, xuất hiện tại biệt thự của Bạc Phong.

Từ hôm nay trở đi, bắt đầu cuộc sống vợ chồng.

Biệt thự ba tầng, thiết kế theo kiểu phương tây.

Cầu thang xoắn ốc giữa nhà, sàn nhà cẩm thạch thuần sắc trắng, cảm giác đầu tiên khi đi vào chính là.... Đơn giản.

Không có đồ bài trí dư thừa.

Tô Yên từ lúc dọn vào, một ngày ba bữa, cơm no áo ấm.

Trải qua cuộc sống của vợ chồng son.

Sau đó vốn dĩ biệt thự đơn giản, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tăng thêm đồ vật.

Từ bài trí lạnh như băng, cũng tăng thêm vài phần sinh khí.

Bên trong có một phòng Tô Yên trưng dụng trở thành phòng vẽ tranh.

Nguyên thân là một sinh viên khoa mỹ thuật.

Chờ đến khi tốt nghiệp, chính là nhờ vào vẽ tranh mà kiếm cơm.

Từng ngày trôi qua, rất mau đã được một tháng.

Bỗng một ngày, Tiểu Hoa nhắc nhở.

"Ký chủ, kỹ năng vẽ tranh của nguyên thân còn giữ lại, chẳng lẽ chị không suy nghĩ vẽ cho nam chủ một bức?"

Lúc Tiểu Hoa nói lời này, Tô Yên đang đi học.

Nhưng sau khi nghe nó nói, cô cảm thấy rất có đạo lý.

Hình như, cô còn chưa vẽ cho hắn một bức nào a.

Nghĩ như vậy, trong đầu liền hiện ra biểu tình lạnh như băng của Bạc Phong.

Hắn rất ít cười, mỗi lần trên mặt biểu tình dao động rất nhỏ.

Lại rất biệt nữu*.

* Nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo

Tâm khẩu bất nhất.

Mỗi lần chọc hắn, lỗ tai hắn đều sẽ phiếm hồng.

Cùng hắn ở bên nhau, trước nay đều không cần nghe hắn nói.

Mà phải xem hắn thực tế làm cái gì.

Thời gian sống chung càng lâu, Tô Yên bắt đầu hiểu hắn.

Thật đúng là tên ngạo kiều a.

Nghĩ tới đây, cô cười nhẹ một chút.

Bên cạnh, Tôn Tình đang nghe giảng cũng chú ý tới cô

"Ân? Tô Yên, sổ cậu lấy về rồi hả?"

Tô Yên phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu dò hỏi

"Sổ gì?"

"Chính là cuốn sổ lúc trước mình mượn của cậu đó."

Tôn Tình một bên nói, một bên tìm kiếm

"Sao lại không tìm thấy? Lần trước rõ ràng còn ở trong túi."

Tô Yên nghĩ không ra cô nói quyển sổ nào.

Chỉ có thể hỏi

"Nó rất quan trọng sao?"

Tôn Tình gật đầu

"Đối với mình không quan trọng, nhưng đối với cậu thì không giống."

Nói xong, Tôn Tình lại đánh giá trên dưới Tô Yên một lần, sau đó sửa lại.

"Nhưng mà, cậu hiện tại đã kết hôn, vậy nó cũng không còn quan trọng nữa, đó là lúc cậu động xuân tâm vẽ ra một soái ca."

Tô Yên nghe xong, nói

"Nếu không quan trọng, vậy kệ nó đi."

Nói xong, cô hạ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.

Vừa tan học.

Tô Yên liền mua một hộp màu vẽ rồi về nhà.

Biểu hiện vội vàng khác với bình thường.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ? Chị làm sao vậy?"

"Trở về vẽ tranh."

"A, ký chủ, chị là vì nghe Tiểu Hoa nói xong nên muốn vẽ cho nam chủ một bức sao?"

*****

Edit: thuha5820

Beta: Tinh Niệm

"Ân"

Tiểu Hoa thật cao hứng vì lời nói của mình được ký chủ tán thành.

Nhưng, nhìn thấy ký chủ gấp như vậy, nó ra tiếng an ủi.

"Ký chủ, không cần vội, vẽ tranh không phải một ngày hai ngày có thể vẽ xong."

"Có chút sốt ruột."

Tô Yên đáp lại Tiểu Hoa một câu.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ân? Ký chủ??"

Tô Yên ôm màu vẽ đi ra ngoài cổng trường.

Cho đến khi ngồi trên taxi về nhà, cô mới trả lời.

"Quyển sổ Tôn Tình mượn không thấy."

Tiểu Hoa

"Ký chủ cảm thấy rất khả nghi?"

"Đề phòng vẫn tốt hơn."

Tô Yên không nói thêm gì, chỉ trả lời như vậy.

Tiểu Hoa vừa nghe, cũng bắt đầu khẩn trương lên.

Đại khái là từ lúc đi đến vị diện này, người khiêu chiến kia vẫn luôn không có hành động, làm cho người ta dễ dàng thả lỏng, không cảnh giác.

Thế cho nên sẽ quên, hiện tại là cục diện ngươi chết ta sống.

Mỗi một chỗ, đều mang theo sát khí.

Tiểu Hoa trải qua nhiều vị diện cùng Tô Yên như vậy, nên đối với cách hành sự của cô cũng dần dần hiểu

"Ký chủ, chị là muốn vẽ tranh cho nam chủ đại nhân, để tăng giá trị hảo cảm?"

Tô Yên để tay trên màu vẽ

" Chỉ là một phần."

Hơn nữa, cô vẽ tranh cho hắn, hắn sẽ rất vui.

Cô thích nhìn hắn vui vẻ.

Mà ở bên này, tổng tài Bạc Phong gần đây cũng buồn phiền một việc.

Nguyên nhân gây ra vì một câu nói của trợ lý Trương.

Lễ Tình Nhân mấy ngày trước, trợ lý Trương tặng cho bạn gái hắn 99 đoá hoa hồng.

Trước một ngày hắn xin nghỉ rời đi.

Bạc Phong tới ngày hôm sau, trong lúc vô tình đi ngang qua phòng trà nghe được trợ lý Trương gọi điện thoại cho bạn gái, nói chuyện nửa ngày cũng không thấy mệt.

Trợ lý Trương không nghĩ tới sẽ gặp phải Bạc Phong, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, liền bắt đầu giải thích nguyên do.

Đại khái chính là Lễ Tình Nhân, trợ lý Trương tặng 99 đóa hoa hồng và tổ chức một cuộc hẹn hò lãng mạn rất được bạn gái thích.

Nói xong, Bạc Phong mặt không biểu tình hỏi một câu

"Con gái đều thích cái này?"

Trợ lý Trương còn đắm chìm trong vui sướng cùng bạn gái, liền trả lời.

" Một buổi hẹn hò lãng mạn, là ao ước của mọi nữ sinh."

Sau đó, Bạc Phong cái gì cũng chưa nói đã rời đi.

Trong lòng hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này.

Tha thiết ước mơ hẹn hò.

Cô vợ nhỏ của hắn cũng sẽ vui vẻ khi hẹn hò lãng mạn sao?

Rốt cuộc cô thích hắn như vậy.

Nghĩ đến cảnh tượng cô cùng hắn hẹn hò.

Bạc Phong nhấp môi.

Sau đó buông xuống mí mắt, trong lòng ra quyết định.

Tô Yên vì hoàn thành bức tranh, từ lúc trở về nhà, đều ở phòng tranh.

Ở giá vẽ kẹp một bức hình Bạc Phong mặc tây trang.

Cô vẽ rất chậm, lại thực nghiêm túc.

Một bức tranh bình thường thì bốn năm tiếng đã có thể vẽ xong.

Cố tình cô vẽ liền ba ngày.

Mới hoàn toàn kết thúc.

Mà Bạc Phong mỗi ngày nhìn vợ mình cơm nước xong, liền bỏ mặc mình chạy vào phòng vẽ tranh.

Sắc mặt hắn một ngày so với một ngày càng xấu.

Đây là đang tức giận với hắn sao?

Bởi vì Lễ Tình Nhân ngày đó không hẹn hò cùng cô?

Thật là càng ngày càng cậy sủng mà kiêu.

Tiểu Hoa bên kia giá trị mỗi ngày tăng lên

"Leng keng, nam chủ giá trị hảo cảm bay lên 2, trước mặt vận may giá trị 51."

"Leng keng, nam chủ giá trị hảo cảm bay lên 2, trước mặt vận may giá trị 53."

Rốt cuộc đến ngày thứ ba.

Như ngày thường cơm nước xong.

Tô Yên như cũ tính toán đi vào phòng vẽ tranh.

Kết quả mới vừa đứng lên, đã bị Bạc Phong chế trụ.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Khuôn mặt hắn vô cảm, đường nét lạnh lùng.

"Thu dọn một chút, tôi mang em ra ngoài."

Tô Yên nhìn ra bên ngoài, sắc trời đã tối.

Chớp chớp mắt

"Ngay bây giờ? "

"Ngay bây giờ."

Người nào đó khẩu khí cường ngạnh.

Tô Yên nghĩ nghĩ, bức tranh hôm nay sẽ vẽ xong.

Vậy thì hoãn lại đến ngày mai đi.

Cô gật đầu

"Được"

Tô Yên lên lầu thay váy rồi đi xuống.

Bạc Phong nhìn cô, lỗ tai đỏ lên một chút.

Tô Yên tự nhiên đi tới, nắm lấy cánh tay hắn.

Tò mò

"Chúng ta sẽ đi đâu? "

Bạc Phong tiết lộ hai chữ

"Bí mật."

Sau đó vào trong xe.

Lần này trong xe chỉ có hai người bọn họ.

Bạc Phong lái xe.

Thay vì đi tới trung tâm thành phố, hắn lại chạy ra vùng ngoại ô.

Càng đi về phía tây, xe càng ít.

Một đường đầy sao lập lòe, mái xe thu vào thành xe mui trần, gió mát lạnh thổi tới.

Làm người cảm thấy vui vẻ thoải mái, giống như đặt mình trong bầu trời đầy sao này.

Tô Yên đã nhìn thấy sao trời nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác như vậy.

Bốn phía trống trải, sao trời lộng lẫy nhìn không sót gì.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, nam chủ đại nhân muốn đưa chị đi hẹn hò sao?? "

Lời nói vừa dứt, Tô Yên chớp chớp mắt nhìn về phía Bạc Phong.

Không biết vì sao, bị Tô Yên nhìn như vậy.

Bạc Phong biểu hiện cực kỳ bực bội.

"Nhìn đường."

Hắn quát nhẹ.

Tô Yên thấy tai hắn đỏ lên, cô lại gần, đôi mắt sáng ngời, thực nghiêm túc nói

"Cảm ơn"

Vừa nói xong, Bạc Phong hừ lạnh một tiếng, một chân đạp phanh xe.

Nhưng mà nhìn qua có vẻ không tốt lắm, có chút ý vị tức muốn hộc máu

"Dựa lại đây làm gì, ngồi xuống! "

Tô Yên cũng không nghĩ tới hắn lại phản ứng lớn như vậy.

Chớp chớp mắt, chậm rì rì ngồi trở lại.

Hắn có vẻ hơi tức giận.

Lại còn thô lỗ kéo lỏng cà vạt ra.

Nhưng.... .

Tiểu Hoa

"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ tăng 3, giá trị hảo cảm hiện tại 56."

Cho nên, hắn đây là thẹn thùng, thẹn quá thành giận?

Tô Yên trong đầu âm thầm loé lên bốn từ này.

"Ký chủ, thẹn quá thành giận không phải dùng như vậy đâu a."

Tô Yên không trả lời nó.

Đôi mắt cô vô tình liếc nhìn vào gương chiếu hậu.

Tầm mắt dừng một chút.

Có ba chiếc xe màu đen theo sau.

Lúc này đã tới vùng ngoại ô hẻo lánh không dấu chân người.

Có rất ít xe ở đây.

Đặc biệt là vào khoảng thời gian này.

Hơn nữa, vì sự cố vừa nãy, tốc độ lái xe của Bạc Phong bị chậm lại.

Bốn mươi, năm mươi mét.

Chiếc xe phía sau không kịp phòng ngừa, phanh gấp lại.

Chúng không vượt qua mà tiếp tục theo dõi xe của bọn họ.

Tô Yên lên tiếng

"Chúng ta hình như đang bị theo dõi."

Bạc Phong nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt giận dữ ban đầu dần bình tĩnh lại, khuôn mặt lạnh lùng của hắn trở lại bộ dáng ngày xưa.

"Ngồi xuống."

Thanh âm không hề phập phồng.

Tô Yên gật đầu lên tiếng

"Được"

Theo sau, chiếc xe đột ngột tăng tốc.

Chân ga dẫm hết cỡ.

Ba chiếc xe phía sau sớm theo sát.

Theo kịp không bỏ.

Đến một ngã ba, xe của Bạc Phong nhìn như rẽ sang phải, nhưng khi sắp tiến vào, lại đột nhiên rẽ sang trái.

Vụt vụt, hai chiếc xe đen đằng sau không kịp phanh, rẽ sang bên phải.

Bên kia là đường một chiều ra khỏi thành phố, đợi khi tìm được giao lộ quay trở về, phỏng chừng cũng phải nửa giờ sau.

Hai chiếc xe kia bị cắt đuôi, còn một chiếc xe đuổi theo không bỏ.

Cho đến khi xe của Bạc Phong lái đến cuối vùng ngoại ô, không còn cách nào khác.

Chiếc xe phanh gấp dừng lại.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Chiếc xe phía sau cũng dừng lại theo.

Đèn pha chiếu sáng làm người không thể mở mắt.

Bạc Phong bất ngờ thả phanh, bóp chân ga lùi về sau, chiếc xe vẽ ra một độ cung.

Phanh!

Chiếc xe va chạm với xe đằng sau....

Tô Yên chỉ cảm thấy mình bị người kia ôm vào trong ngực, thân xe kịch liệt lay động.

Theo sau, một giọng nói vang lên bên tai

"Đừng xuống xe."

Nói xong, tháo dây an toàn rồi đi ra ngoài.

Bởi vì một loạt thao tác của Bạc Phong, những người trên xe theo dõi đều ngốc.

Phía trước của chiếc xe đen đã bị nát một mảng lớn.

Chiếc xe lảo đảo lắc lư, lui sau vài mét.

Khi xe dừng lại, đã thấy Bạc Phong đang đứng trước xe.

Một loạt hành động này thật sự rất lợi hại.

Sau đó, liền nghe giọng nói của Bạc Phong

"Ai sai các người tới? "

Tô Yên đã phục hồi tinh thần lại, thấy điện thoại di động của Bạc Phong dừng ở giao diện gọi điện trước khi xuống xe.

Nhưng nó đã ngắt.

Có vẻ như hắn đã tìm được người cứu viện.

Đang nghĩ ngợi, nghe được tiếng kéo, cánh cửa của xe đen mở ra.

Sáu người bước xuống xe.

Trong tay cầm theo cây côn sắt cùng con dao gập.

Nhìn dáng vẻ, có chút hung hăng.

Người dẫn đầu là một tên đàn ông đầu tròn, mặc áo da báo.

Trên trán hắn có một cục u, có lẽ là do vừa rồi bị Bạc Phong không kịp phòng ngừa lùi xe đụng trúng.

Người đàn ông mặc áo da báo phun ra một ngụm nước miếng

"Thật con mẹ nó xui xẻo! "

Vừa nói, một chân đá vào xe của mình.

Sau đó tầm mắt hắn ta dừng ở trên người Bạc Phong, đánh giá qua lại.

Theo sau, bất động thanh sắc đánh giá chiếc Land Rover.

Một lúc sau, hắn ta cười cười

"Ầy, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm cả."

Vừa nói, hắn ta vừa bước tới rồi đưa cho Bạc Phong một điếu thuốc, dâng lên cả hai tay để biểu đạt lời xin lỗi

"Bạc tổng, ngài thấy đấy, chúng tôi vốn cùng với đám anh em đi dã ngoại dạo chơi, nào biết được ở đây đụng phải ngài."

Bạc Phong không nhận, chỉ nhìn bọn họ.

Sắc mặt lạnh băng.

Đôi mắt quét đến những chấm đỏ nhấp nháy trên ngực của một tên áo đen đứng ở phía sau.

Hắn thờ ơ lên tiếng

"Quay trộm? Video? "

Thân thể tên kia cứng đờ.

Hành vi của hắn ta lần này bị bại lộ một cách sạch sẽ.

Bạc Phong lên tiếng

"Giao ra đây, liền để cho các người đi."

Người đàn ông da báo hơi lúng túng thu hồi điếu thuốc.

"Bạc tổng, ngài đang nói cái gì vậy, tôi có chút không rõ? "

Khi nói, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua huynh đệ của mình.

Các huynh đệ hùng hổ, chỉ có một mình Bạc Phong.

Hơn nữa, bây giờ đang ở vùng ngoại ô.

Mặc dù Bạc gia rất quyền lực, nhưng hiện tại Bạc Phong lẻ loi một mình, còn mang theo một cô gái nhỏ xinh đẹp, chẳng nhẽ bọn họ lại đấu không lại??

Nghĩ như vậy, hắn ta ưỡn thẳng ngực, nheo đôi mắt hình tam giác rồi nở nụ cười

"Bạc tổng, có câu nói rằng, cường long không đàn áp địa đầu xà*, mặc dù anh em chúng tôi không có gia thế bằng Bạc gia, nhưng lúc này, ngài cũng đang gặp bất lợi không phải sao? "

*强龙不压地头蛇: phép vua thua lệ làng; rồng mạnh cũng không thể áp chế rắn bản xứ。

Mặc dù người kia chỉ bảo lặng lẽ đi theo Bạc Phong, theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Nhưng mà Bạc Phong hiện tại rõ ràng đang yếu thế, cố tình bộ dáng còn thực kiêu ngạo.

Thành phố X rất lớn, xe của mình cũng là giấy phép giả, chờ đến khi trở về thành phố X, cho dù Bạc gia quyền thế ngập trời, cũng đâu thể tìm ra mình?

Suy nghĩ như vậy, tên mặc áo báo cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Hắn ta không kiêng nể gì đánh giá trên người Bạc Phong

"Bạc tổng, đã trễ thế này, ngài còn tới chỗ này làm gì? "

*****

Edit: Tinh Niệm

Tuy rằng một tiếng một tiếng gọi Bạc tổng, nhưng lúc hỏi, lại mang theo ý chất vấn.

Bạc Phong sắc mặt lạnh băng

"Video là tự cậu giao ra, hay là tôi tự mình lấy?"

Bạc Phong căn bản không muốn tiếp lời tên áo báo kia.

Vẫn luôn nhìn máy theo dõi trên người tên áo đen đằng sau.

Bạc Phong vừa dứt lời, tên áo báo cười ngửa tới ngửa lui.

"Bạc tổng, ngài đang kể chuyện cười sao? Ngài cho rằng mấy huynh đệ chúng tôi đều là vật trang trí à?"

Sau đó, tên áo báo đột nhiên im bặt.

Sắc mặt hắn mang theo trào phúng

"Các huynh đệ, để Bạc tổng tự mình thử xem nắm tay của chúng ta, nhớ rõ, đừng khiến người ta bị thương quá nặng."

Nói xong, nâng tay lên

"Lên."

Vừa dứt lời, năm người phía sau từng người mang theo côn sắt, dao gập vây quanh Bạc Phong.

Không biết là ai dẫn đầu ra tay.

Năm đánh một.

Trong cảm nhận của tên áo báo, bọn hắn là thắng chắc.

Chỉ là...

Đột nhiên nghe trên nóc xe truyền đến một tiếng

"Này."

Nhẹ nhàng mềm mại, là thanh âm của con gái.

Gọi xong, cô gái nhảy từ đỉnh xe xuống, một chân gạt ngã một tên cách cô gần nhất.

Bạc Phong không nghĩ tới Tô Yên sẽ đột nhiên ra ngoài, mày nhíu một cái, phân tâm.

Nhất thời không may bị người đánh một côn vào bả vai.

Hắn đấu lại với tên kia kia một chút, sau đó đi tới trước mặt Tô Yên.

"Không phải bảo em không cần ra ngoài sao?"

Trong thanh âm hắn, trước sau lạnh băng như một.

Cẩn thận nghe, còn thấy được bên trong trộn lẫn một ít tức giận cùng với lo lắng.

Tô Yên dựa vào bên người Bạc Phong,

"Em muốn giúp anh."

Cô chậm rì rì nói một câu.

Bạc Phong liếc nhìn cô một cái, không nói gì nữa.

Chỉ là che chở cô ở đằng sau.

Tô Yên ngoan ngoãn đi theo phía sau Bạc Phong.

Bởi vì là người Bạc gia, sợ xảy ra việc ngoài ý muốn, Bạc Phong đã từng được bộ đội đặc chủng xuất ngũ huấn luyện qua, người bình thường không phải đối thủ của hắn.

Năm đánh một, nếu không phải hắn muốn bảo vệ cô, có lẽ sẽ hành động sẽ càng tự nhiên một ít.

Lúc này, trên bầu trời truyền đến thanh âm cánh quạt vù vù.

Ba chiếc máy bay trực thăng không ngừng xoay quanh ở trên bầu trời.

Ánh đèn chiếu xạ ở chỗ bọn họ, máy bay chậm rãi hạ cánh xuống.

Chỉ là trận chiến đấu này, đã gần kết thúc.

Bạc Phong trong tay nắm chặt một cái trường côn, là vừa mới đoạt được từ trong tay tên nào đó.

Một côn đánh nghiêng cuối cùng vào tên áo báo.

Sau đó, nhìn quét một vòng, tầm mắt dừng ở trên người tên áo đen.

Đi qua, túm máy theo dõi trước ngực hắn ta.

Bạc Phong cầm ở trong tay dạo qua một vòng

"Ai đứng đằng sau?"

"Không, không biết."

Tên kia sắc mặt thống khổ tái nhợt, lắc lắc đầu.

Bọn họ cũng không có trải qua huấn luyện, chỉ là vài tên côn đồ bình thường, trong chốc lát đã bị đánh bay trên mặt đất, hơn nữa biết thân phận của Bạc Phong.

Làm sao còn dám giấu diếm cái gì.

Nhưng mà, bọn họ thật sự không biết là ai đứng đằng sau việc này.

Khi Bạc Phong dò hỏi, phía sau đột nhiên có một người bạo khởi.

Nắm dao gập đột nhiên thọc tới Bạc Phong.

Bạc Phong quay người lại, chỉ thấy được cô vợ nhỏ của hắn, tay không tiếp dao sắc, nắm chặt con dao kia, xoay phương hướng.

Trở tay liền thọc vào bả vai người nọ.

Phập!

Toàn trường an tĩnh.

Bạc Phong cũng ngốc ở đằng kia.

Máu rơi tí tách, chảy xuôi theo tay Tô Yên xuống.

Cô liếm khóe môi một chút, cúi đầu nhìn tay phải mình.

Sau một lúc yên tĩnh, thanh âm Bạc Phong hỗn loạn buồn bực, giận dữ truyền đến

"Em điên rồi? Dám dùng tay tùy tiện chắn dao nhỏ??!"

Tô Yên hoảng sợ, đây là lần đầu cô thấy Bạc Phong phát hỏa.

Trên đỉnh đầu, máy bay trực thăng bay rất thấp, sau đó có thang dây thả xuống.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tên áo báo vừa thấy, chiếc máy bay trực thăng này là đang bay về phía bọn họ.

Tự hắn làm sao có bản lĩnh gọi phi cơ trực thăng tới hỗ trợ, cho nên chỉ có thể là người do Bạc Phong gọi tới.

Chớp mắt nhận ra sự tình không ổn, lập tức vẫy tay ý bảo các huynh đệ lui lại.

Xe đen thực mau khởi động, sau đó, quay đầu liền chạy.

Bạc Phong lúc này căn bản không rảnh quản bọn họ.

Hắn chỉ nắm chặt cách tay Tô Yên bị thương.

Kéo Tô Yên vào ghế phụ, sau đó không biết từ chỗ nào lấy ra hộp y tế xử lý khẩn cấp.

Hắn làm rất nhanh, rất quen thuộc, giống như đã được chuyên môn huấn luyện qua.

Tiêu độc băng bó, rất nhanh, tay Tô Yên đã bị băng gạc quấn quanh.

Kỳ thật, máu kia chảy nhìn dọa người, chứ miệng vết thương cũng không sâu.

Dưỡng hai ngày là tốt rồi.

Nhưng thấy bộ dáng Bạc Phong còn rất tức giận.

Tô Yên ngồi ở đó, trên đỉnh đầu tiếng cánh quạt còn vang.

Cô ra tiếng, thử đánh vỡ không khí yên tĩnh này.

"Hình như, có người tới giúp đỡ."

Nói xong, liền nhìn thấy trên thang dây nhanh chóng có người trượt xuống.

Tô Yên thay hắn lấy qua di động từ vị trí điều khiển, đưa cho hắn.

Động tác Bạc Phong có chút mạnh, hắn lấy di động qua, nhíu mày.

Lại lần nữa gọi cho dãy số vừa nãy

"An toàn."

Lạnh như băng nói ra ba chữ này xong liền cắt điện thoại.

Chỉ thấy, mấy người võ trang hạng nặng vừa mới trượt xuống, rất mau nhận được mệnh lệnh, lại lần lượt bò lên trên thang dây.

Năm phút đồng hồ sau, phi cơ trực thăng hoàn toàn rời đi.

Bạc Phong ngồi ở chỗ điều khiển, chậm chạp không nói.

Sau một lúc lâu yên tĩnh, Tô Yên nắm chặt tay

"Có chút đau."

Thanh âm cô truyền ra, rốt cuộc Bạc Phong có phản ứng.

Nghiêng đầu nhìn cô, nhíu mày

"Còn có chỗ nào bị thương?"

Tô Yên đưa tay đã băng bó tốt ra

"Cũng chỉ có chỗ này."

Dứt lời, Bạc Phong liền ngẩng đầu nhìn cô.

Tô Yên thò qua

"Em nhìn thấy con dao kia đâm về phía anh, phản ứng theo bản năng, không nghĩ nhiều như vậy."

Cô làm sao biết, chính mình chắn một đao cho hắn, hắn còn tức giận như vậy.

Bạc Phong nhấp môi.

Tô Yên ghé sát vào, ôm lấy hắn.

Nhỏ giọng nói

"Nào có đạo lý em cứu anh, anh còn tức giận? Rõ ràng là ra ngoài chơi mà."

Nhắc đến việc này, Tô Yên như là nhớ ra cái gì.

Cô nhìn xem bốn phía, lại ngẩng đầu nhìn không trung.

"Anh dẫn em tới chỗ này là vì cái gì?"

Bên tai Bạc Phong nháy mắt đỏ lên.

Thật lâu sau, nghe hắn lạnh băng phun ra mấy chữ

"Ngắm sao."

Tô Yên chớp chớp mắt.

"Ngắm sao?"

Sau đó, Bạc Phong xuống xe, đi tới cốp xe.

Tô Yên cũng đi xuống xem, kết quả liền thấy người kia ở chỗ đó ngây người thật lâu, chậm chạp mãi không hành động.

Cô có chút nghi hoặc.

Đi qua xem, chỉ thấy Bạc Phong mặt đen xì.

Trong tay cầm một bó hoa hồng nát tươm.

Đại khái là do đua xe cao tốc, thêm lần kịch liệt va chạm kia.

Nên bó hoa hồng này bị đâm hỏng rồi đi?

Khi Tô Yên nhìn đến hoa hồng, rốt cuộc mới phản ứng lại.

Đây là... mang cô ra ngoài hẹn hò sao?

Cô chớp chớp mắt, không biết vì sao, nhìn hắn, trong lòng có chút cảm xúc cuồn cuộn.

Chung sống lâu như vậy, cô cũng cơ bản hiểu biết tính cách của hắn.

Người biệt nữu như vậy, phải chuẩn bị tư tưởng bao lâu mới có thể mua hoa hồng, đưa cô ra ngoài ngắm sao?

Bạc Phong sắc mặt khó coi, duỗi tay ném bó hoa hồng kia trở về cốp xe.

Cô vợ nhỏ vốn dĩ đang đứng bê cạnh xem, đột nhiên đi tới, ôm lấy hắn.

Hôn lên môi hắn.

Bạc Phong bị hôn một cái, sắc mặt rốt cuộc bắt đầu hồi hoãn.

Ân, quả nhiên vợ của hắn rất yêu hắn a, thấy cô một bộ làm nũng kìa.

Không có biện pháp, chỉ có thể thỏa mãn cô thôi a.

***

Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 28

Bạc Phong áp đảo Tô Yên ở trên cốp xe.

Càng hôn càng hung mãnh, càng hôn càng dục hỏa đốt người.

"Ưm ~"

Sau đó, Tô Yên cả người đều bị nâng lên trên cốp xe.

Hắn áp đảo mà đến.

Cổ tay non mịn bị hắn ấn ở trên xe, môi hôn một đường đi xuống, sau đó khẽ cắn đến vị trí xương quai xanh.

Nửa ngày sau Tô Yên ra tiếng

"Đây là ở bên ngoài."

Bạc Phong dừng một chút, nhìn cô vợ nhỏ của mình.

Trong mắt dục vọng đan chéo quay cuồng, một bộ dáng không có biện pháp.

Cô vợ nhỏ của hắn là đang nhắc nhở, muốn vào trong xe sao?

Nhìn ánh mắt cô hàm xuân mang thủy, nhìn môi cô hồng nộn hơi sưng.

Còn có sợi tóc hỗn độn, rõ ràng tay nhỏ bị thương còn không an phận.

Câu dẫn hắn, lại đang câu dẫn hắn!

Không, đây là đang lạt mềm buộc chặt!!

Sau khi hắn ngừng lại một lúc, chặn ngang trực tiếp bế người lên, đi vào trong xe.

Sau đó liền nghe được thanh âm quần áo bởi vì vội vàng mà xé rách.

Còn có tiếng Tô Yên không xác định.

"Ở, ở chỗ này?"

Tiếp đó là thanh âm Bạc Phong tức muốn hộc máu

"Em còn muốn ở bên ngoài? Để người khác xem hết em làm sao bây giờ?"

Tô Yên

"... Chúng ta chẳng lẽ không trở về nhà... ưm."

Tô Yên bại trận, dục vọng mãnh liệt hỗn loạn không ngừng tiếp diễn.

Ở bên trong xe, hơi thở xuân sắc ái muội giao triền không ngừng lên cao.

Trong không gian nhỏ hẹp, tự nhiên không thể duỗi thân thể.

Bởi vì động tác chịu hạn chế, Bạc Phong nhìn Tô Yên càng ngày càng nôn nóng.

"Đáng chết!"

Hắn cúi đầu, một ngụm ngậm lấy đẫy đà.

Đưa tới một trận rên rỉ.

Rốt cuộc, hai khối thân thể dán sát.

Thở nặng cùng ái muội rên rỉ đan chéo, hai khối thân thể trần trụi ở dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, trằn trọc dây dưa ở bên nhau.

Đêm hơi lạnh, chỉ là trong xe này nhiệt độ lại không ngừng kéo lên.

Tiểu Hoa thanh âm vang lên

"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ thêm 17, trước mặt giá trị hảo cảm 70."

Giọng nói vừa dứt, Tiểu Hoa không còn cảm thán như lúc trước, bởi vì nó đã che giấu giác quan của mình.

Ân, ở loại thời điểm này mà giá trị hảo cảm còn bay lên, hừ, rõ ràng là nhớ thương sắc đẹp của ký chủ nhà nó mà.

Bầu trời đầy sao, tốt đẹp như lúc ban đầu.

Dù cho vạn vật đổi thay, những ngôi sao này vĩnh viễn sẽ ở nguyên đó, sẽ không thay đổi.

Sau đêm nay, cảm tình hai người kịch liệt thăng hoa.

Bộ dáng Bạc Phong khác với dĩ vãng lạnh như băng, ngẫu nhiên gọi điện thoại cho Tô Yên thì sẽ hừ một tiếng.

Hai người đều không có nhắc lại chuyện một đêm kia, lại cảm thụ rõ ràng, thời gian hai người ngốc cùng nhau càng ngày càng dài.

Ba ngày sau.

Tô Yên ở nhà, một bàn tay cầm điện thoại gọi điện thoại, một bàn tay khác chậm rì rì thu dọn bản vẽ đã vẽ xong.

"Anh ở đâu? Em đi tìm anh."

"Đi nhà hang Hoa Viên, cùng nhau ăn cơm trưa."

"Được."

Tô Yên gật đầu đồng ý.

Cô cười nhẹ một cái.

Mặt khác một bên, Bạc Phong đã đi đến gara ngầm, lỗ tai đỏ một chút.

Cô vợ nhỏ cũng thật dính người, chỉ là một buổi sáng không thấy đã muốn hắn một hai phải gặp mặt.

Không có cách nào, ai bảo hắn là chồng của cô, chăm sóc vợ là trách nhiệm của hắn.

Trợ lý Trương theo sát phía sau, mở cửa xe đang chuẩn bị lái xe.

Chỉ nghe BOSS nhà hắn ra tiếng

"Cậu không cần đi theo."

Trợ lý Trương sửng sốt một chút, sau đó gật đầu

"Được, Bạc tổng."

Bạc Phong ngồi lên xe, khởi động.

Đang chuẩn bị đi, ánh mắt trong lúc vô tình liếc tới vị trí ghế phụ có một quyển sổ.

Quyển sổ nhìn qua có chút cũ.

Nếu là ngày trước, Bạc Phong sẽ không có bất cứ hứng thú gì với quyển sổ này.

Dù cho nó đặt ở trên ghế phụ một năm hắn cũng sẽ không động một chút.

Nhưng là hắn vừa mới thấy được, trên quyển sổ kia có hai chữ, Tô Yên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)