Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng (3)
← Ch.104 | Ch.106 → |
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên nghiêm túc nói
"Chồng hợp pháp hôn."
Tôn Tình vừa nghe, nhẹ nhàng thở ra
"Ách, hóa ra là chồng cậu... hả? Chồng cậu??"
Phản ứng lần này còn lớn hơn cả vừa nãy.
Cả nửa ngày sau, Tôn Tình hít sâu một hơi
"Tớ nhớ rõ cậu không có bạn trai, cho nên, hai ngày này cậu tùy tiện kéo một người ở trên đường đi kết hôn??"
Tô Yên còn chưa nói chuyện, Tôn Tình lại nói
"Vì thoát khỏi khống chế của cha mẹ cậu??"
Tô Yên thấy cô quá kích động, duỗi tay trấn an
"Đây là hai chuyện khác nhau."
"Vậy cậu, cậu...."
Tôn Tình lúc này cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Tô Yên nhìn cô
"Chuyện này có chút phức tạp, nhưng mà, đây không phải hành vi xúc động đâu."
Tôn Tình thấy cô nghiêm túc, trong lòng cũng dần dần bắt đầu bình ổn xuống.
"Cậu nghĩ kỹ rồi?"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Dù sao, sớm muộn gì cũng muốn cùng hắn kết hôn, làm sớm một tí cũng được.
Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ tăng thêm 3, trước mặt giá trị hảo cảm 43."
Tô Yên sửng sốt.
Kết quả chưa đến chốc lát, Tiểu Hoa lại lần nữa vang lên
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ giảm xuống 1, trước mặt giá trị hảo cảm 42."
Vì sao giá trị hảo cảm lại đột nhiên bay lên rồi lại giảm xuống??
Lại nói đến Bạc Phong bên kia về đến nhà.
Ở cửa nhà, thấy được bóng người ngồi xổm trên mặt đất, ôm chân cuộn tròn ở đằng kia.
Nhìn qua còn có chút đáng thương.
Trong đêm lạnh này, người kia cũng không biết ở chỗ này đợi bao lâu.
Lập tức đi qua xem.
"Sao lại ngồi xổm ở chỗ này?"
Âm điệu không hề phập phồng.
Vội vã muốn nhìn thấy hắn như vậy?
Cô vợ nhỏ này của hắn thật đúng là dính người a.
Hắn mím môi.
Nói xong, đi kéo cô.
Cô gái ngồi xổm trên mặt đất theo lực kéo đứng dậy, kinh hô một tiếng
"A!"
Sau đó, cả người đều ngã vào trong lòng ngực Bạc Phong.
Một cỗ hương vị nước hoa thật nhạt thổi qua.
Bạc Phong động tác dừng một chút.
Hắn nhíu mày, duỗi tay đẩy người kia ra.
"Bạc Vũ, sao lại là em?"
Thanh âm hắn đạm mạc vang lên.
Bạc Vũ xoa cổ tay bị nắm chặt
"Bạc Phong ca ca tưởng là ai?"
Cô ta nháy đôi mắt, khuôn mặt điềm tĩnh, xinh đẹp.
Bạc Phong không có trả lời vấn đề này, ngược lại là nhìn về phía biệt thự tối tăm.
Chẳng lẽ là ngủ rồi?
Hắn nghĩ.
Nhìn Bạc Vũ sợi tóc rối tung, an an tĩnh tĩnh không có quấy rầy hắn, chỉ đứng đó xoa cổ tay.
Bạc Phong hạ mắt xuống
"Có việc?"
Bạc Vũ cúi đầu
"Bạc Phong ca ca, ngày mai là sinh nhật tiểu Vũ, tiểu Vũ muốn mời anh đi."
Nói xong, cô ta duỗi tay đưa ra danh thiếp trắng.
Bạc Phong nhận tới,
"Ngày mai có một hội nghị quan trọng, không thể đi được."
Bạc Vũ vừa nghe, đầu cúi xuống
"Như vậy a."
Cô ta nhẹ giọng nói
"Nếu anh đi, tiểu Vũ sẽ thực vui vẻ."
Sau đó nghiêng đầu
"Anh có thể kết thúc sớm một chút, đi tham gia sinh nhật được không?"
Bạc Phong buông hạ mặt mày, mắt nhìn danh thiếp, mặt không biểu tình
"Có thời gian lại nói."
Bạc Vũ nhìn Bạc Phong
"Anh là có việc gì phiền lòng sao?"
Bạc Phong không nói chuyện.
Cô ta móc từ túi xách ra hai viên kẹo.
Đưa qua, cười nhạt
"Ăn kẹo, tâm tình sẽ tốt hơn một chút."
Bạc Phong liếc mắt viên kẹo kia, vẫn chưa duỗi tay tiếp nhận.
"Không cần."
Sau đó nói
"Thời gian không còn sớm, mau trở về đi."
Nói xong, hắn móc ra chìa khóa, mở cửa, đi vào.
Sau đó, đóng cửa lại.
Bạc Vũ bị ngăn cách ở bên ngoài.
Cô ta nắm chặt túi xách trong tay.
"Hảo cảm của Tô Yên đã đạt tới 40? Cô ta rốt cuộc làm cái gì??"
Trong đầu thanh âm máy móc vang lên
"Không biết, nhưng mà, giá trị hảo cảm có thể giảm."
*****
Edit: thuha5820
Beta: Tinh Niệm
Bạc Vũ bình tĩnh trở lại.
Móc điện thoại ra, gọi một dãy số.
Sau đó xoay người trở về.
Thực mau, điện thoại được kết nối.
Cô ta chỉ nói một câu
"Tôi muốn toàn bộ tư liệu của Tô Yên."
Vừa dứt lời liền cúp điện thoại.
Cô ta cầm di động trong tay đùa nghịch.
Móc viên kẹo ở trong túi ra.
Lột ra ăn luôn.
Vị ngọt dâu tây sữa bò tản ra.
Hít sâu một hơi.
"Kẹo này, ngọt đến phát ngấy."
Lúc nói, ngón tay vân vê giấy gói, xoa nắn liên tục.
Bạc Phong sau khi về nhà, mở đèn trong nhà, đi qua một vòng.
Sắc mặt có chút đen.
Cô nàng kia rốt cuộc đi đâu?
Hắn móc di động, nhập dãy số.
Trong chốc lát, điện thoại kết nối.
"Alo"
Ngữ điệu mềm ấm vang lên.
Thanh âm Bạc Phong lạnh như băng
"Em ở đâu?"
" Em về lại phòng trọ, đang chuẩn bị ngủ, làm sao vậy?"
Tô Yên ghé vào trên giường, xoa cánh tay.
Ưm, thật mệt mỏi.
Bạc Phong hừ một tiếng, ngay lập tức hiểu ra lúc trước cô gọi điện cho hắn nói về nhà, là về nhà của cô chứ không phải chỗ này.
Tô Yên đợi trong chốc lát, điện thoại bên kia chậm chạp không nói lời nào.
Cô nghi hoặc
"Ân? Em nhớ đã gọi điện thoại cho anh nói rõ rồi mà?"
Sắc mặt Bạc Phong càng khó nhìn.
Vừa mới kết hôn còn phải tách ra ngủ?
Cô rốt cuộc có biết trách nhiệm của một người vợ hay không đây?
Qua một lúc lâu, hắn lạnh như băng nói một câu.
"Chúng ta đã đăng ký kết hôn."
Cho nên cô vì cái gì không tới nơi này ngủ?
Tô Yên nằm ở trên giường
"Ừm."
Cô lên tiếng, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.
Tiếp theo hẳn là còn có chuyện cần nói đi?
Mà Bạc Phong bên kia sắc mặt càng đen.
Quả nhiên, là hắn quá sủng cô sao?
Rõ ràng biết đã kết hôn, còn không chịu trở lại?
Hai người lâm vào trầm mặc.
Tô Yên đợi một hồi lâu, bởi vì mấy ngày nay quá "làm lụng vất vả".
Di động để trên tai, trong lúc vô tình chạm vào nút tắt.
Sau đó liền ngủ rồi.
Bạc Phong bên này sắc mặt đen sì, chờ thật lâu, đều không chờ được cô nói trở về ngủ.
Hắn nhấp môi, quyết định nhắc nhở cô vợ có phản ứng chậm này.
"Về sau, phải ngủ cùng tôi."
Hắn lạnh như băng nói xong câu đó.
Chờ đợi đối phương trả lời.
Hắn đã biểu đạt rõ ràng như vậy.
Khẳng định là cô có thể nghe hiểu đi.
Lúc chờ đợi, lỗ tai đỏ một chút.
Chờ một lúc lâu, không thấy đối phương trả lời.
Hắn nhìn di động, lúc này mới phát hiện cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Cô thế nhưng cúp điện thoại của hắn.
Bạc Phong nắm chặt di động, hung hăng dùng sức.
Ngồi trên sofa, dáng người đĩnh bạc, tây trang thủ công cắt may dán sát, có vẻ tự phụ.
Chỉ là lúc này, giữa mày mang theo một cỗ tức giận.
Quả nhiên, cậy sủng sinh kiêu.
Ban đêm đen nhánh, Bạc Phong ngồi ở sofa thật lâu sau, mới đứng lên mang theo lửa giận hừng hực trở về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Yên bị một trận tiếng đập cửa làm tỉnh.
Ngoài cửa phòng, Tôn Tình đập cửa phanh phanh gõ đến rung trời.
"Tô Yên, đi học mau kẻo muộn, nhanh nhanh rời giường."
Tô Yên ngồi ở mép giường thật lâu.
Vẫn không nhúc nhích, giữa mày tràn ra một tia không kiên nhẫn.
Tiểu Hoa yên lặng nhìn bộ dáng ký chủ nhà mình.
Ách... đây là làm sao vậy?
Đang nghĩ ngợi, nghe được thanh âm Tôn Tình lần nữa vang lên.
"Tô Yên, chúng ta chọn môn học không giống nhau, mình không đợi cậu a, bên ngoài trời mưa, nhớ mang dù."
Nói xong, cửa nhà mở ra lại lần nữa đóng lại.
*****
Edit: thuha5820
Beta: Tinh Niệm
An tĩnh.
Tiểu Hoa yên lặng nuốt nước miếng.
Này.... trời mưa to như vậy.
Ký chủ nhà nó sắp trở nên đáng sợ a!!
Tiểu Hoa một câu cũng không dám nhiều lời.
Thành thành thật thật ngốc ở đó.
Tô Yên nhấc chăn lên, giữa mày tia không kiên nhẫn càng ngày càng đậm
"Thực phiền a."
Không biết xui xẻo làm sao, điện thoại chấn động vang lên.
Cô vốn dĩ không muốn nghe, nhưng điện thoại liên tục reo.
Duỗi tay, cô lấy điện thoại bên kia gối, khẩu khí không kiên nhẫn
" Nói"
Là em trai nguyên thân, Tô Lập Thiên.
"Thế nào, mẹ chắc đã gọi điện thoại cho chị. Tôi khuyên chị vui vẻ giao ra 7000 tệ, hiện tại lập tức đưa qua cho tôi."
Tô Yên nhắm mắt lại
"Ai cho cậu lá gan, dám dùng loại khẩu khí này nói chuyện với tôi?"
Giữa những câu chữ tất cả đều là không kiên nhẫn.
Tô Lập Thiên không nghĩ tới người chị trước nay luôn nghe lời sẽ đột nhiên nói với hắn như vậy.
Lúc sau mới phản ứng lại, châm chọc lên tiếng.
"Tô Yên, cô đối với tôi mà nói chính là một cái máy rút tiền, thật đúng tự cho mình là chị của tôi? Phi, Tô Lập Thiên tôi không có người chị như cô."
Tô Yên nhắm mắt lại, ngồi ở trên giường trầm mặc.
Lúc sau mở miệng.
"Cậu ở đâu?"
Tô Lập Thiên vừa nghe, cười nói
" Tiền sớm muộn gì đều phải đưa, hà tất khiến chị em ta nháo đến không thoải mái đâu? Tôi ở phía sau hẻm trường cao trung X, chính là nơi lúc trước cô giao tiền cho tôi."
Vừa dứt lời, Tô Yên cắt đứt điện thoại.
Nửa giờ sau.
Sau hẻm cao trung X.
Một đám học sinh mặc đồng phục cao trung, nhưng quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có mấy đứa màu tóc rực rỡ, ngậm một điếu thuốc, vừa thấy đã biết không phải học sinh đứng đắn.
Trời từ mưa to biến thành mưa tí tách tí tách, nhìn dáng vẻ, mưa sắp ngừng.
Chỉ là hôm nay trời như cũ âm u.
Một người trong đó chờ không kiên nhẫn, ném xuống tàn thuốc.
"Này, Tô Lập Thiên, chị của cậu bao giờ tới? Có thể lừa chúng ta hay không."
Tô Lập Thiên cùng Tô Yên lớn lên có 7 phần tương tự.
3 phần còn lại không giống nhau chính là ở đôi mắt kia.
Tô Lập Thiên có đôi mắt hẹp dài, mà đôi mắt Tô Yên là hạnh nhân.
Lại bởi vì Tô Lập Thiên từ nhỏ được dưỡng tốt, có chút béo.
Tức khắc, đôi mắt hẹp dài kia bị thịt đè ép thành mắt híp.
Đầu húi cua, cao 1 mét 8, mắt nhỏ híp, ăn mặc đồng phục dựa vào góc tường.
Người qua đường còn có thể cho rằng đây là đang chặn đường cướp bóc đấy.
Tô Lập Thiên ném tàn thuốc đi
"Chị ta dám? Không tới, ba mẹ sẽ đánh chết chị ta."
Khẩu khí Tô Lập Thiên chắc chắn Tô Yên sẽ phải tới.
Nghe hắn nói lời thề son sắt, rốt cuộc, mấy người kia cũng tạm thời áp xuống sự không kiên nhẫn.
Đó cũng là 7000 tệ a.
Chờ tiền đến đến tay, cũng đủ để vui chơi một trận.
Chờ một lát, cũng không mệt.
Đợi thêm nửa giờ nữa.
Rốt cuộc, nhìn thấy trong mưa, một cô gái đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc một bộ quần áo đen.
Cầm một cây dù trong suốt từ từ bước đến.
Chờ nhìn thấy người tới, Tô Lập Thiên trước mắt sáng ngời.
Bước nhanh hai bước
" Tại sao đến trễ như vậy, tiền đâu?"
Hắn rống giận một câu.
Bởi vì đi có chút nhanh, làm một ít nước bùn bắn tung tóe lên quần Tô Yên.
Tô Yên trầm mặc, dù đặt ở đầu vai, xoa nắm tay hai cái.
" Cậu muốn bao nhiêu tiền?"
Thanh âm có vẻ đạm mạc xa cách.
Tô Lập Thiên nhíu mày
"7000, mau đưa tiền!"
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên cúi đầu liếc nhìn quần của mình.
Lại là một ngày mưa, thật khó chịu.
Ghét nhất loại ẩm ướt dính nhớp này.
Người trước mặt càng đáng ghét hơn.
Cô ngước nhìn về phía hắn, nghiêng đầu
"Tôi không có sở thích cho tiền một cách vô cớ."
Tô Lập Thiên nhìn cô, nghĩ cô không muốn đưa
"Tôi nói với chị, nếu chị không muốn bị cha mẹ đánh, tốt hơn là đưa tiền cho tôi ngay bây giờ!!"
Tô Yên móc từ trong túi ra một xấp tiền.
Duỗi tay, đưa qua đó.
Đôi mắt của Tô Lập Thiên sáng lên.
Nhanh chóng đưa tay qua, đoạt lấy.
Khuôn mặt hắn ta tràn đầy niềm vui và chiến thắng.
Quay lại khinh thường nói với Tô Yên
"Mau cút đi, hết việc của chị rồi."
Vừa dứt lời.
Tô Yên đột nhiên giơ chân lên, đá thẳng vào ngực Tô Lập Thiên.
Phanh!
Tiền trong tay hắn ta cầm chưa ổn định, bị đá một cái, tiền liền rơi vãi, người cũng ngã xuống đất.
Tức khắc đồng phục sạch sẽ của Tô Lập Thiên toàn là bùn và bụi bẩn.
Hắn ta sửng sốt một lúc lâu, sau đó rống giận
"Tô Yên! Cô phát điên cái gì! "
Đôi mắt Tô Yên rũ xuống, trực tiếp ném dù trong tay xuống mặt đất.
Mưa phùn trút xuống người nhưng cô không chú ý đến nó.
Biểu cảm trên khuôn mặt cô ngày càng mất kiên nhẫn.
Nhấc chân dẫm lên trên ngực Tô Lập Thiên, gót chân không ngừng nghiền ép.
Sau một lúc lâu, cô cau mày lên tiếng
"Nếu cậu muốn lấy tiền này, cũng không phải không thể."
Giọng nói lạnh lùng, không còn là bộ dáng Tô Lập Thiên quen thuộc.
Trong khi nói chuyện, hồ bằng cẩu hữu của Tô Lập Thiên vốn đang xem náo nhiệt bỗng chạy lại đây.
"Này! Cô bé, rất có tài năng a."
Có người cười hì hì, ánh mắt đánh giá rồi thò tay qua.
Tô Yên không kiên nhẫn
"Muốn đánh? Sao còn không qua? "
Trong mắt bốn năm người mang theo đánh giá, tiến đến trước mặt Tô Yên.
Một trong số chúng mở miệng nói một câu
"Ây da, cô nàng này thật nóng tính..."
Mới vừa nói giữa chừng, đã bị Tô Yên quăng ngã trên mặt đất.
Miệng đầy bùn, nửa câu sau tự nhiên nuốt đi xuống.
Ba người kia nhìn nhau bằng ánh mắt tàn nhẫn
"Mày muốn chết!"
Ba người đồng thời động thủ.
Ba phút sau.
Phanh!
Cả đám ngã trên mặt đất.
Chật vật ôm đầu vẻ mặt thống khổ.
Tô Yên nhắm mắt lại.
Cố gắng kìm nén sự cuồng bạo ngày càng tăng trong lòng.
A, sớm biết vậy hôm nay đã không ra ngoài.
Nhìn xem, không biết liệu bọn chúng có thể bình an trở về không.
Lực chú ý của Tô Yên cuối cùng cũng rơi vào tên em trai của nguyên thân.
Cô ngồi xổm xuống, ngón tay dừng trên đầu hắn ta.
Duỗi tay, nắm lấy tóc của hắn.
Cô còn chưa nói chuyện.
Tô Lập Thiên vẻ mặt thống khổ mở miệng
"Tô Yên! Tao nói cho mày biết! Mày chết chắc rồi! Tao sẽ nói cho cha mẹ giết chết mày!! "
Vừa dứt lời, đầu đã bị ấn vào nước bùn.
"Dùng những lời như thế nói chuyện với tôi? Cha mẹ cậu đã không dạy cậu, thì tôi sẽ dạy."
Giọng nói rơi xuống, cô cúi đầu
"Vừa nãy, là tay nào muốn đánh tôi?"
Cô suy nghĩ một lúc, hình như hắn ta không có ý định đánh cô.
Vậy.... Tùy tiện chọn đi.
Liếc nhìn xuống đất, có một con dao gập nằm trên mặt đất.
Cô không vươn tay ra cầm lấy nó.
Mà đá vào tên đang đau đớn nằm trên mặt đất
"Này, nhặt nó lên."
Tên kia có lẽ sợ sẽ bị đánh một lần nữa.
Nhanh chóng nhặt con dao gập kia lên.
"Lại đây"
Cô không kiên nhẫn lên tiếng.
Tên đó vội vàng đi tới.
Khi hắn chạy qua, Tô Yên giơ chân đá vào đầu gối hắn.
______
Uyển: chương này Yên tỷ ngầu dã man 🤣🤣🤣
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Ầm, hắn ta trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.
Theo bản năng, tay chống xuống dưới.
Theo đó, bàn tay đang cầm con dao gập cũng vừa lúc cắm trúng lòng bàn tay Tôn Lập Thiên.
Máu tuôn ra.
Lập tức có tiếng kêu rên vang lên trong ngõ hẻm.
Tô Yên bị ồn ào đến không kiên nhẫn, nhấc chân lên, giẫm đầu của Tôn Lập Thiên ấn lại xuống bùn.
Cô nhét tay vào trong túi, vẻ mặt không kiên nhẫn
"Sau này, tránh xa tôi ra."
Nói xong, cô không hề liếc mắt nhìn người trên mặt đất, xoay người bước đi.
Tô Yên rời đi không lâu.
Một chiếc Mercedes màu đen dừng trước đầu ngõ.
Một lúc sau, một cô gái bước xuống xe.
Tiếp đó là một chiếc ô trong suốt.
Cô ta từ từ đến gần ngõ nhỏ.
Nhìn Tôn Lập Thiên đang chật vật nằm trên mặt đất, nước bùn và máu tươi đan xen.
Nửa ngày sau, đi qua đó rồi ngồi xổm xuống
"Không có việc gì chứ? "
Thanh âm mềm mại, bộ dáng buồn rầu, câu nói mang theo sự quan tâm nhẹ nhàng.
Tôn Lập Thiên sắc mặt thống khổ, khuôn mặt phủ đầy bùn, đôi mắt híp hé mở, phảng phất như thấy được thiên thần.
Lúc sau, nghe cô gái kia nói
"Tôi mang anh đến bệnh viện."
"Tên tôi là Bạc Vũ."
Thanh âm mềm mại nhẹ nhàng, vào ngày mưa ẩm ướt và nhớp nháp này, dường như làm tâm tình Tôn Lập Thiên trở nên sung sướng.
..........
Trời mưa một ngày một đêm.
Tô Yên về đến nhà, tắm rửa sau đó đi ngủ, ngủ hẳn một ngày một đêm.
Khi cô tỉnh lại, thời tiết đã sáng sủa, không còn mây đen như ngày hôm qua.
Hoa thơm chim hót, mọi thứ trở lại bình thường.
Cô đỡ giường ngồi dậy, cánh tay thiếu chút nữa không chống đỡ được.
Ưm, đói.
Cô dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại.
Tiểu Hoa khẽ meo meo lên tiếng
"Ký chủ, chị khỏe rồi?."
Thanh âm kia, mang theo sự sung sướng.
Có lẽ bóng ma tâm lý mà Tô Yên mang lại cho Tiểu Hoa mỗi khi trời mưa quá lớn.
Vì vậy, ngay khi Tô Yên trở lại bình thường, Tiểu Hoa không thể áp chế vui vẻ.
"Ân"
Cô trả lời.
Vẫn đang hồi phục tinh thần.
Tiếp theo, Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, trong hai ngày chị ngủ, giá trị hảo cảm của nam chủ có một quá trình lên xuống rất phức tạp a."
"Giá trị hảo cảm của nam chủ giảm 5, sau đó tăng 2, tăng 2, tăng 3, giảm 1, lại giảm 1."
"Leng keng, sau khi sắp xếp lại, giá trị hảo cảm của nam chủ tăng 2, giá trị hảo cảm hiện tại là 44."
Tô Yên lắng nghe quá trình phức tạp này.
Nghĩ lại tính cách có phần lạnh lùng của hắn.
Duỗi tay, cầm lấy điện thoại ở bên cạnh.
Để không bị làm phiền, cô trực tiếp tắt điện thoại.
Mở ra điện thoại, lúc bốn giờ chiều hôm qua có cuộc gọi đến.
Là Bạc Phong gọi tới.
Nửa ngày sau, cô hỏi một câu
"Tiểu Hoa, giá trị hảo cảm giảm xuống vào lúc nào? "
"Hôm qua lúc 4:01, nhưng sau ba phút, giá trị hảo cảm tăng lên."
Tiểu Hoa đối với lần công lược nam chủ này, giá trị hảo cảm lên xuống thực quỷ dị, vẫn không tìm ra được quy luật.
Nhưng mỗi khi trong lòng nó sầu a sầu, nó sẽ nhìn vào giá trị hảo cảm của kẻ khiêu chiến Bạc Vũ.
Giá trị hảo cảm của Bạc Vũ cũng rất kỳ lạ.
Sáu năm trước, giá trị hảo cảm đã tăng trực tiếp từ 0 lên 50.
Thời gian đó chính là khi Bạc Vũ cứu nam chủ.
Nhưng chỉ sau hai tuần, giá trị hảo cảm đã giảm xuống mức âm.
Ba năm sau, giá trị hảo cảm lại tăng lên 20 và không thay đổi kể từ đó.
Vẫn luôn ở mức này.
Nhìn vào kẻ khiêu chiến, sau đó nhìn lại ký chủ.
Mặc dù của ký chủ lúc tăng lúc giảm.
Nhưng mà, nhìn chung là vẫn tăng đều đặn.
Bên cạnh đó, ký chủ nhà nó còn đã kết hôn với nam chủ nữa.
Điều này làm Tiểu Hoa cảm thấy nhẹ nhõm.
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên không nghĩ gì hết, chỉ gọi lại cho Bạc Phong.
Mới ba giây, điện thoại bên kia đã nhận nghe.
Nhưng lại im lặng không nói gì.
Tô Yên xoa xoa tóc
"Chồng ơi?"
Bởi vì vừa mới tỉnh, thanh âm còn có chút mềm mại.
Vừa dứt lời.
Tiểu Hoa bên này liền nói
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ thêm 2, trước mặt giá trị hảo cảm 46."
Tô Yên chớp chớp mắt, mỗi lần cô gọi hắn như vậy, giá trị hảo cảm kia cũng là tạch một chút tăng lên.
Rốt cuộc, nghe được bên kia trả lời
"Có việc?"
Thanh âm lạnh như băng.
Tô Yên ra tiếng
"Em đói bụng, lâu lắm rồi chưa ăn cơm."
Hậu quả việc một ngày hai đêm không ăn cơm, chính là làm cho Tô Yên nói chuyện cũng thấy mệt.
Điện thoại bên kia, Bạc Phong ngồi ở trong văn phòng giám đốc, đang xem văn kiện.
Tay dừng một chút.
Hắn nhấp môi mỏng
"Gọi điện thoại cho tôi chỉ là bởi vì cái này?"
Thanh âm như lúc ban đầu, không có phập phồng.
Tô Yên cúi đầu
"Ngoại trừ gọi cho anh, em không biết gọi ai khác nữa."
Thực đói a.
Đói đến không muốn nói chuyện.
Cô là ăn ngay nói thật.
Tôn Tình đi học, vốn dĩ nguyên thân cũng không có bạn bè gì.
Nhưng mà lời này nghe vào lỗ tai Bạc Phong, hắn có chút tức giận.
Hắn mím môi, lạnh băng băng ra tiếng
"Tôi đang làm việc, không cần làm nũng, càng đừng cố ý câu dẫn tôi."
Cuối cùng, Bạc Phong nói ra lời ấp ủ trong lòng từ lâu.
Cô vợ mới của hắn, sau khi tắt máy biến mất một ngày hai đêm, rốt cuộc mới biết gọi điện thoại cho hắn.
Nghe trợ lý Trương báo lại, cô rõ ràng vẫn luôn ở chung cư, chỗ nào cũng chưa đi, lại không nhận điện thoại của hắn, còn tắt máy.
Hiện tại ngẫm lại, đây là đang lạt mềm buộc chặt?
Là muốn duy trì cảm giác mới mẻ?
Cô vợ nhỏ nhõng nhẽo nhà hắn, cũng thật phiền toái.
Mím môi, trong lòng ghét bỏ Tô Yên một trận.
Nhưng sau khi treo điện thoại, lại trực tiếp ném bút, đi ra bên ngoài.
"Trợ lý Trương."
Thanh âm hờ hững.
Tiểu Trương vội vàng lại đây.
"Bạc tổng?"
"Gọi hai suất cơm đơn giản."
"Vâng."
Nửa giờ sau.
Một chiếc xe mercedes màu đen ngừng ở cửa chung cư chỗ Tô Yên.
Đồng chí Tiểu Trương mang theo hai hộp đồ ăn hiệu Tần Kỳ, đi xuống xe.
Sau đó, Bạc Phong cũng đi xuống.
Bạc Phong mặt không biểu tình nhìn chung cư có chút cũ trước mắt này.
Không dừng lại bao lâu đã đi lên.
Tô Yên dọn ghế nhỏ, vẫn luôn ngồi trước cửa chờ đợi.
Nghe được tiếng chuông cửa, cô đứng lên, mở cửa.
Nhìn Bạc Phong mặc tây trang màu đen được cắt may tinh xảo, sắc mặt lạnh nhạt xuất hiện ở trước mắt.
Cô sửng sốt.
Sau đó, thực tự nhiên đi lên trước, ôm lấy hắn.
Cô dáng người nhỏ xinh, hơn nữa đói bụng hai ngày nay, lại gầy chút.
Cả người đều bị Bạc Phong chắn kín mít.
Trợ lý Tiểu Trương ở sau người cũng chỉ có thể nhìn thấy cửa mở ra, sau đó là ông chủ nhà mình đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích.
Bởi vì ở phía sau, thế cho nên trợ lý Trương không có nhìn thấy bộ dáng ông chủ nhà mình nhấp môi ôm cô vợ nhỏ.
Hừ, vừa gặp mặt liền biết nhào vào trong ngực làm nũng.
Còn nhanh ra mở cửa như vậy nữa.
May mắn là hắn, nếu Tiểu Trương đi ở phía trước, xem cô làm sao bây giờ.
Nghĩ như vậy, hắn khom lưng, trực tiếp bế người lên đi vào trong phòng.
Hắn mới vừa đi vào, trợ lý Tiểu Trương đang định bước theo.
Cửa phòng đóng ầm lại.
Đồng chí Tiểu Trương cầm theo hai hộp đồ ăn bị chắn ở ngoài phòng.
Tô Yên ghé vào trong lòng hắn, chậm rì rì ra tiếng
"Đói."
Bạc Phong nhìn cô một cái,
"Phòng bên nào?"
Tô Yên duỗi tay chỉ vào cửa phòng bên trái.
Cô cùng Tôn Tình thuê căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.
Một người một phòng.
"Thay quần áo, ăn cơm."
Thanh âm Bạc Phong lạnh băng vang lên.
Sau đó, người cô đã bị đặt ở trên giường.
*****
Edit: Tinh Niệm
Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Là một cái váy ngủ hai dây.
Nhìn qua là có chút lộ, nhưng...
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn hắn
"Chỉ có anh ở chỗ này, không có người ngoài. Không cần đổi có được không?"
Cô hiện tại chỉ muốn ăn cơm.
Tô Yên là thực sự nghiêm túc nói việc này.
Nhưng mà sau khi nói xong, Bạc Phong mặt không biểu tình, lỗ tai lại đỏ bừng.
Hắn nhìn cô, nhấp môi.
Lại câu dẫn hắn, lại câu dẫn hắn!!!!!
Chẳng lẽ cô rất rất thích hắn?
Cô mặc thế này, tuy rằng hơi hở, nhưng có chút đẹp.
Bạc Phong nghiêm túc tự hỏi xong, sau đó đứng lên đi ra bên ngoài.
Tô Yên sửng sốt một chút.
Chỉ nghe cửa phòng bên ngoài mở ra lại đóng lại, cô đi xuống giường.
Đứng ở cửa phòng ngủ.
Chỉ thấy trong tay Bạc Phong cầm hai hộp đồ ăn, đặt ở trên bàn cơm.
Liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, thanh âm lạnh băng
"Lại đây, ăn cơm."
Tô Yên đi nhanh hai bước.
Trông rất là có tinh thần.
Hộp đồ ăn bằng gỗ được mở ra, mỗi một cái hộp đều có ba mặn, một canh, một cơm.
Mỗi một món ăn đều thực tinh xảo, chay mặn phối hợp rất tốt.
Tô Yên dựa gần vào Bạc Phong, ngồi xuống.
Cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn.
Thực đói a.
Cắn hai miếng thịt chua ngọt.
Bởi vì đói lâu lắm rồi, thế cho nên ăn cơm có chút vội.
Bạc Phong nhìn cô ăn, mãi cũng không động đũa.
Qua một lúc lâu sau, cô trong lúc vô tình nhìn thấy hắn vẫn không ăn, nghi hoặc hỏi
"Anh không ăn sao?"
Bạc Phong lúc này mới lấy lại tinh thần, một ngụm một ngụm bắt đầu ăn.
Vì từ nhỏ nhận được sự giáo dục trong gia tộc.
Hắn ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm.
Mỗi một động tác đều mang theo một loại thong thả ung dung.
Ngón tay khớp xương rõ ràng, nắm đũa trúc, cúc tay áo tháo ra, lộ ra cổ tay hữu lực.
Hắn ngồi thẳng tắp, không nói một lời.
Nhưng mà, ngẫu nhiên sẽ nhìn về phía Tô Yên.
Dù cho hiện giờ cô ăn cơm có chút vội vàng, hắn cũng rất nguyện ý xem.
Giống như nhìn cô ăn cơm là một việc có thể làm hắn vui vẻ vậy.
Sau một hồi, Tô Yên thấy hắn ăn no, buông đũa trong tay xuống.
Cô yên lặng duỗi tay, ngón tay non mịn dừng ở chén canh bên cạnh kia.
Bạc Phong nhìn thoáng qua, không nói chuyện.
Ở Tô Yên trong mắt chính là cam chịu.
Sau đó, cô liền cầm lên uống sạch.
Bạc Phong thấy cô uống canh, lại nhìn một hồi lâu.
"Leng keng, độ hảo cảm nam chủ thêm 3, trước mặt độ hảo cảm 49."
Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, chị uống một chén canh đã có thêm 3 điểm giá trị hảo cảm a, nếu không, chị lại uống một chén nữa?"
Tô Yên nghe, thiếu chút nữa sặc ra miệng.
Cô đã ăn no.
Cũng không muốn lại uống thêm một chén canh nữa đâu.
Chờ đến khi cơm nước xong.
Tô Yên nhìn về phía Bạc Phong, ra tiếng
"Ngày hôm qua anh gọi điện thoại, em không nghe được, là có việc gì sao?"
Bạc Phong vừa nghe, sắc mặt có chút xấu, cứng rắn nói
"Không có."
Nói xong, hai người đều trầm mặc xuống.
Cô đứng lên, vốn là muốn thu thập một chút.
Kết quả liền nghe được Bạc Phong nói một câu
"Thu dọn đồ dùng, chuyển nhà."
Hắn bất thình lình nói ra làm cho cô không kịp suy nghĩ,
"Dọn tới chỗ nào?"
Bạc Phong vừa nghe, hừ lạnh một tiếng.
Duỗi tay, lôi kéo cô tới trước mặt mình.
"Tôi nghĩ em chắc hẳn còn nhớ rằng chúng ta đã đăng ký kết hôn chứ."
Tô Yên gật gật đầu
"Nhớ."
Nói xong, Bạc Phong liền không mở miệng nữa.
Bởi vì hắn cảm thấy, mình đã nói rất rõ ràng rồi.
Tô Yên cố gắng get thông tin hắn cho.
Xem xét lại quan hệ nhân quả chuyện kết hôn cùng với chuyển nhà này.
← Ch. 104 | Ch. 106 → |