Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng (2)
← Ch.103 | Ch.105 → |
Edit: Thuha5802
Beta: Tinh Niệm
Bạc Vũ nhéo vỏ kẹo.
Tinh tế xoa nắn.
Trên mặt treo nụ cười nhẹ nhàng, nhắm hai mắt lại.
Tô Yên bên kia, sau khi hiểu biết được cơ bản tình huống của Bạc Vũ.
Không trì hoãn, đi vào đại học X.
Giảng viên kia có tiếng nghiêm khắc, nếu cô bị bắt trốn học một lần, vậy cách ngày trượt môn cũng không xa đâu.
Cô cơ hồ là dẫm lên tiếng chuông cuối cùng bước vào lớp học.
Tôn Tình ngồi ở bàn cuối trong phòng học, hướng về phía Tô Yên vẫy vẫy tay.
Chờ đến khi Tô Yên ngồi xuống, Tôn Tình nhịn không được liếc cô một cái
" Cậu đêm qua rốt cuộc làm cái gì, gọi điện thoại cho cậu cũng không nghe?"
Tô Yên cùng thuê một phòng với Tôn Tình.
Là bạn tốt của nhau.
Tô Yên nói một câu
"Có một số việc, cần xử lý."
Tôn Tình hạ giọng
"Đêm qua em trai của cậu tới, cậu tốt nhất hai hôm nay đừng về".
Biểu tình Tôn Tình không tốt.
Tô Yên bắt đầu hồi tưởng về đứa em trai này.
Em trai cô tên Tô Lập Thiên.
Là ba mẹ nguyên thân cầu thần bái Phật mà có.
Tư tưởng trong nhà là trọng nam khinh nữ, đối với Tô Lập Thiên có thể gọi là thích gì được nấy.
Hiện tại hắn học cao trung, cha mẹ đem nhiệm vụ nuôi dưỡng Tô Lập Thiên giao cho Tô Yên.
Chỉ nói một câu, nếu làm em trai không hài lòng, về nhà sẽ dạy bảo cô.
Không phải nói chơi, là thật sự đánh.
Mà Tô Lập Thiên cũng vì nguyên nhân từ nhỏ được cưng chiều, lớn lên đúng là không ra gì.
Được cha mẹ giáo dục, Tô Lập Thiên liền không xem chị gái của hắn ra cái gì.
Tô Yên đối với hắn mà nói, là người hầu, là máy rút tiền.
Là loại người hắn khinh thường nhất.
Đêm qua tới tìm Tô Yên, là muốn lấy của cô 7000 tệ, vì muốn mua một đôi giày phiên bản số lượng.
Bởi vì cô không ở nhà, Tô Lập Thiên liền nghĩ cô trốn tránh không muốn cho hắn mua.
Liền để lại lời nói, nếu ngày mai không thấy cô, sẽ nói cho cha mẹ rằng Tô Yên ngược đãi hắn.
Tôn Tình thấy Tô Yên đáng thương, nhưng đây là chuyện nhà của người khác, đặc biệt là một đôi cha mẹ bất công hết thuốc chữa kia.
Cô chỉ là người ngoài, căn bản không giúp được.
Tô Yên nhìn Tôn Tình, lắc đầu
"Không sao."
Tô Tình nhìn cô thái độ bình đạm, sửng sốt một chút.
" Cậu.... Không chịu kích thích gì đấy chứ?"
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Từ đầu đến cuối cô đều biểu hiện thái độ bình tĩnh.
Tôn Tình do dự, cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu.
" Dựa theo trình độ bất công của cha mẹ cậu, nếu là em trai cậu nói vài câu bịa đặt, chỉ sợ đối với cậu không tốt."
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Tôn Tình thở dài
"Cậu biết là tốt rồi."
Một tiết học qua rất nhanh.
Mà bên này mới vừa tan học, cô liền nhận được điện thoại của Tô Lập Thiên
"Alo?"
Khẩu khí bên kia rất không kiên nhẫn.
"Tôi ở cổng trường cao trung X, mang 7000 tệ đến đây, ngay bây giờ."
"Không có tiền."
"Mẹ nó, Tô Yên, chị con mẹ nó muốn chết phải không?? Chị không có tiền? Không có tiền thì đi mượn ngay cho lão tử! còn nói nhảm như thế làm gì."
Điện thoại bên kia liên tục truyền qua những câu thô tục.
Tô Yên nghe được một nửa, trực tiếp cúp máy, thuận tay kéo số điện thoại vào sổ đen.
Nói nhiều lời vô nghĩa thật.
Tôn Tình bên cạnh vẻ mặt khiếp sợ.
Đây vẫn là người mà cô biết đấy chứ? Cái người mà mỗi lần nhận được điện thoại liền tay chân luống cuống, vẻ mặt khổ sở lại tuyệt vọng, Tô Yên?
Lần này là sao?
Dứt khoát như vậy?
Nhưng mà cô còn không kịp hỏi, liền nghe Tô Yên nói
"Mình còn có việc, đi trước."
Sau đó, thu thập một chút liền đi ra ngoài.
Tới cổng trường.
Liếc mắt một cái liền thấy được chiếc xe đỗ bên kia đường.
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đi đến trước xe.
Người lái xe là trợ lý Trương.
Trợ lý Trương xuống xe, tự mình mở cửa xe cho Tô Yên.
"Tô tiểu thư, Bạc tổng đang tham gia một hội nghị khẩn cấp, cho nên không thể tự mình đi đón ngài, thực xin lỗi."
Tô Yên lắc đầu.
"Không sao đâu."
Lúc ấy hắn rời đi, cũng đã nói không có thời gian.
Cho nên đối với chuyện hắn có đón cô hay không, bản thân cô cũng không ôm hy vọng.
Trợ lý Trương lộ ra nụ cười tiêu chuẩn
"Tô tiểu thư, Bạc tổng đã đặt trước nhà hàng, muốn cùng ngài dùng bữa tối."
Tô Yên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Nhưng mà, hiện tại mới 3 giờ rưỡi chiều có phải hơi sớm hay không?
Cô nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài.
Trợ lý Trương kịp thời nói
"Nhà hàng ước định thời gian là 5 giờ rưỡi, trong khoảng thời gian này, cô có muốn đi dạo một vòng? "
Tô Yên nghĩ nghĩ, lắc đầu
"Đến khách sạn Hoa Viên."
"Được."
Xe chuyển động, chạy về hướng khách sạn Hoa Viên.
Mặt khác một bên, trong phòng hội nghị tập đoàn Bạc thị.
Bạc Phong mặt không biểu tình ngồi ở chủ vị, nghe người phía dưới báo cáo tình huống.
Tây trang cắt may tinh xảo, liếc mắt nhìn một cái rất có khí thế, bộ dạng hờ hững.
Hắn cúi đầu, mắt nhìn đồng hồ.
4 giờ chiều.
Dư quang nhìn thoáng qua điện thoại cá nhân.
Vẫn chưa có cuộc điện thoại nào gọi tới.
Sau đó, mặt không biểu tình dời đi ánh mắt.
Giống như khi nãy, chỉ là ngẫu nhiên nhìn qua.
Nhưng khí thế trên người càng thêm lạnh lẽo.
Ban đầu, hắn vì cô vợ mới, cố ý để trống lịch lúc 3 giờ rưỡi.
Dù sao đây cũng là yêu cầu đầu tiên của cô.
Cô khẳng định ở trong lòng tràn đầy vui mừng chờ hắn.
Tuy rằng hắn cảm thấy hành vi như vậy có chút phiền phức, nhưng hôm nay hai người vừa mới lãnh chứng kết hôn.
Không thể quá lãnh đạm với cô.
Vậy, nên thoả mãn nguyện vọng này của cô.
Nào biết rằng một lô hàng từ phòng điều hành lại bị rò rỉ, khiến bộ phận bán hàng và bộ phận hậu cần đều hoảng loạn lên.
Tạm thời thu hồi hàng hoá.
Mở một hội nghị cấp tốc.
Kết quả lúc bốn giờ, hắn chỉ có thể lắng nghe lời nói xin lỗi và ăn năn của nhóm người này.
Còn tưởng rằng cô vợ nhỏ sẽ khổ sở gọi điện thoại lên án hắn.
Sau đó, ỷ vào chuyện mới vừa kết hôn, muốn làm nũng thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn thậm chí đã suy nghĩ ra câu trả lời, nói cô không cần vô cớ gây rối.
Thời gian đã qua lâu như vậy, cô thế nhưng không có gọi điện thoại tới.
Bạc Phong sắc mặt lạnh băng, không nói một lời.
Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Bên này Tô Yên đang đứng trước cửa khách sạn Hoa Viên, đột nhiên nghe được thanh âm Tiểu Hoa
"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ giảm xuống 1, giá trị hảo cảm hiện tại 16."
Tô Yên đi vào khách sạn Hoa Viên.
Mới vừa đi được vài bước.
"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ giảm 1, giá trị hảo cảm hiện tại 15."
Cô đi vào khách sạn Hoa Viên, tìm được giám đốc, vốn là tính toán tìm lý do để xin nghỉ việc.
Trong đầu, Tiểu Hoa nói
"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ giảm xuống 1, giá trị hảo cảm hiện tại 14."
Thời điểm cô từ chức xong đi ra khỏi khách sạn Hoa Viên. Trong đầu, Tiểu Hoa lại lần nữa vang lên
"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ giảm 1, giá trị hảo cảm hiện tại 13."
Bước chân Tô Yên rốt cuộc dừng lại.
Hôm nay cô không có nhìn thấy hắn, như thế nào giá trị hảo cảm vẫn luôn trừ?
Cúi đầu suy nghĩ trong chốt lát.
Lấy di động ra, dựa theo tấm danh thiếp kia bấm một dãy số rồi gọi đi.
Ba giây sau.
Điện thoại kết nối.
Bên kia điện thoại, thanh âm cứng rắn lạnh như băng truyền tới
"Có việc? "
Giọng Bạc Phong vừa dứt, Tô Yên bên này còn chưa nói lời nào.
Thanh âm Tiểu Hoa lại lần nữa vang lên
"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ tăng lên 6 giá trị hảo cảm hiện tại 19."
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên dừng lại một chút, rồi nói
"Em muốn hỏi, khi nào thì anh tan làm."
Bên kia điện thoại, Bạc Phong mím môi.
Quả nhiên, cô vẫn gọi điện tới.
Có phải vì mình không đi đón cô ấy?
Nghĩ đến giữa trưa hôm nay, bộ dáng ánh mắt trông mong nói muốn cùng mình kết hôn.
Cũng không biết người phụ nữ này đã phải lòng mình bao nhiêu năm.
Suy nghĩ như vậy, lỗ tai Bạc Phong đỏ lên.
Môi càng mím chặt hơn.
Tuy rằng hắn đối với cô là bình thường, nhưng nếu kết hôn, hắn vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người chồng.
Hắn im lặng hồi lâu, lên tiếng
"Nửa tiếng nữa."
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Em sẽ đứng ở dưới công ty chờ anh nhé? "
Tiểu Hoa
"Leng keng, giá trị hảo cảm của nam chủ tăng thêm 3, hảo cảm hiện tại là 22."
Bạc Phong hừ lạnh một tiếng
"Không cần."
Nói xong, liền nhanh chóng tắt điện thoại.
Tô Yên nhìn vào điện thoại, chớp chớp mắt.
Suy nghĩ một chút về giá trị độ hảo cảm tăng lên và lắng nghe những lời Bạc Phong nói.
Ách, đúng là trái ngược a.
Giọng hắn tựa như đối với cô rất không kiên nhẫn.
Nhưng giá trị hảo cảm này lại được tăng lên.
Cô mở cửa và ngồi vào xe.
Tiểu Trương lên tiếng
" Tô tiểu thư, chúng ta sẽ đến nhà hàng đã đặt chứ? "
Tô Yên suy nghĩ một lúc
"Đi xuống dưới lầu công ty chờ anh ấy."
Trợ lý Trương sửng sốt một chút, rồi gật đầu nở nụ cười
"Được, Bạc tổng nhìn thấy cô khẳng định rất cao hứng."
Bạc tổng hiếm khi dành thời gian cho những bữa ăn được sắp xếp có chủ ý.
Trợ lý Trương thấy Bạc tổng và cô gái lạ mặt bất ngờ đi lãnh chứng kết hôn.
Hắn rất khiếp sợ.
Vốn tưởng rằng giữa hai người không có cảm tình.
Nhưng, nhìn vào thái độ của Bạc tổng....
Có vẻ như Tô Yên khác với những người khác.
Chiếc xe Mercedes-Benz màu đen bắt đầu chậm chạp lái về phía tập đoàn Bạc thị.
Trên xe, âm thanh di động phát ra từ trong túi.
Lấy nó ra xem, là mẹ của nguyên chủ.
Nghĩ nghĩ, vẫn bắt máy
"Alo"
Ngay khi lời được nói ra, âm thanh tức giận sắc nhọn từ bên kia truyền đến
"Mày cái đồ vô ơn! Ngoài việc bắt nạt em trai mình thì còn có thể làm gì nữa? Làm sao tao có thể sinh ra đứa con gái đáng ghét như vậy?? "
Tô Yên chậm rì rì lên tiếng
"Mẹ sao không tự hỏi mình đi, sao lại đến hỏi tôi? "
Có lẽ mẹ Tô không ngờ Tô Yên sẽ đáp trả.
Bởi vì trước đây cô rất thành thật, lặng lẽ nghe lời trách mắng.
Cho đến khi mắng Tô Yên đến bật khóc thảm thiết, ăn năn xin lỗi.
Mẹ Tô tức giận hơn
"Tô Yên, tao nói cho mày biết, đừng tưởng rằng mày thi vào đại học, liền dám chống đối tao. Bây giờ, lập tức chuyển tiền cho em trai mày, chẳng lẽ mày muốn để em trai mày chết đói?"
Âm thanh sắc nhọn chói tai phát ra từ tai nghe.
Tô Yên xoa xoa lỗ tai
"Tôi không có nghĩa vụ phụng dưỡng cho Tô Lập Thiên. Hắn ta chết đói cũng không có quan hệ với tôi."
Tiếng nói vừa dứt, phía bên kia liền bắt đầu gào lên khóc lóc kể lể
"Mày không có lương tâm sao, mày sống tốt rồi, liền không cần cha mẹ, em trai cũng sắp đói chết, mày cái đồ vô ơn? Tao như thế nào lại sinh ra một thứ rẻ tiền như vậy? "
Từng tiếng khóc lóc kể lể, kèm theo những lời buộc tội, tất cả đều là lỗi của Tô Yên.
Càn quấy một hai yêu cầu cô gửi tiền cho đứa em trai không ra gì kia.
Tô Yên xoa trán cả nửa ngày
"Bây giờ nó cần bao nhiêu? "
Cô đột nhiên nói một câu, làm cho mẹ Tô qua điện thoại nghĩ rằng cô đồng ý đưa tiền.
Bên kia bất ngờ im lặng
"Còn thiếu không nhiều lắm."
Lại nói
"Tôi nuôi cô lớn như vậy, cũng không đòi hỏi cô trả ơn gì nhiều, cũng chỉ mong cô nuôi dưỡng em trai cô mà thôi. Đập nồi bán sắt cô cũng phải nuôi nó đến tuổi trưởng thành."
Ngữ khí dào dạt đắc ý mà tự nhiên.
Cũng không biết tại sao, đồng dạng cũng là trong bụng mẹ mà ra.
Lại phân biệt đối xử lớn như vậy.
*****
Edit: Tinh Niệm
Điện thoại cắt đứt.
Lúc này, thanh âm trợ lý Trương truyền đến.
"Tô tiểu thư, tới rồi."
Xe vững vàng ngừng ở trước cửa cao ốc.
Mà chỉ mấy giây sau Bạc Phong đã từ bên trong đi ra.
Trợ lý Trương xuống xe
"Bạc tổng."
Bạc Phong mặt không biểu tình, nhìn lướt qua trợ lý Trương.
Sau đó, nhìn về phía cô gái ngồi vững vàng trong xe.
Đi lên trước, mở cửa, ngồi lên xe.
Hơi thở lạnh băng đánh úp lại.
Hắn hờ hững liếc liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.
"Tôi nhớ rõ đã nói với cô không cần tới đón."
Tô Yên gật gật đầu
"Em muốn đến."
Bạc Phong lỗ tai giật giật, không hề nhìn cô, mặt không biểu tình lên tiếng
"Ân"
Xem như đã biết.
Chỉ là mấy giờ không thấy mà thôi.
Đã một hai phải chạy đến cửa tập đoàn đón hắn.
Quả nhiên, cô vợ mới rất nhớ hắn.
Thân là chồng của cô, dù thế nào hắn cũng nên thỏa mãn yêu cầu nhỏ này đi.
Chờ đến khi xe tới nhà hàng.
Sắc trời cũng đã chuyển tối.
Bạc Phong bao hẳn một tầng, tiếng dương cầm du dương tràn ra.
Người phục vụ dẫn đường, đi tới bàn cơm duy nhất ở giữa.
Bọn họ vừa ngồi xuống không lâu, từng món ăn tinh xảo được mang lên.
Tô Yên vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, Bạc Phong cũng là người ít nói.
Thế cho bữa tối lần đầu tiên của hai người tiến hành trong trầm mặc liên tục.
Tiểu Hoa cảm thán
"Em lần đầu tiên biết, hoá ra hẹn hò còn có thể tiến hành như vậy đó."
Hai người đều không phải loại hình chủ động nói chuyện, gần một giờ dùng cơm, trừ bỏ khúc dương cầm này, còn có thanh âm dao nĩa va chạm, thì không còn tiếng gì khác.
Nhưng mà nhìn kỹ hai người kia...
Bọn họ dường như đã quen, rất thích ứng.
Một chút cũng không cảm thấy xấu hổ.
Bên cạnh Tô Yên đặt rượu vang đỏ, một ngụm cô cũng chưa động.
Ánh mắt lại nhịn không được nhìn về hướng rượu vang đỏ.
Cô không uống được rượu.
Nhưng, muốn nếm thử.
Cuối cùng sau khi rối rắm hồi lâu sau.
Duỗi tay, bưng lên chén rượu.
Uống một ngụm.
Hương rượu nho từ đầu lưỡi tùy ý tràn ra.
Nhịn không được lại uống lên mấy ngụm.
Chưa đến chốc lát, một ly rượu vang đỏ đã xuống bụng.
Bạc Phong nhìn cô, mặt không biểu tình
"Thích?"
Một câu dò hỏi cũng làm người cảm thấy lạnh như băng, không hề có nhân khí.
Tô Yên ngồi ở chỗ đó, gương mặt có chút ửng đỏ, lộ ra ý cười nhẹ nhàng
"Ân"
Sau khi đồng ý, cô lại ngồi ở chỗ đó bất động.
Cô chỉ lẳng lặng nhìn Bạc Phong.
Vừa mới bắt đầu, còn không có cái gì.
Nhưng là bị Tô Yên nhìn thật lâu.
Bạc Phong mím môi, nói
"Nhìn cái gì."
Cô cười mi mắt cong cong
"Nhìn anh a."
Thanh âm mềm mại vang lên.
Lỗ tai Bạc Phong không thể ức chế, đỏ lên trong một cái chớp mắt.
Tiểu Hoa:
"Leng keng, nam chủ hảo cảm giá trị thêm 2, trước mặt độ hảo cảm là 24."
Tô Yên mờ mịt nhìn bốn phía một vòng.
Trời tối, nên trở về ngủ rồi.
Nghĩ như vậy, cô liền đứng lên, kết quả, lảo đảo một cái, lại ngã trở về trên ghế dựa.
Tiểu Hoa run rẩy ra tiếng
"Ách, ký chủ? Chị sẽ không phải vừa uống hai ngụm rượu vang đỏ đã say đi??"
Đáng tiếc, lúc này ký chủ đã say mèm, không có cách nào trả lời nó.
Tô Yên mơ màng, thanh âm mềm mại
"Đi không được."
Cô nhìn Bạc Phong sau ánh nến, ngữ điệu còn có chút ủy khuất.
Bạc Phong hừ lạnh một tiếng.
Nhấp môi không nói gì.
Đây là muốn hắn ôm đi?
Quả nhiên, cậy sủng mà kiêu.
Chẳng qua mình chỉ cùng cô ăn một bữa cơm, liền càng ngày càng không kiêng nể gì làm nũng.
Ai biểu, hắn là chồng của cô cơ chứ.
***
Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 12
Tiểu Hoa:
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ bay lên 2, trước mặt giá trị hảo cảm 26."
Thanh âm rơi xuống, Bạc Phong đã muốn chạy tới bên người Tô Yên.
Duỗi tay, kéo người lên
"Tự mình đi."
Vừa dứt lời, cái người kia đứng lên, lại ghé vào trong lòng hắn.
Đầu chống ở ngực hắn, thanh âm mềm mại
"Đi không được."
Bạc Phong nhấp môi, chặn ngang ôm người lên.
"Không có lần sau."
Giọng điệu lạnh như bang. Nói xong, ôm người đi ra ngoài.
Tô Yên ngã vào trong lòng hắn, quơ quơ cẳng chân, thấy được sườn mặt hắn góc cạnh rõ ràng.
Cô nhận ra hắn.
Là Bạc Phong.
Cô duỗi tay, ôm cổ hắn, thò lại gần.
Môi đỏ non mềm dán ở chỗ cằm hắn.
Cắn một chút.
Bạc Phong thân thể cứng đờ.
Cúi đầu mắt nhìn người trong lòng.
Yết hầu lăn lộn
"Chỗ nào học được chuyện không đứng đắn rồi?."
Tô Yên nhắm mắt lại, đầu gác ở trên cổ hắn.
Liếm một chút, lại cắn một chút.
"Thích như vậy."
Thanh âm cô vừa dứt, lỗ tai Bạc Phong đỏ như có thể ra máu.
Vừa tức vừa buồn cười.
Oán hận nhìn chằm chằm cô gái đang ngã vào trong lòng hắn làm nũng.
Lại câu dẫn hắn rồi.
Trước nay còn chưa thấy qua nữ nhân nào không e lệ như vậy.
Quả nhiên càng ngày càng không kiêng nể gì.
Tô Yên bên này, sau khi vừa cắn hai miếng, bắt đầu mệt rã rời muốn ngủ.
"Muốn ngủ."
Cô lầm bầm lầu bầu ra tiếng.
Bạc Phong nghe xong lời này, càng tức giận.
Trong chốc lát như vậy cũng không chờ được??
Đặc biệt là bên cạnh còn đứng giám đốc nhà hàng này.
Hắn rẽ chân, không đi ra bên ngoài.
Ngược lại đi vào thang máy, trực tiếp lên lầu mười một.
Trước khi thang máy đóng cửa, thanh âm lạnh băng phun ra hai chữ
"Chuẩn bị phòng."
Giám đốc vội vàng rời đi.
Chờ đến khi cửa thang máy đóng lại, chỉ còn hắn cùng người trong lòng ngực này.
Thanh âm hắn lành lạnh
"Tuy rằng tôi là chồng của cô, nhưng đây là ở bên ngoài. Về sau không được phép làm loại hành vi này."
Tô Yên mơ mơ màng màng, làm sao biết hắn nói cái gì.
"Ưm ···"
Rầm rì vài tiếng.
Ôm cổ hắn không nói chuyện.
Ra khỏi thang máy.
Cầm thẻ từ tìm được phòng, mở cửa.
Ôm cô đi vào.
Vừa đi vào, Tô Yên liền bị đặt ở trên giường lớn.
Nhưng mà, cô vẫn luôn ôm cổ Bạc Phong không buông tay.
Mặt hắn lạnh như băng, mang theo tức giận nhìn cô một cái.
"Ngày hôm qua tôi bạc đãi cô? Vội vàng như vậy?."
Nói xong, duỗi tay cởi quần áo.
Từng cái hôn rơi xuống.
Không khí nháy mắt liền trở nên ái muội.
Nguyên bản thanh âm Tô Yên rầm rì, cũng thay đổi hương vị.
Cô nửa tỉnh nửa say.
Mở to mắt, phát hiện không biết từ khi nào, hai người đã cởi hết quần áo dây dưa cùng nhau rồi.
Đẫy đà trước ngực bị người nắm, chặt chẽ dán sát ở bên nhau.
Cô nhịn không được hừ ra tiếng.
Bạc Phong dừng một chút, sau đó hôn càng thêm hung mãnh.
Xúc cảm non mềm tinh tế, thân thể hoàn mỹ phù hợp, làm cơ thể hắn ngo ngoe rục rịch càng thêm điên cuồng.
Hắn nhịn không được mắng một tiếng
"Đáng chết."
Nữ nhân này chính là câu dẫn hắn.
Tiểu Hoa yên lặng che chắn ngũ quan của mình.
Giá trị hảo cảm của nam chủ vẫn đang không ngừng bay lên.
Một buổi tối phiên vân phúc vũ.
Ái muội cùng rên rỉ dây dưa.
Cho đến khi ngừng lại, giá trị hảo cảm đã đến 35.
Tô Yên sớm đã mệt đến ngủ.
Người nào đó thoả mãn, hôn một cái người trong lòng ngực.
Thanh âm trầm thấp
"Vừa lòng chưa?"
Nói xong, trừng mắt cái người đã ngủ kia, ôm người vào trong.
Cùng yên giấc.
Tô Yên tỉnh lại, là bởi vì bị nghẹn tỉnh.
Mở to mắt, người nào đó còn đang ngủ, nhưng mà hai cánh tay như là thép, gắt gao giam cầm cô.
*****
Edit: Tinh Niệm
Lúc này, có tiếng di động vang lên bên tai cô.
Cầm lấy nhìn tên.
Bạc Vũ.
Đây không phải di động của cô, là của Bạc Phong.
Di động vẫn đang rung.
Cô bấm nghe.
Chỉ thấy bên kia di động truyền đến thanh âm mềm mại
"Bạc Phong ca ca, anh chừng nào thì trở về?"
Tô Yên nhắm mắt lại, ưm, vẫn là có chút mệt.
"Anh ấy đang ngủ, lúc nào tỉnh tôi sẽ bảo anh ấy gọi cho cô."
Thanh âm khàn khàn, mang theo dư vị vừa trải qua tình sự.
Tô Yên vừa dứt lời, điện thoại bên kia liền yên tĩnh.
Thật lâu sau
"Tô Yên"
Trong thanh âm kia, lạnh lẽo hỗn loạn chợt lóe rồi biến mất.
Tô Yên xoa trán
"Là tôi."
Nói xong, dừng một chút, nói
"Cô gọi hắn là anh trai, nên gọi tôi là chị dâu."
Cô mới vừa nói xong, điện thoại đầu kia đã cắt đứt.
Tô Yên nhìn thoáng qua điện thoại.
Lúc này, cô liền nghe thanh âm Tiểu Hoa
"Leng keng, giá trị hảo cảm nam chủ thêm 5, trước mặt giá trị hảo cảm 40."
Tô Yên tay cầm điện thoại dừng một chút.
Yên lặng nhìn về phía người bên cạnh đang ngủ.
Người nào đó nhấp môi, lỗ tai có chút đỏ lên, mí mắt giật giật, mở to mắt.
Tô Yên yên lặng đem điện thoại đặt ở gối đầu bên cạnh, ấp ủ nửa ngày mới nói
"Tỉnh?"
Bạc Phong ôm cô, thấy má cô còn mang theo ửng đỏ chưa rút đi, eo nhỏ còn bị hắn nắm chặt.
Lúc này, hai người không mảnh vải, ôm nhau.
Thanh âm hắn không hề phập phồng vang lên
"Làm tốt bổn phận người vợ, tôi sẽ mang em trở về."
Hắn nói xong, lỗ tai đỏ một chút.
Cô gấp không chờ nổi, tuyên bố luôn với người khác mình là vợ hắn như vậy?
Tuy rằng hắn cũng muốn mang cô trở về bây giờ.
Nhưng là, tránh cho cô rất cao hứng, càng thêm cậy sủng mà kiêu không kiêng nể gì.
Hắn muốn qua chút thời gian mới mang cô đi gặp cha mẹ.
Tô Yên dừng một chút.
Mang cô trở về?
Gặp cha mẹ hắn?
Tiểu Hoa bắt đầu bổ sung tri thức
"Ký chủ, hai bên nam nữ kết hôn, sau khi từng người gặp cha mẹ, hai bên gia đình sẽ gặp nhau để bàn bạc việc kết hôn, ách, tuy rằng ký chủ đã kết hơn với nam chủ, nhưng mà, cũng hẳn nên làm như vậy đi?"
Tô Yên cúi đầu
"Hai bên cha mẹ gặp mặt?"
"Đúng vậy, bởi vì kết hôn, hai bên gia trưởng sẽ đưa ra những lời chúc phúc tốt đẹp a."
Khi cô kết hôn ở các vị diện trước, hình như cũng có hình thức này, nhưng, lúc ấy không quá chú ý chuyện này.
Mà hiện tại, một đôi cha mẹ kia của nguyên thân, chắc chắn sẽ không nói lời chúc phúc đâu a.
Đang nghĩ ngợi tới đây, liền cảm nhận được tay bên hông căng thẳng.
Bạc Phong nhìn bộ dáng cô cúi đầu trầm mặc.
Cho rằng cô đang khổ sở bởi vì lời mình nói.
Hắn nhấp môi, cả nửa ngày sau
"Làm không tốt cũng sẽ mang em về."
Cô vợ này của hắn, thật sự quá yếu đuối.
Hắn còn chưa nói cái gì, cứ như vậy đã khổ sở rồi.
Là ỷ vào hắn là chồng của cô, sẽ không ghét bỏ cô có phải không?
Tô Yên phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu liền đối mặt với Bạc Phong đang mím môi.
Cô dán qua, hôn một cái vào cổ hắn
"Ân"
Thuận theo lên tiếng.
Sau đó, chỉ thấy cổ Bạc Phong nháy mắt đỏ bừng.
Sắc mặt hắn lạnh băng, nhìn cô chằm chằm.
Cô vợ nhỏ, lại câu dẫn hắn.
Đêm qua câu dẫn nhiệt tình như vậy, buổi sáng hôm nay còn muốn?
"Đêm qua vẫn chưa đủ sao?"
Hắn hừ lạnh một tiếng.
Tô Yên có chút tò mò nhìn cổ hắn.
Như thế nào mới hôn một cái đã đỏ rồi?
Tay Bạc Phong từ bên hông cô dao động tới cái mông không có một vật che đậy.
Vuốt ve, sau đó xoay người liền đè lên.
Hắn lạnh như băng cứng rắn một câu
"Thật là không có biện pháp với em mà."
Thân là chồng của cô, vợ nhỏ đều trần trụi cầu sủng ái như vậy, hắn đương nhiên phải thực hiện chức trách a.
***
Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 14
Tô Yên chớp chớp mắt, cô nâng tay lên để ở ngực hắn
"Em không có ý này."
Giọng nói vừa dứt, người nào đó một ngụm cắn lên bộ ngực mềm mại của cô.
"Ưm ~"
Một tiếng rên rỉ truyền ra.
Người nào đó lại hừ một tiếng, nhìn ánh mắt Tô Yên, một bộ quả nhiên là hưởng thụ.
Sau đó, dán sát thân thể cô, lại là một trận phiên vân phúc vũ.
Ái muội rên rỉ cùng tiếng thở dốc thô nặng đan chéo.
Thật lâu sau mới ngừng lại.
Lần này, Tô Yên hoàn toàn ngủ mê mệt.
Tuy rằng thể lực thân thể tăng cao không ít.
Nhưng cũng không phải để lăn lộn như vậy a.
Khi Tô Yên tỉnh lại, đã là buổi tối.
Bạc Phong không có ở bên cạnh.
Đại khái là có việc nên đi vội.
Rời giường, một cái váy mới tinh xuất hiện trên đầu giường.
Cô duỗi tay cầm lại đây.
Di động vang lên, là Tôn Tình gửi tin nhắn tới, liên tiếp vài câu.
"Em trai cậu buổi tối hôm nay lại tới nữa."
"Làm loạn một hồi, nhưng cuối cùng cũng đi rồi."
"Được rồi, hôm nay buổi tối hẳn là không có việc gì, trở về ngủ đi."
"Này này này, cậu không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Mau trả lời tin nhắn đi a."
Tô Yên ngồi ở chỗ đó xem xong tin nhắn.
Nghĩ nghĩ, hôm nay buổi tối nên trở về ngủ.
Cô lấy cặp rồi đi ra ngoài.
Đi ra khách sạn, bắt một cái xe taxi.
Sau đó, gọi điện thoại cho Bạc Phong.
Bên kia điện thoại, Bạc Phong đang xử lý một ít văn kiện khẩn cấp hôm nay.
Nhìn thấy di động rung lên, màn hình hiện tên người gọi.
Dừng việc đang làm, nhận điện thoại.
Sau đó, liền nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm mềm ấm
"Alo? Bạc Phong, em về nhà ngủ đây, không ở khách sạn nữa."
Bạc Phong vừa nghe, lỗ tai đỏ một chút.
"Ân"
Xem ra đã tìm được trợ lý Trương, lấy được chìa khóa nhà hắn rồi đi.
Cô đã nghe vào tai lời mình nói.
Muốn làm một người vợ tốt sao?
Tuy rằng nói, hiện tại cô có chút làm nũng, ở trước công chúng câu dẫn hắn.
Nhưng, ai biểu hắn cưới cô, hắn chỉ có thể bao dung thôi a.
Gọi điện thoại xong, Bạc Phong nhìn văn kiện trên bàn.
Bút dừng ở chỗ ký tên thật lâu.
Trong đầu xẹt qua khuôn mặt cô.
Cô trở về, là muốn làm cơm rồi chờ hắn về đúng không?
Hay là sớm đi ngủ rồi?
Nghĩ tới một phen mệt nhọc giữa trưa hôm nay.
Trong đầu đã tưởng tượng cảnh cô về đến nhà, giày cũng không cởi liền ngã vào trên giường ngủ.
Nửa ngày sau.
Lạch cạch một tiếng, đóng văn kiện lại.
Ghế dựa bị đẩy về phía sau.
Hắn đi ra bên ngoài.
Tô Yên bên này còn không biết.
"Về nhà" mà cô nói cũng không phải "về nhà" mà Bạc Phong hiểu.
Chờ tới chỗ căn chung cư thuê chung.
Vừa đi vào, Tôn Tình lạch cạch một chút, liền đẩy Tô Yên tới sát tường.
Tôn Tình trên dưới đánh giá Tô Yên
"Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, nói."
Tô Yên còn không kịp load thông tin, ngơ ngác hỏi
"Nói cái gì?"
Tôn Tình chỉ vào cô cổ, nơi da thịt lộ ra bên ngoài
"Còn có thể là cái gì?? Đây là vết hôn đúng không? tên đàn ông nào làm ra?"
Nói xong, Tôn Tình biểu tình có chút ngưng trọng
"Tô Yên, cậu sẽ không vì 7000 tệ kia mà đi làm một ít chuyện bất đắc dĩ đấy chứ??"
Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở
"Ký chủ, cô ấy hoài nghi chị bán mình lấy tiền a."
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Tôn Tình còn có chút hoài nghi
"Thật sự? Tô Yên, nếu cậu thật sự kiếm không được 7000 tệ, tớ có thể cho cậu mượn, nhưng đừng hành động thiếu suy nghĩ, cậu sẽ hối hận cả đời đấy!"
Tô Yên lại lần nữa lắc đầu
"Thật sự không có."
"Vậy dấu vết dấu vết trên người cậu là chuyện như thế nào??"
"Bị người hôn."
"Cậu còn nói không có ở bên ngoài làm xằng bậy??!"
Tôn Tình tức đến trước mắt từng trận biến thành màu đen.
← Ch. 103 | Ch. 105 → |