Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ (8)
← Ch.100 | Ch.102 → |
Edit: Tinh Niệm
Sau đó, thu hồi móng tay lại.
Tô Yên tự nhiên là không thấy chuyện phát sinh phía sau mình.
Mà mọi người cũng đều bởi vì con tang thi kia mà hoảng loạn tay chân, hiếm có người chú ý đến bên này.
Ngoại trừ hai người.
Một là Túc Thiên, vốn đã có hứng thú cùng tò mò với Tô Đường.
Một người khác là Tần Cầm, hận Tô Yên đến cắn răng.
Túc Thiên phản ứng bình bình đạm đạm, mày cũng chỉ nhíu một chút, bộ dáng hiểu rõ.
Trên mặt có ý cười, không hiểu hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Trái lại, Tần Cầm khi xem đến Tô Đường chợt biến dài móng tay, lập tức cả người cứng lại.
Sau đó, trong đầu hiện lên hành động quái dị của Tô Đường ngày thường.
Trách không được.
Trách không được hắn luôn để tay ở trong túi.
Trách không được hắn không cần ăn cơm, hành vi có chút chậm chạp, trong miệng luôn sẽ phát ra thanh âm huyên thuyên.
Thế nhưng, thế nhưng là tang thi??
Một con tang thi có thể suy nghĩ, có thể khống chế chính mình??!
Trời ạ.
Tin tức này nếu như truyền ra, chỉ sợ toàn bộ thế giới sẽ lại lần nữa oanh động.
Ánh mắt của cô ta dao động từ trên người Tô Đường lại dao động tới Tô Yên.
Nhìn hai người bọn họ bộ dáng thân mật.
Tên Tô Đường này, rất để ý Tô Yên.
Lại qua hai ngày, sẽ đến căn cứ Văn Minh.
Mà dẫn đầu căn cứ là Tần Dương.
Cô ta chưa từng nhắc qua với bất cứ ai, Tần Dương là anh họ cô ta.
Tuy rằng ở mạt thế, quan hệ thân thích bà con xa này sẽ có thể bị xem nhẹ.
Nhưng mà... , nếu đem chuyện này nói cho hắn.
Có lẽ, sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn đây.
Tần Cầm cúi thấp đầu.
Nhìn Diệp Lương từ trong xe đi xuống, một câu cũng không nói, chỉ nhìn khắp nơi.
Từ khi Tô Yên gia nhập, Tần Cầm cảm giác rõ ràng, Diệp Lương đang xa cách cô ta.
Càng thân cận với Tô Yên hơn.
Nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng có ngày cô ta sẽ bị Diệp Lương vứt bỏ.
Nếu là cô bất nhân, thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Tần Cầm cười lạnh, trong mắt xẹt qua dữ tợn.
Tay cô ta đáp ở trên người Triệu Phong bên cạnh.
Ngón tay câu lấy, rồi mở cúc áo Triệu Phong ra.
Triệu Phong bởi vì ngón tay bị chém đứt nên sắc mặt có vẻ tái nhợt.
Nhưng mà, bị bộ dáng Tần Cầm vũ mị khiêu khích như thế, vẫn không cầm được, nuốt một chút nước miếng
"Cầm Nhi? em...."
Tần Cầm một chút một chút cởi bỏ cúc áo trên người mình, cởi ra áo ngoài, lộ ra thân thể đẹp đẽ.
"Phong ca không muốn sao?"
Thanh âm lẩm bẩm, vừa ra khỏi miệng, liền làm người cảm thấy ngực đầy lửa nóng.
Triệu Phong tự nhiên cũng là tâm viên ý mã, nhưng lại nhìn trái nhìn phải, do dự
"Đây là ở trong xe...."
Còn chưa nói xong, Tần Cầm đã cởi sạch, sau đó, tay ngọc nhỏ dài cởi bỏ quần áo Triệu Phong, dán qua.
Nửa ngày sau, trong xe phát ra thanh âm rên rỉ cùng than gọi.
Tầm mắt Tô Đường bị chiếc xe lay động hấp dẫn.
Nhĩ lực hắn hơn người thường, cũng nghe được thanh âm truyền đến từ bên trong.
Nhìn thoáng qua, sau đó dời đi tầm mắt.
Nhưng mà, tầm mắt lại lần nữa chậm rãi bị hấp dẫn qua đó.
Hắn đứng lên, tới gần chiếc xe kia.
Nhìn xe lay động, có chút nghi hoặc.
Đứng ở trước mặt cửa sổ xe, nhìn cảnh tượng quay cuồng trần truồng dây dưa bên trong.
Tô Đường lẳng lặng nhìn.
Tần Cầm cũng không nghĩ tới, trời tối như vậy, xe bọn họ ở chỗ tương đối hẻo lánh, hơn nữa mọi người lực chú ý đều đang ở trên người chết kia.
Ai có thời gian tới quản bọn họ?
Huống hồ hứng thú tới, không hề chú ý tới cửa sổ còn chưa đóng lại, để lại một khe hở, vừa vặn cứ như vậy bị Tô Đường trơ mắt nhìn xem toàn bộ quá trình.
***
Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ 46
Tô Đường nhìn hết thảy, trố mắt hoảng hốt trong phút chốc.
Hắn không phải mới vừa trở thành tang thi liền có ý thức.
Mà qua một đoạn thời gian hỗn độn, lúc sau ý thức bắt đầu chậm rãi thức tỉnh.
Cho nên đối với ký ức khi còn là con người cũng không quá rõ ràng.
Hành vi hai người kia.... bọn họ là đang giao phối sao?
Cái loại mà để sinh sôi nảy nở nòi giống ý.
Vậy hắn thì sao?
Tầm mắt dời đi, yên lặng nhìn về phía Tô Yên vẫn luôn ngồi ở chỗ đó ăn cơm.
Tức khắc hắn như là hiểu ra cái gì.
Đôi mắt đen nhánh trong một cái chớp mắt biến thành màu đỏ.
Hồi lâu sau, Tô Đường lại lần nữa nhìn trở về trong xe.
Nhìn nữ nhân càn rỡ kia.
Ừm, Tô Đường lui sau hai bước.
Tần Cầm nhắm mắt lại, vốn là đang hưởng thụ dư vị sau trận làm tình này.
Chỉ là cô ta luôn ẩn ẩn cảm thấy mình đang bị nhìn chằm chằm vào.
Liền theo bản năng trợn mắt đi xem.
Chỉ thấy được trên cửa sổ, lộ ra một đôi mắt sâu kín.
Thân thể cô ta cứng đờ, nhanh chóng cầm lên quần áo bên cạnh.
Che đậy chính mình.
Cô ta gắt gao trừng mắt Tô Đường.
Há mồm muốn mắng người.
Nhưng đã biết thân phận Tô Đường, nên có vài phần kiêng kị.
Không dám nói gì, chỉ gắt gao cắn môi, sắc mặt trở nên xanh mét.
Triệu Phong vốn cũng đang thoả mãn đắm chìm trong dư vị, duỗi tay muốn tiếp tục vuốt ve thân thể Tần Cầm.
Kết quả, hành động đột nhiên của Tần Cầm làm hắn cũng mở mắt theo.
Ra tiếng cười trấn an
"Làm sao vậy? Bảo bối?"
Tần Cầm không trả lời, Triệu Phong cũng cảm thấy nghi hoặc, tầm mắt cô ta nhìn lại.
Liền thấy được Tô Đường.
Triệu Phong sửng sốt.
Sau đó sắc mặt lập tức đen lại.
"Cậu tới từ bao giờ?!"
Tô Đường không nói lời nào, chỉ là cứ nhìn như vậy.
Triệu Phong đang hoảng loạn tìm đồ vật để che đậy, đột nhiên, người đứng ở bên cửa sổ đã không còn hứng thú.
Ấp ủ nửa ngày mới nói ra một chữ
"Xấu"
Thanh âm ngắc ngứ, nói xong liền đi rồi.
Mà ở trong xe, hai người lại yên tĩnh.
Triệu Phong cúi đầu đi nhìn nửa người dưới của mình còn chưa kịp che đậy.
Tần Cầm nắm chặt nắm tay, oán hận không thôi.
Xấu?
Hắn đang nói ai?
Là Tần Cầm, hay là Triệu Phong??
Đương nhiên, đây là một câu hỏi không có lời giải đáp.
Vị tang thi Tô Đường này đã tự động trở lại bên người Tô Yên.
Một đôi mắt đen như mực, nhìn chăm chú vào Tô Yên, tròng mắt bắt đầu đỏ lên.
Ưm, hắn cũng muốn cùng cô làm một ít chuyện sinh sôi nảy nở.
Nếu cô không muốn thì làm sao bây giờ?
Lại tìm người khác?
Cái ý tưởng này làm Tô Đường nhíu mày.
Hắn chỉ thích cùng Tô Yên ở bên nhau, chỉ muốn làm cùng cô.
Nghĩ như vậy, Tô Đường liền càng dán Tô Yên.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, vì sáng mai lên đường, nên Tô Yên cũng không ăn lâu lắm.
Chờ đến khi Diệp Lương xử lý xong hai người bị tang thi cắn kia, liền đi nghỉ ngơi.
Vào ban đêm, Tô Yên cảm thụ cực kỳ rõ ràng.
Tô Đường liên tiếp ôm cô, không ngừng cọ cô, sau đó nói một ít lời không thể hiểu được.
Thanh âm khàn khàn
"Bảo bối, bảo bối, áo."
Ngữ điệu không hề phập phồng.
Nghe thấy có chút quỷ dị.
Tô Yên ngủ đến nửa mơ nửa tỉnh, cho rằng hắn là muốn ăn kẹo.
Liền móc từ trong túi ra một viên, lột xong nhét vào trong miệng của hắn.
"Buồn ngủ."
Nàng nói xong câu đó, liền lại lần nữa đi ngủ.
Sau đó, Tô Đường cắn kẹo trong miệng, thành thật lại.
Vì sao, cô cũng không có nhiệt tình đối với hắn?
Là ký ức của hắn có sai sót sao?
Tô Đường lại lần nữa tự hỏi thật lâu.
Sau đó lâm vào mê mang.
Làm một con tang thi muốn biến thành người, cũng thật không dễ dàng.
Thật nhiều thứ phải học a.
*****
Edit: Tinh Niệm
Sáng sớm hôm sau, đoàn xe lên đường.
Bởi vì một đường đều không có tang thi xuất hiện.
Cho nên, lộ trình đi nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán.
Đi được hai ngày một đêm, đã thấy được biển báo căn cứ Văn Minh.
Lần này, mọi người đều kích động.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Hiện giờ sắc trời đã tối, tuy rằng thấy được biển báo căn cứ Văn Minh, nhưng phải đi ít nhất hai đến ba giờ nữa mới có thể tới nơi.
Vì thế mọi người không đi tiếp.
Dựa theo ý Diệp Lương, buổi tối hôm nay dừng xe nghỉ ngơi, sáng mai xuất phát, giữa trưa sẽ tới căn cứ Văn Minh.
Qua mấy ngày này, khi Diệp Lương nói chuyện, mọi người đều sẽ yên lặng tuân thủ, hiếm khi có người ra tiếng phản bác.
Dừng xe, nghỉ ngơi, nấu cơm, nhóm lửa, tìm củi đốt.
Một loạt hành động tiến hành đâu vào đấy.
Tô Yên từ trên xe đi xuống, chỉ trong chốc lát trở lại xe, đã không thấy Tô Đường đâu.
Cô tìm một vòng.
Phát hiện Tô Đường vẫn luôn yên lặng đứng ở trước mặt xe của Tần Cầm cùng Triệu Phong phát ngốc.
Không biết là muốn làm gì.
Mà cửa xe jeep vẫn luôn đóng chặt, đột nhiên bị mở ra.
Triệu Phong vẻ mặt phẫn nộ,
"Tô Đường, cậu muốn tìm chết à!!"
Nhìn dáng vẻ là bị chọc tức cực kỳ.
Tô Yên đi qua, kéo Tô Đường ra phía sau mình.
Triệu Phong tựa hồ không nghĩ tới, mình vừa mới dứt lời, Tô Yên đã tới rồi.
Vốn là bởi vì bị Tô Đường nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác nhục nhã vì bị nhìn trộm tất cả đều cuồn cuộn đi lên.
Tức không nhịn được.
Mà vừa thấy Tô Yên lại đây, thần sắc Triệu Phong phức tạp.
Vừa hận vừa bực, trong lòng còn có chút ê ẩm.
Bất quá cảm giác ê ẩm này, cuối cùng bị nỗi hận chém đứt ngón tay bao phủ.
Ánh mắt hắn hung tợn
"Tô Yên, tôi khuyên cô đừng có mà kiêu ngạo, cô cho rằng có Diệp Lương che chở, tôi sẽ không dám động cô???"
Nói xong, hắn nâng cái tay lên bị bao băng gạc.
"Thù chặt ngón tay này, tôi sẽ nhớ kỹ."
Tô Yên thần sắc không có gì biến hóa.
"Anh đem bí mật của tôi tùy ý nói cho người khác, vốn là phải giết anh đấy, nhưng tôi chỉ chém có một đầu ngón tay đã là nhân từ rồi."
Nhắc tới chuyện này, thân thể Triệu Phong cứng đờ.
Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn Tần Cầm.
Tần Cầm ngồi ở trên ghế phụ, đôi tay ôm ngực, nhún vai, một bộ dáng mặc kệ, không quản.
Tô Yên quay đầu lại nhìn Tô Đường, sau đó lại nhìn Triệu Phong nói
"Hắn chỉ là nói chuyện có chút chậm, cũng không phải là kẻ ngốc.
Nếu anh dám khi dễ hắn, tôi sẽ chém đứt từng ngón từng ngón tay của anh đấy."
Triệu Phong
".... . Tôi khi dễ hắn??"
Khi cô nói chuyện sẽ luôn khiến người có cảm giác đáng tin cậy.
Nhưng mà, người khi dễ với bị khi dễ đảo lộn điên đảo.
Cái gì gọi là có khổ không nói nên lời?
Chính là đây a.
Triệu Phong cắn chặt răng, lại một câu cũng cũng không nói ra được.
Hắn nên nói cái gì?
Cũng không thể nói với Tô Yên, mình cùng Tần Cầm đều bị tên Tô Đường này xem hết chứ.
Người này còn xem đến nghiện, cứ ba ngày hai lần tới theo dõi??!
Cmn, Tô Yên có dám nghe, hắn cũng không có mặt mũi mà nói.
Hắn cũng rất tò mò, mạch não tên Tô Đường này rốt cuộc có bình thường hay không??
Không biết xấu hổ mất mặt??
Triệu Phong tức đến đỡ trán.
Chỉ cảm thấy từng trận chóng mặt.
Mà trái lại Tần Cầm, vẻ mặt cô ta đều không sao cả.
Bởi vì ở trong mắt cô ta.
Tô Đường sắp chết, Tô Yên cũng thế.
Cùng hai người sắp chết tức giận làm gì đây?
Nghĩ như vậy, Tần Cầm ra tiếng
"Phong ca, đi lên đi, không cần tức giận, tức nhiều thân thể sẽ không khỏe đâu a."
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Khi nói ra, ánh mắt Tần Cầm như có như không liếc nhìn Tô Yên.
Trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, khóe miệng hơi cong.
Cho mấy người nhảy nhót thêm mấy ngày.
Chờ tới căn cứ Văn Minh... sợ là khóc cũng không được.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tần Cầm chuyển hướng qua nơi khác.
Nhắm mắt lại.
Nghỉ ngơi thêm một đêm, sáng sớm hôm sau tiếp tục xuất phát lên đường.
Tô Yên, Tô Đường, Diệp Lương và Túc Thiên, như cũ đi chung một chiếc xe.
Túc Thiên môi ngậm ý cười, nói chuyện cùng Diệp Lương, ánh mắt ngẫu nhiên liếc kính, xem xét Tô Đường.
Diệp Lương liếc mắt nhìn Túc Thiên một cái.
Gần đây, hắn ta hình như rất chú ý Tô Đường.
Hắn không nói, Diệp Lương cũng không hỏi.
Đi qua ba con đường nhỏ, xe rốt cuộc cách chỗ căn cứ Văn Minh vài trăm mét.
Ngẫu nhiên, có thể thấy vài ba con tang thi dao động đi qua.
Nhưng mà nhanh chóng đều bị đội dị năng giả thanh trừ sạch sẽ.
Trong chốc lát, Diệp Lương nghe thấy trong bộ đàm có âm thanh nói chuyện truyền đến.
Là Thạch Đầu.
"Lão đại, tôi đã liên hệ với căn cứ Văn Minh, bọn họ nói chờ xe chạy đến cửa, từng nhóm tiến hành xác nhận không nhiễm virus trong vòng 24h, thì có thể đi vào."
"Được"
Diệp Lương lên tiếng.
Cái gọi là kiểm tra của căn cứ Văn Minh.
Lúc trước khi mạt thế vừa xảy ra, nhân viên kiểm tra đều cực kỳ cẩn thận.
Mỗi một miệng vết thương đều phải xác nhận.
Thậm chí đồ vật mang theo vào còn cần phải kiểm tra kỹ càng.
Làm như thế dẫn tới rất nhiều bất mãn cùng ẩu đả.
Hơn nữa số lượng người tiến vào căn cứ Văn Minh càng ngày càng nhiều.
Rất nhiều thứ cần kiểm tra, thật sự quá phiền phức.
Sau đó người ta nghĩ ra được một biện pháp.
Thời kỳ virus ủ bệnh là 24 tiếng đồng hồ.
Vậy nên, cho những người tiến vào căn cứ Văn Minh vào chung một phòng.
Nếu trong vòng 24h đó không bị biến dị thành tang thi, vậy chứng minh không có chuyện gì cả.
Rất nhanh, xe đã chậm rãi tới gần căn cứ.
Tường vây tương đối rắn chắc, lưới vây, rào sắt có xung điện, từng đạo phòng tuyến nghiêm ngặt, đề phòng tang thi bên ngoài.
Khi bọn họ đến cửa căn cứ.
Liền nghe được âm thanh phát ra từ loa màu đen.
"Tất cả người trên xe, nam, nữ chia thành hai đội. Xếp hàng, dựa theo trình tự trước sau tiến vào khu kiểm tra cách ly."
Đột nhiên loa liền bị gián đoạn một chút.
Vốn là âm thanh nhắc nhở, liền đổi thành giọng một người đàn ông.
"Mời xuống xe, xếp hàng chuẩn bị tiến hành cách ly."
Tự nhiên, Tô Đường và Tô Yên cũng tách ra.
Trước đó, Tô Yên tính toán để cho Tô Đường rời đi.
Bởi vì móng tay màu đen của Tô Đường quá mức rõ ràng, rất dễ dàng bị lộ.
Nhưng mà, Tô Đường không chịu.
Một hai cũng muốn cùng cô ở bên nhau, khuyên như thế nào cũng không có kết quả, chỉ có thể để hắn chú ý một chút.
Nhưng mà, với thể chất của hắn, còn có sức chiến đấu kia.
Hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
Khi xuống xe, nam nữ phân biệt đứng ở hai bên đội ngũ.
Tô Yên thấy hắn ngoan như vậy cùng cô tách ra.
Kỳ thật có chút kinh ngạc.
Hắn rõ ràng có ý thức.
Biết chính mình là một nam... tang thi.
Bắt đầu từ khi nào, ở trong nội tâm hắn... biết phân biệt nam nữ?
Rõ ràng lúc ban đầu gặp nhau, hắn còn rất ngây thơ mà.
Trong đầu Tô Yên bắt đầu xem xét lại phản ứng mấy ngày nay của Tô Đường, đúng thật là không quá bình thường.
Cũng không biết vừa khéo như thế nào.
Tô Đường vừa vặn đứng ở phía sau Triệu Phong.
Hắn... đột nhiên không biết có chuyện gì biến mất, sau đó luôn có thể tìm được hắn ở cạnh Triệu Phong.
Nghĩ lại mỗi lần Triệu Phong tức đến hộc máu, bộ dáng như là thẹn thùng lại không dám nói ra.
Ánh mắt cô từ Tô Đường chuyển đến trên người Triệu Phong, lại từ trên người Triệu Phong một lần nữa dời lên người Tô Đường.
*****
Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Hai người bọn họ....
Một ý tưởng xẹt qua trong đầu.
Sau đó, cô mím môi một chút rồi đi ra khỏi đội ngũ.
Lôi kéo ống tay áo Tô Đường.
Tô Đường nghiêng đầu nhìn về phía cô.
" Có chuyện gì? "
Tô Yên duỗi tay, im lặng ôm lấy hắn.
Sau đó nhón chân, hôn lên môi của hắn.
Lúc sau lên tiếng
"Cái này, còn có cái này, đều không thể làm với người khác."
Tô Đường sửng sốt, tức khắc liền nhớ tới cảnh tượng buổi tối ngày đó của Triệu Phong và Tần Cầm.
Thì ra cô cũng muốn hôn.
Cho nên... Cô là muốn nói với hắn, muốn sinh sản giao phối?
Cái ý tưởng này vừa hiện ra, Tô Đường híp mắt, biểu tình thực sung sướng.
Tay bởi vì đang giấu trong ống tay áo nên không có vươn ra, bèn cúi đầu xuống, dựa vào vai Tô Yên.
Giọng nói không nặng không nhẹ, có chút nghẹn ngào thong thả
"Anh, đồng ý."
Cô khi nào muốn sinh sản giao phối, hắn đều đồng ý, đều có thể.
Tô Yên nghe hắn trả lời.
Biết hắn ngày thường biểu đạt từ ngữ có chút quái dị, thế này hẳn là nghe hiểu lời cô đi.
Cô lúc này mới yên tâm, xoay người trở về đứng vào hàng ngũ.
Sau đó, nghe thấy ầm vang một tiếng.
Cửa chính căn cứ Văn Minh mở ra.
Có một đám binh lính tay cầm vũ trang hạng nặng canh giữ.
Vì biết đây là căn cứ Văn Minh, mọi người điều mặc kệ đông người.
Chen chúc đi vào bên trong.
Nhưng ngược lại, Diệp Lương, Triệu Phong, Tần Cầm và Tô Yên bốn người đều đi ở cuối cùng.
Tần Cầm bước nhanh chân đi về phía trước, thời điểm cô ta đi ngang qua Diệp Lương, lên tiếng hỏi một câu
"Diệp lão đại, tôi cùng cô coi như đã quen nhau rất lâu, cho nên đoạn đường cuối cùng này, muốn khuyên cô một câu, bảo trọng."
Nói xong, Tần Cầm cười đi về phía trước.
Diệp Lương, Tô Yên, Triệu Linh phải chết ở bên trong, cô ta mới có thể an tâm.
Tần Cầm so với Triệu Linh thì bản thân cô ta mạnh hơn một chút.
Nhưng đối với Diệp Lương....
Nói thật, cô ta cảm thấy mình không hề kém cạnh với Diệp Lương.
Dựa vào cái gì mọi người đều nghe theo cô ta?
Chỉ vì trước đó vẫn luôn không tìm được cô hội.
Chỉ là hiện tại.... , nếu Diệp Lương đã chết.
Tần Cầm cô, sớm muộn gì cũng có một ngày được vạn người tôn sùng.
Lúc trước sự kiện tang thi triều ở tòa trung tâm thương mại kia đã chấn động mọi người.
Càng làm cho người không nghĩ tới chính là, Diệp Lương còn bảo hộ được mười mấy người thường ra ngoài.
Chuyện này, một truyền mười mười truyền trăm, không chỉ là căn cứ Văn Minh.
Thậm chí những người sống sót bên ngoài tất cả đều biết rất rõ ràng.
Mà đặc biệt khiến người cảm thán chính là những người thường không có dị năng, có thể ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, còn được bảo hộ đi ra ngoài.
Nếu không có một chút tài năng, thì hoàn toàn làm không được.
Thậm chí sau khi sự kiện kia diễn ra, có không ít người cảm thấy, nếu có một ngày, Diệp Lương thành lập một căn cứ, khẳng định sẽ là người suy nghĩ cho dân.
Bọn họ đều sẽ nguyện ý đi cùng cô ấy.
Câu chuyện này được truyền tới tai đầu lĩnh Tân Dương của căn cứ Văn Minh.
Tuy rằng, hắn không phải người bụng dạ hẹp hòi.
Nhưng nếu có thể đem mối họa Diệp Lương này hoàn toàn tiêu diệt, cũng không tồi.
Cùng lắm chỉ là một cái dị năng giả mà thôi.
Thuộc hạ dị năng giả của hắn ta không có một cũng có mấy chục người, thiếu một người như Diệp Lương cũng không sao.
Cho nên, kế hoạch của Tần Dương và Tần Cầm, những người trung thành và tận tâm đi theo Diệp Lương, bao gồm cả Diệp Lương, tốt nhất nên chết ở bên ngoài căn cứ Văn Minh.
Đến lúc đó đem chuyện này đổ lên đàn tang thi bên ngoài.
Nói rằng bọn họ không có cách thoát thân.
Kế sách sạch sẽ mà khéo léo.
Trong mắt Tần Cầm ẩn ẩn hưng phấn cùng chờ mong.
Cô ta chờ mong ngày những người kia ngã xuống dưới chân cô ta.
Nhìn các cô một đám ngu xuẩn đang đi vào chỗ chết mà không biết.
Nghĩ đến đó, liền cảm thấy vui vẻ.
*****
Edit: Tinh Niệm
Khi bọn họ đi vào căn cứ Văn Minh.
Đi được một đoạn.
Triệu Linh nghi hoặc
"Lão đại, khu cách ly lại bố trí xa như vậy sao? Em cứ cảm thấy có gì đó không đúng."
Diệp Lương nhìn cảnh tượng chung quanh.
"Cảnh giác lên."
"Vâng"
Vừa tiến vào, thực ra cô đã phát hiện không thích hợp.
Khu cách ly giống như hai căn phòng được bố trí ở chỗ cổng lúc nãy.
Dù không phải ở cổng, cũng sẽ không bố trí ở nơi xa.
Nhưng mà bọn họ hiện tại, đã được một lúc rồi.
Mặc dù hiện tại đã nhận ra không thích hợp, nếu muốn quay đầu, cũng đã không còn kịp rồi.
Nhìn những người tay cầm súng cùng với võ trang hạng đi đằng sau.
Đây là đang phòng bị bọn họ chạy trốn.
Tô Yên cúi đầu, theo sát đi vào bên trong.
Tay cô vuốt ve Tiểu Hồng đang trong hình dáng cái vòng tay.
Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn đỏ tươi.
Dao động một vòng, lại lần nữa dừng lại, tiếp tục làm cái vòng tay.
Ân, mấy ngày qua làm một vòng tay, nó cảm thấy.... như vậy cũng khá tốt.
Phía trước có một cánh cửa sắt màu đen được kéo ra.
Bên cạnh có một biển tên nhưng lại dùng vải trắng che đậy.
Giống như cố ý không muốn để các cô nhìn thấy chữ trên đó.
Những người phụ nữ đi phía trước lại là cao hứng ríu rít.
Ở trong mắt các cô ấy, chỉ cần qua 24 tiếng đồng hồ nữa là có thể đi vào nơi an toàn nhất này để sinh sống.
Từ đây không bao giờ cần lo lắng có thể bị tang thi đánh lén hay không.
Khi một người cuối cùng là Tô Yên bước vào.
Ầm vang một tiếng, cửa sắt phía sau bị đóng lại.
Các cô tiến vào một không gian rất lớn bị bịt kín mít.
Nơi này to như nửa sân bóng vậy.
Bày biện rất nhiều đồ vật, nhưng mỗi một thứ đều có thể khiến người nhát gan bị dọa đến ngất xỉu đi.
Đầu tang thi, thân thể trẻ con, còn có một ít bộ phận của con người, tất cả đều bị ngâm trong formalin.
Sung điện, bọt khí nổi lên.
Mà những người cầm súng lúc nãy cũng không có tiến vào.
Nói cách khác, trong không gian bị bịt kín này, chỉ có mười mấy người các cô.
Cameras bốn phương tám hướng được mở ra.
Toàn phương vị không góc chết theo dõi.
Khi yên lặng xuống, liền nghe thấy, tích tích, có tiếng dòng nước đang chảy xuôi.
Triệu Linh ra tiếng
"Lão đại, Tần Cầm không ở nơi này."
Rõ ràng cô ta cũng theo chân bọn họ đi tới đây mà không biết khi nào, Tần Cầm cũng không tiến vào cùng các cô.
Theo sát, có thanh âm máy móc rất nhỏ truyền đến.
Bốn phương tám hướng, lộ ra một ít họng súng.
Xếp thành hai hàng.
Đồng thời nhắm chuẩn.
Súng vừa xuất hiện, rốt cuộc làm mọi người phát giác ra điểm không thích hợp
"Không phải nói chỉ ở chỗ này ngốc 24 tiếng đồng hồ sao?"
"Đúng vậy, mấy thứ kia là cái gì? Muốn giết chúng ta??"
"Vì sao?? Chúng ta lại không có làm cái gì chuyện xấu!!"
"Không, không biết."
Dần dần, mọi người bắt đầu ôm lấy nhau, xem xét cẩn thận.
Mà ở bên ngoài căn cứ Văn Minh.
Không khí so với nơi này còn muốn khẩn trương hơn.
Mấy trăm tên súng, võ trang hạng nặng, mấy chục dị năng giả đứng yên ở phía trên tường vây.
Một cái màn sân khấu chậm rãi rũ xuống.
Sau đó, dần hiện ra hình ảnh.
Là một người mặc tây trang, trên dưới 30 tuổi, đeo kính gọng vàng kim loại, nhìn qua liền cho người ta một loại cảm giác tinh anh.
Hắn mỉm cười ra tiếng
"Các vị, chào buổi sáng. Tôi là thủ lĩnh căn cứ Văn Minh, Tần Dương."
Hắn vừa dứt lời, có mấy người bắt đầu xao động bất mãn
"Anh đây là có ý gì?!"
"Kêu nhiều người như vậy ra làm gì?? Để chúng tôi đi vào!!"
"Đúng vậy! Chẳng lẽ muốn đem chúng ta trở thành tang thi giết, chết ở chỗ này sao??!"
Tần Dương như cũ lộ ra mỉm cười tiêu chuẩn
"Tôi nhận được tin tức, nói tang thi đã tiến hành lần thứ tư tiến hóa, đã có tang thi lẫn vào trong đám các người.
Hơn nữa còn cùng một người trong đó có quan hệ tình cảm. Tuy rằng khó có thể tin, nhưng thà rằng tin là có còn hơn không, cho nên, còn mong mọi người thứ lỗi."
*****
Edit: Tinh Niệm
Lời hắn nói chẳng những không trấn an được quần chúng, ngược lại làm đám người càng thêm xao động.
Bởi vì mọi người căn bản đều không tin.
Còn có tang thi trà trộn vào đám người?
Cho rằng bọn họ nhiều người như vậy đều bị mù sao??
Trên người tang thi phát ra tanh tưởi, mắt đỏ, làn da thối rữa, hành động chậm chạp.
Kia cmn có thể giống người sao??
Sau đó trong đám người lại bắt đầu xao động
"Để chúng tôi đi vào! Khốn kiếp!!"
"Đúng vậy! Chúng tôi thật vất vả tìm đường sống trong chỗ chết đi vào nơi này, anh chỉ nói cho chúng tôi biết một cái lý do vớ vẩn như vậy??"
"Để chúng tôi đi vào!! Tôi nói cho anh biết, đừng có cho mặt mũi lại không cần, chúng ta cùng xông vào!!"
Giọng nói vừa dứt, chỉ nghe, phanh phanh phanh ba phát súng vang lên.
Viên đạn chuẩn xác xuyên thấu đầu ba người.
Ầm ầm ngã xuống đất.
Nhìn kỹ ba người này, chính là những người vừa mới la hét ầm ĩ hung hăng nhất.
Mà qua video, biểu hiện Tần Dương thực bình tĩnh, tháo xuống mắt kính, xoa xoa mặt kính không dính tí bụi bẩn nào.
Sau đó một lần nữa đeo lên, hắn cười nhạt
"Thực xin lỗi, các vị, đi tới địa bàn của ta, thì phải nghe ta, bằng không.... kết cục sẽ giống ba người kia."
Giọng nói vừa dứt, toàn trường yên tĩnh.
Có người sắc mặt lộ vẻ giận dữ, lại không dám mở miệng nói gì.
Chỉ có thể nhìn súng ống chung quanh.
Sau đó, Tần Dương lại lần nữa ra tiếng
"A, đúng rồi, cho mọi người xem một thứ, cũng là chuyên môn chế tác vì con tang thi cao cấp kia."
Hắn lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, tiếp đó, màn sân khấu có một nửa biến đen.
Giây lát sau liền lộ ra đám người Tô Yên bị nhốt ở trong hoàn cảnh bị bịt kín kia, bốn phía máy móc cùng với họng súng rộ ra.
Túc Thiên nhìn nước chảy xuôi phía dưới kia, nhíu mày một cái.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Đường.
Đối với một ít công nghệ cao, Tô Đường tựa hồ không hiểu lắm, thế cho nên khi nhìn đến trong màn hình chợt lướt qua Tô Yên, trên mặt vẫn luôn không có biểu tình, chỉ có một tia vui sướng.
Chỉ là....
Lúc này, nghe được thanh âm Tần Dương
"Tôi đếm tới ba, hy vọng con tang thi kia tự mình thừa nhận đứng ra, bằng không, các cô ta sẽ phải đã chịu một ít trừng phạt nhỏ."
Nói xong, Tần Dương như là nhớ ra cái gì, bổ sung một câu
"Đã quên nói cho các người, nơi đó là căn phòng được trang bị kỹ thuật tiên tiến nhất, dị năng giả ở bên trong không có cách nào phóng xuất ra dị năng."
Đây là nghiên cứu mới nhất được phát minh, không biết chết mất bao nhiêu dị năng giả mới nghiên cứu chế tạo ra.
Vừa lúc nhân có chuyện này, tới kiểm tra một chút.
"Một"
"Hai"
"Ba"
Thanh âm rơi xuống, liền nhìn trên màn hình kia đột nhiên vang lên tiếng súng.
Hai hàng súng ống rậm rạp hướng tới đám người kia xạ kích mà đi.
Sau đó, có sương khói mờ mịt được xả ra.
Tràn ngập toàn bộ màn hình.
Bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Thực mau liền có vài người ngã xuống trên mặt đất.
Màn ảnh chợt lóe hình ảnh sườn mặt Tô Yên bị viên đạn xẹt qua, máu tươi lưu lại.
Thực mau lại bị sương khói che đậy, màn hình toàn một màu trắng xóa.
Nguyên bản, Tô Đường không có phản ứng gì phập phồng.
Nhưng khi nhìn đến một màn Tô Yên bị viên đạn bắn qua, hai mắt hắn trong nháy mắt liền đỏ bừng.
Hắn huyên thuyên trong miệng không biết đang nói cái gì, rất nhanh, không biết từ chỗ nào, tang thi cấp hai cấp ba nhanh chóng vọt tới.
Bọn chúng xuất hiện quá nhanh, số lượng đông đảo.
Trực tiếp cùng trên người thành lâu đấu võ, đánh tập kích không kịp phòng ngừa.
Thế cho nên rất nhanh có người từ trên thành lâu ngã xuống dưới.
Túc Thiên mày nhíu thật chặt, hắn nhìn màn hình, sương mù bốc lên.
Không biết tình huống bên trong, cũng không biết Diệp Lương như thế nào.
Lại trái ở bên ngoài, một cỗ hương vị kỳ quái bay lại đây.
Hương vị gì??
Giống như là đồ vật hư thối.
Là tang thi!
← Ch. 100 | Ch. 102 → |