Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 100

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 100
Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ (7)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên lên tiếng

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ hai sáng lên, tiếp tục cố lên nào ~~"

Tô Yên nghe thấy, nhìn lại que cay mình vừa đút hắn.

Ể??

Cho ăn hai miếng que cay, đã có ngôi sao thứ hai rồi??

Tô Yên liền lấy mấy cây đút cho hắn ăn.

Sau đó.... thảm kịch xảy ra.

Một con tang thi ăn que cay bị cay rồi.

Đúng là lần đầu tiên mới thấy.

Bởi vì trước đó gặp phải tang thi triều, tổn thất nghiêm trọng.

Cho nên nhóm người ở chỗ này nghỉ ngơi đến buổi sáng ngày hôm sau.

Vào buổi tối, mọi người cùng nhau ra ăn cơm chung.

Tô Đường không đi ra ngoài ăn.

Hắn ghét ăn rau dưa, hắn thích ăn thịt.

Đương nhiên, thích ăn đồ ăn vặt là chuyện ngoài ý muốn.

Đêm nay trăng tròn cực kỳ.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống phía dưới, thực đẹp đẽ.

Lửa trại phía trước, hương vị đồ ăn bay bay trong không khí.

Hôm nay là ngày thứ hai, mọi người được ăn cơm nóng hổi.

Tất cả đều an tĩnh không lên tiếng ăn cơm.

Tô Yên ăn một ngụm rồi một ngụm.

Tốc độ cô ăn có chút chậm.

Diệp Lương và Triệu Linh ngồi bên trái và bên phải cô.

Bởi vì ban ngày phát sinh chuyện kia, nên Triệu Linh đối với Tô Yên thật đúng là thích không ngừng được.

Câu được câu không nói chuyện phiếm cùng Tô Yên.

Diệp Lương toàn bộ quá trình đều trầm mặc, ngẫu nhiên hỏi đến cũng sẽ trả lời một câu.

Ngồi bên cạnh Diệp Lượng, chính là Túc Thiên.

Túc Thiên dường như không có đói bụng, hắn chỉ liên tiếp gắp đùi gà của mình bỏ vào trong bát Diệp Lương.

"Tiểu Diệp Tử, ăn nhiều một chút để bổ sung thể lực. Sau này mới có thể chiến đấu lợi hại hơn."

Diệp Lương nhìn hắn ta một cái, không nói gì thêm.

Như cũ cúi đầu ăn cơm.

Toàn bộ lực chú ý của Túc Thiên đều ở trên người Diệp Lương.

Ngậm ý cười, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.

Thật là, vợ của mình, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

Lúc này, nơi xa, xe jeep kêu lạch cạch một tiếng.

Cửa xe mở ra.

Một bóng người từ bên trong đi ra.

Tô Yên nhìn thấy hắn liền sửng sốt.

Không phải không thích ăn sao?

Như thế nào lại đi ra ngoài?

Đang nghĩ ngợi lại nhìn thấy Tô Đường đi đến trước mặt cô, sau đó ngồi xuống bên người cô.

Hắn không nói lời nào, chỉ ngồi ở đằng kia.

Cũng không biết là cố ý hay vô tình, vừa vặn ngồi giữa Tô Yên cùng Diệp Lương.

Thuận đường còn liếc mắt trừng Diệp Lương một cái.

Túc Thiên mày hơi nhíu lại.

Một tay chống cằm, trong mắt hiện lên một tia thú vị.

Hắn ngay từ lần đầu khi thấy Tô Đường đã vô cùng tò mò.

Người này, làm việc có chút quái dị, ở trước mặt Tô Yên, hành sự như một đứa trẻ.

Nhưng nếu không có Tô Yên, thời điểm nhìn người khác, ánh mắt kia rất giống một con dã thú.

Một giây đã lộ ra cảm xúc.

Tô Yên đem một màn này thu vào trong mắt, cô yên lặng duỗi tay, nhéo gương mặt Tô Đường, để hắn quay đầu về phía mình.

Tô Đường không phải là đói bụng nên mới đi xuống.

Mà cố ý ngăn cách không cho bọn họ ngồi chung.

Bất chấp thân phận tang thi của mình có thể bị bại lộ.

Nhưng mà... bị phát hiện cũng không quan hệ.

Ai biết, liền giết người đó.

Tô Yên yên lặng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Bởi vì Tô Đường đột nhiên gia nhập, làm cho bầu không khí ăn cơm trở nên kỳ quái, trong chốc lát liền trầm mặc.

Lúc này, bỗng nhiên phía xa có một người đứng dậy

"Diệp lão đại, ngài có phải có chút bất công hay không?"

Người kia lưng hùm vai gấu, vừa thấy chính là người có tính tình không tốt.

Dáng vẻ như là đã nhẫn nhịn thật lâu, rốt cuộc nhịn không được, mới mở miệng.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Người kia vừa mới nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Lương.

Diệp Lương không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn cơm,

Đến khi ăn hết miếng cuối cùng.

Buông chiếc đũa trong tay, nâng mắt lên.

Ánh mắt lạnh nhạt.

"Anh muốn nói cái gì?"

Trên người Diệp Dương phảng phất như có sát khí, nói chuyện với cô phải cần dũng khí.

Người kia đang định nói tiếp, thấy Diệp Lương nhìn qua liền nuốt lại.

Hắn im lặng, làm toàn trường yên tĩnh trong chớp mắt.

Lúc này, chỉ nghe được một tiếng cười lạnh

"Diệp lão đại, ngài cũng không cần uy hiếp chúng tôi, chúng tôi chỉ thực sự không phục nên mới nói mà thôi."

Người nói chuyện trên đầu cột một cái băng gạc màu trắng, một lỗ tai bị bao kín mít.

Tiếng nói này, chính là tên đàn ông bị Tô Yên bắn một phát súng kia.

Sau đó, hắn ta đứng dậy, từng bước một đi đến vị trí lửa trại

" Diệp lão đại, chúng tôi muốn một cái công đạo, vì sao Tô Yên nổ súng bắn tôi, nhưng ngài vẫn che chở cho cô ta?"

Buổi trưa hôm nay hắn ta có chút sợ Tô Yên, cũng không biết trong thời gian buổi chiều ngắn ngủn đã trải qua chuyện gì.

Thế mà giờ sống lưng thẳng tắp, nói chuyện như có được người để dựa vào.

Hắn nhìn về phía Tô Yên, trong mắt tất cả đều là hận ý.

"Không chỉ như thế, cô ta nửa đường còn dắt theo một người đàn ông xa lạ tiến vào đoàn đội, một chút công hiến cũng không có, ăn không uống không. Diệp lão đại cô cũng ngầm đồng ý."

Vừa nói, con mắt đảo qua Tô Đường đang ngồi bên cạnh Tô Yên.

Cuối cùng dời đi tầm mắt, đối diện cùng Diệp Lương.

" Tôi vốn tưởng rằng Diệp lão đại làm việc công, xử theo phép tắc, nhưng nếu cô hành sự như thế này thật làm người ta không tin không phục!"

Âm thanh hắn vừa dứt, nguyên bản cho rằng sẽ được mọi người tán thành cùng tin tưởng.

Giống như một màn ở tòa nhà trung tâm thương mại lúc trước vậy.

Không ngờ rằng, toàn trường chỉ an an tĩnh tĩnh ăn cơm.

Không ai lên tiếng tán đồng.

Tứ cố vô thân* như vậy, làm hắn ta nhìn qua có chút xấu hổ.

*tứ cố vô thân: (nghĩa bóng) ngoái nhìn bốn phía không có người thân

(nghĩa đen) đơn độc, không có ai là người quan tâm.

Theo sau, vợ của hắn, người phụ nữ trung niên vẫn luôn đi theo hắn ta, từ trên chỗ ngồi khóc thút thít lên tiếng nói

"Cha nó à, chúng ta là người yếu thế, người ta vừa có quyền vừa có sức mạnh, căn bản sẽ không để ý đến lời nói của chúng ta, đã thế... thôi bỏ đi."

Vừa nói, vừa khóc ô ô.

Lời này vừa nghe, còn thực ủy khuất.

Vậy nên được thêm mấy người phụ nữ đồng tình.

Nhưng mà dù như vậy, cũng không có người ra mặt giúp bọn họ nói chuyện.

Ngay cả người vừa mới nóng nảy, cũng bị đồng bạn bên cạnh giữ chặt, ý bảo hắn ta không cần nói gì thêm.

Nghe tiếng khóc ủy khuất bên kia, Diệp Lương lên tiếng

" Anh không có dị năng, chỉ là người thường, một đường đi đến bây giờ, không có giết chết một con tang thi nào, tìm được vật tư chỉ có ba chai nước khoáng, chính anh độc chiếm hai chai, giao lên một chai, dựa theo cách anh nói, anh thuộc về thể loại vô dụng."

Hắn ta thân thể cứng đờ, không rõ vì sao từ Tô Yên, lại nhảy đến trên người mình.""

Nhưng mà hiển nhiên, đề tài này khiến hắn đuối lý.

Người đàn ông nuốt một chút nước miếng, tầm mắt trong lúc vô tình đảo qua Tần Cầm.

Tần Cầm dời đi ánh mắt, một màn này vẫn bị Diệp Lương thu vào trong mắt.

Người đàn ông kia nói tiếp

" Vậy lúc ấy, vì sao Tô Yên muốn giết tôi, các người chẳng những không trừng phạt cô ta, còn che chở cho cô ta, đây là mạng người đấy! Hiện tại là thời khắc nhân loại chống đỡ tang thi, cô ta giết tôi không thành, chẳng những không xin lỗi, còn nói phi thường đúng lý hợp tình, người như vậy, có tư cách gì ở trong đội ngũ chúng ta??"

*****

Edit: Thuha5820

Beta: Tinh Niệm

Tô Đường nhìn nam nhân đứng bên cạnh lửa trại, tròng mắt trong nháy mắt biến thành màu đỏ.

Hắn cúi đầu, trong miệng lầm bầm phát ra một loại âm thanh quái dị. Lực chú ý mọi người đều đặt ở tên đàn ông kia, chỉ có một người chú ý tới.

Túc Thiên.

Túc Thiên gắp cải trắng trước mặt, thu vào đáy mắt một màn mắt Tô Đường biến đỏ còn có bộ dáng hắn cúi đầu lẩm bẩm một mình. Sau đó hắn ngậm cười dời đi ánh mắt, giống như cái gì cũng chưa phát sinh.

Tên đàn ông kia lại nói

" Diệp lão đại, tôi biết cô có rất nhiều lý do để giải thích, nhưng mà cô ta muốn giết tôi, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết, cô ta chẳng những không bị xử phạt, ngược lại còn mang theo một người khác vào đội, ăn không uống không. Tôi nghĩ chuyện này mọi người đều không thể chấp nhận. Có đúng hay không?"

Hắn hướng tới mọi người hô một tiếng, muốn bọn họ đồng tình. Nhưng mà, không hề có người lên tiếng.

Hắn hung tợn trừng mắt mọi người phía sau, trách cứ bọn họ không giúp đỡ mình.

Đáng tiếc, nếu không trải qua sự kiện tang thi triều kia, bọn họ còn có thể dễ dàng bị mê hoặc. Nhưng thoát chết một lần, trong lòng mọi người đều có một ý niệm.

Lời nói của Diệp lão đại đều đúng.

Dù cô đưa ra quyết định gì, cũng sẽ không hại bọn họ.

Bởi vì, những người lúc trước không chịu nghe lời Diệp Lương, đều đã đâm đầu vào chỗ chết.

Những người còn sống đều ngoan ngoãn nghe lời.

Thật vất vả mới sống sót, ai lại đi tìm chết?

Không chỉ thế, Tô Yên còn triệu tới một con cự mãng trợ giúp, lại còn có dị năng hệ băng.

Như thế ai dám trêu chọc??

Vạn nhất nếu như bị cô ghi hận, không phải càng tăng thêm phiền toái sao?

Tên đàn ông kia lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, có thể là vì muốn lấy lại mặt mũi.

Hắn cầm một cái chén bên cạnh, choang một tiếng đập xuống đất.

" Tôi hôm nay, tôi phải nói cho rõ ràng! Chuyện của tôi cùng với cô ta nhất định phải được giải quyết, sẽ không có chuyện một điều nhịn chín điều lành, trừ khi tôi chết!"

Lời này vừa nói ra, bỗng nhiên liền nghe một tiếng hô. Từ bóng cây bên cạnh, đột nhiên vụt ra một con tang thi. Tang thi này chắc chắn là tang thi cấp ba.

Nó xuất hiện rất nhanh, nhắm ngay gã đàn ông đứng bên cạnh đống lửa, răng rắc một ngụm, trực tiếp cắn vào cổ, một phát cắn chết.

"Aaaaaa tang thi"

"Aaaaa"

Vốn dĩ đang ăn cơm, lại đột nhiên xuất hiện tang thi, làm cho mọi người chạy trốn khắp nơi.

Nồi, chén, bát, đĩa bị đá ngã lăn đầy đất.

Diệp Lương nâng tay lên. Lôi điện xanh tím bổ ra, tang thi kia vội vàng quẹo vào, nháy mắt ẩn nấp ở trong bóng tối biến mất không thấy.

Lúc này, cái người vốn đang rất xúc động phẫn nộ, không đội trời chung với Tô Yên kia, ầm một tiếng ngã xuống đống lửa.

Lửa cháy lan ra cả người hắn ta.

Hiện giờ, lại không ai đi cứu.

Chờ đến khi mọi người phát hiện tang thi kia đã rời đi.

Mới thi nhau lộ đầu ra.

Không có người đi cứu hắn.

Bởi vì biết, dù cho có cứu sống, cũng sẽ biến thành một con tang thi.

Chỉ đành nhìn hắn tùy ý nằm ở đống lửa kia, sống sờ sờ bị thiêu chết.

Vợ gã ta, cái người phụ nữ trung niên kia, sau khi an tĩnh, mới chạy ra từ sau xe, gào khóc.

"Cha nó a! Cha nó!! anh đừng chết a!!"

Bà ta cũng chỉ là ngồi xổm trên mặt đất khóc, không có dập lửa.

Một bên khóc, một bên trộm ngẩng đầu lên, đi xem phản ứng của mọi người.

Sau đó phát hiện có rất nhiều người nhìn qua, liền vội vàng lại bụm mặt khóc.

*****

Edit: Tinh Niệm

"Ô ô ô ô ô ô ~~, cha nó a, anh chết thật thảm a ***!!!"

Người không biết, còn tưởng hai người tình thâm nghĩa trọng cỡ nào.

Nhưng mà khi nãy tang thi tiến đến, cái người phụ nữ trung niên này lại chạy đi nhanh nhất tránh ở phía sau xe.

Diệp Lương lạnh nhạt ra tiếng

"Giới thiệu một chút với mọi người, người mới tới này tên là Tô Đường, là người nhà Tô Yên. Chỉ có Tô Yên phụ trách hắn. Mọi người còn có ý kiến gì không?"

Giọng nói vừa dứt, người ở đây thi nhau lắc đầu

"Không có, không có."

Kỳ thật mọi người cũng hiểu.

Bọn họ không có lập trường để nói cái gì.

Đơn giản bởi vì, hai mươi mấy người bọn họ, chỉ có ba đến năm người là có dị năng.

Còn lại cũng chỉ là người thường.

Muốn người ta phụ trách bảo hộ, làm sao còn có tư cách ghét này ghét kia??

Cái tên đàn ông vừa mới bị tang thi cắn kia mới là người ăn không uống không.

Kỳ thật bọn họ vốn dĩ chính là đang ăn không uống không.

Chỗ nào còn có mặt mũi đi nói người ta?

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mọi người không tiếp lời tên đàn ông kia.

Chuyện này đến đây là kết thúc.

Tô Yên tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Lại nhìn Tô Đường vẫn luôn dựa gần mình.

Đối với con tang thi vừa xuất hiện kia, hắn ngay cả đầu cũng không nâng chút nào.

Giống như đã sớm biết.

Túc Thiên nhìn một màn này, rũ mắt.

Tô Đường này, đúng thật là kỳ quái.

Sau đó, lại nghe Diệp Lương nói

"Đã sắp tới căn cứ Văn Minh, chỉ còn hai đến ba ngày lộ trình, mọi người nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lên đường."

Mọi người vừa nghe sắp tới căn cứ Văn Minh.

Tất cả đều kích động.

Lặn lội đường xa lại trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, rốt cuộc sắp đến miền đất hứa a.

Căn cứ Văn Minh, chính là địa phương bọn họ tha thiết ước mơ nhất.

Tới chỗ đó liền an toàn.

Vì vừa nãy đột nhiên xuất hiện tang thi, ăn cơm xong, mọi người đều vội vàng vào trong xe ngủ.

Đám người Diệp Lương Triệu Linh cũng cơm nước xong rời đi.

Lục tục có người rời đi, cuối cùng chỉ còn lại có Tô Yên cùng Tô Đường.

Tô Đường như cũ không nói lời nào.

Chỉ là dính ở trước mặt cô, ngẫu nhiên hít hít cái mũi, ngửi lại ngửi.

Tô Yên vươn tay, cầm lấy đùi gà đang đặt trong đĩa.

Sau đó đưa tới trước mặt Tô Đường.

"Ăn cái này không?"

Tô Đường vẫn luôn thành thành thật thật nhét tay vào trong túi, bây giờ mới vươn ra.

Móng tay đen nhánh, da thịt xám xanh, bại lộ thân phận tang thi của hắn.

Nắm đùi gà, gặm gặm.

Đảo mắt một cái, ngay cả xương gà hắn cũng đều ăn luôn.

Tô Yên dò hỏi

"Vừa mới nãy con tang thi đột nhiên xuất hiện kia... là anh gọi tới?"

Tô Đường liếm một chút ngón tay

"Đúng vậy"

Hắn thực thản nhiên, một chút cũng không che giấu.

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao? Muốn giết tên đàn ông kia?"

Tô Đường thanh âm ngắt ngứ

"Hắn thực phiền."

Luôn luôn nói cô không tốt.

Còn nữa, hắn ta không phải nói rằng Tô Yên vốn là muốn giết chết hắn sao?

Vậy vừa hay, Hắn muốn làm Tô Yên vui vẻ một chút.

Tô Đường thực nghiêm túc hỏi cô

"Em vui không?"

Một chữ một chữ nói rất chậm, nhưng đã có thể nói liền một câu.

Tô Yên chớp chớp mắt

"Ân"

Tay Tô Đường liền duỗi tay bắt được cánh tay Tô Yên.

"Anh tốt, hay là cô ta tốt?"

Cô sửng sốt

"Ai?"

"Cô ta."

Hắn duỗi tay chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh.

Đúng là chỗ vừa nãy Diệp Lương ngồi.

"Diệp Lương?"

"Ân, ai tốt?"

Hắn thực bướng bỉnh muốn nghe đáp án.

Còn Tô Yên thì lại ngơ ngác, như thế nào Hắn lại muốn so với Diệp Lương rồi??

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tô Đường thấy cô không có trả lời, cúi đầu, bẻ ngón tay bắt đầu nói bậy về Diệp Lương.

"Cô ta không tốt, cô ta đánh không lại anh, cô ta còn không có cách nào bảo vệ em, nhưng anh có thể.

Cô ta không biết cười, nhưng anh biết.

Cô ta không ôm em, anh sẽ chỉ ôm em."

Tô Yên nhìn Diệp Lương đang đi tới ở phía sau Tô Đường.

Yên lặng duỗi tay, ngăn cản Tô Đường lại.

Nhanh chóng nói một câu.

"Anh tốt hơn."

Tô Đường vừa nghe thế liền vui sướng.

Hắn cũng cảm nhận được phía sau có tiếng bước chân.

Quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện cùng Diệp Lương.

Tô Đường sống lưng thẳng tắp.

Đặc biệt là khi Tô Yên nói câu kia, lần này nhất định Diệp Lương cũng nghe thấy rồi.

Quả nhiên, vẫn là hắn tốt nhất.

Tô Đường sung sướng nheo nheo mắt.

Sau đó duỗi tay ôm lấy Tô Yên.

Diệp Lương nhìn Tô Đường vài lần, cuối cùng ánh mắt chuyển dời lên người Tô Yên.

"Sáng ngày mai lên đường xuất phát, nghỉ ngơi sớm một chút."

Thanh âm cô ấy đạm mạc.

Tô Yên gật đầu.

"Được."

Tô Đường hừ hừ hai tiếng.

Tô Yên nhất định cảm thấy hắn tốt nhất.

Nói xong Diệp Lương liền trở lại trong xe.

Túc Thiên thấy ánh mắt Diệp Lương luôn nhìn theo phương hướng Tô Yên.

Hắn tò mò

"Em nhìn cái gì vậy?"

Diệp Lương nhíu mày một chút.

Hơn nửa ngày sau, lên tiếng

"Tô Đường kia, giống như có địch ý đối với tôi."

Túc Thiên liếc mắt nhìn ra bên ngoài một chút, cười nói

" Em không biết sao? "

Diệp Lương quay đầu lại, nhìn Túc Thiên

"Không biết cái gì?"

" Hắn coi em như tình địch."

Nói đến đây, Túc Thiên nhịn không được cười ra tiếng.

Mà trái lại Diệp Lương càng nghe càng không rõ.

" Tình địch? Tôi là nữ."

Túc Thiên ôm lấy Diệp Lương, xoay cô lại một vòng rồi ôm lấy.

Diệp Lương đẩy ra nhưng hắn gắt gao ôm, nhất quyết không buông.

Sau đó than thở một tiếng

"Em so với đàn ông còn lợi hại hơn. Chỉ đứng một chỗ đã khiến người ta mê muội, làm tôi thấy thực lo lắng, sợ em có một ngày bị một con hồ ly tinh mê hoặc rồi chạy mất."

Diệp Lương nhắm mắt lại

"Anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi không thích con gái."

Túc Thiên mày hơi nhíu, lần đầu tiên nghe được câu trả lời khẳng định của Diệp Lương về cái đề tài này.

"Tôi cảm thấy, em đối với Tô Yên cũng thật đặc biệt. Trên người cô ấy có điều gì hấp dẫn em sao?"

Diệp Lương nhắm mắt, lại trầm mặc thật lâu.

"Nhìn đến cô ấy, sẽ nhớ đến tôi của trước kia."

Không sợ hãi bất cứ thứ gì, cũng không đem bất luận cái gì để vào mắt.

Yêu, hận, phẫn nộ, vui sướng.

Những cảm xúc đó không quan hệ gì với cô.

Ngày hôm đó cô ấy cứu Tô Yên, nhìn cô bị người khác đẩy xuống cầu thang, cô không tức giận, cũng không quát mắng.

Vỗ vỗ bụi đất trên người rồi đứng dậy, cũng chỉ liếc mắt nhìn người đàn ông kia hai lần.

Một khắc đó, trong lòng Diệp Lương có chút xúc động.

Tô Yên giống như người đứng xem, sẽ không bởi vì những việc này mà phập phồng dao động.

Cô chẳng hề quan tâm mặc dù chính mình cũng là người trong cuộc.

Thật sự rất giống.

Càng thấy như vậy, Diệp Lương càng muốn dùng toàn bộ khả năng để giúp cô.

Không vì cái gì cả, cô đáng giá như thế.

Ngày hôm đó, cô một mình đấu với Tần Cầm, vốn dĩ ở bên ngoài xe hàng, Tần Cầm đã nói lời khiêu khích châm chọc từ lâu.

Tô Yên đều thờ ơ.

Cho đến khi, Tần Cầm nói một câu liên lụy đến Diệp Lương.

Tô Yên từ trên xe hàng đi xuống, mở miệng câu đầu tiên là, đấu một với một không?

Bởi vì Diệp Lương giúp Tô Yên, cho nên cô sẽ ra mặt nếu người khác tổn hại danh dự của Diệp Lương.

Bốn chữ tri ân báo đáp, đây là một triết lý ai cũng biết.

Nhưng trong mạt thế, càng là lấy oán trả ơn.

Muốn cứu người nhưng lại bị chính tay người mình cứu đẩy vào bầy tang thi, cô đã gặp quá nhiều trường hợp như vậy.

Cô một đường đi tới bây giờ, thấy được nhiều việc mất đi nhân tính, khiến lòng người run sợ.

Nhưng cô biết, Tô Yên sẽ không như vậy.

Cho nên, Tô Yên đáng giá.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Hai nhân vật chính đang dựa vào nhau ăn cơm, tự nhiên không nhận ra mình được người khác đàm luận.

Tô Yên cúi đầu, một ngụm một ngụm nghiêm túc ăn cơm.

Bỗng nhiên cách bọn họ không xa xuất hiện một cái bóng, bước chân sột sột soạt soạt truyền tới.

Nghe thấy tiếng bước chân chính mình, người nọ nỗ lực bước nhẹ chân.

Nhưng là lần đầu tiên trốn trốn tránh tránh rình coi, thế nên có chút thất bại.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía cái bóng kia.

"Ngươi tự đi ra, hay là muốn vĩnh viễn không ra được?"

Thanh âm cô nhạt nhẽo, vừa nghe qua còn tưởng là đang thương lượng.

Này cẩn thận ngẫm lại... Cmn, chính là uy hiếp!

An tĩnh trong chốc lát, một người phụ nữ trung niên vừa xoa nước mắt khóc nức nở thút tha thút thít, vừa đi ra.

Cái người phụ nữ này, còn không phải là vợ của gã bị tang thi cắn lúc nãy sao?

Người phụ nữ trung niên vừa đi tới, hai chân mềm nhũn, liền quỳ gối trên mặt đất

"Cha nó a!!! Ô ô ô ô ô *** tôi thực xin lỗi ông ~~ là tôi hại ông ***"

Từng tiếng gào khóc vang lên.

Bà ta không ngừng nắm tay gõ xuống mặt đất, tóc bù xù, hình tượng của mình cũng không thèm để ý tới.

Thanh âm thê lương, nghe thấy thật đúng là thê thảm.

Có người vào trong xe chở hàng còn chưa ngủ, cũng không nhịn được thở dài.

Rốt cuộc vẫn là bị tiếng khóc này làm cho có chút mềm lòng.

Tô Yên không lên tiếng khuyên can, cái gì cũng không nói.

Cô chỉ cúi đầu lo ăn cơm.

Mà Tô Đường ngồi cạnh Tô Yên không có định lực như vậy.

Thanh âm quá ồn ào, khiến hắn một giây sau mắt đã đỏ lên.

Con người thật phiền.

Thật muốn xé bà ta.

Chờ đến khi cô ăn xong, ngẩng đầu lên.

Thanh âm bắt đầu trở nên nghiêm túc

"Bà hẳn là nên khóc ra nước mắt, như vậy mới làm người khác càng đồng tình hơn."

Cô dứt lời, vốn dĩ người phụ nữ trung niên đang khóc trên mặt đất, vừa nghe thấy, tiếng khóc liền đột nhiên im bặt.

Công lực này, thu phóng tự nhiên, đúng thực là lợi hại.

Người phụ nữ trung niên mắt trộm nhìn hướng xe jeep.

Trong chiếc xe jeep kia chính là Tần Cầm và Triệu Phong.

Tiếp theo, người phụ nữ trung niên như hạ quyết định gì đó.

"Mày giết chồng tao, tao muốn giết chết mày!!"

Vừa nói, từ trong tay áo móc ra một cây súng đen như mực.

Tô Yên dừng lại động tác ăn cơm.

Nghi hoặc

"Giết chồng bà là tang thi, vì sao muốn giết tôi?"

Người này nói chuyện trước sau hỗn loạn, nhưng mà có thể khẳng định.

Bà ta chính là muốn tìm một lý do để nhằm vào Tô Yên.

Thứ người phụ nữ trung niên kia móc ra là một cây súng ống, bởi vì quá kích động, hơn nữa vừa mới khóc lóc kể lể, làm bà ta lúc này nhìn qua có chút dữ tợn.

Chỉ là...

Phanh!

Một con tang thi cấp ba gào thét nhào đến, răng rắc răng rắc hai tiếng, cắn đứt cổ người phụ nữ trung niên.

"A a a a a a a a!!!"

Vốn dĩ có người đang trộm nhô đầu ra xem kịch, bị một màn này dọa đến mức tim suýt nhảy ra ngoài!.

Người đi tuần tra đêm cũng nhanh chóng chạy tới hiện trường, nổ súng tới con tang thi kia.

Pằng pằng!!!

Tang thi cấp ba vừa mới cắn người liền nhanh nhẹn trốn thoát.

Một màn này diễn ra quá nhanh, làm tất cả mọi người không kịp phòng bị.

Tô Yên dừng động tác ăn cơm lại, yên lặng quay đầu nhìn Tô Đường một chút

Tô Đường đang dựa vào trên người cô, há to miệng ăn kẹo đường.

Đối với một màn vừa phát sinh kia, một chút cũng không quan tâm.

Lúc này, có một con ruồi bay qua, Tô Đường nhìn chằm chằm con ruồi kia nửa ngày.

Vươn tay, móng tay màu đen đột nhiên biến dài, trực tiếp giết chết con ruồi kia.

Tô Đường biểu tình sung sướng, bởi vì vừa giết chết được con ruồi xấu xí kia mà tự khen thưởng mình, ăn nhiều thêm hai viên kẹo.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)