Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 090

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 090
Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Tinh Niệm

Tô Yên ngồi xuống lại là nửa canh giờ.

Chờ đến khi chén thuốc kia lần nữa được bưng tới, Vũ Văn Húc còn chưa ra.

Tô Yên an tĩnh trong chốc lát.

Tiếp nhận chén thuốc kia từ tay Vệ Uyển, đứng dậy, đi đến thư phòng.

Tiểu thái giám kia rối rắm, nghe lệnh ngăn đón rồi lại không quá muốn xung đột với Tô Yên.

Chỉ có thể ra tiếng cầu xin

"Cô nương, ngài đừng làm cho nô tài khó xử, nếu không, chén thuốc này để nô tài đưa vào?"

Tô Yên nhìn hắn

"Hôm qua, hôm trước, hắn đều không có uống thuốc. Miệng vết thương hai ngày chưa đổi dược, hôm nay buổi sáng miệng vết thương sinh mủ chuyển biến xấu."

Tức khắc tiểu thái giám không dám lên tiếng.

Cũng là khó xử.

Hai ngày trước là hắn mang chén thuốc vào, nhưng, Vương gia không uống, hắn một kẻ làm nô tài có biện pháp nào?

Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói

"Ngươi để ta đi vào, nếu xảy ra chuyện, sẽ không để ngươi bị phạt."

Tiểu thái giám ấp úng nửa ngày, nhưng nhìn Tô Yên nghiêm túc như vậy, lại nghĩ đến Vương gia nhà mình sắc mặt một ngày so với một ngày tái nhợt, bộ dáng một ngày so với một ngày khó coi.

Tiểu thái giám yên lặng tránh ra.

Vệ Uyển nhịn không được ra tiếng

"Cô nương..."

Tô Yên đã đi về phía trước, chỉ nghe nàng lưu lại một câu

"Ngươi ở bên ngoài chờ, ta thực mau sẽ ra."

Giọng nói vừa dứt đã đẩy cửa đi vào.

Một tấm bình phong giang sơn mặt trời lặn vắt ngang.

Che đậy cảnh tượng trong thư phòng.

Chỉ nghe bên trong truyền đến thanh âm quan văn thảo luận

"Vương gia, ngày tân đế đăng cơ định vào mùng mười tháng sau."

Bên cạnh thêm vào một đạo thanh âm

"Hiện giờ đã cuối tháng, đại điển đăng cơ lễ nghi rườm rà, chỉ sợ không hoàn thành tốt a."

"Ai, chỉ có thể giản lược hết thảy, ai bảo tiên hoàng đột nhiên nói thoái vị liền thoái vị, nước không thể một ngày không vua, phương diện lễ nghi như vậy tân quân cũng sẽ thông cảm hiểu rõ."

"Nói chính là a...."

Bốn quan văn ngồi ở hai sườn thảo luận.

Nói nói, phát hiện lực chú ý của Vương gia hình như bị bình phong kia hấp dẫn.

Ánh mắt vẫn luôn cố ý vô tình đảo qua bình phong kia.

Thậm chí bọn họ hàn huyên lâu như vậy, quan lễ nghi vừa mới dò hỏi ý kiến Vương gia, Vương gia thế nhưng thất thần không nghe được.

Bốn người nhìn lẫn nhau một cái, cũng nhìn phương hướng phía bình phong.

Mà lúc này, ngồi ở bên tay phải Vũ Văn Húc là một vị tướng quân chinh chiến sa trường, hừ thật mạnh một tiếng.

"Họa thủy"

Hắn nói thẳng không cố kỵ, giữa mày tràn đầy không vui.

Bốn quan văn kia còn chưa kịp hiểu, tướng quân vì sao đột nhiên nói ra lời này.

Chỉ thấy phía sau bình phong, một nữ tử y phục màu trắng, bưng một cái khay đi ra.

Khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, ánh mắt trầm tĩnh, ngẩng đầu đầu tiên là quét một vòng người đang ngồi.

Sau đó, mắt lại nhìn Vũ Văn Húc ngồi ở sau thư án chậm chạp không nói lời nào.

Còn chưa nói chuyện.

Đã có một quan văn trước nhíu mày

"Nơi nào lại có người không hiểu chuyện như thế? Đây là nơi ngươi có thể tùy tiện đi vào?"

Quan văn ở triều đình có quyền gián ngôn.

Nói dễ nghe chút, là chính trực giúp đỡ triều cương, nói khó nghe chính là lão cổ hủ.

Bọn họ ở chỗ này thương thảo triều đình đại sự.

Một nữ tử không rõ thân phận, chưa thông truyền mà đã đi vào, không biết ở sau bình phong kia trốn bao lâu rồi.

Đây là đại bất kính.

Chớ có nói nữ tử này thân phận không rõ.

Cho dù là Vương phi tương lai, hành vi như vậy cũng phải chịu phạt.

Tô Yên y theo quy củ Đại Lương quốc trong trí nhớ, đầu tiên là hành lễ.

"Tới đưa chén thuốc"

Sau đó nâng bước, căn bản đều mặc kệ những người khác.

Chỉ đi về hướng Vũ Văn Húc.

Đặt chén thuốc trong tay ở trên bàn.

*****

Edit: Tinh Niệm

Vũ Văn Húc nâng lên đôi mắt, sắc mặt vẫn tái nhợt.

Cùng Tô Yên liếc nhau.

Trên mặt cảm xúc không rõ, thanh âm nhàn nhạt

"Bổn vương đang thương nghị triều chính."

Nếu là những người khác, nghe một câu như thế, đã sớm sợ tới mức quỳ trên mặt đất.

Tô Yên duỗi tay, đẩy đẩy chén thuốc kia

"Vẫn còn nóng."

Vũ Văn Húc môi mỏng nhẹ nhấp, nhìn nàng, ánh mắt trầm lặng, không biết suy nghĩ cái gì.

Hắn còn chưa nói chuyện, nhưng những quan văn đó đã nhìn không được

"Làm càn!!"

Đánh một phách vào ghế dựa rồi đứng lên.

Nâng ngón tay chỉ vào Tô Yên, đại khái là quá tức giận, thế cho nên ngón tay đều run run

"Nha đầu từ đâu tới?! Vô lễ như thế?"

Quan văn kia không biết nên nói cái gì.

Rốt cuộc vẫn là lần đầu gặp được kẻ dám ở trước mặt Vương gia to gan lớn mật, không quy củ như thế.

Mà việc phía sau càng làm cho quan văn kia trước mắt biến thành màu đen.

Chỉ thấy Vương gia từ trước đến nay độc ác lạnh nhạt, lại không biết vì sao, không những không đem người kéo ra ngoài chém đầu, ngược lại bưng nước thuốc đặc sệt kia lên uống.

Khiến người không thể tin được.... Hắn lại nghe lời như thế.

Chờ đến khi hắn một hơi uống xong chén thuốc kia, mày nhíu một chút.

Hắn còn chưa nói chuyện, liền nghe được bên cạnh truyền đến một trận tiếng vang.

Một viên kẹo đường được đưa tới bên môi.

Bên cạnh vang lên thanh âm

"Là đường, ngọt."

Vũ Văn Húc mí mắt giật giật.

Chưa nhìn thần sắc Tô Yên.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh.

Nhóm quan văn cứ như vậy không thể tin tưởng nhìn thấy, Vương gia nhà bọn họ hé miệng, thành thành thật thật ăn luôn viên kẹo đường phấn nộn nộn kia.

Tô Yên nhìn hắn yết hầu trên dưới lăn lộn, xác nhận đang ăn đường.

Sau đó, thu thập chén sứ, lui sau một bước.

Hành lễ, rồi bưng khay đi ra ngoài.

Vốn dĩ, Vũ Văn Húc sắc mặt đã không còn âm trầm như lúc trước.

Nhưng thấy Tô Yên một tiếng hỏi han cũng không có, quay đầu liền đi, thần sắc vừa mới hòa hoãn, ngược lại liền trở nên càng thêm âm trầm.

Nhìn bóng dáng Tô Yên, con ngươi đen nhánh kích động.

Bỗng nhiên, Tô Yên bước chân tạm dừng.

Nàng quay đầu, muốn nói cùng Vũ Văn Húc cái gì.

Giật giật môi, nhưng thấy nhiều người đều nhìn chằm chằm nàng như vậy.

Lại không nói gì nữa.

Nàng do dự trong một cái chớp mắt, hắn còn có việc bận.

Dựa theo đạo lý mà nói, hắn uống dược rồi thì nàng không nên lại quấy rầy.

Nhưng là....

Nghĩ nghĩ, nàng lại đi trở về trước mặt Vũ Văn Húc.

Tới gần hắn, hạ giọng nói

"Chàng buổi tối hôm nay là muốn đi về cùng ta dùng bữa, hay là muốn ở chỗ này ăn?"

Vũ Văn Húc buông xuống ánh mắt, che khuất mí mắt kích động.

Tô Yên thấy hắn chậm chạp không nói lời nào.

Nhìn lại bộ dáng những người này như hổ rình mồi.

Chẳng lẽ, là hắn muốn trở về ăn, nhưng mà công vụ quấn thân không rời đi được?

Nàng thanh âm lại đè thấp hơn, lôi kéo vạt áo hắn, lại sát vào chút.

"Nếu là muốn, chàng liền nói một tiếng. Đến lúc đó ta có thể tìm cái cớ gọi chàng đi."

Nàng thanh âm mềm ấm, nghiêm túc ra chủ ý.

Sau đó lại nói

"Còn có, miệng vết thương của chàng phải đổi dược. Bằng không miệng vết thương sẽ chuyển biến xấu."

Nói xong, hình như cảm thấy.... hắn chiều nay nhất định phải trở về phòng đi.

Khẩu khí lập tức thay đổi, không còn là bộ dáng thương lượng như vừa rồi.

Lôi kéo tay áo hắn, khẩu khí cường ngạnh không ít

"Bữa tối phải đi về ăn, ta sẽ đến gọi chàng."

Vốn đang cho rằng hắn sẽ cãi lại.

Chỗ nào biết, Tô Yên vừa vặn nhìn đến Vũ Văn Húc cong cong khóe môi, sau đó ra tiếng đồng ý

"Ân"

Nàng chính là biết.

Có người nào thích ở thư phòng dùng bữa đâu?

Tân đế đăng cơ, hắn tay cầm quyền cao đương triều nhiếp chính, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, nhất định là bận rộn.

*****

Edit: Tinh Niệm

Bởi vì mất máu quá nhiều, miệng vết thương sinh mủ chuyển biến xấu, làm cho sắc mặt Vũ Văn Húc nhìn qua thực tái nhợt suy yếu.

Rốt cuộc, vẫn là có điểm luyến tiếc.

Tô Yên trước khi đi, dằn lòng móc từ túi tiền ra ba viên kẹo đường.

Cúi đầu, cẩn thận để vào trong tay Vũ Văn Húc.

Dựa theo tính cách Tô Yên, ở trường hợp thương thảo quốc sự, theo đạo lý mà nói, lén lút cho hắn đường như vậy, là làm hỏng quy củ rồi.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn là đem kẹo đường đưa cho hắn.

Sau đó, bưng khay rời đi.

Cửa thư phòng mở ra lại đóng lại.

Thanh âm vang lên rồi im lặng.

Trong thư phòng, vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Cho đến khi, tướng quân gần Vũ Văn Húc nhất, nhịn không được ra tiếng

"Vương gia?"

Không người đáp lại.

Tướng quân ho khan một tiếng,

"Vương gia???"

Lúc này, Nhiếp Chính Vương đại nhân đôi mắt vẫn luôn nhìn kẹo đường trong tay mình mới nhớ tới, trong phòng này còn có một đám chưa đuổi đi.

Nửa ngày sau, Vũ Văn Húc thanh âm nhạt nhẽo

"Thương nghị như thế nào?"

Một quan văn đứng lên.

Mọi người coi như vừa nãy không có chuyện gì, tiếp tục tiến hành.

"Vương gia cảm thấy mùng mười tháng sau tân đế đăng cơ, có chút quá gấp gáp hay không? Nhưng nếu lùi lại, sợ là ngày lành qua muộn chút, rốt cuộc nước không thể một ngày không vua."

Bọn họ vì chuyện này đã rối rắm hơn một canh giờ.

Cuối cùng, vẫn là tính toán mong Nhiếp Chính Vương tới định đoạt.

Nhưng là....

Vũ Văn Húc mặt mày nâng lên, con ngươi đen nhánh sâu kín đảo qua những người này.

Môi mỏng khẽ mở

"Việc nhỏ như vậy đều không định được, triều đình nuôi các ngươi làm cái gì?"

Bốn vị quan văn sửng sốt.

Vũ Văn Húc nhẹ nhàng nắm một chút kẹo đường trong tay, ngữ điệu chậm rãi

"Ngày mai cho bổn vương một kết quả, bổn vương không dưỡng phế nhân."

Giọng nói vang lên, toàn bộ thư phòng đều an tĩnh.

Vương gia... sao ngài lật mặt nhanh quá vậy?

Vừa mới nãy không phải đang bàn bạc sao?

Lạch cạch một tiếng, Vũ Văn Húc ngón tay thon dài cầm lên một phần tấu chương, đặt ở trên bàn.

Thần sắc lãnh đạm

"Nếu không có việc gì, lui ra đi."

Lời này đã là ý đuổi người.

Kết quả là, Tô Yên rời đi không đến nửa canh giờ, người trong thư phòng đã tốp năm tốp ba rời đi.

Nguyên bản mấy ngày trước đây vội túi bụi, một đám hạ nhân cho rằng còn phải lại vội hồi lâu.

Nào biết, hôm nay vang ngọ vừa qua, mà đã kết thúc thương nghị rồi.

Buổi tối hôm nay dùng bữa, đặc biệt sớm.

Thái dương còn chưa xuống núi, ở biệt viện đã mang lên bàn dài, từng đĩa thức ăn bày trên bàn.

Cây hợp hoan ở trong gió lay động, ngẫu nhiên có một hai đóa hoa hợp hoan bay xuống dưới.

Không biết theo gió bay tới chỗ nào rồi.

Tô Yên nhìn một bàn ăn, lại nhìn Vũ Văn Húc ngồi ở trên xe lăn gỗ bên cạnh trầm mặc.

"Sớm như vậy đã dùng bữa tối?"

Trong mắt mang theo nghi hoặc.

Vũ Văn Húc nhìn về phía nàng, ngữ khí nghe không ra cảm xúc

"Không phải đói bụng?"

Tô Yên sờ sờ bụng.

Ân, xác thật là đói bụng.

Tuy rằng cơm trưa qua đi, nàng lại ăn ba mâm điểm tâm rồi.

Nhưng, vẫn đói.

Vì thế cũng không có nói gì nữa, bắt đầu ăn.

Chờ sau khi ăn trong chốc lát, phát hiện hắn vẫn luôn nhìn mình.

Giống như không hứng thú với một bàn thức ăn này.

Duỗi tay, kẹp một đũa cải thìa đặt vào bát của hắn.

Nàng thực nghiêm túc giải thích

"Thái y nói, chàng không thể ăn món ăn mặn."

Giống như là giải thích nổi lên tác dụng.

Rốt cục là nhìn thấy hắn cầm lấy đũa, bắt đầu ăn cải thìa trước mặt.

Nghĩ đến chỗ vết thương trên ngực hắn.

Nàng đứng lên, đem tất cả món ăn hắn có thể ăn để tới trước mặt hắn.

Bảo đảm hắn có thể gắp được.

Chỉ thấy hắn thong thả ung dung một ngụm một ngụm ăn cơm.

Tô Yên lúc này mới bắt đầu tiếp tục gặm đùi gà.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tiểu Hoa yên lặng nhìn nhất cử nhất động của ký chủ.

Nó cảm thấy kinh ngạc.

Bởi vì huyết mạch của Thao Thiết, tham niệm nặng, dục vọng với đồ ăn đặc biệt nghiêm trọng.

Cho dù ký chủ đã khôi phục ký ức.

Nhưng bởi vì thân thể này, dục vọng với đồ ăn cũng không thể ức chế.

Nhưng ký chủ vừa nãy, thế nhưng có thể áp xuống ý niệm tham ăn, đi chiếu cố Vũ Văn Húc.

Đây... chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ, chính ký chủ cũng không phát hiện ra bản thân đã thực để ý hắn.

Để ý đến nguyện ý áp xuống nội tâm chính mình, đi giúp hắn.

Tiểu Hoa vẫn luôn cho rằng, ký chủ của mình không có cảm xúc tình tình ái ái kia.

Cho nên luôn không thể lí giải được tình yêu nồng nhiệt của Quân Vực đại nhân.

Hình như, nó nghĩ sai rồi.

Ký chủ là thực để ý hắn.

Chỉ là thói quen lâu dài, khiến nàng không thể giống Quân Vực đại nhân biểu hiện trắng ra như vậy, ấp ấp ôm ôm hôn hôn, không phải phong cách của ký chủ.

Tâm ý nàng, thể hiện ở nhất cử nhất động.

Nàng trước nay đều không nói, nhưng sẽ làm.

Giống như việc Vũ Văn Húc không uống thuốc, nàng sẽ trực tiếp xông vào thư phòng, nhìn hắn uống.

Sẽ trộm cho hắn đường, sẽ vì hắn lần nữa thoái nhượng.

Ký chủ nói, nàng không biết yêu là cái gì.

Bởi vì không biết cái gì là yêu, cho nên cũng chỉ có thể đem những thứ mình cảm thấy là đồ tốt, đều cho hắn.

Chỉ cần hắn muốn, chỉ cần nàng có.

Nam chủ đại nhân một khi mở miệng, rất ít khi nghe được ký chủ cự tuyệt.

Đây không phải yêu sao?

Tiểu Hoa cân nhắc nửa ngày.

Ưm, được rồi, nó chỉ là cái thống tử, nó cũng không rõ lắm.

Nhưng mà thực rõ ràng, Vũ Văn Húc cũng có biến hóa.

Một ngày ba bữa, ngày thường nhàn hạ.

Lại khôi phục những ngày tháng cùng Tô Yên ở bên nhau như trước đây.

Không còn ngày ngày ở thư phòng.

Chỉ là hai người phần lớn thời gian đều an tĩnh.

Giống như là còn có một tầng giấy mỏng chưa đâm thủng.

Có chút mập mò, lại chậm chạp không có tiến triển.

Bởi vì đại điển tân đế đăng cơ.

Các sứ thần tiến quốc gia khác đến bái kiến ăn mừng.

Biên cảnh nước láng giềng, Sa Vân quốc, phái sứ thần tới là Tam điện hạ được sủng ái nhất, cũng là người tương lai có khả năng nhất trở thành Thái Tử, Hiên Viên Thanh.

Trên đường đi tới, hạ nhân bên người Hiên Viên Thanh đã tìm hiểu rõ ràng.

Đại Lương quốc trừ bỏ đi bái kiến tân đế, cũng phải đi gặp Vũ Văn Húc, người cầm quyền chân chính.

Rốt cuộc Sa Vân quốc quyền thế phức tạp, nếu có thể được Đại Lương quốc trợ lực, hắn ngày sau sẽ dễ dàng bước lên ngôi vị Hoàng đế a.

Giao bái thiếp, đợi hai ba ngày, rốt cuộc buổi chiều hôm nay định ra ngày hẹn.

Đi vào Vũ Văn vương phủ, liền được thị vệ trước cửa dẫn đường đi vào bên trong.

Khi đi ngang qua hoa viên, vừa vặn nhìn thấy một nữ tử ngồi xổm cạnh bụi hoa.

Phải biết rằng, nơi này chính là phủ đệ Vũ Văn Húc.

Nam nhân kia hành sự tác phong hắn cũng đã được nghe nói qua.

Từ khi hắn đi vào trong phủ, mỗi người đều quy quy củ củ hành sự.

Bỗng nhiên xuất hiện một người như vậy, hắn nhịn không được muốn nhìn nhiều hai lần.

Chỉ thấy, nàng kia đang xem một đóa hoa mẫu đơn.

Không biết nhìn thấy gì, lộ ra một ý cười nhợt nhạt.

Nàng nghiêng đầu một bên, ánh mặt trời chiếu vào trên người nàng.

Mà kế tiếp một màn, càng khiến Hiên Viên Thanh ký ức khắc sâu.

Chỉ thấy nàng kia, cúi đầu, tới gần đóa mẫu đơn.

Cắn rớt một cánh hoa.

Rõ ràng một màn này tại khu vườn bụi hoa sắc xuân, có vẻ đột ngột gây mất hứng.

Nhưng khi nữ tử kia làm ra hành động này, lại khiến Hiên Viên Thanh trong lòng thình thịch một tiếng.

Thế nhưng cảm thấy, tiêu sái lại tươi đẹp.

Đại để là nhìn quen quy quy củ củ.

Hành động như vậy, làm người trước mắt sáng ngời.

Chỉ nghĩ muốn nghỉ chân quan sát, không đành lòng quấy rầy.

*****

Edit: Tinh Niệm

"Điện hạ, mời đi bên này."

Thị vệ dẫn đường bên cạnh ra tiếng.

Hiên Viên Thanh mới phát hiện bản thân không biết khi nào đã dừng chân lại.

Đứng ở chỗ đó, nhìn nhất cử nhất động của nữ tử kia.

Hiện giờ nghe được thị vệ nói, mới phục hồi lại tinh thần.

Gật gật đầu, không hề nhìn nữ tử kia nữa, đi theo thị vệ về phía trước.

Có thể ở trong trong vương phủ này tùy ý như vậy, sợ là trừ bỏ Tô Yên sẽ không tìm ra người thứ hai.

Tô Yên cắn cánh hoa mẫu đơn.

Sau đó cúi đầu, nhìn mặt đất ẩm ướt.

Chỉ thấy nơi đó, có con rắn nhỏ chiếm cứ một mảnh.

Hoa văn đỏ đen, nhỏ như ngón tay cái vậy.

Lưỡi rắn đỏ tươi phun ra nuốt vào.

Con rắn nhỏ này, tất nhiên Tiểu Hồng là bị nghẹn trong không gian hồi lâu.

Sau đó, liền nghe được Tô Yên nói

"Giống nhau."

Tuy nói như vậy, nhưng ngón tay mảnh khảnh đã hái xuống một mảnh một mảnh cánh hoa, ăn không dừng.

Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi.

"Tê tê tê tê tê ~~"

Ăn con bướm càng ngon.

Tô Yên nghĩ nghĩ, lắc đầu

"Quá nhỏ quá gầy, không có thịt."

Nàng trả lời thực nghiêm túc.

Xác thật là tự hỏi con bướm có bao nhiêu thịt.

Ăn một con con bướm, chi bằng gặm hai cái đùi gà.

Quan trọng nhất chính là, Tô Yên đã khôi phục ký ức, chuyện lựa chọn đồ ăn, quan điểm là đứng ở góc độ nhân loại.

Con bướm kia... thuộc về loại không thể ăn đi?

Tiểu Hồng cao hứng phấn chấn

"Tê tê tê tê tê ~~"

Ngày mai buổi sáng, cho chị bắt bướm ăn.

Ở trong mắt Tiểu Hồng, Tô Yên sở dĩ không ăn, đó là bởi vì chưa có ăn qua.

Ăn rồi, khẳng định về sau sẽ cùng nó bắt bướm ăn á.

Tô Yên lắc đầu

"Không cần, không muốn ăn."

Tiểu Hồng không tin tưởng lắm.

Lưỡi rắn đỏ tươi phun phun

"Tê tê tê tê tê, tê tê tê tê tê tê!!"

Hoa mẫu đơn chị cũng đã ăn, còn có chuột đồng, chị cũng nướng ăn rồi!!

Tiểu Hồng cảm thấy, Tô Yên trong thế giới này, ở phương diện ăn uống phi thường giống nó.

Cho nên, khẳng định là thích ăn bướm.

Mặc dù Tô Yên lắc đầu cự tuyệt.

Tiểu Hồng cũng vẫn cho rằng, đó là do nàng trước nay chưa ăn qua, nếu được nếm thử khẳng định sẽ cảm thấy ăn ngon a.

Một người một rắn vì việc này ở trong hoa viên tranh luận thật lâu.

Cho đến một lúc sau, Tiểu Hồng giống như bị bại trận.

Bởi vì Tô Yên cự tuyệt ăn con bướm, toàn bộ thân rắn đều biểu hiện ra bộ dáng tức giận.

Hầm hừ quay đầu rời đi.

Tô Yên xấu, nó không muốn cùng nàng nói chuyện.

Tô Yên cũng không ngăn cản nó.

Bởi vì... nàng còn đang ăn hoa.

Tuy rằng đã nói là hương vị giống nhau.

Nhưng.... vẫn một miếng một miếng ăn.

Vốn là có gần trăm loại mẫu đơn.

Mà nàng vừa nói chuyện với Tiểu Hồng vừa ăn, cũng đã ăn luôn hơn mười bông.

Sau lại thay đổi phương pháp ăn, chỉ thấy hoa viên kia, thực mau trong một đám mẫu đơn đã có chỗ bắt đầu trở nên trụi lủi.

Sau đó...

"A a a a a a a! Có rắn! Có rắn!!!"

Tiểu Hồng mới vừa đi được nửa đường, muốn đi sang bên khác của hoa viên ngồi ngốc.

Nó phải nghĩ lại biện pháp, để Tô Yên ăn con bướm một lần, khẳng định nàng sẽ thích.

Nào biết, nghĩ đến thất thần.

Hơn nữa cái đuôi nó quấn quấn nhàn nhã, thế cho nên vừa vặn đụng phải thị nữ bưng nước trà tới.

Thị nữ kia kinh hách, chung trà rơi vỡ nát, nước trà nóng bỏng bắn tới trên người Tiểu Hồng.

"Tê tê tê tê tê!!"

Bỏng chết bỏng chết!!

Nó trừng mắt mắt to, thẹn quá thành giận trừng mắt người kia.

"Tê tê tê tê tê!!"

Ngươi làm bỏng ta rồi!

Phun lưỡi rắn liền muốn đi cắn nữ nhân kia.

*****

Edit: Tinh Niệm

Nó mới vừa há miệng, một khối gạch đã ném lại đây.

Cũng may nó phản ứng mau, co rụt thân mình lại lăn sang một bên.

Mà ngay lúc này, bỗng nhiên một cái túi từ phía trên chụp xuống, giây tiếp theo, trước mắt tối sầm...

Sau đó, Tiểu Hồng đã bị cất vào trong túi vải thô ngốc rồi.

Nó còn có thể nghe thấy một giọng nam tử an ủi

"Chớ có sợ, nó sẽ không cắn người."

Tiểu Hồng

"......"

Mà người nói chuyện này, đúng là khách tới vương phủ, Hiên Viên Thanh.

Lúc nãy hắn đang muốn rời đi.

Không nghĩ tới sẽ đột nhiên gặp được một con rắn độc cực phẩm.

Hoa văn đỏ đen, đầu tam giác bẹp, vừa thấy đã biết là có độc tính lợi hại.

Sa Vân quốc hàng năm mưa to, khí hậu ẩm ướt, là thiên đường của độc vật.

Hắn đã sớm ra ngoài đi lang bạt qua.

Biện pháp phòng thân như bắt rắn độc cũng đã phi thường thuần thục.

Hiện giờ, chỉ là thuận tay cứu tỳ nữ kinh hoảng thất thố.

Tô Yên nghe được tiếng gào, liền biết là Tiểu Hồng vừa mới chạy ra đã kinh hách đến những người khác.

Đứng lên, liền nhìn thấy Tiểu Hồng đồng chí ngốc nghếch đã bị người bắt lấy, còn bị buộc vào trong túi.

Tô Yên khẽ nhíu mày, thực nghiêm túc lại nghiêm túc.

Tiểu Hoa vội vàng ra tiếng

"Ký chủ, không có việc gì, Tiểu Hồng không chết, cục đá kia không có đánh trúng nó."

Tô Yên lắc đầu, tỏ vẻ việc mình lo lắng không phải cái này.

Sau đó nhỏ giọng nói

"Ta nhớ rõ, nó là một con rắn độc. Vì sao bộ dáng lại thực vô dụng như thế? Có phải là do dưỡng quá béo hay không?"

Tiểu Hoa

".... Hình như thế."

Đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy Hiên Viên Thanh nâng túi màu đen trong tay lên sau đó đập thật mạnh xuống đất.

Phịch một tiếng, thanh âm cực vang.

Một tiếng lại một tiếng, khi nâng tay lên muốn quăng ngã lần thứ ba.

Một cánh tay mảnh khảnh đã ngăn trở động tác của hắn.

Nắm lấy cổ tay của hắn.

Hiên Viên Thanh sửng sốt.

Vừa ngẩng đầu liền phát hiện, đúng là nữ tử ở bụi hoa hắn nhìn thấy kia.

Không thể áp chế, ánh mắt hắn sáng một chút.

Đại khái là quá kích động, thế cho nên nhìn chằm chằm Tô Yên sững sờ.

Tô Yên ngữ khí nghiêm túc

"Nó là rắn của ta."

Tô Yên nhìn thấy Hiên Viên Thanh đập cái túi màu đen kia, trên đó còn dính theo bùn đất.

Chính mình nuôi con rắn nhỏ, ăn nhiều như vậy, dưỡng lâu như vậy, đương nhiên là có cảm tình.

Hiên Viên Thanh nghi hoặc

"Cô nương xác định?"

Tô Yên gật gật đầu.

Hiên Viên Thanh nhìn nàng, con ngươi trong suốt, bộ dáng mềm ấm vô hại.

Luôn khiến người nhìn cảm thấy muốn bảo hộ.

Hiên Viên Thanh vẫn là ra tiếng nhắc nhở

"Cô nương, ta biết nàng là tâm tính lương thiện, nhưng đây là rắn độc có thể độc chết người, cũng không phải là con rắn nhỏ bình thường."

Tô Yên gật đầu

"Ta biết."

Sau đó lại nói

"Có thể trả lại nó cho ta không?"

Nói xong, Tô Yên nhìn về phía tỳ nữ bên cạnh còn đang bị kinh hách.

Nàng chớp chớp mắt, nghiêm túc nói

"Chuyện nó dọa đến ngươi, ta thực xin lỗi."

Hạ nhân trong vương phủ tự nhiên đều biết Tô Yên.

Vội vàng sợ hãi lắc đầu

"Cô nương chớ có để ý nô tỳ, nô tỳ không quan trọng."

Mà khi đang nói chuyện, Tiểu Hồng ở trong túi bắt đầu giãy giụa run rẩy.

Nó kịch liệt phản ứng như vậy, Hiên Viên Thanh duỗi tay khác lôi kéo bàn tay Tô Yên ra, sau đó, lại lần nữa đập túi đen xuống mặt đất.

Tô Yên nhìn cái túi màu đen kia, lúc này lại không có ngăn cản.

Cho đến khi cái túi kia hoàn toàn bất động.

Hiên Viên Thanh lúc này mới dừng tay.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-346)