Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 089

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 089
Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân (8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Tinh Niệm

Chỉ nghe, phịch một tiếng, đại môn phủ công chúa bị phá mở.

Từ bên trong trào ra một ít thị vệ ngăn trở

"Các ngươi đang làm cái gì??"

Lời vừa mới ra miệng, đã nghe thấy Vũ Văn Húc buông xuống con ngươi, thanh âm hờ hững

"Giết"

Giọng nói vừa dứt, cấm vệ quân rút đao dũng mãnh xông vào.

Chỉ có thể nghe được thanh âm trường đao đâm vào trong thân thể.

Phía sau, tiểu thái giám đẩy xe lăn cho Vũ Văn Húc cũng là cố nén sợ hãi.

Đẩy Vũ Văn Húc vào trong phủ công chúa.

Hắn ở gần, cho nên có thể rõ ràng cảm nhận được áp lực lửa giận trên người Vương gia.

Vương gia trở về nhà, khi nghe được Tô Yên bị Lương Nguyệt mời đi dùng bữa, biểu tình đã không tốt lắm.

Sau đó, Vệ Uyển cả người đầy là máu vội vã chạy về, nói công chúa muốn giết Tô Yên.

Vương gia trên người phát ra áp lực cùng lửa giận, mãi cho đến hiện tại vẫn chưa nguôi.

Biết rõ Vương gia hiện giờ đã mưu phản, hơn nữa nguyên nhân chỉ là bởi vì một nữ nhân.

Nhưng mà, không có người dám nói cái gì.

Toàn bộ đều nghe lệnh hành sự.

Giáp sắt gươm đao theo hành động mà cọ xát phát ra tiếng vang.

Nghiêm túc, giằng co, gấp gáp.

Tất cả mọi người biết, sợ là qua ngày hôm nay Đại Lương quốc sẽ đổi chủ a.

Khi cấm vệ quân chế phục những thị vệ kia, xông vào phủ công chúa.

Đi vào trước cửa thính đường.

Liền gặp được công chúa Lương Nguyệt, được một tỳ nữ nâng.

Đứng ở phía trên bậc thang.

Chung quanh được mấy chục thị vệ bảo hộ.

Xe lăn gỗ cọ xát với mặt đất phát ra tiếng vang, ở nơi đông người như vậy, vẫn như cũ có thể nghe được rõ ràng.

Lương Nguyệt sắc mặt mang theo nước mắt, trên đầu dính vết máu, nhu nhược ngã vào trong lòng tỳ nữ.

Ngay khi nhìn thấy Vũ Văn Húc xuất hiện, nước mắt xoát một chút chảy ra.

"Vương gia thật sự muốn bất công như thế? Ta chỉ là mời Tô Yên cô nương cùng nhau dùng cơm trưa, mà ngài còn huy động cả cấm vệ quân tới đây, người không biết, còn tưởng rằng Vương gia là muốn tạo phản"

Vũ Văn Húc nâng lên mí mắt, một câu vô nghĩa cũng không có

"Nàng ấy ở đâu"

Khẩu khí lạnh nhạt.

Khiến Lương Nguyệt cứng người trong một cái chớp mắt.

Lương Nguyệt nhéo khăn tay, lau nước mắt trên mặt

"Tô Yên bởi vì biết ta cùng với Vương gia có hôn sự, đối với ta sinh ra hận ý, muốn giết ta, như thế, Vương gia cũng muốn che chở nàng?"

Vũ Văn Húc nghe, dừng một chút

"Hôn ước ta với ngươi đã giải trừ, ngươi còn nói việc này cho nàng, giết ngươi, có lý."

Lương Nguyệt nháy mắt nắm chặt tay.

"Nàng ta ghen tị điêu ngoa như thế, Vương gia thích nàng ta cái gì?!"

Vũ Văn Húc đầu ngón tay thon dài nhẹ điểm ở trên tay vịn xe lăn, tựa hồ lười cùng nàng ta nói lời vô nghĩa.

"Cung tiễn"

Thanh âm lãnh đạm vừa ra.

Liền nghe được có tiếng bước chân vang lên.

Sau đó, phía trên tường vây phủ công chúa, mấy chục thị vệ đã cầm cung tên đồng thời nhắm ngay Lương Nguyệt đứng ở trung tâm.

Hắn con ngươi đen nhánh

"Ta đếm tới 3, nói cho ta nàng ở đâu."

Lời nói vừa ra, Lương Nguyệt cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch.

"Một"

"Hai"

"Ở chỗ này!!"

Rốt cuộc, vẫn là Lương Nguyệt đầu hàng.

Vũ Văn Húc theo thanh âm nhìn qua.

Chỉ thấy ở đằng sau đám thị vệ, Tô Yên bị trói kín mít, đang lâm vào hôn mê.

Vũ Văn Húc trong mắt có cảm xúc quay cuồng.

Mà lúc này, Lương Nguyệt nắm một cái chủy thủ, vắt ngang ở trên cổ Tô Yên.

Rốt cuộc, lúc này nàng ta không hề che dấu hận ý lập loè trong mắt.

"Vũ Văn Húc, ngươi muốn giết ta? Vậy nhìn xem là cung thủ của ngươi nhanh, hay dao nhỏ trong tay ta nhanh."

Thanh âm sắc nhọn rơi xuống.

Thân thể Vũ Văn Húc cứng đờ trong một cái chớp mắt.

Mặc dù che dấu rất nhanh, nhưng vẫn để Lương Nguyệt thấy được.

Nàng ta cười, tức khắc thả lỏng thân thể.

Giống như có Tô Yên, chính là có một tấm chắn vậy.

Nhẹ nhàng cười nói

"Như thế nào không nói gì? Đau lòng?"

*****

Edit: Tinh Niệm

Vũ Văn Húc ánh mắt sâu kín.

Vẫn luôn trầm mặc.

Lương Nguyệt cầm khăn che mặt cười một chút.

Tiếp theo, ánh mắt lập tức liền tàn nhẫn.

"Vũ Văn Húc, ngươi dám bức vua thoái vị, cầm tù phụ hoàng ta, lại chỉ vì một nữ nhân như vậy, ngươi không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?"

Vũ Văn Húc mím chặt môi, cả nửa ngày sau, ra tiếng

"Thả nàng."

Lương Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

"Thả nàng?"

Nàng ta chậm rì rì nói

"Ngươi khẳng định cực kỳ hận ta, cho nên sẽ không để ta sống sót mà đi ra khỏi phủ được. Hoàng tuyền trên đường tịch mịch, ta cũng muốn tìm một người đi cùng."

Nói xong, chủy thủ đẩy vào trong một phân.

Cắt da thịt trên cổ Tô Yên.

Nháy mắt, máu đỏ tươi chảy từ cổ xuống dưới.

Vũ Văn Húc ánh mắt co rụt lại, môi mỏng mím càng chặt hơn.

"Thả nàng, ta thả ngươi đi."

Lương Nguyệt cười càng đắc ý.

"Nàng quả nhiên là tiểu tâm can của ngươi a. Qúy giá như vậy?? Mới mất một chút máu đã đau lòng thành cái dạng này?!"

Nàng tuy rằng cười, nhưng là trong mắt càng ngày càng không cam lòng.

Hận ý hiện lên

"Thả ta đi? Không vội, chuyện nàng ta muốn giết ta, còn chưa có tính đâu."

Vũ Văn Húc đôi mắt sâu kín

"Ngươi muốn cái gì?"

Mỗi một chữ phun ra đều như là kết băng.

Lương Nguyệt trong mắt nhanh chóng hiện lên chút gì đó.

"Muốn... mạng của ngươi."

Nàng ta mở miệng từng câu từng chữ mang theo hận ý.

Khi bên này đang giằng co.

Đôi mắt Tô Yên giật giật.

Sau đó, tỉnh lại.

Khi mở mắt ra, trong mắt một mảnh thanh minh.

Nàng nhìn dây thừng đang trói trên người mình, trên cổ bị người dùng chủy thủ uy hiếp, đã cắt mở một vết thương.

Đối diện, Vũ Văn Húc sắc mặt lạnh nhạt, chung quanh hắn đứng đầy cấm vệ quân cùng cung thủ.

Mà Lương Nguyệt tựa hồ không nghĩ tới Tô Yên sẽ tỉnh lại.

Thế cho nên có chút kinh ngạc.

Bất quá ngẫm lại, uống hạc đỉnh hồng rồi, trước nay chưa thấy qua ai có thể sống sót.

Nhìn lại Tô Yên bộ dáng tái nhợt không nói, ước chừng là hồi quang phản chiếu.

Lương Nguyệt châm chọc

"Tỉnh? Tô Yên, ngươi thật đúng là lợi hại a, thế nhưng có thể khiến Vương gia quyền khuynh thiên hạ của chúng ta mê luyến ngươi đến mức này."

Tô Yên không nói lời nào, sóng mắt nhàn nhạt.

Nàng nhìn vết máu trên cổ, sau đó, con ngươi thanh minh đối diện cùng Vũ Văn Húc.

Trong đầu, Tiểu Hoa một chữ không bỏ đem đối thoại của Lương Nguyệt cùng Vũ Văn Húc chuyển cáo cho ký chủ mình.

Hết thảy toàn bộ đều cho ký chủ định đoạt.

Cả nửa ngày sau, Tô Yên ra tiếng

"Chàng có thể không cần cứu ta."

Thanh âm thanh lãnh, rõ ràng.

Lời kia vừa thốt ra, Vũ Văn Húc thân thể liền cứng lại.

Không biết vì sao, chỉ cảm thấy nàng có chút không giống lúc trước.

Vốn là cho rằng, nàng sẽ hai mắt rưng rưng muốn hắn cứu nàng ra.

Ngày thường, rõ ràng bản thân nàng có năng lực phục hồi cường đại.

Nhưng là mỗi lần chịu một chút vết thương nhỏ cũng đến rầm rì nước mắt cả nửa ngày.

Lúc này đây, máu chảy nhiều như vậy, nàng cũng chỉ là liếc mắt một cái, vân đạm phong khinh.

Vũ Văn Húc nhìn nàng cả nửa ngày.

Từ trong cổ tay áo móc ra một thanh chủy thủ.

Tuốt ra vỏ đao, tay nâng lên.

Tô Yên đôi mắt vừa động.

Nàng giống như biết người nam nhân này muốn làm cái gì.

Cơ hồ là nháy mắt, dây thừng trên người liền bị tách ra.

Một phen ấn xuống cổ tay Lương Nguyệt, chỉ nghe một tiếng thét chói tai.

Cổ tay Lương Nguyệt đã bị chặt đứt, thê thảm tái nhợt ngã xuống trên mặt đất.

Ba bước thành hai.

Từ chỗ cao nhảy xuống.

Một phen ấn xuống tay Vũ Văn Húc.

Chỉ thấy thanh chủy thủ kia, đã cắm vào ngực hắn.

Đâm vào trong một chút.

Không tính là nghiêm trọng.

*****

Edit: Tinh Niệm

Một khắc thanh chủy thủ kia rút ra, máu tươi ngay lập tức chảy xuôi xuống.

Tô Yên nhẹ nhấp một chút khóe môi.

Ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Húc, ra tiếng

"Ta vừa mới nói với chàng, không cần cứu ta."

Vũ Văn Húc sắc mặt trắng bệch.

Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà miệng vết thương không ngừng chảy ra máu tươi, nếu cứ để như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu thái giám đằng sau Vũ Văn Húc, thực nghiêm túc nói

"Kêu ngự y tới."

"Vâng, vâng."

Tiểu thái giám kia sau khi trố mắt nhìn, vội vàng phục hồi tinh thần lại đi tìm ngự y.

Mà phía sau, Lương Nguyệt đã ngã trên mặt đất, một bên đau đớn đến từng ngụm từng ngụm thở dốc, một bên không thể tưởng tượng

"Ngươi không chết? Không có khả năng, không có khả năng!"

Một thân y phục đỏ tươi, vốn nên là khí phách tôn quý.

Hiện giờ, cũng chỉ dư lại chật vật cùng kéo dài hơi tàn.

Trong mắt, tất cả đều là hận ý đối với Tô Yên.

Vũ Văn Húc con ngươi đen nhánh đảo qua Lương Nguyệt.

Lạnh nhạt ra tiếng

"Bắn tên."

Giọng nói vừa dứt, thanh âm vèo vèo vèo.

Tức khắc, mấy chục người vốn đang đứng kia, tất cả đều bị mũi tên dài bắn thủng.

Vừa mới nãy vẫn còn sinh mệnh, hiện giờ liền biến thành thi thể.

Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập.

Máu tươi theo bậc thang chảy xuôi xuống.

Cho đến tới bên chân chỗ Tô Yên.

Nàng dùng vải bố trắng sạch sẽ che lại miệng vết thương của Vũ Văn Húc.

Trừ bỏ vừa nãy khi nhìn đến Vũ Văn Húc động đao, thần sắc nàng trong nháy mắt có chút biến động ở ngoài.

Hiện giờ đã khôi phục bình thường, chỉ nghiêm túc che lại miệng vết thương cho hắn.

Trên mặt biểu tình không có gì phập phồng.

Vũ Văn Húc sắc mặt tái nhợt, ho khan vài tiếng.

Động tới miệng vết thương, sắc mặt càng trắng.

Tô Yên muốn đẩy hắn rời đi nơi này, quay về vương phủ.

Nhưng tay chưa kịp rời đi miệng vết thương, liền bị hắn một phen nắm lấy.

Ngón tay thon dài phiếm trắng, có thể thấy được hắn rất dùng sức.

Tô Yên nhìn hắn một cái, đối diện cùng con ngươi đen nhánh kia.

Thực nghiêm túc

"Chàng hỏi, ta sẽ nói. Nhưng nếu chàng dùng sức như vậy, sẽ động đến miệng vết thương, làm máu chảy càng mau."

Nói xong, liền muốn kéo tay hắn ra.

Nhưng người kia vẫn khư khư cố chấp, chậm chạp không chịu buông tay.

Nàng từ bỏ lôi kéo tay hắn.

Khom lưng che lại miệng vết thương, lẳng lặng chờ hắn nói chuyện.

Mà miệng vết thương trên cổ nàng, còn chưa xử lý, máu còn thẩm thấu ra, uốn lượn chảy xuống.

Thật lâu sau, chỉ nghe được Vũ Văn Húc suy yếu thanh âm khàn khàn

"Nàng là ai?"

"Tô Yên"

Nàng trả lời thực bình tĩnh.

Tự nhiên cũng hiểu rõ vì sao hắn hỏi như vậy.

Nàng có ký ức.

Nàng không còn là vật nhỏ được hắn đích thân nuôi lớn kia, ngày ngày dính hắn khóc sướt mướt làm nũng chỉ biết ăn.

Nàng là Tô Yên, là Chủ Thần đứng đầu Cửu Thần.

Đã từng trải qua vạn năm rèn luyện, gặp qua những thứ hắc ám nhất, hiện giờ trải qua các vị diện, muốn tìm kiếm mảnh nhỏ Chủ Thần của mình.

Tuy vẫn là cùng một người.

Nhưng lại không có biện pháp bởi vì trên cổ có một vết thương mà đau đến khóc sướt mướt muốn hắn cưng nựng.

Người muốn được dỗ dành kia, là Thao Thiết tham ăn, ngây thơ như một tờ giấy trắng.

Nhưng nàng, là Tô Yên.

Với nàng mà nói, vết thương này căn bản không tính là cái gì.

Duỗi tay lau đi vết máu đang chảy từ trên cổ xuống.

Hắn con ngươi đen nhánh mang theo sắc bén, phảng phất muốn đem nàng đâm thủng nhìn thấu vậy.

Tô Yên nhìn hắn, tiếp thu ánh mắt hắn, không có một chút hoảng loạn.

Sau đó, chậm rãi nói

"Ta là thú, bởi vì vừa mới trải qua một ít chuyện, khiến ta tiếp nhận ký ức truyền thừa."

Chuyện của chính mình, tự nhiên là không có cách nào nói với hắn.

Vậy chỉ có thể mang ký ức truyền thừa của Thao Thiết tới giải thích biến hóa đột nhiên này.

*****

Edit: Tinh Niệm

Vũ Văn Húc ánh mắt trầm tĩnh, cuối cùng ra tiếng

"Tô Yên?"

Giống như là đang xác nhận cái gì.

Chỉ thấy cô nương trước mặt, thực nghiêm túc gật đầu

"Là ta"

Bỗng nhiên, trong mắt Vũ Văn Húc sắc bén cùng mũi nhọn dần dần lui đi.

Nhắm mắt, càng dùng sức lôi kéo tay nàng.

Lại ho khan vài tiếng, nhìn qua càng thêm hư nhược.

Tô Yên thấy hắn không muốn buông ra.

Ý bảo người bên cạnh

"Ngươi tới đẩy hắn về Vương phủ."

"Vâng, cô nương."

Đoàn người khí thế hung mãnh mà tới, lại mênh mông cuồn cuộn rời đi.

Trong vương phủ.

Phòng ngủ.

Ngự y cúi đầu nơm nớp lo sợ băng bó vết thương.

Trong phòng không khí có vẻ nặng nề yên tĩnh.

Tô Yên ngồi ở trên chiếc ghế hoa lê bên cạnh.

Nhìn động tác ngự y.

Vũ Văn Húc dựa vào trên đầu giường, sắc mặt tái nhợt, buông xuống con ngươi, không biết suy nghĩ cái gì.

Trong phòng tràn ngập hương vị dược liệu.

Tô Yên ngồi ở vị trí cách mép giường khá xa.

Trên tay tất cả đều là máu, trên cổ trắng nõn, bị băng gạc bao lấy.

Duỗi tay chạm vào một chút.

Nàng có thể cảm giác được vị trí miệng vết thương kia, đã sắp khép lại, khỏi hẳn.

Không có gì đáng ngại.

Kỳ thật kim sang dược cùng băng gạc này, đối với nàng mà nói, không có tác dụng gì.

Nhưng là sau khi trở lại phủ, hắn vẫn bướng bỉnh cường ngạnh muốn ngự y trước tiên băng bó cho nàng.

Không biết vì sao, sau khi bôi dược, hai người đều an tĩnh.

Vũ Văn Húc không hề liếc nhìn nàng một cái.

Cho đến khi ngự băng bó xong cho hắn.

Viết xuống một phương thuốc, nhìn lướt qua tình hình trong phòng.

Ngự y đầu tiên là cẩn thận nói với Vũ Văn Húc một lần

"Vương gia, miệng vết thương của ngài tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà cũng phải điều dưỡng thật tốt để tránh lưu lại bệnh căn. Đây là phương thuốc bổ khí điều dưỡng thân thể."

Nói xong, liền cung kính đưa đến, muốn Vũ Văn Húc xem qua.

Vũ Văn Húc đôi mắt buông xuống, không nói một lời.

Bên cạnh tiểu thái giám vội vàng duỗi tay tiếp nhận phương thuốc, sau đó bước bước chân đi tới trước mặt Tô Yên

"Tô Yên cô nương, Vương gia thân thể hư nhược, sợ là không có tinh lực đi chú ý việc này. Còn phải... làm phiền ngài nhiều hơn."

Tiểu thái giám giọng nói cung kính khiêm tốn.

Tô Yên nhìn thoáng qua người trên giường.

Duỗi tay, nhận lấy phương thuốc kia.

Đồng ý

"Được"

Ngự y nhìn Tô Yên, vừa mới thoáng qua chỉ là cảm thấy có chút quen mắt.

Hiện giờ nhìn lại, vị này, còn không phải là vị cô nương Vương gia kim ốc tàng kiều sao?

Tức khắc, ngự y đang nơm nớp lo sợ như là tìm được người tâm phúc.

Đi đến trước mặt Tô Yên bắt đầu giảng giải

"Cô nương, Vương gia còn có một ít kiêng kị, xin ngài nhớ một chút."

Tô Yên gật đầu, nghiêm túc nghe.

Ngự y kia liền bắt đầu dong dài

"Chỗ miệng vết thương không thể chạm vào nước, một ngày đổi dược một lần."

"Được"

"Dựa theo phương thuốc, mỗi ngày phải uống ba lần. Sau đó, có thể một ngày uống một lần, trước khi miệng vết thương khỏi hẳn, đều phải uống."

Tô Yên gật đầu

"Ân"

"Còn có kiêng tanh, kiêng cay, phương diện tình sự... cũng cần phải giảm bớt."

Nói xong một câu cuối cùng, thanh âm ngự y đè thấp chút.

Đại khái một tên nam tử như hắn cùng một tiểu cô nương nói cái này, cảm thấy có chút xấu hổ.

Trái lại Tô Yên, trên mặt không có gì biến hóa.

Nghiêm túc ghi nhớ lời ngự y nói.

Sau đó, tiểu thái giám tiễn ngự y đi.

Tỳ nữ hầu hạ trong phòng cũng đều lui xuống.

Tức khắc, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Không khí yên tĩnh như là muốn đọng lại.

Tô Yên trong tay nắm phương thuốc, nhìn kỹ một lần.

Lại ngẩng đầu đi nhìn Vũ Văn Húc.

Cả nửa ngày sau, nói ra một câu

"Muốn nghỉ ngơi sao?"

Nói xong, nàng đi qua, muốn đỡ hắn nằm xuống.

*****

Edit: Tinh Niệm

Vũ Văn Húc vẫn luôn rũ mắt không nói gì, bắt đầu ngẩng đầu lên, một phen nắm lấy tay Tô Yên.

Hắn con ngươi sâu kín

"Sau khi ta ngủ, nàng sẽ đi chỗ nào? Có ký ức hoàn chỉnh, có phải muốn trở về nơi ở vốn có của nàng hay không?"

Sắc mặt hắn tái nhợt suy yếu, nhưng lại gấp gáp nhìn chằm chằm nàng.

Lực đạo nắm chặt tay nàng rất lớn.

Phảng phất chỉ cần nàng nói ra một câu không xuôi tai, hắn sẽ không bao giờ để nàng rời khỏi nơi này.

Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn bộ dáng hắn cứng đờ chật vật.

"Sẽ không rời đi."

Nàng nghiêm túc trả lời.

Vũ Văn Húc môi mỏng nhẹ nhấp.

Sống lưng cứng đờ thoáng thả lỏng.

Tô Yên vỗ vỗ tay hắn, ra tiếng

"Chàng không thể dùng sức, sẽ liên lụy đến miệng vết thương."

Sau đó, lực đạo Vũ Văn Húc thật sự thả lỏng ra.

Thuận theo ý Tô Yên, nằm ở trên giường.

Nhìn hắn nằm yên ổn, nàng đứng lên muốn rút tay mình ra.

Nhưng mà, lực đạo kia lại lần nữa chợt tăng thêm.

Hắn ánh mắt đen nhánh, mang theo bướng bỉnh.

Tô Yên quơ quơ phương thuốc trong tay

"Ngự y nói, chàng phải uống thuốc mới có thể bình phục."

Hắn vẫn luôn trầm mặc, cả nửa ngày sau, mới ra tiếng

"Việc đó, có thể cho hạ nhân đi làm."

Nàng nhìn tay mình bị nắm.

Rất muốn nói, dù cho nàng không làm, thì cũng không thể vẫn luôn nắm như vậy a.

Nhưng giật giật môi, nhìn bộ dáng hắn không chịu buông tay thỏa hiệp, đã đoán được quang cảnh của mình sau khi nói ra lời này.

Kết quả là.... thỏa hiệp.

"Được"

Bên ngoài có tiểu thái giám đi vào.

Tiếp nhận phương thuốc kia, liền vội vàng đi bốc dược, sắc thuốc.

Tô Yên ngồi ở mép giường, vẫn không đi.

Còn thật sự tùy ý hắn bắt lấy tay mình.

Vũ Văn Húc mất máu quá nhiều, dù hắn muốn tỉnh táo cũng vô dụng.

Một nén nhang sau, rốt cuộc vẫn là nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Tô Yên nhìn gương mặt kia.

Tuấn mỹ vô cùng.

Mặc dù hiện giờ sắc mặt tái nhợt, cũng không che lấp được nét tuấn mỹ của hắn.

Một lúc sau, nàng vươn tay.

Chạm nhẹ vào khuôn mặt hắn.

Rốt cuộc, có xúc cảm chân thật.

Ưm, trong trí nhớ, là hắn.

Từ sau khi Tô Yên khôi phục ký ức, nàng vẫn luôn nhớ rõ thời điểm lúc trước cùng hắn ở chung.

Chỉ là, lại không có cảm giác chân thật.

Trong trí nhớ, rốt cuộc cũng chỉ là trong trí nhớ.

Nàng không có cách nào để chính mình giống với Tô Yên không có ký ức kia.

Khi nàng bị công chúa kia bắt cóc. Nhìn hắn không chút do dự nâng lên chủy thủ tự đâm bản thân.

Tâm không thể ức chế nhảy dựng, thân thể luôn đi trước ý thức, tránh thoát dây thừng, trực tiếp chạy tới ngăn hắn lại.

Cho tới bây giờ, nhìn hắn bị thương, sắc mặt tái nhợt ngã vào trên giường.

Trong lòng cái loại này bực bội nặng nề đang nhắc nhở, nàng... ân, là thích hắn.

Không muốn nhìn thấy hắn suy yếu bị thương.

Rốt cuộc, Tô Yên có ký ức cùng với đồ tham ăn Thao Thiết Tô Yên, tình cảm bắt đầu dung hợp.

Nhưng nếu muốn nàng khóc lóc làm nũng cầu ôm một cái, những việc đó, nàng làm không được.

Nghĩ tới đây, nàng thu hồi tay.

Vuốt ve băng gạc trên cổ mình.

Tiếp theo nháy mắt, xé ra.

Băng gạc màu trắng rơi xuống.

Bên cạnh miệng vết thương có chút vết máu.

Nhưng miệng vết thương cơ bản đã khỏi hẳn, chỉ còn lại một vệt đỏ.

Nhìn qua như là bị thứ gì cắt một chút.

Sau khi kéo xuống băng gạc, duỗi tay bao trùm ở trên mu bàn tay Vũ Văn Húc.

Nhìn qua, giống như là đôi tay Tô Yên đang ôm tay hắn vậy.

Nàng nhìn bộ dáng hắn ngủ, trong lòng bực bội dần dần tan đi.

Nhìn hắn như thế này, thực vừa lòng

Nếu là ngày thường, cũng có thể an tĩnh một chút như vậy, không nên hơi một tí liền phát giận tính toán chi li, thì càng vừa lòng.

*****

Edit: Tinh Niệm

Chỉ là cái ý tưởng này của Tô Yên, đã chú định là không thực hiện được.

Bởi vì từ lúc Vũ Văn Húc tỉnh dậy, hắn giống như đang cùng nàng giận dỗi.

Nguyên nhân gây ra, chỉ là bởi vì vào lúc ăn bữa tối.

Hắn khăng khăng rời giường.

Chờ đến thính đường, dọn ra đồ ăn.

Tô Yên ngồi ở bên cạnh hắn, cũng chuẩn bị ăn cơm.

Sau đó cũng không biết vì sao, hắn vẫn luôn nhìn nàng, không nói lời nào.

Tô Yên nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

Hắn trầm mặc, cả nửa ngày sau, hắn ra tiếng

"Ăn cơm đi."

Sau đó, Tô Yên gật đầu.

Tự cầm lấy đũa ăn.

Sau đó, Vũ Văn Húc sắc mặt liền càng ngày càng khó coi, càng ngày càng tái nhợt.

Rời giường lăn lộn qua lại, cuối cùng thế nhưng chỉ ngồi ở chỗ đó, một miếng cũng không ăn.

Lại trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Từ một bữa cơm đó.

Hai người liền không nói quá một câu.

Ách, cũng không đúng.

Là Vũ Văn Húc đơn phương trầm mặc.

Cứ như thế, ba ngày qua đi.

Giữa trưa ngày thứ tư, Tô Yên bưng chén thuốc đen nhánh nồng đậm đi đến thư phòng.

Đại Lương quốc hiện giờ, tân đế chuẩn bị đăng cơ.

Triều đình trên dưới đều là một mảnh cao hứng bận rộn.

Ba ngày trước, Đại Lương quốc hoàng đế hạ chỉ thoái vị, hơn nữa lập nhi tử Hoàn Vương đang phòng thủ biên cương đăng cơ tân đế.

Hành động thình lình xảy ra này, cũng khiến mọi người trở tay không kịp.

Nhưng ngọc tỷ truyền quốc và thánh chỉ đều là thiên chân vạn xác, chính Hoàng đế bệ hạ cũng tự mình thượng triều nói việc này, giao hết thảy toàn bộ công việc cho Nhiếp Chính Vương Vũ Văn Húc xử lý.

Tất cả đều bố trí thực kín đáo, những tên ngôn quan kia cũng không đưa ra được lý do thoái thác gì.

Cũng là vì việc này, đây đã là ngày thứ tư, Vũ Văn Húc hơn phân nửa thời gian tất cả đều ở trong thư phòng.

Cho đến đêm muộn mới có thể trở về phòng ngủ.

Tô Yên bưng chén thuốc đi đến cửa thư phòng.

Tiểu thái giám canh giữ ở cửa cũng cơ linh, không cần nàng nói gì, đã vội vàng ra tiếng

"Tô Yên cô nương, Vương gia còn đang cùng quan văn thương nghị, nếu không.... ngài chờ một chút lại đi vào?"

Tô Yên mắt nhìn chén thuốc trong tay, bởi vì vừa mới mang tới, phía trên còn có nhiệt khí.

Vì thế liền gật đầu đồng ý.

Ngồi ở ghế đá bên cạnh.

Sau đó Vệ Uyển phía sau Tô Yên nhỏ giọng nói

"Cô nương, Vương gia đã bận rất nhiều ngày nay, nếu không, đem dược này giao cho người hầu hạ bên cạnh Vương gia?"

Tô Yên lắc đầu

"Ở chỗ này chờ một lát đi."

Như thế, Vệ Uyển cũng không nói gì nữa.

Nhưng một lần chờ, là hơn nửa canh giờ.

Chén thuốc đều lạnh, còn chưa thương nghị xong.

Vệ Uyển do dự

"Cô nương... , Vương gia còn không biết khi nào mới có thể kết thúc..."

Tô Yên chạm vào chén thuốc kia.

Đưa chén thuốc cho Vệ Uyển

"Lại đi sắc một chén tới."

Vệ Uyển tiếp nhận, gật đầu

"Vâng, cô nương."

Nàng ngồi ở chỗ đó không nói chuyện.

Ngược lại là Tiểu Hoa, khẽ meo meo ra tiếng

"Ký chủ, hắn có phải giận chị hay không??"

Tô Yên xoa xoa ấn đường.

Hồi lâu sau, bĩu môi.

"Lúc trước ta không có ký ức, hắn không phải như thế."

Lúc ấy, phần lớn là hắn sủng nàng a.

Như thế nào, hiện giờ, cảm giác như là đổi chỗ đây?

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Lúc chị chưa khôi phục ký ức, chính là luôn dán hắn, khôi phục ký ức rồi, liền không dính người nữa."

Tiểu Hoa là người ngoài cuộc, đem tình huống này nắm bắt rõ ràng.

Cũng giống như có chút hiểu rõ, vì cái gì Quân Vực đại nhân một khi gặp được ký chủ liền luôn vô cớ gây rối, tính toán chi li.

Giống như tính cách nhạt nhẽo của ký chủ, nếu là không dùng chút thủ đoạn, thì không hấp dẫn được lực chú ý của nàng.

Không phải nói nàng không để bụng, mà là nàng không có cái nhận thức đó.

Đại khái là thói quen đúng chính là đúng sai chính là sai, dựa theo quy củ xử lý mỗi một việc.

Căn bản không thể tưởng được, Quân Vực đại nhân có lẽ cũng chỉ là đơn thuần muốn hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nàng đến trên người hắn.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-346)