Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân (10)
← Ch.090 | Ch.092 → |
Edit: Tinh Niệm
Hắn dừng động tác lại, sau đó liền cười với Tô Yên đứng ở bên cạnh.
Phát hiện nàng còn nhìn chằm chằm cái túi này.
Hắn có chút mềm lòng, giải thích nói
"Cô nương, nó là rắn độc, nếu thả nó ra nó sẽ cắn người, hơn nữa sẽ thực nguy hiểm."
Hắn hảo tâm giải thích một phen.
Tô Yên vẫn nói
"Có thể trả lại nó cho ta không?"
Hiên Viên Thanh dở khóc dở cười.
Chỉ cảm thấy cô nương này thật đúng là tâm địa thiện lương a, thật là hiếm thấy.
Hiên Viên Thanh vì nàng suy nghĩ, rốt cuộc nghiêm túc nói
"Để đảm bảo nàng không gặp nguy hiểm, nếu nàng thật sự muốn, ta chỉ có thể nhổ răng nọc nó đi, như vậy mới có thể chắc chắn nó sẽ không gây nguy hiểm tới nàng."
Tô Yên nhìn hắn.
Chỉ cảm thấy người này có phải nghe không hiểu lời nàng nói hay không.
Nàng đã biểu đạt rất rõ ràng mà.
Đây là rắn của nàng, nàng muốn lấy nó về.
Hoặc là đưa, hoặc là không đưa.
Vì cái gì luôn nói lời không thể hiểu được, cái gì mà bảo hộ tính mạng nàng an toàn.
Chẳng lẽ là nàng nói không đủ rõ ràng?
Kết quả là, Tô Yên lại lần nữa nói.
"Đây là rắn của ta, nó sẽ không thương tổn ta."
Hiên Viên Thanh thấy nàng nói nghiêm túc như vậy.
Bán tín bán nghi
"Thật sự?"
Tô Yên gật đầu
"Đương nhiên"
"Vậy nó là loại rắn độc gì?"
Tô Yên liếc cái túi kia một cái.
"Không biết."
Nàng trả lời nhanh gọn, lại khiến Hiên Viên Thanh cười lên, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng
"Cô nương, ta biết nàng muốn bảo hộ nó, như vậy đi, chờ đến khi ta nhổ hai cái răng nọc của nó, liền đem nó phóng sinh, như thế nào?"
Nguyên bản, Hiên Viên Thanh cho rằng có lẽ nữ tử trước mắt này thật sự nuôi rắn.
Vừa hỏi, nàng cái gì cũng không biết.
Ở trong lòng hắn càng xác định, nhất định là vừa rồi nàng thấy phương pháp hắn xử lý rắn độc này quá mức tàn nhẫn, nên không đành lòng.
Kết quả là nói ra biện pháp như vậy.
Tô Yên thấy hắn hoàn toàn không nghe hiểu lời mình nói.
Nhíu mày một chút.
Sau đó, chỉ thấy Hiên Viên Thanh nhặt cục đá từ trên mặt đất lên, tính toán đập vào Tiểu Hồng.
Tô Yên nhấp môi, lại lần nữa ngăn lại động tác của hắn
"Nó vốn không có ý tứ muốn đả thương người, là vừa rồi tỳ nữ kia chịu kinh hách, làm rơi chung trà, nước ấm văng đến nó, xuất phát từ bản năng mới có thể công kích cắn người. Mà ngươi vừa nãy đã đánh nó chín cái. Ta thân là chủ nhân của nó cũng đã nói tạ tội. Nếu ngươi lại động thủ đả thương nó, ta sẽ đánh ngươi."
Hiên Viên Thanh sửng sốt.
"Cô nương, nàng...."
Tô Yên ngắt lời, duỗi tay
"Hiện tại, đem nó trả lại cho ta."
Sau đó hạ nhân bên cạnh Hiên Viên Thanh vẫn luôn không nói gì rốt cuộc nhịn không được
"Lớn mật! Đây là Tam điện hạ Sa Vân quốc của chúng ta, sao ngươi dám vô lễ như thế?"
Tô Yên liếc người kia một cái.
Chỉ nghe hạ nhân kia lại nói
"Điện hạ chúng ta không giao rắn độc kia cho ngươi là vì suy nghĩ cho ngươi, ngươi như thế nào lại không biết điều?"
Tên hạ nhân này có cùng suy nghĩ với Hiên Viên Thanh.
Hắn cho rằng Tô Yên chính là tiểu cô nương tâm đồng tình tràn lan, chưa thấy qua rắn độc độc chết người.
Chỉ là, khác với Hiên Viên Thanh, Tô Yên vô lễ như vậy, rõ ràng là vì bộ dáng nàng còn không biết đủ, thật sự là khiến hắn nhìn đến tức giận.
Tô Yên trầm mặc trong một cái chớp mắt, không nói chuyện.
Hiên Viên Thanh ra tiếng
"Được rồi, chớ có quên đây là phủ đệ của ai."
Vừa dứt lời, Tô Yên vươn tay.
Nắm lấy cánh tay Hiên Viên Thanh.
Giây tiếp theo, Hiên Viên Thanh chỉ cảm thấy tê rần.
Túi đen rơi xuống.
Sau đó, Tô Yên một phen nắm lấy cái túi kia.
Nếu không cách nào nói chuyện, vậy, đừng nói nữa.
Rốt cuộc, Tiểu Hồng xem như được cứu ra.
Tô Yên không hề chú ý Hiên Viên Thanh nữa, một bên mở ra túi, một bên đi về biệt viện.
*****
Edit; Tinh Niệm
Hiên Viên Thanh sửng sốt, theo bản năng liền muốn giữ chặt Tô Yên.
"Cô nương...."
Tô Yên quay người, nâng một chân lên.
Đôi mắt nhạt nhẽo, nhưng xuống tay lại đủ tàn nhẫn.
Hiên Viên Thanh nhanh chóng phản ứng lui sau hai bước.
Lại không biết từ khi nào, thanh đao bên hông mình, chỉ còn lại có vỏ đao.
Chỉ nghe một tiếng xé.
Một cánh tay mảnh khảnh, nắm chủy thủ, cắt qua cánh tay Hiên Viên Thanh.
"Điện hạ!!"
Tức khắc máu tươi liền chảy ra.
Hạ nhân kia sợ hãi kêu ra tiếng, trong mắt tất cả đều là không thể tưởng tượng cùng khiếp sợ.
Tô Yên quét mắt liếc hắn một cái
"Lại qua đây, liền cắt vào cổ ngươi."
Nói xong, duỗi tay, vứt thanh đao kia xuống đất.
Chủy thủ cùng mặt đất tiếp xúc, phát ra tiếng vang leng keng.
Rốt cuộc, hành động đột nhiên này của Tô Yên, khiến những người này kinh sợ.
Lúc này đây, nàng rời đi, không có người dám đi ngăn lại.
Nàng vừa đi, vừa cởi bỏ cái túi màu đen kia.
Cả nửa ngày, Tiểu Hồng chui đầu từ bên trong ra.
Nhìn qua héo héo.
Sau đó, liền leo lên cổ tay Tô Yên.
Làm bộ dáng một cái vòng tay hình rắn.
Tô Yên nhìn Tiểu Hồng héo héo
"Em là một con rắn độc, thiếu chút nữa lại bị người ta nhổ răng nọc đi. Có phải chính em cũng cảm thấy thực mất mặt hay không?"
Tiểu Hồng nhắm mắt lại, không muốn nhìn nàng.
Đại khái, là những ngày tháng qua sống quá yên ổn.
Bản thân nó đã có ưu thế bẩm sinh, trên mình có chứa kịch độc, sinh vật khác thấy nó đều sẽ trốn tránh đi.
Thế cho nên ngày thường, nó đều là đi ngang đến huênh hoang.
Người như là Hiên Viên Thanh, nó vẫn là lần đầu gặp được.
Bị dọa rồi.
Tô Yên sờ sờ nó
"Ta không thể tùy thời tùy chỗ cứu em đi, em chỉ có thể tự dựa vào chính mình thôi."
Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn đỏ tươi.
Nhìn qua vẫn thực héo héo.
Sau đó, liền nghe Tiểu Hồng thổ lộ
"Tê tê tê tê tê"
Em muốn vào trong không gian.
Tô Yên một tay đắp lên nó, đảo mắt, Tiểu Hồng đã biến mất.
Nàng sửa sang lại một chút ống tay áo, lại vừa vặn gặp Vũ Văn Húc được hạ nhân đẩy ra từ thư phòng.
Hắn mặc một thân y phục màu đen, hoa văn thêu tơ vàng ẩn hiện.
Tô Yên chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên ánh sáng.
Đi qua chỗ hắn.
Mà lúc này, phía sau truyền đến thanh âm tức giận
"Đứng lại!"
Tô Yên bước chân dừng một chút, nghiêng đầu đi xem.
Phát hiện, hạ nhân bên người Hiên Viên Thanh đã cầm đao mà đến.
Nàng xoay đầu.
"Có việc?"
Hạ nhân kia giận đến tức cười
"Có việc? Ngươi đả thương Tam điện hạ Sa Vân quốc ta, giả vờ vô tội cái gì?!"
"Ngươi muốn thay hắn báo thù?"
Nàng chậm rãi hỏi.
Người nọ ánh mắt mang theo tàn nhẫn, trường đao từ từ rút ra.
Mà lúc này, Vũ Văn Húc mí mắt vừa động.
Ngón tay giật giật.
Nháy mắt, bốn hắc y ảnh vệ đột nhiên xuất hiện.
Vây quanh người kia.
Sau đó liền nghe thanh âm Vũ Văn Húc đạm mạc
"Giết"
Giọng nói vừa dứt, trong nháy mắt đều là đao quang kiếm ảnh.
Tô Yên nhìn về phía Vũ Văn Húc, chớp chớp mắt.
Đôi mắt hắn đen nhánh cùng nàng nhìn nhau
"Nhìn cái gì? Còn không qua đây?"
Vừa nói xong, Tô Yên liền ngoan ngoãn đi qua chỗ hắn.
Đến trước mặt, móc ra một viên kẹo đường.
Ăn vào miệng.
Thấy hắn vẫn luôn nhìn mình.
Lại yên lặng móc ra một viên khác, lột xong, đưa tới bên môi hắn.
Hắn cũng trực tiếp há mồm ăn vào.
Nháy mắt vị dâu tây sữa bò lan tràn.
Bên này vị ngọt tràn ngập, phía trước lại là đao quang kiếm ảnh.
Nàng ăn xong một viên lại một viên.
Bốn đánh một, rất mau, người kia bại trận.
Mà ảnh vệ còn không muốn dừng tay.
Vừa mới nãy Vương gia hạ mệnh lệnh, là giết hắn.
*****
Edit: Tinh Niệm
Lúc này, Hiên Viên Thanh che cánh tay bị thương tiến đến, cau mày.
Mà người của hắn đang từng bước bị ép sát, đã chật vật bất kham.
Trên người vết thương chồng chất, chỉ cần hơi vô ý, sẽ nháy mắt bị mất mạng.
Hiên Viên Thanh liếc mắt một cái liền thấy được Tô Yên với Vũ Văn Húc ngồi ở trên xe lăn gỗ.
Đi qua, khom lưng, một tay đặt ở vị trí ngực
"Vương gia, còn mong ngài giơ cao đánh khẽ, thả cho hắn một con ngựa."
Cả nửa ngày, mới nghe được Vũ Văn Húc mở miệng
"Còn chưa bao giờ thấy người nào, dám ở bổn vương phủ hành hung."
Hiên Viên Thanh giải thích
"Đó là hộ vệ đi theo ta nhiều năm, đột nhiên nhìn thấy có người gây thương tích cho ta, lúc này mới xảy ra chút sự cố."
Hắn nói thành khẩn.
Vũ Văn Húc liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.
Tô Yên tiến đến trước mặt Vũ Văn Húc, nhỏ giọng giải thích
"Ta chém hắn một đao."
Bởi vì nàng chém Hiên Viên Thanh một đao, cho nên, hộ vệ hắn mới có thể đuổi lại đây.
Muốn vì chủ tử mình đòi lại công đạo.
Vũ Văn Húc trên dưới đánh giá Tô Yên, xác nhận nàng không bị thương.
Hắn mí mắt buông xuống, chậm chạp không nói gì.
Xoẹt một tiếng, hộ vệ của Hiên Viên Thanh bị ảnh vệ thứ nhất thọc một đao.
Hiên Viên Thanh đôi tay ôm quyền
"Vương gia, ta tới quý quốc, có tâm giao hảo, nếu Vương gia khăng khăng như thế, chẳng lẽ nhất định phải cùng Sa Vân quốc ta trở mặt?"
Hiên Viên Thanh cau mày, đã có điểm tức giận.
Vũ Văn Húc khóe môi nhẹ cong một chút, bộ dáng nhạt nhẽo, thần sắc mạc danh.
Hồi lâu sau
"Thôi"
Một chữ xuất khẩu.
Bốn ảnh vệ liền dừng tay.
Giây lát đã biến mất.
Mà hộ vệ kia, cả người là máu, hoàn toàn dựa vào trường đao cùng ý chí kiên trì.
Tô Yên nhìn, việc này trên cơ bản đã kết thúc.
Có phải là, đi trở về được rồi hay không?
Nàng tiến đến bên tai Vũ Văn Húc, lặng lẽ nói chuyện.
Hiên Viên Thanh vừa vặn ngẩng đầu, xem một màn này ở trong mắt.
Không thể ức chế, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Tô Yên đứng ở bên cạnh Vũ Văn Húc, nhưng trong tay lại nắm chặt cổ tay áo Vũ Văn Húc, hai người dựa sát vào nhau, rất gần.
Nàng nhợt nhạt cười, đang nói một ít chuyện cao hứng.
Không biết nói đến gì đó, Vũ Văn Húc ý cười trên khóe môi sâu chút.
Sau đó trở về một câu
"Trừ bỏ cái này, còn có gì nữa?"
Khi hai người nói chuyện, luôn có hơi thở ái muội cùng thân mật vờn quanh.
Đại để là lưỡng tình tương duyệt đi?
Nghĩ như vậy, Hiên Viên Thanh tức khắc liền nắm chặt tay.
Bất quá nháy mắt, đã buông ra.
Biểu tình trên mặt hắn không nghiêm túc như vừa nãy.
"Cô nương"
Thậm chí còn có ý cười bất đắc dĩ
Tô Yên ngẩng đầu đi xem hắn
"Ân? Ta?"
Sau đó, một cái khăn tay màu trắng xuất hiện ở trước mắt.
Hiên Viên Thanh đi lên trước vài bước, đưa qua.
Sau đó giải thích
"Vừa mới nãy, cô nương đi gấp, làm rơi xuống trên đất. Hiện giờ, ta đưa lại cho nàng."
Tô Yên đi qua, duỗi tay cầm lấy khăn tay kia nhìn kỹ.
Xác thật là của nàng.
Mới vừa nhận tới, liền nghe Hiên Viên Thanh tán thưởng một câu
"Phong thái của cô nương giống như hoa tiên tử, nhất cử nhất động đều mang theo linh khí, Vương gia có giai nhân như vậy, thật sự khiến người hâm mộ."
Lời nói rơi xuống, ngay sau lại chuyển giọng
"Nhưng mà.... có câu, ta vẫn muốn nói. Nhìn ra được, cô nương tự do tiêu sái, linh khí mười phần, thật sự là không thích hợp bị vây ở một chỗ. Nếu có cơ hội, cô nương đi Sa Vân quốc làm khách, ta nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi."
Hắn lấy một cái thân phận bằng hữu, nói xong lời này.
Khi hắn nhìn thấy trên mặt Vũ Văn Húc có một tia âm trầm.
Hiên Viên Thanh liền ôm quyền
"Cáo từ."
Nói xong, hộ vệ kia cũng đã chạy tới chỗ Hiên Viên Thanh.
Đi theo phía sau hắn, nhắm mắt theo đuôi rời đi.
*****
Edit: Tinh Niệm
Tô Yên nhìn Hiên Viên Thanh rời đi, chỉ cảm thấy không thể hiểu được lời hắn nói.
Nàng nắm khăn tay.
Mới vừa trở lại trước mặt Vũ Văn Húc.
Liền nghe thanh âm hắn
"Bẩn"
Nhàn nhạt thanh âm, nghe không ra hỉ nộ.
Tô Yên nghi hoặc
"Ân?"
Cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn mở tay ra.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, rất đẹp, cũng thực sạch sẽ.
Tô Yên mờ mịt
"Chỗ nào bẩn?"
Hắn không nói, chỉ là giương tay.
Thấy hắn để ý như vậy, nàng đem khăn trong tay đưa cho hắn
"Chàng lau đi?"
Trong chốc lát, đã có động tác.
Hắn duỗi tay, tiếp nhận khăn tay kia.
Động tác thong thả ung dung chà lau.
"Đi thôi, đi ăn cơm."
Tô Yên vừa nghe thấy ăn cơm, cũng liền đẩy hắn đi đến trong viện.
Không có quan tâm chuyện khăn tay.
Kết quả là, từ đó, Tô Yên không còn thấy cái khăn tay kia nữa.
Ăn cơm trưa.
Đối với Tô Yên mà nói, mặc dù hiện giờ đã khôi phục ký ức, đây cũng là một chuyện thực vui vẻ.
Chờ đến khi nàng cơ hồ tiêu diệt hết hai phần ba tất cả đồ ăn trên bàn, mới phát hiện Vũ Văn Húc không ăn được bao nhiêu.
Nàng ngừng động tác ăn cơm lại.
Nhìn đĩa cải thìa trước mặt hắn.
"Không đói bụng?"
Trong miệng nàng còn có đồ ăn, hỏi ra thanh âm cũng mơ hồ.
Vừa nói, một bên gắp một ít cải trắng đặt vào trong chén sứ trước mặt hắn.
Vũ Văn Húc nâng đũa lên, há miệng ăn vào.
Nhưng là nhìn qua, bộ dáng không mấy phấn chấn.
Nàng nghiêng đầu
"Chàng làm sao vậy?"
Vũ Văn Húc ngẩng đầu nhìn nàng
"Nàng muốn đi Sa Vân quốc không?"
Tô Yên một bên vừa ăn cơm, một bên suy nghĩ trong chốc lát
"Còn tạm"
Sa Vân quốc.... nơi đó giống như có rất nhiều độc vật.
Nhưng mà.... đồ ăn ngon cũng không có mấy thứ đi?
Một bên suy nghĩ, một bên gắp đồ ăn cho hắn.
Tô Yên gắp cho hắn bao nhiêu, hắn liền ăn bấy nhiêu.
Sau khi an tĩnh trong chốc lát.
Vũ Văn Húc lại hỏi
"Nàng muốn đi chỗ nào."
Hắn khẩu khí nhạt nhẽo, nghe như là thuận miệng hỏi, lại không biết, những lời này từ lúc bắt đầu ăn cơm, hắn đã ấp ủ muốn hỏi ra miệng.
Một câu của Hiên Viên Thanh kia " nàng thật sự là không nên chỉ vây ở một chỗ ", rốt cuộc vẫn làm hắn để bụng.
Nếu như chân hắn còn hoàn hảo, có lẽ, sẽ không để ý như vậy.
Nhưng hôm nay, hắn cũng chỉ có thể ở lại đây, ở một nơi trong thiên địa.
Nếu như nàng muốn rời đi....
Vũ Văn Húc cảm xúc lăn lộn, nàng còn chưa nói chuyện, hắn đã nắm chặt đôi đũa.
Chỉ nghe, răng rắc một tiếng.
Đũa trúc kia đã bị bẻ gãy.
Tô Yên chỉ cắn một miếng thịt bò, động tác dừng một chút.
Hạ nhân hầu hạ bên cạnh đã vội vàng đổi đũa mới đưa qua.
Nàng nuốt xuống thịt bò, sau đó gắp một khối thịt bò từ trong chén mình đưa tới bên môi hắn.
"Chàng muốn ăn?"
Chẳng lẽ là mấy ngày này ăn chay đến ngán rồi?
Nàng nghĩ nghĩ chính mình, ưm, thật là có khả năng a.
Tuy rằng, ngự y nói muốn kiêng tanh.
Nhưng mà, ăn một hai miếng, hẳn là không có gì.
Nếu là miệng vết thương khép lại chậm một chút, vậy thì chậm một chút đi.
Không sao, nàng sẽ chăm sóc hắn.
Nghĩ như vậy, Tô Yên đẩy cái bát đã xếp đồ ăn thành ngọn núi nhỏ của mình đến trước mặt Vũ Văn Húc.
Thực nghiêm túc nói
"Chàng ăn đi."
Vũ Văn Húc liếc nàng một cái, lại nhìn nhìn cái chén chồng chất nào thì đùi gà, thịt gà, ức gà, còn có thịt bò trước mặt mình.
Hắn không động, không khí chìm vào yên tĩnh.
Nửa ngày sau.
Chỉ thấy hắn yết hầu lăn lộn, thanh âm có chút khàn khàn
"Ta chỉ là một tên què, chỗ nào cũng không đi được, vĩnh viễn đi không được, liệu nàng có bằng lòng ở bên cạnh ta hay không?"
Tô Yên không phản ứng lại.
Vừa mới nãy không phải còn đang nói chuyện ăn uống sao?
Như thế nào đảo mắt liền đổi thành đề tài khác rồi??
*****
Edit: Tinh Niệm
Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, như là muốn xuyên thấu nhìn đến nội tâm nàng.
Tô Yên cắn cắn thịt bò trong miệng
"Ưm...."
Nàng sửng sốt giật mình dừng lại, bên kia Vũ Văn Húc đã thu hồi tầm mắt.
Tay chặt chẽ nắm chặt tay vịn xe lăn gỗ.
Gân xanh nổi lên.
Nhìn hắn ngực phập phồng, như là đang cố đè nén cái gì.
Tô Yên nuốt xuống thịt bò, đang muốn mở miệng
"Ta..."
Mới vừa nói một chữ, liền nghe Vũ Văn Húc thanh âm khàn khàn rét lạnh
"Đưa bổn vương về phòng đi."
Bên cạnh lập tức có tiểu thái giám tiến lên, đẩy Vũ Văn Húc về phòng.
Tô Yên nhíu mày một chút.
Giây tiếp theo, buông chiếc đũa lập tức chắn phía trước Vũ Văn Húc.
Nàng nhấp môi một chút,
"Là chàng muốn hỏi, ta còn chưa nói, sao chàng lại đi rồi?"
Vũ Văn Húc nhắm mắt,
"Nàng muốn nói cái gì?"
Hắn sắc mặt tái nhợt, như là đang cố đè nén cái gì.
Nàng nói
"Chàng vừa mới nói để ta không đi được bất cứ chỗ nào, có nguyện ý hay không, ta không muốn."
Nói xong, nàng dừng một chút, Vũ Văn Húc sắc mặt càng ngày càng trắng.
Lại nghe nàng tiếp tục nói
"Nhưng là ta nguyện ý vĩnh viễn ở bên cạnh chàng, chàng ở đâu, ta ở đó."
Vũ Văn Húc mí mắt giật giật.
Nàng cúi người, dán qua, hôn hắn một chút.
Rối rắm do dự dò hỏi
"Cho nên, chàng hiểu ý ta hay không?"
Vũ Văn Húc nâng mắt lên nhìn nàng
"Bổn vương chỉ là một tên què, có cái gì để nàng cam tâm ở bên?"
Tô Yên nói thản nhiên
"Cùng chàng ở bên nhau, là chuyện tự nhiên, không có cam tâm hay không cam tâm."
Nói thật, muôn vàn thế giới này, cũng không thể gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.
Nếu như thời gian dài lâu, nàng càng nguyện ý một mình ngồi đối mặt với vách tường, lẳng lặng cảm thụ thời gian chảy xuôi.
Nàng chính là khuyết thiếu cảm tình.
Nhân tình ấm lạnh, nàng chỉ có thể cảm nhận lạnh lẽo, chưa bao giờ có ấm áp.
Nàng không tin bất luận kẻ nào, cũng không thèm để ý bất luận kẻ nào.
Nhưng là, nếu như cùng hắn ở bên nhau, cùng nhau vượt qua thời gian lâu dài, nàng nguyện ý.
Tức giận cũng nguyện ý ở bên nhau, vui vẻ cũng nguyện ý ở bên nhau.
Nàng giữ chặt tay hắn, nhìn đồ ăn còn chưa ăn xong ở phía sau.
"Lại trở về, tiếp tục ăn cơm đi?"
Nàng cười mềm ấm, mang theo ý dò hỏi.
Rốt cuộc, lần này, Vũ Văn Húc trầm mặc đồng ý.
Nàng cũng rất kỳ quái, hắn như thế nào sẽ mẫn cảm như vậy, động một cái liền tức giận?
Trả lời chậm một chút, chỉ muốn nuốt một miếng thịt bò, hắn đã thở phì phì muốn đi.
Rất giống như nàng là một nữ nhân vô tình vô nghĩa muốn vứt bỏ hắn vậy.
Một bên vừa ăn, vừa nghĩ lời hắn nói.
Ưm... hắn hình như thực để ý chân mình.
Ngẫm lại đóa kim linh hoa kia.
Cũng đã nhiều ngày rồi, đóa hoa kia hẳn là nở rồi đi?
Kết quả là, trong lòng có quyết định.
Vào đêm.
Hai người nằm ở trên giường, Tô Yên ngồi dậy.
"Chàng ngủ rồi sao?"
Nàng dò hỏi.
Vũ Văn Húc mí mắt giật giật,
"Ân"
Lên tiếng.
Tô Yên ghé sát vào
"Ta phải rời khỏi ba đến năm ngày."
Vừa dứt lời, Vũ Văn Húc liền mở mắt.
Con ngươi đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm nàng, một phen ôm lấy eo Tô Yên
"Đi chỗ nào?"
Khẩu khí nhạt nhẽo, lại hỗn loạn như mưa gió sắp đến.
Tô Yên nói
"Đi hái thuốc cho chàng a, kim linh hoa đã nhiều ngày rồi chắc hẳn đã nở."
Vũ Văn Húc trầm mặc.
Mà Tô Yên lại muốn giãy giụa đứng dậy,
"Chờ ta mang về, dùng xong, độc tố trên chân chàng sẽ được thanh trừ, chàng liền có thể đi lại được rồi."
Nói xong, trên mặt nàng lộ ra tươi cười.
Mà trái lại, Vũ Văn Húc vẫn đang trầm mặc.
Thật lâu sau, mới nghe hắn nói
"Ba ngày hay là năm ngày?"
Tô Yên nghĩ nghĩ
"Không xác định, nếu như kim linh hoa chưa nở, ta muốn ở đó chờ chút."
Vừa nghe như vậy, Vũ Văn Húc liền càng không muốn nàng đi.
*****
Edit: Tinh Niệm
Hắn nói
"Có thể để cho ám vệ đi lấy."
Tô Yên lắc đầu
"Ám vệ tìm không thấy, hơn nữa, ta cũng không biết nơi đó gọi là gì."
Chỉ có nàng đi, mới có thể hái xuống.
Bên ngoài bóng đêm nồng đậm, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ tiến vào.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào hai người.
Hồi lâu sau, Vũ Văn Húc thanh âm khàn khàn
"Năm ngày, nhất định nàng phải quay về."
Tô Yên cẩn thận tính tính thời gian, năm ngày... chắc là có thể đi?
Cuối cùng gật đầu.
"Được."
Rốt cuộc, hai người thương lượng xong, Tô Yên lúc này mới rời đi.
Chờ đến khi nàng rời đi thật lâu sau.
Người trên giường nhìn qua như ngủ say lại mở mắt.
Trong mắt thanh minh, không có một tia buồn ngủ.
Cứ thế, hắn trợn tròn mắt đến bình minh.
Một ngày lại một ngày qua đi.
Trong năm ngày này, vương phủ người đến người đi nối liền không dứt.
Các quan viên triều đình, cơ hồ là ngày ngày chạy tới trong vương phủ.
Vì cái gì?
Vương gia nói, tân đế đăng cơ sắp tới, hết thảy mọi việc đều cần phải nhanh chóng tiến hành.
Không chỉ như thế, thậm chí lũ lụt Tây Nam, phía đông nạn hạn hán cũng ngày ngày cần bàn luận giải quyết, đều tới hội báo với Vương gia, mời ngài định đoạt.
Năm ngày gian này, Sa Vân quốc Tam điện hạ Hiên Viên Thanh cũng từng tới đây.
Nói là phải biểu đạt xin lỗi với Tô Yên cô nương.
Còn cố ý chuẩn bị hậu lễ.
Thậm chí còn mang đến một ít điểm tâm đặc sắc nổi danh của Sa Vân quốc.
Xem ra, hắn chuẩn bị cũng đầy đủ lễ vật.
Nhưng mà, lễ thu rồi, người lại không thấy đến.
Mà hắn vốn tính toán gặp Vương gia, cũng bị hạ nhân lấy lí do triều đình công việc bận rộn để cự tuyệt.
Mà tình trạng vương phủ bận rộn như vậy chỉ giằng co năm ngày.
Ngày thứ năm buổi chiều, vương phủ lập tức liền khôi phục quạnh quẽ như ngày thường.
Vương gia hạ lệnh, thân thể có bệnh nhẹ, không muốn gặp khách.
Tiểu thái giám vẫn luôn tận tâm tận lực hầu hạ.
Chỉ nhìn Vương gia nhà mình, ngồi ở trong viện, nhìn hoa hợp hoan một đóa một đóa từ trên cây rơi xuống.
Cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Yên cô nương chỉ rời đi năm ngày mà thôi, Vương gia lại nhìn qua gầy ốm rất nhiều.
Mỗi ngày một bàn đồ ăn, cũng chỉ ăn mấy miếng.
Hơn nữa ngày đêm không ngừng bận rộn, chỗ miệng vết thương trên ngực cũng còn chưa hoàn toàn khép lại.
Sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tiểu thái giám trong lòng cũng là sốt ruột, tự hỏi, Tô Yên cô nương đi đâu vậy?
Nàng nên mau chút trở về đi.
Hắn thật sự sợ, không biết Vương gia sẽ giày vò bản thân thành hình dáng gì nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, thân mình chỗ nào có thể kiên trì được?
Mà Vương gia, chính là ở trong sân ngẩn ngơ đến vài canh giờ, cho đến khi bóng đêm đen nhánh bao trùm, hắn vẫn ngồi ở trong sân.
Tiểu thái giám nhịn không được ra tiếng khuyên can
"Vương gia, trời tối rồi, nếu không chúng ta về phòng đi."
Vũ Văn Húc thần sắc thanh lãnh, chậm chạp không nói, nửa ngày sau, ra tiếng
"Bữa tối chuẩn bị tốt?"
Tiểu thái giám vội vàng gật đầu
"Đều chuẩn bị tốt, dựa theo Vương gia phân phó, tất cả đều là đồ ăn Tô Yên cô nương thích, đều làm nhiều gấp hai lần ngày trước."
Nghe được tiểu thái giám trả lời, hắn lại lần nữa trầm mặc, nhìn vị trí cửa đình viện, không nói một câu.
Mà theo thời gian càng ngày càng lâu.
Vũ Văn Húc trên người lệ khí dần dần dâng lên.
Hắn không hề nhìn vị trí cửa nữa, chỉ buông hạ mặt mày.
Tiểu thái giám trong lòng cảm thán, Vương gia là đang đợi Tô Yên cô nương đi?
Ngài đã ngồi ở chỗ này hơn bốn canh giờ, hiện giờ đã là đêm khuya.
Cũng nhìn ra được tâm tình Vương gia càng ngày càng không tốt.
Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ ra tiếng
"Vương, Vương gia, đêm đã khuya."
Vũ Văn Húc không nói.
Gió lạnh đánh úp lại, thổi tan một góc y phục.
- -----------
Ta sẽ bạo chương để up nốt vị diện này trong hôm nay nhé các tình yêu!!!!
← Ch. 090 | Ch. 092 → |