Thăm Dò Di Tích (3)
← Ch.144 | Ch.146 → |
Thời gian như nước chảy, chẳng mấy chốc trôi qua, Lâm Nguyệt ngày nào cũng ngoài đi học trên lớp ra, thì phần lớn đều ở một chỗ cùng cha mẹ, cả nhà ở bên nhau ngày nào cùng vui vẻ.
Ngày hôm đó, Lâm Nguyệt cùng cha Lâm mẹ Lâm cùng đi dạo phố, chuẩn bị sắm tết. Đi trên đường phố náo nhiệt, Lâm Nguyệt rất hưng phấn, trong ấn tượng của nàng, năm xưa cha mẹ đều rất bận rộn, lúc nào cũng có nhiệm vụ làm chưa xong, chẳng giống bây giờ cả nhả cùng nhau đi sắm Tết, chưa bao giờ có tình cảnh đi chuẩn bị lễ mừng năm mới cao hứng như thế.
Nhưng giờ khác rồi, từ sau ngày nàng tỉnh lại, cha mẹ dường như đột nhiên nhàn rồi vô ích vậy, lúc nàng ở nhà, cha mẹ gần như đều ở cạnh nàng, điều này khiến nàng vui lắm, lại hơi bất an, cảm giác trong lòng như thế tốt đẹp quá mức, tất cả cứ như đang nằm mơ vậy.
"Tố Nhi, lát nữa chúng ta đi chợ chút, mua ít lễ phục mừng năm mới cho em và A Nguyệt nhé" Cha Lâm đi đằng trước xách túi lớn túi nhỏ, đột nhiên quay đầu, vừa cười vừa nói.
"Em thì không cần, y phục xinh đẹp gì nữa, bình thường cũng không mặc, chỉ có A Nguyệt nhà chúng ta, mặc vào mới thật sự xinh đẹp" Mẹ Lâm nhìn về phía Lâm Nguyệt với ánh mắt ngập tràn tình yêu.
"Ai bảo thế? Năm mới không mặc sao? Bình thường em vẫn luôn thích mặc quân trang, anh còn quên mất em mặc quần áo khác nữa chứ" Cha Lâm cười phản bác.
"Ba ba nói đúng lắm, mẹ cũng nên mua, chúng ta cùng mua đi!" Lâm Nguyệt vui sướng kéo tay mẹ Lâm cười bảo, "Mẹ mặc váy nhất định rất đẹp!"
"Cái con bé này..." Mẹ Lâm nở nụ cười, nhìn mặt Lâm Nguyệt đầy dịu dàng. Lâm Nguyệt nhìn vẻ mặt tươi cười của cha mẹ, trong lòng hơi hoảng hốt. Trong trí nhớ của nàng, cha mẹ lúc nào cũng rất bận, quanh năm suốt tháng gần như chẳng có thời gian ở nhà, lúc nàng còn rất nhỏ, cha mẹ vì quá bận công tác, mới thuê một bảo mẫu tới chăm sóc cho nàng, cứ như bây giờ đi dạo phố cùng nàng, gần như là chuyện không thể.
Hơn nưã không chỉ thế, lúc trước cha vẫn là người nghiêm túc nhất, ở nhà lúc nào cũng ít cười, đừng có nói là nàng, chỉ là lúc đối mặt với mẹ, lâu lắm cũng vẫn là gương mặt lạnh lùng, mà chẳng giống bây giờ cười đùa thân thiết với nàng, Lâm Nguyệt gần như đến nghĩ cũng không dám.
Tất cả nhìn có vẻ rất tốt đẹp, tốt đẹp tới mức khiến nàng cảm giác như đang mơ. Giống như, là thứ nàng vẫn muốn có, nhưng chẳng cách nào lấy được, hiện giờ thoáng cái toàn bộ đều có cả, hạnh phúc tới quá nhanh, nhanh tới mức khiến nàng khó có thể thích ứng ngay.
"A Nguyệt, A Nguyệt..." Mẹ Lâm giọng hơi lo lắng, làm Lâm Nguyệt bừng tỉnh.
"Mẹ, sao thế ạ?" Lâm Nguyệt hơi mờ mịt nhìn mẹ mình.
"A Nguyệt, con xem này, cái váy này thấy sao? Màu sắc này, trắng nõn nà, rất phù hợp với tuổi của cô bé con..." Mẹ Lâm cầm một chiếc váy công chúa màu hồng vừa hướng Lâm Nguyệt khoa chân múa tay vừa nói liên tục.
Lâm nguyệt vui sướng nhìn theo ánh mắt mẹ Lâm về món váy hồng đó, đây là loại váy công chúa quây ngực, thân dưới xòe ra tầng tầng lớp lớp bồng bềnh, thoạt nhìn rất đẹp, rất đáng yêu, rất phù hợp với một cô bé 12, 13 tuổi, quan trọng nhất là, cái váy này nhìn rất quen.
"Ơ cái váy này..." Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn cái váy màu hồng mà ngây dại.
"A Nguyệt, A Nguyệt?" Mẹ Lâm thấy thần sắc Lâm Nguyệt ngây ngốc nhìn chiếc váy trong tay bà, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác bất an, khẽ gọi Lâm Nguyệt cẩn thận, cứ như sẽ khiến nàng sợ hãi vậy.
Thần sắc Lâm Nguyệt ngơ ngác nhìn cái váy màu hồng kia, mãi một lúc lâu, mới nói ấp úng, "Cái này, là quà mẹ tặng cho con lúc con sinh nhật mười tuổi, một năm sau, mẹ bị tai nạn qua đời, sau đó, sau đó..."
Lâm Nguyệt cứ như bị ma nhập vậy giật mình, kinh ngạc đưa tay ra vuốt ve cái váy, nói ra giọng rất chậm rất chậm, khiến động tác mẹ Lâm và cha Lâm ở bên cứng ngắc lại.
"A Nguyệt, con, con đang nói linh tinh gì thế? Có phải lại bị ác mộng rồi không?" Cha Lâm và Mẹ Lâm cùng liếc nhìn nhau, sau đó cố cười, nói ra.
"Sau đó là gì nhỉ? Đúng rồi..." Lâm Nguyệt lại chẳng để ý gì tới cha Lâm, tiếp tục nói thong thả, "Sau khi mẹ tai nạn qua đời năm thứ hai, cũng chính là năm đó con tốt nghiệp tiểu học, ba ba trở lại, ông ấy đưa con đi tập huấn bộ đội, một năm sau, ba ba làm nhiệm vụ hy sinh, tin ba ba hy sinh truyền về, ông nội đột nhiên chảy máu não, vào viện, không sống được qua ngày, sau hôm ấy, trong nhà chỉ còn lại có mình con, con bị đưa tới bộ đội đặc chủng nữ, huấn luyện chưa đầy một năm, thì bị đưa đi chấp hành nhiệm vụ..."
"Mẹ mình chết rồi, ba ba cũng đã chết rồi..." Lâm Nguyệt ánh mắt tĩnh mịch nhìn lên người "mẹ Lâm', "cha Lâm", nhìn thẳng vào khuôn mặt hoảng sợ của họ, nói rặn ra từng chữ một "Cả nhà ta đã chết hết rồi! Ta mười ba tuổi thì đã bị sai đi làm nhiệm vụ, mười ba tuổi phải đi nằm vùng ở một quán ba, mười ba tuổi đi giết trùm buôn thuốc phiện lớn nhất thành phố Z! Vì thế, các người, toàn bộ, đều là, giả!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt ""mẹ Lâm", "cha Lâm" bỗng biến mất, ngay sau đó một vòng tròn màu vàng sáng đột nhiên xuất hiện dưới chân Lâm Nguyệt, sau đó sóng nước nhộn nhạo vây quanh tản đi, theo vòng sáng lan tràn, cảnh sắc chung quanh và "mẹ Lâm, cha Lâm " trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
"Lâm Nguyệt, đừng trách ta, ngươi muốn trách thì trách ngươi ưu tú quá mức đi, Lâm gia, tuyệt đối không thể tái xuất hiện trong cái vòng luẩn quẩn này nữa!"
"Ân Tử Thần?"
Ký ức như sóng triều ào vào trong đầu, Lâm Nguyệt bừng tỉnh, nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc của nam nhân trước mặt, còn làm nàng thấy vẻ mặt dữ tợn xa lạ nữa.
"Ân Tử thần, là ngươi.."
Ân Tử Thần, con trưởng của Ân Gia, đã từng là hai nhà kết giao, nàng và Ân Tử thần là thanh mai trúc mã, Ân Tử thần trong lòng nàng tựa một một người anh vậy...
Nhưng mà cũng chính là kẻ thân thiết cạnh nàng này, sau khi cha mẹ và ông nội nàng qua đời thì đã liên tục chăm sóc nàng, lại bán đứng nàng, vì để cho nàng lọt vào tay trùm buôn thuốc phiện, thậm chí chẳng tiếc cấu kết với trùm buôn thuốc phiện, tiết lộ hành tung của nàng cho trùm buôn thuốc phiện biết...
"Vì sao...?" Nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng Lâm Nguyệt trào lên đau đớn, tại sao phải bán đứng nàng chứ? Tại sao lại là hắn? Hắn chẳng phải là người anh nhà họ Ân quan tâm tới nàng nhất sao? Vì sao có thể vậy chứ?
"Vì sao à?" Khuôn mặt anh tuấn của Ân Tử Thần, giờ phút này thoạt nhìn dữ tợn méo mó, khinh thường nhìn Lâm Nguyệt, "Bởi vì ngươi họ Lâm, ngươi là con gái của Lâm Ưng, là cháu gái của Lâm Quốc Thanh! Lâm gia sớm phải bại, Lâm Quốc Thanh chết rồi, Lâm Ưng cũng đã chết, sao Lâm gia có thể tiếp tục tồn tại trong cái vòng luẩn quẩn này chứ? Kinh thành, quân bộ, chỉ cần có Ân gia là đủ rồi! Còn ngươi, vì sao không thể giống người khác thế, cứ ngoan ngoãn lớn lên rồi xây dựng gia đình đi chứ? Vì sao cứ lần này tới lần khác muốn tiến vào quân bộ, tại sao lại phải tranh đoạt vị trí kia cùng ta chứ!"
"Ân gia ư..." Lâm Nguyệt bỗng ngẩng đầu lên, nhìn hung dữ thẳng vào Ân Tử Thần, gằn từng câu từng chữ, "Cha mẹ ta chết, có phải có liên quan tới Ân gia không?"
Lâm gia là nhà quân chính, dù con nối dõi ít ỏi, tới thế hệ cha nàng, chỉ có nàng là con gái duy nhất, nhưng Lâm gia có thế rất lớn trong quân đội, bằng vào thân phận của cha mẹ, ra vào đều có lính bảo vệ, nếu không bị người ta tính toán, cha mẹ nàng không thể đơn giản xảy ra "ngoài ý muốn" được!
Mặc dù Lâm gia có quyền lớn trong quân đội, nhưng trong kinh thành lúc nào cũng duy trì trung lập, chưa bao giờ tham dự việc tranh quyền đoạt lợi với những thứ kia trong kinh thành, có thể khiến Lâm gia không hề đề phòng, hơn nữa có thể lợi dụng chuyện tin tưởng của người họ Lâm cũng chỉ có nhà Ân gia!
"Quả nhiên không hổ là con gái Lâm Ưng, cháu gái của Lâm Quốc Thanh" Ân Tử Thần nhìn Lâm Nguyệt giễu cợt, cười lạnh nói, "Đáng tiếc, hiện giờ ngươi biết thì đã quá muộn!"
Quả nhiên là Ân gia! Lâm Nguyệt trừng to mắt như sắp nứt ra nhìn chằm chằm vào sắc mặt ghê tởm kia của Ân Tử Thần. Ân gia, năm đó ông nội Ân gia trong thời kỳ chiến tranh chẳng qua chỉ là lính bảo vệ cạnh ông nội, sau đó cũng vì được ông nội chiếu cố, mới có địa vị như ngày nay, sao bọn họ dám, sao bọn họ dám làm thế chứ!
"Ân Tử Thần, cha mẹ ta là do Ân gia các ngươi giết chết ư?" Hai tay Lâm Nguyệt nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, từng giọt máu tươi tràn ra!
"Đúng vậy, Lâm Ưng quá xuất sắc, ngáng đường Ân gia, vì thế, Ân gia nhất định phải tiêu diệt! Chỉ nếu không có Lâm gia, Ân gia mới có thể khống chế quân quyền hoàn toàn!" Ân Tử Thần không còn giấu nữa, mà trực tiếp thừa nhận sảng khoái.
Hiện tại Lâm Nguyệt đã lọt vào tay hắn, rất nhanh nàng sẽ bị trùm buôn thuốc phiện mang đi, hắn sẽ lợi dụng Lâm Nguyệt diễn một tuồng kịch, đến lúc đó, bất kể là Lâm Nguyệt, hay những đồng đội bộ đội đặc chủng kia của nàng cũng sẽ chết hết, bộ đội không nghe lệnh Ân gia không cần sống!
"Ngươi nói cha ta ngáng đường Ân gia, vậy còn mẹ ta thì sao? Bà ấy đã làm sai điều gì chứ? Tại sao lại phải giết chết mẹ của ta?" Lâm Nguyệt cắn chặt môi dưới, ánh mắt hung ác nhìn thẳng Ân Tử Thần, nếu không phải bị họng súng đen ngòm chĩa vào đầu, nàng gần như muốn nhào lên liều mạng với Ân Tử Thần rồi. !
"Mẹ ngươi sao? Vậy cũng thật đáng tiếc, nhớ năm đó, bà ấy nhưng nổi tiếng là mỹ nhân trong quân đội, cả cha ta đều ái mộ bà ấy..." Ngón tay thon dài của Ân Tử Thần vuốt nhẹ súng lục màu bạc, bên môi lộ ra nụ cười khiến người ta rùng mình sợ hãi, "Bà ấy vốn không chết, cha ta cũng không bỏ được người phụ nữ ông yêu mà đi tìm chết, chẳng qua, ai bảo bà ấy biết quá nhiều chứ? Huống chi dù bà ấy có không biết gì, mẹ ta cũng không cho phép bà ấy sống sót..."
Thì ra là thế, thì ra là thế...
Lâm Nguyệt cả người run rẩy, nhìn chằm chằm Ân Tử Thần, môi dưới bị cắn đã chảy máu tươi đầm đìa.
Hóa ra mẹ sở dĩ chết là vì bà ấy biết rõ âm mưu Ân gia, vì thế Ân gia mới có thể không đợi được đem loại bỏ bà ấy, trận tai nạn xe kia, nàng bảo sao lại trùng hợp thế không biết, vì sao lúc ấy toàn bộ lính bảo vệ bên cạnh bà đều bị điều đi cả, vì sao ở đó vốn chẳng có nhiều xe đi lại trên đường mà đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải lớn, vì sao mẹ ở trong xe đã rõ ràng đậu ven đường, mà xe tải kia như mất lái đụng tới chứ...
Hóa ra, tất cả đều là âm mưu, là âm mưu của Ân gia! Ân gia hại chết cha mẹ nàng, hại ông nội chảy máu não, hiện giờ Ân Tử thần còn muốn hại cả nàng nữa!
Hai tròng mắt Lâm Nguyệt đỏ ngầu, trong mắt đầu ngập tràn thù hận, nàng nhìn chằm chằm Ân Tử Thần, đột nhiên phá lên cười điên cuồng!
"Ân Tử thần, Ân gia các người tìm mọi cách tính toán, hao tổn tâm sức giết cha mẹ ta, ngươi cho là làm vậy có thể khống chế được quân đội hoàn toàn sao? Các ngươi nằm mơ đi! Âm mưu của các ngươi tuyệt đối sẽ không được như ý, đồng đội của ta sẽ tới cứu ta, đến lúc đó ngươi sẽ nhanh bị bại lộ thôi! Nếu ngươi bị bại lộ, ta xem xem Ân gia còn đặt chân lên quân bộ ở kinh thành thế nào nữa đây!"
Thần sắc Lâm Nguyệt điên cuồng, nhìn thẳng Ân Tử Thần, cười lạnh bảo, "Ba mươi năm trước ông nội Ân gia nhà ngươi chết chẳng qua chỉ như một con chó cạnh ông nội của ta thôi, hiện giờ lại nghĩ cách cắn chủ, thật tức cười! Dù cho cả nhà Lâm gia ta chết sạch, cũng không tới lượt Ân gia các ngươi!"
"Câm miệng!" Sắc mặt Ân Tử Thần trầm xuống, giận hét lên, trong mắt thoáng lóe lên xấu hổ! Ba mươi năm trước, ông nội nhà họ Ân là lính bảo vệ cạnh Lâm Quốc Thanh, đã là sỉ nhục của Ân gia rồi! Đoạn lịch sử này, khiến Ân gia ở kinh thành không cách nào ngẩng đầu lên làm người được, đến cả con cháu nhà Ân gia cũng bị người ta cười cả đời làm nô tài!
Chính bởi thế, nên Ân gia mới tốn bao tâm sức tính toán, không từ bất cứ thủ đoạn nào mưu hại, chính là muốn đạp Lâm gia xuống, để Lâm gia biến mất hoàn toàn trong kinh thành, chỉ cần Lâm gia không còn, cũng không có kẻ nào nhớ tới đoạn lịch sử mờ ám kia của ông nội Ân gia nữa, những con cháu nhà họ Ân này mới có thể tiến bộ lên được!
"Thế nào? Không nghe nổi nữa sao? Ân Tử Thần, ngươi cho là bộ dạng chó này của ngươi ra ngoài sẽ được người ta gọi một câu Ân tam thiếu sao? Chó vĩnh viễn vẫn là chó, lão già chết tiệt Ân gia kia đã từng là một con chó do ông nội ta nuôi, con cháu nhà lão ta cũng là chó hết!"
Nhìn vẻ mặt Ân Tử Thần âm trầm tức giận, Lâm Nguyệt hồn nhiên không sợ cười nhạo bảo.
"Ngươi muốn chết sao!" Ân Tử Thần giận tím mặt, giơ mạnh súng lên, chĩa thẳng vào giữa trán Lâm Nguyệt, quát lớn. Bên môi Lâm Nguyệt khẽ nhếch lên cười vui vẻ, lạnh lùng nhìn Ân Tử Thần, trong mắt chẳng chút sợ hãi, chỉ có nồng đậm hận ý.
Nàng thật quá ngốc, sau khi cha mẹ chết rồi cũng không kịp thấy lòng muông dạ thú của Ân gia, thậm chí còn coi Ân Tử Thần – con sói ác ấy là người thân, hiện giờ bị người ta tính toán, lọt vào tay kẻ thù là đáng đời nàng lắm, nàng chết chẳng có gì tiếc, chỉ có tiếc nuối duy nhất, tất cả đây là nàng biết quá muộn, chẳng cách nào báo thù rửa hận cho cha mẹ và ông nội nữa...
Ân TửTthần nhìn thẳng Lâm Nguyệt, ngón tay bấm cò súng khẽ thả ra chậm rãi, hắn đột nhiên cười lạnh lùng một cái, nói, "Lâm Nguyệt, ngươi định chọc giận ta muốn ta giết chết ngươi sao?"
Lâm Nguyệt trầm mặc không nói. Đúng thật là Lâm Nguyệt muốn chọc giận Ân Tử Thần, muốn hắn trực tiếp giết chết nàng, bởi nàng không muốn lọt vào tay tên trùm buôn thuốc phiện.
"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không khinh địch mà giết ngươi như thế đâu" Ân Tử Thần nhếch mép cười ác độc lạnh lẽo, nói ra chậm rãi, "Lâm Nguyệt, ngươi có còn nhớ không? Từ bé, ta lúc nào cũng ở đằng sau ngươi, lúc nào cũng phải nhịn ngươi, chọc ngươi vui vẻ, bởi vì người là công chúa nhỏ của Lâm gia, còn ta, chẳng qua chỉ là một đứa con trai không được cha coi trọng của Ân gia thôi, vì lấy lòng người cha và ông nội, ta không thể không ép mình đi nịnh ngươi, cưng chiều...."
Ân Tử Thần ngừng chút, trong mắt chợt lóe sáng phức tạp, song lại nhanh chóng bị oán hận nồng đậm thay thế, thần sắc vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng kèn kẹt nói ra, "Nhưng mà Lâm Nguyệt ngươi có biết không? Ngươi có biết ta ghét cay ghét đắng ngươi thế nào không, oán hận ngươi thế nào không? Ngươi chẳng qua chỉ là một thiên kim đại tiểu thư được người Lâm gia sủng quá mà thôi, lại còn muốn làm công chúa tốt hơn cả ta nữa, dựa vào cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân, nếu sau khi Lâm Ưng và Lâm Quốc Thanh chết, ngươi ngoan ngoãn rời khỏi quân đội đi lập gia đình thì thôi đi, nhưng một nữ nhân như ngươi, dựa vào cái gì mà ở lại quân đội chứ? Dựa vào cái gì mà đè đầu cưỡi cổ ta chứ?"
Nói đến đây, giọng Ân Tử Thần đột nhiên vống lên sắc nhọn phẫn hận, "Còn nữa, rõ ràng người Lâm gia các ngươi đã chết sạch rồi, ngươi đã không còn là tiểu công chúa cao ngạo của Lâm gia nữa, ngươi chẳng qua chỉ là đứa bé mồ côi mà thôi, dựa vào cái gì mà cự tuyệt ta chứ hả? Ân Tử Thần ta có gì không xứng với ngươi chứ? Ngươi lại dám cự tuyệt ta, để cho ta trở thành trò cười trong kinh thành... Ta vốn không muốn giết ngươi, là chính ngươi không biết quý trọng..."
Nhìn vẻ mặt dữ tợn đầy oán hận của Ân Tử Thần, Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy thật nực cười. Người đàn ông này thế mà cho tới lúc này, lại còn liều muốn có được nàng, thật quá vô sỉ! Lâm Nguyệt nàng dù có ngốc tới cực điểm, còn hồn nhiên chưa phát giác ra bị người ta đùa trong tay, nhưng nguyện chết cũng không muốn gả mình cho kẻ thù, Ân Tử Thần muốn có được nàng quả thật là nằm mơ đi!
"Lâm Nguyệt, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu ngươi chịu rút khỏi quân bộ, ngoan ngoãn gả cho ta, ta sẽ không giết ngươi nữa..." Ân Tử Thần nhìn thẳng mặt Lâm Nguyệt, chậm rãi mở miệng.
"Gả cho ngươi sao?" Lâm Nguyệt cười nhạo một tiếng, chẳng che giấu vẻ khinh miệt và chán ghét hắn chút nào, "Ân Tử Thần, đừng có nói là gả cho ngươi, tự mình xem lại mình đi, ta nhìn mà thấy ngán tận cổ!"
Nếu như lời An Tử Thần nói là thật, nàng cũng không ngại mình uất ức gả cho hắn, Lâm Nguyệt nàng chẳng phải là trinh tiết liệt nữ gì, cũng không phải là ngươi cứng nhắc, nếu có thể sống sót, vì báo thù cho cha mẹ, đem Ân gia dẫm dưới chân, chút uất ức nhỏ này thì tính là gì chứ?
Đáng tiếc nàng hiểu rất rõ Ân Tử Thần, tên đàn ông này nói thì dễ nghe lắm, nhưng hắn vẫn nhất định không để cho nàng sống. Ân Tử Thần thích nàng, nàng đã sớm biết, nhưng tình cảm đến cùng của hắn với nàng là thật hay giả, mà dạng này bị một người hận, nàng nhiều năm như vậy lại hoàn toàn chẳng biết gì cả, bởi vậy có thể nghĩ, tâm cơ Ân Tử Thần này sâu đến thế nào rồi.
Hắn biết rất rõ âm mưu Ân Gia, biết rõ người Ân gia đang tính toán Lâm gia, biết rõ người Ân gia hận nhất chính là cha nàng, nhưng hắn lại uất ức ở bên nàng nhiều năm vậy, cứ nịnh hót nàng liên tục, rõ ràng lớn hơn nàng rất nhiều tuổi, mà lại làm như là người hầu nhỏ của nàng vậy.
Có lẽ hắn hành động quá cẩn thận, có lẽ là nàng chủ quan quá mức, mười mấy năm qua, thế mà nàng lại chẳng nhìn ra tâm tư ác độc của hắn.
Nàng không rõ hiện tại Ân Tử Thần vì cái gì mà nói với nàng những điều này, nếu là nói Ân Tử Thần thật lòng thích nàng, thật lòng muốn cưới nàng, nàng không tin, càng không thể tin nổi.
Tên đàn ông này từ nhỏ đã thận trọng đi bên cạnh nàng, dày công tính toán, nếu như nói nàng không biết kẻ thù hại chết cha mẹ nàng là Ân gia, vậy nàng vẫn còn tin tưởng Ân Tử Thần là thật lòng muốn ở cùng nàng, đáng tiếc hiện tại nàng đã phát hiện kẻ ra tay đứng đằng sau là Ân gia, sao Ân Tử Thần lại để cho nàng sống chứ?
"Ngán tận cổ sao?" Sắc mặt Ân Tử Thần trong nháy mắt tái mét, bàn tay hung hăng bóp chặt cổ Lâm Nguyệt, thần sắc dữ tợn cười lạnh, nói, "Lâm Nguyệt, ngươi ngán tận cổ sao? Thật không ngờ, hôm nay ta sẽ để cho ngươi ngán cho đủ đi! Ngươi cho là ngươi cự tuyệt ta, ta không chiếm được ngươi sao? Ân Tử Thần ta nghĩ muốn có được cái gì, chưa bao giờ mà không chiếm được cả!"
Nói xong Ân Tử Thần nháy mắt để mặc cho Lâm Nguyệt bên cạnh chống cự, sau đó dùng hai tay túm chặt lấy cổ áo Lâm Nguyệt mà kéo.
Chỉ nghe xoẹt một cái tiếng rách vang lên, y phục trên người Lâm Nguyệt bị Ân Tử Thần dùng sức xé nát lộ ra màu áo lót trắng tinh và bờ vai trắng nõn nà bên trong.
Thần sắc Lâm Nguyệt không đổi, cứ lạnh lùng nhìn hắn, không giãy giụa không né tránh.
Nàng hiểu Ân Tử Thần, người đàn ông như Ân Tử Thần vậy, sẽ không làm chuyện cưỡng hiếp nàng trước mặt mọi người, giờ hắn làm vậy, chẳng qua là muốn lúc nàng chưa chết, định làm nhục nàng mà thôi.
Hiện giờ ở chỗ này là rừng rậm, khắp nơi đều là người của trùm buôn thuốc phiện, như Ân Tử Thần yêu quý người mình vậy, sẽ không bỏ mặc bản thân quá lâu tại đây, dù sao tính toán về thời gian, tin tức nàng truyền ra ngoài chắc cũng đã được đồng đội nàng nhận được, nếu nàng không đánh giá nhầm, đồng đội nàng sẽ nhanh chóng tìm tới chỗ này thôi.
Giờ Ân Tử Thần là người của quân bộ, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện bản thân cấu kết với Trùm buôn thuốc phiện lộ ra. Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt thoáng lộ ra nụ cười giễu cợt lạnh lùng.
Một kẻ có dã tâm bừng bừng, yêu bản thân mình như thế, trong lòng hắn quyền thế lớn hơn tất cả, sao hắn lại nhất thời ham mê sắc đẹp chứ? Huống chi, vẫn là trước mắt bao người nữa!
Lúc Ân Tử Thần xé rách y phục của Lâm Nguyệt thì cứ nhìn thẳng vào Lâm Nguyệt, muốn nhìn thấy thần sắc sợ hãi của nữ nhân này, hoặc cầu xin hắn tha thứ. Dù sao mặc kệ nữ nhân có mạnh mẽ tới mức nào, cũng chỉ là một nữ nhân, gặp phải chuyện như vậy, nhất định sẽ sợ hãi, hoảng hốt, sau đó sẽ chịu thua thôi.
Hắn muốn nhìn thấy Lâm Nguyệt chịu thua với hắn, bộ dạng cầu xin hắn tha thứ. Muốn biết tiểu công chúa cao cao tại thượng nhà họ Lâm này lúc thất kinh khóc lóc trông thế nào.
Đáng tiếc không thấy, không thất kinh khóc lóc như dự đoán của hắn, cũng không sợ hãi, hắn thấy chỉ là nụ cười giễu cợt lạnh lùng, cứ như đang cười nhạo hắn ngu xuẩn vậy, đang giễu cợt hắn ngu ngốc, giống như những năm đã qua, đã nhiều lần y thế, nàng vốn chẳng coi trọng hắn tý nào!
*****
"Được, tốt lắm!" Ánh mắt ác độc của Ân Tử Thần nhìn thẳng Lâm Nguyệt, nghiến răng trèo trẹo nói, "Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi, Lâm Nguyệt, ngươi quả nhiên không hổ là người của Lâm gia! Thật sự là giỏi lắm!"
Ân Tử Thần hận, hắn hận Lâm Nguyệt thấu xương, nhưng cũng yêu thấu xương, chỉ là phần tình yêu này, vẫn còn kém xa quyền thế. Giờ phút này tâm tình hắn nói không nên lời, ngoài phẫn nộ ra, hắn chẳng biết mình nên làm thế nào nữa.
Ai có thể hiểu rõ tâm tình giờ phút này của hắn chứ? Ai biết trong lòng hắn đầy bất đắc dĩ chứ? Yêu chính người mình hận, hóa ra lại thống khổ đến thế... Hắn nghĩ tới chỉ cần nàng chịu nhận thua, chịu gả cho hắn, hắn sẽ không giao nàng cho trùm buôn thuốc phiện, chỉ cần nàng ngoan ngoãn làm người phụ nữ của hắn, rời khỏi quân bộ, hắn sẽ đối tốt với nàng...
NHưng nàng lại không, nữ nhân này nguyện chết cũng không muốn chịu thua với hắn, cứ như hiện giờ nàng rõ ràng đã là tù nhân rồi, ở trước mặt hắn vẫn bộ dáng cao cao tại thượng kia! Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu chứ? Đã vậy, vậy nàng nhất định phải chết là xong!
Ân Tử Thần hắn không lấy được thứ như mong muốn, hắn nguyện hủy diệt, cũng không để lọt vào tay kẻ khác...
Mãnh thú buông áo Lâm Nguyệt ra, vẻ mặt dữ tợn của Ân Tử Thần lùi lại sau một bước, nhìn chằm chặp vào Lâm Nguyệt hồi lâu, sau đó vung tay lên, nói với nam nhân đeo chiếc nhẫn vàng thô to ở ngón tay út, "Microphone, người phụ nữ này giao cho ngươi, cứ làm việc theo kế hoạch!"
Gã đàn ông tên Microphone kia cười khành khạch, lộ ra hai chiếc răng vàng, bảo, "Ân tam thiếu yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, chẳng qua, Ân Tam thiếu cũng đừng có quên...."
Ân Tử thần không còn nhìn Lâm Nguyệt nữa, đã mất hết kiên nhẫn với Microphone, nói, "Ngươi yên tâm, đến lúc đó dĩ nhiên không thể thiếu phần của ngươi, ngươi tốt nhất nên nhớ ta đã nói, người bộ đội đặc chủng X, một tên cũng không tha!"
"Đó là dĩ nhiên!" Thấy Ân Tử Thần nhắc tới bội đội đặc chủng X, trong mắt Microphone lóe lên oán độc, cười lạnh bảo, "Những thứ cẩu tạp chủng đó, ta dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, hy vọng ngươi nói con mồi này có thể dẫn chúng tới!"
"Điểm này ngươi yên tâm đi, có cô ta ở đây, bộ đội X tuyệt đối sẽ tới cứu cô ta thôi" Khóe môi Ân Tử Thần cong lên tia cười giễu lạnh lùng. Lâm Nguyệt là huyết mạch duy nhất của Lâm gia, người bộ đội X tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng lọt vào trong tay Microphone, vì thế mới nói, dùng Lâm Nguyệt làm mồi nhử, chẳng cách nào tốt hơn cả!
Có Lâm Nguyệt ở đây, người bộ đội X tuyệt đối sẽ tới cứu người, đến lúc đó chỉ cần những người đó đến, sẽ lọt vào trong bẫy, lợi dụng tay Microphone để tiêu diệt toàn bộ những người đó, còn phần Microphone thì... Tên đàn ông ngu xuẩn này, cuối cùng cũng chỉ biết hắn ta thành đá lót chân cho hắn cướp công lao thôi!
Nghĩ đến đây, bên môi Ân Tử Thần càng cười lạnh lẽo thêm, hắn quét mắt nhìn Lâm Nguyệt lần nữa, ánh mắt mang theo chút mỉa mai nồng đậm. Sắc mặt Lâm Nguyệt thoáng tái nhợt, phẫn nộ trừng trừng nhìn Ân Tử Thần. Hóa ra là vậy, Ân Tử Thần thế nhưng lại dùng nàng làm mồi nhử, lợi dụng nàng để dẫn toàn bộ đồng đội của nàng tới! Tên nam nhân này quả nhiên đủ hèn hạ đủ ác độc!
Tận tai nghe thấy âm mưu của Ân Tử Thần, trong lòng Lâm Nguyệt nổi lên dậy sóng ngập trời! Không, nàng tuyệt đối không thể cứ vậy ngồi chờ chết được, nàng chết thì chẳng tiếc gì, nhưng nàng không cách nào để liên lụy tới những đồng đội đã vào sinh ra tử cùng nàng như thế! Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nguyệt nẩy lên quyết định sắt đá. Mà đúng lúc này, Microphone lại vung tay lên nói, "Dẫn cô ta đi!"
Nghe lời Microphone, kẻ cứ chĩa súng vào đầu Lâm Nguyệt thu súng lại, còn hai tên buôn ma túy túm chặt lấy hai tay nàng cũng vừa lúc thả lỏng, dường như muốn đẩy nàng đi về phía trước vậy. Bởi thế lại để cho Lâm Nguyệt có cơ hội phản kháng.
Trong lúc bọn ma túy thu súng lại trong nháy mắt, Lâm Nguyệt động, thân thể nàng vặn vẹo như rắn, lợi dụng để tránh thoát hai tên đại hán giữ chặt nàng, trong lúc hai tay thoát khỏi túm chặt trong nháy mắt, nàng tung lên một cước, đá vào hai gã bên cạnh rồi sau đó thừa cơ tung người lên lăn một vòng, túm được Ân Tử Thần phía trước, ra tay nhanh như điện, giật lấy khẩu súng Ân Tử thần nắm trong tay.
Đợi nàng làm xong tất cả, mọi người chung quanh mới kịp phản ứng, vội vã rút súng, chĩa thẳng họng súng vào Lâm Nguyệt. Trong mắt Ân Tử Thần lóe sáng, lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt nói, "Lâm Nguyệt, ta biết rõ thân thủ ngươi rất tốt, nhưng lại chẳng có tác dụng rồi, ngươi vốn trốn không thoát, cần gì phải lãng phí tâm cơ chứ?"
Lâm Nguyệt không nói gì, chỉ giơ súng lên chĩa thẳng vào Ân Tử Thần, nhưng thân hình đối phương lại chợt lóe, giảo hoạt trốn đằng sau lưng một tên ma túy. Lâm Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, chẳng che giấu chút thù hận nào với hắn, mãi một lúc lâu đột nhiên bật cười lạnh lùng.
"Ân Tử thần, ta dù không cách nào giết ngươi được, báo cho cho cha mẹ ta, nhưng ta có thể giết mình, để cho âm mưu của ngươi không cách nào làm được! Lâm Nguyệt ta mười ba tuổi đã giết chết tên trùm buôn thuốc phiện lớn nhất, những năm gần đây, lại vì quốc gia, vì nhân dân vào sinh ra tử, hiện giờ sao lại để cho một kẻ tiểu nhân như ngươi lợi dụng chứ? Ngươi lợi dụng ta làm mồi để dẫn đồng đội ta tới, ngươi đừng có mơ!"
Nói xong, Lâm Nguyệt thu súng lại, chĩa súng vào đầu mình, bàn tay đặt lên cò súng bóp chặt dần. Mắt thấy lâm Nguyệt sẽ tự nổ súng tự sát, trong mắt Ân tử Thần lóe sáng, nhưng không lên tiếng, trên mặt lộ vẻ kỳ lạ.
Mà trong sống chết này, Lâm Nguyệt đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nếu Ân Tử Thần và Microphone muốn lợi dụng nàng làm mồi nhử, điều này nói rõ sự sống chết của nàng còn có tác dụng với bọn chúng, hiện giờ sao lại trơ mắt mà nhìn nàng tự sát không hợp tác chứ? Nếu chúng muốn ngăn nàng tự sát, vừa rồi trong nháy mắt nàng đoạt súng, nên tiến lên ngăn lại, mà không phải cứ giơ súng đứng tại chỗ đơn giản như thế với nàng...
Ở đây nhất định có cổ quái, với sự hiểu biết của nàng về Ân Tử Thần, tên đàn ông này tuyệt đối không đạt được mục đích tuyệt đối không bỏ qua, sao có thể đơn giản nhìn nàng cứ thế chết đi chứ?
Ngay lúc tinh thần Lâm Nguyệt hoảng hốt trong nháy mắt, đột nhiên nơi đan diền trong cơ thể truyền ra một luồng mát lạnh xộc thẳng lên não, toàn thân nàng run lên bần bật sau đó mở bừng mắt ra!
Nhìn lại lần nữa, rừng rậm chung quanh gì đó, Ân tử thần gì đó, Microphone gì đó, đều chẳng thấy bóng đâu.
Ở một chỗ mờ tối cổ xưa trong thạch thất, Lâm Nguyệt ngồi khoanh chân dưới đất, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mà nắm trong tay nàng là Hương lưỡi đao, giờ phút này đang đặt trên cổ nàng, khoảng cách cổ nàng chỉ xíu nữa thôi, màu sáng đỏ chuyển động trên hương lưỡi đao, tỏa ra ánh sáng dày đặc, lấy hương lưỡi đao sắc bén, chỉ cần cứa nhẹ cổ nàng một cái, thì một khắc sau nàng sẽ bỏ mạng hoàn toàn.
Quả nhiên không hổ là vạn ảo trận thử lòng, ảo ảnh trong trận biến hóa ngàn vạn, khiến người ta khó lòng phòng bị, cái đáng sợ nhất không phải là ảo cảnh như thật, mà nó am hiểu chuyện quyến rũ ký ức chôn sâu trong lòng người ta nhất, lấy giả loạn thật, khiến người ta chôn vùi mãi bên trong đó, rất khó thoát khỏi ảo cảnh khống chế.
Ngay từ đâu, lúc nàng sa chân vào ảo cảnh, ảo cảnh thể hiện chính là khát vọng sâu nhất trong lòng nàng, đó chính là cha mẹ được ở bên nàng, cả nhà ở một chỗ hạnh phúc bên nhau, đây cũng là tiếc nuối trong lòng nàng, cũng là khát vọng nàng muốn đạt được nhất, nhưng chẳng có cách nào đạt được hạnh phúc.
Sau đó nàng lại nhìn thấu, ảo cảnh lại chuyển đổi, chẳng đợi nàng tỉnh táo thực sự, đã khơi gợi lên ký ức cuối cùng đời trước của nàng, đời trước nàng bị Ân Tử Thần phản bội, kết quả lọt vào tay trùm buôn thuốc phiện, nhưng này là thật, là vạn ảo trận thử lòng lợi dụng trí nhớ của nàng tạo ra ảo cảnh, chỉ là quá trình có chút thay đổi.
Kiếp trước sau khi Ân Tử Thần xuất hiện bán đứng nàng, cũng có chút hành động làm nhục nàng, sau đó cũng coi nàng như con mồi, chẳng qua, ở phút cuối cùng của đời trước Ân Tử Thần trực tiếp giao cho nàng một khắc kia, cũng không lộ ra âm mưu cấu kết của hắn với microphone, sau đó microphone vì lý do an toàn, còn trói nàng lại, vốn chẳng để cho nàng có cơ hội phản kháng nào.
Nhất là cảnh cuối, lúc đồng đội tới cứu nàng, nàng vì không muốn liên lụy tới đồng đội, không để cho âm mưu của Ân Tử Thần được như ý, nàng vào lúc microphone nổ súng về phía đồng đội của nàng, đã nhào lên chặn viên đạn cho đồng đội.
Mà trong ảo cảnh, vì người trong ảo cảnh là hư cấu, nên họ không cách nào giết chết Lâm Nguyệt được, đành sửa lại đoạn ký ức này, để Ân Tử thần cố tình nói ra âm mưu của hắn với microphone, bức Lâm Nguyệt tự sát.
Không thể không nói, vạn ảo trận thử lòng này hết sức hiểu rõ nhược điểm của người ta, nó lợi dụng chuyện tâm tư Lâm Nguyệt không muốn liên lụy đồng đội, bức Lâm Nguyệt tự sát, nếu không phải Lâm Nguyệt trước khi xông trận, có uống viên thần đan thanh tâm minh vào, tới thời điểm mấu chốt đan dược có tác dụng, biết đâu chừng nàng thực sự vẫn bỏ mạng vì chính tay mình.
Để Hương lưỡi đao trong tay xuống, lòng Lâm Nguyệt vẫn sợ hãi toát mồ hôi lạnh, vừa rồi thực sự rất nguy hiểm, nếu không phải sau đó thần đan thanh tâm minh phát huy tác dụng, hiện giờ nàng đã phơi thây tại chỗ rồi!
Hít thật sâu một hơi, Lâm Nguyệt điều hòa tâm tình, lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu dùng thần thức tra xét một lượt, phát hiện ra mình cũng không còn đáng lo ngại nữa, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Vạn ảo trận thử lòng này, cuối cùng nàng cũng vượt muôn vàn nguy hiểm xông qua, vừa rồi mặc dù cực nguy hiểm, suýt nữa đổ máu tại chỗ, nhưng sau khi chính thức thông qua rồi, lại đạt được nhiều thứ tốt không ít.
Vì kinh nghiệm kiếp trước, lại biết rõ thêm trong lòng ở đây vốn là trong thế giới tiểu thuyết, tâm cảnh nàng lúc nào cũng có sơ hở, vì thế sau khi đột phá trúc cơ hậu kỳ, chẳng cách nào chạm tới ngưỡng cửa Kết Đan, mà giờ trải qua trận thí luyện vạn ảo trận thử lòng, tâm cảnh nàng đã tăng lên nhiều, vừa rồi tỉnh lại trong huyễn cảnh, tu vi nàng trong lúc vô tình đã từ trúc cơ hậu kỳ đột phá lên trúc cơ đỉnh, chỉ cách kết đan có chút xíu nữa thôi!
Mặc dù tu vi tăng lên, nhưng trên mặt Lâm Nguyệt chẳng có tý vui mừng nào, chỉ có từng đợt sợ hãi. Xem trong truyện, nhất là luôn biết tâm tình lịch luyện với tu sĩ mà nói, cực kỳ quan trọng, song nàng lại không ngờ được bước quan trọng như thế, chỉ cần trong lòng có chút sơ hở cũng sẽ bị tâm ma lợi dụng, không cẩn thận mà bỏ mất mạng nhỏ của mình ngay.
Riêng vạn ảo trận thử lòng này chính là một ảo trận thượng cổ, suýt nữa đã khiến nàng mất mạng, mà lúc kết đan kết an tâm ma lại càng đáng sợ nghìn vạn lần, nếu lấy tâm cảnh lúc trước của nàng, đừng có nói là kết anh, mà kết đan cũng chỉ là vọng tưởng!
Lâm Nguyệt thu lại tâm tư, cũng không cố đi nhìn những người khác, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu điều tức củng cố tu vi mình chắc lên.
Một hồi lâu sau, lúc Lâm Nguyệt cảm giác trong cơ thể mình tu vi đột nhiên rung chuyển linh khí hoàn toàn đã trở lại bình tĩnh, Lâm Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm kết thúc tu luyện, chậm rãi mở mắt ra nhìn về những người khác.
Thân nàng ở chỗ đại điển cổ thoạt nhìn khá rộng lớn trống trải, đám người Minh Hoa tiên tử đang phân tán chung quanh nàng, ai nấy đều nhắm nghiền mắt, đắm chìm trong ảo giác trận pháp. Mỗi người gặp được ảo cảnh khác nhau, vẻ mặt từng người khác nhau, có thiên biến vạn hóa, có phẫn nộ, si mê, có ngọt ngào, thù hận, có vui vẻ, thậm chí trong miệng Minh hoa tiên tử còn phát ra âm thanh nức nở khe khẽ.
Nhìn vẻ mặt đám người Minh hoa tiên tử và Toàn tuyết, trong lòng Lâm Nguyệt thấy cảm khái vạn lần. Mặc dù nàng đã tỉnh lại trước, nhưng lại không dám đi đánh thức đám đông, bởi vì vạn ảo trận thử lòng nhất định phải dựa vào chính mình tự động tỉnh lại từ trong ảo cảnh mới được, nếu người xông trận vẫn trong ảo cảnh, mà bị người ngoài quấy rầy, tinh thần sẽ bị thương tổn, thậm chí nổi điên, trở thành một quái vật mất hết tâm trí, chỉ biết giết chóc.
Cũng chính bởi thế, nên Lâm Nguyệt trước mới để Bạch Băng tự động xông trận, bởi vì hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, người bên cạnh không thể giúp hắn được.
Ánh mắt Lâm Nguyệt vừa xoẹt qua Minh hoa tiên tử vừa khóc vừa cười, lại rơi trên người Bạch Băng. Vừa nhìn lại khiến nàng không kìm được nhíu mày.
Hai mắt Bạch Băng nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt không máu, toàn thân ướt sũng mồ hôi, vẻ mặt hắn dữ tợn, trong miệng cứ mở cứ đóng, chẳng biết đang nói gì, lát sau, sắc mặt tái nhợt lại đổi thành đỏ bừng, tay giơ mạnh lên, đối với đầu mình một khắc sau thì động tác bỗng cứng đờ. Thấy động tác của Bạch Băng, trong lòng Lâm Nguyệt đột nhiên có dự cảm xấu.
Trong mấy người, tu vi Bạch Băng là yếu nhất, tâm tình cũng không kiên định nhất, mặc dù hắn trước khi xông trận có uống viên thần đan thanh tâm minh nàng cho, nhưng muốn thành công qua được vạn ảo trận thử lòng này tỷ lệ không nhiều, rất có thể, cuối cùng vẫn bị lạc bên trong trận pháp này.
Nhìn Bạch Băng giãy giụa trong ảo cảnh, trong lòng Lâm Nguyệt thở dài. Kết cục thế nào, sống hay chết, thì do số phận Bạch Băng! Sau khi Bạch Mẫu Đơn chết đi, nàng cứ một đường bao bọc che chở hắn tới đây, đã hết lòng, vạn ảo trận thử lòng này nàng chẳng cách nào giúp hắn được, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính hắn.
Chậm rãi thu hồi mắt lại, Lâm Nguyệt nhìn về phía Toàn Tuyết. So với Bạch Băng và Minh Hoa tiên tử, khoảng cách Toàn Tuyết ở gần nàng nhất, giờ phút này vị này khiến Lâm Nguyệt nhìn không thấu trên trán nổi đầy gân xanh, đầu đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt hàm răng, khuôn mặt vốn tuấn mỹ giờ phút này thoạt nhìn khá dữ tợn đáng sợ, trông bộ dạng điên cuồng phẫn nộ. Nhìn vẻ mặt giờ phút này của hắn, nhưng càng nặng hơn cả Bạch Băng nữa.
Lâm Nguyết khẽ lắc đầu, trong lòng lại thở dài mãi. Nàng không biết Toàn Tuyết trong ảo cảnh đến cùng thấy gì, nhưng người nam nhân này lần này tiến vào trong di tích là người nàng cực không nhìn thấu, người nam nhân này ngay từ đầu rõ ràng có bộ dạng yêu Lâm tiên tử sâu sắc, sau đó lại tự tay đẩy Lâm tiên tử tới đường chết, hơn nữa lúc Lâm tiên tử chết, trên mặt hắn chỉ có lạnh lùng và khinh miệt, chẳng có tý bi thương nào.
Sau đó đi thẳng một mạch tới đây, vẻ mặt nam nhân này vẫn mãi lạnh nhạt, Lâm Nguyệt quan sát hắn liên tục, nhưng chẳng cách nào nhìn ra sâu cạn của nam nhân này, giờ ở trong ảo cảnh, nam nhân này lộ ra vẻ mặt như thế, thực khiến người ta kinh ngạc mãi.
Nhìn tới đây hẳn Toàn tuyết đã trải qua một chuyện gì đó, nếu không cũng sẽ không bị vùi sâu đến thế, chỉ là không rõ hắn có thể thuận lợi xông qua cửa ải này không, nếu không xông qua, vẫn lạc nơi đây, ngược lại thật đáng tiếc..
Ngay trong nháy mắt Lâm Nguyệt cảm khái, đột nhiên trên vẻ mặt Toàn Tuyết xuất hiện thay đổi, vốn vẻ mặt đang dữ tợn đáng sợ, nhưng lại dần hòa hoãn dần, hàm răng cắn chặt cũng buông lỏng dần, chỉ ngắn ngủn trong mấy giây, Toàn Tuyết đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng như cũ, cứ như bộ mặt dữ tợn đáng sợ của nam nhân ấy không phải là hắn, mà là một người khác vậy.
Thấy biểu hiện vậy của Toàn Tuyết, lông mày Lâm Nguyệt dướn lên, trong lòng hơi kinh ngạc, vừa rồi nàng rõ ràng thấy Toàn Tuyết như nỏ mạnh hết đà, mắt thấy sẽ không còn kiên trì được nữa, nhưng giờ lại có thể khôi phục lại bình tĩnh chút, xem ra tên Toàn Tuyết này tâm chí cực kỳ kiên định, nếu không vốn chẳng cách nào cưỡng chế tâm tình trong ảo cảnh bình tĩnh trở lại được.
Nhìn tới cửa ải này, Toàn Tuyết xem như đã xông qua.... Trong lòng Lâm Nguyệt vừa nẩy ra ý nghĩ này, quả nhiên liền thấy Toàn Tuyết mở bừng hai mắt ra, cặp mắt lạnh băng như vô tình ấy lạnh lùng đối mặt với ánh mắt Lâm Nguyệt.
Thấy Lâm Nguyệt, Toàn Tuyết hơi ngẩn ra, sau đó mới khẽ gật đầu với nàng, sau đó lại nhắm mắt lại bắt đầu điều tức.
Lâm Nguyệt để ý thấy linh lực không khống chế được trong người Toàn Tuyết nhảy tán loạn, rõ ràng là tu vi vừa đột phá không được vững lắm, trong lòng lập tức hiểu ngay. Xem ra xông qua trận này không chỉ nàng có thu hoạch mà Toàn Tuyết cũng đột phá.
Chẳng qua như thế, Lâm Nguyệt với tu vi Toàn Tuyết lại suy đoán nhiều thêm chút. Lúc trước thoạt nhìn tu vi Toàn Tuyết như luyện khí đỉnh hậu kỳ, khác hẳn với đám Minh Hoa tiên tử, kém chút là bước vào trúc cơ, hiện giờ sau khi xông qua trận ảo thử lòng, tu vi hắn lại đột phá lần nữa, nhưng chẳng có dị tượng trúc cơ phát sinh, xem ra tu vi hắn ít nhất cũng là trên trúc cơ, nếu không vốn chẳng cách nào giải thích được tình trạng này của hắn.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, lúc Toàn Tuyết điều tức không lâu, đột nhiên Minh Hoa tiên tử thét lên một tiếng chói tai! Một tiếng thét này chói tai thê lương vô cùng, trong lòng Lâm Nguyệt thất kinh, mà Toàn Tuyết đang điều tức đột nhiên bừng tỉnh.
Toàn Tuyết nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Nguyệt, lại đưa mắt nhìn lên người Minh Hoa tiên tử, mày kiếm khẽ cau lại, nói thản nhiên, "Lâm tiên tử, nếu một lúc nữa mà Minh Hoa tiên tử nổi điên, hai người chúng ta nhất định phải liên thủ giết chết nàng ta, nếu không chúng ta sẽ bị nàng ta làm liên lụy đó!"
Giọng nói Toàn Tuyết rất lạnh nhạt, Lâm Nguyệt nghe được vẫn chậm rãi gật đầu nhẹ với Toàn Tuyết. Mặc dù tu vi Minh Hoa tiên tử là đỉnh luyện khí hậu kỳ, nhưng nếu nàng ta nổi điên, vậy tu vi kia sẽ tăng vọt, một tu sĩ luyện khí đỉnh hậu kỳ khi thần thức sa vào điên cuồng, thì coi như là một tu sĩ trúc cơ cũng đơn giản không dám chọc vào, dù sao đối phương sau khi mất đi thần trí vốn hung hãn không sợ chết, nếu bị đối phương để mắt tới, dù là tu sĩ trúc cơ cũng khó bảo toàn tính mạng mà lui.
Ngay lúc Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết hạ quyết định ngắn ngủi trong nháy mắt, bên đó, Minh Hoa tiên tử lại vùi lấp sâu trong ảo cảnh không cách nào thoát ra được.
Phịch một tiếng, cửa phòng gian phòng xa hoa tráng lệ bị Minh Hoa tiên tử đá văng ra. Trong phòng đôi nam nữ quần áo rối loạn đang ôm nhau, thấy Minh Hoa tiên tử xông tới, nữ nhân kia lộ ra tia đắc ý giễu cợt, tươi cười, mà nam tử có dung mạo tuấn mỹ được nàng ta ôm vào lòng kia sắc mặt trầm xuống, mặt mũi ngập tràn chán ghét nhìn Minh hoa tiên tử, trách mắng, 'Ngươi vào làm gì? Còn không mau cút ra ngoài cho ta!"
"Văn Nhi, ngươi sao có thể đối xử ta như vậy chứ?" Minh Hoa tiên tử nhìn nam tử kia, trên mặt lộ vẻ thống khổ, nói, "Ta mới là vợ chủ của ngươi, sao ngươi có thể, sao ngươi có thể cùng nàng ta..."
Nghe thấy lời Minh Hoa tiên tử nói, ánh mắt nam tử lóe lên, hơi chột dạ quay mặt nhìn sang chỗ khác, còn nữ nhân kia thì đột nhiên nở nụ cười lạnh, giọng sắc nhọn vọt ra, "Chu Minh Hoa, tỷ tỷ tốt của ta, tỷ đã thấy rồi đó, ta người làm muội muội này cũng chẳng hề gạt tỷ! Văn Nhi hắn yêu ta, hắn muốn sống cùng ta, vì thế tỷ tỷ tốt của ta, tỷ cũng nên tha đi là xong!"
Minh Hoa tiên tử không dám tin nhìn muội muội của mình ở cùng với nam nhân mình yêu sâu sắc, thấy nam nhân không phản bác, mà chấp nhận lời nữ nhân nói, nàng ta lập tức giận run cả người lên, run lẩy bẩy nói, "Vì sao? Văn Nhi, vì sao thế? Ngươi, ngươi nếu yêu nàng ấy, tại sao lại nói muốn gả cho ta chứ?"
"Lúc đầu đúng là ta yêu Minh Tâm, ta vốn chẳng yêu ngươi, chẳng qua lúc trước Minh Tâm và Trần thiếu gia có hôn ước, ta dĩ nhiên cũng không thể thuận lợi ở cùng một chỗ với Minh Tâm được, sau đó phụ thân bức ta gả cho người khác, vì không muốn rời Minh Tâm đi, ta vạn bất đắc dĩ mới đành chọn gả cho ngươi, nếu không phải vì Minh Tâm, ngươi cho là bằng vào thứ nữ trong nhà như ngươi, có thể lấy được ta sao?" Nam tử tuấn mỹ rúc vào trong lòng Minh Tâm, nhìn Minh Hoa tiên tử trước mắt đầy khinh thường.
"Ngươi đã chọn gả cho ta, vì sao còn ở cùng với nàng ấy? Ngươi đừng quên, chúng ta đã thành thân, đã bái đường, ngươi là chính phu của Minh Hoa ta!" Nam tử tuấn mỹ kia nói lời lạnh lùng vô tình đã triệt để đập nát hy vọng cuối cùng trong lòng Minh Hoa tiên tử, nàng ta run giọng hỏi.
"Ta gả cho ngươi, là vì Minh Tâm, vì sao không thể ở cùng với nàng ấy chứ?" Vẻ khinh thường trên mặt nam tử tuấn mỹ càng đậm.
"Ngươi, ngươi quá trơ trẽn, ngươi đôi nam nữ chó này, ta muốn giết ngươi!" Minh Hoa tiên tử phẫn nộ thét lên chói tai.
← Ch. 144 | Ch. 146 → |