Truyện:Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên - Chương 144

Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên
Trọn bộ 235 chương
Chương 144
Thăm Dò Di Tích (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-235)

Quả nhiên, một khắc sau đã nghe thấy lời Toàn Tuyết nói lạnh nhạt ra, "Lâm tiên tử xác thực là là mang dị hỏa trên người, Lâm tiên tử, Toàn Tuyết nói đúng chứ?"

"Lâm tiên tử ư?" Nghe thấy lời Toàn Tuyết nói, mọi người mắt sáng lên, cùng nhìn về phía Lâm Nguyệt như sói đói. Sắc mặt Lâm Nguyệt trầm xuống, lặng yên một lát, lại nhợt nhạt cười, ý tứ hàm xúc không rõ của nàng quét Toàn Tuyết một cái, cười lạnh bảo, "Tiểu muội đúng thật là có dị hỏa, chẳng qua ở chỗ này dị hỏa đâu chỉ mình tiểu muội thôi? Như tiểu muội đoán không nhầm, trong người Toàn Tuyết đạo hữu cũng có dị hỏa. Toàn Tuyết đạo hữu, chẳng biết lời tiểu muội nói có đúng không nhỉ?"

Vẻ mặt Toàn Tuyết cứng đờ, nhưng đã nhanh chóng khôi phục lại như thường, cười bảo, "Lâm tiên tử quả nhiên thông tuệ, Toàn Tuyết đúng thật cũng có dị hỏa, song tu vi Toàn Tuyết lại quá thấp kém, cho dù có dị hỏa cũng không cách nào giết chết hai súc sinh này, lát nữa lại phải dựa vào Lâm tiên tử xuất lực nhiều hơn mới phải!"

Hương lưỡi đao trong tay Lâm Nguyệt vung lên, đánh lui một kích của nhện ma ăn tủy, thốt lên lạnh lùng, "Tu vi tiểu muội và Toàn Tuyết đạo hữu ngang nhau, Toàn Tuyết đạo hữu cần gì phải khiêm tốn như thế chứ? Hừ"

"Lời Lâm tiên tử nói đúng lắm, chẳng qua với sức của hai ta, cho dù có dị hỏa cũng không cách nào đảm bảo có thể giết chết được hai súc sinh này, muốn giết chết chúng hoàn toàn, còn cần phải có huyết dẫn mới phải!" Nói xong, ánh mắt Toàn Tuyết lặng lẽ như có ý rơi trên người Bạch Băng.

Mặt Lâm Nguyệt sầm xuống, nói lạnh lùng, "Đừng có ý đồ gì với hắn"

"Lâm tiên tử làm căng thẳng thế này, chẳng lẽ thật sự coi trọng hắn sao?" Ánh mắt Toàn Tuyết lóe lên, những lời này dùng truyền âm thuật nói.

"Ta đã đồng ý với Bạch Mẫu Đơn thì sẽ bảo vệ hắn chu toàn, nếu Toàn Tuyết đạo hữu có ý đồ gì với hắn, ta khuyên ngươi nên nhanh bỏ đi ngay đi" Lâm Nguyệt nói lạnh lùng.

Nàng chẳng có cảm giác gì với Bạch Băng, nhưng cũng không hèn hạ tới mức đem hắn thành vật hi sinh để sử dụng, Bạch Mẫu Đơn và nàng cũng không thể nói là có giao tình gì, chẳng qua cam kết của tu sĩ là cực quan trọng, nếu nàng đã đồng ý bảo vệ Bạch Băng, dĩ nhiên cũng không bỏ mặc hắn.

Huống chi, với tu vi của nàng, dù không cần dị hỏa, nàng cũng có thủ đoạn khác đối phó với hai con nhện ma ăn tủy kia, đã vậy, nàng cần gì phải hy sinh tính mạng Bạch Băng này, trở thành một kẻ nuốt lời chứ?

"Đã vậy, vậy Toàn Tuyết cũng đành phải chọn đổi một người rồi" Nói xong, Toàn Tuyết lại lặng lẽ lướt nhìn tới Lâm tiên tử một cái, trong mắt lóe lên tàn khốc.

Ngay trong nháy mắt Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết truyền âm, sắc mặt Minh Hoa tiên tử hơi đổi, như nhìn ra chút gì giấu kín, nàng ta không biến sắc lùi lại sau một bước cách xa Toàn Tuyết ra, nói, "Lâm tiên tử, Toàn Tuyết đạo hữu, có thể nghĩ ra đối sách rồi sao?"

"Minh Hoa tiên tử, ta và Lâm tiên tử đúng thật có cách xử lý giết chết hai con súc sinh này, chẳng qua cần Minh Hoa tiên tử phối hợp một chút!" Nói xong, Toàn Tuyết lại lặng lẽ nhìn lướt qua Lâm tiên tử lần hai.

Trong mắt Minh Hoa tiên tử thoáng hiểu, cùng liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt, thấy mặt Lâm Nguyệt không đổi, lúc này mới mở lời, "toàn Tuyết đạo hữu cũng ra sức vì mọi người, ta dĩ nhiên sẽ phối hợp thật tối với Toàn Tuyết đạo hữu và Lâm tiên tử, xin hai vị yên tâm"

Lâm tiên tử nghe thấy lời Minh Hoa tiên tử nói, dù không rõ Toàn Tuyết và Lâm Nguyệt đến cùng có cách nào, nhưng cũng cười bảo, "Tuyết Nhi, nếu ngươi có cách thì cứ việc dùng đi, hai con súc sinh này thật đáng chết!"

Ở trong lòng Lâm tiên tử, Toàn Tuyết chính là người của nàng ta, vì thế cho dù nàng ta thật sự không thích Lâm Nguyệt, nhưng cũng không ngại ủng hộ nàng hợp sức với Toàn Tuyết, lòng ngập tràn vui vẻ vì Toàn Tuyết, lại không để ý tới Minh Hoa tiên tử và Lâm Nguyệt nhìn về nàng ta với ánh mắt đồng cảm thương tình.

"Đã vậy, vậy chẳng còn cách nào tốt hơn nữa!" Nói xong, Toàn Tuyết khẽ mỉm cười, nụ cười tươi như gió xuân, ánh mắt nhìn về Lâm tiên tử lóe lên ánh sáng quỷ dị, nụ cười trên mặt Lâm tiên tử cứng đờ, lập tức dại ra.

Toàn Tuyết lùi mạnh lại sau một bước, lách mình tiếng vào trong lòng tròn của mọi người, trong tay bấm niệm nhanh pháp quyết, theo động tác của hắn, thân thể dần nổi lên ánh sáng màu xanh yếu ớt, ánh sáng màu xanh tăng mạnh dần, đột nhiên phù một cái, trên hai tay hắn xuất hiện một ngọn lửa màu xanh đậm, mầm lửa vừa xuất hiện, nhiệt độ cả thạch thất đột nhiên tăng vọt, nhiệt độ cao chưa từng có từ trước tới nay.

Toàn Tuyết khẽ quát mạnh một cái, ngọn lửa trong nháy mắt bị hắn hút vào lòng bàn tay, cùng lúc đó, biểu hiện trên mặt ác độc, ngọn lửa xanh kia trong nháy mắt xuất hiện trên người Lâm tiên tử, chỉ trong một hơi thở Lâm tiên tử đã biến thành một ngọn đuốc sống hoàn toàn.

Mà lúc này đúng lúc con nhện ma hướng Minh Hoa tiên tử nhào tới, Minh Hoa tiên tử khẽ quát nhẹ một tiếng, pháp khí trong tay đảo qua, trực tiếp đem ngọn đuốc sống Lâm tiên tử đón lấy nhện ma ăn tủy lao tới, nhện ma ăn tủy kia không kịp tránh, đã bị ngọn đuốc sống Lâm tiên tử tóm được!

"Chít!"

Nhện ma ăn tủy lúc bị ngọn lửa xanh kia đụng vào trong nháy mắt, đã nhanh chóng bao phủ toàn bộ nhện ma ăn tủy, trong hỏa diễm, nhện ma ăn tủy thét lên một tiếng chói tai thê lương.

Tiếng thét chói tai ấy khiến toàn thân đuốc sống Lâm tiên tử run lên, thần trí trong nháy mắt tỉnh táo lại, lập tức phát ra từng đợt kêu thảm thiết.

Toàn thân Lâm tiên tử bị ngọn lửa đốt cháy ngã xuống mặt đất giãy giụa quằn quại, gương mặt méo mó như ác quỷ nhìn chằm chằm vào Toàn Tuyết, thét lên thê lương, "Toàn Tuyết, ngươi dám lừa ta, ngươi chết không yên đâu..."

Thần sắc Toàn Tuyết vẫn không đổi, nhìn Lâm tiên tử giãy chết đầy khinh miệt, cười lạnh bảo, "Chỉ bằng nữ nhân như ngươi vậy, cũng dám cười tiểu gia ta sao? Quả thật muốn chết rồi!"

"Ngươi gạt ta, ngươi lại dám gạt ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi đâu.."

Hai mắt Lâm tiên tử lồi lên, lộ ra sắc thái điên cuồng, cứ như ác quỷ muốn nhào lên liều mạng với Toàn Tuyết vậy, tiếc là bị dị hỏa đốt cháy, nàng ta sớm như nỏ mạnh hết đà. Chỉ quằn quại giãy giụa mấy cái như con nhện ma ăn tủy kia, rồi cùng nhện ma ăn tủy biến thành đống tro tàn.

Thấy bạn mình đã chết, con nhện ma ăn tủy khác thét lên tiếng kêu thê lương the thé, lông trắng trong người trong nháy mắt dựng đứng lên như kim đâm, tốc độc như điện xẹt, điên cuồng nhào tới đám người Lâm tiên tử.

"Lâm tiên tử!" Thấy nhện ma nổi điên, Toàn Tuyết lập tức phát ra một tiếng quát chói tai! Lâm Nguyệt không dám chậm trễ, đầu ngón tay vừa động, một ngọn lửa màu đen nhỏ như hạt đậu xuất hiện đột ngột, ngón tay ngọc của Lâm Nguyệt khẽ vẩy nhẹ một cái, mầm lửa kia trong nháy mắt như mũi tên lao tới nhện ma ăn tủy.

Con ngươi màu xanh lục của nhện ma ăn tủy trở nên đỏ ngầu, bạn tình đã chết, khiến cho mãnh thú này nổi điên hoàn toàn, giờ phút này nhìn thấy một ngọn lửa màu đen lớn hơn hạt đậu nành chút bay vụt đến, nhưng không tránh được, ngược lại càng giơ móng vuốt lóng lánh lên đâm mạnh về phía Lâm Nguyệt.

Minh Hoa tiên tử và Toàn tuyết thấy con nhện ma ăn tủy kia hung ác như thế, sắc mặt biến lớn, lùi thẳng ra sau, trong nháy mắt quanh Lâm Nguyệt không có ai, chỉ có mỗi Bạch Băng đứng sau lưng Lâm Nguyệt, sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy.

Lâm Nguyệt phản ứng cực nhanh, nàng tung một chưởng về phía Bạch Băng, đẩy hắn về phía Minh Hoa tiên tử, cùng lúc đó, giơ Hương lưỡi đao màu đỏ lên cao đập mạnh vào mặt nhện ma ăn tủy, chém mạnh xuống!

Một tiếng nổ ầm vang lên, Hương lưỡi đao sắc bén bổ mạnh lên người nhện ma ăn tủy, dù không làm nhện ma ăn tủy bị thương tý nào, nhưng cũng thành công làm tốc độ của nó chậm lại, cũng chính lúc này, hư vô chân hỏa trong nháy mắt rơi xuống lưng nhện ma.

Chỉ thấy ngọn lửa đen lớn hơn đậu nành rung rung, trong nháy mắt rớt lên người con nhện ma, bùng phát thành một ngọn lửa đen khổng lồ, bao trùm hoàn toàn nhện ma trong ngọn lửa.

"Chít chít..."

Con nhện ma ăn tủy bị cháy khủng khiếp phát ra tiếng kêu chói tai thê lương, sáu chân tay co lại thành một cục, tạo thành một hỏa cầu đen khổng lồ, quằn quại trên mặt đất giãy chết, nhưng rất nhanh, thân hình cao lớn của nhện ma đã dần bị hòa tan trong ngọn lửa cuối cùng đến cả bụi cũng không thấy, biến mất hoàn toàn.

Đám người Minh hoa tiên tử thấy cảnh như thế, bất giác khóe mắt run rẩy, nhìn về phía Lâm Nguyệt mơ hồ có mấy phần kiêng kỵ.

Lông mày đen của Lâm Nguyệt căng ra, đôi mắt híp lại như có sắc vui mừng bên trong. Hư vô chân hỏa, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Sau khi luyện hóa được hư vô chân hỏa, đây là lần đầu tiên Lâm Nguyệt dùng tới, nhưng kết quả vậy lại khiến nàng cực kỳ hài lòng, nàng xem trong truyện đã biết hư vô chân hỏa là ở thời điểm Diệp Khuynh Tuyết ở thời kỳ nguyên anh hậu kỳ đại khai sát giới, nàng liên tục biết hư vô chân hỏa phi phàm, nhưng không ngờ nó lại lợi hại đến vậy, chỉ một hạt đậu nành hư vô chân hỏa mà có thể đem đốt một con yêu thú đỉnh cấp ba chết đến chút cặn bã cũng không có.

Biết rõ con nhện ma ăn tủy dù phẩm cấp không cao, nhưng thể xác lại cực kỳ cứng rắn, đến cả pháp khí cũng không cách nào xuyên qua thân giáp, vừa rồi Toàn Tuyết lợi dụng Lâm tiên tử làm trước, đốt chết cháy một con nhện ma, chẳng qua cũng chỉ đem nội tạng trong thân thể nhện ma biến thành tro mà thôi, còn thể xác vẫn đầy đủ, mà hiện giờ, một con nhện ma khác lại bị hư vô chân hỏa đốt sạch sẽ, cả bụi cũng không còn, bởi vậy có thể nghĩ, công kích của hư vô chân hỏa thật sự cực bá đạo.

"Quả nhiên Lâm tiên tử thủ đoạn thật" Minh Hoa tiên tử thấy con nhện ma ăn tủy bị diệt sạch hoàn toàn, mắt chợt lóe lên, cười nói.

"Minh Hoa tiên tử quá khen, nếu thủ đoạn lợi hại, tiểu muội sao sánh bằng Toàn Tuyết đạo hữu chứ?" Lâm Nguyệt cười lạnh, thản nhiên nói ra.

Cả vợ chủ của mình mà còn có thể lấy ra làm mẫu, Lâm Nguyệt đối với hành động của Toàn Tuyết ghét vô cùng. Dù đang ở giới tu chân, tình cảm giữa vợ chồng lại cực kỳ lạnh bạc, như Toàn tuyết vậy vì mạng sống mà dám nhẫn tâm đẩy vợ mình ra chịu chết cũng thật sự quá tàn nhẫn lạnh bạc.

Nghe thấy lâm Nguyệt nói, sắc mặt Minh Hoa tiên tử lạnh lùng, vừa rồi người đẩy Lâm tiên tử ra là nàng ta, thực ra với bản tính của nàng ta, nàng ta càng muốn lấy Bạch Băng ra làm mẫu hơn, chẳng qua lại ngại Lâm Nguyệt, nàng ta chỉ đành chọn Lâm tiên tử.

Đương nhiên nàng ta cũng bất đắc dĩ thôi, như trước đó nàng ta không đủ thông minh có lẽ người làm mẫu chính là nàng ta.

Trên mặt Toàn Tuyết lại tỏ vẻ lạnh nhạt, cứ như chẳng nghe thấy giọng nói giễu cợt của Lâm Nguyệt, so với hắn, sắc mặt Bạch Băng khó coi hơn, hắn kinh ngạc nhìn Lâm tiên tử thành một đống tro tàn, trong lòng không kìm được khẽ rùng mình một cái.

Hắn không phải là kẻ ngu, nếu nói lúc trước hắn còn không biết chuyện gì xảy ra thì hiện giờ sau khi hắn tận mắt thấy Lâm tiên tử chết thê thảm tới cực điểm, có gì mà không hiểu nữa chứ?

Lâm tiên tử chết, hẳn là có dự mưu từ trước, nếu không vừa rồi Toàn Tuyết kia cũng không phối hợp tốt với Minh Hoa tiên tử tới vậy, mà càng khiến hắn thấy sợ hãi chính là, Lâm tiên tử chết là thay thế hắn thành con mồi, mà mục tiêu củaToàn tuyết kia hẳn là hắn!

Nghĩ đến đây, Bạch Băng bất giác nhìn về phía Lâm Nguyệt, trong mắt chợt lóe sáng cảm kích. Sở dĩ Toàn Tuyết cuối cùng không chọn hắn, hẳn là bởi vì nàng ấy chăng? Nếu không sao Toàn Tuyết lại dễ tha cho bao đồ như hắn chứ, đã chọn hắn trước cả Lâm tiên tử rồi chứ? Huống chi, Lâm tiên tử kia chết dường như còn là vợ chủ của Toàn Tuyết nữa...

Bạch Băng vì thủ đoạn độc ác của Toàn Tuyết mà thất vọng đau khổ ra, còn rất thật lòng cảm kích với lâm Nguyệt, từ đó lòng ái mộ Lâm Nguyệt càng sâu thêm.

"Bất kể thế nào, lần này bổn tiên tử có thể tránh được một kiếp còn phải nợ Lâm tiên tử và Toàn Tuyết đạo hữu, bổn tiên tử nợ ân tình của nhị vị, cũng xin hứa với nhị vị, nếu cuối cùng lấy được bảo vật ở chỗ dĩ tích này, lúc đó cũng để cho nhị vị được lựa chọn trước" Minh Hoa tiên tử chậm rãi nói ra, ánh mắt lướt qua Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết hơi mờ mịt phức tạp.

Di tích lần này là do nàng và Lâm tiên tử cùng Dược phu nhân phát hiện ra, lúc trước bởi số người không đủ, không cách nào phá vỡ cấm chế bên ngoài trận pháp, lại khiến một đồng bạn bị chết, vì thế họ mới quyết định rời đi trước, để nàng ta liên hệ với các tu sĩ khác, sau khi tìm đủ số người mới quyết định đi tìm bảo vật.

Lúc trước nàng ta có giao tình với người tu sĩ đã chết kia, rồi lại có giao tình với Lâm tiên tử và Dược phu nhân là chuyện thường, vì thế nàng ta mới đem chuyện này báo với Bạch Mẫu Đơn, dù sao so với Lâm tiên tử và Dược phu nhân thì nàng ta có giao tình sâu hơn với Bạch Mẫu Đơn, hơn nữa thực lực của Bạch Mẫu Đơn không tầm thường, đến lúc đó ở trong di tích nếu tìm được bảo vật khó lường, với sự liên thủ của nàng ta và Bạch Mẫu Đơn, bảo vật đó sẽ thuộc về tay các nàng thôi.

Nhưng nàng ta ngàn tính vạn tính lại không ngờ được rằng con trai Bạch Băng của Bạch Mẫu Đơn vì ái mộ Lâm Nguyệt mà lén theo tới, ở trong lối đi vào di tích, chẳng những Dược phu nhân bỏ mình, mà bởi vì Bạch Băng, Bạch Mẫu Đơn cũng chết.

Thật khó khăn lắm các nàng mới đi tới trung tâm di tích, kết quả chẳng thấy bảo vật đâu, hiện giờ đến Lâm tiên tử cũng chết, hơn nữa nàng ta còn bị Toàn Tuyết chẳng rõ lai lịch kia hại chết.

Nàng và Lâm tiên tử cùng Dược phu nhân là cùng phát hiện ra di tích, tính cả Bạch Mẫu Đơn cũng là người của nàng ta, mà hiện giờ, bốn người các nàng thì đã chết ba, chỉ để lại mình nàng ta với hai kẻ giữa đường gia nhập, từ đó tình thế trước mắt với nàng ta cực kỳ bất lợi, lại thật đáng buồn ở chỗ là, nếu không có Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết, giờ phút này nàng ta chỉ e đã bị nhện măn tủy hút thành xác khô rồi!

Trong lòng biết rõ Lâm Nguyệt và toàn Tuyết không dễ dây vào, Minh hoa tiên tử dù cho không cam lòng, cũng không dám nói gì, chỉ đành kiên trì, tiếp tục cùng hia người này thăm dò, đương nhiên nếu lúc đó có phát hiện ra bảo vật gì, nàng ta muốn có được cũng không phải dễ!

"Vậy thì tạ ơn Minh hoa tiên tử rồi!" Toàn Tuyết cười nhạt một tiếng. Lâm Nguyệt cũng gật đầu, vừa nói lạnh nhạt, "Chuyện bảo vật, đợi tìm được mới nói, hiện giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi thôi"

Nghe thấy Lâm Nguyệt nói, Minh Hoa tiên tử và Toàn Tuyết đều gật đầu đồng ý, dù sao di tích này có nguy cơ trùng trùng, trải qua trận đánh nhau lúc trước, ai biết sẽ đụng phải vật nào đó chứ? Chuyện cấp bách trước mắt là quyết định rời đi ngay!

Mấy người đều nhất trí, cùng nhanh chóng rời khỏi chỗ thạch thất kia, đang lúc mọi người rời đi, tay Lâm Nguyệt giấu trong ống áo khẽ động, túi đựng đồ bên cạnh tro cốt Lâm tiên tử lặng lẽ biến mất.

Một cảnh này không có bất kỳ ai phát hiện ra, hơn nữa trên đường đi, chẳng ai nói tới Lâm tiên tử nữa, cũng không hề nhắc tới túi đồ liên quan nàng ta, cứ như đã quên mất từng có người này vậy.

"Lâm tiên tử..."

Cả đoàn người đang trầm mặc đi về phía trước, đột nhiên Lâm Nguyệt nghe được tiếng truyền âm của Minh Hoa tiên tử, "Lâm tiên tử, toàn Tuyết kia lòng dạ độc ác, cả người bầu bạn song tu của mình cũng có thể ra tay độc ác thế, hai người chúng ta cũng phải đề phòng mới được"

"Chẳng rõ Minh hoa tiên tử có cao kiến gì không?" Lâm Nguyệt lặng lẽ truyền âm trả lời.

"nếu ở đây không có bảo vật, vậy cũng không sao, nếu tìm được bảo vật, coi như ngươi ta hai người liên thủ lại với nhau là ổn!"

Minh Hoa tiên tử đề nghị.

"Minh Hoa tiên tử, dù tiểu muội cũng muốn có mưu đồ liên thủ với tiên tử, nhưng tiên tử cũng thấy đấy, Toàn Tuyết kia cũng không đối phó dễ đâu, người này lòng dạ ác độc, cũng chẳng phải là người lương thiện gì, chỉ e..."

Trong lòng Lâm Nguyệt cười lạnh, giọng nói lại cực kỳ chần chờ, cứ như đang do dự gì đó.

"Thủ đoạn của Lâm tiên tử cũng không tầm thường, cần gì phải lo lắng chứ? Đến lúc đó chỉ cần ngươi ta có thành ý hợp tác, thì tất cả mọi thứ ở đây không phải là của chúng ta...."

Giọng Minh Hoa tiên tử hơi lo lắng, cố sức thuyết phục Lâm Nguyệt. Thành ý hợp tác ư? Liên thủ sao? Trong lòng Lâm Nguyệt cười lạnh mãi, với lời Minh Hoa tiên tử nói, đến nửa chữ cũng chẳng tin.

Minh Hoa tiên tử này và Bạch Mẫu Đơn ngay từ đầu mời nàng cùng nhau đi thăm dò di tích, đã chẳng có ý tốt rồi, nhất là Minh Hoa tiên tử, trước là dò xét nàng nhiều lần, hiện tại đám người Bạch Mẫu Đơn đã bỏ mình, lại nói liên thủ cùng nàng ta, chỉ e bên này nàng ta đề ra kết minh với nàng, thì bên kia lại cùng thương lượng với Toàn Tuyết rồi, nếu nàng tin lời nàng ta nói, đến lúc chết rồi vẫn còn không biết tý nào!

Quả nhiên Minh Hoa tiên tử này tâm cơ thâm trầm thật!

"Lâm tiên tử, không biết ngươi có ý kiến gì không?" Đang lúc Lâm Nguyệt ứng đối với Minh Hoa tiên tử, lại đột nhiên nghe được tiếng Toàn Tuyết truyền âm nhàn nhạt tới.

"Ý gì à? Toàn Tuyết đạo hữu, lời này của ngươi là có ý gì?" Lâm Nguyệt mặt không biến sắc nói ra.

"Lâm tiên tử đã biết còn cố hỏi làm gì? Ngươi ta hiện giờ đã cùng trên một chiếc thuyền rồi, vừa rồi ngươi ta ra tay giết chết nhện ma ăn tủy, Minh hoa tiên tử kia tất nhiên sẽ có lòng kiêng kỵ với hai người chúng ta, nữ nhân kia tâm cơ thâm trầm, lại phát hiện ở người ở đây, dĩ nhiên không cam lòng bị hai người chúng ta uy hiếp, tất nhiên sẽ loại trừ một trong hai người chúng ta, như thế nàng ta mới yên tâm hơn"

Giọng Toàn Tuyết nghe mê hoặc lạnh nhạt, chẳng qua nếu nghe kỹ cũng không khó phát hiện ra ý giễu cợt trong đó, "Ta cũng không gạt tiên tử, vừa rồi nữ nhân kia mới truyền âm cho ta, bảo muốn cùng ta đối phó với tiên tử..."

"Hả? Vậy đúng lúc có thể rồi, trước Minh Hoa tiên tử cũng truyền âm cho ta, bảo muốn cùng ta liên thủ để đối phó với Toàn Tuyết đạo hữu đó..." Lâm Nguyệt cũng khẽ cười nói ra.

"Nữ nhân kia có chút tâm kế, đáng tiếc nàng ta vốn chẳng nghĩ ra là ta sẽ chọn liên kết với tiên tử..."

"Thật không? Vậy Lâm Nguyệt xin cảm tạ ý tốt của Toàn Tuyết đạo hữu!"

"Lâm tiên tử đừng khách sáo, ai bảo ta thích Lâm tiên tử chứ..."

LỜi Toàn Tuyết nói nửa thật nửa giả, dĩ nhiên Lâm Nguyệt cười thản nhiên mà thôi, cũng không coi là thật. Nàng lúc nào cũng biết rõ dung mạo của mình, đủ yêu nghiệt, nhưng dung mạo xinh đẹp thôi cũng chỉ đủ mê hoặc một Bạch Băng chẳng có tý kinh nghiệm sống mà còn trẻ trung thôi, với Toàn Tuyết lòng dạ độc ác thế, loại người tâm cơ thâm trầm thế, Lâm Nguyệt cũng chẳng có cảm giác gương mặt này của mình có mị lực lớn đến vậy.

Xuyên qua thạch thất, xã xã nhìn thấy cửa một đại điện hùng vĩ cổ xưa, mấy người có tâm tư khác nhau không còn truyền âm nữa, mà cẩn thận tản ra thần thức quan sát chỗ đại điện này.

Chỗ di tích này thật hung hiểm quỷ dị, gần như khắp nơi không lường được nguy cơ, hơn nữa đám người Bạch Mẫu Đơn lúc trước bỏ mạng quá mức thê thảm, đám người Lâm Nguyệt gần như không dám có chút buông lỏng, vội vã căng dây cót tinh thần, sợ lơ là sẽ bước chân theo gót đám người Bạch Mẫu Đơn, rồi lạc mãi vào trong dic tích thượng cổ vĩnh viễn này.

Mọi người cẩn thận dùng thần thức tìm tòi một trận, phát hiện ngoài đại điện ra thì thấy chẳng có chỗ nào nguy hiểm nữa, lúc này mới ngưng thần đề phòng đi vào đại điện. Bước vào trong đại điện, mắt mọi người tỏa sáng!

Đại điện nơi này khác hẳn với kiến trúc đổ nát gặp phải lúc trước, mặc dù thoạt nhìn đổ nát không chịu nổi, nhưng trong đại điện dưới sự bảo vệ của trận pháp khổng lồ, bảo tồn được vị trí rất tốt, cả đại điện nhìn rất ngăn nắp đẹp mắt, sàn bạch ngọc bóng tới mức có thể soi gương được, trên mặt không dính chút bụi nào.

Chỗ đại điện này diện tích cực rộng, vách tường chung quanh được vẽ đầy màu sắc sặc sỡ, có chỗ thì vẽ chúng tiên cưỡi mây đạp gió rực rỡ muôn màu, có chỗ thì vẽ người thoắt ẩn thoắt hiện, cứ như có thể sống lại vậy, chẳng qua vẽ ăn mặc trên người rất kỳ lạ, khác hẳn cách ăn mặc của tu sĩ Đông Cực Hải đương thời vậy.

Ngoài những bức tranh vẽ tinh xảo này ra, trên vách đại điện cứ cách một đoạn lại có một cái đui đèn ngọc, trên đui đèn có đặt một viên dạ minh châu to bằng nắm đấm. Những viên dạ minh châu kia tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng, đem soi sáng cả đại điện rực lên như ban ngày.

Ngoài những thứ này ra, trong đại điện bày đày các loại linh thạch ngọc khí và các bảo vật trân quý, từng đống bảo vật quý hiếm ấy tỏa ra từng đợt linh khí bức người, khiến cho người ta mắt hoa mày loạn, chẳng kịp nhìn.

*****

"Hí..."

Nhìn từng đống kỳ trân dị bảo bày đầy trên mặt đất, mọi người hít hà từng đợt.

"Có nhiều bảo vật quá..." Bạch Băng nhìn từng đống linh thạch thượng phẩm, nói ấp úng. Trong mắt Minh Hoa tiên tử lóe lên tia vui mừng, khẽ thở một hơi, nói, "Nơi đây chẳng lẽ là đống bảo tàng hoang tàn? Có những bảo vật này, ta thấy chuyến đi này không tệ lắm!"

Toàn Tuyết không nói gì, cũng không nhìn bảo vật nào mà ngược lại nhìn về phía Lâm Nguyệt. Lâm Nguyệt khẽ cau mày, trên khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ chẳng có chút vui mừng nào, nói thản nhiên, "Ở đây bất thường, Minh Hoa tiên tử, ngươi là người hiểu rõ trận pháp nhất, có phát giác ra chỗ nào khác thường không?"

Minh Hoa tiên tử lấy trận bàn ra, cẩn thận dò xét một lượt, nhíu nhíu mày, nói ra, "Cũng chẳng thấy có gì bất ổn cả. Lâm tiên tử cớ sao lại nói ra như thế vậy?"

Lông mày Lâm Nguyệt nhíu căng lại, mãi lâu sau mới thở dài thần sắc nặng nề nói ra, "Ta đợi, chỉ sợ đã sa vào trận pháp cực đáng sợ thôi..."

Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người cả kinh, Minh Hoa tiên tử không kìm được phản bác lại, "Không thể nào! Nếu có trận pháp, ta sao thăm dò mãi không ra được thế..."

Minh Hoa tiên tử chẳng tin lời Lâm Nguyệt nói, nàng ta cực kỳ tự tin với việc mình hiểu rõ trận pháp thế nào, huống chi trận bàn của sư phụ nàng ta đang ở trong tay, loại trận cấm này vốn không cách nào thoát khỏi việc lục soát của nàng ta.

Sắc mặt Toàn Tuyết trầm xuống, nhìn Lâm Nguyệt hỏi, "Lâm tiên tử, ngươi xác định ở đây có trận pháp tồn tại sao?"

Không đợi Lâm Nguyệt nói chuyện, Minh Hoa tiên tử nói rất khó chịu, "toàn Tuyết đạo hữu, vốn chẳng có trận pháp gì cả, chẳng lẽ ngươi không tin bổn tiên tử sao?"

"Minh Hoa tiên tử, ngươi đừng vội!" Lâm Nguyệt thốt lên lạnh lùng, "Thực sự không phải muội đa nghi, ở đây khiến tiểu muội có cảm giác cực kỳ không ổn, nếu tiểu muội đoán không nhầm, ở đây nhất định đã bị một cao thủ cực kỳ cao siêu về trận pháp hạ mê ảo trận rồi!"

"Mê ảo trận ư? Lâm Nguyệt, ý của ngươi là, bây giờ chỗ chúng ta thấy toàn bộ là giả sao?" Bạch Băng khó tin nói ra.

"Đúng vậy!" Lấy được khẳng định của Lâm Nguyệt, sắc mặt mọi người biến đổi, nhất là Minh Hoa tiên tử, lại không thể tin nổi nói ra, "Này, điều này sao có thể được chứ? Trận bàn của bổn tiên tử cũng chẳng thấy có bất kỳ phản ứng nào cả mà..."

"Ở giới tu chân thượng cổ, có trận pháp nào mà cả trận bàn cũng khó mà dò xét được không?"

Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết cùng liếc nhìn nhau, cùng nhau bật thốt lên, "Vạn ảo trận thử lòng!"

"Vạn ảo trận thử lòng ư?" Nghe thấy lời Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết, Bạch Băng thấy may, tu vi hắn thấp, lịch duyệt có hạn, hơn nữa cũng chẳng có hứng thú gì với trận đạo, hoàn toàn không biết đám Lâm Nguyệt đang nói cái gì, sắc mặt Minh Hoa tiên tử trở nên tái nhợt mãi.

Nàng ta vốn rất hiểu trận đạo, hơn nữa cũng có nghiên cứu kỹ về trận cấm thượng cổ, nhưng với cái tên vạn trận ảo thử lòng nổi tiếng ấy cũng từng nghe qua, dĩ nhiên biết rõ lợi hại bên trong.

Vạn ảo trận thử lòng này lúc bình thường ở giới tu chân thượng cổ được một đại tông môn bố trí để đệ tử trong môn thí luyện. Vạn ảo trận thử lòng là ảo trận thượng cổ cực kỳ lợi hại, nếu trận pháp này đã bày ra, người trong trận thấy tất cả cũng vừa thật vừa giả, rất khó phân biệt nổi rốt cuộc những cảnh ảo mình thấy là thật hay giả, mà có ít điều chẳng đáng sợ nhất, đáng sợ hơn chính là, vạn ảo trận thử lòng sẽ căn cứ vào khát vọng nhất trong lòng người là gì mà biến ảo, nếu cứ mãi bị vùi lấp trong trận, rất dễ quyễn rũ tâm ma ẩn sâu trong lòng người, có thể nói là nguy cơ trùng trùng, nếu tâm trí con người không kiên định, rất dễ dàng bị bỏ mạng với trận này!

Vào thời thượng cổ, những đệ tử tông môn đó chỉ khi xuất sư mới được phép tiến vảo thí luyện vạn ảo trận thử lòng, nếu có thể thông qua thuận lợi, tu vi đó nhất định sẽ cao hơn một bậc, nếu thí luyện thất bại kết quả duy nhất chỉ có chết.

"Minh Hoa tiên tử, trận này có khả năng phá giải không?" Toàn Tuyết đưa mắt nhìn về Minh Hoa tiên tử, mở miệng hỏi.

Sắc mặt Minh Hoa tiên tử tái nhợt, lắc đầu, nói cực kỳ nặng nề, "Trận này bổn tiên tử chẳng có cách nào phá giải cả"

Lây tu vi trước mắt nàng ta, đúng thật không cách nào phá giải trận pháp cực lớn vạn ảo trận thử lòng này, nếu cố ép phá giải, chỉ sợ sẽ khiến nàng ta sa vào tình cảnh nguy hiểm. Dù sao vạn ảo trận thử lòng cũng không phải là ảo trận bình thường, nó chẳng những là ảo trận (trận ảo), mà còn là sát trận (trận chết).

"Như vậy xem ra, nếu chúng ta muốn qua trận này cũng chỉ đành xông vào thôi" Ánh mắt Toàn Tuyết chợt lóe, nói thản nhiên. Trong lòng mọi người trầm xuống, đều trầm mặc không nói. Lâm Nguyệt liếc Bạch Băng một cái, nói ra khó khăn, "Ngươi đừng lo cho ta, ta không sao"

Thấy Bạch Băng cười gượng, trong lòng Lâm Nguyệt thở dài. Vạn ảo trận thử lòng này chẳng phải chuyện đùa, cả tu sĩ Trúc cơ kỳ cũng đều không nhất định gắng gượng là qua nổi, lấy tu vi Bạch Băng, nếu vào trận này, kết cục chỉ có một đường là chết. Nếu nguy hiểm khác, nàng còn có thể bảo vệ được hắn, nhưng xông vào trận này nàng chẳng cách nào giúp được hắn cả.

Chẳng qua nếu cứ vậy trơ mắt nhìn Bạch Băng đi chịu chết, nàng lại không làm được, trầm tư một lát, nàng bắn ngón tay trong ống áo ra, lặng lẽ đem một bình ngọc tới tay Bạch Băng, truyền âm bảo, "Bạch công tử, đây là thần đan thanh minh tâm ta luyện chế ra, có công dụng làm lòng tỉnh táo, trước lúc ngươi xông trận, thì nên uống trước rồi vào!"

"Cám ơn" Bạch Băng cầm bình ngọc thật chặt, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Lâm Nguyệt. Với Lâm Nguyệt, tâm tình Bạch Băng đầy phức tạp, có hâm mộ, không ngại ngần, cũng có tia oán hận.

Thời điểm Bạch Mẫu Đơn chết, hắn từng oán hận Lâm Nguyệt, hận nàng quá vô tình lạnh bạc, nếu không phải nàng cự tuyệt hắn, hắn cũng sẽ không nghe lời mẫu thân, tùy hứng lén đi theo, kết quả lại hại mẫu thân chết thảm.

Rồi tiếp đó, tận mắt nhìn thấy toàn Tuyết đem Lâm tiên tử thành mồi đẩy vào chỗ chết, hắn đã không còn oán hận Lâm Nguyệt nữa, trong lòng hắn biết rõ, mẫu thân chết chẳng liên quan gì tới Lâm Nguyệt, là hắn sai, là hắn hại chết mẫu thân, nếu không phải hắn cứ cố muốn đi theo vào trong di tích, mẫu thân hắn cũng không bỏ mạng. Mà sau khi mẫu thân bỏ mạng, Lâm Nguyệt lại chỗ nào cũng che chở bảo vệ hắn, nếu không phải vì Lâm Nguyệt, hắn sớm đã bị Toàn Tuyết đem làm thành mồi hại chết rồi.

Nghĩ tới mới thấy, Lâm Nguyệt ngoài thái độ lãnh đạm với hắn ra, thực ra tốt với hắn lắm, hiện giờ biết rõ hắn sắp xông vào trong trận, lại đưa cho hắn một chai thần đan thanh tâm minh (thuốc thần sáng lòng), mặc dù tu vi hắn thấp kém, nhưng với thần đan thanh tâm trong truyền thuyết này cũng đã từng nghe qua.

Thần đan thanh tâm minh là loại thuốc thần cấp năm, có công hiệu là tinh thần vững chắc, gia tăng tỷ lệ chống cự tâm ma bộc phát, có thể luyện chế ra viên thuốc này ít nhất phải là luyện dược sư cấp năm mới có thể làm được, hơn nữa tài liệu luyện chế ra thuốc này cực kỳ quý hiếm, trong đó còn có mấy vị thuốc dẫn cần linh thảo vạn năm mới có thể luyện chế thành công, bởi vậy có thể thấy được thần đan thanh tâm minh này quý tới cỡ nào rồi.

Chỉ tiếc là, hắn được tặng đan dược khá hơn, chỉ e cũng lãng phí vô ích thôi, vạn ảo trận thử lòng này, cả Minh Hoa tiên tử cũng đều biến sắc, huống chi là hắn?

Nghĩ đến đây, Bạch Băng bất giác cười khổ tự giễu, nhìn về phía Lâm Nguyệt với ánh mắt càng phát ra nhu tình mãi. Mà thôi, nếu hắn thật sự chết rồi, nàng, trong lòng nàng có nhớ mãi tới hắn không? Hắn chẳng hy vọng xa vời là nàng sẽ thích hắn, chỉ cần hắn chết, có thể khiến nàng nhớ mãi tới người như hắn là đủ rồi...

Bạch Băng lưu luyến thu mắt lại, mở bình ngọc trong tay ra, đổ ra một viên thần đan nuốt vào, nghiến chặt răng nói ra, "Tu vi Bạch Băng thấp kém, hiện giờ xin đi trước một bước!" Nói xong, hắn dừng chút, đột nhiên tiến lên giang tay ôm chặt Lâm Nguyetj, rồi lúc Lâm Nguyệt định đẩy hắn ra, hắn đã buông tay trước, sau đó quay mạnh người, đầu cũng không ngoái lại đi thẳng vào trong đại điện.

Ngay lúc Bạch Băng sắp tới gần đống kỳ trân dị bảo trong đại điện kia, hơn nữa ở chung quanh hắn không khí cứ nhộn nhạo như sóng nước vậy, một khắc sau, thân ảnh của hắn biến mất trước mắt mọi người.

Thấy bóng dáng Bạch Băng tự dưng biến mất, trong lòng tất cả mọi người sớm đã có đề phòng, giờ phút này tận mắt thấy mà trong lòng không kìm được cả kinh, nhưng lại chẳng có ý lùi bước chút nào.

Dù sao trong lòng ai cũng hiểu cả, vào thời khắc các nàng bước chân vào đại điện kia, các nàng đã lọt vào trong vạn ảo trận thử lòng rồi, giờ phút này có định rời khỏi cũng không còn kịp nữa, nếu thuận lợi thoát khỏi vây khốn, thì chỉ có kiên trì xông trận. Chỉ có thuận lợi xông qua vạn ảo trận thử lòng này mới có một đường sống sót!

Đạo lý này ai cũng hiểu cả, vì thế không ai chọn lùi bước, sau khi Bạch Băng biến mất, Minh Hoa tiên tử và Toàn Tuyết cùng trước sau chọn bước vào trận.

Hình ảnh Toàn Tuyết và Minh Hoa tiên tử lần lượt biến mất, Lâm Nguyệt nhìn lướt qua cả đại điện không một bóng người, trong lòng thở dài, lấy một viên thần đan thanh tâm minh ra uống, rồi cũng bước vào trong trận.

Lúc vừa bước vào trong trận, lại cảm thấy mắt hoa lên, ngay sau đó thì cảm giác trong đầu choáng váng, sau một khắc thì ý thức mất đi...

"A Nguyệt, A Nguyệt..." Một giọng quen thuộc dịu dàng vang lên bên tai Lâm Nguyệt.

"Mẹ, con mệt lắm, mẹ cho con ngủ tiếp một lúc nữa đi..." Lâm Nguyệt mơ mơ màng màng nói ra, hai mắt vẫn nhắm chặt.

"A Nguyệt, hôm nay con phải đi học đó, còn không dậy, sẽ bị muộn đó"

"Mẹ, con mệt lắm mà..." Lâm Nguyệt bất đắc dĩ mở mắt ra, mơ màng nhìn nóc giường trần nhà quen thuộc.

"Ai nha, đã lên cấp ba rồi vẫn còn thích ngủ nướng như thế, thật chẳng biết con giống ai nữa..." Mẹ Lâm bất đắc dĩ kéo Lâm Nguyệt ngả nghiêng trên giường dậy, sau đó đẩy nàng vào toalet, nói liên tục, "Mau đi rửa mặt đi, rửa mặt song tỉnh táo ngay, hôm nay là ngày đầu tiên con tới trường trình diện đó, đừng có tới muộn!"

Lâm Nguyệt bị mẹ đẩy vào toilet, làm động tác súc miệng nhanh, rồi vắt khăn ướt lên, lấy lược cạnh chậu rửa soi gương định chải đầu, nhưng vừa nhìn, lại bị sững sờ tý vì người trong gương.

Trong gương là hình ảnh một thiếu nữ có đường nét tinh xảo tuyệt mỹ, da thịt nõn nà trong suốt như bấm như nước vậy, lông mi cong dài như cánh bướm, lấp lóc bên dưới là đôi mắt sáng trong veo long lanh, ló ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ trung, lại xinh đẹp tới mức như thần tiên vậy.

Nhìn gương mặt này, Lâm Nguyệt thấy hơi quen, nhưng cũng hơi có cảm giác xa lạ, không hiểu vì sao, nàng cảm giác, cảm thấy có một số việc không đúng, nàng lớn lên không phải như thế...

Cố sức mở to hai mắt, Lâm Nguyệt đột nhiên mỉm cười, nàng nhất định ngủ tới hồ đồ rồi, cái này chẳng phải là bộ dạng của nàng thì còn ai nữa chứ? Cha mẹ nàng đều là người xinh đẹp, nàng là con họ, xinh đẹp cũng là chuyện thường thôi mà.

Thu lại chuyện nhỏ mọn trong lòng lại, động tác Lâm Nguyệt cực nhanh chải tóc tán loạn buộc thành một đuôi ngựa, sau đó đi ra ngoài. Ăn xong bữa sáng, mẹ Lâm đưa con gái ra cửa, ra khỏi đại viện quân khu, một chiếc xe đen cắm cờ đỏ đã dừng ở trước cửa đại viện, cửa kính xe đã được kéo xuống, ba Lâm đang thò đầu ra, nhìn hai mẹ con đi tới, cười bảo, "Tố Nhi, A Nguyệt, các người tới rồi!"

"Ba ba..." Lâm Nguyệt trông thấy cha Lâm, cười rời khỏi tay mẹ Lâm, bước nhanh chạy về phía xe.

"A Nguyệt, hôm nay ba ba đưa con tới trường, có vui không?" Mặt mũi ba ba Lâm ngập tràn yêu thương quay đầu nhìn về Lâm Nguyệt ngồi ghế sau cười bảo.

"Vui ạ" Lâm Nguyệt cũng lộ ra cười cười, nhìn thấy ba Lâm thì sững sờ.

"A Nguyệt lớn rồi, càng ngày càng xinh đẹp" Ba ba Lâm ngẩn ra một lát, bất giác nói tuột ra.

"Đúng vậy, anh cũng không nhìn xem A Nguyệt nhà ta là ai sinh ra đó" Mẹ Lâm lên xe nghe thấy lời ba ba Lâm nói, lập tức nói đầy kiêu ngạo, "Toàn bộ đại viện quân khu này, có ai mà xinh đẹp đáng yêu như A Nguyệt nhà ta không?"

"Vâng vâng vâng, con gái chúng ta là xinh đẹp nhất khả ái nhất rồi" Ba ba Lâm vừa khởi động xe, vừa cười phụ họa với mẹ Lâm.

"Đương nhiên A Nguyệt nhà ta khả ái nhất mà..."

"..."

Thấy cha mẹ Lâm ở trước cãi vã, Lâm Nguyệt nở nụ cười nhàn nhạt. Đã lâu chưa thấy qua ba mẹ đấu võ mồm với nhau, hiện giờ cảm giác người cùng một nhà thật hạnh phúc, thật ấm áp...

Nhìn cảnh cha mẹ thỉnh thoảng đấu võ mồm ở phía trước, Lâm Nguyệt bất giác hơi giật mình. Nàng đây là sao thế? Sao lại cảm thấy lâu rồi chưa gặp cha mẹ chứ? Bây giờ nàng chẳng phải ngày nào cũng ở cùng một chỗ với cha mẹ đó thôi? Cảm giác như thế thật là kỳ lạ...

Lâm Nguyệt ra sức lắc đầu, đem những ý nghĩ kỳ lạ trong lòng vứt sạch đi, ngồi yên, nhìn cảnh đường phố quen thuộc bên ngoài xe.

Hơn mười phút sau, xe đã tới cửa trường học thì dừng lại.

"A Nguyệt, tới trường rồi này, có cần ba ba đi vào cùng con không?" Ba ba Lâm quay đầu nhìn Lâm Nguyệt hỏi. Lâm Nguyệt nhấc ba lô nhỏ của mình xuống, kinh ngạc nhìn vị trí trường học quen thuộc.

Trường trung học số mười!

Thật kỳ lạ, rõ ràng hôm nay nàng mới tới báo danh, vì sao nàng lại thấy ngôi trường này có cảm giác rất quen nhỉ? Rõ ràng lúc trước nàng chưa từng tới mà...

"A Nguyệt?"

Thấy Lâm Nguyệt ngơ ngác nhìn trường học xuất thần, ba ba Lâm và mẹ Lâm cùng liếc nhìn nhau, hơi lo lắng hỏi.

"Hả?" Lâm Nguyệt phục hồi lại tinh thần, cười với cha mẹ một cái, nói ra, "Sao vậy ạ?"

"A Nguyệt, có cần mẹ và cha con đi cùng con vào không?"

"Không cần đâu mẹ, tự con đi vào là được mà!" Lâm Nguyệt vô thức cự tuyệt.

"Vậy cũng được, con tự mình cẩn thận chút, chiều cha con lại tới đón con"

"Vâng, cha mẹ, con vào đây" Lâm Nguyệt vẫy tay về phía cha mẹ, rồi bước nhanh vào trong trường.

Đi vào trong trường, nhìn thấy tòa nhà ban giám hiệu và giáo viên quen thuộc trước mắt, Lâm Nguyệt hơi xuất thần, nói ấp úng, "Chỗ báo danh ở ngay tòa lầu trước tòa nghiên cứu này, ở đó có một cây ngô đồng rất cao, còn có..."

Trong lòng Lâm Nguyệt đột nhiên cả kinh, vô thức nhìn về hướng tòa lầu nghiên cứu khoa học chạy tới, mấy phút sau, Lâm Nguyệt đứng trước cửa toàn lầu nghiên cứu khoa học, kinh ngạc nhìn cây ngô đồng cao lớn cách đó không xa, ngây dại hoàn toàn.

Không phải đây là lần đầu tiên nàng tới trường này sao? Sao nàng lại biết rõ gốc cây ngô đồng thế nhỉ? Mà tất cả bên trong, hình như rất quen thuộc cứ như nàng đã từng ở đây ngây ngốc nhiều năm rồi vậy...

Đây rốt cuộc là sao thế? Tại sao nàng lại có cảm giác như thế chứ? Chẳng lẽ hôm nay thật sự ngủ bị hồ đồ mất rồi, giờ đang nằm mơ sao?

Nằm mơ ư? Cứ như nàng đang nằm mơ một giấc mơ dài, nhưng gì đó trong mộng nàng lại tuyệt đối không nhớ ra...Nàng thấy rất quen với nơi này, chẳng lẽ trong mộng từng mơ thấy qua ư? Đúng rồi, nhất định là vậy rồi, nàng đã từng thấy qua trong mộng, vì thế mới cảm thấy trường học có chút quen thuộc... Mà bây giờ...

"Hí.." Lâm Nguyệt xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, đau tới mức khiến khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm lại. Đau quá, đây hẳn không phải là mộng, là thật rồi!

"Lâm Nguyệt!"

Từ xa có hai nữ sinh đi về phía nàng, một tóc dài tung bay, tướng mạo xinh đẹp, mặc rất mốt, cách ăn mặc thành thục, tuyệt đối không giống học sinh trung học mười hai mười ba tuổi, còn một người khác mặt dài tròn, cười rộ lên rất đáng yêu, chào hỏi Lâm Nguyệt đúng là cô bé có gương mặt tròn này.

"Lâm Nguyệt, cậu cũng thi đậu à, hôm nay cậu tự mình tới báo danh sao?" Cô bé mặt tròn bước nhanh tới trước mặt Lâm Nguyệt, kéo tay nàng thân mật, "Thật tốt quá, biết đâu chừng chúng ta có thể ngồi cùng một bàn đó!"

"Ngồi cùng bàn ư? Cậu là Trương Thanh sao? Còn cậu là... An Đại Nhi ư?" Lâm Nguyệt nhìn hai cô bé có chút quen trước mặt, cố gắng nhớ lại.

"Lâm Nguyệt, cậu chắc không phải mới có một kỳ nghỉ hè mà quên mất chúng tớ rồi đó chứ?"

"Trương Thanh, người ta là đại tiểu thư Lâm gia, sao còn nhớ bạn học bình dân như cậu chứ?" An Đại Nhi có chút ghen tị nhìn gương mặt nhỏ tinh xảo kia của Lâm Nguyệt.

"Lâm Nguyệt chắc không vậy đâu!" Trương thanh phản bác lại, giữ chặt lấy Lâm Nguyệt, bảo, "Lâm Nguyệt, chúng mình đi, đi báo danh đi, xem xem chúng mình được phân tới đâu!"

Nói xong, cũng mặc kệ An Đại Nhi, kéo thẳng Lâm Nguyệt tới chỗ ghi danh.

"Hừ..." An Đại Nhi hừ một cái, cũng bất đắc dĩ đi theo. Vẻ mặt Lâm Nguyệt ngẩn ra, để mặc Trương Thanh kéo nàng đi, trong lòng cảm giác kỳ lạ lại dâng lên không mất đi.

Trong trí nhớ của nàng, nàng như đã cực kỳ lâu chưa từng gặp được TRương Thanh và An Đại Nhi rồi, hai nữ sinh này là bạn thời tiểu học của nàng, năm năm tiểu học, Trương Thanh vẫn ngồi cùng bàn với nàng, còn An Đại Nhi thì ngồi phía sau nàng.

Tình cảm giữa nàng và Trương Thanh rất tốt, An Đại Nhi thì thích tranh cãi với nàng, nhìn nàng rất ngứa mắt. An Đại Nhi lớn lên rất đẹp, gia cảnh cũng được, rất được nam sinh trong lớp thích, bình thường đều có bộ dạng cao cao tại thượng, nàng ta không ưa Lâm Nguyệt, là vì nhà nàng có gia thế tốt hơn nàng ta, Lâm Nguyệt xuất thân là con nhà quân nhân, cha là sư trưởng, mẹ là cấp phó đoàn quân ủy, ông nội là thủ trưởng, là con nhà nòi chính tông ba đời, còn nhà An Đại Nhi là buôn bán, vẫn kém Lâm Nguyệt.

Chẳng qua An Đại Nhi trông rất xinh đẹp, mặc dù trong nhà không quyền thế như nhà Lâm Nguyệt, nhưng lại có tiền hơn nhà Lâm Nguyệt, vì thế nàng ta hay xem thường tướng mạo bình thường chẳng thu hút nào của nàng... Tướng mạo bình thường ư? Sao nàng lại có thể nghĩ thế nhỉ? Rõ ràng nàng lớn lên trông đẹp mắt hơn An Đại Nhi mà...

Trong lòng Lâm Nguyệt ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới. Hình như nàng không lên học trung học, mà sau khi tốt nghiệp tiểu học thì đã bị cha ném vào huấn luyện trong bộ đội rồi, sau đó, sau đó thì.... Hình như cha mẹ đột ngột qua đời, nàng được nhận vào bộ đội đặc chủng, rồi sau đó nàng chưa từng gặp lại Trương Thanh, chẳng qua sau này hình như nàng có gặp An Đại Nhi vài lần, hình như là lúc nàng nhận nhiệm vụ thì nhìn thấy An Đại Nhi, An Đại Nhi ở cùng với một người đàn ông, còn chế nhạo nàng mãi không ngừng...

NHưng rõ ràng những thứ đó vẫn chưa từng xảy ra mà... Tại sao có thể vậy chứ? Nàng tại sao có thể có ý nghĩ kỳ lạ tới vậy nhỉ? Rõ ràng nàng chưa từng đi bộ đội, hôm nay còn đên trường trung học số mười trình diện nữa mà... Chẳng lẽ lại do giấc mộng giở trò quỷ quái kia sao?

CẢ buổi chiều, đầu Lâm Nguyệt cứ lộn xộn mãi, trong đầu nàng mơ hồ, cũng chẳng biết ghi danh thế nào, sau đó đi vào lớp học mới, lại ngồi cùng bàn với Trương Thanh, lúc điểm danh, sau khi nhận biết lớp rồi mới rời khỏi trường về nhà.

Về tới nhà, nàng cũng mặc cha mẹ nhìn lo lắng, về thẳng phòng, ngã xuống ngủ ngay.

"A Nguyệt cũng không hiểu làm sao thế, hôm nay vừa về thì đã ngủ cho tới giờ, không phải là bị ốm đó chứ?"

"Nếu con nó vẫn còn chưa tỉnh, anh mang con tới bệnh viện quân khu xem sao"

"Được..."

Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Nguyệt từ trong giấc ngủ mê man tỉnh lại nghe thấy tiếng cha mẹ nói bên ngoài, lòng đột nhiên trầm tĩnh trở lại. Có lẽ, những ý nghĩ kỳ lạ kia, chỉ là một giấc mộng mà thôi, những thứ đó không phải là thật, cả nhà họ ở cùng một chỗ là được, là đủ rồi, những ý nghĩ khác thường ấy, vốn nàng không cần nghĩ ngợi linh tinh nữa, chỗ đó đâu thể coi là thật được chứ?

Đúng, những thứ đó không phải thật, cha mẹ vẫn còn sống, họ vẫn còn sống rất tốt, nàng muốn quý trọng hiện tại người trong nhà ở bên nhau hạnh phúc, không thể có những ý nghĩ vớ vẫn khó hiểu kia được...

Chương (1-235)